1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 353: Trẻ dại

      Đám cưới kéo dài hai tiếng đồng hồ.

      Tường Vi biết vì sao, lại kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Vẫn ngồi trong phòng chờ tin tức, cho tất cả hầu lui xuống, mình yên lặng ngồi chờ đợi, chờ đợi hôn lễ qua .

      Rầm!

      Chợt, dâu thấy có tiếng vang bên ngoài cửa sổ. Tường Vi ngước nhìn vòm cửa sổ cao, thấy có gì khác thường.

      Ầm!

      Lại tiếng nữa! Trong lòng căng thẳng, có lẽ nào…

      Vì vậy, nhấc tà váy dày côm nặng nề màu vàng, leo lên ghế, mở cửa sổ, ngó ra bên ngoài…

      Bên ngoài chỉ có khung cảnh toàn khói lửa, bay múa trong đêm, giống như cuộc thịnh yến làm cả thế gian phải chú ý tới, làm cho người ta nhịn được mà phải than thở, hôn lễ của vương phi Saudi quả là hoa lệ phi phàm.

      “Tường Vi!”

      giọng u u vọng vào từ bên ngoài cửa sổ, Tường Vi hít ngụm khí lạnh, “Tưởng Diệp!”

      nhận ra thứ thanh này, thế mà, trong mắt hơi có chút mơ hồ, dù sao bên ngoài cửa sổ là màu đêm đen.

      “Mẹ__”

      thanh non nớt ngây thơ, giống như cách xa cả thế kỷ, hề báo trước mà chui vào đôi tai yếu ớt của , đáy mắt chợt lóe, tuyến lệ lập tức hoạt động, cổ họng khô khốc, làm giọng nhất thời khàn khàn, kích động mà hô___

      “Trạch, Tiểu Trạch!”

      Ngay sau đó, bóng dáng bé lập tức vọt lên, hình dáng bé được bao bọc chặt chẽ trong tấm áo choàng Ả-rập lớn màu trắng, mặt mũi vẽ xanh vẽ đen, bóng người bé lập tức giọi lên cửa sổ, hai con mắt xanh đen phiếm thứ ánh sáng long lanh, bàn tay xíu bấu lấy bệ cửa sổ, giọng hưng phấn và vui sướng___

      “Mẹ! là mẹ! Mẹ! Tiểu trạch rất nhớ mẹ…”

      Tường Vi cố níu nước mắt trong bờ mi, vươn cánh tay, phát kéo Tiểu Trạch bé lên, dưới chân Tiểu Trạch, Tưởng Diệp dùng sức đẩy.

      “Tường Vi, vài câu với Tiểu Trạch rồi mau đưa nó ra ngoài, bọn còn thời gian nữa, phải mau khỏi đây!”

      Tưởng Diệp đứng dưới bệ cửa sổ vọng lên, ta hiểu rằng khó khăn lắm hai mẹ con họ mới được gặp nhau, nhất định là có rất nhiều điều muốn , nhưng mà hoàn cảnh cho phép mấy chuyện tình cảm này, dù sao lúc thoát được rồi, hai người muốn bao lâu mà chẳng được.

      “Tưởng Diệp…..Vết thương của có đỡ hơn chưa?” tha thiết nhìn Tưởng Diệp trong bộ quần áo Ả-rập là đứng bên dưới cửa sổ, quan tâm hỏi, dù sao lần trước ta bị Hắc Diêm Tước đánh cho ít.

      “Đương nhiên là sao, cơ thể đàn ông mà, có thêm chút màu sắc cũng chỉ là chuyện .” Tưởng Diệp mỉm cười nhún vai, thèm để ý chút nào.

      “…Cảm ơn , Tưởng Diệp!”

      Sau khi cảm ơn với Tưởng Diệp, Tường Vi vui quá mà khóc, ôm chặt cơ thể bé của Tiểu Trạch vào trong ngực, sau đó từ ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Trạch, dường như nhìn ngắm bao nhiêu cũng thấy đủ, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, trân quý như vậy.

      Nó là bảo bối của !

      “Mẹ, Tiểu Trạch rất nhớ mẹ…”

      Tiểu Trạch nghiêng cái đầu dễ thương, đôi mắt trong suốt chớp chớp, vì đóng giả trẻ con Ả-rập, bị Tưởng Diệp bôi đen mặt, chu cái miệng hồng hồng, đưa bàn tay trắng nõn bé ra, giống như môt người trưởng thành, lau nước mắt kích động mặt Tường Vi, đây là việc nó thường làm cho mẹ vào lúc đêm. “Đừng khóc, mẹ đừng khóc, Tiểu Trạch thương a.”

      Cậu bé ra vẻ , nhưng bàn tay bé nộn nộn vuốt ve mặt Tường Vi, đối diện tầm mắt mình, xinh trai cười ngọt ngào, lộ ra hai cái răng mèo trắng tinh đáng , rất nghiêm túc an ủi người mẹ xa cách cậu nhóc mấy hôm nay.

      “Ừ… Tiểu Trạch ngoan, mẹ khóc!”

      mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh xắn của con, con ngốc quá, nghĩ tới tim lại thấy đau.

      “Để cho mẹ xem nào, Tiểu Trạch có bị thương ? Có được sống vui vẻ ?” vừa , vừa kéo cái áo choàng lớn màu trắng của Tiểu Trạch, chuẩn bị nghiệm thương.

      Mặc dù phần lớn là Tưởng Diệp cùng với Tiểu Trạch, nhưng có những khi Tưởng Diệp ở bên cạnh nó, sợ Tiểu Trạch bị Nhị gia ngược đãi thê thảm, dù sao người nó cũng chảy dòng máu nhà họ Hắc, dám chắc, mình có lấy Tiểu Trạch ra để xả giận hay .

      “Mẹ, mẹ! Hì hì, dừng tay, … buồn!” Tường Vi cử động lại làm cho Tiểu Trạch cười khúc khích chàng, nó là đứa trẻ rất sợ buồn, với lại, “Thầy con bảo, chỉ có đàn ông mới cởi quần áo của phụ nữ thôi!”

      “….” Tường Vi nhịn được mà trợn mắt, dừng động tác, “Tưởng Diệp dạy con cái quái gì vậy?”

      “Ừhm…” Tiểu Trạch nghiêm túc nghiêng nghiêng cái đầu , bĩu môi, khuôn mặt bé đen sì nhăn thành đống, đây là thói quen khi nó suy nghĩ, “Thầy dạy con 63 chiêu ăn trộm này…, náu nhanh chóng này…, kim thiền thoát xác này…, leo núi này…, Taekwondo này…., thuật dịch dung này…, hít đất bằng tay này…, nhìn mông đẹp của con này….”

      “Khụ khụ, đợi …! Sao lại có hít đất bằng tay? Con còn mà! Còn nữa, nhìn cái mông đẹp của con là cái gì đấy?”

      là càng nghe càng thấy thái quá, chẳng phải Tưởng Diệp dạy cho đứa con ngốc của toàn bộ kỹ thuật ăn trộm sao? Tường Vi chợt thấy da đầu mình hơi tê, mặc dù là Tưởng Diệp rất lợi hại, nhưng sao cứ thấy để cho con mình lầm đường lỡ bước vậy?

      “À, thầy hít đất rèn luyện là để rèn luyện lực hông của đàn ông! Nhìn mông đẹp của con , để phân biệt xem đó có phải là xử nữ !” Thằng nhóc khờ dại , nhíu cặp lông mày be bé, vẻ mặt này cực kỳ giống người cha tính khí nóng nảy của nó!

      Nhất thời sắc mặt Tường Vi thay đổi, biết là khi Tiểu Trạch còn ở cạnh học vài thứ linh tinh gì đó! Tên Tưởng Diệp kia, dám nghiễm nhiên coi con như đàn ông!

      “Mẹ, xử nữ là cái gì? Thầy mông của xử nữ có cái đường cong giơ lên….Ưhm…”

      Tường Vi lập tức che miệng thằng nhóc ăn quàng xiên, biết là nên tức giận hay là buồn cười, điều này càng làm cho thêm quyết tâm phải đưa con với mình! Cho dù thế nào, con trai là người quan trọng nhất với , với lại, ngây thơ đáng lại có chút ngu ngốc, yên tâm giao con trai cho bất cứ ai.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 353: Hôn lễ vô cảm (1)

      “Trạch, bảo bối thân ái, chúng ta chia cách nữa nhé, được ?”

      Tâm tình Tường Vi kích động, ôm chặt con mình, khẽ thở dài, nghĩ tới biện pháp duy nhất, chính là mượn sức hoàng tử Alva Aure, đưa Tiểu Trạch hoàn toàn thoát khỏi Hắc Diêm Tước.

      Từ khi khổ sở chờ bình an trở về, đến khi cứu từ trong nguy nan lần thứ hai, khi nhu tình mật ý ôm hôn , cho tới khi mặt cảm xúc tuyên bố gả vào hoàng thất Saudi, từ cái đêm kinh hãi trong cung điện của Alva, cho tới bão cát kinh hiểm trong sa mạc___ sâu sắc hiểu ra rằng, người đàn ông này có khả năng hủy hoại , cũng có khả năng cứu vớt cô1

      hủy hoại của luôn đẩy vào vực sâu vạn trượng, khổ sở chịu nổi, nhưng cũng cùng với đó, trong những lúc vô ý tỏ ra dịu dàng, hoặc là càng đa tình với thứ thuộc về mình, luôn làm kiềm chế được tình cảm mà liên tục hãm sâu, nhưng kết quả vẫn là nỗi đau chịu đựng được!

      hận , kết quả đều giống nhau thôi, vậy chỉ có thể tránh xa , mang Tiểu Trạch tìm cuộc sống mới! Nhưng mà nhất định phải tìm được người có thế lực bảo vệ được mẹ con , Tiểu Trạch mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, thoát khỏi mình và Hắc Diêm Tước!

      “Mẹ, ôm con, Tiểu Trạch muốn xa mẹ!” Tiểu Trạch hồn nhiên cười rộ lên, lộ ra răng mèo cực kỳ đáng , bên má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, rất đẹp trai, rất đáng .

      Chợt nhớ tới chuyện đáng sợ, liền ôm lấy con, vội vàng :

      “Ừ, Tiểu Trạch ngoan, cho mẹ nghe, mấy ngày nay, sáng sớm lúc ngủ dậy, con có còn lung tung lộn xộn để bị thương ?”

      Tiểu Trạch nghiêng đầu, cắn môi, đôi mắt sáng ngời xoay tròn mấy vòng, nó dám , có mấy lần lúc ngủ dậy vào buổi sáng thấy người có ít vết thương, bởi vì nếu như mẹ biết nó bị thương chảy nước mắt, mà nó muốn mẹ nó khóc, cho nên nó lắc đầu: “ có.”

      Lúc này Tường Vi mới thở phào hơi, xoa xoa cái đầu được bọc kỹ trong chiếc khăn trùm đầu màu trắng: “Ừ, Tiểu Trạch là đứa con ngoan của mẹ.”

      “Hì hì…”

      Lúc này vang lên chặp tiếng gõ cửa dồn dập, khiến Tường Vi ôm chặt lấy Tiểu Trạch, vội vàng leo lên chiếc ghế, nóng nảy giọng gọi: “Tưởng Diệp___ đỡ Tiểu Trạch giúp em với!”

      Tưởng Diệp đứng dưới cửa sổ hút xong điếu thuốc rồi, ta quay đầu lại, giang hai tay, phát kéo luôn đứa trẻ Tường Vi trao ra vào trong ngực, ngước mắt lên: “Em cũng leo xuống nhanh lên, chúng ta cùng nhau khỏi đây!”

      ngờ là, Tường Vi kiên định lắc đầu với ta: “Tưởng Diệp, xin lỗi , ra em chưa từng nghĩ là rời khỏi đây, cứ cho là em có , em, Alva và cả ấy nữa, ba người bọn họ ngừng truy nã chúng khắp thế giới, em biết thế lực của các , em muốn đưa Tiểu Trạch để chết nơi dọc đường, càng muốn liên lụy hiểu ?”

      “Tường Vi!” Tưởng Diệp nghiêm nghị hỏi: “Em định ở lại đây sao? Đừng quên, em vốn yên tên hoàng tử đồ bỏ kia! Cần gì vì thủ đoạn của bọn họ mà mất hạnh phúc của mình? ra muốn cho em biết là, cha nuôi bỏ trốn cùng với em rồi, thế lực của bọn họ bị tan rã, em biết ? Mặc dù dám chắc, nhưng có lẽ có liên quan tới Hắc Diêm Tước!”

      “Sao lại thế? em bọn họ…” Tường Vi ngạc nhiên, nhưng kịp hỏi nhiều nữa, tiếng gõ cửa càng lúc càng to, vội vàng dặn dò Tưởng Diệp: “Trước em cứ giao Tiểu Trạch cho nhé, em phải ổn định ở đây , cứ đưa Tiểu Trạch trước, tìm chỗ ở, chờ qua thời gian này, em tìm , nhớ là, Tưởng Diệp… em cảm ơn nhiều!”

      Tường Vi kiên định nhìn Tưởng Diệp, đợi ta gật đầu rồi, Tường Vi khẽ cười nhạt, sau đó đóng cửa sổ lại.

      Leo xuống khỏi chiếc ghế, kéo bộ lễ phục nặng nề vàng chói lọi, ra mở cửa___

      “Vương phi, hoàng tử điện hạ mời ngài vào bàn.” Mấy hầu ngoài cửa thấy Tường Vi cuối cùng cũng mở cửa, lúc này mới thở phào nhõm.

      Tường Vi biến sắc, khẽ gật đầu, tới trước gương, chỉnh lại trang dung lần nữa, hít sâu hơi, sau đó trùm tấm sa mỏng màu vàng kim lên mặt, cất bước chân nặng nề, biết lát nữa ra gặp phải tình cảnh như thế nào, chỉ biết là, cho dù như thế nào, nhất định phải kiên cường.

      Màu vàng tràn ngập đại sảnh, khắp nơi là bầu khí vui mừng, có thể vào được đại sảnh màu vàng kim, thường đều là những nhân vật quan trọng của Saudi. Ở tầng dưới đều chỉ là những nhân vật tương đối,….

      Hoàng tử Alva Aure cuối cùng cũng cưới người vương phi sắp được ghi vào sử sách, mặc dù có nghe rằng vương phi là người ngoại tộc, nhưng ngày nay tư tưởng của mọi người ở Ả-rập Saudi cởi mở hơn rất nhiều, người ta tin rằng chân tình là vô giá, chỉ cần có chân tình, có thể xóa bỏ hết những quan niệm thế tục, tác hợp cho tình .

      Dĩ nhiên hôn của Alva cũng có gặp phải phản đối từ phái những người truyền thống, cho nên cuộc hôn nhân này nửa buồn nửa vui, cũng được toàn bộ người Saudi ủng hộ.

      “Alva! Chú rồi, cha ngài tới! Đám cưới này cần phải hủy bỏ ngay lập tức, vương phi phải là người Ả-rập Saudi chúng ta!” Trong bữa tiệc, có mấy người có địa vị trong vương thất cất lời sẵng giọng .

      Alva ngồi giữa tiệc rượu, vẻ mặt có chút vui: “Chú ba, cha cháu đồng ý tới tham dự hôn lễ của cháu, chỉ là sức khỏe ngài tốt thôi, lát nữa ngài đến.”

      Alva xong, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt Hắc Diêm Tước mấy lần. Hôn lễ kéo dài hơn tiếng, cha tới, ta rất lo Hắc Diêm Tước ‘mặt rồng giận giữ’, hai tiếng, thời gian còn lại nhiều!

      “Alva, đừng cố chấp như vậy! Phụ nữ còn nhiều, cần gì khăng khăng cưới người phụ nữ này làm vương phi?” người khác thuộc phe chống đối ngay lập tức phụ họa. Alva là người đàn ông đa tình nhưng trọng tình, đồng thời cũng rất bác ái, bọn họ sao hiểu được, có biết bao nhiêu phụ nữ, tại sao Alva chỉ muốn lập người kia làm vương phi?

      “Bởi vì trong mắt tôi, ấy là độc nhất vô nhị, là người phụ nữ có thể để cho tôi nhớ mãi quên suốt năm năm qua! ấy hoàn toàn đủ tư cách làm vương phi, khí chất của ấy, dung mạo của ấy hoàn toàn phù hợp với hình tượng vương phi, thậm chí ấy còn có thể vượt qua cả công nương Diana mất của nước nữa!”

      Alva hơi bị kích động , thực vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tường Vi đủ để làm người khác rung động, mà khí chất cao nhã màng danh lợi của , đủ để làm cho tất cả vương thất Saudi bọn họ nhờ mà nổi tiếng đời!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 354: Người đàn ông phúc hắc

      “Alva!”

      Trong bữa tiệc còn có người muốn khuyên nhủ, hy vọng Alva có thể dừng đám cưới này lại, nhưng có cách nào cả, Alva quyết làm bọn họ cũng dám lộn xộn!

      Hắc Diêm Tước xụ khuôn mặt tuấn tú, ngồi da cừu, uống rượu cất của Saudi do Alva đưa tới, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, máy bay sắp xếp chắc tới Saudi rồi, nếu Alva thực được cam kết, vậy hề do dự lập tức mang người !

      “Ồ, vương phi đến kìa!”

      Ngay sau đó chặp tiếng hút khí từ đại sảnh truyền ra, tầm mắt của mọi người rối rít bị bóng dáng màu vàng óng vừa mới ra khỏi đại sảnh hấp dẫn. có ai dám nghi ngờ vị vương phi cả người tản ra khí chất quyến rũ này nữa, mặc dù lớp sa mỏng màu vàng che mặt, nhưng đôi mắt đen láy như ngọc, sắc thái phương Đông thần bí, trong hào quang màu vàng chói lọi, lộ ra ánh sáng lộng lẫy, rất mê hoặc tâm hồn người ta…

      “Vương tử điện hạ, vương phi tới.” Hầu cung kính .

      Alva Aure đặt ly rượu trong tay xuống, đôi mắt đen nhìn người đẹp màu vàng chớp mắt, khóe miệng đắm đuối đưa tình, “Tường Vi …À , vương phi của ta, hôm nay ta rất vui mừng!”

      lúc Alva muốn tiến lên nắm nay Tường Vi, bóng dáng màu đen cao lớn chặn ngay trước mặt Alva!

      Mặt mũi Hắc Diêm Tước sa sầm, đôi mắt lạnh lùng thoáng qua tia băng nhọn, cười trầm thấp: “Alva, có phải ngài vui mừng sớm quá ?”

      “Tước, cũng trì hoãn cả hai tiếng rồi, nếu trì hoãn nữa làm lỡ giờ lành mất, ngài hãy tin tôi, hai chuyện tôi làm rồi, chuyện khác tôi cố gắng! Tôi Alva Aure nếu cam kết, nhất định thay đổi!” Alva vội vàng tiến đến giải thích, chỉ sợ Hắc Diêm Tước phật lòng đưa người đẹp mất, ta muốn lại bỏ lỡ thêm năm năm nữa!

      Tường Vi cau mày, đứng sau lưng Hắc Diêm Tước, nhìn tấm lưng cao lớn của , có bế tắc khó , rốt cuộc làm gì vậy?

      “Alva, có chuyện gì vậy?” Tường Vi vòng qua Hắc Diêm Tước, thẳng tới trước mặt Alva, khẽ hỏi.

      “Chuyện này cần xía vào!” Hắc Diêm Tước đợi Alva trả lời, vội vàng quát lớn, tiến lên kéo Tường Vi lại: “, về cùng tôi!”

      Nhất thời, lôi kéo vương phi làm khách quý có mặt kinh ngạc, chuyện gì vậy?

      bỏ ra!” Tường Vi lạnh lùng hất tay ra, trong mắt có chút kinh ngạc, uất ức rồi lạnh lẽo, coi là cái gì chứ? Thích cho gả phải gả, giờ thích nữa bắt được gả hay sao? “Lần này lại là trò chơi của nữa à? Hắc Diêm Tước, là đồng ý gả tôi cho Alva, có số việc, làm rồi rút lại được đâu!”

      Tựa như lòng , sợ hãi, kinh hoảng, vỡ nát, thể trở lại như lúc đầu được. Có lẽ vào những lúc yếu ớt nhất, nghĩ tới , nhưng cũng tuyệt đối muốn cùng Tiểu Trạch trải qua cuộc sống bình yên, có , thể nào bình tĩnh được!

      Tường Vi cự tuyệt, nghi ngờ gì làm cho Hắc Diêm Tước khiếp sợ, đáy mắt đen thẳm thoáng qua nỗi kinh ngạc, khó hiểu và cả tức giận nữa! Người phụ nữ này điên rồi! cứ tưởng là khóc sướt mướt xin đừng gả cho Alva, nhưng mà lúc này đây, lại kiên định muốn lập gia đình!

      Trong ngực dâng lên tầng tầng lửa giận, phát túm lấy lôi vào trong ngực, gầm khẽ___

      “Chết tiệt! ta cho ăn bùa bả gì thế? , với, tôi, có nghe thấy ?”

      “Tước! Đây là ngài đổi ý sao? Tôi rút lính đánh thuê về, để tạo cơ hội cho ngài đánh đổ kẻ địch, giờ chỉ có cha tôi chưa tới nữa thôi, ngài ngài muốn đưa người , là đưa người luôn sao?” Alva dám tin mà mở to hai mắt, nhìn bộ dạng Hắc Diêm Tước hung ác kéo Tường Vi vào trong ngực mình, vui chất vấn.

      “Lính đánh thuê?!”

      Ngực Tường Vi cứng lại, đôi mắt trong trẻo tập lóe lên tia sáng, chẳng lẽ Tưởng Diệp vừa nãy , thế lực của mình bị tan rã, phải chạy trốn, chủ nhân đứng phía sau bọn lính đánh thuê chính là Alva Aure sao?

      Giao dịch giữa bọn họ…

      tia chớp lóe lên trong đầu! Đây là mục đích lợi dụng gả cho Alva sao? Rút đội lính đánh thuê về, nhân cơ hội đó đánh đổ thế lực , mà cô___ Thẩm Tường Vi, lại là quân cờ giúp đánh đổ thế lực nhà họ Thẩm?

      Hơi thở càng lúc càng khó nhọc, có cảm giác như mình là tên phản đồ, lợi dụng để đả kich thế lực nhà họ Thẩm, trở thành tội nhân của nhà họ Thẩm! Ha! Người đàn ông này tàn nhẫn tới mức nào!

      Chỉ dùng binh tốt, có thể làm tan rã quâ địch của !

      người đàn ông thông minh, xảo trá, phúc hắc đến tận trong xương tủy!

      cũng rất tàn nhẫn, nhưng giống những phần tử xã hội đen, bề ngoài hề có vẻ máu me, đòi đánh đòi giết, nhưng chỉ cần xoay người lại, khẽ với thủ hạ câu ‘Giết ’, sau đó những phần tử xã hội đen kia thay ra mặt, như bọn người bang Long Hổ Đường kia chẳng hạn!

      có vinh quang thân thế, có danh hiệu ưu nhã của công ty gia đình, có vương quốc nghiệp vinh quang đệ nhất hợp pháp, thậm chí là đối tượng được biết bao vương tôn quý tộc tranh nhau muốn thăm viếng!

      người đàn ông phúc hắc cỡ nào, người đàn ông như vậy mới đáng sợ chứ?

      là ma quỷ, là con của Diêm Vương, là Bá Tước nơi địa ngục!

      cười lạnh cái, ngắm nhìn đôi mắt , dám tin mục đích thực lợi dụng ra lại buồn cười như vậy!

      Ánh mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua bối rối, tránh né ánh mắt Tường Vi, căm tức nhìn Alva: “Vậy sao? Tôi ngay từ đầu, trong hai chuyện chỉ cần có chuyện ngài làm được, tôi mang người ngay!”

      “Thân thể cha tôi khó chịu, chỉ tới muộn chút thôi, ngài lo gì chứ? Hai tiếng mà cha tôi chưa tới, cho dù ngài có muốn đưa ấy , cũng nên chờ cha tôi tới rồi quyết định chứ!”

      cần chờ nữa!”

      Giọng Tường Vi hơi run cất lên, hít hơi sâu, nhìn Tước cái sâu, trong mắt có biết bao khuất nhục và oán trách, lạnh lùng tránh khỏi vòng tay , tay gỡ bên sa mỏng che mặt xuống, để lộ dung nhan thanh lệ tuyệt sắc, khóe miệng nở nụ cười thê lương, chậm rãi nói___

      “Alva, chúng mình lập tức kết hôn !”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 355: Vương phi thể

      Lạnh lẽo hít vào ngụm khí! Trong nháy mắt, sắc mặt Hắc Diêm Tước xanh mét, xông lên tóm lấy tay Tường Vi: “ điên à, Thẩm Tường Vi! dám với tôi, muốn gả cho Alva?”

      Trong giọng của toàn là khinh thường cùng khó tin, khiếp sợ và cả tức giận nữa!

      “A!” Tường Vi thê lương khẽ cười, “Gả cho ai cũng có sao? Chỉ cần có thể tránh xa , Hắc Diêm Tước, chỉ cần có thể thoát khỏi , tôi nguyện ý gả cho Alva, , phải là, cứ là ai, so với đều tốt hơn!”

      “Người phụ nữ đáng chết! Tôi để cho dễ dàng lấy chồng thế đâu, có thể làm khó tôi? quên rồi à, cầu xin tôi cho con cuộc sống an toàn!” rất đáng ghét, lại dám mang chuyện của Tiểu Trạch ra uy hiếp .

      Nhưng mà tính lầm chuyện!

      Tường Vi mở miệng cười nhạt, trong nụ cười là thất vọng và khinh bỉ nồng đậm! sớm đoán được làm như vậy mà, từ trước tới giờ luôn hèn hạ như vậy! May là bảo Tưởng Diệp đưa Tiểu Trạch tới đây, chứng minh là, Tiểu Trạch theo người đàn ông như này, chắc chắn có hạnh phúc!

      “Tường Vi, ta có đúng , em có con hả?” Alva kinh ngạc, thể tin nổi nữ thần trong lòng mình thế mà từng dựng dục đứa con của người đàn ông khác!

      “Thế nào, Alva, giờ lại tới phiên ngài đổi ý rồi sao?” Hắc Diêm Tước châm chọc, phản ứng của Alva y hệt như dự liệu của vậy, bàn cờ này, tính toán tốt từng nước , nếu phải lúc mấu chốt, gây thù với đất nước Saudi này, dù sao phải là người hiếu chiến, là người làm kinh doanh, chỉ muốn tranh thủ tối đa hóa mọi lợi ích! Nhưng chỗ sai lệch duy nhất là phản ứng khác thường của người phụ nữ này!

      “Hắc tiên sinh, xin mời buông ra! Nơi này là cung điện của Alva, xin ngài hãy tôn trọng!” mỉm cười tỉnh táo , mỗi chữ, ưu nhã làm ra động tác nào khác thường cả, rất tỉnh táo, có lẽ là do bị người đàn ông này tổn thương quá nhiều lần, giờ đây chỉ có Tiểu Trạch là động lực cho kiên nhẫn!

      “Tôi , phải cùng tôi!” gầm , trong giọng tỏ vẻ ra lệnh, nhưng có hơi xác định, phản ứng của làm luống cuống tay chân, nhưng mà mặt vẫn giữ vẻ nguy hiểm!

      Đột nhiên, nhóm cảnh sát Saudi vọt vào trong đại sảnh, mọi người xôn xao lên, hốt hoảng lui về phía sau, khí lại khẩn trương hơn lên, như mũi tên lắp vào cung.

      Alva nhìn chằm chằm đám cảnh sát, tiến lên, giận tím mặt: “Càn rỡ! Đây là nơi các người có thể tùy tiện xông vào sao?”

      Cảnh sát trưởng hành lễ với Alva, cúi người chào : “Vương tử điện hạ tôn kính, xin ngày hãy tha thứ cho quấy rầy mạo muội này, do là chúng tôi nhận được tin khẩn cấp báo án, trong cung điện của ngài có án mạng, cho nên ngừng giục ngựa chạy tới, mong vương tử điện hạ tha thứ cho!”

      Hắc Diêm Tước mặc kệ mấy người đó, vội vàng lôi Tường Vi tới bên, giọng cả giận : “Giờ cần gả nữa, lại biết thân? ham hư vinh tới vậy cơ à? Mới có vài ngày, thấy được giàu có của người ta, liền lòng muốn nhào tới rồi hả? Hừ, tôi hối hận cứu trong trận bão cát đó!”

      Tường Vi cười lạnh trong lòng, chút sợ hãi nhìn người đàn ông buồn cười này: “Là muốn tôi gả , cũng là tìm cho tôi nơi yên thân tốt đẹp, giờ tôi cũng chỉ làm theo thôi mà, chẳng lẽ lại phiền mắt rồi hả? thay đổi thất thường là làm cho người khác sợ hãi đấy, cơn bão cát đó tôi rất cảm kích , sau bao nhiêu năm bị hành hạ lăng nhục, tôi nghĩ là tôi còn nợ cái gì nữa! Tóm lại, giữa chúng ta còn bất kỳ dính líu gì nữa!”

      được tôi đồng ý, được buông tha___”

      níu chặt tay , trong đôi mắt toát ra kiên quyết chưa từng có, tính tình nóng nảy, biết ra miệng những lời mềm mỏng, kiên quyết làm cho bối rối, chắc chắn rằng muốn gả cho Alva, ngờ chắc chắn đó lại đúng.

      Bỗng giọng vang lên từ sau lưng anh___

      “Lão Hắc, xem ra tối nay, cho dù ngài có muốn buông người phụ nữ này ra ngài cũng phải buông rồi!”

      Hắc Diêm Tước xoay người, liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau, là Triển Diệc Tường, ta còn phải chống gậy, chân băng bó thể lại.

      Sắc mặt Tường Vi tái nhợt trong nháy mắt! Khi thấy bản mặt của Triển Diệc Tường trong lòng dâng lên nỗi lo sợ tên!

      “Khốn kiếp! có tư cách với tôi những lời này!” Vẻ mặt Hắc Diêm Tước tức giận nhìn Triển Diệc Tường, vụ án bắt cóc Tường Vi từ năm năm trước, nhân nhượng, Triển Diệc Tường to gan! Nhưng mà thế cục lúc này đây, Hắc Diêm Tước vẫn nhịn , ánh mắt u tàn bạo của nhìn thoáng qua Triển Diệc Tường, ánh mắt như muốn …., món nợ này sớm muộn gì cũng được tính!

      Sau đó chuyển qua Alva, để ý tới những cảnh sát Saudi kia, luôn: “Alva, tôi thấy tối nay, cha ngài tới! Ngài có cách nào tiếp nhận ta có con, tôi có lý do nào để đưa ta về! làm phiền các ngài vội nữa, tôi trước!”

      Dứt lời, kéo tay Tường Vi, để ý tới giãy dụa, muốn bỏ đi___

      “Khoan!”

      tiếng ngăn, đám cảnh sát Saudi kia xông lên chặn đường Hắc Diêm Tước!

      “Alva, đây là cách ngài đãi khách?” Hắc Diêm Tước nhìn chằm chằm những cảnh sát này, vui thấp giọng trách cứ.

      Vẻ mặt Alva nặng nề, mới vừa rồi, cảnh sát ràng mọi chuyện, đến giờ ta vẫn còn trong nỗi khiếp sợ!

      xin lỗi, vương phi thể được, phải ở lại đây!” Cảnh sát trưởng bằng tiếng .

      Hắc Diêm Tước nhướn mày, xoay người nhìn Alva: “Ngài nhất định muốn đối địch với tôi? Alva, ngài là người thông minh, đâu phải ngài biết tính tôi! Với lại giao dịch lần này cũng thành công, ánh mắt ngài cho tôi biết rằng, ngài chấp nhận được ấy! Vậy những kẻ này cũng mau cút cho tôi!”

      chỉ vào đám cảnh sát thâm trầm , giọng càng , có nghĩa là càng tức giận!

      “Tước! Tôi vô ý đối địch với ngài thôi, chuyện phụ vương xin thứ lỗi tôi thể ra sức! Nhưng ấy___” Alva chỉ vào Tường Vi, trong mắt thoáng qua tia đau đớn: “ ấy thể được!”

      “Alva, ngài bừa gì vậy? Tôi thể đưa ta cùng!”

      Hắc Diêm Tước cười lạnh, trong giọng điệu lộ ra nguy hiểm, nguội lạnh và kiên quyết!
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 356: Hung án bất ngờ

      Alva có ý gì? Trong lòng Hắc Diêm Tước bỡ ngỡ hồi, Triển Diệc Tường xấu bụng cười lạnh, có vẻ như ta ngửi được mùi thuốc súng khác thường!

      “Alva, tốt nhất là ngài hãy ràng mọi chuyện!”

      nắm chặt tay Tường Vi, cảm thấy lạnh lẽo từ tay truyền sang, mấy ngày nay ở Saudi, thấy ràng, muốn gả cho người khác, chẳng qua là khi đó, sau vụ việc bị đánh bom, lùng sục tất cả những người đối địch mình, mới phát ra Alva Aure lại là người thao túng đằng sau bọn lính đánh thuê của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm chỉ thuê bọn lính này thôi, dĩ nhiên là giá cả cũng tương đối đắt đỏ!

      Người Trung Đông bình thường hiếu thắng lại liều mạng, chỉ muốn tìm cách nào đó có thể tối đa hóa lợi ích mà lại có thể giải quyết chuyện này. Cho nên tới tìm Alva, nghĩ tới, Alva lại mở miệng với ta muốn Tường Vi!

      Sau khi suy tính ngừng, mới nghĩ tới kế sách vẹn đôi đường này, nhưng bây giờ, chỉ có người phụ nữ này chịu cùng , ngay khi Alva thực được giao dịch, lại xuất đống cảnh sát chặn đường , cho đưa Tường Vi !

      lúc sắp giương cung bạt kiếm, Alva vài câu với cảnh sát, cảnh sát cho mấy người lui ra, sau đó Alva nghiêm túc với Hắc Diêm Tước: “Tước! Tôi chỉ có thể cho ngài biết thông tin vô cùng nghiêm trọng! Mới vừa nhận được tin dữ, thị thiếp thứ 12 của tôi bị mưu sát!”

      Mày kiếm của Hắc Diêm Tước giương lên, lúc này, mấy cảnh sát khiêng tấm ván gỗ vào đại sảnh, đó có thi thể, được vải trắng che phủ, tấm vải trắng bị máu nhuộm đỏ!

      Nhất thời dọa sợ tất cả mọi người! Đây phải là ngày vui của Alva sao? Sao lại…Vải trắng đắp lên, phải là người chết chứ?

      Quả nhiên!

      Khi cảnh sát vén tấm vải lên, khuôn mặt của người phụ nữ ra, ngực cắm con dao, xem ra chết được lúc.

      Đám người vây chung quanh lập tức ầm ĩ nghị luận, Alva sai cảnh sát trấn an khách khứa, cũng tuyên bố buổi lễ này bị hủy bỏ!

      Đây đúng là cuộc nháo kịch! Tất cả mọi người khỏi cảm thán, mặc dù vậy, họ vẫn cảm thấy tò mò đối với người phụ nữ bị mất mạng, ai lại dám giết thị thiếp của Alva? Cũng đủ ngông cuồng!

      Vẻ mặt Hắc Diêm Tước trầm, nhìn chằm chằm thi thể ván gỗ, vẻ mặt hơi lo lắng. kìm lòng mà nắm chặt tay Tường Vi, che chở ở phía sau, trường hợp kinh khủng như này có thể dọa tới .

      biết rằng, cơ thể Tường Vi cũng run rấy ngừng, dám lại gần nhìn người phụ nữ kia, có điều cảm thấy ta rất quen, hình như gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại nhớ ra.

      Sau khi mọi người giải tán hết, Alva mới quay sang phía Hắc Diêm Tước, lộ ra vẻ mặt đau đớn, chậm rãi :

      ấy là thị thiếp thứ 12 của tôi, mới vừa nãy, mấy người đó với tôi, ấy chết rồi, lòng tôi khổ sở, vì người giết ấy… lại là vương phi mà tôi chuẩn bị muốn cưới vào cửa!”

      Alva vừa dứt lời, sắc mặt Tường Vi kinh dị vô cùng, dám tin trợn to hai mắt, lời của Alva chẳng nghi ngờ gì chính là tia sét giữa trời quang đối với !

      “Alva, ngài có biết ngài ?”

      Hắc Diêm Tước giận dữ nhếch đuôi lông mày, túm cổ áo Alva, “ có chứng cứ cụ thể, lại dám định tội lung tung! Alva, ngài lên án vô căn cứ, đừng có chọc giận tôi! Nếu , tôi làm ngài hối hận!”

      “Tước! Ngài hãy tỉnh táo lại, tôi cũng muốn tin, nhưng có người tận mắt thấy Tường Vi đâm dao vào ngực Y Đê Nhã, con dao kia có dấu vân tay, bọn họ kiểm chứng đó chính là vân tay của Tường Vi! Nếu chứng cứ khớp với lời khai___”

      Bốp!

      Hắc Diêm Tước tưng đấm lên mặt Alva, nhất thời toàn bộ họng súng trong đại sảnh nhắm vào .

      “Chết tiệt! Alva, ngài mớ cái gì vậy? Ngài đừng có nghĩ là người phụ nữ này dám giết người! ta nhát gan tới mức con kiến còn chẳng dám giết!” Hắc Diêm Tước rất tin, đây chắc chắn là oan khuất, hề tin rằng Tường Vi giết người, lá gan lớn nhất của người phụ nữ này cũng chỉ tới mức dám tự sát mà thôi!

      Alva bị đấm này đánh cho tóe máu miệng, phất tay để những cảnh sát chung quanh hạ súng xuống: “Cho nên, ấy thể được, phải tiếp nhận điều tra của chúng tôi, Tước, mong ngài hiểu cho, hãy giao ấy cho cảnh sát…”

      “Im ngay! Tôi giao ấy cho bất kỳ ai!” phát kéo Tường Vi vào trong ngực, ánh mắt nguy hiểm như con sư tử có thể cắn người bất kỳ lúc nào! Ham muốn chiếm giữ của rất mạnh, ham muốn kiểm soát cũng rất mạnh, cũng thế, ý muốn bảo vệ người khác của cũng rất cường đại!

      Tường Vi vẫn còn nhìn chằm chằm vào tử thi, lúc sau, mới chợt nhớ ra!

      ta chính là người làm tình với Triển Diệc Tường trong vườn hoa đêm hôm trước. ngờ, ta lại là trong các thị thiếp của Alva! Còn con dao kia… hít ngụm khí lạnh! Là con dao dùng để đâm Triển Diệc Tường!

      Ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Triển Diệc Tường! Đây là bẫy rập của ta chăng? tên Y Đê Nhã trong miệng Alva, là do ai giết? cơn rùng mình từ lòng bàn chân vọt lên, người duy nhất mà có thể nghĩ tới, chính là Triển Diệc Tường!

      Hắc Diêm Tước cũng nhận ra khác thường của Tường Vi, cúi đầu, dịu dàng với Tường Vi: “Đừng sợ, hãy với bọn họ ràng đầu đuôi! với họ là biết xảy ra chuyện gì!”

      …” Tường Vi nhìn Hắc Diêm Tước, sau đó chỉ vào Triển Diệc Tường, hơi thở phập phồng : “Là ta! Tôi bắt gặp ta và kia trong vườn hoa, sau đó ta muốn sàm sỡ tôi, cho nên tôi mới dùng dao đâm ta bị thương…. “

      “Vườn hoa?” nắm chặt đầu vai run rẩy của , nhớ tới đêm hôm đó cả người toàn gai đâm, máu me loang lổ trở về, sau đó còn rằng Triển Diệc Tường với là vụ bắt cóc năm năm trước là do làm! Chết tiệt ! “Đêm hôm đó là nó làm bị thương sao? Chết tiệt! Sao với tôi sớm hơn?”

      …” Cổ họng Tường Vi nghẹn ngào, phải đêm đó còn mải mê dây dưa với người phụ nữ khác sao? Sao mà với được?
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :