1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 035: Vậy tôi ngồi tù!

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn mặt ửng đỏ dáng vẻ làm nũng, khóe miệng lạnh lùng vô ý nhếch lên đường cong nhàn nhạt, con ngươi đen ngòm giống như Hang động cũng dần dần trở nên sâu thẳm. . . . . .

      "Vậy xem ra tôi chỉ có thể nhìn bị lửa thiêu thân rồi. . . . . ." Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh .

      Hơi thở của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng nặng nề, gian nan nuốt cổ họng khô khốc, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng mạnh liệt, thân thể của dần dần bắt đầu run rẩy, càng thêm khổ sở muốn phát tiết, nhưng tình huống như thế làm cho vừa giận vừa xấu hổ.

      "Tôi. . . . . . Ừm. . . . . ." Mộ Thiên Thanh mới vừa muốn cái gì, nhưng thân thể rung động để cho tự chủ khẽ rên rỉ, xấu hổ vành mắt đỏ lên, cặp mắt mê ly nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

      Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn chứa nụ cười hài hước hỏi: "Nếu . . . . . . Tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?"

      ". . . . . ." Mộ Thiên Thanh vừa nghe, sắc mặt biến thành nóng nảy, đáy mắt tràn ra giọt lệ, ở dưới ánh đèn dìu dịu trở nên trong suốt, mặt cắn môi chịu đựng nóng ran trong thân thể, mặt lại mâu thuẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hoàn toàn quên mất, lúc này mình gần như còn mảnh vải phơi bày ở trước mặt của .

      Vẻ mặt như thế, đột nhiên làm trái tim Lãnh Tĩnh Hàn xúc động, còn nhớ , lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, cánh tay và đùi của bé đều bị thương, cắn chặt môi, trong đôi mắt cố kìm nén nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng . . . . . .

      Cuối cùng, Lãnh Tĩnh Hàn đành lòng để khổ sở, chậm rãi cúi người, nhàng đặt lên môi Mộ Thiên Thanh, nụ hôn này êm ái, so với lúc nãy còn thương tiếc hơn mấy phần.

      Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở của đàn ông, người nóng ran khẽ giảm xuống chút, theo bản năng, thân thể của muốn dán sát Lãnh Tĩnh Hàn.

      Đôi môi nóng bỏng của Lãnh Tĩnh Hàn liếm, mút, dây dưa, bàn tay bắt đầu di chuyển da thịt trắng nõn, tay của giống như có ma lực, đến mức khiến cho thân thể nóng bỏng của Mộ Thiên Thanh cũng có được chút giải tỏa . . . . .

      Dần dần, nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên bá đạo, trong miệng Mộ Thiên Thanh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, vốn rất ghét mùi như vậy nhưng lúc này trong hơi thở mê say, thè ra chiếc lưỡi mạnh mẽ đẩy ra hàm răng , thần tốc tiến quân. . . . . .

      "Ừm. . . . . ." thanh Mập mờ tràn ra miệng Mộ Thiên Thanh, vừa ngượng ngùng, vừa muốn cho Lãnh Tĩnh Hàn nhiều hơn.

      Chiếc lưỡi của Lãnh Tĩnh Hàn ở trong miệng Mộ Thiên Thanh linh hoạt liếm mút, hôn sâu hơn, bụng dưới nóng ran cũng dần dần cứng ngắc, này, chỉ cái hôn khơi lên lửa dục của !

      Bàn tay dò sau lưng Mộ Thiên Thanh, nhàng đẩy ra cúc áo lót của , lúc sắp tháo ra, môi của cũng cách nào rời khỏi đôi môi mềm mại. . . . . .

      "Ừm. . . . . ."

      Bàn tay đặt lên bầu ngực trắng nõn đầy đặn, thân thể Mộ Thiên Thanh run rẩy, thoải mái rung động làm cho cách nào khống chế thoát ra thanh vui vẻ, vừa rơi lệ, vừa gian nan : "Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn kiện . . . . . . Kiện cưỡng hiếp. . . . . ."

      Môi của Lãnh Tĩnh Hàn ở gò má của Mộ Thiên Thanh trượt đường, tới bên tai của , khẽ hôn vành tai của , ở bên tai dụ hoặc trả lời: "Ừ, vậy tôi ngồi tù!"

      thanh trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần nhẫn, theo chuyện, khí nóng tê tê dại dại vẫy ở da thịt Mộ Thiên Thanh, lại lần chọc thân thể run rẩy. . . . . .
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 036: Đêm trầm mê

      Mộ Thiên Thanh vừa khó chịu vừa khao khát, tâm lý mâu thuẫn như vậy để cho cách nào suy nghĩ được gì.

      Môi hôn ấm ướt của Lãnh Tĩnh Hàn rơi cái cổ trắng mịn của Mộ Thiên Thanh, ngón tay thon dài trêu chọc đỉnh núi tuyết của , quả nhiên mềm mại, trong con ngươi sâu thẳm thoáng qua chút thâm ý.

      "Ừm. . . . . ." Mộ Thiên Thanh khó kìm lòng nổi, khẽ tràn ra tiếng rên rỉ mập mờ, nhắm hai mắt, cắn chặt răng, sợ thanh như vậy tràn ra lần nữa.

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt của thâm thúy nhìn người nhẫn, môi lần nữa đặt lên cánh môi cắn chặt, thanh trầm thấp mị hoặc mang theo dụ dỗ : " chịu đựng như vậy bị thương. . . . . ."

      Thân thể Mộ Thiên Thanh ở trong cái vuốt ve của Lãnh Tĩnh Hàn bị run rẩy lợi hại, nóng ran thoáng giảm bớt, đưa tới khẩn cầu vui vẻ, mặc dù biết rất mình bị trúng thuốc kích dục, nhưng vẫn làm cho xấu hổ chịu nổi.

      Lãnh Tĩnh Hàn hôn dần dần sâu hơn, bá đạo đẩy mở hàm răng cắn chặt, lưỡi linh hoạt xông vào trong miệng Mộ Thiên Thanh, tham lam mút lấy cho đến khi cách nào hô hấp, sắp mệt lả. . . . . .

      thân thể truyền tới tê dại và rung động khiến cho Mộ Thiên Thanh dần dần quên mất kiên trì, dục vọng nguyên thủy nhịn được ở dưới bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn càng trở nên ràng hơn.

      Lãnh Tĩnh Hàn cảm thấy ý thức của bị lạc, môi hôn bắt đầu trượt đường xuống, chạy qua xương quai xanh mảnh khảnh, ngay sau đó ngậm lên bên kia mềm mại. . . . . .

      bên đỉnh núi tuyết ở trong lòng bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn nở rộ rồi trở nên căng cứng, bàn tay to của nhàng lướt qua chiếc bụng bằng phẳng, lòng bàn tay giống như cây quạt lông vũ, truyền đến hồi tê dại. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn đúng là cao thủ tán tỉnh, ý thức cuối cùng của Mộ Thiên Thanh rốt cuộc sụp đổ, khi bàn tay chạy tự do xuống dưới ý thức bị lạc mất. . . . . . lạc mất. . . . . . Cho đến khi cả ót đầy máu bất tỉnh. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn vẫn chui ở trong cổ Mộ Thiên Thanh, bên tai truyền tới hơi thở của Mộ Thiên Thanh dần dần vững vàng, người chậm rãi ngồi dậy, hơi cúi người, ánh mắt thâm thúy nhìn sắc mặt và người còn có chút đỏ, mày kiếm nhíu lại chặt.

      Ánh mắt trở nên u ám, Lãnh Tĩnh Hàn day day thái dương, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt cố nén lửa dục, dưới người căng cứng ở phải bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng cho dù như thế vẫn lựa chọn ăn . . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, thuận tay lấy bên chăn trùm lên người của Mộ Thiên Thanh, che giấu thân thể ửng đỏ của .

      ngồi ở bên giường nhìn tác dụng của thuốc dần dần tan , cả người mệt mỏi ngủ mê man, con ngươi sắc bén dần dần nheo lại, xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo.

      Lấy điện thoại di động, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhấn mã số, suy nghĩ hồi, đối phương mới bắt máy, "Lão đại!"

      "Người nào làm?" thanh lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn nghe ra chút ý tứ.

      "Người phục vụ hạ thuốc, thuốc cũng là quầy rượu ‘ đêm mê tình’ thường dùng, người cũng bắt về rồi nhưng vẫn cắn chặt miệng!" Trong điện thoại, truyền đến thanh lưu manh của Tiểu Ngũ.

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn càng thêm lạnh lẽo.

      Cho dù cách điện thoại, dường như Tiểu Ngũ cũng có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng người Lãnh Tĩnh Hàn, thầm nhếch miệng tát hai bên mặt người phục vụ sưng phù đen thui, tiếp: "Là vùng đất Hồng môn, cũng loại bỏ bọn họ nhìn cảnh sát Mộ vừa mắt, dù sao. . . . . ."

      Tiểu Ngũ đoán ra ý tứ của Lãnh Tĩnh Hàn, ấp úng : "Dù sao, ấy cũng đắc tội với ít người cả khu, chỉ cần có hành động ấy cắn thả, ít người ăn thua thiệt của ấy rồi. . . . . ."

      xong lời cuối cùng, thanh Tiểu Ngũ dần dần , biết vì sao a, mặc dù Lãnh Tĩnh Hàn cũng lời nào, nhưng lại làm cho trong lòng ta khỏi "Lộp bộp"!
      Last edited: 29/3/15
      dungggAries293 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 037: Hung hăng tát cái

      Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng mặt, ánh mắt bình thản rơi vào người của Mộ Thiên Thanh, trầm mặc, mới chậm rãi : "Chuyện này đến đây chấm dứt, nên làm như thế nào. . . . . ."

      "Hắc hắc, cần lão đại quan tâm, tôi biết rồi!" Tiểu Ngũ thầm thở dài hơi.

      "Ừm!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp tiếng, cúp điện thoại.

      Xã hội đen có nguyên tắc của xã hội đen, mà . . . . . . Là cảnh sát!

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, đứng ở trước cửa sổ, thuận tay lấy ra điếu thuốc đốt lên, chậm rãi ngậm vào miệng, phun ra khói mù, sương mù màu trắng lượn lờ ở trước gương mặt đẹp trai của dần dần tản ra. . . . . .

      "Dạ. . . . . . Giúp tôi chăm sóc ấy!"

      Đây là câu cuối cùng Ưng để lại cho , thậm chí, Ưng kịp cho biết là người nào, chỉ biết . . . . . . Là ánh nắng của Ưng!

      Nếu như em bình yên, chính là ánh nắng!

      Ưng, vĩnh viễn thấy được ánh nắng rồi. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn tay cắm ở trong túi quần, trong cái tay khác kẹp điếu thuốc phát ra ánh sáng đỏ thẫm nhàn nhạt, đứng lẳng lặng ở nơi đó, lâu cũng chưa từng động.

      Lúc còn trẻ từng điên cuồng, người em thân thiết vĩnh viễn rời xa , từ đó trở , giống như trở lại quá khứ. . . . . . Quá khứ độc của !

      Đêm càng ngày càng sâu, mọi thứ giống như cũng lọt vào yên tĩnh, cho đến khi phương Đông lộ ra màu trắng, nắng ban mai lười biếng vung vẫy đến phía chân trời. . . . . .

      Đầu của Mộ Thiên Thanh đau muốn nứt, mở mắt ra, theo thói quen thường ngày, đồng hồ sinh học mỗi ngày gõ vang vào thời gian cố định, nhíu lông mày, ánh mắt có chút hư ảo nhìn hoàn cảnh an tĩnh, dần dần, tất cả ý thức ở trong đầu ràng. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh "Vọt" cái ngồi dậy, tầm mắt trượt , vết đỏ nhàn nhạt người cho biết, tối hôm qua tất cả đều là !

      bị người bỏ thuốc, bị người đưa đến nơi này để xâm hại. . . . . .

      "Lãnh, Tĩnh, Hàn!" Từ trong kẽ răng Mộ Thiên Thanh nặn ra từng chữ , tức giận cả người đều run rẩy, mặc dù biết rất ràng, phải bỏ thuốc nhưng. . . . . . người xuất cuối cùng cũng là !

      Mộ Thiên Thanh đột nhiên nhắm hai mắt, muốn đè nén cơn tức giận cuồng nộ, nhưng làm thế nào cũng ép xuống nổi, thậm chí, trong đầu dần dần nhớ tới nụ hôn của tối hôm qua, bàn tay người chạy tự do. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn dựa vào trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn Mộ Thiên Thanh tức giận, hồi lâu, mới lạnh nhạt : "Tự lập án. . . . . . Hay là tôi cùng với ?"

      Thình lình xuất tiếng khiến cho Mộ Thiên Thanh đột nhiên kinh hãi trợn to hai mắt, phản xạ che chăn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn vẫn ung dung chậm rãi đứng lên, khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời hẳn là quên mất phản ứng.

      Ánh mắt hai người trái ngược nhau, bình tĩnh gợn sóng, con ngươi dần dần phóng đại. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh phản ứng kịp, hét lớn: "Lãnh Tĩnh Hàn, tên khốn kiếp này!"

      xong, cũng để ý cái gì, động tác lưu loát cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh bao lấy chính mình, thuận thế lộn người qua, chân đạp về phía Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt né tránh, Mộ Thiên Thanh đánh tới chiêu thứ hai nhưng bản lĩnh vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt của Lãnh Tĩnh Hàn căn bản giống như tên côn đồ sơ cấp, hoàn toàn gần được thân thể của .

      Lúc này Mộ Thiên Thanh càng nổi điên, cặp mắt bởi vì tức giận mà trở nên hừng hực lửa giận, thế công của mỗi chiêu đều bén nhọn, hoàn toàn quên mất động tác lúc này của mình làm phơi bày thân thể xinh đẹp.

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên lạnh lẽo, phát bắt được tay Mộ Thiên Thanh đánh tới, lạnh lùng : "Có phải lúc đánh nhau, đều quên mình ăn mặc có thích hợp hay hả?"

      Lúc này Mộ Thiên Thanh căn bản có tâm tình để ý tới lời của , muốn rút cánh tay về, nhưng bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn giống như gọng kềm giam cầm chặt, mắt đỏ lên, cắn răng nghiến lợi quát: "Lãnh Tĩnh Hàn, mặt người dạ thú. . . . . ."

      "Chát" tiếng, hề dự liệu trước, Mộ Thiên Thanh giãy giụa đồng thời, cái tay khác hung hăng vỗ về phía Lãnh Tĩnh Hàn, cùng lúc tiếng vang trong trẻo rơi xuống, toàn bộ gian trong giây lát trở nên lạnh lẽo, giống như bị đóng băng !
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 038: Làm lần cầm thú!

      Tay Mộ Thiên Thanh có chút tê tê, trong lúc nhất thời cũng quên mất phản ứng, ngờ, mình đánh Lãnh Tĩnh Hàn, dù sao bản lĩnh ngày thường vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt người đàn ông này cũng ra gì!

      Lãnh Tĩnh Hàn bị cái tát, chậm rãi quay đầu, con ngươi sắc bén nhàng híp lại, hai luồng sáng lạnh lẽo giống như lưỡi dao sắc bén phóng về phía Mộ Thiên Thanh, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, huyệt thái dương khẽ động, môi lạnh bạc khẽ nhấp, toàn thân tản ra lạnh giá làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân lên.

      Lửa giận của Mộ Thiên Thanh giống như trong nháy mắt bị đóng băng, nhịn được sợ hãi, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn u ám giống như cái đầm chết, sâu thấy đáy, ánh mắt lạnh lẽo như vậy giống ở thế gian, giống như tới từ địa ngục!

      "Ưmh" kêu đau tiếng, Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng quăng giường, người còn còn kịp ngồi dậy, thân hình thon dài đè lên. . . . . .

      "A . . . . . ."

      Mộ Thiên Thanh quát to tiếng, đêm qua bị bỏ thuốc thể phản kháng, nhưng lúc này hoàn toàn tỉnh táo, giãy giụa, hai tay lại bị bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn giam cầm kéo đến đỉnh đầu, chân càng bị gắt gao đè ép.

      " muốn làm gì?" Mộ Thiên Thanh sợ hãi, trong ngày thường, coi như cảnh sát sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn là !

      " phải tôi là cầm thú sao?" Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn so với ánh mắt của còn lạnh hơn mấy phần, tay tháo ra khăn tắm quấn chặt người Mộ Thiên Thanh, khuôn mặt chậm rãi lấn đến gần Mộ Thiên Thanh.

      Mộ Thiên Thanh trợn to mắt nhìn gương mặt đẹp trai dần dần áp vào, đáy mắt có nhục nhã e ngại, dần dần chuyển thành tầng hơi nước mỏng. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên ngưng động tác, bàn tay buông lỏng, người cũng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Thanh vội vàng dùng chăn bao lấy mình.

      Mộ Thiên Thanh cắn môi, mi mắt có chút rung rung, cố chịu đựng để cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

      Đôi tay Lãnh Tĩnh Hàn cắm ở trong túi quần, cả đêm ngủ , mặt cũng nhìn ra chút mệt mỏi, cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn người giường, chậm rãi : "Cũng phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy. . . . . . Phóng túng, phải tốt nên làm!"

      xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền xoay người khỏi, chút do dự, cửa mở ra, bấm khóa, lúc khóa cửa "cụp" tiếng đóng lại, rốt cuộc Mộ Thiên Thanh nhịn được nước mắt chảy xuống. . . . . .

      ngồi ở giường, bọc chăn đến đầu gối, đôi tay ôm đầu vùi đùi, nước mắt giống như muốn rửa sạch khuất nhục người mình, vẫn ngừng chảy. . . . . .

      "Cốc, cốc, cốc" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đôi mắt của Mộ Thiên Thanh đẫm lệ mông lung nhìn ra cửa, hề cử động.

      Phía ngoài tiếng gõ cửa lại vang lên hai cái, sau đó có động tĩnh, Mộ Thiên Thanh cắn môi nhìn mình nhếch nhác, nhìn xung quanh chút, đưa tay cầm lấy điện thoại trong túi xách, do dự nửa ngày cũng có dũng khí bấm số!

      Nhưng có quần áo để mặc. . . . . . Cũng thể ở chỗ này?

      lúc này, tiếng "cụp...", vang lên, cửa bị mở ra từ bên ngoài, Mộ Thiên Thanh phòng bị siết chặt chăn, Lãnh Tĩnh Hàn xong quay lại. . . . . .

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn chỉ quét xuống , đưa túi xách trong tay thả vào bên, cũng cái gì liền xoay người ra ngoài cửa. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh đỏ mắt nhìn bóng lưng của , hơi nhếch môi.

      Đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn hơi dừng bước, con ngươi khẽ liếc về phía sau, lạnh nhạt : "Nếu muốn đón nhận những chuyện tương tự xảy ra, đừng nên thăm dò bất cứ thứ gì. . . . . ."

      xong, dừng lại nữa, khỏi, để lại Mộ Thiên Thanh ở nơi này nhất thời cách nào phản ứng.
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 039: Tâm tình bi phẫn

      Mộ Thiên Thanh dần dần bình phục tâm tình bi phẫn, nhìn cái túi Lãnh Tĩnh Hàn để lại, bên trong là bộ quần áo đơn giản thoải mái như thường mặc, còn có bộ đồ lót!

      Đột nhiên, mặt của Mộ Thiên Thanh nóng như con tôm luộc.

      cảnh sát, sau khi trải qua tức giận, biết, bị bỏ thuốc ở quầy rượu, thậm chí, lúc đầu người đàn ông thiếu chút nữa muốn chiếm đoạt cũng phải là Lãnh Tĩnh Hàn, về phần tại sao Lãnh Tĩnh Hàn xuất vào giờ cuối cũng biết, chỉ là vẫn còn nhớ , vứt vào trong nước lạnh, nhưng. . . . . . Cuối cùng bởi vì có hiệu quả, cho nên mới. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh cắn môi, ngoại trừ những vết hôn thân thể cũng có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, biết, cuối cùng Lãnh Tĩnh Hàn cũng có làm gì với , chỉ muốn làm tiêu hao rung động khó chịu trong cơ thể do tác dụng của thuốc. . . . . .

      Nhưng mặc dù như vậy vẫn làm cho xấu hổ!

      Mặc kệ phải là . . . . . . Nhưng chỉ mới gặp mặt nhau vài lần cùng thẳng thắn, thừa nhận, có cởi mở đến mức có chút tức giận.

      Yên lặng cầm lấy quần áo vào phòng tắm, Mộ Thiên Thanh mang theo cảm xúc phức tạp rửa mặt, sau khi ra khỏi khách sạn Thế Kỷ, liền đón tắc xi cục cảnh sát.

      yên lặng ngồi ở sau xe, nhìn bước chân vội vã của đám người làm ở bên ngoài, yên lặng đến nổi tài xế cũng cảm thấy tồn tại.

      Trong đầu nhớ lại câu của Lãnh Tĩnh Hàn trước khi , ý ở trong lời, phải nghe hiểu, cảnh sát, bình thường người bị chỉnh rất nhiều, tự nhiên, người chỉnh cũng rất nhiều, đây là chuyện cảnh sát đều tránh khỏi, nhưng bảo yên lặng nuốt vào cục tức này thể nào!

      Lần này là , lần sau. . . . . . có bao nhiêu bị thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đoạt trong sạch?

      Giống như Lãnh Tĩnh Hàn , lần này may mắn mà thôi. . . . . .

      ***

      Tập đoàn Thiên Lân, tọa lạc tại khu buôn bán phồn hoa nhất Thành phố A, tòa nhà hình bán nguyệt 70 tầng nghiễm nhiên trở thành khu thương mại cả Thành phố A, phúc lợi tốt, tiền lương cao. . . . . . Tất cả mọi người có thể tiến vào đây làm việc đều lấy làm kiêu ngạo, mà hấp dẫn người ta nhất chính là hoàn toàn có quyền tự chủ làm việc, chỉ cần bạn có năng lực, ở chỗ này, vĩnh viễn bị mai .

      Lầu cuối Tập đoàn Thiên Lân, cả tầng lầu đều là khu vực riêng của Lãnh Tĩnh Hàn, có thể lên tới đây, ngoại trừ quản lý cao cấp của các bộ phận, cũng chỉ có Hình Thiên!

      Lúc Hình Thiên báo cáo lịch trình hôm nay, nhưng ta phát , Lãnh Tĩnh Hàn ngồi đối diện suy nghĩ cũng có nghe ta báo cáo, ta nhàng gỡ xuống mắt kính độ, ho tiếng, "A. . . . . . Tổng Giám đốc?"

      ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn nhàng rơi vào người của Hình Thiên, môi lạnh bạc khẽ mím, đáy mắt dần dần lạnh lẽo, "Hoãn lại lịch trình hôm nay qua bên, ra ngoài, gọi Đường Lam tới cho tôi !"

      Hình Thiên đáp tiếng, xoay người ra khỏi phòng làm việc, trước khi đóng cửa lại, len lén liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế,. . . . . .

      Ngày hôm qua chúc mừng tròn năm, từ đầu chí cuối lão đại lại chưa từng xuất , làm cho ngoại giới bàn tán xôn xao, nhưng cũng có người nào dám đưa tin gì, chỉ là. . . . . . Sau đó nghe Tiểu Ngũ , Mộ Thiên Thanh bị người bỏ thuốc!

      Cửa đóng lại, Hình Thiên trực tiếp tới phòng thư kí, mở điện thoại gọi cho Đường Lam, "Đường Tổng giám, Tổng Giám đốc cho mời!"

      Sau khi trong điện thoại đáp tiếng, ta cúp điện thoại, chuẩn bị hủy bỏ lịch trình hôm nay, trong đầu suy nghĩ đối với Mộ Thiên Thanh, rốt cuộc Lãnh Tĩnh Hàn ôm tâm tư gì?

      suy nghĩ, đột nhiên điện thoại ở trong túi chấn động, Hình Thiên lấy ra, mở ra tin nhắn, nhìn phía dãy số, chân mày xoắn lại chặt, mới vừa đứng dậy muốn tìm Lãnh Tĩnh Hàn, lại thấy thang máy mở ra, Đường Lam cao ngạo đạp bước ra. . . . . .
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :