1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 372: xin lỗi, biến em thành tổn thương em (3)

      Càng ngày càng phai nhạt…

      cũng biết nỗi hận hòa tan từ bao giờ, biến mất từ khi nào, lúc này đây, lại cảm nhận ràng nỗi hận dành cho !

      Trong ngực đau!

      Đau đến nỗi gần như hít thở thông! biết là cảm giác gì, khống chế được cơ thể mình, vội vàng hôn da thịt trắng nõn mềm mại của , vội vàng xé bỏ quần áo , vội vàng bao trùm bàn tay to lớn lên cơ thể

      Nỗi đau trong ngực, cùng với khoái cảm xác thịt, cùng tồn tại mâu thuẫn như thế!

      liều mạng khống chế cơ thể, muốn dừng những hành động thô bạo, muốn đối xử với dịu dàng, nhưng lửa nóng hành hạ như muốn làm nổ tung thân thể , cồn cào đòi phát tiết, ngừng lại được, chỉ có thể đảm bảo làm bị thương, cho là được, cho là tốt rồi…

      Chính xác tìm được vị trí cơ thể , lửa nóng của cũng chịu nổi nữa, nhói lên từng đợt, động thân cái, chen vào nơi chật hẹp của , mãnh liệt rút ra đâm vào!

      xin lỗi…
      Trong lòng thầm , lại khống chế được nỗi khao khát của thân thể, Mỹ Nhi bỏ bao nhiêu thuốc, biết , chỉ biết may mắn sao người phụ nữ phía dưới… Từ bao giờ, học cách chung thủy với người phụ nữ?

      Có lẽ về điểm này, rất giống cha mình, nhưng mà ánh mắt cuối cùng của cha , tuyệt vọng, đau triệt lòng___

      [Tước, đừng khinh địch phụ nữ, nếu đó chính là …. Vạn kiếp bất phục! Tước, hãy hứa với cha, đừng làm mình bị tổn thương, đừng tin vào tình …]

      [Tước, cuộc đời này, thất bại nhất chính là phụ hai người phụ nữ, tình là đau khổ, tim rất đau đớn, rất đau, em hiểu …]

      Lời cha và còn văng vẳng bên tai, đó là cảm giác đau lòng tới mức nào chứ, hai người thân thiết nhất, gần như đều diệt vong trong thứ gọi là tình này, cũng sợ mình động lòng với phụ nữ, rồi lại mâu thuẫn muốn có được trái tim của người phụ nữ phía dưới, mâu thuẫn khát vọng cho tình !

      Nỗi hành hạ này, em có hiểu ?

      biết từ lâu rằng, đàn ông họ Hắc thể động lòng với phụ nữ, nếu thảm kịch…

      “Tôi hận ! Tôi hận ! …” Tường Vi khóc rống lên.

      Dường như hận , có thể làm giảm bớt nỗi đau, có hiểu cảm giác của ?

      Trong mắt , giống như kỹ nữ chăng. Chỉ là kẻ hèn mọn dùng thân thể cho phát tiết, trong lòng , chút lòng tự trọng nào!

      Ngược với có lẽ là hận, khi chẳng còn lý do gì để nữa, có lẽ chỉ còn hận, nếu có cách nào nữa?

      Sau bao nhiêu năm chịu trừng phạt đau đớn, ở trong lòng chồng chất bao nhiêu vết thương, thậm chí chỉ cần nghĩ tới thấy đau, nhìn giống như chim sợ cành cong, cảm giác sợ hãi đó, cảm giác đau thấu ruột gan đó, ai thấu?

      Đâu phải là năm, hai năm, gần như là trong cả quá trình lớn lên, cố tình cho được yên, cố tình cho được thanh thản, gặp rồi, tất cả mọi hạnh phúc đều là mơ ước xa vời, tất cả bình yên đều là dối trá, có ai cho biết, trừ hận, còn có thể làm gì?

      Rầm rầm rầm!

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

      Bên ngoài cửa có tiếng Tiểu Trạch lo lắng đập cửa, có lẽ cậu nhóc nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong, nên nóng lòng chạy tới, nhưng cánh cửa khóa chặt! Nó gấp tới nỗi xoay vòng vòng, sợ mẹ mình bị tổn thương!

      Cơ thể khỏi run lên cái! Tường Vi che miệng lại, sợ mình thất thanh khóc rống lên! Nhục nhã, bị nhục nhã như vậy ngay trước mặt con mình, nếu trong nhận thức non nớt của cậu bé bị thù hận của cha mẹ để lại dấu ấn, có biết, đó chuyện tàn nhẫn tới mức nào ?

      Giống như khi còn , cha thường quất roi và mẹ, tức giận mắng chửi, đấm đá cho tới giờ phải ít!

      Tuổi thơ ám ảnh như vậy, là nỗi đau cả đời này sao quên nổi! muốn con mình cũng phải chịu nỗi đau như thế!

      Hắc Diêm Tước cũng nghe thấy Tiểu Trạch gào thét, trong lòng căng thẳng, nhưng thân thể dừng lại được, ngừng rút ra đâm vào bên trong , vầng trán toát ra vô số giọt mồ hôi, chống cánh tay, nhìn người phía dưới che miệng khóc hoa lê đái vũ, khỏi xúc động vươn ngón tay, dịu dàng lau những giọt nước mắt của , quay đầu lại, giọng trầm trầm với Tiểu Trạch ở ngoài cánh cửa___


      “Mẹ con sao đâu! Mau trở về ngủ .”

      Đây là những lời dịu dàng nhất có thể ra rồi, đối với nỗi lo lắng nóng nảy của đứa , cũng cứng rắn quyết tâm lỳ lợm!

      “Mẹ, mẹ sao chứ? Hình như con nghe thấy tiếng mẹ khóc mà…”

      Trong mắt Tiểu Trạch cũng có ánh lệ, dường như mẹ con liên tâm, ba là người xấu, ngay cả nó cũng muốn phát khóc.

      Tường Vi che miệng, dùng sức hít mũi cái, “Tiểu Trạch ngoan… mẹ sao, ngoan ngoãn ngủ con…”

      cố hết sức cho giọng mình bình tĩnh, muốn đứa trẻ nhận ra khác thường, cho dù Hắc Diêm Tước có nhiều điểm chấp nhận nổi, nhưng cũng vẫn là cha Tiểu Trạch, muốn Tiểu Trạch thất vọng, trong lòng nó vẫn khát vọng cha mình, vẫn luôn biết… Có điều, có lẽ cậu bé cũng giống , có phúc…

      “Thế, vậy… mẹ, con ngủ trước nhé, mẹ và chú bại hoại chuyện xong nhanh trở lại nhé.”

      Tiểu Trạch nhạy cảm hiểu ra mẹ mình muốn , giống như ngày trước, khi nó hỏi chuyện ba, trong mắt mẹ luôn chứa nước mắt, nó muốn để mẹ lo lắng, dán tai lên vách cửa nghe ngóng hồi, cho tới khi còn nghe được bất kỳ tiếng động nào bên trong nữa, nó mới lặng lẽ cất bước chân trở về___

      gương mặt còn vương đầy vết nước mắt, cơ thể bé run rẩy…

      ____ Tiểu Trạch nhảm (2)___


      Khi còn , tôi biết thế giới này trừ mẹ ra, ra còn có ba cũng tồn tại.

      Khi chúng tôi sống ở thôn Tiểu Ngư, đám trẻ con thường theo ba chúng ra biển bắt cá, còn tôi thể , vì tôi có ba.

      Tôi từng hỏi mẹ rất nhiều lần, ba con đâu?
      Last edited: 12/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 373: Thử lần , chúng ta có thể chung sống cùng nhau (1)

      Mỗi khi mẹ khóc, mắt đều hồng hồng, ánh lệ lóe lên. ra ba là người khiến mẹ đau lòng, từ đó về sau, tôi dám hỏi chuyện về ba nữa.

      Cho tới sau này gặp thầy, tôi cảm thấy thầy rất giống người ba trong tưởng tượng của tôi, có lần tôi hỏi thầy, làm ba con có được ?

      Thầy lắc đầu cái, rằng ba ruột của tôi cho thầy cơ hội này, vì ông là người xấu.

      Tôi hơi buồn lòng, ba tôi người xấu ư?

      Đêm nay, là đêm rất dài, tôi nằm bệ cửa sổ đơn ngắm mấy ngôi sao, đợi lâu lâu, mẹ vẫn chưa trở lại. Tôi biết mẹ tôi khóc, ra tôi cũng khóc mà, lúc nhìn thấy ba trong thang máy, tôi nhịn được mà khóc to lên.

      Khi người ba tôi từng vô số lần khao khát, xuất trước mắt tôi, ra tôi khóc đấy!

      Cái cảm giác đó phức tạp, giống như khi chờ điều rất lâu, khép lòng với thứ rất lâu, nay nó đột nhiên xuất trước mặt ngươi, trong nhất thời ngươi biết phản ứng như thế nào, chỉ biết khóc thôi.

      Tôi muốn gặp ba nhiều hơn, cho dù ông là người xấu, nhưng tôi lại muốn mẹ tôi khóc…

      ___ Tiểu Trạch vẽ xấu notebook (2)___

      Tường Vi bị Hắc Diêm Tước quấn lấy cả đêm, cho tới khi thuốc dần mất tác dụng, mới mệt mỏi chịu nổi ngủ say, cơ thể đau nhức như bị xe lăn qua, có chút sức lực nào.

      Chỉ dám ngủ lát thôi, lo lắng cho Tiểu Trạch, vẫn luôn dám ngủ say, khi ánh sáng buổi sớm dọi vào ô cửa sổ, cảm thấy luồng ánh sáng đó, chợt tỉnh lại, động tác thức giấc này cũng làm Hắc Diêm Tước tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

      Tường Vi cắn chặt răng, từ giường bò dậy, quần áo bị xé tan thành nhiều mảnh vứt bừa bãi mặt thảm, trong lòng nhớ tới Tiểu Trạch, nhanh chóng tìm vài cái quần áo mới tinh ở trong tủ, vội vàng choàng lên người.

      Hắc Diêm Tước tròn mắt, im lặng nhìn bóng lưng trắng nõn mảnh khảnh, chống cánh tay ngồi dậy giường, vẻ mặt quyến luyến dịu dàng, mê mẩn nhìn những đường cong uyển chuyển của , dường như muốn cả đêm cũng chưa đủ. Cơ thể nhanh chóng thức tỉnh, lần này, tỉnh táo biết rằng, phải do tác dụng của bất kỳ thuốc kích thích nào, người phụ nữ của hấp dẫn như vậy đấy!

      Nhưng… đêm qua khống chế được mà điên cuồng, có lẽ lại làm dạn nứt thêm quan hệ của hai người. Dĩ nhiên, nghĩ là quan hệ của bọn họ có từng hòa hoãn, có hơi ảo não, trong tháng nay, luôn ngày đêm mong đợi trở lại bên .

      nghĩ ràng rồi, thông suốt vài chuyện, muốn cùng thử lần, thử lần xem bọn họ có thể chung sống hòa bình hay , có lẽ vẫn sợ, nhưng mặt nào đó, có lẽ tìm được cách chung sống cùng !

      Ánh mắt tham lam nhìn bóng lưng thon thả lại đẫy đà của , muốn mở miệng xin lỗi , dù sao đêm qua cũng rất kịch liệt, cơ mà, lần này nên lấy cớ gì để giữ lại đây?

      Tường Vi cũng biết tỉnh, nhưng quật cường chịu quay đầu lại nhìn cái nào, mặc quần áo tử tế, vội vàng bỏ sang phòng Tiểu Trạch…

      Vừa bước vào phòng, lòng bỗng căng thẳng, thế mà thằng nằm thiêm thiếp ngủ bệ cửa sổ.

      thả bước chân, tới, nhàng ôm lấy cơ thể bệ cửa sổ, chỉ sợ làm con tỉnh.

      “Ưhm…”

      Nhưng cậu bé vẫn tỉnh, “Mẹ…”

      Tiểu Trạch xoa xoa mắt, tỉnh táo lại, khuôn mặt mẹ ở ngay trước mắt nó, chợt, nó cười khúc khích chặp, “Mẹ ôm con.”

      Đối mặt với con trai, tâm trạng có tệ hại hơn nữa cũng hóa thành dịu dàng và cưng chiều vô cùng, Tường Vi hé miệng cười, ôm thẳng người cậu bé dậy, “Sao ngủ giường ấy? Ngủ bệ cửa sổ nhiễm sương đêm cảm lạnh bây giờ, tốt cho sức khỏe đâu.”

      Tiểu Trạch nhếch môi, cánh tay bé vòng chắc cổ Tường Vi, thân mật liếm liếm, “Mẹ, chúng ta tìm thầy , có được ?”

      “Ha ha, nhớ thầy rồi à?” Tường Vi vỗ nhè sống lưng Tiểu Trạch, trong dịu dàng có cả nỗi đau, cậu bé theo phải chịu ít khổ cực.

      “Ưhm… muốn , mẹ cũng thích chỗ này mà.” Tối qua mẹ nên rồi mới phải, tại chú bại hoại kia cho mẹ , chú bại hoại làm mẹ khóc, nó muốn mẹ nó khóc nữa.

      “Mẹ có thích hay quan trọng, quan trọng là Tiểu Trạch có thích hay . Nếu nhớ thầy con, vậy mẹ đưa con gặp thầy nhé.” muốn để những buồn đau kia làm ảnh hưởng tới cậu bé, cố hết sức để giọng điệu bình thản, ôm Tiểu Trạch muốn bước ra khỏi cửa___

      cho phép gặp Tưởng Diệp!”

      Bóng dáng cao lớn quyết liệt kia đứng sừng sững trước mắt, giống y như ngọn núi, cản đường hai mẹ con .

      Hắc Diêm Tước có chút ảo não khẽ nguyền rủa, muốn rằng, đừng gặp Tưởng Diệp, thích, nhưng hết cả câu ra! có thói quen ra lệnh, có thói quen ngang ngược, cho nên tới khi thốt lên lời, biến thành cậy mạnh!

      Trong tháng này, cuộc sống , buông bỏ rất nhiều kiên trì và cố chấp, có lẽ năm năm trước, vẫn chưa kịp trải nghiệm loại cảm giác này, buông tay nhân gian (Ý là chết rồi). Năm năm sau, khi xuất lần nữa, mới cảm nhận được những đau khổ và luyến tiếc cùng tồn tại!

      quyết định muốn chung sống hòa bình với rồi, nhưng vẫn như trước, chưa biết phải làm thế nào cả…

      Hít sâu hơi, nhìn khuôn mặt thon dài nhắn tái nhợt của , cố để giọng mình hòa hoãn hơn___

      “Em là người của tôi, con cũng là người của tôi, tôi nghĩ việc em và con gặp người đàn ông khác là cần thiết!”

      cố hết sức, tìm được lối diễn đạt nào tốt hơn nữa, đây là những lời mà có thể , tệ , cảm thấy mình cứ ngốc ngốc!

      “Hắc tiên sinh, tôi nghĩ ngài hơi nhầm rồi, tôi thuộc về bất kỳ ai, con cũng thuộc về bất cứ ai, chúng ta đều là những người độc lập, dựa vào ai để sống tạm, gặp ai cũng là tự do của chúng tôi, ngài có quyền cầu!”

      Tường Vi nở nụ cười thê lương, dục vọng khống chế của người đàn ông này đến nỗi ngại dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào!








      Last edited: 12/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 374: Thử lần , chúng ta có thể chung sống cùng nhau (2)

      “Tôi có quyền? đừng quên, bao nhiêu năm nay là ai nuôi dưỡng , đứa con ôm là con ai! Dám tôi có quyền? Thẩm Tường Vi, tôi cho tự do nhiều quá, bây giờ cánh cứng rồi?”

      tức đỏ cả mắt, sáng sớm nay tỉnh lại, vốn muốn chuyện tử tế với , coi như phải vì chuyện tối qua có lỗi, cũng là vì cảm thấy nên bù đắp cho chút gì đó, ngờ vừa mới bước vào cửa phòng, nghe thấy muốn đưa con trai gặp người đàn ông khác! Hoang đường!

      cho rằng là cái gì?

      Bạn tình dùng xong rồi quẳng ?

      Cả đêm cùng nhau, tỉnh lại vẫn muốn tìm người đàn ông khác?

      Điều này hiển nhiên làm nổi giận, chăng nữa cũng cho phép mẹ con gặp thằng cha kia!

      Gương mặt mộc mạc của Tường Vi kiêu ngạo ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt , trong mắt là tố cáo, khóe môi cong lên nụ cười nhạo, “ chắc chắn rằng nuôi lớn tôi, chứ phải chỉ vì để lấy được tài sản thuộc về tôi? Đừng quên, đứa trẻ này, năm đó đối xử với nó như thế nào!”

      Khi biết tài sản được thừa kế của nhà họ Thẩm rất có thể bị chiếm lấy, chỉ lần nghi ngờ động cơ năm đó nhận nuôi !

      Làm sao mà tin nổi, lương tâm người đàn ông này vì phát thiện nên nhận nuôi con kẻ thù?

      Ha!

      cũng nhắc nhở , năm đó khi tàn nhẫn muốn phá bỏ Tiểu Trạch, tại sao con trai cũng là con giống như vừa rồi? ôm chặt bảo bối im lặng trong ngực, dám rằng từng muốn giết chết đứa trẻ của chính mình, sợ Tiểu Trạch đau lòng, dù sao chẳng có ai mong muốn cha mẹ mình là người như vậy.

      Nhất thời cứng họng!

      Lời trúng tim đen, đâm thẳng vào ngực Hắc Diêm Tước, làm nhếch nhác tàn tạ, ánh mắt hoảng hốt, trốn tránh ánh mắt bén nhọn của , , sao phản bác được!

      Đáng chết, rất đúng!

      Nhận nuôi cái con khỉ! Chỉ vì muốn chiếm lấy tài sản thừa kế thuộc về , đợi trưởng thành rồi, tàn phá từng chút từng chút , cho tới lúc hủy diệt mới là động cơ ban đầu của !

      Nhưng ngờ được, những năm qua, in dấu vết sâu vào buồng tim được phòng bị tới mức gió thổi lọt!

      biết vào lòng như thế nào, hiểu sao làm được, cho tới khi mất trong suốt năm năm ròng rã, khi ngẫm nghĩ lại, sâu trong lòng , đóa Tường Vi này …cắm rễ… nảy mầm… vươn cành lá… lúc vội vàng chưa kịp phòng bị, nở hoa…

      muốn vươn tay nhổ sạch , hung hăng nhổ bụi Tường Vi này , nhưng Tường Vi có gai, khi vươn tay muốn nhổ sạch khỏi cõi lòng , mới phát bụi Tường Vi này ăn sâu bén rễ, nhổ tay đầy máu tươi, nhổ tim cũng mất!

      Đương nhiên vẫn nhớ tình cảnh năm ấy khi muốn bỏ cái thai!

      Khi ấy vốn dĩ hề muốn có con cái gì, cảm thấy cuộc đời mình, vốn cần bất kỳ đứa trẻ nào tới gây phiền toái!

      Cho dù có con nữa, cốt nhục của đứa trẻ, tuyệt đối thể có phần nào của nhà họ Thẩm trong đó!

      Vậy mà, đời vốn biến đổi thất thường, thậm chí ứng phó kịp. thống hận bất lực này, thống hận nỗi hoảng hốt khi sao kiểm soát được mọi chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn xông vào chiếm giữ nơi yếu ớt nhất của , trơ mắt nhìn tùy ý hoành hành trong cõi lòng , còn , làm gì nổi…

      Thế giới này chính là châm chọc như thế!

      Ầm!

      Đột nhiên hung hăng đấm quyền mạnh lên vách cửa! Giống như thổ lộ ra bất lực mất khống chế!

      Tường Vi sợ tới mức chấn động!

      bị điên rồi!”

      Theo phản xạ, Tường Vi ôm lấy cơ thể Tiểu Trạch, sợ đứa trẻ bị kinh sợ, đôi mắt to long lanh tức giận trừng mắt với người đàn ông cao lớn giận dữ!

      “Mẹ…”

      Tiểu Trạch cũng bị tiếng đấm cửa bất chợt làm cho hết hồn, theo phản xạ rúc vào ngực Tường Vi, trong trí nhớ, nó rất sợ nghe những thanh như vậy, nhớ tới mấy ngày trước bị tách khỏi mẹ, bà kia luôn thích quất roi nó, nó rất sợ cái khí tràn ngập tức giận này!

      “Bảo bối ngoan, mẹ ở đây.” Ôm chặt cậu bé, Tường Vi nhịn được tức giận xông lên não, lên giọng, “Hắc Diêm Tước, rốt cuộc muốn thế nào?”

      Hắc Diêm Tước nắm chặt bàn tay bị rách da vì quả đấm, cảm giác đau đớn ngón tay truyền thẳng tới tim, nỗi đau xé rách, liều mạng cũng kiềm chế được nỗi tức giận, chịu nổi khi nghe những lời liên quan tới ! chịu nổi ánh mắt lên án của ! chịu nổi nỗi hận của !

      muốn buông bỏ hết những chuyện qua, buông bỏ quá khứ, muốn chung sống hòa thuận với , thử khống chế tính tình nóng nảy của mình, thử hạ mình dỗ dành , nhưng biết mình bị chọc giận dễ dàng vậy!

      “Chuyện qua tôi muốn nhắc tới nữa! Tóm lại, từ giờ trở , tôi cấm gặp bất kỳ ai!”

      Trong lúc nhất thời khí giương cung bạt kiếm, đáng chết , ra được bất kỳ lời dỗ dành hay dịu dàng nào, chỉ biết ra lệnh thôi!

      Tường Vi hít vào ngụm khí lạnh, cả người run rẩy tức giận, gần như sắp tới giới hạn sụp đổ, nếu phải vì ôm Tiểu Trạch trong lòng, khống chế được mà điên cuồng lên, tại sao vẫn áp đặt như thế?

      “Khi phá hủy thế lực cuối cùng của nhà họ Thẩm, làm cho bọn họ vong mệnh thiên nhai, hai chúng ta hòa nhau rồi! Cho dù có, cũng là nợ tôi, Hắc Diêm Tước, nghe hiểu chưa? Bao nhiêu năm qua khổ nạn, tôi nghĩ là tôi có thể coi như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì, dây dưa với lâu như vậy….”

      phải vậy…” vội vàng ngắt lời , nhưng tới khóe miệng chỉ có thể nuốt xuống lần nữa, vậy, so ra , bây giờ là nợ

      Tường Vi cười lạnh tiếng, lời tràn đầy giễu cợt, “Thế nào đây? Chẳng lẽ tôi vẫn còn nợ ? luôn , nếu có thể, tôi trả luôn!”

      Tim như bị dao cắt vậy, rất đau, cứng họng, được gì…
      Last edited: 12/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 375: Thử lần , chúng ta có thể chung sống cùng nhau (3)


      từng thống hận nhà họ Thẩm, chưa từng bỏ qua cho bất kỳ ai, nhưng lúc này đây, khi phát chậm rãi dừng chân trong lòng tự động tách biệt và phần còn lại của nhà họ Thẩm thành hai phẩn, thù hận của dần dần tiêu biến khỏi , tự giác coi là người của !


      Nếu nợ, là nợ ! cười khổ tiếng, biết rằng, nếu động tình với người phụ nữ này, cảm giác áy náy nên có tự dưng tới, gặm nhấm cõi lòng , khiến cho thể nào đối xử lạnh lùng với như trước đây nữa!


      “Vi…” cố làm mình tỉnh táo, gần như bức sát tới bên bờ vực sụp đổ, muốn mất lần nữa, nắm chặt quả đấm, nhíu mày, “Chúng ta hãy thử lần, thử lần xem có thể chung sống hay , dù sao đứa trẻ cũng là người nhà họ Hắc, cũng từng rồi mà, nguyện ý cho con cơ hội làm người thừa kế…”


      “Thôi khỏi…” Tường Vi lạnh lùng cắt lời , lạnh lẽo thốt ra, “Nếu làm người thừa kế của nhà họ Hắc, biến nó thành thứ hai, tôi thà cùng Tiểu Trạch sống những ngày tầm thường.”


      vậy, nhà họ Hắc nuôi dưỡng ra ác ma như Hắc Diêm Tước, chắc là Tiểu Trạch có tiếp bước .


      “Mẹ… chúng ta tìm thầy có được ?”


      Tiểu Trạch chợt mở miệng, níu lấy cổ áo của Tường Vi, lo lắng lần nữa. Kể từ tối hôm qua sau khi gặp người cha “ lâu” này, dường như nó cảm thấy tất cả thay đổi, nó muốn nghe mẹ và ba gây gổ, trong thế giới bé đơn thuần của nó, nếu như ba từng là hình tượng lớn lao kiêu ngạo, bây giờ xin đừng hủy diệt hình tượng ấy trong lòng nó.


      “Tôi cho .” Hắc Diêm Tướckhó kiềm chế nổi, quát to tiếng, cắn chặt răng, với Tường Vi, “Tôi rồi, hãy thử lần! Đây là giới hạn thấp nhất của tôi! Em phải biết tính tôi chứ, đừng mưu toan thoát khỏi tầm mắt tôi, em chịu nổi hậu quả đâu! Nếu em thôi bướng bỉnh nữa, em phát ra, bây giờ tôi dễ chung sống hơn trước kia nhiều!”


      Lạnh lùng hết câu, cũng nhịn được nữa, xoay người, thẳng tới cửa chính cửa phòng tổng thống ___


      Tường Vi ôm Tiểu Trạch, nhìn bóng lưng kiêu ngạo cao lớn của , tấm lưng ấy có hơi gượng gạo, chút đơn nhếch nhác, cũng có giãy dụa bất đắc dĩ!


      Trong lòng rung động, lời vừa , nghĩa là sao?


      Thử lần, xem bọn họ có thể chung sống ư?


      “Mẹ, ông ấy là ba sao?” Tiểu Trạch cũng ngẩng đầu lên từ trong lòng Tường Vy nhìn theo bóng lưng Hắc Diêm Tước rời , đôi lông mày khỏi cau chặt, người đàn ông tính tình đáng sợ đó, là ba nó sao?


      Bất đắc dĩ gật đầu cái, rũ mắt, cổ họng hơi nghẹn ngào, Tường Vy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của con, “Mẹ rất muốn phải, nhưng mẹ biết Tiểu Trạch rất thông minh, lừa nổi con… Rất xin lỗi con, bảo bối, lúc nãy cha con thô bạo, mẹ bất lực…”


      Bàn tay bé vuốt ve làn da mặt như men gốm của Tường Vy, cậu bé mở to đôi mắt ngây thơ, mỉm cười câu, “Mẹ, mặc dù ba rất hung dữ, nhưng Tiểu Trạch mãi đứng về phía mẹ!”


      nhịn được cúi đầu hôn chóp mũi cậu bé, Tường Vy gật đầu cái, đứa bé hiểu chuyện, nó săn sóc làm cực kỳ cảm động.


      Chỉ chốc lát sau, có mấy người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, cung kính vây quanh Tường Vy


      “Tiểu thư, tiên sinh phái chúng tôi tới đón ngài về nhà họ Hắc.”


      Thình lình, trái tim rung lên, vừa nghe thấy hai chữ “Hắc gia”, tâm trạng khỏi căng thẳng. biết rằng, đây chính là cách dùng để khống chế , làm cho dám nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi tay !


      Lâu đài nhà họ Hắc


      Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng hẳn trước đường vào biệt thự nhà họ Hắc, cửa xe mở ra, Tường Vy ôm Tiểu Trạch trong ngực, nhàng bước ra.


      “Chào mừng trở lại, Tường Vy tiểu thư!”


      Mợ Hắc cung kính đứng bên, chờ Tường Vy tới.


      Ngực hơi co rút nhanh, Tường Vy ôm chặt Tiểu Trạchtheo bản năng, cưng nhắc gật đầu cái với bà ta.


      “Vị này chính là tiểu thiếu gia?Xin chào thiếu gia!” Mợ Hắc vội vàng đùa xu nịnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú bé của Tiểu Trạch cái nhận ra nó là con tiên sinh, hình thức như đúc từ cùng mộ khuôn mặt với tiên sinh mà ra!


      ngờ những gì chú Hải đều là ! Sáng nay ông cho bà ta biết, để bà ta chuẩn bị tốt mọi thứ chuẩn bị nghênh đón Tường Vy tiểu thư và tiểu thiếu gia trở lại, bà ta tin nổi, giờ đây tiểu thiếu gia sờ sờ ở ngay trước mặt, bà ta muốn tin cũng phải tin!


      Nhớ tới Mai Linh…. Trong mắt mợ Hắc tươi cười lóe lên tia lạnh lẽo.


      “Chào bà!”Tiểu Trạch lễ phép đáp lại mợ Hắc tiếng, theo trực giác, nó thấy thích người phụ nữ xa lạ này lắm.


      “Ha ha, tiểu thiếu gia đáng .Tiên sinh là có phúc lớn!”


      Mợ Hắc cười dối trá, ánh mắt bà ta tỏ vẻ như vậy.


      Kể từ khi Mai Linh bị tiên sinh quăng làm cho bọn chó xã hội đen kia, may sao bà ta kịp phủi sạch mọi quan hệ rằng bà ta biết chút gì về những việc làm của Mai Linh, tiên sinh mới bỏ qua cho bà ta. Nhưng từ đó về sau, bà ta chưa từng có đêm ngon giấc. Mặc dù tình cảm của bà ta với Mai Linh cũng hẳn là sâu sắc lắm, nhưng cứ nghĩ tới việc quân cờ cuối cùng trong tay mình cũng bị thua trong tay Tường Vy, bà ta thấy cam tâm!


      Bà ta chịu vất vả ở nhà họ Hắc bao nhiêu năm, có con cái gì, chỉ có thể trong mong Mai Linh bay lên cành cao làm phượng hoàng, nay, hi vọng tan biến, nỗi hận bà ta dành cho Tường Vy càng thêm nghiến răng nghiến lợi!


      Nhưng bây giờ Tường Vy là chủ tử! Ngay sau đó, mợ Hắc khoác lên bộ mặt thân thiện nở nụ cười, “Tường Vy tiểu thư, tiểu thiếu gia, tiên sinh mới vừa gọi điện thoại, sắp xếp phòng cho tiểu thiếu gia, tôi sai người chuẩn bị tốt rồi, tiểu thiếu gia có thẻ vào ở bất kỳ lúc nào.”


      Tường Vy gật đầu cái, cảm giác cảm khái xông lên não, tình cảnh này, làm nhớ lại ăm 10 tuổi ấy, cảnh tượng lần đầu tiên tới nhà họ Hắc, nhìn khu kiến trúc uy võ trang nghiệm màu den, cảm giác khó thở ngay lập tức ập tới, trào dâng trong ngực.


      “Mẹ, tại sao ở đây toàn là màu đen vậy?”

      Chương 376: Quá khứ trở lại


      Tại sao tòa kiến trúc nhà họ Hắc chỉ có màu đen?Đây cũng là vấn đề từng thắc mắc.


      Có ai hiểu được, màu đen u buồn này mấy chục năm như ngày, trang nghiêm như thế, lúc nào cũng là áp bức và nhục nhã, lúc nào cũng có thể bị ác ma ồn ào náo động, sợ hãi …, ở nơi này từng trải qua vô vàn cảm giác, vô vàn…


      Hôm nay, khi bị buộc phải trở lại, ôm ấp hy vọng về cuộc sống mới, nhưng vẫn làm hít thở thông như trước.


      “Tiểu thiếu gia, tòa lâu đài này vốn phải màu đen đâu, nhưng sau khi lão gia qua đời, tiên sinh giận dữ bèn sơn cả tòa lâu đài thành màu đen…” Mợ Hắc liên tục giải thích.


      Thế nên biến nơi này thành ngôi mộ chôn theo sao? Tường Vi lầm nhẩm trong lòng.


      Đôi mắt ngập nước, giương lên nhìn tòa lâu đài theo kiểu kiến trúc Baroque, mỗi vòm cửa sổ đều làm cho liên tưởng tới ma chơi ban đêm, Hắc Diêm Tước, ba chữ này diễn tả vô cùng tinh tế, tòa lâu đài của tòa địa phủ.


      “Mẹ, con thích màu đen.” Cậu nhóc nhíu mày, đôi mắt ti hí như hạt châu ngừng quan sát quanh cảnh chung quanh.


      Đối với cậu bé, đây là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó hiểu.


      Có lẽ là cảm ứng trời sinh, cậu bé biết rằng, ở nơiđây sinh mệnh cậu bắt đầu. (Ý là Tường Vy hoài thai cậu ở đây)


      “Ha ha, tiểu thiếu gia, ở lâu hơn cậu thích thôi.Tiên sinh thích nhất là màu đen.” Mợ Hắc chạy theo nịnh bợ Tường Vy, phát huy triệt để bản lĩnh nô tài rèn luyện được cũng khó trách tại sao Hắc Diêm Tước lại giao cho bà ta xử lý chuyện trong lâu đài bao nhiêu năm qua, lối sống của kẻ làm ác, e là thích hợp sống trong tòa cung điện địa ngục này.


      Cậu bé vui cau mày, làm sao mà mỗi câu nó , người đàn bà ưa nổi này lại chen mồm vào vậy?


      “Mẹ, chúng ta trở về có được ?”


      Tường Vy nhướn mày, cúi đầu nhìn Tiểu Trạch, thở dài lắc đầu: “ thích nơi đây, đúng ?”


      Có lẽ mẹ con liền tâm, cảm thấy được, từ sau khi gặp Hắc Diêm Tước tới giờ, cậu nhóc ngây thơ đáng ngốc nghếch trước mặt, hình như có thêm phần ưu sầu, đành lòng, trong lòng mong con trai cũng được vui vẻ như , nhưng…. Làm sao dám đòi hỏi con trai thấy vui vẻ khi ở đây? Dù sao từng, khi ấy ôm lấy , Hắc Diêm Tước kiên quyết muốn phá bỏ đứa tới mức nào, nỗi đau này, có lẽ khi Tiểu Trạch còn là bào thai , cũng cảm nhận được.


      Nhưng, thế giới này có nhà cho hai mẹ con sao?Trở về, trở về nơi nào đây?


      Cậu bé thành thực gật đầu, quả thích nơi đây.


      Bất đắc dĩ cố tỏ vẻ tươi cười, Tường Vy ôm lấy Tiểu Trạch, gì nữa, ôm chặt nó về phía căn nhà gỗ ____


      “Tường Vy tiểu thư, ách, tiên sinh dặn dò, ngài ở phòng ngủ chính lầu, phòng của tiểu thiếu gia ở ở tầng dưới so với phòng của tiên sinh, toàn bộ tầng lầu được sắp xếp cho thiếu gia.”


      Mợ Hắc thấy Tường Vy muốn vào trong vườn, vội vàng tới chặn đường Tường Vy.


      Tường Vy giận tái mặt, đưa mắt nhìn người phụ nữ tóc hoa râm trước mặt, đột nhiên thấy năm tháng đáng sợ, khi còn , rất sợ mợ Hắc vóc người mập mạp này, rất sợ bà ta túm tóc kéo đau, rất sợ…. Vậy mà hôm nay, cũng nhìn người phụ nữ lùn mập, lưng hơi còng trước mặt, mặt mũi nhăn nheo già nua.


      “Mợ Hắc,nếu tôi trở lại đây, chỉ ở nơi, đó là nhà gỗ , nếu tôi nơi nào khác!”


      kiên trì của mình!


      Thủ đoạn của Hắc Diêm Tước quá biết, nếu ép buộc, dám chắc mình làm ra chuyện nguy hiểm gì! Nín nhịn bao nhiêu năm rồi, quật cường từ trong xương, nếu năm đó có chuyện thà tự sát cũng muốn theo trở về!


      Mợ Hắc bị ánh mắt lạnh lẽo và kiên định của Tường Vy làm chấn động hơi co rúm lại, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái, nhường đường cho Tường Vy ôm Tiểu Trạch . Trong lòng hơi thổn thức, con bé này, thay da đổi thịt rồi, từng là bé yếu đuổi cần bảo vệ, giờ đây có dáng vẻ kiêu ngạo siểm nịnh bảo vệ con mình, mợ Hắc nhìn bóng lưng của Tường Vy, nhăn mặt, có phải điều này nghĩa là con nhóc này càng ngày càng khó đối phó?


      “Mẹ rất quen với nơi này sao?”


      Dọc đường , có mùi thực vật thơm ngát, mùa đông rét lạnh qua rất nhanh, mùa xuân hoa nở sắp về, cõi lòng bất tri bất giác nhờ mùa xuân tới mà còn lạnh lẽo nữa.


      Khóe miệng Tường Vy kéo thành nụ cười khẽ, ôm Tiểu Trạch, chậm rãi tới, hai bên đường là khi vườn trồng cây Tường Vy, giống như ôn lại năm đó.


      “Ừ, mẹ rất quen thuộc nơi này.” Mặc dù tất cả mọi đau khổ trong cuộc đời đều xuất phát từ nơi đây, nhưng ở đây cũng có khoảng thời gian tươi đẹp nhất, từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn tường vi, đối với , tràn đầy tình cảm, nhất là căn nhà gỗ, còn có….. chú Lực Minh.


      khẽ thở dài cái, “Bảo bối, lát nữa mẹ đưa con xem nơi mẹ lớn lên, được ?”


      “A, tuyệt ạ!”Trẻ con là vậy, rất dễ bị những thứ mới mẻ đuổi muộn phiền, “Mẹ, về sau chúng ta xa nhau, sao?”


      “Đúng, về sau xa nhau nữa!” cúi đầu hôn lên đầu con trai, ngón tay hơi run rẩy, chắc chắn xảy ra những chuyện gì, liều mạng toàn lực bảo vệ đứa bé của !


      “Vâng, vậy tốt quá rồi! là vui quá!” Cậu bé chúm chím môi in cái hôn mạnh lên mặt Tường Vy!


      “Ha ha, phải vừa xong thích nơi này sao?Sao giờ lại vui vẻ thế?”


      “Bởi vì có thể ở cùng mẹ!”


      “Cho dù sống trong tòa lâu đài hắc ám này cũng sợ sao?” cười khẽ.


      sợ, Tiểu Trạch muốn cùng mẹ đánh quái thú trong lâu đài….”


      Gió mơn man trong trang viên màu đen, cuốn theo chặp cười vui vẻ nhàng, ha ha khanh khách, tản đến từng ngóc ngách, giống như quá khứ trở lại…
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 377: Ấm áp (1)

      “Mẹ lớn lên trong căn nhà gỗ này sao?”

      “Ừhm… cũng gần như vậy, từ khi 10 tuổi mẹ bắt đầu ở đây, có điều… ở đây rất tĩnh mịch…”

      bị cha quất roi, có nước mắt của mẹ, nơi đây, từng là mảnh đất yên bình với .

      Nhưng sau này dần trưởng thành, ác ma vươn tay, phá hủy an bình ấy, khơi lên vô vàn sóng to gió lớn.

      “Mẹ, sau này chúng ta sống ở đây à?”

      “Mẹ cũng biết nữa, nhưng mẹ cố hết sức làm Tiểu Trạch hạnh phúc vui vẻ lớn lên. Bây giờ, Tiểu Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ nhé.” Tường Vi dịu dàng nằm nghiêng đầu giường, dỗ con trai ngủ.

      “Mẹ kể chuyện cho Tiểu Trạch nghe có được ? lâu chưa được nghe mẹ kể chuyện rồi…” Cậu bé cọ cọ trong ngực Tường Vi, giọng nồng đậm tủi thân.

      “Được, bảo bối ngủ ngoan, mẹ kể cho bảo bối nghe chuyện ba chàng lính ngự lâm nhé. Ở vương quốc Pháp thế kỷ 17, có vị con em quý tộc nghèo túng, ta thuần phác thiện lương, cơ trí lại dũng cảm. Nhưng có ngày, trong lúc vô tình ta mạo phạm ba chàng lính ngự lâm…”

      Đêm ấy, Tường Vi và Tiểu Trạch ngủ cả đêm trong căn nhà gỗ . Khu vườn tường vi, mùa đông sắp qua mùa xuân sắp tới, là quang cảnh được hồi sinh, cả vườn tường vi, lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

      Mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân tới…

      Ngày thứ hai, hồi tiếng gõ cửa đánh thức Tường Vi và Tiểu Trạch từ trong giấc mộng.

      “Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư! Tiên sinh trở lại, mời hai người tới ăn sáng!”

      Giọng của nữ giúp việc vọng vào, nghe có vẻ rất gấp gáp.

      Tường Vi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Tiểu Trạch cũng bị tiếng gõ cửa này đánh thức, cho con trai nụ hôn chào buổi sáng, chưa kịp thay quần áo, lập tức mở cửa___

      “Sao vậy?”

      “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh mời hai người tới ăn sáng!” Nữ giúp việc thấy Tường Vi mở cửa, ngay lập tức thở phảo nhõm.

      Tường Vi cau mày, đây là thái độ ‘mời’ à? Thở dài tiếng, gật đầu cái: “Biết rồi, cứ về trước , chúng tôi rửa mặt xong tới.”

      Nữ giúp việc gật đầu cái, trở về báo cáo.

      Luc này Tiểu Trạch bò dậy từ giường, thay quần áo, “Mẹ, chú bại hoại là xấu tính nha, mới sáng sớm rùm beng đánh thức người ta, con còn nằm mơ được chèo thuyền với mẹ cơ chứ.”

      “Ha ha.” bật cười, tiến tới xoa xoa quả đầu rối tung của Tiểu Trạch, “Thay đồ xong rồi rửa mặt, lát nữa còn ăn sáng.”

      Hai mẹ con lách cách rửa mặt xong, dắt tay Tiểu Trạch, Tường Vi dẫn cậu nhóc vui vẻ nhảy nhót tới phòng ăn ở nhà chính. Dù sao Tiểu Trạch cũng vẫn còn là đứa trẻ đầy ngây thơ chất phác, có thể quên những chuyện vui rất nhanh, trong thế giới tinh thần của cậu bé, chỉ cần được ở cùng với mẹ, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ.

      Vừa vào phòng ăn, Tường Vi liền thấy Hắc Diêm Tước bưng bưng bê bê, mặc cái tạp dề hông, tay bưng cái khay, trong khay có đầy đủ bánh mỳ nướng và sữa tươi, gương mặt tuấn tú góc cạnh có vẻ dịu dàng hiếm gặp, cần thận bưng cái khay đến bên bàn ăn.

      màn nay, làm Tường Vi vừa tiến vào hơi bị kinh ngạc, chưa từng thấy qua cảnh tượng như này…. ở nhà Hắc Diêm Tước!

      Tiểu Trạch vẫn còn tính trẻ con, thấy thức ăn ngon lập tức vui sướng, có điều vẫn thấy xa lạ và sợ hãi Hắc Diêm Tước, khiến cho bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay bé mềm mại của mẹ, dám tiến tới.

      Hắc Diêm Tước quay đầu lại, thấy hai mẹ con sững sờ ở cửa, cúi đầu nhìn qua cái tạp dề hông, nhất thời cũng thấy hơi kỳ cục, khóe miệng cong thành nụ cười lúng túng, “Hai người tới rồi? làm bánh mỳ nướng và sữa tươi, có thể ăn rồi.”

      Trong lòng có dòng nước ấm kỳ lạ chảy qua, Tường Vi kéo tay Tiểu Trạch chậm rãi ngồi vào bàn ăn, tấm lưng cứng ngắc, khó mà tin nhìn bàn đầy bánh mỳ nướng và sữa tươi là đồ ăn sáng do làm.

      “Ưhm… Tiểu Trạch có thích ăn bánh mỳ nướng ?”

      Hắc Diêm Tước kéo khóe miệng cách kỳ dị, có lẽ do vốn dĩ biết cách nở nụ cười, cố chấp muốn làm cho nét mặt mình hiền hòa hơn, muốn giảm bớt nỗi sợ hãi của hai mẹ con với .

      Ai ngờ___

      “Mẹ, vẻ mặt của chú bại hoại là đáng sợ.”

      Cậu nhóc vô cùng nể mặt trời đất, thành ra cảm nhận của mình.

      Kết quả là, làm cho vẻ mặt của Hắc đại nhân càng ‘đáng sợ’ hơn…

      Tường Vi hé miệng, mất tự nhiên run run lông mày, khóe miệng nở nụ cười như có như , chỉ sợ Hắc Diêm Tước trách con trai, vì vậy vội vàng lấy miếng bánh mỳ phết sốt dâu tây lên, sau đó thả vào trong đĩa của Tiểu Trạch, “Ây, mau ăn , bảo bối.”

      Như , chưa từng thấy bộ dạng người đàn ông này mặc tạp dề nấu cơm, cũng là lần đầu tiên thấy liều mạng nặn ra nụ cười, kết quả cách nào có được nét mặt mỉm cười tự nhiên, trong nháy mắt, cảm thấy dường như người đàn ông này có chút ít thay đổi, rốt cuộc điều gì làm thay đổi thái độ với hai mẹ con ?

      Mang theo ít nghi ngờ, cúi đầu phết hai lát bánh mỳ cho mình, nhàng cắn nuốt.

      Bánh mỳ rất mềm, thơm mùi nướng, có độ ấm, được phết sốt dâu tây, có mùi vị đặc biệt. ngờ làm bánh mỳ nướng cũng tệ lắm.

      “Thế nào? Ăn ngon ?”

      Hắc Diêm Tước tháo tạp dề người xuống, đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi vào vị trí chủ nhà bàn ăn, vẻ mặt chờ đợi nhìn động tác của hai mẹ con, giống như cậu bé chờ đợi tài nấu nướng của mình được chứng nhận, trong đôi mắt tràn đầy niềm hưng phấn mong đợi.

      “Ừhm… Ừhm… cũng bình thường thôi.”

      Tiểu Trạch vửa nhai bánh mỳ, vừa gật đầu cái, tựa như tiểu đại gia cho lời nhận xét, vốn định khen ngợi chú bại hoại chút, nhưng nhớ lại vị này rất hung ác, liền thôi.

      Tường Vi cúi đầu, nhìn qua ánh mắt mong đợi của Hắc Diêm Tước, lặng lẽ hít sâu hơi, hơi sợ ánh mắt của , giống như bọn họ là nhà ba người, ba xuống bếp, chờ mẹ và con trai thưởng thức. mong là mình nghĩ nhiều, biết hơn mười năm nay, thâm trầm tới đáng sợ, làm sao có thể đơn thuần như nghĩ?
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :