1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 378: Ấm áp (2)

      Hắc Diêm Tước theo thói quen vặn lông mày, có cảm giác đơn chợt lóe lên, bất đắc dĩ thở dài, vất vả chuẩn bị bữa sáng, tự mình nướng bánh mỳ, tự mình hâm sữa tươi, hai mẹ con này người bình thường, người lạnh nhạt im lặng, đả kích tự tin lúc đầu của .

      Nghĩ nát óc mới ra cách này, cố gắng làm hòa hoãn khí căng thẳng giữa và hai mẹ con.

      Cái cảnh tượng nhà tề tựu ăn bữa sáng thế này, dường như rất lâu được trải qua rồi.

      Cả đêm qua làm việc ngừng, vì muốn trở về sớm chút, tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho hai mẹ con, cố hết sức bớt thời gian cùng bọn họ, đây cũng nên được coi là nỗ lực vun đắp tình cảm chứ?

      Hiển nhiên, chuyện này đối với , vẫn còn rất xa lạ, cũng rất khó chịu.

      “Ừhm… Bây giờ thời tiết cũng tệ lắm, đưa hai mẹ con dã ngoại, thế nào?” có tỏ vẻ thoải mái mà , ánh mắt chăm chú nhìn Tường Vi, chỉ sợ cự tuyệt.

      “Hoan hô! Ra ngoài à…. Ách….” Tiểu Trạch vốn định hoan hô, nhưng lập tức thấy mẹ trừng mắt với mình, liền rũ bả vai, chế nhạo , “Chú bại hoại cũng ít tuổi , dã ngoại vốn là phải tay dắt tay, trò này chỉ có trẻ con mới chơi thôi!”

      xong, quăng cho Hắc Diêm Tước vẻ mặt khinh thường, bê ly sữa tươi, uống ừng ực.

      Miệng Tường Vi khẽ cong lên, nhai bánh mỳ nướng, dịu dàng tao nhã ăn, để ý tới lời Hắc Diêm Tước.

      Sắc mặt Hắc Diêm Tước hơi bị cứng ngắc, vốn tính khí tốt, khó khăn nhịn xuống kích động muốn ra lệnh, hít sâu hơi, thử ân cần dụ dỗ hai ‘người bạn ’.

      “Vậy câu cá hoặc trượt băng nhé?”

      Tường Vi vẫn im lặng ăn uống như trước, trả lời , dĩ nhiên là muốn bác bỏ ý kiến của .

      Tiểu Trạch vừa bê ly sữa kề bên miệng, vừa liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước và Tường Vi, đầu lông mày khỏi nhíu lại, mấy trò chú bại hoại đề nghị nó đều thích, nhưng có vẻ như mẹ tức giận, ôi, là giày vò… bên nó muốn ra ngoài chơi, bên lại muốn phản bội đứng về phía chú bại hoại… Người lớn là phức tạp, tại sao còn muốn làm cho trẻ con bọn họ cũng phức tạp theo đây?

      “Vi, lát nữa ăn xong, đưa hai người lên núi nhé?” vẫn chờ , sợ Tường Vi lại cự tuyệt, vội vàng cướp lời, “Ừ, cứ quyết định như thế , chuẩn bị trước, hai người từ từ ăn.”

      Đứng lên, dường như hơi bị nhếch nhác rời bàn ăn, ra bị người mình quan tâm cự tuyệt là cảm giác như thế này đây, nhưng, đau lòng, ngược lại, khóe miệng lặng lẽ tạo ra đường cong xinh đẹp, may mắn, đây là khởi đầu tốt!

      Hắc Diêm Tước tin rằng, mình có thể xây dựng lại gia đình – thứ mà rất lâu có.

      Trước khi chuẩn bị, ý hai mẹ con đều phải làm theo ý , Tường Vi cũng phản kháng nhiều hơn nữa, dù sao cũng khó có dịp nổi giận, cũng dám khơi lên lửa giận của .

      Thuận theo, nếu như có thể đổi lấy bình an cho Tiểu Trạch, vậy tình nguyện.

      Ngồi lên chiếc xe jeep việt dã của , ba người lên đường.

      Đây là ngày đẹp trời, lạnh lẽo dần biến mất, rốt cuộc chân tay cậu bé còn lạnh lẽo tới mức bị cóng, dọc đường , Hắc Diêm Tước sử dụng chiếc ô tô chuyên địa hình đường núi.

      “Oa, mẹ, mẹ nhìn kìa…”

      Cậu bé hưng phấn như chú chim , ngồi trong xe ngừng nhìn đông lại nhìn tây, chỉ vào phong cảnh hai bên đường, mới mẻ kêu to.

      “Ừ, lần đầu tiên con tới nông thôn nhỉ, nơi này là nơi thuần phác nhất đấy, có rất nhiều bác nông dân.” Tường Vi dịu dàng giải thích, trong cơ thể có chút cảm giác khó chịu khác thường, khẽ cau mày.

      “Hì hì, thế các bác nông dân có tốt hơn ba con ?” Tiểu Trạch thốt ra theo thói quen, đây là câu quen thuộc của cậu bé trong mấy năm nay, phàm là người tốt, nó đều muốn so sánh họ với ba mình.

      Sắc mặt Tường Vi mềm mại, muốn cất lời, người kia đột nhiên lớn tiếng

      “Ba con ở đây! Nhóc thối, sao con nhìn ta?” Hiển nhiên, Hắc đại nhân đối với vấn đề quyền sở hữu, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc, bao giờ cắt nhường lãnh thổ của mình cho người khác, cũng vậy, người khác cũng đừng mong có thể đụng chạm gì vào lãnh thổ của !

      Tiểu Trạch hé cái miệng nhe răng cái, quay đầu nhìn Hắc Diêm Tước lái xe, khinh thường kéo khóe miệng, “Tôi mới muốn so sánh chú bại hoại với ba tôi đấy!”

      Sắc mặt người nào đó bắt đầu trở lên rất thối, nhìn lướt qua vẻ mặt hai mẹ con trong kính chiếu hậu, vui bĩu bĩu môi, “Ai mới là kẻ bại hoại, con hỏi mẹ con xem, con có phải tiểu bại hoại hay ?”

      “Đương nhiên tôi phải! Mẹ, đúng ?” Cậu nhóc vẻ mặt kiêu ngạo, nó mới phải tiểu bại hoại.

      Tường Vi gật đầu cái, “Tiểu Trạch là bảo bối ngoan của mẹ.”

      “Nghe thấy chưa?” Cậu nhóc hừ tiếng bằng lỗ mũi.

      “Ta mà là bại hoại con chính là kẻ tiểu bại hoại, bại hoại sinh ra bại hoại, hiểu chưa?”

      Đối với những lời này, kiểu gì nghe cũng thấy thiếu não, cũng hơi buồn bực, mình so đo với trẻ con làm gì chứ? Huống hồ, mình và đứa cũng vừa mới quen biết, chưa chung đụng được bao lâu, chịu gọi mình là ba cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

      Nhưng cũng cảm thấy hơi bất lực chút, muốn tạo bầu khí nhà, dường như cậu bé là kẻ phá ngang đầu tiên.

      Phải biết rằng, đường đường là Hắc Diêm Tước, nếu phải là vì con trai và người phụ nữ của mình, sao lại chịu hy sinh lớn như thế?

      “Mẹ, bại hoại sinh ra trứng tốt, đúng ?” câu ngây thơ của Tiểu Trạch dường như thừa nhận quan hệ cha con, nhưng trong lòng nó vẫn buồn bực, ba nó là kẻ bại hoại.

      “Ha ha, Tiểu Trạch là cục cưng của mẹ.” Cưng chiều siết chặt gương mặt mềm mại của Tiểu Trạch, lẳng lặng nghe hai cha con đấu khẩu, trong lòng có dòng nước ấm lẳng lặng chảy qua, mặc dù cơ thể có cảm giác khó chịu khác thường, nhưng cũng cảm thấy có được giờ khắc yên bình như thế này dễ dàng, Hắc Diêm Tước của hôm nay, làm có chút ứng phó kịp.

      Có những lúc, dịu dàng so với tàn nhẫn còn đáng sợ hơn, trong lúc ngươi phòng bị nó xâm nhập vào cõi lòng ngươi, ngươi cảm thấy đau, còn cảm thấy thoải mái, nhưng nếu nó đột ngột biến chất, đâm thủng cõi lòng ngươi ngay, bởi vì ngươi trở tay kịp.
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 379: Ấm áp (3)

      Chiếc xe vững vàng dừng ở sườn núi, Tiểu Trạch kêu la muốn dừng lại tiểu phát, Hắc Diêm Tước đành phải lái xe tìm chỗ bằng phẳng rồi dừng lại.

      “Để đưa con , dù sao đây là vùng núi, em ở lại chờ là được.”

      cường thế và bá đạo, mặc dù mặt thương tổn người bên cạnh, nhưng mặt khác, lại dùng cách thức của chính mình bảo vệ họ.

      Tường Vi phản đối gì, dù sao bởi cơ thể có cảm giác khác thường, làm muốn lại nhiều, nên im lặng gật đầu cái, mặc cho Hắc Diêm Tước tóm lấy hông Tiểu Trạch, xách nó lên như xách con gà con mang vào trong bụi cỏ gần đấy.

      “Này, đồ bại hoại, mau thả tôi xuống…, như này làm tôi mất mặt!”

      Cậu nhóc giơ nanh múa vuốt, vô cùng hài lòng khi mình bị biến thành con gà con.

      “Im , nhóc con, chân con ngắn thế bộ chậm chạm còn dám ý kiến, tiểu ra quần đừng trách ta.” Giọng Hắc Diêm Tước lạnh lùng nhưng làm cho người ta thấy sợ hãi.

      “Đừng có rủa nữa, tôi mới làm ra chuyện mất mặt như thế đâu! Ông làm tôi đau đấy, hơn chút có được , này, ông làm rối kiểu tóc của tôi mất…”

      “Mới được mấy cọng lông, tóc với chả tai, trở về cạo sạch cho con, trẻ con để đầu trọc mới đáng !”

      “Aizz! Tôi là đàn ông, đáng mới chơi được đàn bà!”

      “Trời, ai dạy con mấy từ ngữ thô tục này vậy?”

      “Thầy nha, hừ, lát nữa tôi liên lạc với thầy, cho ông đẹp mặt!”

      “Nhóc thối, bị ngứa da phải , ta rồi, vĩnh viễn cho phép gặp tên thầy rắm chó kia!”

      “Ai nha, chú bại hoại, ông cũng rất thô lỗ mà…”

      Tường Vi cười cười nhìn bóng lưng lớn , dần dần thở phào nhõm, lẳng lặng nghe tiếng chim hót giữa rừng núi, cảm giác thỏa mãn nổi lên trong lòng, có phải… đây chính là bình thản hằng khao khát ?

      biết, Hắc Diêm Tước đột nhiên thay đổi làm hơi lo lắng, nhớ tới khi ở Paris, cũng từng dịu dàng mỉm cười như vậy, sau này mới biết, đó vốn là ngụy trang của mà thôi! thay đổi quá mức thất thường, vui giận tùy lúc, biết hôm nay đây, có thể biến hóa thành những thể loại gì, hoặc là, hôm nay vốn là mưu mới?

      Trong thoáng, nghĩ ngợi tới mất hồn, khát vọng bình yên, cũng sợ hãi cảm giác luôn luôn thấp thỏm, biết Hắc Diêm Tước diễn trò gì nữa, như chim sợ ná, ngay cả khi dịu dàng, cũng là hành hạ.

      “Cho em!”

      Chợt ly cà phê sữa còn nguyên hơi nóng được thả vào trong tay Tường Vi.

      ngước mắt, trố mắt nhìn, biết Hắc Diêm Tước trở lại từ khi nào nữa, bộ chẳng bao giờ có tiếng động, vừa rồi suy nghĩ quá tập trung, cho nên chú ý, có hơi xấu hổ nhận lấy, “Cảm ơn!”

      Nhìn chung quanh cái, thấy bóng dáng con trai, khẩn trương: “Tiểu Trạch đâu?”

      Hắc Diêm Tước ngồi xuống cạnh , bản thân cũng có ly cà phê sữa, nơi khóe mắt có độ cong dịu dàng, “Em đừng khẩn trương, nó còn lúc lâu, đại tiện mà, muốn trở lại lấy giấy vệ sinh.”

      Nhớ lại vẻ mặt lầu bầu kỳ quái muốn về lấy giấy, khỏi thấy buồn cười. Đột nhiên cảm thấy, trẻ con ngây thơ hồn nhiên cũng có chỗ thú vị, lạ là tại sao trước đây phát ra, còn cảm thấy trẻ con là phiền toái cần thiết?

      Cũng khó trách Tường Vi hận vì năm đó ép phá thai… May sao, tất cả vẫn còn cứu vãn được.

      Lúc Hắc Diêm Tước lời này, ánh mắt lơ đãng có dịu dàng, khiến Tường Vi chấn động.

      gật đầu cái, khóe miệng kìm được cong lên nụ cười , có thể tưởng tượng ra vẻ mặt có bao nhiêu ngại ngùng của Tiểu Trạch rồi, nó chịu nổi nhất là chuyện người khác nhìn nó đại tiện, thường như vậy làm nó nghẹn cho ra được, hơn nữa, bị bêu xấu trước mặt Hắc Diêm Tước, đoán chừng thằng bé bối rối hồi lâu, ha ha.

      Nghĩ nghĩ, lơ đãng nở nụ cười.

      Nụ cười này, giống như hoa tường vi nở rộ trong tiết xuân ấm áp, xinh đẹp tuyệt thế, quyến rũ làm cho người ta thể kiềm chế, khiến trước mắt Hắc Diêm Tước như sáng bừng lên. Nụ cười lòng như vậy, lần đầu tiên được nhìn thấy, trong lòng khỏi mềm mại, người phụ nữ này quả nhiên là xương sườn mềm của , may sao kịp thời phát ra.

      Có điều, trong nụ cười của dường như có chút mệt mỏi. Dưới đôi mắt đen láy xinh đẹp có quầng thâm mờ mờ.

      “Gần đây mệt lắm sao?”

      Tường Vi ngẩn ra, hiểu tại sao lại hỏi như thế, nhưng gần đây thấy mệt mỏi, cả người bủn rủn, biết là, chỉ cần là nơi có , luôn phải ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

      “Vẫn tốt.” Để che giấu, Tường Vi cúi đầu uống ngụm cà phê sữa. Tuy là cà phê sữa, nhưng lượng sữa tươi hiển nhiên hơi nhiều, là khẩu vị dành cho phụ nữ, người đàn ông này thích uống cà phê đen phải sao?

      khó hiểu nhìn Hắc Diêm Tước cái, nghĩ là chắc đổi tính nên cũng thay đổi luôn khẩu vị, thích uống nhiều sữa.

      “Hương vị được ?” Hắc Diêm Tước dịu dàng hỏi, vươn tay, gạt lọn tóc bị gió thổi loạn của Tường Vi. Ngón tay , cách làn da xa, sợ dọa tới , chỉ chạm vào những sợi tóc rối kia, dám chạm vào chỗ khác.

      biết, đồ uống này, là đặc biệt làm cho .

      Tường Vi gật đầu cái, mùi vị tệ, nhiệt độ cũng vừa, chỉ là rất khó tưởng tượng ra, đồ uống như này do Hắc Diêm Tước đưa cho , nghĩ là theo như tính , bao giờ chạm vào thứ gì có sữa.

      Khóe miệng cong thành nụ cười, Tường Vi lại uống hai ngụm…

      Vật đựng nho , thể giữ ấm trong thời gian dài, ở trong gió lạnh nhanh chóng bị nguội, dứt khoát uống hơi cho hết!

      Ừng ực ừng ực, uống xong.

      mình chung đụng với , làm Tường Vi có hơi thích ứng lắm. Đột nhiên cà phê sữa tươi cũng còn để uống nữa, thấy hơi lúng túng, thậm chí tìm được lời nào để chuyện với .

      Lúc đứng lên muốn xem Tiểu Trạch, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn…

      Chương 380: Ấm áp (4)

      Cái cảm giác muốn phun tráo đó thể khống chể nổi, ọe tiếng nôn ra… bản thân cũng sợ hết hồn, sắc mặt tái nhợt !

      Hắc Diêm Tước cũng bị phản ứng của Tường Vi làm cho giật mình, vội vàng lấy nước suối và khan giấy trong xe, cùng đưa tới, Tường Vi nhìn vẻ mặt rối rắm của Hắc Diêm Tước, trái tim động động, hành động trôi chảy, tuyệt ngượng ngịu.

      vẫn chưa quen được với dịu dàng của , khi còn thô bạo nữa, cả người lại thấy thoải mái. Từ khi trở lại từ Ả-rập Saudi, cảm thấy, hình như có chút giống trước kia.

      Cũng nghĩ nhiều nữa, Tường Vi nhận lấy nước suối và khăn giấy đưa, súc miệng, lau miệng. Cúi đầu, đỏ mặt, nhàng tiếng “Cảm ơn!”

      Hắc Diêm Tước cau mày, “Bị cảm lạnh rồi sao?”

      Tường Vi hơi suy nghĩ, chắc là phải. Tối qua ôm Tiểu Trạch, trong nhà gỗ có lò sưởi, rất ấm áp mà. Với lại thời tiết tại, dần dần trở nên ấm áp, khả năng bị lạnh có lẽ lớn.

      Nhìn Tường Vi nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, Hắc Diêm Tước đột nhiên nghiêm sắc mặt, “Hay là có từng ăn qua đồ vệ sinh chăng?”

      chỉ nghĩ tới, chính là bữa sáng hôm nay do làm, với cả ly cà phê sữa bò vừa rồi nữa, nhưng cũng ăn mà, cũng uống nữa, đâu có phản ứng tốt nào.

      Nhìn kỹ sắc mặt trắng bệch của Tường Vi, Hắc Diêm Tước lên vẻ mặt lo lắng, “ đưa giấy cho con trước , em nghỉ ngơi chút , lát nữa đưa em khám xem sao.”

      Tường Vi gật đầu cái, nhịn cảm giác muốn phun trào xuống, mặc dù muốn từ chối , nhưng, “ mau xem Tiểu Trạch .”

      Hắc Diêm Tước xoay người, yên tâm quay đầu nhìn Tường Vi cái, rồi mới tới chỗ Tiểu Trạch.

      Tường Vi ngồi trở lại ghế, trong đầu lo lắng, phản ứng này, giống như đúc với cảm giác năm đó, khi được vớt lên bờ, mấy tháng đầu có Tiểu Trạch.

      hơi kinh hãi, nếu bệnh viện với , khám thấy mang thai con lần nữa, vậy phải làm sao? Muốn thoát khỏi dây dưa với , có lẽ càng khó hơn?

      Nên làm gì đây?

      Thở dài dài mấy cái, Tường Vi bình ổn lại tâm trạng, có lẽ đây chỉ là suy đoán của , có lẽ do vừa mới về nước nên chưa thích ứng….

      “Mẹ, mẹ…”

      Ngay sau đó giọng của cậu bé vang lên, ngước mắt, tìm phương hướng của chất giọng non nớt, nhìn thấy hai người lớn từ xa tới, thái độ của hai cha con càng lúc càng giống nhau, nhìn ngắm có chút si mê, hai người đàn ông quan trọng trong sinh mệnh , giờ phút này đều ở trước mắt , dường như mùi vị hạnh phúc lan tỏa ra, rất cẩn thận, sợ vừa chạm vào liền vỡ tan.

      “Mẹ, ông chú bại hoại này, luôn luôn ở bên cạnh nhìn lén con, cảm giác đáng ghét!”

      Tiểu Trạch giải quyết xong vấn đề lớn, thờ phào nhõm, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ tươi cười được giải phóng, quệt mồm xông thẳng vào trong ngực Tường Vi___

      Lại bị Hắc Diêm Tước phát bắt được, lạnh lùng , “Còn chưa rửa tay, định làm nhóc thối à?”

      “Mẹ…” Cậu bé bĩu môi, tay chân vùng vẫy trong trung, bị Hắc Diêm Tước giơ lên dùng nước suối rửa tay. Hết cách rồi, người lớn ưa sạch , người dám nghe theo.

      Tường Vi nhìn màn này có hơi ưu tư bật cười, Hắc Diêm Tước đối xử với Tiểu Trạch, bên ngoài có vẻ hung hang, nhưng động tác lại nhàng, hề làm đau cậu bé mảy may, đây, có phải là mặt khác của ?

      bắt đầu thử tìm hiểu, đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?

      từng rơi nước mắt, từng làm rung động lồng ngực , cũng từng nở nụ cười, làm trí óc bồi hồi, mặc dù chính rất tàn bạo, hiểm, giây phút kia khi quay đầu, cũng thấy đau đớn và dịu dàng trong mắt , rốt cuộc… đâu mới ?

      “Em sao chứ? Chúng ta lập tức quay về, bệnh viện.”

      lưu loát gấp bàn ghế thu vào trong xe, chuẩn bị xong tất cả, ngẩng đầu nhìn bầu trời u, lo rằng lâu sau trời mưa.

      Ngồi trở lại trong xe, Tường Vi mới lạnh nhạt , “ cần bệnh viện đâu, tôi sao rồi. Có lẽ là do ngồi xe buổi sáng sớm, có hơi thoải mái.”

      Đây là cách giải thích có thể nghĩ ra được, có lẽ mặt khác, rất đà điểu, nếu làm như lời , buông bỏ cố chấp của , thử lần, xem có thể chung sống cùng hay , giờ này đây, ít nhất có hòa bình.

      được, phải tới bệnh viện kiểm tra phát.”

      tự chủ trương , mặc dù bây giờ bắt đầu học cách khống chế cơn giận của mình, học chung sống hòa bình với , nhưng có vài việc, dường như vẫn bá đạo như trước.

      Thở dài hơi khẽ, cái kiểu ra lệnh cứng rắn như vậy, mới là phong cách thường ngày của , chút trao đổi cũng cho , hình như vẫn còn chưa học được cách tôn trọng người khác.

      “Trở về tôi bảo bác Ân khám chút là được mà. Dù sao cũng có gì đáng ngại, tôi cũng thích mùi vị trong bệnh viện…” cố gắng nhún nhường thuyết phục , năm năm qua bác Ân chăm sóc , cũng rất yên tâm.

      “Mẹ, sao lại phải bệnh viện? Mẹ thấy khỏe sao?” Cậu bé thông minh lập tức phát khí trong xe có hơi cứng ngắc, nó cũng lo cho sức khỏe của mẹ, tay bé nắm chặt , đôi mắt to ngước nhìn chăm chú Tường Vi.

      Hạ mắt, cười khẽ, lắc đầu cái, “ sao, bảo bối, mẹ việc gì.”

      Nhất thời, khí trong xe lạnh , Hắc Diêm Tước gì nữa, lời tiếp tục lái xe.

      Tường Vi ngồi ở ghế sau ôm Tiểu Trạch, cậu bé ngủ thiếp từ lúc nào.

      Bên ngoài xe, bắt đầu có những giọt mưa tý tách, đánh vào cửa kính, lau rửa cửa kính sáng ngời trong suốt.

      Thỉnh thoảng Hắc Diêm Tước nhìn hai mẹ con trong tấm kính chiếu hậu, khí trong xe yên tĩnh lắng đọng cũng dần khiến cho cảm xúc nóng nảy của dịu dần . Đáng chết, lo cho , nhớ lại ngày trước, hề hỏi qua ý kiến của , đưa thẳng tới bệnh viện, trong lòng hối hận từ lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

      Hít sâu hơi, sợ tính mình nóng nảy, thủ đoạn cứng rắn, lần nữa làm cách xa . Nếu như quan tâm hai người này, bất chấp thủ đoạn, nhất là kẻ địch của , nhưng mà bây giờ, người phụ nữ này là mẹ của con , phải kẻ ngốc, nếu lần nữa cứng rắn với , chỉ làm cho quan hệ của bọn họ càng lúc càng căng thẳng.

      Aizz, bất đắc dĩ khẽ cười, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, mới chưa được bao lâu, đối đãi với người phụ nữ, thế nhưng làm cho phải tốn hết tâm tư?
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 381: chuyện điện thoại lâu

      Xe chậm rãi trong màn mưa, lái xe rất tập trung, hai người trong xe theo đuổi những tâm riêng, im lặng, trầm lắng lúc lâu, có lẽ bọn họ còn chưa thích nghi được với tình trạng hòa bình này, hai người cùng cảm thấy lúng túng.

      Bỗng dưng, chặp tiếng rung trầm thấp của điện thoại vang lên, Hắc Diêm Tước nhăn nhăn lông mày, quay đầu lại liền thấy Tiểu Trạch ngủ say, mau chóng tắt chuông, tránh đánh thức cậu bé, sau đó nhanh chóng tạt xe vào bên đường rồi dừng lại. Hành động này Tường Vi xem thấy trong mắt, trong lòng khỏi thấy ấm áp.

      mở cửa xe, mặc dù bên ngoài trời mưa, cũng muốn nghe điện thoại trong xe sợ làm con tỉnh.

      Tường Vi nhìn xuống xe, đội mưa tới bên đường, nhận điện thoại.

      Trong làn mưa mịt mờ, nhìn những giọt nước đậu khuôn mặt , tùy tiện lau , động tác rất tao nhã, nghiêng mặt, nhìn ra được những gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy, sắc mặt càng lúc càng căng lên, cầm điện thoại im lặng lúc lâu, sau khi tắt máy, lại bấm cuộc gọi khác.

      ngồi im trong xe, lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn người đàn ông cầm điện thoại chuyện trong màn mưa phía xa xa.

      Chợt có cảm giác như qua mấy đời.

      Kiềm chế lại nỗi kích động muốn xuống xe che dù cho , vén lọn tóc bên tai, với chính mình, có thể đây cũng là ngụy trang của hoặc là mưu thôi, sợ mình động lòng, sợ mình mềm lòng, nắm chặt quả đấm, ôm chặt con trai ngủ trong ngực, mở to đôi mắt trong suốt, yên lặng nhìn người đàn ông chuyện điện thoại bên ngoài xe.

      Qua lúc sau, nhìn có vẻ hơi phiền giận, có thể đoán ra, chắc là có ai đấy chọc tới .

      Mưa rơi tý tách, có xu hướng càng rơi càng nặng hạt, cuối cùng cũng nhịn được, mở cửa xe xuống, muốn nhắc nhở trời mưa to hơn rồi, tốt hơn hết là nên vào trong xe chuyện điện thoại, nhưng còn chưa kịp mở lời, ngắt quãng nghe thấy giọng rống giận với đầu bên kia___

      “…Tra chuyện này cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức! Bất kể thế nào trong thời gian ngắn nhất phải cho tôi đáp án! …Mẹ kiếp, trước khi mọi chuyện ràng, đừng có động vào người đó! Nghe thấy chưa…”

      nghe được bị đứt quãng, lông mày nhăn lại, từ giọng điệu của thấy được bình tĩnh, là chuyện gì làm cho ưu phiền thế này? Trực giác , cái gì mà ‘đừng động vào người đó’ chắc là người quan trọng với Hắc Diêm Tước, nếu rất ít khi coi trọng như vậy.

      Dường như Hắc Diêm Tước cảm nhận được ánh mắt Tường Vi nhìn , nhướn mày đưa mắt nhìn qua, sau đó mấy câu vào trong điện thoại, tắt máy.

      Đội mưa trở lại trong xe, chỉ thấy đầu ướt đẫm, bả vai và quần áo ướt đẫm nước mưa, ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn Tiểu Trạch vẫn ngủ say, giọng hỏi Tường Vi: “Em chắc là cần đưa tới bệnh viện chứ?”

      Tường Vi có hơi thẫn thờ, ngay sau đó gật đầu cái, “Ừ, cần đâu.”

      “Được, vậy đưa hai người về nhà .”

      Xoay người, khởi động xe, nhanh chóng tăng tốc rời .

      Rừng núi yên tĩnh phía sau càng lúc càng cách xa, Tường Vi quay đầu lại nhìn, vùng núi này mờ mịt trong màn mưa, có vẻ đẹp mờ ảo, dần dần cách xa trong tầm mắt .

      Trong lòng tự dưng có cảm giác đơn, có chút kỳ lạ, vốn cũng quá mong đợi chuyến , kết thúc vội vã như thế, lại làm cho người ta có chút tiếc nuối.

      Chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông lái xe, lớp tóc đen nhánh sau gáy còn nước, mím môi, nỗi đơn chợt đến làm mất hết cả hăng hái.

      Lúc xe trở lại lâu đài nhà họ Hắc, trời gần tối, mưa cũng dần tạnh.

      Gần như cả ngày đều dùng để lại. Nhà họ Hắc vừa mới lên đèn, ánh đèn rực rỡ, rất nhiều phòng thắp lên thứ ‘Lửa quỷ’ mà Tường Vi vẫn nghĩ, trông có hơi đáng sợ.

      “Đến rồi, em đưa con vào , nhớ gọi con dậy ăn chút gì đó.”

      Hắc Diêm Tước ngồi ở ghế lái, từ tốn .

      Gật đầu cái, Tường Vi ôm con trai, mở cửa xe, im lặng xuống xe, sau đó, đứng ngoài cửa nhìn vẫn còn ngồi bất động xe, liền hiểu rằng muốn xuống xe, tóc hết nước, giờ đây chỉ còn ướt ánh nước.

      Cứ thế này rất dễ cảm.

      Có điều, những lời này Tường Vi đặt trong lòng, từ đầu tới cuối ra, tiện tay đóng cửa xe giúp , xoay người, ôm Tiểu Trạch về nhà gỗ .

      bước, hai bước, ba bước___

      Vút phát, nghe thấy chặp tiếng động cơ xe sau đó chiếc xe đằng sau tăng tốc, chỉ để lại hồi tiếng gió, thanh càng lúc càng xa…

      Nhướn mày, Tường Vi chợt quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe lao ra tới cổng lâu đài, biến mất ở khúc quanh ra đường lớn.

      đơn, lại hồi đơn xông lên não, vừa mới , hãy thử lần chung sống với nhau, điên cuồng, kích động, chỉ còn lại nỗi trống trải vô tận, thậm chí ngay cả câu tạm biệt cũng có, gì, xoay người hờ hững rời .

      nghĩ tới, ra, ở cùng , ngay cả trầm mặc cũng làm thấy đau lòng.

      Hít sâu hơi, trong đôi mắt có chút hơi nước xông lên, ra cho dù bọn họ cãi vã, khó chịu, cũng nghĩa là bọn họ có thể bình tĩnh chung sống, bởi vì trong lòng vẫn luôn bình yên, hoặc động lòng hoặc đau lòng, dù thế nào, vẫn là đau khổ. Cho nên, trong hạnh phúc của , thể có .

      “Ưhm mẹ….”

      Cậu bé trong ngực tỉnh dậy.

      Tiểu Trạch dụi mắt, thấy bầu trời hoàng hôn gần tối, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây lần, “Mẹ, chú bại hoại đâu rồi?”

      ấy bận rồi. Bảo bối đói bụng à?” vẫn là người mẹ dịu dàng, cưng chiều bảo bối trong lòng bàn tay, thế nào cũng thấy ngán.

      “A, đây là đâu? Tối quá mất… con biết rồi, tối qua mình ở đây, có đúng ạ?” Tiểu Trạch sờ sờ bụng, nhìn chung quanh lập tức biết đây là lâu đài nhà họ Hắc, “ ra ngày trôi qua nhanh như vậy, hôm nay còn chưa chơi mà.”

      “Ha ha, còn chưa chơi lần sau mẹ đưa con chơi nữa, bây giờ mình ăn cái gì .” Ôm Tiểu Trạch tới phòng bếp, nghĩ nên tới phòng bếp kiếm thứ gì đó ăn.

      “Hoan hô, mẹ là nhất! Vậy lần sau mình chơi, có nên dạy cho chú bại hoại bài học …”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 382: Nước mắt lên án sau nhiều năm im lặng

      Tường Vi ôm Tiểu Trạch, đường toàn những chuyện thú vị tới phòng bếp, thấy bóng đen quỷ quỷ dị dị mang theo bọc đồ ra từ phòng bếp, suýt nữa đụng phải Tường Vi.

      “Mợ Hắc?”

      Tường Vi sững sờ, hô tiếng, mợ Hắc dường như bị giật mình, cơ thể mập mạp gần như run bắn lên, nhìn thấy người tới là Tường Vi, lập tức vội vàng cúi người chào, lầm bẩm: “Tường Vi tiểu thư, xin lỗi, va vào chứ?”

      Tường Vi hạ mắt nhìn cái bọc mợ Hắc ôm chặt, nhớ lại những gì nghe lén được bên ngoài phòng Hắc lão gia đêm đó, trong lòng khỏi có loạt nghi vấn, Tường Vi nhăn mày, “Trong cái bọc của bà có gì vậy?”

      “A, có, có gì cả!” Sắc mặt mợ Hắc trầm xuống, ánh mắt lóe lên.

      “Mẹ, bà ta là lạ sao ấy.” Đôi mắt Tiểu Trạch đen như mực sáng như sao trong màn đêm sáng long lanh, chỉ tay vào mợ Hắc, cậu bé chỉ liếc mắt cái thấy được kỳ lạ của bà ta.

      “Mợ Hắc, dù là tôi nên xen vào việc của người khác, nhưng, tôi khuyên bà tốt nhất là đừng nên tự ý lấy đồ trong phòng bếp, mỗi người đều có bổn phận của mình, nếu đầu bếp bị phát đánh mất đồ, họ bị đuổi việc. Tôi nghĩ bà cũng muốn liên lụy bọn họ chứ?”

      Mợ Hắc lắc đầu cái, gương mặt khủng hoảng, cong gối, bịch, hai đầu gối đột nhiên quỳ mặt đất, khóc lóc:

      “Tường Vi tiểu thư, xin ngài nhất định phải cứu Mai Linh! Nó rất đáng thương! Tôi biết lần trước là Mai Linh đúng, nhưng dù sao nó cũng bị trừng phạt rồi, đám người kia phải người, buộc nó mỗi ngày phải tiếp cả trăm khách, miếng cơm cũng cho ăn, tôi chỉ tới đây lấy ít bánh bao cho nó thôi, tôi sợ nó bị người ta làm tới chết…”

      Mợ Hắc vừa , vừa rộng mở vạt áo cho nhìn bánh bao trong ngực…

      Trong lòng Tường Vi động động, ôm chặt Tiểu Trạch, theo bản năng che lỗ tai con trai, muốn con nghe thấy những lời tố cáo trần trụi này.

      Nhớ lại lễ giáng sinh năm ngoái, gần như bị vấy bẩn, may mà Tước tới…. Thu lại dòng suy nghĩ, đau đớn phất qua tim, Mai Linh phải là người muốn gây tổn thương, bởi vì cái chết của bác Hắc, phải chịu ít liên lụy, nhưng, Mai Linh cũng nên trả thù như vậy…

      “Xin lỗi, mợ Hắc, tôi nghĩ là tôi giúp được bà!”

      Lạnh nhạt phun ra câu, ngay sau đó bế Tiểu Trạch lướt qua mợ Hắc, vào nhà bếp.

      “Tường Vi tiểu thư! Cầu xin ! Tiên sinh cưng chiều như vậy, tôi nghĩ cũng nhanh chóng trở thành phu nhân nhà họ Hắc, Mai Linh nó cũng đâu có làm hại tới chứ, hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho nó lần, có được ? Nó chết mất…”

      Mợ Hắc ở phía sau vẫn cầu khẩn Tường Vi, giống như cố tóm lấy cọng cỏ cứu mạng, có ý muốn lợi dụng thiện lương của Tường Vi, dù sao mấy năm qua cũng đều được mà?

      Đều tại con nha đầu Mai Linh đáng chết, làm việc sạch lưu loát, nếu , con nhóc Tường Vi này sao còn có thể thảnh thơi tới giờ này?

      Dù sao, cứu được Mai Linh ra rồi tính tiếp! Cho dù đời này tiên sinh bao giờ muốn người phụ nữ bị hàng ngàn người đàn ông ngủ qua, bà ta cũng muốn cứu Mai Linh ra, cho dù làm được phu nhân nhà họ Hắc, cũng có thể tìm con đường hào phú khác!

      Tóm lại, chỉ cần có cơ hội phát tài, bà ta bỏ qua!

      Gần đây, tiên sinh giao phó rất nhiều chuyện cho chú Hải giải quyết, vị trí quản gia của bà ta tràn ngập nguy cơ, nhanh chóng kiếm chác khoản, sợ là đời này bà ta còn cơ hội nữa!

      Tường Vi thèm để ý tới mợ Hắc kêu khóc ở sau lưng, nhìn qua phòng bếp rộng lớn lượt, chắc chắn người giúp việc ăn tối xong rồi, ôm Tiểu Trạch, giọng , “Bảo bối, muốn ăn gì mẹ nấu cho con.”

      “Hay quá, mẹ, con muốn ăn bít tết.” Tiểu Trạch nở nụ cười, nhưng vẫn nhịn được ngừng nhìn lén mợ Hắc quỳ mặt đất khóc lóc kêu xin ở phía sau.

      Tường Vi chắn tầm mắt cậu bé, cho nó nhìn lén mợ Hắc nữa.

      Kể từ khi nghe lén được đoạn trò chuyện của mợ Hắc và Mai Linh đêm đó, trong lòng còn tin tưởng mợ Hắc này nữa.

      Tuy nhiên, trong lòng thấy kinh ngạc, ngờ Hắc Diêm Tước lại chỉnh Mai Linh thê thảm tới mức đó, hắc ám vô tận, loại đau đớn này, có lẽ so với đêm đó của còn thảm thiết hơn. Nhưng… có tư cách gì mà cầu xin Hắc Diêm Tước bỏ qua cho Mai Linh? Bỏ qua cho người phụ nữ từng tổn thương ?

      Chuyện này là nực cười, làm được.

      “Tường Vi tiểu thư, hãy nể mặt bác Hắc, cầu xin cứu giúp Mai Linh lần cuối cùng này thôi…” Dùng tới đòn sát thủ, đây là chiêu họ dùng để uy hiếp Tường Vi bao nhiêu năm qua để làm những việc họ muốn.

      Cho dù bọn họ thấy mệt, cũng thấy mệt rồi. Chậm rãi xoay người, Tường Vi nhìn cái cơ thể còng xuống vì năm tháng vất vả quỳ mặt đất, “Mợ Hắc, lần trước ở bệnh viện tôi rất ràng rồi. Lần trước, các người cũng cẩu khẩn tôi như vậy, nể mặt bác Hắc, tôi đồng ý giúp các người lần cuối cùng, bởi vì cảm thấy áy náy với bác Hắc. Vậy mà Mai Linh làm những gì với tôi hả?”

      khỏi cười lạnh, buông Tiểu Trạch xuống, bước từng bước , đôi mắt long lanh chói lọi lóe sáng, cho tới khi tới trước mặt mợ Hắc, “Hơn 11 năm qua, mợ Hắc, cái tội lỗi này tôi mang người hơn 11 năm! Chỉ vì tôi nhặt quả táo tôi làm rơi mặt đất đó, bác Hắc dẫm lên, phát ngã chết… chỉ vì thế, tất cả mọi trách nhiệm đều đẩy lên người tôi, bà có nghĩ tới chưa, tôi vô tội mà?”

      đứa bé 11 tuổi, cái gì cũng hiểu, thậm chí bé rụt rè, bé nhát gan, lúc nào cũng sợ hãi bất an trong lòng… Chỉ vì lần tốt bụng, thay người khác đưa hoa quả, bị bác Hắc biết được cho là lung tung, theo bản năng bé hoảng sợ, bỏ chạy, trong lúc loạn trí làm rơi giỏ trái cây, ai ngờ, bi kịch lại xảy ra như thế… tai nạn thôi, đâu ai muốn chứ! Mợ Hắc, vì bác Hắc mất, tôi áy náy hơn mười năm trời, mấy năm nay, tôi dùng hết khả năng muốn bồi thường cho Mai Linh, chỉ cần có thể làm được, tôi đều nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa ngại gì) làm! Nhưng Mai Linh sao? ta đối xử với tôi thế nào?”

      xong, trong mắt chảy ra nước mắt trong suốt, nhớ lại những uất ức, khổ sở, đau lòng, tự trách, còn phải chịu đựng người đàn ông Hắc Diêm Tước biến thái tàn bạo làm nhục nữa!

      điên cũng ngu, vẫn còn sống đến nay, là kỳ tích rồi, vì sao đến giờ mợ Hắc vẫn chịu buông tha cho ? Còn muốn bám vào cái tai nạn này, ngừng nhắc nhở ?

      Sợ chưa đủ khổ sở, chưa đủ đau lòng, thấy còn chưa trả hết sao?
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 383: Rốt cuộc muốn như nào?

      xin lỗi… Tường Vi tiểu thư, tôi biết là Mai Linh có lỗi, cũng tại nó ấm ức vì bị bà của làm bể khuôn mặt thôi mà, coi như nể mặt bác Hắc lần cuối cùng , cầu xin tiên sinh thả nó ra, cầu xin , Tường Vi tiểu thư…”

      Mợ Hắc ngừng dập đầu xuống sàn nhà, kinh ngạc với lên án của Tường Vi, có lẽ ngày xưa yên phận và nhát gan, thậm chí dám gặp người giờ đây thay đổi rồi! Tường Vi như này làm mợ Hắc có hơi e ngại, nhưng cho dù thế nào bà ta cũng muốn thử lần!

      Tường Vi có hơi kích động lau qua nước mắt mặt, lạnh nhạt lắc đầu xoay người, cầm lấy chiếc bánh ngọt còn lại mâm, xoay người bế Tiểu Trạch lên, làm ra vẻ cứng rắn, “Mấy năm qua, tôi cũng bồi thường cho Mai Linh đủ rồi. Cho nên xin lỗi nhé, mợ Hắc, là tôi giúp được bà đâu.”

      Sau đó, vòng qua mợ Hắc dập đầu, khóe mắt có ánh lệ, đạp chân bỏ

      Mợ Hắc vội vàng ngổm dậy, nhìn hai bóng dáng lớn chút, trong mắt bà ta hận ý nồng nặc! Trong bóng tối có vẻ rét lạnh!

      Mệt mỏi trở lại nhà gỗ , sau khi cùng Tiểu Trạch ăn hết cái bánh ngọt, tắm táp cho Tiểu Trạch bé , ngày hôm nay cũng coi như qua.

      Lúc dụ dỗ được cậu bé ngủ say, là đêm khuya.

      Lúc này mới có thời gian tắm, tẩy sạch mọi mệt mỏi. Trong đầu ngẫm nghĩ lại từng chút những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, chỉ ngày mà phá vỡ hết mọi yên ổn của tháng ở Saudi, trong lòng rung động, dâng lên tầng tầng gợn sóng, bất kể là Hắc Diêm Tước hay mợ Hắc, hoặc là Mai Linh…

      Thậm chí còn cả mối thù của hai nhà Hắc - Thẩm, tất cả đều gây ra áp lực, làm thấy khó chịu đựng nổi. Trái tim vỡ nát rồi, nên tìm kiếm lối ra như thế nào bây giờ? Điều thể nào bỏ được, là Tiểu Trạch.

      lại phát ra rằng, cậu nhóc dần thích ứng với nơi này, mới trong ngày ngắn ngủi thôi, nó bắt đầu quen thuộc với Hắc Diêm Tước, thích người đàn ông như ma quân đó. Chắc là do mối cảm ứng cha con chăng, có lẽ nên cho Tiểu Trạch cơ hội được lựa chọn.

      Vừa tắm vòi sen, vừa nghĩ tới vấn đề làm khó xử này. nên với con trai như thế nào đây, ba và mẹ, con chỉ được chọn người?

      Thở dài khẽ, chợt, dường như nghe thấy bên ngoài phòng tắm có tiếng động khe khẽ, lo cho Tiểu Trạch, vội vàng choàng lên người cái khăn tắm, vội vàng mở cửa, kinh hãi phát ra bóng dáng màu đen trong phòng___

      muốn làm gì?”

      Theo bản năng vội vàng quát lên, nhanh chóng xông tới, che cho Tiểu Trạch giường, khăn tắm còn bao vây cơ thể ướt nhẹp của , có hương vị như bông hoa sen mới nở, lại có chút lạnh nhạt nhếch nhác, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm, hề chớp mắt cố gắng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cào lớn.

      “Tại sao em luôn phòng bị tới vậy? Sáng nay rồi còn gì, em đừng cố chấp nữa, em phát ra rằng dễ sống chung hơn ngày xưa nhiều! Bây giờ thái độ của em như này, rốt cuộc là sao đây? Chẳng lẽ muốn tới thăm con trai cũng cần phải xin phép em sao?”

      nhìn cứ như nhìn kẻ trộm, chọc giận Hắc Diêm Tước vừa mới vào phòng.

      Vẫn còn mặc quần áo hồi sáng người, vừa trở lại ngựa ngừng vó câu (ý là vô cùng nhanh chóng, khẩn trương, ngay lập tức…) muốn đến xem hai mẹ con , trong lòng lo lắng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy nhớ nhung, cảm giác tốt đẹp.

      làm hết sức rồi, hạ mình, tự thân vào bếp, nghỉ việc ngày, đưa hai mẹ con chơi, đây là đối xử chưa có người phụ nữ nào từng được hưởng đâu, nghĩ rằng hẳn phải nên mừng rỡ như điên, ôm ấp thương mới đúng chứ!

      Vậy mà, cả ngày giữ thái độ lạnh nhạt chưa tính, lại còn ngang nhiên ngăn tới thăm con trai !

      Quả nhiên, người đàn ông như này mới đúng là chứ! Tường Vi có chút thê lương, những giọt nước chưa khô người bắt đầu nhiễm lạnh, ấp da thịt , làm cho hai hàm răng hơi phát run, nhưng đôi mắt trong suốt chịu yếu thế, “Con ngủ rồi, thấy đấy, nên có thể rồi.”

      “Thẩm Tường Vi!”

      ảo não gầm , cố hạ giọng thấp hết cỡ, sợ đánh thức đứa , nhưng người phụ nữ này cần phải dạy dỗ!

      đừng làm con tỉnh!” Tường Vi khẩn trương lôi Hắc Diêm Tước ra ngoài, “Tiểu Trạch mệt rồi, để cho nó nghỉ ngơi , trẻ con vốn cần ngủ nhiều. Có chuyện gì, ngày mai lại tới thăm nó cũng chưa muộn…” đẩy đến bên cửa.

      Lại rước lấy cáu kỉnh của Hắc Diêm Tước, sợ đau, cũng sợ con tỉnh, mới mặc cho đẩy mình, kháng cự gì, nhưng hành động của làm cho hơi phát giận!

      , rốt cuộc em muốn như nào?” ảo não.

      Quay đầu lại nhìn Tiểu Trạch ngủ say giường cái, Tường Vi vội vàng đẩy Hắc Diêm Tước ra khỏi cửa nhà gỗ, nhàng đóng cửa lại, lôi ra xa hơn, cau mày, giọng , “Phải là tôi hỏi , muốn như thế nào đây?”

      Gió đêm thổi tới, nhiệt độ thấp lạnh lẽo, bất chợt rùng mình cái!

      Hắc Diêm Tước hai lời, cởi áo khoác người ra, khoác lên cho , nhìn cơ thể phát run của , mặt thấy đau lòng, mặt khác lại oán thán, “Vì ngăn cản , chưa kịp tắm xong, vội vàng xông ra ngoài, sợ cướp con à?”

      biết rồi sao còn hỏi.” Tường Vi khoanh tay trước ngực, đêm đầu mùa xuân, rất lạnh lẽo, có lẽ là cố ý chăng, dù sao tự hành hạ mình, chắc là niềm vui thú lớn nhất đời này của , “ mở miệng hỏi, tối nay chúng ta cũng nên cho ràng luôn !”

      “Đáng chết, em đùa đấy à? Cho dù muốn đàm phán với , em cũng nên lau khô người chứ?” nhìn cơ thể yếu phát run của , nếu là trước kia, độc ác mặc kệ, nhưng mà bây giờ, có cách nào ngồi yên quản tới.

      Cúi người, thừa dịp phòng bị, tóm lấy eo , phát bế lên!

      “Hắc Diêm Tước thả tôi xuống!”

      Tường Vi hoảng hốt kêu lên, ôm ngang , xoay người về phòng ngủ chính tầng, làm sợ!

      “Im, em muốn chết rét à?”

      thèm để ý tới giãy dụa, ôm thẳng tới phòng ngủ chính lầu, đây là việc muốn làm từ lâu, dung túng quá lâu rồi.
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :