1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78


      " xin lỗi, tổng giám đốc Thượng Quan vừa gì vậy, Dĩ Mạch lại thất thần rồi."

      Vẻ mặt An Dĩ Mạch tỏ vẻ xin lỗi, Thượng Quan Niên cũng muốn so đo với , kỳ thực cũng có chuyện gì, cho tới nay ông đều rất tò mò về này, hơn nữa, này lại thần bí như thế.

      "Ha ha, có gì, chỉ là muốn hỏi An tiểu thư tới đây quen thuộc chưa? nên khách khí, cứ coi đây như nhà của mình là tốt rồi. Vì biết An tiểu thư đến, cho nên biết An tiểu thư thích ăn món gì, những đồ ăn này vẫn hi vọng An tiểu thư có thể hài lòng.

      Thượng Quan Niên chỉ chỉ những món ăn bàn, An Dĩ Mạch có chút thụ sủng nhược kinh (*), lập tức lắc đầu.

      (*)Thụ sủng nhược kinh: được ủng ái mà lo sợ.

      "Tổng giám đốc Thượng Quan quá khách khí rồi, đây là Dĩ Mạch mời mà tới, quấy rầy rồi."

      "Nào có, trong nhà chỉ có đứa con là Hồng Hồng, An tiểu thư xinh đẹp khả ái, nếu có thời gian nên qua lại nhiều chút, Hồng Hồng hiểu chuyện, có thể cho Hồng Hồng theo An tiểu thư học hỏi chút ít, thứ hai, cũng có thể theo bồi lão già này. Lần đầu tiên nhìn thấy An tiểu thư, hiểu sao tôi lại có cảm giác thân thiết."

      "Tổng giám đốc Thượng Quan nghiêm trọng quá rồi, đây là vinh hạnh của Dĩ Mạch, nếu ngại hãy kêu cháu là Dĩ Mạch được rồi, cháu là vãn bối, ngài gọi An tiểu thư, cháu có chút quen."

      "Được được được..."

      Thượng Quan Niên ba chữ tốt liên tiếp, vẻ mặt cũng vui mừng và hiền lành lên hẳn, có thể thấy được ông càng ngày càng thích An Dĩ Mạch. Ở dưới mặt bàn, An Mặc Hàn nắm lấy ngón tay của An Dĩ Mạch, nghịch ngợm quay lại le lưỡi với . Trong lúc hai người nghịch ngợm lại càng khiến Thượng Quan Hồng đỏ mắt, nhưng lại trở ngại Thượng Quan Niên ở đây nên dám gì.



      Vừa rồi ba hiểu chuyện, bảo theo học hỏi An Dĩ Mạch nhiều hơn. Nếu lúc này lại phát tính, ba nhất định tha cho .

      bữa cơm, ngoại trừ Thượng Quan Hồng ra tất cả bọn họ đều chuyện cực kỳ vui vẻ. Trong quá trình tiếp xúc này, An Dĩ Mạch cũng hiểu biết thêm chút về Thượng Quan Niên, cũng vì Thượng Quan Hồng mà thích Thượng Quan Niên.

      Đương nhiên, Thượng Quan Niên cũng vô cùng thích An Dĩ Mạch, những đối với này có cảm giác quen thuộc và thân thiết, mà quan trọng hơn là ông biết này có khát vọng của mình, chịu cố gắng. tại, cũng có phòng làm việc riêng, càng ngày càng hiểu An Dĩ Mạch, Thượng Quan Niên càng thích An Dĩ Mạch nhiều hơn.

      Mọi người chuyện rất vui vẻ, sau đó, Thượng Quan Niên cũng bắt đầu mục đích chính với An Mặc Hàn, đó là việc hợp tác của hai công ty về mảnh đất trong trung tâm của thành phố B. giờ có rất nhiều công ty thèm muốn mảnh đất trống này, tập đoàn Thượng Quan có ý với mảnh đất này từ lâu nhưng giờ phần lớn tài chính của tập đoàn Thượng Quan rót hết vào Đồng Thoại Thương
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79

      Editor: MarisMiu

      "Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa. Thực xin lỗi, là sai rồi."


      Cuối cùng còn biện pháp nào khác, An Mặc Hàn chỉ có thể nhận sai. Mặc dù biết mình sai ở chỗ nào, nhưng điều này cũng chọc cười An Dĩ Mạch, lập tức khiến nín khóc.


      " làm gì mà xin lỗi em."

      Mặc dù với giọng trách mắng, nhưng cũng phải là . Thấy người đàn ông này ngốc chưa, thế mà lại nhận lỗi với . An Dĩ Mạch cười cười với An Mặc Hàn, giọt nước mắt còn sót lại rơi xuống má, An Mặc Hàn nhìn thấy liền cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của , sau đó ôm lấy .


      chọc em khóc, đương nhiên là phải xin lỗi rồi."


      Lúc này, An Dĩ Mạch mới dễ dàng dừng khóc, An Mặc Hàn cũng dám rằng cảm thấy mình sai, nếu , khóc nữa có biện pháp nào rồi.


      "Đồ ngốc. . ."


      An Dĩ Mạch cười gọi , cảm giác chính là đồ ngốc, Đại Ngốc Nghếch.


      "Được được, là đồ ngốc, chỉ cần em khóc nữa, là cái gì cũng được hết."


      An Mặc Hàn đau lòng ôm lấy , xoa mái tóc của .


      " làm cái này từ lúc nào vậy?"


      An Dĩ Mạch rốt cuộc cũng giữ được cảm xúc của mình, bắt đầu hỏi An Mặc Hàn về vấn đề quan trọng."


      Bốn năm trước công ty đá quý Mạch Duyên đột nhiên xuất thị trường đá quý. Nếu như tập đoàn quốc tế Hạo Thiên thần bí, như vậy đá quý Mạch Duyên lại càng thần bí hơn. ai biết người lãnh đạo của công ty đá quý Mạch Duyên là ai, cho tới nay, tất cả hoạt động trong giới kinh doanh, cũng chỉ có Tổng giám đốc Jeo tham dự cho công tý đá quý Mạch Duyên này. Vì vậy, cho tới bây giờ chưa ai gặp qua người phụ trách đá quý Mạch Duyên.


      Dĩ nhiên, ngoại trừ việc này, điều lợi hại nhất là mặc dù đá quý Mạch Duyên đánh vào thị trường thế giới, nhưng nó chỉ đứng sau công ty đá quý Thước Quang quốc tế.


      Trước kia, khi lần đầu tiên An Dĩ Mạch tình cờ nghe được tên của công ty này hiểu sao lại có ấn tượng tốt với công ty này. lê quý đôn marismiu lê quý đôn nhớ từng qua với An Mặc Hàn, ngày nào đó, cũng muốn có công ty như vậy. Nhưng nghĩ tới, thế mà trong đêm trở thành tổng giám đốc của công ty Mạch Duyên, tại chính vẫn cách nào tiếp thu được thay đổi này.


      "Năm năm trước, khi lần đầu tiên em cho biết mơ ước của em, bắt đầu chuẩn bị. Dĩ nhiên, lấy năng lực của nhất định đủ. Mạch Duyên là do , Ti Dạ, và Nam Huyễn ba người chúng ta cùng lén làm, định vào dịp sinh nhật năm nay của em cho em biết. Nhưng nếu hôm nay em hỏi, cũng tiện cho em biết luôn."

      "Nhưng cái này với tài chính của Mặc Mạch quốc tế có quan hệ gì?"


      tại, Dĩ Mạch cũng bắt đầu tiếp nhận này, có điều nghĩ mãi ra, nó và Mặc Mạch quốc tế rốt cuộc có quan hệ gì. Chắc phải là An Mặc Hàn lén tham ô tiền bạc ở Mặc Mạch quốc tế để đầu tư vào công ty này chứ.


      "Đúng, em nên đoán được, dùng tiền của Mặc Mạch quốc tế đầu tư kinh doanh vào công ty này."


      " điên rồi, như vậy nếu Hội Đồng Quản Trị biết bãi nhiệm ."


      An Dĩ Mạch nhíu mày, nhưng vẻ mặt An Mặc Hàn lại bình thường.


      "Được rồi, lừa em thôi."


      "
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80.1


      Kế tiếp, hai người trò chuyện về đời sống công việc gần đây, sau đó Lillian rốt cuộc cũng ra mục đích hôm nay mình tìm An Dĩ Mạch.

      "Dĩ Mạch, cháu học thiết kế đá quý đúng ?"

      An Dĩ Mạch nghe được Lillian hỏi vậy, mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu.

      "Là thế này, ngày mai Ngữ Yên quay quảng cáo, đồ trang sức rất đa dạng, chúng ta cũng biết người nào có khả năng tư vấn tận tâm, cho nên liền nghĩ đến là cháu học cái này, mới có thể cho chúng ta chút ý kiến."

      Sau khi nghe xong, đầu tiên An Dĩ Mạch nhíu mày, nhưng sau lại giống như nghĩ tới cái gì, liền gật đầu cái. Dĩ Mạch cũng hiểu, lựa chọn đồ trang sức thích hợp rất quan trọng đối với Hàn Ngữ Yên.

      "Dĩ nhiên là có thể, chỉ sợ cháu đủ năng lực, Lillian sao để Tô Lạc giúp tay, năng lực của ấy mọi người đều biết đó."

      Mặc dù An Dĩ Mạch cự tuyệt, nhưng lại đưa ra ý kiến tốt hơn.

      " gạt , tôi cũng gọi cho Tô Lạc, bây giờ cậu ấy tổ chức hội nghị triển lãm ở nước F, là cậu ấy đề cử cháu với …. cháu cũng biết, Ngữ Yên có chút tùy hứng, thái độ đối với cháu cũng tốt, cho nên nhún nhường chịu tới tìm cháu. Nhưng mà, show quảng cáo này rất quan trọng đối với Ngữ Yên, vì thế cũng chỉ có thể tới làm phiền cháu."

      Lillian rất chân thành, đương nhiên An Dĩ Mạch cũng đồng ý, nhưng việc hiểu, Lillian này có tài như vậy, tại sao lại cam tâm làm người đại diện ở công ty giải trí, dĩ nhiên, những chuyện này An Dĩ Mạch chủ động hỏi Lillian, dù sao đây cũng là * người ta, đụng vào tốt lắm.

      " Lillian nghiêm trọng rồi, Hàn tiểu thư là người của giải trí Mặc Mạch, cũng đại diện cho giải trí Mặc Mạch, lấy mặt mũi của Mặc hàn, cháu cũng giúp đỡ."

      "Dĩ Mạch, cháu và An tổng?"

      Mặc dù Lillian rất tò mò quan hệ của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, nhưng chủ động hỏi tới. Chỉ nghe Ngữ Yên qua An Dĩ Mạch là người tình của An Mặc Hàn, tin tức bát quái của An Mặc Hàn ở trong giới giải trí rất nhiều, có điều bà cũng An Dĩ Mạch lại nằm trong phạm vi tiếp xúc của An Mặc Hàn. Bà cảm giác, quan hệ An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn tuyệt đối như Ngữ Yên nghĩ.

      "Chúng cháu… Là quan hệ chị em."

      An Dĩ Mạch cười , có rất nhiều người tò mò quan hệ của và An Mặc Hàn, nhưng cho tới nay, chính cũng biết bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, chị em? Người ? Hình như đều đúng cả. Chỉ có điều An Dĩ Mạch coi mình là thành viên trong An gia, An Vu Triết và Lãnh Hạ là ba mẹ của , vì vậy chính là chị của An Mặc Hàn, đoán chừng khi An Mặc Hàn nghe được như vậy lại nên cơn giận dữ nữa thôi.

      "Chị em? Cháu là. . . . . ."

      Lillian hơi nghi ngờ, bà biết hai người An Vu Triết và Lãnh Hạ kia, cũng biết bọn họ từng có đứa con , nhưng người con này được 19 tuổi mới ra ánh sáng, nhưng ai chú ý tới điểm này. ngờ, An Dĩ Mạch lại chính là con của An Vu Triết và Lãnh Hạ, nếu là như vậy Dĩ Mạch này và người trong lòng bà nghĩ giống nhau sao?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Lillian lộ ra mất mác, mặc dù bị bà che giấu rất nhanh, nhưng tỉ mỉ như An Dĩ Mạch vẫn phát ra. Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng An Dĩ Mạch vẫn hỏi.

      "Xem ra là Ngữ Yên hiểu lầm, có điều thân phận Dĩ Mạch của cháu đúng là rất thần bí. Tôi nghĩ, người ngoài chắc hẳn cũng quên mất An Mặc Hàn vẫn còn người chị, mà người chị kia chính là cháu."

      Lillian che giấu mất mác và thất vọng của mình rất tốt, lộ ra nụ cười thân thiện về phía An Dĩ Mạch.

      "Có lẽ vậy, những thứ này dù sao cũng chỉ là cái nhìn của người khác, chỉ cần tự cháu trôi qua vui vẻ, cái nhìn của người khác quan trọng."

      An Dĩ Mạch suy nghĩ chút, sau đó .

      "Cháu đúng, nếu như cố ý quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ làm mình tăng thêm phiền não. Thời gian còn sớm, Ngữ Yên còn có MV cần quay chụp, tôi về trước. Dĩ Mạch, sáng ngày mốt, tôi bảo người qua đón ."

      Lillian xong cầm lấy túi xách, gọi người nhân viên phục vụ tính tiền, An Dĩ Mạch cũng đứng dậy, gật đầu , "Được, Lillian hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Lillian rồi, An Dĩ Mạch cũng rời mà lại ngồi xuống, suy nghĩ gì đó di động của lại vang lên.

      "Ừ."

      "Em ở đâu vậy?"

      Dầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng lười biếng của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch nhìn xung quanh rồi địa chỉ vào cái điện thoại, sau đó cúp máy tiếp tục uống cà phê của mình.

      Chỉ lát sau, tại cửa quán cà phê, chiếc xe hơi hiệu Lincoln đen dài sang trọng dừng tại nơi đó. Sau đó, An Mặc Hàn thong thả bước ra khỏi xe, đôi mắt hoa đào quét nhìn bốn phía, sau cùng nhìn thấy người kia ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, tay khuấy cà phê.


      An Mặc Hàn thất thần nhìn bóng dáng của An Dĩ Mạch, sau đó mới kịp phản ứng rồi bước vào, ngồi ở vị trí mà Lillian ngồi qua.

      "Có muốn ăn chút điểm tâm gì ?"

      Sau khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn ngồi vào ghế liền ngưng động tác khuấy cà phê, tay cầm lấy menu bàn đưa cho , An Mặc Hàn nhận lấy đặt ở bên cạnh tay, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới kêu ly cà phê.

      "Chưa ăn sáng sao?"

      Thấy trong dĩa trước mặt An Dĩ Mạch còn chút mảnh vụn của bánh ngọt, An Mặc Hàn nhíu mày, nghe được câu trả lời của An Dĩ Mạch, chân mày của nhíu càng sâu hơn.

      " đâu vậy?"

      An Dĩ Mạch để ý đến lông mày nhíu chặt của , sau đó hỏi thăm. Hôm nay là chủ nhật, lúc tỉnh lại mười giờ, nhưng lại thấy An Mặc Hàn đâu.

      "Nam Huyễn tìm , sau đó chúng ta uống vài ly."

      "Chuyện của Lục Viêm?"

      An Dĩ Mạch nghe được Chiếm Nam Huyễn tìm An Mặc Hàn liền nghĩ đến Lục Viêm. trôi qua hơn nửa tháng, thiếu chút nữa lại quên mất người này. Có điều nhớ chuyện của Thần Hạo cần giúp đỡ với An Mặc Hàn. An Mặc Hàn giao Lục Viêm cho Chiếm Nam Huyễn. Xem ra, Lục Viêm này rất lợi hại, gần nửa tháng, Nam Huyễn mới có chút đầu mối.

      An Mặc Hàn gật đầu cái, Chiếm Nam Huyễn tìm đúng là chuyện của Lục Viêm, nhưng tin tức này tốt lắm đối với bọn .

      "Lục Viêm rất có hứng thú với mảnh đất trống kia, tập đoàn Hạo Thiên tham gia vào. Xem ra, tổng giám đốc Thượng Quan cũng lấy được tin tức này, nên mới lựa chọn hợp tác cùng Mặc Mạch quốc tế."

      An Mặc Hàn gác chân phải lên chân trái, bưng cà phê lên, ưu nhã uống hớp, đôi mắt híp lại. Theo hiểu biết của Dĩ Mạch về vẻ mặt lúc này của rất tức giận, mà trong đôi mắt kia càng lộ ra ánh sáng nguy hiểm.

      "Tổng giám đốc Thượng Quan là người thông minh, nếu ông ấy lựa chọn hợp tác cùng Mặc Mạch quốc tế, như thế ông ấy nhất định có lòng tin thành công, còn về phần Lục Viêm, trước cứ giao cho Nam Huyễn , vất vả mới gặp phải đối thủ, nghĩ, Nam huyễn cũng muốn kết thúc nhanh như vậy đâu."

      An Dĩ Mạch đều là những suy nghĩ trong lòng An Mặc Hàn, An Mặc Hàn cười, bưng cà phê lên rồi hạ xuống về phía An Dĩ Mạch, trong mắt hoàn toàn còn ánh sáng nguy hiểm nữa.

      "Đúng rồi, nghe Lillian tìm em?"

      An Mặc Hàn rốt cuộc nghĩ tới mục đích tìm Dĩ Mạch. Sau khi về đến nhà, nghe dì Lan Lillian tìm Dĩ Mạch, rồi nghĩ tới thân phận thần bí của Lillian, liền nghi ngờ cho nên liền gọi điện cho Dĩ Mạch rồi đến nơi này.

      "Ừ, ấy bảo em lựa chọn bộ đồ trang sức thích hợp cho Hàn Ngữ Yên, chỉ là em hơi khó hiểu, đây là chuyện công ty các , chẳng lẽ ở công ty, Ferman tìm được người thích hợp?"

      An Dĩ Mạch khó trước mặt Lillian, nhưng An Mặc Hàn khác hẳn rồi.

      " nghĩ đây có thể là tự Lillian muốn mời, còn về Hàn Ngữ Yên, thấy chính em cần phải cẩn thận chút."

      An Mặc Hàn nhíu mày, người phụ nữa Hàn Ngữ Yên này chính là phiền toái, gần đây ta qua lại rất thân thiết với Thượng Quan Hồng. Hơn nữa, thái độ của hai người bọn họ tốt đối với Dĩ Mạch, nếu như hai người bọn họ ở chung chỗ, An Mặc Hàn thể tưởng tượng được bọn họ làm ra chuyện gì.

      " biết Hàn Ngữ Yên phải dễ chọc, vậy ban đầu còn trêu chọc ta làm gì?"

      An Dĩ Mạch châm chọc, nhưng An Mặc Hàn tức giận. chỉ cười sau đó sờ vào cái mũi của An Dĩ Mạch, vẻ mặt cưng chiều.

      Mà bên này, vừa quay xong MV, trong lúc nghỉ ngơi, Hàn Ngữ Yên nghe được Lillian ngày mai An Dĩ Mạch đồng ý tới đây chọn lựa đồ trang sức giúp , lặng lẽ nhếch miệng, nếu như lúc này Lillian nhìn Hàn Ngữ Yên , nhất định phát , lúc này vẻ mặt của Hàn Ngữ Yên lộ ra nham hiểm cũng tràn đầy khát máu.

      Hàn Ngữ Yên muốn yên tĩnh lát, Lillian nhìn đồng hồ, cách khoảng thời gian quay chụp tiếp theo còn nửa giờ, vì vậy liền đồng ý.

      Lillian rời khỏi, Hàn Ngữ Yên vào con đường , bởi vì bây giờ là tháng Mười Hai trời đông giá rét, cho nên, hai bên cây cối đường cũng rụng lá, nhìn có loại cảm giác trống vắng đìu hiu.

      Có điều trong lòng tràn đầy hưng phấn, lúc này Hàn Ngữ Yên cũng để ý hoàn cảnh xung quanh. ta tới
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80.2

      Editor: MarisMiu

      Dư Huyên lắc đầu, ra cũng biết em Tô Lạc. và Tô Lạc chuyện rất hợp ý, còn đối với em ấy rất ít nghe Tô Lạc nhắc tới, mà cũng chỉ gặp qua hai lần mà thôi.

      "Mình cũng chỉ gặp qua ấy đúng hai lần, Tô Lạc cũng rất ít nhắc tới ấy, cho nên mình cũng biết. Chắc An Thần Hạo biết chút, ngày đó mình nhìn thấy Tô Lạc, Tô Nguyệt và An Thần Hạo ăn cơm cùng nhau. Sao vậy Dĩ Mạch, thế nào đột nhiên hỏi tới Tô Nguyệt vậy?"

      Theo biết, Dĩ Mạch hẳn là biết Tô Nguyệt mới đúng, tại sao lại hỏi nhỉ. Hạ Hi vẫn im lặng nghe các , cũng biết Tô Nguyệt gì đó.

      An Dĩ Mạch lắc đầu. " có gì, lần trước gặp lần ở tiệc sinh nhật của Thượng Quan Hồng. Hôm nay siêu thị cũng gặp phải ấy, ấy muốn mời mình uống cà phê. Mặc dù ấy rất chân thành, nhưng biết tại sao mình lại cảm thấy biểu vẻ ngoài của ấy đơn giản như vậy."

      Từ trước đến nay, An Dĩ Mạch dấu Hạ Hi và Dư Huyên bất cứ chuyện gì, hay những suy nghĩ trong lòng mình. Hơn nữa, cũng bảo tiểu Trương điều tra Tô Nguyệt. Nếu ta đơn thuần như vậy tốt, còn nếu ta đóng kịch cũng quá lợi hại . lo lắng ta thương tổn Tiểu Hạo.

      "Ừ, chắc là cậu suy nghĩ nhiều thôi, ấy là nên chắc phải vậy đâu."

      Dư Huyên an ủi, Hạ Hi cũng an ủi An Dĩ Mạch, để suy nghĩ nhiều.

      "Ừ, có thể là mình suy nghĩ nhiều."

      Sau đó, ba về vấn đề đó nữa, từ bên trong nhà bếp phát ra từng tiếng cười ha ha của Hi Hi, bữa tối thịnh soạn cứ hoàn thành dưới tay các như thế.

      Sau đó bảy người ngồi ăn cơm cùng nhau, ăn rất vui vẻ. Sau khi bữa ăn kết thúc, mỗi người trở về nhà mình. Còn lại An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn vào thư phòng.

      " Dĩ Mạch, hôm nay em gặp được người nào à?"

      An Mặc Hàn bế ngồi ở đùi mình, đầu tựa vào cổ của , chậm rãi thổi hơi. lê quý đôn marismiu lê quý đôn An Dĩ Mạch cảm giác cổ lửa nóng hừng hực, sắc mặt trở nên hồng, cũng biết lừa được An Mặc Hàn.

      "Tô Nguyệt."

      "Tô Nguyệt?"

      An Mặc Hàn nhíu mày, suy nghĩ chút, xác định mình quen biết này, có chút nghi ngờ nhìn sang An Dĩ Mạch.

      "Em Tô Lạc, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Thần Hạo."

      An Dĩ Mạch xong cau mày, trong lòng lại lo lắng cho An Thần Hạo.

      " ấy sao?"

      Sau đó, An Dĩ Mạch liền kể lại chuyện hôm nay của Tô Nguyệt cùng với suy nghĩ trong lòng mình với An Mặc Hàn. Sau khi An Mặc Hàn nghe xong trầm tư, nghe Dĩ Mạch xong cũng cảm thấy này đơn giản.

      " ấy đơn giản."

      " cũng cảm thấy vậy ư?"

      An Dĩ Mạch hỏi, An Mặc Hàn gật đầu cái, nhưng vẫn quên an ủi Dĩ Mạch.

      "Có thể từ ấy giống em đều là người có kinh nghiệm, dù sao ấy và Tô Lạc lớn lên đều dựa vào Thượng Quan gia, trong lòng ít nhiều cũng có chút suy nghĩ. Dĩ Mạch, em cần lo lắng, Thần Hạo còn . Hơn nữa, phải Tô Lạc cũng ở bên Thần Hạo sao, thằng bé có chuyện gì đâu."

      Thực ra, An Mặc Hàn rất đúng, Tô Nguyệt chắc tổn thương An Thần Hạo, ấy chỉ thích An Thần Hạo mà thôi. Nhưng có lúc, thích người là buông tay nhưng cũng có lúc bất chấp tất cả dùng mọi thủ đoạn đoạt được. Mà Tô Nguyệt chọn cách nào, bây giờ An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đều biết, ra ngay cả bản thân Tô Nguyệt cũng biết.

      "Đúng rồi, hôm nay và Tiểu Hạo ở thư phòng chuyện gì vậy? Có chuyện cạnh tranh đấu thầu mảnh đất trống trong trung tâm thành phố B kia ?"

      Trải qua an ủi của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch còn suy nghĩ lung tung nữa. Sau đó mới sang chuyện khác hỏi hai người họ cái gì.

      An Mặc Hàn gật đầu cái, buông An Dĩ Mạch ra, mở máy vi tính lên, sau đó vào trang web nào đó.

      "Dự án đấu thầu tập đoàn Hạo Thiên?"

      An Dĩ Mạch nghi ngờ, sao An Mặc Hàn lại có trang này, Tiểu Hạo thể nào cho được.

      "Ừ, đây là Nam Huyễn lấy được. Nhưng muốn Thần Hạo nhìn chút, cậu ấy bọn họ bỏ phương án này rồi."

      An Mặc Hàn ung dung tự tại , giống như hoàn toàn thèm để ý đến chuyện này.

      "Vậy dự án đấu thầu của Hạo Thiên là chủ ý của ai?"

      An Dĩ Mạch hỏi .

      "Ông ta. . . . . ."

      Mặc dù An Mặc Hàn chỉ ông ta nhưng An Dĩ Mạch biết là ai. Ông ta chính là ba của An Thần Hạo, là chú của bọn họ, An Dữ Kình.

      "Hừ, bàn tay của ông ta đúng là rất dài."

      An Dĩ Mạch cười lạnh lùng, vẻ mặt của An Mặc Hàn cũng lạnh lẽo. Nhắc đến người đàn ông kia, trong tim của liền tràn đầy hận, cuối cùng vẫn là An Dĩ Mạch khôi phục lại trước, sau đó hai người thêm lát rồi mới trở về phòng ngủ.

      Khi An Dĩ Mạch bước ra khỏi phòng tắm, An Mặc Hàn nằm ở trong chăn. Áo tắm tán lạc lộ ra hơn nửa ngực, đầu tóc rối bời càng khiến có vẻ ung dung tự tại, gương mặt tà mị có hai kia khỏi phải , đôi mắt hoa đào mê man nhìn An Dĩ Mạch, trong mắt tràn đầy *.

      Dĩ nhiên An Dĩ Mạch khiến thất vọng, bắt đầu từ cửa phòng tắm, Dĩ Mạch liền thoát dây áo choàng tắm người, sau đó từng bước từng bước, cho đến tới bên giường, toàn bộ quần áo người đều nằm ở dưới đất.

      đè hai cánh tay lên giường để lấy thăng bằng, chân nửa quỳ ở giường, cắn môi, gương mặt thẹn thùng, từ từ bò tới chỗ An Mặc Hàn nằm.

      Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của An Mặc Hàn trầm xuống khi nhìn thấy bộ dáng của An Dĩ Mạch, nhưng có bất kỳ động tác nào. An Dĩ Mạch bĩu môi, cái chân khác cũng bò lên giường, sau đó kéo chăn bông qua bao lấy mình chặt.

      An Mặc Hàn khiêu mi nhìn hành động của , sau đó bật cười ra tiếng.

      "Ha ha ha."

      " cười cái gì?"

      An Dĩ Mạch nhíu mày, vẻ mặt uất ức nhìn về phía An Mặc Hàn. Cặp mắt sáng ngời mơ hồ
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81.1

      Editor: MarisMiu


      "Nhưng em rất lo cho Hi Hi, ở đây ấy có người thân nào hết, chỉ có em và Huyên Huyên. Hơn nữa, Hi Hi ấy rất mạnh mẽ, có chuyện gì đều đợi có kết quả rồi mới cho chúng em biết. Trong quá trình gặp phải đau khổ, ấy vẫn mình chịu đựng. Em nghĩ, Mặc Hàn, có phải em sai lầm rồi hay ?"

      Lúc trước là tạo cơ hội cho Hi Hi và Toàn Ti Dạ, bây giờ nhìn hai người họ đều vì đoạn tình cảm này mà đau khổ, rất khổ sở.

      "Dĩ Mạch, chuyện này em sai, hơn nữa, chuyện này có bất kỳ quan hệ gì với em, nguyên nhân chính là giữa bọn họ, đây là thử thách đối với số phận của bọn họ, tình cảm nào mà thuận buồm xuôi gió, cho nên em nên nghĩ nhiều, được ?"

      Trải qua khuyên bảo tận tình của của An Mặc Hàn, rốt cuộc An Dĩ Mạch cũng bỏ qua chuyện của Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, nhưng lại lâm vào vòng xoáy khác, khiến An Mặc Hàn biết phải làm sao.

      "Mặc Hàn, chúng ta gặp phải khó khăn như vậy chứ. , có lẽ chúng ta còn nghiêm trọng hơn, dù sao quan hệ của chúng ta được người ngoài chấp nhận."

      Hôm nay biết An Dĩ Mạch bị sao vậy nhỉ, lại xúc động như vậy, rất suy sụp. Tất cả chuyện này bọn họ đều nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng An Mặc Hàn vẫn từ bỏ.

      "Dĩ Mạch, hôm nay em bị sao vậy? phải em , bất kể về sau có chuyện gì xảy ra, em đều quan tâm à? phải em , chỉ cần như bây giờ là tốt rồi sao?"

      An Mặc Hàn nhớ tới lời của trước kia, thời điểm bọn họ vừa ở chung cùng nhau, ddlqd lúc đó An Dĩ Mạch vẫn chấp nhận quan hệ của bọn họ, dù sao bọn họ cũng là chị em mười mấy năm.

      Nhưng về sau biết vì cái gì, đột nhiên Dĩ Mạch nghĩ thông suốt, mặc kệ sau này phát sinh cái gì, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bây giờ chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi.

      Nhưng bây giờ An Dĩ Mạch lại giống như trở về thời điểm trước kia, bây giờ lại giống như trước đó, thể chấp nhận quan hệ của bọn họ, lo lắng chuyện tương lai, tin tưởng với tình cảm của bọn họ.

      "Nhưng em những lời đó phải rất đúng sao?"

      An Dĩ Mạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của An Mặc Hàn. Lần này, An Mặc Hàn có chút luống cuống, bởi vì nhìn thấy trong ánh mắt của tràn đầy thống khổ và bi thương.

      "Dĩ Mạch...."

      An Mặc Hàn gắt gao ôm vào lòng, cho nhiệt độ, để cảm nhận được vẫn còn tồn tại.

      "Dĩ Mạch, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, mặc kệ tương lai ra sao. chỉ biết em là của , vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ."

      An Mặc Hàn bá đạo rốt cuộc cũng khiến An Dĩ Mạch tỉnh táo lại, nhàng đẩy An Mặc Hàn ra, trong mắt tràn ngập nước mắt.

      " xin lỗi, em nên nghĩ ngợi lung tung."

      Lúc này An Dĩ Mạch giống như đứa trẻ, cúi đầu nhận sai với
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :