1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 384: xin lỗi

      “Tôi biết ngay mà, đây mới là chứ! Bánh mỳ nướng cái gì, cà phê sữa cái gì chứ, vốn là ngụy trang thôi, , lần này lại muốn lợi dụng tôi làm chuyện gì đây? Chỉ cần chịu bỏ qua cho tôi và Tiểu Trạch, bỏ qua cho hai mẹ con tôi!”

      Tường Vi bị ôm chặt trong ngực, khí nóng từ truyền sang, làm người ấm lên, nhưng thái độ nguội lạnh của , lần nữa làm tim băng giá, biết mối bất an của là có cơ sở!

      “Em nghĩ về như vậy sao? Nghĩ rằng bụng dạ khó lường, có mưu đồ bất chính với em? lại đáng chết tới mức ăn no rửng mỡ, chạy tới lấy lòng em?”

      ngờ lại đối xử với ý tốt của như vậy!

      Có lẽ làm chưa đủ tốt, nhưng mười mấy năm qua, hình thành thói quen nóng nảy tàn bạo, quen nắm hết mọi thứ trong tay, thậm chí đối với kẻ thù, dù là phụ nữ cũng chưa bao giờ nương tay!

      Bây giờ, lần đầu tiên lấy lòng người là , muốn giữ lại bên mình, biết mình giữ được trong bao lâu, nhưng chuẩn bị để giữ lại lâu lâu!

      Nhưng người phụ nữ này những gì? Dễ dàng chà đạp lên lòng tốt của ?

      “Nếu sao? người vốn tàn nhẫn như , làm sao lại hiền hòa như hôm nay? Thậm chí sáng nay còn chạy xuống bếp? Tôi biết bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy như vậy bao giờ, rất khó tin tưởng làm những việc đó mà có mục đích nào! Hắc Diêm Tước, buông tha , chúng ta có cách nào chung sống đâu! Thả tôi và Tiểu Trạch ra, có rất nhiều phụ nữ khác mà, còn rất nhiều người phụ nữ khác sẵn sàng sinh con cho , cứ coi như tôi tồn tại, coi như tôi là quần áo cũ rồi quẳng được sao…”

      Tường Vi xong hơi bị kích động, cảm giác tắc nghẽn khác thường trong ngực lần nữa xông lên, nhịn được, cố gắng hít sâu!

      “Im ! Thiên hạ rộng lớn, chỉ có nhà họ Thẩm có thù với tôi! Thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có Thẩm Tường Vi là tôi trúng ý muốn đùa bỡn! Loại thù hận này phải ai cũng có thể thay thế được, cũng thế, loại cảm giác này phải ai cũng mang tới được!”

      lạnh lùng , bị những lời đâm bị thương, muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng tức tới phát run, lại nhịn .

      có hiểu tới cái gì ?

      Cho dù giữa bọn họ có thù hận, nhưng bao nhiêu năm qua rồi, trải qua biết bao nhiêu chuyện, dần hiểu ra, người phụ nữ này mang tới cho cảm giác, có bất kỳ ai thay thế được.

      Lời làm Tường Vi chợt thấy lạnh lòng, đúng thế, thiên hạ rộng lớn, có thù hận với , chỉ có nhà họ Thẩm, tìm , tìm ai mà trả thù đây? Nên báo đều báo xong rồi, chỉ còn lại mỗi nữa thôi…

      Hắc Diêm Tước ôm chặt lấy cánh tay , nắm thành quả đấm, khuôn mặt trong màn đêm căng lên chặt, nện những bước chân thon dài, nhanh chóng dưa vào phòng ngủ của anh___

      Đặt lên giường, nhanh chóng tăng nhiệt độ điều hòa, mở áo khoác ra, vươn tay muốn lột bỏ khăn tắm người__

      “Dừng tay!”

      Tường Vi nhanh chóng ôm ngực, khóe mắt có nước mắt, “ , rốt cuộc muốn như thế nào đây? Muốn thế nào mới chịu bằng lòng tha cho hai mẹ con tôi? Nhà họ Thẩm cũng bị đánh đổ, còn người nào đáng để hận nữa, còn tôi, bị hành hạ bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Có phải bức tôi tới chết mới chịu thôi, mới hài lòng? Tôi sắp điên rồi, bị bức điên rồi…”

      Bờ vai gầy yếu run rẩy, than thở khóc lóc, mệt quá, đau quá, vì sao quẩn quanh bao nhiêu năm rồi mà từ đầu tới cuối vẫn thể thoát khỏi nơi thế giời đen tối này? Vì sao chưa bao giờ thấy được ánh sáng?

      Khi vẫn bị bao vây trong đen tối, người ta sau màn đêm là bình minh, khi đen tối qua rồi, là ánh sáng, nhưng từ đầu tới cuối đợi được…

      mãnh liệt lên án, làm bỡ ngỡ trong lòng, nắm chặt tay, cố hết sức để chạm tới , người phụ nữ này, bừng ép vào cái chết lần, cảm giác đó, phải mất 5 năm mới bình thường trở lại, muốn ép chết lần thứ hai, cuộc sống đâu có bao nhiêu 5 năm để mà lãng phí, cũng đâu có nhiều lần may mắn như vậy, gặp đại nạn mà chết?

      hít sâu hơi, có thể thấy vẫn chưa tìm đúng cách chung sống với , nghĩ rằng mình cố hết sức đối xử hiền hòa với hai mẹ con, muốn làm cho quan hệ của bọn họ dịu bớt , nào ngờ lại rơi vào tình cảnh thế này…

      … mấy năm nay, có lẽ làm rất nhiều chuyện khiến cho em phải khổ sở…”

      khó nhọc, chậm rãi ra, phát ra rằng mình có dũng khí cho trôi chảy, bèn moi điếu thuốc trong túi ra, sau đó lại nhớ ra trong phòng mở điều hòa, thể làm gì hơn là lại để xuống, từ từ tới bên song cửa sổ, kéo mành cửa ra, nhìn ngắm vầng trăng non bên ngoài khung cửa sổ, trong đôi mắt lóe lên nỗi đau sâu sắc và bất đắc dĩ___

      xin lỗi.”

      khẽ , thanh rất , rất mềm, đưa lưng về phía , thậm chí còn dám quay đầu lại nhìn nữa.

      Đây là lần đầu tiên, nghiêm túc với ba chữ này, bao nhiêu dây dưa và đau đớn, chỉ ba chữ này là có thể tha thứ sao?

      Nhưng có rất nhiều chuyện sao tự khống chết, có biết, mỗi lần tổn thương , đều khó có thể tự khống chế mà đau đớn, thậm chí còn từng rơi nước mắt trước mặt , có lẽ kẻ xấu xa hung tàn nhất, nhưng… hãy tha thứ cho , thể khống chế chính mình.

      Tường Vi ngồi bên giường, vì ba chữ vừa giọng ra, chấn động trong lòng, nhận lỗi với ?

      “Bao nhiêu năm qua, vẫn mang thù hận lưng, tìm mọi cách lăng nhục em, hành hạ em, để có thể giảm bớt khổ sở trong lòng … Em nên biết rằng, từng bị mắc chứng cuồng bạo, hằng năm trong đêm tối sấm sét, giống như sát nhân điên cuồng, đả thương hết thảy mọi người! Mặc dù những chuyện này phần lớn là do người làm cho , chính cũng có ấn tượng gì, những năm gần đây, vẫn thể trị tận góc căn bệnh này cho đến khi… Năm năm trước em chết…. em khiến tận mắt nhìn em nhảy xuống biển tự sát, chuyện này đủ chấn động…. chưa bao giờ nghĩ tới, em dùng phương thức kịch liệt như vậy để kết thúc quan hệ giữa chúng ta…”

      tới đây, run run lông mày, ngón tay cũng hơi run lên, hít sâu hơi, đôi mắt ngọc đen như mực nhìn bầu trờ mênh mông tối đen, dường như dùng nhiều sức lực, mới ra được những lời này, thậm chí ngay cả quay đầu lại nhìn cái, cũng dám.

      nợ em tiếng xin lỗi, xin lỗi… mặc dù biết , có lẽ em chấp nhận…”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 385: Thù hận lẫn nhau, đến chết thôi?


      Giọng trầm khàn, vang vọng trong phòng ngủ, có cảm giác u buồn sâu sắc, làm lòng đau nhói sâu.

      xin lỗi?

      Thế mà lời xin lỗi với , dây dưa với nhau bao năm nay, trong bóng tối ngày đêm, cuộc sống ở trong khủng hoảng thời gian dài, làm sao ba chữ đơn giản ‘ xin lỗi’ có thể bồi thường được?

      Nước mắt vô thanh vô tức chảy dài má, nhìn bóng lưng cao lớn rộng rãi của , thấy bóng lưng này có chút thê lương.

      “Năm năm qua, có lẽ cái chết của em cũng mang theo thù hận của xa, trong lòng bình tĩnh lại… Cũng có thể cảm giác bình tĩnh này làm chứng quầng loạn của phát tác nữa… nhưng em trở lại…”

      Lòng đau tới mức phải nhắm hai mắt lại, trong giọng có chút nghẹn ngào.

      “Cho nên, tôi nên trở về, đúng ?” cười tới lạnh lẽo.

      Hắc Diêm Tước hít sâu hơi, lắc đầu cái, “ rất bế tắc, muốn em chết, hề muốn em chết, gặp lại em, làm nhớ lại những thù hận, sau đó, thể tự kiểm soát được mà làm ra những chuyện thương tổn tới em, mặc dù vậy, vẫn muốn em rời xa …”

      Nước mắt ồ ạt chảy ra ngay khi nhắm mắt lại, hai chữ thù hận, nỗi đau phải mang mình bao năm nay, làm cho bọn họ chưa bao giờ ngừng bị tổn thương.

      cho tôi biết, hận nhà họ Thẩm như vậy, nỗi hận khắc sâu tới vậy, là do nguyên nhân gì, xảy ra chuyện gì?” muốn biết, cũng cần biết.

      Bờ vai khẽ run, chậm rãi

      “…Nếu như , thù hận giữa chúng ta, có lẽ cả đời này cũng sao chấm dứt được, em làm thế nào?”

      Người run lên, nắm chặt quả đấm, trong lòng lạnh lẽo từng hồi, “ vẫn chịu cho tôi biết sao?... Vậy để tôi đưa Tiểu Trạch , hãy cho chúng tôi được tự do!”

      Im lặng lúc rất lâu, khí ấm áp lan tỏa khắp căn phòng, nhưng Tường Vi vẫn thấy cơ thể mình rét run như trước, đầu ngón tay hề có chút nhiệt độ nào, lẳng lặng nhìn bóng lưng , lẳng lặng chờ câu trả lời của .

      Tâm trạng hết sức rối rắm, giữa bọn họ có khả năng chấm dứt, có phải thế nghĩa là, đời này chỉ có thể mãi mãi thù hận nhau, đến chết thôi?

      “…” giọng rên rỉ, khẽ lắc đầu cái, “… xin lỗi, thể, làm được!”

      Bờ vai Tường Vi đột nhiên rũ xuống, giống đứa trẻ vừa bị rút sạch linh hồn, mặt tia máu, “ là ích kỷ, tàn nhẫn, tôi là người vô tội nhất nhà họ Thẩm, chỉ là con dê bị đưa ra hứng tội, tại sao muốn tôi phải hứng lấy tất cả? Ân oán đời trước, đến đời này nhập nhằng , muốn thù hận này kéo dài đời đời kiếp kiếp sao? Tiểu Trạch sao đây? Nó tìm ai để hận? Ha, hay muốn nó tách thành hai nửa, tự mình hận lấy mình?”

      Tường Vi, Tường Vi, cái tên hẳn là xinh đẹp, vì sao cuộc sống của được như tên?

      , phải vậy.” trong đau đớn kịch liệt, “ muốn cho hai người , là bởi vì cho tới tận bây giờ, muốn buông bỏ mối thù hận này, xin em đừng truy hỏi nữa, hãy coi như tất cả mọi chuyện đều qua rồi, đều tan thành mây khói, chân thành, muốn chung sống hòa bình với hai mẹ con em.”

      Xoay người lại, nện từng bước chân mạnh mẽ tới trước mặt , cúi thấp người xuống, đặt tay đôi bờ vai gầy yếu của , trong đối mắt đen láy tinh xảo, chói lọi rực rỡ, xẹt qua nỗi bi ai buồn khổ, ngay sau đó dịu dàng như nước, “ thừa nhận là tính nóng nảy, đây cũng là việc bất lực có cách nào, cũng biết cách dỗ dành người khác, nhưng vì hai mẹ con em, tình nguyện bắt đầu học từ bây giờ, có được ?”

      hiền hòa, làm kinh ngạc, mở to đôi mắt ngọc, dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua biểu cảm nào đó khuôn mặt ?

      Khẽ thở dài, lắc đầu cái, Tường Vi , “Tôi dám, biết như này có phải là kiểu ngụy trang khác hay , loại đau đớn đó rất đáng sợ, xin lỗi… tôi vẫn có cách nào chấp nhận được…”

      Đau đớn kéo dài cả chục năm nay, làm sao quên là có thể quên sạch còn mống, nó là nỗi ám ảnh dai dẳng, mặc dù bất cứ khi nào nguy nan nhất định nhớ tới , ví như khi còn ở cung điện Alva chẳng hạn, khi bị Alva xâm phạm, trong thời khắc nguy nan cận kề, người muốn gặp nhất là … Đây là lệ thuộc từ trong tiềm thức, khi yếu ớt nhất, người duy nhất nghĩ tới chỉ có thôi!

      Nhưng, nỗi hận theo như hình với bóng. Cái bóng rất đáng sợ, dù ngươi tới đâu, khi quay đầu lại, nó đều ở ngay bên cạnh, chỉ có thể đứng thẳng dưới ánh nắng chói chang, mới có thể làm nó thu lại nhất, nhưng đâu phải mặt trời nóng bỏng, cho nên làm sao mà đuổi được cái bóng đen này ?

      cũng rất bế tắc, cũng bị thứ tình cảm yên hận lẫn lộn này hành hạ, còn hình người!

      hiểu…” Mở miệng, ngắm khuôn mặt đẫm nước mắt của kỹ, ấn đường khóa chặt, “ hiểu…”

      hiểu, nỗi ám ảnh của , giống với chứng quầng loạn từng mắc, cần thời gian dài mới có thể chữa lành, có lúc, tạo ra vết thương, chảy máu làm mủ, mặc dù nó kết vảy, nhưng vĩnh viễn vẫn là vết thương, cho dù đau, nhưng vết thương vẫn tồn tại.

      Trong lòng bi thương vô hạn, cười khổ tiếng, xoa bóp bả vai , “Tối nay, trước em tắm phát rồi nghỉ ngơi tốt , làm phiền em nữa.”

      muốn đứng lên, lại đè xuống, lắc đầu cái, “Để tới đó bế con lại đây, ở đó lạnh.”

      cho cơ hội từ chối, xoay người, bóng lưng có chút đơn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

      Nỗi ám ảnh trong lòng , là do tay gieo xuống, khi quay đầu lại mới biết rằng, thể nào quay đầu lại.

      hiểu được, mặc dù đau lòng, mặc dù trong màn đêm sâu thẳm, nỗi đơn rất sâu tới, sau đó nhớ , nhớ lại những thù hận và những chuyện qua, nhưng hề cho biết….

      Chương 386: Cha con ba đời

      Có lúc, duyên phận giống như những đường chỉ tay, ra số mệnh định từ trước, trong cuộc đời phải gặp gỡ hay chia xa, bao giờ có được niềm hạnh phúc hay vui vẻ tuyệt đối hoàn mỹ, chỉ vì gặp , nên mới có vở bi kịch có mở đầu cũng có kết thúc…

      Ra khỏi phòng ngủ, Hắc Diêm Tước nắm chặt quả đấm phát run, thẳng tới căn nhà gỗ , ngay khi vừa đẩy cửa ra, kinh ngạc___

      “Ồ, tỉnh rồi?”

      kéo khóe miệng cứng đờ, ngồi chiếc ghế dài đối diện với cậu bé, hỏi. rất muốn làm người cha hiền hòa như những người cha khác, chỉ là tại vẫn còn hơi gượng gạo. Cố tình lờ cái vẻ đơn của cậu bé, hai con mắt như tinh linh mở lớn ngay khi vừa bước vào cửa, lập tức quăng tới ánh mắt mong đợi, sau khi nhìn , ngay lập tức ảm đạm , biết, cậu bé mong đợi là người kia chứ phải .

      “Mẹ đâu?” Trong đôi mắt có nỗi mất mát sâu sắc, Tiểu Trạch ngồi chiếc ghế , co ro, im lìm bất động, người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cơ thể cóng đến nỗi sắp mất hết cảm giác.

      Hắc Diêm Tước bước vào, ngồi xổm xuống, vươn tay muốn chạm vào trán cậu bé, lại bị kháng cự hất văng ra.

      “Làm sao vậy?” nhíu mày, động tác phòng bị của cậu bé làm thấy khó hiểu, lúc ban ngày, ràng cảm thấy tâm trạng đề phòng của cậu bé ít nhiều, tại sao bây giờ lại có vẻ tăng trở lại rồi.

      “Tôi hỏi ông, mẹ tôi đâu?”

      Lần này, cậu bé quăng tới ánh mắt tức giận, sắc môi hơi trắng bệch, lướt qua bàn tay ấm áp của Hắc Diêm Tước, vẻ mặt đề phòng nhìn tên xấu xa này.

      “Mẹ con ở phòng ngủ trong nhà chính, bây giờ ba đưa con tới đó.”

      xong, bàn tay vươn tới, muốn ôm lấy cơ thể bé của cậu bé, lại bị hất văng ra lần nữa!

      “Đừng có chạm vào tôi, đồ người xấu!”

      Hung tợn phun ra câu, mặc dù có lực sát thương gì, nhưng ánh mắt oán hận của cậu bé, khỏi làm trái tim Hắc Diêm Tước co rụt lại!

      Càng cau mày chặt hơn, “Đừng có cố tình gây nữa! Tới đây, ta đưa con gặp mẹ!”

      Cánh tay dài duỗi cái, cơ thể cậu bé bị kéo vào trong ngực luôn, cậu bé như .

      “Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Đồ người xấu, khi dễ mẹ tôi! Bỏ tôi ra!”

      Tiểu Trạch kích động nên phản kháng Hắc Diêm Tước dữ dội, nhờ tức giận mà cơ thể lạnh lẽo dần ấm áp lên.

      “Con nhìn thấy?” nhướn mày, sờ sờ người Tiểu Trạch, “Sao lại lạnh như vậy?”

      có thể tưởng tượng ra, cậu bé ngồi chiếc ghế dài chờ mẹ, tới khi cả người lạnh ngắt cũng thôi, thở dài trong lòng, có lẽ tính cách con trai cũng giống , là kẻ cố chấp.

      Hắc Diêm Tước thèm để ý tới Tiểu Trạch giãy dụa, xoay người lấy thêm tấm chăn mỏng đắp lên cho cậu bé, rồi ra khỏi phòng.

      Dọc đường , Tiểu Trạch ngừng đánh đấm Hắc Diêm Tước, “Ông là kẻ rất xấu! Đừng có đụng vào tôi! Thả tôi xuống, thả xuống!”

      “Dừng lại ! Nghe đây, ta khi dễ mẹ con, có lẽ từng, nhưng sau này ta cố hết sức khống chế. Đừng làm loạn nữa, được ?” Khó mà kiên nhẫn được như lần này, có lẽ đây chính là máu mủ tình thâm, cảm giác ôm con trai trong ngực, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm, nhớ tới người cha qua đời của mình, nhìn đứa trẻ trong ngực, trong lòng thầm quyết định.

      “Ông khi dễ mẹ tôi sao? Vừa nãy tôi thấy ông đối xử rất hung dữ với mẹ tôi! Ông đáng ghét!” Cậu nhóc thở hồng hộc rống giận, khuôn mặt nhắn đỏ lên vì tức giận, rốt cuộc cơ thể cũng ấm áp trở lại.

      “…Ta học được dịu dàng, nhưng vì mẹ con, bắt đầu từ hôm nay ta bắt đầu thử học, nhưng con phải cho ta cơ hội mới được, nếu con cứ luôn kháng cự ta giống mẹ con, vậy ta rất mất mát!”

      Nhìn cậu bé, ra lời trong lòng cách tự nhiên, có lẽ do khuôn mặt ngây thơ của cậu bé, làm rung động dây cung trong lòng , ôm cậu bé chặt.

      con đường tường vi, quay đầu nhìn lại căn nhà kính, sau đó khỏi dậy sóng trong lòng___

      Nhà kính từng là nơi vui vẻ hạnh phúc nhất của cha , cũng là nơi ông vong mạng, có lẽ đây là số mệnh trêu người, ai có thể hiểu hết nỗi nhớ và hận của với nơi đó.

      Giờ đây, có lẽ tim bắt đầu học được cách bình tĩnh lại, quanh quẩn bao nhiêu năm nay, ngoại trừ đôi bàn tay đầy máu tươi, chỉ còn lại hai mẹ con Tường Vi thôi.

      Cha, cha có cho phép con buông tha ? Buông tha những thù hận, buông tha những dây dưa, người có đồng ý ?

      “Nhưng ông luôn khi dễ mẹ tôi, tôi ghét tất cả những người khi dễ mẹ… Này, ông nhìn chỗ nào vậy?” Tiểu Trạch vừa tố cáo, vừa đánh lên vai Hắc Diêm Tước, dõi theo tầm mắt Hắc Diêm Tước, trừ khu vườn tối đen mênh mông, đâu có thấy gì khác, toàn màu tối đen như mực.

      thanh của Tiểu Trạch kéo suy nghĩ của Hắc Diêm Tước trở lại, quay đầu, nhìn cậu bé tò mò nhìn quanh, đột nhiên thấy tim đập rộn ràng, cúi đầu hỏi, “Có muốn gặp ông nội con ?”

      “Ông nội? Ba ông ấy hả?” Tiểu Trạch cau mày.

      “Ừhm, cha ta, là ở chỗ đó…” Xoay người trở lại, ôm Tiểu Trạch về phía nhà kính, vừa vừa , “Nơi đó từng có rất nhiều loại hoa tường vi tươi tốt nhiều màu sắc khác nhau.”

      “Tường vi? Là Tường Vi trong tên mẹ sao?” Tiểu Trạch hỏi ngay lập tức.

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, nhắc tới hoa tường vi, khóe môi tự chủ kéo lên, giọng cũng dịu dàng nhiều, “Đúng, hoa tường vi cũng xinh đẹp giống như mẹ con vậy.”

      “Ồ, thế tôi nhất định phải tới xem! Ở đâu ở đâu?” Cậu bé nổi tính trẻ con, cặp mắt sáng lên, “Xinh đẹp giống như mẹ đúng ?”

      gật đầu cái, hơi ngừng lại, “Có điều, bây giờ chưa ngắm được hoa đâu…”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì vẫn chưa tới lúc hoa nở."
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 387: Hét lên với khí


      Ma xui quỷ khiến, thế mà lại chủ động bế Tiểu Trạch tới nhà kính! Từ trước tới nay đây là cấm địa ở nhà họ Hắc, trừ ra, ai được phép bước vào, nhưng giờ đây, trong đêm lạnh lẽo này, bế con trai mình vào đây___

      Kẽo kẹt tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.

      “Tối quá!”

      “Hư.” khẽ giọng, “Ông nội ngủ, đừng đánh thức ông.”

      “Oh.” Tiểu Trạch ngoan ngoãn gật đầu cái, còn đưa tay lên che miệng lại, giống như đứa trẻ làm sai việc gì.

      Sau đó, bọn họ bước vào nhà kính. Hắc Diêm Tước tới chỗ có mấy cái nút bên cạnh cánh cửa, mở chốt đèn, ngay lập tức từng chiếc đèn sáng lên trong đêm tối, chạy dọc theo chiều dài nhà kính tới tận xa, làm cả nhà kính sáng rực lên như pháo hoa, nở rộ dưới bàu trời đêm, đẹp sao tả hết!

      “Whow___”

      Cậu bé kinh ngạc mở to đôi mắt, suýt nữa vỗ tay, “ là đẹp quá mất!”

      Khóe miệng cong lên thành nụ cười , Hắc Diêm Tước bế Tiểu Trạch, chậm rãi cất bước, sâu vào trong nhà kính, vì con trai, đây là lần đầu tiên vào nơi đây. Tâm trạng bình tĩnh tới ngờ, thậm chí còn có chút cảm giác vui vẻ và an ủi.

      “Nơi đây từng xinh đẹp hơn nữa kia, là nơi ngày trước ông nội con thích nhất.”

      quét mắt qua từng góc trong nhà kính, khẽ tâm , trong lòng thầm: Ba, ba biết con đưa ai tới đúng ?

      Trong đầu tái cảnh tượng năm xưa trồng hoa tường vi cùng ba, khóe mắt khỏi ướt át___

      [Tước, ba làm căn nhà kính để trồng hoa này có đẹp ?]

      [Ôi, là đẹp! Nhà kính vừa có thể nhìn thấy bên trong vừa có thể nhìn thấy bên ngoài!]

      [Hoa tường vi ba trồng có đẹp ?]

      [Vâng, đẹp ạ! Nhưng tại sao ba lại muốn trồng tường vi?]

      [Vì chờ tới lúc hoa tường vi lớn, chúng giống như cây dây leo, bò ra ngoài nhà kính, nở rộ bên ngoài nhà kính, lúc đó nhất định rất đẹp, rất đẹp!]

      […Ôi, ba, con chờ được mà muốn chúng lớn lên rồi!]

      [Ha ha, nhóc nghịch ngợm, vậy mau tới tưới nước giúp ba , cho chúng nó mau lớn]

      [Vâng, được ạ.]

      chút vui vẻ, luôn được khắc sâu, thể quên được quá khứ tươi đẹp đó, hạnh phúc đó, cho dù bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

      “Nhưng mà đâu có thấy hoa tường vi? Chẳng có hoa gì!” Cậu bé nhìn quanh lượt, trừ bóng đèn và mặt đất trống trải, đâu có gì khác.

      “Bởi vì mới gieo hạt giống thôi.”

      Hắc Diêm Tước chột dạ, lần trở lại sau vụ nổ, hoa tường vi mà Tường Vi trồng xum xuê cành lá, làm tức giận, bởi đây là nơi thanh tịnh thuộc về ba , ai cũng thể dễ dàng khinh nhờn. Cho nên, lệnh cho người ta nhổ sạch , nhà ấm dựng cũng phá bỏ.

      Cho tới khi mình trở về từ Ả-rập Saudi, tinh thần đơn sa sút, làm suy nghĩ nhiều. Lần này, những hạt giống Tường Vi đều là do chính tay gieo xuống, từng hạt từng gốc, đợi khi mùa xuân hoa nở, tin chắc những hạt giống này đội đất chui lên, phát triển khỏe mạnh.

      “Thế ông nội đâu?” Tiểu Trạch nhìn thấy ông nội như trong tưởng tượng, chợt thấy thất vọng. Nó còn muốn gặp gỡ ông nội hiền lành nữa đấy.

      “…Ông nội… ngủ rồi, ngủ rất sâu, rất say.” Giọng Hắc Diêm Tước có hơi tắc nghẹn, đột nhiên bế Tiểu Trạch tới vị trí trung tâm nhà kính, nhàng dẫm dẫm lớp đất xốp, lầm bẩm, “Ba, con đưa con trai con tới thăm người…”

      Mảnh đất này, từng bị máu đỏ nhuộm đẫm, nhìn mà ghê người, bước từng bước, trong hốc mắt tràn đầy sương mù, mịt mờ nước mắt.

      Ba người đầy máu tươi nằm bùn đất, vẫn nhớ ngực ông cắm con dao, vẫn nhớ nước mắt của ông, vẫn nhớ bầu trời giáng sấm sét và mưa to trong đêm tối thê lương, vẫn nhớ những lời cuối cùng của ba___

      [Tước….đừng khổ sở vì ba, đừng…. lo cho ba…]

      ôm cơ thể mềm nhũn ngày càng lạnh lẽo của ba, ngã trong vũng máu, hoảng sợ và đau đớn mà gào thét…

      [Ba, đừng chết, ba đừng chết…]

      giọt lệ chảy xuống biến mất trong lớp đất, thấy gì nữa, ký ức ồ ạt trở về, trong lúc phòng bị, nước mắt tuôn rơi___

      Đột nhiên trước mắt xuất bàn tay bé trắng trẻo, vững vàng tiếp lấy nước mắt , “Ông khóc?”

      Tiểu Trạch giọng hỏi, nhìn chú bại hoại ngừng đạp bùn đất dưới chân, có hơi ngạc nhiên, người xấu như mà cũng chảy nước mắt sao? Thầy , đàn ông khóc, nếu như khóc, nhất định là lúc cực kỳ đau lòng.

      “Hả?” Chợt, Hắc Diêm Tước mới ý thức được mất hồn của mình, nhếch nhác lau nước mắt cái, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong suốt của cậu bé, khẽ thở dài cái, “ có, chỉ là nghĩ ngợi vài chuyện… Ừhm, con có muốn chuyện với ông nội ?”

      “A? Ông nội ở đâu vậy? Tôi chưa từng được gặp, biết phải gì nữa, hơn nữa ông cũng đâu có nghe được…” Chu mỏ, vẻ mặt Tiểu Trạch suy tư, gương mặt ngây thơ.

      “Nghe thấy chứ, ông ấy nghe được. Chào hỏi ông nội , được ?” dụ dỗ Tiểu Trạch, đoán ba nhất định nghe thấy, mặc dù… người Tiểu Trạch cũng có máu thịt của nhà họ Thẩm, trong mắt Hắc Diêm Tước xẹt qua tia đau đớn, ngay sau đó lạnh nhạt trở lại, tin ba tha thứ cho , đúng , ba?

      “Oh… vậy cũng được. Ông nội___ông nội?” Cậu bé nhìn vào khí gọi hai tiếng, chất giọng trẻ con non nớt tràn đầy mê hoặc, “Chú bại hoại bảo cháu chào ông, ông có nghe được ? Hì hì…Cháu cho ông biết nhé, chú bại hoại đáng xấu hổ, lớn thế này mà còn khóc, trong tay con có bằng chứng nhé… Hì hì…”

      “Nhóc con, nhân cơ hội chê bai ta hả?” Giống như bị Tiểu Trạch lây truyền, cũng mìm cười, hô lớn trong nhà kính, giọng hơi run run___

      “Ba! Ba nghe thấy ? Con đưa con trai tới thăm người… người … có khỏe …”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 388: Phát đáng kinh ngạc

      Bỗng chốc, cơn gió mát lướt qua, nhàng làm tung chiếc áo khoác mỏng manh Tiểu Trạch mặc, Tiểu Trạch khỏi lạnh run cầm cập, cuối cùng Hắc Diêm Tước thở dài hơi, ôm con trai chặt vào trong ngực, nơi ấn đường giấu nổi nụ cười, “Nghe thấy , ông ấy đó!”

      “A… sao lại có cảm giác là lạ?” Cậu nhóc co rúm lại trong lòng Hắc Diêm Tước, đột nhiên cảm thấy cơn gió lạnh u.

      “Ha ha, đừng sợ, ông nội làm hại con. Nào, ta đưa con gặp mẹ con.” Dường như buông bỏ hết mọi gánh nặng vai, nỗi thù hận mang lưng bao năm nay, trong nháy mắt này, hình như hoàn toàn biến mất, tim khỏi xúc động, thầm : Ba, người cũng buông tha sao?

      thở dài hơi, trước mắt hình như ràng, ôm Tiểu Trạch xoay người ra khỏi nhà kính.

      “Được đấy, tìm mẹ!” Tiểu Trạch vui vẻ kêu lên, có lẽ do cơn gió lạnh, có lẽ vì bàn tay đặt giữa nơi ấm áp, cậu bé khỏi gần sát vào ngực Hắc Diêm Tước, cuộc va chạm lúc nãy bị quăng ra sau đầu rồi, “Ông nội, chúng cháu nhé, hôm nào trở lại thăm ông sau, khi đó ông đừng có ngủ nữa đấy…”

      Sáng sớm thứ hai.

      Tường Vi ôm Tiểu Trạch, cảm giác thoải mái, ngủ thẳng tới khi trời nắng to.

      Giây phút mở mắt ra, thấy ngay mấy chùm sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, có chút ấm áp.

      Nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cậu bé yên ổn ở đầu giường, thản nhiên cười tiếng, nhàng vén chăn, chân đất giẫm lên sàn nhà, tới cửa sổ sát đất, kéo mành cửa, đẩy cửa kính, ra ban công, mới phát gian quang đãng, gió ấm áp, thoang thoảng mùi hương thảo diệp, thấm vào ruột gan.

      Đứng ban công phóng tầm mắt, quả là phong cách của loại người như Hắc Diêm Tước. Nắm cả thế giới trong tay, phóng mắt nhìn, toàn bộ thu vào trong mắt, bao gồm cả___

      Nhà gỗ !

      kinh ngạc! Từ nơi đây có thể nhìn thấy nhà gỗ ! Hơn nữa, còn có thể xuyên qua cửa sổ nhà gỗ nhìn vào bên trong, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng nếu dùng ống nhòm, chắc chắn, nhìn được tất cả!

      Tim khỏi đập bìch bịch mạnh mẽ! Đó là cảm giác sợ hãi, có lẽ còn có cả những cảm giác khác nữa, từ ban công phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, lại có thể nhìn thấy nhà gỗ của !

      Vì nhà gỗ là nơi tương đối vắng vẻ, nên để cho có nhiều ánh sáng, gần như là luôn kéo rèm cửa sang bên, vậy…. nếu Hắc Diêm Tước có lòng muốn nhòm ngó, vốn hề chạy thoát khỏi tầm mắt !

      Đây chính là chuyện làm thấy khiếp sợ, bao nhiêu năm qua, chẳng hề biết gì!

      Nếu vậy… nhất cử nhất động của trong căn nhà gỗ đó bao nhiêu năm nay, chỉ cần muốn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, phải sao?

      có cảm giác tắc nghẹn trong ngực, chỉ mong là suy nghĩ nhiều, biết đâu người kiêu ngạo như , vốn khinh thường việc rình coi từ xa?


      Chương 389: Máu mủ ràng buộc

      “Mẹ, mẹ nhìn gì vậy? Người giúp việc mời chúng ta xuống ăn cơm.”

      Cậu bé đột nhiên xuất , vẻ mặt hưng phấn ôm lấy bắp đùi của Tường Vi, cười hì hì lộ ra hai cái răng hổ đáng , “Mẹ, chú bại hoại sáng nay nấu mì sợi cho chúng ta ăn!”

      Tường Vi khép hờ mắt, trìu mếm khom lưng bế con lên, tối hôm qua sau khi Hắc Diêm Tước ôm chặt cậu bé bế tới đây, cậu bé vẫn ngừng nghỉ. tò mò, trong nửa tiếng ngắn ngủi hai ba con ở với nhau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm Tiểu Trạch khó chịu với Hắc Diêm Tước nữa.

      Nhưng khi hỏi con trai, nó dùng ngón tay che miệng, lắc đầu như trống bỏi, thẳng đây là bí mật giữa đàn ông với nhau!

      “Mẹ này con , con và chú bại hoại ăn ý với nhau từ lúc nào vậy? Tự dưng lại bắt đầu mong đợi bữa sáng của ta?” Tường Vi bất đắc dĩ cười, thay đổi trong mấy ngày nay của Tước, làm khiếp sợ trong lòng.

      Vẫn phụ nữ hay thay đổi, nhưng đàn ông cũng vậy mà, phải sao?

      Nhất là hôm qua, lúc xin lỗi’ với , cả đời này cũng hy vọng xa vời có chuyện như vậy, thế mà lại xin lỗi ? Rốt cuộc là cái gì thay đổi ?

      “Hì hì, đây là bí mật, con hứa với chú bại hoại bảo vệ bí mật, ông ấy cũng hứa là sau này đối xử với mẹ tốt hơn!” Tiểu Trạch vươn tay, ôm cổ Tường Vi, thực tế, tối qua lúc Hắc Diêm Tước bế cậu nhóc ra khỏi nhà kính, đây là bí mật của hai ba con, là bí mật giữa đàn ông và đàn ông, nó hứa với mẹ, nên chú bại hoại mới đồng ý đối xử với mẹ tốt chút.

      Tiểu Trạch những lời này xong, Tường Vi nhăn nhó, “Sau này?”

      “Vâng, ông ấy còn hứa với con, về sau hung dữ với mẹ nữa, về sau luôn nấu bữa sáng cho chúng ta, còn đưa chúng ta chơi nữa… mẹ, nếu chú bại hoại làm được như vậy, sau này con phải gọi ông ta là ba sao?”

      Cậu nhóc nghẹo cái đầu , bên trong đôi mắt trong suốt là ngây thơ thà, trẻ con là vậy, chỉ cần tốt với chúng chút, là rất dễ bắt được lòng của chúng, nhất là ba mẹ.

      Tường Vi nhíu mày, “Vậy Tiểu Trạch thân , con muốn gọi ta là ba sao? Vậy có phải là, sau này con muốn ở với ba sao?” ”

      thấy hơi mất mát, lòng con trai hướng về ba nó, là thiên tính, thể ngăn cản được, nhưng trong lòng vẫn thấy ê ẩm, người đàn ông kia được tha thứ dễ vậy ư? Vì sao làm được?

      “Dĩ nhiên là con muốn ba và mẹ đều ở cùng Tiểu Trạch cùng nhau sống vui vui vẻ vẻ nha! Câu hỏi của mẹ kỳ quái.” Tiểu Trạch hiểu giữa ba mẹ xảy ra chuyện gì, nhưng từ tối qua suy ra, ba cũng phải là quá xấu mà? Nếu , sao ông ấy lại chảy nước mắt được?

      “…”

      gì nữa, bây giờ con trai còn , hiểu được cảm nhận của , giữa nam nữ đâu thể giải quyết đơn giản như vậy được?

      Dù sao phải người thân, có huyết thống tương đồng, cho dù có cách xa, máu mủ người vẫn thể nào đứt rời, nhưng đâu có quan hệ máu mủ, ràng buộc ấy, mối quan hệ trở nên yếu ớt hơn nhiều, cách xa là cách xa !

      Chương 390: Vị khách ngờ

      Tường Vi rửa mặt xong, dắt Tiểu Trạch xuống tầng dưới ăn sáng.

      Do phát lúc sáng sớm, cộng thêm lời Tiểu Trạch , làm lo lắng sợ hãi trong lòng.

      Đây là mâu thuẫn đáng sợ, mặt e ngại Hắc Diêm Tước thô bạo, mặt lại sợ hãi dịu dàng, ngày ngày trôi qua trong nỗi lo lắng yên, có cảm giác an toàn, nơi nào có , nơi đó chưa thể có bình thản.

      “Xuống rồi? Ừhm, mì sợi nấu xong, mau tới ăn, trương mất.”

      Hắc Diêm Tước tháo tạp dề người xuống, như người đàn ông của gia đình, mặc dù vẫn còn hơi gượng gạo, nhưng khí thể của luôn khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức, cho dù mặc tạp dề người cũng làm suy giảm khí thế vương giả của .

      “Được đấy, tôi muốn ăn chân giò hun khói và trứng gà!” Tiểu Trạch hung phấn bò tới bên bàn ăn, “Ôi… thơm quá mất, chú bại hoại, trước đây chú từng làm đầu bếp à?”

      Tường Vi cũng ngồi xuống theo, vẻ mặt có chút căng thẳng. Đầu bếp? thể nào tưởng tượng ra cái dáng vẻ làm đầu bếp là như thế nào? Cầm dao thái thịt? Kiểu gì cũng thấy giống tên ma đầu cầm dao giết người hơn!

      Ha ha tiếng, bị cái ý tưởng lơ đãng này làm cho bật cười.

      “Sao vậy? Em là cười nhạo hả?” Hắc Diêm Tước ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh ánh sáng chăm chú nhìn gương mặt Tường Vi, nhướn mày kiếm. “Sau khi trai mất, ở Pháp thời gian, lúc đó gần như là luôn tự nấu cơm.”

      thản nhiên, ngay sau đó quay lại nhìn Tiểu Trạch vui vẻ ăn uống, “Chậm thôi nghẹn.”

      Sau đó, cúi đầu cầm đũa ăn.

      Dường như bị dáng vẻ hai cha con ăn mì lây sang, Tường Vi cũng cầm đũa lên ăn cùng. ra từng sang Pháp ngơ ngẩn thời gian. Diệu Tư mất, có lẽ đả kích rất lớn với .

      Nhớ lại lá thư Diệu Tư viết cho đọc được, nhớ lại khuôn mặt mẹ muốn ghi nhớ, trong lòng xẹt qua hồi đơn, chuyện này chắc cũng là trong các nguyên nhân khiến Tước hận nhà họ Thẩm ?

      Nhưng mẹ cũng Diệu Tư mà, phải sao? Tại sao lại cưới Nhã Ca? Trong đó xảy ra những chuyện gì?

      lúc ba người thướng thức bữa sáng tuyệt vời mợ Hắc vội vàng chạy từ ngoài cửa vào, hổn hển : “ xong rồi, xong rồi, tiên sinh, ở bên ngoài có xông vào, là nhất định muốn gặp tiên sinh, bảo vệ bên ngoài cũng ngăn nổi.”

      Hắc Diêm Tước vui cau mày, ngẩng đầu nhìn mợ Hắc cái, “Mợ Hắc, sáng sớm ồn ào, thấy tôi ăn sáng sao?”

      Thứ thanh lạnh lẽo này khỏi khiến Tường Vi rùng mình cái, cảm giác quen thuộc! Hình như đây mới là hương vị Hắc Diêm Tước … ra chưa từng thay đổi, vẫn đổi xử vởi mợ Hắc lạnh lẽo như vậy, ràng thấy được vui!

      “Vâng, vâng, tiên sinh! Cũng phải tôi cố ý đâu, xin ngài lượng thứ! Vậy… kia nên xử lý như thế nào? Tống ta ra ngoài ạ? Tôi cũng dám đâu, bởi vì …. Bởi vì…”

      Mợ Hắc ậm ậm ử ừ, trong mắt lóe lên, dám nhìn ánh mắt Hắc Diêm Tước!

      “Bởi vì sao?” kiên nhẫn hỏi, có vẻ rất chán ghét bà già quấy rầy nhã hứng khó có được của , là người máu lạnh chấp vặt vậy đấy!

      Chương 391: Người phụ nữ có thai (1)

      “Bởi vì kia …” Mợ Hắc lóe lên suy đoán

      gì?” Hắc Diêm Tước càng cau mày chặt hơn, buông đũa, lấy khăn giấy lau khóe miệng cái, chờ mợ Hắc , vẻ cau có như muốn … mợ Hắc, tốt nhất chuyện mà bà sắp chuyện ra phải là chuyện , nếu , làm hỏng nhã hứng khó có được vào buổi sáng của , tuyệt đối bỏ qua dễ dàng!

      ta … mang thai đứa bé của tiên sinh!”

      Mợ Hắc vừa mới dứt lời, cả phòng ăn lập tức im lặng như tờ, khí ngưng trọng!

      Tường Vi xiết chặt đũa trong tay, hơi run cái, tim đập rất mạnh, sao giải thích được cái cảm giác cuồn cuộn đau khổ trong lòng mình, cố đè lại kích động muốn nôn mửa, chiếc đũa bị xiết hằn dấu vào lòng bàn tay.

      “Vớ vẩn!”

      Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa hai chữ, phát ném ngay khăn giấy trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên, thêm chữ, vội vàng ra khỏi phòng ăn.

      Sau đó mợ Hắc cũng theo.

      Phòng ăn lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Tường Vi và Tiểu Trạch.

      “Mẹ, mang thai đứa bé nghĩa là sao ạ?” Tiểu Trạch còn nhai sợi mì trong miệng, mơ hồ hỏi, có vẻ như chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới cảm xúc ăn uống của nó.

      “Ọe…”

      Rốt cuộc Tường Vi nhịn nổi, đẩy ghế ra, chạy nhanh vào toilet, nôn ra!

      Ôm bồn rửa mặt, thức ăn trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên, cùng với cảm giác buồn nôn dữ dội, tất cả đều tuôn ra ngoài. Mỗi lần ói, mặt mũi càng tái nhợt hơn.

      Ói tới mức nước mắt ứa ra, ói tới kiệt sức, mở vòi nước, liều mạng vã nước lên mặt…

      “Mẹ?! Tiểu Trạch sợ hết hồn, sau đó bám theo, nhìn mẹ cúi xuống bồn rửa mặt ngừng vã nước, khuôn mặt nhắn khỏi nhăn lại, “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”

      Nghe thấy giọng Tiểu Trạch, Tường Vi vội vàng tắt vòi nước, thở hổn hển, vươn tay lấy chiếc khăn lông lau mặt, soi gương hít thở sâu mấy cái, sau đó quay đầu, giọng với Tiểu Trạch: “Mẹ sao, bảo bối đừng lo lắng, nào, chúng ta tiếp tục ăn sáng!”

      ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, Tường Vi ra khỏi toilet, tóc còn vương nước, Tiểu Trạch dịu dàng thay mẹ lau những giọt nước kia, “Mẹ, thấy thoải mái phải cho Tiểu Trạch biết nhé, Tiểu Trạch là đàn ông, phải bảo vệ phụ nữ.”

      Tường Vi bật cười yếu ớt, ôm chặt cơ thể bé của con trai, hít sâu hơi mùi sữa thơm người cậu bé, nỗi khổ sở lẫn cảm động làm lòng đắng ngắt…

      Có lẽ thế giới này, người nhất có lẽ chỉ có con trai thôi, Hắc Diêm Tước là cái quái gì chứ?

      Coi như khi còn trẻ dại dột hiểu chuyện, gửi tim lầm người , dù sao cũng có bao nhiêu là phụ nữ, phải sao?

      “Tước, Tước!”

      Hắc Diêm Tước vừa mới xuất ở cửa chính, nghe thấy chất giọng thanh thúy la lên.

      Nhăn mày, vui khoanh tay trước ngực, con mắt bén nhọn khóa chặt vào thanh lệ bị bảo vệ chặn ở cửa ra vào.

      “Tước, bảo bọn họ buông em ra !” thấy Hắc Diêm Tước tới, lập tức vui vẻ ra mặt, vẫy tay, coi người đến là cứu tinh.

      Hắc Diêm Tước ám chỉ bảo bọn họ buông ra, nhìn ta cái, ngay sau đó xoay người, vào trong đại sảnh.

      Sau khi lấy lại được tự do, lập tức xách hành lý chạy theo, thân mật khoác tay Hắc Diêm Tước, cười hi hi , “Tước, thấy em đến thấy vui sao? Người ta muốn có thể nhanh chóng cùng sinh hoạt như người nhà, cho nên sáng sớm nay chạy tới đây, chẳng lẽ thấy em thấy vui sao?”

      ta chính là kẻ nửa tháng trước Hắc Diêm Tước gặp trong quán rượu, kẻ có dung mạo giống Nhã Ca như đúc – Niệm Tư.

      Đối với hành động thân mật của Niệm Tư, Hắc Diêm Tước cũng kháng cự, mặc cho ta lôi kéo, chỉ nhíu mày, “Tôi bảo, đừng có mà tùy tiện tới tìm tôi, với lại những gì với người giúp việc của tôi? Đúng là vớ vẩn!”

      “Người ta đâu có chứ… vốn người ta có mang…!” Nhạc Niệm Tư bĩu môi, càm ràm vài câu, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười tươi, “Ôi, Tước, phòng ốc trong nhà là đẹp đó! là rất đẹp!”

      ta vừa , vừa nhìn đông nhìn tây nhìn hết mọi cảnh trí trong ngoài, dáng vẻ hô hoán nhảy nhót bị Hắc Diêm Tước câu quát cho ngừng ngay, “Có thai biết điều , đừng có chạy nhảy lung tung!”

      “Vâng, tuân lệnh!” Nhạc Niệm Tư tính tình trẻ con, sau đó le lưỡi cái, rúc vào trong cánh tay mạnh mẽ của Hắc Diêm Tước, cùng nhau vào trong đại sảnh.

      Mợ Hắc lặng lẽ theo sau, nghe bọn họ trò chuyện mà kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi, này mang thai đứa bé của tiên sinh?

      Vậy… con nha đầu Tường Vi và đứa con trai kia tính là cái gì?

      Con nhóc trước mắt có vẻ cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, trời đất, nhìn bộ dạng ta quát tháo nhân viên bảo vệ lúc nãy, xem ra cũng hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!

      Con bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngay cả người từ trước tới nay thích người khác tới gần như tiên sinh, cũng hề ngăn cản hành động thân mật của ta, mặc dù biết rằng tiên sinh có rất nhiều đàn bà, nhưng con nhóc này, thế mà có gan tìm tới tận nhà họ Hắc!

      “Mợ Hắc?”

      Giọng trầm thấp từ tính từ phía trước vọng lại, cắt đứt suy nghĩ của mợ Hắc, bà ta vội vàng đáp tiếng, nhanh chóng tiến lên, “Tiên sinh, xin hỏi ngài có điều gì sai bảo?”

      “Đây là Niệm Tư, bà sắp xếp căn phòng cho ấy, nhớ, tuyệt đối phải sạch thoáng đãng, trong phòng được có bất kỳ vật thể có thể gây nguy hiểm nào, còn nữa, phòng của ấy cần có nhiều ánh sáng.” Hắc Diêm Tước giọng , dư quang nơi đuôi mắt liếc nhìn phản ứng của Niệm Tư cái, còn bồi thêm câu, “Phòng khách là được rồi, Niệm Tư ở lâu.”

      “Vâng, thưa tiên sinh.” Mợ Hắc vội vàng gật đầu đáp lại.

      Chương 392: Hạnh phúc của chúng tôi (1)

      “Đợi nào!” Niệm Tư gọi mợ Hắc lại, ấn đường nhanh chóng nhăn lên, bĩu môi với Hắc Diêm Tước, “Người ta muốn ở phòng khách a, hơn nữa người ta định ở lại lâu dài mà, em muốn ở sát vách với , có được ?”

      Mợ Hắc khó xử nhìn Hắc Diêm Tước, tiến lùi đều khó.

      “Đừng có tùy hứng nữa, còn phải tôi sắp xếp cho ở lại trong lâu đài sao? Có tin tôi lập tức cho tài xế đưa về ?” Hắc Diêm Tước vui nhướn mày, “Mợ Hắc, mang theo hành lý, đưa ta lên lầu .”

      “Vâng, thưa tiên sinh. Niệm Tư tiểu thư, xin hãy đưa hành lý cho tôi.” Mợ Hắc vươn tay lấy hành lý trong tay Niệm Tư, nhà họ Hắc lại có thêm người phụ nữ mang thai nữa, mà Tường Vi và tiểu thiếu gia vẫn ở đây, xem ra càng ngày càng náo nhiệt đây!

      Hừ, bà ta chờ xem kịch vui!

      Vị khách ngờ này, làm Tường Vi lo lắng trong lòng, mang thai đứa bé của Tước, dĩ nhiên tin rằng trường hợp này là hoàn toàn có khả năng. Nhưng thầm cười chính mình, để ý cái gì chứ? ta vốn đâu có thuộc về , giữa bọn họ chỉ là sai lầm mà thôi.

      Có người phụ nữ khác giúp nối dõi tông đường cũng tốt, như vậy ít nhất bá chiếm Tiểu Trạch của nữa.

      “Mẹ, mẹ dọn dẹp gì vậy?”

      Tiểu Trạch ngồi mép giường, hiểu nhìn mẹ mình sắp xếp túi hành lý, tình cảnh như này, nó từng gặp lần, chính là khi mẹ đưa nó rời khỏi làng chài. Lông mày khỏi nhíu lại, mẹ muốn dẫn nó lần nữa chăng?

      “…Ừ, ra cũng có dọn dẹp gì đâu, có điều khi còn mẹ từng sống ở đây, cũng có tình cảm với vài thứ đồ vật, cho nên muốn mang theo.”

      xong, cầm con búp bê vải Tiểu Dương cũ rách vẫn đặt trong góc tủ, trong lòng khỏi xúc động. vẫn nhớ khi vừa mới tới nhà họ Hắc, toàn bộ lâu đài nhà họ Hắc bị phong kín, thứ duy nhất có thể mang theo, chỉ có Tiểu Dương theo nhiều năm, đó là món quà sinh nhật đầu tiên mẹ tặng . Bây giờ, bị giặt tới phai màu, hơn nữa bao nhiêu năm qua cũng có chạm vào.

      “Mẹ, chúng ta phải rời khỏi nơi đây sao?” Nhất thời Tiểu Trạch rũ hai bờ vai xuống, mất mát nghiêm trọng ra trong đôi mắt xanh đen.

      Tường Vi quay đầu lại, nhìn con trai điệu bộ chán nản giường, mấp máy khóe môi, thở dài tiếng, “Nhanh như vậy bỏ được nơi này sao? Hay là, muốn cùng mẹ?”

      Cậu nhóc lắc đầu cái, như lắc trống bỏi, “Dĩ nhiên là phải ạ, mẹ đâu, Tiểu Trạch cũng đó!... Nhưng mà, chú bại hoại vừa mới đối xử với chúng ta tốt chút, tại sao mẹ lại muốn ? Chẳng phải là ba và mẹ nên ở cùng nhau sao?”

      Tường Vi cúi đầu lại gần con trai, nhàng ôm nó vào lòng, khẽ đung đưa___

      “Bởi vì ba con, chỉ có bảo bảo là con, cũng chỉ có người là mẹ, ta còn là ba người khác nữa. Cho nên, chúng ta thể tham lam, thể có thói quen lệ thuộc vào ta, nếu vậy về sau chúng ta muốn càng khó hơn, cho nên thừa dịp tại, mẹ muốn nhanh chóng đưa Tiểu Trạch , như thế đau lòng, biết ? Uất ức cho bảo bối của mẹ rồi, mẹ xin lỗi nhé, Tiểu Trạch tha thứ cho mẹ, được ?”

      Mặc dù con trai có hơi ngây thơ đáng , nhưng cũng rất thông minh, biết, nó nghe hiểu những gì vừa , sớm rời xa người đàn ông thuộc về hai mẹ con , đối với và Tiểu Trạch mà lựa chọn tốt nhất.

      “Nhưng mẹ, người vui, đúng ?” Tiểu Trạch ngẩng đầu lên từ trong ngực , giọt nước mắt rơi đúng vào khuôn mặt trắng nõn của nó, nó chớp mắt mấy cái, nhìn gương mặt đẫm lệ của mẹ, theo bản năng vươn bàn tay bé, nhàng lau cho .

      Tường Vi chớp mắt, vội vàng lau sạch nước mắt đến là đến, cười khẽ , “Mẹ sao, cát rơi vào trong mắt thôi. Tiểu Trạch chính là quả hồ trăn của mẹ, tóm lại, nơi nào có Tiểu Trạch, mẹ đều cảm thấy vui vẻ, rất hạnh phúc.”

      Cậu bé ngước đầu nhìn Tường Vi lúc, mặt mày nó cực kỳ giống với Hắc Diêm Tước, trong con ngươi lấp lánh, phiếm thứ ánh sáng tinh khiết lộng lẫy, cũng do đôi mắt long lanh trong sáng này, nên mới gọi nó là Tiểu Trạch, đó chính là cái tên thân thiết người mẹ hay gọi con trai.

      “Mẹ… hay chúng ta trở về làng chài !”

      Bỗng dưng Tiểu Trạch thốt ra những lời này, trong mắt nó là nghiêm túc. Đưa tay gột qua nước mắt nóng bỏng của mẹ, nó giải thích: “Khi còn ở làng chài, mẹ đều cười rất vui vẻ, nhưng ở nơi này, mẹ khóc rất đau lòng. Tiểu Trạch cũng đau lòng theo, Tiểu Trạch muốn mẹ đau lòng.”

      “Ừhm, được, được! Chúng ta trở về làng chài!” Tường Vi kích động ôm chặt Tiểu Trạch, con trai quan tâm làm cực kỳ cảm động, hít hít lỗ mũi, bật cười, “Mẹ và Tiểu Trạch, mãi mãi đều vui vẻ, có được ?”

      “Được ạ!”

      Tường Vi dọn dẹp đồ mang , đến cuối cùng, mới phát ra rằng mình vốn chẳng có gì để mang theo cả, chỉ trừ Tiểu Dương. Mặc dù đối với , mỗi đồ vật ở đây đều khắc sâu tình cảm với , nhưng có cách nào mang được, trừ việc đáng bao nhiêu tiền ra, chúng toàn là đồ vật nhà họ Hắc đưa cho .

      Ôm lấy búp bê vải Tiểu Dương, trước khi , dắt Tiểu Trạch dừng bước nơi ngưỡng cửa đưa mắt nhìn chăm chú, trong mắt thoáng qua nỡ, quyến luyến, đau đớn… Nơi đây là thiên đường chữa thương của , cho dù có bị uất ức thế nào, có trải qua khó khăn đau khổ gì, chỉ cần trốn vào đây, liền cảm thấy an toàn.

      Bây giờ phải cáo biệt nó, có chút nỡ, nhưng cho dù thế nào, cũng phải !

      Khẽ thở dài hơi, dắt tay con trai, lẳng lặng xoay người, ngước mắt, đầu vai khỏi phát run, trố mắt nhìn___

      “Sao, lại muốn rời khỏi tầm mắt , thoát khỏi vòng bảo hộ của ?”

      Bóng dáng cao lớn đứng sau lưng Tường Vi, gân xanh mặt mơ hồ lên, có vẻ vui và tức giận ràng, nhưng có bộc phát ra, lời châm chọc trầm thấp từ trong miệng thoát ra, ngờ, khi nỗ lực, khi quyết tâm lấy lòng , vẫn muốn đưa con trai bỏ !

      Sắc mặt Tường Vi tái nhợt, khóe môi cong lên nụ cười khổ sở, nhớ tới lần bị người ta đóng đinh lên thập giá năm năm trước, chính là lần thoát ra ngoài tầm mắt , thoát khỏi vòng bảo hộ của , đây từng là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng !
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 395: Hạnh phúc của chúng tôi (2)

      Tường Vi nhàng chống lại đôi mắt đen láy xinh đẹp của Hắc Diêm Tước, ra tâm nguyện của mình, “Đúng, chúng tôi, muốn !”

      Hắc Diêm Tước giật mình, bắp cơ mặt co rút lại vì căng thẳng, đông lạnh châm chọc, “Tại sao? Vì đối với hai người chưa đủ tốt? Hay là vì điều gì khác?”

      Tại sao?

      Có trời mới biết muốn hỏi tại sao nhiều như thế nào!

      Khi nghĩ là tất cả mọi khổ nạn biến mất khi buông tha, biến mất cùng với thù hận, từ từ phai nhạt , bị ý tốt của mềm hóa, làm cảm động… Nhưng mà, có vẻ như mọi chuyện phát triển theo hướng nghĩ, biết vẫn còn mang nỗi ám ảnh, cho thời gian, nhưng có nghĩa là để thoát khỏi tầm mắt !

      Máu trong người dần dần sôi trào, muốn tìm giải tỏa, đè nén tức giận tột độ, nhìn chằm chằm lớn trước mặt, tại sao bao nhiêu cố gắng của , bọn họ đều làm như thấy?

      “Tôi muốn , có hạnh phúc của mình, chúng tôi cũng có thế giới của chúng tôi.” Tường Vi nghiêm túc giải thích, biết rằng mỗi chữ đều đâm sâu vào trong lòng Hắc Diêm Tước___

      xin lỗi, ba chữ này, tới lượt tôi với …. Cũng từng, tôi nghĩ qua rất nhiều khả năng, nếu chung sống với , cho dù thế nào, kết quả cuối cùng, mỗi khả năng đều làm cho tôi thấy lo sợ. Quá khứ qua, mỗi lần chung đụng với , đều giống như trận chiến vậy, đáng sợ, quá giày vò. Tôi …rất mệt mỏi, cũng rất sợ hãi. đừng đối tốt với tôi như vậy nữa, dấu ấn để lại trong lòng tôi, sâu tới nỗi sao trở lại như ban đầu được, cho nên… xin lỗi…”

      Mỗi chữ ra, cũng đều làm run rẩy, trong giọng biểu lộ sợ hãi và rung động thể lừa gạt được ai, vẫn có cách nào chấp nhận, bất an của , bất kể tàn bạo hay dịu dàng, đối vói , đều là hành hạ đau khổ. Cho tới bây giờ, nỗi đau chưa từng ngừng nghỉ, biết phải cần tới bao nhiêu thời gian mới cải thiện được, nếu muốn chung sống với cả đời, có lẽ thể chịu đựng được cái cảm giác hít thở thông mà chết mất.

      Hắc Diêm Tước muốn … nhưng, tìm được chữ nào để bao biện cho mình. Đúng vậy, những năm tháng quá khứ, tổn thương , vượt quá lăng nhục mà người bình thường có thể chịu đựng được, bàn về tàn nhẫn và thô bạo, đời này có mấy ai đọ được với !

      hận sâu sắc, cho nên hủy diệt cũng cực kì triệt để! Điều này, chưa bao giờ hoài nghi.

      Nhưng trong lòng trống rỗng lạc lõng, khi muốn bù đắp lại cho , lại chịu cho cơ hội.

      Tay nắm chặt thành quả đấm, trong lòng cũng xoắn thành cục, nhưng sao ra được chữ hoàn chỉnh.

      “Tại sao cho cơ hội? Em hãy cho biết , rốt cuộc em muốn phải đù đắp như thế nào? Quá khứ qua, ai cũng thay đổi được, rồi, những thù hận kia là chuyện cũ, đừng ai nhắc tới nữa. cũng phải người độc ác như vậy, nếu chịu cho cơ hội, chứng minh với em, phải… phải là kẻ biến thái cuồng bẩm sinh!”

      gầm , nắm đấm càng chặt thêm cứ như sắp nhịn được muốn đấm vỡ vách tường!

      Nghe những lời này, trong hốc mắt Tường Vi ươn ướt, nắm chặt tay. Tiểu Trạch, nơi đầu ngón tay có chút ấm áp mỏng manh, cậu bé im lặng nhìn bọn họ, nó rất biết điều rất hiểu chuyện, cố gắng dùng bàn tay của mình truyền cho mẹ chút ít ấm áp.

      Hít hơi sâu, Tường Vi gật đầu cái, khóe mắt phiếm ánh lệ, “Cảm ơn , nguyện ý buông tha những thù hận kia, mặc dù vì chúng nhà họ Thẩm phải trả cái giá thê thảm, nhưng vẫn cảm tạ , nguyện ý dùng những thù hận này lại… Hy vọng tất cả có thể giống như mây bay, như vậy, cho tôi đưa Tiểu Trạch, cùng , cho chúng tôi sống cuộc sống yên bình, có được ?”

      “Ở đây cũng có thể có cuộc sống an bình hạnh phúc mà! nhất định phải rời , có đúng ? …” Giọng hơi nghẹn lại, cái cảm giác hai bàn tay trắng lại xông lên đầu óc. đơn rất nhiều năm rồi, cứ nghĩ cuối cùng có được gia đình, cha cũng đồng ý rồi mà? Nhưng tại sao vẫn cố chấp như vậy, biết vết thương cần có thời gian mới có thể hồi phục, cho thời gian, cũng nên cho cơ hội chứ!

      giống nhau đâu.” Tường Vi lạnh nhạt lắc đầu cái, “ an bình này phải , như vậy chúng tôi mới hạnh phúc được, biết …”

      Dắt tay Tiểu Trạch, khẽ gật đầu với , lịch như người xa lạ, sau đó, vòng qua bóng dáng cao lớn của , ưỡn thẳng sống lưng, bước từng bước, xoay người rời , lần này, quay đầu lại nữa.

      Cứ như vậy, trơ mắt, nhìn !

      đứng ở đó, biết bao lâu, như hóa đá.

      Hình như có thứ gì đó, vỡ ra… Tiếng thủy tinh rạn vỡ thanh thúy, ngừng vang vọng trong gian tịch mịch từ nơi xa xa… Mãi lâu sau, Hắc Diêm Tước mới đột nhiên hiểu ra, đó là tiếng cõi lòng tan nát!

      ra, trong những năm qua, từ lúc nào hay.

      ra, khi còn chưa có dũng khí thừa nhận, khi sợ động lòng biến thành thảm họa, , mất .

      Cuối cùng , thảm họa vẫn tới. Đối với , mẹ con mất cũng mang ánh sáng của cùng!

      “Tước! ra ở chỗ này à? Làm hại người ta phải hỏi mấy người giúp việc mới tìm được !”

      Giọng Nhạc Niệm Tư đúng lúc chen vào, vừa khéo chặn đường Tường Vi!

      Tường Vi nhìn đột nhiên xông ra ở khúc quanh, đợi khi thấy mặt mũi ta sợ hết hồn!

      Nhã Ca…

      Trong lòng lên cái tên quen thuộc mà xa lạ này! Gương mặt này, so với bức ảnh chụp Diệu Tư và Nhã Ca thấy ở Paris năm đó, là cùng đúc ra từ khuôn! Chỉ có điều… bao nhiêu năm qua, chị ta trẻ thế này đâu.

      “Tước! ở đây làm cái gì vậy? Người phụ nữ này là ai?” Nhạc Niệm Tư quen bị Tường Vi nhìn chăm chú như vậy, trợn mắt, nhìn Tiểu Trạch cái, ngay sau đó kêu lên: “A! Tước… đừng bảo với em, thằng nhóc này là con trai á!”
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :