1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 361: Giống với người xưa

      Hắc Diêm Tước cau mày, hiểu tại sao bé này lại hỏi như vậy: “Chẳng lẽ cũng họ Hắc?”

      ta lắc đầu cái, “À, phải, tôi họ Nhạc. Ha ha, tôi có người bạn học họ Hắc.”

      “Nhạc?” Cái họ này càng khiến Hắc Diêm Tước nghi ngờ hơn, nhưng dung mạo ta lừa được người khác, rất giống Nhã Ca, cho cái cảm giác như trở về 18 năm trước, bỗng nhiên hỏi: “ bao nhiêu tuổi rồi?”

      “18.” ta bưng ly rượu lên, chạm cốc với Hắc Diêm Tước, mỉm cười uống.

      “18? Cha mẹ đâu?”

      nhíu mi, đời có chuyện trùng hợp tới như vậy ư? Chẳng lẽ bé này là con riêng từ năm đó của Nhã Ca và Diệu Tư? Chuyện của Nhã Ca và Diệu Tư năm đó, cũng ràng nội tình cho lắm, từng là bạn học chơi rất thân với trai, những cũng biết ràng chuyện xảy ra giữa Nhã Ca và Diệu Tư, nhất là Nhạc Tín Dương, cứ mực chắc chắn rằng Diệu Tư phản bội Nhã Ca.

      Đúng vậy, năm đó trong bài thơ Diệu Tư viết cho , với rằng ấy phải vợ của Thẩm đại lão gia, cũng chính là mẹ của Tường Vi, cho nên Tước luôn chắc chắn Diệu Tư phụ Nhã Ca.

      Nhưng qua điều tra của , Nhạc Tín Dương từng thu của Thẩm lão gia khoản tiền, để chia rẽ Diệu Tư và mẹ của Tường Vi, gián tiếp tác hợp cho hôn nhân của Diệu Tư và Nhã Ca. gần như có thể khẳng định, trai cưới Nhã Ca, nhất định có quan hệ với bé tên Niệm Tư này, nhưng tất cả những chuyện này tan thành mây khói cùng với cái chết của ấy.

      Tất cả mọi thù hận, hồi báo thay nhà họ Hắc, chỉ trừ đóa Tường Vi này, theo bản năng mình, loại trừ khỏi gia phả nhà họ Thẩm, người phụ nữ ấy sinh đứa trẻ cho , tính ra , cũng là người nhà họ Hắc ?

      đà điểu nghĩ vậy (Đà điểu: Lối dụ, ý chỉ trốn tránh), dường như nghĩ vậy thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.

      “Bố tôi vẫn khỏe mạnh, tôi nghe ông , mẹ tôi mất từ khi tôi còn .” mặt ta xẹt qua nỗi buồn thương nhè , ngay sau đó cười tiếng cho qua, cảm thán : “Nhưng mà cũng sao, tôi rất là lạc quan, cho dù có mẹ, phải là vẫn còn ba thương tôi hay sao?”

      Khóe miệng Hắc Diêm Tước cong lên thành nụ cười lạnh, bắt đầu nghi ngờ người cha trong miệng ta liệu có phải là Nhạc Tín Dương hay ?

      Nhưng mà, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại có vẻ giống như con Nhã Ca?

      “À, còn tuổi mà chạy tới đây uống rượu là rất nên, biết ?” luôn đối xử với người khác rất lãnh khốc, nhưng tại dung mạo ta giống Nhã Ca, làm cho khỏi gà mẹ nhiều mấy câu.

      “Ha ha, chú à, phải là chú quan tâm tôi chứ? Mới vừa rồi tôi có nghe người phục vụ chú bị thất tình! bó tuổi rồi còn chơi trò thất tình, chú kém quá !” cười khanh khách, do cồn rượu mà hai gò má ta đỏ ửng lên.

      “Tôi… chết tiệt, đừng có mà nghe tên kia linh tinh!”

      Đáy mắt thoáng qua tia nhếch nhác, trong lòng sâu sắc hiểu rằng, chỉ có Thẩm Tường Vi mới là người được đối xử đặc biệt nhất. Người phụ nữ ấy và Nhã Ca mang tới cho cảm giác hoàn toàn khác biệt, phải là chất phác ấm lòng người, thậm chí từ rất lâu, luôn khiến đau lòng, khổ sở, căm hận, có thể kích động những cảm xúc tiêu cực của , có thể khiến nếm trải tận cùng hỉ nộ ái ố (vui, buồn, mừng, giận) nhưng biết từ khi nào, cẩn thận lạc mất hồn vía mình.

      “Ha ha…” Tiếng cười như chuông bạc bật ra từ miệng , thanh thúy và sáng ngời, “Bộ dáng của ngài, làm cho tôi nhớ tới cha tôi, ông ấy cũng thường có bộ dạng lạc hồn lạc phách, thường hay thầm bên tai tôi, mẹ tôi là người phụ nữ như thế nào, tôi nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng sắp chai rồi.”

      Rượu, là làm người ta đau lòng, Thẩm Tường Vi được nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của , mặc dù chịu thừa nhận rằng có thất hồn lạc phách, nhưng tới Saudi hai lần, đều từ chối gặp ! Người phụ nữ này, là muốn mở óc ra, xem bên trong được cấu tạo bằng cái thứ logic gì!

      chịu xuống nước rồi, đích thân tới nhận hai mẹ con, còn muốn thế nào nữa?

      Vất vả lắm thù hận trong lòng mới yên ổn lại, chỉ mong cho tất cả đều thành mây khói trôi qua, nhưng người phụ nữ này biết rằng chuẩn bị cho cuộc sống chung tốt đẹp cho hai người sao?

      “Cha tên gì?” uống ngụm rượu, thuận miệng hỏi.

      “À, ha ha, ngài biết cha tôi sao?” uống ngụm rượu, mặt lơ lửng hai rặng mây hồng, vô cùng dễ thương.

      khỏi làm Hắc Diêm Tước chói mắt, quá giống, ngay cả nụ cười, ngay cả say rượu cũng giống thế này! hơi hoảng hốt, màn năm ấy Nhã Ca say rượu hấp dẫn chợt thoáng qua trong đầu óc, khi đó, tên tiểu tử khí huyết bừng bừng, cảm thấy Nhã Ca là người phụ nữ rất độc đáo và có ý vị, dù sao Nhã Ca cũng hơn tới 9 tuổi!

      Cái mùi vị trẻ tuổi khinh cuồng đó lại trở lại trong đầu óc, nhìn Niệm Tư nở nụ cười vui vẻ, híp đôi mắt đen hẹp dài lại, khạc ra ba chữ : “Nhạc Tín Dương!”

      “Ầy, chú biết cha tôi hả?” Vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó cười khanh khách, với tay lấy ly rượu đưa cho Hắc Diêm Tước.

      Khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong, quả nhiên là Nhạc Tín Dương kia ở sau lưng giở trò quỷ! Niệm Tư rốt cuộc là con ai, nhất định điều tra ràng.

      “Ưhm, quen lắm, nhưng chưa từng nghe thấy Nhạc Tín Dương có con lớn thế này rồi.” Đây là lời , với lại chưa từng nghi ngờ Nhã Ca có người đàn ông nào khác ngoài trai.

      “Trước đây tôi luôn học tập ở , gần đây mới trở lại.” Khi ta cười lên, dịu dàng động lòng người, “Có lẽ tại vì quen biết cha tôi, hiểu tại sao, tôi có cảm giác rất thân thiết với ngài, rất hân hạnh được quen biết ngài! Chú Hắc, chúng ta cạn ly nhé!”

      “Chú Hắc?” chau mày, có ý phê bình kín đáo, bé này đâu có kém Tường Vi mấy tuổi? Cách xưng hô này thực làm cho thiếu tự nhiên, nhưng nếu ta là con của Diệu Tư, gọi là chú cũng quá đáng. Mím môi gật đầu cái, nâng cái ly lên: “Cạn ly!”

      Cứ như vậy, Niệm Tư đột nhiên xuất , khiến cho tình cảm rối rắm giữa Diệu Tư, Nhã Ca và mẹ Tường Vi, lại lần nữa in dấu vào tâm trí Hắc Diêm Tước, chỉ là, có quá nhiều tâm tư suy nghĩ những cái này, Thẩm Tường Vi cũng đủ làm đau đầu rồi!
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 362: Gặp nơi ngã rẽ (1)

      Do mấy tháng trước, buổi họp báo của kim cương ‘hồn’ xảy ra trộm cắp, giờ đây bộ phận an ninh nghiêm chỉnh đợi lệnh, buổi họp báo lần này tuyệt thể để xảy ra bất cứ sai sót nào!

      Vì vậy, lần này kim cương ‘hồn’ đặc biệt cẩn thận, chẳng những mời hơn nghìn công an ấp núp, còn kinh động tới cả cảnh sát, cầu cảnh sát phái nhân lực tới trợ giúp.

      Bữa tiệc hoa lệ chính thức mở màn.

      Hắc Diêm Tước nhận lời mời của Hà công tử, xuất trong buổi họp báo tối nay. Vốn định nhã nhặn từ chối, gần đây cũng chẳng có tâm trạng tham gia mấy cái tiệc tùng kiểu này. Tóm lại, toàn bộ cảm xúc bị rối loạn, hết thảy là do cái con thỏ họ Thẩm kia.

      Mỹ Nhi khoác tay Hắc Diêm Tước, chậm rãi bước tấm thảm màu đỏ tiến vào hội trường, Hắc Diêm Tước vĩnh viễn là ánh hào quang chói lọi trong mắt người khác, sơ mi sẫm màu, bộ tây trang thời thượng màu trắng, tóc ngắn cực kỳ phong cách, làn da cổ màu đồng tràn đầy khí khái phái nam cương dương, đôi mắt đen láy nhấp nháy, đôi giày da thương hiệu nổi tiếng tới từ Italy sáng bóng, toàn thân, lúc này đây đều tỏa ra lạnh lùng vô tận, làm cho người ta muốn thân cận nhưng lại dám, phải lùi bước nhẫn nhịn .

      Mỹ Nhi khoác tay , trang phục tối nay rất đầu tư, quần dài màu sâm banh, có cảm giác ung dung uyển chuyển, xuất chúng như vị tiểu thư khuê các. Người mẫu số , cho dù đâu cũng trở thành tâm điểm cho người khác.

      đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn họ vào vị trí, giống y vừa như bước từ trong tranh ra.

      Nhất là Hắc Diêm Tước, bữa tiệc lần trước, còn ngồi xe lăn tới, nhưng nay, đôi chân thon dài nện những bước chân ưu nhã, nghi ngờ gì là thu hút chú ý của toàn thể phái nữ. Dĩ nhiên, những tin đồn về , chẳng cần mất công cũng tự bay biến hết.

      “Tước, buổi họp báo tối nay của kim cương ‘hồn’ xem ra là rất được chú trọng, xuất chuyện ngoài ý muốn như lần trước chứ? Giờ nhớ lại, vẫn còn cảm thấy sợ hãi!”

      Giọng của Mỹ Nhi chợt xen vào dòng suy nghĩ của Hắc Diêm Tước, khiến khỏi nhăn mày, đáp qua loa tiếng, ngay sau đó đưa Mỹ Nhi tới góc hội trường uống rượu.

      “Tước? Chúng mình nhảy điệu nhé ?” Mỹ Nhi có chút tâm tư cần thận dò hỏi, hội trường đều là những nhân vật quan lại quyền quý, có tiền cũng có quyền. ta vội vội vàng vàng muốn dùng thân phận bạn của Hắc Diêm Tước để rêu rao, dường như làm vậy có thể mang tới chút ít an ủi cho ta.

      rất lâu rồi Tước tìm tới ta, ta cứ tưởng rằng chết trong vụ nổ, nghĩ tới lại đột nhiên xuất trước mặt truyền thông đại chúng, tuyên bố gả người đàn bà Tường Vi kia cho hoàng tử Saudi, ra Tường Vi được nhận nuôi! Có điều, tất cả những điều này đều còn quan trọng nữa, quan trọng là mời ta tham dự dạ tiệc này, hơn nữa dùng thân phận bạn , chuyện này thiếu chút nữa làm cho ta nhảy cẫng lên hoan hô!

      “Uhm, muốn nhảy!” cau mày.

      “Vậy em lấy ly rượu tới, chúng ta ra ban công ngồi thưởng thức.” Mỹ Nhi chỉ vào ban công sau lưng, dịu dàng với Hắc Diêm Tước, đợi khi đồng ý, bèn nâng bước chân xinh đẹp, về phía người phục vụ bưng khay rượu.

      Hắc Diêm Tước xoay người, moi điếu thuốc lá trong túi ra, mình tới ban công, hơi ngắn hơi dài hút, đôi lông mày trước sau cách nào dãn ra, Thẩm Tường Vi, Thẩm Tường Vi, lẩm bẩm mấy lần liên tiếp, giây tiếp theo nhịn được mà vác người phụ nữ kia lên rồi đét mông trận!

      Ngoài hội trường, chiếc xe hơi cao cấp phiên bản dài thần bí dừng ở cửa, có mấy chiếc xe màu đen chở hộ vệ, vây quanh chiếc xe hơi cao cấp.

      Sau khi chắn chắn rằng có bất kỳ kẻ nào có hành tung khả nghi chung quanh, đôi giày da xinh màu trắng, ngay sau đó, cậu nhóc mặc bộ vét trắng phiên bản bước xuống từ xe.

      “Mẹ, xuống xe nhanh lên!”

      Chưa kịp chờ giọng non nớt ấy truyền vào tai Tường Vi, bất đắc dĩ thở dài tiếng, nhìn cái đầu bỗng chốc trở nên bóng loáng tỷ mỷ của đứa , trong mắt nó lóe ra tia sáng chói lóa của hưng phấn, vẻ mặt như ánh mặt trời làm người ta chói mắt trong nửa giây, đứa đẹp trai, giống hệt như nhà quý tộc , thân màu trắng tinh khiết, làm cho người ta nhịn được mà muốn thanh lọc khí để bảo vệ trong trẻo của cậu bé, thằng nhóc này thực làm cho người ta có loại kích động muốn cắn nó cái.

      “Vương tử điện hạ, chúng ta tới nơi rồi!”

      Tường Vi mìm cười quay đầu với người đàn ông trong xe, sau đó xoay người nhìn đứa là hưng phấn, thể làm gì khác hơn là nhanh chóng xuống xe, bất đắc dĩ khẽ quát: “Tiểu Trạch, được chạy lung tung đâu, mẹ đến ngay đây!”

      Cu cậu vừa nghe Tường Vi gọi mình từ phía sau, vội vàng quay đầu lại, đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa bước xuống khỏi chiếc xe cao cấp, thân trang phục Ả-rập truyền thống, sợi tơ trắng nõn, thắt lưng sáng long lanh những quý, uốn thành đường cong xoắn ốc, kéo dài tới chân, đầu đeo chiếc khăn lụa màu trắng che mặt, chỉ lộ ra cái trán bóng loáng mịn màng, giữa trán vẽ giọt lệ, bộ trang phục Ả-rập cho nữ, trong cả tháng này, cậu quen thấy mẹ mình mặc đồ Ả-rập.

      “Mẹ, mẹ, mẹ đưa con vào sao?” Tiểu Trạch hưng phấn chạy bình bịch về phía Tường Vi, hếch khuôn mặt nho , đôi mắt ngây thơ vô tội mở lớn, bĩu môi : “Con thấy rất căng thẳng!”

      Tường Vi cúi người, dịu dàng dùng tay bế lấy cả người cậu bé, khỏi cau mày: “Bảo bối ngoan, có phải là con hơi bị béo rồi ?”

      “Hì hì, mẹ cũng thấy thế sao? Hôm qua sư phụ mới càm ràm con rồi, rằng người đàn ông nên keep thể hình của mình mới có thể cua được MM (chắc là , mình đoán vậy, trong con vert để là MM), mẹ, keep nghĩa là sao?” Theo thói quen suy tư, đứa trẻ cau mày nghiêm túc hỏi.

      Thở dài tiếng khẽ, Tường Vi bắt đầu thấy tê dại với ‘Thầy con ’ của Tiểu Trạch, lo lắng, nếu cứ tiếp tục như này, sớm muộn gì Tiểu Trạch cũng có tính tình du côn y như Tưởng Diệp, suốt ngày thích tán , sống phóng túng!

      “Bình thường mẹ dạy con mấy từ tiếng , con nhớ được, vậy mà thầy con vừa , con khắc sâu thế, này, con xem có phải là con đáng bị đánh PP (mông) hả?” cưng chiều nhéo chặt mũi cậu bé, Tường Vi tiếp tục cười , “Thầy con là con phải giữ gìn hình thể của mình, nếu lúc con lớn rồi có phụ nữ thích con.”
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 363: Gặp nơi ngã rẽ 2

      Tiểu Trạch bĩu môi, cậu muốn nữ sinh thích, Lúc này, Alva Aure đúng lúc tới, mỉm cười véo vào má Tiểu Trạch: "Tương lai Tiểu Trạch nhất định trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng hàng vạn ."

      "Bạch mã hoàng tử?" Tiểu Trạch nhíu lông mày, cúi đầu nhìn bộ âu phục màu trắng người, ngây thơ lầu bầu: "Tuy trong bạch mã có hoàng tử, tôi mới làm ngựa đâu, tôi muốn bị người khác cưỡi, tôi muốn cưỡi, tôi muốn cưỡi ngựa!"

      Giọng non nớt của cậu chọc cười Tường Vi và Alva, bọn họ quây quần bên vệ sĩ, cười cười vào đại sảnh bửa tiệc.

      Tối tay, Tường Vi dự tiệc với Alva, càng gần đến đại sảnh bửa tiệc, nắm tay Tiểu Trạch càng căng thẳng. Alva như cảm nhận được Tường Vi căng thẳng, cười dịu dàng, với Tiểu Trạch: "Đừng lo lắng, Tường Vi, có tôi ở đây, trước sau vẫn phải đối mặt với cửa ải này, phải ?"

      "Tôi biết, trải qua mấy ngày nau, làm phiền các người."

      Tường Vi điềm đạm thở dài, Hắc Diêm Tước luôn sợ làm phiền người khác mà năm lần bảy lược quấy rầy cả nhà Alva, điều này làm cho cảm thấy yên tâm, Quốc vương Ả Rập đối xử với mẹ con như người nhà, muốn mang phiền toái đến cho họ, đành phải đồng ý cùng Alva đến dự bữa tiệc tối kim cương "hồn" này.

      biết, đêm nay nếu lỡ gặp phải Hắc Diêm Tước, trong tình huống như thế nào, thở dài hơi, đành phải thả Tiểu Trạch xuống, nắm tay Tiểu Trạch: " chút nữa theo sát mẹ, cho dù đến đâu cũng được rời mẹ nửa bước, hiểu chưa?"

      "Ừ, Tiểu Trạch ngoan." Alva quăng ánh mắt khích lệ cho Tường Vi, tháng này, ông cũng hơi ngạc nhiên trước thay đổi quan hệ giữa bọn họ, tự nhiên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Tường Vi, Alva mặt bộ âu phục, dẫn vào đại sảnh tiệc tối.

      Lúc Alva nắm tay Tường Vi bước vào đại sảnh bửa tiệc kim cương "hồn", sống lưng chựt căng thẳng, mặc bộ trang phục Ả Rập màu trắng, che mặt, tràn đầy cảm giác thần bí của phương Đông, bên cạnh Alva, lập tức đón lấy rất nhiều ánh mắt của khách quý nơi đây.

      Tường Vi cùng với Alva, sau đó là Hắc Diêm Tước và Mỹ Nhi xuất làm dấy lên trện xôn xao. Mọi người đều suy đoán che mặt rốt cuộc là người phương nào, đây chính là vị vương phi được báo đăng cách đây tháng đó sao? Nhưng sau đó cũng đưa tin hủy bỏ hôn ước, vậy đêm nay xuất bên cạnh vị khách quý Alva kia là ai?

      Chủ nhân bửa tiệc là Hà công tử đến chào đón: "Vương Tử Điện Hạ Alva Aure, Hà mỗ tiếp đón từ xa, xin ngài thứ lỗi."

      "Ha ha, cần khách khí với tôi, người phụ nữ của tôi la hét bảo tôi tặng cho ấy đống châu báu xinh đẹp, đêm này Hà công tử cũng đừng khách sáo với tôi, ha ha.... ......"

      Người Ả Rập đúng là hào phóng, vì người ta có tiền, Hà công tử nhìn thấy gương châu báu cũng vui mừng theo, có lẽ đêm nay Alva có đơn đặt hàng vài trăm triệu rồi. Hắc Diêm Tước đúng là lợi hại, ngay cả quốc vương Ả Rập cũng nghĩ cách mời cho được. Nhưng......Hà công tử nhìn lướt qua che mặt bên cạnh Alva, cảm thấy, cảm thấy này rất quen mắt, dường như gặp ở đâu rồi.

      Sau đó, ta lại nhìn qua cậu bé trai đứng bên cạnh này, giờ phút này cậu bé hết nhìn đông lại nhìn tây, là quá mức , Hà công tử nhìn thấy gương mặt cậu bé.

      "Vương Tử Điện Hạ, nếu ngài có rảnh, bằng tôi mời ngài thăm sản phẩm gần đây của kim cương "hồn", ý ngài thế nào?" Hà công tử hỏi.

      Alva Aure xoay người nhìn Tường Vi, nhàng gật đầu: "Tôi qua đó xem chút, dẫn thằng bé ăn chút gì , được ? Đừng quá xa, chút nữa tôi đến đón các người."

      Tường Vi nhàng gật đầu, mỉm cười sau lớp khăn che mặt: ' sao, chúng tôi chờ ngài trở về."

      Alva khẽ vuốt cằm, sau đó theo Hà công tử đến khu triển lãm châu báo.

      Trong phòng yến tiệc lớn như thế, Tường Vi mặc trang phục Ả Rập hấp dẫn ánh mắt mọi người, để cho những người đó ngạc nhiên hơn, chỉ sợ là dung mạo của Tiểu Trạch! là bản sao làm người ta phải ngạc nhiên, nhìn thấy cậu bé nà, ai nghĩ đến Hắc Diêm Tước, mọi người vừa liếc mắt nhìn, mới phát biết Hắc Diêm Tước trốn ở góc nào phong lưu khoái lạt rồi.

      "Mẹ, những viên ngọc có ánh sáng lòe loẹt kia, con trộm cho mẹ được ?"

      Tiểu Trạch chợt chỉ vào tủ kích trong phòng triển lãm, đó là viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt, vẻ mặt ngây ngô .

      Tường Vi nhịn được thở gấp, dùng sức nắm chặt bàn tay bé của con trai, bước cũng cho cậu bé rời khỏi: "Tiểu Trạch, nghe mẹ , từ nay về sau đừng theo thầy con trộm đồ nữa, vì vậy đồng ý với mẹ, tuyệt đối được có ý nghĩ trộm đồ, được ?"

      Cậu bé bĩu môi, tuy cậu biết tại sao mẹ thích cậu làm việc chung với thầy của mình, nhưng cậu luôn là đứa bé thông minh, cho nên cậu khôn ngoan gật đầu: "Dạ mẹ, con biết rồi, từ nay về sau Tiểu Trạch trộm đồ nữa."

      "Ngoắc tay với mẹ, dối mũi dài ra." Tùi Vi cúi người, duỗi bàn tay ngòi viết ra, tuy vẻ mặt biểu dưới lớp khăn che mặt, nhưng trong đôi mắt để lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm Tiểu Trạch cảm thấy ấm áp.

      Ừm, đời này chỉ có những lời này của mẹ là đúng nhất!

      Vì vậy cậu bé nhanh chóng đưa tay ra, nặng nề gật đầu: "Dạ, Tiểu Trạch đồng ý với mẹ, từ nay về sau bao giờ trộm đồ nữa, nếu cái mũi dài ra!"

      "Ha ha, ngoan, cục cưng của mẹ." Tường Vi nhịn được tiến lên ôm cậu bé, cảm thấy sống mũi cay cay, sinh đứa này dễ dàng, dạy dỗ càng dễ dàng hơn, đó là chuyện cả đời, nhưng lại cảm thấy ấm áp.

      Tường Vi ôm vai Tiểu Trạch, vươn tay vuốt vuốt miếng vải đầu Tường Vi, nghĩ đến chân mình, cằm lại đặt vai , giống như bộ dáng người lớn, cậu biết, mẹ cậu luôn canh cánh trong lòng chuyện cậu trộm đồ, vì vậy cậu bé dùng cách này để an ủi mẹ mình.

      lâu sau, cậu bé chợt phun ra câu: "Mẹ, thầy con , đàn ông nhìn thấy phụ nữ cởi sạch, chỗ nào đó dài ra như cái mũi, có phải vậy ? Từ nay về sau Tiểu Trạch thể nhìn thấy con cởi sạch sao?”

      Đúng là lời kinh người.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 364: Gặp nơi ngã rẽ 3

      Sắc mặt Tường Vi thay đổi, cảm phục công lực vô lại của Tưởng Diệp này, giáo dục giữa đàn ông đối với đàn ông vô cùng quan trọng, cũng may Tưởng Diệp phải là cha của Tiểu Trạch......Chợt trong đầu lên bóng người, chạm vào đáy lòng Tường Vi, trong đại sảnh yến tiệc to như thế, vẫn thấy bóng dáng của , cũng được, nếu muốn tìm , sớm muộn cũng đến, học đàm phán hòa bình vớ .

      "Bảo bối thân , mẹ móc tay với con nhé, chúng ta tiếp tục giao hẹn móc tay, hứa với mẹ, trong vòng mười năm được nhìn lén con cởi sạch, biết ?"

      Tường Vi hơi bất đắc dĩ, lập ra kiểu móc tay này, ngay cả cũng cảm thấy buồn cười với lời hứa hẹn này.

      Trong đầu chợt lên hình ảnh gương mặt hung ác nham hiểm, bàn tay bóp lấy cổ , buộc phải lập ra ba lời thề, cưới lấy chồng......Trong lòng lập tập rung động, những hình ảnh đau đớn kia, như xảy ra ở trước mắt, nhìn thấy Tiểu Trạch, tựa như mỗi ngày đều nhìn thấy , vốn có cách nào thoát khỏi.

      May mắn nhất là, con trai của thừa kế tính tình ác độc của cha nó, tàn bạo và đen tối, chỉ là từng mắc chứng nóng nảy....

      "Mẹ, con sắp năm tuổi rồi, mười năm sau chính là mười lăm tuổi sao? Dạ, con đồng ý với mẹ." Vẻ mặt của cậu bé vô tội, lắc lắc đầu, le lưỡi liếm răng mèo, tuy mẹ lập ra lời hẹn rất kỳ lạ, nhưng cậu bé làm trái ý mẹ, chỉ có điều......"Mẹ, nếu con chủ động cởi sạch cho con nhìn sa? Vậy phải làm sao?"

      "Chủ động bịt kín hai mắt của mình, như vậy nhất định phải là tốt, biết ?" Câu hỏi của con trai làm biết nên khóc hay nên cười, nhưng đúng là phần hạnh phúc bé, làm cho cuộc sống của tràn ngập ấm áp như ánh mặt trời!

      Cho dù thế nào, tuyệt đối để cho Hắc Diêm Tước tàn nhẫn cướp mất!

      "A....... hiểu, mẹ yên tâm, con hư hỏng như thế, Tiểu Trạch nhất định để ý tới!" Tiểu Trạch nghiêm túc gật đầu, cằm đặt lên bả vai Tường Vi, trong đôi mắt bé lóe lên tia sáng nhìn hình ảnh cách đó xa, bóng dáng mặc âu phục màu trắng đứng sân thượng hấp dẫn.... ....

      Cậu bé yên lặng mở to hai mắt, thị lực của đôi mắt kia được mệnh danh vượt xa người bình thường, ánh mắt khóa chặt người đàn ông mặc âu phục màu trắng ở ban công, ừm, tóc vẫn còn có hình dạng, ừm, lông mi cũng đen, ngũ quan cũng tệ lắm, nhưng càng nhìn càng giống cậu bé được phóng to ra? Bàn tay ngừng lắc vạt áo Tường Vi, cậu bé nhăn mặt, người đó có nước da ngâm, trắng như cậu.... ...

      "Mẹ, chú kia lớn lên giống con đó."

      Tường Vi quay đầu, nhìn theo hướng Tiểu Trạch chỉ, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ mặc âu phục màu trắng và bộ lễ phục màu đỏ.... ....Sắc mặt chợt lúc trắng lúc xanh.

      Là Tước! Giờ phút này, đứng ban công ôm mặc bộ lễ phục màu đỏ, cử chỉ rất thân mật. Hai người muốn ở ghế dài ban công, trình diễn màn tình cảm mãnh liệt.

      hít sâu hơi, theo bản năng kéo Tiểu Trạch vào, muốn để Tiểu Trạch nhìn ra cái gì khác thường, cố gắng bình tĩnh .

      "Bảo bối, đây là chứng minh con có gương mặt phú hào."

      dịu dàng giống lúc nãy, gương mặt xinh đẹp xẹt qua vẻ đau đớn, lập tức thay thế bằng nụ cười bình tĩnh. Ngực như có vật gì đó đánh vào cái, ngăn được miệng vết thương, cảm giác đau đớn lập tức tràn ra.

      Tiểu Trạch cẩn thận quan sát lần nữa, từ góc độ của cậu bé có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia, cơ thể người đàn ông dán chặt người phụ nữ kia, đây là hình dạng gì?

      "Mẹ, tại sao chú đó lại đè lên người dì kia vậy?"

      Tường Vi cứng đờ mặt, con trai hỏi vấn đề ngây thơ như bàn tay tát vào mặt !

      phải trả lời cậu bé thế nào, người đàn ông kia là cha ruột của cậu bé, mà người kia, lại ở trước mặt mẹ con mắc sai lầm.

      Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy đặt người phụ nữ khác giường, chăm chọc nhất là, con trai của lại là người nhìn thấy trước, mà con là cảnh áp người phụ nữ kia dưới thân.

      Tim co rút đau đớn! Người đàn ông kia đều phong lưu như trước!

      Khóe môi nhếch lên, giải thích qua loa, có số việc, có lẽ cũng biết nên trả lời thế nào.

      Bỗng dưng Hắc Diêm Tước say rượu đến choáng váng đầu óc, cảm giác như có hai ánh mắt nhìn về phía , dừng sức kéo ý thức về, chợt ngẩng đầu....

      Ánh mắt sắc bén chạm phải ánh mắt nóng rực của Tường Vi.

      Lạnh lùng hít sâu hơi, chợt lấy lại tinh thần! Tuy kia che mặt, nhưng vẫn nhìn ra được ánh mắt của .

      Nhưng bên cạnh còn dắt theo đứa bé trai...

      Đôi vai gầy yếu của Tường Vi khẽ rung cái, cũng bắt gặp được ánh mắt của .

      Lòng chợt xiết chặt, nguy rồi, phát ra rồi!

      Theo bản năng vội vàng kéo Tiểu Trạch tìm chỗ trốn, dám lên tiếng, tuy cổ họng nghẹn ngào, nhưng lưng vẫn đứng thẳng.

      Nắm bàn tay của Tiểu Trạch, nhận ra lửa giận quen thuộc trong ánh mắt , dục hỏa......Tóm lại là đống lửa, trong đầu còn chưa suy nghĩ kịp, cầm làn váy lên, nắm tay Tiểu Trạch, chạy về phía ngả rẽ hành lang.

      Đầu óc Hắc Diêm Tước choáng váng như muốn nổ tung, nhìn lướt qua dưới thân: "Đáng chết! Rốt cuộc cho tôi uốn thứ gì?"

      Cơ thể nóng như lửa đốt, ngay sau đó, nhìn thấy Tường Vi nắm tay cậu bé trai biến mất chỗ ngả rẽ.

      "Đáng chết! Cút ngay!" Hắc Diêm Tước thẹn quá hóa giận đẩy người Mỹ Nhi ra, cắn chặt răng, chịu đựng cơ thể vừa nóng vừa đau đớn, xông ra ngoài như điên.... ....
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 365: Gặp nơi ngã rẽ (4)

      Trong thế giới ngoằn nghèo gặp , trọn đời chúng ra quên nổi đau đớn và sầu bi, vẫn chỉ có thể nhìn nhau căm giận, trơ mắt nhìn, thốt lên được lời nào, khóe miệng kéo nổi nụ cười, luôn luôn khinh thường tỏ bày trân trọng ra ngoài miệng, bóng lưng chạy như bay rời ….

      Cho dù có gặp nhau nơi ngã rẽ, tình vẫn thể nào trở lại.

      Tường Vi kéo Tiểu Trạch đường chạy như điên, trái tim như nhấp nhô giữa muôn vàn sóng biển, nên biết, gặp gỡ người đàn ông này, chẳng thể nào bình tĩnh được! Nỗi đau quen thuộc tới vậy, lần nữa xẹt qua cõi lòng yếu ớt của , ghét cái cảm giác đau ỷ này!

      “Chết tiệt! Thẩm Tường Vi, tôi lệnh cho đứng lại ngay cho tôi!”

      Tiếng quát trầm lắng lãnh khốc bão tố bất chợt vang lên làm Tường Vi sợ hết hồn vía!

      Tiểu Trạch cũng bị thanh này làm cho hết hồn, vỗ vỗ ngực thở hổn hển: “Mẹ, có người gọi mẹ à?”

      “Đó là người điên….” xong, kéo tay Tiểu Trạch liều mạng xông về phía trước, mắt thấy cửa thang máy sắp mở ra, chợt cúi người, phát chộp lấy Tiểu Trạch, vọt về phía thang máy___

      Đầu óc Hắc Diêm Tước hơi bị váng vất, cắt chặt hàm răng, hề nhận lầm, là người phụ nữ kia ôm con bỏ chạy! thề phải bắt được bọn họ về!

      “Thang máy…”

      Tiểu Trạch vừa dứt lời, Tường Vi vừa kịp tóm được cậu nhóc vọt vào thang máy, xoay người, và Tiểu Trạch chống mắt nhìn Hắc Diêm Tước là vọt tới từ nơi xa, mặt toàn lửa giận!

      Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

      “Cầu xin đấy, mau đóng cửa, mau đóng cửa!” Tường Vi gần như là niệm chú, cầu khẩn cửa thang máy kịp đóng chặt trước khi tới!

      “Đinh!” tiếng!

      “Thẩm Tường Vi ___!” tiếng rống giận kéo tới, ngón tay Hắc Diêm Tước vừa kịp chẹn vào khe cửa thang máy, dùng sức phát, cả người lập tức chen vào bên trong thang máy!

      “A…” Tường Vi kêu lên tiếng, ôm chặt cơ thể Tiểu Trạch thở hổn hển, đề phòng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lóe lên “, …”

      “Tôi làm sao?”

      Hắc Diêm Tước phun ra câu, hai gò má đỏ lên cách bất thường, đôi mắt chí cháy hừng hực hai đốm lửa, tầm mắt khóa chặt vào hai người lớn trước mắt, nhất là bé trai trong ngực Tường Vi!

      Tiểu Trạch gãi gãi đầu, cau mày nhìn Hắc Diêm Tước ở khoảng cách gần, ngay sau đó nở nụ cười sáng lạn, gương mặt lộ ra hai núm đồng tiền nhàn nhạt, hai cái răng mèo toe toét, cánh tay bé vươn vươn, ___

      “Hi, chào chú!”

      Vừa mới dứt lời, sắc mặt Hắc Diêm Tước xanh mét, nghiến răng ken két, căm tức nhìn Tường Vi: “Đáng chết, nó gọi tôi là gì?”

      Tiểu Trạch khó hiểu nhìn Tường Vi, “Mẹ, chú này bị điếc ư?”

      “Ách…” Tường Vi ôm chặt Tiểu Trạch, nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước, cái khăn che mặt vì mới rồi chạy trốn, bị bung ra, hai gò má cũng vì thế mà đỏ lên, cau mày với Tiểu Trạch, “Bảo bối, thôi, chú này tính tình tốt đâu…”

      “Thẩm Tường Vi! Im ngay!” tức giận mắng câu, ngay sau đó duỗi cánh tay dài, đoạt lấy cậu nhóc trong lòng Tường Vi.

      “Ơ! Kìa chú!” Tiểu Trạch bị cái ôm bất chợt và quyết liệt này làm cho hơi sợ.

      muốn làm gì, trả Tiểu Trạch lại cho tôi!” Tường Vi cự lại sức , lại sợ làm đau Tiểu Trạch, thể làm gì khác là đến gần Hắc Diêm Tước hơn, đôi tay tóm chặt vạt áo Tiểu Trạch, sợ cướp bảo bối của !

      “Trả lại cho ? Tôi nghĩ là khỏi cần ! Thế chịu trở về chưa? Xem ra người phụ nữ này cứ phải ưa sức mạnh!”

      Hắc Diêm Tước tay ôm Tiểu Trạch, tay kia ôm siết Tường Vi vào trong ngực, lần nữa bá đạo túm lấy , người đàn ông này, bất kể khi nào, cũng đều có cái dáng vẻ đáng ghét ‘ta lớn nhất thế giới’!

      Trong mấy ngày còn ở Ả-rập Saudi, cũng chỉ chịu gặp thôi, lại phái người nổ tung hai góc tường của cung điện quốc vương, thậm chí còn tuyên bố rằng, nếu mà Tường Vi về với , cũng ngần ngại khơi dậy chiến tranh Trung Đông lần nữa, tin là làm được!

      Người này chưa từng tin tưởng hoàng tử Troy ở Pari, nhưng cũng làm ra chuyện giống như ở Pari! Ngựa gỗ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.

      “Chú, chú quen mẹ cháu hả?”

      Sau mấy giây kinh ngạc, Tiểu Trạch bị hơi thở Hắc Diêm Tước hấp dẫn, cái ôm trong ngực này giống với Tưởng Diệp, nó tìm thấy cảm giác ấm áp người Hắc Diêm Tước như những người khác… Ách, mùi gì đó cùng với mùi rượu, Tiểu Trạch biết là gì, nhưng kỳ lạ, nó luôn kháng cự lồng ngực người xa lạ, nhưng lần này nó hề giãy dụa.

      chỉ quen, quan hệ còn hề ít!” Lạnh lùng liếc Tường Vi cái, đảo mắt, nhìn xuống đứa trẻ trong ngực, trong lòng có dòng nước ấm kỳ dị xuất , lần đầu tiên nhìn con trai ở khoảng cách gần như vậy, rung động hơn so với vẫn tưởng tượng rất nhiều, có điều, che giấu rất tốt, ra, ôm cốt nhục của mình có cảm giác như vậy…. Ưhm, ghét!

      nhăn nhăn mày, nhìn Tường Vi là kinh hoảng, ngay sau đó vui tuyên bố:

      “Còn nữa, đừng có gọi ta là chú, ta là cha con!”

      “Hắc Diêm Tước!” Tường Vi hít vào ngụm khí lạnh! Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt , người đàn ông này vĩnh viễn chẳng thèm bận tâm tới cảm giác của người khác! cứ như thế, thêm sửa, tới tiền căn hậu quả, nỏi thẳng ra quan hệ của và Tiểu Trạch!

      Tiểu Trạch nhướn mày, vẻ mặt giống Hắc Diêm Tước như đúc, quay đầu liếc Tường Vi, tò mò hỏi: “Mẹ, cha ý là ba sao?”

      nhảm! Đương nhiên là đúng vậy!” Hắc Diêm Tước cao ngạo cau mày, làm như đợi tiếng cha của thằng bé….Ưhm, cảm giác này với dường như là lần đầu tiên, đáng ghét là lại có chút ít hưng phấn!

      “Hắc Diêm Tước! có thể đừng dữ dội vậy ! Như này dọa Tiểu Trạch đấy!”

      Tường Vi tức giận trợn mắt trừng Hắc Diêm Tước, để cho kẻ thô bạo này làm Tiểu Trạch bị tổn thương, thề!
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :