1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 402: Chất vấn (1)

      “Em để ý đâu, em để ý…. Tước, em là khổ sở a, em rất nhớ ba rất nhớ mẹ, đừng vứt bỏ em có được …hu…”

      Nhạc Niệm Tư ôm lấy chân Hắc Diêm Tước, chịu thả ra, mắt ướt nhòa, ta ngậm biết bao cay đắng, có hiểu ? ta muốn phải tiếp tục khổ sở, Tước chính là hạnh phúc của ta, cho dù thế nào nữa, bị nghìn người chỉ chỏ cũng được, bị vạn người phỉ nhổ cũng được, đều chẳng thể ngăn cản ta!

      “Niệm Tư! Cháu tỉnh táo lại , cháu còn biết ? Mặc dù chúng ta mới quen biết nhau chưa lâu, nhưng chú là chú của cháu, cháu là con em nhà họ Hắc, chuyện này cháu phải nhớ cho kỹ! Cháu bình tĩnh lại , nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày tới đừng xuống giường, chú sắp xếp người giúp việc chăm sóc cho cháu!”

      xong, Hắc Diêm Tước giật bắp đùi bị Nhạc Niệm Tư ôm chặt ra, nhanh chóng ra khỏi phòng! Nhận thức của con bé này có phải là có vấn đề hay ?

      Nhạc Niệm Tư nằm im giường, đợi sau khi Hắc Diêm Tước rời , lưu loát lau sạch nước mắt mặt, khóe miệng cong lên nụ cười, nhấc chiếc điện thoại đặt bàn, bấm dãy số, lúc, bên kia nhận máy.

      “Dạ, kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, tất cả đều trong tầm kiểm soát… Vâng, dì cứ yên tâm , chuyện cháu hứa với dì nhất định làm được, có điều… Có thể đừng làm tổn hại tới ấy được ạ? … , phải ý đấy… Dì gặp mẹ con ta rồi sao? Cần cháu làm những gì ạ? … Vâng, được ạ, cháu hiểu… bye bye.”

      Cúp điện thoại, Nhạc Niệm Tư bước từ giường xuống, thẳng lưng tới bên bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng tỏ, bình thản vuốt ve cái bụng, nhanh thôi, ta tin rằng rất nhanh là có thể diễn màn kịch hay!

      Quét dọn phòng ốc xong, chẳng biết trời tối từ lúc nào, sau khi Tường Vi dỗ Tiểu Trạch ngủ, tự mình cầm lấy cây chổi, dọn dẹp cái sân cũ rách.

      Trong góc sân vẫn còn treo cái xích đu và mẹ từng chơi đùa, trong đầu lên khuôn mặt hiền dịu tươi cười của mẹ, nhớ lại những lời mình hôm nay, trong lòng lại đắng chát hồi, tự chủ được mà đau lòng.

      Mẹ… Tường Vi thầm trong lòng, mẹ có mong con….báo thù cho mẹ ?

      Báo thù, chữ này tàn nhẫn tới mức nào, vừa mới trốn thoát khỏi cuộc báo thù ma quỷ, làm sao có thể trơ mắt nhìn mình biến thành con ác quỷ khác?

      Kít _____

      Bỗng dưng, chặp tiếng động cơ xe hơi mạnh mẽ vang vọng từ ngoài sân, chỉ chốc lát vào tới cửa chính biệt thự nhà họ Thẩm.

      Khi chiếc xe thể thao quen thuộc xuất trước mắt Tường Vi, trong lòng chợt run lên!

      Lẳng lặng nhìn Hắc Diêm Tước mở cửa xe bước xuống, thân hình cao lớn như người mẫu, bộ đồ hưu nhàn danh quý mặc người cách thoải mái, luôn luôn xuất sắc như vậy, từng là ác ma sợ hãi nhất.

      Nhưng giờ phút này, Tường Vi mở mắt to đứng trong sân, nhìn tới, giống như nhiều năm về trước, giống như con báo nguy hiểm tiến gần tới chỗ , trong lòng nhộn nhạo những lo lắng.

      chậm rãi bước tới , đứng thẳng lưng, dám tới quá gần , hít hơi thât sâu, giọng hơi khô khan, làm sao mà mới có ngày chưa nhìn thấy , nhớ tới mức này?

      …. tới là muốn rằng, ừm, đứa bé của Niệm Tư phải là của …”

      Lấy dũng khí ra lời này, cũng chắc có phải là hiểu lầm hay , nhưng phải có lý do để tìm tới chứ, tạm thời tới quấy rầy , nhưng lại nhanh chóng xuất , chỉ còn nước : “ tới để với em chuyện này, Niệm Tư là con của Diệu Tư, cũng là cháu , nó rất trẻ con và tùy hứng, ở nước ngoài có thai đứa con của người đàn ông nào đó, bỏ về đây, sau đó gặp được , mới biết ra là con riêng của trai…. đến…”

      đến là để chuyện này với tôi?” Tường Vi tỉnh táo ngắt lời , nhưng trong lòng biết, đứa bé trong lòng Niệm Tư là con ai phải là vấn đề nữa.

      Hắc Diêm Tước hật đầu, đôi mắt đen láy sáng chói như hắc diệu thạch nhìn chăm chú chớp mắt, sắc mặt tái nhợt, vì sao mới chưa được 24 tiếng mà tiều tụy tới mức này? Có chút đau lòng, vươn hay cánh tay buông thõng lên, vén những sợi tóc xốc xếch cho ___

      giết ba mẹ tôi có đúng ?”

      Hai hàng mi như cánh bướm đính mặt linh động ngập nước của Tường Vi cong cong như hai tấm rèm cửa sổ rạng rỡ, mà đôi con ngươi lấp lánh tỏa sáng dước bầu trời đêm, là cửa sỗ tâm hồn , trong ánh mắt tiết lộ tâm trạng , chất vấn làm cánh tay vươn giữa trung của , chợt khựng lại, cứng ngắc giữa khí, vươn tới được, co lại xong.

      Tim bị mạnh mẽ kéo đau cái, ánh mắt lóe lên, mất tự nhiên thoáng qua chút bất an, hơi thở hơi bị rối loạn, “Làm sao, tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

      trả lời tôi! Tai nạn xe cộ đó, phải là ngoài ý muốn, có đúng ?”

      Tường Vi im lặng nhìn , nhớ tới hồi mới 10 mấy tuổi, trong tang lễ đơn độc, cơ còn nhớ hôm đó trời mưa phùn bay bay, còn nhớ đột nhiên xuất , đặt bong hoa trắng lên quan tài ba mẹ, bị bắt tù, sau đó bị người ta nhận nuôi… Tất cả đều tái ro4ra2ng trước mắt , nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, nhìn gương mặt nhúc nhích gì của , trong lòng càng lúc càng nặng nề, “Tôi hỏi đấy, có phải hay ?”

      Hắc Diêm Tước mở to mắt hồi lâu, cánh tay ngưng giữa khí thõng xuống, nhìn Tường Vi, tim bị gai đâm từng chút từng chút , đau quá, bị thương chảy máu mà có cách nào tự lành lại, môi mấp máy, cổ họng khô khốc, khó khăn gật đầu cái, khẽ, “ xin lỗi..”

      Đét

      vừa dứt lời, ngay lập tức bị quăng cho cái bạt tai, rất đau, thanh thúy giống hệt tiếng cõi lòng hai người cùng vỡ nát.

      Im lặng chịu đựng cái tát của , Hắc Diêm Tước trầm mặc cười khổ cái, có vẻ như ngày này tới hơi sớm, thậm chí từng có ảo tưởng rằng, có lẽ cả đời này biết chân tướng tình!




      Chương 403: Chất vấn (2)

      “Mặc dù tôi biết , nhận nuôi tôi cũng là phần trong kế hoạch báo thù của , nhưng tôi ngờ rằng điên cuồng tới mức ngay cả ba mẹ tôi cũng buông tha! Hắc Diêm Tước, là người sao?”

      Nước mắt chảy ra, nếu như biết từ sớm, từ khi mười tuổi, bắt gặp mình thân mật với trong hàng lang, nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn đó, tức là khi bi kịch bắt đầu, vậy thà rằng mình chưa bao giờ xuất .

      Thậm chí, còn ngu ngốc lầm tưởng kẻ thù là ân nhân! Thậm chí còn đánh mất toàn bộ cõi lòng người , thậm chí… còn mang thai đứa con của … Đúng là châm chọc, là nực cười, mẹ nhất định tha thứ cho ?

      “Vi, em hãy nghe biết là quá khứ làm ra rất nhiều chuyện thể tha thứ được…” Sắc mặt Tước bắt đầu trắng bệch, run rẩy dám liều lĩnh chạm vào , trong lòng khẩn trương rối rắm thành nùi, rất đau, rất bất lực, “ rất xin lỗi, ba mẹ em chết, mặc dù phải do tự tay gây ra, nhưng cũng khó mà thoát tội…”

      Đét

      Lại bạt tai, lạnh lùng thưởng lên má bên kia của !

      cút! cút ngay! Lập tức cút cho tôi!”

      Ngón tay chỉ ra cổng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra cổng, “Tôi muốn nhìn thấy nữa… cho tôi nhờ!”

      Trong lòng đau đớn, chẳng có ai hiểu được nỗi đau xót khi nước biển gặp lửa lớn, muốn nghe bất kỳ lời ngụy biện nào của nữa, bây giờ chỉ hận mình, hận tại sao mình lại đủ dũng cảm đâm cho dao, thế là xong hết mọi chuyện!

      “Vi, xin lỗi, biết qúa khứ là thể tha thứ được, nhưng xin em hãy cho cơ hội bù đắp lại, được ? Đừng đuổi …” khó khăn xong, chuyện đnags sợ nhất vẫn xảy ra, giống hệt như trong tưởng tượng của , sao tha thứ được cho , hoàn toàn có thể biến mất khỏi thế giới của !

      ! Tôi cầu xin , !”

      Tường Vi muốn nghe giọng của nữa, vừa mới mở miệng, giống như ma thuật xiết chặt lấy gáy , kịch liệt đẩy ra, thẩm chí vung cây chổi trong tay vụt vụt vào người , “ , tôi muốn gặp lại ..”

      “Vi…” biết mình gì cũng vô dụng thôi, “Em hãy bình tĩnh lại, hôm nào khác lại tới tìm em.”

      Nhìn cái sâu, lần nữa quay trở lại trong xe, ngón tay lạng run khởi động xe, vút phát khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

      Nhìn theo xe cho tới khi nó biện mất, lúc này Tường Vi mới nhịn được mà khóc òa lên! Tại sao thực lại có thể như vậy? Tại sao lại để biết này…

      ra , xe hề xa, sợ làm chuyện gì điên rồ, còn cách nào khác là dừng xe ở nơi kín đáo ngay gần đó, lẳng lặng ngồi trong xe, tầm mắt vừa khéo nhìn thấy phòng ốc trong biệt thự nhà họ Thẩm, châm điếu thuốc, hơi nặng hơi hút.

      Tiếng khóc của Tường Vi lúc có lúc vọng tới, theo đó tim quặn đau từng hồi .

      Đêm nay, nhất định là thức trắng, nên làm sao mới có thể hòa giải thù hận này? Nên làm sao mới có thể cãn hồi ?

      Hắc Diêm Tước… Lần đầu tiên, cảm thấy cái tên này là để trừng phạt chính !

      Mãi mãi chỉ có thể đen tối có mặt trời, khiến cho mãi mãi chịu cực hình nơi địa ngục!

      Ba, con sai… đúng ?

      “Mẹ…”

      Giọng của Tiểu Trạch từ phía sau vọng tới, có cảm giác đơn khó . Đứa trẻ mới lớn có bằng này, để nó cũng chịu đựng nỗi đau của người lớn là quá mức tàn nhẫn. Thân thể của Tường Vi ngồi xụp xuống mặt đất, dám để mình phát ra thanh, nước mắt trong cơ thể dường như cháy khô, cổ họng khô nghẹn tới mức phát ra được bất kỳ tiếng động nào.

      “Mẹ… Sao mẹ lại khóc?”

      Tường Vi mặc đồ ngủ, cơ thể bé trong gió đêm co rúm lại, nhanh chó chạy tới trước mặt Tường Vi, nhìn mẹ mình khóc sướt mướt, trong lòng rối rắm hết cả lên.

      “Hu hu… Tiểu Trạch…” Oa tiếng, rốt cuộc nhịn được nữa, Tường Vi ôm lấy con trai khóc rống kên.

      Đau đớn, chưa bao giờ dừng lại, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ hơn!

      “Mẹ, cho con biết, có phải bà kia lại tới nữa ?” Lo lắng ôm chặt Tường Vi, Tiểu Trạch cùng bàn tay bé, tỏ vẻ như người lớn, vỗ vỗ lưng Tường Vi.

      “Vậy là chú bại hoại, có đúng mẹ? Mẹ, kể từ sau khi gặp ông ta, mẹ chưa từng thôi nước mắt, ông ta đúng là người xấu, đúng y như thầy ! Ông ta là người xấu, chúng ta trở về làng chài mẹ, có được ?”

      Ánh mắt Tiểu Trạch kiên định, dường như mấy ngày nay, nó hiểu chuyện hơn trước nhiều. dần hiểu ra, ba nó và mẹ nó thể ở cùng chỗ được, này cũng bình thường thôi mà, nó bao giờ muốn nhìn thấy mẽ nó chảy nước mắt nữa!

      “Hu hu…” Ôm chặt con trai, Tường Vi phản bác được, phải là muốn trốn tránh, phải nghĩ tới việc hưởng những ngày vui vẻ, nhưng sao quên , sao quên được tất cả những ác mộng này, nên làm sao đây?

      Giờ phút này, vừ nhắm mắt lại là thấy mẹ mình khóc thút thít, nước mắt thê lương thàm thiết như vậy, buồn khổ nhìn , có như với rằng: “Tại nên bà mới bị ép gả cho ba , bi kịch vô tận mới bắt đầu…

      Tất cả mọi bi kịch, đều phải có người hứng chịu, đúng ?

      ________ Nhật ký Tường Vi (18-)_____

      Đêm nay, tôi ôm Tiểu Trạch, khóc tới khi trời sáng.

      Suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, ra thù hận có thề khiến người ta đau đớn tới mức vặn vẹo.

      Gương mặt mẹ khóc thầm càng lúc càng nét trong trí óc tôi, báo thù….báo thù…

      Hai chữ này lặp lặp lại trong đầu óc tôi biết bao nhiêu lần, gặm nhấm linh hồn tôi.

      Tôi từng chê cười nỗi hận thù của Hắc Diêm Tước, hiểu tại sao người có thể sống dực vào thù hận.

      Giờ đây, tôi bắt đầu hiểu được.

      Thù hận đâu phải là thứ hương vị dễ chịu, nó làm cho người như đeo người cái gông xiềng vô hình, nó làm vặn vẹo tân hồn người, thậm chí nó thôi miên người biết bao nhiêu lần.

      Rất đau, đau vì nhầm lẫn kẻ thù thành ân nhân, đau vì hổ thẹn với người mẹ thân nhất.

      Khi người biết người nhiều tới mức nào, sau khi ấy bị người làm tổn thương, người đau đớn bao nhiêu theo đó, cừu hận của người cũng tự nhiên tới.

      Hắc Tường Vi, tuyệt vọng, quả nhiên là hề sai, ra ngay từ khi mới bắt đầu, số mệnh vạch ra con đường giữa tôi và ….
      Last edited by a moderator: 26/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 404: Nguy cơ của cái thai (1)

      Từng giọt tý tách, mưa bắt đầu rơi, mùa xuân là vậy, trời mưa nhàng êm ái, như thiếu nữ đa cảm, khi lại toát ra nỗi buồn nhàng, mưa phùn ngừng, giống như chiếc võng tình đan lưới, quấn lấy người ta.

      Lách tách lách tách.

      Khuôn viên biệt thự nhà họ Thẩm vang lên hồi còi xe hơi, chiếc xe jeep vững vàng vào, Tiểu Trạch hưng phấn chạy ra ban công tầng hai, nhìn người đàn ông ngồi trong chiếc xe jeep vẫy tay với nó.

      “Ôi___ Thầy! Mẹ, là thầy con đến!”

      Lời còn vang vọng trong gian, cơ thể bé vội quay trở ra, vội vã chạy xuống lầu, vừa chạy vừa hét, “Thầy, thầy…”

      Tưởng Diệp thân đồ da màu đen, vừa từ xe jeep bước xuống, cơ thể bé mềm mại bổ nhào vào trong ngực, ta khom người tay bế Tiểu Trạch lên, nhếch miệng mỉm cười, “Trắng đần , lâu gặp…”

      “Hì hì, thầy, thầy đâu vậy, lâu như vậy mới tới thăm bọn con!” Cậu nhóc bĩu môi hôn lên khuôn mặt của Tưởng Diệp.

      Chụt, chụt, chụt!

      Hôn ba cái kêu, hôn tới lúc mặt Tưởng Diệp ướt trượt.


      “Ây? Nhóc thối, sao giống hệt khi còn bé vậy? Đàn ông hôn đàn ông, ra các bác các tức giận đấy.” Tiểu Trạch cau mày, ôm Tiểu Trạch xốc mấy cái, thử xem cân nặng của cậu bé tăng được bao nhiêu.

      “Ha ha, bây giờ con vẫn còn mà, rất lâu chưa được hôn thầy, rất là nhớ người!” Tiểu Trạch cười ha ha.

      “Con cái đồ trắng đần , mới bao lâu chưa gặp, sao lại gầy nhiều thế này?”

      Tưởng Diệp bế Tiểu Trạch, mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, lúc muốn vào trong nhà, Tường Vi vội ra ngoài.

      “Tưởng Diệp!”

      Giọng êm ái ấm ấp vang lên, thân thể Tưởng Diệp run lên, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm, buông Tiểu Trạch xuống, mím môi cười cái, tiến tới nắm bả vai Tường Vi: “Em vất vả rồi!”

      Bốn chữ rất đơn giản, lại làm cho cõi lòng Tường Vi sôi sục, trong nụ cười thoáng quá tia khổ sở, khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn , cảm ơn tới.”

      bé ngốc, khách khí với làm gì? Sao mới chưa gặp bao lâu, mà hai mẹ con đều gầy trơ xương y như nhau vậy? Thôi đừng đứng bên ngoài nữa, vào rồi từ từ …”

      Tưởng Diệp tay bế cậu bé lên, tay khoát bờ vai gầy của Tường Vi, ba người vui vẻ hòa thuận vào trong nhà…

      cảnh này, đâm sâu vào cõi lòng cái người núp trong xe riêng bên ngoài tường rào khu vườn bên ngoài biệt thự nhà họ Thẩm.

      giơ ống nhòm, ngắm nhìn bóng lưng ba người dần dần biến mất hẳn trong mắt, trong lòng tràn đầy hương vị khổ sở.

      tháng, Tường Vi kháng cự , im lặng, rồi tới thèm nhìn, trải qua thời gian tháng rồi, vẫn chưa có cách nào cứu vãn đoạn tình cảm này.

      “Tưởng Diệp đáng chết!”

      khẽ rủa tiếng, khi thấy bộ dạng Tường Vi ra ngoài, tim vỡ ra, bé kia tiều tụy , vì tránh né , đả ba ngày chưa hề ra khỏi cửa. cũng để yên cho ở nhà họ Thẩm để bình tĩnh lại, sợ bỏ , cho nên dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, lặng bế trông chừng , thay phiên đổi ca vời chú Hải, ngày đêm, cho dù suốt đêm cũng nản.

      Nhưng hôm nay, lại thấy Tưởng Diệp đột nhiên tới đây, tim trào dâng nỗi bất an, chưa hề quên rằng thằng nhóc Tưởng Diệp này có ý đồ với Tường Vi.

      Lòng như có lửa đốt, rồi lại chẳng có cách nào, phải đợi tới khi Tường Vi tha thừ cho …Có thể sao?

      biết, nhưng kiên nhẫn chờ đợi.

      Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, sau tháng được Tường Vi và Tiểu Trạch quét dọn sửa chữa, cuối cùng cũng cò hình dạng của căn nhà, mặc dù phòng ốc tương đối cũ, nhưng trước mắt cuộc sống gia đình trôi qua quả yên bình.

      Tưởng Diệp ngồi ghế sa lon, chậm rãi thưởng thức ly trà hoa cúc Tường Vi pha, mùi hương hoa cúc xông lên mũi, an thần định thần. uống phát cạn sạch, hít sâu hơi, chậm rãi nở nụ cười thỏa mãn, gật đầu cái, “ tệ, mùi vị rất thuần khiết, Tường Vi, quả nhiên là em càng lúc càng giống vợ rồi, ha ha.”

      Tường Vi khẽ cười, lắc đầu cái, “Còn , vẫn ba hoa như vậy, dạy bậy Tiểu Trạch nhà em ít đâu.”

      “Trắng đần có năng lực tiếp nhận mạnh. May sao mà nó học bọn em… Ừm, ngược lại nó giống , lạc quan là cái tốt.” Tưởng Diệp cười , ánh mắt lơ đãng liệc nhìn cổng vào, rồi trở lại bình thường, nhìn Tường Vi cái, “Sao rồi, thằng cha kia vẫn dâu dưa đến cùng em chịu thôi à?”

      Tường Vi hiểu ý Tưởng Diệp, khổ sở kéo khéo miệng, thở dài hơi dài, gương mặt tái nhợt có chút máu, bất đắc dĩ nói__

      “Em biết nên làm sao mới đúng nữa. Tưởng Diệp, em chẳng có cách nào, mỗi ngày vượt qua khó khăn, muốn nhìn thấy ấy, nhưng ấy giống hệt như hồn ma, thời thời khắc khắc vẫn tồn tại… Nhắm mắt lại là gương mặt mẹ khóc lóc, mở mắt ra là gương mặt ấy sấm hối… Em biết phải làm sao nữa, hơn nữa ấy còn là ba của Tiểu Trạch!”

      gầy yếu, ngón tay mảnh khảnh trắng xanh, đôi mắt trong suốt giãy dụa trong nỗi đau khổ, ràng muốn gặp lại , nhưng ngày nào cũng hồn bất tán, cho dù dám tới tìm , nhưng biết , núp trong góc, ngày đêm chờ đợi.

      “Chuyện năm đó, điều tra, có điều hình như Hắc Diêm Tước phong tỏa tất cả mọi thứ liên quan tới chuyện năm đó. Nhưng có điều thiên chân vạn xác ( Vô cùng chính xác), là tai nạn giao thông năm đó của ba mẹ em phải là ngoài ý muốn đâu.”

      Tưởng Diệp vươn tay, nắm chặt bàn tay bé của Tường Vi, tay rất lạnh, là cái lạnh chưa bao giờ gặp qua.

      Tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, Tường Vi gất đầu cái, “Vậy , do ta…”

      “Vậy em định làm gì?”

      Tưởng Diệp giọng hỏi, sau đó lại , “Mặc kệ em có quyết định như thế nào, đều dốc sức ủng hộ em, hiểu , em rất khổ cực, nhưng nếu em muốn báo thù, ngăn cản em, nhưng em phải suy nghĩ kỹ vào, Tiểu Trạch thế nào đây?”
      Last edited by a moderator: 26/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 404: Nguy cơ của cái thai (2)



      Lòng Tường Vi khẩn trương co rúm lại, xoắn thành nùi, rất rối rắm, rất bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn cậu bé ngồi mình chơi ghép hình thảm trải sàn, nghiêm túc cố chấp, bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa, rất giống với cha nó cẩn thận tỉ mỉ.

      “Có lúc, em nghĩ, sao ta có thể tàn nhẫn tới vậy, hại cả mẹ em? Cuộc đời mẹ em đủ khúc khuỷu, đủ buồn khổ rồi, sống rất khó khăn và cực khổ, đến bây giờ em vẫn tha thứ cho bà ấy. Nhưng cho dù có phải sống khó khăn cực khổ hơn nữa, ta cũng có quyền tước đoạt quyền được sống của bất cứ ai khác, đúng ?”

      Trong giọng có chút nghẹn ngào, ngón tay Tường Vi đặt trong bàn tay dài rộng của Tưởng Diệp run lên, “Tưởng Diệp, hãy cho em biết, phải làm sao mới là lựa chọn tốt nhất?”

      Tưởng Diệp nhìn Tường Vi cái sâu, trong ánh mắt vô tình biểu lộ ra thâm tình, có lẽ chỉ có ta mới biết. ta là kẻ lãng tử, trong cõi tình trường, ta luôn vô định, nếu như có ngày, ta nguyện ý vì người phụ nữ mà dừng lại, người đó chỉ có thể là Tường Vi.

      Nắm chặt tay Tường Vi, ta cách thành khẩn, “Vậy … gả cho .”

      Mới vừa dứt lời, trong nháy mắt, bóng dáng cao lớn từ bên ngoài lao tới, ngay sau đó là tiếng quát giận dữ, “Đừng có mà mơ tưởng!”

      Nhất thời, cả căn phòng trở nên chật hẹp vì thân hình cao lớn này.

      Người trước mặt, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc tai xốc xếch, mặt có chút ít râu ria mờ xanh, người đàn ông bộ dạng sa sút, lại dùng đôi mắt sáng chói nhìn chăm chú vào chỗ salon, Tường Vi nắm tay Tưởng Diệp, nhìn chằm chặp!

      “Ôi, tôi đây cứ tưởng ai tới chứ! ra chó nhà có tang…”

      Khóe miệng Tưởng Diệp nở nụ cười lạnh, nhìn bộ dạng Hắc Diêm Tước nhếch nhác, nhớ lại việc ta từng bị đánh trận đêm nọ, đúng là thời điểm có cừu báo cừu có oán báo oán của ta tới rồi.

      Đột ngột dùng tay kéo Tường Vi vào trong ngực, Tưởng Diệp ghì Tường Vi xuống hôn lên mặt cái vang.

      “Tưởng Diệp!” Hắc Diêm Tước nắm chặt quả đấm, ánh mắt điên cuồng bắn ra những tia lửa lập lòe! Đáng chết! hận thể xông lên đánh cho thằng oắt biết sống chết này đấm, dám động tới người phụ nữ của !

      “Sao? Rất muốn đánh tao? Quá khứ có thể đấy, nhưng mà giờ, Hắc Diêm Tước, đừng quên là mày phải chuộc tội đấy! Nếu mày dám động tới cọng tóc gáy của tao, mày nghĩ Tường Vi làm gì?” Tưởng Diệp nhếch miệng cười mỉa, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vẻ mặt vô hại, lời ra, từng câu đều gõ vào trong tâm khảm Hắc Diêm Tước!

      Thở hổn hển, Hắc Diêm Tước im lặng , mặc dù lúc này đối với , gương mặt tươi cười của Tưởng Diệp cực kỳ đáng ghét, nhưng hiểu rằng mỗi chữ Tưởng Diệp đều hề sai, ánh mắt lạnh lùng của khóa chặt lấy người phụ nữ tỉnh táo núp trong ngực Tưởng Diệp.

      tiều tụy mà đau lòng, cũng muốn giải thích với , nhưng ngay cả ánh mắt cũng chịu nhìn , điều này làm cho thấy vô cùng khổ sở.

      tới làm gì? Nơi này hoan nghênh , mời lập tức cho!”

      Giọng mềm mại của Tường Vi cất lên cách lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng muốn đưa nhìn .

      “Vi, biết năm đó phạm vào lỗi lần nên phạm phải, cũng chẳng ngờ cha em làm như vậy, …”
      Last edited by a moderator: 26/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 405: Nguy cơ của cái thai (3)

      Tường Vi chợt đứng lên, cơ thể run rẩy, kích động ngắt lời anh___

      cút! Tôi muốn nghe ngụy biện! thực là thế nào? Là cha mẹ tôi chết! Có thể đem bọn họ trả lại cho tôi ? thể đúng ? Hắc Diêm Tước, tôi hận cái kẻ lừa đảo luôn tỏ vẻ đạo mạo như , tại sao với tôi ngay từ lúc đầu, vì cái gì luôn hận người nhà họ Thẩm, làm tôi cảm thấy áy náy với … Nhưng sao? cũng làm ra những chuyện hèn hạ vô sỉ giống họ! có tư cách hận nhà họ Thẩm, có tư cách!”

      có tư cách! Đúng vậy, nhưng tuyệt đối để em gả cho bất kỳ ai!”

      Trong lúc chán nản, cho thấy kiên định, biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng thể nào nhượng bộ việc này được, người đàn ông, cho dù ít nhiều làm ra những chuyện sai lầm, vẫn có dũng cảm gánh chịu, là cho cơ hội!

      “Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời ?” cắn môi, vầng trán tái nhợt mơ hồ toát mồ hôi lạnh.

      “Tường Vi, đừng có để ý tới loại người nhàm chán này nữa, tuyệt đối đừng để tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe, chúng mình ngồi xuống , từ từ bàn bạc chuyện cưới hỏi của chúng mình, em yên tâm, chăm sóc em cả đời!”

      Tưởng Diệp đứng lên, muốn kéo Tường Vi hai chân run rẩy vào trong lòng, ngờ lại bị Hắc Diêm Tước ở cách đó mấy bước tới cản lại, tay kéo Tường Vi vào trong lòng!

      “Mày đừng có chạm vào ấy! Đây là chuyện riêng giữa hai người bọn tao! Cho dù là phạm lỗi, cũng nên cho cơ hội sửa sai chứ!” cố chấp muốn chặn cánh tay muốn chạm vào Tường Vi của Tưởng Diệp, cúi đầu nhìn người phụ nữ tái nhợt trong ngực mình, phát ràng là Tường Vi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn chặt môi, câu cũng được. “Vi, sao vậy?”

      “Mẹ!” Cuối cùng Tiểu Trạch nhịn được nữa, vọt tới, “Mẹ đau bụng, mau đưa mẹ bệnh viện!”

      “Trắng đần , con đùa chứ? Mẹ con sao vậy?”

      “Hôm trước mẹ bị đau lần rồi, cũng giống như thế này, nhưng mẹ lại chịu bệnh viện.” Tiểu Trạch ngửa đầu, nhìn Hắc Diêm Tước mở to mắt sững sờ, hét lớn tiếng, “Ngu ngốc, còn đứng đần ra đấy làm gì nữa, nhanh bệnh viện !”

      “Vi!” Lúc này Hắc Diêm Tước mới vội vàng bế ngang Tường Vi lên, nhất thời sắc mặt trắng xanh, lập tức vọt ra bên ngoài.

      “Để… buông … tôi…” Bụng quặn đau làm Tường Vi chịu nổi, vầng trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.

      Lồng ngực này rộng lớn, cánh tay rất rắn chắc, từng là lồng ngực tha thiết mơ ước, nhưng giờ đây, đều là đau đớn.

      buông! để em gặp chuyện, cho dù hận hơn nữa, ghét thêm nữa, cũng đừng lấy thân thể ra đùa giỡn, để đưa em bệnh viện!”

      Lần này kiên quyết thả, muốn gặp chuyện! hung ác với cũng được, chỉ cần sống khỏe mạnh.

      Tưởng Diệp và Tiểu Trạch cũng vội vàng bám theo ngay sau, cũng bộ dạng nóng nảy.

      Vút___

      chiếc xe ô tô bay ra ngoài.

      “Trắng đần , nhanh lên xe.”

      “Thầy, mẹ con nhất định sao có đúng ạ?”

      Tưởng Diệp ôm Tiểu Trạch, lập tức nhào vào trong xe jeep, nhìn xe Hắc Diêm Tước vụt qua, “Đúng thế, nhất định có chuyện gì. Ngồi cho vững!” Sau đó, vội vàng khởi động xe, rồi lao theo.

      Chương 406: Nguy cơ của cái thai (4)

      Xe nhanh chóng dừng ở cổng bệnhh viện Tĩnh Tâm.

      hơn năm năm qua rồi, quanh quẩn lại lại trở về với cái bệnh viện phụ sản quyền quý này. Từ sau khi trốn thoát khỏi vụ phá thai năm đó, Tường Vi ngờ rằng, trở lại đây lần nữa.

      Bác sĩ làm loạt kiểm tra, kiểm tra độ ổn định, siêu B, giảm đau…

      Đợi sau khi xử lý xong tất cả, người phụ nữ 50 tuổi đeo mắt kiếng, dáng vẻ hiền hòa vào trong phòng bệnh, tay cầm báo cáo, gật đầu với Hắc Diêm Tước cái, sau đó nhìn Tường Vi nằm giường bệnh, ôn hòa hỏi: “Lần kinh nguyệt gần nhất là lúc nào?”

      Tường Vi nhăn nhăn lông mày, cơ thể nghiêng nghiêng, ở trước mặt Hắc Diêm Tước, Tiểu Trạch và Tưởng Diệp những chuyện này, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, mặt có chút ngượng ngùng ửng đỏ, hạ mắt xuống, trong lòng rất mong những người đàn ông này mau mau ra ngoài.

      Vào lúc này Hắc Diêm Tước cố tình tỏ vẻ hiểu ý , dịu dàng chăm sóc , “ sao đâu, đừng nên xấu hổ với bác sĩ Mạch, bác sĩ Mạch là chuyện gia trong phương diện này.”

      là tốt bụng, vụ phá thai năm năm trước, cũng là nhờ bác sĩ Mạch sắp xếp, có điều Tường Vi còn chưa có cơ hội được gặp cái vị bác sĩ Mạch này, bỏ trốn mất dạng.

      Sắc mặt Tường Vi có chút khó coi, cũng hẳn là xấu hổ, mà là cảm thấy lúng túng, người đàn ông này từ trước tới giờ chưa bao giờ hiểu được lòng tự trọng của phụ nữ.

      “Các người ra ngoài trước , có được ?”

      Hắc Diêm Tước quay đầu lại nhìn chằm chằm Tưởng Diệp cái, ý bảo tên oắt này nên thức thời, đây phải là chuyện có thể đùa được.

      Tưởng Diệp cũng ném trả Hắc Diêm Tước cái trừng mắt, nhưng trong lòng hiểu ràng, từ trước tới nay ta phải là người đàn ông của Tường Vi, thể làm gì khác là gật đầu cái, “Tường Vi, đưa Tiểu Trạch ra ngoài trước nhé!”

      “Mẹ, cố lên nhé!” Cậu bé vẫn đau lòng vị mẹ bị đau, giơ quả đấm lên, động viên mẹ cố gắng.

      Tường Vi cưng chiều mỉm cười, .. Tưởng Diệp lôi kéo Tiểu Trạch là lưu luyến muốn rời.

      Ngoái đầu lại nhìn, Hắc Diêm Tước lại vẫn cố tình chịu ra, giống như mới là ông chủ của nơi này.

      Mím môi, Tường Vi thôi tranh chấp với người đàn ông cố chấp này nữa, nhìn ánh mắt chờ đợi của bác sĩ Mạch, còn chờ đợi câu trả lời cho vấn đề nhạy cảm này.

      “Trừ đau bụng, có thấy xuất những triệu chứng khác như chảy máu hay khó chịu ?” Những câu hỏi bén nhọn của bác sĩ Mạch liên tiếp kéo tới, Tường Vi có chút chống đỡ nổi, cúi đầu, nhàng , “Vâng, có.”

      Bác sĩ Mạch lại hỏi thêm câu, “Thời gian chảy máu, và lượng máu chảy?”

      “Hôm trước, rất ít, chỉ lát thôi.” Mặt Tường Vi có hơi bị nóng lên, vô cùng quen việc trả lời những vấn đề này trước mặt người ngoài, giống như là tất cả riêng tư đều bị lôi ra trước ánh sáng, rất bất an.

      Bác sĩ Mạch lại nhìn Tường Vi cái, sắc mặt có chút ngưng trọng.

      “Trong họ hàng của có ai có tiền sử mắc bệnh di truyền ?”

      Tường Vi nhướn mày, lắm, ba mẹ đều mất sớm, trong nhà chỉ còn bà kia và là có quan hệ huyết thống, nhưng mà cơ thể vẫn luôn luôn khỏe mạnh mà.

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tường Vi, Hắc Diêm Tước đột nhiên nghiêm túc , “Ba ấy có vấn đề về thần kinh, tim mẹ ấy hơi yếu.”

      Nghe xong những lời này, Tường Vi rất tức giận.

      đừng có mà nhân cơ hội để vu oan cho ba mẹ tôi!”

      Hung hăng căm tức nhìn người đàn ông này! có lương tâm hay vậy? Cho dù có hận người nhà họ Thẩm nhà , cũng đừng nên bới móc ngay lúc mấu chốt như này chứ? Với lại, giết ba mẹ để báo thù rồi còn gì?!

      “Vi, sao lại đùa với em trong những lúc như thế này chứ? Bác sĩ Mạch, rốt cuộc là ấy bị sao vậy? Hãy cho tôi biết!”

      “Ừhm, ấy có thai 11 tuần, tốt nhất là có thể cung cấp bệnh sử gia đình cho tôi, các vị cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần.” Bác sĩ Mạch nghiêm túc trả lời, ghi chép vào.

      “Có thai?” Hắc Diêm Tước mở to mắt.

      Cõi lòng Tường Vi chìm xuống… Suy đoán của ứng nghiệm, chuyện muốn đối mặt, cuối cùng cũng bắt buộc phải đối mặt.

      Ánh mắt bác sĩ Mạch lạnh buốt, theo bản năng nắm chặt quả đấm, “Bác sĩ, có vấn đề gì ngài cứ thẳng …”

      Bác sĩ Mạch gật đầu cái, “Nhín báo cáo siêu B, mang thai ngoài tử cung, nhưng bị đau bụng cộng thêm hạ thân bị ra máu, có thể coi là tín hiệu báo trước việc bị sảy thai.”

      Sắc mặt Hắc Diêm Tước buồn bã, giọng hỏi, “Bà ấy…”

      còn chưa tỉnh táo lại từ nỗi mừng vui khôn tả, dám tin vào này! Mới giây trước được biết mình sắp được làm ba, giây sau, bác sĩ tuyên bố đứa trẻ phải đối mặt với nguy cơ như vậy!

      Bác sĩ Mạch nhìn báo cáo kết quả được lạc quan lắm trong tay, nhăn mày , “Có điều, cho dù đây là dấu hiệu cho thấy xác suất sảy thai, nhưng mới ở mức 0.8, người phụ nữ vẫn có thể giữ được cái thai. Nhưng do bệnh nhân xuất dấu hiệu đau bụng và chảy máu, tốt nhất là bây giờ chúng ta nên tiến hành trị liệu để giữ cái thai. Bệnh nhân phải được thoải mái, tích cực phối hợp, chủ yếu nhất là phải nằm giường nghỉ ngơi, hạn chế hoạt động, tránh bị kích thích.”

      Tường Vi cúi đầu, biết là có cảm giác gì nữa. ra , lần cùng lên núi kia, có dự cảm có đứa bé rồi. Có điều… nghĩ cách đà điểu, có khi phải đâu, cũng mong là phải, bởi vì có cách nào lần nữa đối mặt với đứa trẻ nhà họ Hắc.

      Cho tới hôm trước bị đau bụng, hạ thân chảy máu, mới hiểu ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhưng trong lòng quặn đau, ngay từ đầu đứa bé này được chúc phúc, vốn định cứ như vậy cho sảy….

      Nhưng có phải ông trời biết được thỉnh cầu tà ác này của , cho nên mới đưa tới hậu quả như lúc này đây?

      Hắc Diêm Tước nắm chặt tay Tường Vi, trong lòng có lẽ còn nóng nảy hơn cả Tường Vi, chỉ cần giây, trong lòng hoàn toàn tiếp nhận đứa bé này, giống như xác nhận đứa bé này là của , là phần sinh mạng , cho nên việc cứu vãn tính mạng bé này là việc duy nhất giờ phút này phải làm, “Bác sĩ, bất kể như thế nào, xin bà nhất định phải giúp cho mẹ con ấy mẹ tròn con vuông.”

      Chương 407: Chôn theo

      “Hắc tiên sinh ngài hãy yên tâm, đây là chức trách của tôi mà, tôi cố hết sức. Tôi trước thu xếp vài thứ, lát nữa tôi trở lại châm cứu ổn định thai nhi cho ấy.” xong, bác sĩ Mạch xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Hắc Diêm Tước biết là mình nên thấy buồn hay vui nữa, dịu dàng vuốt tóc Tường Vi cái, đáy mắt có chút kinh ngạc, kích động, phức tạp, mơ hồ đè nén, bở môi cương nghị lơ đãng cong lên đường cong , cái cằm mỏng lạnh tiết lộ run rẩy nhè , đầu ngón tay ấm áp, vừa định chạm vào gương mặt tái nhợt của Tường Vi ___

      “Đừng có chạm vào tôi!”

      Lại bị nhanh chóng xoay mặt, lạnh giọng cự tuyệt.

      Ngón tay lần nữa dừng trong trung, sắc mặt hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trở nên ôn hòa, “Đừng ương bướng nữa, bác sĩ em thể chịu thêm kích thích nữa, cho nên, em hãy tỉnh táo lại, nghe hết.”

      “Nghe xấu ba mẹ tôi sao? Nếu quả như lời , vậy tại sao Tiểu Trạch có chuyện gì?”

      Bờ môi Tường Vi có lấy tia máu, cho dù có cắn phá bờ môi đó tới thế nào, nó vẫn phiếm màu trắng thê lương, đôi mắt ngập nước cụp xuống, toát ra ít hơi nước mỏng nhạt, lại tươi sáng lạnh lẽo, nếu như ngụy trang có thể khiến cho nỗi thù hận khắc sâu hơn, chút do dự làm như vậy…

      “Cho dù là có bị di truyền cũng chưa chắc là 100%, Tiểu Trạch là trường hợp may mắn. Còn bây giờ đứa bé này thoát khỏi nguy hiểm.” Ngón tay Hắc Diêm Tước rất ấm, nắm chặt ngón tay xanh xao của Tường Vi, dùng sức vừa phải, làm đau , cũng cho vùng ra được, “Đối với chuyện ba mẹ em, chỉ có thể xin lỗi, tùy tiện hứa hẹn với em, nhưng chuyện này có thể.”

      “Hứa hẹn? Hứa hẹn của quá đáng sợ, mặc xác muốn gì, những gì cho, tôi đều nhận nổi!”

      Trong lòng co rút đau đớn, nhớ tới ba lời thề khắc cốt ghi tâm kia, ba lời hứa hẹn, liền dâng lên từng trận khó chịu, rợn cả tóc gáy. Người đàn ông này đáng sợ, muốn cướp , muốn hủy diệt, chưa từng thèm để ý tới nguyện vọng của người khác, hỏi nguyên nhân, cũng giải thích, tùy tâm tùy ý.

      “Vậy em hãy nghiêm túc nghe cho ! Đứa bé này___”

      muốn dọa tới , nhưng nhiều lần chịu nghe giải thích, điều này làm cho muốn nóng nảy!

      Ngược lại, thái độ của mềm mỏng hơn, sợ hù dọa hai mẹ con. bàn tay khác nhàng phủ lên bụng , cách tấm chăn mỏng, vẫn vẫn có thể cảm nhận được cơ thể dưới lớp chăn mỏng run rẩy, lần đầu tiên, cách nào hình dung cái cảm giác máu mủ của mình dần thành hình, tay rất , sợ cẩn thận đè lên đứa trẻ yếu ớt kia. Nếu biết, cảm xúc như giây phút này, năm năm trước, có lẽ tàn nhẫn như vậy buộc bỏ đứa bé .

      “Cho dù là như thế nào, làm cho đứa trẻ này bình an ra đời. Huống chi, đứa bé phải theo họ , tuyệt đối cho phép em gả cho người đàn ông khác.”

      “Ngạc nhiên chưa, cư nhiên nhận đứa trẻ này là của !”

      cười lạnh, thể phủ nhận, trong đáy lòng lạnh lẽo dâng lên xíu ấm áp, nghĩ là với tính cách , chắc chắn chất vấn tồn tại của đứa bé này, dù sao trong tháng ở Ả-rập Saudi, có qua lại với ai , vốn chẳng hề hay biết.

      giận quá hóa cười. Bờ môi gợi cảm kéo lên đường cong xinh đẹp, người đàn ông này, cho dù trong tình trạng tóc tai xộc xệch, râu ria chưa cạo, cũng có thể nở nụ cười tuấn lãng như thế, hàm răng trắng bóng đều đặn, dưới ánh sáng như phát sáng lên, giống như mấy vai nam chính trong phim Hàn, nụ cười kia còn có sức hấp dẫn hơn cả chính khuôn mặt .

      Khẽ nhướn mày, giọng thu hút như khối nam châm, cong môi, chậm rãi : “Do hận , có lẽ em lấy Tưởng Diệp hoặc người đàn ông nào khác, ví như Triết lúc năm năm trước. Nhưng tuyệt đối là em mang thai con của người khác, ngoại trừ của đây!”

      Hơi thở bá đạo, phất qua gương mặt , mang tới cảm giác ấm áp, có mùi thuốc lá thơm thoang thoảng, lời của làm tim Tường Vi đập nhanh hồi, dịu dàng, còn đáng sợ hơn cả khi tàn nhẫn, luôn luôn dễ dàng đánh tan phòng bị của , chạm thẳng vào đáy lòng !

      “Nực cười!”

      Nhớ tới vẻ mặt chán chường hôm đó của Triết, trong lòng khỏi chua xót. Đó là sai lầm lớn nhất mà phạm phải trong cuộc đời này, cuốn Triết vào, tàn nhẫn biến người con trai dịu dàng như ánh mặt trời ấy thành đống tro tàn.

      “Buồn cười cũng được, đáng hận cũng được. Trực giác của cho biết, đứa bé này là của , bởi vì thấy được giãy dụa trong mắt em, chỉ có đứa bé của , mới làm cho em khổ sở như vậy. Nhưng….” ngừng lại, nặm chặt cánh tay bé của , “ vẫn phải , tai nạn giao thông của ba mẹ em, là do tay ba em sắp đặt…”

      Kinh ngạc thở dốc mạch, Tường Vi khỏi trợn to đôi mắt trong suốt, ….”Làm sao mà vậy được?”

      nắm tay chặt, muốn tiếp cho ít sức lực để chống đỡ, khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia trầm thống, mới tiếp tục kể lại đoạn chuyện cũ: “Năm đó nhà họ Thẩm thất bại rất thảm hại, thừa nhận, làm cho nhà họ Thẩm bị phá sản là do tay bày ra, gồm cả việc đưa em vào tù nữa.”

      “Do ba em quanh năm say sỉn, thần kinh bắt đầu xuất tình trạng hỗn loạn, thường thường biết bản thân làm những gì, thường nóng nảy có nguyên nhân, cáu kỉnh với bất kỳ ai tới gần ông ta. Năm đó, cũng lợi dụng điểm này ở ba em, khi ông ta sắp lâm vào đường cùng, bảo những chủ nợ kia tìm tới tận nhà… Em nên biết, bao giờ nương tay với kẻ thù. Cuối cùng cũng có ngày, ba em đột nhiên tìm tới cửa, cầu xin tha cho ông ta lần, bỏ qua cho nhà họ Thẩm. Nhưng thể nào bỏ qua được! Thậm chí nghĩ…”

      thanh ngừng lại, ấn đường của buộc chặt, chưa bao giờ ngờ tới, chuyện năm đó nghĩ mình tuyệt hối hận, hôm nay lại làm cực kỳ khổ sở. Đôi mắt ưng nhìn người phụ nữ tái nhợt trước mắt, có lẽ mềm yếu này, tái nhợt này, qua bao nhiêu năm, từng giọt từng giọt thấm vào trong ngực , hóa thạch cũng có thể bị nó làm cho mềm tan ra, gì tới trái tim ?

      “Thậm chí nghĩ rằng, tất cả đều là quả đắng mà nhà họ Thẩm chúng tôi đáng phải nhận, đúng ?”

      Tường Vi sâu kín ra, thống khổ nhắm mắt lại, cơ thể khỏe lại rét run. Có lẽ ba phải là người tốt, nhưng lựa chọn khác, mẹ cũng lựa chọn nào khác, cho dù ông ta có tự tay sắp xếp tai nạn giao thông đó, cũng để cho mẹ bị cuốn vào bị …

      Chôn theo!
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 408: Người chết
      Hắc Diêm Tước nhắm mắt lại, mi tâm co rút nhanh làm lên rãnh sâu, tạo cảm giác thâm trầm. Nhắc tới nhà họ Thẩm, ra rất khó chịu, thân thể càng lúc càng lạnh… Người duy nhất bỏ được, chỉ có .

      “Phải… Ba em tên súc sinh, mặc dù cũng dám là quân tử, nhưng hiểu sao ông ta lại có người con thiện lương như em…” nhìn , ánh mắt lơ đãng tỏa ra thâm tình dịu dàng, như hồ nước khẽ gợn sóng.

      “Đừng nữa…” Đau khổ nhắm mắt lại, lòng tự trọng của bị xé rách từng lớp từng lớp , là do kẻ súc sinh sinh ra, trong cơ thể chảy dòng máu ti tiện, nhưng đâu có được lựa chọn.

      xin lỗi, biết rằng điều này làm em khó chịu, nhưng mà vẫn phải với em… Khi đó ba em lấy cái chết ra uy hiếp, thờ ơ, thậm chí còn nhắc nhở ông ta, ông ta mà chết, ngay cả tiền bảo hiểm của ông ta cũng chiếm lấy.”

      Trong lòng Tường Vi run lên, trong đôi mắt có chứa lệ nóng ướt át, giọng khàn khàn, “…. Cho nên…”

      “….Ừhm, vụ tai nạn xe cộ đó, vốn do ông ta sắp đặt để giết chết mẹ em, sau đó ông ta có thể lấy được khoản tiền bảo hiểm lớn, để làm cho công ty bảo hiểm tin tưởng, loại bỏ khả năng ông ta là hung thủ, ông ta cũng phải làm cho mình bị thương trong vụ tai nạn đó… Hôm đó, thuộc hạ của điều tra ra kế hoạch của ông ta từ sáng sớm, nhưng ra mặt ngăn cản… Thậm chí, sắp xếp chiếc xe tải ngay bên cạnh xe ông ta, mục đích là để hù dọa ông ta, làm loạn trận cước, nếu ông ta muốn chết, tuyệt đối ngăn cản, thậm chí chuẩn bị tiễn ông ta đoạn…”

      Đầu ngón tay lạnh lẽo của phát run trong bàn tay . hơi ngừng lại, khó khăn nuốt nước bọt cái, tiếp tục nói___

      “Nhưng có lẽ là ý trời, đường, vì mẹ em và ba em xảy ra tranh chấp, xe của họ còn chưa kịp va chạm với chiếc xe tải phía trước lao xuống vách núi. …. xin lỗi, nếu năm đó ra mặt ngăn cản ba em điên cuồng, có lẽ hôm nay mẹ em vẫn còn đời, nhưng mà…” xin lỗi, làm được, thù hận của với nhà họ Thẩm, khiến thể nào làm được việc lương thiện như vậy.

      tới đây, giọng nghẹn ngào, nhớ lại năm năm trước, trong khoảnh khắc Tường Vi bị chiếc xe tải tông vào, gần như toát mồ hôi lạnh, lạnh từ đầu tới chân!

      Tường Vi lẳng lặng nghe, cả nước mắt cũng im hơi lặng tiếng, thân thể ngừng phát run, chân tướng , chính là ba hại chết mẹ , cuối cùng hại chết cả chính mình, mà đứng bên ngoài mặt lạnh nhìn bọn họ chịu chết…

      thể trách , đúng ? Đây là do ba tay sắp đặt, chỉ vô cảm, thậm chí muốn góp phần vào đó, chỉ là ông trời cho cơ hội phạm sai lầm này, là vậy sao?

      Khó khăn nhắm hai mắt lại, nước mắt tùy tiện chảy xuôi, cố hết sức rút bàn tay mình từ trong tay về, che miệng, bả vai phát run thể chống đỡ thêm được nữa, nhịn được đau đớn mà khóc lên…

      xin lỗi…. thấy may mắn, năm đó tự tay tiễn ba mẹ em đoạn đường, nhưng cũng là gián tiếp gây ra, nếu như phải bức bách nhà họ Thẩm quá đáng… nghĩ ba em cũng sử dụng cách thức điên cuồng tới mức định lừa gạt tiền bảo hiểm…..”

      giết người ta, người ta lại chết bởi , chỗ này, có lẽ ngày trước có chút cảm giác trách nhiệm hay hối hận nào, nhưng vì , thiên sứ thiện lương này, dần dần tiến vào chiếm giữ trong tâm linh khô khốc xấu xí của , dần dần làm sinh ra biến hóa, dần dần làm cho khổ sở…

      Chương 409: Nợ

      “Để cho em biết ba em là người như thế nào, đối với em là chuyện tàn nhẫn…”

      thầm thở dài hơi, lần nữa cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của , có vài lời cảm thấy cần nhiều, cho biết , chỉ là vì muốn hiểu lầm rằng chính giết ba mẹ , mặc dù cũng có gián tiếp tác động vào, mặc dù là rất khó chấp nhận, nhưng vì đứa , trong bụng sinh linh yếu ớt, đứa bé lúc nào cũng gặp nguy hiểm, phải giải quyết vấn đề giữa , “ giờ, em cần suy nghĩ gì cả, yên tâm sinh con ra là được, những chuyện khác xử lý.”

      , làm những chuyện chưa bao giờ làm, có lẽ trong tương lai còn có càng nhiều hơn nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ này phải yên tâm dựa dẫm, đồng ý ở cùng chỗ với .

      Nhắm mắt lại, Tường Vi yên lặng , trong lòng nổi sóng gió trong lúc nhất thời sao bình phục lại được.

      Ba___ Từ luôn sợ hãi trong lòng dám gọi, ông ta còn đáng sợ hơn thế rất nhiều. ít roi tàn nhẫn quật lên người , quật lên người mẹ , còn đỡ kinh khủng hơn việc chính tay ông ta đưa tiễn vong hồn mẹ nhiều!

      Có lẽ, hận Hắc Diêm Tước, hận sao có thể trơ mắt thậm chí là nhếch miệng cười khi thấy ba mẹ chết , hận máu lạnh hơn ba gấp trăm lần, hận là kẻ đứng sau tàn nhẫn, bất kể là ai, chỉ đụng tới cũng đủ để làm kẻ địch tự sụp đổ…

      Đây mới là , phải sao? Kẻ sát thủ lãnh khốc vô tình này, trong tháng qua, làm đau tới nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này, lại dám cầm dao, đâm thẳng vào trái tim trong lồng ngực mỏng manh này.

      Bởi vì ba cũng là kẻ cầm thú, hai kẻ cầm thú chém giết lẫn nhau, liên lụy tới kẻ đứng giữa là người mẹ vô tội của , thứ duy nhất có thể oán là số mệnh…

      Hít hơi, mở mắt ra, đôi mắt đen tối mờ mờ hơi nước, nhìn cái trong lòng liền cảm thấy như bị kim châm, “ cho tôi biết những chuyện này, có thể làm giảm bớt tội lỗi của sao?”

      cười lạnh, Hắc Diêm Tước, chỉ là con cầm thú khác, trong lúc bất chợt, thể hận con cầm thú, cảm giác này so với oán hận còn bất lực hơn. Hận số mệnh, là bất lực nhất, bởi mãi mãi tìm được cách tiết hận, bởi vì ngươi thể nào đối kháng nó. Trong nháy mắt, trái tim như tan ra, rũ mắt xuống, tìm được cách nào để trốn tránh.

      Nắm chặt tay , ánh mắt buồn bã, “ quan tâm tội nghiệt gì cả! Vẫn làm việc mà cần giải thích với bất kỳ ai! Nhưng… So với em là người vô tội, đời này, việc duy nhất làm sai, chính là đối xử tệ hại với em, có gì để nghi ngờ, nợ em nhiều nhất!”

      Những năm máu tanh, thô bạo, tàn nhẫn kia, trải qua từng cơn cuồng bạo, gần đây thường tái lại trong đầu óc , điều này có lẽ cũng là báo ứng cho .

      Nợ?

      Lông mày Tường Vi nhăn lại, đến cùng làm những gì mà có thể khiến cho người đàn ông này nợ ? kịp suy nghĩ thêm nữa, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra___

      “Tước, bác sĩ Mạch tới đây, ra ở chỗ này!”

      Vừa vào cửa là Nhạc Niệm Tư, Tường Vi chuyển mắt, nhìn cái bụng nổi lên của ta, nhưng lại vẫn ăn mặc theo kiểu thiếu nữ như trước, khắp nơi đều trưng ra vẻ hồn nhiên.


      Chương 410: Bàn tay ấm áp (1)

      Đầu ngón tay Tường Vi vẫn lạnh lẽo, ta, chính là con của Nhã Ca và Diệu Tư sao? Nếu vậy, và Niệm Tư, đều mang trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm, Niệm Tư hẳn là rất , như ___ em họ ?

      Theo phản xạ muốn rút bàn tay bị Hắc Diêm Tước nắm chặt ra, bất đắc dĩ lại bị nắm chặt hơn, đôi mắt sáng chói, ngoảnh mặt làm ngơ đối với Nhạc Niệm Tư vừa cất lời , thậm chí chưa từng rời khỏi gương mặt Tường Vi.

      “Hãy dưỡng thai cho tốt, bảo chú Hải tới đón em về nhà họ Hắc, có người giúp việc chăm sóc em tương đối yên tâm hơn, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều nữa, cũng cần quan tâm đâu, biết chưa?”

      Hắc Diêm Tước giọng trầm thấp, như dây đàn rung lên, thèm để ý tới bất kỳ ai, trong mắt chỉ duy nhất có tái nhợt, quật cường lại yếu ớt này, đôi mắt nhìn vào cái bụng bằng phẳng của , mấy ngày nay tiều tụy thành như vầy…

      “Tước!” Nhạc Niệm Tư vui nhăn mày cái, liếc nhìn Tường Vi mặt mũi loang lổ nước mắt nằm giường cái, mặt xẹt qua tia lạnh lẽo, “ ta cũng mang thai sao?”

      “Em có nghe thấy ? giờ trong người có thấy có chỗ nào thoải mái ?” Hắc Diêm Tước nhíu mày, thích việc đặt chú ý lên người , nếu trong mắt chỉ có tồn tại của người phụ nữ này, vậy trong mắt cũng nên chỉ có mà thôi!

      chú ý của Tường Vi bị Nhạc Niệm Tư thu hút, đối mặt với Nhạc Niệm Tư, phản ứng của có chút luống cuống, lúng túng nên cố nặn ra nụ cười yếu đuối, : “Đây là… Niệm Tư, đúng ? Phụ nữ có thai thể đứng lâu, trước cháu ngồi xuống đây .”

      người phụ nữ này, chịu để ý mình để ý người khác làm gì vậy?” Hắc Diêm Tước càng cau mày chặt hơn.

      “Tước!” Hắc Diêm Tước làm lơ khiến cho Nhạc Niệm Tư cảm thấy bị mất mặt, ta chịu thuận theo bèn gọi thêm tiếng nữa, trong giọng bắt đầu có chút khó chịu.

      “Gọi ta là chú!”

      Tiếng quát trầm thấp, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt người Tường Vi, nó dọa tới , vất vả mới khiến cho bằng lòng để tới gần, còn chưa kịp nhìn kỹ hết lượt dung nhan nhợt nhạt của , để xem gầy mất bao nhiêu, gầy chút nào, làm đau lòng chút đó.

      “Được rồi, chú … Tước.” Nhạc Niệm Tư chu mỏ, liếc Tường Vi cái, vẻ mặt chút thay đổi, sau đó tới gần Hắc Diêm Tước, vô cùng thân mật khoác lấy cánh tay , “Người ta cũng mang thai, tại sao lại thấy chú ân cần hỏi han người ta lấy chút?”

      Hắc Diêm Tước thở dài cái, lông mày sắp cau lại, chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, nếu như Niệm Tư phải là con của ‘ trai’, dễ dàng bỏ qua lần lại lần ngang ngược của con bé, than tiếng, chuyển mắt, lúc này mới nhìn vào Nhạc Niệm Tư, “Thứ nhất, cháu hề lễ phép, cháu phải gọi ta bằng chú thay vì gọi thẳng tên ta như thế; thứ hai, chẳng biết cha của đứa bé trong bụng cháu là ai nữa, mặc dù ta có trách nhiệm phải chăm sóc cháu tới cùng, nhưng ta cũng bù đắp rồi, cháu vẫn còn chưa thấy đủ sao? Thứ ba, người phụ nữ này___”

      Tầm mắt chuyển qua Tường Vi, ngay lập tức dịu dàng , chậm rãi , “ ấy có thai, là đứa con của ta!”

      Vừa dứt lời, sắc mặt Nhạc Niệm Tư lập tức trắng xanh! giây sau, nước mắt tràn ra ngoài, “Hu! Cho nên mới thèm để ý, công bằng, tại sao ba lại bỏ mặc Niệm Tư chứ? Hu hu…”

      Đây có thể coi là đòn sát thủ của ta, khi làm gì được nữa, chỉ cần lôi Nhã Ca hoặc Diệu Tư ra, cho dù ta có ngang ngược nữa, Hắc Diêm Tước đều mềm lòng với ta.

      Chương 411: Lòng bàn tay ấm áp (2)

      Sắc mặt Hắc Diêm Tước trầm xuống, “Cháu nháo đủ chưa? Nếu mà cháu còn muốn giữ được cái thai, hãy ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ , đừng có chạy loạn khắp nơi nữa!”

      Trong lòng Tường Vi xẹt qua dòng nước ấm nho , dường như bị thứ gì đó làm cho cảm động rồi, người đàn ông chí này, từng là người đàn ông lòng dạ ác độc muốn giết chết con , vào lúc này lại tuyên bố với người khác, mang thai, là con !

      Đây là Hắc Diêm Tước mà quen sao? Ây, hay là phải nhỉ.

      Trong đôi mắt thoáng qua chút mờ mịt, bàn tay bị Hắc Diêm Tước nắm chặt giãy thoát, nhìn Nhạc Niệm Tư khóc nức nở, nhàng , “Niệm Tư, rất hân hạnh được quen cháu, ba trai của mẹ cháu cho nên…”

      “Cho nên tôi nên gọi là gì đây? Chị họ?” Nhạc Niệm Tư chợt ngắt lời Tường Vi , cười lạnh cái, “Chị họ lại mang thai đứa con của chú tôi, đây phải là rất buồn cười sao?”

      Cái quan hệ này, là có chút lúng túng, mặt Tường Vi nóng lên, nhưng bất kể có phức tạp như thế nào, và Tước vẫn là quan hệ đối lập nhau, ràng buộc máu mủ, chỉ có thù hận lẫn nhau.

      “Sao mà buồn cười bằng cháu được? Thậm chí ngay cả tên của ba đứa trẻ trong bụng mình cũng biết!”

      câu chặn ngay nhạo báng của Nhạc Niệm Tư lại, cho dù Tường Vi là người phụ nữ do tay nuôi lớn, cho dù mối liên hệ giữa họ có ngàn vạn mối dây quan hệ sao? Người phụ nữ mà Hắc Diêm Tước nhận định, cho dù có là con của kẻ thù kiếp này, cũng đừng mơ tưởng trốn thoát được!

      “Cháu…” Nhạc Niệm Tư cứng họng, đôi mắt trong sáng lóe lên tia phẫn hận, dì chẳng sai, hai mẹ con Tường Vi đều là tiện nhân, ỷ vào bộ dạng yếu đuối, chỉ biết quyến rũ em nhà họ Hắc! “Chẳng lẽ chú định cưới ta ư? Người đàn bà như thế…”

      “Câm ngay! ra ngoài! Trở về phòng cháu . Niệm Tư, đừng có mà nông nổi, từ nay về sau, ta muốn nghe thấy bất kỳ lời bất kính nào với Tường Vi nữa!” quát lớn bằng giọng ngoan độc, ánh mắt lạnh lùng hung hăng bắn về phía Nhạc Niệm Tư, giống như ta phạm vào kiệng kỵ của .

      “Tại sao chứ? Cháu mới là người thân của chú cơ mà!” Niệm Tư thể tin đươc, .

      “Bằng việc ấy là người phụ nữ của ta! Có lẽ chẳng bao lâu nữa là vợ ta! Cháu hài lòng chưa?” Giọng lạnh xuống mức đóng băng, “Lập tức ra ngoài cho ta!”

      Kể từ lần đó, sau khi biết tâm tư của Niệm Tư, thể cứng rắn tâm địa với ta, chính tại nhiều năm hề nghiêm khắc dạy dỗ nó, làm cho con bé này nông nổi lại ích kỷ, làm việc tính tới hậu quả.

      từng nghĩ là nó chỉ có dung mạo của Nhã Ca, mà còn thừa hưởng cả tính tình điềm nhiên của Nhã Ca nữa, ai ngờ hoàn toàn phải.

      Nhạc Niệm Tư quắc mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Tường Vi và Hắc Diêm Tước cái, dậm chân phát, để ý tới cái bụng mấy tháng lớn, hoảng hốt ra ngoài.

      Tường Vi dõi mắt theo bóng lưng mỏng gầy của Nhạc Niệm Tư, đứa trẻ như vậy, ngờ Hắc Diêm Tước nể mặt mà quát to như thế, mặc dù đối tượng muốn bảo vệ là , nhưng đây chính là tính cách của mà, thèm dành tâm tình cho bất kỳ ai, người máu lạnh vô tình. Lúc này đây, có chút may mắn, còn là kẻ thù của .

      Nhưng… đối mặt với cầm thú như vậy, từ đầu tới cuối có cách nào dẹp bỏ bất an, mẹ chết, từng phải chịu những lăng nhục, đều làm cho sao làm như chưa từng có chuyện gì, là phấn viết lên bảng, lau cái là sạch. Cất giọng lạnh lùng, thở dài : “Tôi mệt rồi, ra ngoài trước .”

      Hắc Diêm Tước khom người xuống, lần nữa nắm lấy bàn tay xanh xao của , vuốt ve những ngón tay xinh đẹp thon dài, hơi chau mày, “ đuổi nó , giờ tới lượt em đuổi ? Là do giải thích chưa đủ ràng, cho nên đáng chết em vẫn chưa nghĩ thông?”

      Trong giọng chút giận tái , có thể cưng chiều , nhưng với điều kiện, người phụ nữ này nhất định phải chấp nhận cưng chiều của mới được! Trải qua mấy ngày nay, kết quả của việc cân nhắc trái phải, ở trong mắt lại có vẻ coi thường tới vậy, là đáng giận.

      Tường Vi cúi đầu nghĩ kỹ, lắc đầu cái, muốn rút tay khỏi bàn tay dày ấm của , lại bị tóm chặt lấy, còn , “Đừng hất ra nữa!”

      “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, cũng muốn nghĩ tới những chuyện khác nữa, cho tôi được mấy phút yên tĩnh sao?”

      thở dài, chưa được mấy câu, tính tình của bộc phát rồi, người đàn ông tâm tình bất định như vậy, làm sao dám ở chung với ? Tính tình của lúc nào cũng giống như quả bom.

      “Vậy em trả lời trước , em nghĩ thông chưa?” gần như dựng râu trợn mắt.

      “Nghĩ thông cái gì?” Khóe mắt có vẻ mờ mịt, muốn nghĩ thông suốt cái gì mới được chứ? hận nữa do chỉ là hung thủ gián tiếp hại chết ba mẹ sao?

      “Thế bằng hỏi như vầy, em nghĩ kỹ chưa?”

      hỏi lại lần nữa, càng càng hiểu.

      “Hả?” hơi chau mày, ngón tay dần dần ấm áp lên, chờ ra, rốt cuộc hỏi cái gì vậy?

      “Ây…” Bỗng dưng ngập ngừng, khẽ hít sâu hơi, hơi thở có chút rối loạn, “Ây… cái chuyện vừa mới , đáp án của em đâu?”

      Tường Vi cau mày, lần đầu tiên thấy bộ dáng muốn né tránh của , vừa kinh ngạc vừa có chút cà lăm, “Đáp án gì cơ?”

      “….Em!” cắn răng, giọng lầu bầu mấy câu, lông mày cau tới hết mức, nắm bàn tay cũng xiết chặt xiết chặt hơn, đôi môi mỏng lạnh hơi cong lên, thốt ra, “Em cảm thấy, con chó đực, con chó cái… Ừhm, đẻ ra con chó, trong bụng còn mang thai con nữa… Ừhm… Tóm lại, em cảm thấy chúng cần phải có mối quan hệ như thế nào?”

      Lời mạch lạc, sắc mặt khó coi, phép so sánh này có vẻ là khập khiễng, đúng là tự tát vào mặt mình, ai lại điên tới mức lấy chó để hình dung quan hệ của bọn họ chứ.

      Còn thừa nhận, chưa từng khẩn trương như vậy, trong lòng thắt chặt lại, hô hấp cũng ngừng lại, cứ như vậy nhìn đôi mắt trong suốt của , nha đầu này vẫn cứ hồn nhiên như vậy, mặc dù làm mẹ, vẫn ngây thơ như đứa trẻ, yếu đuối tới mức làm người ta chỉ muốn ôm vào trong ngực, có lẽ từ rất lâu trước kia muốn làm như vậy, nhưng bị thù hận che mờ đôi mắt, chưa từng nhìn hình dáng , nhưng bây giờ khác rồi, nhìn thấy dáng vẻ thanh thuần thiện lương của

      Trong lòng bắt đầu dậy sóng, nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của , cả đời này, chỉ cho phép bàn tay ấm áp vì .

      Chương 412: Kiêu ngạo và hèn mọn

      Vẻ mặt Tường Vi vẫn mù mờ, có cảm giác kích động muốn cười, rồi lại cười nổi, người đàn ông này vốn là người nghiêm túc, bảo đùa vui gần như là chuyện thể nào, người ta tới khóc là may rồi.

      “Tôi vô cùng mệt mỏi, có hơi sức đâu mà nghe kể chuyện chó đực với chó mẹ gì cả…” Giọng có chút nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt nhìn hồi lâu, dùng mắt phác họa hình dáng khuôn mặt cương nghị của , thở dài , “Nếu như muốn biết ý nghĩ của tôi, … Đứa bé này, sau khi sinh ra là của , Tiểu Trạch thuộc về tôi.”

      Chỉ mong từ đó thù hận giữa hai nhà Thẩm Hắc kết thúc, có thể yên tâm mà sống, có lẽ kết quả như thế đối với bọn họ là tốt nhất.

      Mắt khẽ mở lớn, sau đó là kinh ngạc, dần dần nỗi tức giận ập tới___

      cho phép! tuyệt đối đồng ý làm như vậy!” trán mơ hồ lên gân xanh, tự chủ được mà tăng sức lực xiết chặt tay , người phụ nữ này nghe hiểu ý sao? muốn chiếm làm của riêng, đây là chuyện biết bao người phụ nữ trông mong còn được! lại dám chuyện mỗi người nhận lấy đứa bé, hoang đường!

      “Rốt cuộc em còn e ngại những gì nữa? rồi, thù hận là chuyện cũ bỏ qua rồi, huống chi, chuyện ba mẹ em chết , quan tòa còn thể phán tội cho được, cực kỳ bao dung với em, rốt cuộc em còn muốn như thế nào?”

      xong, lửa giận lại xông lên tới gáy, nên biết rằng, người phụ nữ này chỉ ưa cứng ưa mềm! Xuống nước, thậm chí còn dùng cả ví dụ chó đực chó mẹ, mọi thứ đều chứng minh muốn nhốt vào trong lồng, e hèm, cưới người phụ nữ, chính xác là muốn lợi dụng hôn nhân để làm nhà tù trói buộc người phụ nữ này, phải giám sát chặt chẽ, cho có bất kỳ cơ hội trèo tường nào.

      Nhưng thế quái nào mà người phụ nữ này lại vẫn hiểu ra?

      “A, xin hỏi Hắc đại nhân, tiểu nữ có cần phải quỳ xuống để cảm tạ ân tình của ngài? Cứ cho là việc ba mẹ tôi chết phải do tự tay gây nên, nhưng những chuyện làm với tôi trong quá khứ, thấy tôi có thể nào làm như chưa từng xảy ra, còn phải giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ với ?”

      đặt lòng tự trọng của người phụ nữ ở đâu? kiêu ngạo tự phụ cuồng vọng đời, còn chỉ là kẻ hèn mọn đê tiện đáng đồng, như vậy, tại sao còn phải núp dưới hơi thở người đàn ông này? khinh thường hèn mọn, cũng chẳng thèm để ý tới niềm kiêu hãnh của !

      “… đâu có như vậy! Đáng chết, vậy bây giờ muốn chăm sóc ba mẹ con em, có phải còn phải quất em hai roi em mới đồng ý ?!”

      ….”

      Hai người trợn mắt lẫn nhau, trong mắt nóng nảy ảo não, còn trong mắt quật cường yếu ớt.

      mãi mãi biết rằng, nỗi đau khi người ta phải cầu xin thương xót, khi xiết lấy cổ buộc phải lập ba lời thề hứa, cũng là vẻ mặt cuồng chí như vậy, giống như thứ cho là món quà trời ban, bất kỳ kẻ nào cũng phải hứng lấy, được chữ , chỉ cần có chút thái độ chống đối nào, lập tức giận dữ như con sư tử!

      “Mẹ!”

      Cửa bị mở khẽ thành khe hở, cái đầu của Tiểu Trạch chui vào, đúng lúc phá vỡ bầu khí bế tắc.

      Chương 413: Nguy hiểm tới gần

      “Bảo bối!”

      Tường Vi quay đầu, nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt con trai, trái tim mềm nhũn ra.

      “Mẹ, có còn bị đau nữa hay ?” Tiểu Trạch chạy ùa vào như làn khói, nằm rạp xuống đầu giường bệnh của Tường Vi, từ đầu tới cuối làm như thấy Hắc Diêm Tước, tự nhiên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của mẹ, hôm nay là làm nó lo lắng quá mất.

      Hiền hiền cười tiếng, Tường Vi lắc đầu cái, nhăn mày trừng mắt với Hắc Diêm Tước, tránh thoát khỏi bàn tay , làm như hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhành vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Trạch: “Thầy con đâu?”

      “Thầy chuyện với bác sĩ rồi, lát nữa tới. Mẹ, thầy chờ mẹ khỏi bệnh, đưa chúng ta .” Tiểu Trạch nắm tay Tường Vi, bàn tay bé níu níu bàn tay.

      Người nào đó kiềm chế hơn được nữa, phát tóm lấy cơ thể Tiểu Trạch, “Các người đây là coi như tôi chết rồi? Nhóc thối, trong mắt con còn có người ba này vậy?”

      Tiểu Trạch bất mãn việc Hắc Diêm Tước dùng tới bạo lực tách nó ra khỏi mẹ nó, nhướn mày lên , “Thầy cũng sắp làm ba tôi rồi, thầy sắp cưới mẹ làm vợ rồi, ba cưới mẹ, hợp lý mà, ông định làm cái gì vậy?”

      “Ta định làm cái gì?” Sinh ra đứa con trai phản đồ như vậy, hai mẹ con này đúng là tới đòi nợ , “Mẹ con đương nhiên là gả cho ba, nhưng mà phải là cái ông thầy chó má kia của con đâu, mà là ta!”

      vừa dứt lời, lập tức có hai tiếng hít khí vang lên trong phòng bệnh.

      Tường Vi kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt mềm mại ngưng tụ, thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, vừa mới cái gì cơ?

      Tiểu Trạch sửng sốt nửa giây, chỉ có nửa giây thôi, cậu nhóc lập tức mở miệng cười to, đầu ngón tay quên chịt lấy gò má Hắc Diêm Tước cấu cái, “Tôi nghe nhầm chăng?”

      “Á! Bỏ ra!” Hắc Diêm Tước bị cậu nhóc bóp đau, cau mày khẽ gầm tiếng.

      “Đau sao? Vậy phải là nằm mơ à?” Tiểu Trạch vẻ mặt đáng đánh đòn gật gật đầu, “Mẹ, người này cần ăn đòn rồi, ông ta tưởng cưới mẹ là cưới được sao?”

      “Vậy con muốn thế nào?” cắn chặt răng, liếc xéo ánh mắt hả hê của cậu nhóc, gằn từng chữ thốt ra.

      “E hèm, phải là tôi đây muốn thế nào, nước mắt của mẹ đâu thể chảy vô ích được…” Tiểu Trạch phun khí qua lỗ mũi, ác ý phun lên gương mặt tuấn tú của Hắc Diêm Tước, đây chính là đốt lửa rồi, nó hề quên mẹ nó chảy bao nhiêu nước mắt vì ông chú bại hoại này, trong lòng đau khổ vì mẹ nó bao nhiêu!

      “Tiểu Trạch!” Tường Vi khẽ kêu lên, nhìn con trai, hiền lành lắc đầu, ý bảo nó đừng nữa.

      Sau đó, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua kiên nghị và nhẫn, ngắm nhìn Hắc Diêm Tước, hồi lâu, mới nhắm hai mắt lại, khẽ, “Tôi mệt rồi, các người đều ra ngoài .”

      thấy mệt mỏi, trải qua nhiều chuyện như vậy, chợt nghe thấy mở miệng muốn cưới , vậy mà lòng cũng thấy đau.

      có vui sướng, có hoan hỷ, chỉ có nỗi đau lòng mơ hồ. quan tâm phải là chuyện này, phải là bồi thường của , quan tâm thứ gì? Có lẽ chính cũng bối rối, trong lòng có chút tủi thân khó hiểu.

      Hắc Diêm Tước nhìn dáng vẻ im lặng của , trong lòng nổi lên dòng thương tiếc, đắp chăn lên cho , rồi bế Tiểu Trạch, nhàng ra khỏi phòng bệnh.

      Ngoài cửa, giọng Tiểu Trạch thiếu kiên nhẫn vang lên, dẩu môi cau mày đập bả vai Hắc Diêm Tước cái, “Thả tôi xuống, bại hoại!”

      “Nhóc, ta là ba con!” Hắc Diêm Tước vui cau mày, bất mãn với tên nhóc hết lần này tới lần khác khiêu chiến với quyền uy của .

      gọi, ông là tên khốn làm tổn thương mẹ tôi!” Tiểu Trạch thấy Hắc Diêm Tước hề có ý định buông nó ra, bèn nhe răng mèo, nghiêng người, cắn phát lên cổ Hắc Diêm Tước, dùng sức cắn.

      Hắc Diêm Tước rên lên tiếng, nhưng có chết cũng chịu thả cậu nhóc ra, “Câm mồm, con đồ phần tử bạo lực! Ta là ba con, bất kể như thế nào cũng thể thay đổi được, đêm đó trong nhà kính phải chúng ta ràng rồi sao?”

      Ôm chặt cậu bé, là cậu bé cắn rất đau, cực kỳ giống trong khoản nhẫn tâm.

      Tiểu Trạch vẫn hung hăng cắn, chịu nhả ra, hàm răng nho gần như khảm vào trong da thịt của Hắc Diêm Tước, lão bại hoại nảy là ghê tởm, ràng đồng ý với nó để mẹ nó tiếp tục rơi nước mắt, nhưng tháng này mẹ nó khóc biết bao nhiêu lần a, lão này đáng được tha thứ!

      “Nhả ra, nhóc con…”

      Cảnh hai cha con chung đụng, rơi vào góc nào đó trong bệnh viện, Nhạc Niệm Tư núp trong góc tối, nắm chặt quả đấm, hàm răng nghiến chặt ken két.

      “Sao, cam lòng?”

      Bất chợt, giọng lạnh lẽo vang lên, sống lưng Nhạc Niệm Tư lạnh lẽo hồi, ngưng thở, thân thể cứng lại.

      “Chậc chậc, Tiểu Niệm Tư của tôi lại sợ tôi tới gần như vậy, là làm tổn thương lòng tôi rồi.” luồng hơi thở phái nam cường thế từ phía sau bao vây lấy Nhạc Niệm Tư, túm lấy ta lôi tới nơi kín đáo, bàn tay ở chỗ bụng hơi nhô lên của Nhạc Niệm Tư nhàng vuốt ve lên xuống, làm cho ta khẽ run.

      “Ông… ông muốn làm gì?”

      Giọng ta tràn đầy run rẩy, từ lòng bàn chân dâng lên cảm giác lạnh lẽo, cà lăm vấp, “Ông… còn dám tới đây, ông sợ…”

      “Sợ?” Giọng phái nam hừ ra tiếng, khinh thường cười nhạo cái, cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy vành tai Nhạc Niệm Tư, nhàng mút vào, cười khẽ , “Sợ tôi như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng, trốn khỏi tôi là có thể mang theo đứa bé truy tìm hạnh phúc của em rồi hả? Tiểu Niệm Tư, xem ra là em ràng rồi, người đàn ông có thể cứ như vậy buông tha cho người phụ nữ và đứa bé của mình?”

      “Ông bậy! Đứa bé này phải là của ông!” Hàm răng của Nhạc Niệm Tư run lên, hai chân rủn ra sắp chịu nổi nữa, người đàn ông nguy hiểm ở phía sau lưng, bóp chặt lấy cổ tay ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể xiết chết ta.

      “Chậc chậc, lời dối như vậy mà em cũng được, thể rằng, Niệm Tư ơi Niệm Tư, em vẫn hơi bị khiếm khuyết chút!” Người đàn ông nhếch miệng, nhàng cắn cần cổ của Nhạc Niệm Tư, cười tiếng, trong mắt chợt lóe lên lo lắng, trong nháy mắt ngưng tụ thành băng giá.

      “Ông! Rốt cuộc như thế nào ông mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?” Trong lòng Nhạc Niệm Tư co rút lại, ta từng nghĩ muốn có được người đàn ông này, nhưng giờ đây, ông ta đột ngột xuất lại dọa ta sợ.

      Người đàn ông cười , trong giọng tràn đầy nguy hiểm và khinh bỉ, ánh đao sáng trắng lóe lên lướt qua mặt ta, mặt mũi ta lập tức trắng bệch!

      “Tiểu Niệm Tư của tôi ơi, biết là nên em ngây thơ hay là ác độc, tưởng theo Hắc Diêm Tước là có thể hưởng vinh hoa phú quý à, sao lại có thể quên những lúc chúng ta cá nước thân mật sung sướng tới mức nào nhanh như vậy được?” Hơi thở ông ta vẩn vương bên tai Nhạc Niệm Tư, làm cho ta nổi lớp da gà.

      Nhạc Niệm Tư rất sợ người đàn ông này, nước mắt khỏi chảy ra, “Ông tha cho tôi… có được , đứa bé theo ông được yên ổn, chi bằng để cho tôi ở lại nhà họ Hắc, ít nhất cũng được hưởng phú quý vô tận, nhà họ Hắc bạc đãi tôi và đứa bé, ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng nghĩ cách tuồn ra cho ông, ông thả tôi ra có được …”

      “Khóc? Em nên biết là tôi thích em khóc!” Giọng của người đàn ông khàn khàn, ánh dao trắng sáng lướt qua gương mặt Nhạc Niệm Tư, ta bị dọa tới mức suýt thét lên, “…. ra lật lọng của phụ nữ lại sợ như vậy. Từng thích ở cùng chỗ với tôi tới mức nào, thế mà vừa mới nhìn thấy Hắc Diêm Tước, liền lập tức thay lòng? Quẳng tôi như đôi dép cũ?”

      “Hu hu… rốt cuộc ông muốn gì mới chịu bỏ qua cho tôi?”

      “Đừng khó nghe như vậy chứ, tôi đoán Hắc Diêm Tước chắc cũng biết đứa bé này là của tôi đúng ? Ha ha… Tiểu Niệm Tư, hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi tương lai vương quốc nhà họ Hắc là của chúng ta!” Người người đàn ông khẽ cười tiếng, dùng con dao vuốt ve gò má Nhạc Niệm Tư, làm ta sợ tới mức nín thở.

      “Nhưng nhưng…. Dì tôi… “ Mắt ta nhìn chăm chăm vào con dao trong tay ông ta, kinh hãi .

      ta báo thù là chuyện của ta, ta bảo em làm sao em cứ làm, tóm lại cuối cùng gia tài kinh doanh kia là của chúng ta! Có điều… Tiểu Niệm Tư, tuyệt đối đừng nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tôi, nếu , tôi khiến cả đời em được yên thân đâu!”

      “Niệm Tư tiểu thư, ở đâu?” Giọng của người giúp việc vọng tới.

      Người đàn ông căng thẳng, kề sát vào tai Nhạc Niệm Tư hung hăng , “Tôi còn trở lại,! Đừng có giở trò với tôi, Nhạc Niệm Tư, vĩnh viễn phải đối thủ của tôi!”

      xong, đẩy ta ra con đường , còn bản thân vọt tới mình vào trong bụi cỏ…

      “A!”

      Nhạc Niệm Tư bị đẩy mạnh ra, chút nữa ngã lăn ra đất, vừa khéo sao người giúp việc vươn tay ra, theo phản xạ đỡ được Nhạc Niệm Tư, “Niệm Tư tiểu thư, sao chứ?”

      Nhạc Niệm Tư vuốt vuốt cái bụng ỉ đau của mình, trán đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, căng thẳng quay đầu lại nhìn, người đàn ông hung ác đó biến mất vô tung vô ảnh! Bụng ta co rút đau càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng ta nhịn được nữa, hét lớn, “Tôi đau quá, bụng rất đau, mau gọi bác sĩ …”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :