1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 89.1: VỀ NƯỚC

      vẫn coi như nhìn thấy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở đất... Phó Tĩnh Tri, đấy... Mẹ kiếp, sao lại giống như hồn bất tán vậy, sao cứ cuốn lấy tôi thế hả ?

      "Quản gia, dinendian.lơqid]on, ông lập tức nhổ hết tất cả hoa sơn chi trong hoa viên, rồi đốt sạch cho tôi!"

      "Cậu Hai, hoa này sớm tàn rồi... Hơn nữa, tiểu thư Mạn Quân lại rất thích..."

      Quản gia ở đầu điện thoại kia ấp úng , tuy Mạnh Thiệu Đình chẳng dùng giọng gầm gào, nhưng ông sống nhiều năm với Mạnh Thiệu Đình, nên cũng nhận ra được cậu Hai sắp đến ranh giới của cơn giận lôi đình rồi !

      "Tàn rồi cũng nhổ hết, ngay cả gốc rễ cũng nhổ sạch cho tôi! Tóm lại, từ nay về sau được phép để cho tôi còn nhìn tháy bất cứ cái gì có liên quan đến loại hoa sơn chi đó nữa!"

      Mạnh Thiệu Đình ném chiếc điện thoại, nhưng cơn tức giận trong lồng ngực vẫn cách nào tan . Vì sao khi hoan ái cùng với Mạn Quân, lại nghĩ đến thân thể của Phó Tĩnh Tri như vậy chứ?

      Phụ nữ mà chơi đùa, so với vừa gợi cảm, vừa mê người hơn nhiều, là gì đâu! Dựa vào cái gì mà lại làm cho cứ nhớ mãi quên như vậy?!

      cũng nhất định tin có chuyện tà ma quỷ quái gì ở đây! Kết hôn với lâu như vậy mà lại có thể chút động tâm, ly hôn với chẳng có lý do gì, ấy vậy mà ngược lại, còn nhớ mãi quên!

      Nhất định đều do cả giở trò quỷ quái, chính do cả thường xuyên ghé vào tai mà nhắc cái tên Phó Tĩnh Tri, nên mới có thể luôn luôn nhớ tới người phụ nữ này!

      Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước cửa sổ, mấy lần rút thuốc lá ra lại thôi. mở cửa sổ, luồng gió lạnh chợt thổi vào, mùi nước hoa tràn ngập trong khí liền nhạt bớt dần. tự kìm hãm được, liền chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình lúc này.

      Mạn Quân đứng ở ngoài cửa túm chặt lấy ngực áo mình, cả người trở nên run rẩy. Quả nhiên nguyên nhân là do lọ nước hoa, chẳng lẽ mùi hương của nước hoa sơn chi này gợi lên hồi ức gì đó mà thể nào chịu nổi hay sao?

      Nhưng Mạn Quân từ quen biết với Mạnh Thiệu Đình, cũng chưa từng người phụ nữ nào, thậm chí phụ nữ ở bên cạnh đều quá tháng, ngoại trừ người phụ nữ gả cho , Phó Tĩnh Tri...

      Mạn Quân có chút nghi hoặc, Thiệu Đình chắc cũng có chút cảm tình nào với ta, nếu , cũng thể ly hôn dễ dàng như vậy, rồi sau đó liền coi như người lạ chẳng hề quan tâm gì đến nữa.

      Trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, Mạn Quân định gõ cửa, chợt nhìn thấy Mạnh lão tiên sinh tới, nhìn thấy đứng ở ngoài cửa, bất giác ông tò mò: "Mạn Quân, sao con lại đứng ở bên ngoài vậy, Thiệu Đình đâu?"

      "Thiệu Đình ở bên trong..." Mạn Quân ở do dự tìm lý do gì đó cửa cũng vừa vặn mở ra...

      Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình khôi phục lại thần sắc bình thường, mỉm cười nhìn Mạn Quân: "Mạn Quân, sao em lâu thế?”

      vừa cười nhìn cha mình : "Ba, sao ba lại lên đây, có chuyện gì sao? Con bảo Mạn Quân lấy cho con mấy thứ."

      Mạnh lão gia nhìn con trai ôm Mạn Quân, bộ dáng vô cùng thân thiết dịu dàng, lại thấy Mạn Quân xinh đẹp động lòng người đứng ở bên cạnh đứa con trai cao lớn tuấn quý của mình, như chim nép vào người, mà dòng dõi lại gần như có thể ngang ngửa với nhà họ Mạnh. Nhà họ Thẩm từ trước đến nay luôn thương nhất đứa con duy nhất này. Chỉ cần kết hôn với Thiệu Đình, sau này đến chuyện bớt đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ thương trường, hơn nữa lại còn có thêm liên minh. Nhà họ Thẩm sớm tuyên bố, chỉ cần hai nhà làm đám hỏi, nguyện giao nửa tài sản của nhà họ Thẩm cho con rể tương lai kinh doanh. Đây đúng là điều kiện cực kỳ mê người, bởi vậy Mạnh lão gia càng nhìn càng thấy vừa ý, càng nhìn càng thấy hài lòng với chuyện ngày trước bảo con trai mình ly hôn với con bé nhà họ Phó kia!

      Chỉ có điều, con trai cả 31, nhưng vẫn muốn lấy vợ sinh con, điều này trở thành nỗi băn khoăn của ông, có ép buộc nó cũng vô ích. Mạnh Thiệu Tiệm sớm , nếu phải là người nó thích, nó tình nguyện lại đào hôn lần nữa. Vừa vặn lúc này đây, có thể cho con trai thứ ba của nhà họ Mạnh lập gia đình thay cho con cả của nhà họ Mạnh!

      "Ba có chút việc muốn thương lượng với con lát." đến đứa con trai út, Mạnh lão gia khỏi lại lắc đầu thở dài. Đứa con trai thứ ba này cũng làm cho người ta bớt lo chút. Nghe Thiệu Tiệm , Thiệu Tiệm sắp xếp cho nó chức vụ khá tốt trong Mạnh thị nhưng nó chịu, mà chạy mở công ty , lại còn có quan hệ ràng với người làm việc tạm thời ở trong công ty nữa... Xem ra, thể để cho nó có thể tiếp tục theo đuổi cách buông thả như vậy tiếp được nữa.

      Mà ở trong nước hơn nửa tài sản nhà họ Mạnh là ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm càng ngày càng phát triển. tại, mình Mạnh Thiệu Tiệm ứng phó cũng có chút mệt mỏi, bởi vậy liền đề nghị với ông, muốn Thiệu Đình về nước tiếp nhận tài sản của nhà họ Mạnh, thay thế Mạnh Thiệu Tiệm quản lý công việc đầu tư kinh doanh, để cho Thiệu Hiên đến nước Mĩ rèn luyện ở dưới tay Thiệu Tiệm trước .
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 89.2: VỀ NƯỚC

      Ý nghĩ này được Mạnh lão gia cực kỳ tán thành, nghĩ tới nghĩ lui, kể ra lúc này cũng còn phương pháp nào tốt hơn nữa. Tuy rằng biết phu nhân của mình nhất định đồng ý để cho Thiệu Đình rời , nhường lại nơi này cho Thiệu Hiên nhưng tại cũng còn kế sách nào khác.

      Nghe cha xong hồi, Mạnh Thiệu Đình khỏi hơi nhíu mày, quen với cuộc sống ở Los Angeles, từ giờ khắc bắt đầu li hôn, có ý định trở về nữa, nhưng giờ sau khi nghe cha chuyện, lại thể nghĩ ra lý do để cự tuyệt, đành phải sắp xếp lại tâm tư chút, suy nghĩ rồi : "Ba, con có chút lo lắng, suy cho cùng, con và Mạn Quân chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày cưới rồi, bây giờ lại phải về nước gấp, con sợ phải chịu sức ép rất lớn, ngày cưới có thể phải lùi lại mất."

      "Lời này của con cũng phải có lý, công việc và hôn lễ, cả hai việc đều thể để lỡ, nhưng cả hai việc này cũng có gì là mâu thuẫn với nhau? Nếu như , con trở về năm trước, vừa vặn sang năm kết hôn ở trong nước, còn nếu năm sau mới trở về, kết hôn xong rồi mới về nước được sao?" Mạnh lão gia xong, đứng lên cầm lấy cây ba toong ra ngoài: "Con cân nhắc lại chút, rồi thương lượng với con , nếu có chuyện gì ngoài ý muốn quá lớn, cứ quyết định như vậy, con cũng bớt chút thời gian để chuyện với Mạn Quân, bên nhà họ Thẩm cũng nên với họ tiếng để xem quyết định của bên thông gia như thế nào."

      "Vâng, con hiểu rồi."Mạnh Thiệu Đình vội giúp ông ra ngoài, Mạnh lão gia khoát tay ý bảo cần đưa tiễn, lại nhìn xuống dưới lầu, Mạn Quân vẫn còn ở đó nhìn quanh, khỏi cười ; "Quấy rầy vợ chồng son các con rồi, con hãy gọi Mạn Quân lên , cũng nên hỏi ý kiến của con bé chút."

      "Con biết rồi."Mạnh Thiệu Đình gật đầu đáp ứng, nhưng Mạn Quân lên đến nơi mà vẫn còn sợ hãi bởi phản ứng tức giận ban nãy của , nhìn có chút bất an dám thốt lên lời.

      "Vào ." cúi đầu thở dài hơi, đưa tay nắm chặt lấy tay Mạn Quân, muốn gả cho , nhưng nhìn thấy có chút tức giận như thế trong lòng lại thấy run sợ .

      "Thiệu Đình, bác trai tìm có chuyện gì vậy?" Mạn quân thấy bộ dáng lại ôn nhu như nước, trái tim cũng dần dần bình tĩnh trở lại. thuận theo, mặc ôm mình vào căn phòng sớm được người hầu dọn dẹp sạch , sắp xếp lại như cũ, trong phòng trở lại ấm áp như trước.

      "Ba ba muốn bảo về nước giúp cả quản lý công việc ở bên đó."

      "Về nước ư? phải là Thiệu Hiên trở về rồi đó sao? Sao lại còn muốn cũng trở về nữa vậy?" Mạn Quân có chút hiểu, trong tiềm thức, vốn nghĩ trở về nước. Cuộc sống ở nước ngoài trở nên quen thuộc với , tổ quốc đối với , ngược lại chỉ có cảm giác xa lạ. Huống chi, chừng, khi về nước đụng độ với người phụ nữ trước kia của Thiệu Đình. lại là người có tâm cơ, tướng mạo dáng người cũng bình thường, học thức cũng bình thường, ngộ nhỡ Thiệu Đình lại bị những người đó thông đồng với nhau biết làm sao bây giờ?

      Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, "Thiệu Hiên ở bên cạnh cả, mình làm loạn cả lên."

      "Hình như em cũng từng được nghe cả vào mấy ngày trước khi cả trở về, lúc tán gẫu ấy , “Thiệu Hiên nhìn trúng nhân viên nữ cấp dưới, vẫn theo đuổi tới cùng đấy." Nhắc tới Thiệu Hiên, Mạn Quân cũng nở nụ cười, chú em trai thứ ba này từ trước đến nay đều cực kỳ quái dị. còn nhớ lúc chú Ba vừa hồi phục thị lực mắt, khi nhìn thấy vẫn luôn có bộ dáng nóng lạnh, có lần còn nghe thấy ta cười nhạo Mạnh Thiệu Đình sao lại tìm người quái dị như vậy.

      Mạn Quân nghĩ đến lại muốn bật cười. cũng biết rằng Thiệu Hiên bị mù nhiều năm như vậy, khiếu thẩm mỹ cũng theo kịp tình thế, có lẽ tâm lý cũng có chút vặn vẹo, gần như phụ nữ nào mà cậu ta gặp, cả năm người như , đều bị cậu ta chụp cho cái mũ là "Người quái dị" "Mẫu Dạ Xoa" "Quái vật, toàn những danh hiệu “tốt đẹp” như thế...

      Mạnh Thiệu Đình nghe xong lời của ngã ngửa ra, có chút kinh ngạc: " cả kể cho em nghe sao?"

      " phải, ngày đó cả và bác chuyện, bác còn ở đó cười mãi, còn thẳng ra là ánh mắt của Thiệu Hiên quả thực khác hẳn với người thường là do con dâu nhà họ Mạnh xuất thân vừa mới lạ lại vừa thấp kém..."

      Mạn Quân tới đây, chợt bụm miệng lại, trong cặp mắt to có chút hoảng loạn và xấu hổ. vụng trộm liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình cái, quả nhiên thấy nhíu mi lại, cũng có chút ngỡ ngàng luống cuống cúi đầu, muốn kéo tay Mạnh Thiệu Đình nhưng dám, ngập ngừng hồi lâu, mới khiếp sợ : "Thiệu Đình, thực xin lỗi... Em cố ý nhắc tới chuyện này..."

      "Đều qua rồi, chuyện của quá khứ cần phải để ở trong lòng, Mạn Quân, em cần phải luôn sợ hãi , chúng ta kết hôn, em sắp trở thành vợ của rồi , biết ?"

      Hốc mắt Mạn Quân hồng hồng, ra sức gật đầu, "Thiệu Đình... thích em sao? Em chẳng có điểm nào tốt đẹp cả..."

      "Ai vậy? Mạn Quân xinh đẹp lại nhu thuận như vậy, sao lại thích em chứ?" Mạnh Thiệu Đình nhàng ôm lấy thân thể của , đáy lòng cũng tự kìm hãm được trận hoảng hốt, có hai người phụ nữ cùng thích , người đối xử lạnh lùng như có gì, người lại nâng niu ở lòng bàn tay... Mạnh Thiệu Đình, mày thử xem, sao trái tim của mày lại có biến hóa lớn như vậy chứ?

      "Nhưng mà về nước nhỡ lại gặp được nhiều xinh đẹp..."

      "Ở nước ngoài cũng có rất nhiều xinh đẹp thích đấy chứ, những cũng chẳng hề để ý đến họ đó sao?"

      "Đó là bởi vì thích người nước ngoài." Mạn Quân cười nhàng, đánh cái: "Thiệu Đình, khi nào chúng ta về nước? Em muốn theo , nơi nào, em nơi ấy, tất cả em đều nghe theo ."

      Trước mắt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên lên thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay ? tại, lập gia đình hay là vẫn... mình?
      Last edited: 8/12/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 90: EM HIỂU...

      Trước mắt Mạnh Thiệu Đình chợt lên thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay ? tại, lập gia đình hay là vẫn... mình?

      Tất cả còn liên quan gì với nữa rồi, nhiều nhất, cũng chỉ là người chồng trước, dinendian.lơqid]on, đúng hơn là, từng là người chồng trước mà cực kỳ chán ghét, muốn gặp lại nữa, giống như , cũng hề muốn gặp lại chút nào vậy.

      Đúng thế, tất cả đều qua rồi, cho dù có gặp lại, nghĩ cũng chỉ lịch chào tiếng “xin chào”. Nếu quả được như ý, có thể đưa tay giúp lần, ngoài ra, biết, còn liên quan gì với nữa.

      Nếu có thể xảy ra chuyện gì từ hồi năm năm trước cũng xảy ra, có lý nào, năm năm trước thờ ơ với , mà năm năm sau lại nổi lên tâm tư gì khác?

      càng vô lý hơn, nếu chỉ vì lý do ấy mà lại muốn trở về nước. Từ trước đến nay, chưa bao giờ đặt bất cứ người nào hay bất cứ chuyện gì ở trong lòng, vậy vì sao lúc này lại phải chịu ràng buộc nhiều hơn như vậy chứ? Có lẽ là do những lời của cả làm nhiễu loạn tư tưởng mà thôi. Cũng có lẽ là bởi vì đối xử với Mạn Quân quá tốt, nên mới có thể làm cho nhớ tới đối xử với ngày trước quá lạnh nhạt, quá nhục nhã thiệt thòi.

      Mà cũng có lẽ là bởi lần đầu tiên trong đời có đứa , lại ở trong hoàn cảnh biết bị hóa thành vũng máu, cho nên, cái tên Phó Tĩnh Tri của kia,mới có thể khắc sâu ở trong đáy lòng như vậy.

      Tâm trạng của Mạnh Thiệu Đình ổn định lại, với Manh Quân ở trong lòng: "Nếu như trong nhà em có ý kiến gì, tuần sau chúng ta lên đường."

      Mạn Quân gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ba mẹ em có ý kiến gì đâu, chỉ cần em ở cùng với , bọn họ yên tâm đến 120 phần trăm đấy."

      Mạnh Thiệu Đình cười, nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn mà lại tràn ngập dựa dẫm của Mạn Quân, hiểu sao, chợt cảm thấy như có áp lực đè nặng nơi đáy lòng.

      *********************************************

      Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

      Tri Tri nhấc chiếc túi to để đồ ăn mua ngoài lên, dè dặt cẩn thận qua đường cái, lúc này mới thở hơi đầy nhõm. lấy mu bàn tay thử độ ấm ở dưới đáy hộp, vẫn còn có chút phỏng tay, lúc này mới vừa lòng hé miệng cười cười.

      "Ai da, Tri Tri, lại mua quần áo mới nhé." Tri Tri vừa mới xách chiếc túi to ra khỏi thang máy, chưa được mấy bước, gặp mấy phụ nữ ở phòng thư ký, ngại ngùng tránh sang bên, chỉ hơi nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu chào hỏi, cũng năng gì.

      "Này, hình như nhãn hàng cũng tệ, Tri Tri, mới làm hơn tháng, thế nào mà dường như thay đổi thành người khác ấy nhỉ?" xinh đẹp tên là Lý Nhã có chút kinh ngạc, lại sờ bộ đồ công sở mặc để xem chất vải, hỏi.

      Các vẫn còn chưa quên hồi Tri Tri làm công việc mở thang máy ở Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, cả ngày chỉ mặc bộ đồ kiểu già nua, màu xám xịt, cũng trang điểm tô son đánh phấn. Chớp mắt cái, thế nào bây giờ vừa mới làm trợ lý được hơn tháng, người thay hình đổi dạng, giống như biến đổi thành người khác vậy! Cũng ít người thầm đoán Tri Tri là người bên cạnh của Tam thiếu gia, người mà trong mắt các chính là “kim cương vương lão ngũ” (câu thành ngữ dùng để chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt).

      "Mấy chen chúc ở nơi này để làm gì đấy? Trong thời gian làm việc được chuyện phiếm!" lúc Tri Tri biết trả lời thế nào, chợt nghe thấy tiếng của Lâm Thi vang lên. Mấy người phụ nữ kia liền phát hoảng, cuống quít cúi đầu tránh . Lúc này vẻ mặt của Lâm Thi mới trở lại ôn hoà, với Tri Tri: "Tri Tri, mau tới đây ."

      "A! Chị Lâm, vừa rồi cám ơn chị." Tri Tri mỉm cười, Lâm Thi sửng sốt, xoay người vừa nhận lấy chiếc túi để đồ ăn vừa cười : "Em đừng để ý đến mấy này, các ấy ăn mặc, trang điểm xinh đẹp khi làm đều phải vì công việc đâu, chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để trực tiếp đến gần với người lãnh đạo mà thôi, chính là bởi vì họ nghĩ người lãnh đạo trực tiếp là thương gia vừa có tiền lại vừa có thế. , là phụ nữ vẫn nên dè dặt chút hay hơn, những người đó, phải là dạng mà người thường như chúng ta có thể trêu vào."

      Lâm Thi vừa , vừa liếc nhìn Tri Tri có vẻ đăm chiêu. Tri Tri ngẩn ra, ánh mắt này rất quen thuộc, biết, cho tới nay việc Mạnh Thiệu Hiên đối xử với có chút quan tâm hơn đều bị lọt vào trong mắt của Lâm Thi. Nhất định Lâm Thi cho rằng, cũng giống như mấy người phụ nữ kia, cũng có tâm tư như vậy.

      "Chị Lâm, chị yên tâm, mọi chuyện em đều rất hiểu, em biết thân phận của em chứ, em đến làm ở nơi này, cũng chỉ vì muốn có công việc ổn định, những ý khác, em tuyệt có."

      xong liền ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt giống như thủy tinh có thể nhìn thấu được, nhìn Lâm Thi chút né tránh. Lâm Thi bình tĩnh liếc nhìn cái, cũng nhàng nở nụ cười. nắm lấy tay Tri Tri, giọng : "Tri Tri, chị biết em là tốt, cũng chính bởi vì em giống với mấy kia nên chị mới khuyên em như vậỵ phải là chị điều khó nghe, hẳn em cũng từng nghe , gia đình Tam Thiếu này vốn thuộc dòng dõi gia đình giàu sang quyền quý, nhất định họ đồng ý với có xuất thân bình thường đâu... Lại cho dù em có thiện lương, nhưng gia cảnh lại được tốt, thể lo lắng được cho con trai của bọn họ, em cũng bị loại rồi. Chị điều này, chính là lấy thân phận của người từng trải mà nhắc nhở cho em chút... Tri Tri, đừng để mình rơi vào, đàn ông bạc nhất chính là tình cảm. Đến phút cuối khi em còn loay hoay dở sống dở chết sao thoát ra được, chừng, bọn họ xoay mặt thoải mái kết hôn ôm được người đẹp về nhà rồi... Người bị tổn thương lúc ấy vẫn là phụ nữ chúng ta mà thôi, nhớ kỹ chưa, Tri Tri?"

      Tri Tri nghe thấy Lâm Thi những lời chân thành như vậy, hốc mắt đỏ lên, biết chứ, sao có thể biết được đây?

      vậy, quá hiểu rồi! Nếu như phải là con riêng, người thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu như ba của còn có quyền thế, tài lực kinh người giống như nhà họ Mạnh kia, nếu nhà họ Phó phá sản, sao lại có thể đến cái kết cục thê thảm như thế này đây?

      Lại , chẳng những bị thua bởi vì thương , mà còn thất bại bởi thân thế của nữa!

      Tri Tri vĩnh viễn thể quên được, sau khi nhà họ Phó bị phá sản, lúc ba ba dẫn đến nhà họ Mạnh để khẩn cầu bọn họ nhận , đứa con bất hiếu này, những người đó ra những lời ra sao, đáy mắt của họ đầy khinh miệt cùng với cái nhìn thực trào phúng!

      "Chị Lâm, chị yên tâm, em rơi vào cảnh đó đâu, tuyệt đối rơi vào... Em và Kiều thiếu cũng có chút quan hệ gì, tại có, về sau cũng có, mà tương lai lại càng có, em biết thân phận của chính em mà!"

      "Cái gì mà tại có, về sau cũng có đấy? Thi Thi, Tri Tri, hai người chuyện gì đấy?" Tri Tri vừa dứt lời, Mạnh Thiệu Hiên cũng đĩnh đạc đẩy cánh cửa khép hờ ra, vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn hai người.
      Last edited: 8/12/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 91: CHÓ NGÁP PHẢI RUỒI

      Tri Tri vừa dứt lời, vừa vặn Mạnh Thiệu Hiên cũng đĩnh đạc đẩy cánh cửa khép hờ ra, vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn hai người.

      "Đại thiếu gia, nghe nhầm đó thôi!" Lâm Thi nhanh chóng nhìn về phía Tri Tri nháy mắt mấy cái, sau đó cười , Tri Tri cũng nhàng thoáng nở nụ cười, lấy từng cặp lồng cơm ra ngoài:"Chị Lâm, chị ăn cơm , em ra ngoài."

      " đâu đấy, tôi cùng với nhé, ăn cơm chưa? Tôi đưa ăn cơm được ?" Mạnh Thiệu Hiên vừa thấy ra ngoài, cuống quít xoay người theo sau, đưa ra các câu hỏi liên tiếp. Tri Tri chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót khổ sở.

      lạnh mặt, cũng quay đầu lại, ngược lại bước chân nhanh hơn: " cần đâu, Kiều Thiếu gia, tôi ăn rồi."

      Mạnh Thiệu Hiên thấy thái độ của lúc này với buổi sáng giống nhau chút nào, bộ dáng thực rất lạnh lùng, khỏi đưa tay kéo lại: " lại định làm loạn cái gì đấy, phải vừa rồi vẫn còn tốt hay sao?"

      "Kiều Thiếu gia ngài cho tôi chút tôn trọng , đừng chạm vào tôi!" Tri Tri lại như con bò cạp ngủ đông gạt tay ra, rồi nhanh chóng cách xa , ngay cả giọng vẫn luôn luôn ôn nhu cũng trở nên sắc nhọn hơn vài phần.

      Mạnh Thiệu Hiên thấy như vậy, khỏi lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn tức giận, tiếp tục tiến lên bước kéo vai dỗ dành: "Được rồi, êm đẹp là thế, sao lại phát giận rồi, ở trước mặt Thi Thi cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ, được ?"

      Giọng điệu của giống như dỗ trẻ con vậy, làm cho vành mắt Tri Tri chợt đỏ lên. nghĩ lại đối xử với tốt như thế, thực , bất cứ người đàn ông nào đối xử tốt với , cũng dám nghĩ đến, là người như thế, hoàn toàn xứng với bọn họ. Hơn nữa, cũng hề có suy nghĩ rắp tâm muốn kề cận với những người có gia thế! chỉ thầm mong có công việc ổn định, làm người đứng đắn mà thôi.

      "Vì sao tôi lại phải nể mặt ngài? Kiều Thiếu gia, ngài là thủ trưởng, tôi là cấp dưới, ngoài thời gian làm việc, xin ngài... đừng có tìm tôi."

      Tri Tri hung hăng thoáng cắn răng lại, lạnh lùng hất bàn tay khoác ở vai mình vung ra. Động tác của rất mạnh, gần như dùng hết sức lực của cơ thể, Mạnh Thiệu Hiên bị đẩy lui về phía sau bước, vẻ mặt dường như sao tin nổi.

      Tri Tri cũng hề quay đầu lại, đẩy cửa ra ngoài.

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn bóng lưng , trái tim giống như bị người ta lấy tay bóp chặt lại vậy, đau đớn từ từ chậm rãi nổi lên, tìm được sao chứ?

      Lúc trước còn sợ như chuột thấy mèo, giờ lại có bộ dáng lạnh lùng như thế, chẳng lẽ đối xử với còn chưa được tốt hay sao?

      "Tam Thiếu, ngài nhìn trúng Tri Tri đấy chứ? Này con thỏ còn ăn cỏ gần hang đâu đấy!" Lâm Thi làm bộ như trêu đùa, lại vừa như điều tra.

      "Có quỷ mới thích ấy!" Mạnh Thiệu Hiên cực hận, sờ soạng tìm điếu thuốc châm lên, hung hăng rít hơi. Lâm Thi vốn muốn đuổi ra ngoài, thấy cặp lông mày xinh đẹp nhăn của nhăn tít lại với nhau, mi tâm nhíu lại nổi lên thành chữ Xuyên, khỏi cúi đầu thở dài hơi: "Lại tiếp, bộ dáng Tri Tri cũng phải rất đẹp mắt, nhưng thoạt nhìn cũng có thể làm cho người ta thích."

      "Ai ấy khó coi?" Mạnh Thiệu Hiên vốn phải là người có lòng dạ thâm sâu gì, vừa nghe Lâm Thi Tri Tri khó coi, lập tức phản bác: "Tôi lại cảm thấy đẹp mắt nhất!"

      "Ánh mắt của làm sao vậy? Đừng có nhìn vào quan hệ tốt đẹp giữa tôi và Tri Tri, nhưng công bằng mà , ở công ty đẹp nhất vẫn là Lý Nhã ở phòng thư ký! Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình..."

      " thôi , Lý Nhã ấy à? Chính là phụ nữ chưa được tiến hóa hoàn chỉnh?"

      Lâm Thi buồn bực: "Cái gì mà chưa tiến hóa hoàn chỉnh?"

      "Trán rộng như người vượn Bắc Kinh mà còn trầm trồ khen ngợi hả?" Mạnh Thiệu Hiên tức giận , dụi tắt thuốc lá, có chút yên lòng đứng lên. nhóc kia cứ thế mà chạy , cũng chẳng biết có ăn cơm trưa nữa. còn nhớ hai ngày trước còn thấy đau bụng, vừa mới mua thuốc cho , cũng biết có đỡ chút nào .

      "Tôi và thể đồng nhất quan điểm được, đại thiếu gia ngài nên làm gì làm , tôi phải ăn cơm rồi."

      Lâm Thi vẫy tay đuổi người, Mạnh Thiệu Hiên cũng ở lại lâu, lập tức nhấc chân chạy lấy người. Ra khỏi cửa nhìn trong hành lang sớm còn bóng dáng của Tri Tri, mấy bước, gặp được người nào đó liền tóm tay kéo lại, thô lỗ hỏi: "Có nhìn thấy Tống Tri Tri ?"

      "Tam Thiếu?" Lý Nhã thấy Tam Thiếu giữ chặt lấy mình, đôi mắt mang hoa đào ngập nước khỏi nhìn lại : "Ai da, ngài kéo tay tôi đau quá..."

      Mạnh Thiệu Hiên vừa nhìn thấy nhanh chóng thả tay ra, trong mắt mang theo chút kiên nhẫn: "Có thấy Tống Tri Tri ?"

      Lý Nhã có chút ảo não, lại cũng chỉ có thể tức giận chỉ chỉ tay về phía bên trái : "Ở bên kia, chuyện với tiểu Trương đấy."

      Mạnh Thiệu Hiên nhấc chân bước , cũng thêm lời. Lý Nhã xấu hổ thôi, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên mà đầu cũng ngoảnh lại, từ đầu đến cuối cũng hề liếc nhìn thêm cái, khỏi tức giận dậm chân cái!

      "Chị Lý, chị đến xem chút, đây là danh sách các tiết mục trong buổi tiệc tối mừng ngày lễ Giáng Sinh của công ty chúng ta, chị còn muốn chỉnh sửa lại chỗ nào nữa , phòng thư ký của các chị còn muốn thêm vài tiết mục nữa hay ?"

      Còn hờn dỗi, chợt Tiểu Thôi ở bộ phận tuyên truyền tới, trong tay cầm tờ giấy A4, mở ra chỉ vào các dòng chữ mặt giấy hỏi.

      Vì biết người ở phòng thư ký luôn có tiếp xúc gần gũi với ông chủ, trong ngày thường tìm được cơ hội để xu nịnh, tại thừa dịp tổ chức buổi liên hoan, nên ta vừa vặn muốn có quan hệ gần hơn chút.

      Lý Nhã tức giận muốn vẫy tay đuổi người, nhưng trong đầu chợt nghĩ ra điều gì đó, khỏi nhạy bén, đưa tay giật lại tờ danh sách các tiết mục, thoáng nhìn chút, liền gặp được có đăng ký tiết mục độc tấu Piano. Đôi mắt của thoáng chuyển động, Tống Tri Tri chết tiệt kia, chẳng qua cũng chỉ là con bé đưa đồ ăn mua ngoài, mở thang máy mà thôi, thế mà giờ cũng cưỡi ở đầu ! Lần này nếu chỉnh cho con ranh này trận cho bõ tức vì làm cho còn chút mặt mũi nào, còn là Lý Nhã!

      "Còn muốn thêm tiết mục, trợ lý tổng giám đốc chúng ta Tống Tri Tri cũng muốn biểu diễn độc tấu Piano."

      "Tốt quá, độc tấu bản gì vậy?" Tiểu Thôi vừa hỏi vừa lấy bút ra chuẩn bị ghi thêm.

      Lý Nhã cũng hiểu, lung tung: "Tùy ý lựa chọn Beethoven, Mozart, bản khó nhất là được!"

      Tiểu Thôi vừa viết giấy, vừa cười : "Ôi, nhìn ra đấy, Tống Tri Tri luôn luôn ấp úng ngờ lại chơi Piano lợi hại như vậy?"

      Lý Nhã cười : "Vậy là vẫn còn chưa biết hết đấy, cái lợi hại nhất của người ta cũng phải chỉ là cái này." rồi làm bộ ra vẻ mê muội, muốn rồi lại thôi, quả nhiên Tiểu Thôi tò mò ngẩng đầu lên: "Vậy ấy lợi hại nhất là cái gì thế?"
      Last edited: 8/12/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 92.1: CHỈ MUỐN LÀM ĐÀ ĐIỂU NHÁT GAN

      rồi làm bộ ra vẻ mê muội, muốn rồi lại thôi, quả nhiên Tiểu Thôi tò mò ngẩng đầu lên: "Vậy ấy lợi hại nhất là cái gì thế?"

      Lý Nhã cười đắc ý, chợt nét mặt lại biến thành vẻ miệt thị: "Biết chơi đàn dương cầm là cái gì? Cái giỏi nhất là quyến rũ đàn ông kia, thấy Tam Thiếu của chúng ta..."

      Tay Lý Nhã tùy tiện chỉ cái về phía đầu hành lang bên kia, bĩu môi cười, xoay người nhăn mày nhăn mặt vào phòng làm việc.

      Tiểu Thôi tò mò rồi mấy bước về phía bên kia, định nhìn thăm dò, chợt nghe tiếng gầm đầy giận dữ: "Cút!"

      sợ tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cho rằng mình rình xem bị Tam Thiếu nhìn thấy, hoảng hốt cầm tờ danh sách tiết mục chán ngán chạy mất tiêu.

      "Kiều Thiếu gia, đến cùng ngài muốn làm gì?" mặt Tri Tri tức giận tăng thêm vài phần, cố gắng lui về phía sau, đến mức thể lui được nữa. Phía sau là cửa sổ, mà cả người cũng bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của cố định ở trong vòng cấm địa nho ở đó.

      "Vừa mới rồi và người đàn ông kia đứng gần với nhau như thế để định làm gì?" Mạnh Thiệu Hiên cố nén lửa giận, tuy mới chỉ nhìn thấy và người quản lý kia mỉm cười đùa, trong người gần như phát hỏa, nhưng phát giận đối với , từ trước đến nay đều đành lòng.

      " liên quan tới ngài." Tri Tri lạnh lùng nhìn , ra sức đẩy cánh tay : "Kiều Thiếu, tôi phải làm việc."

      "Tôi thích em, em xem, có liên quan đến tôi hay ?” chợt mở miệng, bên trong đôi đồng tử màu hổ phách chớp mắt ánh ra thần sắc ngạc nhiên lẫn hoảng sợ của . Đương nhiên nơi đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên vang lên trận cười trào phúng. biết, khi ra những lời này tất nhiên là có vẻ mặt như vậy, nhưng lúc này đây, thể khống chế được bản thân mình nữa rồi

      "Em đừng nhìn tôi như vậy, tôi đáng sợ như vậy đâu." lại sờ thuốc lá, lại đốt, nhưng nghĩ đến thích lại dập luôn, lại cảm thấy có chút khó chịu, xoay người sang chỗ khác, từ cửa sổ đối diện với Tri Tri nhìn ra ngoài.

      Trời cao xa vô tận như vậy, nhưng đột nhiên lại có cảm giác đơn vắng vẻ đến thế.

      trôi qua cuộc sống mình suốt hai mươi mấy năm. Mẹ từ giây phút sinh ra cũng hoàn toàn từ giã cõi đời, mà từ khi sinh ra cũng nhìn được... có người nào có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng lẫn đơn của , có ai có thể cảm nhận được khát vọng ấm áp đến nhường nào.

      Có lẽ, vẫn còn được may mắn, may mắn vì khi mẹ chết lại được chuyển về sống ở nhà họ Mạnh, phải lo cuộc sống áo cơm, bằng , người mù, đừng chuyện được trải qua cuộc sống “cẩm y ngọc thực” (ăn ngon mặc đẹp) của đại thiếu gia, chỉ sợ ngay cả ý muốn sống sót thôi cũng là việc rất khó rồi.

      Cho nên mới quý trọng ấm áp xuất trong cuộc đời như thế, cho dù từng là chị dâu của , cũng cần, chỉ muốn sống cùng với , có thể được nhìn thấy mỗi ngày mà thôi.

      "Thực xin lỗi..."

      "Đừng xin lỗi." nhíu mày phiền chán, xoay người lại, nhìn thần sắc sợ hãi xa cách của như vậy, khỏi than thở tiếng, trong ánh nhìn có chút giận dữ lẫn xấu xa: "Em cần lời xin lỗi, vĩnh viễn đều vô dụng, tôi thích em là chuyện của tôi, chấp nhận hay chấp nhận tạm thời tôi còn chưa nghĩ phải cân nhắc."

      "Tôi và ngài, hai chúng ta phải là người ở cùng thế giới." Tri Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy của nhuộm kín màn sương mù, giống như mực trong nghiên bị đổ vào đầm nước trong, cứ nhìn như vậy. Hàng lông mày giống như dãy núi xa, còn mắt như sóng nước nằm vắt ngang... biết sắc đẹp của trong mắt người đời chỉ thuộc loại bình thường, nhưng mà lại thích.

      "Ngốc ạ, tôi và em ràng ở cùng trong thế giới.."

      "Ngài đáng được chọn những tốt hơn tôi, còn tôi, nghĩ tiếp nhận bất cứ ai nữa, cũng còn nghĩ đến chuyện tình nữa rồi."

      Tri Tri chậm rãi lại, câu bỗng, nhưng cũng mang nặng nỗi sầu bi đến thế... muốn nghĩ lại những gì qua, nhưng cũng mất niềm tin được theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

      "Em đừng dùng những lời lẽ này để chống lại tôi. Người trong lòng tôi chính là em, chỉ có em, chỉ là chính Phó Tĩnh Tri này mà thôi. Người khác có tốt hơn hay là tốt hơn đều có liên quan gì đến tôi, bởi vì những người này phải là người mà tôi thích."

      "Tôi từng li hôn." Tri Tri giương cặp mắt lên nhìn, khẽ cười lặng: "Ngài biết?"

      "Đúng vậy, tôi biết điều này." Mạnh Thiệu Hiên gật gật đầu, thân hình cao lớn bắt chước bộ dáng Tri Tri cũng dựa vào ở tường, với vẻ vô lại, liếc xéo cái rồi cười khẽ: "Chuyện này là cái quái gì, tôi cũng phải là trai tân mà, chúng ta hòa nhau."

      Tuy Tri Tri từng kết hôn lần, nhưng vẫn thể tránh khỏi đỏ mặt, cúi đầu khẽ giọng có chút oán trách: "Đại thiếu gia, khi chuyện với người khác ngài luôn đứng đắn như vậy sao?"

      "Cái này gọi là người sáng lời tối." Mạnh Thiệu Hiên lại cười, vốn dĩ sinh ra đẹp trai, lúc này trong mắt chỉ có nụ cười dịu dàng của người duy nhất, cho dù ở trong mắt Tri Tri tình cảm với vẫn như hồ nước trong lặng sóng, vẫn muốn tránh làm cho khỏi bị sợ hãi, nhàng cắn môi, trong lòng rối bời nghĩ làm sao để thuyết phục người này.
      Last edited: 8/12/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :