1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 343: Cung điện kinh hồn (6)

      "Ha ha ha! . . . . . . Tôi đáng sợ? bằng phần mười Hắc Diêm Tước đâu! Đừng tưởng rằng tôi thấy được tình cảm của đối với , ngược lại, ràng quan tâm , nhưng lại làm cho tôi hoài nghi lần nữa! Thẩm Tường Vi, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, lại khiến nhiều đàn ông điên đảo tới như vậy?"

      Triển Diệc Tường cắn răng, vết thương chân chảy máu ròng ròng, làm sắc mặt tái nhợt .

      Hồn phách Tường Vi còn chưa bình tĩnh lại, thở hổn hển, khuôn mặt nhắn trắng bệch, cắn chặt cánh môi, nhìn khuôn mặt Triển Diệc Tường vặn vẹo vì đau đớn, lạnh nhạt khạc ra câu: "Triển Diệc Tường, thân phận của tôi là vương phi tương lai, đắc tội tôi, cũng tốt cho đâu! Chuyện tối nay tôi có thể truy cứu, chỉ là, về sau mong thành chút!"

      xong, Tường Vi nắm chặt quả đấm, đôi môi trắng bệch, nhưng cố nén thân thể run rẩy, lời nào rời .

      "A! cho biết bí mật nhé, năm năm trước bị đóng lên thập tự giá, là lão Hắc giao cho tôi làm đấy! Năm năm sau cũng vẫn có thể làm thế lần thứ hai!"

      Sau lưng, là thanh lạnh lẽo của Triển Diệc Tường, bóng lưng Tường Vi đột nhiên run lên, dừng chân, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xoay người lại, bất ngờ chạy tới trước mặt Triển Diệc Tường, đẩy mạnh vào trong vườn hoa đầy gai——

      "Á!" Triển Diệc Tường đau đớn kêu tiếng, nhìn Tường Vi điên cuồng lập tức rút dao găm đùi ra, "A. . . . . . Thẩm Tường Vi. . . . . . làm gì đấy!"

      Tường Vi rút dao găm đùi ra, giận đỏ cả mắt, hung hăng đâm vào chân phát nữa——

      Dao găm đâm thẳng vào mắt cá chân của Triển Diệc Tường, đau đớn hét to, "A. . . . . . điên rồi! Đồ điên!"

      "Là ! Là làm!" Nước mắt Tường Vi khống chế được ào ạt chảy ra, cuồng nộ quát, "Treo tôi lên thập tự tàn nhẫn như vậy, ra là vậy cũng là làm! Triển Diệc Tường, tôi với có thù hận gì, sao lại đối với tôi như vậy?"

      Nhớ tới cực khổ lần đó, cho đến giờ phút này Tường Vi vẫn run rẩy, lần đó quá đáng sợ! Bất kể là Triển Diệc Tường hay Hắc Diêm Tước, đều đáng sợ như vậy! Ngón tay trắng bệch, chút nhiệt độ, nắm chặt dao găm lại gắng sức cắm xuống, dao găm xuyên qua mắt cá chân của Triển Diệc Tường, mũi dao chạm tới mặt đất!

      Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Tường Vi, cả người, tay. . . . . .

      "A. . . . . ." Triển Diệc Tường hét to, "Mụ điên. . . . . ."

      "Hiểu cái cảm giác này chưa? Cảm giác bị đâm xuyên! Rất đau phải hay ?" Tường Vi cười lạnh tiếng, hít thở sâu hơi, đứng lên, liếc mắt nhìn Triển Diệc Tường giãy giụa trong vườn hoa, ngay sau đó, xoay người, cũng quay đầu lại, chạy . . . . . .

      liều mạng chạy, nước mắt lại khống chế được chảy xuôi, vừa lau chùi những vết máu dính người, vừa nhịn được khóc thành tiếng, ra tất cả, đều là Hắc Diêm Tước chuẩn bị? Tim như bị đao cắt, từng đao từng đao lăng trì!

      Lần đầu tiên, sâu sắc hiểu rằng, nỗi đau này là gì, đây chính là nguyên nhân lần đó tới cứu sao? Trơ mắt thờ ơ nhìn bị người ta đóng thập tự giá, bởi vì mới là bàn tay phía sau?

      đường chạy như điên trở về cung điện to như vậy, ngang qua rất nhiều lúc xa hoa gian phòng, nhưng chỗ có chỗ có thể dừng lại! Đau đớn ấy sao mà ràng, trần trụi đến thế. . . . . .

      cười ngu dại của mình, cười dốt nát của mình, rốt cuộc người đàn ông như thế nào? Nếm hết mọi đau khổ vì , nước mắt chảy khô vì , đổi lấy cái gì? Là cuộc trao đổi, đồng ý gả cho người ta, đổi lấy lợi ích cho , đổi lấy an ổn của Tiểu Trạch . . . . . .

      Giờ khắc này, cảm thấy mình quá ngu xuẩn!

      Trong đầu thoáng qua ý nghĩ, lòng Tường Vi dần dần lạnh lẽo. . . . . .

      Rốt cuộc chạy đến mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, nước mắt tèm lem, vết máu loang lổ, Tường Vi ngừng lại trước căn phòng mở rộng cửa, chuẩn bị vào trong để rửa sạch, đột nhiên, nơi khúc quanh, bóng dáng nam nữ ở trong bóng tối dựa vào tường triền miên giọi vào trong mắt của ——

      Đáy lòng run lên, nhận ra bóng dáng người đàn ông!

      Ánh mắt vừa đúng chạm vào ánh mắt Hắc Diêm Tước, cũng thấy ! Trong bóng tối ánh lạnh lóe lên trong đôi mắt vốn băng lãnh, trong ngực là ôm ấp , vẫn có thể lờ mờ thấy những đường cong xinh đẹp!

      Tường Vi nắm chặt quả đấm, khóe mắt vương ánh nước óng ánh trong suốt, xoay người, để ý tới hai kẻ triền miên trong góc tường, thẳng vào trong.

      Giờ phút này cần nhanh chóng gột rửa vết máu người, sống lưng của còn vương mấy cái gai của vườn hoa, tất cả mọi chuyện tối nay, chịu đủ rồi! chỉ muốn được nghỉ ngơi.

      bước vào phòng tắm sáng ngời, mở nước nóng, thấy vừa đủ, có kinh nghiệm với Alva, dám cởi áo nữa, chui luôn vào trong bồn tắm, nước nóng đánh lên lớp quần áo, thân thể run lẩy bẩy!

      Màu máu nhuộm đỏ bồn nước nóng rất nhanh, thể xác và tinh thần mệt mỏi!

      Nơi hành lang mờ tối, Hắc Diêm Tước buông lỏng vòng eo ôm chặt ra, thấp giọng bằng tiếng : "Night, ." Trong giọng chỉ có lãnh khốc vô tình.

      "Người ta. . . . . . Muốn . . . . . ." ta đồng tình chu mỏ, ta là em của hoàng tử Alva Aure, hôm nay tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Tước, bị mê hoặc, có điều cơ thể người đàn ông này luôn tỏa ra khí lạnh, làm có chút sợ hãi.

      Hắc Diêm Tước cau mày, từ khi nhìn thấy toàn thân Tường Vi có máu, tâm thần liền yên .

      "Cút!"

      Lạnh lùng quăng ra chữ, ta lập tức bị dọa đến mức co rụt cả người, ngừng gật đầu, kéo lại quần dài, chạy biến vào cuối hành lang.

      Ở đất nước nam quyền toàn sa mạc này, phụ nữ vĩnh viễn sợ hãi đàn ông, cũng vì vậy, Hắc Diêm Tước cần phải lấy lòng bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù là em của Alva, đối với , hoàn toàn để vào mắt! ta cũng chỉ có tác dụng để xua đuổi nhàm chán chút thôi!

      Nhấp nháy đôi mắt đen nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, mím chặt bờ môi ưa nhìn, từng bước từng bước tới đó.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 344: Nỗi đau vặn vẹo (1)

      Hắc Diêm Tước biến sắc vào trong căn phòng sáng đèn, lần theo dấu chân, đẩy cửa phòng tắm ra ——

      bồn nước nóng nhạt màu, sắc mặt tái nhợt, thân hình mỏng manh, dường như đánh mất linh hồn, còn nguyên quần áo cứ thế ngồi im trong nước.

      Nhàn nhạt nhìn hết thảy, mất thần thái ngày thường, những ưu thương, những thâm tình, những bi thương thường ngày, giờ đây còn chút gì trong mắt , giống như đứa trẻ trong cái xác tinh xảo, đôi mắt linh động uyển chuyển, giờ đây chỉ có nỗi chết lặng, lạnh lẽo, trống rỗng vô tận . . . . . .

      Đáy mắt Hắc Diêm Tước buồn bã, trái tim như bị thứ gì hung hăng đánh lên, rối rắm, dáng vẻ của , điềm đạm đáng , lại làm sinh ra cảm giác đau lòng tên, ít máu nhuộm đỏ làn nước, đập vào mắt sao mà kinh hãi!

      Lửa giận ngay lập tức xông lên, bước tới từ xa xa, bàn tay tóm lấy cánh tay Tường Vi, tức giận : "Đáng chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Con mắt quét qua từng vết thương cánh tay , mơ hồ còn thấy được ít gai góc còn trong thịt , thầm hít ngụm khí lạnh, "Thẩm Tường Vi! Đừng bảo tôi là định tự sát nhá! Chỉ vì muốn gả cho Alva?"

      Tường Vi bỗng nhiên trừng cái, thèm gì, chỉ là ánh mắt trở nên xa lạ, lên tiếng, hoàn toàn chọc giận !

      Hắc Diêm Tước mạnh mẽ dùng sức vớt lên từ trong bồn tắm, hung hăng gắt gỏng: "Vết xước người là thế nào đấy? Có phải là định ngâm nước cho vết thương nhiễm trùng, để đàng hoàng chết trong cung điện này? quên là đồng ý tôi cái gì rồi?!"

      Tường Vi khẽ ngẩng đầu lên, cong khóe môi tái nhợt có chút huyết sắc nào, châm chọc nở nụ cười thê lương, giọng: "A, dù sao cũng đâu phải là lần đầu tiên tôi bị đâm . . . . . Chết ở chỗ này, có gì nên?"

      Hắc Diêm Tước trố mắt hồi lâu, hơi ngạc nhiên, tại sao chỉ có buổi tối thấy, Tường Vi lại đột nhiên biến thành như vậy? trợn tròn đôi mắt, hung ác trừng mắt nhìn , mặc dù vậy, giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trong con ngươi tia sợ hãi nào, khóe miệng vẫn là nụ cười thê lương.

      phải lần đầu tiên bị đâm?

      Lời của làm cau mày, " cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"

      Tường Vi khẽ cau mày, bởi vì tay kích động làm sống lương bị gai đâm, lại nở nụ cười khổ sở, mắt trong chồi lên tia lạnh lẽo, nhàng trừng mắt: “ biết để làm gì, cho dù biết, cũng có ý nghĩa gì nữa. . . . . ."

      tay lôi ra từ trong bồn tắm, ôm ra ngoài, máu từng giọt từng giọt từ phòng tắm ra ngoài, cho đến khi quẳng lên giường lớn!

      "Ưhm . . . . ." Tường Vi buồn bực rên tiếng kêu đau, bị quăng lên chốc cái chăn, cái trán đụng bị xóc nảy mạnh đến nỗi muốn bất tỉnh, suy yếu nằm im.

      nhíu chặt lông mày, trong mắt thoáng qua tia khác thường, ngưng mắt nhìn vết thương làn da trắng ngần của , cẩn thận tránh vết thương, nhanh chóng lột quần áo ướt sũng ra khỏi người , ràng động tác rất dịu dàng, nhưng lời trong miệng lại lạnh lẽo ——

      " cứ tiếp tục lạnh mặt hoặc giấu giếm , nhưng vẫn thế thôi, ba ngày sau phải cưới Alva, nếu định dùng cái hình dạng như quỷ này để làm vương phi, e là cả thế giới này cười vào mặt cho đấy!"

      Tường Vi buồn bực tựa đầu vào giường, mềm nhũn nằm sấp, mất hơi sức phản kháng, mặc cho giày vò, đêm nay đủ làm tan nát cõi lòng. Vương phi. . . . . . phát ra hơi sức để cười lạnh cũng có.

      Khi lột áo , phần lưng chồng chất vết thương, khi chỗ da thịt nơi mông và chân bại lộ trước mắt , đáy mắt trầm xuống, vội vàng đảo vòng hòm thuốc, lấy cồn, bông y tế và cái nhíp, nhanh chóng ngồi ở bên giường, tỉ mỉ bắt đầu nhổ từng cái gai lưng .

      Tường Vi cắn chặt răng, nhưng thân thể run rẩy tiết lộ rằng đau đớn, dò tìm gai bên trong, giống như rút thịt ra vậy, đau thấu tâm can, đau vào xương tủy.

      "Còn chịu cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao? Cũng chẳng sao, sớm muộn gì tôi cũng tra được, nếu để tôi biết được là tìm chết, tôi tuyệt đối dễ dàng buông ta cho ! biết tôi có bao nhiêu hung ác rồi đấy!"

      chịu thừa nhận những bối rối nơi đáy lòng, vừa dò gai, ngón tay lạnh lẽo, con người mảnh mai này, rốt cuộc chịu bao nhiêu đau đớn? Những vết sẹo này, rất ràng, là dấu vết tích lũy qua bao nhiêu năm, là do . . . . . . gây cho ư?

      Nhìn sống lưng trần trụi của , đáy mắt khỏi dịu , tối nay, nhất định có chuyện, chịu ra ngọn nguồn, trừ phi là có quen biết với người kia, trong cung điện này có ai dám động vào ?

      Chợt, đáy mắt ngưng tụ luồng bạo khí, nhàng rắc bột thuốc lên những vết thương kia, xử lý tốt vết thương rồi, lúc ôm lấy nâng nửa người lên, mới phát ngủ mê man.

      Gương mặt còn lem hai hàng nước mắt trong suốt, lông mi như cánh quạt nhắm chặt, dường như có vô vàn u buồn, từ gương mặt trái xoan điềm đạm đáng , nhu nhược đến cơ thể làm người ta đau lòng kia, tối nay rốt cuộc gặp phải những gì?!

      nhàng ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống, theo bản năng hôn khô nước mắt mặt , động tác êm ái đến nỗi chính cũng hồn nhiên biết.

      Ngắm nhìn khuôn mặt động lòng người của , thầm thở dài trong lòng, có biết, gương mặt khiến đàn ông điên đảo này, khiến rước lấy bao nhiêu rắc rối?

      Tối nay, ở đất nước sa mạc này, trải qua đêm kinh hồn táng đảm, mà đây chỉ là bắt đầu thôi!

      Giọt nước từ khóe mắt lăn vào chân tóc, té ở trong ngực Hắc Diêm Tước, suy yếu ngủ, đêm này, tạm thời quên hoảng sợ, bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lẽo, im lặng như cái chết!

      Tương lai, còn có bao nhiêu gian nan chờ ? biết, trong lúc mê mang, cảm thấy có đôi môi dịu dàng, khẽ hôn lên mặt , dịu dàng đến nỗi làm người ta ấm lòng, ai vậy? Là ai vậy…

      mở nổi mắt, thấy người kia, ra cũng sợ dám mở mắt ra, sợ khi nhìn ràng người kia, làm mình tan nát cõi lòng. . . . . .
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 345: Nỗi đau vặn vẹo (2) -

      Nỗi đau chắc chắn cũng có giới hạn, bi thương chính là mặt trái của nỗi đau, sau khi bi thương còn bất cứ ý nghĩa gì, học được kiên cường, bởi vì kiên cường chính là biểu khác của tê dại, cái thế giới này, quá nhiều tổn thương, cho tới bây giờ đều là tai bay vạ gió, nếu như phải học kiên cường, xin đừng quên đóng cánh cửa trái tim yếu ớt lại!

      Hôm sau

      Cung điện của Alva Aure, nghênh đón ngày vui lớn nhất. vì điều gì khác, là bởi vì Alva mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất thế giới, vì Alva và vương phi tương lai chụp bộ ảnh cưới!

      Khi Tường Vi tỉnh lại, cả căn phòng ấm áp, trời sáng, trong phòng trừ , bóng người.

      Dùng dằng đứng dậy, mới phát vết thương người được băng bó, so với tối hôm qua, đau đớn ràng giảm bớt rất nhiều.

      "Tiểu thư, ra là ngài ở chỗ này, Vương Tử Điện Hạ phân phó, muốn ngài hãy nhanh nhanh rửa mặt, hôm nay cần phải chụp ảnh cưới." hầu vừa đúng lúc tới, tay xách túi quần áo, cầm bữa sáng, cung kính với Tường Vi.

      Chụp ảnh cưới? Lòng Tường Vi chợt thắt, hờ hững gật đầu cái, xốc chăn lên, mới phát người được thay chiếc áo choàng Ả-rập, nhớ tới tối hôm qua người gặp cuối cùng là người kia, trong lòng khỏi hơi thấy đau đớn, nhưng miễn cưỡng lên tinh thần rất nhanh, trải nghiệm kinh hồn cả đêm vừa rồi, gúp thấy thực. . . . . .

      đứng lên, tới trước gương, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt phản chiếu ra, gương mặt này, nhìn bao nhiêu năm, vì sao luôn là nước mắt rửa mặt?

      Tim lại đau, mọi chuyện đêm qua thoáng qua từng chuyện ngay trước mắt, đám cưới, vô cùng gấp gáp, vậy mà. . . . . . Đây là cuộc sống nhất định phải sống sao? Khi bị Alva khi dễ, trong lòng hoảng sợ, đâu?, ở nơi nào? Khi phản kháng Triển Diệc Tường, mong ước có người ôm lấy cơ thể phát run của , vậy mà, có ai có thể cho dựa vào!

      Khi cả người mệt mỏi, loang lổ vết máu, nhìn thấy gì? Nhìn thấy cùng khác tầm hoan!

      Lúc chín chết sống, hưởng thụ, hoan hảo với những người phụ nữ khác!

      Nhìn người trong gương, Tường Vi chợt cảm thấy chính mình đáng buồn tới mức nào! Ngay cả giờ phút này, vẫn giống như tượng gỗ, mặc cho người ta xoay vần!

      "Tiểu thư, trước hết xin ngài thay đồ."

      mặc cho hầu giúp thay phục sức cung đình Arab xa hoa, rực rỡ, ánh mắt phản chiếu trong gương dần dần mơ hồ, rất lâu sau, bóng người trong gương, dường như có xíu nhúc nhích, đột nhiên kín với người hầu ——

      "Cám ơn , xin hỏi, có điện thoại di động ? Có thể cho tôi mượn gọi cuộc điện thoại ?"

      "Chuyện này. . . . . . Tiểu thư, tôi. . . . . ." Hầu hơi khó xử, biết Vương Tử Điện Hạ có thể trách tội hay .

      " sao, tôi chỉ muốn gọi điện thoại báo tiếng bình an cho người nhà thôi, biết đấy, dù sao ở nơi xa quê, tôi vẫn hơi thích ứng, rất nhớ người nhà. . . . . . Có thể ? Cầu xin đấy !" Tường Vi thành khẩn mỉm cười, hy vọng có thể giảm bớt đề phòng của hầu .

      Hầu gật đầu cái, moi điện thoại di động trong túi đưa cho Tường Vi.

      Tường Vi cảm kích cảm ơn, cầm điện thoại di động vào toilet, hít thở sâu hơi, nhanh chóng nhấn chuỗi số, tim khẩn trương nhảy lên thình thịch ——

      Tút tút lâu, đối phương mới bắt máy ——

      "Alo?"

      Bên trong đại sảnh màu vàng kim, mọi người tề tựu, thiếu duy nhất Triển Diệc Tường, mọi người chỉ còn chờ Tường Vi nữa thôi.

      "Tại sao còn chưa ra vậy? Các ngươi rốt cuộc có thông báo hay ?” Alva sốt ruột rống lên, đội ngũ nhiếp ảnh gia cũng đến đông đủ, nhưng người đẹp chưa thấy đâu!

      "Alva, đừng nóng vội, phụ nữ thay đồ tốn thời gian mà." Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ nở cười lạnh bí .

      "Nhưng. . . . . ."


      lúc Alva muốn thêm gì đó, Tường Vi cùng mấy hầu từ trong cung điện ra.

      "A! Tường Vi, cuối cùng em cũng ra!" Alva liếc mắt thấy toàn thân Tường Vi mặc bộ đồ tơ lụa màu xanh nước biển kiểu dáng Arab, che mặt bẳng tấm khăn lụa vắt ngang, trán uốn lên vòng kim cương sặc sỡ loá mắt, cái loại trang phục dung nhập vào phong cách Arab, lập tức khiến hai mắt Alva tỏa sáng, vui mừng nhướng mày!

      Tường Vi từ trong trong điện ra ngoài, nghiễm nhiên có phong cách của vương phi Saudi, mới qua đêm, dường như khác với hôm qua rất nhiều. Điều này làm cho Hắc Diêm Tước hơi chói mắt.

      "Alva, để cho chờ lâu."

      Tường Vi cong khóe môi, khẽ , như có ngàn vạn nhu tình, làm cho đàn ông phải cam chịu lượn quanh, dứt lời, đến gần Alva, nhón chân lên, làm cử động khiến cho mọi người rớt bể cả mắt kiếng ——

      Giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, đôi môi đỏ tươi, khi Hắc Diêm Tước còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt dán lên gò má của Alva!

      hôn ! Hôn người đàn ông khiến buồn nôn ngày hôm qua! Ngay trước mặt Hắc Diêm Tước, hôn vị hoàng tử Saudi mới quen ngày!

      "Chào buổi sáng, Alva."

      Thu hồi đôi môi, Tường Vi nhàng mỉm cười, chất giọng mềm mại lộ ra tia e lệ, lập tức khiến Alva hưng phấn!

      Alva vội vàng cúi đầu, hôn hít gò má của Tường Vi, " tốt quá, chào buổi sáng, người đẹp của !"

      Đột nhiên, tách tách tiếng! tia chớp lóe lên.

      Alva cùng Tường Vi ngay lập tức nhìn sang nơi vừa chớp lóe ——

      "Dick!"

      Tường Vi hơi ngạc nhiên, là Dick, tay của giơ cái máy chụp hình, mặt nở nụ cười hiền hòa y như năm năm trước.

      "Tường Vi, em quen cậu ta sao?" Alva cau mày, chỉ vào bảy tám người đứng chờ đợi trước đại sảnh, "Bọn họ là do đặc biệt mời tới để chụp ảnh cưới cho chúng ta."

      Tường Vi lúc này mới sáng tỏ, gật đầu cái, mỉm cười: " ra là như vậy, Dick cũng từng giúp thiết kế cho em. Quá lâu gặp, em chào hỏi ấy phát".
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 346: Bão cát (1) -

      Kéo váy, Tường Vi cười yếu ớt nhàng, nhiều năm trước, chính người bạn cũ này từng dạy ‘ mỉm cười ’, lúc này gặp lại nhau, trong lòng kích động khó , làm cho nhanh chóng chạy về chỗ Dick . . . . .

      Cho dù là giây lướt qua Hắc Diêm Tước mặt mũi hờ hững ngay bên cạnh, cũng ngừng lại chút nào, khăn che mặt hơi phất phới do chạy, xẹt qua trước mũi Hắc Diêm Tước, lưu lại mùi hương dìu dịu, khi lấy lại tinh thần chạy ra xa, chỉ để lại bóng lưng có vô số vết thương, dần xa cách tầm mắt . . . . .

      Tim hung hăng bị đâm! Trong nháy mắt, cảm giác xa lạ mạnh mẽ lan tỏa trong lồng ngực! đêm thôi, rốt cuộc tối hôm qua trải qua những gì? Lông mày tuấn của Hắc Diêm Tước hơi nhíu lên, nhưng thủy chung vẫn đè nén nội tâm dậy sóng, hai quả đấm khỏi nắm chặt, nhìn xông tới ôm chặt lấy Dick, gương mặt cười vui vẻ!

      Đáng chết, người phụ nữ này hiển nhiên còn chưa chấp nhận rằng mình trở thành vương phi Saudi tương lai! Sáng sớm ra chàng chàng thiếp thiếp với … lại chạy tới ôm ôm ấp ấp người thiết kế ‘Ny thường’ từ năm năm trước.

      đáng giận! Trước mặt bao người, nắm chặt nắm đấm, vẫn nhịn , nhưng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn từng cử động của Tường Vi và Dick…

      “Tường Vi, lâu gặp.” Dick vẫn là người ấm áp giống ánh mặt trời y như năm năm trước, chỉ là có thêm phần hơi thở thành thục của người đàn ông.

      Tường Vi nhịn được xông về phía trước ôm lấy Dick cái, “ lâu gặp, Dick! Mấy năm nay tốt ?”

      Dick gật đầu cái, dịu dàng cười, “Ừ, kể từ sau khi ‘Ny Thường’ rút lui khỏi thị trường Trung Quốc, Pháp, may sao cũng phối hợp với tổ tạo hình chuyên nghiệp hoàn thành công việc, hôm nay cũng hơi bất ngờ, tuy là có nghe thấy tin tức em sắp thành vương phi Saudi, nhưng mà gặp được em thế này, vẫn thấy hơi… kích động! Em sao? Những năm qua có khỏe ? Chúc mừng em sắp trở thành vương phi Saudi!”

      Năm năm trước, tin tức mất mạng ở vịnh Tokyo, quá gây sốc, lúc nghe tin còn sống, lại còn sắp gả vào hoàng thất Saudi, Dick cũng thấy mừng cho .

      Tường Vi nở nụ cười khổ, nhưng mỉm cười ngay lập tức, “Cảm ơn , em đều tốt cả…”

      chuyện với Dick hồi, đoàn người chụp ảnh cưới tụ tập lại, chia nhau ngồi lên trực thăng của Alva Aure, tiến về địa điểm chụp ảnh đầu tiên, sa mạc….

      Trong sa mạc, cát vàng tung bay, nhưng khung cảnh bát ngát hoang vu này cũng có vẻ đẹp ma lực của thiên nhiên.

      Loạt ảnh này có tên gọi là ‘Cát chảy quyến luyến’. Alva Aure là người đàn ông rất lãng mạn và đa tình, ta luôn thích những thứ phù hoa, ra cũng khó trách ta, từ ta học được thói xa hoa, cần làm mà vẫn có ăn, chỉ dựa vào dầu mỏ cũng có thể sống sung túc cả ba đời. cho nên phần lớn thời gian của ta tiêu tốn cơ thể phụ nữ, cũng vì vậy, tình với ta cũng chỉ là những miếng bánh ngọt mà thôi.

      Tường Vi là trong số đó, là làm ta nhớ nhung lâu nhất, cũng là người phụ nữ ta muốn cưới làm vương phi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy! phải người thê thiếp nào cũng được manh cái danh hiệu vương phi.

      sa mạc, sương trắng mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy biển cát mênh mông có kết thúc, im lặng trang nghiêm, chỉ màu sắc đơn điệu, vĩnh viễn là màu vàng rực. Biển cát này, từng dãy lớn nhấp nhô, do cát đọng mà thành nhưng lại có sức mạnh đủ để chôn vùi người ta.

      “Tường Vi, em có mệt ?”

      Alva săn sóc lau mồ hôi mặt Tường Vi, ta lớn lên trong sa mạc, hoàn toàn thích nghi hoàn cảnh nơi đây, ta nhiệt tình thương sa mạc, cho nên sa mạc là nơi đầu tiên được chọn để chụp ảnh cưới. Nhưng mà ta quên mất khả năng thích nghi của Tường Vi.

      Mấy tiếng đồng hồ phơi nắng, da thịt Tường Vi biến thành màu đỏ nhạt, nhưng vẫn cố chịu đựng thời tiết nóng bức, chờ đợi để cùng Alva và tổ chụp ảnh chụp lấy loạt hình.

      Hợp tác với Dick, cứ như được trở lại năm đó khi chụp hình cho ‘Ny Thường’, cảm giác cứ như trong mơ.

      ngạc nhiên, Hắc Diêm Tước thế mà cũng theo đến, là muốn ngắm sa mạc, tâm tư của người đàn ông này làm Tường Vi cảm phục lần nữa, sợ bỏ trốn trong sa mạc chăng?

      “Alva, còn sớm nữa, nên về thôi, trời tối trong sa mạc có thể gặp chuyện may.” Hắc Diêm Tước nghỉ trong lều mới biết, thừa dịp thợ chụp tạm nghỉ ngơi, cầm mấy chai nước sang, nhíu mày .

      Tường Vi nhìn chằm chằm khuôn mặt đeo kính của người đàn ông, vĩnh viễn có dáng vẻ cao ngạo ai bì nổi… có điều, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang đầu, đột nhiên thấy hơi choáng.

      cũng đúng, còn sớm nữa, để tôi gọi trực thăng tới đây.” Alva xong, bèn lấy điện thoại gọi cho phi công.

      Tường Vi xoay người, kéo váy cưới, thèm để ý tới Hắc Diêm Tước, mình tới đụn cát khác.

      định đâu đấy?”

      Cho đến lúc cách đó khoảng, Hắc Diêm Tước ở phía sau gọi lại, kìm giọng rất thấp, có ý tránh tai mắt của Alva.

      Tường Vi cau mày, cũng dừng lại, chẳng lẽ biết, cố ý tránh ?

      “Thẩm Tường Vi! Đáng chết, định đâu đấy? Ở đây là sa mạc.”

      Giọng Hắc Diêm Tước hơi tức giận, bám sát , rồi giữ vững khoảng cách, muốn những người khác sinh nghi.

      “Thẩm Tường Vi! Đứng lại cho tôi.”

      Quả nhiên là nổi giận!

      Tường Vi nâng váy, chợt chạy vào trong sa mạc, muốn nghe thấy giọng nữa, khó khăn lắm mới quyết định được, để cho người này dễ dàng lung lay mình.

      Tất cả mọi chuyện tối qua, cho hoàn toàn tin rằng, người đàn ông này từ đầu tới cuối luôn là vấn nạn của đời .

      thoát khỏi nó, có lẽ phải xa, gả cho Alva cũng tốt, gả cho ai khác cũng tốt, lúc này đây, chỉ muốn cuộc sống bình thản.

      Cho nên chạy như điên, đá văng giày cao gót dưới chân, bàn chân dẫm lên mặt cát nóng bỏng, làm bị thương! Cắn chặt răng, dừng lại, cho dù trong sa mạc thấy được điểm cuối, cũng muốn chạy tới nơi nghe thấy gì nữa…
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 347: Bão cát (2)

      “Thẩm Tường Vi!”

      Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi lao vào trong sa mạc vàng rực, trái tim vọt lên! Chết tiệt, người phụ nữ này muốn sống nữa hả? Nhìn bóng dáng bỏ chạy ngày càng xa khuất khỏi tầm mắt , váy cưới màu trắng tung bay làm cuốn lên lớp cát vàng mỏng manh, trong sa mạc mênh mông tạo nên vệt mờ, chạy như điên in xuống loạt dấu chân, có nông có sâu, điên rồi…

      “Đứng ngay lại cho tôi! Chết tiệt!”

      cũng chịu hơn được nữa, mặc kệ những người phía sau quăng tới những ánh mắt tò mò, nhấc đôi chân thon dài, đuổi theo…

      Tường Vi dùng sức chạy như điên, chân đạp lên cát mịn, lớp da chân hỏng, nhói đau, nhưng ngần ngại…

      Trong lòng dồn nén biết bao nhiêu buồn khổ trong bao nhiêu năm qua, những thù hận kia, những đau khổ kia, phải chạy như điên mới có thể giải tỏa ra, đôi con ngươi đẹp đẽ của dán chặt vào bầu trời bao la, sau lưng vẫn nghe được tiếng Hắc Diêm Tước la hét, thanh đó như ma như quỷ, càng gọi, càng muốn thoát khỏi… biết chạy bao lâu, giữa trưa nắng gắt, mồm miệng khô khốc, leo lên gò cát, chợt nhìn thấy phía xa xa nơi chân trời dường như có ốc đảo, xanh tươi mơn mởn mà chưa từng thấy qua, nước mắt chảy ra, là do đè nén quá lâu chăng?

      lúc chuẩn bị vượt qua gò cát để chạy về phía ốc đảo, chợt có sức mạnh lôi xuống từ đỉnh gò cát___

      “A…”

      Trọng tâm vững, vì sức mạnh kia, lăn lông lốc xuống chân gò cát, khuấy lên chút bụi mờ….

      “Khụ khụ khụ!”

      Cuối cùng cũng lăn đến chân gò cát, Tường Vi ho khan dứt, bên tai có giọng trầm thấp….

      “Khụ khụ! muốn làm cái quái gì vậy? ngu lắm, có biết đây là sa mạc ?”

      Hắc Diêm Tước tóm lấy cơ thể , hung hăng rít lên, bởi vừa lúc nãy ôm lăn xuống, toàn thân cũng dính ít cát.

      “…Khụ khụ…” Tường Vi khó chịu ho khan, trừng mắt quát, “ cần giả mù sa mưa! Dù sao từ nay về sau, tôi cũng là người của sa mạc, tôi muốn tìm ốc đảo, ngăn tôi làm cái gì?”

      Lảo đảo đứng vững, Tường Vi định leo lên gò cát lần nữa, sinh mệnh giống hệt sa mạc khô cằn này, trừ tuyệt vọng, chỉ có khổ nạn! Ngay lúc vừa mới tìm được ốc đảo, tại sao cũng chạy đến phá hỏng?

      “Đứng lại!” Hắc Diêm Tước nhanh chóng kéo lại, “Đó chẳng qua chỉ là ảo ảnh thôi, mau về với tôi!”

      xong, thô lỗ kéo , khuôn mặt lạnh lẽo chút nào dịu , chỗ này là sa mạc, để cho tùy tiện!

      “Tôi cần biết! bỏ ra, bỏ ra ngay!” Tường Vi liều mạng giằng co, ré giọng, “ cho tôi biết , phải làm sao tôi mới thoát khỏi quỷ dữ? Phải làm sao tôi mới thoát khỏi ?”

      xong, nước mắt liền chảy ra, làm đau xót gò má , ghét tự cho là đúng, ghét khống chế cuộc đời , có lẽ vì quá sâu đậm, quá nhiều uất ức chất chứa trong lòng, ép tới thở nổi!

      có thể chống mắt lên nhìn lập gia đình, có thể mở to mắt nhìn bị người ta nhục nhã, ngay cả khi thấy toàn thân chảy máu, vẫn còn cùng phụ nữ bừa bãi làm tình!

      “Tôi muốn về với … Bỏ ra! Đồ ma quỷ này! Tôi chán ghét kinh khủng, tôi hận …. Ưhm…”

      Chợt hai bờ môi nóng bỏng mềm mại bao trùm lên, mọi thanh đều bị nuốt hết, lưỡi dần dần tiến quân thần tốc, tùy tiện dây dưa với môi lưỡi , còn cảm nhận được đôi cánh tay gần như ôm trọn vào lòng, sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng!

      Nước mắt ngưng lại bên trong đôi mắt, chảy xuống nữa.

      lâu sau, Hắc Diêm Tước mới đẩy ra, thở hổn hển, ngón tay thô ráp lướt gương mặt , đôi mắt đen như mực thoáng qua tia quyến luyến, giọng khôi phụ tỉnh táo như ban đầu rất nhanh, “Đừng khóc, đừng để mình bị mất nước, nhớ, đây là sa mạc, phải là nơi để cho bốc đồng!”

      Tường Vi ngẩng đầu nhìn , nhìn hồi lâu, cắn chặt môi, chợt___

      Đét!

      cái tát thưởng ngay lên mặt Hắc Diêm Tước! hít sâu hơi, khóe miệng cong thành nụ cười lạnh lẽo thê lương, “Thế , cũng mong nhớ cho, tôi là vương phi Saudi, phải người phụ nữ có thể tùy ý hôn.”

      Đáy mắt thoáng qua tia kinh hãi, bối rối, nhưng rất nhanh, những tâm tình phức tạp đó chỉ lóe lên thôi, bàn tay nắm chặt thành quả đấm buông lỏng ra, nuốt nước miếng cái, “Nếu tôi chịu cái tát có thể làm cho thôi tùy hứng, tôi so đo, tự hay để tôi cõng?”

      Tường Vi hít sâu hơi, quay đầu lại, nhìn gò cát tung bụi mù mịt phía sau, ngăn cách và ốc đảo kia, có lẽ cuộc đời luôn là, giây trước khi sắp gặp được hy vọng, đều bị tàn nhẫn tước đoạt !

      Xoay người, nhấc chân, dũng cảm bước về phía đó bước___

      “A…”

      Thét lên tiếng, ngã xuống đống cát. Nhe răng trợn mắt vì đau, ấn bàn chân, mới phát ra nơi bàn chân chồng chất vết thương, máu thịt be bét.

      Hắc Diêm Tước nhanh chóng tới đây, ngồi xổm xuống, nhìn bàn chân , gì, moi khăn tay trong túi ra, định băng bó cho , Tường Vi vươn tay chặn tay , “Cút! Đừng chạm vào tôi!”

      cố nén đau, từ khi đến Ả-rập Saudi, luôn bị thương, kẻ gây nên chính là tên đàn ông trước mặt đây! Có điều, cũng thấy ‘cảm tạ’ thành toàn cho, để có cơ hội hoàn toàn rời khỏi !

      “Đừng có giở chứng nữa! Miệng vết thương mà được để ý, rất dễ nhiễm trùng.” thèm để kháng cự của vào mắt, tay nâng chân ngọc của lên, dùng khăn tay nhàng lau sạch vết máu và cát dính bên ngoài, làm Tường Vi đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

      Chợt trong sa mạc nổi lên cơn gió lớn, bầu trời mới vừa rồi còn gay gắt đổ lửa, trong nháy mắt bị cơn gió lớn quét qua, bầu trời bắt đầu mù mù cát bay.

      Tường Vi giật mình, sao mà sa mạc thay đổi nhanh vậy? Trong lòng khỏi trào lên cơn sợ hãi.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :