1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58:

      An Dĩ Mạch ngồi chỗ, nhìn nhìn chỗ của Huyên Huyên và Hi Hi vừa mới ngồi, lại nhìn nhìn An Mặc Hàn còn chuyện phím, bĩu môi, nhưng trong lòng nghĩ đến An Mặc Hàn khi nào bọn họ kết thúc.

      Bên này, dĩ nhiên An Mặc Hàn cũng chú ý tới An Dĩ Mạch bực mình, cho nên, nhìn về phía Hàn Ngữ Yên hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.

      "Tiểu thư An cũng về với chúng tôi ?"

      Hàn Ngữ Yên đứng ở bên cạnh An Mặc Hàn, nhìn An Dĩ Mạch có chút buồn ngủ, khẽ nhíu mày, cũng phát diễn d đàn d lê d quý d đôn bạn bè của An Dĩ Mạch đều hết, ấy vẫn còn ở lại, cho nên trong lòng hoài nghi, có thể An Dĩ Mạch cũng chung với bọn họ, trong lòng suy nghĩ chút rất ghen tỵ với An Dĩ Mạch.

      "Dĩ Mạch, chúng ta về nhà."

      An Mặc Hàn cúi người xuống lắc lắc An Dĩ Mạch, có ý đánh thức , An Dĩ Mạch muốn ngủ bị An Mặc Hàn đánh thức.

      "Ô, xong? Có thể trở về nhà, ô em buồn ngủ quá."

      Giọng An Dĩ Mạch mềm nhũn càng làm cho Hàn Ngữ Yên nghe chói tai, hơn nữa An Mặc Hàn vậy mà tự mình dìu , nhìn càng vui.

      "Ngoan, chút nữa về đến nhà rồi."

      Giọng của An Mặc Hàn cực kỳ dịu dàng, đây là cho tới bây giờ Hàn Ngữ Yên cũng có nghe qua, khẽ cắn môi, móng tay cắm vào trong thịt đau nhói mới để cho có thể tỉnh táo chút lên bóp chết An Dĩ Mạch này.

      "Ô, buồn ngủ quá."

      An Dĩ Mạch vươn tay ôm cổ của An Mặc Hàn, đầu tựa vào trước ngực của , tìm được vị trí thoải mái, lại ngủ say sưa.

      "Mặc Hàn. . . . . ."

      Hàn Ngữ Yên tận lực duy trì tỉnh táo và xinh đẹp hiền lành của mình, nhàng gọi tên của An Mặc Hàn tiếng, nhưng mà, An Mặc Hàn ngay cả cái ánh mắt cũng có nhìn .

      "Tiểu thư Hàn, rất xin lỗi, tôi kêu người đưa trở về"

      Sau đó ôm lấy An Dĩ Mạch nhìn Hàn Ngữ Yên cái ra khỏi quán ăn Tượng Thụ, Hàn Ngữ Yên dậm chân cái, đôi mắt tràn đầy lửa ghen tỵ nhìn An Dĩ Mạch ở trong ngực An Mặc Hàn.

      "Dĩ Mạch, cần giả bộ, người rồi."

      An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch đặt vào trong xe, chỉnh sửa trang phục của mình chút, sau đó ra hiệu tiểu Trương lái xe, lúc này mới bắt đầu vạch trần tiết mục của An Dĩ Mạch.

      Quả nhiên, An Dĩ Mạch mở ra cặp mắt sáng ngời, nhìn chung quanh lần, quả nhiên có thấy Hàn Ngữ Yên.

      " mang người ta ngôi sao lớn bỏ ở chỗ nào rồi?"

      An Dĩ Mạch nằm ở trong ngực An Mặc Hàn nâng lên khuôn mặt nhắn, vẻ mặt nghi hoặc, An Mặc Hàn cưng chiều xoa gương mặt bóng loáng của , đôi mắt hoa đào cong cong, nghiệt, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy.

      " kêu tiểu Trương gọi taxi cho ấy."

      " là nhất, em phục rồi."

      Khóe môi An Dĩ Mạch nhất thời run rẩy, đưa người ta về nhà coi
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59:

      An Mặc Hàn cầm thanh đoản kiếm kệ sách, hai tay của ma sát ở đoản kiếm kia, phía chút bụi bậm dính vào, nghĩ là chú Trương tìm ở trong thùng rác để vào nơi này.

      Thanh đoản kiếm này, từng rất thích, nhưng mà, bây giờ thấy nó lại cảm thấy sao mà châm chọc, An Mặc Hàn cầm thanh đoản kiếm nhếch miệng lên cười, lại đầy châm chọc và khát máu.

      lúc ấy , điện thoại An Mặc Hàn vang lên, nhìn mã số điện thoại di động, cuối cùng vẫn là nhận điện thoại.

      "Thiếu gia. . . . . ."

      Bên đầu kia điện thoại bắt đầu truyền đến giọng của người đàn ông, An Mặc Hàn khẽ nhíu mày, trong mắt của đầy tơ máu.

      "Thiếu gia. . . . . . Lão gia để tiểu thiếu gia về nước."

      Bên đầu kia điện thoại giọng có chút chần chờ, ông cũng biết cho An Mặc Hàn chuyện này có đúng hay , chỉ là, ông nghĩ nhị lão gia cũng trách ông.

      Từ đầu chí cuối An Mặc Hàn cũng chuyện, đợi đến khi bên đầu kia điện thoại người ta xong rồi, mới cúp điện thoại, sau đó lại nhìn thoáng qua thanh đoản kiếm kia, cuối cùng, còn ra khỏi thư phòng, lái xe đến công ty.

      Lúc này, ở sân bay, có người đàn ông bóng dáng hấp dẫn chú ý của mọi người, toàn thân mặc tây trang được đo may riêng, đeo kính mát, đầu tóc lộn xộn tự động lấy lược chải lại ngay ngắn, người đàn ông cao hơn 1m8, dáng người khỏe mạnh, có bị mắt kính che vẻ mặt giống như điêu khắc,dieenl daanq lqđ xinh đẹp như thế, dọc theo đường , ở sân bay người đàn ông này chỉ kéo cái valy hành lý luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, người đàn ông như nhìn thấy được người chờ mình, nhếch môi, môi mỏng hấp dẫn như vậy, kéo chiếc valy tới.

      "Thần Hạo."

      Tô Lạc nhìn thấy người đàn ông kéo chiếc valy tới đây, lên cùng người đàn ông ôm cái, người đàn ông nhìn thấy Tô Lạc cũng tháo kính mắt của mình xuống, đó là đôi mắt làm cho người ta cảm thấy quen thuộc, đôi mắt hoa đào mê người ở gương mặt tuấn làm cho người ta nhìn cũng thấy quen thuộc như vậy, đúng vậy người đàn ông trước mặt gọi là Thần Hạo, gương mặt có sáu phần tương tự với An Mặc Hàn, Tô Lạc nhìn khuôn mặt của , khi lần đầu tiên nhìn thấy An Mặc Hàn cũng cảm thấy Thần Hạo rất giống với An Mặc Hàn, hơn nữa, vừa khéo, Thần Hạo cũng họ An, ngu ngốc cho là bọn họ có bất cứ quan hệ gì.

      "Lạc. . . lâu gặp. . . . . ."

      Giọng An Thần Hạo càng thêm từ tính, mà ngay cả Tô Lạc ưu tú như vậy, có đôi khi ở trước mặt của An Thần Hạo đều cảm thấy xấu hổ, mặc dù An Thần Hạo rất giống với An Mặc Hàn, chỉ là, hình ảnh An Mặc Hàn là khuynh hướng tà mị, mà hình ảnh An Thần Hạo là khuynh hướng ấm áp.

      " lâu gặp, thôi, tôi đưa cậu về nhà."

      "Được. . . . . ."

      Ngồi xe, An Thần Hạo nhìn quang cảnh ở đường phố có chút xa lạ, nhất thời có chút xúc động, rời nơi này cũng lâu rồi, năm đó khi rời khỏi nơi này mới mười lăm tuổi, hôm nay, 22 tuổi, bảy năm rồi, bảy năm, có rất nhiều thứ cũng thay đổi có phải hay . . . . . .

      "Lạc, dừng ở chỗ này chút."

      An Thần Hạo thấy được đài phun
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      ☆ Chương 60 ☆
      Editor: MarisMiu

      An Dĩ Mạch rất hiểu Ferman, xem ra Huyên Huyên làm gì đó khiến Ferman có ý nghĩ này rồi.

      Dư Huyên cúi đầu, giọng rất , vừa vừa nhìn phản ứng của Dĩ Mạch các .

      "Khoảng thời gian trước, mình có tham gia show catwalk, kết quả nhầm nơi rồi bị kéo vào tham gia nhóm làm phim. Sau đó, đúng lúc đạo diễn khen mình rất có thiên phú làm diễn viên Ferman tìm đến, mình chỉ nghe ấy chuyện rất lâu với đạo diễn kia, sau khi rời khỏi đó liền hỏi mình có muốn tiến vào làng giải trí hay ?"

      Lúc này, An Dĩ Mạch và Hạ Hi hết chỗ đối với , ấy giẫm phải vận cứt chó gì vậy thế mà lại được đạo diễn nhìn trúng. Nhưng vậy thôi chứ trong lòng các rất vui vẻ thay ấy.

      "Được rồi, hai người các cậu muốn cứ ra hết , mình phản bác lại đâu."

      Dư Huyên bày ra tư thế như kiểu làm sai chuyện. An Dĩ Mạch và Hạ Hi liếc mắt nhìn nhau, bày tỏ mình rất bất đắc dĩ có được , các muốn mắng mỏ sao? Các vui mừng thay ấy được à?

      "Huyên Huyên, cậu nghĩ như thế nào?" Hạ Hi hỏi

      Đôi mắt của Dư Huyên lén lút nhìn trộm các , thấy các có ý định mắng nhiếc , lúc này mới bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.

      "Mình biết làm sao nữa!"

      " biết? Cái này cũng gọi là đáp án à?" An Dĩ Mạch nhíu mày, cho tới bây giờ đúng là chưa bao giờ chứng kiến qua bộ dáng rối rắm của Dư Huyên.

      "Được rồi, mình sợ!"

      "Phụt...Khụ khụ khụ...."

      Toàn bộ nước trái cây Hạ Hi vừa mới uống vào trong miệng bị phun ra, sau đó thành công khiến bị sặc. Dư Huyên khẩn trương tiến lên vỗ sau lưng của , sau đó bày bộ dáng tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng nhìn An Dĩ Mạch và Hạ Hi, vẻ mặt của tiểu mỹ nhân kia nhìn kiểu gì cũng thấy rất đáng thương, dáng vẻ người lại qua đường nhìn vô lại càng thêm đau lòng.

      "Huyên Huyên, phải là cậu sợ những quy tắc ngầm chứ?”

      An Dĩ Mạch buồn cười nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của Dư Huyên, Hạ Hi nghe được vấn đề của An Dĩ Mạch, đôi mắt to tròn tràn ngập nghi hoặc nhìn Dư Huyên. Sau đó, Dư Huyên cũng khách khí mà gật đầu cái.

      "Ha ha ha..."

      "Ha ha ha ha..."

      Nên Dư Huyên đơn thuần hay là nên cái gì đây. Phải biết rằng, chuyện nam nữ đối với ba người các Dư Huyên là người hiểu nhất. Trước kia mỗi ngày ấy đều nam nữ như thế nào với bọn họ, hơn nữa, càng lúc phạm vi càng lớn, các loại vấn đề càng ngày càng đủ loại, để cho hai bọn thể nào trả lời được. Thực bọn rất bội phục hiểu biết của ấy, to gan như vậy. Nhưng bây giờ ấy lại dám mình sợ chuyện đó. Được rồi, hẳn là hôm nay bọn mới hiểu được hiểu biết của ấy .

      Huyên huyên, những thứ này kỳ đều quan trọng, quan trọng là cậu có muốn phát triển ở ngành giải trí hay thôi. Trước kia, mình có nghe Mặc Hàn qua, kỳ làng giải trí và catwalk của cậu đều giống nhau. Mặc dù đơn thuần, nhưng tuyệt đối tối tăm như chúng ta nghĩ, những chuyện quy tắc ngầm đó đều là tự nguyện hết.

      " sao?"

      Dư Huyên có chút dám tin nhìn An Dĩ Mạch, đúng là biết rất nhiều chuyện quy tắc ngầm trong làng giải trí, chẳng lẽ những cái đó đều là tự nguyện sao.

      "Ừm. , trước kia mình cũng nghe qua. Nhưng mà, Huyên Huyên, quyết định chủ yếu vẫn là ở cậu, cậu nghĩ như thế nào làm như thế đấy là tốt rồi, làm chuyện mà cậu thích là được."

      Hạ Hi cũng cổ vũ Dư Huyên, các quyết định giùm Dư Huyên, các chỉ cho ấy lời đề nghị, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trong tay của Huyên Huyên. Bất kể Huyên Huyên quyết định làm gì, các đều ủng hộ ấy.

      "Mình biết rồi, yên tâm . Mình suy nghĩ cân nhắc lại."

      "Ừm, vậy là tốt rồi. thôi, chúng ta Spa , nghe Spa ở chỗ này rất tốt, chúng ta thử xem thế nào."

      An Dĩ Mạch đứng dậy đầu tiên, thân hình mê người nhất thời dẫn tới mảnh xôn xao, Hạ Hi và Dư Huyên lắc đầu, sau đó cũng đứng dậy theo. Cứ như vậy ba mỹ nữ kia càng ngày càng xa trong ánh mắt thèm muốn của những người kia, cho đến khi ba bóng dáng kia biến mất, tinh thần của những người đó mới khôi phục lại, thu hồi ánh mắt của chính mình,

      Lúc chiều, An Thần Hạo tỉnh lại, nhìn thời gian vẫn còn sớm, cậu chào hỏi tiếng với chú Lâm rồi mới lái xe đến Phi Tinh Đới Nguyệt. Nơi đó, An Mặc Hàn chờ sẵn cậu rồi.

      Đẩy cánh cửa phòng bao ra,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61:

      "Chú Lâm, hôm nay tôi nhìn thấy trai của tôi."

      An Thần Hạo vào trong nhà, người trong nhà chuẩn bị xong bữa ăn tối, hơn nữa, nhìn nhìn thời gian, dường như Lạc và Tiểu Nguyệt cũng sắp đến.

      Chú Lâm nghe giọng của thiếu gia nhà mình có chút hưng phấn kích động, ông cũng cảm thấy vui mừng, ông cũng biết trai trong miệng thiếu gia là ai, ông cũng rất thích An Mặc Hàn, nhưng, có số việc, aizz, thiếu gia cậu nên biết tốt hơn.

      "Thiếu gia vui vẻ tốt, tôi xem bọn họ chuẩn bị như thế nào rồi, thiếu gia Lạc và tiểu thư Tiểu Nguyệt cũng sắp đến đây, trước tiên thiếu gia cậu ngồi ở nơi này."

      "Được, tôi biết rồi chú Lâm, ông làm việc ."

      An Thần Hạo ngồi ghế sa lon cầm mấy quyển tạp chí bàn lật xem, cuối cùng lật tới xì căng đan kia của An Mặc Hàn, nhất thời nhếch môi, ngờ xì căng đan của Mặc Hàn nhiều như vậy, hơn nữa, vẫn như trước kia Mặc Hàn ưa thích trêu trọc con như vậy, chỉ là, vừa nghĩ tới vẻ mặt của An Mặc Hàn bởi vì chút xì căng đan này mà lấy lòng An Dĩ Mạch, muốn cười, mặc dù có nhìn thấy, nhưng, trước kia cũng gặp qua, hơn nữa vĩnh viễn quên. dđlqđ

      "Thiếu gia, thiếu gia Lạc và tiểu thư Tiểu Nguyệt tới."

      Chú Lâm lên cho biết khách đến, lúc này mới thu hồi suy nghĩ trong lòng, để tạp chí xuống, đứng lên nhìn thấy Tô Lạc và Tô Nguyệt tới.

      " Thần Hạo. . . . . ."

      Giọng Tô Nguyệt rất ngọt, nhìn thấy An Thần Hạo ràng rất vui mừng, bộ dáng như Tiểu Tinh Linh tiến lên ôm lấy An Thần Hạo, Tô Lạc cũng thường thấy loại hình thức gặp mặt này của bọn họ, lúc đầu còn có thể oán trách mấy câu Tô Nguyệt đối với An Thần Hạo so với trai ruột này còn thân hơn, bị Tô Nguyệt phản bác mấy câu, nên cũng nữa, nhưng mà trai của Tô Nguyệt, có số việc, Tô Nguyệt , cũng hiểu được, chỉ là, An Thần Hạo hiểu, cho nên, cũng rất sợ đến cuối cùng Tô Nguyệt bị tổn thương.

      "Lạc, làm sao vậy?"

      Khi Tô Lạc phản ứng kịp nhìn thấy hai người nhìn , cười cười lắc đầu cái " có việc gì, chỉ là cảm thấy ba người chúng ta lâu có ở chung chỗ rồi."

      An Thần Hạo và Tô Nguyệt gật đầu cái, quả , năm rồi bọn họ cũng chưa có gặp nhau, cũng lâu có tụ chung chỗ như bây giờ.

      " Thần Hạo, có kế hoạch gì chưa, còn có trở về nước F ?"

      Tô Nguyệt là rất hoạt bát, cho nên, vào lúc ăn cơm vẫn luôn là , chỉ là, Tô Lạc lại biết, chỉ là ở chung với Thần Hạo, Tô Nguyệt mới có thể như vậy, lúc bình thường, mặc dù cũng rất hoạt bát, chỉ là, nhưng nhiều như vậy, vui vẻ như vậy.

      "Ừ, cũng trở về nước F, tập đoàn Hạo Thiên hai người biết chưa."

      Tô Lạc và Tô Nguyệt nhìn nhau, tập đoàn Hạo Thiên, dĩ nhiên bọn họ biết, , phải là tất cả mọi người đều biết, nếu như Mặc Mạch quốc tế phát triển là kỳ tích, như vậy tập đoàn Hạo Thiên chính là kỳ tích trong kỳ tích, dù sao Mặc Mạch quốc tế cũng nỗ lực rất nhiều năm mới từ công ty có tiếng tăm gì cho tới vị trí hàng đầu thế giới như bây giờ, nhưng mà ~diễn đàn lqđ~ , tập đoàn Hạo Thiên cũng như vậy, vào năm năm trước tập đoàn Hạo Thiên đột nhiên xuất trong tầm mắt của mọi người, tập đoàn Hạo Thiên chỉ dùng thời gian 5 năm đưa ra thị trường từ công ty có tiếng tăm gì nhảy vọt cái trở thành xếp hàng thứ hai thế giới, là kỳ tích trong kỳ tích, hơn nữa, tập đoàn Hạo Thiên giống với Mặc Mạch quốc tế phát triển công ty bằng kinh doanh bất động sản.

      Chỉ là, tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên là nhân vật rất thần bí, nghe là người ở nước F, chỉ là, bọn họ có nghĩ tới, An Thần Hạo có quan hệ với tập đoàn Hạo Thiên.

      "Thần Hạo, tập đoàn Hạo Thiên
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62:

      "Cậu làm sao vậy?"

      Lúc này An Dĩ Mạch mới tỉnh táo lại, nhìn Dư Huyên chút, lại nhìn điện thoại di động chút, cuối cùng quyết định mặc quần áo.

      "Tớ đến sân bay, các cậu nghỉ ngơi trước ."

      "Ai. . . . . . cậu làm sao vậy, trễ thế này đến sân bay làm gì?"

      Hạ Hi cũng vừa mới ngoài, Dĩ Mạch lại buông vật trong tay xuống, vọt vào phòng tắm, nhanh chóng tắm cái.

      "Có việc, yên tâm, tớ dễ bị lạc, các cậu nghỉ ngơi sớm chút Haha...!"

      "Ai. . . . . ."

      Họ còn chưa kịp gì, bóng dáng của An Dĩ Mạch biến mất, hai người nhìn nhau cái, trong lòng có chung suy nghĩ, Dĩ Mạch phát điên, sau đó họ cùng nhau tắt đèn, ngủ.

      Bên này, An Dĩ Mạch ra khách sạn đón xe taxi, ngồi xe, nhìn thời gian trong điện thoại di động, nhếch môi.

      ở khách sạn đến sân bay có chút xa, cho nên lúc đến sân bay tiếng sau, An Dĩ Mạch tìm cửa ra gần nhất, nhìn đồng hồ, sau đó khoác áo khoác lên người mình, hai cánh tay ôm hai chân, đầu tựa vào đầu gối, nhắm mắt ngủ.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, khi An Mặc Hàn từ máy bay bước xuống, đầu tiên liền nhìn thấy người ngủ ở ghế, khẽ nhíu mày, cởi áo khoác người xuống, đắp ở người An Dĩ Mạch. dđlqđ

      An Dĩ Mạch từ từ mở mắt, vẻ mặt mơ màng, chỉ là, khi thấy mặt của An Mặc Hàn cười cười, giống như là đứa bé được ăn đường.

      " đến rồi. . . . . ."

      phải là sao lại tới đây, phải là sao giờ mới đến, phải là em ở chỗ này chờ lâu, mà là, đến rồi. . . . . . ăn ý như vậy, tin tưởng như vậy, An Mặc Hàn đưa tay vuốt ve ở gương mặt , cười "Đứa ngốc."

      Sau đó ôm chặt vào trong ngực, ngồi ở trong xe, An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch vào lòng, An Dĩ Mạch ở trong ngực cười rất vui vẻ, nhìn cằm An Mặc Hàn chút, là kỳ quái, sáng sớm hôm nay ràng bọn họ mới tách ra, tối ngày hôm qua ràng bọn họ còn ngủ cùng nhau, vẫn còn liều chết triền miên, nhưng mà, chỉ là ngày nhìn thấy , ngờ rất nhớ .

      An Mặc Hàn cảm giác được ánh mắt của , cúi đầu ấn xuống trán nụ hôn, hỏi "Làm sao vậy, làm gì nhìn như vậy."

      "Nhìn đẹp mắt."

      An Dĩ Mạch thuận miệng trả lời , An Mặc Hàn nghe cười rất vui vẻ, nhất thời, An Dĩ Mạch cảm thấy chung quanh còn màu sắc, chỉ còn lại có nụ cười đẹp mê hoặc lòng người của An Mặc Hàn.

      "Đứa ngốc. . . . . ."

      An Mặc Hàn lại kêu câu, hôm nay, hình như An Mặc Hàn đặc biệt thích gọi là đứa ngốc, đây là lần thứ hai gọi rồi, An Dĩ Mạch thầm nghĩ,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :