1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 338: Cung điện kinh hồn (1) -

      " lâu gặp, Tước!"

      Khi người đàn ông mặc áo choàng trắng vừa tiếng Trung lưu loát vừa ra, Tường Vi mới phát ra, hoàng tử Alva Aure là người đàn ông Ả-rập để chòm râu lớn như những người khác, đôi mắt màu đen rất thâm thúy, sống mũi cao thẳng, ở Ả-rập mà , là mỹ nam tử hiếm thấy, rất có khí chất quý tộc.

      "Alva Aure, để ngài chờ lâu rồi!"

      Hắc Diêm Tước mỉm cười tiến lên, cong cong khóe miệng, cùng Alva Aure ôm ấp dán mặt ba lượt chào hỏi, giống như bạn bè cũ với nhau.

      "Ha ha ha! Tước, tôi ngày đêm trông ngóng ngài, là cực kỳ trông mong!" Ánh mắt của Alva Aure kịp chờ đợi mà nhìn về phía Tường Vi ở sau lưng Hắc Diêm Tước, đôi mắt ngưng nhìn chặt, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, "Vị này chính là Tường Vi sao?"

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, bộ dáng giờ phút này của Alva Aure rất thèm thuồng Tường Vi rồi.

      Tường Vi thấy Alva Aure tới phía , ngón tay khỏi siết lấy tấm sa mỏng đầu, xuyên thấu qua sa mỏng nhìn người Ả-rập cao lớn này, đôi mắt thâm thúy, đôi môi cười tươi làm lộ ra hàm răng trắng sáng, thân thể đẹp đẽ cách càng ngày càng gần ——

      "Cuối cùng cũng gặp lại, Tường Vi xinh đẹp."

      Alva Aure mỉm cười tới, phong độ gật đầu chào Tường Vi, khóe miệng treo nụ cười đặc biệt quyến rũ, mùi nước hoa Dior nam tính nồng đậm chui vào mũi Tường Vi, cúi đầu, khẽ cau mày, nhớ nổi là mình có từng gặp qua vị này chưa, tại sao lại là gặp lại? Nhưng lại sợ mình thất lễ, thể làm gì khác hơn là lễ phép gật đầu cái với Alva Aure, cũng lên tiếng.

      "Tường Vi, em còn nhớ ? là Alva Aure." Hiển nhiên vị hoàng tử Saudi này có hơi phật lòng với lạnh nhạt của Tường Vi, gần như tất cả phụ nữ khi nhìn thấy đều là nhiệt tình như lửa, hận được rúc ngay vào trong ngực làm nũng, vậy mà Tường Vi thế, lạnh nhạt tránh , điều này làm cho Alva có hơi giận.

      Chợt, từ trong điện truyền đến hồi tiếng cười sảng lãng ——

      "Ha ha ha! Vương Tử Điện Hạ, ấy có thể nhớ sao!"

      Tường Vi ngước mắt nhìn người tới, vẻ mặt kinh ngạc, ngờ, lại là Triển Diệc Tường!

      Hắc Diêm Tước quay đầu lại, nhìn Triển Diệc Tường nở nụ cười ra, cũng có vẻ gì bất ngờ, chỉ khẽ nhíu mày, tên Triển Diệc Tường này có vẻ là rảnh rỗi quá.

      "Diệc Bằng, tới vừa đúng, Tước mang Tường Vi tới, tôi suy nghĩ xem phải là thế nào để Tường Vi nhận ra tôi đấy." Alva Aure bất đắc dĩ nhún nhún vai, thấy Triển Diệc Tường bèn thở dài hơi, Tường Vi vẫn chịu lấy mạng che mặt xuống, điều này có nghĩa là vẫn còn bài xích .

      "Ha ha ha, Vương Tử Điện Hạ, nếu Tường Vi tiểu thư nguyện ý tới, chứng tỏ đồng ý kết hôn, có đúng , Tường Vi tiểu thư?" Triển Diệc Tường thẳng tới chỗ Tường Vi, lễ phép khom lưng hành lễ với hoàng tử Saudi cái, sau đó ngưng mắt chăm chú nhìn Tường Vi, làm như đợi Tường Vi trả lời.

      Ánh mắt bén nhọn của Triển Diệc Tường khiến Tường Vi cảm thấy có hơi được tự nhiên, đảo đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua Hắc Diêm Tước bất động thanh sắc đứng ở bên, tim khẩn trương co rụt lại, cắn chặt môi, cứng đờ gật đầu cái, "Đúng, Vương Tử Điện Hạ, bởi vì vừa tới quý quốc, cho nên xin hãy cho tôi chút thời gian để thích ứng nơi này."

      Alva vừa nghe Tường Vi mở miệng cam kết, lập tức mở cờ trong bụng: " vội vội, như vậy, bây giờ có thể tháo mạng che mặt xuống, để nhìn em kỹ chút ? Tường Vi xinh đẹp của , kể từ lần đầu tiên gặp em năm năm trước, đến nay vẫn nhớ mãi quên . . . . . ."

      "Đúng vậy, Tường Vi, có nhớ năm năm trước, đêm đầu tiên ở ‘ Khấp huyết Mạn Đà La ’ ? Khi đó Vương Tử Điện Hạ cũng ở đó, vừa thấy ngài , nếu phải do bệnh tình của quốc vương bệ hạ nguy kịch, Vương Tử Điện Hạ thể làm gì khác hơn là vội vã hồi quốc, đến khi quay lại tìm , tin dữ nơi vịnh Tokyo truyền ra, cũng vì vậy nên bỏ lỡ năm năm." Triển Diệc Tường lập tức thay Alva Aure tiếp, đuôi mắt thỉnh thoảng liếc coi sắc mặt Hắc Diêm Tước.

      Sắc mặt Tường Vi rét lạnh, năm năm trước, vừa thấy . . . . đột nhiên cảm thấy vị hoàng tử Saudi này vừa nông càn lại vừa si tình, thậm chí hiểu gì về , chỉ bằng lần gặp mặt, là nhớ liền năm năm?

      "Tường Vi, hãy gỡ mạng che mặt ra, để Vương Tử Điện Hạ nhìn cho kỹ lưỡng, tôi tin là nếu lão Hắc dẫn tới, đồng ý việc hôn này, hả? Lão Hắc, phải ?" Triển Diệc Tường chợt quay đầu, nhìn Hắc Diêm Tước cười mỉa.

      Hắc Diêm Tước cắn răng, lạnh lùng nhìn Triển Diệc Tường cái, chậm rãi : "Đây là dĩ nhiên, Alva, giao dịch của chúng ra thay đổi, đúng ?"

      Alva vội vàng gật đầu, tươi cười rạng rỡ: "Tước, ngài yên tâm, chỉ cần Tường Vi chịu làm vương phi của tôi, chuyện đồng ý với ngài, tôi nhất định làm được."

      Quả nhiên là vì giao dịch mà tặng cho người đàn ông khác, Tường Vi lạnh lòng, chợt phát kéo tấm sa xuống, nõn nà như tuyết, dung mạo như thiên tiên, trước mặt Alva Aure, hề che giấu hiển lộ ra, đôi mắt trong trẻo, như có ánh sáng thấp thoáng, đảo mắt. . . . . . Tỏa ra thứ ánh sáng rạng ngời, đôi môi đỏ tươi, phong thái điềm đạm đáng , rồi có ra tia sáng kiên nghị nơi đáy mắt, trong nháy mắt khóa chặt bóng người duy nhất, phải Alva, phải Triển Diệc Tường, mà là Hắc Diêm Tước!

      Trong mắt chỉ chứa được người đàn ông này, thế nhưng lại giống như cát đá, đâm vào đôi mắt , cắn môi, ánh mắt Tường Vi quay về người Alva, đuôi lông mày khẽ nhếch, chói lọi nhếch môi ——

      "Vương Tử Điện Hạ, cho ngài môt giây để hối hận về việc cưới tôi làm vương phi, nếu , ngài thể đổi ý được đâu!"

      "A! Có ?" Lúc này vẻ mặt của Alva mới tỉnh táo lại từ trong vui mừng, Tường Vi rất đẹp, chính là loại mùi vị phương đông mà thích, dường như thần hồn điên đảo rồi, kích động đến gần , nắm lấy hai tay , "Cảm tạ thánh Ala, ta tha thiết ước mơ đứng trước mắt ta đây, Tường Vi, cần tới giây này đâu, hãy làm vương phi của tôi!"
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 339: Cung điện kinh hồn (2)

      Màn đêm buông xuống rất nhanh bầu trời Saudi, do chịu ảnh hưởng của khí hậu sa mạc, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, nhưng trong cung điện của Alva Aure, cuộc sống về đêm xa hoa lãng phí giờ mới bắt đầu.

      Giằng co tới tận lúc gần trưa, Tường Vi bị hoàng tử Saudi nhiệt tình đưa thăm thú hết vòng cung điện, trong lúc đó phải cố gắng hết sức tránh những đụng chạm của người Ả-rập kia, thấy vô cùng mệt mỏi, vất vả lắm mới đợi được đến tối, mới có cớ thoát khỏi tên hoàng tử Saudi, được bảy tám hầu Ả-rập đưa vào trong tắm rửa.

      “Tiểu thư, nước sắp tràn bể rồi!” hầu tới, dùng tiếng khiêm tốn với Tường Vi, vươn tay tới, định giúp Tường Vi cởi quần áo.

      “Đợi !” Tường Vi chịt cổ áo, với người hầu : “Các người lui xuống , tự tôi làm là được rồi.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Tường Vi nhìn đám hầu rời , trong lòng căng thẳng mới thả lỏng ra, nhìn bốn phía chung quanh nhà tắm, tất cả đều là những trang bị xa hoa nhất, ngay cả trong bồn tắm, thả các loại cánh hoa, tỏa ra mùi thơm ngát.

      Ở đất nước toàn sa mạc thế này, cái nơi mà nước còn đắt hơn dầu mỏ, lại cho tắm táp xa xỉ thế này, nghĩ, có phải đây là đãi ngộ dành cho vương phi ?

      Chậm rãi cởi đồ ra, Tường Vi bước vào trong bồn nước ấm áp thơm ngát, tựa vào thành bồn mà ngồi xuống, trong nước than tiếng, làn nước nhu hòa gợn sóng, nhờ thiết kế đặc biệt của bồn tắm, va chạm vào da thịt , giống như loại mát xa, giúp giảm bớt nỗi mỏi mệt mấy ngày nay của .

      Từ sau khi Alva chính miệng cần giây đó’, xin hãy làm vương phi của ta, lòng chìm vào giá lạnh trong nháy mắt, chẳng phải vì điều gì khác mà là vì phản ứng của Tước, vẻ mặt vẫn tự nhiên, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng chẳng có biểu cảm gì. Alva kéo tay , Tước phản đối, Alva cầu hôn , Tước cũng phản đối, ngay cả khi Alva lôi kéo chiêm ngưỡng cung điện, Tước cũng chẳng thái độ gì, thậm chí hoàn toàn giao phó để và Alva ở chung chỗ, bóng chưa từng xuất .

      Tường Vi cúi đầu cười nhạo, nếu muốn phản đối, cũng đâu mang tới đây, còn hy vọng xa vời cái gì nhỉ?

      Trong thời gian ngắn ngủi dạo cùng Alva, phát ra rằng người đàn ông chân thành, cũng cực kỳ bác ái, đến tận mới rồi, mới từ trong miệng đám hầu biết được rằng, Alva có tới 16 người thê thiếp, là người thứ 17, chẳng trách nào mà ta nhất kiến chung tình với , chẳng trách nào mà ta mới thấy mặt lần nảy sinh ý định muốn cưới .

      Bởi hôn nhân đối với ta vốn chẳng là gì cả, ta lãng mạn, khi người đàn bà cuồng nhiệt, điều duy nhất ta muốn làm là cưới bằng được người đàn bà đó về. Cho nên là người phụ nữ số 17 ta cưới về, qua loa như vậy, vương phi? Cũng chỉ là cái chức suông thôi mà, cái này chắc hẳn là Tước sớm biết?

      Chợt thấy đơn, Tước vì vụ làm ăn, gả cho người đàn ông có 16 bà vợ, tên này lại giàu có kinh khủng, tuy ta rất hiền hòa, nhưng cũng là kẻ đào hoa điển hình, rồi nhanh thôi, có người số 18 vào con đường y hệt như .

      vượt qua nửa đời còn lại trong cái cung điện xa hoa này sao? Cùng với 16 người đàn bà, à , tương lai chắc là nhiều hơn, cùng chung chồng, đẻ ra vô vàn những đứa trẻ khác mẹ…

      Nghĩ vậy, khỏi rùng mình, chợt cảm thấy làn nước ấm lạnh như băng. Viu, thấy hình như có cơn gió lạnh tràn qua ở phía sau, cơ thể chấn động, lập tức quay lại___

      “A…”

      Kinh hãi kêu lên, Tường Vi lập tức dùng hai tay che ngực, chìm sâu xuống nước, may sao mặt nước có rất nhiều hoa, che cảnh xuân bên dưới.

      “Vương tử điện hạ!” sợ hãi trừng mắt lườm Alva Aure, thế mà ta lại bất ngờ xuất .

      Alva Aure cười thâm thúy, trong đôi mắt đen đặc hữu của người Ả-rập lóe ra tia sáng tán thưởng, quả là người phụ nữ phương đông thanh tục thoát trần, lọn tóc đen như mực dính ít nước, sáng bóng lên, trong làn hơi nước, làm cho người ta cảm giác giống như thiên thần.

      Hai má phiếm hồng vì khí nóng, tạo nên quyến rũ tuyệt vời, ràng là vô ý thôi, nhưng lại khơi lên nỗi xúc động nơi bộ phận đàn ông. Trong lòng Alva Aure nóng lên, đôi mắt lửa nóng nhìn vào bờ vai trần trụi mặt nước của Tường Vi, cho dù cố núp xuống dưới mặt nước, nhưng vẫn thoát khỏi tầm mắt nóng rực của Alva.

      Đây chính là người con Phương đông có dung nhan làm cho ta nhớ nhung năm năm trời, Tường Vi rất đẹp, vẻ đẹp làm cho đàn ông mất kiểm soát, đôi mắt trong suốt kia, ánh mắt vô tội ngây thơ, lúc né tránh nhìn quanh quẩn, lại vô ý mê hoặc người ta, khóe miệng Alva tươi cười, cơ thể dần dần bốc cháy, bắt đầu cởi áo choàng người.

      “Tường Vi, đừng sợ, ở đây có ai làm em thương tổn…”

      Tường Vi trừng mắt, khẩn trương nhìn hành động của Alva Aure, thầm kêu xong rồi!

      “Vương tử điện hạ, tôi tắm xong rồi, phiền ngài tránh …” Giọng có nỗi sợ hãi ràng, lại cố tỏ vẻ trấn định, chậm chạp chuyển dưới nước, muốn cách Alva xa hơn chút. Chết tiệt , Tước đâu rồi?

      Cứ cho là cưới hoàng tử Saudi, nhưng cũng phải hôm nay, ít nhất phải đêm nay, đúng ?

      “Ha ha ha…” Alva cười mị hoặc, “Tường Vi, em cũng sắp trở thành vợ rồi, sợ gì nữa? Em đẹp , tha lỗi cho , nhưng mà kiềm chế nổi…”

      Alva cười đen tối, chiếc áo choàng màu trắng người bị ta dùng vài ba động tác tuột ra, để lộ cơ thể sạch bóng, hoàn toàn để ý đến Tường Vi, cứ thế lõa lồ trước mặt , ta có thói quen nhìn ánh mắt sùng bái của phụ nữ với thân thể ta, ta cũng quen tìm kiếm an ủi cơ thể phụ nữ, nhất là những người phụ nữ làm ta hưng phấn!

      …vương tử điện hạ, chúng ta vừa mới quen nhau, nên… Xin ngài đừng dọa tôi sợ…”

      Tường Vi sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, nhìn cơ thể hơi ngăm đen của ta, dạ dày nổi lên cơn buồn nôn! Alva vội vàng quá làm sợ. Lần đâu tiên nhìn thấy người đàn ông khác Tước lõa thể, vật bên dưới của Alva, lớn kinh người!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 340: Cung điện kinh hồn (3)

      cơn ghê tởm xông lên cổ họng, Tường Vi suýt nữa nhịn nổi mà ói ra, là đáng sợ!

      “Ha ha ha… Dưa chuột của (Ở Ả-rập, dưa chuột là cách tình nhân thân mật gọi nhau - chú thích của tác giả), em xem, nơi này nóng lên vì em, em làm nhung nhớ suốt năm năm, đêm nay đêm kích động lòng người, vương phi của , em tốt…”

      Alva Aure kích động , vừa vói chân vào trong bể nước, khuôn mặt tràn ngập dục cảm thâm thúy quyến rũ, nở nụ cười rạng rỡ___

      “Alva!” Tường Vi lập tức quát to, ánh mắt liếc thấy tấm khăn lông lớn màu trắng, nhanh chóng nhổm lên khỏi bể nước, tóm lấy tấm khăn lôi xuống nước, nhanh chóng bao lấy mình, tầm mắt rời Alva, chăm chú nhìn từng động tác của , Trời ơi, biết liệu mình có chấp nhận nổi đụng chạm thân thể của ta nữa, vốn dĩ việc cưới người đàn ông mình cần dũng khí rất lớn rồi.

      “Ha ha, đừng sợ, biết người phương đông bọn em hay thẹn, nhưng đừng lo, dịu dàng, tin em cứ hỏi 16 người kia , mỗi người bọn họ cũng đều thương như thế này… Đến đây, người đẹp của , để nếm thử hương vị ngọt ngào của em coi nào…”

      Alva là người đàn ông rộng rãi lại đa tình, ta háo sắc, nhưng hạ lưu, suy nghĩ của ta rất cởi mở, ta luôn cho rằng người đàn ông có thể cùng lúc nhiều phụ nữ, mỗi người đàn bà ta luôn tìm kiếm thứ giống nhau, bởi có bối cảnh xuất thân hiển hách và sức quyến rũ của chính mình, thường ta chẳng cần tốn nhiều công sức cũng ôm được người đẹp về, Tường Vi cũng ngoại lệ.

      Đêm nay, ta khó mà nhịn được dục vọng giày vò, ta thèm khát Tường Vi lâu, đến nỗi, từ lần đầu tiên trông thấy , ta muốn ngay lập tức đè nghiến ra mà mây mưa.

      “Alva! Tôi còn chưa sẵn sàng! mau , tới chỗ 16 người kia, phải, bây giờ tôi còn chưa thể!” Tường Vi túm cái khăn chặt hơn, trong lúc Alva là tới gần, chật vật vọt lên khỏi bồn tắm, nhanh chóng ra, lúc sắp lên khỏi miệng bể, cơ thể chợt bị hai cánh tay từ phía sau tóm chặt___

      “Đừng cự tuyệt ! Tình của , rất nhớ em, em...”

      Alva lâm vào mê mẩn, ôm lấy Tường Vi từ phía sau, cúi đầu tham lam vuốt ve sau gáy .

      “Đừng!” Toàn thân Tường Vi như bị điện giật, cực kỳ khó chịu! vuốt ve của ta như hàng vạn con côn trùng cắn lên da thịt , làm dạ dày cuồn cuộn! Tuy là hận Tước, nhưng trừ ra chấp nhận được thân mật của người đàn ông khác, thấy ghê tởm!

      “Dừng lại ! Alva, điên rồi!”

      Tường Vi ngừng giãy dụa, chân cuồng loạn đạp về phía sau, nước văng tung tóe khắp nơi, nhưng đều bị Alva khéo léo tránh được.

      “Tình đừng tức giận, rất em…”

      Alva đối xử với phụ nữ ngoan độc như Hắc Diêm Tước, ta rất thương tiếc phụ nữ, cho nên dù ta dùng sức mạnh ôm chặt Tường Vi, nhưng tuyệt đối xâm phạm khi chưa tình nguyện, chỉ là vì ta quá nhớ thương mà thôi, ta những lời dỗ ngọt, đây là phương thức ta luôn dùng, nhưng xem ra có hiệu quả với Tường Vi.

      “Buông ra ngay, Alva!”

      Tường Vi hét ầm lên, sắp chịu nổi nữa, vì sao đàn ông từng biết đều bá đạo như thế, chẳng ai để ý đến cảm giác của , hoàn toàn quan tâm xem có muốn hay ! Trong lúc hoảng loạn, há miệng hung hăng cắn lên cánh tay Alva.

      “Á…” Alva đau đớn hét to, lập tức thả Tường Vi ra, vỗ vỗ nơi phát đau cánh tay, đó vòng dấu răng đỏ tươi, ta dám tin mà mở to mắt, lửa giận chợt bùng lên, “ phải là em đồng ý làm vương phi của sao? Vì sao cho đụng vào em? Uổng phí tình của , nếu mà em muốn sao sớm, sao còn tới đây?”

      ?”

      Tường Vi cười thê lương, có số đàn ông luôn , có những người cả đời chẳng bao giời lời , nhưng làm gì có người đàn ông nào thực người mà ta mới quen có ngày? tin, Alva chỉ thèm muốn sắc đẹp của thôi, cứ nhìn vào đám thê thiếp của ta mà xem, ta vốn chẳng biết thế nào là , tình chân chính là duy nhất, nếu người, trong mắt nhìn thấy ai khác nữa.

      Tường Vi hít sâu hơi, lảo đảo bước , nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, nhặt quần áo ôm vào trong ngực, tấm khăn choàng ngấm toàn nước, ấp vào người , càng lúc càng lạnh, “Alva, tôi rất cảm tạ vì đối xử đặc biệt dành cho tôi, nếu tôi đến đây, tôi cũng chuẩn bị để làm vợ rồi… nhưng mà sau khi chúng ta kết hôn rồi, chúng ta mới có thể làm việc ấy… Chỉ tại giờ tôi vẫn chưa thích nghi nơi này thôi.”

      Alva giương mắt, tinh tế nhìn Tường Vi lúc, lúc này đây cả người ướt át ôm đống quần áo, hơi run run, mái tóc tán loạn vì mới vừa giãy dụa, như này trông u buồn, nhưng cũng đẹp gì sánh nổi, chẳng cần nghĩ nhiều, thứ nơi giữa hai chân ta lại ngóc đầu dậy.

      Tằng hắng hai cái, Alva cam lòng để người vất vả mới ôm ấp được rời , đành gật đầu: “Nếu vậy, cho em thời gian để em thích nghi. phải là người thích chơi, em đừng để thấy vọng nhé!” Dứt lời, ta cũng bước lên khỏi bồn tắm, nhặt tấm áo choàng lên, lần nữa mặc vào, ta xoay người, ánh mắt dừng người Tường Vi, câu ngắn gọn, “Ba ngày sau đại hôn!” Sau đó trầm ổn bước khỏi nhà tắm.

      Trái tim Tường Vi lạnh dần cùng cơ thể, tự đẩy mình vào hoàn cảnh như thế nào? Có lẽ… từ nay về sau, phải sống dựa vào cung điện màu vàng này.

      Đại hôn là thể tránh né được, rất hiểu Tước, Tiểu Trạch… Trong lòng Tường Vi tiếc xót, bàn tay run run cởi tấm khăn ướt sũng ra, mặc quần áo vào…
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 341: Cung điện kinh hồn (4)

      Chung quanh cung điện của Alva Aure là vườn hoa rất rộng, ở đất nước sa mạc này, nuôi dưỡng đống cây xanh là chuyện đơn giản gì, với lại Alva Aure có tới 16 bà vợ, sở thích về hoa cỏ của họ cũng đủ đa dạng, vì vậy có mấy loại hoa tươi của Hà Lan hoặc Pháp, và các loại hoa đặc hữu khác nhau của các quốc gia khác nhau cũng có mặt ở đây để phục vụ cho đám thê thiếp đó thưởng thức.

      Bẩm sinh giàu có, làm chủ nhân trong cung điện này, sống dựa vào tiền bạc được thừa kế, sống vô cùng xa hoa, ăn chơi hưởng lạc, hoạt sắc sinh hương.

      “A… Ưhm… a… á…”

      Dưới bầu trời đêm, trong khí lạnh băng có hai tiếng rên rỉ vang vọng. Tiếng rên rỉ truyền tới từ góc sáng trong vườn hoa, mãnh liệt triền miên, tia lửa bắn ra tứ phía.

      “A… Tường…”

      giọng phụ nữ khàn khàn kêu to, tiếng , phóng đãng rên lớn, dường như lên đỉnh trong lúc làm tình.

      Trong vườn hoa, người đàn ông thô giọng thở gấp, chỉ thấy vườn hoa ngừng lay động vì động tác của hai người họ, nếu cẩn thận nghe, trong đêm yên tĩnh thế này, có lẽ nhầm tưởng là tiếng gió sa mạc.

      Tường Vi từ trong nhà tắm ra, còn chưa kịp định hồn, tránh người hầu Ả-rập phía sau, mình lại trong cung điện rộng lớn, như trong mê cung, thấy được phương hướng.

      Có lẽ tìm thứ gì đó, mỗi khi qua gian phòng xa hoa, theo bản năng lại muốn tìm hình bóng , nhưng chẳng thấy gì, dần dần cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, quần áo người gần khô, nhưng chỉ cảm thấy lạnh run, nếu Alva là người tồi tệ hơn, lúc vừa rồi trong nhà tắm rất có thể ta chiếm lấy .

      Nhưng xem ra ta cũng là người có lương tâm, có lẽ ta đúng, ta vừa thấy , ta lòng muốn cưới làm người vợ thứ 17…

      Tường Vi ra tâm trạng mình lúc này, trong lòng mong người kia xuất , đưa cho Alva, hẳn là quyết tâm quản chuyện của nữa! Nhưng tại sao trong đêm hôm khuya khoắt này, vẫn muốn tìm dấu chân , tìm hình bóng ?

      “Á…”

      Bịch cái, Tường Vi va vào hầu bưng cái khay, khay chất đầy hoa quả, mấy quả đào bị rơi đầy xuống đất.

      phải, xin lỗi ngài.” Hầu cúi đầu xin lỗi, ngồi xuống nhặt hoa quả và dao gọt lên.

      “Xin lỗi…” Tường Vi cũng xin lỗi, biết là do nhìn đường cho nên mới đụng phải nhau, vì thế cũng cúi người nhặt dao gọt lên cho hầu . “ phải, có lẽ phải lấy khay hoa quả khác rồi.”

      “Tiểu thư, ngài là vương phi tương lai, là lỗi của tôi, xin ngài tha thứ cho, tôi đổi khay khác ngay.”

      Hầu sợ Tường Vi trách mắng, vội vàng bê cái khay, ngược về hướng cũ.

      “…” Tường Vi há mồm, định gọi người hầu , nhưng lại thôi cất lời, ra là muốn hỏi, có biết Tước ở phòng nào , hoặc là ở phòng nào vậy, chẳng lẽ cứ vòng vòng mãi…

      Cho đến khi bóng dáng người hầu biến mất chỗ ngã rẽ, Tường Vi gì cả, bất đắc dĩ rũ vai, rũ mắt, lại thấy nền đất có con dao bị sót lại, đành nhặt lên, nhét vào túi, tam thời giữ nó vậy.

      Cúi đầu thở dài, tiếp tục trong cung điện tráng lệ, kỳ lạ , xa hoa như này, ánh vàng lấp lánh, cũng bằng vườn hoa tường vi, khu vườn có thể làm cho vui mừng, làm cho có tình cảm, cười chua xót, có lẽ về sau, thể trở lại nơi đó, sinh mệnh , trước sau luôn phiêu bạt…

      “Ưhm.. a … a …Ưhm”

      Chợt Tường Vi nghe thấy chuỗi tiếng phụ nữ rên rỉ từ bên ngoài hành lang, nhìn chung quanh, thanh đột nhiên biến mất. Nhún nhún vai, thôi kệ, hé miệng, tiếp tục về phía trước.

      “A… a…”

      Lại có giọng nữ thô khàn vọng tới, lần này càng ràng hơn, Tường Vi có thể khẳng định là tiếng của phụ nữ kêu to.

      Trong lòng giật thót, suy nghĩ đầu tiên của Tường Vi là, có người gặp nguy hiểm!

      Vì thế, lôi con dao trong túi ra, cẩn thận nghe ngóng, từng bước từng bước vào trong vườn hoa…

      “ A … Tường….”

      Trong giây lát có giọng tiếng Trung trọ trẹ pha với giọng truyền tới, sợ hãi, chợt dừng bước, ngực cứng lại!

      Tường?! Cái tên này…?

      Tường Vi dám nghĩ nhiều, nhưng do xao nhãng vừa rồi, lỡ bước cẩn thận làm bụi cỏ rung ring…

      thanh này làm cho đôi nam nữ làm tình trong vườn hoa bình tĩnh lại!

      Ngay sau đó vườn hoa yên tĩnh trở lại! Giống như chất giọng thô suyễn vừa rồi hề tồn tại.

      Tường Vi khỏi nghi hoặc, vừa nghe nhầm chăng?

      Lại qua hồi im ắng, nghe thấy tiếng ai thở dốc nữa, trùng hợp sao, cơn gió to nổi lên, xoay người, chuẩn bị trở về, lại bị sức mạnh sau lưng kiềm chế, bàn tay bụm miệng , lôi về phía sau___

      “A…”

      Tường Vi bất ngờ ngã vào chỗ trong vườn hoa, có ít thứ gì đó đâm vào người làm đau đớn.

      Bình tĩnh hơn, mới thấy Triển Diệc Tường nhìn xuống từ cao, nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi thắt lại dây lưng.

      “Là ?!” Tường Vi hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy bộ dạng thê thảm của Triển Diện Tường, dường như vừa rồi vận động quá kịch liệt người phụ nữ, mồ hôi còn giọt trán ta.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 342: Cung điện kinh hồn (5) -

      "Ha ha! Tưởng là ai, ra là vương phi tiêu chuẩn đáng tôn kính của chúng ta!"

      Triển Diệc Tường giũ giũ tay áo, moi điếu thuốc là từ trong túi ra, hít mạnh hơi, khóe miệng cười tà lạnh.

      "Tường. . . . . ." Lúc này, người phụ nữ mới vừa rên rỉ đứng dậy từ trong vườn hoa, quần áo chỉnh tề, nhưng dựa vào bộ dáng đầu đầy mồ hôi, vẫn có thể tưởng tượng ra mức độ kịch liệt mới vừa rồi.

      Người phụ nữ nghe hiểu tiếng Trung Quốc của Triển Diệc Tường và Tường Vi , cố ý tránh ánh mắt của Tường Vi, lôi kéo làn váy dài chấm đất, lo lắng vén tóc.

      Tường Vi lúc này mới thấy ràng dung mạo của người phụ nữ. kinh ngạc, ngũ quan sâu sắc, mang những đường nét của người Arab, rất đẹp, có mùi vị Phương Tây. Người phụ nữ hình như phát Tường Vi nhìn ta chằm chằm, vội vàng tìm lại khăn trùm đầu thất lạc trong vườn hoa, trùm kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, vội vàng với Triển Diệc Tường, " xin lỗi, em về trước."

      Triển Diệc Tường gật đầu cái, thân thiết cho ta cái hôn cách lớp sa mỏng, suồng sã cười phá lên.

      Tường Vi giùng giằng bò dậy từ trong vườn hoa, những gai góc kia phá vỡ da thịt , vết máu giọt xuống, thân thể đau nhói giống như bị kim châm. Khẽ cắn răng, đứng lên, vỗ vỗ bụi đất người, ánh mắt dám ngưng nhìn Triển Diệc Tường giây nào, vẻ mặt đề phòng, "Xin lỗi, tôi lạc đường!"

      Nét mặt Triển Diệc Tường có chút trầm, cợt nhả như bình thường, khiến trong lòng Tường Vi hơi lạ lẫm, vừa rồi, chắc là người trong cung điện , nghĩ tới Triển Diệc Tường câu nhanh thế, có thể xem là phá vỡ chuyện tốt của ?

      khẽ khom người, lòng hơi sợ, cách nào đoán trước được những gì Triển Diệc Tường muốn làm với , nhưng cảm giác là bỏ qua dễ dàng như vậy!

      " rất xin lỗi, quấy rầy nữa!" Tường Vi cúi đầu định chạy về hướng hành lang.

      "Đợi nào...! gấp làm gì?" Triển Diệc Tường nhếch miệng cười tiếng, đưa tay chặn đường Tường Vi, trong nụ cười thoáng qua tia nguy hiểm.

      Đáy lòng xụ xuống, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, tránh né thân thể Triển Diệc Tường: "Phiền nhường chút!"

      "Nếu tôi ?" Triển Diệc Tường tiếp tục cười tà, bước chân càng ngày càng gần Tường Vi ——

      " muốn làm gì?" Tay Tường Vi nắm chặt dao gọt trái cây trong túi theo bản năng, trái tim sợ hãi yên nhảy lên, giờ phút này mới phát ra, lúc Triển Diệc Tường cười, đáng sợ!

      "Chuyện tối nay, cũng thấy đấy. . . . . ." mở miệng, giọng , bóng dáng cao lớn ở dưới bầu trời đêm trông cực kỳ kinh người, " ra tôi vẫn hoài nghi quan hệ của và lão Hắc (chỉ Hắc Diêm Tước), thậm chí là —— năm năm trước hoài nghi, có điều…”, dừng chút, “chậc chậc, nghĩ tới bé xinh đẹp đáng như này, làm thế nào mà lão Hắc quyết tâm mặc kệ được đây?"

      Triển Diệc Tường lập lờ nước đôi, chuyện thập tự giá năm đó, vẫn canh cánh trong lòng, vậy mà năm năm sau, khi mà cho rằng rốt cuộc cũng có thể tìm được nhược điểm của lão Hắc, lão Hắc lại đột nhiên tặng Thẩm Tường Vi cho hoàng tử Alva Aure!

      Nghĩ đến, tâm địa người đàn ông này cũng tàn nhẫn đến thế, rốt cuộc lão Hắc có thích đóa hoa Tường Vi trước mắt hay ? Trong đầu Triển Diệc Tường thoáng qua ý nghĩ, ngón tay lập tức muốn chạm vào Tường Vi —

      Xoẹt!

      Ánh sáng chợt lóe! Tường Vi tưởng là muốn gây bất lợi cho , theo bản năng Triển Diệc Tường đao!

      Triển Diệc Tường rút tay về theo phản xạ, trong nháy mắt vết máu nhuộm đỏ ống tay áo !

      "Cứt ! Thậm chí ngay cả vũ khí cũng chuẩn bị rồi?"

      " đừng có mà tới đây! Triển Diệc Tường, chuyện hôm nay của , tôi ra, tôi bảo đảm! Hơn nữa tôi trở thành vợ của hoàng tử Alva, có quan hệ gì với Hắc Diêm Tước nữa, ta có độc ác hay cũng liên quan tới tôi nữa!"

      Tường Vi vội vàng , tay cầm dao gọt trái cây run rẩy, mặc dù lời trái lương tâm, nhưng theo tình hình trước mắt nhất định phải thoát khỏi người đàn ông lãnh nguy hiểm này !

      "Ha ha ha, tôi vẫn luôn nghi ngờ, lão Hắc làm sao chịu chắp tay nhường cho người khác?" Ánh mắt Triển Diệc Tường chợt lóe, tinh tế quan sát Tường Vi hội, mập mờ , "Nhìn kỹ , đúng là người đẹp hiếm có khó tìm, trách nào năm đó Triết lại si mê như thế, ngay cả hoàng tử Saudi bây giờ, cũng nhớ mãi quên , lão Hắc có tài đức gì, lại có thể có được người phụ nữ được đông đảo đàn ông mê mẩn? Ầy, tôi cũng phải thử mới được . . . . . . Ưmh. . . . . . Là có thể biết vị ngay. . . . . ."

      Triển Diệc Tường cố ý cười rất đểu, chút sợ hãi Tường Vi run rẩy cầm dao, từng bước từng bước tới gần !

      " Triển Diệc Tường! tin , tôi đâm đấy! mà còn tới gần thêm nữa là tôi hét lên!" Tường Vi phát run nắm con dao găm, lúc Triển Diệc Tường sắp lại gần, đến giây, đột nhiên hét to, "Cứu. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Lại bị Triển Diệc Tường nhanh hơn bước che miệng lại, dao của khua loạn trước ngực , kinh hồn bạt vía, cũng biết mình làm những gì! " Triển Diệc Tường. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      "Hư! Im!" Triển Diệc Tường vây khốn thân thể Tường Vi, tay che miệng Tường Vi kêu gào, tay muốn đoạt dao gọt trái cây trong tay Tường Vi!

      !

      Tường Vi hô hào ở đáy lòng, dùng hơi sức toàn thân, vật lộn với Triển Diệc Tường, trong lúc hoảng loạn, cầm dao găm chặt ngay sau đó đâm cái ——

      "Ưmh. . . . . ."

      Triển Diệc Tường rên lên tiếng!

      "A!" Tường Vi kinh hãi thở gấp tiếng, trơ mắt nhìn dao gọt trái cây cắm đùi Triển Diệc Tường! Máu tươi chảy ròng!

      Tường Vi hoàn toàn bị sợ đến nỗi đột nhiên nhảy ra, trong hốc mắt phiếm hoảng sợ, gấp rút thở hổn hển: "Tôi. . . . . . rồi! còn tới nữa tôi đâm !"

      "Đáng chết! là Thẩm Tường Vi tôi biết sao? lại muốn giết tôi?" Triển Diệc Tường đè bắp đùi đau đớn, trán toát ra lớp mồ hôi lạnh, đôi mắt nguy hiểm bén nhọn, cắn răng vẫn muốn tiến lên bắt lấy Tường Vi!

      Tường Vi tránh theo phản xạ, "Tôi có! cũng phải là Triển Diệc Tường tôi từng biết! Bây giờ đáng sợ!"
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :