1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 046: Cảnh cáo, cách xa ta chút

      Mộ Thiên Thanh khẽ cúi thấp đầu, từ lúc bắt đầu kết thúc công việc, hai người vẫn im lặng, muốn giải thích nhưng cuối cùng cũng điều gì, dù sao Lãnh Tĩnh Hàn có làm gì , nhưng cũng. . . . . .

      Thượng Quan Mộc nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, thầm khẽ thở dài tiếng, muốn ép buộc , theo tính tình của Thiên Thanh, tối ngày hôm qua chắc hẳn cục diện có xảy ra chuyện gì thể thu xếp, nếu , từ bỏ ý định.

      muốn nghe giải thích cũng chỉ là sau khi thổ lộ mua say thôi!

      "Thời gian còn sớm, về nghỉ ngơi !" Giọng Thượng Quan Mộc êm ái mang theo tiếng thở dài.

      Mộ Thiên Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt dịu dàng của Thượng Quan Mộc, lạnh lẽo giống với lúc càn quét vừa qua, lúc này dịu dàng giống như thiên sứ, "Thượng Quan. . . . . ."

      Thượng Quan Mộc khẽ mỉm cười, : " muốn nghe em giải thích ràng nguyên nhân, nếu như. . . . . . em chưa chuẩn bị tâm lý tốt, ép buộc em, nhưng em nợ lời giải thích!"

      Mộ Thiên Thanh hơi nhếch môi, từ lúc ban đầu ở trường học, Thượng Quan Mộc như vậy, lúc cần luôn xuất bên cạnh , tồn tại dịu dàng!

      "Trở về !" Thượng Quan Mộc giơ tay lên, gõ trán Mộ Thiên Thanh, nhìn che trán có chút tức giận, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Nhanh , ngày mai báo cáo em cũng đủ mệt!"

      Vốn trong lòng lo lắng, Mộ Thiên Thanh che trán, hung hăng trợn mắt nhìn trong ánh mắt Thượng Quan Mộc chứa đựng hài hước, bĩu môi, : "Ừm! . . . . . . đường cẩn thận!"

      "Ừm!" Nụ cười nơi khóe miệng Thượng Quan Mộc càng sâu hơn, xoay người ra xe.

      Thượng Quan Mộc ý bảo Mộ Thiên Thanh mau trở về, đồng thời khởi động xe, trong tiếng gào rít chân ga, xe dần dần lẫn vào đêm tối. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh xoay người, nhắm mắt, mủi chân của mình di động vào trong chung cư, người mới vừa vào chung cư tới mấy bước, khẽ nhíu mày, tính cảnh giác bén nhạy cho biết, có người ở sau lưng, hơn nữa. . . . . . Mang theo hơi thở lạnh lẽo.

      Nhanh chóng xoay người, trong lúc Mộ Thiên Thanh còn kịp có bất kỳ suy nghĩ nào nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn, đôi tay cắm ở trong túi quần, bước chân trầm ổn chậm rãi tiến lên.

      Trong nháy mắt, sắc mặt của Mộ Thiên Thanh thay đổi, theo bước chân Lãnh Tĩnh Hàn tiến tới gần, tự chủ, bước chân lui về phía sau . . . . . .

      Bước chân Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhanh chậm đến gần, theo bản năng Mộ Thiên Thanh lui về phía sau.

      phải ở MG chiêu đãi chính khách sao? Tại sao lại ở chỗ này?

      "A" Kêu khẽ tiếng, chân Mộ Thiên Thanh giẫm lên viên đá , trọng tâm vững, đột nhiên lảo đảo.

      Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh, hơi nhíu lông mày, bình tĩnh hỏi: "Thế nào. . . . . . Rất sợ gặp tôi?"

      "Có quỷ mới sợ gặp !" Mộ Thiên Thanh vội vàng trả lời, để lộ tâm tư.

      Lãnh Tĩnh Hàn xuy tiếng, câu môi dưới, lạnh nhạt : "Dù sao thế giới này, quỷ cũng hơn nhiều người!"

      Trong lời của chứa đựng giễu cợt, nghe ý gì.

      " biết trễ thế này Lãnh đại Tổng Giám đốc. . . . . . Xuất tại nơi này làm gì?" Mộ Thiên Thanh nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh lùng : "Đừng với tôi, đặc biệt tới tìm tôi !"

      "Nếu như. . . . . . Tôi đúng là vậy?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi.

      Mộ Thiên Thanh cười lạnh, hừ tiếng, : "Nếu là chuyện riêng, xin lỗi, tôi và quen! Nếu là chuyện công, như vậy. . . . . . Ngày mai mời cục cảnh sát Khu Nam tìm tôi !"

      xong, Mộ Thiên Thanh cũng chút do dự xoay người, muốn cách xa người đàn ông này chút, mỗi lần gặp cũng có chuyện tốt, nhất định là khắc tinh của !

      "Mộ Thiên Thanh, cách xa Thượng Quan Mộc chút . . . . . ." Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn nhàng vang lên trong màn đêm, nhàn nhạt lại lộ ra nồng nặc cảnh cáo.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 047: Là , là !

      Mộ Thiên Thanh dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cười nhạo tiếng, hỏi: "Tôi ở chung chỗ với người nào, có quan hệ với sao? Lãnh đại Tổng Giám đốc, có phải quá rỗi rãnh hay ?"

      Lãnh Tĩnh khẽ nhíu mày kiếm.

      Mộ Thiên Thanh đột nhiên bình tĩnh lại, chậm rãi tiến lên, dừng lại ở trước mặt của Lãnh Tĩnh Hàn, khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc, tiếp tục hỏi: "Có phải thích tôi hay ?"

      Lãnh Tĩnh Hàn nghe vậy, môi mỏng cong lên, khẽ : "Thích ?"

      Hừ tiếng, ở trong đêm yên rĩnh cực kỳ ràng, Mộ Thiên Thanh cũng tức giận giễu cợt, chỉ cười lạnh : "Chẳng lẽ đúng sao? người đường đường là Tổng Giám đốc, tại sao quá rãnh rỗi như vậy, thường xuyên xuất bên cạnh tôi? Tôi và quen thuộc lắm sao? A. . . . . . Đúng rồi, đừng với tôi là hôn lên giường quen thuộc, vậy tôi quen thuộc nhiều người lắm!"

      Sắc mặt của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên trở nên trầm, con ngươi sắc bén híp lại, bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo, người quen biết đều biết tức giận. . . . . .

      Dường như Mộ Thiên Thanh có phát , vẫn lạnh lùng : "Nếu ưa thích tôi, đàng hoàng theo đuổi, phải có tiền sao? Đăng biển quảng cáo theo đuổi chừng mấy triệu gì đó, chừng tôi ưa thích hư vinh xem xét suy nghĩ lại với . . . . . ."

      Lúc này bộ dạng Mộ Thiên Thanh hoàn toàn giống hám tiền, ghét bị người đàn ông này dắt , giống như là đấng Cứu Thế của .

      căm ghét cảm giác như thế, muốn cuộc sống của bị người kềm chế như vậy, cũng muốn có bất kỳ quan hệ nào với .

      Khóe miệng Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên cong lên, ngoài dự đoán : "Hả? Nếu như. . . . . . hy vọng như vậy, tôi ngại!"

      Mộ Thiên Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó cắn răng : "Lãnh Tĩnh Hàn, chúng ta phải là người có cuộc sống giống nhau, nếu lấy tôi làm món đồ chơi tiêu khiển cuộc sống của , xin lỗi. . . . . . Tôi rất bận, có rảnh! Cũng mời giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi. . . . . ."

      "Tôi có đối với như vậy sao?" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt hỏi, trong thanh lại chứa đựng trêu chọc.

      ". . . . . ." Mộ Thiên Thanh nhấp môi dưới, thầm hít hơi, sau đó gian nan mở miệng, vừa gật đầu vừa cười cứng ngắc : "Đúng là có như thế nào. . . . . . chỉ giúp tôi. . . . . . Vậy có thể xin Lãnh đại Tổng Giám đốc giúp tôi lần. . . . . . Cách tôi xa xa. . . . . . được hay "

      "Thế nào? Sợ Thượng Quan Mộc hiểu lầm?"

      "Đúng vậy!" Mộ Thiên Thanh cảm giác mình sắp nổ tung, nắm chặt tay, hết sức đè nén kích động mình muốn ra quyền, đánh lại , muốn lãng phí thời gian ở thân người đàn ông này.

      Đối với câu trả lời của , con ngươi Lãnh Tĩnh Hàn tối sầm, dần dần tĩnh mịch thấy đáy, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả giọng cũng lạnh lùng, " thích ta?"

      "Mắc mớ gì tới !" Mộ Thiên Thanh lạnh lùng quẳng xuống câu , muốn hơn nửa đêm tranh luận vấn đề này với , quen, quen!

      Mộ Thiên Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn cái, lạnh lùng xoay người muốn khỏi. . . . . .

      Đột nhiên, cánh tay bị bắt chặt, theo phản xạ Mộ Thiên Thanh vung tay quét trở về, Lãnh Tĩnh Hàn buông lỏng né tránh, cùng lúc đó, truyền đến tiếng vang "Leng keng", có vật gì đó rơi xuống đất. . . . . .

      lúc Mộ Thiên Thanh chưa kịp phản ứng, Lãnh Tĩnh Hàn buông lỏng tay, khom người nhặt vật gì đó rơi mặt đất, mà bởi vì đột nhiên buông tay lui hai bước, Mộ Thiên Thanh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo vật nhặt lên. . . . . .

      Đèn đường chiếu rọi mặt đất, là sợi dây chuyền treo lủng lẳng hình mặt trời, rất , nhưng hết sức tinh xảo!

      Thân thể Mộ Thiên Thanh giống như bị điện giật, đột nhiên quên mất phản ứng, ánh mắt theo động tác của Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi nhặt đồ lên, cuối cùng, dừng ở mặt Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn cảm nhận được Mộ Thiên Thanh khác thường, khẽ nâng lên con ngươi sắc bén nhìn về phía , ánh mắt trở nên thâm thúy.

      Trong mắt Mộ Thiên Thanh vô cùng mong đợi, thậm chí, trong nháy mắt, hốc mắt trở nên ửng đỏ, trong đôi mắt xuất tầng hơi nước mỏng.

      lẳng lặng nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, run rẩy hỏi: "Là ! Là . . . . . . Có phải là ? !"
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 048: Bi thương gào thét

      Lãnh Tĩnh Hàn rũ mắt khẽ nhìn vật trong tay, sau đó nhìn về phía Mộ Thiên Thanh trở nên rất kích động, tùy ý đem đồ vật bỏ vào trong túi, lạnh nhạt : "Phải sao? phải. . . . . . sao?"

      Câu trả lời nước đôi khiến cho thân thể Mộ Thiên Thanh càng thêm run rẩy, mím chặt môi, hốc mắt dần dần đỏ thắm, cắn răng chặt, nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trong con ngươi chứa đựng tức giận và cảm xúc phức tạp, lúc lâu, run rẩy : "Tại sao? Tại sao trở lại tìm em? Tại sao tìm được em mà với em? Còn muốn trêu chọc em hết lần này đến lần khác. . . . . ."

      Lãnh Tĩnh Hàn cau mày nhìn Mộ Thiên Thanh có chút sụp đổ, dường như nhiều lần đối mặt, cho dù bị trúng thuốc, cũng giống như con mèo hoang , lúc này . . . . . . làm cho có chút thích nghi.

      Mộ Thiên Thanh khẽ quay mặt , trong lúc quay mặt, nước mắt trong hốc mắt tràn ra, theo gương mặt chảy xuống đến môi, dường như đau đớn khổ sở chất đầy lòng của .

      Mười mấy năm rồi, ra. . . . . . Chỉ có mình còn ngây ngốc xem trò đùa khi còn bé là , cho dù trải qua rất lâu, vẫn chờ mặt trời của .

      Lòng ngón tay có chút thô của Lãnh Tĩnh Hàn đặt lên mặt của Mộ Thiên Thanh, thầm nghĩ ngợi có nên cho biết hay , Ưng ra rồi, cũng về được nữa. . . . . .

      "Chát" tiếng, Mộ Thiên Thanh hung hăng đánh tay Lãnh Tĩnh Hàn, con ngươi rưng rưng tức giận nhìn , hét lớn: "Nếu như muốn tìm em, cũng đừng tới trêu chọc em, em cũng phải là Mặt trời của , cũng phải là mặt trời của em. . . . . ."

      Gào xong, Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi, sau đó cứng ngắc xoay người, sải bước vào bên trong chung cư.

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng bi thương của , trong lòng hơi hỗn loạn, thầm cau mày, cũng có để ý quá nhiều.

      "Tôi vốn cũng phải là mặt trời của , cũng phải là Mặt trời của tôi. . . . . ." Lời lẩm bẩm tràn ra môi mỏng Lãnh Tĩnh Hàn, lộ ra chút mất mát ngay cả chính cũng biết, nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, khe khẽ thở dài, sau đó xoay người khỏi.

      Ngồi xe, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ vô cùng suy nghĩ, con ngươi sắc bén nhìn cánh cửa ra vào chung cư, ánh mắt dần dần híp lại.

      Có phải. . . . . . quan tâm quá mức hay ?

      Ý nghĩ như vậy khiến cho Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, huyệt thái dương khẽ động, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập bên trong xe.

      "Tinh" tiếng, điện thoại xe vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn tiện tay nhấn nút trả lời. . . . . .

      "Lão đại, Long Cửu và lão quỷ đánh nhau!" Trong điện thoại, truyền đến giọng hơi lười biếng của Hình Thiên, nghe được ra, ta cảm giác có chút hả hê, "Tôi nghĩ. . . . . . chẳng mấy chốc Lão quỷ liên lạc chúng ta !"

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng : "Tăng giá tiền lên ba lần!"

      "À?" Nhất thời Hình Thiên chưa kịp phản ứng.

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhìn cửa ra vào chung cư yên tĩnh tối đen bóng người, lạnh lùng : "Tôi thích người có lòng tham quá lớn!"

      câu , Hình Thiên hiểu được, nở nụ cười hắc hắc, sau đó hơi cười nhạo hỏi: "Lão đại, . . . . . . Ở đâu?"

      Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt : "Bảo bọn Tiểu Ngũ trông nom người phía dưới chặt chút, tạm thời tôi muốn đối đầu với Thượng Quan Mộc."

      xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền cúp điện thoại, đúng lúc này, điện thoại di động lại reo, nhìn số điện thoại gọi tới khẽ cau mày, nhận điện thoại, nhưng bên trong lúc lâu có người chuyện, cũng gì lạnh lùng cúp điện thoại.

      Điện thoại mới vừa cắt đứt lại vang lên, cũng nhìn bắt máy. . . . . .

      "Hàn. . . . . ." Trong điện thoại truyền đến giọng quyến rũ mang theo hờn dỗi, lộ ra chút thương cảm.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 049: vô tình

      Lúc chuyện, hơi thở nóng vẫy đến lỗ tai Đường Lam tê tê dại dại, nhưng lại cảm thấy lạnh cả người, thân thể khỏi khẽ cứng ngắc.

      Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ liếc vẻ mặt có chút cứng ngắc của Đường Lam, chậm rãi đứng thẳng, rút tay về, đôi tay tùy ý cắm ở trong túi quần, ánh mắt rũ xuống nhìn , chậm rãi : "Muốn ở lại bên cạnh tôi, nên biết. . . . . . Ranh giới cuối cùng của tôi là gì?"

      Đường Lam chậm rãi nâng mắt hạnh, hơi bị tổn thương nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Tĩnh Hàn, tự giễu cười nhạt, : "Em nhiều năm. . . . . . Chẳng lẽ, nhất định nhìn thấy sao?"

      "Nhìn thấy thế nào?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi khẽ.

      Nhất thời Đường Lam phản bác được, đúng vậy a, nhìn thấy thế nào?

      có tim, trái tim của lạnh lẽo, ngoại trừ nghiệp, phụ nữ. . . . . . Đối với chỉ là phát tiết nhu cầu sinh lý, đối với phụ nữ, vô tình !

      Nhưng cho dù biết rất ràng, tại sao mình càng ngày càng lún sâu?

      thầm cười tự giễu, hốc mắt Đường Lam ửng đỏ, "Hàn, có tim sao?"

      "Đúng vậy!" Lãnh Tĩnh Hàn trả lời suy nghĩ, đáy mắt thâm thúy của có thể mơ hồ nhìn thấy hận ý, chỉ là, hận ý chợt lóe lên, ngay cả chính cũng thể nắm bắt, "Đường Lam, nếu cách nào diễn tốt vai diễn của mình ở bên cạnh tôi. . . . . ."

      Dừng lại, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn hơi rét lạnh, : " cần !"

      Nhất thời Đường Lam cảm giác như rơi vào hầm băng, say rượu bảy phần giống như chỉ thoáng cái tỉnh táo rất nhiều, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn xoay người khỏi, cười "Ha ha", sau đó ngã ngồi ở ghế sofa, thất thanh khóc rống lên.

      "A . . . . . ."

      Khóc lâu, Đường Lam giống như phát điên nắm nệm ghế sa lon trong tay ném loạn khắp nơi, đụng bình hoa lớn tủ TV, chỉ nghe "Soảng" tiếng, truyền đến thanh mảnh sứ vỡ tan chói tai.

      "Lãnh Tĩnh Hàn, tốt nhất là có tim!" Đường Lam vừa khóc vừa hung hăng rống to, "Nếu , em nhất định bỏ qua cho !"

      Đường Lam nhắm mắt lại, vùi ở sa lon, khẽ thút thít, hận mình hèn mọn, cho dù ra lời xúc phạm ..., vẫn cách nào khỏi !

      Cho dù. . . . . . Chỉ có thể ở bên cạnh nhìn , cũng có thể thỏa mãn!

      Đêm, cảm xúc bi thương càng ngày càng sâu, mọi vật cũng rơi vào tĩnh mịch.

      Trong tay Mộ Thiên Thanh cầm cái hộp, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, nhìn tấm thẻ ở bên trong, mím chặt môi.

      Ước hẹn ban đầu. . . . . . Hôm nay xem ra, chỉ là chuyện cười!

      Mộ Thiên Thanh cắn chặt răng, hung hăng lấy ra tấm thẻ bên trong muốn xé tan, nhưng tay vừa mới cử động, cuối cùng đành lòng. . . . . .

      "Cái gì ‘nếu em mạnh khỏe, chính là Mặt trời’?" Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi ném lại vào trong hộp, sau đó nhét vào dưới sàng giường, nhưng buồn ngủ chút nào.

      Hai ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều, thậm chí nhiều đến nổi làm cho kịp suy nghĩ.

      Thượng Quan Mộc tỏ tình, còn có Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .

      "Nếu nhận ra em, tại sao làm như quen biết nhau?" Lời tự lẩm bẩm tràn ra môi Mộ Thiên Thanh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi ở mặt của , có nhàn nhạt mất mát.

      Nhiều năm như vậy, kiên trì cái gì?

      Mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện lớn, vẫn bắt đầu làm lại từ đầu, chỉ là vì tin chắc trở lại tìm , nhưng tại thế nào?

      trở thành người ngồi tít cao, mà lại trở thành người ở tầng chót của xã hội. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, mới muốn quen biết sao?
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 050: ai có thể!

      Cảm xúc bi thương phải là điều quan trọng, khi mặt trời mọc lên đằng Đông, Mộ Thiên Thanh chỉa hai cặp mắt quầng thâm đến cục cảnh sát, nhất thời đưa tới đống người suy đoán.

      " Tại sao. . . . . . nhìn Thiên Thanh mệt mỏi như vậy?" KiLi bưng trà ngon mới vừa pha hỏi Hà Tuấn.

      Hà Tuấn xem báo cáo hành động tối ngày hôm qua, khẽ liếc mắt nhìn Mộ Thiên Thanh, hậm hực : "Có lẽ tối hôm qua rất mệt mỏi a!"

      Tối ngày hôm qua, người cả tổ càn quét xong phố Phong Hoa trở lại, sếp Mộc liền mang Thiên Thanh , chuyện bát quái của sếp, ta cũng dám cho KiLi, chừng trở về còn bị làm khó dễ cũng biết.

      Mộ Thiên Thanh cầm cái ly ra phòng giải khát pha coffee, cách cái bàn của KiLi, phía vừa đúng trưng bày quyển tạp chí mới nhất, tựa đề bắt mắt, bóng lưng cao ngạo chiếm cứ cả trang bìa tạp chí.

      nhịn được, Mộ Thiên Thanh dừng bước, cầm cái ly kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn phía , trong lòng thoáng qua chua xót.

      ra, củng cố tâm tình trong đêm, vào lúc này nhìn thấy lại chịu nổi kích.

      thầm cười cười tự giễu, ngay cả KiLi gọi , Mộ Thiên Thanh cũng có nghe được, chỉ im lặng xoay người tới phòng giải khát, để lại bóng dáng bi thương cho mọi người, mọi người nhìn nhau.

      Mộ Thiên Thanh mới vừa đến phòng giải khát, thấy Thượng Quan Mộc pha trà, nặn ra nụ cười tính là khó coi, chào hỏi, "Chào buổi sáng, sếp Mộc!"

      khuôn mặt nghiêm nghị của Thượng Quan Mộc chứa đựng lo lắng, hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon?"

      Mộ Thiên Thanh gật đầu cái.

      Thượng Quan Mộc cau mày, cho là còn nghĩ đến chuyện mấy tấm hình, "Thân là cảnh sát, phải có dũng khí đối mặt với mấy chuyện như thế, ít người ngày ngày chờ bêu xấu chúng ta."

      "Em biết !" Mộ Thiên Thanh mím môi, khẽ rũ tầm mắt, "Thượng Quan, xin lỗi!"

      Thượng Quan Mộc giương môi cười yếu ớt, nhìn Mộ Thiên Thanh giống như đứa bé làm sai chuyện, tâm tình khỏi tốt hơn rất nhiều, "Mấy ngày nữa kỷ niệm ngày thành lập trường, có muốn cùng nhau trở về xem chút hay ?"

      Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, hơi trầm ngâm, cười gật đầu : "Tốt!"

      Thượng Quan Mộc vốn tưởng rằng từ chối, nhưng có nghĩ đến trả lời sảng khoái như vậy, nụ cười nơi khóe miệng dần dần in sâu vào đáy mắt, " làm việc trước!"

      "Ừm!" Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc khỏi, mới pha coffee, nhìn chất lỏng màu đục, trong lòng nặng nề ra được.

      Có lẽ. . . . . . nên hoàn toàn buông tha tất cả, bắt đầu lại.

      Hành động càn quét chỉnh đốn Khu Bắc làm cho cả Khu Nam cũng rơi vào trong bận rộn, nhất là tổ hành động, liên tục mấy ngày ngừng mở đợt càn quét khiến người dựa vào bóng tối giao dịch sinh tồn kêu rên khắp nơi, càng làm cho kẻ nghiện chỗ mua hàng, từng người vẻ mặt uể oải.

      Trong hộp đêm MG, đám người Tiểu Ngũ uống rượu, mắng tổ tông mười tám đời của Thượng Quan Mộc, mắng tưng bừng, cửa phòng bị đẩy ra, nhất thời, mấy người câm như hến, nhìn người tới cung kính chào hỏi, "Lão đại! Thiên!"

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt ngồi xuống, thuận tay rút ra điếu thuốc, cái bật lửa bằng thép phát ra "Keng" tiếng, ngọn lửa mong manh đốt cháy điếu thuốc, tất cả động tác nước chảy mây trôi, lộ ra lạnh nhạt và cuồng dã, rất khó tưởng tượng, người có thể đem hai loại tính cách cực đoan dung hợp nhau nhưng có chút nào làm cho người ta cảm thấy kì lạ.

      Tiểu Ngũ vội vàng rót rượu cho Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên, sau đó liền bắt đầu oán trách, "Lão đại, tiếp tục như vậy được ah..., thủ đoạn Thượng Quan Mộc quá mức bén nhọn, Mộ Thiên Thanh đó lại để mắt tới địa bàn của Dạ Ưng. . . . . ."

      xong, Tiểu Ngũ len lén liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, chuyện của lão đại và Mộ Thiên Thanh ta phải biết, nhưng phía dưới còn rất nhiều người chờ ăn cơm. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt hít hơi thuốc, phun ra vòng khói, khi làn khói mù màu xám trắng lan ra trước gương mặt góc cạnh ràng, lộ ra cỗ thần bí lãnh tuyệt, chỉ nghe lạnh lùng : " ai có thể ngăn cản bước chân của tôi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :