1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 92 (tiếp theo)

      Chị Lâm rất đúng, đại thiếu gia giống như chẳng qua chỉ là lòng hiếu kỳ nhất thời mà thôi. Bởi vì giống như những khác thi nhau theo đuổi theo , tâng bốc , cho nên mới muốn chinh phục, mà khi bị rơi vào, động lòng với , chỉ cười tao nhã cười rồi quăng tờ chi phiếu hoặc là chu cấp cho ít tiền để tìm nơi nương tựa, sau đó tiếp tục ôm người đẹp khác (nguyên văn: làm tổ với người đẹp)...

      Tuy lời của Mạnh Thiệu Hiên khiến cảm động, nhưng trong lòng cũng chỉ xúc động chút mà thôi, còn tin tưởng bao giờ tin nữa.

      "Được rồi, tôi phải về làm việc, việc chị Lâm giao cho tôi vẫn còn chưa làm xong đây." Tri Tri nở nụ cười lễ độ nhiệt tình lắm rồi xoay người chạy .

      "Em có thể cự tuyệt tôi." Mạnh Thiệu Hiên bỗng tiến lên, ngang ngược chắn ngang đường của , gằn từng tiếng.

      Tri Tri ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mặt trời từ cửa sổ chênh chếch rọi vào, chiếu quanh thân hình của , thần sắc vốn có vẻ như thổ phỉ dường như cũng được làm dịu lại ít. cúi đầu, người mặc bộ tây trang màu đen thoải mái, phía dưới là chiếc quần jeans màu đen. Từ trước đến nay thích kiểu ăn mặc phối hợp tự do này, thích mặc tây trang theo quy củ. Chỉ có điều, thoạt nhìn quả rất trẻ, trẻ đến mức biết sợ hãi, cái gì cũng dám làm.

      "Nhưng mà tôi có quyền được theo đuổi em đúng ? Dù sao cái mà tôi có nhiều nhất chính là thời gian, hàng ngày tôi đều trông giữ em, “gần quan được ban lộc”, cho đàn ông tiếp xúc với em, em chỉ có thể chấp nhận tôi rồi sau đó thích tôi!" nhìn vẻ rất đắc ý, nhưng nghĩ đến Tri Tri lại ngây người ra, trong hốc mắt tràn ngập chua xót. Thích ư, còn có thể thích người, thích người mà lại hề phải chịu trách nhiệm hay sao?

      thể, bao giờ có thể như vậy nữa... Phó Tĩnh Tri ngày đó đơn độc, đầy dũng cảm, Phó Tĩnh Tri ngày đó cho rằng hết thảy giấc mộng đều có thể thực được, cho nên mới biết sợ hãi là gì, Phó Tĩnh Tri ngày đó toàn tâm toàn ý người rồi lại bị tổn thương nặng nề, Phó Tĩnh Tri ấy chết rồi.

      làm sao còn có thể người nào nữa đây? làm sao có thể lớn tiếng ra lời “thích” giống người ở trước mặt đây, thể.

      "Kiều Thiếu gia, làm thế nào ngài mới bằng lòng buông tha cho tôi? Nếu ngài còn tiếp tục như vậy nữa, vậy tôi vẫn còn câu kia, tôi lựa chọn từ chức rời ."

      Tri Tri bình tĩnh , ánh mắt chậm rãi dừng ở vách tường trắng noãn sạch , biết có phải do vừa rồi dùng móng tay vẽ lên dấu vết hình bán nguyệt nhợt nhạt kia , mà khi nhìn thấy dấu vết ấy ánh mắt lo sợ nghi hoặc tìm điểm dừng chân cho bản thân.

      " thể được." Ý cười mặt Mạnh Thiệu Hiên từng chút từng chút ngừng hẳn. nhanh đến gần , ánh mắt sắc bén của lúc này tràn ngập dày đặc hng ác khiến sợ hãi. Kỳ thực Tri Tri biết, người nếu đạt được mục đích chịu bỏ qua, nhưng biết vì sao lại thích đến như vậy, người hoàn toàn khác hẳn với .

      "Tôi thể nào lại thích cấp của mình được, việc làm của ngài cũng chỉ vô dụng thôi, cứ như vậy làm chậm trễ mất thời gian của chính ngài mà thôi." Tri Tri nhận ra thể nào hiểu được nhau. là vất vả, tự nhận thấy, bản thân mình hề nể mặt chút nào, nhưng vì sao lại cứ bám riết tha cho như vậy?

      Tình cảm của chút cơ sở nào, thời gian quen biết cũng quá ngắn ngủi như thế, tình cảm của có thể có sâu sắc đến mức nào?

      "Vậy em thích người khác sao? Hay là... em vẫn chưa quên được chồng trước của em?" Mạnh Thiệu Hiên sao kiềm chế nổi thốt ra lời, liền nhìn thấy thần sắc của Tri Tri đột nhiên thay đổi.

      Đầu tiên là ngây người ra lúc, tiếp theo liền chậm rãi thoáng hé ra ý cười, nụ cười tươi tắn kia càng ngày càng lộng lẫy, càng ngày càng chói mắt, thậm chí Mạnh Thiệu Hiên nghĩ muốn ngăn cản lại, nhưng Tri Tri mở miệng : "Ngài muốn biết lý do thực ?"

      Mạnh Thiệu Hiên muốn lắc đầu, nhưng Tri Tri rất tự nhiên: "Chẳng những tôi từng li hôn, còn từng có đứa con, nhưng bị tôi bỏ , bác sĩ tôi cũng còn khả năng có con nữa... Hơn nữa, những người quen biết tôi ai mà chẳng biết Phó Tĩnh Tri là kỹ nữ, bởi vì đứa trong bụng của ấy là đứa con hoang, cho nên mới bị người ta ném như là quăng đôi giày rách vậy, đây mới thực là con người của tôi, là Phó Tĩnh Tri, ấy là người như vậy, ngài còn xác định là còn thích ấy sao?"

      Đáy mắt trào lên từng hồi, từng hồi ẩm nóng tựa như muốn trào ra ngoài, Tri Tri cố sức chịu đựng, có thấy khoái cảm khi được phát tiết ra, lại che dấu được sợ hãi.

      Đây là bí mật đau đớn mà muốn giữ kín, thế nhưng chính cũng ngờ là mình lại nhanh chóng ra.

      biết bản thân mình sắp sửa đối mặt với những lời và ánh mắt thế nào, nhưng đáy lòng cũng nổi lên từng cơn đau đớn đến chết lặng người... Hãy kết thúc , tất cả hãy kết thúc , chỉ muốn trải qua cuộc sống yên ổn của , cho dù là giống như con rùa đen rút đầu hoặc là con đà điểu nhút nhát.
      Last edited: 8/12/15
      ChrisA fang thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Truyện hay quá . tội nghiệp tri tri.
      Cảm ơn bạn

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 93: MỜ ÁM

      chỉ muốn trải qua cuộc sống yên ổn của mình, cho dù giống như con rùa đen rút đầu hoặc là con đà điểu nhút nhát.

      "Những gì em đều là sao?" , Mạnh Thiệu Hiên chợt bước tới gần, hai tay nâng chặt lấy mặt Tri Tri, ép nhìn về phía mình.

      Tri Tri chăm chú nhìn lại, đối địch lại với con ngươi màu hổ phách của . Hai đồng tử trong mắt chỉ có . , bé, đến mức hèn mọn, đầy khiếp đảm, co rúm lại để mà sống, bao giờ còn là ... Phó Tĩnh Tri của ngày nào đó với cuộc sống đầy ưu nhã và ấm áp thương nữa.

      Nếu như có thể, nếu như có thể, muốn cả đời đeo lưng cái tên Tống Tri Tri này, dùng thân phận sạch của người khác để sống, chứ phải giống như bây giờ, giống như con chuột chạy qua đường, co rúm lại, đầy hèn mọn, chôn mình trong vũng nước bẩn.

      "Đúng vậy, đó là ." Giọng của Tri Tri rất , nhưng lại mang theo vẻ quật cường kiên định. có dự cảm, người đàn ông trước mặt này nếu phải khinh thường hất tay , cũng dùng ánh mắt thương hại của lớp người giàu có cao cao tại thượng mà nhìn có chút thông cảm.

      Mạnh Thiệu Hiên nâng chặt gương mặt , đôi tay lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, cười, cười đến cực kỳ khoa trương lại rất phóng túng: "Tri Tri, lời của em, tôi chỉ tin tưởng được phần đầu, phần sau tin."

      Tri Tri đột ngột trợn to hai tròng mắt: "Tại sao?"

      cảm thấy ngón tay của nhàng vuốt ve nơi gò má của , gương mặt của bắt đầu nóng lên. giật mình, muốn tránh khỏi lòng bàn tay của . Đôi bàn tay cũng dần dần trượt xuống, tiếp tục rơi vào vai , rồi sau đó vòng ra phía sau cái lưng mỏng manh, mạnh mẽ kéo thân thể nho của vào trong ngực mình. Cặp mắt tràn đầy vô lại lẫn phóng đãng và ngang ngạnh. Môi cong lên như cánh hoa cực kỳ ngang ngược: "Bởi vì, tôi tin em là loại người như vậy, cho dù mọi người toàn thế giới này có mắng chửi em, điều đó cũng chẳng là cái quái gì với tôi! Tôi chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình, chỉ tin tưởng vào hai mắt của mình."

      Thân thể Tri Tri kìm nổi run rẩy, tội danh hại chết ba ba cùng những tiếng xấu dơ bẩn kia, cõng gần năm năm nay, ngay cả người mẹ ruột thịt của cũng tin, Nhưng bây giờ, người đàn ông xa lạ kia lại với những lời như vậy.

      Bất kể là lòng, hay là có mưu đồ hư tình giả ý gì, Tri Tri cũng cảm ơn . Chẳng những làm cho bị phản ứng khó chịu, ngược lại, là người đầu tiên cho cảm nhận được thông hiểu, cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được tin tưởng.

      "Cảm ơn ." Tri Tri ở trong ngực của chợt thấy thư giãn hẳn. chậm rãi cúi đầu, chôn mặt ở trước ngực của , hai bàn tay bé yếu ớt túm lấy vạt áo của , giọng của nghe buồn buồn, lại mang theo nghẹn ngào mơ hồ: "Cho tôi mượn cái ôm trong ngực năm phút đồng hồ thôi."

      Mạnh Thiệu Hiên lên tiếng, chỉ ôm lấy chặt hơn. lời nào, hơi thở như ngừng lại. Người con để ý nhất, muốn đối xử tốt nhất kia, giờ phút này ở trong ngực của .

      Nếu như giờ phút này câu, Mạnh Thiệu Hiên chỉ khi chết tôi mới có thể vui vẻ, tuyệt đối tin rằng, tự cầm dao đâm thẳng vào mình để chết mà hề nháy mắt.

      Nước mắt của Tri Tri tràn trề sao ngừng được, khóc lặng lẽ, dán mặt chặt vào trước ngực của người kia. Rất nhanh, nước mắt làm ướt áo sơ mi của . khóc vô cùng thê thảm, nước mũi chảy ra cũng bận tâm, chỉ ôm chặt Mạnh Thiệu Hiên khóc trận bi thương.

      Mãi đến cuối cùng, khi tiếng khóc dừng lại, cũng chịu ngẩng đầu lên, Mạnh Thiệu Hiên tò mò cúi đầu nhìn , lại giơ tay lên đẩy ra, nhanh chóng quay mặt . Giọng của vì khóc mà trở nên mềm yếu lại mang theo chút khàn khàn làm cho lòng người ta phải thương xót: " đừng nhìn, mặt tôi bẩn lắm."

      cợt nhả cố ý vòng qua phía trước : "Đâu, bẩn ở đâu, cho tôi nhìn chút nhé?"

      Nước mắt nước mũi Tri Tri dính đầy mặt, cực kỳ xấu hổ. cúi đầu che kín mặt, nghĩ phải bỏ chạy, nhưng ngờ cánh tay dài của Mạnh Thiệu Hiên duỗi cái túm luôn được . cúi đầu, sờ soạng trong túi hồi lâu nhưng tìm được khăn giấy, dứt khoát giơ ống tay áo cho lau. . .

      Tri Tri bị dọa sợ, đương nhiên biết quần áo của đều là loại hàng ngoại nhập đắt tiền, bị nước mắt nước mũi của dính vào làm sao còn mặc được nữa, nhất định phải ném !

      "Đừng, bẩn đấy..." Tri Tri dùng dằng muốn né tránh, nơi nào đó tận đáy lòng dường như lặng lẽ nứt ra.

      "Người khác bẩn, nhưng là em bẩn." rất thô lỗ, tay cầm lấy hai bàn tay bé để cho lộn xộn, sau đó giơ ống tay áo lên lau nước mắt cho , nhìn rất qua loa. Khi lau mặt cho Tri Tri rất nhàng giống như lau món đồ sứ vô giá. Vừa lau nước mắt cho , nhưng miệng cũng chịu buông tha cho người nào đó, đùa với : "Có ai giống như em , khóc thành thế này, vốc nước mũi, vốc nước mắt, rất giống như vợ bị ức hiếp ở phim ảnh."

      " mới là vợ bị ức hiếp ấy." Tri Tri dám cãi vã với rồi.

      "Tôi đây là người thuộc dòng dõi gia đình hiền lành chính tông, sau này em biết!" Mạnh Thiệu Hiên chọc cười tiếng, thân hình cao lớn của che phủ cả cả thân hình nhắn của . giống như dỗ trẻ con vậy, vuốt ve tóc đỉnh đầu của , hung tợn mở miệng như thổ phỉ: "Sau này em là người của tôi, ai dám em nửa chữ là tốt, tôi giết chết người đó luôn!"

      "Tỉnh lại ." Tri Tri dịu dàng , đưa tay đẩy ra. cụp mắt xuống mắt nhìn , hàng lông mi dài khẽ run run. Mạnh Thiệu Hiên nhìn mà lòng thấy ngứa ngáy, cúi đầu định hôn . Tri Tri hoảng hốt né tránh, hung hăng trừng mắt với : "Vừa mới cho chút hòa nhã, vẻ mặt thay đổi rồi có phải hay ?"

      Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất nhìn : "Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hôn sớm cũng là hôn, mà hôn muộn cũng là hôn, giờ tôi muốn luyện tập trước..."

      "Hừ, hãy nằm mơ !" Tri Tri lại hung hăng lườm cái, định cười, nhưng chợt dừng lại. Vừa mới rồi chút xíu mộng đẹp, giống như bọt xà phòng dưới ánh mặt trời, mà , qua cái tuổi nằm mơ lâu rồi.

      Sao mày ngu như vậy, ngu như thế lại còn dễ dàng tin người khác như vậy? Chẳng qua chỉ là câu , cái ôm mà thôi, Phó Tĩnh Tri. . .

      Mày hãy nhìn lại bộ dạng liếc mắt đưa tình với người khác vừa rồi của mày , chẳng lẽ những lời mà mẹ mày đổ oan cho mày hay sao?
      Last edited: 25/12/15
      Chrisheo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 94: RA TRONG LÒNG VẪN CÓ

      Mày hãy nhìn lại bộ dạng liếc mắt đưa tình với người khác vừa rồi của mày , chẳng lẽ những lời mà mẹ mày đổ oan cho mày hay sao?

      Sắc mặt của dần trắng bệch ra, thể có bất cứ qua lại nào với Kiều Tử Tích được, tuyệt đối thể.

      "Kiều Thiếu gia, tôi làm việc đây, vừa rồi, cám ơn ngài, nhưng... ngài có thể giữ bí mật giúp tôi được hay ?"

      Tri Tri nhàng , ngữ điệu của rất thành khẩn. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại cảm thấy trong lòng mình như vừa có được chút vui sướng, bỗng dưng lại bị người khác thình lình đâm cho nhát.

      "Em cần phải , tôi cũng giữ bí mật cho em, nhưng tôi cũng có điều kiện."

      Tri Tri nhàng gật đầu, nhưng đáy lòng có chút chán nản, nếu như đoán sai, nhất định nhân cơ hội này mà muốn dâng lên thứ gì đó. . .

      " được tiếp tục cúi đầu khi bộ, được khúm núm hay cau mày nữa, được sợ hãi bất cứ lời chó má nào đó của những kẻ rỗi mồm... Tri Tri, em nên thường xuyên cười hơn nữa." bước nhanh hơn tới bên , nhàng sửa lại mái tóc hơi bị lộn xộn chút: "Em làm việc ."

      Tri Tri ngây ngẩn cả người, đến khi kịp phản ứng lại, Mạnh Thiệu Hiên xoay người bước . nhìn theo bóng dáng cao lớn, từng bước từng bước xa dần, bộ dáng vẫn ngang ngạnh, phóng đãng như cũ, trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót nho . khẽ nắm tay lại chút, nhịn được lại nhìn về phía hướng của . . .

      cũng đứng lại, tựa như biết nhìn theo , cho nên xoay cả người lại, nhìn về phía nở nụ cười cực kỳ rực rỡ. dựa nghiêng vào vách tường, tay cắm vào trong túi chiếc quần jean, tay kẹp điếu thuốc, tiến lên đón ánh mắt của , sau đó bộ dáng rất du côn, phun ra vòng khói xinh đẹp, nheo mắt lại nở nụ cười rạng rỡ.

      Tri Tri cũng thoáng nở nụ cười nhàn nhạt, hơi thẳng lưng, xoay người, bước từng bước chậm chạp, nhưng kiên định.

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn theo , mặc dù vẫn còn cúi đầu, nhưng bộ dáng co rúm lại vì sợ hãi cũng mất ít nhiều, trong lòng cảm thấy vui sướng, rồi lại chợt dâng lên nỗi lo sợ yên, như lo được lo mất...

      ********************

      Los Angeles, tám giờ sáng.

      Mạnh Thiệu Đình từ phòng tắm bước ra, Mạn Quân ở trong phòng khách bên ngoài phòng ngủ chỉ huy người giúp việc chuyên chở hành lý của hai người bọn họ, tay cầm chiếc khăn lông màu trắng mềm mại vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa đến bên đầu giường lấy quần áo.

      Áo lót, áo sơ mi trắng, áo lông cừu. . . Động tác lau tóc của Mạnh Thiệu Đình chợt dừng lại, bỗng nhiên tới trước tủ treo quần áo, vừa rồi ràng muốn mặc áo lông cừu màu tro thuốc lá, sao Mạn Quân lại lấy cho chiếc áo mới màu tím than vậy nhỉ?

      tìm kiếm lại chút trong tủ treo quần áo, nhưng vẫn thấy. Bọn họ mang theo quần áo gì, cho nên tủ treo quần áo vẫn giữ nguyên trạng, hơi lộn xộn chút, phần lớn đều là quần áo của Mạn Quân nhét bừa bãi ở bên trong, tứ thời cũng xếp lại cho gọn gàng.

      khỏi cau mày, trong đầu kìm hãm được liền nhớ lại căn nhà này hồi trước kia, phòng ngủ ngăn nắp, phòng khách sạch , phòng bếp luôn bay đầy mùi thơm lại còn ấm áp, nhất là tủ treo quần áo rất gọn gàng, vừa nhìn thấy ngay.

      Tĩnh Tri như làm ảo thuật luôn dọn dẹp rất nhanh tủ treo quần áo mà làm cho rối loạn, thành gọn gàng ngăn nắp, áo sơ mi ra áo sơ mi, áo lót ra áo lót, áo khoác luôn luôn là ủi sau đó treo ngay ngắn ở chỗ, muốn lấy thứ đồ gì đó đều cần phải tìm.

      Còn bây giờ, vào buổi sáng khi thức dậy thường xuyên phải lục tìm trong tủ quần áo lộn xộn, lật quần áo lên để tìm đồ lót của mình, trong khi đó Mạn Quân vẫn còn nằm ngủ thở phì phò. kéo chiếc áo sơ mi còn nhiều nếp nhăn ra chuẩn bị mặc lên lại thấy từ trong tay áo rơi ra chiếc tất hoặc là áo lót của Mạn Quân. . .

      Năm năm, khi học được cách sửa sang lại chút gì đó thiết thân cho mình, ngược lại, Mạn Quân vẫn luôn là thiên kim tiểu thư biết cái gì hết.

      "Thiệu Đình, tìm cái gì vậy?" Mạn Quân chợt đẩy cửa vào, ống tay áo của xắn lên cao, trán vẫn còn những giọt mồ hôi trong suốt, chạy đến trước bàn trang điểm ôm cái hộp ra ngoài. Lúc tò mò nhìn trùm khăn tắm đứng ngẩn người ở trước tủ treo quần áo.

      "Mạn Quân, em có thấy chiếc áo lông cừu màu tro thuốc lá của ? Chính là cái áo buổi sáng cần mặc đó."

      Mạnh Thiệu Đình thu hồi lại suy nghĩ, xoay người lại tiếp tục lau tóc, hỏi với vẻ thờ ơ. Chiếc áo lông cừu đó cũng biết là mua vào lúc nào nữa, chỉ biết khi mặc vào có cảm giác rất thoải mái. Mạn Quân mua quần áo cho mình rất tinh mắt, mua cho cũng rất nhiều, nhưng kiểu dáng như của bảo vệ, lại còn quá rộng phải may bớt vào, cho nên vào những ngày lạnh, chỉ thích mặc chiếc áo đó.

      Mạn Quân nghe câu hỏi của , sắc mặt chợt thoáng tái nhợt . Những ngón tay cầm chiếc hộp từng chút, từng chút xiết chặt lại, nơi khớp xương mảnh khảnh lộ ra màu xanh trắng: "Chiếc áo lông cừu đó em thấy rất cũ kỹ nên vứt bỏ rồi."

      Động tác lau tóc của Mạnh Thiệu Đình ngừng lại lát, chẳng biết tại sao, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám. Mạn Quân len lén quan sát , có chút tủi thân, cúi đầu : "Thiệu đình, em cũng mua cho rất nhiều áo lông cừu mà, màu tro thuốc lá cũng có ba chiếc đấy."

      Rất lâu sau Mạnh Thiệu Đình cũng lên tiếng, lát sau xoay lưng lại về phía Mạn Quân, đứng ở trước giường vừa mặc quần áo, vừa tùy tiện câu: " sao, chỉ hỏi như vậy thôi, em làm việc của em ."

      "Vâng." Mạn Quân đáp lại tiếng, ôm hộp ra ngoài. Động tác mặc quần áo của Mạnh Thiệu Đình càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại. mặc chiếc áo sơ mi, bỏ chiếc áo lông cừu màu tím than xuống, quay trở lại nơi tủ treo quần áo lấy ra chiếc áo choàng dày hơn trực tiếp mặc vào, cúi đầu cài nút áo cửa phòng ngủ bỗng nhiên lại mở ra. Mạnh Thiệu Đình vừa ngẩng đầu lên thấy Mạn Quân ôm bộ quần áo mắt đỏ hoe vào. tới phía trước dừng gót, buồn bã nhìn đưa chiếc áo đó cho rồi đột nhiên òa khóc...

      Mạnh Thiệu Đình có chút ngạc nhiên nhìn Mạn Quân tự nhiên khóc, đưa tay cầm lấy đống quần áo tùy tiện để lên giường. Vừa mới để xuống định đưa tay ra ôm chợt nhìn thấy mảnh vải cũ nho từ chiếc áo lông cừu bị tung ra ngoài, chao liệng rơi ở mặt đất. . .

      Mạnh Thiệu Đình đột nhiên cảm thấy mình như bị mất khả năng cử động. giật mình nhìn miếng vải mỏng manh trong suốt màu trắng phía có đường thêu nho màu đen với bốn chữ, nhìn xa xa dường như có chút hơi mơ hồ. gần như nhìn thấy ràng, nhưng đường thêu vừa thanh thoát vừa mềm mại ấm áp kia lại đập vào mắt bốn chữ ràng: Thiệu Đình - Tĩnh Tri.
      Last edited: 25/12/15
      Chris, Lonnaheo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 95: VÌ THỜI GIAN 5 NĂM, ĐƯỜNG HẾT 12 GIỜ

      gần như nhìn thấy ràng, nhưng mảnh vải với đường thêu vừa thanh thoát vừa mềm mại ấm áp kia lại đập vào mắt bốn chữ ràng: Thiệu Đình - Tĩnh Tri.

      có cảm giác da đầu của mình chợt tê dại hồi, sau đó trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, d∞đ∞l∞q∞đ khiến nghe thấy gì nữa. Trước mắt toàn bốn chữ kia, trong đầu cũng toàn bốn chữ ấy, cứ nhìn chằm chằm vào mảnh vải nho đó mãi, hề nhúc nhích.

      ra vẫn luôn ở bên cạnh suốt năm năm qua, chưa bao giờ rời khỏi .

      trách được, năm năm qua thể quên được , trách được, suốt năm năm ấy, dù bên cạnh có vị hôn thê thương chiều chuộng, nhưng khi đêm về vẫn nằm mơ thấy .

      trách được, chịu nhìn lại tất cả những gì có liên quan đến , chỉ vì những thứ đó đâm trúng tử huyệt đau đớn, vạch trần tình cảm của , mà lại muốn đối mặt với tình cảm chân ấy.

      ra là vậy, khi gả cho , trao thể xác lẫn trái tim của mình cho . Khi ly hôn, thể xác rời , nhưng trái tim của lại bay theo đến bên kia bờ đại dương.

      Dường như Mạnh Thiệu Đình nhớ lại rồi, hôm đó là ngày sinh nhật của Tĩnh Tri, cũng hôm đó mua chiếc áo lông cừu này dự định tặng cho người nào đó mà biết tâm tình người ấy thế nào. Nhưng cũng đêm hôm đó, tùy tiện vung tay biết bao nhiêu tiền để mua quà sinh nhật tặng cho Tòng Vân.

      cùng người đẹp hô mưa gọi gió nơi hang ổ mà hề hay biết rằng mình đơn trong căn phòng lạnh lẽo.

      Khi thêu tên của bọn họ lên đó, trong lòng mong muốn điều gì? Có phải khi ấy cho rằng nếu để tên và tên mãi mãi bên nhau, sau đó đính vào nơi mà thấy được, có thể sống mãi với nhau cả đời chăng?

      Tất cả hồi ức về giống như làn sóng thủy triều mãnh liệt trào dâng... nhớ lại giả say trong buổi dạ tiệc để quyến rũ ... Nhớ lần ân ái đầu tiên của bọn họ... nhớ lại lần chút do dự nhào vào lưng , lấy thân mình che đỡ để cứu ... Nhớ lần suýt chết ở Hải Nam ... Nhớ nụ cười mủm mỉm của khi nhìn thấy Phó Tĩnh Ngôn liếc mắt đưa mày với ... Nhớ lúng túng của trong quán cà phê khi đến để giải thích với ... Nhớ đến tuần lễ cuối cùng trước khi xa nhau, ở dưới thân , lo sợ nghi hoặc hỏi có thích hay ...

      Nhớ đêm hôm cuối cùng đó, trong cơn mưa tuyết bay lả tả đắp người Tuyết ở bên dòng suối , viết hàng chữ to ở mặt tuyết... Nhớ lại lúc lẻ loi đến rồi lại lẻ loi ra , rơi lệ ký khi ký vào bản thỏa thuận ly hôn, nhớ đến ngày rời khỏi nhà họ Mạnh mà hề quay đầu lại...

      Lúc người cha thương nhất đời ra , sinh ly tử biệt bao giờ còn được gặp lại, lúc bị người em mà mình thương nhất phản bội, đó là đòn trí mạng cực kỳ tàn nhẫn với ...

      Trong những ngày đêm xa cách kia, có ngày nào được ngủ yên hay ?

      Ngay cả khi hận tự ý bỏ đứa con của bọn họ, ngay cả lúc hận ham tiền tài... Nhưng những oán hận này chỉ là thoáng qua, cho nên suốt năm năm qua, thời gian cũng làm hao mòn trái tim của , ngược lại những gì từng xảy ra giữa lại được khắc sâu từng ly từng tý.

      ra hình bóng được ghi tạc trong lòng mình từ lâu rồi.

      Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt miếng vải nho kia lên, đặt vào lòng bàn tay, đường chỉ thêu màu đen do bị giặt nhiều cũng hơi bạc màu, nhưng nét chữ vẫn vẹn nguyên như ban đầu.

      Chỉ có điều khoảng thời gian thắm thiết giữa bị bỏ lỡ mất khá lâu rồi.

      "Đây là mảnh vải được may ở bên trong nhãn hiệu của chiếc áo, sáng sớm hôm nay em mới phát ra." Mạn Quân chợt nhàng lên tiếng, nước mắt của ngưng chảy, cố nén đau thương cố gắng mỉm cười: "Đây là do Phó Tĩnh Tri may vào có đúng hay ?"

      "Đúng vậy, chiếc áo này cũng là món quà duy nhất mà ấy tặng ." Cổ họng Mạnh Thiệu Đình thoáng thấy bỏng rát, khép năm đầu ngón tay lại, nắm chặt mảnh vải nho ở trong lòng bàn tay hồi lâu, Giữa lúc Mạn Quân cho rằng muốn gì nữa khẽ thở dài tiếng, xoay người lại, cúi đầu : "Mạn Quân, em mau thu dọn đồ đạc ."

      "Em... vẫn phải trở về nước với cùng với sao?" Mạn Quân có chút kinh hãi nhìn lại . Vừa rồi nhìn thấy phản ứng của , lòng sớm lạnh , cho là mình cần thiết phải về nước cùng với nữa, nào ngờ, vậy mà vẫn còn có cơ hội được ở lại bên cạnh !

      Sáng sớm hôm nay, lúc nhìn thấy miếng vải đính chiếc áo đó, mới biết rằng đây là đồ mà Phó Tĩnh Tri tặng . Bao năm qua vẫn chịu vứt , chỉ thích mặc mỗi chiếc áo lông cừu này mà thôi. Buổi sáng nhìn chiếc áo này chợt có suy nghĩ, nếu như len lén vứt , sau đó mua chiếc áo khác giống như thế cho , nếu như trước sau vẫn phát ra là mặc đồ mới, vậy chứng tỏ hoàn toàn hề quan tâm, nhưng mà...

      "Tại sao lại cùng trở về chứ?" Mạnh Thiệu Đình cảm thấy giọng lẫn cơ thể của mình có chút cứng ngắc. khẽ vuốt mái tóc của Mạn Quân: "Em là vị hôn thê của , cũng sắp trở thành vợ của rồi, làm sao bỏ em lại được?"

      Nước mắt của Mạn Quân đột nhiên trào ra, sững sờ nhìn : "Vậy... Chuyện đó..."

      "Cũng qua rồi." Mạnh Thiệu Đình lau nước mắt cho , cụp mắt lại, hàng mi dài che vẻ u ám ở mặt, lúc này Mạn Quân cũng nhìn thấy vẻ mặt của .

      "Cho dù từng xảy ra chuyện gì, cũng là quá khứ rồi, lúc này tại của là em, Mạn Quân, nên suy nghĩ nhiều nữa, em sắp xếp đồ của em , chúng ta sắp phải lên đường rồi."

      Mạn Quân cũng hỏi thêm, cũng gì nữa. Thoạt nhìn thấy có vẻ mơ hồ ngốc nghếch, ra biết nhiều lúc nếu ngu chút, làm bộ như hồ đồ chút, so với việc nhìn thông suốt và ràng, ngược lại, nhận được hạnh phúc dễ dàng hơn.

      Máy bay lao vút nền trời, để lại phía sau đường màu trắng bạc dài, mãi lâu sau vẫn chưa tan hết...

      đến thành phố, nơi người kia cách xa năm năm.

      Dường như luôn luôn chờ đợi cách thụ động, mong người khác cho lý do để quang minh chính đại trở về.

      nhàng nhai kẹo cao su để làm giảm bớt triệu chứng ù tai của mình. Mạn Quân đắp chiếc chăn ngủ thiếp , tự tay nhấc cánh tay của lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn, trong giấc mộng cuộn tròn người vào trong ngực của

      Mạnh Thiệu Đình nhìn gương mặt Mạn Quân ngủ say, nhưng lúc này trong lòng dường như bị tảng đá lớn nặng đè lên, khiến cảm thấy việc hô hấp của mình cũng khó khăn.

      Từ Los Angeles đến Trung Quốc, chỉ cần mười hai giờ bay.

      Đường chỉ mất có 12 giờ, thế nhưng lại bỏ suốt năm năm.

      Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, chờ đợi điều gì đây mà cũng sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà giờ đây sao xa lạ đến thế.
      Last edited: 25/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :