1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 348: Bão cát (3)

      Hắc Diêm Tước lập tức đứng lên, đưa mắt nhìn động tĩnh nơi xa, lỗ tai lắng nghe hướng gió thổi, sắc mặt nghiêm trọng, khom người, vội vàng kéo Tường Vi lên, “Mau nằm úp lên lưng tôi! Nhanh!”

      “Sao thế?” hơi nghi ngờ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , biết đùa, nhưng gan bàn chân đau đớn làm chẳng có sức lực nào mà ngóc dậy, “Tôi….”

      còn thời gian nữa, trước khi bão cát đến, chúng ta phải khỏi đây!”

      “Bão cát!”

      “Ừ.”

      Sắc mặt trắng xanh ngay lập tức!

      “Đừng sợ! Tôi nghĩ cách!”

      thốt lên, những lời này thuận theo lòng mà tuôn ra, ngay sau đó, cúi người, để ý nhiều, bế bổng lên, nhanh chóng vượt qua gò cát, vừa ngầng đầu nhìn trời, vừa lo lắng chờ trực thăng của Alva Aure tới.

      Bão cát càng lúc càng mạnh, cuốn lên từng lớp cát vàng, giống như điên loạn quay cuồng, làm tà váy Tường Vi tung bay phấp phới__

      Roẹt!

      tiếng xét nát mạnh mẽ, làm toàn thân Tường Vi chấn động, “Ưhm… Hắc Diêm Tước, định làm gì?”

      Hắc Diêm Tước xé váy cưới của , để cho lộ cặp chân ra, trời ạ, muốn gặp người khác thế nào đây?

      Hắc Diêm Tước thèm để ý , khiêng nhanh chóng chạy trong sa mạc, vầng trán, mồ hôi đổ ra hòa vào với cát bụi, khuôn mặt phủ kín cát bụi, cắn chặt răng rít lên, “Im !”

      Người đàn bà ngu xuẩn!

      Sau đó cũng ngoảnh lại, dùng hết sức chạy như điên, há miệng thở liền bị cát vàng thổi đầy vào trong miệng, thế mà người đàn bà này còn quan tâm quần áo? Đương lúc cam go, chẳng lẽ tưởng định cưỡng bức ? Sao hiểu là, làn váy cản gió, ảnh hưởng tốc độ của bọn họ!

      Chết tiệt! biết là nên để mặc chạy tới đây, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, trong lòng dâng lên nỗi sợ, trời tối thế này, cát vàng quần quận, chắc là trực thăng của Alva có tìm thấy vị trí của bọn họ hay !

      phải tranh thủ lúc còn kịp, đưa chạy trốn, mặc dù thừa hiểu tốc độ của sao lại được tốc độ của gió, huống chi nơi đại mạc hoang vu này, hoàn toàn trống , ngay cả gốc cây cũng có, làm gì có thứ gì ngăn bớt được cơn bão cát?

      Hơi kinh hãi, nhưng có thời giờ để mà lo nghĩ, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, dường như cảm nhận thấy tiếng bão cát càng lúc càng gần, sợ nếu chậm , bọn họ bị cơn bão mãnh liệt này chôn vùi.

      Nơi sa mạc này cũng đáng sợ y như biển lớn, hồi bão tố là có thể chôn vùi người ta dưới mấy chục thước cát vàng!

      Tường Vi lúc này mới hiểu ra lý do chạy như điên, những hạt cát bị gió thổi lướt qua, làm mở nổi mắt, đúng, nơi đây là sa mạc, lúc nào cũng có thể có những thiên tai bất chợt, có lấy ngọn cỏ, có lẽ còn đáng sợ hơn cả ngoài đại dương.

      Gió gào thét bên tai, quất vào mặt, vào người, cứ như đánh giấy ráp mỗi tấc da thịt, đau đến cắn răng!

      Cát bị quấn lên trung cao tới mấy thước, bầu trời càng lúc càng vấn đục, bão cát càng lúc cách bọn họ càng gần, hay tay khỏi túm chặt lưng , nhịn đuợc mà run rẩy.

      Bọn họ liệu có thoát khỏi trận bão cát này được ?

      Thực ra đơn giản chút nào, bão cát giống với lốc xoáy, trận gió máy là xong, bởi vì bão cát thường rất mạnh, chỉ vài giây ngay khi cảm thấy có thanh dường như truyền tới từ rất xa , trời đất biến thành màu vàng, gió điên cuồng cuốn cát bụi mù mịt khắp cả trời đất!

      Gió điên cuồng đến nỗi, nó cuốn tất thảy những gì nó có thể, mà lại cuốn vô cùng sạch ! Nơi bão cát qua, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi!

      quá đáng sợ! Bọn họ chỉ có hai chân để chạy, sao mà thoát được?

      Hắc Diêm Tước ôm chặt lấy , thể lực bắt đầu hao mòn, bão cát sau lưng càng lúc càng tới gần, gần như mở nổi mắt, mặt bị cát xẻ rách vài vết, máu ứa ra, nhưng dừng lại!

      Cánh tay sắt ôm chặt lấy Tường Vi, nhất định đưa thoát khỏi kiếp nạn này!

      Khi mà lòng sắp còn hận như trước, khi bắt đầu sợ hãi hận , muốn để thua trận bão cát này!

      Chợt nhìn thấy có mấy con lạc đà hoang tụm lại chỗ tránh bão cát!

      “Ôm chặt !”

      khó khăn hét lên, dường như thấy hy vọng, đưa ra ngoài….

      Bão cát cực kỳ hung mãnh, cát vàng tung đầy trời, cản trở tầm mắt , cơ thể bắt đầu thiếu tỉnh táo vì bị cát chà xát, khiêng lên, dựa vào cảm giác mới rồi, đạp lên hai chân càng lúc càng đau đớn, liều mạng vọt vào giữa đám lạc đà___

      Bọn họ xông vào làm lũ lạc đà kêu lên, nhưng do cơn bão rất mạnh, mặc dù bọn chúng là kinh sợ, nhưng vẫn quây thành đoàn, cùng nhau chống cự bão cát.

      Hắc Diêm Tước chui vào giữa đám lạc đà, buông Tường Vi xuống, ôm vào trong ngực, ấp khuôn mặt vào trong ngực , núp giữa đám lạc đà, tâm trang căng thẳng lúc này mới thả lỏng hơn.

      Nhưng cũng dám lơ là, thỉnh thoảng lại động động đầu, cát rơi xuống vai, chân cũng nhấc lên ngừng, tránh bị cát chôn sâu, im lặng ôm chặt Tường Vi vào trong ngực, dùng cơ thể mình che gió lớn, cát bay cho !

      Tường Vi chôn trong ngực , mặc dù mở được mắt ra, nhưng có thể nghe được tiếng lạc đà hí lúc nãy, lỗ tai dán chặt vào ngực , nghe tiếng tim đập vững vàng, biết lúc nãy bỏ chạy làm tiêu hao ít thể lực của , trận bão cát này tới quá nhanh, quá mạnh, làm kịp ứng phó gì, sống như chỉ mành treo chuông.

      biết qua bao lâu, gió vẫn điên cuồng gào thét, những hạt cát vẫn cào đau da thịt , trong sa mạc hoang vu này, chỉ nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong ngực, trầm ổn như tiếng trống….
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 349: Bão cát (4)

      Qua lúc rất lâu, bão cát mới qua .

      Hai tay luôn ôm chặt trong ngực, cho đến khi tiếng gió dần dịu , bầu trời sáng sủa trở lại, sa mạc trở về dáng vẻ độc như trước, cho đến khi nghe thấy tiếng cát chảy khe khẽ bởi những chú lạc đà hoang giũ giũ mình, mới chập rãi mở mắt ra___

      lông mi dính đầy cát bụi, đôi mắt ngay lập tức nhìn thấy lọn tóc bờ vai Tường Vi cũng bị cát vàng phủ kín, bèn vung tay, khẽ khàng giũ cho , khàn giọng : “ sao rồi!”

      “Khụ khụ khụ…”

      Tường Vi cố nén ho khan, giờ mới dám ho, chỉ mới khụ tiếng, cát bụi người lập tức mù lên, làm mở nổi mắt ra!

      Hắc Diêm Tước nhanh chóng phủi những thứ bụi cát kia cho , cau mày, “Đừng có để chúng lọt vào cổ họng!”

      “Ưhm…” lúc lâu sau mới bình tĩnh lại từ trong cơn bão cát vừa rồi, giương mắt, đập vào mắt là bộ dạng khắp người bụi bẩn của , lần đầu tiên, thấy bộ dạng nhếch nhách của , nhịn được, xì tiếng cười lên!

      Lông mày nhăn nhó của Hắc Diêm Tước khẽ nhướn lên, hiểu ra rằng cười nhạo , khẽ gắt, “Còn có tâm trạng cười nhạo tôi? Sao nghĩ đây là do ai mà có?”

      Khóe miệng Tường Vi cong lên cách giễu cợt, “Lần đầu tiên thấy bộ dạng Hắc Diêm Tước đại nhân đầu đầy bụi đất, đúng là kỳ quan!” Mặc dù bất chấp tất cả mang tránh bão cát, trong lòng cũng hơi cảm động, nhưng nghĩ lại, quẳng lại chẳng qua là vì lợi ích của chính mình thôi, nghĩ thế, lòng Tường Vi lập tức trầm xuống, “ cũng đừng có mà quên, là người dẫn tôi tới cái sa mạc này, là đấy, người gả tôi cho hoàng tử sa mạc, cũng là !”

      xong, Tường Vi nâng người đầy vết thương, ngón tay xanh xao đẩy lồng ngực ra, hai chân hươ hươ , dùng dằng muốn hạ xuống.

      cố chấp cái quái gì vậy? Tối qua cả người đầy vết thương là do đâu? Những gai góc kia là từ trong vườn hoa ở cung điện Alva đúng ? Rốt cục làm những gì?”

      cau chặt lông mày, để ý tới phản kháng của , đôi con ngươi băng lạnh nhìn chăm chú vào mắt Tường Vi, cứ như là muốn nhìn ra đầu mối từ trong đó.

      Nhớ lại những chuyện tối qua, trong đôi mắt thoáng qua tia đau đớn, từ khi đến Ả-rập Saudi này, bốn chữ ‘kinh hồn bạt vía’ chưa hề thôi đeo bám .

      “Nên hỏi là làm những việc gì chứ!” nhớ lại những lời Triển Diệc Tường , ngực cứng lại, bàn tay như bị kim châm, “, nên là, vẫn luôn lợi dụng tôi, tổn thương tôi, năm năm trước tôi bị người ta treo lên thập tự giá, gì tới chuyện có tới cứu tôi hay , đó vốn là mưu của mà! Đến giờ, vẫn lợi dụng gả tôi cho hoàng tử Saudi để đổi lấy ít ích lợi bẩn thỉu! có cái quyền gì mà đòi vặn hỏi tôi xảy ra chuyện gì? là nực cười, trong lòng luôn biết mà, phải sao?”

      “Ai với là vụ bắt cóc năm năm trước là mưu của tôi?”

      xiết chặt eo , thu lại lạnh lùng, nhốt chặt, để lại khe hở, trong mắt thoáng qua lo lắng, gằn từng chữ .
      “…Trừ ra còn có ai vào đây nữa? Chẳng trách nào mà thấy tới cứu tôi, đấy vốn là tự biên tự diễn…” Giọng nghẹn ngào lên, nhớ tới cơn kinh sợ năm năm trước, lòng rối thành nùi, chưa từng thấy ai ngoan độc hơn !

      “Tôi hỏi , ai với đó là do tôi làm?” Đột nhiên quát lớn, tính tình nóng như lửa bộc phát, dường như có thể đoán ra người gây chuyện thị phi, năm năm trước Doãn Chiếu Thiên tìm báo thù, mười mấi năm trước họ có xung đột với nhau, kể từ đó về sau, phái người phá hủy Doãn Chiếu Thiên, làm cho ta còn chỗ đứng trong hai giới hắc bạch đạo! Ban đầu người biết chuyện này cũng nhiều, giờ nhắc chuyện này, người duy nhất nghĩ ra, chính là___

      “Triển Diệc Tường! Là thằng oắt Triển Diệc Tường đúng ?”

      Chết tiệt , nên biết là thằng oắt này vẫn chịu yên phận, nếu phải ngại cái danh nghĩa em họ, đối với những việc làm của nó, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, tưởng được, nó cũng thèm để người họ này vào mắt, lúc nào cũng trăm phương ngàn kế!

      cần tỏ vẻ mình biết gì, tôi lên …. Ưhm…”

      còn chưa dứt lời, bị nụ hôn bất ngờ của làm cho giật mình.

      “Ưhm…” chống cự , cảm thấy nơi môi mình lạo xạo những cát bụi, điên rồi! có tâm trạng nào ở đây ‘hôn cát’ với !

      lâu sau, có chút nỡ mà buông môi , giữa hai hàng lông mày có vẻ đượm buồn.

      thà tin nó chứ tin tôi? Nếu tôi muốn hành hạ , tôi tự mình tới dùng đinh đâm xuyên bàn tay chứ phải là dùng cái cách vớ vẩn đó! biết tính tôi mà!”

      Tường Vi bất chợt thở dốc vì kinh ngạc, kinh sợ nhìn , “… …” Muốn dùng đinh đóng chứ? hoàn toàn tin có thể xuống tay làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!

      Nhưng mà nghĩ lại, cũng có lý, “Nhưng cứ coi như phải mưu của , cũng trơ mắt nhìn tôi bị đâm thủng cả tay, vẫn có lương tâm! Tóm lại tôi tin đồ đàn ông thối nhà … A…”

      Người bị xốc lên, chưa kịp hoàn hồn quay đầu lại, thấy vác theo đám lạc đà kia.

      “Im ! Giữ thể lực, trước khi trực thăng của Alva tới, tôi để gặp chuyện!”

      lạnh lùng phun ra, cõi lòng mới chớm bình tĩnh của Tường Vi lại chợt đau nhói, Alva! luôn nhớ cuộc giao dịch kia, cứ cho là phải là chủ mưu vụ bắt cóc đó, nhưng tại sao Triển Diệc Tường lại biết?

      Trong lòng chợt dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ, trầm lặng , tối qua dùng dao hung hăng đâm vào chân Triển Diệc Tường, tên đàn ông hồ ly mặt cười kia, đúng là cực kỳ đáng sợ!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 350: Bão cát (5)

      “Sao?”

      Hắc Diêm Tước nhanh tới chỗ mấy con lạc đà, cảm thấy khác thường, nhịn được quan tâm hỏi, trận bão cát vừa rồi làm cho vẫn còn sợ, dám chậm trễ bước nào, ôm nhanh chóng muốn vượt qua đám lạc đà hoang kia!

      muốn tôi im còn gì?”

      Tường Vi thở dài, vừa rồi thấy những vết xước do cát đá cào mặt , lời hỏi han đên bên miệng rồi nhưng sao ra được.

      “Vụ bắt cóc đó, cần quan tâm nhiều làm gì, tôi xử lý.” vốn là như vậy, ràng là những lời quan tâm, nhưng khi chui từ miệng ra lại biến thành lời công kích, ra lệnh.

      “Ừ.” Tường Vi nhăn nhăn mày, giọng đáp lại. dám chuyện và Triển Diệc Tường tối qua, nhưng trong lòng dần thấy lo lắng.

      Trong đầu chợt nhớ lại lần trước dùng cây kéo đâm vào vai , buồn bực lúc, ngập ngừng hỏi: “Tôi dùng kéo đâm , lần này có thể báo thù bằng cách ném tôi vào trong bão cát, sao làm?”

      Bước chân hơi dừng nửa giây, trả lời, ngay sau đó nhanh chóng tiến lên, vượt qua mấy con lạc đà hoang, sau đó xoay người lại, phát quăng lên vai: “ theo lạc đà, tương đối an toàn hơn, nếu thấy mệt, có thể nằm lưng tôi ngủ chút.”

      Tường Vi cúi đầu bờ vai , giờ mới thấy cơ thể mình mệt lả. Từ tối qua tới giờ, giây nào mà ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, năm lần bảy lượt kinh hãi, thể lực của chống đỡ nổi, nghĩ tới rằng, ở trong sa mạc cũng hề bỏ lại .

      Giọng trầm lạnh của vang lên, làm cõi lòng sợ hãi của hơi dịu , người đàn ông này luôn làm thấy khó đoán.

      Lúc tàn nhẫn, máu lạnh hơn bất kỳ ai, nhưng lại đưa người ta vào chỗ chết, có lẽ đây mới là cao thủ đáng sợ? Sống để chịu hành hạ, so với chết còn khổ sở hơn!

      Dần dần, nghĩ ngợi lung tung, nằm lưng , theo từng bước chân lay động, mệt mỏi ngủ say…

      Đội cứu hộ của Alva Aure có thực lực thể xem thường, trong vòng 6 tiếng họ tìm được Hắc Diêm Tước và Tường Vi.

      Có điều Tường Vi vẫn say ngủ, mệt tới nỗi đội cứu hộ tới cũng làm tỉnh ngủ.

      Nếu tỉnh lại, có lẽ thấy được vẻ mặt Hắc Diêm Tước lúc sắp , hai người có kinh nghiệm vượt qua trận bão cát lại lặn lội đường xa, mệt mỏi chịu nổi, dám tưởng tượng nếu tiếp tục ở trong sa mạc, tình hình trở nên như thế nào!

      “Tước, vất vả cho ngài rồi!”

      Alva Aure nắm chặt tay Hắc Diêm Tước, cảm động : “Cảm ơn ngài cứu vợ tôi, tôi cứ sợ hai người bị cơn bão cát đó chôn vùi, cơn bão tới bất ngờ quá, chúng tôi còn tới những nơi bị chôn vùi tìm kiếm. May sao hai người vẫn còn sống…”

      tiếng ‘Vợ tôi’ của Alva làm Hắc Diêm Tước khỏi cau mày, hơi nhếch môi, “Lúc nào ngài cho tôi gặp cha ngài đây?”

      đột nhiên câu này làm Alva hơi bất ngờ, cười ngừng được, “ vội vội, lúc đám cưới diễn ra, cha tôi nhất định tới mà.”

      “Alva, tốt nhất là đừng có đùa cợt tôi, ngài biết hậu quả như thế nào rồi đấy!”

      Hắc Diêm Tước rít lên qua kẽ răng, làm Alva biến sắc, gật đầu hùa theo, “Đương nhiên, dù sao ngài đem con cho tôi, tôi biết phải đáp lễ thế nào mà!”

      Hắc Diêm Tước đột nhiên lạnh lùng làm Alva có hơi e ngại trong lòng, ta biết Hắc Diêm Tước là nhân vật dễ chọc, nếu hai người họ đối đầu nhau, cũng có gì là tốt cả, đây vốn là cuộc trao đổi, Hắc Diêm Tước thế nào ta , nhưng với ta, phụ nữ là nguyên tố thể thiếu trong cuộc sống!

      Sauk hi bầu khí căng thẳng qua , Hắc Diêm Tước nhắm mắt để bình tĩnh lại, lên máy bay trở lại cung điện của Alva.

      Chỉ có hai ngày nữa là tới đám cưới, lông mày của càng lúc càng nhăn…

      Khi Tường Vi tỉnh lại, là sáng sớm hôm sau.

      Cơ thể đau như bị nghiền qua vậy, mở mắt, mới thấy mình ở trong tòa cung điện tráng lệ. Trong đầu thoáng qua cảnh nằm lưng Hắc Diêm Tước…

      “Tiểu thư tỉnh sao?”

      hầu Ả-rập chú ý thấy khác thường của , vội vàng tới hỏi.

      Cảm nhận thứ tiếng xa lạ bên tai, chuyển mắt, nhìn người hầu , thở dài khẽ, lại trở về chỗ này rồi… Trở lại cái lồng Hoàng Yến này, trở lại tòa cung điện phù hoa nhưng làm rất bi thương.

      “Ưhm….” Vừa định lên tiếng, mới phát ra giọng khản đặc.

      “Tiểu thư, ngài đừng động, bác sĩ cho ngài bôi thuốc rồi, vương tử điện hạ căn dặn, muốn ngài dưỡng thương cho tốt trong hai ngày này, chuyện đám cưới ngài ấy thu xếp, ngài cần bận tâm.”

      Hầu trình bày, lúc này hầu khác bưng cái chậu rửa mặt tới, “Tiểu thư, xin hỏi có thể lau rửa cho người ?”

      Tường Vi gật đầu, kinh nghiệm cơn bão cát hôm qua, cộng thêm đám vết thương to người, vốn thể tắm được, ở nơi đất nước sa mạc này, xem ra tắm rửa là chuyện dễ dàng!

      Vươn tay, mặc cho mấy hầu lau cho .

      Đợi tất cả xong xuôi, Tường Vi đưa mắt nhìn hầu Ả-rập kia, chính là người lần trước hỏi mượn điện thoại, lần này lại cho ta ánh mắt tha thiết, “Này… Có thể cho tôi mượn điện thoại thêm lần nữa ? Tôi rất nhớ người thân…”

      nhớ mà, sai, chắc thượng đế phạt đâu nhỉ?

      Hầu mỉm cười gật đầu, lần trước cho Tường Vi mượn điện thoại, cũng gặp phiền toái gì, nên lần này ta yên tâm đưa di động cho Tường Vi.

      “Cảm ơn !”

      Nhận điện thoại, Tường Vi nhấn dãy số___

      Mãi lúc mới có người đáp lại “Alo?”

      “Là tôi đây…”

      “Ừ.”

      “Mọi người có khỏe ?” Tường Vi cong khóe miệng, cố gắng để hầu thấy khác thường của .

      “Đều tốt cả, yên tâm, tôi lấy được rồi.”

      Trong lòng run lên, Tường Vi khẽ cắn răng, cố giấu tâm tình kích động, “Việc này, cảm ơn ….”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 351: Vương phi Saudi (1)

      Tùng tùng cắc cắc ….

      hồi tiếng trống vang lên giữa bầu trời đêm, nhạc sĩ Ả-rập chơi loại nhạc cụ truyền thống___trống con. Chỉ thấy họ quơ quơ múa múa loại nhạc cụ chế tạo đơn giản chỉ dùng da dê hoặc da trâu bịt lên, trong miệng phát ra tiếng hát đệm.

      Tập tục hôn lễ ở Saudi, thường cử hành hôn lễ vào ban đêm.

      Khi màn đêm phủ xuống, bầu trời chói lọi đầy sao bao phủ cung điện của Alva Aure, giống như viên minh châu sáng lấp lánh trong màn đêm.

      quảng trường bên ngoài cung điện của Alva, đó trải tấm thảm Ả-rập có màu xanh lá cây- màu sắc vui mừng. Chung quanh còn đặt ghế sa-lon bày biện các loại thức ăn, nước uống và bánh ngọt.

      Dưới hướng dẫn của mấy diễn viên múa cao lớn mặc áo choàng Ả-rập, khách tới tham dự làm động tác vỗ tay theo tiết tấu nhạc Ả-rập truyền thống, đạp lên tấm thảm mềm mại, trước sau trái phải cùng nhau hát đối và nhảy múa, giống như kiểu múa oa của Lệ Giang, Vân Nam.

      Bọn họ đều là những hôn khách nhảy vũ điệu truyền thống mừng lễ cưới của Ả-rập. Chỉ lát sau bọn họ nhảy lên biểu diễn màn múa kiếm của các bậc nam tử hán tráng kiện. Những người đàn ông cao lớn uy mãnh cầm thanh kiếm dài, đón gió nhàng tung bay. Bọn họ thình thoảng khom lưng, thỉnh thoảng ưỡn ngực, thỉnh thoảng đằng đằng sát khí, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời cười dài. Chỉ thấy kiếm dài trong tay bọn họ, múa may trong trung theo nhịp trống, ngừng hét to theo nhịp, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được vẻ đẹp tục tằn.

      Những đứa trẻ trong vương thất cũng nhàn rỗi, chúng nó ca múa và chơi đùa với nhau, nhảy múa xuyên hành trong đám người. Trong tiếng nhạc, tiếng hát, tiếng sáo triền miên, hôn lễ có bầu khí vui vẻ hạnh phúc.

      Đây là hôn lễ của hoàng gia, ý nghĩa khác biệt của nó còn có, trong số đông đảo con cháu hoàng thất Saudi, người có khả năng được thừa kế nghiệp thống nhất đất nước-hoàng tử Alva Aure cưới người ngoại tộc!

      Mặc dù Alva có 16 người thê thiếp, nhưng cũng từng long trọng như hôn lễ lần này, bởi vì đây là người phụ nữ may mắn nhất, được trở thành vương phi Saudi. Cho nên hôn lễ lần này cực kỳ long trọng, chỉ kế thừa phong tục hôn lễ của Saudi, vì vương phi tương lai là người ngoại tộc, cho nên có kết hợp với nghi thức hôn lễ Phương Tây nữa, đồng thời còn có nhóm người làm truyền thông tràn vào, ngồi chổm hổm chờ đợi, trong lúc nhất thời, khí khẩn trương và ồn ào.

      Trong đêm hoa lệ sáng chói này, trong lòng Tường Vi là đổ mồ hôi, mặc dù từng mặc đồ màu vàng kim hồi còn trẻ con rồi, nhưng vẫn nhịn được mà run run cơ thể, tối nay, cái giây phút quyết định cuộc đời , đến sao?

      Alva rất coi trọng hôn lễ này, quần áo và trang sức người , chắc là cũng đủ xa xỉ. Trong gương phản xạ ánh kim lóng lánh, tẹo nữa lóa cả mắt, nếu nhìn cho kỹ, nghĩ đây là phiên bản của Cleopatra ( nữ hoàng Ai Cập có sắc đẹp nổi tiếng).

      soi gương rồi cười nhạo tiếng, qua đêm nay, triệt triệt để để cảm ơn người đàn ông kia, lần nữa trở về với cuộc sống yên tĩnh trước kia, dù là hy sinh, cũng đáng giá.

      “Sao, thấy may mắn vì được gả cho người có tiền, từ nay vinh hoa phú quý rồi hả?”

      thanh giễu cợt truyền tới, Hắc Diêm Tước mặc thân tây trang màu đen, quá khác biệt so với bình thường, nhưng túi áo ngực cài đóa hoa tường vi màu vàng, khuôn mặt đùa cợt tới chỗ dâu, khóe miệng cong lên đường cong châm chọc, đôi mắt đen như mực, sáng như sao lấp lánh ánh sáng.

      Tường Vi xoay người, đôi mắt đẹp trong suốt, chẳng biết tại sao, lúc này đây gặp lại , tâm trạng lại bình tĩnh khác thường, đôi môi xinh đẹp đỏ thắm được kẻ đâu đấy, khẽ chu lên, cười nhạt___

      “Cho nên rất là cảm kích hôm nay vì tôi mà làm tất cả, Alva người tệ, gia thế tốt, người cũng tốt, quan trọng nhất là, ấy luôn miệng tôi, người đàn ông như vậy, tôi có đốt đèn lồng tìm cũng khó thấy.”

      Giọng bình thản, dường như cố ý lại như vô tình tỏ vẻ giễu cợt, lọt vào tai Hắc Diêm Tước ba phần chói tai, bảy phần rối rắm.

      “Hừ, vậy nên mở to hai mắt, cố mà giữ vị trí của mình. Đừng có bảo tôi nhắc nhở chỉ là người thứ 17 của Alva, cũng phải là người cuối cùng. Với lại ở nơi đất nước đạo Hồi này, nếu đàn ông muốn ly hôn, chỉ cần liên tục ba lần ‘ bị bỏ’ trước mặt vợ mình, việc ly hôn chính thức có hiêu lực. Thừa thấy, Alva mà muốn bỏ người phụ nữ dễ tới mức nào.”

      bên lời lạnh lùng, bên xụ mặt tới phía sau lưng , ánh mắt chim ưng nhìn chăm chú vào bóng dáng màu vàng trong tấm gương.

      Tối nay là hoa lệ. Lễ phục người hoàn toàn là do vàng lá làm thành, trang phục và trang sức đều là trang phục Ả-rập truyền thống được phương Tây cải biến, làm triển lộ toàn bộ vẻ đẹp dịu dàng của cơ thể ra ngoài, xa hoa, ung dung mà trang nhã.

      Lọn tóc màu đen của rủ xuống bả vai, tới sống lưng, đen bóng, tỏa ra hương thơm dìu dịu, trán đeo chuỗi dây chuyền bằng vàng lấp lánh, kéo dài tới tận sau gáy, lớp sa mỏng màu vàng kim trong suốt trùm lên sau đầu, có vẻ đẹp phiêu dật như thần thánh.

      Hay cho vương phi Saudi!

      Hắc Diêm Tước híp đôi mắt hẹp dài, vẻ mặt tinh khiết của làm đáy lòng trào lên lửa giận vô hình!

      “A, vậy chăng? Nếu mà tới để chúc phúc tôi tôi đây xin nhận. Xin lỗi nhé, tôi vội.” ra ly hôn đơn giản tới vậy.

      Tường Vi lạnh nhạt cười tiếng, sau đó xoay người lại, mặc cho mấy người hầu giúp sửa soạn lễ phục.

      biết và Alva có làm đăng ký về mặt pháp luật , bởi vì tất cả mọi việc đều do Hắc Diêm Tước làm, chỉ cần làm dâu ngoan ngoãn là được.

      Từ khi nhận cú điện thoại kia, hiểu rằng, giữa thể có gì nữa.

      Sắc mặt Hắc Diêm Tước hơi bị cứng ngắc chút, cứ nghĩ hai mắt đẫm lệ cầu xin đừng gả cho người khác…Nhưng lúc này đây, lại cực kỳ tỉnh táo, tinh tế liếc bóng người trong gương cái, thấy trong đôi mắt chỉ có lạnh nhạt, cứ như người xa lạ…

      Bục, trong ngực như có thứ gì đó nện xuống, ánh mắt chợt lóe lên, cắn răng từng chữ, “Vậy xin chúc mừng , vương phi Saudi!”

      xong, nện bước thẳng ra khỏi buồng dâu, hề quay đầu lại.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 352: Vương phi Saudi (2)

      Trước khi , hề nhìn thấy cơ thể Tường Vi ràng khẽ run rẩy.

      Chúc mừng , vương phi Saudi… lạnh lẽo ra câu này, đáng sợ y hệt như cảnh thấy trong giấc mơ kia! Cơn ác mộng biến thành .

      khẽ ngước mắt, chăm chú nhìn thứ ánh sáng vàng lóa tráng lệ, duyên dáng sang trọng y như bà hoàng hậu… Mình xa lạ…Tường Vi nhịn được mà cười thê lương tiếng, trong mắt thoáng qua nỗi buồn khổ, trong lòng bỏ được Tiểu Trạch, thể chọn cái chết, chỉ có thể tiếp tục sống hèn mọn, có điều lần này, thân phận cao quý, giờ là…vương phi Saudi.

      soi gương, trong lòng thầm : Ta là… vương phi Saudi!

      Khóe miệng cong lên 45 độ, cười, giữ nguyên khuôn mặt cười, tự động viên mình, mặc dù trong mắt lóe lên tia chịu đựng, phải tự nhủ: Ta là … vợ của Alva Aure!

      Yên lặng nửa phút, cho đến khi chắc chắn là mình giữ được nụ cười ngọt ngào này, giữ vững được tư thế ưu nhã này___

      OK, vượt qua kiểm tra!

      Đêm nay cung điện của Alva Aure lộng lẫy ồn ào, vì hoàng tử kết hôn, cả nước dưới cũng cùng vui mừng! Cung điện canh phòng cẩn mật, toàn lực bảo vệ cho hôn lễ được thuận lợi, con ruồi cũng bay lọt!

      Hắc Diêm Tước đứng trong góc bên ngoài cung điện, ngừng gõ di động, giữa đôi lông mày tuấn kiệt toát ra vẻ u ám___

      bắt được chưa?...Chết tiệt! thấy?! Sao lại thấy? … Mẹ kiếp, đám ăn hại! Xuất ngoại? Thế mà xuất ngoại rồi? đâu?...Tóm lại, bắt được người đừng có mà vác mặt về!”

      Bộp phát, dập máy, mặt xanh mét khác thường, bàn tay nắm điện thoại nổi gân xanh, đôi mắt nhìn cảnh hôn lễ nào nhiệt liền híp lại, ít lại chút pháo hoa tưng bừng, nở rộ bầu trời, dường như làm mắt bị thương. Chết tiệt !

      thầm rủa tiếng, sau đó trở vào trong điện, vọt tới phòng riêng của Alva Aure, đêm nay tất cả phải được giải quyết xong, nếu cam lòng!

      Alva là tích cực phục trang. Cần phải phô bày hết vẻ đẹp trai của mình ra. Vì hôn lễ này, ta chuẩn bị tới tận năm bộ quần áo, có ba bộ áo choàng Ả-rập, hai bộ kia đến từ nhà thiết kế tây trang nổi tiếng hàng đầu thế giới.

      Tối nay ta hưng phấn tới nỗi sao diễn tả nổi, nhờ có buổi hôn lễ này mà ta cảm thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

      “Alva!”

      Hắc Diêm Tước vừa bước vào trong phòng, cất giọng lạnh tanh.

      “Hắc! Tước! Ngài tới là khéo, sao ngài ăn mặc long trọng hơn? Đến đây, chỗ này tôi còn có vài bộ vét dự bị, hay là ngài chọn lấy bộ?” Alva vừa thấy Hắc Diêm Tước vào cửa, là ngừng lôi kéo Hắc Diêm Tước vào trong phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn, kín đáo phê bình bộ trang phục đủ long trọng, đủ đẹp của Hắc Diêm Tước.

      “Tôi cần!”

      Hắc Diêm Tước cắn răng cự tuyệt, “Cha ngài đâu? Alva, tại sao cho tới lúc này tôi vẫn thấy cha ngài?”

      Sức kiên nhẫn của có hạn, đây vốn là cuộc trao đổi, con heo đất này tưởng có chuyện tiện nghi tới thế này sao? Sao nghĩ rằng là Hắc Diêm Tước cơ chứ!

      “Tước, hôm nay là ngày vui lớn của tôi, đừng luôn mặt lạnh vậy chứ! Cha tôi khó chịu trong người, có lẽ tới hơi trễ, chả lẽ ngài sợ tôi nuốt lời? Với lại, đêm nay ngài là bố vợ của tôi rồi, nên trưng diện mộc mạc quá, phần nghi thức thể có ngài được!” Alva thấy nhếch đuôi lông mày, thể làm gì là nở nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc .

      “Chết tiệt! Alva!”

      Hắc Diêm Tước nghe xong thấy tức hơn, bèn vươn tay túm lấy áo choàng của Alva.

      Hành động này của , chẳng nghi ngờ gì, làm kinh động những tùy tùng bên cạnh Alva, cho đến khi Alva vẫy tay cho họ lui , họ mới miễn cưỡng lui ra.

      “Tước, đừng động tay động chân, bình tĩnh chút!” Alva là người đàn ông thông tình đạt lý, dễ dàng tức giận. Hắc Diêm Tước gấp gáp như thế, ta cũng có thể hiểu được, nhưng mà ta thông báo với cha mình, những năm gần đây cha ta luôn ru rú trong nhà, cũng vì ta cưới xin nhiều quá, ông ấy cũng tỏ vẻ hứng thú gì nhiều với mấy cái hôn lễ của ta, càng ít để ý tới cuộc sống riêng tư của ta, nếu phải vì lần này cưới vương phi, ông ấy cũng chẳng thèm xuất .

      “Tôi rất bình tĩnh! Bình tĩnh tới mức thể bình tĩnh hơn!”

      Hắc Diêm Tước túm cổ áo Alva, đối với hai chữ ‘bố vợ’ đặc biệt nhạy cảm.

      Đương nhiên là biết, trong hôn lễ của người Saudi, bố vợ có vị trí hết sức quan trọng. Tên heo đất ngu đần này vẫn coi là bố vợ mà gọi!

      Còn thay chuẩn bị túi nho khô lớn nữa! Bởi vì trong nghi thức của hôn lễ, bố dâu tung biểu tượng của hạnh phúc mỹ mãn - nho khô - lên trung, là nghi thức thể thiếu! Quan trọng nhất là, dâu chú rể cần bố vợ chúc phúc cho!

      “Tôi cảnh cáo ngài, bây giờ gọi tôi là bố vợ vẫn hơi bị sớm đấy, nếu tôi biết được ngài đùa cợt tôi, tôi thề phá hủy cái cung điện này! Cho dù cả ngài và cái đất nước này có thành thành thù với tôi, tôi cũng ngại đâu!”

      Giọng kinh tâm động phách, có gì để nghi ngờ lời !

      Alva bị cái vẻ đột nhiên dọa dẫm của làm cho kinh động!

      “Tôi hiểu mà, Tước, ngài đừng kích động! Chuyện tôi đồng ý với ngài cũng gần như là làm được rồi còn gì? Chỉ có điều chỗ cha tôi, tôi cố hết sức giúp , tôi tin là có kết quả nhanh thôi, ngài hãy kiên nhẫn thêm chút nữa…”

      Alva phải biết tới khả năng hô mưa gọi gió của người đàn ông trước mặt, ta có điều cố kỵ Hắc Diêm Tước, mặc dù Alva vô cùng giàu có, nhưng mạng lưới liên lạc của ta lợi hại bằng Hắc Diêm Tước, ở thế giới này, để có thể tha hồ hoành hành, trừ tiền ra còn phải có thêm nhiều thứ khác nữa.

      “Tôi kiên nhẫn được nữa! Tôi cảnh cáo ngài, Alva, hai tiếng, tôi cho ngài hai tiếng, nếu ngài lấy được thứ tôi cần, tôi đưa ta ngay lập tức!”

      lạnh lùng xong, phát hất cổ áo Alva ra, khuôn mặt đằng đằng, phất tay áo bỏ .
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :