1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, anh là ác bá nam nhân - Mạn Châu Sa Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38

      Nhìn người phụ nữ trước mặt , Tình Tuyết cảm thấy sợ hãi đến tận da đầu , ân oán trước kia ngờ Hạo lại thay xử lí

      - " Ngọc Mai , xin hãy thả tôi ra , tôi nhất định giúp yên ổn làm lại từ đầu "

      - " Làm lại từ đầu ? dễ nghe nhỉ , tôi đến bước đường này nghĩ quay đầu lại "

      - " hãy tỉnh táo lại , đừng đánh mất lí trí mà làm hại bản thân "

      - " Câm miệng cho tao ....chát ....chát "

      Lâm Ngọc Mai xông đến tát mạnh vào mặt Tình Tuyết khiến gương mặt trắng nõn sưng lên , khóe miệng còn rỉ máu , thấy thế ta càng hả hê trong lòng .

      Đúng lúc này , Tề Hạo đẩy cửa tầng thượng xông vào , nhìn thấy người phụ nữ kia , ánh mặt lạnh đến mức muốn giết người :

      - " Thả ấy ra!!! "

      - " Tề tổng , lâu gặp , nghĩ lại vì ta mà đến mình "

      rồi Lâm Ngọc Mai tháo dây trói ghế cho Tình Tuyết cầm dao cứa vệt máu cổ :

      - " Mau dừng tay , được làm tổn thương ấy , rốt cục muốn gì ?"

      - " Rất đơn giản , cầm lấy con dao ở kia đến đây "

      Vừa , ta vừa chỉ vào con dao găm , sắc nhọn ở góc tường , Tề Hạo cầm lấy con dao nhìn ta :

      - " Lấy nó tự đâm vào tim mình , tôi thả ta , thế nào có dám ?"

      - " Tôi lấy gì đảm bảo giữ lời ?"

      - " nghĩ còn lựa chọn khác sao , nếu là tôi đẩy ta xuống dưới "

      Lúc này Tình Tuyết bị đẩy đến sát mép sân thượng rồi

      - " Hạo , cần làm như vậy , em cho phép ...."

      - " Câm miệng , ở đây mày có quyền lên tiếng , tao phải cho chúng mày chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt , ha ha....ha ".

      Nhìn đôi má sưng đỏ , khóe miệng chảy máu của Tình Tuyết , Tề Hạo đau lòng tột độ , hận thể đem ôm chặt vào lòng :

      - " Được , tôi làm , chỉ cần thả ấy ra "

      - " cần .... được làm vậy ...nếu dám em hận ..."

      Tình Tuyết nước mắt rơi như mưa , nếu mà đâm vào tim , chắc chắn thể nào sống tiếp mà

      - " là cảm động , mau làm , sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn "

      Tề Hạo hai lời cầm dao muốn đâm xuống

      - " Em để phải chết "

      Tình Tuyết thốt lên tiếng rồi hất mạnh tay Lâm Ngọc Mai nhảy xuống khỏi sân thượng , mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cả Lâm Ngọc Mai và Tề Hạo đều kịp phản ứng . Lâm Ngọc Mai nhìn người rơi xuống kia trợn mắt, sau đó bóng dáng cao lớn lao theo .

      Tình Tuyết nghe thấy tiếng gió vun vút qua tai , nghĩ đến hai lần nhảy lầu đều vì Tề Hạo. Nhưng lần này là cam tâm tình nguyện chết thay . Hôm nay dâu của , có gì hối tiếc. Có lẽ ngay cả sống thêm kiếp cũng là vô duyên. Giọt nước mắt lăn má, giây phút Tình Tuyết chấp nhận đón nhận cái chết vòng ôm quen thuộc vây chặt lấy :

      - " Dù có phải xuống địa ngục , cũng buông tay em "

      Tề Hạo ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của Tình Tuyết. để mất lần , lần này nếu như thể bảo vệ , cũng đuổi theo đến kiếp sau , kiếp sau nữa .

      Rơi từ độ cao như vậy khẳng định ai có thể sống sót , đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau rơi xuống từ sân thương tòa nhà trung tâm thành phố khiến ai nấy đều trợn mắt sợ hãi , duy chỉ có người vẫn giữ được bình tĩnh quan sát .

      Tình Tuyết gì , rúc vào lòng Tề Hạo , đời này có là đủ rồi.

      Nhưng chờ đợi hai người phải là nên đất lạnh băng mà lại là tấm đệm cứu sinh to lớn , cả Tề Hạo và Tình Tuyết còn chưa hiểu gì , Phong Thần vọt đến ôm lấy em

      - " Em sao rồi , làm lo muốn chết . Tên kia cậu hành động như vậy có biết là rất nguy hiểm , nếu phải tôi chuẩn bị tốt , cậu có trả em lại được cho tôi ?"

      Tề Hạo nhìn ra được nét giận dữ trong lòng Phong Thần nhưng đối với lúc này , trong tâm trí chỉ có Tình Tuyết. Phong Thần còn chưa kịp gì thêm bị Tề Hạo đoạt mất em , Tề Hạo tay run run giọng cũng trở nên khàn khàn :

      - " Tiểu Tuyết , xin lỗi , thể bảo vệ em "

      Tinh Tuyết sắc mặt bỗng trở nên xanh mét , giọng yếu ớt truyền vào tai Tề Hạo :

      - " Hạo ,..... em đau bụng quá...."

      Sau đó trực tiếp ngất khiến mọi người lại được phen hốt hoảng .

      Trong cơn mê , Tình Tuyết thấy dáng người thướt tha , dung mạo khuyng quốc khuynh thành , vận y phục cổ trang đứng bên tán cây rơi lệ , người đàn ông trung niên vận hoàng bào bên cạnh , ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ :

      - " Nếu ngươi nghe theo ta , vậy đừng trách ta vô tình , hãy suy nghĩ cho kĩ "

      rồi, phất tay áo bỏ , thiếu nữ gì , sùy sụp xuống đất , nước mắt như hạt châu ngừng chảy ra .

      Choàng tỉnh lại , Tình Tuyết thấy trước mắt toàn là màu trắng , mùi thuốc khử trùng thoang thoảng , gương mặt mẹ lo lắng xuất :

      - " Tiểu Tuyết con cảm thấy thế nào rồi , để mẹ gọi bác sĩ "

      - " Mẹ , con sao , Hạo , ấy đâu rồi mẹ , con muốn gặp ấy "

      Tình Tuyết vừa muốn ngồi dậy bị Phong mẹ ngăn lại :

      - " Con đừng có lộn xộn , nó chỉ về nhà thay bộ quần áo thôi , nó ăn ngủ hơn ngày chăm sóc con nên ta đẩy nó về chút thôi , phụ nữ có thai phải cẩn thận , đừng cử động mạnh "

      - " Mẹ ....mẹ vừa là....con...con có thai sao...?"

      Tình Tuyết ngẩn người , cỗ xúc động truyền đến , khẽ chạm vào chiếc bụng bằng phẳng của mình , nơi này có kết tinh tình của và Hạo , chỉ vài tháng nữa sinh mệnh mới chào đời :

      - " Con biết tiểu Hạo khi nghe tin phản ứng thế nào đâu , nó đến đâu cũng hét lên tôi được làm cha rồi , cả ngày nắm tay con cười ngây ngô nữa , là đáng !!!"

      Phong mẹ vừa , vừa nhớ đến bộ dáng ngày hôm qua của Tề Hạo mà cười đến lăn lộn.

      Khỏi cần nghĩ Tình Tuyết cũng đoán được Tề Hạo vui mừng đến như thế nào. Nhưng giấc mơ vừa rồi dường như rất chân thưc lại cũng giống như ảo giác , nó khiến cảm thấy khó hiểu nhưng cũng thể suy nghĩ thêm vì tại sinh mệnh bé trong bụng mới là mối quan tâm duy nhất

      - " Bà xã , ăn cá nhiều bảo bảo sau này thông minh , còn có cà chua, giá đỗ nữa con chúng ta xinh đẹp ....bla ....bla "

      Hơn tháng này, kể từ khi xuất viện Tề Hạo ngừng chăm sóc cho Tình Tuyết từng li từng tí , nào là cái này tốt cho bảo bảo , cái kia tốt cho bảo bảo , Tình Tuyết nghe mà muốn ung cả tai , mới có bầu 2 tháng mà lo lắng như vậy , đến khi bụng to lên sợ rằng....

      Đem viên ô mai chua bỏ vào miệng , Tình Tuyết vẫn làm lơ ông xã thao thao bất tuyệt bên cạnh :

      - " Em muốn ăn những cái đó , ông xã , người ta muốn ăn hồng sấy a , mua giúp em nha "

      - " Được , em đợi lát , rồi về liền "

      Tề Hạo ngay lập tức phóng như bay mua hồng sấy. Từ ngày bà xã có thai , luôn bất chợt thèm ăn thứ này thứ nọ , bất kể nữa đêm hay cũng chạy mua cho , nếu mất ngủ cả đêm khiến đau lòng thôi .

      Tình Tuyết ngồi tiếp tục xem ti vi chờ Tề Hạo mua hồng sấy về diện thoại chợt rung lên , là số của Tô Điềm Nhi , đêm khuya , cậu ấy sao còn gọi điện?

      Tình Tuyết vừa bắt máy đầu dây bên kia truyền đến giọng yếu ớt :

      - " Tiểu ...Tuyết ...cứu ....cứu tớ "

      - " Điềm Điềm , cậu sao vậy , cậu ở đâu?"

      - " Tớ ở nhà , ....tớ ...sắp sinh rồi ...hu hu"

      - " Cậu bình tĩnh , hít thở sâu , tớ đến ngay " .

      Tình Tuyết bắt ngay taxi đến chỗ Điềm Nhi.

      Trong nhà bóng người , Điềm Nhi ngã ở trong phòng bếp , máu chảy ngừng , khuôn mặt trắng bệch dường như sắp ngất, Tình Tuyết vội vã chạy đến đỡ lấy Điềm Nhi :

      - " Điềm Điềm , cậu cố chịu đựng chút , tớ đưa cậu đến bệnh viện "

      - " Tớ ....sợ lắm...tiểu Tuyết "

      - " sao , có tớ ở đây rồi "

      Tình Tuyết nhanh chóng đưa Điềm Nhi đến bệnh viện , đưa vào phòng cấp cứu. nhắn tin cho Tề Hạo , lúc sau cả Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt đều chạy tới , nhìn thấy Tư Đồ Tuyệt , Tình Tuyết giận dữ bước đến tóm lấy cổ áo ta :

      - " Tên kia , làm gì mà khiến Điềm Nhi sinh non vậy hả , có biết nếu gọi cho tôi ấy như thế nào , có phải đàn ông hả ?"

      Tư Đồ Tuyệt gì , cứ như vậy để cho Tình Tuyết chửi mắng mình , trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi cùng hối hận

      bác sĩ vội vã bước ra :

      - " Sản phụ mất rất nhiều máu , hiên tại ngân hàng máu của bệnh viên còn nhóm máu O , nếu có máu tiếp kịp thời , e rằng ...."

      - " Bác sĩ , tôi là nhóm máu O , hãy lấy máu của tôi "

      Từ Đồ Tuyệt để bác sĩ hết xông lên , được đưa vào phòng hiến máu , Tình Tuyết đứng ngoài dựa vào người Tề Hạo vô cùng lo lắng , chỉ cầu mong cho Điềm Nhi có thể an toàn mẹ tròn con vuông .

      2 giờ sau.

      Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt , tiếng trẻ con khóc oa oa truyền đến , Điềm Nhi được đưa đến phòng hồi sức , được y tá đưa đến phòng trẻ sơ sinh. Có Tư Đồ Tuyệt ở lại chăm sóc , Tình Tuyết mới yên tâm để Tề Hạo đưa về nhà :

      - " Em đừng lo lắng , Điềm Nhi có Tuyệt chăm sóc rồi , sao đâu "

      - " Cái tên đó , nếu ta , Điềm Điềm có gặp nguy hiểm thế "

      - " Em đừng trách cậu ấy nữa , chỉ là Điềm Nhi muốn giúp để Tuyệt thu mua công ti của bạn trai cũ ấy nên cậu ấy mới tức giận bỏ uống rượu thôi , cậu ấy hối hận rồi , em cứ để vợ chồng họ tự làm lành , nên nửa đêm chạy như thế "

      - " Em lo cho Điềm Điềm nên mới vội vã chạy , em xin lỗi "

      - " sao , chỉ cần em và bảo bảo vẫn bình an là tốt rồi "

      Tề Hạo vừa lái xe vừa ôm Tình Tuyết vào lòng , đây chính là gia đình của , tâm can bảo bối của , nơi nào có và bảo bảo nơi đó chính là hạnh phúc

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39

      Trong cung điện tráng lệ , lụa đỏ được treo khắp nơi cùng chữ hỷ khiến người ta liền biết đây là ngày vui nhưng tiếng chúc mừng , tiếng nhạc đâu thấy chỉ thấy nam tử trẻ tuổi, thân hỷ phục đỏ rực giao đấu cùng rất nhiều ám vệ. nam tử trung niên mặc long bào đứng quan sát tất cả .

      Giao đấu kịch liệt hơn canh giờ , số ám về bị giết rất nhiều , nam tử trẻ tuổi nâng khuôn mặt tà mị nhìn người đứng cao :

      - " Đường đường là hoàng đế nước lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hại ta , Lạc đế, ngài cảm thấy mình hèn hạ sao ?"

      Nam tử trung niên nghe vậy liền cười to :

      - " Muốn đoạt được thiên hạ phải bất chấp thủ đoạn , ngờ Hiên Viên Ngạo ngươi cũng có ngày hôm nay , ông trời quả là có mắt để ngươi nhi nữ của ta "

      - " ra tất cả ngay từ lúc đầu cái bẫy , muốn bắt ta , các người đủ bản lĩnh đâu "

      Ánh mắt Hiên Viên Ngạo lạnh thấu xương , nghĩ đến nữ nhân hơn cả tính mạng lại lập bẫy phản bội khiến trái tim giống như bị đâm nhát. Hiên Viên Ngạo bị vây quanh trận pháp , Tuyệt Tình tâm pháp của dù chưa thể luyện đến tầng cao nhất nhưng để đối phó với đám người này lại vô cùng đơn giản.

      Đột nhiên trận pháp thay đổi , vất vả đối phó khiến bị tên ám vẹ cuối cùng phóng ám khí, Lạc đế đứng cao cười man rợn :

      - " Thế nào , còn sức lực chứ gì , ngươi cũng đơn giản , có thể phát được trận pháp , giết sạch ám vệ của ta , tiếc rằng ta vẫn phải tiễn ngươi xuống phủ "

      Lão ta rút kiếm , đến gần Hiên Viên Ngạo , chút lưu tình đâm xuống

      - " ...."

      Đúng lúc đó , bóng dáng mặc giá y đỏ rực lao đến chắn thay Hiên Viên Ngạo đường kiếm của Lạc đế. Đến khi định thần lại , mũi kiếm đâm xuyên qua bụng của nữ tử. Lạc đế nhíu mày thu lại kiếm , nhưng trong mắt tuyệt nhiên tia đau lòng , là nhi nữ của lão thế nhưng lại vương gia của địch quốc , giữ lại cũng vô ích .

      Hiên Viên Ngạo ngờ nàng lại thay đỡ kiếm , ôm chặt lấy Lạc Vũ Mạn , miệng thầm run rẩy :

      - " Mạn Nhi , tại sao ....tại sao lại làm vậy ?"

      Lạc Vũ Mạn đưa tay chạm vào gương mặt của Hiên Viên Ngạo , hơi thở yếu ớt :

      - " Ngạo ....bọn họ lấy tính mạng.....của mẫu phi ép ta ....ta...ta muốn....phản bội chàng ....kiếp này ....là ta phụ chàng ......nếu...nếu còn có kiếp sau....nguyện vĩnh viễn làm phu thê ...ta chàng..."

      Cánh tay đầy máu rơi xuống khỏi gò má Hiên Viên Ngạo , đôi mắt đẫm lệ dần khép lại , ôm trong tay thi thể lạnh dần của Lạc Vũ Mạn , Hiên Viên Ngạo đau đớn gào thét :

      - " ...Mạn nhi ....nàng thể chết được , ta hứa đưa nàng đến nơi bình yên sống những ngày tháng tự tại , nàng thể như vậy ..."

      Lạc đế chẳng hề bận tâm đến cái chết của nữ nhi , vẫn cầm kiếm trong tay cười lạnh :

      - " phải các ngươi rất nhau sao , chi bằng để ta tiễn ngươi cùng nó xuống hoàng tuyền ha ha"

      Lão cười cuồng vọng nhưng nụ cười chợt tắt khi thấy mái tóc Hiên Viên Ngạo dần chuyển thành màu trắng.

      Đặt Lạc Vũ Mạn đất , nam tử tuấn dật giờ mái tóc bạc trắng , đôi mắt huyết đồng càng khiến giống như ma quỷ tái sinh , Lạc đế còn chưa kịp kinh ngạc , đầu lìa khỏi cổ.

      Đêm đó người ta nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ hoàng cung Lạc quốc .

      Tình Tuyết giật mình tỉnh giấc , lại là giấc mơ kì lạ đó , từ ngày biết mình có thai , thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy , Tề Hạo ngủ cũng bị Tình Tuyết làm cho tỉnh giấc :

      - " Em sao vậy , cảm thấy khỏe chỗ nào ?"

      - " Em sao, chỉ là ác mộng thôi "

      - " sao , có ở đây , mau ngủ , mất ngủ rất có hại cho sức khỏe "

      Tề Hạo cũng khá gì hơn , mấy tháng nay mang thai , rất vất vả mới kiềm chế bản thân đụng vào , đêm nào cũng ôm vợ mềm mại trong lòng là cực hình , còn nhớ mình phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần nữa .

      Sáng hôm sau , khi Tình Tuyết thức dậy , thấy Tề Hạo bên cạnh liền xuống giường tìm , đến phòng khách chợt thấy mẹ và mẹ chồng đem đống đồ con nít vào trong :

      - " Tiểu Hạo đây là xe đây cho em bé , còn có cả quần áo nữa , ta và mẹ con sắm cả buổi sáng đó , con xem , là đáng "

      Phong mẹ và Tề phu nhân cầm tay nhưng bộ đồ xíu mà lòng hạnh phúc , thử tưởng tượng cháu mặc vào dễ thương như thế nào.

      Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai bà , Tình Tuyết khỏi bật cười , Tề Hạo nghe thấy tiếng liền bước tới cẩn thận đỡ lấy :

      - " Sao em lại xuống này , nên ngủ thêm chút nữa mới đúng "

      - " Tiểu Tuyết , con mau đến đây xem đồ mẹ mua , rất nhiều đó "

      Nhìn nhưng bộ đồ kia toàn là dành cho , khỏi ngạc nhiên :

      - " Mẹ à , còn chưa biết đứa bé là nam hay nữ , mẹ mua toàn đồ con lỡ đứa bé là nam biết làm sao ?"

      - " Con yên tâm , mẹ có linh cảm lần này nhất định là , trai con sinh tiểu Kiệt và tiểu Quân là nam rồi , ta vẫn là muốn bế cháu a "

      Nghe lí luận ngây thơ của mẹ , Tình Tuyết khỏi cười khổ :

      - " Mẹ như vậy , hai nghe được lại nghĩ mẹ trọng nữ khinh nam , thương tiểu Kiệt , tiểu Quân sao ?"

      - " Ta đâu có , chỉ là muốn có cháu hơn thôi , chẳng phải con luôn được cưng chiều hơn A Thần sao ?"

      Tình Tuyết đuối lí , biết gì hơn , đúng hơn ở trong nhà , ba và hai chính là có quyền hành gì , mẹ hướng Đông có chết cũng dám về hương Tây.

      nghĩ,chợt bụng đau lên dữ dội , chân khụy xuống , Tề Hạo vội đỡ lấy hốt hoảng :

      - " Tiểu Tuyết , em sao vậy..."

      - " Em ...em có lẽ là sắp sinh rồi ....đau quá ..."

      Phong mẹ và Tề phu nhân cũng hốt hoảng , nhanh chóng đỡ lấy đưa đến bệnh viện .

      Trong bệnh viện , Tề Hạo nhất quyết đòi vào trong ở bên Tình Tuyết lúc sinh , mặc cho các bác sĩ hết lời ngăn cản , cả Phong ba và Phong Thần cũng vội vã chạy đến đây.

      Mấy giờ đồng hồ trôi qua , tiếng la đau đớn cũng dứt , tiếng trẻ con khóc vang lên , bảo bảo được y ta bế ra rồi đưa đến phòng trẻ sơ sinh , lúc sau khi Tình Tuyết được chuyển đến phòng bệnh cao cấp , mọi người mới thấy Tề Hạo bước ra , sắc mặt tái xanh , cuối cùng kiên quyết triệt sản .

      Mọi người ngoài chút ngạc nhiên cũng thấy có gì lạ , lấy độ vợ của Tề Hạo , chứng kiến Tình Tuyết đau đớn suốt mấy giờ đồng hồ quả là muốn lấy nửa cái mạng của , vậy nên dù rất muốn sinh hẳn đội bóng ,bạn Tề Hạo cũng đành phải hy sinh vì bà xã .

      - " Tiểu Hạo , con nghĩ tên đặt cho bảo bảo chưa ?"

      - " Con nghĩ từ lâu thưa mẹ , Tề Vũ Mạn , con bé hiền dịu , vô ưu và hạnh phúc "

      Tình Tuyết trong mê man tỉnh lại nghe được tên con liền kinh ngạc vô cùng , Lạc Vũ Mạn........Tề Vũ Mạn .....giấc mơ kia chẳng lẽ là ....điềm báo .

      Phong mẹ và Tề phu nhân cũng rất hài lòng với tên của cháu bảo bối , mấy ngày ở bệnh viên , rất nhiều y tá thay phiên nhau đến chăm sóc Tình Tuyết. là vì ai cũng muốn bế tiểu Vũ Mạn lần nha , bé bụ bẫm , mắt to tròn long lanh , làn da trắng như ngọc , thi thoảng lại mỉm cười ngọt ngào khiến ai cung thích , thậm chí có sản phụ khác là phu nhân của đối tác kinh doanh cùng Tề Hạo vô tình nhìn thấy tiểu Vũ Mạn liền muốn sau này kết thông gia cùng Tề gia , giống như tiểu minh tinh người người săn đón .

      Sau khi xuất viện về nhà , ngày nào bà ngoại và bà nội của bé cũng đến , Tình Tuyết nhìn thấy hai bà tranh giành nhau ôm cháu mà cười khổ , con đúng là tiểu tinh , gặp ai cũng khiến người ta thích đến mức muốn buông tay , biết sau này cửa nhà có bị người theo đuổi đến đạp nát nữa?

      - " Em nhìn con sao , có mẹ vợ và mẹ chơi cùng Mạn Mạn rồi "

      Tề Hạo nhàng ôm lấy , mấy ngày này muốn ôm nhưng con luôn quấn lấy mẹ nên chỉ đành bị bơ toàn tập , khó khăn lắm mới có cơ hội cùng bà xã tình cảm nha .

      Nhìn bộ mặt hớn hở của Tề Hạo , Tình Tuyết làm sao biết nghĩ gì , người này đúng là mọn hết sức mà , đến con cũng tranh giành :

      - " đó , tính tình trẻ con như vậy "

      - " Bà xã à , vấn đề này thể đứng đây giải quyết được , chúng ta lên giường thảo luận được ?"

      - " .....đại sắc lang "

      - " sắc lang , bà xã của làm sao tính phúc đây , nhiều như vậy làm gì , chúng ta mau về phòng a "

      Mỗ nữ cứ thế bị con sói đói lâu ngày vác về phòng , lúc sau tiếng ai oái truyền ra hòa cùng tiếng thở dốc :

      - " Em còn phải cho Mạn Mạn ăn nha "

      - " Cũng được , nhưng là sau khi ' ăn ' no a "

      Bản tính hồ ly của ai đó lại bộc phát

      - " Làm gì lại có ba ba nào như thế chứ !"

      - " Chẳng phải là có đây sao , em còn nhiều sức như vậy , xem ra phải cố gắng hơn rồi "

      - " ....a...ưm "

      Tiếng kháng nghị kết thúc , đôi bạn trẻ lại tiếp tục công việc tính phúc

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại Truyện 1: Kế Hoạch Thu Phục Ông Xã

      Phong Thần được sinh gia trong gia đình có gia thế. Từ được mẹ dạy dỗ bệnh cuồng luyến em . Đối với chỉ có mẹ và em là hai người phụ nữ duy nhất quan tâm , mặc dù em từ khi lên trung học đột nhiên trở nên giống xã hội đen , cũng thể làm gì khác hơn là theo bảo hộ nó .

      Rồi tiểu Tuyết xảy ra tai nạn , mất trí nhớ như biến thành người khác , mới tạm thời yên tâm du học.

      Phong Thần chỉ có gia thế , có tài năng,lại tuấn vậy nên luôn là đối tượng theo đuổi của rất nhiều sinh viên nữ , đối với việc này ngoài phiền chán , chẳng có cảm giác gì khác . Cho đến ngày:

      - " em có muốn với tụi , đảm bảo khiến em vui vẻ "

      Trong con hẻm , Phong Thần chợt thấy đám thanh niên trêu ghẹu bé , bé kia những sợ hãi , la hét còn trợn mắt với mấy tên kia:

      - " Tụi bây chán sống rồi hả , mau tránh ra "

      - " Ồ ....khẩu khí lớn quá ha , bọn tránh đó "

      Tên cầm đầu vừa , vừa định tiến đến

      - " Dừng tay "

      giọng trầm thấp sau lưng vang lên , Lilian cùng mấy tên côn đồ đồng dạng nhìn về phía phát ra tiếng , nam nhân thân hình cao lớn , đeo kính , khoác ba lô đứng đó

      - " ra chỉ là tên mặt trắng , định làm hùng cứu mĩ nhân sao , mau biến "

      - " Tôi lại lần cuối , mấy người tốt nhất là cút xa trước khi tôi mất kiên nhẫn "

      Ngữ khí lạnh lùng khiến mấy tên kia đổ mồ hôi lạnh , nhưng cậy đông nên vẫn xông lên .

      lúc sau , dưới đất , mấy tên côn đồ bị đánh bầm dập nằm rên rỉ , Lilian vẫn bất động nhìn nam sinh kia , là ....đẹp trai nha , gương mặt lạnh lùng , đôi mắt phía sau mắt kính sâu hun hút khiến ai nhìn vào cũng bị lôi cuốn .

      - " bé , em chứ ?"

      Tiếng Phong Thần vang lên tạm thời khiến Lilian lấy lại tinh thần , ấp úng trả lời :

      - " Em...em sao "

      - " Vậy tốt rồi , lần sau đường nên cẩn thận "

      Phong Thần xong , xoay người định bỏ :

      - " gì ơi .... cứu em .... có thể để lại số điện thoại , em báo đáp ..."

      - " cần đâu , chỉ là tiện tay thôi "

      - " được , nếu nợ ai em nhất định trả , ....có thể ...?"

      Phong Thần thở dài tiếng rồi đưa cho , Lilian đỏ mặt mất . Nhìn bóng lưng khuất dần , có cảm giác rất lạ , chưa bao giờ tùy ý cho số điện thoại , nhóc kia nhìn như mới chỉ 17 , 18.Có lẽ bé đó hồn nhiên đáng giống tiểu Tuyết nên mới như vậy .

      Lilian trở về nhà , chào ba mẹ tiếng rồi lập tức phi thân về phòng nhờ người điều tra nam sinh kia . lúc sau , nhìn tài liệu tay , khỏi nhíu mà , là du học sinh sao, có khi nào khi học xong ấy về nước trở lại nữa , được người đầu tiên khiến rung động sao có thể cứ thế được , nhất định phải tìm cách để cũng thích , như vậy dù có trở về cũng mang theo .

      Nghĩ là làm , Lilian liền năn nỉ ba mẹ cho chuyển đến đại học K, mới chỉ là sinh viên năm hai còn lại là nghiên cứu sinh sắp lấy bằng tiến sĩ, hơn 8 tuổi nên trong mắt Phong Thần người con trước mặt chỉ như nhóc mới lớn. tháng trước , từ khi chuyển đến liềm bám lấy , chỉ cần có thời gian rảnh , ở bên cạnh chuyện trời dưới đất

      - " Sư huynh , học khoa quản trị kinh doanh , sau này tiếp quản công ty sao , lợi hại nha "

      - " Sư huynh , em học tốt , làm gia sư cho em nhé "

      - " để ý em , em liền khóc nha ...oa...oa "

      Tiểu quỷ này là khiến đau đầu , nếu là người khác chắc chắn bị đá thương tiếc nhưng với nhóc này cảm thấy bất lực :

      - " Em suốt ngày bám theo tôi làm gì , thiệt tình "

      Giọng trầm thấp vang lên , Lilian quệt nước mắt ấm ức nhìn , còn phải vì muốn ở cạnh sao , nếu theo sát nhỡ đâu bị mấy lão bà trong trường cuỗm mất biết làm sao :

      - " Em chỉ là muốn quan tâm thôi , .... chán ghét em sao ...ô...ô"

      Nước mắt ai đó lại rơi như mưa , Phong Thần bối rối chẳng biết làm gì , đành đưa khăn tay cho rồi lạnh lùng :

      - " Lớn rồi còn mít ướt như vậy , chỉ muốn yên tĩnh thôi "

      xong nhanh chóng muốn rời , bây giờ nếu nhóc kia còn khóc nữa cũng biết làm sao :

      - " A Thần , em muốn báo đáp , em quyết định lấy thân báo đáp , sau này đâu em liền theo đó "

      Phong Thần nghe xong liền giật mình dừng bước , cái báo ơn này cũng ...

      - " Cái này thể đáp ứng em được , nếu là chuyện khác còn có khả năng "

      - " em chỉ có tấm thân này thôi , nhận cũng phải nhận , Phong Thần từ hôm nay , em, Lilian chính thức là người của , vậy nhé "

      - " Lilian , em ..."

      Phong Thần còn ngạc nhiên , ai đó còn thấy bóng dáng. Lilian biết chắc từ chối nên cố gắng chuồn nhanh, nhất định phải biến A Thần thành của riêng , ai cũng đừng hòng cướp .

      Hôm sau , trong cateen,Lilian ngồi bên cạnh Phong Thần ăn trưa , vẻ mặt vui vẻ , đột nhiên Phương đông , xinh đẹp , quýên rũ bước đến , tự nhiẻn ngồi cạnh Phong Thần :

      - " A Thần , ra ở đây "

      Ngải Đình mỉm cười chào hỏi , Phong Thần nhàn nhạt nhìn người vừa đến :

      - " Ngải Đình , em tìm có việc gì ?"

      - " Em là muốn ăn trưa cùng nha , từ chối chứ ?"

      Lilian ngồi bên bị coi như khí sớm tức đến máu bốc lên đầu. Hồ ly tinh chết tiệt , người của mà cũng dám mơ tưởng , xem bà đây chỉnh ngươi thế nà , hừ.

      Nghĩ rồi nét mặt Lilian liền thay đổi , tỏ vẻ ngây thơ nhìn Ngải Đình :

      - " Sư tỉ à , sao mắt chị cứ nháy nháy suốt vậy , bị đau mắt sao , em biết bác sĩ giỏi lắm, chị mau khám a "

      - " ....A Thần ăn món gì , em gắp giúp "

      Bị trúng tim đen khiến Ngải Đình tức tối nhưng cố để ý đến Lilian mỉm cười ngọt ngào với Phong Thần.

      Lilian gian xảo nhìn con bach tuộc bám người , bấm mạnh xuống đùi , đau đến chảy nước mắt rồi đáng thương nhìn :

      - " A Thần....em...đột nhiên thấy chóng mặt quá....em..."

      xong liền ngã vào vòng tay , Phong Thần biết giả bộ nhưng kì cũng cảm thấy Ngải Đình vô cùng phiền phức nên thuận thế bế Lilian lên quay sang với Ngải Đình :

      - " đưa ấy xuống phòng y tế , em cứ ở lại nhé "

      Khi qua Ngải Đình , Lilian còn tinh nghịch nháy mắt với ta. Ha ha thấy gì chưa , A Thần chính là quan tâm tôi hơn nha , hãy biết điều mà rút lui .

      Ngải Đình nhíu mày , tuy rất thích A Thần nhưng dù cố gắng đến đâu cũng chỉ coi như học muội , ánh mắt nhìn Lilian tuy biểu lộ ra ngoài nhưng vẫn có thể thấy tia ấm áp trong đó , hết hi vọng rồi sao ?

      Phong Thần ôm Lilian đến thư viện rồi nhếch miệng cười :

      - " Em còn nhảy xuống là ném em xuống đất đó , tiểu quỷ "

      Lilian giật mình , khẽ buông ra ,đứng xuống đất , biết giả bộ vậy sao lại...:

      - " Em đóng kịch tệ vậy sao , chưa gì biết rồi "

      - " Em khỏe như trâu thế kia , cần nghĩ cũng biết em giả bộ , từ sau đừng bày trò thế nữa "

      - " Em ...chỉ là thích thân thiết với khác thôi "

      Lilian lẩm bẩm trong miệng , Phong Thần xoa đầu rồi xoay lưng tản bộ , nhóc nào đó lại bám theo .

      Hình ảnh hai người lớn cứ tiếp diễn đến hai năm sau , Phong Thần lấy được học vị tiến sĩ , sắp được trở về thăm cha mẹ và em nhưng trong lòng lại tồn tại cảm giác giống như luyến tiếc , kịp nghĩ ngợi thêm , bị đám bạn cùng phòng lôi kéo làm tiệc chia tay .

      Trong quán bar, Phong Thần ngồi im lặng uống rượu , hi vọng có thể xua tan cảm giác trong lòng , gương mặt đáng của Lilian ra trước mắt . Phụ nữ đối với chỉ như công cụ làm ấm giường , từng thề ngoài mẹ và em người phụ nữ nào có thể bước vào lòng , chẳng phải Tề Hạo vì kia mà làm việc như kẻ điên suốt mười mấy năm sao , để bản thân giống như cậu ta .

      Tiếp tục uống hết ly rượu tay , bóng dáng nhắn ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt . Là Lilian , cũng ngừng uống rượu , Phong Thần nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông bước về phía .

      Lilian muốn uống say , quên cái tên đầu gỗ kia , 2 năm lúc nào cũng bám lấy , nhưng luôn lúc gần lúc xa , khiến biết trong lòng là gì , lấy học vị tiến sĩ , trở về nước , nên làm gì đây , phiền muộn , người bước về phía :

      - " Xin chào , em có muốn uống cùng tôi ?"

      Người đàn ông nâng ly rượu về phía , còn chưa kịp từ chối ta , cổ tay bị ai đó nắm lấy , nhìn lại chỉ thấy mờ mờ đó là Phong Thần :

      - " Xin lỗi , bạn tôi rảnh để tiếp "

      xong liền bế lên bước khỏi quán bar . Vừa lên xe , định lái xe đưa về đột nhiên , Lilian quay sang nhìn thẳng vào :

      - " buông tôi ra . Hừ. là gì mà kéo tôi lên xe hả? "

      - " Em say rồi để đưa em về "

      - "A Thần , đến bây giờ , vẫn có cảm giác với em sao ?"

      Câu hỏi khiến thoáng sững người , nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng :

      - " Em lung tung gì vậy , uống say đến như vậy "

      vừa muốn quay mặt cánh tay kéo cổ , đoạt mắt kính , đôi môi mềm mại, ngọi ngào áp lên môi , tiếng tách vang lên , đến khi sực tỉnh Lilian cầm tay bức hình chụp bọn họ...

      - " Em ..."

      - " thấy đẹp , nhớ phải cất kĩ đó , là người của em , muốn chạy cũng thoát đâu. Nụ hôn đầu em trao rồi, phải chịu trách nhiệm với em "

      nhìn cười híp mắt, cầm tấm hình nhét vào ví tiền của khuôn mặt đỏ hồng , ánh mắt mơ màng , ghé sát vào người . mất tự chủ hôn lên môi , cuốn lấy cái lưỡi thơm tho cùng nhau dây dưa, mem rượu khiến Lilian mềm nhũn trong lòng , tay vòng qua cổ , môi di chuyển dần xuống hôn lên từng tấc da tấc thịt non mềm.

      Lilian khẽ "ưm" tiếng khiến Phong Thần dừng tất cả động tác , ông trời , làm sao có thể lợi dụng lúc tỉnh táo mà làm vậy?

      Hít hơi sâu , lái xe đưa về nhà .

      Phong Thần ngay lập tức về nước để được gặp em bảo bối của , nhưng lí do thực chạy trốn , có lẽ khi trở về lại là , bị ai ảnh hưởng .

      Mẹ đe dọa bắt nhanh chóng cưới vợ , lúc này lại nghĩ đến Lilian, biết bây giờ như thế nào? có người chưa, còn nhớ ? ... Chẵng lẽ thích chăng? Thôi kệ , để yên lòng mẫu hậu đại nhân còn cách nào khác , Phong Thần đành hi sinh em thân cho tên mặt lạnh Tề Hạo , tuy rằng cậu ta tính tình khó ưu nhưng tin cậu ta bạc đãi tiểu Tuyết .

      Ngay khi muốn chuộc lỗi cùng em lại bị Lilian chắn đường rồi bị tiểu Tuyết kéo về nhà, lập mưu bắt thừa nhận tình cảm .

      suy nghĩ , cánh tay bé ôm qua eo :

      - " Ông xã , làm gì mà chưa ngủ vậy ?"

      Phong Thần mỉm cười ôm lấy Lilian :

      - " nghĩ đến nhóc nào đó lập kế hoach chiếm làm của riêng giờ là vợ "

      - " Tất nhiên rồi , em mặt dày bám lấy , động lòng chính là gay đó "

      Lilian bĩu môi nhìn Phong Thần , hạnh phúc này chính là kiên trì tìm kiếm , người đàn ông này cả đời định là của rồi .

      là phải biết theo đuổi!

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại Truyện 2: Tử Kì và Thiên Linh

      Trong khách sạn cao cấp , đám người mặc đồ đen đuổi theo đôi nam nữ , họ mở cửa phòng nhanh chóng chốn vào :

      -" Chết tiệt thế nhưng lại đề phòng bọn họ giở trò "

      Người đàn ông đấm mạnh vào tường , đột nhiên cảm thấy trong cơ thể như có hàng trăm hàng nghìn ngọn lửa thiêu đốt , xong , rượu bị bỏ thuốc. bên cạnh lo lắng :

      -" Kì ca ca , sao vậy , khỏe chỗ nào ?"

      -" Linh Nhi, em mau nhanh , để ở đây được rồi , bọn họ làm gì em "

      Ngô Tử Kì hít hơi lấy lại tỉnh táo đẩy Tề Thiên Linh ra xa. gạt tay :

      -" Em làm sao bỏ lại được , trán nhiều mồ hôi quá , để em lau giúp , cố chịu đựng chút em đưa đến bệnh viện "

      -" Tề Thiên Linh , em mau , nếu làm em bị thương , em có nghe hả "

      -" , em , em là người trọng nghĩa khí , bỏ rơi trong lúc khó khăn "

      muốn đỡ lên ghế thế nhưng cái váy chết bầm lại làm ngã đè lên người , Tề Thiên Linh còn thầm nguyền rủa cái đồ diêm dúa người đột nhiên bị Ngô Tử Kì lật người áp đảo xuống dưới thân

      -" Kì ca ca,....ưm...'

      môi nóng rực áp lên môi ,đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo , Tề thiên Linh cảm giác như bị rút dần hơi thở , bàn tay bé cố gắng chống đẩy lồng ngực rắn chắc phía trước.

      Đến khi cảm thấy như mình sắp chết vì thiếu oxi Ngô tử Kì mới buông ra , nhưng Tề Thiên Linh mới chỉ kịp lấy lại tinh thần , đôi tay mạnh mẽ xé nát chiếc váy đen người "a...." bên trong có mặc bra nha .

      - '' Kì ca ca ,............''

      Mặt Thiên Linh Linh đỏ như sắp máu. Kì ca ca , ánh mắt của ấy rất lạ , còn mắt kính , ánh mắt đó như muốn xuyên thủng vậy.

      Ngô Tử Kì nhìn thân thể như ngọc trước mặt chút lí trí cũng còn , môi khẽ cong lên gợi cảm :

      - " Em muốn trốn sao , kịp nữa rồi "

      xong lại hôn lên môi Thiên Linh , Ngô Tử Kì gỡ tay che trước ngực ra , dùng cà vạt trói lên đỉnh đầu . Bộ ngực ngạo nghễ phô bày ra hoàn toàn trước mặt , đôi môi nóng rực hôn lên đôi nhũ hoa xinh đẹp . Dược tính ăn mòn lí trí của Ngô Tử Kì , giống như dã thú , điên cuồng chiếm lấy .

      Cảm giác lâng lâng xa lạ đột nhiên bị cơn đau như xé rách cả cơ thể ập đến

      - '' Aaaa...''

      Tiếng hét đau đớn tạm thời kéo thần trí Ngô Tử Kì lại , đau lòng hôn lên những giọt lệ của Thiên Linh :

      -'' Linh nhi , ngoan , lát đau nữa ''

      cố gắng động để có thể tiếp nhận tồn tại của .

      Thiên Linh nhìn người trước mặt gân xanh nổi đầy trán vẫn để tâm đến cảm nhận của trong lòng chợt cảm thấy đau xót , hai tay vòng qua cổ , đỏ mặt :

      -'' ... rất khó chịu sao....dù sao cũng làm rồi ....nhanh ...nhanh lên chút... ''

      -'' Em ....''

      Chỉ câu của Thiên Linh , toàn bộ định lực của Ngô Tử Kì trong giây lát hoàn toàn tan biến .

      Đêm dài , hai người như cá gặp nước quấn lấy nhau cho tới khi cả hai mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

      Ngô Tử Kì dù bị thuốc khống chế nhưng vẫn đủ tỉnh táo để xác định người phát sinh quan hệ cùng mình là Linh nhi , vậy mà khi trời sáng , vốn muốn cùng chuyện ràng , muốn có trách nhiệm với chết tiệt kia lại bỏ của chạy lấy người. Dù cho tìm kiếm tung tích thế nào cũng thể tra ra nơi ở của , ngay cả tiểu Tuyết cũng bị Tề Hạo bịt kín đầu mối.

      Xem ra muốn có được Linh nhi , trước hết phải qua được cửa ải của tên đáng ghét Tề Hạo.

      Ngày kết hôn của tiểu Tuyết và Tề Hạo , Ngô Tử Kì cũng được mời tham dự.

      Nếu là trước đây có lẽ rất đau khổ. Nhưng giờ cảm giác đó còn tồn tại.

      Từ khi bước vào hội trường hôn lễ , Ngô Tử Kì vẫn ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Thiên Linh nhưng vẫn tìm thấy . Ngay lúc chán nản , muốn đến phòng dâu chúc mừng tiểu Tuyết lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại

      -"Chị dâu........làm sao bây giờ.... ....em.....em.."

      -" Linh Linh, em sao vậy , xảy ra chuyện gì , mau , chị giúp em "

      -" em....em ...cách đây 2 tháng phát mình có thai rồi...hu hu....em dám với mẹ và hai.....mẹ nhất định đau lòng, hai tìm Kì ca ca tính sổ mất...em...em muốn bỏ đứa bé....phải làm sao đây ?"

      -" sao , em đừng sợ , sao em chuyện này với Ngô học trưởng , chuyện này em thể mình vượt qua được "

      -" Em biết ấy em...em thể dùng đứa trẻ để trói buộc ấy ..."

      Nghe đến đó , Ngô Tử Kì liền xông vào kéo Tề Thiên Linh . Tức giận , thực vô cùng tức giận khi tự mình quyết định mọi chuyện , ngay cả quyền làm cha của cũng muốn tước đoạt , tốt , rất tốt!

      Tề Thiên Linh im lặng để Ngô Tử Kì kéo , nhất định rất giận . Nhưng nếu đứa trẻ sinh ra trong khi giữa cha và mẹ hề có tình thà chọn nuôi con mình.

      Ngô Tử Kì kéo Tề Thiên Linh ra xe rồi chở thẳng về Ngô gia , Ngô lão ba ngồi uống trà đột nhiên thấy con trai kéo trẻ vào nhà thoáng ngạc nhiên :

      -" Tử Kì , này là ai vậy ?"

      -" ấy chính là người mà con muốn kết hôn thưa cha , ngày mai chúng con đăng kí kết hôn ngay lập tức , phiền cha giúp con chọn ngày tổ chức hôn lễ "

      -" Nhanh như vậy sao , thôi được , cứ làm theo ý con , sau này phải đối xử tốt với con dâu , biết "

      Ngô lão ba cười hiền hậu , bé kia càng nhìn ông lại càng thấy ưng ý. Đôi mắt rất sáng hề giống người phụ nữ ham danh lợi , như vậy cuộc sống hôn nhân sau này giống như ông trước kia.

      Ngô Tử Kì được đồng ý của cha liền kéo Thiên Linh về phòng của , đặt ngồi đối diện với mình :

      -" cho biết , tại sao mấy tháng nay mất tích ?"

      -" Em....em cần nơi yên tĩnh để suy nghĩ vài chuyện "

      -" Vậy em , việc em cố thai tại sao muốn giấu , em muốn con chúng ta sinh ra mà có cha sao ?"

      Thiên Linh cắn môi , né tránh ánh mắt của :

      -" Nếu biết cưới em đúng , em muốn con em phải sống trong gia đình tồn tại tình thực , em muốn trói buộc "

      -" Em làm sao biết em , em bao giờ hỏi chưa , em ích kỉ , em có biết ?"

      Ngô Tử Kì tức giận bỏ , Tề Thiên Linh nhìn theo bóng dáng , nước mắt ngừng rơi. bao lần muốn hỏi điền đố nhưng sợ , rất sợ người là chị dâu , rằng chỉ xem như bằng hữu. Ngay cả lúc này vẫn hiểu lòng , tại sao tức giận , tại sao biết lí do mà vẫn muốn kết hôn với ? Rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu khiến mệt mỏi thiếp .

      Cánh cửa lại mở ra , người bỏ lúc nãy bước vào phòng , đặt lên giường , sau đó cũng nằm cạnh ôm vào lòng. Nhìn gương mặt Thiên Linh gầy hơn trước khiến Ngô Tử Kì cảm thấy rất đau lòng , ngốc này,từ hôm nay bảo hộ tốt , khiến nhận ra chính là , tiểu Tuyết đối với giờ chỉ là quá khứ , và tiểu bảo bối trong bụng mới là tương lai của .

      Từ sau hôm đó , Tề Thiên Linh có cảm giác như mình bị giam lỏng vậy , được bước ra khỏi Ngô gia nửa bước .

      Trong khi đó,Ngô Tử Kì lợi dụng Tề Hạo chăm sóc cho Tình Tuyết mang thai , thầm gặp và chuyện với Tề phu nhân , bà rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần đó trở về Linh nhi lại kì lạ như vậy :

      -" Theo như cậu cậu là bị tính kế mới xảy ra quan hệ với Linh nhi , cậu có con bé , muốn kết hôn với nó là vì đứa trẻ sao , nếu vậy tôi tuyệt đối đồng ý "

      -" Cháu thừa nhận lần đó là ngoài ý muốn nhưng phải vì vậy mà cháu muốn kết hôn với ấy , cháu Linh nhi , chỉ là ấy chưa nhận ra thôi , xin bác hãy tin tưởng giao Linh nhi cho cháu , nhất định cháu khiến Linh nhi hạnh phúc "

      -" Được , tôi tin tưởng cậu , nhưng bất cứ khi nào cậu tổn thương con bé , tôi đưa nó "

      -" Cảm ơn bác cho cháu cơ hội "

      Tề phu nhân sau khi chấp thuận nhanh chóng tiến hành hôn lễ. Cuộc sống gia đình của Thiên Linh bắt đầu hết sức hoàn hảo , Kì ca ca đối xử rất tốt với nhưng dường như có bức tường nào đó ngăn cách tin tưởng , bức tường đó ở ngay trong lòng , tại càng hạnh phúc càng sợ tất cả chỉ là ảo giác , dám đắm chìm trong cảm giác đó.

      Cho đến ngày , khi đưa cơm trưa thay quản gia đến công ti cho Ngô Tử Kì , Tề Thiên Linh chợt thấy chuyện cùng xinh đẹp , con cục trưởng Lục trong bữa tiệc trước kia :

      -" Tử Kì , em biết lấy ta chỉ vì đứa bé trong bụng ta thôi đúng , cần gì phải làm vậy? "

      -" Chuyện của tôi đến phiên quản , mau ra ngoài cho tôi "

      -" hận Tề Hạo thế nào em còn biết sao , khiến em ta dính bầu , là kế hay "

      " choang ...."

      Tề Thiên Linh sững sờ đánh rơi hộp cơm trong tay

      kết hôn , có con với chỉ là để trả thù hai thôi sao , tại sao...?

      Tề Thiên Linh vụt chạy , Ngô Tử Kì nghe thấy tiếng rơi , vội vàng đuổi theo Thiên Linh .

      Tề Thiên Linh chạy nhanh về phía trước , tim cảm thấy đau đớn , những lời lúc nãy của Lục Thanh Lệ cứ quanh quẩn trong đầu .

      Chợt tiếng còi ô tô vang lên , giây phút chiếc ô tô lao đến , cánh tay mạnh mẽ kéo về phía sau , Ngô Tử Kì ôm chặt lấy Tề Thiên Linh vào lòng :

      -"Em sao lại chạy nhanh như vậy , nguy hiểm lắm có biết hả ?"

      Thiên Linh gì , cứ như vậy để ôm , phải chỉ lợi dụng thôi sao , tại sao còn đuổi theo ?

      Ngô Tử Kì nhìn vẫn còn ngây ngốc liền biết suy nghĩ trong lòng :

      -" ngốc , phải nghe giải thích chứ , chưa bao giờ coi em như công cụ trả thù cả , em nghe cho đây Tề Thiên Linh , bởi vì chỉ lần duy nhất thôi : em , tiểu Tuyết giờ đối với chỉ như học muội mà thôi , nếu em còn tin lần nữa , thề giam em cả đời bên cạnh , nửa bước cũng được phép dời "

      Tề Thiên Linh nghe , chợt sững người

      -" Sao em gì , bất mãn sao ? "

      Ngô Tử Kì vừa xong , Tề Thiên Linh nhào vào lòng , khẽ thầm :

      -" Em cũng "

      Hạnh phúc đối với chỉ cần có bên cảnh , là đủ.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện 3

      Tề Vũ Mạn lên 7,là hòn ngọc quý trong gia đình , hai thiếu gia Phong Nhĩ Kiệt và Phong Nhĩ Quân biết có phải di truyền từ Phong Thần hay mà cuồng luyến em đến vô pháp vô thiên

      -" Mạn nhi , ngoan , mau xuống a , nếu em bị ngã hai rất đau lòng "

      -" Đúng vậy , em cũng nên tổn thương trái tim bé của ba nha "

      Dưới cây táo cao , hai cậu nhóc ngừng dỗ dành tiểu bảo bối vắt vẻo cây

      -" Các quay mặt chỗ khác , em mới xuống "

      bé chu miệng đáng , hai người dưới đất liền gật đầu như giã tỏi

      -" Được , được , bọn quay ngay , em nhớ cẩn thận nha "

      Tề Vũ Mạn cắn nốt quả táo rồi túm vào cành cây gần đó để trượt xuống , đột nhiên cành cây kêu" rắc" rồi gãy , mất thăng bằng , cả người cứ thế rơi xuống " aaaa.."

      Phong Nhĩ Kiệt và Phong Nhĩ Quân chỉ vừa quay lại thấy cảnh đó còn chưa kịp phản ứng bóng người nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể bé kia

      Tề Vũ Mạn nhắm chặt mắt chờ đơi cơn đau nhưng sau đó lại thấy gì , chỉ cảm giác như được ai ôm lấy

      -" bé , em sao chứ ?"

      giọng dễ nghe , trầm thấp truyền đến , Tề Vũ Mạn mở đôi mắt to tròn nhìn chủ nhân của giọng

      Tóc....tóc trắng , đôi mắt của ấy còn là huyết đồng nữa

      -" tiểu ca ca , tóc của đẹp quá"

      Thấy bé kia nhìn ngây ngốc , Lôi Ngạo nghĩ cũng kinh sợ như những người khác , nhưng câu kia lại khiến vô cùng kinh ngạc , đôi mắt long lanh nhìn giống như có ma lực , giam hãm linh hồn vào đó , Lôi Ngạo bỗng cảm thấy nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực , đây là....vừa gặp sao ?

      -" Mạn nhi, con có sao ?"

      Lúc này , Tình Tuyết và Tề Hạo đến , nhìn Tề Vũ Mạn kĩ xem có bị thương hay . Lan Như Ý và Lôi Triết cũng theo ngay sau đó

      Lan Như Ý muốn hỏi Lôi Ngạo xảy ra chuyện gì nhưng lại bắt gặp Lôi Ngạo nhìn Tề Vũ Mạn cười vô cùng dịu dàng

      Ngạo nhi cười sao ?

      Lôi Ngạo cảm giác được mẹ nhìn , liền thu lại ánh mắt

      -" Con dạo thấy em ấy sắp rơi nên đỡ lấy em ấy , có gì nghiêm trọng cả , chú đừng lo lắng "

      -" Cảm ơn con cứu Mạn nhi , nếu có con , con bé này biết ra sao nữa "

      Tình Tuyết mặc dù cảm thấy mái tóc và ánh mắt của Lôi Ngạo có chút dọa người nhưng biết thực chất cậu bé phải người xấu

      -" Tiểu Tuyết , đừng lời khách khí như vậy , chúng ta là hàng xóm mà "

      Như Ý cười nắm tay Tình Tuyết , và Lôi Triết quyết định xây biệt thự ngay cạnh Tề gia , sau này bọn họ chắc chắn là nhưng hàng xóm thân thiết . Lôi Triết cùng Lan Như Ý và Lôi Ngạo trở về , nhưng khi họ trở thành hàng xóm , tiểu Vũ Mạn lại nhất quyết đòi xây phòng của Lôi Ngạo cạnh ban công phòng , rất thích Ngạo ca ca nha , sau này có cơ hội trèo ban công sang phòng ấy rồi .

      Đó là ấn tượng về lần đầu Tề Vũ Mạn gặp gỡ Lôi Ngạo , giờ đây 22 tuổi , nghĩ lại nhưng chuyện đó tự nhiên lại thấy mình quá trẻ con , từ , mỗi lần buồn Ngạo ca ca trèo ban công sang an ủi , hiểu bài tập giảng giúp , từ lâu thầm thương nhưng luôn lúc gần lúc xa khiến thể nắm bắt trái tim . Chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng hồi tưởng của Tề Vũ Mạn

      -" alo , Mạn Mạn , tớ vừa thất tình , tối nay cậu bar với tớ nha "

      Giọng Tư Đồ Mị oang oang trong điện thoại

      -" Tiểu Mị à , cậu cung biết là nếu tớ bị Ngạo ca ca mắng mà "

      -" Giời ạ , cậu còn để ý tên trứng thối ấy làm gì , phải để ta biết cậu là gì trong lòng chứ "

      Câu của Tư Đồ Mị thành công khiến Tề Vũ Mạn thay đổi chủ ý , đúng vậy có lẽ nên tìm hiểu vị trí của

      -" Được rồi , vậy tối nay cậu đến đón mình "

      -" Tôi biết rồi thưa nương "

      Cúp máy xong , Tư Đồ Mị quay sang ôm cổ chàng trai bên cạnh

      " Tử Lãng , chúng ta làm như thế liệu có ổn , tên ác ma Lôi Ngạo mà biết nhất định xử đẹp và em đó "

      -" Chúng ta đây là giúp Mạn nhi thôi , lại nghĩ Lôi Ngạo cảm ơn chúng ta là đằng khác "

      Ngô Tử Lãng hôn lên môi trong lòng

      -" Lỡ Mạn Mạn sao ?"

      -" Yên tâm , rất Mạn nhi là đằng khác "

      -" Làm sao biết ?"

      Ngô Tử Lãng mỉm cười thần bí chỉ vào tim

      -" dựa vào trực giác của đàn ông "

      -" Hứ ...em mặc kệ ba cái trực giác đàn ông gì đó của , nếu lần này để Mạn Mạn phải thương tâm , em liền phạt tháng được động vào em "

      -" Ồ , nếu vậy chẳng phải để đề phòng , nên ăn bù sao "

      Mỗ nam hiểm xong liền ôm mỗ nữ thẳng tiến lên phòng ngủ ăn uống no say


      Buổi tối , chiếc xe thể thao lao vút đường , Lôi Ngạo thực vô cùng tức giận , Tư Đồ Mị chết tiệt , dám lôi kéo Mạn nhi đến bar , quá to gan rồi .

      -" Tiểu Mị à , tớ ...tớ muốn về , ở đây chẳng vui tẹo nào "

      Tề Vũ Mạn đáng thương nhìn bên cạnh , vừa bước vào đây liền cảm thấy hối hận , vừa ồn ào , vừa có cả đám ruồi bọ bám lấy

      -" Cậu vội gì a , tớ đau khổ muốn chết cậu lại nhẫn tâm bỏ tớ ở lại "

      -" Cậu và Tử Lãng tình cảm phải rất tốt sao , tự dưng thế nào lại cãi nhau "

      -" Cậu đừng nhắc đến nữa ...chuyện của tớ khó lắm "

      Tư Đồ Mị vừa vừa có chút giật mình , đùa à , tên trứng thối kia chưa đến , cậu mà về phải công sức của tớ đổ sông đổ biển xong , Lôi Ngạo a Lôi Ngạo , mau đến a .

      Dường như ông trời nghe thấy lời cậu nguyện của bạn tiểu Mị nên ngay sau đó , nam chính có mặt tại trường ...ý lộn tại quán bar.

      Lôi Ngạo vừa bước vào thấy tiểu Mạn của ngồi giữa đám đàn ông , cơn giận bốc lên ngùn ngụt , rằng , bước đến kéo Tề Vũ Mạn

      -" Ngạo ca ca , ...sao lại..?"

      -" Em mau im lặng cho "

      Lôi Ngạo kéo về nhà mình , đóng chặt cửa , ép vào tường , điên cuồng hôn , từ lâu muốn có . Chỉ là Lôi Ngạo lo sợ , sợ hãi , rời xa nhưng rồi gần đây thường tránh né , ánh mắt dám nhìn như trước đây. Chẳng lẽ Mạn nhi kẻ khác? , cho phép , bao giờ!

      -" Ưm......buông em ra ...ưm"

      Tề Vũ Mạn đấm thùm thụp vào người , muốn Ngạo ca ca , chứ phải chiếm đoạt như tại , trong mắt , là gì chứ?

      Lôi Ngạo đắm chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương chợt cảm thấy vị mặn đắng , sững sờ , làm gì , nhìn những giọt nước mắt của Tề Vũ Mạn trái tim như bị bóp nghẹn

      -" Chết tiệt "

      Lôi Ngạo chửi thề tiếng , lập tức buông Tề Vũ Mạn ra , tay đấm mạnh vào tường , máu tươi ngừng chảy xuống , Tề Vũ Mạn thấy tay bị thương , hốt hoảng lấy hộp cứu thương băng bó cho

      -" ...bị điên sao...sao lại tự làm mình bị thương như vậy.."

      -" Mạn nhi ...xin lỗi...là tốt .. tổn thương em "

      Tề Vũ Mạn ôm lấy cổ

      -" Em , từ lâu nhiều , em muốn bảo hộ em như người trai , em chỉ cần tình của , chỉ như vậy thôi được sao , Ngạo ca ca "

      run rẩy hôn lên môi , tay tự cởi áo sơ mi người lộ ra nội y ren ôm lấy bộ ngực no tròn .

      Nhìn hành động lớn mật kia , Lôi Ngạo chỉ tồn tại dục vọng mà còn có tình khắc cốt với trước mặt , lau những giọt nước mắt của , sâu hôn

      -" cũng em, ngốc "

      Hai người thoát hết trở ngại người , cùng nhau chìm trong bể tình.

      Tề Vũ Mạn thấy mình đứng vách đá , ngay gần đó thấy nam tử tóc trắng trong trang phục tân lang ngồi ôm mặc hỉ phục bên cạnh là thanh kiếm dính đầy máu

      nhàng tiến lại gần , Tề Vũ Mạn kinh ngạc khi phát kia dung mạo giống hệt , còn nam tử kia phải ai khác mà là Ngạo ca ca , rồi nam tử ôm chặt nhảy xuống vách núi sâu thấy đáy

      -" ..."

      giật mình hét lên , tấm chăn mỏng rơi xuống , ngay lập tức đôi tay rắn chắc ôm gọn lấy thân thể trần trụi của Tề Vũ Mạn

      -" Em sao vậy, đừng sợ , có ở đây "

      -" Em sao , chỉ là ác mộng thôi "

      Tề Vũ Mạn thoáng đỏ mặt dúc vào ngực , từ hôm nay chính thức thuộc về , Ngạo ca ca cũng , là tốt

      -" Em ngủ tiếp , làm bữa sáng "

      Lôi Ngạo để ngồi lên đùi , hôn lên môi . Đúng lúc đó ôn thần liền xuất

      -" Lôi Ngạo , hôm qua Mạn nhi về nhà , cậu..."

      Tề Hạo vừa xông vào liền bắt gặp cảnh con ông quấn tấm chăn mỏng , ôm hôn Lôi Ngạo

      -" Ba"

      -" Chú Tề "

      Tề Vũ Mạn giật mình quấn chặt chăn nấp sau lưng Lôi Ngạo , Lôi Ngạo tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy để các bậc trưởng bối biết chuyện của bọn họ sớm chút cũng tệ

      -" Con...con..hai đứa.."

      -" Ông xã, có tìm được Mạn...."

      Tình Tuyết vào sau nhìn thấy cảnh này cũng trợn mắt ngạc nhiên , đây ...đây là chuyên gì?

      Sau khi Tề Vũ Mạn và Lôi Ngạo ăn mặc chỉnh trang trở lại , liền phải đối mặt với hai vị trưởng bối , Tề Hạo trừng mắt nhìn Lôi Ngạo

      -" Cậu muốn giải thích thế nào về chuyện này ?"

      -" Cháu có gì để thanh minh , chỉ là nếu chú đồng ý , cháu muốn kết hôn cùng Mạn nhi "

      -" Cậu tưởng con tôi muốn gả là gả sao , tên tiểu tử thúi , cho cậu biết tôi bao giờ đồng ý "

      Tề Hạo tức giận đập bàn , con bảo bối của ông đâu thể dễ dàng gả được , ngờ đuổi được biết bao kẻ theo đuổi ông lại đề phòng Lôi Ngạo , tên tiểu tử này lại dám ngang nhiên cướp con bảo bối của ông

      -" Ông xã , ông gì thế , nếu hai đứa lòng nhau tính đến chuyện hôn nhân cũng là rất bình thường. Tiểu Ngạo , bàn bạc cùng ba mẹ con chọn ngày cưới , Mạn nhi sau này nhờ con chăm sóc "

      Phong Tình Tuyết đẩy chồng , tuy Lôi Ngạo là con nuôi của Như Ý nhưng lại tài năng hơn người , ngoại hình xuất sắc , con bà quả là biết chọn người , chỉ là chồng bà con hơn trời , lại gây khó dễ cho bọn

      -" Tôi đồng ý mà.... có cưới xin gì hết "

      -" Cái ông này , nếu ông còn nữa , đừng trách tôi cho ông ra thư phòng ngủ "

      -" Tôi..."

      -" Cứ quyết định vậy , Mạn nhi , con cùng tiểu Ngạo cứ chuyện , ông già này các con cần phải lo , có mẹ chống đỡ cho các con "

      -" Mẹ..."

      Tề Vũ Mạn che miệng cười , người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ba là người nắm quỳên trong nhà còn mẹ là người phụ nữ dịu dàng , tôn thờ chồng con nhưng kì thực khi mẹ quyết đinh điều gì ba cũng phải nhún nhường

      -" chú , xin hãy tin tưởng giao Mạn nhi cho con , nhất định con thương ấy đến hơi thở cuối cùng "

      -" Hừ nếu cậu làm được tôi nhất định tha cho cậu"

      Tề Hạo hừ lạnh , Phong Tình Tuyết lắc đầu nhìn chồng , cái người này là , già cả rồi còn cố chấp như vậy .


      -" Tử Lãng , cậu và Tư Đồ Mị dám lập bẫy lừa tôi , cậu xem tôi nên cho cậu đến Châu Phi hay rừng Amazon rèn luyện đây ?"

      Lôi Ngạo thoải mái nhìn người đàn ông trước mắt , Ngô Tử Lãng hề sợ hãi , nhếch môi

      -" Tôi giúp cậu và Mạn nhi như vậy , phải cậu nên cảm ơn tôi sao ?"

      -" Nếu phải tôi và Mạn nhi sắp kết hôn , tôi nhất định băm cậu ra "

      -" Ây da , huynh đệ à , cậu nên tuyệt tình như vậy chứ , nếu phải câu quá kém cỏi , tôi có cần dùng biện pháp này "

      -" Cậu im miệng , chẳng lẽ tôi phải mặt dày , vô sỉ như cậu "

      Ngô Tử Lãng bật cười , nhớ tới lần đó phát bạn trai của Mị nhi bắt cá hai tay đến buổi hẹn hò của Mị nhi và ta

      -" Bà xã , hôm nay phải công tác , em có thể hẹn bạn hôm khác chuyện được , con rất cần em nha "

      -" Ngô Tử Lãng , gì vậy hả ?"

      -" Tiểu Mị , thế này là thế nào ..?"

      -" nghe còn hiểu sao , ấy là vợ tôi a "

      Sau đó tên kia đùng đùng bỏ , Mị nhi giận rất lâu nhưng sau này khi biết toàn bộ , chấp nhận tình cảm của .Nhưng cái tên Lôi Ngạo này khác , ràng Mạn nhi như vậy lại dám thổ lộ , là tên ngốc .


      -" Kiếp này là ta phụ chàng....nếu....nếu có kiếp sau...nguyện làm phu thê"

      -" ....Mạn nhi"

      Nam tử tóc đen dần dần bạc trắng cả đầu , thảm sát toàn bộ hoàng cung , trong cảnh khắp nơi dính máu , nam tử vẫn ôm chặt nữ tử trong tay

      -" Đừng mà ..."

      Tề Vũ Mạn lại mơ thấy giấc mơ ấy , cả người đầy mồ hôi , ngày mai kết hôn cùng Ngạo ca ca , tại sao giấc mơ này cứ xuất chứ . Đột nhiên bóng người nhảy qua ban công tiến vào phòng

      -" Ngạo ca ca...?"

      -" Mạn nhi , em chưa ngủ sao ?"

      -" sang phòng em làm gì vậy ?"

      Lôi Ngạo ôm lấy thân thể , vui đầu vào vai

      -" nhớ em "

      Tề Vũ Mạn thoáng đỏ mặt dúc vào ngực , từ hôm nay chính thức thuộc về , Ngạo ca ca cũng , là tốt

      -" Em ngủ tiếp , làm bữa sáng "

      Lôi Ngạo để ngồi lên đùi , hôn lên môi . Đúng lúc đó ôn thần liền xuất

      -" Lôi Ngạo , hôm qua Mạn nhi về nhà , cậu..."

      Tề Hạo vừa xông vào liền bắt gặp cảnh con ông quấn tấm chăn mỏng , ôm hôn Lôi Ngạo

      -" Ba"

      -" Chú Tề "

      Tề Vũ Mạn giật mình quấn chặt chăn nấp sau lưng Lôi Ngạo , Lôi Ngạo tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy để các bậc trưởng bối biết chuyện của bọn họ sớm chút cũng tệ

      -" Con...con..hai đứa.."

      -" Ông xã, có tìm được Mạn...."

      Tình Tuyết vào sau nhìn thấy cảnh này cũng trợn mắt ngạc nhiên , đây ...đây là chuyên gì?

      Sau khi Tề Vũ Mạn và Lôi Ngạo ăn mặc chỉnh trang trở lại , liền phải đối mặt với hai vị trưởng bối , Tề Hạo trừng mắt nhìn Lôi Ngạo

      -" Cậu muốn giải thích thế nào về chuyện này ?"

      -" Cháu có gì để thanh minh , chỉ là nếu chú đồng ý , cháu muốn kết hôn cùng Mạn nhi "

      -" Cậu tưởng con tôi muốn gả là gả sao , tên tiểu tử thúi , cho cậu biết tôi bao giờ đồng ý "

      Tề Hạo tức giận đập bàn , con bảo bối của ông đâu thể dễ dàng gả được , ngờ đuổi được biết bao kẻ theo đuổi ông lại đề phòng Lôi Ngạo , tên tiểu tử này lại dám ngang nhiên cướp con bảo bối của ông

      -" Ông xã , ông gì thế , nếu hai đứa lòng nhau tính đến chuyện hôn nhân cũng là rất bình thường. Tiểu Ngạo , bàn bạc cùng ba mẹ con chọn ngày cưới , Mạn nhi sau này nhờ con chăm sóc "

      Phong Tình Tuyết đẩy chồng , tuy Lôi Ngạo là con nuôi của Như Ý nhưng lại tài năng hơn người , ngoại hình xuất sắc , con bà quả là biết chọn người , chỉ là chồng bà con hơn trời , lại gây khó dễ cho bọn

      -" Tôi đồng ý mà.... có cưới xin gì hết "

      -" Cái ông này , nếu ông còn nữa , đừng trách tôi cho ông ra thư phòng ngủ "

      -" Tôi..."

      -" Cứ quyết định vậy , Mạn nhi , con cùng tiểu Ngạo cứ chuyện , ông già này các con cần phải lo , có mẹ chống đỡ cho các con "

      -" Mẹ..."

      Tề Vũ Mạn che miệng cười , người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ba là người nắm quỳên trong nhà còn mẹ là người phụ nữ dịu dàng , tôn thờ chồng con nhưng kì thực khi mẹ quyết đinh điều gì ba cũng phải nhún nhường

      -" chú , xin hãy tin tưởng giao Mạn nhi cho con , nhất định con thương ấy đến hơi thở cuối cùng "

      -" Hừ nếu cậu làm được tôi nhất định tha cho cậu"

      Tề Hạo hừ lạnh , Phong Tình Tuyết lắc đầu nhìn chồng , cái người này là , già cả rồi còn cố chấp như vậy .


      -" Tử Lãng , cậu và Tư Đồ Mị dám lập bẫy lừa tôi , cậu xem tôi nên cho cậu đến Châu Phi hay rừng Amazon rèn luyện đây ?"

      Lôi Ngạo thoải mái nhìn người đàn ông trước mắt , Ngô Tử Lãng hề sợ hãi , nhếch môi

      -" Tôi giúp cậu và Mạn nhi như vậy , phải cậu nên cảm ơn tôi sao ?"

      -" Nếu phải tôi và Mạn nhi sắp kết hôn , tôi nhất định băm cậu ra "

      -" Ây da , huynh đệ à , cậu nên tuyệt tình như vậy chứ , nếu phải câu quá kém cỏi , tôi có cần dùng biện pháp này "

      -" Cậu im miệng , chẳng lẽ tôi phải mặt dày , vô sỉ như cậu "

      Ngô Tử Lãng bật cười , nhớ tới lần đó phát bạn trai của Mị nhi bắt cá hai tay đến buổi hẹn hò của Mị nhi và ta

      -" Bà xã , hôm nay phải công tác , em có thể hẹn bạn hôm khác chuyện được , con rất cần em nha "

      -" Ngô Tử Lãng , gì vậy hả ?"

      -" Tiểu Mị , thế này là thế nào ..?"

      -" nghe còn hiểu sao , ấy là vợ tôi a "

      Sau đó tên kia đùng đùng bỏ , Mị nhi giận rất lâu nhưng sau này khi biết toàn bộ , chấp nhận tình cảm của .Nhưng cái tên Lôi Ngạo này khác , ràng Mạn nhi như vậy lại dám thổ lộ , là tên ngốc .


      -" Kiếp này là ta phụ chàng....nếu....nếu có kiếp sau...nguyện làm phu thê"

      -" ....Mạn nhi"

      Nam tử tóc đen dần dần bạc trắng cả đầu , thảm sát toàn bộ hoàng cung , trong cảnh khắp nơi dính máu , nam tử vẫn ôm chặt nữ tử trong tay

      -" Đừng mà ..."

      Tề Vũ Mạn lại mơ thấy giấc mơ ấy , cả người đầy mồ hôi , ngày mai kết hôn cùng Ngạo ca ca , tại sao giấc mơ này cứ xuất chứ . Đột nhiên bóng người nhảy qua ban công tiến vào phòng

      -" Ngạo ca ca...?"

      -" Mạn nhi , em chưa ngủ sao ?"

      -" sang phòng em làm gì vậy ?"

      Lôi Ngạo ôm lấy thân thể , vui đầu vào vai

      -" nhớ em "

      Chỉ câu nhưng lại khiến lòng vô cùng hạnh phúc

      -" Ngạo ca ca , gần đây em thường mơ giấc mơ rất kì lạ .."

      -" Em mơ thấy gì vậy ?"

      -" Em mơ thấy *#}!-.."

      -" Em ...cũng mơ thấy nó sao , giấc mơ đó từ lần đầu gặp em , gặp rồi "

      -" Nếu vậy , chẳng lẽ chúng ta là có duyên từ kiếp trước "

      -" ngốc , mặc kệ kiếp trước như thế nào , kiếp này người ở trong trái tim vĩnh viễn là em "

      Lôi Ngạo ôm chặt vào lòng . Từ lần đầu tiên gặp mặt , trái tim lấp đầy hình ảnh của , cho dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa , điều đó vẫn thay đổi .


      Sáng hôm sau trong nhà thờ thanh phố , Lôi Ngạo và Tề Vũ Mạn chính thức trở thanh vợ chồng trong lời chúc phúc của mọi người , cho dù vẫn có số luồng sát khí phóng đến là Phong Nhĩ Kiết và Phong Nhĩ Quân nhưng cuộc sống sau này của nhất định hạnh phúc
      Hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :