1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 023: Tiệc rượu đầy năm 3: Châm chọc khiêu khích
      "Thiên Thanh, làm bạn của !"

      Nhịp tim của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ngừng lại, nhìn Thượng Quan Mộc, thấy gương mặt nghiêm túc cũng chút ý đùa cợt, trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

      "A Mộc, cha của con bảo con qua đó!"

      thanh của Trì Uyển lập tức cắt đứt giằng co giữa hai người, Thượng Quan Mộc thầm than , nhịn lâu như vậy, muốn tìm lúc thích hợp thổ lộ, cuối cùng lại chọn lúc nhất thích hợp như vậy.

      Thượng Quan Mộc liếc nhìn về phía Thượng Quan Địch, tất cả đều là quan chức cấp cao, dời ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh : " sang chuyến, em đến khu nghỉ ngơi chờ . . . . . . Hả?"

      Mộ Thiên Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Thượng Quan Mộc khỏi, thầm thở phào nhõm.

      thích Thượng Quan Mộc, nhưng. . . . . .

      Aiz!

      Mộ Thiên Thanh thầm tự giễu, di dời ánh mắt nhìn thấy Trì Uyển vẫn còn đứng đó, ngượng ngùng muốn khỏi.

      " lui tới với A Mộc từ bao giờ?" Trì Uyển lạnh giọng hỏi, mặt che giấu chút nào khinh bỉ.

      "Dì hiểu lầm rồi, hôm nay cháu chỉ là bạn tạm thời của Thượng Quan !" Mộ Thiên Thanh trả lời, muốn gây chuyện.

      Trì Uyển nghe vậy, cười nhạo tiếng, "Thân phận của A Mộc, cảnh sát như với tới, ‘tạm thời’ là tốt rồi, tốt nhất cần ảo tưởng!"

      Mộ Thiên Thanh cau mày, đối với lời của Trì Uyển có chút tức giận nhưng dù sao đối phương cũng là mẹ của Thượng Quan Mộc, chỉ có thể nhẫn nhịn, dối trá nhếch khóe miệng, Mộ Thiên Thanh cười như cười : "Cám ơn dì nhắc nhở! Xin lỗi tiếp được!"

      Mộ Thiên Thanh đợi Trì Uyển gì, xoay người tới khu nghỉ ngơi, sợ mình dừng lại thêm khắc, nhịn được làm ra chuyện mình cách nào khống chế.

      " có lễ phép !" Trì Uyển tức giận xanh mặt.

      "Dì!" biết Lam Nhu đến bên cạnh Trì Uyển từ lúc nào, giọng mềm mại, "Bị những thứ có giáo dục chọc tức đáng giá. . . . . ."

      " người nào có giáo dục?" Mộ Thiên Thanh đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Nhu.

      "Người nào lên tiếng trả lời. . . . . . Tôi người đó!" Khóe mắt Lam Nhu xếch lên nhìn Mộ Thiên Thanh, đáy mắt đầy khiêu khích.

      Mộ Thiên Thanh cười lạnh xì tiếng, "Tại sao có con chó sủa ở chỗ này!"

      ". . . . . ." Sắc mặt của Lam Nhu thay đổi nhưng trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ nhu nhược.

      Sắc mặt của Trì Uyển cũng tốt, "Quả nhiên là có dạy dỗ, coi như toàn thân mặc hàng hiệu cũng che giấu được thô tục ở bên trong!"

      "Thiên Thanh. . . . . ." Lãnh Tĩnh Hàn bưng ly rượu đỏ trong tay đột nhiên tới, lúc Mộ Thiên Thanh muốn phát tác, hết sức tùy ý nắm bả vai , trong ánh mắt ngạc nhiên của nhìn nhếch môi cười cười, "Tới đây lúc nào? Tới cũng cho . . . . . ."

      Trong lời êm ái che giấu chút nào cưng chiều, nhìn Mộ Thiên Thanh, khóe miệng vẫn cười nhưng là tay ôm lấy Mộ Thiên Thanh lại dùng sức, hai người thầm so tài.

      Mộ Thiên Thanh muốn tránh thoát lồng ngực Lãnh Tĩnh Hàn nhưng ràng nhìn như tay tùy ý đắp lên vai vẫn tránh được, lại thể có động tác lớn, cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp với Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó giả vờ cười : "Em vừa tới! Vừa đúng gặp dì chuyện vài câu. . . . . ."

      Diễn trò sao! Ai biết. . . . . .

      Lãnh Tĩnh Hàn thầm cười lên, hoàn toàn thấy lửa giận trong đáy mắt của Mộ Thiên Thanh, lúc nhìn về phía Trì Uyển, nụ cười mặt biến mất thay vào đó là lạnh nhạt và xa cách, "Thiên Thanh có quấy rầy đến Trì đổng chứ?"

      "Dĩ nhiên có!" Khác với vẻ lạnh lùng châm biếm, Trì Uyển cười hết sức tự nhiên, giống như chuyện mới vừa rồi có xảy ra, "Thiên Thanh và A Mộc làm chung Cục cảnh sát, A Mộc bị cha của nó gọi , sợ Thiên Thanh nhàm chán, tôi đến chuyện với ấy chút!"

      Trì Uyển nhìn người đàn ông làm mưa làm gió trong giới kinh doanh đứng ở trước mặt, lúc nào cũng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta rất lạnh lùng, có ai nhìn thấy cậu ta cười như vậy?

      Mộ Thiên Thanh là cảnh sát , làm sao có quan hệ với sát thủ máu lạnh thương trường Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .

      Trì Uyển suy nghĩ thoáng chốc, giả bộ tò mò cười hỏi: " biết Thiên Thanh và Lãnh Thiếu là . . . . ."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Tiệc rượu đầy năm: Chuyển biến diễn trò


      “Thiên Thanh là…” Lãnh Tĩnh Hàn quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Thanh vẫn còn thầm giãy giụa, môi mỏng nhịn được cong lên, ánh mắt thâm thúy, dường như muốn hút lấy tất cả mọi thứ quanh mình, chỉ nghe trầm giọng chậm rãi : “… Bạn của tôi!”

      Mộ Thiên Thanh hơi dừng lại động tác, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt của Lãnh Tĩnh Hàn, cả người hoàn toàn hóa đá…

      Hiển nhiên Trì Uyển và Lam Nhu cũng bị lời này của Lãnh Tĩnh Hàn làm cho giật mình tại chỗ, nhưng Trì Uyển là ai, làm người phụ nữ có thể đứng đầu trong hàng vạn người đàn ông cũng phải là kẻ hồ đồ. Mặc dù biết rất Lãnh Tĩnh Hàn dối, nhưng vẫn cười : “ ra là bạn mà Lãnh thiếu vẫn che giấu lại là Thiên Thanh!”

      Lãnh Tĩnh Hàn chỉ lạnh nhạt đối đáp, giải thích cũng che giấu.

      Trong đôi mắt của Lam Nhu lộ ra khinh bỉ, ở chỗ sâu trong đáy mắt che giấu giận dữ, chỉ nghe hơi kinh ngạc : “Lúc nãy nhìn thấy Mộ tiểu thư và A Mộc cặp tay cùng vào, tôi còn tưởng bọn họ là…”

      Những lời này vô cùng độc đáo, muốn lại thôi nhưng đâm trúng chỗ yếu.

      “Lam tiểu thư cho rằng là cái gì?” Mộ Thiên Thanh từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hơi lạnh lùng nhìn Lam Nhu: “Mặc kệ cho rằng là cái gì… Chuyện của tôi cũng cần quan tâm! Em có chút đói bụng…”

      Câu cuối cùng là với Lãnh Tĩnh Hàn.

      “Ừ, lấy thức ăn cho em!” Lãnh Tĩnh Hàn dịu dàng đáp lời, nhìn người bên cạnh, ôm lấy Mộ Thiên Thanh xoay người, mới vừa cất bước, đột nhiên dừng lại, khẽ nghiêng đầu lạnh lùng : “Lam tiểu thư vừa mới cho rằng… Tôi hy vọng xảy ra!”

      xong, liền ôm lấy Mộ Thiên Thanh khỏi, trong lời cảnh cáo ràng chứa tức giận, bá đạo tham muốn giữ lấy.

      Mộ Thiên Thanh vẫn bị Lãnh Tĩnh Hàn ôm đến khu nghỉ ngơi, dọc theo đường , xung quanh đều có các loại ánh mắt bắn tới , ghen tỵ, tức giận, giễu cợt…

      Mộ Thiên Thanh vừa đến khu nghỉ ngơi, liền vội vàng tránh khỏi tay Lãnh Tĩnh Hàn, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn tiếng cám ơn.

      “Trong cái vòng này chính là như vậy, cũng cần phải tức giận!” Trong lời của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng xa cách, dịu dàng tà mị giống như vừa mới diễn trò.

      Mộ Thiên Thanh nghe ra ý trong lời của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ lạnh lùng, gì.

      Đúng vậy, trong cái vòng của giới thượng lưu chính là như vậy, từ biết, vốn nên tới bữa tiệc rượu này, chẳng qua có cách nào từ chối lời mời của Thượng Quan.

      “Cách Thượng Quan Mộc xa chút!” Con ngươi sắc bén của Lãnh Tĩnh Hàn rũ xuống, kiêu ngạo nhìn Mộ Thiên Thanh.

      Mộ Thiên Thanh đè nén phác tác lửa giận, đột nhiên nâng ánh mắt nhìn chòng chọc vào gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn, : “Cuộc sống của tôi… cần quan tâm! Chúng ta quen… Tôi hoàn toàn biết là ai!”

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, biết Mộ Thiên Thanh xù lông, trong lòng khẽ thở dài tiếng, nhàn nhạt : “Cố ý quên lãng quá khứ… có thể quên mất tất cả mọi người sao?”

      Mộ Thiên Thanh chau mày, vốn tức giận nhưng bởi vì câu của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên cứng đờ, “ có ý gì?”

      “Nếu như bình yên, chính là Ánh nắng!” Sau khi Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt câu, thở hơi, xoay người, lấy thức ăn cho Mộ Thiên Thanh.

      Cả người Mộ Thiên Thanh ngốc trệ tại chỗ, thậm chí đầu óc của cách nào suy nghĩ, giống như bột nhào vón thành cục, mới vừa rồi… gì?
      Last edited by a moderator: 28/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Tiệc rượu đầy năm 5: là ai?


      Mộ Thiên Thanh sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ, trong lúc mơ hồ trong con ngươi của tầng hơi nước mỏng, cứ nhìn theo bóng dáng của Lãnh Tĩnh Hàn di chuyển trong đầu, có cách nào suy nghĩ.

      Cho đến khi Lãnh Tĩnh Hàn bưng đĩa thức ăn trong tay quay trở lại, vẫn còn kinh ngạc đứng ở đó.

      phải đói bụng sao?” Giọng khẽ có chút lạnh lẽo thâm trầm, dễ nghe giống như tiếng đàn violon, mạnh mẽ làm cho người ta đắm chìm. Lãnh Tĩnh Hàn nhìn hốc mắt Mộ Thiên Thanh ửng đỏ cũng có lộ vẻ xúc động: “ muốn trở thành tiêu điểm hãy thu lại bộ dáng khổ sở của …”

      Lời lạnh lẽo khiến cho Mộ Thiên Thanh hoàn hồn, ánh mắt nhìn theo động tác của Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn đĩa thức ăn bàn, tất cả đều là món thích ăn, kích động trong lòng càng làm cho khẽ run: “ là…”

      “Tôi còn có chuyện, nếu muốn ứng phó với những người đó ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này!” Lời vừa tới miệng bị Lãnh Tĩnh Hàn cắt đứt, lãnh đạm liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, tay nắm ở trong túi quần, xoay người khỏi.

      Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng cao ngạo, tây trang may thủ công làm cho thân hình cao to của càng thêm hoàn mỹ, giờ phút này, nhìn theo bóng lưng này, trong lòng vô cùng rối loạn…

      Người trong tiệc rượu vẫn giao lưu, chạm ly chạm cốc, mọi người trò chuyện mặt mang nụ cười ấm áp. Lãnh Tĩnh Hàn và Mộ Thiên Thanh cùng xuất cũng tránh được phần lớn ánh mắt của người khác nhưng cũng có rất nhiều người lựa chọn nhìn, dù sao… nơi này còn nhiều người phải dựa vào tập đoàn Thiên Lân, cũng có rất nhiều người nghe đến thủ đoạn của Lãnh Tĩnh Hàn, người nào nguyện ý làm người nhiều chuyện, đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn.

      Mộ Thiên Thanh ngồi ghế salon mềm mại, nhìn điểm nào đó ở trước mặt, trong lòng chua xót chịu nổi.

      , là sao?

      , là sao…

      Nghi vấn trong đầu càng lúc càng nhiều, nhanh chóng xâm chiếm tất cả thần kinh, ngay cả Thượng Quan Mộc tới trước mặt vào lúc nào cũng biết.

      thoải mái sao?” Thượng Quan Mộc ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiên Thanh. mới vừa chào hỏi với số chính khách và người quân khu, thể phân thân ra được, nhưng có nghĩa là nhìn thấy chuyện gì xảy ra.

      Mộ Thiên Thanh quay đầu , chớp mắt, cứng rắn đè nén chua xót trong lòng, sau đó thầm hít hơi, nhếch khóe miệng, lắc đầu cái: “Em sao!”

      “Thiên Thanh, em và Lãnh Tĩnh Hàn quen biết nhau?” Thượng Quan Mộc nghi ngờ.

      Mộ Thiên Thanh ngẩn người, mặc dù nghi ngờ chính là Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng có nghĩ tới… ?

      tính là quen biết…” Mộ Thiên Thanh có chút quanh co, nhìn thấy Thượng Quan Mộc nhìn , chột dạ : “Lần trước triển lãm châu báu, bởi vì phối hợp hành động, có trao đổi qua lần.”

      Thượng Quan Mộc cười cười, ở gương mặt đẹp trai nở nụ cười ấm áp, luôn làm cho người ta thoải mái: “Cũng chào hỏi xong rồi… Chúng ta chuồn chứ?!”

      Mộ Thiên Thanh sững sốt chút, nhìn thấy vẻ mặt Thượng Quan Mộc nghiêm túc, định gật đầu, nhưng… Mới vừa khẽ nhếch miệng lại có chút do dự…

      Ánh mắt của giống như lơ đãng quét qua Lãnh Tĩnh Hàn bưng ly rượu trong tay, giao lưu với khách, muốn hỏi chút, có phải là !

      Trong lòng Mộ Thiên Thanh thầm tự giễu, cuối cùng gật đầu cái, cùng Thượng Quan Mộc khỏi…

      Ở trong bữa tiệc, Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh cũng phải nhân vật hết sức quan trọng, bọn họ khỏi cũng có bao nhiêu người phát , dù sao trường hợp như vậy, còn rất nhiều cơ hội trò chuyện hợp tác, có ai để ý chuyện của vài người có lợi ích.

      Nhưng cho dù như thế, từ đầu tới cuối, từng cử động của bao nhiêu cũng rơi vào đáy mắt của Lãnh Tĩnh Hàn. Nhìn Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh ra khỏi hội trường, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần dần trở nên tĩnh mịch, sâu giống như cái đầm chết, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt toàn bộ thế giới…
      Last edited by a moderator: 7/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: có tình người

      Cho đến khi bóng dáng của Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh biến mất ở tại cửa ra vào, Lãnh Tĩnh Hàn mới lãnh đạm di dời ánh mắt, trao đổi câu được câu với người bên cạnh.

      …………….

      Lúc này, Hình Thiên tới, sau khi chào hỏi với người xung quanh, nhìn Lãnh T4inh hàn : “Lãnh Thiếu, ông cụ tìm!”

      “Xin lỗi tiếp được!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt lời khách sáo, ngay sau đó xoay người mang theo Hình Thiên khỏi.

      Sau khi khỏi, bầu khí ngột ngạt trong hội trường giống như được phóng thích, nhất thời, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao…..

      “Aiz? Thậm chí Lãnh Thiếu có bạn ?”

      đúng……Tôi xem cùng sếp Mộc cũng vừa vặn cùng….”

      “Vừa vặn nhất định là dùng để che giấu chứ? phải Lãnh Thiếu cùng Hình Thiên đó léng phéng sao?”

      chừng người ta nam nữ đề xơi đấy………”

      “Chuyên của lãnh Thiếu.....các người có thể bàn tán sao?” Lời lạnh lúng lộ ra lửa giận.

      “…………”

      thanh bàn tán dừng lại, mọi người có chút xấu hổ nhìn xinh đẹp, mặc dạ phục màu đỏ làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của , càng thêm mềm mại đáng .

      Mắt hạnh của lạnh lúng nhìn mọi người chút, giống như nữ vương xoay người rời khỏi, người trong hội trường bắt đầu trò chuyện………….

      Mọi người nhìn theo bóng lưng , thầm thở dài hơi.

      Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên chuyển qua hội trường, trực tiếp vào thang máy về phía “phòng tổng thống” khách sạn Vạn Tôn, trong thang máy, Hình Thiên nhếch khóe môi cười nồng nhiệt, mang theo mấy phần khiêu khích hỏi: “Lão đại, có phải coi trong Mộ Thiên Thanh hay ?”

      Lãnh Tĩnh hàn khẽ liếc xéo, ánh mắt lạnh lẽo như hai lưỡi dao sắc bén phóng về phía Hình Thiên, Hình Thiên ngẩn ra, có chút vui vuốt mắt kính, bĩu môi, ỉu xìu….

      Đúng lúc, “Đinh” tiếng, cửa thang máy mở ra, đôi tay Lãnh Tĩnh hàn cắm ở trong túi quần ra ngoài, Hình Thiên theo ở phía sau, trong lòng thầm nghĩ ngợi: lão đại làm sao vậy?

      Hình Thiên cách nào hiểu thấu Lãnh Tĩnh Hàn, giống như con số bí , người nào có thể hiểu , nếu như nhất định thế giới này có ngườ có thể hiều , vậy chỉ có…… ta!

      đúng, Hình Thiên nghĩ đến người kia, tâm tình trở nên rất nặng nề, có lẽ đời này lão đại cũng tìm được người nào nữa có thể hiểu , biết như vậy!

      suy nghĩ, Lãnh Tĩnh Hàn vào “phòng tổng thống”

      “Cha tìm con!”

      “Ngồi !”Bên trong gian phòng, ghế salon bằng da mềm mại, ông già hơn 60 tuổi trong tay cầm cái tẩu ngọc, mặt của ông ta tích lũy khôn khéo theo năm tháng, Lãnh Khiếu Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Nghe …..con bỏ hết cổ phiếu MT bên Mĩ?!”

      “Đúng vậy!” Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng trả lời.

      Ánh mắt Lãnh Khiếu Thiên khẽ thâm trầm nhình Lãnh Tĩnh Hàn, hai ngườ cũng có ai chuyện, khí xung quanh dần dần cũng trở nên mỏng manh….

      “Đó là công ty của bác Hàn con….” Lãnh Khiếu Thiên tức giận, “Con làm như vậy, phải muốn bức ông ấy tới chết?”

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn hơi rét lạnh, nhìn vẻ mặt tức giận của Long Khiếu Thiên, mặt bình tĩnh lộ ra bất kỳ vẻ gì, chỉ lạnh nhạt trả lời, “Con phải nhà từ thiện, chuyện có lợi ích….Con có hứng thú!”

      “………”

      Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, vẫn bình thản : “Nếu cha tìm con để chuyện này, như vậy….Con cảm thấy cần thiết nữa!”

      xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền khỏi, Hình Thiên vội vàng nhìn về phía Long Khiếu Thiên khom người chào, theo ra ngoài.

      Long Khiếu Thiên nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng lại, ông ta cũng nghĩ ra, tại sao khi còn đứa bé này rất biết điều, lớn lên trở nên lạnh lùng có tình người như vậy?
      Last edited: 12/3/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 027: Đêm tối vương giả

      Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi ‘phòng tổng thống’, cũng nhìn Hình Thiên theo ra ngoài, trong thanh lộ ra lạnh lùng : “ Tôi qua Hội trường nữa…”

      “ Lão đại, hôm nay là chúc mừng tròn năm, có mặt tốt lắm hay ?” Hình Thiên cau mày, biết lão Tổng giám đốc nhắc tới nhà họ Hàn làm cho lão đại tức giận, “ Chỗ ông cụ cũng tiện ăn !”

      Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hình thiên, “ Tôi cũng cần với ai sao?’

      Hình Thiên im lặng, thầm nhếch miệng, nhắm mắt ê a : “ là Tổng giám đốc Thiên Lân, lễ chúc mừng như vậy…. có ở đây…..”

      “ Đường Lam ứng phó!” Lãnh Tĩnh Hàn xong, xoay người khỏi, để lại Hình Thiên bộ dạng biệt khuất giống như nuốt phải con ruồi.

      là lão đại, định đoạt…” Trong lòng Hình Thiên kêu rên; tôi ở lại trở thành con chốt thí a, lão đại!

      Dĩ nhiên, ta có trở thành vậy hy sinh hay , Lãnh Tĩnh Hàn có tâm tình để ý tới, thẳng xuống bãi đậu xe, lên xe, khởi động máy, đạp cần ga, buông thắng xe….làm liền mạch, chiếc xe xinh đẹp chuyển động, bánh xe ma sát mặt đất lèm theo thanh rít gào chói tai vọt ra khỏi bãi đậu xe.

      ràng gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, môi bạc nhấp , con ngươi sắc bén khẽ nheo lại, đạp lút cần ga, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn bắt đầu tốc độ đến gầm 200km/h…

      “ Tích….Tích tích….”

      đường phố vang lên tiếng xe ầm ĩ khắp chốn, tất cả các loại xe đều rối rít né tránh xe của Lãnh Tĩnh Hàn, vẻ mặt lạnh nhạt thong dong, tuy tốc độ xe lao nhanh, vẫn thành tahjo xuyên qua trong dòng xe cộ.

      Trong màn đêm, chiếc xe lao nhanh đén bờ biển mới dừng lại, Lãnh Tĩnh Hàn xuống xe, đôi tay cắm ở trong túi quần đứng ở khối đá ngầm, ánh mắt thâm thúy rơi vào phương xa.

      Nước biển vỗ đá ngầm truyền đến thanh “ Ào ào..”, gió đêm mang theo mùi vị mặn chát, nhào tới trước mặt dưới màn đêm, bóng dáng của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra độc và thê lương cách nào xua đuổi.

      Lãnh Tĩnh hàn đứng lẳng lặng nơi đó, mặc cho gió biển phất lên từng sợi tóc của , dần dần, suy nghĩ của bay xa….

      …………..

      “ Dạ, tôi muốn tìm ấy!” đá ngầm cạnh bờ biển, đôi tay Ưng đưa về phía sau, chống đá ngầm, trong ánh mắt chưa bao giờ có mong đợi, “ biết bé đó còn nhớ tôi ?”

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ưng, mặt lạnh nhìn ra suy nghĩ, khẽ hỏi: “ Ánh nắng của sao?”

      Ánh mắt của Ưng treo nụ cười cuồng vọng kiềm chế được, nụ cười in sâu trong đáy mắt, nhíu mày, than : “ Aizz…..Nhiều năm gặp, khẳng định ấy nhớ tôi!”

      Đôi môi lạnh bạc của Lãnh Tĩnh Hàn nhành nở nụ cười, trêu ghẹo : “ Có nhớ hay có quan hệ, cua tới tay là được…”

      “ Dạ, cậu hiểu….” Ánh mắt Ưng đột nhiên trở nên ảm đạm, dường như sắc mặt cũng nặng nề, “ Khoảng cách giữa tôi và ấy…..càng ngày càng xa…”

      Lãnh Tĩnh Hàn hiểu Ưng khoảng cách là cái gì, đó là khoảng cách giữa ngày và đêm, ràng có thể rất gần nhưng có biện pháp giao hòa.

      ……….

      Năm đó, Lãnh Tĩnh Hàn 24 tuổi, Ưng 25 tuổi!

      Lãnh Tĩnh Hàn kéo về suy nghĩ, rũ mắt che giấu đơn và đau đớn nơi đáy mắt, “ Ưng, ấy còn nhớ ….”

      Lời thầm bị gió đêm thổi tan, Lãnh Tĩnh Hàn tịch mịch đứng ở đá ngầm, người em từng sóng vai, tại chỉ còn mình …..

      Đến bây giờ, cũng có cách nào quên ngày ấy, ngày ấy Ưng nằm xuống thể tiếp tục đứng lên!

      Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn dần dần trở nên lạnh lẽo, cả người lộ ra hơi lạnh như từ địa ngục tới, giống như chúa tể bóng đêm trông coi tất cả quỷ Satan, trong đêm tối yên tĩnh xòe đôi cánh màu đen, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đoạt lấy mọi thứ….

      Mọi người thiếu nợ Ưng, đòi lại!

      Chương 028; Chạy trối chết

      Đêm càng ngày càng sâu, bầu trời xanh đầy sao sáng chói, biểu thị thời tiết ngày thứ hai là ngày trong xanh…..

      Sau khi Thượng Quan Mộc mang theo Mộ Thiên Thanh ra khỏi khách sjan Vạn Tôn cũng có đưa về nhà mà trực tiếp đên nhà hàng Pháp, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho người rũ bỏ áp lực và cảm thấy thân thiện, trong hoàn cảnh trang nhã như vậy, tự nhiên người ta cũng thả lỏng khó chịu.

      Khóe miệng Thượng Quan Mộc chứa đựng nụ cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ liếc mắt nhìn chiếc đàn Piano màu trắng trong phòng ăn, sau đó nhấn chuông….

      Người bồi bàn rất nhanh tới, khẽ khom người, lễ phép hỏi thăm: “ Xin hỏi, quý khách cần gì?”

      Thượng Quan Mộc ra hiệu cho người bồi bàn cúi người xuống, người bồi bàn cúi người, Thượng Quan Mộc ở bên tai của người bồi bàn mấy câu, người bồi bàn đáp lời: “ Vâng, xin ngài chờ chút, tôi sắp xếp chút!”

      Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Mộc, bén nhạy phát nụ cười trong đáy mắt chút thâm ý, cảnh giác hỏi: “ muốn làm gì?”

      Thượng Quan Mộc chỉ cười , như vậy khiến cho trong lòng Mộ Thiên Thanh nao nao, dù sao….trước đó ở trong tiệc rượu thổ lộ.

      lát sau, tiếng đàn dương cầm du dương dừng lại, người bồi bàn cũng tới, vẫn mang theo nụ cười: “ Thượng Quan tiên sinh, xin mời!”

      Thượng Quan Mộc đứng dậy, nhìn Mộ Thiên Thanh đưa tay, dịu dàng hỏi: “ Mộ tiểu thư, có thể mời em cùng đàn khúc ?”

      Theo bản năng, ánh mắt Mộ Thiên Thanh nhìn bàn tay thon dài kia, bởi vì nghề nghiệp, lòng bàn tay và ngón trỏ của bị chai, nhưng cũng có ảnh hưởng vẻ đẹp bàn tay của ….

      Di dời ánh mắt lên , Thượng Quan Mộc vẫn mỉm cười, bộ dạng lịch nho nhã khác với lúc bình thường ở cục cảnh sát. ở trong trường học là nhân vật phong vân, sau khi đến cục cảnh sát càng thêm trở thành giai thoại trong giới cảnh sát, mặc kệ là gia đình hay bản thân , vô số hào quang bao phủ , tất cả mọi thứ giống như chứng , Thượng đế chế tạo ra tác phẩm hoàn mỹ!

      Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh bất động, cuối cùng tiến lên kéo tay của , mang theo lên bàn Piano, hai người ngồi xuống, Thượng Quan Mộc cười nhẹn nhìn Mộ Thiên Thanh, chơi giai điệu….

      Mộ Thiên Thanh kinh ngạc bất động, Thượng Quan Mộc dạo tiểu khúc sau đó đôi tay đan vào phím đàn trắng đen, đầu tay hai người rơi xuống hợp tấu khúc dương cầm “ Lời tình mộng ảo…”

      Thời gian giống như quay ngược lại, năm ấy trong buổi dạ vũ trường học đón người mới đến hai người sân khấu hợp tấu, bởi vì quá lâu có đụng Piano, tay có chút cứng nhắc, bỏ sót nhịp, nhưng Thượng Quan Mộc thầm bổ túc, sau đó khẽ mỉm cười , “ cần khẩn trương, có tôi ở đây!”

      câu nhàn nhạt như vậy làm cho lòng xúc động, cũng từ sau lần đó, dường như bọn họ cùng xuất càng ngày càng nhiều, nhưng cũng từ đầu đến cuối có phá vỡ cánh cửa kia.

      Từ lúc bắt đầu khởi động đến khi đầu ngón tay rơi xuống đến nốt nhạc cuối cùng, sau đó truyền tới tiếng vỗ tay kéo suy nghĩ của Mộ Thiêm Thanh quay trở lại….

      “ Xem ra mấy năm này tay cầm súng vẫn cứng nha!” Thượng Quan Mộc cười trêu chọc.

      Mộ Thiên Thanh nhíu mày, mới vừa muốn cái gì, chỉ thấy người bồi bàn nâng cái khay, bên trong có bó hoa hồng sâm banh, tới bên cạnh Thượng Quan Mộc.

      Thượng Quan Mộc cầm lấy đưa đến trước mặt Mộ Thiên Thanh, nhàng : “ Thiên Thanh, tiệc rượu đùa….Từ lần đầu tiên cùng em hợp tấu, thích em rồi….. biết trong lòng em có số chuyện buông, vẫn dám mở miệng, năm ngoái lúc ra nước ngoài huấn luyện, tự nhủ, nếu như năm nay trở về, cấp phân công đến bên cạnh em, như vậy…. mở lời với em!”

      Mộ Thiên Thanh ngẩn người tại đó, trong lúc nhất thời biết phản ứng ra sao.

      “ Thiên Thanh…. em! nhiều năm rồi….….”

      “ E chợt nhớ ra em còn có chuyện, em trước!” Mộ Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy, trở lại chỗ ngồi cầm túi xách liền vội vã khỏi phòng ăn, để lại Thượng Quan Mộc tại nguyên chỗ.

      Nhìn hoa tay, khóe miệng Thượng Quan Mộc có chút khổ sở, tự lẩm bẩm: “ Chuyện qua….Cứ như vậy để cho em bỏ được sao?”


      Chương 029: Quầy rượu bị bỏ thuốc 1

      Mộ Thiên Thanh ra phòng ăn, trong lòng hoảng loạn trong lúc nhất thời có cách nào bình phục, quay đầu nhìn phòng ăn, nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Mộc đuổi tới, người vội vàng nấp phía sau cây cột, nhưng ngay lúc này, điện thoại ở trong túi ngừng chấn động…..

      Mộ Thiên Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số của Thượng Quan Mộc, đầu tiên len lén liến cái, rồi bắt máy….

      “ Thiên Thanh, em ở đâu?” thanh dịu dàng của Thượng Quan Mộc truyền đến.

      Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, đáp; “ A…..Em lên xe taxi….”

      ?”

      “ Ừm!” Mộ Thiên Thanh chột dạ đáp lời

      Trong điện thoại im lặng, sau đó truyền đến thanh nhàn nhạt của Thượng Quan Mộc, “ Thời gian còn sớm, em nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải làm!”

      “ Ừ, cũng thế, bai bái!” Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn bóng dáng thon dài đứng tại chỗ lát, mới về phía đậu xe.

      Mộ Thiên Thanh , cứ tựa vào cây cột như vậy, vẻ mặt có chút nặng nề…..

      từng nghĩ có lẽ Thượng Quan Mộc có ý với , nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ với mọi người luôn rất tốt, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều. Đối với Thượng Quan Mộc, phải có cảm động và thích, mặc kệ ở trường học hay ở cục cảnh sát, lúc cần, đều có ở bên cạnh …..

      Nếu như….hôm nay Lãnh Tĩnh Hàn câu kia gợi lên trí nhớ của …..mới vừa rồi cũng nghĩ chạy trối chết….

      Mộ Thiên Thanh đứng dậy, yên lặng dưới ánh đèn nê ông lóe sáng đường phố, trong lòng giống như có thứ gì hỗn loạn làm cho hít thở thông…..bất kể là Thượng Quan Mộc tỏ tình hay là câu kia của Lãng Tĩnh Hàn!

      Lỗ mũi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ê ẩm, nhìn quán rượu trước mặt, bước chân tự chủ vòng vo vào….

      “ Uống gì nào?” Người phục vụ vừa lau lau ly rượu, đưa mắt hỏi.

      “ Bia!”

      Người phục vụ nhìn Mộ Thiên Thanh, nhún vai cadi, mở ra chai bia trước mặt Mộ Thiên Thanh, sau đó tiếp tục công việc trong tay mình.

      Tiếng nhạc ầm ĩ mang theo thanh cười đùa của mọi người, bên trong quán rượu còn nhiều người sống về đêm, nơi này, cho tới bây giờ đều là chỗ phát tiết háo hức.

      Mộ Thiên Thanh uống hơi hêt chai, hoàn toàn có biện pháp giải tỏa nỗi bức bối trong lòng, ngực phập phồng thở hổn hển, “ Bộp” tiếng, đặt chai lên quầy bar. “ chai nữa!”

      Người phục vụ hai lời, lại mở chai cho …..

      Mộ Thiên Thanh mặc dạ phục hết sức xinh đẹp rât nhanh thu hút chú ý của người trong quán rượu, còn có số người trực tiếp cầm rượu đến bắt chuyện, nhưng cuối cùng cũng bị Mộ Thiên Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo tức giận đuổi .

      “ Aiz? xem…. ta có phải là con sư tử họ Mộ hay ?” Trong góc, người đàn ông dáng vẻ lưu manh với những người bên cạnh.

      kia?” Những người bên cạnh cười lạnh tiếng, chỉ là tùy ý liếc mắt, “ Làm sao có thể ăn mặc khiêu gợi như vậy được?”

      “ Tôi , nhìn chút!”

      Người nọ bị những người bên cạnh làm phiề, ngồi dậy nhìn, nhìn hồi, mắt tròn to : “ Mẹ nó, đúng là kia!”

      xong, khỏi phủi miệng, “ này hôm nay thế nào vậy? Ăn mặc rối như vậy…..”

      Người đàn ông sờ lên cằm nhìn từ xuống dưới, đáy mắt dần dần

      toát ra vẻ bỉ ổi.

      …..mù vị cảnh sát như thế nào?” người đàn ông hỏi.

      “ Này, em này có thể ăn sao? Cẩn thận ta dùng súng bắn tung thằng nhóc nhà ….” Người đàn ông xong, cố ý nhìn dưới đũng quần người đàn ông chút.

      “ Ai tôi muốn tự mình ăn hả?” Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi càng đạm, nhìn Mộ Thiên Thanh cười hắc hắc hai tiếng, “ Xương khó gặm đương nhiên là phải để cho người khó đối phó gặm….”

      :clap:
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :