1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 100: CÙNG NHAU NGỦ

      cười rất thương tâm, gần như sao đứng vững được nữa, Mạnh Thiệu Hiên quấn vào trong chiếc áo choàng của mình, từ từ ôm chặt: "Tri Tri... Đừng khóc nữa, sao nữa rồi... thề, từ nay về sau còn ai có thể bắt nạt em được nữa!"

      thương thế nào cũng cảm thấy chưa đủ,chỉ hận thể mang cả thế giới của mình dâng lên cho người phụ nữ của . Vậy mà, hàng ngày lại phải chịu nhục mạ như vậy, Mạnh Thiệu Hiên chỉ hận mình quá sơ suất, vì sao đến đưa Tri Tri khỏi đây nhanh hơn chút. Suốt bốn, năm năm qua, hàng ngày đều phải trải qua nhục mạ như thế, quả thực phải là cuộc sống của con người nữa!

      Tri Tri vẫn lặng im đứng ở nơi đó. khiếp nhược và nhẫn nhịn suốt năm năm vẫn chất chứa trong đôi mắt đen, lúc này tan chút. Cho đến đêm nay, cuối cùng hiểu ra, cho dù có cúi đầu nhẫn nhịn, oán giận của mẹ cũng bao giờ tan dù chỉ chút xíu.

      Năm năm qua, quá đủ rồi, tất cả mọi áp bức nhục mạ, tất cả mọi thương hận thù sao tan được kia, lúc này cần buông xuống hết.

      Huống chi, từ đầu đến cuối chưa từng có lỗi, vậy mà suốt năm năm ông trời áp đặt cực khổ lên người , lúc này cũng chịu hết mức rồi.

      Mẹ, phải là con thương mẹ, cũng phải là con hận mẹ, chỉ là con quá mệt mỏi rồi. Mẹ mắng con cũng được, hận con cũng sao, con cũng muốn tiếp nhận nữa. Con chỉ mong được sống cuộc sống bình yên, còn bị nhục mạ và bị đánh đập, còn bị hèn mọn trước oán giận vô cùng vô tận, cũng muốn chịu cảnh phải giãy dụa trong cuộc sống đau khổ hàng ngày đầy đen tối kia nữa.

      Phó Tĩnh Tri từng bị cuộc sống quật ngã, nhưng giờ muốn đứng lên, muốn sống cuộc sống giống như con người! Mẹ, quả , nguyện vọng của con chỉ có như vậy thôi, sao lại khó thực như vậy?

      "Mẹ, con đây, sau này xin mẹ nhất định phải chăm sóc bản thân mình tốt. Sức khoẻ của mẹ tốt, mẹ cần phải làm việc nặng nữa. Số tiền của nhà họ Mạnh cho dùng để mẹ chữa bệnh, con lo cho mẹ tiền sinh hoạt hàng ngày, như vậy cũng đủ cho mẹ trang trải cuộc sống mình của mẹ. Mẹ, xin người hãy tha thứ cho con, tha thứ cho đứa con bất hiếu này... Từ giờ trở , Tri Tri thể hiếu kính với người được nữa rồi."

      Tri Tri tới đây, chợt quỳ xuống đất “phịch” tiếng, lệ rơi đầy mặt, nhưng cũng hết sức quật cường cắn chặt môi dưới, quỳ ở nơi đó nhúc nhích. Tống Như Mi gần như ngây dại, cũng yên lặng đứng đó nhìn Tri Tri quỳ mặt đất...

      "Mẹ, con rồi, người coi như chưa từng có đứa con này." Mạnh Thiệu Hiên đỡ Tri Tri đứng lên, nhìn lại Tống Như Mi lần cuối cùng rồi xoay người bước từng bước về phía trước.

      Mãi đến khi Tri Tri xuống lầu, khi hai bóng người càng ngày càng xa giữa gian ngập tràn tuyết bay, Tống Như Mi mới chợt tỉnh ngộ lại. Cây sào phơi quần áo trong tay bà đột nhiên rơi xuống, tiếng quát to dọa người phát ra từ trong cổ họng, bà lảo đảo xông thẳng xuống lầu, đường biết bị ngã bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng bà cũng đuổi kịp được bọn họ. Lúc này chỉ còn biết nhìn người đàn ông ôm Tri Tri đưa lên xe rời ...

      Cho tới giờ phút này Tống Như Mi mới cảm thấy tuyệt vọng đến thấu xương... Cuối cùng con bà cũng rồi, cũng giống như Chính Tắc, ung dung ra hề quay đầu lại. Cuộc đời này, bà đều luôn luôn phải sống đơn lẻ loi mình... ngày trước cũng thế, giờ cũng vậy.

      Nước mắt bà cất giấu suốt năm năm giờ đây thoắt cái liền rơi xuống. Cuộc đời của bà từ nay sống ra sao đây?

      Chính Tắc, Chính Tắc cũng bà, nhưng hai người bọn họ cả đời thể ở chung chỗ. Vì để con có thể sống trong điều kiện tốt nhất, bà phải sống ở nơi xa xôi, biển cả nghìn trùng cách biệt, ngay cả giờ phút cuối cùng của Chính Tắc bà cũng được gặp. Chính Tắc chết đánh gục bà hoàn toàn, cả ngày bà sống trong tăm tối, phẫn hận đến tận cùng. Bà sao chấp nhận nổi bi thương và đau khổ đó, vì thế bà dồn tất cả để phát tiết người Tri Tri. Nhưng bây giờ, con bà cũng chịu nổi bà nữa, nó lựa chọn rời khỏi bà. Tống Như Mi chợt nở nụ cười thoải mái, xoay người về hướng căn nhà . . .

      chết, giống như mong muốn của những kẻ thích nhìn bà mà chê cười. Bà phải sống khỏe, bà muốn có thể nhìn thấy Tề Lan, người đàn bà đoạt người của bà chút, xem liệu bà ta có được chết già hay . Bà muốn nhìn thấy những người nhà họ Mạnh táng tận lương tâm kia chút, xem bọn họ có thể được thịnh vượng mãi mà suy vong hay ! Bà muốn nhìn thấy con của mình và cái người mang con đó, người đàn ông khiến con bà ngây ngốc tin tưởng kia, quả được hạnh phúc như mong muốn của nó! Bà nguyền rủa nó, nguyền rủa nó vĩnh viễn đừng mơ mộng đạt được ước muốn!

      **********************************************************

      Tri Tri bị ốm nặng trận, nằm ở giường mê mệt suốt ba ngày mới bắt đầu dần dần hồi phục. Suốt mấy ngày nay Mạnh Thiệu Hiên bận rộn hết sức. nhóc này vừa sốt cao vừa mê sảng, ngủ thiếp mà nước mắt vẫn dừng chảy, đêm đá chăn biết mấy chục lần. Cuối cùng phải dứt khoát mang chăn đệm trải nằm dưới đất ngay cạnh mép giường để dễ bề chăm sóc cho .

      giờ khi khỏe lại, Mạnh Thiệu Hiên lại cảm thấy mình gầy mấy cân.

      Tri Tri sau khi khỏi bệnh cũng có chút u buồn, hàng ngày nằm đó nhìn ra ngoài cửa sổ, phải là muốn chuyện, mà chỉ là cứ định lại thôi. Mạnh Thiệu Hiên cũng biết nhìn cái gì, muốn cái gì, đành phải thay đổi phương pháp để dời chú ý của , nhưng Tri Tri cũng chỉ cười nhàn nhạt vẫn im lặng như cũ, lời nào.

      "Kiều Thiếu. . . Tôi, tôi có chút lo lắng cho mẹ. . ."

      Sắc trời bắt đầu tối, cuối cùng Tri Tri mở miệng, vẻ mặt Mạnh Thiệu Hiên vừa mới bắt đầu hưng phấn liền tối sầm lại.

      " cho , em nhìn người đàn bà đó xem, quả thực giống như người điên vậy, em muốn sống nữa sao."

      Tri Tri cúi đầu, "Nhưng cho dù thế nào đó cũng là mẹ tôi. . ."

      " cho rằng chuyện tốt nhất mà bà ấy làm chính là sinh ra em. Trừ lần đó ra, bà ấy hoàn toàn rất tồi tệ, nếu bà ấy phải là mẹ của em, để bà ấy chết đến vài chục lần từ lâu rồi ! cũng chưa từng thấy người mẹ nào như thế!"

      Mạnh Thiệu Hiên tức giận, hận trái tim của sao lại mềm yếu như vậy. Nhưng lại đành lòng nhìn bộ dạng rụt rè cầu khẩn của , thở dài : "Em cứ yên tâm , sai người thu xếp ổn thỏa cho bà ấy rồi, cũng đổi nhà, cũng mời người chăm sóc cho bệnh của bà ấy, em cần phải lo lắng đâu, cứ đúng kỳ cho bà ấy uống thuốc sao hết."

      Hốc mắt Tri Tri đỏ hồng, ngẩng lên nhìn người đàn ông đứng cúi đầu trước mặt, trong lòng cảm động. Nếu như phải bởi vì có liên quan đến , người kiêu ngạo như làm sao chịu làm những chuyện này? Đến bây giờ Tri Tri vẫn còn có thể nhìn thấy vết thương đầu bị mẹ mình đánh, nhưng ngay cả lời oán trách cũng hề , ngược lại còn cách đùa cợt rằng, người đàn ông phải có sẹo, nhìn như vậy mới ra dáng nam nhi!

      "Tốt lắm, em cần nhìn đầy cảm kích như vậy đâu, nếu như em muốn báo đáp , hãy lấy thân báo đáp là được rồi."

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn cười hì hì, cho dù thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt, chỉ là hơi gầy chút, biết ôm có bị đau tay hay .

      " lại thế rồi." Tri Tri trừng mắt liếc cái hòa nhã, cúi đầu để ý tới .

      "Này, này hôn cái được ?" Mạnh Thiệu Hiên lại tiến tới chút, quấn lấy giống như kẻ vô lại.

      Tri Tri đỏ mặt, kéo chăn xoay người: "Tôi mệt. . ."

      "Vậy ngủ cùng em, sắp chết rét rồi đây này. Em xem tay rất lạnh, đêm hôm đó tay bị lạnh cóng làm hỏng hết rồi. là dạng người được làm bằng sắt mà cũng nứt nẻ hết cả rồi đây này."

      Mạnh Thiệu Hiên mặt dày mày dạn tiến tới biểu diễn khoe vết thương tay mình cho Tri Tri xem.

      Tri Tri vừa nhìn thấy, quả đúng như dự đoán, đầu ngón tay sưng đỏ giống như củ cà rốt vậy. Trong lòng đầy đau xót, cuống quít cầm tay nhàng vuốt ve những vết thương kia, trong đôi mắt lệ nóng doanh tròng, nhàng đau lòng nhìn : "Còn đau ? Dù có ngứa cũng được gãi, biết ?"
      Last edited by a moderator: 20/2/16
      Chris, heo điênLonna thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 101: ĐÊM GIÁNG SINH EM HÃY Ở BÊN

      Trong lòng đau xót, cuống quít cầm tay nhàng vuốt ve lên vết thương, ngước cặp mắt trong trẻo lên nhìn đầy đau lòng: "Còn đau nữa ? Ngứa cũng được gãi đâu đấy, có biết ?"

      Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên sớm bị động tác của làm cho tan ra. ngây ngốc nhìn : "Đau lắm."

      Tri Tri thở dài, kéo tay thả vào trong chăn ấm, xoay mặt lại, hàng mi run rẩy đầy e lệ, cúi đầu : "Vậy nằm lui vào đây, nhưng được động tay động chân đâu đấy, chúng ta chỉ nằm trò chuyện vui vẻ với nhau thôi." Lười

      Bởi vì người mặc thêm chiếc áo ngủ bằng vải dày, cho nên Tri Tri cũng chút ngại ngùng.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn nằm lui vào phía trong giường, quay lưng về phía , mặt nóng bỏng đỏ bừng như phát sốt. Mạnh Thiệu Hiên mừng rỡ, xốc chăn lên tiến sát vào. Trong mũi tràn ngập mùi hương mà quen thuộc, mái tóc dài man mát óng ả của giống như dòng suối tơ đen bóng trải dài gối. quay lưng về phía , thân hình mảnh khảnh với đường cong lả lướt khiến Mạnh Thiệu Hiên rất muốn ôm lấy . Nhưng vẫn sợ làm tức giận, cho nên chỉ nằm bất động đàng hoàng tử tế ở nơi đó...

      lát sau, nhàng cử động ở trong chăn, tiến sát về phía thêm chút. Tri Tri nhắm lại mắt chỉ giả bộ ngủ như để ý đến . Mạnh Thiệu Hiên đánh bạo từ từ tiến sát hơn, bàn tay thoáng chút run run, khi sắp dừng ở cánh tay Tri Tri, chợt xoay người lại, mái tóc dài lướt qua mặt , lúc này đôi mắt đen láy mở lớn nhìn , trong veo lạ thường mà tràn ngập ngây thơ chất phác.

      Mạnh Thiệu Hiên trầm tĩnh nhìn đôi con ngươi trong veo như nước của , dần dần cảm thấy bản thân mình xấu xa. cúp mi mắt xuống vẻ tội tội, dám nhìn nữa.

      Tri Tri nhìn thấy bộ dáng của , dần dần cũng nảy sinh mềm lòng, chậm rãi cúi mặt xuống, đôi môi ấm áp lúc này liền khẽ đặt lên trán nụ hôn. Thân hình nho của gần như rúc vào trong lòng , nhưng hề vương chút hương vị tình dục. Giữa lúc còn kinh ngạc, Mạnh Thiệu Hiên chợt nghe thấy tiếng nhàng thầm: "Kiều Tử Tích, cám ơn , cám ơn ban tặng cho em cuộc sống mới."

      yên lặng ôm lấy , còn cũng nhàng ôm . Hơi thở của hai người dần dần quấn quanh với nhau, nảy sinh ấm áp. Mạnh Thiệu Hiên rất muốn được ôm mãi mãi như thế, nhưng vẫn buông tay ra, bởi vì nước mắt của chảy đầy ngực của .

      *****

      Đêm Giáng sinh, tại Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

      "Em muốn đến, lại cứ muốn em phải đến, nơi này ồn ào." Tri Tri có chút chột dạ khi bước vào buổi dạ tiệc trong hội trường. Thực ra là muốn cùng lúc xuất với Mạnh Thiệu Hiên.

      "Em đến, biết làm sao bây giờ? Em nhìn xem Thi Thi cũng mang bạn trai đến, tất cả mọi người đều có đôi có cặp, em để cho đơn mình đáng thương biết bao!" Mạnh Thiệu Hiên dắt tay , ngàn dỗ vạn dỗ, lúc này Tri Tri mới nhàng gật đầu đồng ý. trang điểm, người vẫn chỉ mặc đồ công sở, bên ngoài khoác thêm chiếc áo bành tô.

      Sống chết Tri Tri cũng chấp nhận bị mọi người chăm chú nhìn vào, bởi vậy Mạnh Thiệu Hiên đành phải dắt tay vào từ phía cửa hông. Vậy mà vẫn bị mấy người quản lý mắt sắc nhìn thấy, lập tức liền chen đến để chào hỏi. Mạnh Thiệu Hiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng cũng nhiều, dần dần cũng còn người tới nữa.

      Hai người bọn họ ngồi ở dưới sân khấu, Kiều Tử Tích lên sân khấu đọc diễn văn, sau đó bắt đầu đến phần liên hoan văn nghệ chào mừng Lễ Giáng sinh. Bởi vì đây là lần đầu tiên tổ chức kiện tương đối long trọng, cho nên Nhất Phẩm Tĩnh Hiên mời hơn mười gia đình các lãnh đạo cấp cao của các công ty cùng ngành đến chúc mừng, trong đó có Mạnh thị, lá cờ đầu trong ngành bất động sản cũng được mời đến tham dự.

      Mạnh Thiệu Đình đưa Thẩm Mạn Quân cùng, xuất trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp. Bởi vì vừa mới về nước, phong cách làm việc lại khiêm nhường, cho nên gần như bị người khác nhận ra, mọi người đều chỉ khách khí hàn huyên lúc, sau đó ai nấy đều tự ngồi xuống.

      Mạnh Thiệu Đình lịch giúp Mạn Quân cởi chiếc áo bành tô, để lộ ra bộ lễ phục màu hồng cánh sen mặc bên trong. Đây là bộ trang phục mùa xuân kiểu mới nhất của hãng CHANEL, cực kỳ ấm áp mà đẹp đẽ, làm tôn lên vẻ xinh tươi của Mạn Quân. Trông giống như đóa thủy tiên xinh đẹp, khiến mấy ngồi ở xung quanh đều ngưỡng mộ ngắm nhìn mãi. Mạnh Thiệu Đình đỡ ngồi xuống, lại càng làm cho chung quanh thêm xì xào bàn tán ngừng. Có thể được người đàn ông ưu tú như vậy ôn tồn chăm sóc, cũng đủ làm cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi!

      Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri hết sức khiêm tốn, cho nên ngồi ở trong góc rất xa. Tiếng động lớn rầm rĩ ở phía đầu đằng kia cũng làm cho bọn họ buồn để ý đến chút. Lúc này, Tri Tri xem biểu diễn sân khấu, còn Mạnh Thiệu Hiên, trong tay cầm quả quít ngọt cẩn thận bóc vỏ quýt cho ăn. tỉ mỉ gỡ bỏ từng đường gân xơ múi quít, sau đó tách ra thành từng múi để vào trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Tri Tri. Tri Tri ăn xong, lại tiếp tục bóc thêm quả khác. Hai người vẫn chưa hề thêm điều gì, nhưng ấm áp chân tình lặng lẽ lan tràn.

      Chút xôn xao nho của Mạnh Thiệu Đình ở phía bên kia cũng làm cho hai người bọn họ chú ý. Thường thường, Tri Tri cứ xem đến tiết mục vui vẻ là lại cười lăn cười lộn với . Tiết mục thứ hai của bộ phận tuyên truyền là tiết mục độc tấu Piano của . đàn nhạc khúc “Waterside Edilina”, khiến cả hội trường vỗ tay ủng hộ, làm cho cực kỳ hưng phấn. Tri Tri cũng thấy hơi sững sờ, giai điệu duyên dáng này cũng từng đàn... Nhưng với Piano, năm năm nay hề chạm đến, thỉnh thoảng cũng có nằm mơ thấy mình ngồi ở ghế đàn, ngón tay bay lượn phím, tỉnh giấc, lại chỉ thấy ánh trăng tràn ngập thê lương.

      Tri Tri còn chìm trong suy nghĩ, ngờ, người giới thiệu chương trình đột nhiên câu làm cho bừng tỉnh lại!

      "Tiết mục tiếp theo, tiểu thư Tống Tri Tri biểu diễn độc tấu Piano với nhạc khúc “Waterside Edilina”!" Giọng của người dẫn chương trình hơi lạc , ông ta cũng có chút lo sợ yên, tại sao cả hai người đều độc tấu đàn dương cầm, hơn nữa lại còn cùng đàn nhạc khúc như nhau thế nhỉ!

      Lý Nhã đắc ý cười, chính cố ý sắp xếp như vậy! Chính là muốn nhìn thấy Tri Tri phải xấu mặt! Phải biết rằng vừa mới đánh đàn kia chỉ là hoàn toàn nghiệp dư! Để Tống Tri Tri đàn trùng hợp cùng nhạc khúc, càng chỉ làm thêm phần xấu mặt bởi bị thua chị kém em!

      "Tri Tri, em báo tiết mục bao giờ vậy? đúng ..." Mạnh Thiệu Hiên cũng mờ mịt. Tri Tri hai tay từ từ vặn xoắn vào nhau, nhiệt độ trong phòng như nóng lên, lưng mồ hôi chậm rãi bắt đầu toát ra. biết mình bị người khác sắp đặt! Nhưng chiếc đàn Piano màu trắng ba chân to lớn ở sân khấu kia thực là đẹp đẽ và hấp dẫn, khiến thể khống chế nổi muốn đàn thử lần!

      Nếu như quyết định bắt đầu cuộc sống mới, tại sao chỉ vì mẹ ghét, mà lại buông tay với chiếc đàn Piano, thứ làm cho mình cực kỳ quý cơ chứ?

      Tri Tri chậm rãi đứng lên, Mạnh Thiệu Hiên hoảng sợ, cũng đứng lên theo: "Tri Tri, em đừng sợ, chúng ta lên, để xem ai dám làm khó dễ em đây!"

      Giọng của khi đến mấy chữ cuối cùng xoay chuyển cao vút. Tri Tri cuống quít ngăn lại: "Kiều Thiếu gia..." nhàng lắc đầu, ý bảo giọng, mà giờ phút này, trong đám người bắt đầu có xôn xao nho . Tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân cũng hiếu kỳ nhìn theo, nhưng Mạnh Thiệu Hiên đứng chắn ngang Tri Tri, nên dưới ánh sáng rực rỡ Mạnh Thiệu Đình, chỉ nhìn thấy nhắn cúi đầu chỉ lộ ra cái cằm xinh xắn. Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, đường cong mềm mại và tinh tế kia... hình như từng rất quen thuộc.

      CHƯƠNG 102: Gặp lại vào giây phút đẹp nhất

      Trái tim của Mạnh Thiệu Đình thoáng rung lên... Đường cong mềm mại và tinh tế kia... Dường như từng rất quen thuộc với .

      "Em phải !" Tri Tri ngẩng đầu lên dứt khoát, trong con ngươi của tỏa ra ánh sáng rực rỡ mê người, bờ môi cũng cong lên vui vẻ : " biết đâu, em thích nhất là Piano, năm năm rồi em chưa được chạm vào nó, đến nằm mơ em cũng muốn!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nghịch ngợm gõ mấy cái ở cánh tay của : "Chỉ cần cho em phút, , ba mươi giây thôi, để cho em làm quen chút, em nghĩ cho dù em đạt tới mức tài nghệ, nhưng chắc chắn cũng đàn tốt hơn kia!"

      Phải biết, vừa nghe hiểu, kia mặc dù đàn lưu loát, nhưng cũng chỉ là ở mức độ thuần thục về kỹ thuật mà thôi, nhưng những tình cảm ý nhị trong từng nốt nhạc của nhạc khúc, ngay đến phần năm nọ cũng chưa hiểu được thấu đáo!

      Mạnh Thiệu Hiên giật mình nhìn sâu, chợt thấy giữa lúc này, cả người như tỏa ra thần thái rạng rỡ, thứ ánh sáng rực rỡ đến loá mắt, khiến khỏi có chút thất thần. Trong chốc lát, từ nơi sâu thẳm trong lòng chậm rãi dâng lên đơn lẫn tự ti. người ưu tú như thế, vậy mà giống như đồ ngốc, lại cho rằng chỉ là bình thường.

      biết tiếng , có lấy bằng cấp, ở trong mắt của ba ba và các vị trưởng bối khác, kẻ thô tục và vô lễ, khí chất và cách xử hoàn toàn giống như bộ dáng của thiếu gia con nhà giàu. Thậm chí, cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, càng chứng tỏ thân phận là con riêng được coi trọng!

      Nhưng còn sao, có bằng tốt nghiệp đại học, tao nhã, trong bụng đầy chữ nghĩa, ngoại trừ tiếng , còn có thể được chút tiếng Pháp đơn giản, giờ lại còn biết tay đàn Piano cừ khôi. Phó Tĩnh Tri giống như áng mây trắng trôi nổi bay bồng bềnh ở bầu trời, mà lại giống như bùn loãng ở mặt đất... Đột nhiên cảm thấy mình có chút xứng với .

      Mạnh Thiệu Hiên hít hơi sâu! ***, giờ lại nghĩ đến những điều này làm gì nhỉ? ưu tú như vậy, phải cảm thấy kiêu ngạo vì mới đúng. Mạnh Thiệu Hiên người thô lỗ, nhưng người phụ nữ của lại là người tuyệt vời nhất trong thiên hạ, nếu đưa ra ngoài cảm thấy rất có mặt mũi!

      "Tri Tri, vậy chúng ta cùng , tin em." Mạnh Thiệu Hiên thân thiết nắm chặt bàn tay trắng trẻo bé của : " nào, và em, chúng ta cùng nhau."

      "Chờ em chút." Tri Tri rút tay khỏi lòng bàn tay của , mở cúc chiếc áo choàng màu đen, bỏ chiếc áo khoác đậm màu kia xuống. may bên trong lại mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, miễn cưỡng coi như hợp với tình hình. Hai tay Tri Tri cuốn mái tóc dài của mình, búi tóc cao lên đỉnh đầu, để lộ ra vầng trán trơn bóng và gương mặt nhắn xinh đẹp hề trang điểm, lúc này mới nhàng thở ra hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ: "Được rồi đấy!"

      Mạnh Thiệu Hiên dắt tay lên phía trước, ánh mắt của mọi người trong hội trường đều rơi vào hai người bọn họ.

      Mạnh Thiệu Đình và Mạn Quân kìm nổi cũng nhìn sang. Bọn họ cách xa nhau khá xa, chỉ nhìn thấy nhắn được Mạnh Thiệu Hiên dắt tay tới trước sân khấu. Bóng lưng của hết sức gầy gò, hai tay Mạnh Thiệu Đình thả ở hai bên chân, bất giác từ từ siết chặt lại, ánh mắt hận thể xuyên thấu được qua lưng, rơi vào gương mặt của .

      "Tống tiểu thư này chính là mà Thiệu Hiên thích chăng, thoạt nhìn có vẻ rất nhắn và yếu đuối, xem ra Thiệu Hiên dường như cũng rất bảo vệ ấy." Mạn Quân nhàng nắm lấy Mạnh Thiệu Đình, chỉ chỉ tay về phía hai người quay lưng lại với mọi người, khẽ .

      Mạnh Thiệu Đình năng gì, chỉ khẽ “ừ” tiếng. Nhưng đôi mắt hẹp dài của vẫn u như cũ, ánh mắt sắc bén vẫn bám sát theo bóng người phía trước.

      Lúc này Tống Tri Tri hình như gì đó với người dẫn chương trình sân khấu, còn Mạnh Thiệu Hiên từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay , thỉnh thoảng có tiếng huyên náo lại quay mặt lại, ánh mắt ngập tràn tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chung quanh hội trường, dần dần, những tiếng động lớn vừa mới rồi liền ngừng luôn. Mọi người cũng yên tĩnh lại, chờ xem trong truyền thuyết kia cho dầu muối thế nào mà làm cho Tam Thiếu cưng chiều đến tận trời cao, rốt cuộc có khả năng gì!

      Tri Tri đổi bản nhạc, chỉ là muốn làm dính líu đến người vô tội. bé kia đàn sai, nhưng nếu như cũng đàn cùng nhạc khúc, mà để cho người ngoài cuộc cũng có thể nghe ra được hay. Hơn nữa bé kia cũng hề đắc tội với , tội gì phải làm cho người khác trong lòng thoải mái?

      "Rất xin lỗi mọi người, do sơ xuất của nhân viên khi đánh máy, cho nên việc sắp xếp tiết mục biểu diễn bị lầm lẫn... Sau đây tiểu thư Tống Tri Tri độc tấu Piano nhạc khúc rất quen thuộc với mọi người, bản giao hưởng “Vận mệnh” của nhạc sĩ Beethoven!"

      Người dẫn chương trình vừa dứt lời, trong nháy mắt toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dĩ nhiên tiếng vỗ tay này phần lớn là muốn cho Tam thiếu gia nghe!

      Nhịp tim của Tri Tri có chút hơi nhanh, lòng bàn tay cũng có lớp mồ hôi mỏng. Mạnh Thiệu Hiên thấy căng thẳng, lúc chuẩn bị lên sân khấu, khắc kia, gọi theo : "Tri Tri."

      Tri Tri đáp tiếng, xoay người lại. Ánh đèn sân khấu trở nên lộng lẫy khác thường. Sàn khiêu vũ được bài trí bối cảnh hết sức ấm áp và rực rỡ. Những bông hoa tươi nhau đua nhau khoe sắc, lại càng làm nổi bật dung nhan thanh nhã của .

      chỉ mặc đơn giản gọn ghẽ như vậy, gương mặt chút điểm trang, nhưng mi thanh mục tú, sóng mắt động lòng người. Bờ môi của nở nụ cười mủm mỉm mà vui vẻ, nhìn người đàn ông ở phía đối diện với mình. Ngón tay dài thon khẽ vén mấy sợi tóc ở bên mai. Hai màu đen trắng càng thêm nổi bật, khiến trái tim Mạnh Thiệu Đình, trong nháy mắt thấy ngổn ngang...

      lập tức đứng lên, cách mấy hàng ghế, cách bao nhiêu người như thế, cách thời gian năm năm, qua khoảng thời gian khá dài lại gặp , mà chính cũng ngờ tới lại được gặp trong tình huống thế này.

      Mạn Quân nhìn mấy lần mới nhận ra người nọ chính là Phó Tĩnh Tri. Bầu khí trong phòng rất ấm áp, vậy mà trong nháy mắt tay chân lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình. gương mặt chỉ thấy đôi môi của mím chặt, đôi con người đen như mực cứ nhìn chằm chằm vào Phó Tĩnh Tri hề động đậy, nhìn lâu như thế mà vẫn hề hay biết.

      " phải sợ, em đàn được hay, cũng vẫn cảm thấy tuyệt vời, em chỉ cần nghĩ, em đàn cho mình nghe mà thôi." Mạnh Thiệu Hiên nhàng vuốt ve mái tóc của , lại khom người xuống, thân thể cao to của gần như áp sát vào . Thoáng chốc trong hội trường liền vang lên tiếng hút khí, nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.

      "Tri Tri, có lẽ em chưa bao giờ biết, ở trong mắt , em hoàn mỹ đến mức nào, hãy tin tưởng vào bản thân mình." Đôi môi của nhàng đặt vào trán , đôi con ngươi màu hổ phách mê người, gương mặt tràn đầy vẻ xấu xa: " Tri Tri."
      Chrisheo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 103: ĐÀNH TRƠ MẮT NHÌN BỌN HỌ Ở BÊN NHAU

      Môi của nhàng rơi vào trán , đôi con ngươi màu hổ phách nhìn mê người, vẻ mặt trước sau vẫn tràn đầy vẻ xấu xa: " Tri Tri."

      Tròng mắt Tri Tri dần dần sáng ngời, mím chặt môi, tự tin vui vẻ lấp lánh trong ánh mắt nhìn. nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên dùng sức gật đầu cái, sau đó xoay người, dáng người gầy gò nhưng tràn ngập vẻ quật cường từng bước từng bước lên bậc thang. Cuối cùng, nhắm mắt lại hít sâu hơi, chậm rãi tới giữa sân khấu. Ánh đèn sáng chói mắt tập trung ở đỉnh đầu của . Nhìn giống như cây hoa sơn chi yếu ớt yên lặng đứng ở nơi đó, lặng lẽ nở rộ. Đôi con ngươi đen láy nhàng từ từ quét qua mọi người bên dưới sân khấu. mỉm cười, cúi người chào, xoay người về phía chiếc Piano màu trắng, sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở ghế đàn...

      Khắp hội trường im phăng phắc. Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới chậm rãi ngồi xuống. Cơn sóng ngầm nơi đáy lòng trào lên mãnh liệt, khắc kia khi ngồi cũng bị đè xuống.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng đôi mắt giống như chim Ưng lại tựa như đóng đinh vào người sân khấu kia!

      Giỏi lắm Phó Tĩnh Tri! Tôi còn biết người nào có khả năng cầm cương thuần phục lão Tam như con ngựa hoang kia trở nên ngoan ngoãn biết vâng lời như vậy, hóa ra lại chính là ! Xem ra năm năm trước, hề oan uổng cho dù chỉ chút xíu!

      Trong lòng Mạnh Thiệu Đình khỏi nổi lên lửa giận. Vốn dĩ là người có khí chất độc giờ đây càng u ám nặng nề hơn khiến người khác phải kinh hãi. Hai bàn tay áp sát vào nhau, các ngón tay siết chặt lại. Khi những nốt nhạc đầu tiên của bản giao hưởng ‘Định mệnh” vang lên, người chợt khẽ run lên. trái tim tựa như bị cái gì gõ làm cho xao động làm cho nhịp tim gần như ngừng đập. Toàn thân trở nên nghiêm túc yên lặng chăm chú nhìn, ngay cả Mạn Quân hai mắt cũng trợn to nhìn lên người phụ nữ mảnh mai ở sân khấu kia !

      ai dám tin rằng, trong thân thể nho kia lại chứa nội lực khổng lồ lúc này mới bộc phát ra.ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn Thoạt nhìn người phụ nữ mảnh mai kia dường như hề biết sợ hãi và chịu lùi bước!

      Hai tay của như bay múa ở phím đàn, dường như vật lộn đấu tranh cùng với số mạng vậy! Gió táp mưa rào từng lần từng lần như ép ngã vào trong bùn lầy, lại từng lần từng lần đứng dậy vượt lên số mệnh...

      Tuyệt chịu khuất phục, tuyệt muốn khuất phục!

      Tri Tri nhắm hai mắt, lúc này cả người tựa như tan ra trong tiếng đàn đầy kích động lòng người. Mười đầu ngón tay gõ ở phím đàn lại khiến người nghe rung động theo tiếng nhạc. Nước mắt của đột nhiên chảy xuống. . .

      Tiết tấu của chương nhạc thứ hai bắt đầu thay đổi sang chậm rãi hơn, thoáng nét bi thương mà vẫn kiên cường. Giai điệu nhạc mặc dù thong thả, nhưng dường như lại chứa tác dụng cổ vũ lòng người trong yên lặng, tựa như khích lệ mọi người tiếp tục đấu tranh, tiếp tục chiến đấu cho đến giờ phút cuối cùng...

      Giai điệu dần dần thay đổi trở nên u, làm cho người ta gần như sao thở nổi, lặng lẽ chìm vào hư ảo của bản “Định mệnh, sau đó chợt bộc phát ra tiếng hoan hô thắng lợi! mềm dẻo của đôi bàn tay Tri Tri vậy mà lại chứa sức mạnh quật cường. Chiếc cổ thon dài của ngẩng lên cao, tất cả hèn mọn lẫn khiếp nhược đều bị quét sạch! đen tối bị phá vỡ, bị chinh phục bởi bản nhạc “Định mệnh” kia!

      Hai tay của nâng lên cao sau đó lại từ từ rơi xuống. Dư tha thướt dịu dàng, ba ngày dứt ở bên tai. Tri Tri vẫn thẳng sống lưng ngồi yên ở chỗ đó. Rốt cục, đợi được đến ngày hôm nay, đường đường chính chính đứng ở trước mặt của mọi người. Rốt cục, còn là Tống Tri Tri hèn mọn yếu đuối kia nữa

      Toàn hội trường chìm trong yên lặng, biết qua bao lâu, Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi vỗ tay, chỉ thoáng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp hội trường. Tri Tri nhàng ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên. đứng dậy tươi cười, cúi người sâu chào khán giả. . .

      đứng thẳng người lên, đón nhận ánh mắt của người ngồi ở dưới sân khấu kia. Vẻ mặt bày ra vẻ kiêu ngạo, lúc này bày tỏ chút keo kiệt tự hào cùng niềm vui sướng!

      Mạnh Thiệu Hiên bước mấy bước lên bậc thang, Tri Tri nhìn cười rạng rỡ lạ thường. đưa tay đón tay , thoải mái đưa tay cho trong tiếng vỗ tay của toàn hội trường. Bọn họ thèm để ý chút nào tới những ánh mắt hâm mộ, thèm để ý chút nào tới những ánh mắt hoặc là ghen tỵ hoặc là oán hận, chỉ từng bước từng bước về trước.

      Tri Tri đứng ở lối ra, Mạnh Thiệu Hiên đưa tay khoác chiếc áo choàng ngoài cho . Dưới cái nhìn của mọi người, khép tà áo vào, tiếp đó cài lại từng chiếc nút áo cho , xong xuôi lúc này mới kéo tay đẩy cửa bước ra. . .

      sân khấu sau yên lặng ngắn ngủi, khí trở lại vui tươi sau vài ba lời của người dẫn chương trình.

      Tiết mục tiếp theo đó là gì, Mạnh Thiệu Đình cũng còn muốn chú ý chút nào nữa. chút do dự đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, về hướng mà Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri vừa rời .

      Mạn Quân thấy đứng dậy , nhưng lại hề gọi , khỏi hoảng hốt trận. vội vàng đứng lên đuổi theo, trong lúc vội vàng, ngay cả áo khoác ngoài cũng quên cầm theo.

      giày cao gót nên bước vốn được nhanh nhẹn, mà bước của người ở phía trước kia thoạt nhìn lại hết sức vội vàng. Tới hành lang Mạn Quân đuổi kịp. Thấy bóng dáng cao lớn của Mạnh Thiệu Đình ở cuối hành lang chợt lóe lên, cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc. sợ bộ dạng này làm cho chán ghét nên dám đuổi theo, nhưng lại cam lòng, liền đuổi theo. . .

      Trong lòng Mạn Quân cảm thấy thê lương. cắn chặt răng, nhưng vẫn cố sức đuổi theo. Nhiệt độ trong hành lang rất thấp, so với nhiệt độ trong hội trường quả thực là hai thế giới. lại chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh, lúc này cả người bị lạnh cóng run lên cầm cập.

      Mà đôi chân trong đôi giày cao gót lênh khênh kia đau đến chết lặng, gần như mất hết tri giác. Rốt cục khi đuổi theo tới cửa, lại thấy Mạnh Thiệu Đình đứng quay lưng lại phía . Gió thổi vào người làm cho tà áo choàng màu đen bay phất phới, mà thân thể cao to và tuấn tú của vẫn đứng thẳng giống như pho tượng hề nhúc nhích.

      Trong hành lang đèn sáng trong chợt trở nên tối lù mù, mà ánh đèn ngoài cửa chiếu vào lại tới mặt của . Mạn Quân ngừng bước, sợ hãi nhìn , cố quan sát cách tỉ mỉ, nhưng vẫn sao thấy được vẻ mặt của . ôm chặt lấy hai cánh tay lạnh cóng, thử nhàng hỏi thăm dò, nước mắt cũng đột nhiên rơi xuống: "Thiệu Đình. . ."

      "Mạn Quân, sao em lại ra đây?" giọng trầm trầm, Mạn Quân thấy bước tới có chút sợ hãi nhìn lại , hàng lông mi khẽ run rẩy, lộ tâm tư nặng nề yên của : "Thiệu Đình, định làm gì "

      " là liều lĩnh quá, sao ngay cả áo khoác ngoài em cũng mặc vào mà ra đây thế này!" Mạnh Thiệu Đình đưa tay ôm lấy , tuy là lời trách cứ nhưng vẫn là chứa đựng thương xót. Trái tim Mạn Quân đau xót, nước mắt lã chã rơi xuống. ngoan ngoãn nằm ở trước ngực của : "Thiệu Đình... được rời khỏi em!"

      Mạnh Thiệu Đình nghe vẻ đầy đau khổ, trong bụng khỏi nảy sinh chút áy náy, nhàng ôm lấy : "Làm sao có thể như vậy được, em cứ yên tâm."
      Chrisheo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: Hai, cám ơn năm năm trước buông tay ấy!

      Mạnh Thiệu Đình nghe vẻ đầy đau khổ, khỏi cảm thấy có chút áy náy, nhàng ôm lấy : "Làm sao có thể như vậy được, em cứ yên tâm."

      Mạn Quân ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt nhắn như đoá hoa lê đẫm mưa. Ngũ quan của dần dần nhìn ở trước mắt , gương mặt khôi ngô tuấn tú kia khiến sao cam tâm tình nguyện bỏ được, bọn họ đính hôn rồi! Hôn lễ cũng sắp cử hành rồi! muốn ở giờ phút cuối cùng lại bỏ lỡ mất ...

      Thậm chí, bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại tùy hứng như lần trước, trở về nước nữa!

      ràng trong lòng luôn canh cánh chút sợ hãi, mặc dù biết này nguyên nhân của nỗi sợ hãi này đến từ đâu. Nhưng giờ gần như có thể xác định được rồi. Suốt năm năm trời ở Los Angeles, Thiệu Đình vẫn quên được vợ trước của ...

      " vậy ?" nhìn nhưng cũng sao tự tin được.

      Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong ngực như bị vật gì đó đè nén, khẽ thở dài, trả lời , chỉ dùng cái ôm chặt để đáp lại.

      "Thiệu Đình... Chúng ta trở về ?" Mạn Quân rúc vào trong lòng , ấm áp của khiến lưu luyến, muốn đuổi theo ra ngoài nữa.

      "Em mặc áo bành tô, cứ về nhà trước , tìm chú ba có chuyện muốn ." hơi đẩy ra chút, mặt tràn đầy buồn rầu, u ám.

      ", em muốn mình, em muốn cùng với !" Mạn Quân sợ hãi, ngay lập tức nhanh chóng túm chặt lấy tay áo của , ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhìn đầy bất an, vẻ cầu xin đầy bi thương: "Thiệu Đình..."

      Mạnh Thiệu Đình muốn bị chậm trễ thời gian, do dự lát, nhàng gật đầu: "Thôi được rồi."

      cởi áo bành tô choàng lên người , ôn tồn : "Bên ngoài rất lạnh, cài chặt cúc áo lại."

      Mạn Quân nghĩ đến cảnh vừa rồi Mạnh Thiệu Hiên mặc áo bành tô cho Phó Tĩnh Tri, trong lòng khỏi ngẩn ngơ hồi. Nhưng từ trước đến giờ Mạnh Thiệu Đình vốn là người bạc tình, muốn làm chuyện như thế gần như thể. cúi đầu, cài cúc áo lại, Mạnh Thiệu Đình liền đưa ra ngoài...

      Giữa trời đất là màu trắng xoá mênh mông, cách đó xa có hai bóng dáng nương tựa vào nhau ở dưới bầu trời đầy tuyết bay, chậm rãi bước lên trước. Bước chân của Mạnh Thiệu Đình thoáng dừng lại. hiểu sao trong lòng cảm thấy đơn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy bản thân mình phải tiến lên. bước giữa lớp tuyết đọng dày, chưa vài bước, chợt nghe thấy Mạn Quân cúi đầu rên lên tiếng. Đôi giày cao gót của gần như thể được ở trong tuyết, mắt cá chân để trần va chạm giữa lớp tuyết đọng, lạnh thấu tim...

      "Mạn Quân, chi bằng em về trước ..."

      " cần đâu! Thiệu Đình, em sao..." Mạn Quân đợi hết lập tức lên tiếng từ chối. cắn răng đuổi kịp bước chân của , thân thể lạnh đến sắp đông cứng lại, nhưng vẫn chịu bỏ cuộc.

      Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri cực kỳ chậm. Hai người lặng lẽ giữa trời đất bao la, cảm thấy nơi này chỉ có hai người bọn họ. Chỉ có điều họ ngờ rằng lại có người đột nhiên xuất sau lưng.

      "Em trai, chúng ta xa nhau hai năm, em vẫn khoẻ chứ?" Mạnh Thiệu Đình dừng lại, thân hình cao to đứng trang nghiêm ở mặt tuyết. Ngũ quan tuấn dật, góc cạnh, lộ vẻ ngang ngược lại hàm chứa tàn nhẫn. Lúc này cặp môi mỏng nhếch lên đầy kiêu ngạo, đôi mắt giống hệt chim Ưng, cứ thế nhìn vào hai bóng lưng như cười như .

      giọng lạnh lùng trầm đục vang lên, tưởng chừng làm đông cứng lại cả bầu trời đầy tuyết. Bước chân của Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri cùng dừng lại. Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi xoay người lại, nhưng Tri Tri vẫn hề nhúc nhích. Cho dù thời gian xa cách năm năm, cho dù là ở cách nhau thiên sơn vạn thủy, cho dù có đứng ở nơi cao ngất chín tầng mây, cho dù có hèn kém như như lớp bùn đất, cho dù từng là vợ chồng với cách đối xử lạnh lẽo như băng, tại vẫn hề mong muốn gặp lại nhau như người qua đường, cho dù từng , hận , từng quên hoàn toàn... Cho dù vậy, giờ phút này...

      đột nhiên dùng dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, hề áy náy hay hối hận đứng cách đến thước. cũng gần như lập tức nhận ra giọng quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, mà cũng xa lạ đến mức thể xa lạ hơn nữa.

      Hai tay Tri Tri từ từ nắm chặt lại, tuyến lệ bị kìm nén đến đau nhức. muốn để cho nước mắt của mình rơi xuống.

      Thực , kìm lại được rồi!

      rơi nước mắt vì , giọt. còn đau lòng vì nữa, dù chỉ giây. chôn quá khứ và nước mắt từ rất lâu rồi, cũng chôn tình thời tuổi trẻ và thù hận với từ lâu lắm rồi.

      còn nợ , cũng còn nợ nữa.

      " Hai, đại giá quang lâm sao lại thông báo tiếng cho em biết sớm chút vậy?" Mạnh Thiệu Hiên bị câu của trai vạch trần chút lưu tình, cũng dứt khoát che giấu, ngược lại, cũng nể nang gì trực tiếp đấu khẩu.

      "Người làm Hai này, hai năm qua từng được gặp em mình, nên lần này trở về nước cũng muốn cho em niềm vui bất ngờ, nên mới báo trước cho em. ngờ, em trai của tôi cũng cho người làm này kinh ngạc đấy chứ!"

      Ngữ điệu của Mạnh Thiệu Đình rời rạc, giữa những câu tràn ngập khiêu khích ràng. nhìn Mạnh Thiệu Hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tri Tri đứng quay lưng về phía mình, trong lòng khỏi luẩn quẩn câu hỏi, đối mặt với thế nào đây, dùng bộ dạng gì để đối phó?

      "Việc này chẳng phải là em cần cám ơn Hai tác thành hay sao?" Mạnh Thiệu Hiên cười vẻ phóng đãng, đưa tay kéo Tri Tri lại. Sức kéo của mạnh, Tri Tri bị ôm chặt cứng ở trong ngực thể động đậy, còn gương mặt của Mạnh Thiệu Hiên bị mái tóc dài với hàng mi dài rợp bóng che lấp nên thể nhìn được vẻ mặt khôi ngô tuấn tú bày ra nụ cười tràn đầy sắc bén: "Nếu phải nhờ Hai buông tay, người em út này hôm nay làm sao có thể đạt được ước nguyện đây?"

      "Đạt được ước nguyện ư? Chẳng lẽ chú Ba ôm được người đẹp về rồi sao?" Cặp mày dài của Mạnh Thiệu Đình kìm nổi, hơi nhíu lại. Khi xong mấy từ cuối cùng, hai tay sao khống chế nổi liền xiết chặt lại. Đôi con người đen ánh như mực trở nên mờ mịt, nhìn vào gương mặt của người phụ nữ ở trong lòng Mạnh Thiệu Hiên...

      "Ha ha!" Mạnh Thiệu Hiên cười lên tiếng ngắn ngủi nhưng trả lời. cúi đầu, nhìn người con trong lòng mình đầy cưng chiều: "Tri Tri, trước kia lừa em, thực xin lỗi."

      Tri Tri ngước đôi mắt lên, trong con ngươi trong veo lạnh lẽo như băng. cứ nhìn như vậy, mà Mạnh Thiệu Hiên cũng hề né tránh ánh mắt của , chỉ dịu dàng nhìn lại . Ánh mắt nhu thuận giống như đứa biết mình làm chuyện có lỗi.

      Bốp!

      tiếng bạt tai giòn tan chợt vang lên, Mạnh Thiệu Hiên cũng hề động đậy. hứng trọn cái tát mạnh mẽ của , nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lưu manh, chỉ cười dịu dàng : “Tri Tri, thực xin lỗi."

      "Vì sao lại gạt tôi!" Tri Tri cực kỳ hận , nâng tay đánh thêm cái bạt tai nữa. Vành mắt của Mạnh Thiệu Hiên hơi hồng hồng, nhưng vẫn cười nhìn , đôi mắt sáng ngập tràn hình ảnh . cắn răng, vẫn dịu dàng như trước: “Tri Tri, thực xin lỗi."
      Last edited: 20/2/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Rốt cuc, chỉ khẽ mỉm cười.

      Vành mắt của Mạnh Thiệu Hiên hơi hồng hồng, nhưng vẫn cười nhìn , đôi mắt sáng ngập tràn hình ảnh . cắn răng, vẫn dịu dàng như trước: “Tri Tri, thực xin lỗi."

      " xin lỗi ư? Đến bây giờ mới cho tôi biết phỏng có ích lợi gì đây? có đúng là Mạnh Thiệu Hiên hay cũng chút quan trọng với tôi. Tôi chỉ biết là người nhà họ Mạnh.

      Tri Tri xong, xoay người rời . Từ đầu đến cuối, hề liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân cái. hận, tức giận, đau lòng, thất vọng bởi Mạnh Thiệu Hiên lừa !

      "Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên thấy bỏ , hoảng hốt ngăn lại. giữ bả vai của nhưng lại bị kiên quyết hất ra cái. Mạnh Thiệu Hiên chút tức giận, vẫn nhàng như cũ, kéo lại: "Tri Tri, nếu như em ghét người nhà họ Mạnh, cùng lắm lúc này làm người nhà họ Mạnh nữa!"

      " làm người nhà họ Mạnh?"

      Tri Tri còn chưa kịp mở miệng,Mạnh Thiệu Đình cũng kiềm chế nổi bật thốt lên. cười lạnh tiếng, buông Mạn Quân ra chậm rãi tới trước mặt hai người. Đôi tròng mắt nhìn Tĩnh Tri đầy thâm độc, nhưng chỉ thấy ánh mắt của vẫn bình tĩnh, chút dao động, cũng có ánh mắt dư thừa liếc về phía người .

      "Dòng máu của nhà họ Mạnh chảy người chú, tất cả cuộc sống tốt đẹp của chú cũng do nhà họ Mạnh mà có, làm sao chú có thể là mình làm người nhà họ Mạnh nữa chứ?"

      Vốn dĩ Mạnh Thiệu Đình định làm cho cách chuyện của mình trở thành dạng dương quái khí như vậy. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng dường như có vướng mắc làm cho cảm thấy phiền não đến phát điên. biết đó là cái gì, nhưng nó tựa như có ngọn lửa cháy bỏng thiêu đốt trong ngực, làm nóng đến mức sao khống chế nổi ngôn ngữ lẫn vẻ mặt của mình!

      " Hai!" Mạnh Thiệu Hiên hơi hất cằm lên, chậm rãi hơi nhếch mép về bên trái chút, khóe miệng tạo thành nếp nhăn khi cười, mặt có vẻ bất cần đời. Tròng mắt đầy phóng túng, chút cố kỵ, cứ thế nhìn Mạnh Thiệu Đình, ngón tay thon dài như ngọc mạnh mẽ lướt vòng cung lên trung khua những bông tuyết bay đầy trời. đầu vương đầy tuyết đọng, nhưng hề để ý chút nào, nhưng lại nhàng phất hết tuyết đọng vai, đỉnh đầu Tri Tri: "Tôi phải là , ở chỗ này có nghĩa là tôi phải quan tâm đến ."

      " như vậy có nghĩa ý của chú Ba là, chỉ vì muốn vì người phụ nữ thuộc loại hạ tiện (hèn hạ đê tiện) mà phản bội lại gia tộc, ruồng bỏ cha mẹ sao!"

      vẻ ôn tồn với em trai mình, nhưng ánh mắt đau nhói. sao ép nổi mình, nên mất khống chế buột miệng ra lời ác độc. Hai chữ “hạ tiện” vừa thốt ra khỏi miệng, trong nháy mắt, đáy lòng khỏi dâng lên hối hận Nhưng khi thấy thân thể người phụ nữ vẫn luôn đứng thẳng nhìn thèm nhìn mình kia, vừa xoay người dường như run lên cái, đáy lòng Mạnh Thiệu Đình liền chợt thấy khoái cảm được trả thù!

      Tay của Mạnh Thiệu Hiên vốn để bờ vai Tri Tri, nhạy cảm cảm thấy cơ thể trở nên căng thẳng. Thình lình Mạnh Thiệu Hiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng tối sầm lại, ánh mắt độc nhìn Mạnh Thiệu Đình chút khách khí, cặp môi thoáng trễ xuống. Trong giọng dường như chất chứa tức giận: " Hai, đề nghị hãy đối xử tôn trọng với người phụ nữ của tôi chút!"

      "Người phụ nữ của chú sao?" Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình nhếch lên, môi mỏng nở nụ cười trầm trầm: "Năm năm trước, ta bị tôi chơi đùa biết bao nhiêu lần, phải là chú biết..."

      "Mạnh tiên sinh." Tri Tri chợt nhàng mở miệng, từ từ ngẩng đầu lên, trong trung tuyết lớn bay đầy trời. đứng cách chưa đến mét, nhưng lại dường như cách muôn sông nghìn núi.

      Mạn Quân đứng ở sau lưng Mạnh Thiệu Đình, nhưng có cảm giác mình dường như ở trong thế giới xa xôi bên ngoài. Giữa ba người bọn họ hề có nơi nào để cho chen chân vào cùng. Hơn nữa, Mạnh Thiệu Đình từ lúc mở miệng chuyện, khắc kia, hình như cũng quên hoàn toàn, thực quên mất người vợ sắp cưới vẫn đứng ở bên cạnh.

      trận gió lạnh gào thét cuốn tuyết ở đất trống bay lên. Tĩnh Tri cứ lẳng lặng nhìn như vậy, còn cũng nhìn chớp mắt.

      So với Phó Tĩnh Tri trầm tĩnh lý trí của năm năm trước đó, so với Phó Tĩnh Tri mạnh mẽ kiên cường của năm năm trước đó, Phó Tĩnh Tri, người phụ nữ trước mặt lúc này, hình như lại có nơi nào thay đổi mà cũng giống như chưa hề thay đổi chút nào.

      Bông tuyết bay loạn xạ đập vào mặt, nhưng lại cảm thấy lạnh chút nào. Tầm nhìn bị tuyết rơi xuống ngăn mất, vậy mà ngay cả nháy mắt cũng hề nháy mắt.

      "Chúng ta ly hôn." Tĩnh Tri hít sâu hơi, cơn gió lạnh run người lại thổi tới. đứng ở nơi đó cảm giác hai chân như tê dại, thẳm sâu trong hốc mắt chua xót cũng dâng lên. Nhưng rốt cục, lại chỉ khẽ mỉm cười.

      "Vì vậy, sau này đề nghị ngài nên những lời dơ bẩn kia nữa. Ngài phải tôn trọng người khác mới có thể khiến người khác tôn trọng lại mình. Mạnh tiên sinh, ngài xem, như vậy có đúng ?"

      nở nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt ngoại trừ cái nhìn lạnh nhạt giống như nhìn người xa lạ nét mặt còn biểu gì khác. Mạnh Thiệu Đình nhất thời nghẹn lời, lập tức đứng ngây ra ở đó.

      Tĩnh Tri xong, xoay người rời , Mạnh Thiệu Hiên cuống quít đuổi theo. Tiếng của vọng lại trong đêm giá lạnh cũng lạnh lẽo như băng: "Tôi muốn được yên tĩnh mình chút, Tam thiếu gia, xin dừng bước lại."

      "Tri Tri..."

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn bóng lưng mảnh mai nhưng quật cường của dần dần xa, nhịn được khẽ gọi tên . Tri Tri cũng quay đầu lại, chỉ giơ tay lên ngăn lại: "Đừng theo tôi."

      Mạnh Thiệu Hiên chưa từng nghe qua những lời sắc bén và quyết tuyệt như vậy, ngơ ngác dừng bước. Cơn gió lạnh gào thét thổi qua cuốn tuyết bay lên đầy trời, bóng dáng bé màu đen dần dần hòa tan giữa mênh mông vùng trời đất, cuối cùng, còn nhìn thấy nữa...

      Cơn gió bắc thổi bên tai giống như gào khóc thảm thiết. biết qua bao lâu, Mạnh Thiệu Hiên mới chậm rãi xoay người lại, giờ phút này cảm thấy toàn thân đều giá lạnh như băng. Liệu Tri Tri có tha thứ cho hay ? Trong lòng chút cơ sở nào để xác định, chỉ thấy hỗn loạn ùn ùn xông ra từng đợt mạnh mẽ làm trái tim dâng lên nỗi sợ hãi thành lời.

      "Xem ra, chuyện ôm được người đẹp trở về, chẳng qua chỉ là chuyện đơn phương của mình chú Ba thôi!" Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy lạnh lùng cự tuyệt Mạnh Thiệu Hiên, đáy lòng như tìm được thăng bằng, thấy thoải mái rất nhiều!

      Nhìn tình cảnh hai người bọn họ, hoàn toàn giống như lời tuyên bố là phụ nữ của như Mạnh Thiệu Hiên vừa rồi !

      Tiếng của Mạnh Thiệu Đình vừa mới thốt ra, ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên trở nên giống như mắt của loài sói chiếu thẳng vào mặt của trai mình. Khóe môi của mím chặt cố nén lại, lát sau, mới chậm rãi nhếch lên nở nụ cười lành lạnh: "Mạnh Thiệu Đình, kẻ cặn bã như , xứng đáng với Tri Tri!"
      Last edited: 20/2/16
      A fang, Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :