1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43:
      Editor: Huyền*Vũ

      An gia, thời gian ăn tối.

      "Thiếu gia, đây là danh sách khách mời ngày mai, cậu xem qua chút ."

      Lão Trương cầm tờ danh sách màu đỏ đưa cho An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhận lấy nhìn qua hai lần liền giao cho An Dĩ Mạch tích cực ăn uống.

      "Ồ, cái gì vậy?"

      An Dĩ Mạch cầm lấy nhìn chút, đều là các nhân vật lớn, nhân sĩ thượng lưu nổi tiếng, nhìn có mấy phút, An Dĩ Mạch liền đưa danh sách lại cho lão Trương.

      "Chú Trương, chú xem làm là được rồi, năm ngoái danh sách sinh nhật Mặc Hàn phải là do chú phụ trách sao?"

      Lão Trương nhận lại danh sách, gật gật đầu, muốn xoay người , đột nhiên nghĩ tới điều gì.

      "Đúng rồi thiếu gia, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại từ nước F bên kia, Nhị lão gia ngày mai trở về."

      Lão Trương xong những lời này bèn lui xuống, nhưng động tác ăn cơm của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch liền dừng lại. Hai người nhìn nhau, trong mắt An Mặc Hàn lên tia phức tạp. An Dĩ Mạch nắm chặt tay , trong mắt An Mặc Hàn mới khôi phục lại trấn tĩnh.

      "Mặc Hàn..."

      An Dĩ Mạch có chút bận tâm nhìn An Mặc Hàn trầm mặc như vậy, An Mặc Hàn nhìn , cười cười với , ý bảo có chuyện gì.

      Dùng xong bữa tối, An Mặc Hàn vào thư phòng, gọi điện thoại cho Toàn Ti Dạ.

      "Hàn."

      Đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ hình như cũng có chuyện gấp cần phải cho An Mặc Hàn.

      "Ti Dạ, An Dữ Kình trở về rồi."

      An Mặc Hàn xong lời này, đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ dừng lại vài giây, cuối cùng thở dài hơi.

      "Cậu biết rồi."

      "Ừm, vừa nhận được tin tức."

      "Mình cũng vừa mới nhận được tin, cậu yên tâm, mình tăng thêm nhân lực ở biệt thự Ly Sơn, để cho An Dữ Kình đắc thủ. Mặc Hàn bây giờ cậu định làm gì?"

      Chuyện của An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đều biết, cho tới nay bọn họ đều dùng thế lực của chính mình giúp đỡ .

      "Xem hành động của đối phương, nếu như lần này ông ta chỉ là tới tham dự tiệc sinh nhật của mình, đương nhiên mình để cho ông ta an toàn trở lại nước F. Nếu như phải, lần này nợ mới nợ cũ cùng tính lượt."

      An Mặc Hàn những lời hết sức lạnh lùng, dày đặc mùi vị khát máu. Toàn Ti Dạ ở đầu kia nghe được An Mặc Hàn như vậy cũng trầm mặc. Mặc dù An Mặc Hàn như thế, nhưng họ đều biết bây giờ còn chưa phải lúc.

      "Ngày mai tăng mạnh phòng bị."

      "Được rồi, mình biết rồi."

      An Mặc Hàn cúp điện thoại trở lại phòng ngủ, An Dĩ Mạch đợi , biết Dĩ Mạch lo lắng cho mình.

      tới ôm lấy Dĩ Mạch, Dĩ Mạch cũng ôm chặt, hi vọng cái ôm của có thể sưởi ấm cho .

      Đêm đó hai người ôm nhau ngủ, liều chết triền miên, chỉ có ôm nhau, nhưng ở ban đêm có chút giá lạnh này, khiến cả hai đều nhận được ấm áp.

      Lúc này ở bên trong khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố S, người đàn ông khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi bưng ly rượu đỏ đứng ở ban công, nâng ly hướng về phía ánh trăng lạnh lẽo bầu trời, khóe miệng lại lộ ra nụ cười phức tạp.

      Ngày đó, biệt thự An gia rất náo nhiệt. Hôm nay là ngày 28 tháng 10, là sinh nhật của An Mặc Hàn. Hôm nay biệt thự An gia tụ tập rất nhiều nhân vật lớn, tất cả những người có chút tiếng tăm ở xã hội thượng lưu thành phố S đều tập trung ở biệt thự An gia.

      Ở bên ngoài biệt thự An gia, cứ mỗi 50m lại có bốn người đàn ông mặc áo gió màu đen mang kính râm đứng đó. Tuy là có chút kỳ quặc, nhưng dù sao người đến đều là người của xã hội thượng lưu, đều là người từng va chạm xã hội, nhìn thấy tình hình như vậy, ngẫm lại thân phận của An Mặc Hàn, mọi người cũng cảm thấy có gì kỳ lạ.

      "Hoan nghênh. . ."

      "Hoan nghênh, mời vào bên trong..."

      Suốt cả ngày, Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Dư Huyên, Hạ Hi, bốn người bị An Mặc Hàn phái làm lao động, đến cửa đón khách tới.

      Dư Huyên nhìn từng người từng người ra vào, mọi người thành từng tốp từng tốp ăn uống, trò chuyện, trong lòng nhất thời thấy bất bình. cũng là khách mời mà đúng ? Vì sao phải ở chỗ này đón tiếp người ta đây.

      "Này..."

      Dư Huyên dùng tay chọc chọc Chiếm Nam Huyễn vẻ mặt ôn hòa mỉm cười ở bên cạnh.

      "Sao thế? Lưu tổng, hoan nghênh, mời ông..."

      Chiếm Nam Huyễn vừa chuyện với Dư Huyên, còn quên tiếp đón người đến.

      "Tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này? An gia có người giúp việc sao?"

      Nghe thấy Dư Huyên oán giận, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ nhún nhún vai. có thể gì đây? An gia quả thực có nhiều người giúp việc. Bởi vì hàng năm đều là hai người và Toàn Ti Dạ làm việc này, chỉ là năm nay có thêm Dư Huyên và Hạ Hi thôi.

      "An gia mướn rất ít người, muốn trách trách và Dĩ Mạch là bạn tốt thôi."

      Chiếm Nam Huyễn đưa cho ánh mắt đồng tình. Thấy ánh mắt của Chiếm Nam Huyễn, Dư Huyên bĩu môi.

      " giống vậy à?"

      Sau đó để lại cho Chiếm Nam Huyễn cái gáy, bản thân chạy đến bên cạnh Hạ Hi cùng ấy tiếp đón khách.

      "Hi Hi, An Dĩ Mạch có lương tâm đâu?"

      Hạ Hi lắc lắc đầu, cũng biết, từ lúc mới đến bị Toàn Ti Dạ kéo qua đứng ở chỗ này, vẫn chưa nhìn thấy Dĩ Mạch.

      "Khách mời đến cũng gần đủ rồi, chúng ta tìm Dĩ Mạch , nơi này cứ giao cho hai người bọn họ được ?"

      Nhìn thấy vẻ mặt hết sức mệt mỏi của Dư Huyên, Hạ Hi gật đầu, ra mà cũng rất mệt.

      Cứ thế hai người đẹp huy hoàng vứt bỏ lại Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn, len lén vào trong phòng.

      Tìm khắp tất cả các phòng mà hai người đều thấy An Dĩ Mạch đâu, nhưng hai lại nhìn thấy Thượng Quan Hồng, hơn nữa còn là ở cùng An Mặc Hàn.

      Cả hai là bạn tốt của An Dĩ Mạch, cho nên muốn thăm dò thực hư đến cùng, hai người nằm sấp cạnh cửa ngó dáo dác, xem tình hình bên trong.

      "Mặc Hàn, sinh nhật vui vẻ."

      Thượng Quan Hồng đưa tặng món quà mà chuẩn bị từ lâu. Hôm nay trang điểm đặc biệt, thân váy áo này là do mẹ cố ý để người ta thiết kế riêng cho , sợi dây chuyền trang sức cổ cũng là do Tô Lạc tự tay thiết kế. còn đặc biệt tìm thợ trang điểm tạo hình. Cho nên đối với váy áo hôm nay của mình rất có tự tin, hơn nữa, cũng tin tưởng, nhất định An Mặc Hàn thích .

      Nhận lấy món quà của Thượng Quan Hồng, An Mặc Hàn vô tình lùi về sau bước, cách Thượng Quan Hồng khoảng 1m. Thượng Quan Hồng sớm biết An Mặc Hàn có thói quen này, vì vậy hề để ý, vẫn cứ nở nụ cười đầy quyến rũ nhìn An Mặc Hàn.

      Người đàn ông này chính là thuốc phiện, làm cho muốn ngừng mà được.

      "Cảm ơn."

      " cần cám ơn, đây là lần đầu tiên em tham gia tiệc sinh nhật của . Món quà này chỉ là chút tâm ý nho của em thôi, thích là tốt rồi. Đúng rồi, Mặc Hàn, vũ hội đêm nay, em có thể..."

      "Thiếu gia, Toàn tiên sinh, Chiếm tiên sinh cùng với Chiếm phu nhân tới rồi."

      Lời Thượng Quan Hồng còn chưa kịp hết, lão Trương liền đến, ông cố nén ý cười của mình, lại nhìn chút Thượng Quan Hồng tức giận đến đỏ cả mặt.

      "Tôi đến đây."

      An Mặc Hàn nhìn cũng thèm nhìn Thượng Quan Hồng chút nào, liền ra khỏi phòng. Lão Trương nhìn Thượng Quan Hồng trong phòng, lại nhìn thiếu gia nhà mình, cuối cùng cúi đầu cùng thiếu gia rời khỏi phòng. Chỉ là ông nhớ tới vừa nãy ở ngoài cửa bắt gặp hai người bạn tốt của Dĩ Mạch tiểu thư, bèn nhịn được mà buồn cười. May mà An Mặc Hàn phía trước ông, nhìn thấy ông cười.

      "Mặc..."

      An Mặc Hàn xa, Thượng Quan Hồng mới phản ứng lại, gọi , nhưng ở đâu ra còn có bóng dáng của An Mặc Hàn nữa. chỉ có thể cực kỳ tức giận ra khỏi phòng, tới phòng khách

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44
      Editor: Maris Miu

      "Chị Hồng Hồng."

      "Tiểu Nguyệt."

      Thượng Quan Hồng nghe được tiếng gọi của , đúng là em của Tô Lạc, Tô Nguyệt. Thượng Quan Hồng biết Tô Lạc và Tô Nguyệt là hai em, hơn nữa hai em bọn họ có thể hoàn thành được việc học là do nhà giúp đỡ, mới có được thành tựu như hôm nay. Nhưng mà, hồi đó khi nhìn thấy Tô Nguyệt, vốn Thượng Quan Hồng thích Tô Nguyệt, cho rằng thân phận của ấy chỉ có thể làm người giúp việc ở nhà . Nhưng mà, tiếp xúc với Tô Nguyệt trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Hồng phát hai cực kỳ hợp nhau. Bởi vì quan hệ của Tô Lạc nên và Tô Nguyệt trở thành bạn tốt.

      Vẻ mặt Tô Nguyệt vô hại nhìn Thượng Quan Hồng, cực kỳ thân mật khoác lấy cánh tay của Thượng Quan Hồng, nụ cười rất đáng .

      "Chị Hồng Hồng, sao lại chỉ có mình chị vậy, chú Thượng Quan đâu rồi?"

      "Ba chuyện với người ta ở bên kia. Tiểu Nguyệt, sao em lại ở đây, cùng với trai à?"

      "Ừ, trai ở bên kia."

      Nhìn theo phía Tô Nguyệt chỉ, Thượng Quan Hồng nhìn thấy Tô Lạc chuyện với người con . Nhìn kỹ, ra người đó là Dư Huyên, cũng nghe , Dư Huyên là bạn tốt với Angel cũng chính là An Dĩ Mạch, tất cả có quan hệ với Angel, đều chán ghét.

      "Tô Lạc biết Dư tiểu thư sao?"

      Tô Nguyệt nghe Thượng Quan Hồng xong, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra mê man. Thượng Quan Hồng nhìn đến biểu tình mặt của ấy cũng biết hỏi được gì. Thôi, cái này phải điều quan trọng, quan trọng là phải tìm được An Mặc Hàn. Vũ hội hôm nay, nhất định phải làm bạn nhảy của An Mặc Hàn, nhất định phải hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      "Chị Hồng, chị tìm cái gì vậy?"

      Tô Nguyệt nhìn động tác của Thượng Quan Hồng, cảm thấy chị ấy tìm người. Chỉ là, cũng biết chị ấy tìm ai?

      " có gì. Tiểu Nguyệt, em qua bên kia ngồi trước , chị còn có việc."

      "A....Được."

      Tô Nguyệt bộ dáng ngoan ngoãn, tới chỗ ngồi Thượng Quan Hồng vừa chỉ. Mà Thượng Quan Hồng lại thấy được An Mặc Hàn, muốn tìm , lại có bóng dáng màu đỏ chặn lại tầm mắt của .

      Thượng Quan Hồng nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bóng dáng chắn trước mặt . Nhưng mà, Thượng Quan Hồng nhìn thấy được nụ cười rực rỡ so với cảnh xuân, nụ cười này tươi tắn làm cho ghen tỵ, ghen chết ánh mắt tất cả mọi người.

      gặp qua rất nhiều mỹ nữ, đủ loại. Nhưng mà Thượng Quan Hồng thể thừa nhận, gương mặt này, nụ cười này, là đẹp nhất mà từng gặp. Ngũ quan mặt cực kỳ tinh xảo, lại nằm ở khuôn mặt khiến người ta muôn dời tầm mắt.

      Khó trách ấy có thể khiến nhiều đàn ông vây quanh mình như vậy, An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ. Vì cái gì, cũng chỉ vì bộ dáng ta xinh đẹp sao? Thượng Quan Hồng phục, trong mắt tràn ngập nồng đậm ghen tỵ nhìn người trước mắt.

      " cần nhìn tôi như vậy, nếu Mặc Hàn thích đâu!"

      sai, bóng dáng màu đỏ chính là An Dĩ Mạch, ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên lộ diện. nghĩ tới lại nhìn thấy Thượng Quan Hồng vừa dứt lời với bé đáng , sau đó ánh mắt khóa chặt An Mặc Hàn, muốn tìm ấy.

      Tiếp đó, cũng rất tự nhiên mà đứng ở trước mặt ta, chặn đường của ta.

      "Angel, đây chính là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc An. người nhân viên bé như vào bằng cách nào vậy?"

      Thượng Quan Hồng cho rằng An Mặc Hàn mời nhân viên tới tham dự tiệc sinh nhật của mình.

      "Đúng vậy, như thấy. Tôi chính là vào như thế mà, vậy mà lại có ai ngăn cản tôi nha."

      An Dĩ Mạch nhún nhún vai, thuận tay lấy nhận lấy ly rượu đỏ từ khay người phục vụ, nhấp hớp, nhíu mày nhìn Thượng Quan Hồng, vẻ mặt phong tình vạn chủng.


      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45:
      Editor: MarisMiu

      "Chú các người cần lo lắng, con sao, những thứ này vốn là của ba để lại cho con, là con nên làm như vậy."

      Ngược lại An Mặc Hàn có xúc động nhiều như vậy, vì ba mẹ , vì Dĩ Mạch, làm cái gì cũng đều nguyện ý.

      " đứa bé ngoan."

      "Đúng vậy....."

      Nhưng mà, Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ hai người đứng ở bên cạnh bi thống. Có điều, bọn vẫn biết trong mắt của ba bọn cho tới bây giờ An Mặc Hàn ưu tú hơn bọn rất nhiều.Vì thế, bọn thể phản bác, chỉ có thể tiếp thu, nhưng quả An Mặc Hàn ưu tú hơn hẳn so với bọn . Cũng là vì cái này, nhiều năm như thế, quan hệ bọn họ mới có thể vững vàng như vậy.

      Lúc này, chú Trương đường dẫn Thượng Quan Niên về bên này vừa vặn đụng phải An Dĩ Mạch vừa ra khỏi toilet.

      "Tiểu thư."

      An Dĩ Mạch cực kỳ cung kính đối với chú Trương. Thượng Quan Niên có hơi kinh ngạc, ông nhớ này, hình như là Angel, là nhân viên của quốc tế Mặc Mạch. Nhưng mà, An Mặc Hàn có vẻ bình thường đối với này. hơn nữa biết vì cái gì, thậm chí ông còn có cảm giác quen thuộc mãnh liệt đối với này. Đối mặt với chưa tới 25 tuổi, vì sao ông lại có cảm giác như thế này chứ.

      "Chú Trương, chú qua kia lát nha."

      "Được, tiểu thư."

      "Tổng giám đốc Thượng Quan."

      "Tiểu thư Angel có việc gì sao?"

      An Dĩ Mạch cười cười, nụ cười tươi đẹp sáng rỡ y như ánh mặt trời, để cho ánh mắt Thượng Quan Niên mê loạn.

      " sớm nghe qua năng lực của Tổng giám đốc Thượng Quan, danh tiếng người người đều biết đến ở trong giới kinh doanh. Hơn nữa, con người của Tổng giám đốc Thượng Quan khiến cho người ta cực kỳ bái phục, dĩ nhiên, trong những người này có cả cháu đây. Chỉ là, Angel muốn nhắc nhở Tổng giám đốc Thượng Quan, ngài đời lẫy lừng, nên bị con của chính mình phá hỏng." d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Mặc dù cười, nhưng Thượng Quan Niên cảm giác được giọng của lạnh dọa người. Khí chất như vậy ông từng thấy qua người An Mặc Hàn, nghĩ tới người trẻ này thế mà lại có loại khí chất này. Ông tin, vừa vặn chỉ là nhân viên mà thôi.

      "An tiểu thư đùa, tính tình Hồng Hồng còn trẻ con, tổng giám đốc An lại là người ưu tú như thế. Tôi thấy rât nhiều chạy theo cậu ấy như chạy theo vịt. Lúc đó, chẳng phải An tiểu thư cũng như vậy sao?"

      Mặc dù ấn tượng tệ đối với này, nhưng dù sao Thượng Quan Hồng cũng là con mình cưng chiều từ đến lớn, coi như con bé lễ phép, nhưng còn chưa tới phiên người khác tới dạy dỗ đâu.

      Nghe Thượng Quan Niên bảo vệ Thượng Quan Hồng như thế, An Dĩ Mạch cũng chỉ cười cười. Nhưng mà, nhìn nhìn Thượng Quan Niên, thể thừa nhận Thượng Quan Hồng thực cực kỳ may mắn, ấy người cha tốt.

      "Tiểu thư Thượng Quan hạnh phúc, có người cha tốt như vậy. Angel rất hâm mộ, nhưng Angel cũng tin tưởng, Tổng giám đốc Thượng Quan tự mình dạy bảo nhất định tiểu thư Thượng Quan tệ lắm đâu."

      đợi Thượng Quan Niên trả lời, An Dĩ Mạch quay người rời . Sau đó, ông Trương đến bên cạnh dẫn Thượng Quan Niên vào phòng của An Mặc Hàn bọn họ.

      Có điều, dọc theo đường , tâm tình Thượng Quan Niên thể bình tĩnh được. Đương nhiên ông nghe ra lời châm chọc của An Dĩ Mạch, chỉ là ông phải để ý tới cái này mà là kia càng ngày càng khiến ông có cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

      " Toàn, em Chiếm."

      Thượng Quan Niên theo ông Trương vào gian phòng, nhìn thấy Toàn Lịch và Chiếm Diêm đều ở đây. Nhưng điều khiến ông giật mình chính là An Dĩ Mạch cũng ở đây, hơn nữa bọn họ rất quen thuộc đối với An Dĩ Mạch. Điều này để cho Thượng Quan Niên hoài nghi, này chỉ là người nhân viên.

      "Dì Chiếm, con đưa dì ra ngoài chút nhé. Chúng ta ở đây cũng biết cái gì mà, dì có chịu ?

      "An Dĩ Mạch cười cực kỳ ngọt với Chiếm phu nhân, hoàn toàn có cái loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng.

      "Tốt, tốt. Cũng lâu rồi dì có gặp con. dì nghe chút, mấy năm nay con sống như thế nào?"

      "Con rất tốt, nhưng mà rất nhớ Dì chiếm nha."

      An Dĩ Mạch kéo lấy cánh tay của Chiếm phu nhân, hai người hề nhìn nét mặt của những người khác, tự nhiên ra khỏi phòng. diễn.đàn.lê.quý.đôn

      "Thượng Quan, lâu gặp, ông vẫn cứ hăng hái như thế."

      Chiếm Diêm và Thượng Quan Niên cũng là bạn học, trước kia bọn ông đều học cùng nhau, cùng tạo dựng công ty, thừa kế gia nghiệp. Nhưng về sau, Thượng Quan Niên lại phát triển ở nước ngoài. Giữa bọn họ liên lạc cũng rất ít, cũng là từ khi Thượng Quan Niên chuyển về đây bọn họ mới bắt đầu lui tới.

      Song nhờ vào quan hệ trước kia, tình bạn giữa bọn họ cũng có phai nhạt. Cho nên, mấy năm này ít nhiều gì cũng tụ tập với nhau.

      "Chú em Chiếm vẫn là thích giỡn như vậy, tại chúng ta đều già rồi. Sau này đều là thế giới của người trẻ tuổi thôi."

      Thượng Quan Niên cực kỳ có đạo lý, Chiếm Diêm và Toàn Lịch cũng gật gật đầu, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt bọn họ. Về sau, đều là thiên hạ của những người tuổi trẻ rồi.

      Lại nhìn đến khuôn mặt hàm chứa ý cười của An Mặc Hàn cùng với khuôn mặt tuấn tú khi đó, Chiếm Diêm và Toàn Lịch lại cảm khái hồi thôi. Nếu năm đó có xảy ra chuyện kia, tại đứng ở chỗ này nên có thêm An Vu Triết. Từ bọn họ lớn lên chính là em tốt.

      An Mặc Hàn nhìn cảm xúc biến đổi của đám người Chiếm Diêm và Toàn Lịch. Thượng Quan Niên hiểu, nhưng An Mặc Hàn biết , ba của vốn dĩ bây giờ cũng nên oai phong cõi cùng với những người chú này. giờ, chỉ có thể nằm bất động ở giường bệnh.

      Ánh mắt An Mặc Hàn lạnh lùng chợt lên hận ý băng lãnh. Toàn Ti Dạ tiến lên vỗ vỗ bờ vai của . lập tức thu lại cảm xúc của mình, lại thể ra vẻ mặt tươi cười trước mặt ba vị trưởng bối.

      "Chú Toàn, chú Chiếm, chú Thượng Quan, mọi người nhất định có rất nhiều lời muốn . Ba người chúng con quấy rầy nữa."

      "Ha ha , người trẻ tuổi các cháu hẳn nên có trò vui của chính mình, nên theo nhóm ba ông già này mà ở đây."

      Ba người An Mặc Hàn cũng cực kỳ vui sướng ra khỏi phòng. Thượng Quan Niên nhìn bóng lưng An Mặc Hàn, lại nhìn qua Toàn Lịch và Chiếm Diêm, sau cùng vẫn là quyết định hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện.

      Năm đó, Thượng Quan Niên cũng biết An Vu Triết, nhưng mà về sau An Vu Triết và vợ của ông ấy là Lãnh Hạ đột nhiên mất tích. Năm đó, chuyện này vẫn luôn bị người khác bàn tán, nhưng ai biết An Vu Triết và Lãnh Hạ đâu. Bởi vì An Vu Triết đột nhiên mất tích, Quốc Tế Mặc Mạch thiếu chút nữa phá sản, mà năm đó Phó chủ tịch và An Mặc Hàn đứng cứu vớt quốc tế Mặc Mạch, sau đó dứt khoát từ chối vị trí chủ tịch, sang dưỡng bệnh ở nước F.

      Bây giờ, nghe Toàn Lịch xong chuyện năm đó, trong lòng Thượng Quan Niên bùi ngùi ngớt. Nhưng, ông lại càng thêm coi trọng An Mặc Hàn, đó là kỳ tài trong giới kinh doanh. lqd

      Nhớ tới An Mặc Hàn, lại khiến ông nghĩ đến con của mình, Thượng Quan Hồng. Tâm tư của Hồng Hồng ông biết rất , An Mặc Hàn là người như vậy, trong lòng ông cũng ràng Hồng Hồng có khả năng khống chế nó, huống hồ còn có An Dĩ Mạch, aiz. Thôi, cứ thuận theo tự nhiên , ông già rồi, còn sức lực quản những thứ linh tinh này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46:
      Editor: MarisMiu

      Bên này, An Dĩ Mạch và Chiếm phu nhân đến nơi khá yên tĩnh, An Dĩ Mạch lấy chút đồ uống và điểm tâm, liền bắt đầu chuyện gia đình cùng với Chiếm phu nhân.

      "Dĩ Mạch, nghe Nam Huyễn con sớm trở lại. Thế nào mà lại qua dì Chiếm chơi, dì rất nhớ con đó."

      Chiếm phu nhân cực kỳ từ ái nhìn An Dĩ Mạch, bà rất ưa thích bé này. Dĩ nhiên bà cũng biết thân thế của Dĩ Mạch nhưng những thứ này cũng ảnh hưởng đến thích của bà với Dĩ Mạch.

      "Dì, xin lỗi, dì nên tức giận. phải là Dĩ Mạch con nhiều việc sao? Sau khi trở về bắt đầu tìm việc, tiếp đó làm, tính là sau khi xong sinh nhật của Mặc Hàn cùng Mặc Hàn thăm dì và chú Chiếm. nghĩ tới, dì và chú Chiếm tới dự sinh nhật của Mặc Hàn."

      Khi bọn họ đến, An Dĩ Mạch cực kỳ kinh ngạc. Chiếm phu nhân cười cười, đương nhiên bà có tức giận An Dĩ Mạch, chỉ là nhìn thấy An Dĩ mạch lớn như vậy, xinh đẹp như vậy lại ưu tú như vậy, trong lòng bà cực kỳ thỏa mãn, bà nghĩ Lãnh Hạ chắc chắn cũng rất thỏa mãn.

      "Đứa bé ngốc, Mặc Hàn và con là do ta nhìn lớn lên. Hơn nữa, tại ba mẹ các con đều có ở bên cạnh, đương nhiên dì và chú Chiếm phải làm chỗ dựa cho các con rồi."

      "Ha ha ha, cám ơn dì Chiếm."

      An Dĩ Mạch ôm lấy dì Chiếm, đầu gục vào trong lòng bà, nơi này ấm áp giống như trong vòng tay của mẹ.

      Lúc này, ba người bọn An Mặc Hàn tới đây, nhìn thấy An Dĩ Mạch ở trong lòng của Chiếm phu nhân. An Dĩ Mạch cũng cảm giác xấu hổ, thu lại cảm xúc của mình, ý bảo bọn họ ngồi xuống rồi .

      "Dì, vũ hội sắp bắt đầu rồi, Dì có muốn nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt hay ?"

      Từ trước tới nay, Toàn Ti Dạ luôn là bộ dáng nghịch ngợm, Chiếm phu nhân cười cười khoát tay đối với bọn họ.

      "Được, những thứ này đều là trò chơi của người trẻ tuổi các cháu, cũng là nhóm các con thôi. Dì đâu, chơi vui vẻ nha."

      "Mẹ, Vậy chúng con qua đây."

      "Dì, chúng con qua đó nha."

      "Ừmh, ."

      Khi mấy người đến đó, vũ hội bắt đầu. Lúc này, ánh đèn chiếu sáng tìm được An Mặc Hàn. Ferman giảo hoạt cười đứng ở đài, giơ microphone lên để mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.

      "Mọi người, trước tiên chúng ta mời người được chúc mừng hôm nay. Mời An Mặc Hàn tiên sinh lên đài và chọn bạn nhảy của , đêm nay nhảy điệu nhảy đầu tiên cho chúng ta nào."

      Trong lúc rất nhiều người nhìn chăm chú, An Dĩ Mạch bị mấy người bạn trêu chọc. An Mặc Hàn lên sân khấu tiếp nhận mic trong tay Ferman vẫn quên hung hăng trừng mắt nhìn .

      Đám người An Dĩ Mạch còn lại đều là vẻ mặt xem kịch vui ngồi ở bên cạnh, nhìn hành động kế tiếp của An Mặc Hàn.

      tay chống cằm, An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn đứng ở sân khấu. Cho tới bây giờ đều biết An Mặc Hàn rất đẹp trai, ngũ quan của y như tác phẩm nghệ thuật
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47
      Editor: MarisMiu

      An Mặc Hàn đốt điếu thuốc, nhưng có đưa vào trong miệng, mà là giữ để nó cháy dần ở đầu ngón tay.

      "Tất cả đều bình thường, suốt ngày ông ta hề ra cửa."

      An Mặc Hàn cười lạnh lẽo, An Dữ Kình, tới cùng là ông muốn chơi trò gì.

      "Mặc Hàn, có khi nào ông ta đến đây chỉ bàn bạc công việc, chắc là thời gian vừa khéo mà thôi."

      Chiếm Nam Huyễn ngắm nghía ly rượu trong tay, ra suy nghĩ của mình.

      Toàn Ti Dạ gật gật đầu, kỳ cũng có suy nghĩ này.

      "Cũng chỉ mong là như thế. Mình nghĩ chắc hôm nay có chuyện gì đâu, các cậu về trước , mình còn muốn tìm Dĩ Mạch."

      "Tốt, chúng ta về trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút."

      "Ừm."

      Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ khỏi, An Mặc Hàn lái xe đến biệt thự Ly Sơn. Lúc này, An Dĩ Mạch ở bên ngoài chờ rồi.

      An Mặc Hàn xuống xe cởi áo khoác của mình choàng lên người An Dĩ Mạch, mở cửa xe cho , sau đó chính mình cũng lên xe.

      "Thế nào lại chờ ở trong nhà."

      An Dĩ Mạch hít hít cái mũi đỏ bừng do bị gió lạnh thổi, cười cười.

      "Mẹ ngủ thiếp , em nghĩ muốn đánh thức bà ấy."

      An Mặc Hàn đau lòng vuốt vuốt mái tóc của , An Dĩ Mạch hưng phấn từ trong túi lấy ra cái hộp quà tặng nho .

      "Ừm, em đưa quà sinh nhật cho này."

      Đúng lúc đèn đỏ, An Mặc Hàn nhận lấy, bên vừa gỡ cái hộp, vừa hỏi.

      "Là cái gì vậy?"

      "Tự nhìn ."

      Sau khi An Mặc Hàn mở ra nhìn thấy cái vòng đeo tay, lại tặng cái lắc tay cho đàn ông rất kỳ quái, nhưng mà An Mặc Hàn lại chú ý tới vấn đề này.

      Sợi dây được làm bằng bạc, rất đơn giản, nhưng có mấy chữ viết nho ở chính giữa. An Mặc Hàn nhìn kỹ lại, phát ra mấy chữ này chính là Mặc Mạch hạnh phúc.

      An
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :