1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 029: Quầy rượu bị bỏ thuốc 1

      Mộ Thiên Thanh ra phòng ăn, trong lòng hoảng loạn trong lúc nhất thời có cách nào bình phục, quay đầu nhìn phòng ăn, nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Mộc đuổi tới, người vội vàng nấp phía sau cây cột, nhưng ngay lúc này, điện thoại ở trong túi ngừng chấn động. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số của Thượng Quan Mộc, đầu tiên len lén liếc cái, rồi bắt máy. . . . . .

      "Thiên Thanh, ở đâu?" thanh dịu dàng của Thượng Quan Mộc truyền đến.

      Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, đáp: "A. . . . . . Em lên xe taxi. . . . . ."

      "?"

      "Ừm!" Mộ Thiên Thanh chột dạ đáp lời.

      Trong điện thoại im lặng, sau đó truyền đến thanh nhàn nhạt của Thượng Quan Mộc, "Thời gian còn sớm, em nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải làm!"

      "Ừ, cũng thế, bái bai!" Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn bóng dáng thon dài đứng tại chỗ lát, mới về phía đậu xe.

      Mộ Thiên Thanh , cứ tựa vào cây cột như vậy, vẻ mặt có chút nặng nề. . . . . .

      từng nghĩ tới có lẽ Thượng Quan Mộc có ý với , nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ với mọi người luôn rất tốt, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

      Đối với Thượng Quan Mộc, phải có cảm động và thích, mặc kệ ở trường học hay ở cục cảnh sát, lúc cần, đều có ở bên cạnh . . . . . .

      Nếu như. . . . . . hôm nay Lãnh Tĩnh Hàn câu kia gợi lên trí nhớ của . . . . . . mới vừa rồi cũng nghĩ chạy trối chết?

      Mộ Thiên Thanh đứng dậy, yên lặng dưới ánh đèn nê ông lóe sáng đường phố, trong lòng giống như có thứ gì hỗn loạn làm cho hít thở nổi. . . . . . bất kể là Thượng Quan Mộc tỏ tình hay là câu kia của Lãnh Tĩnh Hàn !

      Lỗ mũi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ê ẩm, nhìn quán rượu trước mặt, bước chân tự chủ vòng vo vào. . . . . .

      "Uống gì nào?" Người phục vụ vừa lau lau ly rượu, đưa mắt hỏi.

      "Bia!"

      Người phục vụ nhìn Mộ Thiên Thanh, nhún vai cái, mở ra chai bia đặt trước mặt Mộ Thiên Thanh, sau đó tiếp tục công việc trong tay mình.

      Tiếng nhạc ầm ĩ mang theo thanh cười đùa của mọi người, bên trong quán rượu còn nhiều người sống về đêm, nơi này, cho tới bây giờ đều là chỗ phát tiết háo hức.

      Mộ Thiên Thanh uống hơi hết chai, hoàn toàn có biện pháp giải tỏa nổi bức bối trong lòng, ngực phập phồng thở hổn hển, "Bộp" tiếng, đặt chai quầy bar, " chai nữa!"

      Người phục vụ hai lời, lại mở ra chai cho . . . . . .

      Mộ Thiên Thanh mặc dạ phục hết sức xinh đẹp rất nhanh thu hút chú ý của người trong quán rượu, còn có số người trực tiếp cầm rượu đến bắt chuyện, nhưng cuối cùng cũng bị Mộ Thiên Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo tức giận đuổi .

      "Aiz? xem. . . . . . ta có phải là con sư tử họ Mộ hay !" Trong góc, người đàn ông dáng vẻ lưu manh với những người bên cạnh.

      " kia?" Những người bên cạnh cười lạnh tiếng, chỉ là tùy ý liếc mắt, "Làm sao có thể ăn mặc có khiêu gợi như vậy?"

      "Tôi , nhìn chút!"

      Người nọ bị những người bên cạnh làm phiền, ngồi dậy nhìn, nhìn hồi lâu, mắt trợn to : "Mẹ nó, đúng là kia!"

      xong, khỏi phủi miệng, " này hôm nay thế nào vậy? Ăn mặc rối như vậy. . . . . ."

      Người đàn ông sờ lên cằm nhìn từ xuống dưới, đáy mắt dần dần toát ra vẻ bỉ ổi.

      " . . . . . . mùi vị cảnh sát như thế nào?" Người đàn ông hỏi.

      "Này, em này có thể ăn sao? Cẩn thận ta dùng súng bắn tung thằng nhóc nhà . . . . . ." Người đàn ông xong, cố ý nhìn dưới đũng quần người đàn ông chút.

      "Ai tôi muốn tự mình ăn hả ?" Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi càng đậm, nhìn Mộ Thiên Thanh cười hắc hắc hai tiếng, "Xương khó gặm đương nhiên là phải để cho người khó đối phó gặm. . . . . ."


      Chương 030: Quầy rượu bị bỏ thuốc 2

      Mộ Thiên Thanh uống hết chai này đến chai khác, đảo mắt nửa kết bia, sắc mặt ửng đỏ, dưới ánh đèn quầy rượu coi là sáng, vóc người xinh đẹp càng lộ , hoàn toàn giống như dáng vẻ mạnh bạo lúc bắt trộm ngày thường.

      Ở trong góc khóe miệng người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi càng lúc càng đậm, ta tìm người phục vụ, ghé vào lỗ tai tên kia mấy tiếng, sau đó : "Làm xong chuyện này, số tiền kia. . . . . . Tôi cho cậu!"

      Người phục vụ vừa nghe vậy, vội vàng cúi đầu khom lưng, "Cám ơn Thủy, cám ơn Thủy!"

      " !" A Thủy vỗ vỗ vào ngực người phục vụ, khóe môi nhếch lên, nhìn người phục vụ khỏi.

      "A Thủy, cậu cũng nên chơi trút giận!"

      A Thủy khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhếch môi lười biếng nằm ghế sa lon, trong đôi mắt kín đáo phát ra ánh sáng lạnh lùng, "Từ lúc Thượng Quan Mộc bắt đầu đến Khu Nam, chúng ta cũng chưa có ngày nghỉ, nghe . . . . . . này và Thượng Quan Mộc có quan hệ tầm thường !"

      xong, A Thủy uống hớp rượu, "A Hổ, kế tiếp chờ xem kịch vui thôi. . . . . ."

      Người đàn ông được gọi là A Hổ quay đầu nhìn về phía quầy rượu, vừa hay nhìn thấy người phục vụ mở ra chai bia cho Mộ Thiên Thanh, thầm nhíu lông mày, cũng gì.

      Ở khu này Mộ Thiên Thanh đắc tội cũng ít người, tự nhiên cũng có rất nhiều người muốn chỉnh , huống chi. . . . . . Lần trước Dạ Ưng giao dịch nghe thiếu chút nữa bị làm hỏng rồi, xảy ra chuyện, ai biết người nào làm.

      Nghĩ tới đây, A Hổ cũng chú ý nữa, cùng với A Thủy hai người nhàn nhã uống rượu.

      Mộ Thiên Thanh lại ực cái cạn sạch chai bia lần nữa, nhưng buồn bực trong lòng hoàn toàn tan, thậm chí, trong đầu càng lúc càng quanh quẩn câu kia của Lãnh Tĩnh Hàn .

      phải là sao ?

      Lãnh Tĩnh Hàn, đến cùng có phải là hay ?

      Nếu là , nếu nhận ra , tại sao mấy lần gặp mặt đều đối với lạnh lùng như vậy?

      Nếu như phải là , tại sao công ty châu báu của có sợi giây chuyền "Ánh nắng" kia? Tại sao câu kia?

      Mộ Thiên Thanh đột nhiên gục đầu xuống, cả người đột nhiên choáng váng, thậm chí, cảm giác mùi rượu bắt đầu dâng trào, dường như nhịp tim cũng tăng nhanh theo tiếng nhạc ầm ĩ!

      Tầm mắt có chút mơ hồ, nhìn chai rượu trước mặt, cố gắng muốn để cho mình tĩnh táo chút. . . . . . Nhưng cảm giác choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí, bắt đầu cảm thấy thân thể có chút mất sức.

      ". . . . . . bỏ cái gì vào trong rượu của tôi?" Mộ Thiên Thanh cố sức nhìn chằm chằm người phục vụ hỏi.

      Gương mặt người phục vụ mờ mịt, sau đó vô tội chê cười tiếng, "Tiểu thư, có phải uống say hay ? Bia mở ra trước mặt của . . . . . . Tôi bỏ vào cái gì? Bỏ vào Vong Tình Thủy để cho lập tức say quên khổ sở thất tình à?"

      Người phục vụ lại chê cười tiếng, để ý tới Mộ Thiên Thanh nữa, bọn họ làm nghề này lâu, người nào mà gặp qua.

      Mộ Thiên Thanh đột nhiên đứng lên, nhưng chân mới vừa rơi xuống đất cảm giác mềm nhũn vô lực, nếu như phải cánh tay nỗ lực chống quầy rượu, chỉ sợ cũng té ở mặt đất. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh cố gắng giữ tỉnh táo nhưng có đôi khi ý chí thể khống chế được, cắn chặt răng, lại phát tất cả đều vô ích, cảm giác thân thể của mình càng lúc càng mất sức, luồng nóng ran dần dần bắt đầu lan tràn. . . . . .

      Dường như người phục vụ cũng nhìn ra Mộ Thiên Thanh có cái gì đúng, nhưng cũng chỉ cho rằng uống say, tốt bụng hỏi: "Tiểu thư, có muốn gọi taxi cho hay ?"

      Hơi thở Mộ Thiên Thanh có chút nặng nề, cố gắng chống đỡ đến cùng, lấy điện thoại ra muốn nhấn mã số, nhưng mới vừa nhấn mã số, người cũng hoa mắt, tất cả đều mơ hồ. . . . . .

      "Tiểu thư, tôi đưa ngồi xe!" Lúc này, truyền tới bên tai thanh mơ hồ, ngay sau đó, Mộ Thiên Thanh cảm giác mình bị người ôm vào trong ngực, muốn giãy giụa, nhưng còn chút hơi sức.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 031: Nóng, nóng quá!

      Cả người Mộ Thiên Thanh mềm nhũn dựa vào thân người đàn ông, muốn đẩy đối phương ra nhưng có hơi sức, đầu óc giống như nổ tung, căn bản cách nào tập trung suy nghĩ, thậm chí, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, nhìn cái gì.

      Người phục vụ nửa ôm nửa người Mộ Thiên Thanh xuyên qua đám người ra quầy rượu, cử động của bọn họ cũng có đưa tới chú ý của những người say sưa bên trong, người phục vụ đỡ Mộ Thiên Thanh đến ven đường, thuận tay đón chiếc tắc xi, nhét vào, sau khi dùng ánh mắt ra hiệu với tài xế cái, người quay lại quầy rượu.

      Sau khi người phục vụ trở về quầy rượu, làm như có chuyện gì xảy ra tay giơ lên chai bia về hướng bàn của A Thủy, " Thủy, làm xong rồi!"

      A Thủy gật đầu cái, lúc trả tiền bia thuận tiện cho thêm mấy tờ giấy lớn, người phục vụ vội vàng cúi người gật đầu cười cám ơn, sau đó xoay người khỏi.

      A Hổ mở chai bia, nhìn A Thủy hỏi: " định đem con sư tử kia đưa cho người nào?"

      "Nghe . . . . . ." Đáy mắt A Thủy có tia ác độc, sâu kín : "Gần đây Cố Thắng Đường của Dạ Ưng ở khách sạn Thế Kỷ bao hết phòng. . . . . ."

      A Hổ nghe vậy, khỏi nở nụ cười, " cũng quá ác!"

      "Người cả gan chơi như Cố Thắng Đường. . . . . . đường ngược lại cũng có mấy, chỉ là. . . . . . Lần này cũng biết ta có thể chết hay !" A Thủy chê cười tiếng, ực hớp bia.

      "Nếu như Cố Thắng Đường thực ăn họ Mộ, những ngày kế tiếp Dạ Ưng có thể dễ chịu lắm!" A Hổ tựa vào ghế sa lon, "Chỉ là, sợ Dạ Ưng tìm gây phiền toái sao?"

      "Dĩ nhiên sợ!" A Thủy rất nghiêm túc, "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tôi? Bất quá tôi chỉ xem trò vui thôi. . . . . ."

      A Hổ sửng sốt chút, ngay sau đó cười lên ha hả.

      ***

      Trong căn phòng mờ tối chút ánh sáng, rèm cửa sổ dầy che mất toàn bộ ánh đèn đêm phía bên ngoài. . . . . .

      "Ừm. . . . . ."

      thanh khẽ rên mang theo cảm giác thoải mái vang lên trong gian phòng yên tĩnh, tối om như vậy, làm cho người ta nghĩ đến thân hình mềm mại đáng .

      Khuôn mặt Mộ Thiên Thanh ửng đỏ, trong miệng khó chịu, cảm giác cổ họng mình giống như bốc khói, gian nan nuốt xuống, nhíu mày, tay bắt đầu bứt rứt xé rách quần áo của mình.

      Cửa được mở ra, người tới bước chân có chút lảo đảo mở đèn, ánh mắt mê ly rơi vào giường lớn, nhếch miệng lên cười tà ác, Cố Thắng Đường có mấy phần men say rã rời tới bên giường. . . . . .

      Cố Thắng Đường nhìn nằm ở giường xé rách quần áo của mình, cặp mắt híp lại, bàn tay lật mặt của Mộ Thiên Thanh, "Đám nhóc kia, hôm nay đưa tới thanh thuần. . . . . . Chỉ là, nhìn qua cũng tệ lắm!"

      Cố Thắng Đường xong, ngay sau đó đáy mắt dính vào tầng ngọn lửa dục vọng. . . . . .

      "Nóng. . . . . ." Mộ Thiên Thanh cảm giác mình toàn thân khổ sở giống như bị lửa thiêu, đơn giản chữ, cổ họng và mắt giống như cũng phun ra lửa, giãy dụa thân thể căng cứng, khó chịu giống như sắp nổ tung.

      "Nóng?" Cố Thắng Đường nhìn Mộ Thiên Thanh lim dim mắt muốn xé rách quần áo, nhếch miệng cười tà "Tới đây, giúp em bớt nóng. . . . . ."

      xong, người tiến tới, bàn tay chút do dự nắm phần đầy đặn nhô ra trước ngực Mộ Thiên Thanh vào bàn tay cứng rắn làm cho Cố Thắng Đường vốn có men say lập tức trở nên nóng ran, ta kịp chờ đợi lấn người lên, muốn đem bữa tiệc lớn tối nay ăn sạch sành sanh. . . . . .
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 032: Buông tôi ra!

      Thình lình cảm giá bị đè nặng khiến cho Mộ Thiên Thanh đột nhiên tỉnh táo chút, nhiều năm qua ý thức cảnh giác huấn luyện để cho nỗ lực muốn tránh ra. . . . . .

      lúc này, mặt của Cố Thắng Đường lấn đến gần, mắt nhìn thấy đôi môi dầy muốn đè lên, Mộ Thiên Thanh dùng sức lực cuối cùng muốn né tránh, nhưng bởi vì còn sức, cộng thêm sức nặng của Cố Thắng Đường, cũng khó khăn xoay đầu, mà bởi vì quán tính, miệng của Cố Thắng Đường hôn vào gối đầu mềm nhũn. . . . . .

      "Hả, còn xấu hổ?" Cố Thắng Đường lơ đễnh, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mộ Thiên Thanh, lửa dục trong mắt càng tăng, "Nóng ? Có muốn giúp em bớt nóng hay . . . . . ."

      xong, bàn tay Cố Thắng Đường tà ác bóp cái ở ngực Mộ Thiên Thanh.

      Cả người Mộ Thiên Thanh kinh hãi run cái, cảm giác này thoải mái bởi vì tác dụng của thuốc lan rộng, nhưng còn chút ý thức làm cho muốn nôn mửa, "Buông. . . . . . Buông ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ."

      Cố Thắng Đường đâu còn để ý tới, hoàn toàn xem như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, khóe miệng ta nở nụ cười tà ác, bắt đầu chuẩn bị công kích lần nữa. . . . . .

      "Tôi là. . . . . . Tôi là cảnh. . . . . . sát. . . . . ." Mộ Thiên Thanh miệng đắng lưỡi khô xong chữ cuối cùng lại bị bao phủ trong hơi thở chính mình.

      cảm nhận bàn tay chạy tự do người, trong lòng xấu hổ chịu nổi, nhưng lại giống như thoải mái chịu được, thời gian gian càn quét phim tối, đại khái cũng đoán được tình trạng của mình giờ phút này, "Buông. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ."

      Mộ Thiên Thanh mềm nhũn còn sức muốn đẩy Cố Thắng Đường ra, nhanh chóng thở dốc càng lúc càng nặng, hốc mắt nổi lên hơi nước càng mờ mịt. . . . . .

      "Tinh tinh. . . . . . Tinh tinh. . . . . ."

      lúc Mộ Thiên Thanh biết phải làm thế nào, chuông điện thoại di động giống như bùa đòi mạng ngừng vang lên, đáy mắt Mộ Thiên Thanh lộ ra tia sáng hy vọng.

      Lúc đầu, Cố Thắng Đường cũng tính để ý tới, nhưng điện thoại di động vẫn ngừng vang lên, ta thầm chửi câu, có chút cam lòng nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó đứng dậy lấy điện thoại, cũng thèm nhìn lấy cái, buột miệng mắng: "Mẹ nó, người nào?"

      Cố Thắng Đường bị rượu và sắc che mờ lí trí, giờ phút này ta bị cắt đứt chuyện tốt, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      "Tiểu Ngũ!" thanh trong điện thoại có chút lưu manh.

      Cố Thắng Đường chưa xong lời, cổ họng cứng ngắc, sau đó liếc nhìn số điện thoại, bảy phần say rượu tỉnh hai phần, vội vàng lấy lòng : "Mới vừa có chú ý là Tiểu Ngũ. . . . . ."

      "Hừ!" Tiểu Ngũ hừ lạnh tiếng ở trong điện thoại, "Có phải cậu ở khách sạn Thế Kỷ hay ?"

      Khuôn mặt mo của Cố Thắng Đường ửng đỏ, ấp úng đáp tiếng.

      " muốn chết lăn trở về cho tôi!"

      "À?" Cố Thắng Đường có chút hiểu, hỏi: "Tại sao?"

      "Fuck, bây giờ nào cậu cũng dám động đến !" Tiểu Ngũ căm tức, "Cậu có biết người ở giường là ai hay ? ấy là cảnh sát Khu Nam. . . . . ."

      Cố Thắng Đường hoàn toàn tỉnh rượu, ta còn cầm điện thoại, nhìn Mộ Thiên Thanh giường, ta kịp lột quần áo, sau lưng nhất thời rịn lớp mồ hôi lạnh, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ, xoay người chạy ra bên ngoài, dưới chân lảo đảo cái, thiếu chút nữa cẩn thận ngã xuống đất.

      Nhìn Cố Thắng Đường giống như gặp quỷ chạy ra khỏi khách sạn, đôi tay Lãnh Tĩnh Hàn cắm ở trong túi quần, con ngươi sắc bén khẽ chớp, che giấu ý muốn giết người trong đáy mắt.

      Tiểu Ngũ đứng ở sau lưng , cảm nhận được người Lãnh Tĩnh Hàn càng ngày càng nồng đậm tức giận, khỏi thầm nuốt xuống, nhắm mắt hỏi: " ấy. . . . . . Lão đại, làm sao bây giờ?"

      gương mặt Lãnh Tĩnh Hàn ràng lộ ra lo lắng, hờ hững xoay người, tới gian phòng Cố Thắng Đường mới vừa ra ngoài. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 033: Giảm nhiệt cho

      Tiểu Ngũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo Lãnh Tĩnh Hàn, thầm nhíu chặt chân mày, ta nghiêng đầu qua thảo luận, cuối cùng bĩu môi xoay người khỏi, lão đại tiến vào, cảnh sát họ Mộ kia vẫn bị ăn. . . . . . Hắc hắc, ta cũng xen vào.

      Nghĩ lại, Tiểu Ngũ thầm chửi rủa, xoay người liền sải bước khỏi, trước khi lão đại nổi giận ta nhất định phải xử lý chuyện ngày hôm nay, nếu , ta cũng chỉ có thể chờ chết!

      Lãnh Tĩnh Hàn vào trong phòng Cố Thắng Đường lúc lâu, gương mặt lạnh lùng nhìn giường nhăn nhó mê sảng, thân thể càng trở nên căng cứng.

      "Ưm. . . . . ." Mộ Thiên Thanh tự chủ khẽ rên rỉ, cả người càng khó chịu giống như có con kiến bò, khổ sở cau mày, chút ý thức cảnh giác còn sót lại cũng chịu nổi thuốc phát huy tác dụng.

      Lãnh Tĩnh Hàn cất bước tiến lên, mắt nhìn xuống thấy toàn thân Mộ Thiên Thanh ửng đỏ ở giường giãy giụa cọ xát, trong miệng ngừng phát ra tiếng "Ư ử" kích tình, thanh như vậy vào ban đêm nghe vào hết sức hấp dẫn.

      thầm thở hơi, Lãnh Tĩnh Hàn cúi người xuống, hai cánh tay xuyên qua Mộ Thiên Thanh, ôm ngang thân thể , tới phòng tắm. . . . . .

      Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở của đàn ông, giống như vừa rồi, vào lúc này theo bản năng hướng vào trong ngực của người đàn ông cọ cọ, khuôn mặt nóng rực ra sức nhủi vào trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn, chờ mong được an ủi.

      Thân thể Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên khẽ cứng lại, rũ mắt nhìn người trong ngực, trước đó mặc lễ phục bên ngoài, giờ phút này mảng lớn cảnh xuân ngực lộ ra, khe rãnh hấp dẫn lúc thở dốc phập phồng càng thêm mê người.

      "Ưm. . . . . ." Vẻ mặt căng thẳng của Mộ Thiên Thanh cọ sát vào quần áo Lãnh Tĩnh Hàn, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí bây giờ cũng phát ra được thanh hoàn chỉnh, chỉ là bản năng ý thức muốn gần sát thân thể của người đàn ông.

      Khuôn mặt của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên bao phủ lo lắng, nghĩ đến mới vừa rồi tay của Cố Thắng Đường chạy tự do ở người của , liền muốn chặt hai tay kia!

      Lãnh Tĩnh Hàn trầm mặt đem Mộ Thiên Thanh thả vào trong bồn tắm, sau đó mở vòi sen, nước lạnh lẽo trong nháy mắt "Ào ào" chảy ra. . . . . .

      Theo bản năng Mộ Thiên Thanh rùng mình, nước lạnh như băng vẫy người ướt nhẹp, hơi thở nóng ran mới vừa rồi tan chút, cố gắng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên, ánh mắt thâm thúy nhìn . . . . . .

      Mộ Thiên Thanh muốn bò ra khỏi bồn tắm, người vừa mới cử động, nhưng liền bị tay nhấn vào, ". . . . . . muốn làm gì. . . . . ."

      "Tỉnh táo chưa?" Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh nhếch nhác, lạnh nhạt hỏi.

      Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát người trước mặt lại là Lãnh Tĩnh Hàn, suy nghĩ vẫn cách nào tập trung, thẹn quá thành giận, ". . . . . . bỏ thuốc cho tôi!"

      Lãnh Tĩnh Hàn chối bỏ, chỉ cầm lấy bên vòi hoa sen, mở vòi sen hướng về phía Mộ Thiên Thanh. . . . . .

      Lần này Mộ Thiên Thanh hoàn toàn bị xịt từ đầu tới đuôi sót chỗ nào, cả người ướt sũng, chật vật chịu nổi!

      "Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . làm gì đấy?" Mộ Thiên Thanh quơ múa tay, nước lạnh ngừng cọ rửa da thịt của , mới vừa nóng ran cũng tan biến ít, ý thức vốn mù mờ cũng từ từ ràng.

      Lãnh Tĩnh Hàn tắt nước, liếc mắt nhìn khuôn mặt mù mờ của Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng hỏi: "Tỉnh táo chưa?"

      Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, thân thể run lẩy bẩy ngồi ở trong bồn tắm, đạp khí, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, ánh mắt hai người cứ nhìn nhau như vậy, lát sau, con ngươi sắc bén của Lãnh Tĩnh Hàn dần dần híp lại, phát ánh mắt Mộ Thiên Thanh bắt đầu tức giận dần dần nổi lên tầng quyến rũ nóng bỏng. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 034: Tôi muốn kiện cưỡng hiếp

      Mộ Thiên Thanh mới vừa bị nước lạnh giảm xuống nóng ran nhưng lại lần nữa chậm rãi dâng lên, gian nan liếm liếm cánh môi khô khốc, trong lòng xấu hổ chịu nổi, cắn răng nghiến lợi : "Lãnh. . . . . . Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . ."

      Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày kiếm, biết chắc chắn lúc Mộ Thiên Thanh ở quầy rượu bị người bỏ thuốc xem ra phân lượng cũng !

      Lãnh Tĩnh Hàn cúi người, chuẩn bị xả bỏ nước trong bồn tắm, phun nước lần nữa, đưa tay thăm dò vào bồn nước lục lọi nhét vòi nước, cũng chú ý đụng chạm tới chân của Mộ Thiên Thanh, làm cho thân thể của hồi tê dại. . . . . .

      "Ừm. . . . . ." Đụng chạm nhàng cũng làm cho Mộ Thiên Thanh cảm giác thoải mái, biết rất bởi vì mình trúng thuốc, muốn lùi về chân nhưng bản năng của thân thể lại làm cho chân của tự chủ cọ tay Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lúc này trong người lại dâng lên nóng ran cộng thêm xấu hổ, khiến cho mặt của Mộ Thiên Thanh thoáng chốc càng hồng lên, nhưng cho dù như thế cũng cách nào ngăn cản bản năng thân thể .

      giống lần đầu tiên, lúc này thân thể của thích nghi với nhiệt độ nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo nhưng càng làm cho máu nóng trong cơ thể điên cuồng chạy tán loạn, lo lắng ở trong bồn tắm uốn éo người, gắt gao cắn môi, để cho mình phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn dáng vẻ khổ sở hơi nhíu nhướng mày, đối với , đều là phát tiết nhu cầu sinh lý, sau đó có thể dùng tiền đuổi , chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của các .

      Nhưng đối với Mộ Thiên Thanh. . . . . .

      "Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh khổ sở đến tột cùng, ở trong bồn tắm ngừng giãy giụa, nhàng cọ sát chẳng những làm giảm bớt nóng ran trong thân thể , ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, "Lãnh. . . . . . Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . Ừm. . . . . ."

      Mộ Thiên Thanh khổ sở thở hổn hển, nước mắt cũng theo khóe mắt hòa lẫn nước lạnh chảy xuống, cảm giác mình muốn chết, theo bản năng kêu tên Lãnh Tĩnh Hàn là muốn thứ gì?

      Nhìn thân thể Mộ Thiên Thanh càng ngày càng đỏ, Lãnh Tĩnh Hàn biết, lần này trúng thuốc cũng , phương thức xử lý căn bản có tác dụng.

      suy nghĩ, trong lỗ mũi Mộ Thiên Thanh chậm rãi tràn ra vệt máu, sau đó theo khóe miệng xuống trong bồn tắm, dần dần tan ra. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn nhíu lông mày, sắc mặt càng lạnh lẽo, khom lưng từ trong nước vớt người lên, tay cởi lễ phục dính vào người , kéo khăn tắm khác quấn quanh , ôm ra khỏi phòng tắm. . . . . .

      "Ừm. . . . . ." Hơi thở của đàn ông mang theo mùi Bạc Hà nhàn nhạt chui vào trong mũi Mộ Thiên Thanh, theo bản năng muốn cầu xin cái gì, nhưng ý thức còn sót lại để cho phải kháng cự.

      Lãnh Tĩnh Hàn gì, chỉ vứt giường lớn.

      Máu trong lỗ mũi Mộ Thiên Thanh dần dần tràn đầy, tác dụng của thuốc lúc đầu giảm xuống mà càng thêm hung mãnh, thân thể run rẩy, trong đôi mắt nén lệ, khổ sở rên rỉ, "Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhàng híp lại, Mộ Thiên Thanh giãy giụa, khăn tắm mở ra, nhìn thân thể chỉ còn lại áo lót và quần lót, bụng dưới đột nhiên căng thẳng, phải là người có tự chủ, nhưng lúc này nhìn da thịt trắng nõn bởi vì tác dụng của thuốc mà trở nên hồng hồng, hẳn là có chút thể tự điều khiển.

      Lãnh Tĩnh Hàn cúi người, môi mỏng nhàng chạm vào miệng , khác với trừng phạt lúc ban ngày, lần này, nụ hôn của mang theo êm ái. . . . . .

      Thân thể Mộ Thiên Thanh vốn nóng ran, lúc tiếp xúc được Lãnh Tĩnh Hàn giống như giảm bớt chút, xấu hổ và giận dữ muốn kháng cự, nhưng lại dính lấy hoàn toàn có biện pháp rời khỏi.

      Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi đứng dậy, nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của Mộ Thiên Thanh, trong lòng đành lòng, nhưng lúc này có biện pháp khác, "Mọi người đều trưởng thành rồi, tôi chỉ muốn giúp !"

      "Tôi. . . . . ." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt lại, cố sức : "Tôi muốn kiện. . . . . . Kiện cưỡng hiếp. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :