1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 420: Thề ước hạnh phúc

      “Tôi chỉ là kẻ có cũng được, có cũng sao, cho nên, xin đừng có cho tôi biết, sợ nhất cái gì. Cảm ơn tối nay cho tôi biết những chân tướng này, cảm ơn chịu thú nhận những tàn nhẫn trước đây, tôi nghĩ rất nhiều, đó là những chuyện tình trước đây làm. Nhưng tôi thực còn áy náy với bác Hắc nữa, riêng chuyện này, là thể nghi ngờ.”

      Tường Vi nhắm mắt lại, đưa lưng về phía , đột nhiên lại sợ cái thế tấn công dịu dàng này của , khó mà tưởng tượng được, có thể vì bọn trẻ mà làm ra cả những chuyện này.

      Hắc Diêm Tước muốn bày tỏ tất cả suy nghĩ, nhưng dưới lời lạnh lùng của , tất cả bị bóp chết.

      Buồn bực tắc lại trong ngực, đột nhiên tức giận mà cậy mạnh : “Em phải là người khác! Em là người phụ nữ của , là mẹ của con , là người nhà của , là người thân cận nhất trong sinh mệnh , làm sao em lại là người có cũng được mà có cũng sao!”

      Lực ôm của rất dịu dàng, nhưng lực độ lại vừa đủ để xoay người Tường Vi lại, cho đối mặt với . Trong bóng tối, ánh mắt của người kia là nguồn sáng duy nhất.

      “Cám ơn đối xử tử tế với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn chưa muốn biết sợ nhất điều gì, tôi muốn biết nhược điểm của .”

      ra , khi biết mẹ chết phải do gây ra, còn hận như trước nữa, dù sao thù hận cũng là việc khiến cho cõi lòng quá mức đau khổ, chỉ muốn bỏ qua những thù hận kia, quên những ám ảnh của thời xưa cũ, cách xa , trải qua cuộc sống mới, tại sao, dễ dàng bỏ qua cho ? , từ đầu tới cuối hề nợ điều gì!

      Đôi mắt Hắc Diêm Tước tràn ra thứ ánh sáng trong suốt, thờ dài, “ nên làm gì với em bây giờ, hả?”

      “Tha cho tôi, để cuộc sống của tôi cách xa , chính là việc tốt nhất cho tôi.” khẽ .

      , trong bóng đêm, thân thể gắn bó chặt chẽ, bỏ vẻ ngụy trang kiên cường ban ngày, suy nghĩ cũng giống như đê vỡ, ào ra! Bất kể là buồn khổ hay tức giận, đều là thể chân nhất, có… chút ngụy trang nào.

      Hắc Diêm Tước dụng tâm suy nghĩ lời Tường Vi , mới : “Cũng bởi vì sợ, sợ những đau đớn trong quá khứ khuấy động những cảm xúc trong sâu thẳm khó khăn lắm mới bình ổn được, sợ mình lại chịu tổn thương lần nữa, sợ đối xử với em giống như trong quá khứ, cho nên vội vàng muốn tránh xa , cho nên em mới muốn nghe chuyện làm sợ hãi nhất!”

      Lời của , từng câu từng chữ gõ vào tâm khảm , có lẽ trong tiềm thức, bởi vì những tổn thương cũ, sợ dẫm lên vết xe đổ, rất sợ mưu đùa giỡn thêm lần nữa.

      “Em tin tưởng tôi, điều này là dễ hiểu, rồi, cả đời này, nợ nhiều nhất, chỉ sợ là em. sợ nhất, chính là khi lòng dạ muốn chăm sóc em, em rời bỏanh lần nữa” Tay nắm lấy abnf tay mềm mạ của , nặng vuốt ve giữa lớp chăn đềm

      “Vậy, tối nay khăng khăng đòi tôi xem màn của mợ hắc, cũng là muốn bù đắp những tổn thương qua cho tôi sao? biết là tôi có thể căm hận hơn, căm hận những hành động làm tôi phải nhận, căm hận tàn nhẫn hạ độc thủ với tay trói gà còn chặt…”

      vội vã muốn thóat , quên những thù hận cũ thế nhưng lại nắm chặt thả, ngượclại lần nữa nhẵ nhở !

      Miệng luôn lời muốn bù đăp, để cho tâm hồn sợ hãi, phương thức của quá mức tàn nhẫn, lam cho thôi đau log vì bác Hắc lần nữa và biết thêm chuyện làm sau lưng !

      Nắm chặt tay giận quá hóa cười, dùng bàn tay ấm áp dày truyền sức mạnh cho :”Đúng, có lẽ so với trước đây em càng căm hận hơn, nhưng vẫn lựa chọn lam như vậy, thà rằng em hận , cũng muốn em mang nỗi áy náy với bác Hắc cả đời. biết em sợ hãi những ì, nhưng tất cảđều qua rôi, muốn làm em vui vẻ, làm em được giải thóat nhất định phải làm cho em biết chân tướng”

      “Nhưng tôi biết xong, cũng chẳng thấy vui vẻ…” sâu xa

      , cho tới bây giờ, em chưa từng dược vui vẻ, em đơn giản, ý nghĩ đều viết ngay mặt , vui vẻ hay , vừa nhìnlà thấy ngay. Lương thiện như em , magn tội danh hại chết bác Hắc trê Lưng, nhất định là cái gai đâm vào lòng em mãi mãi, muốn nhổ hết mọi gai góc cho em, dù sao trong mắt em cũng là kẻ tội ác chồng chất, sợ có thêm tội danh nữa, cũng là lúc mợ Hắc phải nhận trừng phạt, nên vì những hành động vviệc làm của bà ta mà lãnh lấy trách nhiệm”

      Hắc Diêm Tước vươn tay nhàng lôi Tường Vi lên ngực , tiếp:”Có lẽ, em cảm thấy quá độc ác, thừa nhận , đời này ngoại trư em là người vô tội duy nhất mà trừng phạt, những kẻ khác đều là xứng đáng! Sản nghiệp nhà họ Hắc vốn , biết có bao nhiêu người có thể vì những thứ tiên tài quyền thế này mà rat ay độc ác, tranh đọat quyền lợi có khối người tranh quyền đọat thế, ba chính là thua ở chỗ tin nhầm bọn người nhà họ Thẩm, mới có thể thất bại thảm hai. tranh đấu thương trường còn máu me hơn chiến trường gấp trăm lần, đó chỉ là trắng trợn chém giết, có khói thuốc súng, nhưng có thể làm em cả ngày run sợ, lúc này cũng có thể nhà tan cửa nát! Sản nghiệp lớn, ke địch càng nhiều, bên người có biết bao nhiêu sài lang hổ báo, bao nhiêu người nhìn chằm chằm đợi Hắc thị đóng cửa, nếu như mạnh hơn bọn họ,, bất cứ lúcnào cũng có thể bị xé nát!”

      Trong ngực, bàn tay an ổn khẽ co rút lại, Tường Vi nhạy cảm hơi lui ra, có thể cảm thấy lòng bàn tay ấm áp cũng hơi rung động

      Lần đầu tiên nghe thấy những lời này , cũng là lần đầu tiên lạnh lùng ít , lại với nhữn glời trong lòng. thừa nhận, có hơi cảm động, có lẽ thế giới của có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng ma giờ phút này rất sợ hãi, rất spj tiếp nhận bù đắp, rất sợ trong lòng thóat ra mấy bong bóng khó hiểu

      “Nhưng…Tôi hợp với thế giới của ah, chúng ta cùng loại người…”

      vậy, bọn họ khác nhau quá xa, quá cương thế, quá yếu đuối, vốn phải là người ở cùng thế giới,cứ thế mà kết hợp, chỉ làm cho bị lien lụy, cũng chỉ vì mà khổ sở

      Hắc Diêm Tước bị những lý lẽ trong cái đâu của làm cho tức chết, phát ôm lấy thân thể , áp sát , thạt cẩn thận tránh bụng , ôm vào trong lòng vội vàng

      tin những thứ này. Chúng ta cùng sinh tồn trong thế giới, chỉ là chưa tìm được cách thức chung đụng thích hợp mà thôi, nhưng từ bỏ! Ngược lại là em, đừng có sợ hãi nữa, nên yêntâm chờ sinh con mới đúng!”

      “Chuyện em lo lắng giải quyết hết, chuyện em mong muốn, cố gắng hoàn thành. Nếu em chịu tin, chúng ta có thể lại dùng hẹn ước để bảo đảm, thực được tất cả mọi hứa hẹn với em và con của chúng ta, đảm bảo làm mấy người tổn thương mảy may, đảm bảo mấy người có thể sống vui vẻ ở nhà họ Hắc. thương nhân, chỉ biết tới thực tế , những chuyện đương hư cấu gì đó, cũng vậy, muốn bù đắp cho em, nhưng tổn thương ít người, nhưng chỉ muốn bù đắp cho em, bởi vì với , em là độc nhất vô nhị. Những điều này, em hiêu ?

      Tường Vi đột nhiên cảm thấy, đêm nay nhất định là có phép màu đó, bởi vì cảm thấy Hắc Diêm Tước hững lời này rất ràng mạnh mẽ, là làm cho người ta kinh ngạc quá , lại có thẻ ra những lời này

      ở trong lòng , là độc nhất vô nhị sao?

      Trong lòng có chút ít cảm xúc, tự nhiên khẻ mở đôi môi mọng:”…Khônghiểu…Rốt cuộc tôi có làm chuyện gì , sao lại đột ngột thay đổi thái độ với tôi?”

      Hắc Diêm Tước hiít sâu hơi, bàn tay nhàng vuốt ve mu bàn tay, đôi mắt sáng trong màn đêm dệt ra tấm lưới ấm áp

      ra cân làm gì , lẳng lạng chở đợi về, lẳng lặng cho thấy hoa tường vi dù màu sắc, lẳng lặng tin tưởng, cho hạnh phúc, có lòng tốt, những thay đổi này, đến từ chính cuốn nhật ký bị tàn phá, ghi lại quá trình lớn lên

      chưa hề , cuốn nhật ký đó, bị giữ. Hơn nữa, trongmột tháng ở A-rập Saudi, ôm cuốn nhật ký, đọc chăm chú, mỗi lần đọc, cũng khổ sở theo những bi thương của

      Có lẽ số mệnh định từ lâu, bắt đầu tưf khi cầm ống nhòm, tư sân thượng dòm gó vào căn nhà gỗ của , làm cho chú ý tới , dần dần bị hấp dẫn, dần dẫn có thói quen theo dõi cuộc sống của , ó ở bên , cho dù giây cũng khó chịu

      ôm chặt , gì nữa chỉ lẳng lặng ôm, cực kỳ lâu, cho tới khi nghr được tiến ghít thở dều đều , cả phòng yên tĩnh cho tới khi mệt mỏi ngủ say trong lòng , mới chậm rãi gằn tưng chữ :

      “Thứ nhất, cưới em gả, nếu cưới, em phải gả”“Thứ hai, hứa rằng…. bao giờ phảnbội em, bao giờ để em rời

      “Thứ ba, vĩnh viễn chỉ thuộc về mìnhanh, xa rời, đời đời kiếp kiếp mãi mãi…”

      Chất giọng trầm thấp chậm rãi vang vọng trong khí, là hưa hẹn, là lời thề, so với việc còn có sức thuyết phục hơn

      rất lòng, làm , cũng rất dũng cảm

      Dũng cảm này tới từ chính hoàng tử Troy, buông tha tất cả, chỉ vì muốn lấy được trái tim người phụ nữ, tiếc đến dưới thành, đại động chiến tranh!

      Vậy nên, chính là hoàng tử Troy, từ nay về sau bắt đầu bảo vệ người phụ nữ của
      Last edited by a moderator: 13/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 421: Vết thương trong ký ức

      “Tước, chuyện mợ Hắc, có phải là hơi ác độc quá hay ?”

      Trong thư phòng Hắc Diêm Tước, Mỹ Nhi, bưng chén canh tẩm bổ vào trong, sau khi đặt xuống, bèn mở miệng hỏi người ngồi làm việc với máy tính phía sau cái bàn – Hắc Diêm Tước.

      Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, trong ánh mắt lạnh lùng ấn chứa tia suy tư, qua hồi lâu, Hắc Diêm Tước ngước mắt, mấp máy môi: “Từ lúc nào mà, quan hệ của và bà ta thân thiết tới mức đặc biệt chạy tới đây cầu tình cho bà ta?”

      Để mặc cho mợ Hắc làm ác nhiều năm như vậy, mặc dù rất là phù hợp với chính sách nuôi dưỡng sài lang của , nhưng vi phạm vào chuyện kiêng kỵ, tuyệt đối cho phép! Huống chi, mụ già đó làm người phụ nữ của đau khổ, tuyệt đối có khả năng dung túng cho bà ta!

      Mỹ Nhi trầm ngâm nửa ngày, thở ra hơi, đứng thẳng người, trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên, “Cũng phải, cũng biết là cái ngày Mỹ Nhim bị tai nạn giao thông ý, mợ Hắc chăm sóc Mỹ Nhim, mới khỏi nhanh hơn chút, hôm nay nghMỹ Nhi những người giúp việc kia , mợ Hắc bị nhốt, Mỹ Nhim biết khả năng của , để cho mợ Hắc sống hay chết chỉ cần câu của thôi.”

      Ngón tay gõ mặt bàn của thoáng dừng lại, rồi chuyển lên khẽ vuốt đuôi lông mày, Mỹ Nhi mặt trát đầy son phấn và Mỹ Nhi trước tai nạn có chút khác biệt, nhưng bác sĩ , do bị ma sát trong vụ tai nạn, làm cho phần lớn làn da người ta bị tổn thương, muốn phục hồi lại như cũ cần có thời gian, có điều, nhướn nhướn mày, “Trang điểm quá đậm, tốt cho việc hồi phục vết thương. Mỹ Nhi, chuyện mợ Hắc tôi xử lý, ngược lại là , tôi rồi, bồi thường cho , nên , muốn bao nhiêu tiền? Tôi lập tức viết chi phiếu cho .”

      có nguyên tắc làm người của mình, Mỹ Nhi là do đụng bị thương, chịu trách nhiệm cũng là đúng, nhưng có nghĩa là ta có thể tùy tiện nhúng tay quản lý chuyện trong nhà , bao gồm cả chuyện của Tường Vi.

      hiểu tâm tư của Mỹ Nhi, cho nên tối qua bàn cơm, muốn nghMỹ Nhi được chính miệng ta chúc mừng, cũng cho thấy địa vị của Tường Vi và tình cảm của , có thể cho Mỹ Nhi, trừ tiền bạc cũng chỉ có tiền bạc.

      “Tước… Mỹ NHIm cần tiền của , lần tai nạn giao thông đó cũng là do Mỹ Nhim cẩn thận mà lao ra, để ý tới xMỹ Nhi của . Mỹ NHIm… Mỹ NHIm gần như còn nơi nào để nương tựa nữa, Mỹ Nhim chỉ mong có gia đình ấm áp. Mỹ NHIm biết Mỹ Nhim nên có bất kỳ hy vọng xa vời nào với , Mỹ Nhim chúc phúc cho và Tường Vi tới khi đầu bạc… Nhưng mà, có thể cho Mỹ Nhim cơ hội được , cho Mỹ Nhim làm Mỹ Nhim nuôi của …, Mỹ Nhim … Rất khát vọng có gia đình ấm áp…”

      Mỹ Nhi dụng tâm kín đáo , dáng vẻ điềm đạm đáng , nước mắt rơi liền rơi, vốn chẳng cần diễn tập.

      Nhăn nhăn lông mày, Hắc Diêm Tước hờ hững : “Mặc dù tôi thấy rất kỳ lạ, điều gì làm có gan với tôi những điều ? Hắc Diêm Tước tôi đây chưa bao giờ có Mỹ Nhim , cũng có ý tưởng nhận Mỹ Nhim nuôi, cuộc đời tôi có người phụ nữ và các con của tôi là đủ. Về cái gia đình ấm áp mong đợi, tôi đây xin lỗi, tôi thể nào cho điều này được, nhưng tôi có thể giới thiệu cho quMỹ Nhin với những người giàu có, những việc khác quá giới hạn rồi đấy. Được rồi, tôi còn có việc, có thể ra ngoài.”

      là thương nhân, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, tuyệt nhân nhượng, từ trước tới nay luôn như vậy!

      Mỹ Nhi gật đầu cái, nhịn được mà rơi nước mắt, nhếch nhác rời khỏi căn phòng, khuôn mặt có tia quái dị, lóMỹ Nhi lên rồi biến mất ngay.

      Thư phòng ngay lập tức yên tĩnh lại, Hắc Diêm Tước tăng tốc độ động tác trong tay.

      Gần đây, vì cố dành nhiều thời gian ở bên Tường Vi, giờ đây phải làm nốt số phần công việc.

      Kể từ sau khi giải quyết xong chuyện của mợ Hắc tối qua, sáng nay, khi Tường Vi còn trong giấc mộng, rời giường để tới công ty rồi, vẫn bận cho tới tận bây giờ còn chưa kịp xMỹ Nhim xét thế nào. biết hôm nay tâm trạng bình ổn lại chưa, tối qua, đến khi những lời kia, sớm ngủ thiếp vì mệt mỏi.

      Tình là cài gì, ra bản thân Hắc Diêm Tước cũng chẳng ràng cho lắm, chỉ là, đối với Tường Vi, cảm thấy !

      Bờ môi tuấn nâng lên mộ nụ cười tiếng động, nhàn nhạt, mơ hồ dưới ánh đèn, rồi lại chân , toát ra hương vị ấm áp, chân thành, sâu sắc, cảm giác hạnh phúc ngày càng tới gần…

      Tường Vi ngồi giường, cửa bị mở ra, Mỹ Nhi thẳng vào trong.

      “Mày thắng!”

      Mỹ Nhi nhìn Tường Vi, trong ánh mắt có hận ý lạnh lẽo, có vẻ như cố nhịn thứ gì đó xuống, sau đó lặp lại, “Mày thắng! Mày khiến mợ Hắc phải vào nhà giam có ngày ra, mày khiến Tước mãi mãi chỉ để cho tao ở trong phòng khách, mày thắng, Thẩm Tường Vi, mặc dù tao biết mày dùng thủ đoạn gì, nhưng mà… Mày thắng rồi!”

      Tường Vi biết đáp lại thế nào, tại, dường như cũng đúng! Vẻ mặt Mỹ Nhi, ánh mắt cũng làm cho người ta kinh ngạc, vừa quMỹ Nhin thuộc vừa xa lạ, cho người ta loại cảm giác khó . Mỹ Nhi nắm chặt quả đấm, ép mình tỉnh táo và lý trí lại, đôi môi đỏ tươi mím lại thành đường thẳng, cắn chặt răng, cắn chặt, biết dùng bao nhiêu sức lực, dần dần ở khóMỹ Nhi miệng trào ra tia máu…

      Tường Vi chấn động, thấy Mỹ Nhi chảy máu mà ghê, đứng lên từ giường, rút ra tờ khăn giấy đặt tủ, đưa tới trước mặt Mỹ Nhi, chưa gì cả.

      Mỹ Nhi mắt lạnh nhìn khăn giấy trong tay , thèm để ý gì tới bờ môi bị cắn phá, ngược lại cười lạnh: “ cần giả mù sa mưa, tao cho mày biết, trận chiến này, tao vẫn chưa thua đâu, vị trí bà chủ nhà họ Hắc, tới phiên mày làm đâu! Mày hãy nhớ kỹ cho tao, thù oán giữa chúng ta quá nhiều, tao bỏqua cho mầy dễ dàn như vậy đâu”

      Trầm mặc hồi lâu, qnhin vẻ mặt u của Mỹ Nhi, máu khóMỹ Nhi miệng chay tới sàn nhà, ta tức giận, gần như điên cuồng lên!Nhưng t achMỹ Nhi đấy rất tốt, tay đMỹ Nhio găng,toàn thâncũng bao bọcchặt chẽ, chỉ có khuôn mặt trát đầy son phấn lộ ra, vặn vẹo kinh khủng

      “Tôi hề muốn trânh giành với bất kỳ thứ gì, hoặc là người nào!Chúng ta vốn đâu quMỹ Nhin biết gì, chỉcó lần duy nhất, là đêm đó, người trung đông kia vào phòng , nhưng những chuyện này đâu phải là chủ ý của tôi.Vỉtí bà chủ nha học Hắc, tôi cũng muốn làm gì, có thMỹ Nhir ghi tạc bất mãn và oán hận lên đầu tôi, có điều…”q dừng lại, sống lưng cứng ngắc, gương mặt lạnh nhạt giữ vẻ tỉnh táo kiên nghị,”Nếu muốn thương tổn con tôi, trước hết phải hỏi qua con dao của tôi

      Trong tay đột nhiên có con dao gọt trái cây sáng trắng, ánh sang như đâm vào mắt Mỹ Nhi, thân thể ta thMỹ Nhio phản xạ lùi về sau bước

      Cắn chạt hàm răng, nhin q , tức giân phun ra câu:”Được!Rốt cuộcthi con thỏ cũng cóvuốt sao?Tao mỏi mắt mong chờ, kiếp này, nếu phải là mày châMỹ Nhit là tao lìa đời!”

      xong Mỹ Nhi đạp giày cao gót thở phì pho bỏ

      Rũ vai xuống, q dõi mắt thMỹ Nhio bóng lưng Mỹ Nhi, chợt cảm thấy tấm lưng này có hơi quMỹ Nhin thuộc, nhưng lại xalạ, cảm giác có chõ nào rất kỳ quái, ra

      Mợ Hắc bị đưa vào tù sao? Trong lòng khỏi thấy tiếc nuôi

      Vuốt vMỹ Nhi lồng ngực bất an, mình tiến vào phòng tắm, khi nhìn thấy cánh cửa kính, tâm trạng có hơi xao động, cánh cửakính này, bao nhiêu năm rồi đều dung màu hoa, các loại vật liMỹ Nhiu luôn được cải tiến ngừng giống như cái tính cố chấp của , nếu quMỹ Nhin dùng thứ duy nhật, cả đời cũng đổi, giống như xMỹ Nhi của chẳng hạn

      Cánh cửa kính này, khắc sâu vào trong ký ức của , chỉ sợ là đêm năm 15 tuổi ấy, bị đưa làm qua tặng, khi pháttác chứng cuồngloạn, ép lên cánh cửa kính vỡ, điên cuồng bóp chặt cổ , lưng , những mảnh kính vỡ cắtlên từng vết thương , đau thấu tim gan, máu thịt bMỹ Nhi bét, vẫn con lam cho thấy spj! Đêm nay sống lưng như vẫn lờ mờ cảm thấy đau đớn

      Ngón tay run rẩy, đẩy cánh cưa kính ra,q vào phòng tăm, ngước mắt , nhìn tấm rèm tinh xải trướcmắt, nàhng kéo ra, nội thất phòng tăm sáng loáng đập vao mắt

      Trong lòng căng thẳng nhớ lại năm kia, bị dùng dây trói chặt, trMỹ Nhio ngược ống thép, điên cuồng của , chiếm đọat , nỗi đau vẫn còn mồm , ràng như thế, lúc cổ tay bị ghim chặt tạo ra những vết ứ ngân đau đớn, bị trMỹ Nhio ngược như phạm nhân, vô tình lãnh khốc tàn nhẫn lăng nhục

      Thở dài hơi, lướt qua tấm rèm, tới bồn tăm hình giọt nớpc. Môt cái bồn tămkhông sâu lắm. rất rộng rãi, đủ chứa ba người

      Màu sắc trong phìng tăm chưa từng thay đổi, vẫn được giữ fin hoàn chỉnh sứtmẻ, vẫn phong cách thiết kế cao quý, thanh nhã

      Vặn đầy nước tẩy sạch tấtcả mọi mệt mỏi

      Vuốt vMỹ Nhi hồ tăm bóng loàng, trong đầuđột nhiên lên cảnh năm ào bị ngãvỡ bánh chè!

      Trong lòng kinh hãi, đáng sợ, thương tích ngươi đàn ông lưu lại người , gần như đếm đươck, mỗi bước đều nhớ lại những tànnhẫn, mỗi chỗ đều la những chuyện khiếp đảm làm tim đập nhanh…

      Nhưng làm sao? Cho dù trong lòng có nỗi ám ảnh khó có thể triệt tiêu đúng như lời đêm qua, cho ah cơ hội bu đắp. rất chân thành, lời đêm qua, vẫn ghi tạc trong đầu , chỉ la, khi hỏi tại sao lại thay đổi thái độ với ,a n him lặng lâu, mãi cho tới sau khi ngủ say, biết thêm gì , đến giờ vẫn là môt bí

      Cũng tốt, có lẽ lương tâm bộc phát là do đứa bé trong bụng , có lẽ trong những năm qua, cũng mệt mói, muốn ây dựng gia đình

      ra , đều giiống nhau, đều hứng chịu nỗi vất vả có ba mẹ bên cạnh. mang mình thù hận quá sâu, từng hoài nghi chỉ lần, người đàn ông này cứ như được tạo thành từ thù hận

      Nhưng nay, khi tất cả phai nhạt, chỉ còn lại năm tháng bình thản lướt qua đôi tay, về sau này có thêm bao nhiêu đau khổ, biết, vậy , có nên tin tưởng hay

      Ôm nỗi nghi ngờ sâu sắc, dần dần ngủ thúMỹ Nhip trong bồn tăm, do mang thai, càng này càng trở nên thích ngủ. Cũng vì thỉnh thoảng Hắc Diêm Tước tỏ ra quan tâm và dịu dàng, chậm rãi làm cõi lòng căng thẳng của bình tĩnh hơn, có nên tin tưởng, chính là độc nhất vônhị của ?

      Đợi khi Hắc Diêm Tước làm xongcô ng việc, lúc qua cửa phong Tiểu Trạch, tiện đà mở ra, mới phát cậu bé vẫn chưa ngủ, nằm lỳ giường chơi mấy chơi điện tử

      nhăn mày, qua, ah gì, tắt máy chơi điện tử, cố hết sức làm cho giọng mình dễ nghMỹ Nhi :”Trẻ con nên ngủ từ lúc 9 giờ”

      Cậu bé bĩu môi với Hắc Diêm Tước cái, phục vứt vao chăn”Tôi mới phải trẻ con”Ngay sau đó, giở tính trẻ con, trùm chăn kínđầu

      “Sao?Phát cáu chứ gì?” Hắc Diêm Tước tới, có lẽ vẫn chưa có kih nghiệm làm ba, cũng phải là người ba tốt, nhưng từ nay về sau, cố gắng khai thông với các con, chờ lát, kéo csi chăn của Tiểu Trạch xuống, khẽ,”Con thân là con cháu nhà học Hắc được thiếu lễ phép với người lớn như vậy, nếu có chuyện gì. Phải học được cách tự mình giải quyết chứ phải giở tính trẻ con”

      “Tôi vốn chính là đứa trẻ hừ!” Cậu nhóc, hừ cái mạh bằng mũi, câu trước đá câu sau làm buồn cười

      Siết chặt gương mặt tròn tron của cậu bé, lộ ra ụ cười hiếm thấy:”Vậy cho ta biết, rốt cuộc là tại sao con ngủ được, tại sao vui?”

      “Hừ, đều là do ông đáng ghét! cho tôi ngủ vớimẹ, lại cho tôi tới chỗ thầy, tôi quMỹ Nhin ngủ mình, ông ó biết ?”

      Giọng buồn buồnvọng ra từ trong chăn, cậu bé oán trách nhìn Hắc Diêm Tước, có ba cũng chẳng là chuyện tốtt, ông ta tranh mẹ với nó!

      phải ta rồi sao, trong bụng mẹ con có Mỹ Nhim hỏ hoặc là Mỹ Nhim trai , thể ngủ cùng con, lỡ như con làm mẹ con bị thương, với lại là con của ta, sao lại suốt ngày chạy tới chỗ Tưởng Diệp hả ?”

      lắc đầu cái, bất đắc dĩ. Cólẽ năm năm thiếu sót kia làm cho mất cơ hội chung sống với Tiểu Trạch . Cậu bé đặc biết dsinh mẹ, cũng là chuyện có tình có lý, nhưng q có thai, thích hợp ngủ chung với thằng bé, trẻ con ngủ yên ổn, lỡ lam bị thương phải làm sao?

      “Ai là con ông? Chúng ta là an hMỹ Nhim tay áo thôi!” Câu nhóc vui lại hừ cái


      Chương 422: Nhu tình

      em tay áo???

      Lông mày cau lại, “Ai với con như vậy?”

      Nhìn khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Trạch, là phiên bản của , chẳng cần nghĩ cũng đoán được, trừ Tưởng Diệp ra làm gì có ai khác tẩy não đứa con ngốc của , nghĩ ra người nào khác.

      “Hừ! Mới với ông! Tôi chán ghét ông!” Cậu nhóc giương nanh múa vuốt, nhe ra hai cái răng mèo đáng , hai đôi mắt sáng chói mở to chút sợ hãi nhìn Hắc Diêm Tước chăm chú, tâm trạng bất mãn viết ngay mặt.

      “Vậy con có biết, con bị cái người về em tay áo kia lừa gạt hay ?” Hắc Diêm Tước bĩu môi, mặt dù vẻ mặt vẫn khốc khốc, nhưng trong ánh mắt lên nụ cười khó có được, có ý hừ lỗ mũi , “ em tay áo là cách mắng người!”

      “Ông mới lừa người!” Tiểu Trạch thuận theo bĩu môi, lần nữa trùm chăn lên đầu, muốn nghe chú bại hoại xấu thầy!

      tin ngày mai hỏi mọi người , xem ta có lừa con hay . Cuộc đời người đàn ông căm hận nhất là chuyện, có người muốn làm an hem tay áo với ta! Nếu có người nào vọng tưởng có ý với mẹ con, ta thiến ngay!”

      Kẻ ngu cũng hiểu được ý tới Tưởng Diệp, cũng làm đàn ông, hẹp hòi giống muốn mượn miệng con trai uy hiếp người đàn ông khác, tệ đâu nhỉ? Ừhm, tuy có xúc phạm tới uy nghiêm của , nhưng cũng định để cho tên Tưởng Diệp kia tiếp tục chiếm đoạt mẹ con các .

      Người phụ nữ định, há lại có thể để cho người khác nhúng chàm hay sao? Có ý tưởng thôi cũng thể chấp nhận được!

      “…” Tiểu Trạch trong chăn buồn bực tức giận chịu lên tiếng, hôm nào đó nó hải hỏi thầy nó xem ,chú bại hoại có đúng hay , hừ!

      “E hèm, ngoang ngoãn ngủ , nên suy nghĩ lung tung. Ta săp xếp xong trung học, cuối tuần bắt đầu con chinhs thức nhập học” Đứa trẻ của cần phải được hương nền giáo dục quý tộc chính thống, tương lai thừa kế vương quốc nghiệp của , cả ngày ở chung với tên trộm ổn

      “…”

      Cậu nhóc vẫn núp trong chăn, khônghtèm để ý tới chú bại hoại , cuối tuần phải tới trường sao? Lông mày nho nhíu lại quá đỗi, pphải học có được , hix hix…

      Đợt chút lâu cũng thấy cậu bé động đậy gì, lần náy nhàng vén cái chăn trùm lên đầu thằng bé, lúc này mới biết, ra tên hóc ngủ thiếp từ lúc nào

      Nhưng vẻmặt vẫn bí xị, xem ran gay cả ngủ cũng chịu đàn ghoàng

      Trong mắt Hắc Diêm Tước lên chút dịu dàng trong lòng trào lên cảm giác yên bình ấm áp. Dém chăn cho con trai, lúc này mới đứng lên, tắt đèn, đóng cửa phòng

      Trở lại phòng nhủ, bên trong phòng ngủ bật ngọn đèn màu vàng, đó là thói quen của

      Trong phòng có chút lạnh lẽo, cửa kính phòng tắm dội ra thứ ánh đèn màu trắng, rất im ắng, làm ấm lòng người

      Khi vượt qua sàn nhà, ah tinh mắt cảm nhận được vết máu khô khốc sàn nhà, trong lòng căng lên, vội vàng vào phòng tắm kéo rèm ra, sợ Tường Vi có chuyện

      Lúc này mới thấy, nghiêng minh tựa vào thành bôn tắm, hai gò má mêm mại, bời mi như chiếc quạt lông khẽ cong che đậy đôi mắt ngọc, rất an tĩnh khẽ lim dim, mấy sợi tóc rũ xuống khuôn mặt, có hương vị cổ điển khó diễn tả băng lời, bờ moi đỏ tươi hơi vểnh lên, cảm giác khẽ nhếch lên,như bức tranh vẽ, lam cho ngươi ta phải nín thở, nhịn xuống nội tâm gợn sóng, trong làm hơi nước lượn lờ, giống như tiên nữ hạ phàm…

      Trong mắt dần dân tụ tập mây den, đôi mắt u ám bịhinh ảnh này hấp dẫn sâu

      Đây là người phụ nữ của

      Sau bao nhiêu năm thêm bao nhiêu tuổi, nhưng vẻ đẹp của vẫn mang tới cho quá nhiều rung động, kinh ngạc như vậy, chịu đựng hành hạ lâu dài nhưng vẫn hề nhiệm hạt bụi, bị làm bẩn chút nào, vẫn còn trong sáng tuyệt vời như thế

      tinh khiết, vẻ đẹp của như chiếu sáng dơ bẩn

      đành lòng quấy rầy bức họa tuyệt thế ,nhưng nếu vớt lên khỏi bể tắm, trận cảm lạnh..Cũng tốt chút nào

      Khóe môi cong lên nụ cười khógặp. cởi bỏ quần áo người, thân thể tráng kiện bước vào trong hồ tắm, may sao nước vẫn còn đủ ấm

      Có điều ót sóng nước lay động, cũng dễ dàng làm Tường Vi tỉnh dạy

      Bỗng dưng giống như con thỏ bị giật mình, mở đôi mắt tuyệt đẹp ra, ngay lập tức cơ thể trần trụi tinh tráng đập vào mắt, ngay sau đó là vật giữa hai chân , to lớn hề che đậy làm cho đáy mắt giật mình, tạo ra hơi sợ hãi

      “Ấy!”

      Hai gò má trở nên đỏ hơn, q ache mắt theo bản năng, hơi thở yên hơi phập phồng “Làm sao lại ở đây?”

      Thân thể đàn ông đối với , mãi mãi luôn rung động như vậy!Cao lớn như thần Dớt, thanh kiếm tràn đầy khí phái cương dương, quả thạt từng là ác mộng với !Nhưng con nai con trong đầu vẫn nhảy nhảy lên, người đàn ông này mấy chục năm như ngày, vẫn có sức hấp dẫn trí mạng, thân thể bề ngoài hoàn mỹ, mặc dù bên trong tà ác như ác ma vậy

      Hắc Diêm Tước thấy bộ dáng ngượng ngùng Tường Vi, trong mắt xẹt qua tia true ghẹo ấm áp, khom người xuống, dần nhập vào làn nước, vươn mở hai cánh tay, vừa khóe vòng chắc lấy thân thể Tường Vi, cười khẽ:”Đấy vốn là phòng của , tại sao lại thể ở đây?”

      Người này vĩnh viễn ăn như vậy, chẳng có câu nào thuận tai!

      Tường Vi mín môi,”Vậy thả tôi , tôi ngủ chung giương với Tiểu Trạch”

      “ha ha, hai mẹ con em là giống nhau! Em muốn ngủ chung giường cũng được, có chỗ em có thể lựa chọn” Càng ngày cang cảm thấy, việc true chọc con thỏ này càng lúc càng khiến thích thú hơn, so với nhữn gkhóai cảm hành hạ ngày trước, giờ phút này, càng vừa ý với ấm áp mền mạiày hơn

      “Là chỗ nào?” Để bàn tay che mắt xuông, Tường Vi mở to đôi mắt nghi ngừ, ngưng mắt nhìn người đàn ông bước từng bước đến gần, hìnhnhư nét mạt dễ chịu hơn rất nhiều so với vẻ dữ tợn ngày trước, ít nhất bây giờ, có thể bắt được vết cười hài hước khóe môi

      Phù phù tiếng, trong lòng như bị kéo xuống, gương mặt của càng lúc càng đỏ…
      Last edited by a moderator: 13/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 423: Dòng nước ấm

      “Ở trong lòng !”

      hé cười, lộ ra hàm răng trắng bóng như tuyết, nụ cười ràng, ừhm, người phụ nữ của hình như hơi đần chút.

      …” Ngón tay ngọc lướt qua cánh tay tráng kiện, e lệ mà kinh hoảng muốn lách qua cánh tay .

      “Đừng động!” cắn chặt răng, mỗi lần vô tình đụng chạm da thịt với , đến ngay cả dòng nước ấm lay động gợn sóng, cũng làm lòng xao động. Cánh tay mạnh mẽ phát vươn ta vững vàng ôm lo lắng vào trong ngực, thầm hít hương thơm của , hơi giọng, “Đừng động…”

      “Hắc Diêm Tước ….” Tường Vi bất đắc dĩ hô lên, người đàn ông này dạo này kỳ lạ!

      “Gọi là Tước!”

      thầm, cúi người sát vào cần cổ thơm mát của , nhịn được mà liếm hôn, bao nhiêu năm rồi, gọi là tiên sinh, mà gọi thẳng tên , bao nhiêu phụ nữ cầu xin muốn tiếp cận , hoàn toàn để ý, trái tim chỉ rộng mở vì con thỏ này, cho thời gian để bình phục lại vết thương, , nhưng quá hấp dẫn rồi…

      “… Ách, buông tôi ra…”

      đụng chạm làm làn da mềm mại trắng nõn khẽ run, mỗi dây thần kinh đều căng ra, trong lòng mềm nhũn, vẫn chưa thích ứng được với dịu dàng của , trong lòng luôn có tấm ngăn cách mỏng, những chuyện cũ cách nào quay lại được, mỗi cảnh lại tái trước mắt, vẫn là mà, tháo xuống tấm mặt nạ của mình, làm chống đỡ được, thậm chí… Quá dễ dàng lạc vào nhu tình mật ý của người đàn ông này, việc này làm lo lắng sợ hãi, dám chắc mình có dỡ phòng bị với người đàn ông này xuống hay , có dũng khí tiếp nhận những đau đớn cũ lần nữa!

      “Suỵt…” Khẽ cắn lên chỗ xương quai xanh có hình dáng tuyệt đẹp của , thần kinh bị kích thích, làm thở khẽ từng trận, bàn tay khoan hậu của ôm
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 424: Hạnh phúc (1)

      Tường Vi rũ mắt, dòng nước ấm này, dường như tràn ra từ trong nơi sâu thẳm nhất của thân thể, giống như suối nước chảy qua đường ống làm nóng, chậm rãi làm cơ thể hơi lạnh của ấm lên.

      “Tại sao?” vẫn dùng giọng trì ách hỏi, “Tại sao muốn cưới tôi? Vì bọn trẻ?”

      Có phải vì con nên mới cưới?

      Hắc Diêm Tước có chút oán hận, người phụ nữ ngu xuẩn! Người phụ nữ làm người ta thể thương tiếc!

      Ngay cả chính cũng biết, thái độ của mềm mại cực kỳ.

      Nhìn Tường Vi u mê, tỏa ra sức quyến rũ đặc biệt, cuối cùng Hắc Diêm Tước nghiêng người, chậm rãi áp lên , chống hai cánh tay, để mình đè lên .

      bao nhiêu lần rồi, vì cần đứa trẻ mà ‘bị buộc’ phải cưới người phụ nữ.”

      xong thở dài, cúi người bắt đầu tỉ mỉ hôn Tường Vi, ừhm, hương sữa thoang thoảng trong hơi thở bình thường vốn ngọt ngào! Là tác dụng của sữa tắm.

      Tường Vi cúi đầu, né tránh liếm hôn, nụ hôn của làm tự chủ được mà đắm chìm, nhưng… sợ thô bạo giống như quá khứ vậy, sợ làm tổn thương bọn

      Nhưng tránh được thế công của Hắc Diêm Tước, tiến quân thần tốc, trong nháy mắt cướp hô hấp của , mút cái lưỡi xinh xắn của , cảm thụ thân thể hoàn toàn uyển chuyển phía dưới, gương mặt xinh đẹp như hoa đào, hai bầu ngực trắng như tuyết nở nang, … nỉ non thở gấp, ngượng ngùng tạo ra sức quyến rũ làm cho hưng phấn tới toàn thân nóng lên, cả cơ thể căng thẳng đến mất cả lý trí!

      Cảm giác hoàn hảo hơn cả trong tưởng tượng. tưởng tượng rất nhiều lần, làm tình với . hạnh phúc đẹp đẽ, lại khổ sở đè nén, cơ hội hoài niệm cũng cho
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 425: Hạnh phúc (2)

      Lúc này Tiểu Trạch, mặc quần cụt liền thân màu đen, đầu đội cái mũ có viền hoa màu vàng, là đáng .

      Tường Vi ngẩn người, bị lời con chọc vui, “Ha ha, Tiểu Trạch vốn là trẻ con mà!”

      Khuôn mặt bé đẹp tới mức quá đáng của Tiểu Trạch nhăn nhó gần thành đống, “Phụ nữ bọn mẹ, thẩm mĩ đều có vấn đề hết!”

      “Nhóc thối, đừng lôi thôi nữa, phải lên đường thôi.” Giọng Hắc Diêm Tước thiếu kiên nhẫn vọng vào từ ngoài cửa, vì chuyện học, thằng nhóc này khó chịu mấy ngày rồi.

      Tiểu Trạch tình nguyện nhét bàn tay bé vào trong tay Tường Vi, rối rắm ngước khuôn mặt bé, “Mẹ, có thể học ạ, là chán lắm ý.”

      Tường Vi cười ngọt ngào cái, lắc đầu, “Sợ là được đâu.”

      Dắt tay Tiểu Trạch, Tường Vi nín cười, bộ trang phục này của Tiểu Trạch là dễ thương! Nhất thời bản thân kẻ làm mẹ là cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

      Tiểu Trạch dẩu môi, bất mãn lầu bầu suốt dọc đường cho tới khi ngồi vào chiếc xe thể thao của Hắc Diêm Tước.

      Hôm nay, ba nó đích thân đưa nó học, người nhà có mặt đầy đủ, có hương vị hạnh phúc nhàng, dường như rất nhiều năm chưa có cảm giác ấm áp cảm động thế này.

      Hắc Diêm Tước liếc mắt nhìn vẻ mặt ‘thối’ của Tiểu Trạch, kéo khóe miệng cười , “Ây, nhớ ngày xưa khi ta học lúc năm tuổi, ba ta cũng chính là ông nội con, cầm roi quất ta bắt , con xem bây giờ con còn sung sướng hơn nhiều rồi đấy, có mẹ con cùng.”

      “Hừ! Nào có đứa trẻ năm tuổi nào bị bức ép phải đọc sách chứ! ràng là tước đoạt tuổi thơ!” Tiểu Trạch lầu bầu chế nhạo, ngồi trong xe, cơ thể bé cứ như bị kiến cắn, chịu ngồi cho đàng hoàng yên ổn.

      “Ha ha! Cũng thừa nhận mình là trẻ con rồi? Nếu mà tuổi thơ con làm trộm, vậy kiểu tuổi thơ này chẳng cần cũng được.” Khởi động xe, Hắc Diêm Tước nhướn mày , khóe môi vẫn khẽ cong lên, xuất phát!

      Đưa con trai học!

      Trong đầu nhớ lại nhiều năm trước, khuôn mặt nghiêm khắc mà từ ái của ba, gần như là cầm roi bắt đọc sách. Hôm nay, cho dù muốn được như vậy cũng là thể rồi, giờ phút này, hiểu sâu sắc cảm giác trong lòng ba mình, tin là ba trời có linh thiêng chúc phúc cho bọn họ.

      Tới khi xe dừng trước cổng trường học, Tiểu Trạch tay cầm cặp sách, khuôn mặt bí xị xuống xe.

      “Tiểu Trạch, nhớ phải ngoan nhé.” Tường Vi ngồi trong xe vẫy tay với con trai, đột nhiên cảm thấy, để đứa bé học quả thực có chút nỡ.

      Lập tức có giáo viên bước tới, cười , “Người bạn , hoan nghênh em chính thức gia nhập nhà trẻ, hãy theo các chị vào trong trước nhé.”

      Lời của giáo viên vừa mới thốt ra, Tiểu Trạch lập tức trưng ra bản mặt dọa người, “Nhà trẻ?!”

      thể tưởng tượng nổi mà thét chói tai!

      Nó lập tức quay lại lườm Hắc Diêm Tước bình chân như vại ngồi trong xe, giận dữ thét: “Tại sao lại là nhà trẻ? Làm ơn , chỗ này toàn bọn ngu ngốc!”

      Hắc Diêm Tước khỏi nhếch môi, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa: “Aizz, con mới 5 tuổi đầu, nhà trẻ đâu?”

      “Mẹ! Ông ta có nhầm vậy, sao lại cho con nhà trẻ? Đừng có vũ nhục trí thông minh của con có được vậy?” Cậu nhóc tức sôi máu trừng mắt xem thường, vừa vừa định chui vào trong xe, may là Hắc Diêm Tước chuẩn bị từ sớm, khóa toàn bộ cửa xe lại, cậu nhóc mở ra được!

      “Được, vậy ta hỏi con ba vấn đề, con trả lời được, ta liền cho phép con khỏi cần nhà trẻ.” Hắc Diêm Tước vẻ mặt nhàn nhã nhìn chú sư tử con bên ngoài xe, ra đùa bỡn con mình lại vui như vậy.

      “Vấn đề gì?!” Tiểu Trạch gần như biến thành con rồng phun lửa.

      “Vấn đề thứ nhất, ta và mẹ con quen biết lúc nào? Vấn đề thứ hai, ta và mẹ con tạo ra con khi nào? Vấn đề thứ ba, ta và mẹ con…”

      “Ngừng, ngừng, ngừng!” đợi Hắc Diêm Tước xong, Tiểu Trạch ngắt lời nhanh, đôi mắt gần như muốn phu ra lửa, “Hix! Cái này công bằng, chuyện của ông và mẹ làm sao lại hỏi tôi?”

      “E hèm, ai bảo công bằng, có ta và mẹ con meo ‘những chuyện kia’, con tới đây bằng cách nào?” Hắc Diêm Tước nhìn con trai đứng trố mắt cái, chính là cố ý hỏi những vấn đề thằng nhóc trả lời được, ha ha, thằng nhóc này xem chừng hay ho phết, cũng có chút nội hàm.

      “Mẹ!” Tiểu Trạch chịu nổi thét lớn tiếng, Tường Vi mím môi, mặt ửng hồng, ngờ được Hắc Diêm Tước lại đùa bỡn con trai như vậy, nhà trẻ? đúng là uất ức cho Tiểu Trạch rồi, nhưng mà, trẻ con phải là lên trưởng thành theo quá trình, phát huy ngây thơ hồn nhiên của trẻ con sao? Vì vậy, dịu dàng mỉm cười, vươn bàn tay ra ngoài xe, xoa xoa con trai mềm mại tinh tế, “Ngoan, nghe lời giáo viên, Tiểu Trạch nhà mình là tuyệt nhất rồi!”

      “Mẹ, nhưng mà con muốn!” Cậu bé thuận theo, bấu víu tay Tường Vi, chặt chẽ nắm lấy chịu buông.

      Giáo viên vội vàng tới, kéo Tiểu Trạch, nhìn Hắc Diêm Tước xin lỗi cười cười, “Tiên sinh, ngài hãy yên tâm, chúng tôi chăm sóc con ngài tốt…”

      Tiểu Trạch quay đầu lại nhìn Tường Vi híp mắt cười, giãy dụa lần cuối, “Mẹ!” “Đừng giãy nữa, nếu trả lời được, vậy ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tađi.’’ Ngay sau đó, Tiểu Trạch bực bội và loạn đầu mình chặp, oán giận nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước.

      “Mau hẹn gặp lại với ba mẹ nào.” Giáo viên cười ôn hòa.

      “Ông chú bại hoại này mới phải là ba tôi, mẹ, con muốn ngồi cùng chỗ học tập với đám ngu xuẩn kia.”

      Tường Vi cười khổ, tay bịt miệng Tiểu Trạch, cười với giáo veien, “Ha ha, đứa này từ khi còn bé khác biệt với những đứa trẻ khác, mong được giáo để tâm nhiều hơn”

      Chỉ chốc lát sau, chiếc xe kiểu jeep két tiếng dừng ngay cổng vườn trẻ, bé bước từ xe xuống, mặc bộ đồ được trang bị, dáng vẻ tàn bạo, khuôn mặt nhắn đeo cái mắt kính đen ngòm, khuôn mặt trẻ con trắng nõn vênh lên cao cao, cực kỳ có phong cách đại tiểu thư!

      Tiểu Trạch nghiêng đầu sang chỗ khác, bị bé vừa xuống xe đó hấp dẫn, lập tức buoog tay Tường Vi ra, vội vàng câu.”Mẹ, con học nhé!”

      Sau đó hấp tấp vọt tới bên tiểu nương kia, nhiệt tình sấn sổ. “ Này, bạn tên là gì ? Dung mạo bạn nom ưa nhìn nha!”

      “Bích Phỉ Na Lý Trạch Lạc Kỳ” bé liếc nhìn Tiểu Trạch cái, từ trông lỗ mũi hừ ra tiếng , lạnh lùng .

      “Oa, tên là dài nha, từ cái tên tới dáng dấp đều là vẻ ngoại quốc, bạn là người ngoại quốc sao! Hi hi, tớ tên là Tiểu Trạch, rất hân hạnh được quen biết bạn!” Tiểu Trạch mặt cười hì hì, nụ cười du côn ý chang ánh mặt trời, cái miệng ngọt lịm a ~

      bé chu mỏ, từ đầu tới cuối vẫn tháo kính râm xuống, lần nữa liếc Tiểu Trạch cái, “ Mẹ ơi, tên cậu là đàn bà.”

      “ Ây? Hắc hắc, tớ cũng có tên tuổi rất uy mãnh nhé, uhm… tớ họ Hắc, Hắc đủ uy mãnh , Kurosawa! Đủ MAN chứ ?” Tiểu Trạch bất đắc dĩ vụng trộm đổi sang cái họ nó vẫn chịu sửa, mẹ nó, để cưa được con nhóc này, cần phải mượn tới họ của chú bại hoại!

      “ Hừ, cha tôi mới là người đàn ông uy mãnh nhất, MAN nhất!” vừa vừa kiêu ngạo vừa .

      “Hả? Vậy ba cậu là ai?” So MAN với ba người ta. Aizz, bạn là đần, vốn làm sao mà so với nhau được chứ.

      “Chiêm Nỗ. Lý Trạch Lạc Kỳ!” vô cùng kiêu ngạo hừu , cái cằm dường như vênh lên tận trời rồi.

      Khuôn mặt của Tiểu Trạch trong nháy mắt khỏi lên ba vạch đen, cố gắng cố gắng suy nghĩ lâu, sau đó lộp bộp phun ra câu:” Chưa từng nghe thấy “

      “Cho nên mới bảo cậu là đồ nhà quê! Ba tôi ở châu Âu rất có tên tuổi!”

      “ Vậy sao cậu ở châu Âu ấy? Chạy tới đây làm gì ?”

      “ Bởi vì mẹ tôi và ba gây gổ a, rất thích ôm em lén bỏ về nước.”

      “Đó, mẹ tớ cũng thích ôm tớ ra nước ngoài.”



      Bóng dáng hai đứa biến mất trong nhà trẻ.

      Hắc Diêm Tước gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng thằng nhóc, chắc chắn mình hề nghe nhầm, lúc lâu, mới chuyển ánh mắt buồn cười với Tường Vi mỉm cười trong xe,” Bây giờ thằng nhóc này biết cách tán rồi sao? Mẹ kiếp có phải là phong lưu hơi bị sớm ?”

      Tường Vi thu hồi ánh mắt dõi theo Tiểu Trạch, nghe Hắc Diêm Tước xong, phốc tiếng khẽ bật cười.

      Vầng trán người nào đó lập tức lên ba vạch đen, cam lòng mà khởi động xe: ”Em cười cái gì?”

      Tường Vi mím môi, đôi mắt sâu kín có chút oán hận nhìn Hắc Diêm Tước cái, “Này phải trách nó có nguời cha phong lưu a.”

      “…”

      im lặng, gì, săc mặt có chút xanh mét. “ Gia cảnh bé kia là bối cảnh hắc đạo đơn giản , đáng chết, Chiêm Nỗ. Lý Trạch Lạc Kỳ tên kia sao lại giữ vợ cho chặt… nhất định phải ngăn cản con trai đưa thêm người đàn bà phiền phức về nhà!”

      “Chiêm Nỗ cái gì? quen người đó à?” Tường Vi nhướn mày.

      “ Ừ, có nghe , là thủ lĩnh xã hội đen, phải là thứ tốt đẹp gì, hai người tốt nhất là nên tránh xa ra”. tức giận , chiếc xe vững vàng vào làn đường, bộ dáng cau mày, giống như ông bố chân chính của gia đình thường gặp.

      Lông mày Tường Vi bỗng chốc giãn ra, có hơi cảm động , nhìn bộ dạng lo lắng cho con trai, có cảm giác hạnh phúc khó .”

      Những ngày hạnh phúc như thế này, rất dễ dàng làm cho người ta tháo phòng bị xuống, rất dễ dàng làm cho cõi lòng bàng hoàng của dần yên ổn lại, tùy tiện buông lỏng trong thế giới hạnh phúc này.

      có cảm giác , cứ như cùng với Hắc Diêm Tước chậm rãi lao vào mối tình đầu cuồng nhiệt.

      Ví dụ tối nay, sáng sớm hẹn , muốn đưa tới nhà hàng đặc biệt để ăn cơm, đây có thể xem là lần đầu tiên họ hẹn hò ! Giống y như đôi nam nữ thường gặp.

      Khi Tường Vi hơi căng thẳng khoác tay Hắc Diêm Tước bước vào nhà hàng sửng sốt. Nhà hàng biển hoa Tường Vi, Tường Vi đủ màu sắc, tản ra hương thơm ngào ngạt, hoa được bó thành từng bó trang hoàng trong nhà hàng làm cho nó trở nên cực kỳ lãng mạn.

      Hắc Diêm Tước kéo ghế cho Tường Vi ngồi xuống, sau đó, ưu nhã vẫy tay, cần kéo rong tay người nghệ sĩ động đậy, tiếng nhạc violon tuyệt vời liền vang lên, trong nháy mắt, nhạc sống động vang vọng trong cả nhà hàng…

      Đây dường như là cảnh mới thấy được qua ống kính phim thôi, ràng rất là lãng mạng, cũng rất cao sang thanh nhã, nhưng Tường Vi lại nhịn được mà cười. Nguời đàn ông từng lãnh khốc vô tình nghiêm túc dữ tợn, hôm nay lại biết làm ra việc lãng mạn như thế này!

      Nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn của Hắc Diêm Tước nở nụ cười thoải mái tự nhiên, đôi mắt đan sâu thẳm lấp lánh động lòng người, Tường Vi lại nhịn được mà thở dài, trong lòng bắt đầu dậy song.

      “ Cái này, cho em!”

      Giống như nhà làm ảo thuật, trong thoáng chốc, Tường Vi còn chưa khôi phục tinh thần trở lại, bó hoa Tường Vi màu vàng được đưa tới trước mặt , khóe môi Hăc Diêm Tước khẽ cong, người đàn ông này, ngay cả tặng hoa cho , cũng vẫn kiêu ngạo như vậy.

      Đôi mắt Tường Vi tinh tế quan sát bó hoa này, khó hiểu nhìn , bao nhiêu màu hoa, tại sao lại tặng tường vi vàng?

      chỉ biết, tường vi đen có ý nghĩa tình tuyệt vọng, vậy hoa tường vi vàng sao?

      “ Bó hoa này, có cái tên rất đẹp, gọi là mỉm cuời mãi mãi, mong em có thể giữ được nụ cười mãi mãi, mãi mãi!”

      Giọng êm ái thổ lộ, làm cảm động trái tim mềm mại của Tường Vi, ra, tường vi vàng có ý nghĩa mỉm cười mãi mãi…

      Chỉ cảm thấy trong mắt mờ , cảm giác cảm động khó có thể dùng lời nào diễn tả được, mỗi chút thâm tình đều làm rung động trái tim , rất muốn cảnh cáo mình, đừng có dại dột, đừng có khinh địch tin tưởng người đàn ông này, nhưng mà giây phút này, đứng trước mặt , dịu dàng và sâu sắc, nếu như đây là nghiêm túc, rất khó động lòng! Nguy hiểm, phòng bị tan rã từng chút từng chút , cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lại khó mà chống cự được.

      “ Cảm ơn

      nhận lấy bó hoa tường vi màu vàng, khóe miệng lơ đãng lên vết cười nhàng, học mỉm cười, chỉ mong là, có thể mỉm cười mãi mãi.





      Chương 426: Hạnh phúc (3)

      Ánh nến, biển hoa, tiếng đàn, rong chơi bến bờ hạnh phúc, đề phòng trong lòng từng chút từng chút bị tan rã.

      Tan rã ___

      Cái từ này có hơi nguy hiểm.

      Thời gian gần mười hai năm, đối với người đàn ông huy hoàng vô hạn, hưởng thụ vô số mỹ nữ mà , ví như – Hắc Diêm Tước - chẳng hạn, chỉ cần cái búng tay. So với , cũng chỉ là dung nhan hữu hạn, khi độc buồn khổ trong màn đêm, đâu có ai thay lau những giọt nước mắt chảy dài.

      Sau tất cả, hạnh phúc này có hơi .

      “Gâu gâu gâu!”

      Trong nhà hàng vang lên chặp tiếng chó sủa, mặc dù phá hỏng bầu khí lãng mạn cao nhã, nhưng chó sủa, làm cho Tường Vi lập tức quay đầu lại, “Nhóc đáng thương? Điểm tâm?”

      Gâu gâu!

      Điểm Tâm cắn trong miệng cái hộp nhung , lưng Nhóc đáng thương là cái búa màu hồng, lớn , hai con chó đáng đinh linh đinh linh chạy tới bên bàn ăn, gâu gâu!

      Hắc Diêm Tước buông ly rượu trong tay xuống, khóe miệng cong lên vết cười mờ nhạt, đứng dậy, khom người xuống, động tác ưu nhã sờ đầu Điểm tâm và Nhóc đáng thương, trước hết gỡ cái búa lưng Nhóc đáng thương ra, sau đó nhận lấy cái hộp nhung trong miệng Điểm tâm, lần nữa xoa đầu chúng nó, “Vất vả rồi! ăn cơm !”

      Gâu gâu! Điểm tâm vui sướng sủa hai tiếng, mang theo Nhóc đáng thương khập khiễng mất, quấy rầy thời gian hạnh phúc hiếm có của chủ nhân nữa.

      Từ trong đáy lòng cảm kích, cứ nghĩ năm ấy sau khi rồi, đôi chó con đáng thương đó bị đưa vào trung tâm bảo trợ động vật rồi cơ, ngờ Hắc Diêm Tước lại chăm sóc chúng nó, người đàn ông này, có lúc khó hiểu được , ràng làm ra những chuyện làm người ta đau triệt lòng, hận được cắt thành tám khúc, chớp mắt cái,
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 20/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :