CHƯƠNG 34: CỞI HẾT QUẦN ÁO
"Được, vậy chúng ta chờ chút."
Thiển Hạ cảm thấy Tư Đồ Hoả cũng có đạo lý, vậy chờ lúc rồi trở lại thôi.
Đợi hơn hai mươi phút Thiển Hạ chờ được nữa, lần này Tư Đồ Hoả cũng có ngăn cản , hai người lần nữa tới ngoài cửa phòng Long Ngạo, nhàng xoay chuyển tay cầm cánh cửa.
Ha ha, mở ra rồi, cái tên Long Ngạo này là ngu ngốc, bị người dội cho chậu nước còn biết khóa cửa lại, đây ràng là cho các cơ hội dạy dỗ ta phải sao.
Hắc hắc, thế nào giáo huấn ta đây?
Trước hay dùng là giáo huấn nhưng bây giờ là cái từ dạy dỗ này , nếu là dạy dỗ, hì hì, vậy chơi tốt.
" tốt quá, ta khóa cửa."
Thiển Hạ nhìn về phía Tư Đồ Hoả len lén cười trộm, hai người mở cửa rồi thả bước chân vào.
Thấy được người nằm giường là Long Ngạo, ta giống như rất mệt mỏi, nhanh như vậy ngủ mất rồi.
"Chúng ta làm sao đây?"
Tư Đồ Hoả vẫn là lần đầu tiên làm chuyện mạo hiểm và kích thích như vậy, trong lòng cũng có chút kích động dứt.
"Cởi quần áo của ta, sau đó chụp hình, chờ ta tỉnh lại chúng ta đem hình gửi đến điện thoại di động của ta, xem xem ta có phản ứng gì, người đàn ông này dung mạo rất khá, và ta có những thứ quan hệ khác?"
Thiển Hạ nhìn thấy giường cái người tên Long Ngạo kia, lại nhìn khuôn mặt hưng phấn kia của Tư Đồ Hoả, thế nào cũng đều cảm thấy quan hệ giữa Tư Đồ Hoả và Long Ngạo rất mập mờ.
" có, có, chính là như lúc bắt đầu tôi , quan hệ thế nào cũng có, đừng nhìn tôi, muốn chụp hình, dùng di động sao?"
Tư Đồ Hoả bị Thiển Hạ như vậy, khuôn mặt nhắn đỏ lên, vội phân biệt ràng, mới thừa nhận giữa mình và Long Ngạo có chuyện mập mờ đâu, vốn là thể nào.
"Có , có lẽ ..!, chẳng qua tôi cảm thấy ta và nên nhanh như vậy kết thúc, có lẽ giữa hai người xảy ra đoạn kích tình triền miên, bỏ được mà để ý cũng xong, ha ha, nhanh cởi quần áo của ta, người ta chỉ mặc mỗi cái quần lót nên cởi rất nhanh đó."
Thiển Hạ giọng xong, móc ra điện thoại di động của mình, giao phó Tư Đồ Hoả cởi quần lót của Long Ngạo, mặt Tư Đồ Hoả đỏ nay càng thêm đỏ, chỉ chỉ lỗ mũi mình, kinh ngạc thôi.
"Muốn, muốn tôi, tôi , cởi quần ta?"
Này, này, chuyện này làm sao làm nổi, cởi quần đàn ông, còn là người đàn ông tuấn mỹ như Long Ngạo vậy, chỉ mới nghĩ thôi mà mặt hồng tim đập dứt rồi. . . . .
" muốn cởi quần áo của ta, rồi chụp hình ta sao?"
Trong lòng Tư Đồ Hỏa có chút khó nhịn, mặc dù Long Ngạo hơi có thái độ ác liệt với , nhưng cũng đến mức phải cởi hết quần áo ta rồi chụp ảnh nude đâu?
Bây giờ ở vào tình thế khó xử.
"Trong tâm mềm nhũn rồi, đần sao, đàn ông như ta vậy nếu được giáo huấn ta biết sợ, có phải lần sau còn muốn bị ta khi dễ hay ?"
tại Thiển Hạ rất chán ghét đàn ông, nhất là sau khi gặp phải Tần Trác Luân, nghĩ lại ngày đó ở văn phòng nhìn thấy tình cảnh kia, trong lòng giống như ê ẩm đau, tại sao, tại sao nghĩ đến ta, lại cảm thấy khó chịu như thế.
, thể, chẳng lẽ mình ta, vậy làm sao có thể được, được, thể ta, đáng giá bỏ ra lòng đàn ông..
*
CHƯƠNG 35: TÂM TƯ
Phòng làm việc Tổng giám đốc
Tần Trác Luân cảm giác đầu có chút choáng váng, thân thể cũng từ từ nóng lên, trước mắt của hoàn toàn mơ hồ.
nhìn thấy người phụ nữ nằm ở người mình, cởi nút áo sơ của ra, ta lè lưỡi liếm hôn . . . . . .
Giống như, có người đẩy mở cửa, bóng dáng kia có chút giống Tô Thiển Hạ, đứng hồi rồi mới , muốn đẩy người phụ nữ nằm ở người mình ra, nhưng người phụ nữ kia lại ôm chặt lấy , hệt như bạch tuộc nên rất khó đẩy ra, môi của bị người phụ nữ kia hôn lên, dùng sức lay đầu, muốn giữ lý trí tỉnh táo, lúc mở mắt nhìn về phương hướng cánh cửa bóng dáng kia còn ở đây.
đẩy người phụ nữ kia ra, lúc này chần chờ nữa mà lập tức chạy vào phòng nghỉ bên trong phòng, dùng nước lạnh xối lên đầu và thân thể của mình, cứ như vậy qua mấy phút đồng hồ, thân thể mới dần dần khôi phục lại nhiệt độ bình thường, mà khi đó lý trí cũng mới trở về.
Mới vừa xảy ra chuyện gì?
xoay người tới phòng làm việc, phòng làm việc có ai ở đây, cửa cũng đóng.
cũng đổi bộ quần áo ướt sũng người mà tới trước bàn làm việc, ánh mắt rơi vào góc bàn bên phải, Thiển Hạ vừa uống trà buổi chiều như nào còn chưa có trở lại đây?
Dời tầm mắt mình trở lại bàn lần nữa, chợt phát lá thư, là lá thư từ chức, chữ viết nhã nhặn xinh đẹp.
Trong lòng chấn động, mở thư ra, là Thiển Hạ viết thư từ chức.
bỏ , tại sao?
Vậy bóng dáng trước thấy lúc nãy là Tô Thiển Hạ, tại sao ?
Chẳng lẽ mới vừa rồi đầu mình choáng váng, tầm mắt mơ hồ, thân thể nóng lên cũng phải là tình cờ, có người ở trong nước trà của mình còn là trong cà phê hạ dược?
là nguy hiểm, nếu phải là nghĩ đến Thiển Hạ, cũng vọt vào trong phòng tắm xối nước lạnh, nếu vậy bị người khác tính kế thành công.
Như vậy, người tính toán hạ dược với là ai ?
Mục đích là gì?
Thiển Hạ bỏ , có muốn gọi điện thoại cho hay , nếu là tại tìm trở lại, đối với chưa chắc là chuyện tốt.
nhất định là nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình cùng người phụ nữ kia hôn nhau, đáng chết, ngang nhiên muốn nhìn thấy.
Khi nào lại quan tâm người phụ nữ như vậy, , muốn như vậy, muốn tim của mình thất lạc người phụ nữ nào đó, cho dù người phụ nữ kia là Tô Thiển Hạ chăng nữa.
Gương mặt tuấn tú của sầm lại, bỏ cũng tốt, tự nghĩ tìm , tuyệt đối cự tuyệt chuyện mình động lòng với người phụ nữ mà mất tự do của bản thân.
*
" muốn giúp tôi cởi, vậy tôi tìm Tô Lạp."
Thiển Hạ mở cửa muốn tìm Tô Lạp đến giúp đỡ cởi xuống quần áo của Long Ngạo, nhưng Tư Đồ Hoả lại ngăn lại.
"Tôi tự mình làm, chỉ người đàn ông mà thôi, có gì phải sợ."
Tư Đồ Hoả lấy hết dũng khí tiến lên, hơi nghiêng thân thể xuống cởi quần lót của Long Ngạo.
Thiển Hạ điều chỉnh lại camera điện thoại di động để chụp hình chút, tiếp đó bước gần phía trước chuẩn bị chụp hình Long Ngạo trần truồng.
"Thiển Hạ, chờ chút. Cái đó, để tôi chụp là tốt rồi, yên tâm tôi nhất định chụp, thân thể của ta cũng có gì đẹp mắt, trước hết có thể ra ngoài ?"
Khi cởi bỏ quần lót của Long Ngạo xong, mắt thình lình thấy được chỗ đó của , khuôn mặt nhắn của Tư Đồ Hoả đỏ bừng lên, lập tức cầm quần lót của ngăn lại nơi đó, sau đó nhìn Thiển Hạ .
Thực ra, trong lòng cũng quá nguyện ý để Thiển Hạ thấy được thân thể Long Ngạo, hơn nữa còn là bộ dạng cởi hết như vậy.
"Ha ha, cũng tốt, dù sao tôi cũng có hứng thú với thân thể ta. ngàn vạn lần đừng xuống tay lưu tình với ta đó."
Bàn tay Tô Thiển Hạ gõ cái lên đầu của mình, có chút tỉnh táo rồi, cười như cười, đôi mắt đẹp giống như nhìn thấu tâm của Tư Đồ Hoả, trong lòng rất khẳng định Tư Đồ Hoả là có hảo cảm với Long Ngạo.
ra khỏi phòng Long Ngạo rồi trở về gian phòng của mình.
Chính mình trở lại phòng, nằm ở giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu lập tức bắt đầu nghĩ đến hình ảnh ở phòng làm việc thấy Tần Trác Luân cùng người phụ nữ khác ôm hôn thân thiết, nhịn được muốn than thở.
Làm thế nào, bản thân mình giống như có cảm giác , ta.
Tại sao trong đầu chính là ra mặt của , bóng dáng của , ghét, Tần Trác Luân thối, cút ra khỏi lòng của tôi, cút ra khỏi đầu của tôi, biến, nhanh lên chút cút , lăn xa xa .
chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh tắm rửa thân thể, rửa mặt, chính là muốn quên Tần Trác Luân. Nhưng là, càng muốn quên, khuôn mặt của , bộ dáng của , ở trong đầu của tất cả càng lên ràng hơn, khiến cho muốn chạy trốn cũng trốn thoát.
"A, cái người bại hoại này, tại sao đối với tôi dây dưa thả, có người phụ nữ khác, còn giữ tôi lại làm cái gì, khốn kiếp, khốn kiếp, tên thối tha khốn kiếp. . . . . ."
đau lòng khóc lên, nước mắt giống như từng hạt trân châu đứt dây rơi xuống, muốn ngừng cũng ngừng được. . . . . .
*
CHƯƠNG 36: BÁ ĐẠO CHIẾM ĐOẠT (thượng)
Sau khi khóc lúc lâu, lau khô nước mắt, nhìn hình ảnh bản thân mình trong kính cười tiếng, cười tiếng để quên .
"Tô Lạp, người kia chưa?"
Trong phòng khách sạn, dùng điện thoại nội bộ gọi điện thoại sang phòng Tô Lạp để hỏi thăm tình hình.
"Đến rồi, chỉ là, nhưng mà ta, ta lại là?"
Lời Tô Lạp còn chưa hết điện thoại lập tức bị người khác nhấn nút tắt, hình như là do người phục vụ ngắt điện thoại.
"Tô Lạp, Tô Lạp, thể nào, là tiểu gia hỏa thấy sắc quên bạn, nhưng mà giọng của ấy nghe rất? Là vui mừng hay là sợ hãi?"
Thiển Hạ nhìn điện thoại bị ngắt, ra sức suy nghĩ, có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nhất định Tô Lạp bị người phục vụ đó làm cho hoa mắt rồi.
Khách sạn, phòng làm việc của quản lý
"Cậu tới phải , nếu cậu muốn đến mình lập tức ngăn cản khách sạn an bài người nam phục vụ cho ấy."
Giờ phút này, đôi mắt Thượng Quan Kì lóe lên tia hài hước, bộ cà lơ phất phơ, cũng làm mất vẻ tuấn mỹ của .
"Cậu ấy là người nào, an bài người nào, phục vụ, phục vụ cái gì?"
" ấy họ Tô, tên là Thiển Hạ, ấy uống rượu rồi tới khách sạn tìm đàn ông qua đêm, còn cần mình tiếp sao?"
Thượng Quan Kì chính là cố ý treo ngược tâm tình của Tần Trác Luân, vừa nghe xong Tần Trác Luân cũng có đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Kì nhìn điện thoại bị cắt đứt kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà ác nhất, ha ha, ngờ ở bên trong lòng của Luân lại rất quan tâm đến Tô Thiển Hạ, dù có ý muốn đùa giỡn phen nhưng chỉ có thể lựa chọn nhìn, bởi vì hiểu nếu nhìn, nhất định bị Tần Trác Luân đánh trận, mà hậu quả nặng nhất của lần bị đánh là nằm giường cả năm ba tháng, nên dĩ nhiên cũng nguyện ý chịu bi thảm như vậy.
Tần Trác Luân vừa cúp điện thoại tức tốc lái xe tới khách sạn, xe còn chưa dừng hẳn từ trong xe nhảy ra, bước nhanh lên lầu.
‘Cốc cốc. . . . . . ’
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thiển Hạ tắm trong phòng tắm, vội vàng tắm sạch bọt sữa tắm người, dùng khăn tắm lau khô thân thể, thay áo ngủ của khách sạn, sau đó bước tới mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, còn chưa nhìn ràng người nào đứng ngoài cửa đối phương xông vào trở tay khóa cửa phòng, tay chặn ngang ôm lên tới bên giường, tiếp đó ném xuống giường giống như ném quả bóng.
có chút chóng mặt, cũng lắm tình trạng tại.
Ơ, cái người đàn ông tới phục vụ cũng quá hung bạo , vừa hung bạo cuồng dã lại còn thô lỗ nữa chứ?
Giống như có điểm giống, nhưng cương quyết nhất định quên cái tên bại hoại Tần Trác Luân kia. tự giễu cười tiếng, cảm giác mình rất khôi hài, lúc này làm sao lại nghĩ tới , vừa mới quyết định quên tại sao có thể lại nhớ tới đây?
Sau đó thu hồi nụ cười tự giễu rồi nhìn chăm chú coi trộm người kia chút, trời ạ, ta, và Tần Trác Luân giống y như nhau, quả giống như khuôn mẫu đúc ra, điểm bất đồng duy nhất chính là mặt của ta nổi lên tức giận, ha ha, là phẫn nộ nguy hiểm.
tự chủ tránh vào giữa giường, căn bản quên chuyện mình ra biết võ thuật.
"... dữ dội như vậy làm cái gì, là ai, tôi cho biết, dung mạo rất giống tên đàn ông khốn kiếp mà tôi ghét, cho nên tôi muốn , mời ra ngoài."
kéo chặt cổ áo ngủ lại, mới vừa bị ném như vậy, cổ áo cũng mở ra rất nhiều, bên trong cũng mặc cái gì khác.
"Tô Thiển Hạ, dám tìm đàn ông nên trả giá cao."
Còn dám ghét , cái gì lớn lên giống tên đàn ông khốn kiếp mà ghét, ràng chính là người đàn ông kia, mà lại dám ghét , còn dám cần , tuyệt đối cho phép.
bò lên giường, bắt được chân của kéo đến bên cạnh mình, thân thể cao lớn đè ở người , trong lòng cả kinh, trời ơi, ta, chẳng lẽ ta chính là Tần Trác Luân?
Khó trách cảm giác hai người họ giống nhau như đúc, ra đây là Tần Trác Luân, nhưng, nhưng làm sao ta biết ở chỗ này, tốt, lại còn khách khí coi như món đồ chơi vừa ném vừa kéo vừa đè như vậy, cũng để bị ta đè ép đâu.
" ra ngoài, cái người xú gia hỏa này đè người tôi làm gì, thân thể của tôi đều bị đè bẹp rồi."
Tay của lập tức sờ vào bên trong, ràng đuổi người, thế mà ta còn sờ người , được, chỉ cái hất tay của mở toang áo ngủ của , đúng là hỏng bét, thân thể của lại hoàn toàn trần truồng ở trước mặt . . . . . .
" kêu tôi ra ngoài tôi phải ra ngoài sao, cho rằng dễ dàng ra lệnh cho tôi sao? cảm thấy tôi muốn làm gì, người đàn ông cùng phụ nữ ở giường khách sạn, lại mới vừa tắm xong còn phải là đợi tôi sao?"
xong, bàn tay to của lập tức bao phủ nơi đẫy đà của , cả người toát mồ hôi, trong lòng thở dốc vì kinh ngạc.
Đáng chết, nhịp tim nghe sai khiến lại đập cuồng loạn, khuôn mặt nhắn cũng nóng lên, thân thể khẽ run rẩy, cũng bởi vì tiếp xúc thân mật như thế mà nóng lên.
"Tôi.... tôi muốn phải , chẳng lẽ thừa nhận chính là Ngưu Lang?"
cố ý dùng hai chữ Ngưu Lang lên to để cho nghe được, còn dám đến phá hư chuyện tốt của , tự nhiên cũng muốn bị tức giận.
"Ngưu Lang? đến khách sạn chính là muốn tìm Ngưu Lang, đáng bị phạt."
Tại sao ta lại tức giận như vậy, tìm Ngưu Lang hoặc là tìm đàn ông khác bồi chuyện phiếm cũng đều liên quan đến , phải chính cũng ở ghế sofa trong phòng làm việc ôm hôn người đẹp sao?
*
Last edited by a moderator: 5/10/15
Bạch Phụng thích bài này.