1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 85.2:THÂN PHẬN BỊ LỘ - CÓ BÍ MẬT NÀO LÀ BÍ MẬT

      Mạnh Thiệu Hiên vẫn ngồi đó ôm lấy quyển sách, như muốn kéo dài cảm xúc trong lòng. dứt khoát châm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

      Nếu Tống Tri Tri chính là chị dâu như , vì sao lại phải thay danh đổi họ, vì sao giờ lại phải trải qua cuộc sống sao chịu nổi như vậy? Vì sao tính tình cũng thay đổi, mà còn thay đổi hoàn toàn, trở thành người khác như vậy?

      Nếu chị dâu biết chính là Mạnh Thiệu Hiên, vui mừng hay là lạnh nhạt, xa lánh với ? Dù sao, cũng từng là em chồng của . Người chị dâu tính tình vốn dịu dàng mà lại bảo thủ như thế, tuyệt đối chấp nhận có quan hệ mập mờ gì đó với .

      Nếu Tống Tri Tri chính là Phó Tĩnh Tri, tất cả những khổ sở tại của , rất có thể chính là do hai ban tặng. Nếu như hận hai, nhất định cũng hận người nhà họ Mạnh, nhất định cũng hận lây sang cả . Hơn nữa, nếu chị dâu hận , cũng tuyệt đối chịu chấp nhận qua lại với dù chỉ bước . Do đó, với tình hình nay, kế sách duy nhất chính là, tiếp tục giấu diếm thân phận của mình, đợi đến lúc chị dâu "Kiều Tử Tích", như vậy việc tốt có thể thực được rồi. Huống chi, sớm muốn có liên quan gì với người nhà họ Mạnh nữa. Cái cảnh “huynh đệ tương tàn” ( em đánh nhau), thủ đoạn giết người gươm, chuyện tranh giành đến ngươi chết ta sống kia, tuyệt đối muốn tham gia vào. Cùng lắm sống cả đời với cái tên Kiều Tử Tích kia, cùng chị dâu sống cảnh “song túc song phi” (nắm tay nhau cùng – ý sống bên nhau suốt đời), chẳng quan tâm đến cái gì gọi là luân lý đạo đức, quan tâm đến cái gì mà người đời chế giễu, chỉ cần được sống cùng với chị dâu, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, Mạnh Thiệu Hiên này, mắt cũng chớp cái!

      Nghĩ đến đây, trong lòng có chủ ý, Mạnh Thiệu Hiên dập đầu mẩu thuốc lá, thân thể nặng nề dựa vào phía sau, hơi nhắm mắt lại. Lúc này, quyển sách được nâng niu cách trân quý ở trong ngực, gương mặt dán vào nơi bìa sách, nhàng hít hít, tựa như ngửi mùi hương người chị dâu vậy. Nhất định là hàng ngày bàn tay vỗ về quyển sách này, giống như ngày ấy, giữa tối tăm, cảm nhận được bàn tay mềm của chị dâu vuốt ve gương mặt vậy...

      Những hồi ức chồng chất lưu giữ trong trí nhớ ra từng chút từng chút. cũng biết, đời này làm sao lại có thể có người có giọng giống nhau như vậy? Mùi hương người lại cũng có thể giống nhau như vậy? Phải biết rằng, bị mù hai mươi mấy năm, khứu giác và thính giác so với người thường lợi hại hơn vài lần!

      Đúng rồi! Sau này trong lòng bao giờ được phép gọi cái gì mà là chị dâu, chị dâu nữa, hai chữ chị dâu nghi thức, sớm trở thành quá khứ. ngày nào đó, muốn quang minh chính đại gọi tên của , Tĩnh Tri, Tĩnh Tri! Mỗi ngày có gọi đến trăm lần cũng cảm thấy chán!

      Mạnh Thiệu Hiên nghĩ như vậy, gương mặt tuấn dật giống người thường kia lại lên nụ cười tự đáy lòng, đem cái vẻ hoàn toàn xa lạ kia lặng lẽ hòa tan vẻ trầm lẫn tàn khốc vốn có.

      ***********************************************

      Ngày thứ hai.

      Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, Mạnh Thiệu Hiên vào thang máy. Từ trước đến nay Tri Tri vốn luôn cực kỳ giữ quy củ, tuy Lâm Thi rất nhiều lần, thời gian giữa trưa có người qua lại, muốn Tri Tri đến phòng làm việc của để nghỉ ngơi lát, nhưng Tri Tri lại chịu. tình nguyện ngồi mình ngồi đợi ở ghế sofa để đọc sách, yên lặng suy nghĩ chút.

      thiếu nợ chị Lâm quá nhiều, chung quy thể để người nào đó bị phiền toái, dù chỉ là ánh mắt. Công việc của chị Lâm từ trước đến nay vốn bề bộn nhiều việc, cho nên đôi lúc giờ tan tầm gặp Lâm Thi ở lại tăng ca, cũng đến giúp Lâm Thi. Thấy đóng dấu tài liệu hoặc là sửa sang lại văn kiện rất quen thuộc, lão luyện lại bị sai, Lâm Thi rất kinh ngạc, thẳng nhất định để cho lại tiếp tục công việc mở cửa thang máy nữa. Lâm Thi muốn điều đến làm trợ thủ bên cạnh mình. Trong lòng Tri Tri phải là có mơ ước, dù sao, cũng là người từng được đào tao qua bậc Cao Đẳng. Ai muốn cả đời làm công việc mở thang máy, ai mà muốn có thể được làm công việc tốt hơn lại có thể diện hơn, lại có thể phát triển cao hơn nữa kia chứ?

      Mạnh Thiệu Hiên vừa qua, rất nhanh Tri Tri ấn nút mở thang máy, kính cẩn đứng sang bên: "Kiều Thiếu gia, ngài muốn xuống tầng nào vậy."

      Mạnh Thiệu Hiên gì, cũng trực tiếp đóng thang máy, sau đó mới xoay người lại lập tức di chuyển cặp chân dài đến ghế sofa ngồi xuống: "Tôi tìm để vài câu chuyện."

      "Vâng." Tri Tri cúi đầu đáp, trong lòng cũng có chút thắc mắc, chuyện ở trong thang máy sao? là, đại thiếu gia này từ trước đến nay luôn phát sinh những việc giống như người thường.

      "Những cuốn sách này đều là của sao?" Mạnh Thiệu Hiên chỉ chỉ chồng sách ở bên cạnh hỏi. Tri Tri nhàng gật đầu: "Vâng, đó là sách của tôi."

      Những cuốn sách này là những gì của ba ba trước đây còn để lại. Mẹ cả và Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi, mấy người bọn họ vốn thích những thứ này, cho nên để lại toàn bộ cho , tuy chuyển nhà vài lần, Tri Tri vẫn cố gắng giữ gìn những cuốn sách đó. còn có con dấu nho . giờ thị trường cũng thể tìm được loại đá Thanh Điền thượng hạng này để khắc dấu nữa. Lúc còn rất rất , ba ba thuê khắc con dấu cho mình, lại dùng phần đá còn lại thuê khắc con dấu cực kỳ cho .
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 85.3: THÂN PHẬN BỊ LỘ - CÓ BÍ MẬT NÀO LÀ BÍ MẬT (tiếp theo)

      Lúc vì còn mải chơi nên hầu như để ý tới. Nhưng từ khi bắt đầu học, ba ba giữ lại những quyển sách này, khi đó mới ngẫu nhiên nhớ tới. Sau đó phải lục lọi tìm kiếm mãi mới thấy, cũng bởi tâm huyết dâng trào nên đóng con dấu này cho mỗi quyển sách...

      "Như vậy, cái tên trong con dấu đóng bìa quyển sách mới là tên của phải ."

      Mạnh Thiệu Hiên gọn gàng dứt khoát hỏi. Mặc dù dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại hề có chút nghi vấn, phảng phất chắc chắn rằng mình biết đó là thực.

      Tri Tri cắn chặt môi dưới, hai tay lập tức nắm chặt lại, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay ẩm ướt dinh dính, rất khó chịu. Nhưng lại cảm thấy giờ phút này như bị xoay trong cảnh bế tắc, cảm giác giống như bị đè nén vậy cực kỳ khó chịu.

      Phó Tĩnh Tri...

      Đây từng là cái tên nhã nhặn, lịch , dịu dàng của ... Cuộc đời này, liệu còn có cơ hội được người ta gọi tiếng như vậy nữa ?

      Sắc mặt Tri Tri trắng bệch, những gì qua muốn nhớ lại nữa. Hàng đêm, phải gian nan bức bách bản thân phải quên , những hồi ức đó trở nên phai nhạt dần... nhưng còn cái tên này, nó theo suốt hai mươi mấy năm, lúc nào nhắc nhở , hết thảy thành quá khứ, nhưng giống như giấc mộng, cái tên ấy tồn tại mãi mãi...

      "Vì sao lại phải cải danh đổi họ vậy?" Mạnh Thiệu Hiên đợi trả lời, cho có cơ hội phản bác, lại tiếp tục đưa ra vấn đề khác.

      Quả nhiên, Tri Tri do dự hồi lâu, sau đó hít hơi sâu, chậm rãi buông lỏng hai bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt ra, ánh mắt dần dần trở nên an tĩnh: "Bởi vì trong quá khứ, cuộc đời tôi xảy ra số chuyện, tôi muốn mình nhớ lại những gì qua nữa, tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới."

      " như vậy, thừa nhận tên của là Phó Tĩnh Tri phải ?" Mạnh Thiệu Hiên sắp khống chế được bản thân nữa, trong giọng căng thẳng, hai tay để ở sau lưng nắm chặt đến nổi gân xanh, run run sắp sửa kiểm soát được nữa.

      Tri Tri có chút nghi hoặc xoay người lại, nhìn thấy rất ràng cố gắng kiềm chế gương mặt lẫn cảm xúc của Mạnh Thiệu Hiên, kỳ quái hỏi: "Ngài có vẻ rất để ý đến vấn đề này?"

      "À... Là thế này, cái tên Phó Tĩnh Tri này rất quen thuộc với tôi. Tôi từng nghe thấy người bạn tốt của tôi lại, cho nên mới có kinh ngạc đến như vậy."

      Mạnh Thiệu Hiên biết được đáp án, trái tim bình yên trở lại, giọng cũng còn hoảng loạn khẩn trương như trước, cách chuyện thả lỏng hơn.

      " Bạn tốt của ngài sao? Là ai vậy?" Tri Tri khỏi nhíu mày, Mạnh Thiệu Hiên mê muội nhìn , ngay cả bộ dáng nhíu mày, so với các khác cũng đáng hơn. Vẻ xinh đẹp của , cũng chưa bao giờ gặp qua. Tất cả phụ nữ đời này cộng lại cũng sánh bằng , cho dù có nỗ lực dùng hết khả năng của bản thân, cũng thể nào vẽ nổi phần mười nét xinh đẹp của .

      Đương nhiên, tuyệt đối vẽ tranh... Đương nhiên, đây cũng là bí mật.

      "Chắc chắn quên ta rồi, ta tên là Mạnh Thiệu Hiên, mấy năm trước bởi vì bị bệnh nên phải ra nước ngoài, giờ vẫn chưa trở lại, có đôi lúc, khi tán gẫu với tôi, ta thường nhắc tới , đúng rồi!"

      Mạnh Thiệu Hiên “linh cơ nhất động” (nhạy bén ứng đối), trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nghĩ ra kế sách mới: "Thiệu Hiên vẫn luôn luôn nhớ thương , tôi về nước nếu như có gặp , muốn tôi nhất định phải thay mặt ta cực kỳ quan tâm đến , bởi vì năm xưa đối xử với ta rất tốt."

      Tri Tri lặng lẽ đứng ở nơi đó, làm sao lại có thể có chuyện khéo như vậy? quên mất rồi, thậm chí trong trí nhớ của , cũng sao nhớ nổi bộ dáng người mà đến giờ vẫn còn nhớ thương , đơn giản chỉ vì năm đó đối với chỉ là quan tâm nho mà thôi.

      Hơn nữa, điều làm cho Tri Tri thấy khó chịu nhất bây giờ chính là thủ trưởng trước mặt biết thân phận của mình, đương nhiên cũng biết toàn bộ những chuyện của . làm sao còn mặt mũi mà làm ở chỗ này nữa?

      Cho dù là người ta bởi vì Thiệu Hiên mà đuổi việc , nhưng chính cũng có dũng khí để tiếp tục ở lại nữa. Thanh danh của thể chịu nổi như vậy, nơi thành phố này, những nhân vật nổi tiếng ai biết đến những tai tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Phó, chắc chắn ta cũng biết.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 86: ĐỂ MỈM CƯỜI DỊU DÀNG, SỢ PHẢI LÊN TRỜI XUỐNG ĐẤT

      Thanh danh của thể chịu nổi như vậy, nơi thành phố này, những nhân vật nổi tiếng ai biết đến những tai tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Phó, chắc chắn ta cũng biết.

      Tri Tri suy nghĩ chút, sắc mặt khỏi trắng bệch, cúi đầu cười khổ: "Vậy sao, nhà bọn họ lại có người thiện lương như Tam thiếu gia cũng là hiếm có, nhờ gửi lời cảm ơn ta giúp tôi.”

      Tri Tri xong, liền lập tức tiêu sái đến nơi của mình, thu dọn từng thứ từng thứ mình mang đến. nhặt mấy quyển sách dày cộp bỏ vào trong chiếc túi dệt giản dị của mình, sau đó xách lên, ấn cái nút rồi đứng ở nơi đó chuyện nữa.
      Mạnh Thiệu Hiên nhìn động tác của , hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, trong nháy mắt chợt kinh hãi, giữ lại cánh tay . Theo bản năng Tri Tri liền phản kháng, chiếc túi to bị rách ra, sách vở rớt rầm rầm đất. Tĩnh Tri lập tức ngồi xổm xuống, đếm xỉa gì tới ai, nhặt những cuốn sách đó lên. biết vì sao, nước mắt cứ thánh thót rơi xuống, sao dừng lại được...

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy khóc, thốt nhiên đau lòng thôi, cũng ngồi xổm xuống định giúp nhặt sách, nhưng lại bị đẩy ra. Bởi vì khóc thút thít nên giọng của có chút khàn khàn, nhưng vẫn mềm mại đáng như trước, ngữ điệu động lòng người: "Tránh ra..."

      Mạnh Thiệu Hiên cũng bất động, "Vì sao muốn bỏ ?"

      Tính Tri nhặt xong toàn bộ số sách, bởi vì chiếc túi bị rách nên đành phải ôm tất cả vào trong ngực. Lúc này, mái tóc của bị rối tung, đôi mắt cũng sưng đỏ. Do ôm quá nhiều sách như vậy nên đứng cũng vững. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nhìn , trong lòng lúc này lại tràn ngập hương vị ngọt ngào, yên lành đứng ở trước mặt thế này, là tốt.

      " cũng biết tôi là ai, như vậy đương nhiên cũng được nghe kể về những chuyện của tôi rồi chứ?"

      Tri Tri dứt khoát bình nứt sợ vỡ, chút quan tâm, hờ hững mở miệng .

      Mạnh Thiệu Hiên thành gật đầu; "Đúng vậy, tôi nghe Thiệu Hiên , vốn là chị dâu của ta, sau này ly hôn, nhưng sau đó bị mất tin tức."

      Tri Tri cười, giọng mỉa mai, ánh mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào : "Chỉ có vậy thôi sao?"

      Mạnh Thiệu Hiên có chút kinh ngạc: "Còn có chuyện gì khác nữa sao?"

      " biết?" Tri Tri thấy gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, cũng khỏi kinh hãi lắp bắp . Chẳng lẽ những lời đồn đãi kia Mạnh Thiệu Hiên đều hề hay biết, mà cả Kiều Tử Tích cũng biết nốt sao? Chẳng lẽ thanh danh của chịu nổi như vậy, người trước mặt này lại hoàn toàn biết gì cả hay sao?

      "Biết cái gì? Tôi chỉ biết là ly hôn, còn những chuyện khác hoàn toàn hề hay biết gì hết." Lời của Mạnh Thiệu Hiên chính là , chuyện năm đó, quả hoàn toàn biết gì cả, hơn nữa cho đến bây giờ, vẫn còn tưởng rằng hai chỉ là ly hôn mà thôi.

      Tri Tri khẽ cắn răng lại chút, hi vọng trong lòng vừa mới dâng lên lại dần dần tan biến, sớm muộn gì cũng được nghe kể về thanh danh của chịu nổi đến mức nào. Đến lúc đó bị người ta đuổi , chẳng thà tại tự chủ động rời còn tốt hơn.

      "Thanh danh của tôi được tốt, ở lại chỗ này cũng chỉ gây thêm phiền toái cho mà thôi. Nơi này của những người thuộc xã hội thượng lưu thường xuyên ra vào, bọn họ nhìn thấy nhận ra tôi..."

      "Tôi phải sợ cái gì chứ?" Mạnh Thiệu Hiên phóng đãng ngắt lời , lấy lại từng quyển, từng quyển sách từ trong tay lần nữa đặt xuống dưới, gương mặt tràn đầy vẻ bất cần đời, cặp mắt nhìn đầy mị hoặc: "Tôi muốn để ai làm ở trong này, cho phép người ấy được làm, ai dám quản công việc của tôi chứ?"

      Tri Tri ngước mắt nhìn , đáy mắt lại tràn ngập tàn nhẫn quen thuộc, làm cho người ta nhìn thấy liền rét mà run. Nhưng giờ phút này, Tri Tri nhìn bộ dáng hung ác ấy của , trong lòng thấy nhàng ấm áp, bất giác nắm chặt tay lại: " chứ, thực để ý sao?"

      "Tôi đây chưa từng sợ bất cứ điều gì." Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, hơi dựa vào vách thang máy, ánh mắt giống như hai ngọn lửa bốc cháy, đốt đôi gò má của Tri Tri nóng rực lên, đành phải cúi đầu xuống.

      " vẫn làm việc ở đây, bắt đầu từ ngày mai, à , từ giờ trở , được coi là trợ lý của tôi." Mạnh Thiệu Hiên nhanh chóng , tiếp theo liền ôm lấy chồng sách của , lại nhấc chiếc túi vải bố cũ nhưng sạch của lên, sau đó túm lấy tay : ", theo tôi ."

      "A, định làm gì vậy? Kiều Thiếu gia..." Tri Tri sợ hãi, liều mạng giãy dụa muốn tránh khỏi , nhưng ngờ người nọ vẫn hùng hùng hổ hổ giữ chặt tay : " chỉ cần quan tâm đến việc theo tôi mà thôi."

      Tri Tri tránh thoát, lại sợ gây ra tiếng động quá lớn khiến cho người khác chú ý, đành phải với Thiệu Hiên tới phòng làm việc của .

      Mạnh Thiệu Hiên bảo đặt tất cả những thứ gì đó ở sofa, sau đó kéo tay , lôi đến trước bàn làm việc mình, mặt mày hớn hở, liên tục khoa tay múa chân : " nhìn , ở trong này, tôi cho làm vách ngăn cách, đặt chiếc bàn làm việc nho của đây, làm việc ở trong phòng này, như vậy, khi tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy luôn!"

      Càng Mạnh Thiệu Hiên càng hưng phấn, nghĩ đến cảnh sau này hàng ngày được làm việc cùng với chị dâu, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì “ở lâu ngày sinh tình”, hưng phấn đến mức cặp lông mày nhếch lên như sắp bay lên trời mất rồi...

      "Kiều Thiếu gia, việc này được đâu..." Tri Tri hiểu ý tứ của , cho dù có là trợ lý của , cũng phải ngồi ở căn phòng khác, ở đâu ra cái đạo lý người làm trợ lý lại ngồi cùng phòng làm việc với thủ trưởng cơ chứ, hơn nữa, vì sao lại muốn khi ngẩng đầu nhìn thấy ?

      "Sao lại tốt, tôi lại thấy rất tốt là khác! Trước hết bây giờ cứ như vậy , đợi đến sang năm, khi chúng ta chuyển sang tòa nhà mới, tôi dặn dò bên chuyên môn, bọn họ sắp xếp vị trí ngồi ổn định cho ở trong phòng làm việc của tôi."

      Mạnh Thiệu Hiên cởi nút áo Tây trang, kéo caravat lỏng ra chút, lộ ra chiếc cổ trắng mịn như ngọc, cái nhìn vừa vặn đụng vào đôi mắt tròn xoe của . giống như bị điện giật cuống quít cúi đầu xuống. Mạnh Thiệu Hiên vẫn như trước, chạy tới chạy lui ở trong phòng làm việc, hưng phấn quy hoạch thôi.

      Tri Tri nhìn thấy như vậy, bỗng nhiên tâm tính trẻ con chợt nổi lên: "Tôi vẫn còn chưa đáp ứng cơ mà... Hơn nữa, tôi còn muốn từ chức..."

      "Tôi cho phép!" Mạnh Thiệu Hiên bước tới bước, bá đạo nắm lấy cổ tay . Đôi mắt giống như chim Ưng kia tràn ngập khí phách dày đặc cùng với vẻ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi, nhưng Tri Tri lại sợ . thoáng nở nụ cười, ý cười thẹn thùng e lệ khiến Mạnh Thiệu Hiên nhìn mà gần như ngây cả người. liền ngây ngốc mơ màng nhìn , nhìn cặp môi màu hồng nhạt của hơi hé ra: "Tôi từ chức là chuyện của tôi, cho dù có là ông chủ, cũng được lưu hành cái đạo lý cho phép công nhân từ chức..."

      Giọng của ôn ôn nhu nhu, giống như là cọng lông chim phết qua trái tim của Mạnh Thiệu Hiên, cứ nhìn gương mặt , khắc cũng rời, đáp lại đầy ngây ngốc: "Tôi đây chính là cho phép từ chức."
      Last edited: 18/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 87.1: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ LOẠI BỆNH.

      Giọng của ấm áp mềm mại, giống như cọng lông chim phất qua trái tim Mạnh Thiệu Hiên. nhìn vào gương mặt , khắc cũng xê dịch, lại còn ngây ngốc đáp lại: "Tôi nhất định cho phép được từ chức."

      "Vì sao?" Tĩnh Tri nhàng lên tiếng, còn là thiếu nữ ngây thơ gì nữa, đương nhiên hiểu bên trong của nhiệt tình bị lộ ra ngoài thế này chứa điều gì. Nhưng mà, bây giờ lại muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa.

      Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi khôi phục lại tinh thần, có phần mất tự nhiên, muốn che giấu lại cảm xúc của mình vừa mới rồi sơ hở để lộ ra: "Tôi đồng ý với Thiệu Hiên phải quan tâm đến ."

      "Tôi thấy cần thiết đâu." Tĩnh Tri cúi đầu trả lời. Đúng vậy, cho dù có khốn cùng, có nghèo rớt mùng tơi chăng nữa, cũng cần đến thương hại của người khác.

      Thói quen cúi đầu này, cũng chính là vì muốn giấu mọi cảm xúc ở tận sâu bên trong đôi đồng tử đen láy kia. tuy bé nhưng cũng muốn giữ lại chút tự tôn cho mình.

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên càng thêm đen lại, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, "Tốt lắm, tôi phải thế nào phải tuân theo thế ấy, được cự tuyệt!"

      Bỗng nhiên, hiểu vì sao Tri Tri thoáng bùng lên cơn giận dữ. Mấy năm nay điều giỏi nhất chính là nhẫn nhịn, nhưng hiểu sao, lúc người kia tức giận lên, lại nghe thấy lời ngang ngược đó, bỗng nổi giận: "Tôi muốn làm ở đây nữa mà cũng được à? Sao lại có thể phân phải trái như vậy chứ!"

      Kiểu cao giọng chuyện như vậy, hơn bốn năm qua, với , đây thực là lần đầu tiên.

      Tri Tri vừa dứt lời, bản thân cũng thấy phát hoảng. nhanh chóng ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên, thấy mạnh mẽ xoay người lại, trong đôi mắt ám màu hổ phách dường như bị nhuộm kín bởi cơn thịnh nộ kéo đến. Tri Tri bị dọa, ngơ ngác lui về phía sau bước, qua thời gian dài, thói quen được hình thành, khiến nhanh chóng cúi đầu, hèn mọn xin lỗi: "Kiều Thiếu gia, thực xin lỗi... Cám ơn ý tốt của ngài, nhưng mà, tôi muốn làm ở đây nữa."

      Muốn mắng là đà điểu cũng được, muốn mắng là rất hèn mọn cũng xong, chỉ là sao tưởng tượng nổi, nếu bị người khác nhận ra sau này, trong môi trường làm việc như vậy, với quá khứ kia làm sao có thể đối mặt với những người thuộc thành phần tri thức với môi trường làm việc ưu việt như thế

      còn nhớ mãi cái ngày xưa ấy, khi đó tìm được công việc làm văn thư vô cùng tốt, nhưng bởi vì mẹ nghi thần nghi quỷ nên chạy tới náo loạn vài lần. Sau đó, tuy rằng ông chủ muốn đuổi việc , nhưng lại có đồng nghiệp chạy tới lãnh đạo nơi đó, lén rằng đồng ý làm việc với người có thanh danh dơ bẩn như vậy...

      Cho nên sau khi bị đuổi việc, đối mặt với những đồng nghiệp ngày trước từng thân mật khăng khít, khi nhận thấy những ánh mắt hoặc là thương hại, hoặc là khinh bỉ, Tri Tri hận bản thân mình, vì sao lại nhận ra được sớm chút!

      " ! Phó Tĩnh Tri, nếu có bản lĩnh tại hãy bước , mà nhất định phải xa, xa, tốt nhất cả đời này cũng đừng để cho tôi còn nhìn thấy nữa!"

      Tay Mạnh Thiệu Hiên chợt giơ lên chỉ về hướng bên ngoài, thấy ngước mắt lên, trong con ngươi mơ hồ có hơi nước, lửa giận của dần dần biến mất. Nhưng từ trước đến nay, vốn dĩ tính cách của rất ngang ngạnh, muốn làm gì làm, có gì muốn mà làm được, khiến cố nén chịu cúi đầu khuất phục.

      Tri Tri cắn chặt môi, chậm rãi vòng qua Mạnh Thiệu Hiên, đến nơi có những thứ của mình, nhặt những cuốn sách và chiếc túi lên, sau đó hơi cúi đầu chào , rồi xoay người ra ngoài. Bước chân của rất , dường như có tiếng động, nhịp thở của cũng , đối lập với nhịp thở mạnh mẽ, dày đặc, gấp gáp có phần hơi thô tục của

      Mạnh Thiệu Hiên cứ nhìn như thế, nhìn cúi đầu, vất vả ôm đống lớn những thứ gì đó, dè dặt cẩn trọng đặt bước tấm thảm đẹp đẽ quý giá được trải ở trong phòng làm việc của , về trước.

      yếu đuối như vậy, nhưng lại cũng cố chấp như vậy, bởi tận trong xương tủy của , mềm mại và dịu dàng dường như được độc mạnh mẽ bao trọn lấy, hấp dẫn sâu sắc.

      kéo cánh cửa văn phòng ra, sau đó thân hình cũng nhàng xoay theo, khi cánh cửa sắp khép lại, theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên.

      yếu đuối lại thoáng lên trong ánh mắt đau thương, chạm vào tầm mắt của , làm cho đột nhiên tỉnh táo trở lại.

      được, thể nào để mất lần nữa được.

      Đúng ở giây phút cuối cùng trước khi cửa khép lại, bàn tay ngang ngạnh ngăn trở nó đóng chặt lại.

      Tri Tri giật nảy người, cuống quít buông chiếc tay cầm cửa, ánh mắt trong suốt long lanh rơi vào tay . mu bàn tay như được khắc từ ngọc kia in vệt đỏ rực, trái tim Tri Tri chợt run lên, giọng có chút căng thẳng: "Kiều Thiếu gia, tay của ..."

      " sao đâu." chút để ý, chỉ nhìn thoáng qua vết bầm tím ứ đọng mu bàn tay, rồi tùy tiện bỏ tay ra giấu ở phía sau lưng mình, lại nhìn thấy thần sắc của đầy hoảng sợ, khỏi lên tiếng an ủi: " đừng để ý, đây phải là lỗi của , là do tôi cẩn thận thôi."

      Tri Tri nhàng nhìn cái, đôi lông mày cong như sóng biển trải dài, che ở phía hàng mi, càng làm tôn lên đôi mắt giống như hồ nước mùa thu của



      CHƯƠNG 87.2: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ LOẠI BỆNH.


      Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên thoáng rung động, nhưng lại nghĩ mình nên biểu lộ cõi lòng nhanh như vậy, dù sao thân phận tại của là Kiều Tử Tích chứ phải là Mạnh Thiệu Hiên, quá nhiệt tình chỉ càng dọa thêm.

      "Nhưng mà...”

      Lời của liền có chút vòng vo, ánh mắt sắc bén mang theo chút hơi hướng thổ phỉ nhìn : " cũng tránh khỏi có liên can!"

      "Tôi... Tôi và cùng tới bệnh viện để xem xét chút..." Tri Tri có chút bất an liền mở miệng, mi tâm cũng cau chặt lại, đâu phải là người thừa tiền kia chứ.

      "Cái này ... cũng cần, nhưng mấy ngày tới tôi thể làm được gì rồi, cho nên, thể được mà phải ở lại đây chăm sóc cho tôi."

      Mạnh Thiệu Hiên xoay người đến chiếc ghế ông chủ của mình rồi ngồi xuống, tùy tiện xoay nửa vòng, tay chống nơi huyệt Thái Dương, tay kia chỉ vào Tri Tri: "Cứ quyết định như vậy nhé."

      Tri Tri nghĩ định cự tuyệt, nhưng lại sợ mình cách nào chi trả tiền thuốc men cho . là đại thiếu gia, tất nhiên là đến phòng khám nào đó để băng bó chút cho xong việc, ngộ nhỡ lại muốn đến bệnh viện lớn đăng ký để chiếu chụp gì đó. Tri Tri dám nghĩ thêm nữa, đành phải nặng nề gật gật đầu: "Được, tôi từ chức nữa."

      Đôi mắt của Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên sáng ngời, lại nhanh chóng thu lại: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy tan tầm trước giờ chút... còn đặt đống đồ vật trong tay xuống ..."

      " ư... làm gì?" Tri Tri vừa đặt các thứ trong tay xuống, vừa hỏi lại. Tính Mạnh Thiệu Hiên vốn hay nôn nóng, liền chộp bắt lấy tay : "Đừng có lằng nhằng mãi nữa, tuổi còn trẻ sao lại giống như mấy bà thím già thế, hành động cứ chậm rì rì..."

      Tri Tri bị kéo nghiêng ngả, vừa vừa chạy, vừa vặn đụng phải mấy lãnh đạo các phòng ban, Tri Tri xấu hổ đến đỏ mặt, muốn tránh ra, nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại cố tình nắm chặt hơn, vừa vừa trừng mắt: "Đừng có lộn xộn, tay tôi rất đau đấy."

      Tri Tri ngoan ngoãn dám cưỡng lại nữa, mặc kệ cho lôi tiến vào trong thang máy, xuống lầu, lại bị túm đến nơi xe ô tô đậu ở đó, Tri Tri dừng bước chân, chịu nữa: "Kiều Thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

      "Lên xe!" Mạnh Thiệu Hiên mở cửa xe, hai lời nhét Tri Tri vào trong. lái chiếc xe Toyota kiểu dáng khá ngang ngạnh, giống như con người của vậy, mang theo chút thô lỗ đáng , lại ngang ngược làm cho ai có thể phản kháng lại.

      "Lần này tôi phải đưa để tân trang cải tạo lại cho chút." Mạnh Thiệu Hiên nhìn bộ đồ công sở giống như bà thím già trông coi thang máy mà mặc người, sao kìm hãm nổi tưởng tượng, nếu như mặc những bộ quần áo đẹp đẽ mang đậm vẻ nữ tính hiểu có hình dáng như thế nào.

      ********************************************

      buổi chiều ở Los Angeles.

      "Thiệu Đình, biết , hôm nay em cùng Tang Như dạo phố mua được lọ nước hoa phong cách cổ xưa mới được sản xuất ra, mùi hương khá lạ, em đoán rằng nhất định thích!"

      Vừa uống xong ly trà chiều, Mạn Quân liền hướng về phía Thiệu Đình, vui vẻ khoe những chiến lợi phẩm đầy tâm huyết của mình. Mạnh Thiệu Đình cố dằn lại tính tình để cho kéo lên lầu xem mấy thứ mà mua kia.

      Mạn Quân cũng giống như những tiểu thư con nhà gia thế khác, đối với những món đồ mua sắm mình tâm huyết đều có ham mê đến cuồng nhiệt. thích đồ châu báu, thích các mẫu quần áo đẹp, giày, tất cả những gì xinh đẹp lấp lánh... đương nhiên, những trẻ giống như ai là thích những thứ đó. Mạnh Thiệu Đình cũng biết làm thế nào, nhưng đối với Mạn Quân, từ trước đến nay vẫn luôn hào phóng.

      "Sao em biết là nhất định thích?" Mạnh Thiệu Đình nửa dựa ở ghế sofa nhìn Mạn Quân, cánh tay treo loạt những chiếc váy đủ màu đủ dạng, trong tay còn cầm cái hộp chạy tới giống như hiến vật quý vậy. như bị lây nhiễm ý cười xán lạn của , khỏi dịu dàng lên tiếng.

      "Bởi vì, em thấy trong vườn hoa nhà chúng ta có nhiều loại hoa như vậy, nhưng lại đặc biệt chỉ thích hoa sơn chi, cho nên em cho rằng, nhất định cũng thích mùi hương của nước hoa sơn chi!"

      Mạn Quân mở lọ nước hoa ra, nhàng phun vào trong khí, thân hình linh hoạt hơi xoay tròn trong làn sương mù của nước hoa, tiếp theo liền nhào vào trong lòng của Mạnh Thiệu Đình, nhàng giơ cánh tay non mịn mềm mại lên trước mặt , cười tươi như hoa: "Thiệu Đình, hãy ngửi thử chút, mùi hương dễ chịu chứ?"

      Mùi hương quen thuộc ấy cứ như vậy phả vào mặt Thiệu Đình, giống như vẫn luôn bị lớp bụi phủ kín, hồi ức về giống như dòng nước bị chặn lại giờ được khai thông, tất cả nhanh chóng thoát ra như thủy triều ào ạt đổ xuống ...

      Cho tới tận bây giờ, vẫn dùng nước hoa, chưa từng bao giờ dùng.

      chưa từng bao giờ nhìn thấy ở bàn trang điểm của có nước hoa, kể từ khi gả cho tới ngày nào đó, người , mùi hương ấy hề bị mất .

      Trong những tháng ngày ở cùng nhau kia, dường như nhận ra biến đổi ngầm bên trong của mình và thói quen ngửi mùi hương người , vì thế cho nên bây giờ khi ở Los Angeles, mỗi buổi tối thỉnh thoảng khi mất ngủ, cảm thấy bên mình hình như thiếu cái gì đó.
      Last edited: 28/11/15
      Chris, A fangheo điên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 88: QUẤN QUÍT

      Dường như nhận ra biến đổi ngầm bên trong của mình và thói quen ngửi mùi hương người , vì thế cho nên bây giờ khi ở Los Angeles, mỗi buổi tối thỉnh thoảng khi mất ngủ, cảm thấy bên mình hình như thiếu cái gì đó.

      Lại sau này, Mạn Quân muốn trồng hoa, trong đó có loại hoa sơn chi. Thành thói quen, hàng ngày vào lúc hoàng hôn thường dạo ở trong hoa viên, dần dần loài hoa nho trăng trắng ấy.

      Hồi ức giống như trà bị đổ thêm ba bốn lần nước, dần dần trở nên phai nhạt, lâu quá nên thành xa xôi, cũng thành hư . Nhưng suy nghĩ của vừa mới bị lôi lát, bị “ôn hương nhuyễn ngọc” (ngọc mềm hương ngát – ý về thân thể người con đẹp chung) trong lòng mình nhanh chóng kéo trở về. cúi mắt xuống, nhàng nắm lấy cánh tay mềm mại của Mạn Quân, khi đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng manh đột nhiên cảm thấy có trận co rút vô hình.

      " cảm thấy mùi hương của loại nước hoa này có vẻ thích hợp với em..." rồi lại ngừng lại, ngờ lại ngửi thấy mùi hương này... , sau này nhớ tới nữa, quên triệt để, nhưng ngờ, mới có tháng trời mà xem ra lại thất bại rồi.

      Mạn Quân chu cái miệng : "Thiệu Đình... Vừa rồi sao lại thất thần như thế hả ?" Trước đây mua cái gì, Thiệu Đình cũng đều khen ngợi, vậy mà sao lúc này lại muốn để cho dùng loại nước hoa này nhỉ?

      "Mạn Quân, tính cách của em trong sáng mà lại hoạt bát, mùi nước hoa này quá nhạt, quá trầm, phù hợp với khí chất của em. cảm thấy loại nước hoa mà khoảng thời gian trước em dùng ở Paris ấy, rất mạnh mẽ, rất hợp với em, mùi hương này quá nồng đậm, nhưng lại có cảm giác rực rỡ nóng bỏng, cực kỳ tôn em lên."

      Mạnh Thiệu Đình nhàng nắm lấy tay , lôi vào ngực mình, đặt ngồi vào trong lòng, bàn tay đưa ra vòng lên lưng Mạn Quân, nhàng quấn chặt lấy. động tác vô cùng thân thiết như vậy khiến chút tức giận nho của Mạn Quân lập tức biến mất thấy tăm hơi. khéo léo rúc vào trong lòng : "Thôi được, thích em dùng cái loại lâu nay vẫn thường dùng, dù sao em cũng mua rất nhiều quần áo đẹp, tất cả đều là để cho ngắm, em trang điểm thành bộ dạng gì cũng chỉ vì ý thích của , em nghe theo ."

      Mạn Quân ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, Mạnh Thiệu Đình biết lại làm nũng đòi hỏi cái hôn của , đáy lòng mềm yếu, cúi đầu nhàng hôn lên... Mùi thơm của nước hoa hoa sơn chi người càng lúc càng thơm ngào ngạt. Bỗng nhiên Mạnh Thiệu Đình cảm thấy sao dừng lại được cơn động tình ở trong cơ thể lén nổi lên...

      vừa hôn môi , vừa ôm lấy , nửa như đè ép xuống. Mạn Quân cúi đầu thở hổn hển tiếng, lập tức trở thành vũng nước, nhắm lại mắt, bờ môi động lòng người, gương mặt vui cười tràn đầy hạnh phúc. Nhịp thở của Mạnh Thiệu Đình dần dần trở nên dồn dập hơn. Dục vọng của vốn yên lặng bỗng như con sâu gặp được chất dẫn làm nó hồi phục, bùng cháy mãnh mẽ, thiêu đốt khắp cơ thể ...

      Thân thể của Mạn Quân xinh xắn mềm mại, thân hình có chút hơi giống thiếu nữ, bộ ngực xinh xắn làm cho lòng người ta thấy thương . Bàn tay nắm lấy, động tác khỏi trở nên nhàng hơn. Đôi môi dọc theo cánh môi của Mạn Quân, từng chút, từng chút , trườn bò xuống bên dưới, lướt qua cái cằm tinh tế, khéo léo lướt qua nơi xương quai xanh, lướt qua bộ ngực trắng mịn mà mềm mại, dừng lại ở điểm lúc này bắt đầu đỏ bừng. Thế nhưng, thốt nhiên trong đầu Mạnh Thiệu Đình lại xuất bộ dáng của người con ở dưới thân ...

      Động tác của đột nhiên cứng đờ, giống như bị người ta túm lấy đầu, hắt nước lạnh vào vậy, dục vọng vốn rất mãnh liệt bỗng nhiên như bị ai đó dùng sợi dây , nhanh chóng thít chặt lại, rồi sau đó liền dần dần trở lại như cũ...

      Mạn Quân kinh ngạc mở to mắt, bởi vì e lệ, nên lông mi của khẽ chớp chớp như trách hỏi, nhìn người đàn ông ở thân mình. Nhưng cặp lông mày của nhíu chặt lại, mặt còn thấy thần sắc dịu dàng say lòng người nữa, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề u ám lẫn mờ mịt khiến người ta nhìn mà trong lòng thấy hoảng sợ...

      "Thiệu Đình?" Mạn Quân khẽ gọi tên , giọng mềm yếu của đủ sức kéo tâm trí chìm sâu trong vực thẳm thoát ra ngoài...

      "Thiệu Đình?" Bỗng nhiên Mạn Quân cảm thấy sợ hãi nên lời. cao giọng hơn, khi đến cuối lại bắt đầu khẽ run rẩy. Suốt khoảng thời gian nhau, dường như vẻ mặt này phải là lần đầu tiên để lộ ra ...

      mải suy nghĩ, đột ngột bị tiếng gọi của kéo lại, trong lòng Mạnh Thiệu Đình đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ mạnh mẽ. đột nhiên đứng dậy, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, thân người mảnh vải che phủ, làn da màu đồng lóe lên vẻ sáng bóng mê người, lớp cơ mặt lộ vẻ lạnh nhạt muốn bị chút trói buộc nào. chỉ để lại cho Mạn Quân bóng lưng vừa lạnh lùng vừa xa cách như vậy, khiến Mạn Quân khỏi nổi lên nỗi sợ hãi...

      "Thiệu Đình, làm sao vậy?" Từ trước đến nay, Mạn Quân rất sợ , bởi vì khoảng thời gian gần đây đối xử với rất tốt cho nên mới tự cho phép mình dám buông thả làm nũng . Nhưng khi tức giận hoặc khi tâm tình tốt, Mạn Quân lại sợ đến mức dám thở mạnh...

      "Mạn Quân, em ra ngoài trước chút có được ? muốn được yên tĩnh lát." Mạnh Thiệu Đình cố kìm chế lại tức giận. Mạn Quân vô tội, người có lỗi là , là người phụ nữ đáng chết kia!

      Mạn Quân giật mình, nặng nề nhìn bóng lưng của , cần phải nhìn thấy mặt, cũng biết, giờ phút này biểu cảm của dọa người biết bao nhiêu... Mạn Quân nhàng gật đầu; "Thiệu Đình, nếu có việc gì hay gọi em nhé, em ở ngay bên ngoài thôi."

      cầm lấy quần áo, khoác lên mình mà có chút khuất nhục, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ đây là do loại nước hoa mà mới mua hôm nay sao? Xem ra... Từ lúc dùng loại nước hoa này, chỉ khắc sau vẻ mặt của cũng có chút khác thường rồi...

      Mạn Quân mặc xong quần áo liền ra ngoài, quay đầu lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, thấy đứng ở nơi đó nhúc nhích, ngay cả chữ dư thừa với cũng có. Trong lòng khỏi nổi lên trận chua xót, từ khi ở cùng với nhau đến bây giờ, thái độ của đối với xem ra rất có quy củ, số lần bọn họ làm loại chuyện kia phải là ít, nhưng vẫn luôn cho rằng tình cảm của đối với được mãnh liệt lắm...

      Mạn Quân trách , vẫn luôn tự biết bản thân mình rất giống đứa trẻ con, đến ngay cả thân thể này, cũng chỉ như bé con mới dậy vậy, thích cũng là điều đương nhiên.

      Tiếng đóng cửa nhàng vang lên, Mạnh Thiệu Đình biết Mạn Quân ra ngoài, từ trước đến nay, khi nổi giận, rất biết điều, cực kỳ yên tĩnh.

      Chậm rãi xoay người trở lại, bỗng nhiên nặng nề đá phát vào chiếc bàn trà, ngay lập tức chiếc bàn trà liền lật nghiêng, ly chén hỗn độn rơi xuống đất, nhưng vẫn làm như nhìn thấy vậy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở đất... Phó Tĩnh Tri, đấy... Mẹ kiếp, sao lại giống như hồn bất tán vậy, sao cứ cuốn lấy tôi thế hả ?
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      Chris, heo điênA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :