1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53:


      Kế tiếp còn có khiêu vũ, dĩ nhiên, những bạn bè truyền thông kia cũng , cho nên, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch khiêu vũ, nếu , ngày mai lại lên đầu đề rồi.

      Chỉ là, bọn họ có cùng nhau khiêu vũ, cũng đại biểu thể khiêu vũ, cho nên, cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của An Mặc Hàn, Ferman rất sợ chết mời Dĩ Mạch khiêu vũ, hai người ở giữa sàn nhảy nhìn có vẻ cực kỳ xứng đôi.

      " cố ý muốn chọc giận An Mặc Hàn sao, sợ ấy tức giận cắt chức tổng giám đốc của ."

      theo bước chân của Ferman, An Dĩ Mạch khiêu vũ vô cùng thoải mái.

      " sao, nếu An Mặc Hàn có thể giận dữ xông lên vì người đẹp, tôi từ bỏ kiếp sống làm công của nửa đời còn lại để xem màn kịch vui."

      mới sợ ta đâu, hừ, giải quyết được Hàn Ngữ Yên, bây giờ nhìn xem Hàn Ngữ Yên theo người nào, ~dien đàn lê quý đôn~ vì Dĩ Mạch bỏ qua Hàn Ngữ Yên đối với vẫn là hết sức có lợi.

      Bên này, An Mặc Hàn mình ngồi ở ghế sofa dáng vẻ rất cao quý, người nào dám đến gần , bởi vì quanh thân tỏa ra khí lạnh làm cho người nào có thể đến gần.

      Mọi người rối rít khiêu vũ, dĩ nhiên cũng có số người sợ chết đến muốn mời An Mặc Hàn khiêu vũ, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lẽo của dọa chạy rồi, cuối cùng, cũng chỉ còn lại có mình An Mặc Hàn ngồi ở ghế sofa, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn bóng dáng màu đỏ kia ở trong sàn nhảy .

      Bên này Ferman khiêu vũ hăng say lại cảm thấy toàn thân lạnh run, dù chuẩn bị kỹ càng, nhưng, vẫn cảm giác tổng giám đốc nhà quá mạnh mẽ, vẻn vẹn chỉ là ánh mắt cũng làm cho da đầu tê dại, cho nên, cuối cùng, vì nghĩ cho cái mạng của mình nên vẫn rất thân sĩ dắt An Dĩ Mạch tới ngồi ghế sofa của An Mặc Hàn.

      Khi bọn họ ngồi xuống, Ferman cũng cảm giác mình xui xẻo, lúc này đợi đến bao giờ.

      "Tổng giám đốc, tiểu thư, tôi nhớ là mình còn có chuyện chưa giải quyết xong, nên phải về trước, hai người chơi vui vẻ."

      Được rồi, thừa nhận rất sợ, đấu lại An Mặc Hàn, chịu nổi cơn giận của An Mặc Hàn.

      Ánh mắt An Mặc Hàn vẫn nhìn theo Ferman cho đến khi vội vã chạy ra đến cửa chính mới thu hồi lại, sau đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của An Dĩ Mạch.

      "Đừng nhìn em như vậy, giống như em quá giới hạn."

      Dĩ Mạch cầm ly rượu lên uống cái, sau đó tràn đầy hứng thú nhìn mọi người khiêu vũ ở trong sàn nhảy hoàn toàn để ý tới An Mặc Hàn, nhìn biết, vừa nhìn giật mình, ra là Mặc Mạch quốc tế có nhiều nhân viên như vậy.

      "An Dĩ Mạch, bọn họ đẹp mắt hay là đẹp mắt?"

      "A, phụt. . . . . ."

      An Dĩ Mạch nghe xong những lời này nhịn được bật cười, An Mặc Hàn uống lộn thuốc rồi à, đây là ghen sao? Ha ha ha, buồn cười rồi.

      "Bọn họ đẹp mắt."

      An Dĩ Mạch cũng sợ chết trả lời câu hỏi của An Mặc Hàn, kết quả chính là khí chung quanh lại lạnh xuống vài phần, nhiệt độ lại giảm xuống vài độ.

      An Dĩ Mạch nhún nhún vai, vốn là nhìn người ta khiêu vũ đẹp mắt, mặc dù An Mặc Hàn lớn lên đẹp trai, chỉ là, vẫn cảm thấy người khiêu vũ trong sàn nhảy đẹp mắt hơn.

      "Được, em
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54:

      " muốn qua xem chút?"

      Tô Lạc khẽ nhăn mày, biết quan hệ của An Mặc Hàn với An Dĩ Mạch tầm thường, nhưng, nhìn thấy An Dĩ Mạch bình tĩnh như vậy, có chút hoài nghi bọn họ có quan hệ hay .

      An Dĩ Mạch lắc đầu cái, muốn qua làm kỳ đà cản mũi sao? Mới cần, vẫn là công việc của quan trọng, chỉ là, nhớ Tô Lạc và Thượng Quan Hồng chung với nhau, cũng có thể cần quan tâm tới Thượng Quan Hồng sao?

      " cũng có thể mặc kệ ấy sao?"

      An Dĩ Mạch tùy ý , giống như mới vừa rồi đều có việc gì xảy ra, điều này làm cho Tô Lạc cực kỳ khó hiểu, rốt cuộc là hoàn cảnh gì khiến cho An Dĩ Mạch trở nên quan tâm như vậy, tính thèm để ý chút nào.

      "Để cho ấy thua thiệt cũng tốt. . . . . . Chúng ta tiếp tục"

      "Được"

      Vì vậy hai người lại chuyện hồi, đợi mọi người quyết định về nghỉ ngơi, Tô Lạc mới chào tạm biệt với An Dĩ Mạch dẫn Thượng Quan Hồng ra khỏi Phi Tinh Đới Nguyệt.

      Lúc này Chiếm Nam Huyễn cũng về phía Dĩ Mạch, nhưng tối nay chịu trách nhiệm đưa An Dĩ Mạch về nhà, An Dĩ Mạch biết An Mặc Hàn sắp xếp việc này, nếu như đoán có sai, An Mặc Hàn phải hộ tống Hàn Ngữ Yên về nhà, xem ra, giải trí Mặc mạch lại muốn tăng doanh thu. dien dan le quy don

      " suy nghĩ An Mặc Hàn?"

      Chiếm Nam Huyễn vừa lái xe vừa nhìn An Dĩ Mạch nhàn nhã tự tại ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

      "Ô, tôi suy nghĩ về Tô Lạc."

      cũng có suy nghĩ về An Mặc Hàn, suy nghĩ đến Tô Lạc mới là , chính là mời Tô Lạc ngày đó đến tham dự động viên văn phòng làm việc của chính thức hoạt động, dĩ nhiên cũng biết đáp án của Tô Lạc là gì?

      Chiếm Nam Huyễn khẽ nhăn mày, suy nghĩ đến Tô Lạc, nghĩ đến ta làm gì?

      "Tô Lạc? Chuyện về văn phòng làm việc?"

      An Dĩ Mạch gật đầu cái, xoa xoa cái trán phát đau, hôm nay có vẻ như uống hơi nhiều.

      "Tôi ngủ chút, đến gọi tôi."

      "Được"

      Vì vậy bên trong xe rơi vào yên tĩnh, An Dĩ Mạch dựa vào cửa sổ xe rất nhanh ngủ thiếp , trong mộng, trở lại rất nhiều năm trước.

      Bên này, An Mặc Hàn đưa Hàn Ngữ Yên về đến dưới lầu nhà Hàn Ngữ Yên, Hàn Ngữ Yên rất thùy mị xuống xe, An Mặc Hàn dựa vào lễ phép, cũng xuống xe định nhìn lên lầu.

      "Có nên vào ngồi chút hay ?"

      Gương mặt Hàn Ngữ Yên thẹn thùng, giọng rất động lòng người, tràn đầy hấp dẫn, dĩ nhiên hi vọng An Mặc Hàn có thể đồng ý vào ngồi chút, sau đó dựa vào gương mặt xinh đẹp của nhất định có thể giữ lại An Mặc Hàn.

      Nhưng là, người ở trước mặt là An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào cười híp mắt, nhưng lại tràn đầy châm chọc, nhưng mà, Hàn Ngữ Yên rơi vào tình ảo tưởng nên chút cũng nhìn ra, nhìn bộ dáng này của An Mặc Hàn, cho là động lòng, nhưng, lời kế tiếp của An Mặc Hàn để cho rơi vào lúng túng.

      " cần, hôm nay chỉ tới đây thôi, nghỉ ngơi sớm chút."

      Sau đó đợi Hàn Ngữ Yên kịp phản ứng, cũng ngồi lên xe nổ máy xe bay nhanh , chỉ để
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55:

      "Tiểu thư, thiếu gia cậu ấy. . . . . ."

      "A, đúng rồi, An Mặc Hàn đâu rồi, sao tôi có nhìn thấy ấy, thành phải ấy an ủi người đẹp tiểu thư Hàn, đúng, hẳn là ấy cần an ủi mới đúng. . . . . ."d đ l q đ

      Kết quả chính là, dì Lan với ông Trương hai người lặng lẽ lui ra ngoài, An Dĩ Mạch mình tự lẩm bẩm.

      Lúc này, giải trí Thiên Ngu, bàn làm việc của Thượng Quan Hồng cũng để tấm hình này, khuôn mặt quyến rũ của bởi vì tấm hình này trở nên có chút nhăn lại, hai tay nắm chặt, ngay cả móng tay đâm vào trong thịt cũng có cảm giác.

      "Hàn Ngữ Yên. . . . . ."

      "Người đâu."

      "Giám đốc"

      Lúc này người phụ nữ ăn mặc đoan trang vào, nhìn vẻ mặt giám đốc có vẻ vui, cũng có chút sợ hãi.

      "Gọi Lillian tới đây."

      "Vâng"

      Lillian là người đại diện của Hàn Ngữ Yên, là người rất có năng lực, nhưng mà, Thượng Quan Hồng thích Lillian, bởi vì người phụ nữ kia rất lợi hại, rất có năng lực, điedanlequydon mặc dù Hàn Ngữ Yên là ngôi sao của Thiên Ngu, nhưng, tất cả công việc của Hàn Ngữ Yên do Lillian thu xếp, hơn nữa, Lillian có chỗ dựa vững chắc là cha của , cho nên, cho tới nay cũng có thích Lillian, hôm nay, gây ra chuyện như vậy, muốn nhìn thấy Lillian phải giải quyết như thế nào.

      bao lâu, người phụ nữ mặc trang phục quản lý khoảng bốn mươi tuổi vào phòng làm việc của Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Hồng nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt của , ràng mới là cấp , nhưng mà, ở trước mặt của Lillian lại luôn bị giảm thấp xuống chút.

      "Giám đốc."

      Giọng của Lillian rất là dịu dàng, có chút nào giống với bề ngoài của .

      "Chuyện này thấy thế nào."

      vẫn là giám đốc của Thiên Ngu, như vậy chính là cấp của Lillian là thiên kim tiểu thư nhà họ Thượng, thể nào bị đánh bại.

      Lillian nhìn lướt qua trang bìa tạp chí kia đưa ra đủ các loại ảnh chụp, cười cười, trực tiếp kéo chiếc ghế sau lưng ngồi xuống.

      "Tôi hỏi Ngữ Yên rồi, ấy cái này đều là , hơn nữa, nhưng chuyện này đối với công ty chúng ta có hại chút nào, do Ngữ Yên là vai chính phim truyền hình vừa mới lần đầu phát sóng, mặc dù hiệu quả tệ, nhưng mà, nếu như cộng thêm việc này, giám đốc cảm thấy hiệu quả có thể tốt hơn hay ."

      Thượng Quan Hồng thể phủ nhận lời của Lillian, Lillian đều hiểu, quả , chuyện này đối với phim truyền hình của bọn họ vừa mới lên sóng có hiệu quả rất lớn, nếu quả như ra mặt giải thích, tỉ lệ người xem phim truyền hình Tivi nhất định chịu ảnh hưởng.

      Nhưng mà, Thượng Quan Hồng nhìn người đàn ông trong hình, dĩ nhiên cũng nhận ra người đàn ông kia chính là An Mặc Hàn, nhưng, nếu như công ty bọn họ giải thích, An Mặc Hàn thể nào giải thích, hơn nữa, quan hệ của ấy với Angel đó. . . . . .

      "Lillian, nếu như Mặc Mạch
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: ( cầu xin cất giấu )

      "Dĩ Mạch. . ."

      Bên này An Dĩ Mạch xuống xe vào cao ốc Mặc Mạch nghe thấy giọng của Dư Huyên tự chủ run lên, trong đại sảnh vẫn là nhân viên tiếp tân kia khi mới vừa trở về nước tới Mặc Mạch quốc tế làm nhân viên bé, Dĩ Mạch gọi điện thoại thể chuyện với ấy, vẫy vẫy tay mang tính tượng trưng về phía ấy, còn vẻ mặt Tiểu Mỹ được mến mà lo sợ, cái cử chỉ cung kính về phía An Dĩ Mạch.

      "Huyên Huyên, ngày hôm qua phải cậu vẫn còn ở Milan sao? Thế nào hôm nay về nước rồi, hơn nữa, thế nhưng cũng cho tớ biết tiếng."

      An Dĩ Mạch vào thang máy riêng rất nhiều công nhân viên nhìn chằm chằm, vừa gọi điện thoại vừa ấn lên cửa thang máy.

      "Bên Milan kia kết thúc vào tối ngày hôm qua, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      "Được, tạm biệt"

      Ngừng trò chuyện với Dư Huyên đúng lúc thang máy vừa tới tầng lầu muốn đến, lên tiếng chào với Anna, An Dĩ Mạch vào phòng làm việc của An Mặc Hàn.

      Nếu như vẻ mặt tức giận của An Mặc Hàn là mang toàn bộ vật gì đó cũng đập, điều này để ý bài báo đưa tin kia, nếu là như vậy, An Dĩ Mạch nghĩ, chuyện này đối với và đối với An Mặc Hàn đều là kết quả tốt.

      Nhưng mà, vẻ mặt An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại, trong tay bưng cà phê, ngồi ở ghế xoay chuyển người qua lại, người này là cũng có chịu ảnh hưởng chút nào, biết tim của trưởng thành như thế nào, phản ứng như thế đối với Hàn Ngữ Yên mà đả kích rất lớn, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy đẩy cửa vào tới ghế sa lon ngồi xuống đối diện với An Mặc Hàn, ngay sau đó Anna mang tới ly cà phê. Diễn đàn lqđ

      "Ô, đại tổng giám đốc, ngài phản ứng cũng có chút quá bình tĩnh , như vậy người bị tổn thương là ai."

      có khả năng nhìn thấy An Mặc Hàn vui mừng, theo biết, nhưng giải trí Thiên Ngu xếp kín rất nhiều ký giả vây quanh Hàn Ngữ Yên rồi, vậy mà đồng chí An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại.

      "Em cũng đến quan tâm an ủi hay sao?"

      An Mặc Hàn chau chau mày, nơi nào nhìn thấy cần an ủi, buổi sáng Ferman, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn người lại thêm người tới an ủi lần, nghĩ tới ngay cả Dĩ Mạch cũng tới an ủi .

      " cần sao?"

      An Dĩ Mạch uống hớp cà phê, cũng chau chau mày, vẻ mặt giống y hệt với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn đẹp lạ, khó trách làm Hàn Ngữ Yên đầu óc choáng váng say mê, An Dĩ Mạch thầm nghĩ.

      "An Dĩ Mạch, em lấy thân phận gì tới an ủi ?"

      An Mặc Hàn nguy hiểm mà đến trước mặt của An Dĩ Mạch ngồi xổm xuống, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt có chút nguy hiểm, bất đắc dĩ lắc đầu cái, trong lòng cảm thán câu đứa bé ngây thơ đứa bé hãm hại nổi.

      "Chị, An Mặc Hàn quên em là chị của chứ?"

      An Dĩ Mạch để ly cà phê xuống, cảm giác như là nghiêm trang nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nghe ra từ chị này, cười cười, sau đó đến gần môi của hung hăng cắn cái, An Dĩ Mạch bị đau, nhưng mà, lại là bộ dáng gió nước chảy, giống như vừa mới bị cắn phải là .

      "Như vậy chứ, em cho rằng, thế giới này có chị em như vậy sao?"

      Tay An Mặc Hàn nhàng lau vết thương môi An Dĩ Mạch vừa mới bị cắn, trong mắt lóe ra ánh sáng.

      "Tại sao có chứ, chúng ta phải như vậy sao?"

      An Dĩ Mạch vẫn cười như trước, giống như có cảm giác được ánh mắt nguy hiểm và ánh sáng phức tạp trong mắt kia của An Mặc Hàn, giống như trốn tránh cái gì.

      Cuối cùng, hai người cũng nữa, giằng co hồi,
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57:

      Cầm khung hình kia lên, An Mặc Hàn nhìn An Dĩ Mạch người ở trong hình cười có tim có phổi, khi đó bọn họ đơn thuần như vậy, buồn lo như thế, nhưng hôm nay, tất cả đều thay đổi, có biện pháp trở lại An Mặc Hàn cái thời ban đầu đơn thuần đó, chỉ là, thế nhưng lại muốn sử dụng cố gắng lớn nhất của để cho Dĩ Mạch lưu lại nụ cười đơn thuần này.

      "Dĩ Mạch. . . . . ."

      An Mặc Hàn thầm, nhưng trong phòng ai trả lời .

      Lúc này An Dĩ Mạch mới vừa về đến nhà, dì Lan chuẩn bị sẵn sàng bữa trưa, ăn qua loa, trở về căn phòng của mình, nằm ở giường thành hình chữ đại, nháy nháy mắt, cuối cùng nhắm hai mắt lại, nhưng mà, khóe mắt lại chảy xuống giọt nước mắt.

      Dì Lan muốn gọi Dĩ Mạch, cũng muốn hỏi làm sao vậy, nhưng mà, tới cửa phòng của Dĩ Mạch, bà thở dài cái, lại xuống lầu.

      "Thế nào?"

      Ông Trương nhìn lầu chút, vẻ mặt thở dài hỏi bạn già.

      " có việc gì, bọn họ tự giải quyết."

      Sau đó, hai người ra khỏi phòng, bọn họ già, bọn họ là nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lớn lên, tại hai đứa bé gặp vấn đề, bọn họ lại giúp được gì, aizz!

      giấc này An Dĩ Mạch cảm giác ngủ lâu, sau khi tỉnh lại trời tối rồi, nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, nghĩ đến buổi tối còn có cuộc hẹn với Huyên Huyên, Dĩ Mạch liền vẩy tóc, xuống rửa mặt, lái xe tới đến quán ăn Tượng Thụ, khi đến, Huyên Huyên còn chưa có đến, do nhân viên phục vụ hướng dẫn tới vị trí ở đại sảnh, An Dĩ Mạch ngồi xuống chuẩn bị gọi điện thoại cho Huyên Huyên. Diien ddaaan lee quuy dđôn

      Quán ăn Tượng Thụ rất yên tĩnh, khí rất tốt, hơn nữa, nơi này còn có chỗ tốt chính là ký giả vào được, cho nên, số ngôi sao ước hẹn cái gì, đều ở quán ăn Tượng Thụ này, An Dĩ Mạch nhàm chán nhìn chung quanh, phát ra rất nhiều gương mặt thoạt nhìn có chút quen thuộc, dĩ nhiên An Dĩ Mạch biết bọn họ, quen thuộc, là bởi vì bọn họ đều là số ngôi sao có danh tiếng mà thôi.

      "Huyên Huyên."

      Điện thoại gọi được cho Dư Huyên, An Dĩ Mạch nghe được bên kia Dư Huyên lái xe.

      "Tớ lập tức đến, Dĩ Mạch cậu đến rồi sao?"

      "Ừ, tớ vừa mới tới, cậu phải gấp, lái xe cẩn thận."

      "Được."

      Hai người cúp điện thoại, ánh mắt An Dĩ Mạch nhìn lung tung xung quanh, đến lúc, nhìn thấy hai người ở cửa quán ăn Tượng Thụ do nhân viên phục vụ hướng dẫn tới, tay cầm điện thoại di động của nắm chặt.

      Hôm nay trong lòng An Mặc Hàn vô cùng tốt, dĩ nhiên, nguyên nhân là bởi vì Dĩ Mạch, nhưng, vẫn có quên ước hẹn với Hàn Ngữ Yên qua đây ăn cơm, khi nhìn thấy Hàn Ngữ Yên, khỏi nhớ lại tin tức bát quái của ngày hôm nay, mà , cũng bởi vì cái tin tức này gây gỗ với Dĩ Mạch.

      Thôi, ăn cơm với Hàn Ngữ Yên đều chỉ là vì công việc, giải trí Mặc Mạch mới vừa hoạt động, nếu như có Hàn Ngữ Yên gia nhập, nghĩ, giải trí Mặc Mạch nâng cao bước.

      Nhưng mà, khi bọn họ vào quán ăn Tượng Thụ, thế nhưng lại thấy được bóng dáng người hôm nay vẫn nghĩ đến, An Dĩ Mạch thân áo đầm màu trắng, mặt trang điểm nhàn nhạt, nhưng mà, cũng là xinh đẹp như thế, xinh đẹp động lòng người như vậy, như thế làm cho người ta thể rời khỏi tầm mắt.

      Trong ký ức của , An Dĩ Mạch rất ít khi mặc quần áo màu trắng, nhớ, bộ quần áo màu trắng này vẫn là len lén mua cho , chỉ là, Dĩ Mạch , cái màu sắc này quá thuần khiết, thích hợp với , cho nên vẫn để đó, nhưng mà ngờ, hôm nay Dĩ Mạch mặc tới đây.

      "Tiểu thư An."

      Dĩ nhiên Hàn Ngữ Yên cũng nhìn thấy An Dĩ Mạch, lần này lại can đảm lấy tay khoác lên cánh tay An Mặc Hàn, trong mắt An Dĩ Mạch trầm xuống, gì.

      "Buông ra."

      Giọng An Mặc Hàn lớn, chỉ là, Hàn Ngữ Yên lại nghe được, khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của nhất thời cứng lại, quên mất động tác, An Mặc Hàn chủ động rút tay mình ra, theo nhân viên phục vụ tới vị trí của bọn họ, đúng lúc, ở bên cạnh bàn của An Dĩ Mạch.

      Hàn Ngữ Yên có chút xấu hổ, móng tay của hung hăng ngắt vào trong thịt, nhưng mặt vẫn là bộ dáng ngây thơ nụ cười xinh đẹp, vòng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :