1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 444: Tình lệch lạc (2)

      Khi Hắc Diêm Tước buông ra những lời này xong, tinh tường nghe thấy Tường Vi khẽ thở ra. Xoay người, tới bên giường, cau mày, giọng nỉ non: “ bảo là 10h sáng thử áo cưới, tại sao nghe lời ?”

      Mùi thuốc lá người chậm rãi lan tỏa, đôi mắt đen nhánh của Tường Vi sâu kín chớp cái, giống hệt đầm nước trong suốt, có chút u oán, “ như hay lắm vậy, sao tối qua với em, mà phải để sau khi em ngủ dậy mới cho người giúp việc truyền đạt lại. biết tối qua Triết Dã hẹn em, lại dùng chuyện thử áo cưới ngăn cản em, tại ấy xảy ra chuyện, chẳng lẽ tốt lắm đấy?”

      Ngẫm lại việc thử áo cưới quan trọng như vậy, trong mắt có lẽ cũng chỉ là việc dùng để ngụy trang nhằm trói chặt , trong lòng Tường Vi xẹt qua tia khổ sở. luôn nghĩ hôn nhân rất thiêng liêng, thiêng liêng tới mức chuyện thử lễ phục là thể qua loa được.

      Càng vui mím môi, Hắc Diêm Tước cho là đúng lắc đầu, “ lo là lo cho an nguy của em, nếu như em tới đó, có lẽ vụ tai nạn này chẳng xảy ra.”

      vậy là có ý gì?” Tường Vi khiếp sợ trợn to con ngươi đen tuyền, “ là, vụ tai nạn lần này là nhằm vào em sao?”

      Lông mày nhăn rất sâu, biết lời mình vừa có hơi kích động, vươn bày tay dày rộng, dịu dàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Tường Vi, nặng nề lắc đầu cái: “ vẫn dám chắc, có điều trực giác hung thủ là nhằm vào , lần trước trúng đạn tăng cường đề phòng, hung thủ tìm được cơ hội để xuống tay, có lẽ nghĩ tới cách dùng người bên cạnh
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 445: Đám cưới, là người cuối cùng được biết


      Nhạc Niệm Tư hốt hoảng, như là xấu xí vừa mới bị người ta vạch ra dưới ánh mặt trời, bị lời Tường Vi làm cho nhếch nhác, khuôn mặt trẻ trung mơ hồ lên gân xanh, ánh mắt bén nhọn khác thường.

      “Thẩm Tường Vi, bịa đặt những gì vậy? Còn có người ngoài ở đây, đừng có mà lung tung!”

      “Có phải tôi lung tung hay , trong lòng biết đấy. Niệm Tư, lập trường của chúng ta đối địch nhau, mặc kệ có coi tôi là chị họ hay , nhưng tôi vẫn quý trọng người em họ là . Tới nay người nhà họ Thẩm còn lại nhiều, cần gì vì những thù hận xa xưa mà sống vui vẻ?”

      Tường Vi dịu dàng đưa mắt nhìn bụng lớn của Niệm Tư, khó mà nghĩ ra được bé này trải qua những chuyện gì, tại sao tính tình lại cực đoan như này.

      “Cái kẻ giống như đóa hoa nuôi trong nhà kính như biết cái đếch gì! vốn chẳng biết cái quái gì gọi là vui vẻ!”

      Nhạc Niệm Tư hoảng hốt tránh ánh mắt Tường Vi, ta sợ bị người khác nhìn chằm chằm, mặc dù ta chẳng chút che giấu mến dành cho Hắc Diêm Tước, nhưng có nghĩa là ta nguyện ý đưa chuyện đương này ra dưới ánh sáng mặt trời! ta hiểu rằng, thứ tình cấm kỵ này chỉ bị người khác nhạo báng mà thôi!

      ‘Đóa hoa nuôi trong nhà kính?!’

      Lần đầu tiên nghe người khác mình như vậy, Tường Vi nhịn được khẽ cười, trong nụ cười phiếm tia khổ sở người khác khó biết.

      Nếu như Nhạc Niệm Tư biết, – đóa hoa bị nuôi trong nhà kính đó, từng chịu bao nhiêu hành hạ vô tận từ chủ nhân, chắc ta hâm mộ đóa hoa trồng trong nhà kính đâu nhỉ?

      Tường Vi lắc đầu cái, khóe môi vẫn cười lạnh nhạt, đáp lại lời Nhạc Niệm Tư , nhìn ánh mắt nhếch nhác của ta, đột nhiên cảm thấy những lời kiểu ‘người phụ nữ họa thủy’ là đúng, đàn ông cũng có thể đấy, tỷ như Hắc Diêm Tước chẳng hạn...

      “Chú Hải, mình thôi.” Xoay người, để ý tới Nhạc Niệm Tư kêu gào nữa, Tường Vi thẳng ra bãi đỗ xe.

      Chỉ là, dọc đường nụ cười treo khóe môi có chút tức giận, để ý phải là chuyện Nhạc Niệm Tư cố ý gây . Cho tới khi lên xe, mới hỏi chuyện mình nghi ngờ, “Chú Hải, chú vừa mới , ngày mai cử hành đám cưới?”

      Chú Hải ngồi vào ghế lái, cung kính đáp lại, “Đúng vậy, Tường Vi tiểu thư... Xem ra chúng tôi đều nên đổi cách xưng hô với cho hợp hơn. Gần đây tiên sinh luôn luôn bận rộn chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, vốn là định hôm nay tới đón xuất viện, nhưng lại có chuyện đột xuất phải xử lý, cho nên mới sai tôi tới đón .”

      “Tại sao chuyện ấy định làm, lúc nào cũng là do người khác tới cho cháu biết?”

      Tường Vi vui cau mày, lần trước thử áo cưới vậy, lần này cử hành hôn lễ, nếu chú Hải , chẳng có chuẩn bị gì hết!

      “... Này, đừng nóng giận, bác sĩ dặn phải giữ tâm trạng thoải mái mà.” Chú Hải lo âu , “Phu nhân, đừng trách tiên sinh, ngài ấy từ trước tới nay luôn có thói quen làm việc phân trần với ai, nhưng mà đám cưới được chuẩn bị từ tháng trước rồi. Lão Hải ở nhà họ Hắc bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy tiên sinh coi trọng việc gì như vậy, đến lúc nhà họ Hắc thêm hỉ, điểm này, khi phu nhân trở về tự hiểu ra.”

      Cho tới khi chiếc xe chậm rãi tiến vào lâu đài nhà họ Hắc, Tường Vi mới hiểu ra.

      ở nhà họ Hắc nhiều năm, lần đầu tiên sau bao năm, lại như chưa từng biết tòa lâu đài sừng sững trước mặt... “Chú Hải, chú có chắc... đây là nhà họ Hắc ? Khu rừng này...”

      ngạc nhiên, từ lúc bước từ trong xe ra, ngắm nhìn gian như thế giới ảo mộng ở trước mắt....

      Ánh mặt trời bao phủ rừng cây mênh mông, xanh um tươi tốt, trong rừng có con đường đá, xuyên thấu qua những tán cây dày đặc, có thể thấy nhiều bụi cây tường vi gai leo vòng quanh, tạo thành tòa lâu đài màu hồng, giống như trong những câu truyện cổ tích, tường thành bò đầy những dây leo màu xanh lá cây.

      Hai bên tường nở đầy Tường Vi màu hồng, hoa tường vi như mỉm cười mát lạnh trong gió, thuần khiết làm cho người ta mê mẩn, màu hồng nhạt mềm mại uyển chuyển như tơ, những giọt sương mặt cánh hoa như là nước thần, dưới ánh sáng mặt trời chói chang khúc xạ ra hào quang năm màu.

      Trong nháy mắt trước mắt như sáng ngời lên, thể tin được, tòa thành ngày trước u ám như địa ngục, hôm nay lại như cảnh tiên, trong ngực bị sợi dây kéo xuống, rung động truyền thẳng vào tim.

      “Đúng vậy, đây là khu rừng mà các công nhân làm ngày làm đêm ngừng nghỉ tạo ra. Phu nhân, trong tháng này, nhà họ Hắc gần như đổi mới toàn bộ từ xuống dưới đều đổi mới, ngay cả chú thiếu chút nữa cũng nhận ra được nhà họ Hắc.”

      Chú Hải cảm khái , tiên sinh thay đổi rồi.

      Tường Vi đạp đôi giày bằng dưới chân, giẫm con đường đá, ngửi hương hoa Tường Vi thoang thoảng, nơi này khoảng hoa Tường Vi màu hồng, hoàn toàn nghĩ tới, Hắc Diêm Tước lại cải tạo nhà họ Hắc thành cung điện trong truyện cổ tích, trong ngực nổi sóng, gần như trào lên, cõi lòng yên tĩnh bắt đầu dao động, ào ạt lưu chuyển....

      bị cảnh tượng như trong mơ này hấp dẫn, mỗi bước đều muốn dừng lại, nhìn phong cảnh chung quanh đẹp sao tả xiết, từng chút khiếp đảm tràn về, tựa như năm 10 tuổi ấy, khi lần đầu tiên tiến vào nhà họ Hắc, cảm thấy tương lai ở nơi đây tràn đầy lo lắng.

      Giờ phút này , mặc dù mừng rỡ, mặc dù cảm động, nhưng mà vẫn lo lắng, như sợ rằng đây là giấc mộng Nam Kha, đợi tới khi tỉnh lại từ trong mộng, lần nữa lâm vào trong biển khổ mênh mông, dù sao biển khổ này là cơn ác mộng giãy mãi thoát ra được.

      “Phu nhân, phu nhân!”

      Chú Hải gọi mấy tiếng, Tường Vi mới tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng hốt, đảo mắt nhìn chú Hải, bất đắc dĩ mỉm cười : “Chú Hải, chú hãy gọi cháu là Tường Vi thôi, đột nhiên gọi cháu là phu nhân, quen.”

      “Ha ha, sớm muộn gì cũng quen thôi. Chú Hải gần như là nhìn cháu lớn lên, mặc dù chưa từng dự liệu rằng tiên sinh và ngài phát triển làm đôi bích nhân, nhưng chú Hải lòng chúc phúc cho hai

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 446: Trong lòng có trăm nghìn mối kết (5)


      Tường Vi ngắm nhìn , ngắm nhìn con người ngày mai cùng bước vào thánh đường hôn nhân, dùng ánh mắt rất nghiêm túc, gằn từng chữ ra: “Hôn nhân, là hai người nam nữ nhau, dưới chứng kiến của người khác, chấp nhận lời thề nhau hiểu nhau bên nhau đời kiếp, tại, muốn cùng em bước vào thánh đường hôn nhân sao? hiểu chuyện này có nghĩa là gì ?”

      Hắc Diêm Tước yên lặng nhìn Tường Vi, trong hành lang tối mờ đôi mắt đen láy long lanh ánh sáng, giống như nhiều năm trước, đôi mắt sắc bén như mắt báo này, ở trong bóng tối lẳng lặng đưa nhìn con mồi bé , trong lúc vô tình lộ ra ánh sáng lạnh lùng đụng vào ánh mắt Tường Vi tự dưng biết thành tia sáng ấm áp, đôi mày ngạo mạn khẽ nhướn lên, bàn tay dày nâng con thỏ mềm mại lên, thầm thở dài hơi___

      “Tại sao tới bây giờ vẫn còn phòng bị ? Vẫn chưa bỏ được quá khứ sao?”

      chỉ liếc mắt cái là hiểu ngay, có lẽ chính cũng nhận thấy được, trong lúc vô tình giăng cái lưới phòng bị , giống như kiểu bản năng, chỉ cần nhìn thấy , phòng bị lập tức thi triển ra ngoài.

      Tường Vi che chỗ ngực nhảy nhót, tránh ánh mắt , “Vấn đề bây giờ chúng ta cần thảo luận, phải là chuyện em đối với như thế nào, mà là chuyện rốt cuộc là muốn đối với em như thế nào? chắc chắn là hai chúng ta cứ trong tình trạng như thế này, mà bước vào hôn nhân sao?”

      “Đúng!” chém đinh chặt sắt, gần như hề do dự đáp lại ngay, “ cảm thấy tình trạng nay của chúng ta có vấn đề gì cả. Hôn nhân cũng thần thánh tới mức như em đâu. thế giới này có ối người phản bội hôn nhân, mẹ , mẹ em phải là ví dụ chứng minh cho việc phản bội hôn nhân sao? Em cần phải nghiêm trọng quá lên thế!”

      Trong giọng có chút khinh miệt nguội lạnh, mỗi khi đụng chạm đến những chuyện chịu nổi trong quá khứ, liền trở thành Hắc Diêm Tước ác ma vẫn thấy, mặt lộ vẻ khinh bỉ làm cho Tường Vi sợ hãi.

      vẫn quên được chuyện mẹ ngoại tình với Diệu Tư, vẫn chấp nhận việc mẹ phản bội ba . Nhưng... mẹ

      [​IMG]



      Chương 447: Trong lòng có trăm nghìn mối kết (6)


      đêm này, Tường Vi hơi nghiêng người tựa vào bên cạnh Hắc Diêm Tước, gần như cả đêm nhắm mắt.

      Tòa lâu đài màu đen ngày xưa, từ lúc nào trở thành màu hồng mộng ảo, ngoài cửa sổ hoa tường vi trắng leo kín ngọn cây, leo tới những nhánh cây bên cạnh, dây dưa quấn vòng quanh, tạo ra khunh cảnh đặc biệt.

      nhớ từng rằng tường vi thân leo... là biết vươn qua ngọn cây bò tới nơi thuộc về nó, chỉ vì càng muốn khi nở rộ xinh đẹp hơn, cho dù xét theo nghĩa nào đó có nghĩa là phản bội.

      nhớ khi còn từng hỏi mẹ , tại sao lại đặt tên là tường vi?

      Mẹ đó là cái tên xinh đẹp, bởi vì Tường Vi, bất kể là khi trời nắng chang chanh hay ngày hè oi bức, vẫn nẩy nở xinh đẹp, là loài hoa bao giờ lụi tàn. Sức sống của nó kiên cường hơn bất kỳ thứ gì.

      Kiên cường...

      Tường Vi lẳng lặng nghe tiếng hít thở đều đều trầm thấp của Hắc Diêm Tước bên cạnh, hoàn toàn chán nản, giữa hai hàng lông mày có nỗi u buồn nhàn nhạt.

      Cánh tay xanh xao khỏi ôm sát vòng hông hữu lực của , nguyện ý vì thay màu tòa lâu đài hắc ám, nguyện ý vì trồng đủ loại tường vi dây leo, thậm chí nguyện ý cho và bọn danh phận, như vậy cũng xem là nhượng bộ hết mức rồi, phải sao?

      Người muốn sinh con dưỡng cái cho thiếu, cũng coi như là may mắn trong vạn người rồi, vậy còn khắt khe quá làm gì nữa?

      tự thôi miên chính mình, cố gắng phát tán vui mừng... nhưng mà.... Từ đáy lòng vẫn có giọng nho ngừng vang lên, đây phải là cuộc hôn nhân mà muốn, .... Này mạt sát mọi chờ đợi với cuộc hôn nhân này của .

      Mặc dù tại luôn che chở , hoàn toàn thua kém người hoàn mỹ, nhưng luôn cảm thấy chân thành từ . hề đề cập tới , chỉ cho lời hứa hẹn, chỉ cho

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 448: chút nắng ấm


      Vừa bước taxi xuống, Tường Vi thẳng vào trong quán cà phê hẹn trước với Triết Dã. Nhìn chung quanh vòng, thấy Triết Dã đâu, bèn tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Còn chưa kịp mở miệng, người nữ phục vụ cười với , “Tiểu thư, xin hỏi muốn dùng gì ạ?”

      “Cảm ơn, cho tôi ly sữa tươi là được.”

      Tuy là đến quán cà phê, nhưng vẫn nhớ rằng phụ nữ có thai cần kiêng khem vài thứ.

      “Tường Vi, đến sớm vậy em?”

      Triết Dã đúng lúc này xuất , ta vừa mới xuất viện chưa lâu, mái tóc bị bắt buộc cắt thành húi cua, bộ dáng rất là mạnh mẽ, toàn thân mặc quần áo ở nhà thoải mái, thoạt nhìn rất nhàn nhã, có chút khác biệt với bộ dạng thân sĩ quân tử thường gặp.

      Tường Vi có chút ngạc nhiên, lần nữa nhìn thấy Triết Dã khỏe mạnh sống sờ sờ trước mặt , chỉ thoáng mà thấy cảm khái nhiều.

      “Cho tôi ly cà phê Blue Mountain, cảm ơn.” Triết Dã bước tới chỗ đối diện Tường Vi, yên lặng ngồi xuống, thuận miệng với người phục vụ.

      “Vâng, tiên sinh, ngài hãy chờ cho lát.”

      Cà phê và sữa tươi được đưa lên rất nhanh, mùi sữa tươi hòa với mùi cà phê cùng nhau lan tỏa, dễ ngửi cực kỳ.

      Triết Dã bưng ly cà phê lên khuấy khuấy, đưa mắt nhìn Tường Vi có chút đứng ngồi yên, khóe miệng khỏi tràn ra nụ cười, mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.

      ra trước đây, thích uống cà phê đâu, nhưng kể từ khi em có chuyện may vào năm năm trước, có thời gian rất dài, luôn tới quán cà phê ở Tokyo, ngồi tới khi người ta đóng cửa. Chỗ đó có người nữ phục vụ, lần nào tới cũng cho ly Blue Mountain, lâu dần, cũng quen cái mùi vị này.”

      Triết Dã bưng ly cà phê, đột nhiên có chút ngẩn ngơ mất hồn, nghĩ tới cảm giác năm năm trước hoàn toàn mất Tường Vi, giống hệt với hương vị ly Blue Mountain trong tay.

      “.... xin lỗi...” Tường Vi xiết chặt ly sữa tươi, trong lòng khỏi co rút nhanh, tất cả những gì và Tước làm, đối với nhà Tả Đằng từng rất hạnh phúc mà , là đả kích , trừ xin lỗi, phát ra là bản thân chẳng thề làm gì bồi thường cho ta.

      Triết Dã nhìn ánh mắt tràn đầy áy náy của Tường Vi, khẽ cười lắc đầu cái: “Chuyện vô can tới em, em đâu cần xin lỗi!! Em có biết tại sao sau này chỉ thích duy nhất cà phê Blue Mountain ? Bởi vì sau này hiểu ra, Blue Mountain khác biệt lớn nhất với những thứ cà phế khác là ở chỗ ngoại trừ ngọt và đắng, còn có cả vị chua nữa. Càng nhấm nháp, hương vị chua xót càng nồng đậm .... Giống như tình cảm của dành cho em ....”

      Ánh mắt ta ảm đạm, đưa mắt nhìn Tường Vi cái sâu, lại chỉ chạm vào cái hồ trong suốt. Chợt, ta cười, vừa khéo lúc đó nụ cười chìm trong ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, làm cho người ta cảm động ấm lòng.

      Tường Vi nhìn nhìn, khóe mắt ươn ướt từ khi nào, “ xin lỗi... Là em phụ ...”

      ___” Triết Dã kiên định lắc đầu, “Ngày trước, sống an nhàn sung sướng, buồn lo, cũng gặp được em tuyệt vời tốt đẹp như vậy, nghĩ rằng em là thiên thần tới cho hạnh phúc .... Cho tới khi Hắc Diêm Tước xuất , hoàn toàn phá hỏng cuộc sống đẹp đẽ của , đoạt người phụ nữ lòng ái mộ nhất, thậm chí chỉ có thể mở to mắt nhìn làm được gì ...”

      ta xiết chặt ly cà phê, giống như chuẩn bị xé toạc vết thương cũ ra, “Đêm đó, hình tượng của em trong lòng hoàn toàn bị hủy diệt rồi, vốn thể chấp nhận chuyện em bị ta làm bẩn, có lẽ vì quá hoàn mỹ hóa, cho tới bây giờ, người nhớ nhung, là Tường Vi chưa từng bị Hắc Diêm Tước tự tay tàn phá....”

      “.... ra , giống như hình tượng Triết Dã mà em vẫn nghĩ đâu. biết rằng trong lòng mỗi người đều ấp ủ giấc mơ hoàn mỹ, đột nhiên bị thực tế hủy diệt, bất kể là ai cũng thấy khó chấp nhận, nhưng mà em có bao giờ nghĩ hay chưa, ra ngay từ khi bắt đầu giấc mộng này chẳng hề hoàn mỹ, lần đầu tiên em nhìn thấy , ra cũng phải là hoàn mỹ đâu, em hiểu ?”

      Tường Vi đột nhiên cảm thấy, ra cũng giống như Triết Dã vậy, bị chính giấc mộng của mình làm cho mờ mắt.

      Chẳng phải là chính cũng từng mơ về Tước như giấc mơ hoàn mỹ sao? Thời trẻ dại dột, hiểu rằng những mộng mơ kia ra hoàn toàn đều là do mình ảo tưởng, sau khi biết mộng mơ ra là thực tế tàn nhẫn, ra người kia cũng chẳng phải là hoản hảo tới vậy như trong tưởng tưởng của mình, cảm giác đau lòng và hối hận, cũng từng được chân chính trải nghiệm qua.

      Triết Dã nhìn Tường Vi, vẻ thoải mái, khẽ vuốt cằm, “Cho đến khi phát ra, ra em là con nuôi của ta, ta sớm có mưu đồ bất chính với em, có thể , việc quen biết em là chuyện có kế hoạch từ lâu, lúc đầu, quyết định quyến luyến em nữa, nhưng vẫn nhịn được ra đây uống cà phê với em, uống cà phê Blue Mountain, hoài niệm những quá khứ tỳ vết qua ... Giờ mới biết được, tình cảm dành cho em, là chua xót, ganh tỵ ta có được em tốt đẹp như vậy mà biết quý trọng! Quyến luyến những tốt đẹp từng có, nhưng sao chấp nhận được em bị hành hạ tới vết thương chồng chất ....”

      “Tường Vi, cuối cùng chỉ là kẻ ích kỷ... có đúng ? thương từng với em, ra cũng chỉ là chấp nhất với tình hoàn mỹ của bản thân, như vậy, có tư cách gì đòi em lời xin lỗi chứ?”

      Triết Dã cười cười, xẹt qua tia ngại ngùng, ra ta ích kỷ như vậy, có tư cách gì đòi Tường Vi gánh chịu áy náy và tự trách với ta?

      “....Em, Triết Dã, ra hôm qua khi hẹn em, em nghĩ rất nhiều. Nhớ lại tất cả những gì xảy ra bao năm qua, ra người làm cho em có thể an ổn, ra là .... Bởi vì khiến em phải luôn luôn phòng bị, cần phải lo lắng hãi hùng, em rất quý trọng người bạn như , nhưng ... là, tồn tại của em làm tổn hại tới , ngay cả kiện chập điện hôm trước nữa, có lẽ lại là em lần nữa liên lụy ... Em vô cùng xin lỗi, em thà rằng thống hận em ...”

      Tường Vi ôm ly sữa

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 449: Thoải mái


      Ánh mắt này như bao hàm biết bao ân ân oán oán những năm qua, cũng là ánh mắt sau những trải nghiệm đau đớn, theo cái chết của mẹ họ, tất cả dã hóa giải dưới ánh dương ấm áp, trở thành gió nước chảy.

      Hai người gật đầu với nhau cái, ăn ý ___

      Tường Vi dõi theo ánh mắt Triết Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, khỏi hít vào ngụm khí lạnh ___

      “Ha ha, đừng lo lắng, dâu biến mất, nghĩ là ta chỉ hơi nóng nảy thôi.” Triết Dã cũng nhìn thấu ý nghĩ của Tường Vi, ta cười hiền tiếng, trấn án vỗ vỗ mu bàn tay trắng xanh của Tường Vi.

      “... Triết Dã, cảm ơn hôm nay nguyện ý vui vẻ kết thúc những chuyện cũ ...”

      Ánh mắt Tường Vi trở lại khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời của Triết Dã, trong lòng vẫn cảm động dứt, chuyện tốt đẹp nhất trong đời , chính là gặp được người con trai chân thành, giống như nắng ấm trong sinh mệnh , từng mang cho biết bao ấm áp ... biết bao mong mỏi chút nắng ấm này thuộc về , nhưng cũng chẳng thể nào lừa mình dối người được, lòng từ đầu tới cuối luôn quay lưng với nắng ấm, hướng tới bóng tối.

      Cũng giống vậy với người đàn ông vội vã lao tới đây!

      “Thẩm, Tường, Vi!”

      Giọng lộ ra giận dữ, gần như là gầm lên, bóng dáng cao lớn của Hắc Diêm Tước từ xa bước tới, làm giấy lên cơn gió lạnh!

      Tường Vi co đầu rụt cổ, theo phản xạ tóm lấy tay Triết Dã: “Triết Dã, ... có ý định ở lại đây sao?”

      Triết Dã liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước là ‘lửa cháy lan cả cánh đồng’ vội vàng lao tới, khóe miệng khỏi nhếch lên, “Ha ha ha, nếu em đồng ý Nhật Bản với ___”

      cho phép bất cứ ai đưa ấy .”

      Tường Vi còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nắm tay Triết Dã bị sức mạnh giật ra, trong nháy mắt rơi vào trong bàn tay dày ấm!

      Hắc Diêm Tước khí thế hung hăng chạy tới, tháo kính mắt ra, lộ ra đôi mắt đen như mực, trong đó hừng hực cháy hai ngọn lửa, căm tức nhìn Tường Vi: “Em cố ý định làm cho tức chết đúng ? Hôm nay

      [​IMG]


      Chương 450: tới lượt em cự hôn!

      Tường Vi nhướn mày, giọng , nhìn đôi mắt bén nhọn của Hắc Diêm Tước, trong lòng có hơi đau đau, cường thế và bá đạo, luôn luôn làm đau trái tim mềm yếu của .

      thích hợp?!”

      nguội lạnh khẽ quát, giống như lời là vô cùng chống đối! Nắm chặt cổ tay bé của , tay ôm vào trong ngực, hai lời lôi ra ngoài, mặc dù biết to bụng lại bất tiện, mặc dù biết có lẽ như vậy kéo đau cô___

      Nhưng lời làm thấy đau lòng!

      giống như con nhím, chỉ cần bị bên ngoài đâm bị thương là cũng làm đối phương bị thương ngay!

      Đáng chết là vào ngay lúc này vẫn còn chuyện hoang đường - kết hôn cùng nhau là thích hợp!

      .... làm em đau đấy!”

      Tường Vi giọng hô, đây mới là , phải sao? Vẫn luôn là Tước có thể dễ dàng làm tổn thương, chỉ cần chút vâng lời , là chắc chắn thể thoát khỏi đau khổ!

      Hắc Diêm Tước và Tường Vi tranh chấp thu hút ít chú ý trong quán cà phê!

      “Em cũng biết đau sao? Ngay trước đám cưới , em cho rằng kết hôn là bữa cơm gia đình à? vâng vâng, ? Em coi Hắc Diêm Tước là cái gì?”

      tức chịu được!

      chưa từng phải chịu đựng nhục nhã như vậy!

      Lần đầu tiên, từ trước tới nay trong đời mình, bị người ta cự hôn!

      “Là hôn nhân vốn đâu phải chuyện gì thần thánh! Tối hôm qua em rất là muốn ràng với , giữa chúng ta rất thích hợp tiến tới hôn nhân! Nếu là vì muốn cho bọn trẻ danh phận, em có thể để cho bọn chúng vào hộ tịch của , dù sao ___ dù sao em đối với , có hay có danh phận vốn cũng đâu có quan trọng!”

      Tường Vi cắn răng, khi Hắc Diêm Tước mạnh mẽ cưỡng ép, xoay người đẩy cửa quán cà phê, ngay sau đó, bế bổng lên, hoàn toàn chủ động ___

      quan trọng? Em là người mù à? gặp quỷ rồi mới rỗi hơi làm bao nhiêu chuyện vì em!”

      cố nhịn cơn tức, ngẩng cao đầu gương mặt khí thế lẫm liệt, chút nào để ý tới những ánh mắt kỳ dị của người đường, dám cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực cái, sợ là nhìn rồi, nhịn được mà muốn bóp chết trẻ con của !

      Cự hôn?

      Đến giờ phút này, lại dám cự hôn với !

      Hắc Diêm Tước đủ tốt sao?

      Hơn nữa còn là ba của hai đứa con , phải năm năm trước sao? Vậy chết tiệt, còn có lý do gì mà cự tuyệt ?

      .... phải là hận người nhà họ Thẩm sao? cưới kẻ thù mình làm vợ...”

      “Câm miệng! rồi, những thù hận kia qua rồi! có còn hận, là hận tại sao giờ phút này em vẫn chịu gả cho ?”

      “ ... Em rồi, nếu là vì cho bọn danh phận, em đồng ý để chúng vào hộ tịch nhà ...”

      “Người phụ nữ đáng chết, phải thêm mấy trăm lần nữa mới thay đổi được đầu óc đáng chết kia của em hả? Kết hôn, chỉ là cho bọn danh phận, còn là để cho em danh chính ngôn thuận cùng xây dựng gia đình ...”

      “Em .... em hiếm lạ gì tên tuổi ....”

      “Cái gì cơ?! Em nhắc lại lần nữa xem nào!”

      hiếm lạ’ gần như đốt cháy cực hạn nhẫn nại của ! Như giáng bạt tai vào tôn nghiêm phái nam vô hạn của !

      “Thẩm Tường Vi! Em chắc chắn là em hiếm lạ ? Đáng chết em có giỏi lặp lại lần nữa xem!”

      “Em ... em ...”

      Tường Vi bị lời lẽ cứng rắn của Hắc Diêm Tước dọa cho mở to mắt, ấp a ấp úng dám lặp lại lần nữa, bởi vì biết làm sao nên mặt hơi đỏ lên, lúc này mới nhìn thấy cảnh tượng bế ngang phố rước lấy số người vây quanh chỉ trỏ. ngại quá mới vùi đầu vào lồng ngực Hắc Diêm Tước, buồn bã rì rầm, “ là nhiều người ... Chúng ta có thể khỏi đây luôn bây giờ ...”

      “Em cũng biết ngại sao?”

      hừ lạnh hơi bằng lỗ mũi, nhanh chóng bế vào trong chiếc xe thể thao cao cấp!

      Lạnh lùng đóng sập cửa xe, thắt luôn dây an toàn, khóa chặt Tường Vi ghế phụ lái, đợi Tường Vi mở miệng, chiếc xe ‘vút’ tiếng lập tức biến mất đường lớn ...

      Dọc đường, Tường Vi buồn bực lên tiếng, lén lút nhìn qua gương mặt nghiêng lạnh nhạt của Hắc Diêm Tước, hình như là ... giận !

      Ngón tay xiết chặt vì lo lắng, ra cũng chẳng có cách nào, có lẽ là giấc mơ dệt nên từ khi còn quá ngây thơ rồi , chưa bao giờ nghĩ là có ngày chân chính kết hôn với Tước! Vậy mà tới khi phải làm đám cưới với , lại hèn nhát, chỉ muốn được , là thứ tình độc nhất vô nhị chỉ dành cho mình, là lời cam kết cả đời .... Nhưng nếu như ra, nhất định bị xì mũi coi thường ngay, ngay cả hôn nhân, xem nó thần thánh như vậy, nhưng chỉ vẻ quan trọng, phải sao?

      Tâm thần thấp thỏm, con đường phía trước mờ mịt, biết ngay giờ phút này rất tức giận, cực kỳ tức giận, nhưng dám chọc giận ... Hôm nay có thể hóa giải hết mọi hiềm khích lúc trước với Triết Dã, rất bất ngờ, chống đỡ mấy năm qua, mới hiểu rằng, ra khoan dung và thả lỏng phải là chuyện dễ dàng, nhưng Triết Dã làm được, còn Tước ...

      “Cái đó ... Lúc trước từng thăm Triết Dã, sao?”

      Tường Vi thể làm gì khác là sang chuyện khác, e sợ mở lời, ra là rất muốn biết rốt cuộc là những gì với Triết Dã, làm cho bọn họ tiếp tục chấp nhất với những

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :