1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, anh là ác bá nam nhân - Mạn Châu Sa Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 5


      10 năm sau , biệt thự Phong gia , trong căn phòng trang nhã tươi sáng , tiếng chuông điện thoại ngừng vang lên , từ trong chăn cánh tay trắng nõn vươn ra với lấy chiếc điện thoại , vừa bấm nút nghe giọng quen thuộc liền vang lên

      – " Bảo bối về rồi nè em mau ra sân bay đón trai quý của em "

      – " nào..o…hả hai , về rồi sao? Em đến liền "

      Tình Tuyết trong trạng thái mơ màng nghe tin Phong Thần trở về ngay lập tức bật dậy như lò xo vội và kéo ba mẹ ra sân bay .

      Sân bay quốc tế thành phố H , người đàn ông cao lớn , mặc thân quần áo thể thao phong cách bước ra ngũ quan tuấn mĩ khiến nhiều thiếu nữ xung quanh phải nhìn trộm . Bỗng vô cùng xinh đẹp nhạy tới ôm chặt lấy soái ca khiến ai nấy đều phải tiếc nuối bỏ

      – " Hoa có chủ nên tranh giành a"

      Lúc này Tình Tuyết còn kích động ôm lấy Phong Thần " hai em nhớ quá bảo chỉ vài năm vậy mà tận 10 năm mới trở lại "

      – " cũng rất nhớ em nhưng phải hoàn thành chương trình học biết làm sao? "

      Thấy hai em Tình Tuyết cứ hăng say trò truyện để Phong ba Phong mẹ bị lơ đẹp nãy giờ khỏi lên tiếng nhắc nhở:

      – " Này tiểu tử thúi kia có thấy ta và ba con đứng đây hả thèm để ý trưởng bối tí chỉ biết đến em thôi"

      Nghe được tiếng oán giận của mẹ Phong Thần liền tiến tới ôm mẹ cái lất lòng

      – " Con trai ngoan đâu dám quên mẫu thân đại nhân a , con thương mẹ nhất mà "

      Cuối cùng Phong ba phải lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện

      – " Đứng ở đây chuyện tiện mọi người mau trở về để A Thần nghỉ ngơi chuẩn bị sắp tới tiếp quản tập đoàn "

      Thế là mọi người cùng nhau lên xe trở về biệt thự Phong gia cùng làm bữa tiệc chào mừng Phong Thần trở về.

      Cùng lúc đó tại căn nhà trống mục nát ở vùng ngoại ô vắng vẻ hơn 10 người đàn ông cao to mặc sao đen cung kính đứng trước người đàn ông trẻ tuổi , khuôn mặt tuấn tuyệt luân nhưng xung quanh người lại tràn ngập hàn khí khiến người xung quanh ai dám đến gần

      " Lão Đại , chúng tôi tìm được lão già đó còn 2 người kia chạy mất ra nước ngoài rồi ạ "

      – " Dẫn lão ta vào đây còn 2 người kia cho người điều tra chỉ cần chúng quay lại lập tức bắt lại "

      Người đàn ông nheo mắt nguy hiểm người áo đen lập tức ra ngoài sai người lôi đến người đàn ông trung niên béo ú ném trước mặt người vừa ra lệnh

      – " Giám đốc Vương ông lẩn tránh lâu như vậy cực khổ nhỉ? "

      Khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng

      – " Tề Hạo tôi với thù oán tại sao khiến tôi mất hết tất cả còn chưa đủ mà muốn lấy mạng tôi"

      – " Làm gì sao , bởi vì ông hại chết người quan trọng nhất đối với tôi nên tôi muốn ông phải sống bằng chết "

      Vừa Tề Hạo vừa cầm roi điên cuồng quất vào người Vương Đình khiến ông ta thống khổ rên la mặt đất đến khi còn sức mới dừng lại phân phó đám người bên cạnh

      – " Đem lão ta ném xuống hồ cá sấu để chúng xé xác ra "

      xong Tề Hạo liền bỏ để lại đám thuộc hạ tay chân khẽ run rẩy: " thủ đoạn quá đáng sợ sau này dù có chết cũng thể đắc tội với người này " .

      Mua bó hoa hồng trắng , Tề Hạo lái xe chạy đến nghĩa trang và dừng trước ngôi mộ xinh xắn môi còn nụ cười rạng rỡ

      – " Tiểu Nguyệt hôm nay tự tay giết kẻ hại em , em có vui cuối cùng trở thành người có tiền , có quyền lực nhưng mãi mãi thể có em , xin lỗi vì thể bảo vệ em , mãi mãi bên canh em , xin lỗi "

      Chạm tay vào tấm bia lạnh ngắt , đôi mắt Tề Hạo tràn ngập đau khổ tuyêt vọng nhìn người con luôn xuất trong giấc mơ của suốt hơn 13 năm qua , người khiến con người trở nên như ngày hôm nay . Mắt nhòe , ngờ kẻ khát máu, vô tình, lạnh lùng như cũng có lúc phải rơi lệ. Nỗi đau này liệu có thể kết thúc?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 6


      Để mừng Phong Thần trở về Tình Tuyết tự mình xuống bếp nấu những món trai thích nhất , ngồi xung quanh bàn ăn mọi người vừa ăn vừa chuyện vui vẻ

      – " A Thần sắp tới con tiếp quản tập đoàn nên cha cũng muốn nhắc con cẩn thận với số cổ đông trong hội đồng quản trị bọn họ chắc chắn cho rằng con mới tiếp quả mà gây khó dễ cho con nên làm việc phải cẩn thận những người này "

      Phong ba nghiêm túc dặn dò con trai , tuy rằng A Thần tu nghiệp ở nước ngoài nhiều năm nhưng ông vẫn muốn đề phòng những lão hồ ly trong tập đoàn

      – " Con biết thưa cha "

      Đối với lo lắng của cha chỉ bình tĩnh đáp bởi rất tự tin vào năng lực của bản thân

      – " Ông xã mọi người ăn cơm ông lôi chuyện công việc ra làm gì ông tin vào năng lực của A Thần sao ? "

      Phong mẹ bất mãn

      – " Bà đừng tức giận tôi nữa là được chứ gì "

      Tình Tuyết nhìn ba mẹ tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm vẫn thay đổi khiến nở nụ cười hạnh phúc kiếp trước nếu cha mẹ mất , phải sống cùng hai con người độc ác kia có lẽ có kết cục bi thảm

      – " Tiểu Tuyết em càng ngày càng nấu ngon đó hơn hẳn đồ ăn ở khách sạn hay ăn sau này e có muốn làm đầu bếp riêng cho ? trả lương rất cao đấy. haha"

      Phong Thần rất nghiện những món do em làm thời gian ở nước ngoài rất nhớ hương vị đặc biệt này thầm nghĩ sau này phải đuổi những tên con trai hay bám lấy bảo bối nhà để hưởng phúc lợi này

      – " hai à em lúc nào cũng thích nấu cho gia đình mà lúc nào amh muốn em cũng nấu cho ăn " .

      Trong khi bầu khí hết sức bình yên đột nhiên Phong mẹ sắc mặt ngưng trọng nhìn Phong Thần và Tình Tuyết

      – " Tiểu Tuyết , A Thần ta hỏi các con năm nay ta bao nhiêu tuổi ?"

      Cả 2 người cùng đồng thanh trả lời

      – " Dạ là 55 tuổi ạ! "

      – " Thế cha các con bao nhiêu ?"

      Bà lại tiếp tục hỏi

      – " Là 60 ạ , mẹ à sao tự dưng ngườu lại hỏi những chuyện này?"

      – " Các con còn dám !Người ta bằng tuổi ta tay bồng tay bế. Ta và cha các con đều già rồi mà 2 con còn chưa chịu dẫn người về ra mắt đến khi nào mới lập gia đình sinh con, ta muốn bế cháu a! Tôi biết số tôi khổ mà, mang nặng đẻ đau chúng nó nuôi chúng nó thành người để rồi để tôi sống đến già vẫn đơn đứa cháu thế này đây…ô…ô"

      – " A con chợt nhớ hôm nay có hẹn với Điềm Nhi mọi người cứ tiếp tục ăn con xin phép trước ạ "

      Tình Tuyết thấy mẫu hậu đại nhán lại ca bài ca muôn thuở nên nhanh chân chạy mất dạng để lại Phong Thần ở lại chịu trận

      – " Con hình như cũng…"

      Bạn A Thần thấy tình hình nguy hiểm định chuồn ngay lạp tức bị trừng mắt cảnh cáo

      – " Con dám bỏ ngày mai ta đăng báo tuyển vợ cho con , có tin hay ?"

      – " Mẫu thân đại nhân người tha cho con ra con có bạn rồi vài tháng nữa dẫn ấy về ra mắt nếu mẹ tin con có thể cho mẹ xem ảnh a"

      Bị mẹ uy hiếp cùng đe dọa khiến Phong Thần phải bát đắc dĩ lôi từ trong ví ra tấm ảnh chụp chung cùng lai tây có đôi mắt xanh , mái tóc đen nhánh vô cùng xinh đẹp kiễng chân hôn lên môi vô cùng tình tứ thân mật khiến Phong mẹ xem xong hề ghi ngờ khẳng định đây là con dâu tương lai hạ lệnh trong tháng phải dẫn trong bức hình về ra mắt .

      Nhận được " thánh chỉ " của Phong mẹ Phong Thần khỏi lạnh sống lưng bức ảnh này là Lilian kéo xuống bất ngờ hôn bị bạn bè chụp được tiểu gia hỏa kia còn rửa ảnh sống chết nhét vào ví cái đáng lẽ nên tức giận xé nát tâm ảnh kia nhưng hiểu sao vẫn luôn giữ nó vốn định lấy ra lừa mẹ già nghĩ đến lại nhận được lệnh như vậy , là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Trong lúc tình thế cấp bách liền nghĩ ra cách

      – " Mẹ à con cũng có bạn rồi sớm muộn gì cũng cưới ấy còn Tiểu Tuyết 27 còn có lấy người nào vừa mắt con nghĩ mẹ nên lo cho Tiểu Tuyết hơn "

      Phong mẹ ngẫm nghĩ lúc cũng thấy Phong Thần có lí

      – " Con đến mẹ cũng thấy lo lăng con bé này trước nay đối với đàn ông luôn giữ khoảng cách nhưng mẹ cũng muốn ép hôn nó vậy phải làm sao mới tốt đây "

      Thấy mậu thân đại nhân dần chuyển mục tiêu, bạn Phong Thần vô cùng chân chó hiến kế

      – " Mẹ à con có người bạn thời đại học vô cùng xuất săc từ hai bàn tay trắng lập nghiệp nay trở thành chủ tịch của tập đoàn thời trang đứng đầu châu Á , những tuấn độc thân mà còn là nam nhân tốt hay là mẹ …..#₫%&* "

      biết Phong Thần thầm điều gì mà Phong mẹ ngay lập tức nở nụ cười man rợ liên tục khen " con trai ngoan" Thầm nghĩ đến những đứa cháu trắng trẻo đáng vây xung quanh gọi bà mà hạnh phục , hừ đến lúc đó để xem Lương phu nhân còn đem cháu của bà ta đến khoe chọc tức bà nữa hay ?

      Chỉ có bạn Tình Tuyết ngây thở hề hay biể mình bị mẹ cùng trai bán cho con sói gian ác chỉ biết ngồi cạnh Điềm Nhi hắt xì liên tục.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 7


      Phong Thần vừa về nước ngay lập tức gọi hai người em tốt uống rượu , trong quán bar sập sình tiếng nhạc trong góc có 2 người uống rượu :

      – " A Thần lần này về nước cậu có dự định gì ? "

      Tề Hạo nhấp chút rượu mạnh hỏi người đối diện

      – " Dự định nhiều lắm nhưng dạo gần đây mẹ tớ lại sống chết bắt tớ lấy vợ! Cả ngày theo tớ hô khẩu hiệu: "CƯỚI VỢ CON". thể sống nổi mà! Mấy ngày nay tớ bị áp bức đến mức sắp chết rồi! Haiz! À nhắc mới nhớ hôm nay tôi có việc muốn nhờ cậu giúp"

      Phong Thần có chút lo lắng nhìn Tề Hạo tiếp

      – " ra mẹ tôi chỉ bắt tôi kết hôn mà còn bắt bảo bối tâm can của tôi nữa. Nên tôi muốn nhờ cậu cho nó đến nhà cậu lánh nạn thời gian. Trong những người tôi quen biết tôi tin tưởng cậu nhất nên cậu nhất định phải giúp người em này đó "

      – " Tại sao tôi lại phải giúp cậu ? Cậu phải biết tôi rất ghét có phụ nữ ở trong nhà sao? "

      – " cho cậu biết tiểu Tuyết nhà tôi vừa nấu ăn ngon , vừa dịu dàng vừa…bla…bla .Tóm lại điểm nào cũng tốt , cậu dám nhận lời tôi đây em với cậu nữa! "

      Để thuyết phục Tề Hạo ,Phong Thần tiếc lời dụ dỗ đe dọa

      – " Thôi được rồi tôi nhận lời với cậu nhưng nếu em bảo bối của cậu có hành động quá phận đừng trách tôi đưa về nơi sản xuất nhé! "

      Tề Hạo xong để ý Phong Thần tức nghiến răng nghiến lợi nhìn

      – " Xú tiểu tử tôi giao tâm can bảo bối của tôi cho cậu mà cậu lại giống như ủy khuất tiếp nhận đúng là biết điều , đồ xú tiểu tử đáng ghét! Nếu sau này cậu có phải lòng em tớ đến quỳ xin tớ cho cưới cũng đừng có mơ nhé!"

      Tề Hạo cũng chẳng thèm để ý đến Phong Thần, nhưng trong đầu lại lóe lên ý nghĩ " vẫn còn có thể động tâm với ai khác sao?Nực cười, tâm chết cách đây 13 năm rồi ". Cúi đầu uống nốt ly rượu, Tề Hạo che nỗi bi thương trong đôi mắt sâu thẳm của mình.

      Phong Thần lải nhải thấy người nữa tiến đến, vẻ mặt hình như tức giận

      – " Lão đại , lão nhị các đến lâu chưa? "

      Tư Đồ Tuyệt vác theo bộ mặt tối đen như đêm 30 ngồi xuống cầm ngay ly rượu lên uống cạn :

      – " Tuyệt chú làm gì mà săc mặt khó coi đến vậy có người chọc giận chú sao ?"

      – " Lão nhị đừng nhắc đến nữ nhân chết tiệt đó nữa là xui thấy sợ " .

      Nhắc đến nữ nhân kia Tư Đồ Tuyệt tức đến máu xông thẳng lên não , đường đến đây thấy xinh đẹp đến mép bờ hồ cởi giày tưởng muốn tự sát mới ra tay ôm lại ai ngờ còn bị ta sàm sỡ cho ăn cước khiến ngã xuống hồ đúng là nữ nhân hung dữ nếu để gặp lại cho biết thế nào là lễ độ .

      Cùng lúc đó ở quán cà phê "Love" Tình Tuyết cũng phải hứng trận đại hồng thủy của Điềm Nhi:

      – " Tên sắc lang chết tiệt dám thấy chị đây xinh đẹp, dịu dàng, đáng mà động tay động chân. con mẹ nó tức chết lão nương mà!May cho là hôm nay mình mặc váy nên chỉ cho ăn đạp để lần sau chị đây gặp lại đánh cho thành đầu heo "

      Nghe Điềm Nhi mà Tình Tuyết chỉ muốn phun hết trà ra ngoài

      – " Xinh đẹp đúng rồi nhưng gì mà "dịu dàng" nữa chứ! Dịu dàng mà đá người ta bay xuống hồ, thế mà còn tay cậu đúng là đáng ghê ha! "

      – " Hứ! Được tớ đạp như thế là may cho rồi cậu bênh tớ thôi còn chọc tớ còn đứng về phía người ngoài thế hả? Uổng công bấy lâu nay tớ thương cậu…@#$^%!&(*&^..

      – Hết chưa! Lúc nào cậu cũng trẻ con như vậy? Hay tớ tìm người gả cậu nha!

      – " Hết rồi. À sao cậu hẹn tớ ra đây vậy ?

      Điềm Nhi giám than nữa, nhớ lạ mỗi lần được bạn tốt mai mối toàn những kẻ bám dai như đĩa, chẳng thú vị gì cả? Muốn cắt đuôi cũng khó

      Chợt nhớ ra vấn đề trọng điểm Tình Tuyết mặt đáng thương nhìn người đối diện

      – " Điềm Điềm làm sao bây giờ tớ bị mẫu thân đại nhân bắt kết hôn mà cậu cũng biết là tớ có bạn trai mà lẽ phải lấy người xa lạ hả trời"

      – "Hay là cậu kiếm đại tên nam nhân nào đó giả làm bạn trai thế là xong "

      – " được đâu nếu để mẹ biết bà rất đau lòng chắc tớ phải nghĩ cách khác vậy? A thôi chết tớ quên mất hôm nay phải về nhà sớm cậu cứ ở lại nhé bye bye"

      Để lại Điềm Nhi ú ớ phía sau Tình Tuyết liền phóng như bay về nhà

      – " Mẹ , hai sao hai người lại ngồi đây cả vậy có chuyện gì sao? "

      Phong mẹ vẻ mặt khó xử nhìn con :

      – " ra trong công ty xảy ra vấn đề nghiêm trọng cần số vốn lớn nhưng chúng ta thể tìm được số tiền lớn như vậy đúng lúc đó người bạn thời đại học của con giúp công ty số vốn đó dù người ta muốn chúng ta báo đáp gì nhưng ta và con chuyện với cậu ta và quyết định con đến làm trợ lí kiêm đầu bếp cho cậu ta 3 tháng lát nữa có người đến đón con hành lý của con mẹ cũng giúp con thu dọn rồi "

      – " Mẹ sao mọi người lại hỏi ý con , con muốn xa mẹ , và cha a!"

      – " Chỉ 3 tháng thôi mà hết kỳ hạn con trở về với chúng ta! "

      Tất nhiên có cả con rể tương lai nữa… ha ha. Phong mẹ trả lời con thâm bổ sung trong lòng thêm câu .

      Sau hồi đấu tranh cách mạng thành công, lại còn bị mẹ thuyết phục vì tương lai gia đình bị phá sản, Tình Tuyết cũng đồng ý! Vậy là bạn tiểu Tuyết cứ thế bị đá ra khỏi nhà mà biết có hai người thầm làm dấu hiệu kế hoạch thành công sau lưng!

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 8


      Ngồi xe đến biệt thự Tề gia Tình Tuyết vừa lo lắng lại vừa tự trách mình mềm lòng bị mẹ đóng gói ra khỏi nhà dễ dàng như thế biết cái người sắp ở chung cùng là người như thế nào ? Có đẹp trai nhỉ ? Mãi suy nghĩ được đưa đến căn biệt thự còn to đẹp hơn nhà , ông quản gia vừa cho người đem hành lí của lên lầu vừa :

      – " Phong tiểu thư tại cậu chủ công tác bên Mĩ 2 ngày sau mới trở lại trước khi ngài ấy căn dặn phải tiếp đãi chu đáo nên tôi cho người trang trí phòng của lầu 2 ngày mai hãy nghỉ ngơi tốt rồi mới bắt đầu công việc trợ lí "

      – " Vâng! Cảm ơn bác , bác cứ gọi cháu là tiểu Tuyết là được chứ đừng tiểu thư này , tiểu thư nọ cháu nghe quen lắm "

      Đối với ân cần của ông quản gia Tình Tuyết dịu dàng đáp lại. Đối với nhu thuận trước mặt Triệu quản gia cũng thấy vô cùng có thiện cảm , quả nhiên là em của Phong thiếu gia vừa xinh đẹp lại ngọt ngào động lòng người , ý định của Phong thiếu gia làm sao ông biết chỉ mong mọi việc có thể được như mong muốn thiếu gia cũng có thể quên kia mà mở lòng.

      Tình Tuyết được dẫn vào phòng mới của thấy căn phòng này lớn hơn phòng rất nhiều nhưng cách thức trang trí vẫn đơn giản trang nhã khiến hài lòng . Vừa thu xếp xong đồ đạc lại nhận được điện thoại của trai đáng ghét:

      – " Bảo bối là đây , em đừng giận và mẹ nữa nha mọi người cũng là bất đắc dĩ thôi để đền bù mại dẫn em chơi , thế nào?"

      – "Em định thèm để ý amh nữa nhưng biết lỗi nên em bỏ thời gian vàng ngọc với vậy "

      – " Được rồi vậy mai tới đón em ngủ sớm nhé"

      – " Dạ tạm biệt"

      chuyện xong thả mình xuống chiếc giường mềm mại lăn ra ngủ . Sáng hôm sau Phong Thần lái xe đến đón Tình Tuyết ăn rồi mua sắm sau đó lại đến nhiều khu vui chơi đến khi mệt hai người mới dừng lại

      – " à lâu lắm rồi em mình mới được chơi vui thế này! "

      – " May mà có bên cạnh bảo vệ là bảo bối của bị đám ruồi bọ vây kín rồi "

      cười vui vẻ bỗng trước mặt hai người xuất lai tây mắt xanh to tròn , làn da trắng nõn dáng người xinh đứng trước mặt tức giận nhìn Phong Thần

      – " A Thần đáng ghét để em ở Pháp về đây hẹn hò cùng người khác đúng là quá đáng mà "

      Lúc này Tình Tuyết vẫn chìm trong trạng thái ngạc nhiên hỏi lại người vừa xuất " xin hỏi chị là…"

      Tình Tuyết còn chưa hết câu Lilian quay sang

      – " Chị là vợ chưa cưới của tên hoa tâm này! à, em bị tên này lừa rồi mau tránh xa ra là vừa! "

      Phong Thần đứng bên nghe Lilian vậy đầu liền xuất ba vạch đen :

      – " Lilian ai cho phép em nhận là vợ chưa cưới của tôi hả? Còn có em dám tôi hoa tâm trước mặt em tôi thế sao?"

      – " CHẠM vào em tất nhiên phải cưới em rồi thế phải vợ chưa cưới là gì? "

      – " Tôi chạm vào em bao giờ ? "

      – " Đây còn "

      xong Lilian lôi tấm hình họ hôn nhau ra

      – " Cái này mà cũng tính là chạm vào sao? "

      Phong Thần khóe miệng giật giật nhìn chứng cứ của nhóc kia

      – " Tại sao ?" .

      Nhìn hai người đấu khẩu nãy giờ cuối cùmg Tình Tuyết cũng nhớ ra trước mặt chính là người trong tấm ảnh đưa cho mẹ xem mặt bạn , hai cũng là thích người ta còn làm bộ làm tịch. Thực ra nhìn cũng biết là hai thích này rồi nhưng vì sĩ diệ nên mới thích thôi. Thế là vì hạnh phúc được bế cháu của ba mẹ, vì nghiệp trả thù của bản thân Tình Tuyết đành đứng ra ngăn hai người họ hăng say đấu khẩu

      – " ra chị chính là người trong bức ảnh của em , em là Phong Tình Tuyết em của ấy , mẹ em rất mong được gặp chị đó sau này em phải phiền chị chăm sóc rồi ,chị dâu "

      Vừa vừa kéo Lilian về ra mắt mẫu thân đại nhân để lại Phong Thần giận dữ phía sau " tiểu Tuyết em lại dám trả đũa ".

      Khỏi phải Phong mẫu vui thế nào khi nhìn thấy con dâu tương lại tránh đêm dài lắm mộng bà liền ngay lập tức liên lạc với ba mẹ Lilian chọn ngày cưới khiến cho Phong Thần có cảm giác bị mẹ bán vậy .

      Còn bạn tiểu Tuyết ngồi bên nhìn vẻ mặt tuy giận nhưng giấu được niềm hạnh phúc của trai mà cảm thấy vui sướng vì sau này có thêm chị dâu giúp đàn áp trai Ai bảo là người có thù tất báo a~

      Trong khi mọi người lo lắng chuẩn bị cho đám cưới của Phong Thần Tình Tuyết lại lôi Lilian ra góc ngồi tâm :

      – " Chị dâu à! Chị và em gặp nhau khi nào vậy em rất tò mò quá trình của hai người đó " Thấy em chồng vừa đámg vừa thán thiện nên Lilian cũng rất nhiệt tình kể lại

      – " Lần đầu Chị gặp em là 3 năm trước khi đó chị bị bọn lưu manh bắt nạt may mắn được em cứu ngay giây phút nhìn thấy A Thần chị ấy nên liền bất chấp xin chuyển đến trường ấy học tiếp cận ấy thậm chí còn mặt dày đòi lấy thân báo đáp suốt ngày dính lấy ấy nữa . Lúc đầu chị biết A Thần rất ghét chị nhưng dần dần chị cảm giác ấy thay đổi còn xa cách chị nữa , bức ảnh bọn chị hôn nhau cũng là do chị say rượu loạn tính mà cưỡng hôn ấy . Cuối cùng kiên trì của chị cũng có kết quả chị rất hạnh phúc , dù A Thần chưa từng chị nhưng chị tin ngày em phải ba từ ấy"

      Nghe xong thiên tình sử của chị dâu mà Tình Tuyết chỉ có thể kết luận câu : chị ấy thực quá dũng cảm thảo nào chạy thoát khỏi nấm mồ hôn nhân , nhưng nếu lấy vợ chẳng phải là người tiếp theo sao , phải lấy lí do công việc nhiều mà trốn thời gian mới được . nếu Tình Tuyết biết sếp tổng của là ai khẳng định tự đập đầu vì ý tưởng ngu ngốc vừa nghĩ ra của bản thân.

      ngồi lúc bông hỏi Lilian:

      – " Chị có muốn thử xem hai chị bao nhiêu ? "

      – " Em có cách sao?"

      – " Tất nhiên, em là ai chứ! haha. Như thế này…..Abcxyz@@$$#%$#^

      Trong lúc đó Phong Thần trong phòng bỗng rùng mình!" biết ai tính kế mình nữa!"

      hai! Chị Lilian bị rơi xuống nước rồi, hình như chị ấy biết …

      Chưa kịp hết câu, Tình Tuyết thấy cơn gió thẳng tắp bể bơi mà , " đoán sai mà, hai thích người ta còn làm bộ làm tịch"

      Phong Thần bước nhanh ra bể bơi, thấy người chới với như sắp chìm, nghĩ ngợi nhiều nhảy xuống bế Lilian nhanh chóng bơi lên bờ. Thấy mặt Lilian trắng bệch còn tí máu, cúi xuống hô hấp nhân tạo.

      – " Lilian tỉnh lại … tỉnh lại !

      – " khụ khụ…khụ"

      Thấy thiên hạ trong lòng tỉnh lại, hỏi:

      – " Em có sao ? Bh thế nào? Có cần gọi bác sĩ ?… "

      – Em sao chỉ hơi mệt thôi! đưa em vào phòng nhé!

      chút do dự Thần Phong đem Lilian vào phòng mà để ý em Tình Tuyết vụng chộm cười khép miệng được! Dường như trai ngốc nghếch của quên rằng Lilian là diễn viên xuất sắc phải? Việc còn lại chắc phải phụ thuộc vào Lilian thôi!

      Vào trong phòng, đem Lilian vào phòng tắm để thay quần áo ướt ra, còn mình lấy ly nước nóng rồi dìu lên giường nằm. định ra ngoài cho nghỉ ngơi, Lilian lại hỏi:

      – " A Thần à! Có phải muốn lấy em ? Nếu phải em từ bỏ và quay lại Pháp! Em biết em nên hết hôm nay em tất cả và ra "

      Thần Phong bỗng sững người lại, " sao?" nếu tại sao phải lo lắng, đau lòng khi tỉnh lại. Trước kia đúng là thích nhưng bây giờ nghe muốn lại kìm lòng được, muốn rời xa !

      Quay lại nhìn người con khóc sưng húp mắt lên, nhàng cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng kia! Cảm giác ngọt ngào dâng lên! Hai mắt Lilian mỏe to hết cỡ:

      – " "

      – " Ngốc ạ! Nếu em đồng ý cưới em rồi"

      Đúng vậy, lúc nào mà ngay cả bản thân cũng biết. Nếu dù ai có ép buộc cũng cương quyết phản đối. Còn với Lilian ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng trong lòng lại có chút vui vui, hạnh phúc!

      em sao?

      Lilian bỗng bật dậy ôm chầm lấy Phong Thần mà òa khóc, cũng như ! Trong căn phòng , hai người gắt gao ôm lấy nhau mà biết Phong ba, Phong mẹ, Tình Tuyết và đám người làm chen lấn nhìn vào trong!

      Phong mẹ: Hai đứa nhau là mình sắp có cháu bế rồi!

      Phong Ba: Đúng là con trai ta! Sức hút quá mãnh liệt!

      Tiểu Tuyết: Hôn chứ, sao cứ ôm nhau hoài vậy?

      …..

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 9


      Trong căn phòng biệt thự Phong gia , Phong Thần và Lilian ôm chặt lấy nhau chìm trong khí ngọt ngào của hai người

      – " Bịch bịch "

      loạt tiếng động vang lên khiến hai người giật mình tách ra nhìn hội bát quái ngã chồng lên nhau trước cửa

      – " Mẹ! Sao mẹ lại đẩy con ? "

      – " Là cha con lấn ta chứ bộ , thấy chưa tại ông cả đó "

      – " ràng hai mẹ con bà che hết tầm nhìn mà " *#&*%#₫%# .

      Nhìn đám người rình trộm mình nãy giờ trán Phong Thần đổ xuống ba vạch đen còn Lilian ngượng ngùng che khuôn mặt sớm đỏ như trái cà chua. Cảm thấy luồng sát khí truyền tới hội bát quái mới kiếm cớ rút lui

      – " Ha ha chúng ta chỉ tiện đường qua. Chúng ta chưa nghe tụi con nhau đâu, hai đứa cứ tự nhiên tiếp tục a"

      Phong mẹ xong liền kéo cả đám ra ngoài , Tình Tuyết còn vô cùng có ý thức đóng cửa dùm hai người rồi trở về biệt thự Tề gia.

      Tại căn nhà rộng lớn lại chỉ có mình cùng vài người hầu khiến khỏi thắc mắc

      – " Bác Triệu chủ nhân nơi này ta chưa về sao còn có sao thấy cha mẹ hay người thân của ta ở đây vậy ? "

      Đối với câu hỏi của Triệu quản gia chỉ nhàng giải thích :

      – " Phu nhân cùng tiểu thư sống ở Thụy Sĩ nên rất ít khi về nước thiếu gia tính tình từ trước đến nay lại lạnh nhạt nên căn nhà này ngoài tôi và vài người hầu ra còn ai khác"

      – " Cháu hỏi điều này biết có riêng tư quá ? Nhưng lẽ ta có đem phụ nữ về nhà bao giờ sao ?"

      – " biết đó thôi ra chỉ đem phụ nữ về nhà mà ngay cả bạn hay người tình thiếu gia đều có , nhiều lần phu nhân lo lắng nhắc đến chuyện hôn nhân đều bị cậu ấy gạt , chắc là vì thiếu gia vẫn quên được đó! "

      Nghe Triệu quản gia nhắc đến khiến cho Tình Tuyết tò mò hỏi :

      – " nào vậy bác , đó là người mà ta thích sao?"

      – " ra chuyện này tôi cũng biết ! Thôi tiểu thư mau lên nghỉ thiếu gia phải xử lí công việc có lẽ vài ngày tới về nhà nếu thấy chỗ nào bất tiện xin cứ với tôi"

      Nhìn vẻ mặt Triệu quản gia khó xử liền biết ông muốn về kia nên chỉ "Vâng" tiếng rồi mệt mỏi lê về phòng .

      Vừa ôm chiếc gối mềm mại vừa tò mò về chủ nhân của ngôi nhà này biết người đàn ông hơn 30 tuổi, xuất sắc như vậy mà vẫn có người phụ nữ nào bên người như thế nào?

      Hôn lễ của Phong Thần và Lilian được tổ chức tại khách sạn vô cùng long trọng , có rất nhiều nhân vật quan trong tham gia , tại phòng dâu

      – " Oa! Chị dâu chị đẹp quá thế này em mà nhìn thấy chắc kinh diễm cho xem "

      – " Đúng vậy a đến em là nữ nhì còn mê chú rể nhìn thấy muốn ăn tươi nuốt sống mới lạ "

      Điềm Nhi vừa bày vẻ mặt háo sắc vừa trêu ghẹo khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lilian nổi lên hai rặng mây hồng, cùng lúc hôn lễ bắt đầu hai người liền bị Phong mẹ kéo ra ngoài . Sau khi dâu chú rể trao nhẫn thề nguyền xong bữa tiệc liền bắt đầu , bỗng từ bên ngoài hai người đàn ông tiến vào thu hút tất cả ánh nhìn , người vừa lạnh lùng lại vừa mang khí thế bức người còn người kia lại mang nét ôn hòa nhã nhặn cả hai đều vô cùng tuấn khiến các ai cũng si mê chỉ có hai người rơi vào trạng thái hoàn toàn khác

      – " Hạo , Tuyệt cói cùng hai người cũng đến tôi tưởng hai người quên em tốt chứ , mau lại đây , giới thiệu với hai người đây là Lilian vợ tôi còn đây là em bảo bối của tôi Tiểu Tuyết và đây là Điềm Nhi , mọi người làm quen đây là hai người em tốt của Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt "

      – " Tên háo sắc "

      – " Sư tử cái "

      Điềm Nhi cùng Tư Đồ Tuyệt hét lên.

      – " Hai người quen biết nhau à? "

      Phong Thần tò mò hỏi

      – " ! Làm gì quen biết!"

      Đồng thanh tập hai. Nhìn thôi cũng biết hai người này quen nhau mà lại còn có thâm thù đại hận rồi, miễn bàn . Điềm Nhi khó chịu nhìn tên sắc lang hôm bữa bị đá xuống hồ

      – " Ngày vui như vậy lại gặp tên này ở đây là mất hết cảm xúc , lần này còn dám táy máy tay chân chị đây chặt ngươi thành khúc cho cá ăn "

      Trái ngược với Điềm Nhi , Tình Tuyết lúc này rơi vào trang thái xác định người mà cả đời này nghĩ gặp lại bây giờ lại đứng ngay trước mặt chỉ cảm thấy ngực nhói lên đau đớn , cảm giác đầy chua xót , uất hận đối với người đàn ông trước mặt.

      chỉ hai người có thái độ khác lạ mà cả Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt cũng có suy nghĩ riêng: Tề Hạo đưa mắt nhìn người con trước mặt chỉ thấy trong mắt tràn đầy đau thương cùng uất hận nhìn phải ánh mắt ái mộ. Tính toán của những người phụ nữ khác chợt lóe lên tia kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh biến mất, đối với ngoại trừ Tô Nguyệt những người khác đều có khả năng khiến để tâm . Còn Tư Đồ Tuyệt lúc này vừa trừng mắt nhìn Tô Điềm Nhi vừa thầm nghĩ cách chỉnh , đột nhiên nghĩ ra điều gì đó khiến Tư Đồ Tuyệt cười tà ác ,đưa tay trước mặt Điềm Nhi :

      – " Tiểu thư , biết tôi có vinh dự được mời điệu nhảy ?" .

      Lời vừa ra khiến Điềm Nhi cả kinh suýt nữa phun hẳn rượu vào mặt tên háo sắc kia "

      Tên này định giở trò gì vậy , nhìn mặt là biết phải chuyện tốt lành gì , ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách .

      Nhìn bộ dáng kinh ngạc gì của Điềm Nhi khiến Phong Thần tưởng bé này thẹn thùng nên rất " tốt bụng" đẩy về phía Tư Đồ Tuyệt cười vui vẻ :

      – " Con bé này, lớn rồi còn hay ngượng ngùng như thiếu nữ , Tuyệt ,tôi giao Điềm Nhi cho chú đó cần cảm ơn tôi mai mối đâu ha ha "

      Tư Đồ Tuyệt hai lời liền lôi Tô Điềm Nhi vào giữa sàn mà thèm để ý đến lời kháng nghị của :

      – " Tên háo sắc kia , có buông tôi ra hả ai thèm nhảy cùng chứ! Tiểu Tuyết cứu mình với "

      Quay sang cầu cứu Tình Tuyết nhưng sớm ra ngoài nên Điềm Nhi cuối cùng cũng thể phản kháng mà khiêu vũ cùng Tư Đồ Tuyệt , vừa nhảy vừa thầm vào tai khiến từng đợt da gà của cứ thế nổi lên :

      – " Mèo con hung dữ giờ biết mình chọc giận ai rồi chứ ?"

      – " tôi cho biết nếu dám làm bậy tôi nương tay đâu , đừng tưởng tôi sợ tên sắc lang nhà !hứ "

      Điềm Nhi dù sợ hãi vần mạnh miệng rồi đẩy mạnh ra chuồn mất dạng chỉ để lại Tư Đồ Tuyệt cười đầy thú vị " mèo con , chạy thoát đâu".

      Trong khi Điềm Nhi bị người tính kế Tình Tuyết lại vào hoa viên của khách sạn: " ra ta chính là người chủ của ngôi nhà sống ,là bạn của số phận trêu người , những tình bao nhiêu năm qua giấu chặt trong tim chỉ lần gặp lại thức tỉnh " . Bỗng khóm hoa hồng xanh tuyệt đẹp ra trước mắt , trong đầu đoạn kí ức cũng xuất !

      như đoạn phim quay châm . xinh xắn cầm lên nụ hoa hồng chưa nở với chàng trai bên cạnh : " Người ta rằng nếu lấy máu chảy trong tim của kẻ tưới lên nụ hoa hồng chưa nở nụ hoa đó nở ra bông hoa hồng xanh tương trưng cho tình vĩnh cửu , à , nếu em muốn làm như thế có thể làm vì em ?" chàng trai chỉ nở nụ cười ấm áp nhìn : " tin vào chuyện cổ tích vậy nên vì câu chuyện đó mà bỏ lỡ cả cuộc đời ở bên em , em và chăm sóc cho em " nhàng ôm lấy chàng trai trong lòng tràn ngập hạnh phúc nhưng rồi …" chúng ta chia tay , tôi muốn nhìn thấy nữa " người luôn cười ôn nhu với ngày nào nay chỉ lạnh lẽo nhìn " tại sao ,em làm gì sai ?" ," làm gì tự biết Tề Hạo tôi cả đời này hối hận nhất là nên hãy biến cho khuất mắt tôi " rồi lạnh lùng bỏ , cầu xin , níu giữ chỉ lặng lẽ rơi những giọt nước mắt mặn đắng , người đàn ông dùng cả sinh mạng để lại nhẫn tâm vứt bỏ như món đồ chơi . Những kí ức đau khổ khiến Tình Tuyết cảm thấy lồng ngực đau đớn , bước chân lảo đảo rồi ngã xuống , đúng lúc đó cánh tay hữu lức đỡ lấy thân hình bé của , giọng trầm thấp , lạnh lùng truyền tới : " sao chứ , có cần bệnh viện ?" . Ngước lên nhìn thấy khuân mặt kia liền khiến đẩy tay ra cảm ơn rồi mất . Nhìn bóng lưng bé kia Tề Hạo chợt thấy khó hiểu vừa rồi thấy sắp ngã biết điều gì thôi thúc đỡ lấy thân hình yếu ớt kia , vốn nghĩ ngượng ngùng rồi bám lấy nhưng lại vội vã bỏ như muốn tránh mặt . này khơi gợi tò mò của khiến càng muốn biết điều gì khiến sợ tới vậy . Hôn lễ của Phong Thần kết thúc nhưng đêm hôm đó lại có số người lo lắng , sợ hãi cho tương lai của mình mà ngủ được .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :