1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 396: Người phụ nữ có thai (2)

      “Chị là ai? là bất lịch !”

      Tiểu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Niệm Tư cái, hừ mũi cái tỏ thái độ coi thường, theo trực giác cậu bé thích bà chị có nụ cười rạng rỡ chướng mắt này.

      “Ai nha! Tiểu tử là có cá tính đấy! Ha ha, chị là ai? Cái vấn đề này đương nhiên là phải hỏi người ba tốt của em.” Nhạc Niệm Tư vui vẻ cúi đầu, vươn tay ra muốn vuốt ve tóc Tiểu Trạch cái, lại bị cậu nhóc nhanh nhẹn tránh được, trong mắt thoáng qua tia sáng, ta có thể đoán chắc, đây chính là con riêng của Hắc Diêm Tước, trông rất giống nhau, khó mà hai người bọn họ phải cha con.

      “Tiểu Trạch, được vô lễ!” Tường Vi theo bản năng kéo tay Tiểu Trạch, cười đáp lễ với Nhạc Niệm Tư cái, lịch gật đầu, “ xin lỗi, làm phiền mọi người nữa, Tiểu Trạch, chúng ta thôi con.”

      “Vâng, mẹ.” Nghe thấy chữ , gương mặt của cậu bé nhăn thành đống, thình thoảng lại quay đầu, nhìn qua Hắc Diêm Tước đứng ngơ ngác bên cạnh nhà gỗ, trong lòng biết là mùi vị gì.

      Tường Vi dắt tay con trai, cảm thấy bước chân con chậm chạp dùng dằng, nhưng hạ quyết tâm, chỉ cần cái nhìn mới vừa rồi, liền hiểu ra chuyện ‘mang thai đứa bé của tiên sinh’ lúc sáng nay là thế nào rồi. có hình thức giống Nhã Ca như vậy, mặc dù rất kinh ngạc tại sao đời lại có hai người giống nhau tới vậy, nhưng Nhã Ca… Đối với Tước mà , biết đâu lại giống nhau? Mặc dù Nhã Ca Diệu Tư, nhưng năm năm trước ở Singapore, có đêm Tước phát tác chứng cuồng loạn, Tường Vi tinh tường nghe được cái tên ‘Nhã Ca’, đối với Tước, người này hẳn là có địa vị vô cùng quan trọng.

      ?” Nhạc Niệm Tư hiểu gì, nhìn bóng lưng Tường Vi và Tiểu Trạch, ta tới bên cạnh Hắc Diêm Tước, thân mật khoác vai , hỏi: “Tước, con trai muốn ? Người phụ nữ đó là ai vậy? Dung mạo xinh đẹp, cất giấu mỹ nữ khó trách thèm để ý tới người ta!”

      “Niệm Tư, vớ vẩn gì vậy?”

      Hắc Diêm Tước mệt mỏi tóm lấy cánh tay Nhạc Niệm Tư, bóp chặt, đủ rối rắm rồi, tại sao người phụ nữ này còn ở đây gây thêm phiền phức nữa? Chê chưa đủ phiền toái sao?

      Nhìn bóng lưng Tường Vi và Tiểu Trạch càng lúc càng xa, cảm giác hốt hoảng tràn đầy lồng ngực bất an của , chợt đuổi theo, sợ mẹ con biến mất như thế. Nhạc Niệm Tư ở phía sau lại ôm xiết lấy cổ Hắc Diêm Tước________

      “Đừng bỏ em lại, Tước! Đừng đến cả cũng vứt bỏ em…”

      chặp khóc la từ phía sau lưng truyền tới, gần như làm cho lạnh lẽo từ sống lưng cho tới bàn chân, sao nhúc nhích được!

      Đôi mắt lạnh lẽo buồn khổ, si ngốc nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, trở lại… trở lại cho … Thẩm Tường Vi! Em là của

      Nắm tay Tiểu Trạch, lúc Tường Vi tới gần cổng khu lâu đài nhà họ Hắc, đột nhiên cảm thấy trong lòng mất mát, đối với nơi đây, có cảm giác kỳ quái. ràng đau khổ nên muốn trở lại nữa, nhưng tới lúc phải rời , lại cảm thấy nơi đây lưu giữ quá nhiều năm tháng để nhớ lại.

      “Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư, đừng có được …”

      Là giọng chú Hải, Tường Vi đưa mắt nhìn, chú Hải vừa kịp lái xe tới.

      Khẽ mỉm cười cái với ông, vĩnh viễn luôn có bộ dạng điềm tĩnh lạnh nhạt mềm mại như dòng nước, nhưng trong xương lại cố chấp hơn bất kỳ ai. Xoay mắt, với cậu bé bên cạnh: “Tiểu Trạch, chào bác Hải con.”

      “Bác Hải.” Tiểu Trạch chào câu.

      Chú Hải lái xe tới, đứng bên cạnh hai mẹ con. “Tiểu thiếu gia, lão Hải chịu nổi giày vò này đâu, Tường Vi tiểu thư…”

      “Phải, chú Hải, ra bao nhiêu năm qua, cảm ơn chú vẫn luôn chăm sóc cho cháu.” Nhìn người lái xe mặt mũi dần già nua, nhớ lại nhiều năm trước, chú Hải luôn đưa đón học, thoáng cái trôi qua mấy năm rồi.

      Tường Vi tiểu thư, ngàn vạn lần đừng vậy, đều là việc lão Hải nên làm mà! Tiên sinh sai chú đưa hai người tới chỗ, ra chú thấy, tiên sinh rất luyến tiếc hai người…”

      Chú Hải vuốt vuốt mặt, bất đắc dĩ thở dài tiếng, bao nhiêu năm qua ân ân oán oán giữa tiên sinh và Tường Vi tiểu thư, ông đều thấy trong mắt, ràng hai người nhau, nhưng vì đủ loại nguyên nhân lại ngừng tổn thương nhau, hành hạ nhau, có lẽ tình thứ phức tạp, vô cùng nghiệm đúng đối với hai người bọn họ, có đôi khi, có vài chuyện, phải cứ nhau là có thể gần nhau, hoặc như hai người thù hận nhau, trong lòng cũng có thể tồn tại cả tình dành cho nhau nữa.

      “Chú Hải, cảm ơn ý tốt của chú, tất cả cũng nên kết thúc ở đây thôi. Sau này, mọi người hãy bảo trọng.” Tường Vi nhã nhặn từ chối ý tốt của chú Hải, khom người xuống bế Tiểu Trạch lên, xoay người muốn tới cổng lâu đài nhà họ Hắc.

      “Đợi chút , Tường Vi tiểu thư, hai người lên xe , tiên sinh giao phó chú đưa hai người tới nơi. Với lại, nếu hai người cứ như thế này, phải đâu chứ? Cháu chú ý bản thân, cũng nên chú ý tiểu thiếu gia chứ.”

      Tường Vi quay đầu lại, đưa mắt nhìn chú Hải, lạnh nhạt lắc đầu cái, “Cháu muốn ở lại nơi ta sắp đặt, chú Hải, chú để hai mẹ con cháu tự …”

      bế Tiểu Trạch ra khỏi nhà họ Hắc, lần này phải là chạy trốn, mà là quang minh chính đại bỏ trước mắt , cảm tạ nguyện ý buông tha những thù hận, cuối cùng bọn họ cũng cần hận nhau nữa, nhưng cũng có nghĩa bọn họ có thể chung sống với nhau.

      Mấy năm nay, trải qua bao nhiêu chuyện, vẫn còn mồn trước mắt, nhắm mắt lại đều là những ám ảnh kia, muốn quên được rất khó. cầu của ra vô cùng đơn giản, chỉ muốn được yên bình, cùng Tiểu Trạch vượt qua cuộc sống yên bình hạnh phúc còn lại.

      Chẳng lẽ, cầu bé này, cũng ai nguyện ý toại nguyện cho sao?

      phải vậy đâu, Tường Vi tiểu thư, lên xe , nơi tiên sinh muốn chú đưa hai người tới, ra là biệt thự cũ nhà họ Thẩm, cháu có nhớ chỗ đó ?”

      Bước chân Tường Vi chợt ngừng lại, khó hiểu nhìn chú Hải lái ô tô bám theo, “Tường Vi tiểu thư, lên xe trước rồi , được ?”

      Nhìn chú Hải cái, cuối cùng gật đầu, bế Tiểu Trạch, ngồi vào chiếc xe thể thao cá nhân của Hắc Diêm Tước!
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 397: Nỗi nhớ nhà

      “Từ tiên sinh đứa trẻ cao ngạo, do lão gia thường bận bịu chuyện làm ăn ở ngoài, đại thiếu gia bị lão gia đưa ra nước ngoài học tập từ khi còn bé, cho nên từ tiên sinh có bạn. Làm bạn với ngài, luôn luôn là những người giúp việc lão gia dùng tiền thuê về, người có thể trò chuyện cùng cũng chả có mấy ai. Cho nên gần như là chuyện gì tiên sinh cũng để trong lòng, lâu dần thành quen.”

      Ngồi trong xe chú Hải, Tường Vi ôm Tiểu Trạch, lẳng lặng nghe chú Hải kể chuyện cũ của Tước. Trong lòng lẫn lộn năm vị.

      “Tường Vi tiểu thư, những năm gần đây, nhất là mấy năm chân tiên sinh bị thương, mỗi lần chú Hải nhìn đều thấy xót xa. Mới vừa nãy tiên sinh gọi điện bảo với chú, cháu phải , ngài lo lắng hai mẹ con cháu có chỗ nào để , nên đặc biệt phái chú đưa hai người tới biệt thự nhà họ Thẩm, cho cháu yên tĩnh cũng tốt, đừng trách tiên sinh, ngài có ý gì khác đâu, chỉ muốn cho cuộc sống của hai mẹ con cháu dễ dàng hơn thôi.”

      Sau khi chú Hải xong những lời này, trong xe trầm mặc, cuối cùng Tiểu Trạch nhịn được mà mở miệng, “Bác Hải này, cái chị hôm nay là ai vậy? Cái người cao cao, cột tóc đuôi ngựa ý?”

      “Cháu là Niệm Tư tiểu thư sáng nay vừa mới tới sao? Ha ha, ra bác cũng biết lắm, tiên sinh giới thiệu thân phận ta, nhưng mà bác nghĩ chắc chắn phải là cái kiểu quan hệ như các cháu tưởng tượng đâu.” Chú Hải, nhìn Tường Vi và Tiểu Trạch qua kính chiếu hậu cái, giải thích.

      “Ơ, chú cho là bọn cháu tưởng tượng ra mối quan hệ như thế nào? ra chú Hải, chú những chuyện này là có dụng ý, phải cháu hiểu. Cháu lớn lên như thế nào, chú cũng biết rồi, đúng ? Có lúc, phải là cháu muốn tiếp tục, mà là có cách nào tiếp tục…”

      mím môi cười nhạt, đoán được quá khứ của có những nỗi đau, nếu hận tới thấu xương như vậy, nhưng những nỗi đau trong quá khứ của , đều là do ban phát cho, chỉ có biết quá khứ kia có bao nhiêu đau đớn, đến bây giờ cũng có cách nào hồi phục lại.

      “Nhưng Tường Vi tiểu thư, lần này hai người trở lại, chú thấy tiên sinh đối xử với cháu, so với quá khứ khác . Mặc dù ngoài miệng ngài ra, nhưng sau bao nhiêu năm, ngài thân mình rất độc, có lẽ ngài cũng khao khát có được gia đình ấm áp. Khi ngài vẫn còn ngồi xe lăn ấy, thường hay hỏi chú: Lão Hải, tôi vô dụng lắm nhỉ? người đàn ông ngay cả đứng cũng đứng nổi, có phải là dụng hết mức hay ? Tường Vi tiểu thư, cháu biết chứ, lúc tiên sinh xong câu đó, chú Hải nhìn mà xót xa kinh khủng!...”

      “Tiên sinh cao ngạo như vậy, lại giống như đống bùn loãng, trốn tránh trong phòng. …Sau này, cháu xuất , là cháu cứu vớt ngài ấy, Tường Vi tiểu thư, điều này là thể nghi ngờ, đủ để có thể thấy được địa vị của cháu trong lòng tiên sinh…”

      Chú Hải nhớ lại những năm đó, khóe mắt cũng ươn ướt, tóm lại, hai người họ ai cũng khổ.

      Nhưng ta gần như hủy diệt cháu… Tường Vi cười khổ trong lòng, gì thêm nữa. Nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa xe, tốt, mùa xuân về hoa nở sắp tới rồi sao?

      Quanh quẩn lại, qua hơn 10 năm, mới lần nữa trở lại cái nhà này.

      Lúc bước từ xe xuống, chống mắt, nhìn thấy căn biệt thự cũ này, trong mắt Tường Vi ngưng tụ đầy nước mắt. Nơi đây, từng là nơi sống hơn 10 năm, ngọt bùi cay đắng, đều nếm tận ở nơi đây.

      “Tường Vi tiểu thư, sau này có người giúp việc tới quét dọn, cứ ở tạm nhé.”

      “Cảm ơn chú, chú Hải!”

      “Đừng vậy, là tiên sinh giao phó chú làm vậy. Tiên sinh còn , hai mẹ con cháu cứ yên tâm sống thoải mái ở đây, tạm thời ngài tới quấy rầy hai người. Để Tường Vi tiểu thư từ từ làm quen, từ từ hồi phục, ngài còn nhờ chú chuyển lời, ngài đợi cháu quay về.”

      Chú Hải thuật lại lời Hắc Diêm Tước giao phó, sót chữ nào, trong giọng có chút thở dài thườn thượt.

      Ngón tay hơi run rẩy, Tường Vi hít sâu hơi, vì sao những lời này, tới mà trực tiếp với ? Có điều, này cũng là tác phong của mà, kiêu ngạo y như chim công. Nhưng, cứ cho là vậy , phải làm sao đây? thấy hơi mông lung.

      “…Vâng, cảm ơn chú, cháu cần người giúp việc đâu, cảm ơn ý tốt của ta, chú cứ về trước , chú Hải, chỗ này có cháu và Tiểu Trạch là được rồi.”

      Chú Hải gật đầu cái, lay chuyển được Tường Vi, thể làm gì khác là lái ô tô trở về.

      “Mẹ, đây là đâu?” Tiểu Trạch đứng trước ngôi nhà cũ, giọng hỏi.

      “Chỗ này… là nơi mẹ ở khi còn . Cũng là nhà ông bà ngoại con.”

      Bế Tiểu Trạch lên, đẩy cửa ra, từng bước từng bước vào, nhìn vách tường cũ nát được tu sửa, nhìn nội thất phủ bụi, nước mắt cứ thế lăn dài gò má.

      [Ba ba …. Đừng đánh mẹ.]

      [Mày câm mồm cho tao, đừng gọi tao là ba! Mày xứng làm con tao!]

      [Tường Vi! Mẹ xin lỗi con…]

      Từng mẩu chuyện cũ thay nhau tái trước mắt, cha ngày ngày đêm đêm say sỉn, đánh đập mẹ bất kể ngày đêm, chỉ tay vào mũi mắng là tiện chủng, lúc này đây, cuối cùng cũng hiểu, chỉ là kết quả ba cưỡng bức mẹ mà có. Đứa trẻ do mẹ bị cưỡng bức mà sinh ra, chắc chắn được quan tâm được thương, mẹ ba , bà Diệu Tư, được bỏ xong, những ân ân oán oán này càng làm mối thù hai nhà Thẩm – Hắc sâu sắc hơn, cuối cùng còn liên lụy tới cả tính mạng…

      Thù hận này, làm cho mệt mỏi, buông tha là đúng, ngoảnh nhìn lại, nhớ lại tuổi thơ, nhìn từng gian phòng từng gian phòng, cho tới gian phòng cuối cùng, ngón tay Tường Vi lạnh lẽo, trong lòng căng thẳng hết mức, nhìn nhìn Tiểu Trạch im lặng, khẽ cười, hít sâu hơi, đẩy cửa phòng ra__

      tấm ảnh cưới cũ rơi vào mắt .

      Đôi mắt ầng ậc nước, che miệng lại, nhìn chăm chú tấm ảnh cưới treo tường, sợ mình bật khóc thành tiếng.

      “Mẹ, họ là ai?”

      Im lặng hồi lâu, thả Tiểu Trạch xuống đất, nhàng tới trước tấm ảnh, khẽ ,

      “Mẹ… con trở về!...”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 398: Chân tướng đau đớn (1)

      Ngón tay xanh xao nhàng vuốt ve tấm ảnh, phủi từng chút bụi bặm.

      Nước mắt lã chã, người phụ nữ mặc váy cưới trong ảnh, ra hề có chút tươi cười nào, từng nhìn mà hiểu, chỉ thấy rằng mẹ mình mặc váy cưới trông xinh đẹp mà thôi, giờ đây mới phát , trong đôi mắt bà, chỉ có kháng cự mạnh mẽ. Bà hề vui mừng….

      Qua bao nhiêu năm rồi, mới biết được nguyên nhân tại sao mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, tình , với mẹ con , có lẽ chỉ là đau khổ chịu nổi mà thôi…

      Nước mắt tiếng động chảy ra, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mẹ trong tấm ảnh, người phụ nữ dịu dàng thế này, khi còn sống thê lương, e là chỉ có Diệu Tư là ánh mặt trời ngắn ngủi chiếu rọi trong sinh mệnh bà, đến cuối cùng, vẫn biến thành ánh hoàng hôn.

      Chợt, ngoài cửa có hồi tiếng vang.

      Tiểu Trạch cảnh giác, lao ra che trước người mẹ, cơn gió thổi qua, với nhảy cảm của thẩn trộm, nó hét lớn tiếng, “Ai?”

      Tường Vi xoay người lại, vội vã lau sạch nước mắt hai bên má, bảo vệ Tiểu Trạch, đôi mắt hình viên đạn nhìn chăm chăm ngoài cửa, “Là ai ở ngoài?”

      Tim đập bình bịch, có dự cảm xấu, mơ hồ cảm giác người tới có ý tốt.

      Quả nhiên, bóng dáng gầy trơ xương bất chợt xuất ngoài cửa!

      Tường Vi hít ngụm khí lạnh, cơ thể Tiểu Trạch khẽ run lên, ôm chặt con trai, kinh ngạc nhìn người phụ nữ quần áo tả tơi trước mắt, trông y như tên ăn xin, khuôn mặt băng kín vải… Đôi mắt bén nhọn, ánh mắt vội vã lập tức làm lòng nổi lên nghi ngờ, trong lòng như bị kim châm, lẩm bẩm, “?”

      “Hừ, tôikhông dám nhận!” Người đàn bà cười lạnh cái, nhìn lướt qua Tường Vi và Tiểu Trạch, rồi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo tường, cảm xúc bộc phát, đây chính là ảnh cưới của trai và chị dâu ta.

      , sao lại ở đây? và Nhị gia có khỏe ?” Tường Vi bế Tiểu Trạch lên, nở nụ cười miễn cưỡng và phòng bị, bây giờ nỗi sợ chỉ tăng chứ có giảm, ta gần trở thành kẻ điên khùng, sợ ta làm hại tới Tiểu Trạch.

      “Aizz…! cần mày mèo khóc chuột giả từ bi! ngờ Hắc Diêm Tước lại thuyết phục được Alva Aure rút lính đánh thuê về, mà con cờ trao đổi lại là mày! là ông trời châm chọc, Hắc Diêm Tước dùng người nhà họ Thẩm để đối phó với nhà họ Thẩm, là độc ác! Mày đừng gọi tao là nữa, tao chịu nổi, nhà họ Thẩm chúng tao có loại phản bội như mày!” Người đàn bà phẫn hận quát lên, cùng với kích động của bà ta mùi hôi thối người càng tỏa ra nồng đậm hơn!

      Đâu có ai tưởng tượng nổi, người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, nhưng trông già nua y như năm mươi mấy!Mà tất cả, là do Hắc DIêm Tước ban cho!

      phải vậy đâu, cháu vốn dĩ hề biết đó là mưu, cháu…” Thực tế là, đối mặt với người này từ đầu tới cuối cũng dám ra nguyên nhân kia, chỉ muốn Tước đoạt Tiểu Trạch từ trong tay và Nhị gia về, bảo vệ an toàn cho con trai, có gả cho ai cũng chẳng sao cả. Nhưng nghĩ được là, Tước còn nhân dịp phá hủy thế lực nhà họ Thẩm , khiến bà ta và Nhị gia tan tác chim muông, nhếch nhác bỏ chạy, còn , bị coi như kẻ phản đồ của nhà họ Thẩm.

      “Mày đừng có giả nhân giả nghĩa nữa! Tao biết thừa lòng của con nha đầu chết tiệt mày hướng về tên đàn ông thối tha kia!” ta lạnh lùng phản bác, nhìn hai mẹ con cái, hai mắt tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm.

      , cháu có!, thù hận nhau bao nhiêu năm rồi, bằng chúng ta buông tha , lần nữa sống những ngày yên bình ở nhà họ Thẩm, có được ?”Tường Vi cố gắng thuyết phục mình, bị những thù hận này hành hạ tới mức cả người mệt mỏi, rất chán nản, muốn thù hận thêm nữa.

      “Khốn kiếp!mày có tư cách trở lại nhà họ Thẩm!” ta bị Tường Vi chọc giân! Chợt vọt lên, phát túm lấy mái tóc dài của Tường Vi___

      “Á!” Cảm giác đau đớn từ da đầu làm Tường Vi thét lên tiếng, nhưng vẫn dùng tay bảo vệ Tiểu Trạch trong ngực.

      “Buông mẹ ra!” Tiểu Trạch giãy giụa kịch liệt, muốn xông lên vật lộn với bà đáng ghét này!

      Nhưng ta dùng sức rất mạnh, tóm Tường Vi lôi tới trước tấm ảnh cưới, hung hăng quẳng vào vách tường, chỉ vào tấm ảnh mắng to___

      “Mày có tư cách đứng đây thương tiếc trai tao! Mày là kẻ phản bội nhà họ Thẩm, là nghiệt đồ! Tao cho mày biết, mẹ mày là kẻ đê tiện, quyến rũanh trai Hắc Diêm Tướcm làm cho nhà họ Thẩm chúng tao gà chó yên! Chia rẻ hạnh phúc của chị hai tao! Con mẹ nó, mày biết cái quái gì! Thẩm Tường Vi___”

      Đét

      Mộ cái bạt tai mạnh mẽ vang dội đánh lên mặt Tường Vi, đau rát, thậm chí lúc vung tay ta còn đánh trúng đầu Tiểu Trạch, cậu bé buồn bực kêu đau tiếng. Tường Vi kêu lên, che Tiểu Trạch muốn mở miệng mắng chửi, sợ nó làm mình điên tiết thêm.

      “…, chị hai, chẳng nhẽ cháu còn có người hai nữa sao?” Nhịn đau mặt, muốn biết chân tướng việc, rốt cuộc mẹ làm sai điều gì, mà để cho bọn họ hận bà như vậy!

      “Hừ! Có nhiều chuyện mày biết lắm! Lúc hai mày Pháp du học rồi, mày làm sao còn có cơ hội gặp chị ấy! Hơn nữa, chúng tao để cho hai mẹ con mày tới phá hoại hạnh phúc của chị hai tao! Nhưng ngờ đánh giá thấp khả năng của hai mẹ con mày! Mày có biết mẹ mày quyến rũ ai ? Chính là người đàn ông vốn thuộc về chị hai tao!”

      Khi ta vừa dứt lời, trong lòng Tường Vi xẹt qua nỗi đau xót, ai cơ… ta chị hai…

      Là Nhã Ca, là Nhã Ca… sao?

      Khổ sở nhắm mắt lại, chợt hiểu ra, mẹ người đàn ông của hai, khó trách ba lại hận mẹ con tới vậy, khó trách người nhà họ Thẩm lại thống hận bọn họ như vậy!

      Mẹ, vì sao mẹ lại người đàn ông nên , tại sao mẹ lại dại dột như vậy…

      “Sao nào, giờ biết mẹ mày tiện chưa? Thẩm Tường Vi, tao cho mày biết nhé, mày còn tiện hơn mẹ mày nữa kia!”

      Mặt lập tức trắng bệch! Hai mắt Tường Vi đẫm lệ nhìn người đàn bà dữ tợn trước mặt, đau lòng cho mẹ mình, thở dài thay đoạn tình sai lầm này.
      Last edited by a moderator: 21/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 399: Chân tướng đau đớn (2)

      … mẹ cháu vốn ba… có sai, là ba cháu sai!” Tường Vi nghẹn ngào , trong tình vốn dĩ là ai có lỗi với ai cả, vì dục vọng, ba ích kỷ, chiếm lẫy mẹ , phá hủy hạnh phúc cả đời của mẹ !

      “Câm mồm! trai tao sai! Là mẹ mày cần liêm sỉ, đẻ ra đứa biết xấu hổ như mày! Chính là mày! Ha ha ha… Thẩm Tường Vi, mày có nằm mơ cũng ngờ rằng, thế mà mày lại sinh đứa con trai cho kẻ giết ba mẹ mày… ha ha ha…”

      ta ngửa mặt lên trời điên cuồng cười, cười đến mức nước mắt chảy ra, ta vì người đàn ông kia, chịu 10 năm lao ngục, mối hận trong lòng ta, được tích lũy suốt cả 10 năm dài! Chỉ tiếc là Hắc Diêm Tước quá giảo hoạt, ta hận vì hủy hoại được .

      Tường Vi sững sờ kinh hãi, mặt mũi tái nhợt gần như được, “, cái gì vậy?...”

      “Ha ha ha… Sao, sợ rồi? Mày tưởng là năm đó ba mẹ mày chết, đơn giản vậy sao? Tao cho mày biết nhé, là Hắc Diêm Tước, kẻ đứng sau vụ tai nạn xe cộ năm đó, chính là Hắc Diêm Tước! Ha ha ha…” ta cười to chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh, “, có thấy được ? Đây chính là con tốt của đấy! Thế mà nó lại kẻ thù, còn đẻ ra nghiệt chủng! , nhắm mắt được sao? nhắm mắt được sao?”

      phải vậy, phải như thế! , tai nạn xe cộ đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, có đúng ? …” Ôm chặt thân thể Tiểu Trạch, run lên, Tường Vi lảo đảo cái lùi tới bên vách tường, nước mắt chảy ra lên gương mặt của Tiểu Trạch, trong lòng chịu đựng nỗi khủng hoảng hoành hành.

      “Mẹ….” Tiểu Trạch vươn tay, lau nước mắt cho mẹ, bọn họ tan nạn xe cộ gì đó, nó đều nghe , nhưng nó để cho bà này làm hại tới mẹ nó.
      “Ngoài ý muốn?!”Giọng ta cao vút lên, cười nhạo cái, “Chết khéo như vậy sao?Chết vừa khéo lúc nhà họ Thẩm bị kẻ trộm đột nhập, chết vừa lúc tao bị bắt vào tù, chết vừa lúc nhận nuôi mày, ngầm chiếm mấy trăm triệu di sản nhà họ Thẩm?”

      phải vậy…” Tường Vi run như cầy sấy, càng đến gần , càng sợ hơn, mối thù Tước dành cho nhà họ Thẩm, kàm tin rằng hoàn toàn có khả năng làm vậy! Đây cũng là nguyên nhân chần chừ dám cho biết nguyên nhân của thù hận sao? Bởi vì… hại chết ba mẹ

      “Thế nào?Thấy khổ sở đúng ?CHính mình tin nổi chuyện người mình giết chết ba mẹ kẻ thù đúng ? Ha ha ha… Thẩm Tường Vi, nếu mày tự tay giết chết Hắc Diêm Tước, mày chỉ là phản đồ nhà họ Thẩm, mà còn là tội nhân của nhà họ Thẩm! Ba mẹ mày trời có linh được yên nghỉ! Ha ha ha…”

      ta cười điên cuồng, mặt múi dữ tợn hung ác, mỗi câu, đều đánh vào lòng Tường Vi, thiêu đốt.

      …” thà biết tới chân tướng này, thù hận của gia đình quá đáng sợ, cả đời bám theo như hình với bóng, thù càng sâu, đau đớn càng nhiều, tai nạn giao thông của cha mẹ, là do tay Tước tạo ra…

      chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này cả.

      chỉ biết nha fhọ Thẩm bán đứng nhà họ Hắc, chỉ biết mẹ Diệu Tư, chỉ biết là cuối cùng DIệu Tư cưới Nhã Ca, chưa bao giờ nghĩ rằng tai nạn giao thông kia là trả thù của Tước! Hại chết ba mẹ, chiếm lấy di sản, hại ta ngồi tù, bao năm qua ngừng làm nhục

      thể chấp nhận được, là tự tay giết chết mẹ !

      “Đừng gọi tao là , mày xứng đâu! Mỗi ngày chỉ cần tao vừa nhắm mắt, tao lại nhìn thấy từng việc nhà họ Hắc làm với nhà họ Thẩm! Hắc Diêm Tước vốn là tên ma quỷ! CHỉ cần ngày chưa diệt trừ ta, mối hận trong lòng tao liền khó mà giải được! Nếu mày còn có lương tâm, nếu mày còn hiểu cần báo thù cho trai tao, mày biết nên làm sao rồi đấy!”

      ta xong, hừ lạnh cái, xoay người, bước chân loạng choạng rời , mùi hôi thối vẫn vương vẩn trong phòng, lâu cũng biến mất.

      Rốt cuộc, Tường Vii đứng vững nổi, tựa lên vách tường, từ từ trượt xuống.

      “Mẹ!” Tiểu trạch kêu lên tiếng, ôm chặt cánh tay Tường Vi, cũng ngã xuống, khóc lên, “Mẹ, bà đó đáng ghét, chúng ta trở về làng chài có được , có được mẹ?”

      Tường Vi cố nín khóc, nhìn Tiểu Trạch có diện mạo giống hệt Tước, tim đau như bị dao cắt qua, “Bảo bối… Hu… Mẹ nên làm gì? Mẹ nên làm gì đây…”

      luống cuống tay chân, muốn biết chân tướng tình, nếu Tước hại chết mẹ co, biết phải làm sao… muốn tới hỏi , nhưng chân đứng nổi, sợ chính miệng thừa nhận, rất sợ…

      Hai người đều là người dàng tình cảm chân thành, mẹ và người đàn ông sâu sắc, nên làm sao đây?

      Nhà họ Hắc.

      Màn đêm buông xuống, Hắc Diêm Tước vừa mới buông chén đũa, mới ăn được nửa chén cơm, lấy kahwn giấy lau miệng cái, động tác ưu nhã, sau đó đứng lên chuẩn bị mất.

      “Tước!” Nhạc Niệm Tư gọi lại, “CƠm còn chưa ăn xong, hôm nay sao vậy?”

      Hắc Diêm Tước lắc đầu cái, lơ Nhạc Niệm Tư , bước ra kkhỏi phòng ăn.

      Vừa mới quen việc phòng ăn có hai mẹ con, bây giờ có bọn họ, chợt cảm thấy trống rỗng mất mát. ra khỏi lâu đài, theo bản năng tới căn nhà gỗ, đứng bên cửa vào, sững sờ nửa ngày, chậm rãi bước vào. Căn nhà gỗ này, tất cả đều là do tự tay sắp xếp, tới bên giường, vươn tay mở chốt đèn nhủ ở đầu giường, rất nhiều năm trước, từng ở ban công phòng ngủ, dùng ống nhòm, xem hết mọi động tĩnh bên trong căn nhà này.

      Lúc đầu, chỉ đơn giản là thấy tò mò, tò mò xem nha đầu nhà họ Thẩm làm những gì trong phòng.Có thể , do liên quan tới thân phận đặc biệt của , cảm thấy việc thỉnh thoảng giám sát đứa con của kẻ thù là cần thiết.

      Nhưng nghĩ tới là, khi thành thói quen, liền kéo dài bao nhiêu năm.

      Tường Vi 10 tuổi, vừa tới nhà họ Hắc, thậm chí còn dám ngủ giường, ôm con búp bê vải cũ rách núp nơi góc tường co rúm lại.

      Tường Vi 11 tuổi, mỗi ngày đều loay hoay ở vườn tường vi tới mức đầu đầy mồ hôi, luôn chân đất trong nhà, đồ vật trong phòng nhiều dần lên theo thời gian.

      Tường Vi 12 tuổi, mỗi đêm tựa vào đầu giường, dưới ngọn đèn tối mờ, nâng quyển sách cũ rách, xem tới khuya.

      Tường Vi 13 tuổi, càng lúc càng cao lên, mặc vừa những quần áo cũ nữa, năm ấy, mới phát tiểu
      Last edited by a moderator: 21/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 400: Tình sâu

      Vì vậy, năm 13 tuổi ấy, bắt đầu cho gọi , cũng để cho chính thức nhìn thấy bộ dạng .

      Vốn chỉ là trò chơi chẳng cần vướng bận trong lòng, qua thời gian dài, thế nhưng trở thành trò chơi khiến mải mê.

      thừa nhận, khi đó đùa bỡn bé con nhà họ Thẩm, rất là có khoái cảm trả thù, cho nên lẳng lặng chờ đợi bông tiểu Tường Vi này lớn lên, đợi tới khi hoàn toàn bị đùa bỡn trong tay, rồi mạnh mẽ hủy diệt…

      Ai ngờ, cũng trong trò chơi này, chơi lần đánh mất chính mình, cho tới tận bây giờ, vẫn là đánh giá quá thấp đóa tường vi luôn co rúm lại trong góc tường.

      Khẽ cười tiếng, châm chọc mình, ngón tay thon dài sờ sờ ga giường, cũ kỹ phai màu, tưởng tượng thứ mà lớp chăn gối sạch này bao quanh chính là cơ thể xinh đẹp của , yếu ớt và kiên cường, cố chấp lại thiện lương, chúng mâu thuẫn với nhau nhưng lại dung hợp tuyệt vời con người .

      Căn nhà gỗ , tràn đầy mùi vị sạch mộc mạc, ánh mắt khỏi trở nên dịu dàng, như nhìn thấy con người bé nằm giường, từng ngày từng ngày lớn lên, càng ngày càng xuất trần thoát tục, e là chính cũng phát ra, đóa Tường Vi của nhà họ Thẩm, sau khi nở rộ kinh diễm tới thế nào!

      Đáng tiếc, dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, bóng người từng tựa lưng vào đầu giường cười cười, trở lại nữa. Lập tức, căn nhà gỗ mất hết mọi sắc màu, trống rỗng vắng lạnh.

      mang bất kể thứ vật phẩm nào trong căn phòng này , ngoại trừ con búp bê cũ rách năm 10 tuổi mang tới. hiểu, muốn nợ bất kỳ thứ gì, đây là quật cường đặc biệt của , yếu ớt như vậy, nhưng thà chết đói nơi đầu đường, cũng cần bố thí.

      Lần này, . Cơ hội giữ lại cũng cho ! Mới phát ra, khi dùng tới sức mạnh, chỉ con người thôi cũng giữ nổi, huống chi là trái tim?

      Ngẫm lại những năm này, từ bé hay xấu hổ tới mức chẳng dám gặp ai, lột xác thành nữ thần quyến rũ nhất dưới ánh đèn flash, hề biết rằng, cũng có khoảng khắc hấp dẫn tới vậy.

      Ký ức quay về, cũng bị ấy – hoa mạn đà la màu máu hoa lệ làm cho kinh ngạc, trời sinh nhất định tỏa sáng, chẳng may lại gặp phải .

      [ yên bình này, như vậy chúng tôi mới hạnh phúc, , hiểu …]

      mềm giọng khẽ dường như vẫn lượn lờ ngay bên tai , , mới thấy hạnh phúc, có phải nghĩa là muốn tống khứ ra khỏi thế giới của ư?

      oán hận, cười yếu ớt nhàng, tái nhợt mà ấm áp, để lại cho nỗi nhớ nhung vô biên và hối hận sâu đậm.

      Nếu như, lúc ban đầu bị thù hận làm cho mờ mắt, nếu như năm ấy trong đêm ‘mạn đà la màu máu’, chịu thừa nhận bị ánh mắt bỏ bùa, đối xử tử tế với , như vậy , có lẽ kết cục ngày hôm nay hoàn toàn khác rồi, có phải ?

      biết câu trả lời.

      ra , mang theo màu sắc trong thế giới của , nhất thời trống vắng, sống như mất hồn, căn nhà trở nên yên tĩnh khác thường, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Cũng giống như năm năm trước, cái chết của đưa vào tuyệt vọng.

      Nhưng lần này, sâu sắc hiểu ra rằng, đó là , từ khi mơ hồ !

      Chỉ tại thù hận, sợ thừa nhận, thậm chí là kháng cự, thậm chí là giết chóc.

      Tựa vào bên giường, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong thoáng chốc, hình như lại nhìn thấy , tóc dài màu đen, khóe môi mím lại cười lạnh nhạt yếu ớt, ràng thân thể là phát run, trong đôi mắt trong suốt lại cố chấp tĩnh lặng, chăm chú nhìn , như nhìn kẻ dơ bẩn chịu nổi, sâu lâu…


      Hối hận, còn kịp sao?

      Điều hối hận duy nhất là đối xử tệ với , còn biết mình cũng có thể bị lạc vào.

      Cười khẽ tiếng, nhắm mắt lại, hít thở sâu, dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt của

      “Tiên sinh, tiên sinh, ngài ở đâu vậy?”

      Giọng của chú Hải từ ngoài cửa vọng vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hắc Diêm Tước.

      mở mắt ra, nhăn nhăn mày đáp tiếng, nhìn thấy chú Hải vẻ mặt hoảng hốt vào, “Chuyện gì?”

      xong rồi tiên sinh, Niệm Tư tiểu thư cẩn thận vấp ngã, bị đau bụng dữ dội.” Lão Hải khẩn trương , dù sao nghe Niệm Tư tiểu thư có thai, chuyện liên quan tới mạng người, mặc kệ là ai cũng được coi thường.

      Hắc Diêm Tước đứng dậy từ giường, bước nhanh ra cửa, “ xảy ra chuyện gì vậy? yên lành sao lại ngã? Người giúp việc ở đâu? Gọi bác Ân chưa?”

      Lão Hải cũng đằng sau, “ gọi rồi, bác Ân chạy tới.”

      “Ừ. Chuyện này lớn , Niệm Tư mang thai hai tháng, thai nhi còn chưa ổn định, cộng thêm tính nó tùy tiện, các người trông coi nó cẩn thận cho tôi!” Hắc Diêm Tước lạnh lùng , sao đứa trẻ này lại chịu yên thân thế biết!

      “Vâng, tiên sinh, tôi cố hết sức!...” Lão Hải thuận theo, nhưng lại có chút ầm ừ, “Này, tiên sinh… thứ cho tôi lắm chuyện, có thể hỏi chút , đứa trẻ trong bụng Niệm Tư tiểu thư… , là của tiên sinh sao?”

      “Làm sao có thể!” Lời chú Hải lập tức làm cho Hắc Diêm Tước lạnh giọng quát lớn, giống như đây là chuyện vô cùng hoang đường, “Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể, duy chỉ Niệm Tư là thể nào!”

      “À, nhưng tại sao vậy tiên sinh?” Lão Hải trợn to mắt.

      “Lão Hải, có số chuyện, chú nên hiểu là tôi muốn nhiều. Chú mở miệng hỏi, vậy cũng nên biết, tên con bé có ý nghĩa đặc biệt.” thở dài, trong đầu thoáng qua tia sáng, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngốc Tường Vi cũng ngộ nhận đứa trẻ là con ? Trời ạ, sao lại nghĩ tới chuyện này?

      “Niệm Tư… Diệu Tư! Tiên sinh, chẳng lẽ là…” Lão Hải bừng tỉnh ra.

      “Chính là như thế! Nó là con riêng của Diệu Tư, nửa tháng trước tôi cũng mới biết, thể tin nổi trai còn có con nữa! ra lúc trước bị tên thất phu Nhạc Tín Dương len lén nuôi dưỡng ở nước ngoài! Nếu nhìn thấy hình dáng Niệm Tư, tôi cũng tin nổi Diệu Tư lại có con lớn như vậy, cảm tạ trời đất!”

      Hắc Diêm Tước thấy hình dáng Niệm Tư và Nhã Ca giống hệt nhau, kinh ngạc trận, trải qua nhiều lần điều tra , mới biết ra Niệm Tư là con của trai, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó ấy mẹ Tường Vi, nhưng phải cưới Nhã Ca.

      Chương 401: Tình cấm kỵ (1)

      “Hóa ra là vậy! là tốt quá!” Lão Hải cũng thở phào nhõm!

      “Tốt cái gì mà tốt? Đứa này làm người ta đau đầu! Còn tuổi thế mà mang thai con hoang rồi bỏ nhà , tôi mà biết đứa bé là con ai, đánh gãy chân xong!” Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa, nhanh chóng trở lại nhà chính, nha đầu chết tiệt kia giở thói ương ngạnh, kiên quyết đòi ở phòng sát vách với .

      Còn chưa vào cửa nghe thấy Niệm Tư nha đầu này phát giận, “Tránh ra á…, là đau, tôi muốn các người, tôi muốn Tước…”

      “Niệm Tư, được càn quấy!”

      Hắc Diêm Tước lạnh lùng quát lớn tiếng, bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa vào trong phòng, nện những bước chân ưu nhã, hai lông mày cau lại, ngay cả bộ dạng tức giận cũng đẹp mắt thế này, đây chính là em trai của người đàn ông mẹ ta sao? là có sức quyến rũ.

      “Tước, cuối cùng cũng tới rồi, thương Niệm Tư… Hu…” Khuôn mặt nhắn của Nhạc Niệm Tư nhăn lên, chịu phối hợp với bác Ân, nép vào đầu giường, kháng cự tất cả mọi người tới gần, chỉ ngoại trừ Tước.

      Hắc Diêm Tước thở dài, theo tính cách của , những kẻ bốc đồng trước mặt chẳng có đường sống, nhưng Nhạc Niệm Tư là con riêng của trai, sao nhẫn tâm được, quay đầu lại với những người giúp việc ở trong phòng, “Bác Ân ở lại, những người khác ra ngoài cả !”

      “Vâng, thưa tiên sinh.”

      Đợi sau khi người giúp việc ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hắc Diêm Tước thèm để ý tới Nhạc Niệm Tư, bước tới bên giường với bác Ân, “Bác Ân, kiểm tra cho con bé, xem có bị động thai khí hay , nếu như xong lập tức đưa tới bệnh viện.”

      “Em muốn kiểm tra…” Nhạc Niệm Tư chu mỏ lầu bầu.

      “Câm ! tưởng là mang thai là trò đùa vui à? Nếu biết suy nghĩ cũng đừng có ham chơi, chỉ có khổ thôi!” Thấy Niệm Tư như vậy, thấy ta là đứa con ghê gớm, Hắc Diêm Tước dám mắng nặng đứa này, dù sao bọn họ mới biết nhau chưa lâu, chưa biết khả năng chịu đựng của nó tới đâu, nhưng nghĩ tới việc còn tuổi mà học người ta có thai, có phải là rất quá đáng hay ?

      “Hu hu, đối xử với em tốt, em muốn cáo mẹ em…” Nhạc Niệm Tư bị tiếng quát của dọa tới chảy nước mắt, Tước hung dữ nha, ta biết bản chất Tước phải vậy.

      “Mẹ chết rồi, định cáo với ai đây? Cáo với người ta làm ra cái chuyện đẹp mặt gì?” Khẽ cau mày, dạy dỗ ta. “Bác Ân, kệ nó , kiểm tra cho nó!”

      “Vâng, tiên sinh!”

      “Hu hu… Đừng… hu hu…”

      Nhạc Niệm Tư khóc lớn, chống cự kịch liệt, cố cự lại sức mạnh của Hắc Diêm Tước, “Em muốn, em muốn…”

      Hắc Diêm Tước cố định bé cứng đầu cứng cổ, để bác Ân kiểm tra cho ta.

      Trong lúc kiểm tra, Nhạc Niệm Tư kích động gào thét, ta khóc tới khàn cả giọng, chẳng có ai biết được nỗi đau đớn trong lòng ta, ta chỉ muốn Tước…

      Đợi sau khi bác Ân kiểm tra xong, Hắc Diêm Tước mới buông tay ra. Nhạc Niệm Tư ngẩn ngơ nằm giường, khóc sướt mướt.

      “Bác Ân, nó sao rồi?”

      “Tiên sinh, Niệm Tư tiểu thư chỉ bị động thai khí chút thôi, may là có gì đáng ngại, chỉ cần nằm im giường nghỉ ngơi ba ngày, đợi thai nhi ổn định lại là được. Để tôi ít thuốc an thai, tiên sinh, tôi trước nhé.” Bác Ân vừa thu dụng cụ lại, vừa với Hắc Diêm Tước.

      “Ừ.”

      lạnh nhạt gật đầu, chờ sau khi bác Ân rồi, nhìn chằm chằm vào Nhạc Niệm Tư khóc khẽ giường, gương mặt lệ rơi đầy, cực kỳ giống với Nhã Ca năm đó, khi ấy Nhã Ca ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thở dài hơi khẽ, chậm rãi ngồi bên mép giường, trầm thấp , “Niệm Tư, đừng có tùy hứng, tôi biết mong muốn đứa bé này, nhưng đứa bé vốn là vô tội… Tôi từng phạm sai lầm, mong muốn trong tương lai phải hối hận, biết ?”

      Có lẽ bởi vì năm năm trước, phạm vào tội nghiệt bắt Tường Vi phá thai, may mà Tiểu Trạch vẫn còn, nhìn khuôn mặt khả ái của Tiểu Trạch, khi đó tim xúc động, ra người đứa bé chảy cùng dòng máu với mình, là cảm giác cảm động khó lên lời!

      “Hu hu… hối hận sao? Tước, em rất sợ… Từ ba mẹ bỏ em lại, em muốn con mình lại phải sống cuộc sống có ba, hu hu…” Nhạc Niệm Tư dùng dằng bò dậy, đến bên Hắc Diêm Tước, khóc lóc, “Em rất sợ tương lai đứa trẻ oán trách em, tại sao nó có ba? Tước, có hiểu cảm giác của em ?”

      Trầm mặc suy tư lát, Hắc Diêm Tước gật đầu cái, “Tôi hiểu được, là con của Diệu Tư, cho nên đứa bé này, tôi cố gắng để cho hai mẹ con phải lo tới chuyện cơm áo…”

      phải vậy! Tước, phải vậy!” Kích động ngắt lời , Nhạc Niệm Tư nhanh ôm lấy Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy ngừng, “Tước, là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, làm ba đứa trẻ có được ?”

      Rất nhiều năm trước, ta nhìn thấy , khi đó ta nhìn thấy Hắc Diêm Tước trong tấm ảnh, khi còn bé ta cảm thấy đó là người làm cho người khác thấy an tâm, nhưng Nhạc Tín Dương vẫn luôn cho ta về nước, cả ngày bơm tiêm cho ta toàn những thù hận! Nhạc Tín Dương mẹ ta, ta biết , ông hận nhà họ Hắc, ta cũng biết !

      Nhưng ta chẳng quan tâm chuyện Nhạc Tín Dường ai, may sao cuối cùng ta cũng có thể tới gần Hắc Diêm Tước rồi! Ngày đó trong quán rượu ra ta theo dõi thời gian, nắm bắt thói quen của , sau đó mới cố tình ăn mặc giống mẹ mình khi còn trẻ, vào quán rượu tỏ vẻ như tình cờ gặp .

      ta có thai, mặc dù đứa trẻ này phải là thứ ta trông đợi, nhưng cũng nhờ vậy, ta có được chăm sóc đặc biệt của Hắc Diêm Tước, mình là chú của ta, ta tin, thế nhưng điều này cũng ảnh hưởng tới việc ta ái mộ , nay sống động ở ngay trước mắt, bảo sao ta kích động cho được?

      ta chẳng thèm ngó ngàng tới ánh mắt người đời, bao nhiêu năm qua, ta quá khổ cực, ta muốn được đắm chìm trong cảm giác ấm áp bờ vai , xin đừng tàn nhẫn, đừng tàn nhẫn bỏ rơi ta…

      điên rồi!”

      Hắc Diêm Tước đứng phắt lên, dám tin nhìn Nhạc Niệm Tư chằm chằm, “ có biết tôi là ai ? Tôi là chú ! Niệm Tư, còn , đừng có suy nghĩ bậy bạ, biết chưa?”
      Last edited by a moderator: 23/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :