1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng Giám đốc cưng chìu vợ yêu - Thương Tiểu Ly (50/193+NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 005:
      Lộ dục vọng
      Theo động tác của Mộ Thiên Thanh, mọi người trong phòng trợn tròn mắt, đều quên động tác của mình. . . . . . nghĩ tới lại ra tay với Lãnh Tĩnh Hàn, người nào mà biết đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn hậu quả rất nghiêm trọng! Thân thể Lãnh Tĩnh Hàn khẽ lệch sang bên cạnh, dễ dàng tránh thoát chân của Mộ Thiên Thanh bay tới, thuận thế buông ra cổ
      tay của , chân mày khẽ cau đến mức thể nhìn thấy, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó tầm mắt dời xuống phía dưới. Theo tầm mắt của rơi xuống, Mộ Thiên Thanh vừa nhìn, sắc mặt càng thay đổi, vội vàng kéo váy xuống dưới.

      Bởi vì vội vàng túm váy, Mộ Thiên Thanh biết, khe rãnh đẹp đẽ trước ngực như như bại lộ ở đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn, thầm lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Tống Mạn Ni ở bên, “Dự án này tôi có hứng thú!”

      Lãnh Tĩnh Hàn quẳng xuống câu trong trẻo lạnh lùng, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng khỏi phòng.

      Con ngươi của Hình Thiên dưới mắt kính chứa đựng nụ cười thản nhiên, sau đó cũng đứng dậy khỏi.

      Tống Mạn Ni nhìn Mộ Thiên Thanh làm cho mất sạch mặt mũi lại phá hủy chuyện hợp tác dự án của , cực kỳ tức giận : “ tên là Mộ Thiên Thanh đúng ? trở về cho bạn của biết, cần da mặt dày quấn lấy Chí Huy, ta có thể trợ giúp cho Chí Huy cái gì? Chỉ là người làm việc vặt trong tiệm bán hoa…”

      sao?” Mộ Thiên Thanh cũng phải là đèn cạn dầu, “ phải là già chờ kẻ khác trèo sao… A, đúng rồi, tại xã hội này nha, cười nghèo cười điếm!”

      Mộ Thiên Thanh cố ý nhấn mạnh chữ “ điếm”. Tống Mạn Ni tức giận nhất thời mặt liền đổi sắc, cũng thèm để ý, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vương Chí Huy, lạnh lùng : “Vương Chí Huy, đừng để cho tôi thấy xuất trước mặt của Tiểu Nhiên, nếu , chớ có trách tôi khách khí!”

      xong, để ý ánh mắt của mọi người, sải bước khỏi, để lại đám người hai mặt nhìn nhau.

      Mộ Thiên Thanh mang giày bảy phân, cũng thoải mái, hơn nửa đêm còn con đường lớn, dù là qua 12 giờ đêm, nơi này cũng cực kì náo nhiệt, khắp nơi có thể nhìn thấy nam nam nữ nữ kề vai sát cánh âu yếm trước mắt công chứng, dĩ nhiên, cũng thiếu số người thô bỉ mượn rượu giả điên.

      Cái này còn chưa tính, tâm tình của Mộ Thiên Thanh tro bụi, cứ như vậy bị mấy người trước mắt làm cho càng thêm xám xịt.

      “Em , tại sao hơn nửa đêm còn mình vậy?” người đàn ông cất giọng: “Có muốn và em xua tan đơn trống vắng trong đêm hay … Hả?”

      mặt Mộ Thiên Thanh vẻ nóng nảy.

      Lúc này, người đàn ông khác trắng trợn quan sát Mộ Thiên Thanh, trong ánh mắt kia đều lộ dục vọng thiêu đốt, “Đêm này khá dài, bằng mấy mời em uống chén…”

      “Tốt…” Mộ Thiên Thanh ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười, kéo dài thanh, sau đó từ trong túi xách lấy ra chứng nhận đưa trước mặt mấy người đàn ông: “Có muốn tôi mời các cục cảnh sát để uống hay …!! Hả?”

      Vừa lúc này giọng điệu lạnh lẽo vẫn đè ép được tâm tình nóng nảy của Mộ Thiên Thanh, mấy người đàn ông vừa nhìn có chút hậm hực bỏ , vừa còn mắng chửi sạch

      “Mẹ nó, bây giờ nữ cảnh sát đều ăn mặc lẳng lơ như vậy sao?”

      “Tôi xem là quen thói cọp mẹ nên có ai muốn, sau đó ăn mặc lẳng lơ tới nơi này tìm người đàn ông phát tiết chút thôi…”

      “Ha ha, ta như vậy, đưa cho tôi… Tôi cũng phải suy nghĩ chút, mới vừa mời ta uống chén, chỉ vì tâm tình tốt thôi!”

      “…”

      Các loại lời khó nghe truyền vào lỗ tai Mộ Thiên Thanh, sau đó càng ngày càng xa, Mộ Thiên Thanh cắn răng chặt, đè xuống kích động muốn đánh người, kéo thân thể mệt mỏi về phía trước, giống như ông trời muốn cho mình biết, cái gì gọi là họa vô đơn chí, giày cao gót sang trọng của Mộ Thiên Thanh bị cắm trong khe hở cống thoát nước, sau đó trọng tâm mất thăng bằng, trẹo chân…

      Mộ Thiên Thanh vẫn nhúc nhích, cũng có trông nom mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, tay của nắm chặt, bởi vì tức giận, ngực phập phồng lên xuống.

      Người qua lại rối rít nhìn , các loại ánh mắt đều có. Mộ Thiên Thanh hít hơi sâu, nhón chân lên, khom lưng muốn rút gót giày bị cắm trong khe hở cống thoát nước…

      Mới vừa khom người, chỉ thấy bàn tay khớp xương ràng và thon dài đưa tới, lấy ra giày bị cắm trong khe hở. Mộ Thiên Thanh tò mò, theo bản năng nhìn chủ nhân của bàn tay…
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      Andrenadunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06: ngờ gặp lại


      “Thượng Quan!” Mộ Thiên Thanh kinh ngạc trợn to mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt: “ trở về lúc nào? Làm sao biết ở chỗ này?”

      Thượng Quan Mộc ngồi xổm xuống gối, ngẩng đầu lên, con ngươi hẹp dài hếch lên, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, khuôn mặt đẹp trai có chút dịu dàng, “Mới vừa trở về nước hôm nay, bị bạn bè kéo tới tẩy trần!”

      Thượng Quan Mộc đưa tay nắm bàn chân của Mộ Thiên Thanh, êm ái bỏ vào trong giày, sau đó thuận thế nhìn mắt cá chân của chút, giống như hết sức bất đắc dĩ: “Chỉ bị trẹo, may mắn nghiêm trọng…”

      xong, người cũng đứng lên. Thượng Quan Mộc mặc trang phục đơn giản tùy ý, trời sanh vóc người có sức hấp dẫn, nhìn cách ăn mặc của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dò xét chứa đựng nụ cười hài hước. “Tại sao ra khỏi nước có năm… phong cách ăn mặc của em cũng thay đổi?”

      Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh hơi ửng đỏ, sau đó cười “Hắc hắc” hai tiếng để che giấu lúng túng.

      “Thế nào? phá án?” Đây là khả năng duy nhất là Thượng Quan Mộc nghĩ tới dụng ý ăn mặc như vậy. Mộ Thiên Thanh xử lý vụ án, hoàn toàn có hạn chót, khí thế liều lĩnh, quả khiến cho mấy người đàn ông trong cục cảnh sát cũng xấu hổ.

      Mộ Thiên Thanh quệt quệt khóe môi, cũng xem như là chấp nhận, cũng thể với người lãnh đạo trực tiếp cũng là học trưởng của mình, tới bắt đàn ông bắc cá hai tay chứ?!

      “Xe ở bên kia, đưa em về!” Thượng Quan Mộc chỉ chỉ chiếc Land Rover đậu phía trước mặt, phải hỏi ý kiến mà là trực tiếp quyết định.

      Mộ Thiên Thanh cũng làm ra vẻ, để mặc cho Thượng Quan Mộc đỡ về phía chiếc xe trước…

      Bóng lưng của bọn họ dần dần xa rơi vào trong chiếc xe Mercedes Benz màu đen ở sau lưng. Hình Thiên ngồi ở bên người Lãnh Tĩnh Hàn, khóe miệng của ta giật giật, đẩy gọng kính sóng mũi, len lén liếc người đàn ông ở bên cạnh để lộ vui buồn.

      Nếu như…Mới vừa rồi có nhìn lầm, tay của lão đại khoác lên tay cầm cánh cửa, chuẩn bị ra ngoài xe làm “ hùng cứu mỹ nhân”?

      Hình Thiên cả gan giương khóe miệng, bộ dáng kia giống như mình phát ra bí mật gì.

      Chỉ là vui vẻ vui vẻ, suy nghĩ lại, Hình Thiên có chút mờ mịt, dường như lão đại có chút để ý đối với nữ cảnh sát này!

      “Thượng Quan Mộc trở về lúc nào?” Giọng lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn truyền đến nghe ra suy nghĩ của .

      “Chắc là hai ngày chứ?” Hình Thiên có chút xác định, Thượng Quan Mộc cũng coi là nhân vật cảnh giới Truyền Kỳ, ở trường cảnh sát lấy thành tích tốt nghiệp hạng nhất, sau khi vào cục cảnh sát liền phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện quốc tế vô cùng khó giải quyết, sau khi thăng chức mấy năm qua càng thêm xuôi chèo mát mái, lần này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sợ rằng bay lên cấp bậc. “Lão đại, chúng ta đoán thử, lần này Thượng Quan Mộc lên chức gì?”

      “Phó thanh tra cảnh sát!” Lãnh Tĩnh Hàn chút lo lắng, gốc gác của Thượng Quan Mộc biết , bản thân có phần năng lực, sau lưng núi dựa cũng thể khinh thường.

      Hình Thiên bĩu môi, đối với Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng cảm thấy thú vị, nhìn chiếc xe phía trước mặt khỏi, người cả gan hỏi: “Lão đại, và Thượng Quan Mộc hai người ai hơn ai bậc?”

      Lãnh Tĩnh Hàn di dời tầm mắt, khẽ liếc mắt nhìn Hình Thiên, lạnh nhạt mở miệng: “So mới biết được.”

      Đáy mắt Hình Thiên thoáng qua nụ cười, theo lão đại, đối với cuộc sống vĩnh viễn tràn đầy kích thích mới mẻ, người là lão đại của Dạ Ưng chưa từng bị thua, người là cảnh sát trẻ tuổi có triển vọng, vụ án qua tay chưa từng làm được, nếu như đụng vào nhau, rốt cuộc ai thắng ai thua?

      “Trở về biệt thự!” Lãnh Tĩnh Hàn mở miệng căn dặn.

      Tài xế đáp tiếng, khởi động xe chạy khỏi con phố đốt tiền hoa lệ thối nát.

      Lãnh Tĩnh Hàn sâu kín rơi vào áng mây hồng ngoài cửa xe, môi mỏng khẽ vẽ lên đường cong lạnh lùng tà mị như có như , giống như đại dương sâu thẳm, chứa đựng thâm ý.

      Trò chơi, thích vui đùa theo quy tắc thông thường!

      “Triển lãm châu báu tối mai, liên lạc với Trương cục trưởng phái mấy cảnh sát tới bảo vệ trường!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng.

      Hình Thiên ngẩn người, sau đó lên tiếng trả lời, tuy trong lòng hiểu suy nghĩ của lão đại nhưng cũng hỏi, dù sao cách làm của lão đại tự nhiên có dụng ý của
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      Andrenadunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 007: Người đàn ông này rất nguy hiểm

      Ngày thứ hai.

      Đối với xã hội thượng lưu thành phố A mà ngày đáng hưng phấn và mong đợi, công ty vàng bạc đá quý Y-Crystail trực thuộc tập đoàn Thiên Lân tổ chức triển lãm châu báu, ở triển lãm lần này công ty Y-Crystail đưa ra bán đấu giá ba bộ trang sức có hai làm bằng thủ công khéo léo, làm cho rất nhiều danh viện, những phụ nữ quý tộc khao khát.

      Phụ nữ vĩnh viễn thể kháng cự được sức hấp dẫn của châu báu, mà đồ trang sức của công ty Y-Crystail có số lượng hạn chế, càng làm cho bọn họ thể giàu có của mình.

      Mộ Thiên Thanh mặc bộ đồng phục chức nghiệp màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn ở bên trong hội trường, thỉnh thoảng dùng tai nghe trao đổi tin tức với đồng nghiệp.

      ra, hiểu lần này tại sao Tập đoàn Thiên Lân muốn xin cảnh sát tới bảo vệ trường, trước kia triển lãm châu báu, bọn họ dùng đều là bảo vệ, chính là cho rằng ở Thành phố A người nào dám động đến Thiên Lân, về phần tại sao. . . . . . Mộ Thiên Thanh biết.

      "Aiz, đời tôi lúc nào có thể mua nổi đồ trang sức nơi này?"

      Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng ca cẩm của Hà Tuấn, ngay sau đó, có mấy đồng nghiệp cười mắng, Mộ Thiên Thanh nghe xong chỉ khẽ nhướng mi mắt.

      "Thiên Thanh, tại sao lời nào?" Đoán chừng Hà Tuấn có chút quá nhàm chán, trong sân nhiều bảo vệ như vậy, bọn họ giống như rất dư thừa, " xem cũng là phụ nữ, tại sao lại đối với mấy loại châu báu sáng chói này có hứng thú?"

      "Tùy tiện cái ở nơi này, tiền lương cả đời tôi cũng đủ mua, đối với những thứ kia thiết thực, tôi ham mê!" Giọng của Mộ Thiên Thanh nhàn nhạt, phải kiểu cách, mà là .

      Nhưng xong trong lòng lại có chút nhàn nhạt thê lương, những thứ này từng. . . . . . bị chôn sâu ở trong kí ức, chưa từng nghĩ tới có ngày bộ trang sức hơn triệu mà tự chế giễu mình!

      Trong đáy mắt chợt lóe lên tự giễu, Mộ Thiên Thanh phục hồi tinh thần, tiếp tục kiểm tra trường, khi nhìn thấy nam nữ cực kỳ mập mờ ôm cánh tay vào triển lãm châu báu, Mộ Thiên Thanh khỏi thở dài!

      là oan gia ngõ hẹp a!

      Mộ Thiên Thanh nhìn Vương Chí Huy hình người dạng chó ôm Tống Mạn Ni mặc lễ phục màu đỏ rực, nhất thời sắc mặt tối tăm, là hận được qua đạp cho người đàn ông này mấy cái.

      Tối ngày hôm qua trở về nhìn Tiểu Nhiên cầm khoai tây chiên điên cuồng gặm để quên nổi buồn thất tình của chính mình, mới biết nguyên nhân kết quả, ra vấn đề của bọn họ bắt đầu từ lúc Vương Chí Huy lên chức quản lý bộ nghiệp vụ, cái tên đàn ông cặn bã này hẳn là người ăn bám.

      "Ủa. . . . . ." Tống Mạn Ni nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, kéo dài giọng , đáy mắt lạnh lùng trào phúng nhìn , "Chậc, chậc, cảnh sát này còn phải làm bảo vệ à?"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thiên Thanh liếc nhìn Vương Chí Huy cái, lạnh nhạt : "Mặc kệ làm gì, tôi là tay làm hàm nhai, phải ăn cơm bao (trai bao)."

      Lời của vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Vương Chí Huy thay đổi mấy lần, Tống Mạn Ni nghe vậy, lập tức tức giận, mới vừa muốn cái gì nhưng đột nhiên đổi thành khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.

      Mộ Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mạn Ni đột nhiên thay đổi 360 độ, hết sức nghi hoặc liền nghe Tống Mạn Ni : " nghĩ tới hôm nay Lãnh Thiếu tự mình ra mặt?"

      Mộ Thiên Thanh khẽ nghiêng người, người đàn ông vóc dáng cao to tới trước mặt, nhìn thấy khẽ giật mình, ràng vẻ mặt giống như đao khắc, đôi mắt sắc bén sâu nhìn thấy đáy, chỉ liếc mắt cái, giống như có thể hút người ta vào vực sâu muôn đời muôn kiếp trở lại được, mà người tản ra khí thế vương giả nhìn thiên hạ, càng làm cho người ta cảm thấy người này xuất , giống như là tiêu điểm trời sinh.

      Mộ Thiên Thanh cũng biết thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng ngày hôm qua ở MG đánh nhau vội vã vẫn có ấn tượng, tuy nhiên chưa kịp nhìn kỹ người đàn ông này nguy hiểm giống như Satan.

      Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy, ngay sau đó ánh mắt rơi vào người Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, sau đó, trong lúc mọi người kinh ngạc , kéo tay Mộ Thiên Thanh, xoay người mang theo khỏi. . . .
      Andrenadunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 008: Nổi lên hứng thú với

      Lãnh Tĩnh Hàn để ý ánh mắt của mọi người kéo Mộ Thiên Thanh đến hành lang gấp khúc phía mới thả ra, đường, Mộ Thiên Thanh mấy lần muốn tránh thoát nhưng thoát thoát khỏi kiềm chế của Lãnh Tĩnh Hàn.

      "Xin lỗi, làm phiền. . . . . ."

      "Rất ưa thích người đàn ông kia sao?"

      Lãnh Tĩnh Hàn buông Mộ Thiên Thanh, đồng thời nhàn nhạt cắt đứt lời .

      Mộ Thiên Thanh hết sức đè nén tức giận, thứ nhất, tại vẫn còn làm việc, thứ hai quen lắm sao?

      Vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh như làm việc : "Tôi trong ca trực, đối với vấn đề riêng đáng trả lời, hơn nữa. . . . . . Tiên sinh, dường như chúng ta cũng quen thuộc!"

      Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn cợt nhã, nhìn Mộ Thiên Thanh lạnh lùng định khỏi, "Giúp thoát khốn hai lần ở trước mặt người đàn ông vẫn tính là quen thuộc?"

      Mộ Thiên Thanh vừa nghe, thầm quay lại nhìn, sau đó, khóe miệng lộ ra nụ cười như cười, cắn răng : " xin lỗi, quen! Mặt khác. . . . . . Xin đừng tự cho mình là đúng, tôi căn bản cần giúp đỡ!"

      phải giúp tôi, giúp tên đàn ông cặn bã đó!

      Mộ Thiên Thanh liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, xoay người ra hội trường, biết người đàn ông khí thế mạnh mẽ này là ai, cũng muốn biết, nhưng biết vì sao a, khi nhìn vào mắt của cứ có cảm giác nguy hiểm, cảm giác đó làm cho trong lòng muốn trốn tránh.

      Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh thẳng lưng về phía trước, ánh mắt thâm thúy trở nên u ám.

      Mộ Thiên Thanh, số tuổi: 25 tuổi;

      Ở trường cảnh sát, đạt thành tích xuất sắc hạng ba, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào Đội cảnh sát điều tra tội phạm hình số Cục cảnh sát Khu Nam Thành phố A, đến nay bốn năm, phá được ít vụ án lớn, nhưng chiếm được bất kỳ đề bạt nào, phải vì có bối cảnh mà bởi vì. . . . . . quá mức "ngay thẳng" !

      Khóe miệng Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nâng lên đường cong tà nịnh, mang theo tia lạnh lùng.

      Mà gần hai năm qua, Mộ Thiên Thanh hứng thú nhất chính là tổ chức Dạ Ưng này, có thể , vì bắt được thóp của Dạ Ưng, có thể làm mất ăn mất ngủ, hôm qua đuổi theo A Thiên mười mấy cây số có thể nhìn ra.

      Nghĩ tới, Lãnh Tĩnh Hàn nâng bước chân vào hội trường triển lãm, trong con ngươi như giống như hang động đen ngòm chứa nụ cười đùa cợt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dần dần tĩnh mịch. . . . . .

      Đối với này nổi lên hứng thú, chỉ bởi vì từng bối cảnh, cũng bởi vì. . . . . .

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đảo qua, dừng lại ở cửa ra vào hội trường triển lãm, chỉ thấy Thượng Quan Mộc mặc tây trang, đỡ người phụ nữ tuổi hơn năm mươi vào.

      Thượng Quan Mộc vừa tiến vào nhìn thấy Mộ Thiên Thanh nhưng cũng tiến lên, chỉ hơi gật đầu báo cho biết, dù sao, hôm nay lấy thân phận cá nhân đưa mẹ tới, mà Mộ Thiên Thanh làm việc.

      Buổi đấu giá bắt đầu vào lúc tám giờ tối, ba bộ trang sức được đeo vào người của người mẫu, từng món, từng món biểu diễn.

      Dưới ánh đèn, đồ trang sức lấp lánh nhất thời hấp dẫn tất cả sức chú ý của các , đơn giản nhưng mất phong cách sang trọng, thiết kế hoàn mỹ, tất cả đều lộ ra khí chất cao quý.

      Mộ Thiên Thanh chỉ liếc mắt nhìn, sau đó chú ý vào công việc, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng của đấu giá viên, mấy vòng liên tiếp, hai bộ trang sức đầu tiên rất nhanh có chủ, nhưng bộ cuối cùng lại cạnh tranh kịch liệt khác thường.

      Được mệnh danh là "Ánh nắng", tổng thể lấy Hoa Hướng Dương thiết kế ra bộ trang sức hầu hết được nhiều người ưa chuộng, giá tiền càng tăng cao.

      " triệu!"

      Sau khi Tống Mạn Ni giơ bảng hiệu, báo giá tiền cho đấu giá viên, ngay sau đó, ngừng có người giơ bảng, giá tiền hẳn là càng tăng lên đến hai triệu vẫn chưa có khuynh hướng ngừng lại.

      Kêu giá như vậy, khiến cho đám nhân viên cảnh sát tháng lãnh mấy ngàn đồng thầm nhếch miệng, vốn quan tâm bán đấu giá bộ trang sức "Ánh nắng" cũng làm cho Mộ Thiên Thanh sinh ra tò mò, ngưng mắt nhìn lên khán đài. . . . . .

      Người mẫu da thịt trắng nõn dưới ánh đèn chân càng thêm nhẵn nhụi, giống với hai bộ vừa rồi, lần này chỉ là sợi dây chuyền, sợi dây trang sức giống như ánh mặt trời chiếu xuống, đan xen vào từng cánh Hoa Hướng Dương giống như những tinh linh nhảy múa bay lượn dưới ánh đèn, động tác của người mẫu hết sức chậm rãi, càng thêm phát ra ánh sáng sâu kín làm cho người ta dời mắt được, ngay cả thiết kế cũng nghiên cứu góc độ khúc xạ ánh sáng .

      Nhìn thấy bộ trang sức này, sắc mặt của Mộ Thiên Thanh đột nhiên khẽ thay đổi, giống như trong nháy mắt, có vật gì đó nổ tung ở trong óc, chấn động làm cho chỉ muốn tìm chỗ yên lặng để che giấu.

      Giá tiền vẫn còn tăng vọt, nhưng Mộ Thiên Thanh hoàn toàn nghe được, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm bộ trang sức người của người mẫu.

      "Thiên Thanh, sao vậy? thoải mái sao?" Hà Tuấn phát Mộ Thiên Thanh thích hợp, giọng hỏi.

      Mộ Thiên Thanh lấy lại tinh thần, trong bóng tối sắc mặt có chút trắng bệch, thầm hít hơi, lắc đầu cái, cũng lời nào.

      Mà đúng vào lúc này, bộ trang sức "Ánh nắng" này được báo giá cao năm triệu, lúc mọi người muốn xem là ai kêu giá bóng dáng cao lớn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      Buổi đấu giá kết thúc, đám người Mộ Thiên Thanh thu đội, vốn mọi người muốn hẹn chợ đêm, nhưng Mộ Thiên Thanh có tâm tình, sau khi từ chối, lê thân thể có chút nặng nề về. . . . . .

      Dưới màn đêm, Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới, nhìn bóng dáng đơn lặng lẽ, đáy mắt có cảm xúc phức tạp.

      "Quả nhiên là !" Lời nhàn nhạt bay trong khí trống vắng bên trong nhà, lộ ra hơi thở mê hoặc.
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 09: Che giấu tâm


      màn đêm phủ xuống, nơi nơi lập lòe ánh đèn neon, đường phố dòng xe chạy chiếu ra từng đường ánh sáng dài làm cho đêm càng thêm rực rỡ.

      Mộ Thiên Thanh mình ở lối bộ, trong lòng trống trải, cứ thẳng vậy, … Giống như mất phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn sợi dây chuyền “Ánh nắng” kia.

      “Tin tin, tin tin…”

      “Thiên Thanh?”

      Tiếng còi ô tô phát ra liền nghe giọng nam dịu dàng vang lên, Mộ Thiên Thanh dừng bước nhìn, chiếc LandRover dừng sát ở ven đường, cửa sổ xe bị quay xuống…

      “Thượng Quan?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ, “ phải và bác ở tiệc đấu giá sao?”

      “Có chút chuyện xảy ra.” Thượng Quan Mộc nhìn sắc mặt Mộ Thiên Thanh tốt lắm, hỏi: “Tại sao mình ở chỗ này?”

      “A, bọn họ giải trí rồi, em có chút mệt mỏi, cho nên Mộ Thiên Thanh che giấu cảm xúc, nhún vai cười .

      đưa em về!” Thượng Quan Mộc xong, liền bảo Mộ Thiên Thanh lên xe.

      cần, em tự đón taxi về là được!”

      Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh bất động, trong đôi mắt cho từ chối.

      phải có chuyện gì sao?” Mộ Thiên Thanh nhắc nhở.

      Khóe miệng Thượng Quan Mộc khẽ nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ cương nghị chính trực: “Chậm lát cũng sao!”

      cần, nhanh lên!” Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Thượng Quan Mộc còn muốn điều gì, vội vàng : “Em bảo đảm, lắc lư ở đường!”

      Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh kiên trì, hơn nữa mình có chuyện nên cũng miễn cưỡng. “Ừ, được rồi… trước!”

      Mộ Thiên Thanh nhìn chiếc kia Land Rover biến mất ở đầu cua quẹo, di dời tầm mắt, khóe miệng chứa nụ cười tự giễu, hít hơi sâu, đến ven đường chận xe taxi rời khỏi.

      Khuôn viên nhà họ Lãnh nằm đỉnh núi Dược Long thành phố A, diện tích hơn ngàn mét vuông, con đường xuyên qua vườn hoa từ phía trước đến sau là biệt thự theo kiểu phong cách Châu Âu, sân cỏ đèn đêm phát ra ánh sáng nhàn nhạt làm cho đêm tối phủ lên tầng ánh sáng mỏng.

      ràng thon dài cánh tay của Lãnh Tĩnh Hàn kẹp điếu thuốc đứng ở trước cửa sổ sát đất, khói mù bay lượn lờ, ánh mắt thâm thúy của nhìn bên ngoài, cả người lộ ra xa cách, lạnh lùng, cao ngạo.

      “Lão đại!” Hình Thiên vào, về phía Lãnh Tĩnh Hàn, đưa hộp gấm hình vuông in kiểu chữ mạ vàng Y-Crystail ở trong tay đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn.

      Lãnh Tĩnh Hàn cầm thuốc lá trong tay dụi vào trong cái gạt tàn thuốc ở bàn bên, thuận tay nhận lấy hộp gấm, mở ra… Nghiễm nhiên là dây chuyền có tên là “Ánh nắng” trình diễn ở buổi đấu giá.

      Ánh mắt Hình Thiên rơi vào dây chuyền, có chút hiểu, tại sao Lãnh Tĩnh Hàn tạm thời đem vật phẩm đấu giá thứ ba đổi thành “Ánh nắng”, sợi dây chuyền này phải là hãng Y-Crystail bán sao?

      Lòng ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn nhàng xẹt qua dây chuyền, con ngươi đen như mực trở nên u ám, đôi môi lạnh bạc nâng lên đường cong tà nịnh, đóng lại cái hộp để dây chuyền, Lãnh Tĩnh Hàn nhìn về phía Hình Thiên, lãnh đạm : “Hành động về sau cậu cần nữa!”

      “Nhưng…” Hình Thiên muốn gì, cuối cùng vẫn , lão đại căn dặn như vậy, tự nhiên có tính toán.

      “Mặt khác, điều tra mối quan hệ giữa Mộ Thiên Thanh và cái tên Vương Chí Huy của tập đoàn điện tử Tín Đức là như thế nào!” Lãnh Tĩnh Hàn vừa căn dặn vừa đến trước quầy bar , buông hộp trang sức trong tay, lấy ra chai rượu đỏ, chia ra rót hai chén.

      Hình Thiên lên tiếng trả lời, mặc dù trong lòng nghi ngờ muốn chết, nhưng ta chỉ có thể ép mình phỏng đoán.

      Từ hôm qua, cầu Trương cục phái cảnh sát viên tới bảo vệ trường, đến hôm nay bán đấu giá “Ánh nắng”, cộng thêm vào lúc này lại muốn điều tra mối quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Vương Chí Huy, mỗi chuyện giống như đều lộ ra thâm ý…



      Chương 010: Bóng lưng tạp chí

      Từ lúc Mộ Thiên Thanh trở về Thẩm Duyệt Nhiên liền phát được bình thường, nếu như thường ngày, nhìn thấy lười nấu cơm, ăn mỳ ăn liền cũng càu nhàu chết , lúc này hay rồi, chỉ hời hợt liếc cái. . . . . .

      Dường như. . . . . . thất tình chứ phải Thiên Thanh?

      Thẩm Duyệt Nhiên để xuống mỳ ăn liền, đến bên cạnh Mộ Thiên Thanh, hỏi: "Thiên Thanh, phải thoải mái sao?"

      Mộ Thiên Thanh lắc đầu cái.

      "Vậy. . . . . . Ca trực tối hôm nay nhiệm vụ thuận lợi?"

      Mộ Thiên Thanh lại lắc đầu.

      Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, thấy Mộ Thiên Thanh khác thường rất kỳ quái, "Này, nửa chết nửa sống, rốt cuộc thế nào?"

      Mộ Thiên Thanh nghiêng mặt qua nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, bởi vì ngày hôm qua khóc quá lâu con mắt còn sưng vù, tiếp tục lắc đầu cái, lúc Thẩm Duyệt Nhiên tức giận muốn mắng to, chậm rãi : "Ăn xong mỳ ăn liền nhớ dọn dẹp chén, nếu để cho tôi phát trong phòng xuất gián, tôi đánh thành con gián!"

      xong, lúc Thẩm Duyệt Nhiên sắp mở miệng trách móc mắng to, có lương tâm đứng dậy vào phòng của mình.

      Mộ Thiên Thanh nằm ở giường, ánh mắt tùy ý rơi vào trần nhà, con ngươi thỉnh thoảng nhấp nháy, ánh mắt dần dần tan rã. . . . . .

      thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ, vốn tưởng rằng quỹ đạo cuộc đời lặp lại nhưng hôm nay bị sợi dây chuyền "Ánh nắng" phá vỡ, biết rất ràng là trùng hợp nhưng trong lòng vẫn nhịn được suy nghĩ, nghĩ đến số người, số chuyện khác!

      Nếu như phải lúc trước ngoài ý muốn, món đồ đó. . . . . . Hôm nay ở trong buổi triển lãm phải là người đứng ở xa xa thi hành nhiệm vụ mà là người tranh đoạt sợi giây chuyền kia, mặc kệ có phải là trùng hợp hay , ít nhất. . . . . . ở khoảng cách gần, có thể nhìn chút, sợi giây chuyền kia đến cùng phải là vật lúc trước vẽ hay .

      Đáng tiếc, đây đều là nếu như.

      Hôm nay, chẳng những có năng lực mua sợi giây chuyền kia, xem như là giống nhau, cũng có cách nào trở lại là lúc ban đầu.

      "Thiên Thanh, nếu quyết định buông tha dứt khoát thôi. . . . . ." Mộ Thiên Thanh tự lẩm bẩm, "Bao gồm cả !"

      Cuộc sống ăn năn hối hận thích hợp với Mộ Thiên Thanh, ra sức bắt trộm và phá được băng đảng tội phạm mới là chuyện Mộ Thiên Thanh phải làm bây giờ, buổi triển lãm châu báu lần đó chớp mắt cái trôi qua nửa tháng, dường như cuộc sống của mọi người lại trở về quỹ đạo bình thường.

      buổi sáng, Cục cảnh sát Khu Nam vô cùng náo nhiệt, mấy người cầm tờ báo và tạp chí ngày đó bắt đầu buôn chuyện . . . . . .

      "Mọi người . . . . . . có phải dáng dấp của tổng giám đốc Thiên Lân rất xấu xí nên chỉ có thể dùng phía sau gặp người hay ?" Hà Tuấn nhìn tờ bìa tạp chí trong tay, cả trang bìa chỉ là cái bóng lưng, cũng may, minh tinh nào đó bên cạnh tệ.

      Vừa nghe giọng khó chịu của Hà Tuấn, Văn KiLi phản bác, "Dáng dấp của mới xấu xí, cả nhà đều phát triển xấu xí!"

      Người của Khu Nam gần như ai cũng biết, KiLi hết sức mê Tổng Giám đốc của Thiên lân, quả mê luyến giống như sùng bái thần tượng, về phần mê cái gì. . . . . . Đại khái là mê bóng lưng kia, bởi vì, từ trước đến nay, có cái nào tạp chí chụp được ngay mặt , hoặc là bóng lưng, hoặc là xa thấy , tuy vậy cũng cách nào ngăn cản hàng triệu điên cuồng.

      Nằm trong Top 100 Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia toàn cầu, ngồi mấy chục tỷ tài sản, mà Tổng Giám đốc Lãnh Tĩnh Hàn chỉ mới ba mươi tuổi, chỉ bằng độ tuổi này khoác áo vàng cũng có thể để cho các điên cuồng, huống chi, nhìn từ bóng lưng, trời sinh vóc người hình thể tam giác, cao gầy, cho dù thế nào mặt mũi cũng đến nỗi kém.

      "Nếu dáng dấp xấu xí, làm gì sợ nhìn ánh sáng?" Hà Tuấn cố ý tranh cãi.

      "Thần bí, thần bí. . . . . . biết cái gì?" KiLi đoạt lấy quyển tạp chí trong tay Hà Tuấn, nhíu mũi hừ tiếng, "Lười phải với !"

      "Còn thần bí nữa. . . . . . chừng dáng dấp đẹp trai như tôi !" Hà Tuấn nhìn bộ dạng KiLi, bĩu môi giọng lầm bầm câu.

      Mấy người vây ở bên nhìn thấy hai người bọn họ như vậy cũng có cách nào nhịn cười.

      "Nghe thủ trưởng sắp tới rồi, các người còn có ý định ở đây thảo luận những thứ này!" Mộ Thiên Thanh mới vừa nhận nước qua, thấy mọi người vẫn còn thảo luận, cánh tay chống bàn làm việc, thuận tay cầm lên quyển tạp chí KiLi để bàn.

      biết gần đây KiLi rất mê bóng lưng của người đàn ông, ra chính là người này sao?

      Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng cao ngạo này, khỏi tự lẩm bẩm lặp lại tên, "Lãnh Tĩnh Hàn?"
      Last edited: 16/2/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :