1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc chồng trước không dễ chọc - Thanh Âm Tùy Cầm (12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Là cầu tôi

      Edit: Tâm Di

      Đúng lúc này cảm thấy đầu hôn não trướng, loại cảm giác khô nóng kiềm chế toàn thân thể

      Bạch Tiểu Du cảm thấy đầu óc của mình chịu kiểm soát của bản thân, đài người ta gì đó, nghe lọt câu. Người phía mặc âu phục màu trắng được cắt may vừa vặn, khuôn mặt tuấn, dáng người vĩ ngạn, thể nghi ngờ là tâm điểm của toàn bộ tiệc rượu.

      vừa xuất , toàn bộ hội trường đều cảm thấy có loại áp lực vô hình

      ta quen mặt a?!.

      kịp nghĩ nhiều, thân thể của khó chịu như bị lửa thiêu, nhanh chóng xuyên qua đám đông chạy vào trong toilet, liều mạng dùng nước lạnh để giội rửa hai gò má nóng hừng hực của mình

      Nhưng mà, như vậy căn bản thể giải quyết được vấn đề, lửa trong cơ thể càng cháy càng mạnh, khó chịu sắp chết được.

      Lê cơ thể lung la lung lay ra khỏi toilet, phân phương hướng, mơ mơ màng màng dựa vào vách tường thở hổn hển

      Bàn tay bé bắt đầu kìm lòng nổi xé xách lễ phục của mình, cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, chỉ muốn bản thân cảm thấy mát mẻ hơn chút

      “Người đẹp, haha, tôi chờ em lâu rồi”

      người đàn ông béo phì đột nhiên xuất , mặt mang theo nụ cười thô bỉ, vẻ mặt có ý tốt khiến cho Bạch Tiểu Du cảm thấy ghê tởm

      Người đàn ông đó ôm chặt lấy thân thể của , chuẩn bị đưa hưởng thụ thiên luân chi nhạc. Bạch Tiểu Du muốn đẩy ông ta ra, nhưng mà thân thể lại tự chủ muốn sáp lại gần hơn, biểu hết sức vội vàng

      Trời ạ, tại sao có thể như vậy?.

      cảm thấy chỉ có nhích lại gần thân thể đàn ông mới có thể khiến dễ chịu hơn chút

      “Người đẹp, em cần làm kiêu, em xem, thân thể của em thành hơn em nhiều” Bàn tay đầy đặn của ông ta sờ soạng thân thể của , vẻ mặt thể chờ được nữa

      Lý trí mách bảo nên cự tuyệt nhưng mà thân thể lại nghe theo sai bảo của bản thân, dựa sát vào người ông ta.

      Cảm giác được thân thể của áp sát, người đàn ông càng thêm hưng phấn, thân thể sớm phấn khích đến cực hạn rồi, bế lên, tà ác cười:

      “Yên tâm , tôi thương em tốt”

      Người phụ nữ đẹp như vậy, xem như hôm nay ông kiếm được lời rồi!. Ông nuốt ngụm nước bọt, ôm thân thể mềm mại về phương hướng khác

      Bạch Tiểu Du mất ý thức từ sớm, để mặc người đàn ông ghê tởm ôm lấy thân thể của mình

      Đột nhiên, có tập kích bất ngờ, Bạch Tiểu Du chỉ cảm thấy thân thể của mình xoay tròn vòng trong trung sau đó trước mặt xuất khuôn mặt tuấn lãng phong thần, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho thân thể nhắn của run lên, rất lạnh….

      Cho dù là như thế này, cũng có cách nào dập tắt lửa trong lòng . đánh mất lý trí từ sớm, ôm lấy cổ , bàn tay nhịn được xẹt qua cơ thể .

      Môi đỏ mọng liều mạng cọ sát gương mặt cương nghị của , tựa hồ chỉ có làm như vậy mới có thể diệt được đốm lửa trong lòng

      Đối với hành động của , mày kiếm của nhíu chặt, cách vạt áo có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng hừng hực của

      phân phó cho 2 trợ lý ở phía sau: “Đem nhốt người này lại, chờ lệnh của tôi, được để cho bất kì ai biết”

      Lạnh lùng nhìn lướt qua người đàn ông bị đánh bất tỉnh mặt đất, ấn người phụ nữ trong lòng vào trong ngực của mình

      “Vâng, tổng giám đốc”

      Trong phòng to như vậy, người đàn ông đặt người phụ nữ an phận lên giường lớn, chuẩn bị đứng dậy rời , nào biết, người phụ nữ này lại biết lượng sức như vậy, níu lấy cánh tay , trong đôi mắt tràn đầy lửa nóng

      Cái này, sao lại thế này, cũng là người đàn ông bình thường, được ?.

      cho rằng, chẳng qua chỉ đơn thuần uống say, mượn rượu giả điên. Nếu phải vì chuyện ba năm trước, xen vào chuyện của người khác, này, vì sao có đầu óc như vậy?.

      Bạch Tiểu Du đưa tay ôm lấy cơ thể , miệng lẩm bẩm:

      “Nóng quá!”

      Môi đỏ mọng ngừng phả hơi vào cổ , mang theo mùi rượu nhàn nhạt, khiến cho hơi choáng

      “Chết tiệt, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu thế?”

      đột nhiên chán nản, là người luôn biết tự kiềm chế mình, thế mà hành động của lại làm kiềm chế được

      Chẳng lẽ, nguyên do là vì lâu rồi chạm vào phụ nữ sao?.

      Nhân vật chính Mộ Trường Hiên xuất , đẩy bữa tiệc lên cao trào, mà vai nam chủ lại nhắn nhủ với mọi người vài câu, sau đó biến mất.

      ai để ý chuyện này, nương theo nhạc chầm chậm, trong sàn nhảy, trai đẹp xinh ưu nhã khiêu vũ. Trong phút chốc, thanh chuyện, thanh trêu chọc, vô cùng náo nhiệt

      Chỉ có người đàn ông sớm còn tự chủ, cả người giống như ruồi bọ mất đầu, xuyên qua hội trường.

      Làm sao bây giờ, ba mẹ sắp đến rồi, Tiểu Du đâu rồi?. lâm trận bỏ chạy chứ, gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn liên lạc được

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, biết có phải mình ném vỡ điện thoại hay ?.

      Trong sàn nhảy, bóng dáng màu hồng nhìn Mộ Tử Khanh vội vội vàng vàng ở bên kia, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, đẩy người đàn ông nhảy chung với mình ra, chậm rãi tới bên cạnh Mộ Tử Khanh

      Ở trong lòng ngừng mặc niệm, lúc này đây tôi xem làm thế nào còn có thể ở bên cạnh Mộ Tử Khanh!

      Dưới lầu phi thường náo nhiệt, lầu, trong gian phòng nào đấy, khí cũng ngừng ấm lên

      Lúc này, Bạch Tiểu Du chỉ biết, nếu như để cho người đàn ông này , khó chịu đến chết mất. tay túm lấy vạt áo của , tay còn lại xé rách lễ phục mỏng manh ở người

      làm sao vậy?”

      có thể cảm thấy hô hấp của trở nên hỗn loạn, mà nhịp thở của cũng trở nên gấp gáp theo tiết tấu của , nhìn thân thể trắng noãn chút che giấu, phơi bày ở trong khí, có tiền đồ nuốt ngụm nước bọt, muốn cách xa chút, nhưng thân thể chịu chi phối

      Cho dù đàn ông có tự chủ tốt đến đâu, cũng thể chịu được hành động khiêu khích cứ lặp lặp lại nhiều lần như vậy. Thế mà lại bắt đầu cởi quần áo của mình, điên rồi sao?.

      nghĩ tới, năm đó lại lột xác trở thành người phụ nữ mê người như vậy, mềm mại ở trước ngực bị áo lót màu xanh nhạt bao lấy, quần lót cùng màu, đều đại biểu cho gu thưởng thức của trước sau vẫn ngây thơ như thế.

      Nếu như thay đổi gợi cảm chút, có phải chảy máu mũi hay ?.

      Nhưng mà, thể , như vậy, đáng !

      Hai tay của Bạch Tiểu Du quấn lên cổ , mắt phượng híp lại, môi đỏ mọng phát ra những câu ý vị sâu xa:

      …. Rất đẹp trai a… Ừm”

      Sau đó bất chấp tất cả há mồm cắn lên môi mỏng lạnh như băng của

      Cuối cùng, lý trí của hoàn toàn sụp đổ ở giây phút này, gắt gao trừng mắt nhìn 2 gò má của vì say rượu mà phiếm hồng:

      “Tôi cho biết, đừng đùa với lửa”

      Ngay cả thanh cảnh cáo cũng hơi run rẩy

      Tối hôm nay, là nhân vật chính, mặc dù uống ít rượu, thế nhưng gần đây tự chủ của rất tốt, chưa từng mượn rượu để làm bậy, phải là người sống tùy tiện.

      Đối với phụ nữ, cũng cực kì kén chọn. Nhưng này, lại dấy lên hứng thú của .

      Với cảnh cáo của , Bạch Tiểu Du chẳng những lùi bước, ngược lại càng ngày càng càn rỡ người của .

      Tay tự chủ mà cởi áo khoác âu phục giúp , lộ ra áo trong màu trắng, sau đó ngừng ma sát ở người , khiến cho hầu kết của căng thẳng, hít vào sâu

      Gặp quỷ mà!.

      Mộ Trường Hiên thầm mắng ở trong lòng câu. Cố gắng ngừng thở, túm lấy bàn tay sờ loạn của , để cho tiếp tục.

      dám cam đoan, nếu như còn tiếp tục, có thể sụp đổ hay

      “Ừm….”

      Bạch Tiểu Du hét lớn, hai tay bị túm lấy, dùng sức muốn giãy thoát

      Nghe tiếng thét của , thân thể Mộ Trường Hiên run lên, nới lỏng bàn tay mềm mại của ra, cố nén xúc động thân thể, muốn cách xa chút

      Tại sao lại phát , này chính là tiểu tinh!

      Lúc sững sờ, áo trong của bị Bạch Tiểu Du cởi ra, sau đó môi của dời đến hầu kết của , trúc trắc hôn, hơi thở thơm như lan, mùi rượu lan tỏa….

      phù hợp!

      đột nhiên nhớ tới đối thoại ở bên trong toilet, chẳng lẽ người phụ nữ kia làm vậy?. Bỏ cái gì đó ở trong rượu của sao?.

      đáng chết!

      Người phụ nữ ngu ngốc, ba năm rồi mà đầu óc vẫn chậm chạp như vậy, dễ dàng bị người ta lợi dụng, tối hôm nay muốn trở thành giải dược của sao?.

      Nghĩ tới đây, cảm thấy ảo não, sửa sang lại thân thể của , trong mắt phun ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của , giọng điệu vô cùng rét lạnh:

      “Nhìn tôi”

      “Ừm”

      Ánh mắt Bạch Tiểu Du mơ màng nhìn , muốn bổ nhào về phía nhưng lại bị ngăn lại

      Quyến rũ như , mỗi tấc da thịt óng ánh trong suốt như lời mời mọc tốt nhất, mỗi lần nhìn, đều cảm thấy mạch máu của mình căng lên lần

      Giọng khàn khàn, mở miệng :

      “Tôi hỏi , biết tôi là ai ?”

      đẹp trai”

      Bạch Tiểu Du trả lời chút do dự, tay bé giãy dụa, muốn thân cận nhiều hơn

      Câu trả lời như vậy, khiến cho sắc mặt người đàn ông vốn xanh mét bỗng trở nên cứng đờ, tay nổi gân xanh, dường như nhẫn, nhưng có phát tát, nới lỏng tay ra

      Tay vừa mới được nới lỏng, Bạch Tiểu Du nhanh chóng bổ nhào về phía , tiếp tục động tác còn dang dở

      Chưa từng làm qua chuyện này, cũng biết nên tiếp tục thế nào, muốn kéo quần của , nhưng tháo được thắt lưng

      “Tên tôi”

      Bỗng nhiên, tay túm lấy tay , môi lạnh như băng phun ra 2 chữ

      Thân thể của nóng như bị lửa thiêu, dường như hơi cảm thấy bực bội:

      “Haha, diện mạo của rất giống với chồng trước của tôi”

      “….Chồng trước của tên là gì?” nhẫn, đúng, nhẫn!

      Nào biết, Bạch Tiểu Du thừa dịp để ý áp đảo giường, môi đỏ mọng chút lưu tình hôn lên môi lạnh như băng của , là hôn, nhưng thực chất là cắn!

      “Ưm…”

      Bạch Tiểu Du phát ra tiếng rên khẽ

      vốn nhẫn đến cực hạn, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ. Nụ hôn của rất loạn, càng làm như vậy càng làm cho Mộ Trường Hiên muốn ngừng mà được, bị môi của chạm vào, khiến có cảm giác giống như bị điện giật.

      Rốt cục, chịu đựng nổi động tác như vậy, rất nhanh đảo khách thành chủ, áp đảo ở dưới thân của mình

      Hình như muốn trả thù hành động mới vừa nãy của , hung hăng hôn lên đôi môi gây của , môi của rất mềm, rất ngọt, vừa chạm vào muốn rời khỏi

      Chưa bao giờ, cái này lại làm cho thần hồn điên đảo?.

      Ba năm trước, phải bỏ lỡ điều gì chứ?.

      năm đó kí hiệp nghị với trưởng thành rồi?.

      còn nhớ, lần đầu tiên gặp , rất kiệm lời, luôn cúi đầu dám nhìn . Cho đến khi lĩnh chứng nhận kết hôn, cùng sống dưới mái nhà, nhưng cũng hiếm khi gặp mặt nhau, cuộc sống hai người liên quan đến nhau

      bây giờ giống như trở nên mê muội, người phụ nữ trước mắt rốt cuộc làm thể dời tầm mắt được

      Mộ Trường Hiên hít sâu hơi, sau đó, thấp giọng bên tai câu:

      bé, nhớ kĩ, là em cầu tôi”

      đêm này, nhất định ngủ!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:

      Edit: Tâm Di


      Ba năm trước bỏ qua , hôm nay chính đưa tới cửa, còn có lý do gì để cự tuyệt sao?

      phải là thánh nhân, báu vật tuyệt sắc như thế, là đàn ông đều cầm lòng được

      Huống hồ, lâu rồi chạm vào phụ nữ!

      chưa bao giờ biết thân thể của lại đẹp như vậy, mặc dù trong mắt quần áo mặc rất ngây thơ nhưng càng làm trở nên mê người hơn.

      Màu da trắng nõn trong suốt, ở dưới ánh đèn càng thêm lóng lánh rực rỡ

      Theo tiếng nỉ non của , hô hấp của càng căng thẳng, chút lưu tình phủ lên đôi môi đầy đặn của , nhàng gặm cắn, như muốn trừng phạt hành động vừa rồi của .

      Điều này cũng nên trách , ai bảo trêu chọc !

      Mãi cho đến khi….

      “Ưm…. Đau, đau”

      cơn đau tê liệt tâm phế chạy dọc khắp cơ thể của , nhịn được kêu ra tiếng, gắt gao cắn chặt môi dưới của mình

      Mộ Trường Hiên bị tình huống bất thình lình dọa sợ đến choáng váng, trong tiếng kêu đau của , dừng lại vài giây, sau đó cúi đầu nhìn xuống.

      drap giường màu trắng bị nhiễm mảng hồng nho , giống như đóa hoa nở rộ giữa vùng trời màu trắng, dễ dàng nhìn thấy

      nghĩ tới, đây là lần đầu tiên của !.

      Kinh ngạc rất nhiều, đau đớn làm cho mày nhíu lại, hiểu sao lại dâng lên tia đau lòng

      cảm thấy đau đớn, nên cố gắng áp chế ngọn ngửa trong người mình, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của , lại nhịn nổi, tiếp tục hôn tới tấp, hôn đến khi thở nổi….

      Bạch Tiểu Du bị vây ở thế bị động, chỉ biết thân thể của mình thiết tha muốn được mát mẻ, mà người đàn ông này lại giống như khối băng trong lửa lớn, cứu vớt thân thể nóng như lửa của

      Mộ Trường Hiên rất hài lòng với đáp lại của , nhìn mồ hôi tinh mịn trán , nhàng giúp chùi , giống như che chở bảo bối trân quý nhất thế gian này, có lẽ chính cũng phát , rốt cuộc có bao nhiêu dịu dàng

      Thực ra, tiếp xúc với phụ nữ nhiều, nhưng mà có thể trao lần đầu tiên cho , cũng chỉ có mình , điều này khiến cho cảm thấy có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có

      Có lẽ, vì sợ làm đau , nụ hôn tiếp theo của rất dịu dàng.

      Nhưng mà, người phụ nữ dưới thân cũng hài lòng với động tác dịu dàng của , ôm chặt lấy đầu , sau đó mãnh liệt hôn lên môi mỏng của .

      Nụ hôn như vậy, khiến cho tiếp tục kiềm chế được…..

      Đêm nay, đều điên rồi. Trong phòng hỗn độn cả lên, nhưng cũng ai thèm để ý!

      thề, chưa từng điên cuồng như thế, giống như chàng trai vừa mới trải qua tình cuồng nhiệt, cho dù từng phụ nữ, cũng chưa từng quyến luyến như vậy, nghĩ đến đây, môi hơi cong lên, muốn nhớ lại quá khứ.

      Năm đó, vì người phụ nữ ấy, kích động mà làm ra rất nhiều chuyện, bây giờ vẫn lẻ loi như cũ. Thậm chí, vì ta, tiếc kết hôn với người quen biết

      Kết hôn ở trong lòng là chuyện thiêng liêng cỡ nào, nhưng vì ta, thể diễn kịch…..

      Rạng sáng 4 giờ, bên trong phòng vẫn bừa bãi như cũ

      “Tỉnh rồi?”

      Mộ Trường Hiên mặc áo tắm màu trắng, thân thể lười nhác tựa ở đầu giường, hai tay tùy ý lật chuyển tạp chí, nhìn người phụ nữ bên cạnh chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt hỏi câu

      khuôn mặt lạnh như băng nhìn ra bất kì cảm xúc nào, dường như việc làm vừa nãy của hai người chỉ là giấc mơ!

      Bạch Tiểu Du híp lại đôi mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng phun ra chữ:

      …?”

      Đêm qua xảy ra chuyện gì, mọi thứ giống như cuộn phim tua ngược, dần dần trong đầu . Toàn thân đau nhức, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, khiến kinh ngạc hồi lâu

      Ba năm rồi, vẫn trước sau như , khiến cho người khác trầm luân. Liếc mắt nhìn cái, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, người truyền đến hơi thở mỏng manh khiến cho mê muội

      “Ách?”

      hừ lạnh tiếng, rất hài lòng với thái độ của :

      “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi định bắt chịu trách nhiệm, vì thế có thể yên lòng rồi”

      chỉ biết mình bị gì đó, ngừng muốn đàn ông, nghĩ tới người đàn ông đó lại là ta!

      vừa mới cái gì?. Chịu trách nhiệm?.

      Những lời đó phải là nên sao?. có ý gì?.

      Cho dù là do chủ động cũng thể đúng lý hợp tình như thế!

      còn ngốc hơn so với ba năm trước”

      Môi mỏng của ra từng chữ lạnh như băng, mang theo bất kì cảm xúc gì, nhưng lại hàm chứa chút châm biếm

      Nghe vậy, Bạch Tiểu Du mạnh mẽ từ giường ngồi dậy, hai tay túm chặt lấy chăn, để thân thể của mình lộ ra ngoài, mắt to tức giận trừng mắt nhìn , trong kẽ răng rít ra mấy chữ:

      “Mộ ---Trường--- Hiên”

      Rất đáng giận!. Vẻ mặt của như thế là sao đây?.

      tệ, vẫn còn nhớ tên của tôi”

      Biểu cảm thờ ơ như của hoàn toàn chọc giận

      Nào có người đàn ông nào như thế, chẳng lẽ nên giải thích chút sao?.

      Hít sâu hơi, cầm lòng hỏi:

      “Người đàn ông tối qua là ?”

      Mày rậm của hơi nhíu lại, khuôn mặt lạnh như băng xuất ý cười hiếm thấy, trong giọng mang theo chút nghiền ngẫm:

      “Nếu là ai, cần cảm ơn tôi, tôi chỉ làm thêm việc tốt thôi”

      muốn phản bác, ngoài cửa truyền đến tiếp đập cửa dồn dập:

      “Chú sáu, chú ở đâu?. Cháu là Tử Khanh!”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: nợ tôi 2 lần
      Edit: Tâm Di

      Thanh quen thuộc ngoài cửa, khiến cho Bạch Tử Du ngẩn ra, chăn cầm trong tay càng ngày càng chặt, chính xác mà , thân thể của hơi run rẩy

      Chú sáu?. ta là chú sáu của Mộ Tử Khanh?. Trời ạ, có chuyện gì xảy ra vậy trời?.

      Ngược lại với , vẻ mặt của Mộ Trường Hiên vẫn dửng dưng như , nhưng biểu cảm của lại khiến cho suy ngẫm

      “Sao vậy?. Sợ?.”

      Môi lạnh như băng hơi nhếch lên, đôi mắt đen thẫm màu khiến người ta đoán được vào lúc này suy nghĩ gì

      Bạch Tử Du nuốt ngụm nước bọt, mang theo chút oán giận :

      “Tại sao cho tôi biết là chú của Mộ Tử Khanh?”

      Chết tiệt! vốn nên nghĩ đến là người của Mộ gia!. Tại sao mình lại sơ ý như vậy, tại phải làm sao bây giờ?. Chẳng lẽ muốn Mộ Tử Khanh nhìn thấy bộ dạng của bây giờ sao?.

      ngoại trừ biết là chồng trước của , ngoài ra hề biết gì về thân phận của ở Mộ gia

      “Tôi cần phải báo cáo với sao?”

      Thanh lạnh như băng lộ ra chút kiên nhẫn

      Có thể cảm thấy thể đạt chung nhận thức với người như vậy, cho nên tiếp tục dây dưa vấn đề nữa, rất vô tội hỏi:

      “Vậy phải làm sao bây giờ?. Tôi thể để ấy biết tôi ở đây”

      Người đàn ông này tại sao lại lạnh lùng như thế, ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như thế!.

      biết có phải từ bé ta lớn lên trong hầm băng hay , vì sao mỗi lần thấy ta đều thấy lạnh như thế?.

      “Hừ”

      Quả nhiên chỉ nghe hừ tiếng, nhìn bằng ánh mắt đáng sợ, sau đó xuống giường tới cửa

      Tại sao người này lại phản ứng như thế a, nếu như phải sống chung với người như vậy cả đời có nào chịu được?.

      Ông trời ơi, suy nghĩ chuyện gì thế này, có sống với ai cả đời cũng phải là ta

      Chờ phục hồi tinh thần bóng dáng cao lớn của tới cửa, như sợ làm bại lộ hành tung của mình, muốn hỏi rốt cuộc có tính toán gì , vừa mới được chữ:

      …”

      Tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng vội vã, có thể thấy người bên ngoài rất gấp:

      Chú 6, chú 6…”

      Mộ Trường Hiên mở cửa ra, thân mình cản ở ngoài cửa, lạnh nhạt mở miệng:

      “Có việc gì?”

      Mộ Tử Khanh cảm thấy bình thường, mặc dù chú sáu rất lạnh lùng nhưng có chỗ nào phù hợp ra được, vừa nghe trong phòng truyền ra tiếng hoan ái, trong ấn tượng của , chú 6 phải là người thích mang phụ nữ đến nơi này, hay là chú ấy có bạn rồi?.

      “Chú sáu, cháu… làm phiền chú sao?”

      khúm núm hỏi câu, sợ làm chú mất hứng. Đương nhiên, nghi vấn vừa rồi chỉ có thể giấu trong lòng

      “Có chuyện gì cháu

      Giọng lạnh như băng, cũng thân thiết giống như bậc trưởng bối

      Mộ Tử Khanh lí do:

      “Là như vậy, hôm nay bạn cháu cùng cháu đến tham dự lễ chúc mừng, nhưng mà lại vô cớ biến mất , cháu điều tra băng ghi hình rồi, ấy ra ngoài…”

      đợi ta xong, cắt ngang lời: “Cháu muốn chú giúp cháu tìm ấy?”

      “Ừm, chú 6, chú mời cháu vào trong ngồi chút sao?”

      rất muốn nhìn người phụ nữ bên trong có dung mạo như thế nào, hôm nay lá gan của đặc biệt lớn

      Giữa hai con mắt của Mộ Trường Hiên xẹt qua tia ý lạnh, nhưng môi lại cong lên:

      tiện, thím của con có mặc quần áo”

      Lý do như vậy rất tốt, phải sao?.

      “Thím?. Chú 6, rốt cuộc chú cũng có…”

      chưa từng thấy chú sáu bảo vệ người phụ nữ nào như thế, nhưng lại được công nhận là thím của mình, rốt cuộc là thần thánh phương nào?.

      Chuyện này khỏi làm tò mò, ngừng rướn cổ lên muốn nhìn người bên trong

      Mộ Trường Hiên làm sao có thể để ta đạt được mục đích, lành lạnh mở miệng:

      “Chú giúp cháu điều tra ràng, cháu cứ đến nơi khác tìm thử xem”

      đợi ta lấy lại tinh thần

      “Rầm”

      tiếng, cửa đóng lại, suýt chút nữa đụng vào mũi của người đứng bên ngoài

      Chú 6 của , vĩnh viễn đều như vậy. Cuối cùng chú ấy giống ai?. Mọi người đều chú ấy vô tình, nhưng cảm thấy chú ấy đến nỗi như thế

      Mộ Trường Hiên quay đầu nhìn giường vùi đầu vào trong chăn, khỏi có chút tức giận

      ấy sợ như vậy sao?. Hay là tin ?.

      đáng tin sao?.

      lên phía trước, xốc chăn của lên, trong chốc lát, thân thể sáng bóng bại lộ ở trong khí, khiến cho yết hầu của căng thẳng

      Toàn thân lại kích động đến sung huyết.

      Chết tiệt, tại sao lại biết kiềm chế như vậy?.

      Nhất thời, cơ thể của mình lộ ra ngoài ánh sáng, hoảng hốt đoạt lại chăn về bao lấy thân thể trần như nhộng của mình, dùng ánh mắt sợ hãi :

      “Này, muốn làm gì, lưu manh”

      Tuy là mắng , nhưng có chút sức lực nào, mặt lại phiếm hồng, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nghĩ lại đêm hoan ái tối qua, thẹn thùng cúi đầu, dám nhìn

      Huống chi, ta lại nhìn cơ thể chằm chằm?.

      biết, càng như vậy, Mộ Trường Hiên càng thể tự kiềm chế.

      Quả thực là cực dáng vẻ thẹn thùng của !

      cười nhạt, kéo chăn của ra:

      “Muốn làm gì?. Tôi muốn để cảm ơn tôi tối hôm qua cứu tôi, còn có chuyện vừa nãy nữa, tổng cộng là 2 chuyện, cũng nên lấy thân báo đáp chứ”

      Chương 8:

      Edit: Tâm Di


      ***

      phải ấy lên đây sao?. Tại sao tôi tìm tất cả các phòng cũng nhìn thấy ấy?”

      Mới từ lầu xuống, Mộ Tử Khanh nhìn thấy Bạch Linh Huyên ngây ngốc đứng ở đó, bởi vì trong lòng hơi bực tức, cho nên giọng điệu khi chuyện cũng được tốt

      Người trong hội trường về từ sớm, hai người đứng ở trung tâm hội trường, mỗi người đều có đăm chiêu riêng

      Bạch Linh Huyên vẻ mặt vô tội: “Chuyện này, tôi quả nhìn thấy”

      cũng biết, vì sao lại thấy Bạch Tiểu Du, ngay cả người đàn ông theo cũng biến mất

      khuôn mặt tuấn lãng thoáng lên chút mệt mỏi, hơi thở dài :

      “Được rồi, về trước , trời sắp sáng rồi”

      Theo ý , Bạch Tiểu Du muốn trốn tránh, muốn gặp cha mẹ . Nhưng mà, tối hôm qua bố mẹ cũng xuất , lục đục bên trong Mộ gia cũng chỉ có người của bọn họ mới hiểu ràng

      khuôn mặt kiều mị của Bạch Linh Huyên lộ ra tia mất mác, tiến lên phía trước, nũng nịu xin xỏ:

      “Tử Khanh, đưa em về nhà được ?. Em chỉ là , bảo em bây giờ làm sao về nhà mình a”

      lái xe tới?”

      Đối với hành động của , Mộ Tử Khanh cũng chút động lòng

      Bây giờ, có tin tức gì của Bạch Tiểu Du, làm sao có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện khác, nhìn máy ghi hình chỉ biết là toilet

      Song, trong toilet có gắn camera theo dõi, vì thế mọi manh mối đến đó đều bị cắt đứt. Chẳng lẽ cửa sau ra ngoài?.

      “Người nhà sợ uống say, cho nên dám lái xe tới, xin đó”

      Giọng của càng thêm mềm mại, khiến cho xương cốt của đàn ông cũng nhũn ra

      Thế nhưng, người đàn ông trước mắt lại có bất kì phản ứng gì trước hành động cố gắng tiếp cận của , suy nghĩ của sớm bay theo Bạch Tiểu Du rồi

      ngoại trừ hơi lo lắng, nhưng cảm thấy mất mác nhiều hơn, lẽ nào ấy bài xích mình như vậy?.

      kiên nhẫn chuyện với Bạch Linh Huyên, chẳng qua vì là em của Tiểu Du

      Sau đó, chút để ý mở miệng :

      “Được, tôi để trợ lý đưa về”

      Mộ Tử Khanh muốn tiếp tục dây dưa với , xoay người, rời khỏi

      “Ôi, Tử Khanh,… Tử Khanh…”

      Bạch Linh Huyên nổi giận, hung hăng giẫm chân, khuôn mặt xinh đẹp lên tia ngoan độc

      Nhìn bóng lưng xa, thầm :

      “Hừ, Bạch Tiểu Du, tôi tuyệt đối bỏ qua cho

      tin, mỗi lần đều để cho ta trốn thoát!. Ban đầu, muốn dẫn Mộ Tử Khanh bắt gian, ngờ, bọn họ lại biến mất.

      Chết tiệt!

      Bạch Tiểu Du hoài nghi, Mộ Trường Hiên có phải chưa từng chạm qua phụ nữ hay ?.

      Vừa rồi, hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bị mạnh mẽ cưỡng chế, ăn sạch sành sanh, đêm qua bọn họ còn chưa đủ điên cuồng sao?. Nhưng điều khiến thấy tức giận chính là, vốn muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng lại chống lại được tiến công của , còn hùa theo nữa chứ!

      Nghĩ đến thế, cảm thấy xấu hổ vô cùng, bây giờ cả người đau nhức, ngay cả sức lưc mặc quần áo cũng

      Mà người đàn ông lúc nãy còn hô mưa gọi gió người , sớm mặc quần áo chỉnh tề, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ

      Nhìn bóng lưng của , Bạch Tiểu Du nghĩ tới 4 chữ --- Mặt người dạ thú!

      ràng chiếm lần đầu tiên quý giá của , vậy mà còn muốn đền ơn cứu mạng cho , quá vô sỉ!

      “Thế nào, còn muốn?”

      Người đàn ông bỗng nhiên xoay người, câu làm muốn thổ huyết!

      cực kì giận dữ :

      “Mộ Trường Hiên, …”

      Dung mạo lạnh lùng có chút biểu cảm, nhưng lời ra lại mang theo tia nghiền ngẫm:

      “Còn có sức nổi giận, xem ra tôi vẫn ra sức chưa đủ”

      Nhìn thấy thờ ơ ngồi ở giường, tiếp đó còn thêm:

      “Chẳng lẽ muốn để cho tôi mặc quần áo giúp ?”

      cần”

      “Tôi bảo người đưa về”

      Sau khi chỉnh sửa quần áo xong xuôi, cũng để ý đến , mà xoay người rời khỏi phòng

      Điều khiến thể nào bình tĩnh, vì muốn ngăn Mộ Tử Khanh vào trong, dám , có mặc quần áo….

      nghĩ, nếu để cho Mộ Tử Khanh nhìn thấy cảnh này, biết có phải hộc máu chết !
      Last edited: 5/12/14
      videpgai thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Dấu hôn

      Edit: Tâm Di


      Khi Bạch Tiểu Du lê thân thể mệt mỏi về đến nhà là giữa trưa. Tính ra Mộ Trường Hiên cũng có chút lương tâm, biết bộ lễ phục hôm qua mặc được nữa, nên phái người tặng cho áo đầm màu trắng, miễn cưỡng có thể che khuất dấu hôn cổ

      có thể bỏ qua chuyện làm xằng làm bậy người , là vì chuyện của 3 năm trước.

      Bạch Tiểu Du bước từng bước thực vào phòng khách, nhìn thấy bóng dáng thể tưởng tượng được lại xuất vào lúc này. ưu nhã ngồi ghế sofa xem báo, cả người toát ra khí thế cao quý.

      Mỗi động tác đều tùy ý như vậy, nhưng nghiễm nhiên lại ra dáng ông chủ

      “Tiểu Du…?”

      Người đàn ông nghe được tiếng động, vùng mày nhíu chặt, giãn ra, buông tờ báo trong tay, tiến lên nghênh đón .

      Trong lòng Bạch Tiểu Du cảm thấy khủng hoảng, theo bản năng cúi xuống nhìn bản thân mình, muốn giải thích:

      “Tử Khanh, tối qua…”

      khuôn mặt tinh xảo mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng khó nén vẻ xinh đẹp làm người ta kinh ngạc

      cười nhạt tiếng: “Em đừng gì cả, trở về là tốt rồi”

      Khi chuyện, thanh trách cứ truyền đến:

      “Tiểu Du a, con chạy đâu vậy, Mộ tiên sinh chờ con suốt cả buổi sáng, lớn rồi còn làm người khác bớt lo”

      Bạch Tiểu Du khẩn trương viện cớ: “Mẹ, con về phòng thay quần áo trước”

      “Ừ, , Mộ tiên sinh, ngại quá, làm cậu phải lo lắng rồi”

      Vẻ mặt Trần Tuệ tràn đầy ý cười, bà rất hài lòng về người con trai này

      Mộ Tử Khanh khách sáo mở miệng: “Bác đừng khách sáo, đây là việc cháu phải làm, cho dù như thế nào, cháu đều chăm sóc ấy tốt”

      Nghe như vậy, Trần Tuệ càng nở gan nở ruột:

      “Được, được, Tiểu Du của chúng tôi có thể gặp người như cháu chính là may mắn của nó, cháu ngồi trước , bác còn làm vài món là có thể ăn cơm được rồi”

      “Dạ, bác vất vả rồi”

      ….

      Bên trong căn phòng màu hồng, mùi thơm của con nhàn nhạt tràn ngập cả căn phòng. vài lời khách sáo với mẹ của , sau đó lặng lẽ đến trước phòng .

      “Tử Khanh?”

      Bạch Tiểu Du đứng lặng im ở trước cửa sổ, cảm giác được ngang hông căng thẳng, nên nhàng gọi tên của

      Mộ Tử Khanh ôm eo của , vùi đầu vào trong cổ của Bạch Tiểu Du, trầm giọng mở miệng:

      “Tiểu Du, ngày mai chúng ta gặp bố mẹ của

      “Nhưng mà em….”

      căn bản , tin nhìn ra

      đương nhiên biết, thế nhưng, từ ngày bắt đầu , muốn buông tay:

      muốn nghe bất kì lý do gì, sau này để chuyện hôm qua xảy ra nữa, bất kể như thế nào, cũng buông tay em”

      Nghe như vậy, trong lòng càng thêm áy náy:

      , phải lỗi của , là lỗi của em, em…”

      muốn hất tay của ra, nhưng lại bị ngăn cản

      ôm càng thêm chặt hơn, giống như muốn khảm vào trong người mình:

      “Là lỗi của , thân là bạn trai nhưng lại đánh mất bạn của mình, là do thất trách, em cho cơ hội nữa được ?”

      cố gắng sang chuyện khác:

      “Đêm qua, em…”

      Chuyện tối qua, căn bản biết giải thích như thế nào, nhưng nhất định phải giải thích

      cần giải thích, chỉ cần em bình an là tốt rồi”

      “Ừ…”

      nhàn nhạt đáp lại tiếng biết phải gì thêm nữa

      Mộ Tử Khanh lý giải khiến rất cảm động, người đàn ông như vậy, vì sao lại động lòng?. nên sớm nghĩ đến, hôm nay là chủ nhật, cần làm, trước đó chuẩn bị sẵn sàng, cũng đến nỗi ngượng ngùng như bây giờ

      tham lam hít thở mùi hương người , thầm ở bên tai :

      “Tiểu Du, em, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng bỏ mặc em”

      “Tử Khanh, kì thực em …”

      Nghe như thế, nhất thời luống cuống

      Muốn với chuyện mình từng kết hôn, nhưng lại bị cắt ngang

      “Em có thể , nhưng em có cách nào ngăn cản em”

      Giọng trầm thấp, khàn khàn, thậm chí mang theo chút khẩn cầu. sợ nghe lý do của , đơn giản chính là lời cự tuyệt

      Giống như dấu hôn cần cổ của Bạch Tiểu Du, dù che giấu như thế nào vẫn bị nhìn thấy. Nhưng biết, cổ áo của hơi trong suốt, căn bản thể che giấu hoàn toàn. ngoại trừ đau lòng mình, giả vờ như biết, còn có thể như thế nào?.

      Mộ Tử Khanh có lòng tin ngày nào đó làm cho mình




      Chương 9.2



      Hôm sau, tập đoàn Mộ thị

      Tổng giám đốc mới nhậm chức, buổi sáng tổ chức hội nghị cao cấp, Bạch Tiểu Du với tư cách là thư kí của Mộ Tử Khanh, đương nhiên cũng phải tham gia.

      Vừa vào phòng họp nghe được trận nghị luận, Mộ Tử Khanh hừ tiếng, những người đó mới có chút thu liễm, nhưng mà có mấy vị lãnh đạo thế hệ trước vẫn chịu phục, vẫn thầm với nhau như trước

      Mộ Tử Khanh cũng so đo, ngồi vào vị trí của mình, Bạch Tiểu Du ngồi ở bên cạnh , chuẩn bị các loại tư liệu

      Cũng biết trải qua bao lâu, phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ, loại áp lực mãnh liệt thổi lên toàn thân.

      Bạch Tiểu Du ngẩng đầu, vừa vặn chống lại cặp mắt sâu thấy đáy của , căng thẳng trong lòng, giống như đứa bé vừa làm sai chuyện gì đó, vội vã cúi đầu, sau đó sửa sang lại tài liệu của mình, mặt của đỏ đến mức có thể ra máu

      Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ta cùng nhau triền miên giường, cảm thấy vô cùng xấu hổ

      “Tiểu Du, em làm sao vậy?. Khó chịu sao?”

      Thấy có chút thích hợp, Mộ Tử Khanh nhàng thầm bên tai

      vừa hỏi như vậy, khiến cho Tiểu Du càng được tự nhiên:

      có, chỉ là tối hôm qua em xem phim hơi muộn thôi”

      “Chú ý sức khỏe, đừng thức đêm, rất có hại cho sức khỏe, biết ?”

      Trong giọng tràn đầy thương và quan tâm, làm cho càng thêm bối rối, cúi đầu càng thấp hơn

      Đến khi người ngồi vị trí lãnh đạo lạnh lùng mở miệng :

      “Bắt đầu !”

      Ba chữ cực kì bình thường nhưng làm cho lòng người kinh sợ, đặc biệt là cặp mắt kia, hiểu sao làm cho người ta sợ hãi

      Thế nhưng, lại luôn có vài người sợ chết, người rất có tư cách trong công ty, mở miệng :

      “Tổng giám đốc, ngài đến muộn, hội nghị bắt đầu lúc 10 giờ, có phải ngài nên cho chúng tôi lời giải thích hay ?”

      khí bỗng chốc lạnh đến cực hạn, Mộ Trường Hiên mặt đổi sắc, nhưng mà cặp mắt kia lạnh lùng, nghiêm nghị dọa người

      Ngay tại lúc mọi người cho rằng giải quyết được gì, là lúc, giọng lạnh như băng vang vọng cả phòng họp:

      “Bất cứ chuyện gì, giải thích chính là che giấu, ở đây, tôi xin lỗi mọi người tôi đến muộn 2 phút, là lỗi của tôi”

      Hầu như mọi người đều dùng ánh mắt thể tin được nhìn

      Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thanh rét lạnh của lại vang lên lần nữa, mang theo tức giận ràng:

      “Chỉ có điều, Trần chủ quản, tôi vừa mới xem qua tài liệu khách sạn do ông quản lý, hai tháng nay, doanh thu giảm xuống rệt, ông phải cũng nên giải thích nguyên nhân ?”

      Mọi người bị lời của làm cho cả kinh, thở hốc vì kinh ngạc. là người biết cách uy hiếp người khác, chỉ câu thôi, cũng có thể trả được thù Trần chủ quản vừa mới làm khó dễ mình

      thế giới, người nguy hiểm nhất chính là người như vậy, biết lấy tiến làm lui, sau đó ra tay đúng lúc. Giết tướng địch trở tay kịp

      Quả nhiên, Trần chủ quản vẫn còn dương dương tự đắc sợ hãi đến mất bình tĩnh, lắp bắp trả lời:

      “Chuyện này, là như vầy, tôi còn tìm nguyên nhân, ngài….”

      Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo, mày kiếm nhíu chặt, dung nhan giống như núi băng ngàn năm, thanh lạnh lẽo khiến người ta rùng mình:

      “Trần chủ quản, ông vì hạ thấp giá thành, tự mình mua số nguyên liệu thức ăn kém chất lượng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hương vị của món ăn, cho nên khách sạn của chúng ta bị ít khách VIP khiếu nại”

      giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy của Trần chủ quản, ông ta nơm nớp lo sợ mở miệng:

      “Tổng giám đốc…!”

      “Tôi hy vọng có lần sau, làm tốt công việc hậu kì

      “Vâng” Trần chủ quản lập tức phụ họa

      Thanh lạnh lùng ra lệnh, cho phép người ta cự tuyệt

      Sau chuyện của Trần chủ quản, còn ai dám đưa ra chất vấn với Mộ Trường Hiên.

      Mọi người chỉ lo lắng ta còn trẻ tuổi thể đảm đương trọng trách, nhưng biểu của trong hội nghị thuyết phục số lãnh đạo, đưa ra vấn đề và phương án giải quyết đều là mấu chốt của vấn đề

      “Được rồi, hội nghị kết thúc” Sau 2 giờ, cuối cùng cũng nghe được lệnh của

      Tất cả mọi người đều lần lượt ra, Mộ Trường Hiên vốn ra khỏi phòng họp, thờ ơ nhìn Mộ Tử Khanh và Bạch Tiểu Du vẫn còn ở trong phòng họp

      Lạnh lùng căn dặn: “Giám đốc Mộ, công ty cho phép công nhân viên chức đương”

      Sau đó chỉ để lại cho bọn họ bóng lưng lạnh lùng




      Last edited: 11/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Công nhân viên được phép đương

      Edit: Tâm Di


      Hôm sau, tập đoàn Mộ thị

      Tổng giám đốc mới nhậm chức, buổi sáng tổ chức hội nghị cao cấp, Bạch Tiểu Du với tư cách là thư kí của Mộ Tử Khanh, đương nhiên cũng phải tham gia.

      Vừa vào phòng họp nghe được trận nghị luận, Mộ Tử Khanh hừ tiếng, những người đó mới có chút thu liễm, nhưng mà có mấy vị lãnh đạo thế hệ trước vẫn chịu phục, vẫn thầm với nhau như trước

      Mộ Tử Khanh cũng so đo, ngồi vào vị trí của mình, Bạch Tiểu Du ngồi ở bên cạnh , chuẩn bị các loại tư liệu

      Cũng biết trải qua bao lâu, phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ, loại áp lực mãnh liệt thổi lên toàn thân.

      Bạch Tiểu Du ngẩng đầu, vừa vặn chống lại cặp mắt sâu thấy đáy của , căng thẳng trong lòng, giống như đứa bé vừa làm sai chuyện gì đó, vội vã cúi đầu, sau đó sửa sang lại tài liệu của mình, mặt của đỏ đến mức có thể ra máu

      Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ta cùng nhau triền miên giường, cảm thấy vô cùng xấu hổ

      “Tiểu Du, em làm sao vậy?. Khó chịu sao?”

      Thấy có chút thích hợp, Mộ Tử Khanh nhàng thầm bên tai

      vừa hỏi như vậy, khiến cho Tiểu Du càng được tự nhiên:

      có, chỉ là tối hôm qua em xem phim hơi muộn thôi”

      “Chú ý sức khỏe, đừng thức đêm, rất có hại cho sức khỏe, biết ?”

      Trong giọng tràn đầy thương và quan tâm, làm cho càng thêm bối rối, cúi đầu càng thấp hơn

      Đến khi người ngồi vị trí lãnh đạo lạnh lùng mở miệng :

      “Bắt đầu !”

      Ba chữ cực kì bình thường nhưng làm cho lòng người kinh sợ, đặc biệt là cặp mắt kia, hiểu sao làm cho người ta sợ hãi

      Thế nhưng, lại luôn có vài người sợ chết, người rất có tư cách trong công ty, mở miệng :

      “Tổng giám đốc, ngài đến muộn, hội nghị bắt đầu lúc 10 giờ, có phải ngài nên cho chúng tôi lời giải thích hay ?”

      khí bỗng chốc lạnh đến cực hạn, Mộ Trường Hiên mặt đổi sắc, nhưng mà cặp mắt kia lạnh lùng, nghiêm nghị dọa người

      Ngay tại lúc mọi người cho rằng giải quyết được gì, là lúc, giọng lạnh như băng vang vọng cả phòng họp:

      “Bất cứ chuyện gì, giải thích chính là che giấu, ở đây, tôi xin lỗi mọi người tôi đến muộn 2 phút, là lỗi của tôi”

      Hầu như mọi người đều dùng ánh mắt thể tin được nhìn

      Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thanh rét lạnh của lại vang lên lần nữa, mang theo tức giận ràng:

      “Chỉ có điều, Trần chủ quản, tôi vừa mới xem qua tài liệu khách sạn do ông quản lý, hai tháng nay, doanh thu giảm xuống rệt, ông phải cũng nên giải thích nguyên nhân ?”

      Mọi người bị lời của làm cho cả kinh, thở hốc vì kinh ngạc. là người biết cách uy hiếp người khác, chỉ câu thôi, cũng có thể trả được thù Trần chủ quản vừa mới làm khó dễ mình

      thế giới, người nguy hiểm nhất chính là người như vậy, biết lấy tiến làm lui, sau đó ra tay đúng lúc. Giết tướng địch trở tay kịp

      Quả nhiên, Trần chủ quản vẫn còn dương dương tự đắc sợ hãi đến mất bình tĩnh, lắp bắp trả lời:

      “Chuyện này, là như vầy, tôi còn tìm nguyên nhân, ngài….”

      Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo, mày kiếm nhíu chặt, dung nhan giống như núi băng ngàn năm, thanh lạnh lẽo khiến người ta rùng mình:

      “Trần chủ quản, ông vì hạ thấp giá thành, tự mình mua số nguyên liệu thức ăn kém chất lượng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hương vị của món ăn, cho nên khách sạn của chúng ta bị ít khách VIP khiếu nại”

      giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy của Trần chủ quản, ông ta nơm nớp lo sợ mở miệng:

      “Tổng giám đốc…!”

      “Tôi hy vọng có lần sau, làm tốt công việc hậu kì

      “Vâng” Trần chủ quản lập tức phụ họa

      Thanh lạnh lùng ra lệnh, cho phép người ta cự tuyệt

      Sau chuyện của Trần chủ quản, còn ai dám đưa ra chất vấn với Mộ Trường Hiên.

      Mọi người chỉ lo lắng ta còn trẻ tuổi thể đảm đương trọng trách, nhưng biểu của trong hội nghị thuyết phục số lãnh đạo, đưa ra vấn đề và phương án giải quyết đều là mấu chốt của vấn đề

      “Được rồi, hội nghị kết thúc” Sau 2 giờ, cuối cùng cũng nghe được lệnh của

      Tất cả mọi người đều lần lượt ra, Mộ Trường Hiên vốn ra khỏi phòng họp, thờ ơ nhìn Mộ Tử Khanh và Bạch Tiểu Du vẫn còn ở trong phòng họp

      Lạnh lùng căn dặn: “Giám đốc Mộ, công ty cho phép công nhân viên chức đương”

      Sau đó chỉ để lại cho bọn họ bóng lưng lạnh lùng




      Chương 11: biết phân biệt

      Edit: Cellina

      Câu của Mộ Trường Hiên làm cho 2 người ngẩn ra, sau đó bốn mắt nhìn nhau, đều có suy nghĩ riêng

      Mộ Tử Khanh vỗ vai của , giọng giống như an ủi đứa bé vừa mới bị thương:

      “Chú 6 của chính là như thế, em bị khí thế của chú ấy dọa sợ sao?”

      Hai tay Bạch Tiểu Du gắt gao nắm chặt tài liệu, ánh mắt hết liếc trái lại liếc phải, dáng vẻ chột dạ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời:

      “Được rồi, chúng ta về

      Mộ Trường Hiên rốt cuộc có ý gì, ta cảnh cáo sao?. Nhưng giữa bọn họ có quan hệ gì hết?

      “Ừ, vậy về trước, em đem phần văn kiện này đến văn phòng của chú ấy, vừa rồi vốn muốn đưa luôn, ai ngờ chú ấy lại câu như thế, làm quên béng mất”

      Giọng điệu rất tùy ý, nhưng cũng là mệnh lệnh thể tuân theo

      ra, cũng có lòng riêng, tổng giám đốc mới ở nơi riêng tư là chú 6 của , nếu Tiểu Du có thể được chú 6 chấp nhận, bên phía cha mẹ cũng dễ dàng hơn nhiều. Tuy rằng, chú 6 là con nhất ở Mộ gia, nhưng lời cũng rất có trọng lượng.

      tin năng lực của Bạch Tiểu Du, có thể chinh phục được mọi người

      “Em, à, được rồi”

      đôi mắt đẹp mang theo chút do dự, nhưng lời ra lại mang chút dị nghị nào khác

      Nhìn thấy biểu cảm của như vậy, nhịn được trêu chọc :

      “Còn sợ, xem dáng vẻ của em dường như rất sợ chú ấy nha”

      Mỗ nữ nghe lời giống như giẫm lên bãi mìn, ngẩng đầu, nghiếng răng nghiếng lợi đáp:

      có, dựa vào cái gì em phải sợ chú ấy”

      Đối với phản ứng của , Mộ Tử Khanh khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười câu:

      “Được rồi, thôi, về văn phòng chờ em”

      Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc phản ứng quá khích của , nhưng cũng nghĩ ra có chỗ nào thích hợp

      Thình thịch, thình thịch

      “Vào

      Giọng lưu loát, sạch , cho dù chỉ có 2 chữ nhưng cũng làm cho ngoài cửa khẽ run lên

      bình ổn mấy giây, đẩy cửa vào, sau đó máy móc mở miệng:

      “Tổng giám đốc, phần văn kiện này cần đích thân ngài kí tên”

      Từ lúc tiến vào đến bây giờ, cũng ngẩng đầu lên nhìn , văn kiện bàn chất cao như núi, có lẽ vừa mới tiếp nhận công ty, cho nên ta rất bận rộn!.

      xong câu đó, nhưng cũng nghe được câu trả lời của , đành phải ngây ngốc đứng đó, cũng dám quấy rầy

      Hôm nay mặc âu phục màu đen, cả người toát ra hơi thở vương giả, nhất là bây giờ, dáng vẻ khi vùi đầu làm việc, trầm ổn mà giỏi giang, khiến ma xui quỷ khiến dời được tầm mắt

      “Nhìn đủ chưa?”

      Bỗng nhiên, giọng trầm thấp truyền vào lỗ tai, khiến cho Bạch Tiểu Du có cảm giác có tật giật mình

      chán nản cắn môi, cúi đầu, đem phần văn kiện đặt lên bàn:

      “ Tổng giám đốc, tôi đến đưa tài liệu”

      “Ừ, ra ngoài

      Có thể là vì có quá nhiều việc cũng định so đo với hành vi nhìn lén vừa rồi của

      Thế nhưng, đối với hành động vừa rồi của , bên môi lại ra ý cười như có như

      Những lời này với giống như được đại xá, xoay người, hít sâu hơi, trái tim của suýt nữa được bật ra ngoài rồi. vất vả mới thở ra hơi, lại nghe được thanh lạnh lùng phía sau lưng

      “Đợi chút”

      đành phải dừng lại bước, chịu đựng rung động trong lòng, xoay người, tặng cho nụ cười nghề nghiệp

      “Xin hỏi tổng giám đốc, ngài có gì cần dặn dò?”

      tiếp tục vùi đầu vào công việc, chỉ nhàn nhạt mở miệng:

      với Mộ Tử Khanh hợp”

      “Tổng giám đốc, bây giờ là thời gian làm, hơn nữa, đây là việc riêng của tôi”

      biết tại sao, khi nghe , bất chợt lại cảm thấy lo lắng

      vẫn có ngẩng đầu, nhưng người sáng suốt đều biết tức giận, trong khí xen lẫn hơi lạnh, môi mỏng phun ra mấy chữ ràng:

      biết phân biệt”

      “Tổng giám đốc nếu như có dặn dò gì khác tôi ra ngoài làm việc”

      có trưng cầu ý kiến của , bàn giao xong, quyết định ra ngoài

      Giọng điệu mới vừa rồi của giống như trưởng bối dạy dỗ hậu bối

      Song, đợi đến khi bóng lưng xinh ấy biến mất, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ánh sáng lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ai đoán được giờ phút này trong lòng nghĩ gì

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :