1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 357: là điều khiến tôi tức giận

      Hắc Diêm Tước tức giận trợn mắt nhìn Triển Diệc Tường, nổi gân xanh, khắp người Tường Vi đầy gai ra là kiệt tác của nó.

      “Triển Diệc Tường! Cũng phải là lần đầu tiên mày chơi trò ném đá giấu tay này! Nghĩ lại vụ việc Doãn Chiếu Thiên bắt cóc Tường Vi năm năm trước, người đứng phía sau bày trò phải là mày sao? Giờ lại dùng lại chiêu cũ, đẩy tội danh cho Tường Vi, trong cánh đàn ông, mày là thằng đê tiện nhất rồi đấy! Lại còn là em họ tao! lấy làm xấu hổ vì mày.”

      Triển Diệc Tường vô lại nhún nhún vai, “ bằng chứng đừn có ngậm máu phun người, thôi vu oan tôi cũng chẳng sao, nhưng mà làm cho vương tử điện hạ phải cùng chịu nhục, cái nón xanh này đội cũng hay ho gì! Vương tử điện hạ, người phụ nữ như thế đâu phải ai cũng có thể đụng tới? Với lại có người hầu làm chứng, tận mắt thấy Thẩm Tường Vi cầm dao giết người, nhân chứng vật chứng xác thực, muốn chối cũng khó!”

      ! phải là tôi! Tôi vốn hề quen ta!” Cuối cùng Tường Vi cũng hiểu được dụng ý trong ánh mắt Triển Diệc Tường đêm đó! Người đàn ông này đáng sợ , thấy nỡ thay kia, cảm thấy hận thay!

      “Alva, ngài nghe rồi đấy, hung thủ đứng bên cạnh ngài, ngài muốn xử lý làm sao tôi đây cũng nhúng tay vào, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới việc tôi đưa người !” Hắc Diêm Tước xong kéo Tường Vi đi___

      “Quốc vương giá đáo!”

      giọng vang lên trong đại sảnh, bọn cảnh sát rẽ thành hai bên, cung kính xếp thành hàng, cung nghênh đại giá của quốc vương!

      Alva nhanh chóng bước lên nghênh đón, “Phụ vương, người tới!”

      Hình như tới hơi chậm rồi, thế này thà tới cho rồi. Alva thầm nghĩ, đột nhiên lại xảy ra vụ án này, làm ta nhất thời rối loạn, ý định cưới Tường Vi cũng bị đả kích, ta biết nên xử trí như thế nào nữa.

      ông lão từ phía ngoài đại sảnh vào, trang sức Ả-rập truyền thống, mặc dù thoạt nhìn đứng tuổi, nhưng bộ dạng tinh thần phấn chấn, có vẻ gì là thân thể khỏe cả.

      “Alva, con diễn trò thế là đủ rồi đấy!” Quốc vương Saudi tới câu đầu tiên, là trách móc Alva.

      “Phụ vương, Ý Đê Nhã chết! Bọn họ nghi ngờ là do con Hắc Diêm Tước gây ra, giờ con cũng vô kế khả thi ( có kế sách gì), vụ án này có hơi khó giải quyết, phụ vương ý người thế nào?”

      Quốc vương Saudi chậm rãi ngồi lên ghế dựa, đôi mắt sâu xa quét khắp vòng toàn trường, cuối cùng, ánh mắt dừng người Hắc Diêm Tước.

      “Alva, lúc trước con đòi ta mang thứ kia tới, ta mang tới! Nghe đó là thứ con dùng để đổi lấy vương phi?”

      Quốc vương Saudi khẽ mỉm cười, moi trong ví ra hộp gấm , ý tứ sâu xa nhìn Hắc Diêm Tước.

      Quản nhiên, tầm mắt Hắc Diêm Tước lập tức bị cái hộp gấm đó thu hút.

      “Đúng, phụ vương, nhưng vì ấy có liên can tới vụ án nên…. Bọn họ phải đưa Tường Vi về điều tra, hôn lễ tạm thời bị hủy bỏ….”

      “Alva, tôi rồi, tôi để ngài đưa Tường Vi !” Bọn họ với nhau bằng tiếng , Hắc Diêm Tước lập tức ngắt lời bọn họ, nắm bả vai Tường Vi, tỏ vẻ kiên quyết chuyển!

      Lông mày quốc vương Saudi cau lại, hoàn toàn để lời uy hiếp của Hắc Diêm Tước vào mắt, đôi mắt nhìn Alva, giọng hơi buồn buồn, “Alva, con với người bạn kia của con . Cho con hai chọn lựa, thứ nhất, để cảnh sát đưa người phụ nữ kia , sau đó đuổi họ Hắc này ! Thứ hai, đưa người phụ nữ này cho ta xử lý, hộp gấm này là của ta!”

      “Tôi đồng ý! Đây là lựa chọn quái quỷ gì vậy?”

      Hắc Diêm Tước khẽ gầm! Nắm chặt tay Tường Vi, hận thể mang ra ngoài ngay lập tức! Tự dưng ở đâu nảy ra vụ án mưu sát, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của ! đống cảnh sát tới, tình thế này cực kỳ bất lợi cho .

      đồng ý?” Quốc vương Saudi khẽ cười. “Alva, bảo cảnh sát bắt người!”

      “…Dạ, phụ vương!” Alva dám chống đối ý cha mình, chỉ lắc đầu cái xin lỗi Hắc Diêm Tước, vội vàng với cảnh sát, “Đưa nghi phạm !”

      “Vâng, vương tử điện hạ!” Ngay sau đó bảy tám cảnh sát xông lên bắt người.

      Dưới tình thế cấp bách, Hắc Diêm Tước quát lớn: “Dừng tay! Quốc vương Saudi, ngài giao cho ngài xử trí, tôi muốn biết, ngài định xử trí ấy thế nào?”

      Quốc vương Saudi cười nhạt tiếng, dường như chắc chắn chọn lựa cái thứ hai, “Xử trí như thế nào do ta, tóm lại là giết ta đâu! nghĩ kỹ chưa?”

      chờ Hắc Diêm Tước trả lời, quốc vương Saudi liền trao hộp gấm trong tay cho Alva, “Đưa cái này cho ta, giữ lại, đưa Hắc tiên sinh về nước!”

      “Vâng, phụ vương!” Mặc dù Alva hiểu ý cha mình, nhưng vẫn cung kính làm việc theo ý chỉ.

      “Quốc vương Saudi, ngài đảm bảo đụng vào cọng tóc gáy của ấy chứ?” Hắc Diêm Tước hỏi mạch, nhất định phải có được câu trả lời chắc chắn, nếu , buông tha!

      “Đương nhiên!” Quốc vương Saudi mỉm cười gật đầu cái.

      “Được! Ngài là vua nước, chịu hứa hẹn, tôi tạm chấp nhận tin ngài lần!”

      Hắc Diêm Tước lạnh lùng với quốc vương Saudi, sau đó hạ mắt với Tường Vi, “Bây giờ cách tốt nhất là tạm thời giao cho quốc vương, còn tốt hơn là giao cho bọn cảnh sát kia!”

      Tường Vi gật đầu cái, trong mắt có nỗi lo lắng, nhìn chớp lóe trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của , khỏi hỏi : “ tin là tôi giết người sao?”

      Bày tay dịu dàng bưng khuôn mặt lên: “Đúng! nhát như thỏ, chỉ biết tự sát, sao dám giết người?”

      câu này làm Tường Vi vừa tức vừa buồn cười, nhưng mà lúc này cười nổi, thở dài cái: “ , cần để ý tôi đâu, tôi tin là quốc vương và hoàng tử trả lại trong sạch cho tôi, ra sau khi tới đây, tôi học được điều, có biết là gì ?”

      Hắc Diêm Tước nhăn mày, người khác nhìn vào chỉ thấy đôi mắt tĩnh mịch của nhìn , có những tia dịu dàng thôi, chạm vào gương mặt : “Là chuyện gì?”

      Môi cong lên thành đường cong xinh đẹp, “Là bình thản. Mà là điều khiến tôi tức giận, hiểu chưa?”

      Ánh mắt hơi mơ hồ, điều này làm lòng căng thẳng lên: “Rốt cuộc gì vậy? Bình thản cái gì? Tức giận cái gì? quên là năm năm trước với tôi cái gì rồi? Giờ lại tôi làm tức giận?”
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 357: Đừng chọc vào người phụ nữ của

      Tường Vi cười nhạt tiếng, hoa đào chói lọi, ở đây là người duy nhất tin giết người, chính là người đàn ông tâm tình bất định như vậy, có lẽ khi ngươi hèn mọn nhất, hề lưu tình mà ra độc ác, nhưng khi ngươi nguy nan nhất, vươn tay ra.

      biết đâu mới , tàn nhẫn, bạo ngược? Hay là nhẫn, đau đớn? hiểu.

      có cả trăm ngàn loại bộ dáng, nhưng mà lại vẫn y nguyên là ác ma Hắc Diêm Tước!

      nhìn cau có, trong đôi mắt ưng có loại tâm tình nhìn hiểu, nhưng tất cả những thứ này, cũng lười suy tư, mấp máy bờ môi, hạ giọng thập thấp chậm rãi khạc ra___

      “Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi chỉ muốn , tôi muốn trải qua cuộc sống bình thản!”

      Lời của làm sắc mặt thâm trầm, từng chữ từng chữ nặn ra từ kẽ răng: “Cho nên, thoát khỏi tôi là có thể bình thản, hử?”

      phun ra tràng cười trầm thấp, tia đau thương lướt qua trong mắt, bàn tay đặt vai buông xuống, nắm chặt hộp gấm trong tay, nhìn biểu tình bình thản của nữa, sợ nếu tiếp tục nhìn, nén được lửa giận hừng hực!

      Sau đó, xoay người lại, với quốc vương Saudi và Alva: “Tôi mong rằng ngài có thể tuân thủ lời cam kết!”

      “Ha ha, Hắc tiên sinh hãy yên tâm, trong vòng 1 tháng, chắc chắn tôi cho ngài kết quả hài lòng!” Quốc vương Saudi nhìn xa trông rộng , trong đôi mắt là vẻ nhu hòa.

      Hắc Diêm Tước cau mày: “ tháng là quá lâu! Ngày mai! Ngày mai tôi quay lại!”

      “Không___” Quốc vương Saudi cười lắc đầu, cho thương lượng: “Vương phi là do ngài đưa tới, rốt cuộc có phải là đưa tới đây hung thủ hay , chúng ta cần thận trọng tìm hiểu, thể qua loa được! Trong vòng tháng, nhất định tôi có câu trả lời cho toàn quốc dân!”

      Ánh mắt quốc vương Saudi tỉnh táo mà cơ trí, chút sợ hãi nhìn thẳng Hắc Diêm Tước, tỏ ra tư thái của vị vua bề hòa ái, bình tĩnh điều kiện. Ông ta tin chắc, Hắc Diêm Tước ngoài việc đồng ý ra có lựa chọn thứ hai.

      Giữa hai hàng lông mày giấu nổi phẫn nộ và bất đắc dĩ, Hắc Diêm Tước thể thừa nhận rằng, quốc vương Saudi so với Alva, quả thực lả gừng càng già càng cay! Mục đích của chỉ là khiến cho Alva rút lui lính đánh thuê về, hộp gấm trong tay , hẳn là quá quan trọng!

      Nhưng khiến kinh ngạc là, quốc vương Saudi đồng ý trao hộp gấm cho , chỉ vì tháng kỳ hạn của Tường Vi!

      Con hồ ly già này định giở trò gì đây?

      Xem tình hình, có lẽ thể chấp nhận cầu của hồ ly già này!

      Gật đầu cái, Hắc Diêm Tước nhìn thoáng qua tên tiểu nhân đắc chí Triển Diệc Tường, “Nếu như các vị xử lý được ta, giao cho tôi !”

      Gương mặt Triển Diệc Tường sợ hãi yên, “, lão Hắc, đừng tin người đàn bà kia hươu vượn, dù sao chúng ta cũng là em nhà…”

      “Sao năm năm trước mày nể tình em ta nhà? Triển Diệc Tường, mấy trò mánh khóe trộm cắp tao quản, nhưng đụng lên đầu tao, mày nên biết có hậu quả gì!”

      Hắc Diêm Tước giận dữ mắng mỏ ngắt lời Triển Diệc Tường, người phụ nữ của , giày vò kiểu gì cũng sao, nhưng đổi lại người khác, còn phải xem có đồng ý hay !

      Quốc vương Saudi nhún nhún vai, tỏ vẻ nghi ngờ gì chuyện của Triển Diệc Tường!

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, mượn cây gậy trong tay cảnh sát, mặt mũi trầm về phía Triển Diệc Tường___

      “Lão Hắc! muốn làm gì?” Sắc mặt Triển Diệc Tường trắng xanh! Chống gậy vội vàng lui về phía sau, chân ta bị Tường Vi đâm còn chưa lành, Hắc Diêm Tước cầm gậy sắt phải là định… “Lão Hắc, nể tình dì, đối xử như vậy với em mình chứ? Huống chi tôi chưa từng tổi thương bao giờ, Thẩm Tường Vi chỉ là con hoang của nhà họ Thẩm! Là kẻ thù của nhà họ Hắc! lại muốn đánh tôi vì người phụ nữ đó sao? có lương tâm vậy, nếu cha mà biết, chết nhắm mắt… a… “

      Từng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt từ đại sảnh màu vàng kim vang dội vào gian!

      Bịch bịch bịch…

      Gậy sắt đánh loạn người Triển Diệc Tường, người, đùi, chỗ nào cũng có! Hắc Diêm Tước hung hăng quật Triển Diệc Tường, gầm lên: “ em họ? Mày cũng biết tao là họ mày? Thông đồng với người ngoài hại tao? Lợi dụng Tường Vi uy hiếp tao? Được, được lắm! Làm người phụ nữ khác xong lại muốn làm người phụ nữ của tao? Họ Triển, hôm nay dù mày có 10 cái mạng cũng đủ dùng đâu!”

      xong, lại quất thêm mấy gậy, gậy sắt đánh lên người Triển Diệc Tường, hình như có tiếng xương gãy vang lên! Mỗi khi Triển Diệc Tường gào lên tiếng, mỗi lần Hắc Diêm Tước quật phát, Tường Vi lại run lên!

      đứng sững trong đại sảnh, sững sờ nhìn cảnh tượng kinh người Hắc Diêm Tước đánh Triển Diệc Tường!

      giận dữ, biết, trái tim co rút mạnh mẽ, có thể cảm thấy giây phút này tức giận hết mức! Lòng như bị thứ gì chạm tới, giọt nước mắt óng ánh trong suốt tiếng động chảy ra từ khóe mắt!

      Năm năm trước, sau khi bị Doãn Chiếu Thiên đóng đinh thập giá, còn nhớ bộ dáng lạnh lẽo vô tình của Hắc Diêm Tước lúc đó, còn nhớ những lời với khi còn trong bệnh viện!

      thể trách , bởi vì chủ động thoát khỏi vòng bảo vệ của , cho nên đừng trông mong cứu ! Mà lúc này nhìn bộ dạng ra sức đánh đập Triển Diệc Tường của , cho dù chân Triển Diệc Tường bị đâm hai dao, cũng chịu bỏ qua, quyết tâm muốn đánh đập !

      ra nếu ở trong vòng bảo hộ của , bảo vệ chu đáo, cho nên tin giết người, cho nên khi biết Triển Diệc Tường giở trò quỷ sau lưng , nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa ngần ngại gì) làm cho tên xấu xa kia đau đớn.

      Trong lòng Tường Vi chợt dâng lên dòng nước ấm, cách bảo vệ của người đàn ông này, vừa biến thái vừa cực đoan!

      có thể hành hạ ngươi tới tận cùng, nhưng tuyệt cho phép người khác đụng vào cọng tóc gáy của người được bảo vệ! Là như vậy sao?

      Dòng nước ấm trong lòng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cơn lạnh lẽo, Tường Vi biết là mình nên thấy cảm động hay đau lòng, chỉ biết là, có dũng khí bước vào vòng bảo vệ của nữa, thể tiếp tục chịu đựng hành hạ độc tài của !

      là kẻ ác ma tâm tình bất định, lúc tốt lúc xấu! Luôn luôn là tới nơi nào, cũng làm dấy lên hồi mưa gió!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 358: Đứa con trai bị bỏ sót

      Mỗi gậy quất lên người Triển Diệc Tường, trầy da sứt thịt, máu thịt be bét, cho tới khi tiếng kêu ngày càng , cuối cùng biến thành nức nở nghẹn ngào, cho tới khi Triển Diệc Tường bị đánh tới mức thoi thóp hơi nằm giữa vũng máu, Hắc Diêm Tước mới ném trả gậy sắt cho cảnh sát, thở hổn hển với Triển Diệc Tường: “Mày nên biết tính tao! Chẳng cần hỏi cũng biết, hung án này cũng là do mày làm ra!”

      Ngay sau đó, xoay người, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt Alva, trầm lạnh : “Alva, tôi giao Triển Diệc Tường cho ngài, mong ngài có thể xử lý hung án giết người này cho công bằng!”

      Alva Aure gật đầu cái, cau mày, nhìn lướt qua Triển Diệc Tường thê thàm nỡ nhìn nằm sàn nhà, “Tước, ngài chắc chắn là do Triển Diệc Tường sao? Tính ra , ấy cũng là bạn tôi…”

      “Vậy sao?” Hắc Diêm Tước cười lạnh tiếng: “Ngài nên hỏi chút xem có coi ngài là bạn ? Ba lần bốn lượt tìm ngài vay tiền, cũng gần coi ngài là kẻ ngốc rồi!”

      Alva nhún vai, ta có rất nhiều tiền, đối với người bên cạnh cũng rất hào phóng, tính ra Triển Diệc Tường cũng coi là con trai người tình cũ của Quốc vương Saudi. Mẹ Triển Diệc Tường và quốc vương Saudi từng có đoạn tình trong quá khứ, khi đó quốc vương còn trẻ, khi ngài ấy còn chưa phải là quốc vương, từng có thời gian sống tại Trung Quốc, quen với vài người bạn tốt người Trung Quốc, cũng từng cùng với mẹ Triển Diệc Tường có đoạn tình cảm, nhưng về sau, bởi quốc vương Saudi quá mức phong lưu, làm mẹ Triển Diệc Tường tổn thương, mẹ mới lấy người khác. Chuyện qua nhiều năm rồi, Triển Diệc Tường đào được chuyện cũ của mẹ mình, nóng nòng nhịn được tìm quốc vương Saudi để tạo quan hệ, cho nên mới kết bạn với Alva.

      Chuyện năm đó qua từ lâu, nhưng lại như ở ngay trước mắt, quốc vương Saudi nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo và u ám của Hắc Diêm Tước, gương mặt này, ông khẽ cười, quả là giống y chang cha Hắc Diêm Tước!

      Khi đó, ông còn trẻ, cha Hắc Diêm Tước – Hắc Hiền Nhân Sách, và Thẩm Hồng Vũ từng là Tam kiếm khách của Harvard, khi ấy ba người trẻ tuổi khinh cuồng, hăng hái, sau này vì Saudi có chính biến, ông trở về nước tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị của gia tộc, phát liền mấy chục năm. Ông ngồi lên ngai quốc vương như ý nguyện, còn Hắc Hiền Nhân Sách và Thẩm Hồng Vũ qua đời từ nhiều năm trước…

      “Nhưng…” Alva vẫn có chút muốn, ta do dự nhìn quốc vương Saudi, “Phụ vương…”

      “Hắc tiên sinh hãy yên tâm, cũng còn sớm nữa, đưa Thẩm tiểu thư hồi cung .” Quốc vương Saudi nhìn Alva cái, hạ lệnh, chuẩn bị về phủ cùng với thị vệ.

      “Vâng, thưa quốc vương bệ hạ!”

      Hai người thị vệ tới trước mặt Tường Vi, dùng tiếng cung kính : “Tiểu thư, xin mời!”

      Tường Vi hững hờ gật đầu cái, mặc dù biết quốc vương Saudi này muốn đưa đâu, nhưng lại cũng thấy thở phào nhõm, hiểu sao mình lại có cảm giác này, trong tiềm thức cảm thấy, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nhân tố nguy hiểm đáng sợ rồi, trong lòng chợt thoải mái.

      Ép mình quay đầu lại nhìn đôi mắt ưng đen như mực kia, bước theo thị vệ, chuẩn bị rời đi___

      Hắc Diêm Tước bước lên, phát lôi cổ tay Tường Vi, hơi thở lạnh lẽo cố chấp: “Cứ như vậy chờ nổi mà muốn thoát khỏi bên cạnh tôi? Cho dù gả cho Alva, cho dù theo con hồ ly già kia, cũng hoàn toàn bất cần sao?”

      bỏ trước, thậm chí còn quay đầu nhìn lại cái! Điều này làm thấy tức giận!

      “Đau…” cau mày, bàn tay gông cùm cứng như thép bóp đau cổ tay , có quá nhiều tâm tình phức tạp đối với , mặt cảm động, mặt đau lòng, muốn cuộc sống rối rắm như vậy, “Cầu xin , để cho tôi được yên, được ?”

      vốn là như vậy, hễ chịu làm theo ý , là liền nổi giận, như thế chỉ khiến cho muốn tránh xa vạn dặm!

      thanh của rất thấp, có xa lạ lạnh lùng, dường như quyết tâm muốn cách ly ở bên ngoài, đáy mắt có chút lo sợ yên, chăm chú nhìn hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng___

      “Tôi quay trở lại, tháng! Thẩm Tường Vi, tôi chỉ cho tháng để hưởng thụ bình thản! tháng sau, tôi trở lại! Tóm lại, nơi nào có tôi, đừng có mong được bình thản!”

      Hất tay ra, mặc theo những cảnh sát Ả-rập, trong mắt có vẻ u sầu lại phức tạp, chuyến Saudi này, vốn muốn Alva lui quân, nhân cơ hội này dọn dẹp con cái già Thẩm Hồng Sinh, nhưng Alva lại cố tình muốn Tường Vi, thế là tương kế tựu kế, mở miệng đọi hộp gấm trong tay phụ vương Alva!

      cứ đinh ninh quốc vương Saudi giao hộp gấm cho mình, cho nên chắc chắn rằng Alva lấy được Tường Vi, nhưng ngờ được___

      Hắc Diêm Tước hạ mắt, nhìn hộp gấm nắm chặt trong tay, rốt cuộc quốc vương kia nghĩ gì vậy?

      nhàng mở hộp gấm ra, viên minh châu lập tức phát ra ánh sáng óng ánh chói mắt trong màn đêm…

      kinh ngạc, quốc vương Saudi đưa viên minh châu này cho ?! Đây phải là trân bảo chỉ người thừa kế trong vương thất mới có được ư?

      Hắc Diêm Tước nheo mắt, nghĩ ngợi hồi lâu, giữa hai lông mày tuấn ngạo là vẻ buồn bực nồng đậm…

      Đợi khi quốc vương rồi, Alva lệnh cho người ta dọn dẹp trường, đưa Triển Diệc Tường bị trọng thương cho cảnh sát mang , sau đó sững sờ tới trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn viên minh châu óng ánh, thầm___

      ra bên trong hộp gấm là viên minh châu, viên minh châu này có ý nghĩa gì với ngài sao?”

      Hắc Diêm Tước giương mắt, nhìn thoáng qua Alva, lạnh nhạt lắc đầu cái: “Phụ vương ngài chưa từng nhắc qua viên minh châu này với ngài sao?”

      Alva thành thực lắc đầu: “Chưa từng, tôi cứ nghĩ nó cũng chỉ là viên dạ minh châu bình thường thôi đấy.”

      “Đây phải là dạ minh châu…” Hắc Diêm Tước nhàng thầm, nhìn ba cái tên khắc bên trong hộp gấm, người trong đó là …, “Nhưng có lẽ, bây giờ nó biến thành loại hạt châu bình thường rồi.”

      Nếu sao quốc vương Saudi đưa nó cho dễ dàng vậy được?

      Alva cái hiểu cái , trong suy nghĩ của ta, Tường Vi vẫn là con của Hắc Diêm Tước, ta chưa từng nghi ngờ, nhưng giữa Tước và Tường Vi luôn có thứ cảm giác mờ ám quái dị mà ta cũng khó , nhưng mà giờ đây điều này cũng còn quan trọng nữa rồi.

      Ngay sau đó đổi đề tài, hỏi vấn đề gây tò mò luôn quanh quẩn trong đầu ta: “Tước, nghe Tường Vi có đứa con trai, là sao? Nếu vậy, sao ngài với tôi từ sớm?”

      Hắc Diêm Tước nhíu mày, khóe môi khẽ cong: “Là ngài mở miệng đòi cưới ta, tôi chỉ chấp thuận thôi mà, với lại, phải ngài luôn mình nhớ mãi quên ta hay sao? Sao, vừa nghe thấy ta có con liền nhượng bộ lui binh hả?”

      “Cái gì cơ? Khụ khụ, sao vậy được, chỉ có điều ấy là nữ thần phương Đông của tôi, ngay lập tức tôi có hơi khó thích ứng…”

      Alva đa tình, nhưng chỉ ảo tưởng với thiếu nữ, ta chưa bao giờ chạm vào phụ nữ sạch , đất nước nam quyền hoành hành như Ả-rập Saudi này, đây là chuyện thường thấy, ta phải ngoại lệ.

      Chỉ là có hơi đau lòng, có hơi khổ sở, cũng hơi nghẹn ngào, Alva lẩm bẩm hỏi: “Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai…”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 359: Huynh đệ tay áo

      ___ Tiểu Trạch nhảm (1)___

      Mọi người khỏe ? Hi? Helo? A ni a xức ơ? Tát ngõa địch tạp? %#^$%&*#$. . . .

      Dùng các ngôn ngữ mà tôi biết để chào hỏi vài câu lảm nhảm thôi, tôi là Tiểu Trạch, dưới đây là thông tin cá nhân của tôi:

      Họ: Thẩm Tên: Tiểu Trạch

      Từ sau khi thầy với tôi, Thẩm Tiểu Trạch, cái tên này nghe đàn bà quá, tôi liền thích cái tên này. Thầy tôi , chỉ có phụ nữ mới dùng chữ 'tiểu', cho nên tôi quyết định xóa chữ 'tiểu' và thay bằng chữ 'đại'! Sau này tên tôi là Thẩm Đại Trạch, ừ, quả nhiên nghe có khí khái nam tử hơn hẳn.

      Nhưng mà thầy lại , hơi có cảm giác Võ Đại Lang (chồng trước của Phan Kim Liên trong tác phẩm Kim Bình Mai). Tôi rất ngạc nhiên, Đại Lang là ai? Thầy , là huynh đệ tay áo với Tây Môn Khánh (nhân vật nam phản diện trong tác phẩm Kim Bình Mai).

      Tôi hỏi thầy, huynh đệ tay áo nghĩa là gì?

      Vẻ mặt thầy hơi cứng ngắc lại, sau đó , những người đàn ông ngủ với cùng người phụ nữ gọi là huynh đệ tay áo.

      À, ra vậy!

      Tôi nhìn thầy cách sùng bái, trải qua mấy ngày học tập với thầy, thầy dạy tôi ít thứ, mẹ bảo, thầy là ân nhân cả đời này của hai mẹ con tôi.

      Sau này, vào đêm rất tối rất lạnh, thầy mang thân đầy vết thương quay về, tôi hỏi thầy xảy ra chuyện gì?

      Thầy bảo, đánh nhau trận với người đàn ông ngủ với mẹ tôi!

      Tôi rất lo lắng cho thương thế của thầy, nhưng nhịn được mà hỏi, tại sao lại đánh người đàn ông ngủ với mẹ tôi?

      Vẻ mặt thầy rất chi là 'cứt' (nguyên văn trong convet), thầy bảo thầy nghĩ rằng mẹ lại ngủ với người đàn ông khác, ngủ với thầy còn được.

      Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, ra làm huynh đệ tay áo là phải đánh nhau đấy!

      Ừhm, lần sau mà gặp phải người đàn ông ngủ với mẹ, tôi cũng muốn đánh ông ta, bởi vì tôi cũng từng ngủ với mẹ...

      "Tiểu Trạch, Tiểu Trạch..."

      Nghe ngóng, thanh dịu dàng kia lại truyền tới nữa, ấy đương nhiên là mẹ tôi..., nhảm với các người nữa, tôi đây___

      A, mẹ tới!

      ___Tiểu Trạch vẽ xấu notebook (1)___

      cơ thể bé chạy bình bịch từ trong phòng ra, Tường Vi dịu dàng ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay, tay ôm lấy Tiểu Trạch, cưng chiều chịt cái mũi của Tiểu Trạch, dịu dàng : "Hôm nay có ngoan ngoãn luyện chữ đấy?"

      "Đương nhiên là có, mẹ, hôm nay con viết 100 chữ!" Tiểu Trạch kiêu ngạo hếch khuôn mặt răng mèo lên cao, vùi vào cổ Tường Vi làm nũng.

      Tường Vi ôm Tiểu Trạch qua hành lang rất dài, hai bên là vách tường màu vàng, mùi hương đặc trưng của Trung Đông thoang thoảng phiêu đãng, vừa vừa hạ giọng thấp giáo huấn Tiểu Trạch: "Lát nữa gặp ngài quốc vương, phải lễ phép nhé, biết ? Mấy câu hỏi thăm bằng tiếng hồi trước mẹ dạy, còn nhớ ?"

      Cái đầu của Tiểu Trạch ngừng gật gù: "Nhớ ạ! Mẹ, ngài quốc vương là buồn chán, có thể ngồi phơi nắng trong vườn hoa cả ngày, mẹ với ông thấy chán sao?"

      "Hư! Những lời như thế tuyệt đối được trước mặt ngài quốc vương, biết chưa? Chúng ta phải cảm ơn ngài quốc vương giúp mẹ con chúng ta đoàn tụ, con xem, con đào bới hỏng cả vườn hoa phía sau, ngài quốc vương cũng trách mắng con."

      Cu cậu chột dạ le lưỡi, quệt mồm rồi gãi gãi đầu, gương mặt cười khúc khích: "Hì hì, thầy là ở trong đất nước sa mạc này, cây cối hoa cỏ đều mọc lên từ dầu hỏa, nhưng mẹ lại bảo con là cây cối đều được tưới bằng nước, cho nên con đào bên dưới xem có phải là có dầu hỏa !"

      "Kết quả là con đào vườn hoa phía sau của ngài quốc vương đến nỗi dầu hỏa phun ra, tưới hỏng vài chỗ trong vườn hoa! Con là, suốt ngày thầy con thầy con , biết Tưởng Diệp cho con uống thuốc gì nữa, sùng bái ta đến mức này!"

      Tường Vi lắc đầu cái, bất đắc dĩ thở dài , ôm Tiểu Trạch thẳng vào vườn hoa, liền thấy luôn người ngồi ghế dựa, nhàn nhã phơi nắng - quốc vương Saudi.

      "Quốc vương bệ hạ!"

      Ôm Tiểu Trạch tới bên cạnh quốc vương, Tường Vi khẽ gọi, giữa mùa đông, nhưng ở Saudi này có chút lạnh lẽo nào.

      "Tường Vi, cháu tới rồi à?" Quốc vương Saudi nhìn Tường Vi, hòa ái mỉm cười.

      "Xin chào ngài quốc vương!" Từ người Tường Vi, Tiểu Trạch bình bịch chạy tới bên chân quốc vương Saudi, dùng tiếng thành thạo lắm .

      "Tốt lắm, bé ngoan." Sờ sờ cái đầu đáng của Tiểu Trạch, mặt quốc vương Saudi có vẻ hiền lành, Tiểu Trạch là đứa trẻ làm cho người ta nhịn được mà thương , ngây thơ đáng , đơn giản vui vẻ, xoa đầu nó, giống như xoa đầu cháu mình, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tường Vi : "Tường Vi, cháu nghĩ kỹ chưa?"

      Tường Vi ngồi xổm xuống bên cạnh chân quốc vương Saudi, cùng Tiểu Trạch nhìn lẫn nhau, chậm rãi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: "Từ đầu tháng tới giờ, cháu vô cùng cảm kích bệ hạ tha thứ và thương hai mẹ con cháu, có lẽ đây là tháng hạnh phúc nhất trong đời cháu, cháu và Tiểu Trạch đều chưa từng được hưởng cuộc sống yên bình và giản đơn thế này, cho nên cháu tính toán kỹ lưỡng."

      Tường Vi tiến lên nắm lấy bàn tay già nua ấm áp của quốc vương Saudi, đôi mắt tinh khiết nhìn ông, kính trọng ông như vị trưởng bối.

      Trong tháng này, cứ nghĩ mình bị vùi lấp trong lao ngục của đau khổ, ngờ quốc vương lại đối đãi như khách qúy, hung án thị thiếp thứ 12 của Alva, ở trường phát được vật chất thuộc về thân thể Triển Diệc Tường, còn người hầu khẳng định là tận mắt thấy Tường Vi giết người cũng là do bị Triển Diệc Tường uy hiếp.

      là, thị thiếp của Alva và Triển Diệc Tường lúc tằng tịu cùng nhau, cần thận đụng vỡ cái gương, mảnh kính vỡ từ phía sau lưng ta đâm thẳng vào tim, chết bất đắc kỳ tử (lúc chết cũng biết tại sao mình chết) tại chỗ, Triển Diệc Tường vì muốn thoát tội, bèn dùng con dao Tường Vi đâm chân ạnh ta bị thương để đâm vào ngực ta, tạo cái chết giả là bị dao đâm chết, tất cả chân tướng đều ràng.

      Có điều, Tường Vi cảm thán chuyện, Triển Diệc Tường thế mà lại tự sát.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 360: Ai bảo tôi thất tình?

      Người đàn ông tâm thuật bất chính này, em họ Tước, chịu nổi đả kích khi chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng chọn con đường tự sát.

      Cuối cùng , gió yên biển lặng.

      Thu lại ánh mắt xa xăm, ngước lên, nhìn bầu trời trong xanh và ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có dòng nước ấm, quay đầu, nắm tay Tiểu Trạch cùng tay mình đặt vào trong bàn tay to lớn của quốc vương Saudi, xiết chặt, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt như nước hồ mùa thu khẽ cong…

      Sau khi tất cả đều sóng yên biển lặng, cuộc sống lại như bị thiếu hụt gì đó. biết người khác sao, nhưng đây là cảm giác của .

      Thời điểm lạnh nhất của mùa đông qua , bầu trời dường như dần ấm áp hơn.

      Mùa đông rét lạnh, tất cả đều im lặng, vạn vật đều ngủ đông, lùi về trong cái ổ của mình hưởng thụ khoảng thời gian nhàn tản nhất trong năm. cũng y hệt vậy, cười cười thầm nghĩ.

      có ai hiểu được cảm giác lúc này đây của , trong tháng này, tới Saudi hai lần, người phụ nữ ác độc kia lại chịu gặp lần nào. là người đàn ông kiêu ngạo, chưa từng ăn khép nép với bất kỳ ai, hẳn là điên rồi nên mới đối xử với khác biệt như thế!

      ràng là để cho đưa con về nuôi, cho nó thừa kế nghiệp, người phụ nữ kia thế mà dám bắt cóc con !

      Chưa bao giờ có cảm giác thất bại như này, thử nhìn xem người phụ nữ nhát như thỏ con kia làm gì?

      thề, nhất định đòi lại tất cả từ chỗ lão quốc vương hồ ly kia!

      Tối nay, như thường lệ, Hắc Diêm Tước tới quán rượu mua say, trong cả tháng nay, quầy rượu này nghiễm nhiên trở thành nơi chắc chắn tới tiêu khiển.

      giống năm năm trước, hôm nay chính bản thân cũng cảm nhận được khác biệt.

      Thù hận với nhà họ Thẩm, coi như báo xong, nhưng thấy vui vẻ, ngược lại chỉ toàn là trống rỗng và đơn.

      Nhiều năm như thế, tự dưng còn thù hận nữa, ngược lại làm có hơi quen. Đối với đóa Tường Vi này, dần dần, cảm nhận của thay đổi thầm lặng, còn giống với năm năm trước nữa.

      "Tiên sinh, ngài muốn uống Whisky?"

      Trong quán rượu khí huyên náo, Hắc Diêm Tước chỉ lẳng lặng ngồi bên quầy ba, mình uống rượu.

      Trong lòng bức bối, người phụ nữ đáng chết kia, hứa rồi, cũng chấp nhận để con trai thừa kế nghiệp của , còn muốn gì nữa?

      "Đần hết biết!" Tu ngụm rượu lớn, lẩm bẩm.

      Người phụ vụ ở quầy bar sau khi thấy Hắc Diêm Tước tu vài ngụm Whisky, vội vàng rót thêm ly, đưa tới trước mặt , cười lắc đầu: "Tiên sinh, thất tình cả tháng rồi hử?"

      "Cứt chó! Ai bảo tôi thất tình?"

      Hắc Diêm Tước cau mày khẽ quát, thẹn quá hóa giận, tay vơ lấy ly rượu người phục vụ vừa rót, dốc cả vào miệng!

      "Ha ha, ngài đừng chối…., năm bốn mùa tôi đều gặp được những người đàn ông tới đây mua say giống như ngài, nhưng duy chỉ có ngài đây, là người bị thất tình lâu nhất, tới tận tháng, vấn đề còn chưa giải quyết được sao?" Người phục vụ quan tâm hỏi, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ, vị tiên sinh này là khách hàng cố chấp nhất mà ta từng gặp.

      Dường như mỗi tối vào cùng thời điểm, chỉ trừ có mấy ngày biến mất vì ra nước ngoài, luôn xuất đúng giờ trong quán rượu, sau đó thẳng tới vị trí thứ ba trong quầy rượu, dù ở chỗ đó có người rồi, cũng đuổi người ta , ngồi xuống, gọi ly Whisky, thường buổi tối, uống tới lúc nào có lẽ chính cũng .

      Hay ho nhất là, sau mỗi lần biến mất, khi quay lại uống rượu, bộ dạng càng thêm rối rắm!

      Người phục vụ thầm thấy ngạc nhiên, chưa từng thấy người đàn ông nào cố chấp tới như vậy, hơn nữa tính tình nóng nảy, ai cũng dám chọc vào.

      "Thả rắm chó! Thất tình cái quỷ, ở trong từ điển của Hắc Diêm Tước này, đời này hai chữ thất tình bao giờ xuất !"

      Hắc Diêm Tước rống lên, rầm cái, nặng nề quăng cái ly rỗng lên mặt quầy, "Thêm rượu cho tôi!"

      Mẹ kiếp, ai thất tình? Mắt chó bị mù rồi có phải ?

      còn chưa bao giờ thừa nhận mình , ở đâu ra thất tình?

      Ngay cả năm đó Nhã Ca say rượu hấp dẫn , dây cung tình ái của cũng hề nhúc nhích, vậy mà….. Nhã Ca là ánh mặt trời ấm áp đầu tiên soi rọi vào kiếp sống đen tối của , chưa từng gặp được nào ấm áp lòng người tới vậy, có lẽ chính khi trẻ tuổi ngông ngênh từng vì kích động mà có tia tình cảm, nhưng kiểm soát hành vi của mình rất nhanh, bởi vì Nhã Ca trai rất sâu đậm!

      "Phục vụ, cho thêm ly Whisky!"

      Chợt thanh dễ nghe vang lên bên cạnh Hắc Diêm Tước, rất trong trẻo ngọt ngào lại ấm áp, như cơn gió xuân thổi vào lòng.

      Hắc Diêm Tước mở đôi mắt say nhập nhèm, quay đầu lại nhìn người con vừa ngồi vào quầy rượu. Mái tóc màu đen thẳng thớm cột gọn sau gáy, bộ dạng thanh thuần đáng làm vẻ mặt Hắc Diêm Tước khỏi chợt lóe lên, bóng dáng này, dường như cách xa mấy đời.

      dường như cảm nhận được Hắc Diêm Tước chú ý tới ta, quay mặt sang, mỉm cười cái với Hắc Diêm Tước, sảng lãng cất tiếng chào hỏi: "Hi, xin chào, tôi tên là Niệm Tư, ngài là?"

      Hắc Diêm Tước nhìn chằm chằm gương mặt ta, trong mắt áp chế nỗi kinh ngạc, này rất giống… Nhã Ca!

      "…Niệm Tư?"

      Trong lòng trào lên nỗi nghi ngờ, Niệm Tư? Nhớ nhung Diệu Tư (Niệm là từ Hán Việt có nghĩa là nhớ nhung, tưởng nhớ)?

      Đột nhiên cơn say của Hắc Diêm Tước vì đột nhiên xuất mà biến mất tiêu.

      " Hắc Diêm Tước." nhướn mày, nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt ưng vẫn nhìn chằm chằm tên là Niệm Tư này, bất kể mặt mày, nụ cười, thậm chí cả giọng đều giống y chang Nhã Ca năm đó!

      Là con riêng của trai sao?

      Sao trước đây hề có dấu hiệu gì nhỉ?

      "Hắc? Ngài cũng họ Hắc sao?" Mặt mày rạng rỡ, cười cười.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :