1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28

      Nơi này cách trung tâm chợ rất gần, cách nhà Dĩ Mạch cũng rất gần, nhà cửa cũng lớn, hai người ở nhưng người cũng có thể ở. Trước kia, Toàn Ti Dạ trốn từ trong nhà ra chính là tại đây, Toàn Ti Dạ cũng nghĩ tới, Dĩ Mạch sắp xếp để Hạ Hi ở chỗ này.

      "Vào , cảm giác như thế nào?"

      Toàn Ti Dạ lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, Hạ Hi vào, trong phòng bày biện đơn giản, rất hài lòng. Nơi này rất sạch , mở cửa sổ ra còn có thể thấy được cảnh đêm xinh đẹp, Quả nhiên, Dĩ Mạch rất hiểu .

      "Nơi này rất được, tôi rất hài lòng."

      "Hài lòng là tốt rồi, xem ra Dĩ Mạch rất hiểu ."

      "Tôi và Dĩ Mạch biết nhau hơn mấy năm. Hơn nữa, mấy năm đó chúng ta đều ở cùng chỗ. Cho nên, ấy hiểu tôi, cũng giống như ta hiểu ấy vậy."

      Hạ Hi ngồi vào ghế sô pha, lười biếng ôm lấy cái gối ôm. Nhìn bức họa trước mặt này, Toàn Ti Dạ nhịn được lại suy nghĩ lung tung.

      "Trước tiên, hãy nghỉ ngơi tốt . Cái này là số điện thoại của tôi, có chuyện gì gọi cho tôi."

      Toàn Ti Dạ để lại số điện thoại của mình, chuẩn bị ra cửa.

      "Ti Dạ, cám ơn . Hôm nay làm phiền quá."

      "Được rồi. Hôm nay cảm ơn rất nhiều lần rồi, nếu như cảm thấy làm phiền tôi, hôm nào mời tôi ăn cơm là tốt rồi. Cứ như vậy , bái bai."

      "Bái bai."

      Sau khi Toàn Ti Dạ , Hạ Hi vùi ở ghế sô pha hồi. Sau đó, tắm rửa sạch , lên giường nằm, lấy điện thoại di động ra bấm gọi dãy số.

      "Mẹ."

      Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng dịu dàng.

      "Hi Hi à, tới nơi an toàn chưa?"

      "Vâng, mẹ. Con tới nơi, cũng thu dọn xong rồi, yên tâm ."

      "Vậy tốt. Ở nơi đó, con phải tự chăm sóc tốt chính mình."

      "Con biết rồi mẹ, Dĩ Mạch cũng ở đây, con đơn, mẹ và ba ba cũng phải chăm sóc chính mình tốt.

      “Ba mẹ có việc gì. Vậy con nghỉ ngơi , cần lo lắng cho ba mẹ."

      "Được, bái bai mẹ, con mẹ."

      "Bái bai, Hi Hi."

      Cúp điện thoại, rất nhanh Hạ Hi tiến vào mộng đẹp, ngủ cái, đến buổi tối.

      Nhìn đồng hồ hơn bảy giờ, Hạ Hi cũng cảm giác được mình đói bụng. Lúc này, điện thoại di động của vang lên.

      "Dĩ Mạch."

      Đầu dây điện thoại bên kia, Dĩ Mạch ở trong phòng bao của Phi Tinh Đới Nguyệt. nghe giọng của Hạ Hi bên kia cũng biết ấy mới vừa tỉnh ngủ.

      "Ngủ dậy rồi sao?"

      Trong giọng của An Dĩ Mạch có chút chế giễu. Hạ Hi ngủ rất tốt, cho nên mới có thể ngủ tới bây giờ, buổi tối còn muốn ngủ nữa , ha ha. ra , đây cũng là đặc điểm của các , An Dĩ Mạch thích ăn, Hạ Hi lại thích ngủ.

      "Ô, tỉnh ngủ rồi. Dĩ Mạch, mình rất đói."

      Chỉ có ở trước mặt Dĩ Mạch Hạ Hi mới làm nũng như vậy, bình thường đều là cao quý, lạnh lùng.

      "Mình
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29

      đêm này, An Mặc Hàn muốn An Dĩ Mạch rất nhiều lần, An Dĩ Mạch có cầu xin tha thứ, mỗi lần đều rất hoàn mĩ nghênh hợp , bọn họ kết hợp sâu mà hoàn mĩ, hận thể hợp thành người, chỉ có thân thể cùng kết hợp, linh hồn càng kết hợp hơn, mãi cho đến khi trời gần sáng, bọn họ mới cùng ôm nhau ngủ.

      Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu thẳng vào phòng, An Dĩ Mạch mở mắt. Tối hôm qua bọn họ rất mãnh liệt, thấy trời hơi sáng, An Mặc Hàn mới chịu bỏ qua cho . Nhưng mà, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, lại ngủ được.

      Nhìn An Mặc Hàn người bên cạnh ôm mình chặt vào trong ngực, ngủ rất an tĩnh, giống cái loại cấp nghiêm túc lúc ở công ty, cũng núp phòng bị giống như ở bên ngoài, bây giờ rất điềm tĩnh.

      An Mặc Hàn rất tuấn tú, An Dĩ Mạch thể thừa nhận, nhìn vào gương mặt này hai mươi năm. Nhưng mà, mỗi lần thấy vẻ mặt tuyệt mĩ này của , kìm lòng được mà vùi sâu vào trong đó thể tự thoát ra được. Có lẽ như Hạ Hi , An Mặc Hàn chính là thuốc phiện, đẹp đến tận cùng, làm cho người ta nghiện mãi.

      An Mặc Hàn ngủ rất say, ngay cả khi tay của Dĩ Mạch ở mặt của tác quái cũng có tỉnh. Nhìn An Mặc Hàn ngủ như vậy, suy nghĩ của An Dĩ Mạch trở về lâu trước kia.

      Chuyện lâu kia là chuyện lúc trước, còn nhớ , năm kia, cơn ác mộng cuối cùng của , cũng là năm kia, gặp được ba mẹ, gặp được Mặc Hàn, đứa em hơn tuổi.

      biết cha mẹ của mình là ai, trí nhớ của mới bắt đầu từ lúc ở nhi viện, đó là nơi địa ngục đối với , ở nơi đó. Mỗi ngày, phải xin tiền cùng với những đứa trẻ khác, những người xin được ít nhất còn phải chịu trừng phạt.


      Ba tháng ở trong đồng thoại nhi viện, trong ba tháng này bị phạt rất nhiều lần. Cho đến lần cuối cùng, bị Trần Chí đánh nhiều quá phải giả chết, cho nên mới có thể thoát ra được khỏi nơi đó.

      Có lúc, An Dĩ Mạch luôn nghĩ, ra , phải cảm ơn Trần Chí. Nếu như phải là ông ta, gặp được ba mẹ, cũng gặp Mặc Hàn.

      vẫn nhớ, khi hôn mê tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt vui mừng của An Mặc Hàn. Khi đó, còn suy nghĩ, đây là đến thiên đường ư, nếu sao có thể gặp được em trai đẹp trai như vậy.

      Sau này, ba mẹ đặt cho cái tên, cho gia đình. Cho tới bây giờ cũng chưa từng , từ đó, mới dần dần ra từ cơn ác mộng trước kia.

      An Dĩ Mạch kéo suy nghĩ trở lại, lúc này mới phát An Mặc Hàn tỉnh, lúc này nhìn thân mật với , nhìn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30

      “Được, chị Đan. Em cố gắng làm việc.”

      “Ừ, bàn làm việc của em ở đằng kia, phần tài liệu này em sửa lại chút, đợi lát nữa theo chị họp.”

      “Vâng.”

      Nhận lấy tài liệu, An Dĩ Mạch về vị trí của mình, cái máy vi tính, cái điện thoại, cây bút, bàn làm việc rất gọn gàng sạch , Dĩ Mạch rất hài lòng.

      vừa mới ngồi vào vị trí, các đồng nghiệp bên cạnh cũng vây lại hỏi lung tung này kia, chỉ là Dĩ Mạch đều giải đáp tất cả cho bọn họ, là người mới, chủ yếu nhất là phải tạo mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp trong công ty, lại hỏi thăm chút, các đồng nghiệp cũng đều có chút hiểu biết về Dĩ Mạch.

      Chỉ là, Dĩ Mạch cũng cảm giác được có số người phụ nữ có thái độ tốt với . đương nhiên biết vì sao, chẳng qua là có để ý.

      Rất nhanh sửa sang lại tài liệu cho Linda. Lúc này, bên cạnh tới đây chuyện cùng . Đây là gương mặt rất giống trẻ con, xem ra chỉ có 20 tuổi, còn là bé.

      “Angel, có biết hôm nay công ty chúng ta có Tổng giám đốc mới ? Nghe bộ dáng rất đẹp trai nha.”

      Dĩ Mạch nhớ tên ấy là Tiếu Tiếu, tên rất dễ nghe

      “Ừ, nghe mọi người rồi.”

      Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Dĩ Mạch, lúc này mới phát Angel mới tới khó có chuyện để ảnh hưởng đến , từ khi theo ấy ngồi vào đây tới bây giờ, ấy đều là vẻ mặt như vậy.

      “Làm sao vậy, như thế nào lại nhìn tôi như vậy.”

      “Tôi có cảm giác Angel nhất định là có chuyện gì đó.”

      Tiếu Tiếu kiên định trả lời.

      “Vì sao tôi như vậy?”

      An Dĩ Mạch chỉ cười, công việc trong tay cũng có dừng lại.

      “Bởi vì giống như hề quan tâm đế bất cứ chuyện gì vậy, tôi cảm giác nhất định là trải qua chuyện gì đó, cho nên mới xem mọi chuyện.”

      Chiếm Nam Huyễn và Tổng giám đốc đại nhân vào phòng thiết kế đúng lúc nghe được những lời Tiếu Tiếu , đương nhiên biết Angel là ai, đó là tên ở nước ngoài của Dĩ Mạch, chỉ là nghe bé con này như thế cảm thấy rất kỳ quái.

      “Mọi người im lặng chút.”

      Linda đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyễn, còn Tổng giám đốc đại nhân đứng ở bên khác.

      Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng trở lại, ánh mắt bọn họ bị người đẹp trai bên cạnh Tổng giám đốc hấp dẫn.

      “Tổng giám đốc khỏe.”

      Bọn họ đều gặp qua Tổng giám đốc, cho nên đều biết ông.

      Tổng giám đốc đại nhân gật đầu với họ, trong công ty ông cũng tỏ vẻ lắm, thường xuyên kiểm tra công tác của cấp dưới, cho nên mọi người biết ông là điều rất bình thường.

      “Giới thiệu với mọi người chút, vị này chính là Tổng giám đốc mới nhậm chức ở công ty chúng ta, cũng là người thừa kế duy nhất của công ty, thiếu gia Chiếm Nam Huyễn.”

      Oa, ra lai lịch lại lớn như vậy, bọn họ nghĩ cùng lắm chỉ là người trong công ty con ở nước ngoài được điều đến, nghĩ tới người thần bí này lại là thiếu gia của tập đoàn Thiếu Quang.

      An Dĩ Mạch nghe Linda giới thiệu về Chiếm Nam Huyễn, hơi nhíu mày, có chút nghiền ngẫm nhìn Chiếm Nam Huyễn, đúng lúc thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Chiếm Nam Huyễn.

      “Tôi là Chiếm Nam Huyễn.”

      chỉ giới thiệu đơn giản câu như vậy, lúc này mọi người cũng biết , chỉ cần hiệu quả như thế này là đủ.

      “Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc . Angel, chuẩn bị chút họp.”

      “Vâng, chị Đan.”

      Nhìn theo bóng lưng của Chiếm Nam Huyễn và Tổng giám đốc rời , mọi người lại bắt đầu thảo luận sôi nổi. An Dĩ Mạch có chút bất dắc dĩ nhìn các đồng nghiệp mới, vẫn nên dọn dẹp chút rồi họp thôi.

      đến phòng họp, An Dĩ Mạch nhìn người đến gần đủ, người đến đều là quản lý các ngành, Tổng giám đốc
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31

      Lúc sắp tới nơi, điện thoại của Dĩ Mạch vang lên.

      "Ừ."

      "Dĩ Mạch."

      Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng tràn đầy mị hoặc và có chút nũng nịu.

      "Tiểu Huyên?"

      Dĩ Mạch nghĩ tới lại là Dư Huyên gọi điện thoại cho . Nếu như nhớ nhầm, lúc này Dư Huyên cũng rất bận , như thế nào lại có thời gian gọi điện cho đây.

      "Dĩ Mạch, người ta rất nhớ cậu, cậu có nhớ tới người ta ?"

      Dĩ nhiên, giọng của ấy ràng tràn lại đầy làm nũng liên tục chui vào trong lỗ tai của Chiếm Nam Huyễn lái xe. Lúc này, chỉ cảm giác cả người đều nổi da gà.

      An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt giả vờ biểu tình của Chiếm Nam Huyễn chút. là lợi hại, nghe được giọng của Dư huyên thế mà vẻ mặt lại có bất kỳ thay đổi nào. Phải biết được, hễ là nghe được giọng của Dư Huyên ai ai cũng đều nổi da gà cả người, nghĩ tới Chiếm Nam Huyễn đúng là lợi hại. Nhưng mà, An Dĩ Mạch hề biết bởi vì phải giữ hình tượng, có cách nào làm ra động tác kỳ quái nổi da gà như vậy, cho nên chỉ có thể chịu đựng.

      "Nghĩ như thế nào lại gọi điện cho mình, phải là cậu bề bộn nhiều việc lắm sao?"

      "Ô, người ta nhớ cậu nha. Dĩ Mạch, cậu thương người ta, ô ô ô."

      Được rồi, Chiếm Nam Huyễn duỗi ra cái tay ôm lấy cánh tay còn lại của mình, cho dù có tao nhã hơn nữa cũng thể nào chịu được giọng như vậy, còn Dĩ Mạch thương ấy? muốn sống rồi sao, nếu để cho An Mặc Hàn nghe được...... Chiếm Nam Huyễn nhếch môi.

      "Huyên Huyên, ít thôi. , có chuyện gì?"

      Dĩ Mạch mới tin tưởng lời của ấy đâu.

      "Ô, ngày mai người ta trở về, rất nhanh chúng ta có thể gặp được nhau. Đều tại cậu và Hi Hi đó, từng người rời , để người ta mình ở chỗ này, người ta theo sao được."

      Lúc này, bọn họ tới nơi ăn cơm. Dĩ Mạch vừa mở cửa xe, vừa chuyện điện thoại cùng Dư Huyên.

      "Ngoan, cậu mà trở về mình đền bù cho cậu có được hay ?"

      "Được rồi, nữa. Người ta phải làm rồi."

      "Ừ, bái bai."

      "Bái bai."

      Dĩ Mạch vừa mới cúp điện thoại, phát mặt mày An Mặc Hàn u ám ngồi ghế nhìn . nhìn qua Chiếm Nam Huyễn, Chiếm Nam Huyễn nhún nhún vai với , cũng biết xảy ra chuyện gì.

      "Đây là làm sao vậy? Người nào chọc tới Đại thiếu gia nhà chúng ta."

      An Dĩ Mạch ngồi vào bên cạnh An Mặc Hàn, bưng lên ly nước trái cây trước mặt uống hơi cạn sạch, từ trưa tới giờ cũng chưa uống hớp nước nào.

      "Chiếm Nam Huyễn, công ty của cậu ngược đãi nhân viên mới có phải hay ?"

      An Mặc Hàn trả lời vấn đề của An Dĩ Mạch, cau mày nhìn hành động của An Dĩ Mạch , ánh mắt có chút rét lạnh nhìn về phía Chiếm Nam Huyễn .

      Lúc này, Chiếm Nam Huyễn nhìn về phía An Dĩ Mạch, ra hiệu bằng mắt cho . An Dĩ Mạch, là muốn hại chết tôi sao.

      " có. Mặc Hàn, làm sao công ty chúng tôi ngược đãi nhân viên đây, nhất định là Dĩ Mạch chuyện điện thoại suốt dọc đường, cho nên mới cảm thấy khát. Đúng , Dĩ Mạch?"

      An Dĩ Mạch vừa mới làm giảm đói khát, hai người đàn ông nhìn , chờ câu trả lời của .

      "Từ trưa tới giờ tôi chưa hề uống qua ngụm nước nào."

      Dĩ Mạch rất ủy khuất, kết quả chính là Chiếm Nam Huyễn xong đời rồi. Cậu ta lén nhìn ánh mắt rét lạnh của
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32

      Thời gian bận rộn trôi qua nhanh, đây là ngày đầu tiên Dĩ Mạch bắt đầu làm, tương đối mà chính là giai đoạn bắt đầu rất tốt. Sau khi tan việc gọi cuộc điện thoại cho An Mặc Hàn, cho biết hôm nay hẹn ăn cơm với Anna, với . Kết quả bị ầm ĩ hồi. Nhưng mà, dụ dỗ thành công.

      Hẹn Anna ăn bữa cơm ở nhà hàng tây. Trong thời gian chờ đợi Anna đến, đầu tiên Dĩ Mạch uống tách cà phê, ngồi mình ghế chờ Anna.

      Có vài người, luôn là có duyên phận như vậy. Cho dù thích người đó, trong lúc vô tình người đó cũng luôn xuất ở trong tầm mắt của , để cho thể nhớ người đó.

      "Ơ, đây phải là An tiểu thư sao?”

      tiếng chói tai truyền đến trước mặt An Dĩ Mạch, thả tách cà phê trong tay xuống, nhìn thấy Thượng Quan Hồng mặc cái đầm liền màu đỏ, An Dĩ Mạch bĩu môi, tại sao lại gặp phải người phụ nữ này rồi.

      "Tiểu thư Thượng Quan."

      An Dĩ Mạch muốn lễ phép có lễ phép. Nhưng mà, Thượng Quan Hồng có tốt như vậy, ta còn nhớ chuyện sợi dây chuyền kia.

      "Hồng Hồng, vị tiểu thư này là.... ...."

      Lúc này, giọng dịu dàng thu hút chú ý An Dĩ Mạch , trừ Chiếm Nam Huyễn, chưa bao giờ nghe được giọng dịu dàng từ người đàn ông khác như vậy.

      Chỉ thấy đứng bên người Thượng Quan Hồng có người đàn ông mặc bộ tây trang giày da, ta cao chừng 1m83. Cả người bao trong bộ tây trang càng thêm hoàn mỹ, làm ra vóc người rất tốt của .


      Nhìn lên mặt của ta An Dĩ Mạch càng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :