1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 366: Con muốn giống người xấu

      Chân mày Tiểu Trạch chợt nhăn lên, chuyển tầm mắt, nhìn chăm chú vào Hắc Diêm Tước: “À___, ra ông chính là cái thể loại bại hoại mà thầy vẫn ! Ai, sao mà hình dáng lại giống tôi thế nhỉ? Tôi rất đáng , có hư chút nào!”

      Vẻ mặt cậu nhóc toàn vẻ chính nghĩa nghiêm túc giống như cảnh sát kiểm tra người xấu, khuôn mặt tươi cười nhăn nhó, gương mặt tiếc nuối, cứ như việc hình dáng nó và Hắc Diêm Tước giống nhau, đối với nó là nỗi sỉ nhục to lớn!

      Tường Vi ôm chặt hông cậu bé, rất sợ người này lửa giận vọt lên, làm rơi Tiểu Trạch chừng, vội vàng che miệng nó: “Bảo bối, đừng nữa!”

      “Khỏi cần hỏi cũng biết ngay là tên Tưởng Diệp kia dạy ra thế này, hử?” Híp đôi mắt đen hẹp dài lại, con ngươi nguy hiểm lườm Tường Vi cái, sau đó dừng khuôn mặt bé mềm mại của Tiểu Trạch, thằng nhóc dám ghét bỏ diện mạo , chê …? Ngược lại cũng kỳ quái, thằng nhóc này hình như sợ tý nào! “Nhóc thối, con lớn lên giống ta, đây là vinh hạnh của con!”

      Gương mặt hồng hào của Tiểu Trạch có vẻ nghẹn khuất, nặn ra vẻ mặt ‘cứt ’, ngay sau đó xoay người oa oa khóc to, với tay muốn được Tường Vi ôm: “Hu..hu… mẹ ôm….”

      Đây là lần đầu tiên bế trẻ con, cốt nhục của , cũng là lần đầu tiên đối mặt với đứa trẻ khóc oa oa, biết phải làm sao! Hắc Diêm Tước khẽ cau mày, sống chết ôm chặt đứa , sống chết chịu cho nó trở lại trong ngực Tường Vi, đùa à, có thằng nhóc này, người phụ nữ này đâu khác cả, chỉ là, quen với cái mùi sữa người thằng lắm, thôi, cố quen dần vậy!

      “Hắc Diêm Tước, làm gì đấy? Tiểu Trạch khóc rồi! còn buông ra?”

      Tường Vi thấy Tiểu Trạch khóc thành mít ướt, ngay lập tức nóng nảy quát Hắc Diêm Tước, vì đứa bé, có thể từ con thỏ biến thành con cọp mẹ, đây là thiên tính của người mẹ.

      “Hu hu hu… mẹ…” Tiểu Trạch ngừng khóc, phải là trái tim rất hoảng, nó muốn nhanh được ôm mẹ…

      “Câm ngay! Nhóc thối, khóc lóc y như mấy bà thím, có còn là đàn ông nữa hay ?”

      Hắc Diêm Tước nhịn được gầm lên, biết dỗ dành người khác, tính khí cũng muốn, thằng nhóc này giống hệt với mẹ nó, khóc lóc làm tâm phiền ý loạn!

      “Hu hu hu…” càng rống lên, Tiểu Trạch càng khóc dữ, hu hu hu… biết nó khóc gì ? Trái tim là bất đắc dĩ a.

      “Hắc Diêm Tước! im ! Tôi chịu đựng đủ rồi, đối với tôi như thế cũng thôi, đằng này đối với con cũng vậy, có tính người hay vậy?” Lòng Tường Vi bị tiếng khóc của Tiểu Trạch làm cho đau lòng, trừng mắt nhìn Hắc Diêm Tước, ôm lấy Tiểu Trạch, cẩn thận từng li từng tý dùng dằng muốn đoạt lấy Tiểu Trạch từ trong ngực Hắc Diêm Tước, vừa dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây…”

      “Hu hu… mẹ, con muốn lớn lên trông giống người xấu… hu hu… mẹ đừng bỏ Tiểu Trạch lại… hu hu… Thầy ba cướp mẹ , Tiểu Trạch muốn ba cướp mẹ , hu hu…”

      Cậu nhóc vừa khóc vừa la hét, vừa bôi hết nước mắt nước mũi tèm lem lên bộ tây trang bằng sợi tổng hợp cao cấp của Hắc Diêm Tước, hoàn toàn thèm để ý tới vẻ mặt càng lúc càng xanh mét của Hắc Diêm Tước!

      “Bảo bối ngoan, mẹ bỏ lại Tiểu Trạch, ai cũng tách chúng ta ra được! Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa…” ra cậu nhóc khóc thút thít vì nguyên nhân này, Tường Vi thầm thở dài hơi, dịu dàng cười , siết chặt gương mặt xinh xắn đẫm lệ, khỏi bật cười, “Bảo bối, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở ngay đây!”

      “Tôi muốn làm thịt tên Tưởng Diệp kia! Mẹ kiếp, nhóc con, con mà còn câu thầy con trước mặt ta nữa, ta lập tức quẳng con xuống sông làm mồi cho cá!” Chẳng có bất kỳ người cha nào muốn nghe con mình phỉ báng mình ngay trước mặt! Trước đây Tưởng Diệp vì muốn đưa Tường Vi , công khai tranh giành người phụ nữ của , vì thế bị đập cho trận tơi bời, lần này, ngay cả con cũng bỏ qua!

      “Hắc Diêm Tước!” Tường Vi giận lên, nhào tới trước tóm lấy cà vạt của , dùng sức siết chặt cổ , giống hệt phần tử bạo lực, hận thể tay siết chết người đàn ông ghê tởm này!

      Tiểu Trạch thình lình rùng mình cái, ừhm, cũng phải sợ bị ném xuống sông làm mồi cho cá, mà là___

      Nhìn Tường Vi nổng nóng níu chặt cổ Hắc Diêm Tước, quên mất khuôn mặt còn chảy hai hàng nước mắt trong suốt, hai lỗ mũi còn chảy đầy nước mũi, sững sờ nhìn cảnh mẹ túm cổ ba!

      Mẹ quá đẹp, quá xuất sắc!

      “Ta cảnh cáo con, buông Tiểu Trạch ra! Nếu tôi liều mạng với !” Tường Vi tức đến nỗi mặt đỏ cả lên, trong đôi mắt có hai đốm lửa chói lọi, nếu Hắc Diêm Tước dám tổn thương cọng tóc gáy của Tiểu Trạch, liều mạng với !

      Hắc Diêm Tước cũng bị lửa giận của nàng này làm chấn động, con thỏ ngày trước, vì con trai bảo bối của nàng, biến thành con cọp mẹ, mà đối tượng liều mạng cũng vẫn là , liếc mắt nhìn Tiểu Trạch, khỏi cau chặt hai lông mày thành ngọn núi, trong lòng có chút ra tư vị gì, hiển nhiên người phụ nữ này thương tên nhóc này hơn nhiều…

      Trong ngực như bị thứ gì chặn lại, buồn buồn, yêu___ chữ này gõ vào tim , tâm linh khô khốc của như có dòng nước ấm chảy qua, hẳn là cha cũng từng có loại khát vọng như lúc này?

      Vậy mà, phản bội của mẹ làm lòng co rút đau đớn phát, sững sờ buông tay, lúc hoảng hốt, Tiểu Trạch trở lại trong ngực Tường Vi.

      “Hu u! Mẹ là giỏi!” Tiểu Trạch ôm Tường Vi, khẽ hôn chụt cái lên gò má Tường Vi!

      “Đinh” tiếng, thang máy lên tới tầng cao nhất, cửa chậm rãi mở ra, Tường Vi ôm Tiểu Trạch vốn định xông ra, chợt thấy rằng mình tới nhầm nơi, nên đưa Tiểu Trạch xuống tầng mới phải, lại bị Hắc Diêm Tước phát kéo ra ngoài!

      thả chúng tôi ra, Hắc Diêm Tước! bỏ tay ra, tôi muốn đưa Tiểu Trạch luôn!”

      Tường Vi khẩn trương kêu lên, cự lại sức mạnh của Hắc Diêm Tước, hơn nữa vì ôm chặt Tiểu Trạch, thể kháng cự dữ dội quá, chỉ có thể để mặc đẩy vào trong hành lang khách sạn dài!
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 367: Chú bại hoại

      Đây là tầng cao nhất, phòng tổng thống được sắp xếp tầng này, Tường Vi chợt có cảm giác vào hang sói, “Buông tôi ra, Hắc Diêm Tước …”

      “Chú bại hoại, chú mau buông mẹ cháu ra! Chú là người xấu!”

      Tiểu Trạch cũng giúp đỡ Tường Vi, dùng sức vỗ vào bàn tay kéo bọn họ , ông ta là người xấu, thầy chẳng sai!

      “Câm ngay, nhóc thối tha, có xấu cũng là cha con, con chính là con ta!” Hắc Diêm Tước nghiến răng, nếu phải lúc đầu cứ tưởng Tường Vi bỏ đứa con này, làm sao có chuyện điều tra chứ!

      “Con cái gì mà con! Ông tưởng QQ là nông trường trồng củ cải trắng à? Buông mẹ tôi ra, nếu tôi cho ông đẹp mặt!”

      Vốn dĩ bởi vì chú này trông giống nó tới mầy phần, nó còn hùng tiếc hùng, ai biết ông chú này chính là cái kẻ bại hoại trong miệng thầy, là tên đàn ông thối dám khi dễ mẹ, người cha xấu từ ngày còn chưa từng chăm sóc nó ngày nào, cảm tình của Tiểu Trạch với ông chú này down xuống đáy cốc rồi!

      “Thẩm Tường Vi, đây là đứa con ngoan dạy dỗ ra đấy à? Dạy nó tới chống đối tôi?”

      Mắt ưng lạnh lẽo, trong cơ thể có lửa giận biết tên và lửa dục xen lẫn nhau trào dâng, cúi người xuống, tay ôm ngang cả hai mẹ con lên___

      “A…”

      “Ơ…”

      Hai mẹ con đều giật mình! Tường Vi nhanh chóng ôm chặt Tiểu Trạch sợ cậu bé ngã xuống, nóng nảy giận dữ : “Hắc Diêm Tước, tên khốn kiếp này!”

      “Mẹ, phải là chú bại hoại này định bắt cóc chúng ta chứ?”

      Sau khi biết chắc chắn, Tiểu Trạch mới bình tĩnh lại, nơi giữa hai hàng lông mày có tỉnh táo vượt tuổi, chú bại hoại thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, tý nữa nó với mẹ bỏ chạy kiểu gì đây? Mắt quét nhìn vách tường hai bên hành lang, cũng thấy có bao nhiêu cánh cửa, phòng tổng thống tầngcao nhất đều là những phòng rất lớn, chỉ có chạy lên sân thượng hoặc chạy xuống tầng dưới, nhưng xem ra ông chú bại hoại này cũng phải là người dễ chọc, trong đầu Tiểu Trạch cân nhắc các phương pháp bỏ trốn nhanh.

      “Bắt cóc?” Hắc Diêm Tước cười lạnh tiếng, “Nếu như bắt cóc có thể khiến cho mẹ con thành hơn chút, ta đây cũng ngại dùng thủ đoạn này!”

      xong, ôm chặt Tường Vi nhanh chóng bước tới phòng tổng thống, ngoài cửa có hai phục vụ xinh đẹp của khách sạn đứng phục vụ, vừa thấy Hắc Diêm Tước liền lập tức cung kính cúi người chào, “Chào mừng ngài tới nghỉ, tổng tài tiên sinh.”

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, ý bảo họ mở cửa. May sao chỗ này là địa bàn của , chứ nếu tự dung có thêm người Ả rập Saudi nữa, phát khùng lên mất!

      Sau khi cửa phòng tổng thống được mở ra, Hắc Diêm Tước ôm Tường Vi, Tường Vi ôm Tiểu Trạch, lúc ba người quái dị này vào chiếm giữ gian phòng, Tiểu Trạch đột nhiên vươn bàn tay bé, thình lình cái miệng gửi nụ cười, nhếch môi, cười mỉa.

      “Ôi, chị là xinh đẹp quá!”

      Bàn tay tiện đà vuốt qua hai má phục vụ, bộ dáng tên nhóc cực kỳ giống tiểu sắc lang, vẻ mặt lưu manh!

      phục vụ nọ lập tức bị nụ cười đáng hồn nhiên của Tiểu Trạch làm cho mê đảo, nhưng ngại vì Hắc Diêm Tước ở đó, dám lên tiếng, nhưng Tiểu Trạch đứa làm cho người ta vui vẻ, bất kể gặp ai đều nhịn được muốn thương từ trong lòng!

      “Thằng oắt, mới mấy tuổi mà ngang nhiên đùa giỡn phụ nữ?”

      Hắc Diêm Tước nhướn mày, ôm chặt hai mẹ con đưa vào phòng, phục vụ thức thời đóng kỹ cửa phòng, lưu luyến rời nhìn theo Tiểu Trạch.

      “Hi! CHị xinh đẹp gì ơi, tẹo nữa em tới tìm chị chơi!”

      Gương mặt Tiểu Trạch cười cười, cái miệng y như được bôi mật!

      Cạch cạch, cho tới khi cánh cửa bị đóng lại.

      Hắc Diêm Tước bước tới chiếc sofa lớn, lúc này mới buông Tường Vi xuống, đôi mắt bén nhọn liếc nhìn Tiểu Trạch cái, lạnh lùng khạc ra bốn chữ, “ năng ngọt xớt!” Thằng nhóc này giống !

      Lúc này Tường Vi mới thở phào nhõm, đỡ Tiểu Trạch ghế sa lon thẳng lên, cơ thể mềm mại tựa lưng vào sô pha, thu hồi nụ cười, bưng lấy gương mặt Tường Vi, “Mẹ, đừng sợ, cứ cho là chú bại hoại bắt cóc chúng ta, con cũng nhất định tìm được cách cứu mẹ ra!”

      “Uhm, Tiểu Trạch biết nghe lời, mẹ ôm cái nào, mẹ để Tiểu Trạch bị thương tổn.”

      Tường Vi đưa mắt nhìn Hắc Diêm Tước “ tóm hai mẹ con chúng tôi tới đây, rốt cuộc là định làm gì đây?”

      “Làm gì?” Hắc Diêm Tước hừ lạnh, bắt đầu tháo cái cà vạt xiết chat cổ ra, lửa đốt trong cơ thể phừng phừng, nhưng mà có thằng oắt này ở đây, co muốn nhào sang, cũng phải e ngại, “Tôi rồi, kỳ hạn tháng, tôi chỉ cho tháng! vượt hạn sáu ngày, mà kiên nhẫn của tôi có hạn thôi!”

      gả tôi mà, phải sao? Lúc ác độc gả tôi cho Alva, nên nghĩ được rằng, tôi có bất kỳ lý do nào để chung đụng gì với đồ điên nhà nữa! lại còn chạy tới cho nổ cung điện của người ta! Nếu phải quốc vương Saudi là người tốt, tôi biết gặp phải chuyện gì đâu! muốn mất thêm nhiều thủ hạ nữa mới chịu dừng tay hả?”

      Tường Vi buông Tiểu Trạch ra, đứng lên lý với , áy náy với quốc vương Saudi, cho dù ngài ấy có nguyện ý nhận làm con nuôi nữa, cũng thể làm gì khác hơn là từ chối, có cách nào gây thêm phiền toái cho người ta, biết Hắc Diêm Tước mà chưa đạt được mục đích dừng tay, có số việc, cần chính bản thân phải đối mặt!

      “Cuối cùng có gả sao? phải lúc cuối tôi lôi còn gì? phải cuối cùng tôi còn cho kỳ hạn tháng à? còn thái độ cái gì? Niệm tình bỏ trong hai tháng tôi bị thương, chuỗi mưu của nhà họ Thẩm muốn hãm hại tôi… tôi cũng so đo nữa, còn muốn thế nào?”

      giận dữ mắng mỏ, cũng ràng mình gì nữa, tóm lại muốn buông người phụ nữ này ra, chỉ đơn giản như vậy!

      “Bây giờ phải là tôi muốn thế nào, mà là định thế nào đây? Dù sao phải đạt được mục đích ư? Lính đánh thuê bị thu lại hết rồi, bọn tôi tạm thời cũng thấy tăm hơi, cái hộp gấm gì gì đó muốn, quốc vương bệ hạ cũng đưa cho , đó phải là điều kiện gả tôi cho Alva sao? Bây giờ đạt được cả rồi, phải là tôi hỏi , còn muốn thế nào?”
      Last edited by a moderator: 28/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 368: Vật thể nguy hiểm

      Ngẫm lại những chuyện đả thương người khác mà từng làm, là ba ngày ba đêm cũng kể chưa hết, dường như cả đời đều lớn lên ở dưới bóng tối của , vẫn còn sống đến giờ này, là đại hạnh trong bất hạnh, có thể cầu xin thương xót hay , hãy thả mẹ con hai người ra, để họ trở lại cuộc sống yên bình như trước?

      “…” Phiền não gãi đầu cái, trong lúc nhất thời Hắc Diêm Tước cứng họng, Tường Vi , mục đích của đạt được, nhưng đáng chết, “ phải như thế! …”

      ra rằng, cầu muốn làm vương phi, là do Alva đề nghị, cũng chỉ là… Thuận theo đó mà tương kế tựu kế thôi! Nhưng cũng có cách nào phản bác lại, dù sao cũng ngăn chặn, có chút thẹn quá hóa giận, “ phải bây giờ cũng êm đẹp đứng đây sao? cũng đâu có gả ! còn ý kiến cái gì? Đúng là đồ đàn bà phiền phức!”

      lầm bầm mấy câu, hơi ngượng tránh ánh mắt , sao thế nhỉ? Sao phải sợ lên án?

      “Nếu chê tôi phiền, vậy xin thả tôi ra! Tôi thấy mình cần thiết ở đây chuyện tiếp với nữa!” Xoay người, Tường Vi thuận thế ôm lấy Tiểu Trạch ghế sa lon, muốn ra khỏi phòng tổng thống.

      có lệnh của tôi, có ai thả các người ra ngoài đâu!” Cho nên, cũng thèm chặn lại, chỉ thản nhiên lên tiếng, bắt đầu cới nút áo tây trang, da thịt cơ thể cũng bắt đầu cháy lên, người đàn bà Mỹ Nhi chết tiệt kia, chắc chắn bỏ ít nhiều thuốc kích thích vào đồ uống của , chó ! Tối nay cơ hội tìm phụ nữ giải tỏa cũng có nữa!

      Chợt, ánh mắt nhìn Tường Vi vẩn đục lên, động tác cởi cúc áo bất tri bất giác cực kỳ gợi tình.

      “Hắc Diêm Tước! Tóm lại muốn sao đây?”

      Tường Vi nhịn được lên tiếng, gắt lên!

      “Mẹ, theo con thấy, có lẽ chú bại hoại này là có mưu!” Tiểu Trạch thò đầu ra từ bả vai Tường Vi, tay chống cằm, đưa mắt nhìn từ đầu tới chân Hắc Diêm Tước!

      Bỗng, cậu nhóc như là phát ra kinh thiên vùng đất mới, hai con mắt tròn xoe đen như mực nhìn chằm chằm, liếc liếc dưới mấy cái, cuối cùng dừng mắt chỗ nào đó người Hắc Diêm Tước!

      “Ôi ôi ôi! Mẹ, quả nhiên con đoán đúng! Trong quần chú ta có cất giấu vật thể !”

      Ách___

      Ánh mắt Tường Vi theo lời Tiểu Trạch nhìn sang nơi đũng quần , lập tức hiểu ngay là xảy ra chuyện gì, gương mặt lập tức gỏ lên, vội vàng quay sang nhìn Tiểu Trạch, hơi thở yên, “Hắc Diêm Tước, rốt cuộc làm gì vậy hả?”

      Từ trước tới nay luôn biết nhu cầu tình dục của người đàn ông này rất dồi dào, những năm qua, số lần muốn , hẳn là dưới N lần, nhưng mà lúc này___ con trai còn ở đây! Thế mà chẳng chút kiêng kỵ ngang nhiên nổi phản ứng? Cũng quá là mù quáng !

      Hắc Diêm Tước cúi đầu, nhìn thứ đứng thẳng dâng trào trong đáy quần mình, lửa dục kiềm chế được, dường như muốn phá cả quần ra!

      Tệ , căn bản là còn khống chế nổi cơ thể mình, bị mất mặt ngay trước con trai, nhất thời sắc mặt khó coi!

      “Đáng chết, tôi tắm trước! Lúc trở lại tính xổ với các người!”

      xong, che đũng quần nhếch nhác vọt vào nhà tắm, tìm được cách dập lửa chỉ có thể dựa vào nước lạnh để giải quyết, Ưhm, là tổn hại…
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 369: Ngọn lửa sao dập nổi


      Sau khi Hắc Diêm Tước tức tốc tắm, Tường Vi đưa Tiểu Trạch nhanh chóng tìm cách trốn , nhưng mà đúng như lời , lối ra duy nhất ở đây là cửa chính, mà cửa chính khóa rồi, bọn họ có cách nào gọi người bên ngoài mở cửa, tới chỗ cửa sổ, đưa mắt nhìn qua, giống hệt như vách đá kinh người, nếu mà ngã xuống chắc chắn chết tươi!

      Tất cả cửa sổ đều là đường chết, nên làm sao đây, lần nữa trở lại ma trảo của sao?

      ôm Tiểu Trạch vào phòng ngủ, khóa chặt cửa!

      Nhớ lại những năm kia chịu ngược đãi, nhớ lại ngày còn bé bị cha quất roi, Tường Vi khỏi ôm lấy Tiểu Trạch mà phát run lên! thể tưởng tượng được nếu mang theo Tiểu Trạch là tình cảnh như thế nào!

      rất sợ Hắc Diêm Tước cũng quất roi Tiểu Trạch, rất sợ Tiểu Trạch theo chịu hết mọi lăng nhục và ngược đãi!

      “Mẹ, có phải mẹ rất sợ chú bại hoại ?” Cậu bé dường như nhận thấy nỗi sợ hãi của mẹ mình, ôm mặt Tường Vi lên, nhướn mày lo âu hỏi.

      Tường Vi gật đầu cái, sau đó lại lắc đầu: “Mẹ sợ ta làm con bị thương, mẹ dám chắc ta dùng những thủ đoạn hay mưu gì, quen biết ta, là tai nạn lớn nhất đời này của mẹ…”

      Chỉ cần nhắc tới người đàn ông này, dù chuyện cách bình tĩnh như nước hồ mùa thu cũng dậy sóng biển, để lại nỗi ám ảnh quá nặng trong lòng , hễ có gió thổi cỏ lay, liền như chim sợ cành cong, quá sợ hãi cái tính buồn vui thất thường của , quá sợ tàn nhẫn thô bạo của !

      “Mẹ, cái chú bại hoại đấy là ba con sao?”

      Cậu bé hỏi nghiêm túc, tối nay nó mới biết ba nó còn sống, cũng mới biết ba nó đúng y như lời thầy , là người xấu, nhưng… Tâm hồn bé của nó có chút xúc động, ba mang tới cho nó cảm giác, hề giống những người khác, khác ở chỗ nào, nó cũng được. Rất kỳ lạ, mặc dù người kia là ông chú bại hoại, nhưng nó ghét, có điều chú ấy đối xử với mẹ nó cùng hung cực ác (hung ác hết mức).

      Khẽ thở dài hơi, Tường Vi gật đầu cái, đôi mắt sáng chói nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy của Tiểu Trạch, dịu dàng và bất đắc dĩ , “Mẹ muốn lừa gạt con, cha con có lựa chọn nào khác, mặc dù ấy bại hoại, nhưng là ba con.”

      Thấu hiểu gật đầu, Tiểu Trạch dường như hiểu được cái loại cảm giác lựa chọn nào khác mà Tường Vi vừa , gật đầu cái: “Mẹ đừng đau lòng, Tiểu Trạch ôm mẹ. Từ khi Tiểu Trạch còn , biết ba là cái loại bại hoại rồi. Bởi vì mỗi lần con hỏi ba là ai, mẹ đều chảy nước mắt, những người khiến mẹ chảy nước mắt, đều là kẻ bại hoại!”

      nhịn được bật cười, Tường Vi thở dài nơi đáy lòng, là hết cách với đứa trẻ này rồi, mặc dù có lúc ngốc ngếch, nhưng nhất định cũng rất nhạy cảm, rất biết chăm sóc, thấu hiểu cố hết sức hỏi những chuyện làm đau lòng, nhịn được ôm Tiểu Trạch tới bên giường, Tường Vi dịu dàng , “ là bảo bối ngoan của mẹ, yên tâm , nhất định mẽ để kẻ bại hoại kia khi dễ Tiểu Trạch.”

      Rầm rầm rầm___

      Bất chợt, chặp tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, tiếp theo là tiếng quát lạnh lùng vọng vào từ ngoài cửa: “Mở cửa! Người phụ nữ kia, muốn tôi xông vào ra đây ngay cho tôi!”

      “Mẹ, chú bại hoại tới rồi!”

      “Đừng sợ, Tiểu Trạch ngoan.” Tường Vi ôm chặt cậu bé, nhìn cánh cửa bị Hắc Diêm Tước làm rung động, , “ đừng có hù dọa trẻ con nữa, , rốt cuộc muốn thế nào?”

      ra đây, hay tôi vào đấy? chọn !” Hắc Diêm Tước ở ngoài cửa trầm giọng , trong giọng có chút thở dốc hỗn loạn.

      “Mẹ, xem ra tên này khó đối phó đây.” Tiểu Trạch giọng .

      “Tôi ra, cũng đừng có vào! Có chuyện gì để trời sáng hãy , tôi muốn ôm con ngủ!” Tường Vi hơi khẩn trương đáp lại, bất kể là ra hay vào đều phải là lựa chọn tốt, thà cứ như vậy ngây ngô, bình tĩnh vượt qua đêm, để Tiểu Trạch được ngủ ngon giấc, để sáng sớm mai hãy chuyện.

      được!” nguội lạnh cự tuyệt.

      Rầm rầm rầm__

      Cánh cửa lại bị đập, từng tiếng từng tiếng đinh tai nhức óc, dường như muốn truyền tải lửa giận khủng khiếp của , thể tóm lấy người phụ nữ này!

      “Hắc Diêm Tước___”

      Che lỗ tai Tiểu Trạch lại, sợ cậu bé bị dọa, Tường Vi thể làm gì khác hơn là vội vàng quát , “ dừng tay cho tôi! Tôi lập tức ra ngoài!”

      Quả nhiên, tiếng đập cửa cũng lập tức dừng lại, Hắc Diêm Tước ở ngoài cửa khẽ gật đầu, “ đấy, 5 phút, tôi cho 5 phút, sang phòng tôi!”

      xong Hắc Diêm Tước ủ ê cất những bước chân ướt át tới gian phòng khác, trong ánh mắt thoáng qua tia sáng vẩn đục, hai gò má ửng hồng, nước giọt từ đỉnh đầu lăn xuống, đáng chết, tắm cũng dập tắt được lửa dục trong người !

      “Mẹ, mẹ định sao? Chú bại hoại rất hung dữ…” Tiểu Trạch lôi kéo áo choàng Ả-rập lớn của Tường Vi, ánh mắt nhìn lo lắng, muốn mẹ .

      “Ngoan, bảo bối, mẹ hiểu rất tính chú ấy, ai dám làm theo lời chú ấy, mẹ muốn cơn giận của chú ấy hại tới con.” Mím môi, nở nụ cười đắng chát.

      thôi níu lấy tay áo Tường Vi, Tiểu Trạch kêu, “Mẹ, con với mẹ.”

      Lắc đầu cái, Tường Vi hôn cái dịu dàng lên trán Tiểu Trạch, sau đó ôm nó lên giường, đắp kín chăn, vuốt trán nó, êm ái , “Ngoan, ngủ , đừng lo cho mẹ.”

      “…”

      Nghe lời nhắm mắt lại, Tiểu Trạch là đứa trẻ rất ngoan rất hiểu chuyện, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho mẹ, nhưng mẹ bảo nó ngủ, nó ngoan ngoãn ngủ.

      “Ừ, ngủ ngon, bảo bối của mẹ.”

      Lo lắng trong lòng lơ lửng, biết nên đối mặt thế nào với người đàn ông từng tổn thương vô cùng sâu, chợt cảm thấy bi ai, liệu cả cuộc đời này có thể thoát khỏi số phận thê lương này hay ?

      nhàng ấn cái hôn lên trán Tiểu Trạch, lúc này Tường Vi mới lưu luyến nỡ mà ra khỏi căn phòng, nhàng đóng cửa lại, tới phòng Hắc Diêm Tước …








      Last edited: 5/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 370: xin lỗi, biến em thành tổn thương em (1)

      Khi Tường Vi nhàng bước vào cửa phòng, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn sâu kín chăm chú nhìn, dường như giống hệt lần gặp gỡ đầu tiên, năm đó, cũng gặp dưới tình huống như thế!

      Cả căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, u ám như nơi ở của linh hồn!

      tựa lưng vào đầu giường lớn, lồng ngực lõa lồ, tấm chăn bằng loại tơ cao cấp tùy ý bao trùm lên phần eo gầy gò trở xuống, cơ thể trần trụi, cái cổ màu đồng săn chắc còn đọng nước, những giọt nước trong suốt, tràn đầy gợi cảm.

      Ngón tay thon dài là kẹp điếu thuốc lá, nhàng từ tốn hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ trong phòng, mùi vị nicotin thoang thoảng!

      Đôi tròng mắt đen hẹp dài phát sáng, trong đôi mắt cất giấu dã tính sâu lường được, khẽ nheo lại, chăm chú nhìn Tường Vi giống như đợi con mồi đứng sừng sững chỗ cánh cửa, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng trần trụi.

      Giờ phút này, giống hệt con báo cực kỳ nguy hiểm!

      “Tới đây!”

      Giọng trầm thấp hơi khàn khàn, lộ ra đè nén khác thường, hơi cong khóe miệng, kéo lên đường cong tà ác, nhưng lại mâu thuẫn rất ưu nhã!

      Trong nháy mắt hít thở thông.

      “Có lời gì ở đây cũng được rồi.” Tường Vi giọng thở dài , giống như trí nhớ kiếp trước, mực muốn cất giấu trong đầu óc, đau đớn ngày hôm qua còn ràng đến thế!

      “…” Quệt miệng cách thiếu tự nhiên, trong mắt thoáng qua tia khó chịu, lửa dục trong cơ thể vốn thể nào dập tắt được, nhưng thể mở miệng cầu xin người phụ nữ này giúp giải quyết, cắn răng, lạnh nhạt thốt ra, “Tôi bảo tới đây! Đừng ép tôi nhắc lại lần thứ ba!”

      lạnh nhạt của như cái đinh, hung hăng đóng vào ngực , cái kiểu la hét bá đạo và điên cuồng quen thuộc tới mức nào, mỗi nhịp hít thở cũng đều đau đớn, số đinh tích trữ trong ngực , lâu dần, chỉ có thể để mặc gây đau, rút ra ngược lại còn mất mạng.

      Có lúc nhẫn nhịn là do tình thế ép buộc mà phải là mềm yếu. Khi cất bước chân, đau lòng từng bước từng bước tới chỗ , đó phải là mềm yếu, biết rằng khi điên lên có hậu quả như thế nào, chỉ có thể nhịn , mà nhẫn nhịn là do có động cơ! Giống như có thể nhịn tàn bạo của vì nhiều lý do khác.

      Lẳng lặng bước tới bên giường , lạnh nhạt đáp lại, trong giọng thoáng qua chút giễu cợt, “Tôi tới rồi, Hắc tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài có chỉ thị cao cấp nào ạ?”

      Chợt, vung tay, ôm xiết Tường Vi vào trong ngực, hơi thở dày nặng, đói khát khó chịu nghiêng người giữ ổn định cổ Tường Vi, hít vào sâu hương thơm của , lửa dục trong cơ thể khát vọng tìm đường ra, nhịn đủ lâu, nhiều thêm giây nữa, phát điên lên mất!

      “Ưhm… Hắc___”

      Tường Vi bị đột nhiên dùng sức mạnh làm cho sợ, chịu nổi nóng nảy hôn mút, cơ thể nóng, nóng đến nỗi dường như làm đau , cái cổ màu đồng cũng bắt đầu ửng hồng từng mảng , nhưng ___ làm giận!

      chưa bao giờ ngừng những hành động cầm thú, từ đầu tới cuối, bất cứ lúc nào, đều thích gì là làm, chút kiêng kỵ xâm phạm !

      Mạnh mẽ dây dưa trong vòng xiềng xích của , Tường Vi giận giữ dãy dọn: “Hắc Diêm Tước! … Tên cầm thú này!”



      Chương 371: xin lỗi, biến em thành tổn thương em (2)

      Trong đôi mắt trào lên ngọn lửa tức giận, quá đáng! Đứa còn ở đây, cho dù e ngại Tiểu Trạch bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào và bắt gặp, nhưng rất e ngại!

      Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi cái, lúc này có cảm giác buồn thảm, mệt mỏi và khổ sở, muốn nhìn đôi mắt sạch tinh khiết của lâu thêm, nhưng làm sao khống chế được nỗi cuồng loạn trong cơ thể mình, dục vọng cồn cào gào thét, tim cũng phẫn nộ gào thét, chỉ muốn , có thể đừng hay

      Tường Vi từ đầu tới giờ luôn run rẩy, nóng rực làm cho hoang mang trầm trọng___

      “Tôi còn là đồ chơi của nữa, buông tôi ra, Hắc Diêm Tước!”

      Lời lạnh lẽo rít lên từ hai hàm răng, mỗi lần hạ nhục đều in lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng , đến nỗi giờ đây mỗi đụng chạm của , đối với , đều gây ra phản xạ có điều kiện, đau xé lòng!

      Chỉ có thoát , mới có thể quên loại đau đớn này, mỗi khi tới gần, sao hít thở nổi!

      ! buông! buông, Vi… …”

      Trong giọng khàn khàn vẩn đục của có nỗi khát vọng, muốn ít những lời mềm mại với , lại sao ra lời được, ôm lấy , ngón tay lướt qua bờ vai tinh tế của Tường Vi, tìm tới khóa kéo bên người Tường Vi, nhàng kéo xuống dưới, cái thanh từng rất là tàn khốc trong quá khứ giờ đây dường như có pha thêm chút ngọt ngào êm dịu…

      muốn lột ngay cái bộ quần áo Ả-rập làm ngứa mắt cả đêm nay ra ngay, muốn nhìn da thịt trắng nõn từng chút từng chút lộ ra từ trong chiếc áo trắng, tuột đến cuối, nhìn cơ thể trắng nõn khít khao nhu nhược này, xương quai xanh tinh xảo tới mức biết miêu tả bằng lời nào, chất giọng thanh thúy như trẻ , làm cho người ta nhịn nổi mà muốn bộc phát kích động…

      Đây thực người phụ nữ vô cùng gợi tình!

      nắm lấy tay , đưa lên sờ soạng da thịt mình, đầu ngón tay mát lạnh của lập tức như hòa tan cái nóng của , muốn cho biết, muốn buông tay, chỉ vì là phụ nữ họ Thẩm, hơn thế là, cùng vượt qua bao nhiêu năm như vậy, có biết bao nhiêu chuyện, có biết bao nhiêu lệ thuộc, hoặc là có biết bao nhiêu tình cảm mà chưa bao giờ được cảm nhận.

      giọt lệ lăn dài gò má Tường Vi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ngắm gương mặt đổ mồ hôi ròng ròng của người đàn ông, giống y như được điêu khắc, sống lưng lại đĩnh đạc cứng rắn, cho tới khi bị tóm lấy, áp vào ngực , nóng bỏng rừng rực, nước mắt khỏi trào ra__

      “Cuộc đời tôi, bắt đầu từ lúc 10 tuổi, bị nắm trong tay, hoàn toàn có chính mình, hoàn toàn có tự do, sống dựa vào cho tới bây giờ… trong trí nhớ của tôi, lạnh lẽo và tàn khốc, là ác ma trong lòng tôi, tôi có cách nào sợ hãi, nhờ có Tiểu Trạch, tôi mới ao ước có cuộc sống yên bình, cách duy nhất có được yên bình, là tránh xa , nhưng vì sao, luôn luôn chịu buông tha? Hận bao nhiêu năm rồi, thấy mệt sao?”

      Lời êm ái của , có cả lạnh nhạt đau đớn, từng câu từng chữ gõ vào tim , kích thích từng chút dậy sóng, sợ lên án, chợt, xiết chặt , giọng khàn khàn thở hổn hển nói___

      “… Nếu như , buông bỏ được những thù hận kia, cũng bỏ được em, nhất định em cảm thấy rất mâu thuẫn, muốn em mất, nhưng lại nhịn được muốn làm em đau, rất muốn tìm được cách chung sống hòa bình cùng em, nhưng mà… dường như rất thiếu sót, nghĩ muốn thân thể em, muốn…”

      Đét!

      cái tát thưởng lên mặt , đánh gãy lời .

      Tường Vi lắc đầu cái, rút tay từ trong tay ra, lần nữa khoác quần áo lên vai, khóe miệng khẽ cong nụ cười nhạt ràng, “ muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có thân thể tôi.”

      Nhờ tát này, đầu óc hỗn độn của tỉnh táo lại trong chốc lát, lần này, tức giận, ngược lại tỉnh táo hơn, chuyển mắt ngưng nhìn đóa Tường Vi nở rộ trước mắt, màu trắng thuần khiết dưới ánh đèn lờ mờ bồng bềnh như tiên, khuôn mặt thon yếu ớt lại quật cường, đôi mắt đen láy sáng chói, long lanh có nhàn nhạt buồn khổ…

      thanh nghẹn lại trong cổ họng, khổ sở hít sâu hơi, dục vọng hành hạ và tâm trạng đau đớn đan xen vào nhau, đưa tay lên, muốn ôm vào trong ngực lần nữa, lại bị tránh thoát, cắt răng, khẽ quát___

      “… khổ…” Nhịn khổ!

      kịp nữa rồi…” Tường Vi buồn đau thốt lên, Tường Vi xoay người, nhanh chóng bước tới bên cửa, sợ chỉ dừng lại giây thôi, xảy ra những chuyện trở thành nỗi hành hạ và căm hận vô tận!

      “Trở lại!” Khóe mắt đỏ lên! Sợ rằng lần này , vứt bỏ, cần , cần

      “A… Hắc Diêm Tước! Dừng tay…”

      Rầm!

      Cánh cửa nặng nề đóng sầm, khóa lại!

      điên cuồng ôm vòng eo mảnh khảnh của , tay ôm , nhanh chóng trở lại giường, giây sau lập tức nhào vào , cuồng liệt hôn !

      “Hắc Diêm Tước… Đừng chạm vào tôi! Tôi hận …. Tôi hận …”

      gào thét, cuối cùng vẫn là vụn vỡ, bao giờ tìm được cách chung sống hòa bình, có lẽ từ khi sinh ra ông trời định là kẻ thù của nhau! Sợ hãi và thù hận, cho tới giờ vẫn luôn là cái bóng theo sát, trừ hai thứ này, còn có thể mong đợi thứ gì khác?

      “Mời … cho tôi…”

      Đau lòng gian nan nặn ra mấy chữ, giống với trước đây, giây phút này, nỗi hận của cũng sao khiến vui vẻ, ngược lại là khổ sở!

      Đến lượt hận rồi sao? Ha, thế giới này mỉa mai !

      Cơ thể run rẩy, lửa nóng dục vọng hoàn toàn đốt cháy hết mọi tế bào não!

      thể suy nghĩ được nữa, ra muốn , muốn thân thể , còn muốn cả trái tim , câu sau lại bị cát tát của cắt đứt, có dũng khí lần thứ hai, cũng như có dũng khí để cho chạy trốn lần nữa, nỗi căm hận khắc sâu vào xương tủy trong quá khứ, dường như càng ngày càng phai nhạt.
      Last edited: 12/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :