1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 332: Tình chôn sâu

      Đêm đó, chú Hải mang Hắc Diêm Tước bị thương về phòng, bác sĩ tới, lúc rút cái kéo ra, thốt tiếng nào. mất rất nhiều máu, sắc môi nhợt nhạt, nhưng vẻ khó chịu mặt cả đêm cũng dịu .

      Tường Vi lặng lẽ đứng trong góc phòng, trơ mắt nhìn được chữa thương, rút kéo, khâu vết thương, tiêm, bôi thuốc, băng bó…

      nhìn những việc này tới ngơ ngẩn, tim …. phải đau, có điều chợt cảm thấy rất mệt, vĩnh viễn thể tìm được phương thức chung sống hòa bình, chắc chỉ có lúc ngủ là lúc duy nhất họ xung đột với nhau thôi.

      hiểu rằng, nhát kéo này của làm rất khiếp sợ, rất tức giận, có lẽ tìm cách trả lại gấp 10 người , là người đàn ông như thế đấy, tuyệt để ai ăn hiếp mình bao giờ, nhưng lại tùy ý chà đạp lòng tự trọng của .

      Chắc cũng dọa Tưởng Diệp sợ rồi?

      Đổi lại là người khác, ai cũng sợ thôi. người đàn ông nhiều năm có bất kỳ tình cảm gì làm ra hành động cầm thú với , muốn thấy hạnh phúc, chỉ nhìn thấy chảy nước mắt mới cảm thấy sảng khoái, là người đàn ông nên sao?

      từng tự hỏi trăm ngàn lần, tại sao lại phải lòng người đàn ông có tim này, tại sao năm năm vẫn nhớ mãi quên… tự hỏi lâu lâu, từ đầu tới cuối cũng tìm được đáp án.

      Có lẽ từ khi mới 10 tuổi, khi lần đầu tiên nhìn thấy , trong lòng tồn tại hình bóng ấy. Cho đến khi bị người ta nhận nuôi, trong lòng mang cảm kích sâu sắc, lúc 13 tuổi, mới biết đó là , có lẽ khi đó vô tri vô giác lồng ghép hình bóng vào với hình bóng ân nhân, trong lòng luôn ngưỡng mộ. Cũng có thể là từ năm 14 tuổi, vào cái đêm kéo vào hồ bơi, là người đàn ông đầu tiên cởi quần lót , nhìn hết thân thể , đêm đó, bị dọa, lần có kinh nguyệt đầu tiên, trong nơi sâu thẳm mờ mịt nảy sinh chân tình… lâu, lâu sau, khi phát ra tàn nhẫn lạnh lùng của , thể đòi trái tim mình lại từ người rồi…

      Nhưng trải qua thời gian, tình khổ cực như vậy, làm cho mệt tới mức muốn chết.

      nhìn những bác sĩ kia, băng bó xong cho , xử lý tất cả mọi việc xong, chú Hải tiễn bọn họ về.

      nhìn căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chết chóc.

      nhìn , ra ngủ say vì mệt mỏi, chẳng thèm với câu nào, cũng chẳng thèm kêu đau tiếng nào.

      chậm rãi di chuyển bước chân, từng bước từng bước tới bên giường .

      nhìn tay mình, lại nhìn tới vầng trán đầy mồ hôi của

      giọt lệ chợt lăn dài gương mặt, giật mình, lại vô thức khóc lần nữa.

      xin lỗi…”

      thầm, nước mắt lan tràn. Cú đâm này, chính cũng thấy kinh hãi, khác gì đâm vào ngực chính , sao mà đau đớn! Nhưng còn là Tường Vi mặc cho người ta khi dễ của năm năm trước rồi, có biết ? có lòng tự trọng của mình, cho dù vẫn hèn mọn như trước, cho dù vẫn bỏ được , nhưng tuyệt để có thêm cơ hội lợi dụng để tổn thương người khác nữa!

      Nhưng mà, liệu có thể ngừng nữa ?

      nghĩ thầm ghi nhớ trong lòng, có lẽ nghĩ như thế vượt qua dễ dàng hơn chút. quá cực khổ, biết mình cỏn chịu được bao lâu nữa.

      đêm này, đêm tối vô biên, dài đằng đẵng, Tường Vi vẫn canh bên giường , cho đến khi chân trời chuyển trắng, cho đến lúc cảm thấy ngủ say, mệt mỏi rời trước khi tỉnh lại….

      tuần sau, vết thương của Hắc Diêm Tước gần hồi phục hoàn toàn, suốt tuần này, hai người cứ như chiến tranh lạnh, nhìn thèm lời, nhìn , gương mặt tái nhợt .

      thường hay ngồi ngẩn người bên ban công, ngơ ngác nhìn phong cảnh, sưởi nắng trong những ngày đông lạnh lẽo, ngày nào cũng thế.

      Còn , thỉnh thoảng nhìn xuyên qua khung cửa sổ mà ngắm nhìn bóng lưng , trong đôi mắt có nỗi u buồn quyến luyến, thường nhịn được mà dặn người giúp việc mang áo khoác cho .

      Tưởng Diệp.

      Mấy chữ này luôn hành hạ tâm hồn , chính miệng những lời này, có lẽ là buộc phải thừa nhận, chẳng biết tại sao, kéo đâm cũng làm đau bằng mấy chữ này.

      Bầu trời chợt có mây đen, dần dần đổ mưa , vội nhìn sang bóng người bất động kia, mưa đến rất nhanh, bắt đầu xối lên người , trong lòng quýnh lên, cầm lấy cái dù ra ngoài___

      ngồi ghế dựa, ra ngủ thiếp , nên bung dù nữa, bởi vì chìm trong mộng….

      Khóe môi khẽ cong lên, mơ thấy mình là dâu, mặc váy cưới màu trắng như tuyết, Tiểu Trạch mặc bộ tây trang , tay cầm bó hoa tươi làm hoa đồng. Tiểu Trạch vui sướng kéo tay , la hét: “Mẹ, mẹ, chúng ta nhìn chú rể …”

      Tiểu Trạch cười rất ngọt ngào, cũng cười rất ngọt ngào, nó kéo tay chạy thẳng tới đầu đường, nhìn thấy chú rể, đứng nơi đầu đường đợi , trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nước mắt kích động chảy ra, bởi thấy người đàn ông mặc âu phục đứng nơi đó, là Tước, Tước đứng nơi đó!

      “Mẹ, ba là chú rể!” Tiểu Trạch hưng phấn tránh khỏi tay , chạy nhanh tới chỗ Tước, luôn miệng kêu “Cha, cha…”

      Tước mở đôi tay, ôm lấy Tiểu Trạch, hai cha con cười lên giống nhau như đúc.

      Lòng căng thẳng, kéo váy cưới dài, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cong khóe miệng, từng bước từng bước tới bên bọn họ.

      “Mẹ, mẹ mau đến đây….” Tiểu Trạch vẫy tay với , nụ cười sao mà rực rỡ, giống hệt ánh mặt trời của .

      Chợt___

      Mây đen che đường , bình tĩnh nhìn lại, là người đàn ông râu ria mặc chiếc áo choàng màu trắng, toét miệng cười, với những lời hiểu nổi, sau đó tiến đến hôn , kinh hãi, cố phản kháng, bên tại lại có tiếng Tước lạnh lùng___

      “Chúc mừng , vương phi Saudi.”
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 333: dịu dàng khi say rượu (1)

      Chúc mừng , vương phi Saudi…

      Tường Vi bị những lời này làm cho tỉnh ngủ! Đột nhiên mở choàng mắt, thấy gương mặt của người giúp việc, sau đó nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách….

      “Tiểu thư, trời mưa rồi, chúng ta nên nhanh chóng vào trong nhà tránh mưa thôi.” Người giúp việc che dù, ngăn mưa chắn gió cho Tường Vi.

      “Ừhm.” Tường Vi lạnh nhạt gật đầu cái, phủi phủi quần áo đứng lên, quần áo hơi ẩm, cùng người giúp việc che dù vào trong nhà, trong đầu còn bị ám ảnh bởi giấc mơ kia ___

      Vút cái, chiếc Bugatti Veyon thể thao lao ra khỏi biệt thự, Tường Vi đột nhiên quay đầu, nhìn Tước vừa lái xe như bay qua chỗ

      Tim giống như cơn mưa chợt tới, ướt lạnh, mất mát rơi.

      Bóng đêm bao phủ, đêm vẫn rét lạnh như cũ, lạnh dứt…

      “Tiểu thư, thức ăn nguội cả rồi, có cần làm nóng lại ?” Người giúp việc hỏi Tường Vi ngồi xem phim trong phòng khách.

      Tường Vi quay đầu lại, nhìn đồng hồ, ra trời rạng sáng.

      “Ừ, hâm lại .”

      Tước còn chưa về ăn cơm, kể từ khi lái xe ra ngoài lúc chiều khi trời mưa, vẫn chưa về. Cũng dặn người giúp việc là đâu, cũng chẳng gọi cú điện thoại nào có về ăn cơm hay . Tường Vi thể làm gì khác là sai người giúp việc hâm thức ăn lên biết bao nhiêu lần, quay quay lại, thế mà trời sáng.

      ti vi phát bộ phim ma The Grudge, gu thưởng thức của Hắc Diêm Tước cũng y chang con người , trừ phim ma là phim máu tanh bạo lực. Tường Vi thấy người mệt rã, cũng thấy phim ma này đáng sợ, có lẽ lúc lâu rồi, cũng chẳng để ý xem phim, vì trong lòng hơi bất an.

      Thời gian trôi qua từng giây, đây là lần đầu tiên về nhà kể từ sau khi bị thương.

      Nhà…

      Tường Vi thấy chữ này buồn cười, cho dù đây là căn nhà, nhưng tuyệt giống người nhà, nào có người nhà nào lại lạnh lùng với nhau như vậy, câu cũng với nhau.

      Có lẽ vẫn còn giận , hoặc là hận , bởi vì dùng cây kéo đâm , dùng tới cách tàn nhẫn nhất để phản đối , nếu như cố ý, lúc đó hoàn toàn có thể đâm thủng tim .

      Nào có ai muốn giết người mà mình muốn tha thứ chứ!

      Tường Vi cười thê lương, có lẽ cả đời này cũng chịu tha thứ cho nhát đâm kia. Có trời mới biết, vất vả cực nhọc, si si ngốc ngốc chờ mong hai tháng, mong bình yên trở về, cũng chờ đợi giống hệt như lúc này…

      Trong lúc hay biết, mắt nhạt nhòa, dùng sức hít hít mũi, Thẩm Tường Vi, kết thúc thôi, mày và ấy, nhờ nhát đâm kia của mày, hết rồi, đây chẳng phải là kết quả mày mong muốn sao?

      Nghĩ thế, cắn chặt hàm răng phát run, người, hận người, từ bỏ người, đều khó khăn biết bao, thế mà phải chịu tất cả những thứ giày vò này, còn khó chịu hơn phải chịu cực hình nữa.

      Chợt trong sân có tiếng động cơ xe. Tường Vi kinh ngạc, vội vàng lao ra, cực kỳ giống người vợ mong ngóng chồng về nhà.

      “Tiên sinh, tiên sinh về rồi.”

      Lúc Tường Vi ra tới cửa, nhìn thấy Hắc Diêm Tước bước xe xuống, trong tay còn có chai rượu, vừa uống vừa lảo đảo ra khỏi xe, sắc mặt ửng hồng, biết chắc là uống rất nhiều rượu, đáng sợ là, dám lái xe khi say rượu.

      Thấy liều lĩnh lái xe về, khỏi thổn thức, người đàn ông này rốt cục là người như thế nào?

      “Tiên sinh, ngài uống rượu sao?” Người giúp việc vội vàng đến đỡ Hắc Diêm Tước đứng vững.

      “Tránh ra!” nhìn thấy người giúp việc, đột nhiên quát lên, hất tay người giúp việc ra, ghét người khác chạm vào .

      Ngay sau đó, lảo đảo về phòng, lúc ngang qua Tường Vi, ánh mắt sâu xa liếc cái, uống ngụm rượu, thẳng lên lầu.

      “Tiểu thư, hình như tiên sinh uống rất nhiều rượu, liệu có cần…”

      “Ừ, tôi xem chút, cứ ngủ trước .”

      Tường Vi dịu dàng giao phó, xong lên lầu.

      chậmh rãi lên lầu, tới trước phòng Hắc Diêm Tước, cánh cửa mở rộng, thấy ngã mặt thảm.

      “Tước!”

      Tường Vi cả kinh, nhanh chóng vào trong phòng, nhìn Hắc Diêm Tước khép chặt mắt, hít thở đều đều, lúc này mới thở phào nhõm. chỉ ngủ thiếp thôi. Chai rượu rơi tấm thảm, làm ướt cả mảng.

      Tường Vi nhặt nó lên, làm vài động tác dọn dẹp, sau đó xoay người, chuần bị kéo Tước lên giường, nhưng nặng quá, lay động được thân thể dù chỉ chút.

      Bỗng nhìn thấy vết máu rỉ ra nơi vai , Tường Vi bắt đầu luống cuống.

      “Tước? tỉnh lại ! Vết thương cần thay băng, nếu rất dễ bị nhiễm trùng. Ngủ thảm cũng rất dễ cảm…. Tước?”

      vỗ gương mặt đỏ ửng của , phát ra người nóng, dường như nghe thấy tiếng , hai mắt mơ màng hé ra khe nhỏ___

      Ánh mắt tan rã nhìn Tường Vi, có chút mê ly mộng ảo, chợt cười ngốc…

      “Ây.” ợ lên cái, mùi rượu xộc lên, cười khúc khích nắm lấy bàn tay vỗ vỗ mặt của Tường Vi, phát ngậm ngón tay vào trong miệng__

      Tường Vi sợ hết hồn, đầu tiên cứ nghĩ người đàn ông này cắn cái! Đây là tác phong của mà!

      Vậy mà lúc kinh ngạc, chỉ ngậm ngón tay , làm gì cả, nhàng bao phủ, vô ý làm động tác mút vào.

      Như đứa trẻ mút sữa.

      tiếng, Tường Vi nhịn được mà bật cười.

      chưa từng thấy bộ dáng Tước hồn nhiên, thậm chí là hơi ngu ngốc như thế này, nếu mà biết được, chắc thẹn quá hóa giận mất. Nhưng có biết là, lúc này đây, tràn đầy ma lực, để cho tim ấm áp lạ thường, thậm chí hơi đập loạn.

      “Ngon quá…” ngốc ngốc liếm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của , giống như được ăn kẹo đường vậy.

      Tường Vi hơi đỏ mặt, làm thế này, khiến biết phải làm sao.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 334: dịu dàng lúc say rượu (2)

      “Này, bỏ ra … em muốn thay băng cho !”

      Tường Vi vội vàng rút ngón tay có cảm giác như bị điện giật ra, bị điên rồi sao? Ác ma này lại coi ngón tay là kẹo đường mà ăn.

      “Ưhm…” mơ hồ cau mày, muốn tóm lấy ngón tay , lại bị nhanh nhẹn tránh được, tiện tay rút cái bút máy nhét vào tay .

      Nhìn đưa cây bút vào trong miệng___

      ăn được!” Tường Vi chưa kịp ngăn lại, ngậm bút vào trong miệng, gặm bừa cái, cuối cùng cau mày, vẻ mặt như , phải thứ mùi này, bèn phun cái bút ra ngoài, nghẹo đầu ngủ tiếp.

      Lúc này Tường Vi mới thở phào nhõm, trong lòng ấm áp, lần đầu tiên, thấy giống đứa trẻ bốc đồng, khuôn mặt có màu đỏ thắm hiếm gặp, mặc dù đây là do say rượu và sốt mà có, nhưng khuôn mặt thế này, rất ưa nhìn.

      Ngón tay xanh xao của Tường Vi nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt tuấn của , giữa hai hàng lông mày có vết nhăn , có cảm giác u buồn.

      Môi mỏng mím chặt, khóe miệng hơi cong, khóe miệng sinh ra là như thế, mẹ từng bảo, những người như cần cười cũng khiến người khác cảm thấy hiền hòa. Nhưng là ngoại lệ, bởi khóe miệng cong rất khẽ, nếu nhìn kỹ lưỡng thấy, khi mở mắt ra, trông rất hung ác, ít nhất trong cảm nhận của , cũng có những lúc hề lãnh khốc.

      Tường Vi quan sát , có hơi mất hồn, bọn họ thế này có loại cảm giác bình thản, cười .

      Vội vàng chạy tới chỗ ngăn tủ, lấy hòm thuốc, tỉ mỉ thay băng cho . Khi vết thương hoàn toàn lộ ra, Tường Vi thấy chỉ khâu nơi miệng vết thương hơi kết vảy, chút máu lem ra bên cạnh, lòng co rút đau đớn.

      Lúc đó sao xuống tay được nhỉ? Hình như cũng nhớ nổi, nếu phải ép tới bức đường cùng, sao lại làm ra hành động điên cuồng cỡ này?

      Cẩn thận lấy cồn sát trùng, cẩn thận lau vết thương cho .

      “Ưhm…” Dường như đột nhiên cảm thấy nỗi đau xót khi cồn chạm vào vết thương, cau mày, theo phản xạ hất tay, làm lọ cồn trong tay Tường Vi đổ ra.

      Cồn đổ ra ít, Tường Vi nhanh chóng nhặt lên, nắp kín lại, thở dài cái, nhịn được thầm: “Ngủ cũng chịu yên!”

      Vì sợ làm ra hành động đáng sợ nào đó, Tường Vi còn cách nào khác là nhanh chóng thay băng cho , dùng băng gạc băng lại cẩn thận, sau đó tới phòng tắm lấy chiếc khăn lông, cẩn thận lau mặt và tay cho , cũng tỏ ra nghe lời, phản ứng gì.

      Chăm sóc xong, Tường Vi ngồi tấm thảm, nhớ lại lúc ở Paris, từng được nhìn thấy nụ cười tươi sáng của , nhớ tới truyền thuyết hoàng tử thành Troy, rất có phong phạm hoàng tử, ra , chính là hoàng tử thành Troy trong lòng .

      Nhưng lòng trào lên nỗi buồn nhạt nhòa, trong giấc mơ lúc chiều, cũng thấy vị hoàng tử, nhưng phải là ‘hoàng tử thành Troy’ mà , đó là hoàng tử Saudi…

      Sáng sớm hôm sau.

      Nắng ấm mùa đông lan tỏa trong gian, rọi vào khung cửa sổ, lúc này Hắc Diêm Tước mới tỉnh.

      Đau đầu, cơn nhức đầu do say rượu tập kích đầu óc , trí nhớ ùa về, nhớ tới trận mưa hôm qua, vốn cầm cây dù định xông ra, lại nhìn thấy người giúp việc cũng mang dù ra che cho Tường Vi, bèn dừng chân, tự cười mình vớ vẩn, vì thế lấy xe, chật vật bỏ .

      Sau khi ra ngoài, ra cũng chẳng tới chỗ nào, cũng chẳng gặp ai, ngây ngốc tìm rượu giải sầu, uống…, uống tới mức còn nhớ mình lái xe về bằng cách nào, uống tới mức cũng nhớ sao mình lại ở đây.

      Vén chăn lên, quay đầu lại thấy có dáng người bé gục bên cạnh, ngủ rất say.

      cúi đầu nhìn vết thương được thay băng vai, và dấu vết tấm thảm, liền hiểu ra, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, thay băng cho , đắp chăn cho , trông cả đêm… chăng?

      cứ nghĩ là sau lần đó hận rồi, mặc dù đây là kết quả muốn, nhưng hề thấy vui vẻ.

      nhàng đứng lên, cúi người xuống, cẩn thận bế ngang , đặt lên giường.

      Động tĩnh này đánh thức Tường Vi.

      mở mắt, thấy ôm eo mình, “…”

      Theo bản năng, Tường Vi sợ làm gì đó với mình.

      Nỗi sợ hãi lộ ràng, sợ , điều này làm Tước cau mày, đối với , cứ như là sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu…

      đất lạnh, ngủ giường thoải mái hơn.”

      lạnh nhạt giải thích, giọng bỉnh thản chút gợn sóng. nhàng đặt lên giường, trong mắt tia dịu dàng hiếm gặp. Có thể là do trong buổi sáng ấm áp, muốn phá hỏng bình thản này, cũng có thể là, quá lâu hai người chuyện, chỉ muốn nghe thấy giọng , muốn dọa bỏ chạy.

      “Ờm… cảm ơn.” Tường Vi hơi ngạc nhiên, thế mà những lời lạnh lùng với , cứ nghĩ nổi giận, hoặc là đuổi ra ngoài, nhưng làm gì cả, say cả đêm, hình như vẫn còn váng vất hơi men, nếu , làm sao có chuyện… dịu dàng đột xuất thế này?

      “Tối qua, tôi có đánh ?” nhặt tấm chăn thảm lên, cũng ngồi lên giường, đắp lên cho , thuận miệng hỏi.

      Tường Vi lắc đầu, sâu trong đôi mắt là phòng bị, dường như đây là thói quen khi đối mặt , luôn phải cẩn thận, trong lòng luôn sợ hãi.

      “Thế, tối qua, tôi có gì lung tung ?” chau chau lông mày, đôi môi đẹp bất đắc dĩ mấp máy, lo là mình làm ra vài chuyện thiếu lý trí nào đó trong lúc say.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 335: Quyết định lay chuyển được

      Tường Vi lắc đầu cái, nỗi kinh ngạc trong đôi mắt, hỏi , say rượu có làm ra chuyện xấu nào hay ?

      Này đúng là tin tức buồn cười nhất sáng nay, Hắc Diêm Tước đại nhân tàn bạn lạnh lùng nhất từ xưa đến nay, thế mà cũng lo lắng khi say rượu có làm ra hành vi bất lương nào hay ? cứ tưởng là cũng chẳng thèm để ý mấy chuyện này, dù sao cũng y như chim công ai bì nổi.

      "Vậy. . . . . ." Trong lời có chút chần chờ, sau lại : " nghỉ ngơi chút ."

      hơi quen kiểu chung đụng với như thế này, nhưng rất dễ nhận thấy, muốn mình làm sợ thêm nữa. tuần nay, việc đâm , làm cho nghĩ ngợi rất nhiều.

      Giả như, mang họ Thẩm, giả như, giữa bọn họ chưa từng xảy ra bấy nhiêu chuyện vui, có lẽ tiếp nhận , nhưng, khi hiểu chân tướng, tiếp nhận được sao?

      Có lẽ đây là bí mật duy nhất chôn giấu trong lòng suốt năm năm qua chưa từng được ra khỏi miệng, trong lòng hy vọng phát ra bí mật kia, hoặc là , ngày nào đó, vào cái lúc mà biết chân tướng, có lẽ chịu nổi ánh mắt thù hận của , thà rằng để hận luôn từ đầu. . . . . .

      Cho nên cho bất kỳ hi vọng gì về sau cần phải thất vọng.

      "Cái đó, chuyện của Tiểu Trạch, khi nào làm?" Tường Vi gọi lại, lo lắng mở miệng hỏi.

      Ánh mắt của chợt lóe, quả nhiên, từ đầu tới cuối khẩn trương là vì con trai , mặc dù nó cũng là con , nhưng trong đáy lòng có chút vô cảm, "Lúc nào có thể lên đường Ả - rập?"

      Lời của , khiến mặt Tường Vi tái trong nháy mắt! biết, vô ý, lại biến thành thanh kiếm sắc đâm .

      Vương phi Saudi, thân phận vinh dự biết bao, đôi mắt lướt qua tia khổ sở, vẻ đẹp của , trong lúc vô tình làm cho rất nhiều người hâm mộ.

      Nhìn trố mắt, giọng điệu hòa hoãn lại: "Chuyện của con, tôi phái người , nhưng hoàng tử Alva Aure gọi điện thoại tới thúc giục tôi."

      ". . . . . ." Lòng bế tắc, Tường Vi dùng sức hít thở sâu hơi, khẽ gật đầu, "Tôi muốn thấy Tiểu Trạch bình yên vô , nếu . . . . . ."

      "Cái này chắc rồi! Đừng quên, nó cũng là con tôi!" Nguyên nhân chắc việc này, là bởi vì Tiểu Trạch rất giống , chẳng có ai hoài nghi Tiểu Trạch phải con .

      Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Tường Vi khó khăn gật đầu cái, chậm chạp : ". . . . . . Được, tôi tin tưởng ."

      lên tiếng hồi lâu, lặng lẽ nắm chặt quả đấm, tiết lộ ra tay hơi run rẩy, tin tưởng , mấy chữ đơn giản mà ngắn gọn, lại làm lộ vẻ xúc động. . . . . .

      "Như vậy, chuẩn bị chút, mấy ngày nữa lên đường."

      Lạnh nhạt xong, xoay người, cũng quay đầu lại, rời phòng.

      Chỉ để lại căn phòng lành lạnh, Tường Vi ôm cánh tay, tiu nghỉu như mất hồn. . . . . .

      Tin tức về việc người mấu số của năm năm trước Thẩm Mạn Vi sắp cưới hoảng tử Ả-rập gây xôn xao. Mà dựa theo thông tin từ Ả - rập, hoàng tử Alva Aure cũng xác nhận chuyện này, bây giờ bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ hào hoa nhất thế kỷ.

      Bởi vì Hắc Diêm Tước trở về, tập đoàn Hắc thị lần nữa vào quỹ đạo, tốc độ phát triển siêu cao, nhảy vọt vào bảng xếp hạng các doanh nghiệp cực kỳ có ảnh hưởng của quốc tế, bởi vì nhiều năm qua Hắc Diêm Tước hề lộ mặt bao giờ, trong lúc nhất thời cũng nhanh chóng trở thành tin hot của giới giải trí, thậm chí danh tiếng còn vượt qua những minh tinh quốc tế.

      ra Hắc Diêm Tước cũng đâu giống như người ta vẫn đồn, là ma quỷ hung ác, ngược lại, tuấn đẹp trai mê người y như hoàng tử vậy.

      Nghe , sắp kết thành thông gia với vị hoàng tử phú khả địch quốc (giàu có tương đương với quốc gia) của Saudi, đây là việc vui lớn, nhờ đó giá cổ phiếu của tập đoàn Hắc thị đường tăng vọt, làm bùng lên làn sóng muốn mua cổ phiếu tập đoàn toàn thế giới.

      Ngày đông ấm áp, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng cả vùng đất, đuổi chút rét lạnh, ngay cả gió cũng phối hợp với tiết trời, dịu dàng man mác.

      Ngày hôm đó, mặc dù bầu trời trong xanh, quét nỗi lo lắng nhiều ngày nay, nhưng trong lòng Tường Vi cách nào nhõm, ngược lại rất nặng nề.

      Vừa mới xuống sân bay, còn kịp che giấu gương mặt tiều tụy, Tường Vi thấy nhóm lớn phóng viên truyền thông ào sang.

      có chút bối rối, lúc này, Hắc Diêm Tước đưa cho cặp kính râm: "Đeo lên."

      Ngước mắt, mới phát sớm đeo cặp kính râm, vẻ mặt tự nhiên mà nhìn những phóng viên vọt tới, trước sau như nhếch miệng cười lạnh, yên lặng nhìn gương mặt nghiêng của , thâm thúy như đẽo khắc, đường cong khuân mặt phác họa ra nét kiên cường của phái nam, chỉ là nụ cười lạnh kia, đâu thể gọi là cười chứ? Tường Vi nghĩ thầm, cười, chỉ nhàn nhạt nhếch đôi môi mỏng.

      "Hắc tiên sinh! Hắc tiểu thư. . . . . ."

      Nhóm phóng viên ngay lập tức chạy tới, tách tách tách, đèn chớp ngừng.

      Tường Vi cúi đầu, đeo kính lên nhanh, sợ bị người ta thấy hốt hoảng và tiều tụy.

      "Xin hỏi Hắc tiên sinh, lần này có phải là ngài đưa Hắc tiểu thư tới Ả - rập thành hôn hay ?"

      "Hắc tiên sinh, đối với lần kết thân này, Hắc tiểu thư là con nuôi của ngài, ngài có muốn điều gì ?"

      "Hắc tiểu thư, năm năm trước vừa bước vào giới người mẫu, lúc đỉnh cao nghiệp, tại sao đột nhiên lại có tin chết ở vịnh Tokyo?"

      "Đúng, Hắc tiểu thư, xin hỏi năm năm qua đâu? Làm những gì? Vì sao lại lựa chọn xuất trở lại trước truyền thông vào lúc này?"

      "Xin hỏi Hắc tiểu thư, và hoàng tử Alva Aure quen nhau như thế nào? nhau ra sao? Có thể cho chúng tôi biết . . . . . ."

      . . . . . .

      Hắc Diêm Tước kéo tay Tường Vi, thẳng vào trong phi trường, theo là mấy hộ vệ hộ tống.

      " xin lỗi, thể trả lời." Hắc Diêm Tước lạnh lùng cự tuyệt tất cả, trực tiếp lôi kéo Tường Vi vào lối VIP.

      Tường Vi phía sau , trong lòng đủ mọi hương vị, và hoàng tử Alva Aure quen nhau và nhau như thế nào? ra cũng muốn hỏi như vậy.

      Chỉ là biết, tất cả đều chỉ là uổng công, nếu như chịu , người đó cũng đừng mong biết.

      "Hắc tiên sinh. . . . . . Hắc tiểu thư. . . . . ."

      Hộ vệ ngăn phóng viên ở sau lưng, Tường Vi cứ như vậy bị dắt vào phi trường, ngón tay rất lạnh, lòng bàn tay lại rất ấm, tay của rất dày rộng, ngón tay rất thon dài…

      Chương 336: Sa mạc hạnh phúc (1)

      —— Nhật ký của Tường Vi (17)——

      Rốt cuộc, bước chung đường, có lẽ tôi biết tương lai, nhưng tôi rất chắc chắn, phía trước cũng phải là cuộc hành trình hạnh phúc.

      Tước , có thể làm vương phi Saudi, là giấc mơ của bao nhiêu , cũng bởi đây là vận may và niềm vinh dự của tôi, khuôn mặt nên tỏ ra vui vẻ mới phải.

      Làm sao biết được, làm vương phi Saudi, cũng là mơ ước của em?

      Tôi muốn , có thể làm dâu của Tước, cũng là niềm mong đợi của rất nhiều , chỉ là đối với tôi, đó là niềm hy vọng xa vời.

      Phía trước, biết nữa, bàng hoàng, tôi thể thấy con đường tương lai, như vậy tôi. . . . . . Làm sao mỉm cười?

      Cho đến sau này mới hiểu ——

      Nghĩa của từ ‘ Saudi ’ ở trong tiếng Ả - rập, là hạnh phúc, mà ‘ Arab ’ còn có nghĩa là sa mạc.

      Từ Saudi Arabia có thể hiểu là ‘sa mạc hạnh phúc’ ?

      Rất đẹp, nhưng nơi đáy lòng tôi, là hoang tàn vô tận. . . . . .

      —— Nhật ký của Tường Vi (17)——

      Máy bay hạ cánh ở thủ đô Ri-át của Ả-rập Saudi, Tường Vi mệt mỏi ngủ say, lúc còn chưa tỉnh lại, bị Hắc Diêm Tước phát ôm lấy, sau đó trùm tấm sa mỏng lên cho , nhanh chóng xuống máy bay.

      Nơi sa mạc này có khí hậu nhiệt đới, vì vậy tuy là mùa đông nhưng nơi nơi khí hậu ấm áp thoải mái, đây cũng là trong các sa mạc lớn nhất ở Arab, được ca tụng là thủ đô sa mạc Thiên đường xa hoa.

      Hắc Diêm Tước ôm ngang Tường Vi, về phía mấy tùy tùng Saudi, bọn họ rối rít chào hỏi bằng tiếng .

      "Hello, là Hắc tiên sinh ư? Hoàng tử của chúng tôi xin đợi đại giá rồi." Tiếng của những tùy tùng này mang khẩu tiếng Ả-rập, gương mặt hưng phấn, nếu cẩn thận phân biệt, gần như là chỉ nhìn nhìn thấy ai ai cũng mặc áo choàng màu trắng, đám đàn ông râu ria xồm xoàm giống hệt nhau.

      "Được, cám ơn các vị." Hắc Diêm Tước lạnh nhạt gật đầu cái, liếc mắt nhìn Tường Vi vẫn ngủ say trong ngực, trong con ngươi khỏi lộ ra tia dịu dàng.

      "Xin hỏi vị này. . . . . ." Tùy tùng chỉ vào người phụ nữ trong ngực Hắc Diêm Tước, tò mò hỏi.

      "Vị tiểu thư này mệt mỏi, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới gặp hoàng tử , tránh cho hoàng tử đợi lâu." Hắc Diêm Tước tránh, đem khuôn mặt của Tường Vi ghé vào bả vai, che kín dung mạo của .

      Động tác bảo vệ này, lại đánh thức Tường Vi."Ưmh. . . . . ." nhíu nhíu mày, thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ ngửi, là Tước, tham lam cọ xát bả vai , hình như muốn ngửi thứ mùi này nhiều hơn chút.

      "Ừ. . . . . ." Hắc Diêm Tước cau mày, thấy nha đầu tỉnh, nhưng cử động của làm chạm vào vết thương còn chưa khỏi hẳn bả vai .

      Cho đến nghe thấy tiếng rên trầm thấp của , Tường Vi mới tỉnh táo lại, lập tức hiểu ra mình chạm vào miệng vết thương của rồi.". . . . . . Ưmh. . . . . ."

      vừa định xin lỗi, cái gáy bị bàn tay của ấn vào ngực cái, giọng : "Đừng lên tiếng, đến Saudi rồi, bây giờ cứ như này là được."

      làm như thế, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ , dù sao ở quốc gia nam quyền như Saudi Arabia, phụ nữ hề có địa vị, phụ nữ Saudi khi ra ngoài phải mặc đồ tối màu, đội khăn che mặt, nhất là ở trước mặt đàn ông. Đây cũng là lý do trước khi xuống máy bay, phủ tấm sa mỏng lên đầu .

      Tường Vi gật đầu, an tĩnh tựa vào bả vai , rất tự nhiên, động tác gần sát này của , làm cho chợt cảm thấy ấm áp, có điều sợ đụng vào vết thương của sao?

      Vết thương dùng cây kéo hung hăng đâm , để ý nữa sao?

      Nhưng, cũng từng để lại vòng dấu răng ngực , có nên tính là bọn họ hòa nhau ?

      Tường Vi mặc cho Hắc Diêm Tước ôm trong ngực, dịu ngoan giống như con mèo con, cái ôm như thế này, còn có thể hưởng thụ bao lâu nữa?

      Chỉ chốc lát sau ra khỏi phi trường, dưới hướng dẫn của mấy tên tùy tùng, Hắc Diêm Tước ngồi vào chiếc xe thân dài vô cùng xa hoa, xe chạy nhanh như bay.

      Tường Vi vẫn che tấm sa mặt, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hắc Diêm Tước, ngón tay hơi lạnh.

      "Chúng ta đâu?" giọng hỏi.

      Hắc Diêm Tước quay đầu, rũ mắt, liếc mắt nhìn Tường Vi qua lớp sa mỏng, bỗng nhiên phát , vẻ đẹp của người phụ nữ này, tấm lụa mỏng thể che đậy được, ngược lại tạo nên vẻ đẹp thần bí. khỏi cau mày, tâm tư phiền loạn: "Tới cung điện của hoàng tử."

      Đáp án của làm lòng Tường Vi trầm xuống, mới vừa xuống máy bay, thậm chí có thời gian thích ứng với quốc gia này, thành phố này, chờ nổi muốn đưa gặp hoàng tử Saudi rồi hả?

      lâu sau, Tường Vi mới thở dài thấp: ". . . . . . Có phải đưa tôi tới đó xong trở về?"

      ra , sợ "Đúng", có lẽ còn hy vọng xa vời, hy vọng có thể nán lại khoảng thời gian, dù là cho nhìn nhiều hơn chút cũng tốt, ghi nhớ hình dáng của cũng tốt, nhưng, cũng thấy là chẳng để làm gì cả, bởi vì cuối cùng vẫn muốn gả cho người đàn ông khác.

      " mong tôi trở về luôn sao?" đáp, hỏi ngược lại .

      Tường Vi á khẩu trả lời được, rất muốn trả lời, mong, nhưng biết, như thế chỉ rước lấy giễu cợt từ , kể khổ, thậm chí còn khó nghe hơn lời . gả cho hoàng tử Saudi, hứa hẹn cho Tiểu Trạch hạnh phúc, đây là giao dịch của bọn họ.

      Dùng sức hít thở sâu hơi, Tường Vi : "Tôi chỉ hi vọng Tiểu Trạch có thể nhanh chóng được an toàn, hãy hứa với tôi, được ?"

      "Được, tôi hứa." lặp lại lời của , nghe thấy lạnh băng có cảm xúc gì, nhưng chỉ có biết, lời hứa này có nghĩa là gì.

      Tường Vi gật đầu cái, hề lên tiếng nữa, quay đầu, xuyên thấu qua sa mỏng, nhìn phong cảnh ngoài xe.

      Rất khó tin, nơi dải đất thành thị sâu trong sa mạc thế này, lại rất xanh tươi, từng dãy kiến trúc xa hoa, giống hệt như trong truyện cổ tích, đây chính là đất nước rất giàu có trong truyền thuyết, đây chính là nơi phải sống nửa đời sau . . . . .

      chợt có chút bi thương, Tước chỉ lôi ra khỏi cái lồng vàng, rồi đẩy vào cái nhà giam bằng vàng khác.

      Vì vậy, bắt đầu tin rằng, sa mạc hạnh phúc, đối với , là hoang vu. . . . . .
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 337: Sa mạc hạnh phúc (2)

      Cung điện của hoàng tử Alva Aure.

      Nghe đồn, hoàng tử Alva Aure là người giàu có nhất trong số đông đảo hoàng thất Saudi, cũng là người có khả năng thừa kế chính thức cao nhất. Cung điện của hoàng tử Alva Aure, nghe đồn hao tốn 1.6 tỷ Đô-la để xây dựng, tổng cộng có 305 gian phòng, 7 thang máy, 190 người giúp việc, hết sức xa hoa.

      Trình độ giàu có của vị hoàng tử Saudi này, khác gì Hắc Diêm Tước, chỉ là, hoàng tử Alva Aure có lẽ chỉ có dầu mỏ, còn Hắc Diêm Tước có tài sản của mình toàn cầu!

      Nhưng trong mắt Tường Vi, nơi này cũng chỉ là tòa ‘Nhà lớn nhà họ Hắc’ khác mà thôi, chỉ khác là, nơi này ánh vàng ánh bạc lóng lánh, còn nhà họ Hắc, chỉ là màu đen sì.

      sau lưng Hắc Diêm Tước, túm túm tấm sa mỏng đầu, mỗi bước trái tim nặng nề hơn phần, nhìn bóng lưng cao ngạo của , đôi mắt Tường Vi khỏi dâng lên lớp sương mù mỏng, may là có sa mỏng ngăn cách, nếu sợ mình nhịn được mà khóc lớn lên.

      Giấc mộng kia, trở thành sao?

      Vương phi Saudi. . . . . . thân phận nặng nề đến đáng sợ, rốt cuộc sắp giáng lên người rồi hả?

      Tường Vi rũ vai, bước chân cứ như vậy ngừng lại, đột nhiên có dũng khí bước tiếp.

      Mấy giây sau, Hắc Diêm Tước ở đằng trước như phát ra phía sau an tĩnh khác thường, quay đầu lại, thấy Tường Vi sững sờ đứng sau lưng , nhúc nhích.

      "Sao thế?" nhăn mày, nhìn vai rũ xuống, vầng trán ưu tư, " đến đây rồi, hối hận chứ?"

      lạnh giọng , khí hậu Ả-rập ấm áp khô ráo, nắng ấm soi rọi vào bên trong, lại làm trái tim Tường Vi lạnh lẽo. lắc đầu cái, hơi thẫn thờ: "Chân tôi bị tê, nhúc nhích được."

      còn chưa hết, hai chân tê dại bởi nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng mà thể về phía trước, ngay cả chân của , cũng chịu mang tiến vào tòa cung điện xanh vàng rực rỡ này, ngay cả chân của cũng biết nơi này là nhà tù, nhưng lại lạnh lùng vô cảm, Tường Vi cảm thấy chóp mũi ê ẩm, hề để ý xem có hạnh phúc hay .

      "Phụ nữ là phiền toái!" giận dữ khẽ quát mấy tiếng, quay người lại, về phía Tường Vi, khẽ gập người, xốc Tường Vi lên, ôm lấy ——

      "A! Như này . . . . ." Tường Vi ngạc nhiên, nơi này dầu gì cũng là địa bàn của hoàng tử Saudi, dám công khai ôm , này làm Tường Vi bị dọa, lại khó nén đáy mừng rỡ trong lòng, thuận thế nép trong ngực , nước mắt bỗng chốc tiếng động chảy xuống, làm ướt tấm sa mỏng, vậy mà, nhìn thấy.

      " phải nhúc nhích được sao?" Hắc Diêm Tước , khóe môi cong lên tia đùa cợt, "Vương phi tương lai, lá gan cũng quá "

      Tường Vi lên tiếng, sợ thanh lộ ra nghẹn ngào, vùi đầu vào bờ vai , dùng sức hít hơi thở của , rất nhớ cái ôm trong ngực này, nếu như về sau quên được biết làm sao bây giờ?

      "Chỗ này là Ả-rập Saudi, tốt nhất là nghe lời, nếu lúc nào tôi cũng có thể quăng ra ngoài." nhìn những người hầu phía trước ngoái đầu lại nhìn bọn họ, khẽ với Tường Vi.

      "Tốt nhất là như vậy!" Tường Vi buồn buồn , tốt nhất là vứt ra ngoài, cầu còn được!

      "A! Nghĩ hay quá nhỉ!" Hắc Diêm Tước nhìn cái thấy ngay ý nghĩ của , "Chỗ này đơn giản như tưởng đâu, phải hiểu, còn sống quan trọng hơn so bất cứ chuyện gì khác."

      Tường Vi sửng sốt hồi lâu, hiểu vì sao lại những lời này. Trầm mặc hồi lâu, mới buồn buồn ——

      "Đối với tôi, trong lòng hạnh phúc, so chết còn khó chịu hơn."

      rất muốn , vẫn luôn hạnh phúc, cho nên vẫn luôn cảm thấy khổ sở hơn cả cái chết, cho dù như vậy, vẫn phải sống, phải sao?

      Cảm thấy ràng, hai tay ôm của căng thẳng, dừng bước chút, nơi đáy mắt chợt lóe lên tia khác thường, lạnh lùng : "Thẩm Tường Vi, trong thế giới của tôi, hạnh phúc hề tồn tại, cho rằng có thể có hạnh phúc sao?"

      Lòng trầm xuống, Tường Vi bị lời đả thương, rồi lại cảm thấy hoảng hốt vì , trong thế giới của , có hạnh phúc, vậy ——

      "Cho nên, cũng phải phá hủy luôn hạnh phúc của tôi sao?"

      yếu đuối thở dốc, lồng ngực sắp hít thở thông phập phồng, bất luận kẻ nào cũng có thể lựa chọn hạnh phúc hoặc bất hạnh, nhưng có vài người được chọn, ví như .

      Bỗng dưng, cười khẽ, thanh trầm thấp dễ chịu, nhưng lại làm kẻ khác kinh hãi tới dựng tóc gáy.

      trách tôi sao? Ha ha ha, cung điện ở trước mắt , người đàn ông kia ở quanh đây quan sát , như vậy, Vương phi Saudi thân ái, giờ phút này tôi dẫn tìm hạnh phúc của !"

      Ngực Tường Vi cứng lại, nắm chặt cổ áo của , rất muốn nhổ vào gương mặt đắc ý của , nhưng cũng biết, khắp nơi chung quanh đều có camera, chỉ có thể cắn chặt răng, lặng lẽ thở dốc, lời trái lương tâm: "Vậy. . . . . . Cám ơn !"

      Ngay sau đó, hề lên tiếng nữa, ôm Tường Vi ôm đến cửa phòng khách, mới buông xuống.

      "Hắc tiên sinh, Vương Tử Điện Hạ mời các vị vào." Hai mặc trang phục giúp việc từ phòng khách ra, dùng tiếng cung kính .

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, ngay sau đó trưng vẻ mặt đùa cợt, khẽ kể khổ với Tường Vi: "Lát nữa là được gặp hoàng tử rồi, đây chính là chồng tương lai của , đừng có mà chảy nước mắt nước mũi gì đấy, xấu mặt."

      Tường Vi bị lời làm cho đau nhói, ưỡn thẳng lưng, nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu như tôi rơi lệ, cũng là do cảm kích tìm cho tôi đức lang quân tuyệt vời, cũng là cảm động vì rốt cuộc tôi cũng tìm được bạch mã hoàng tử cho đời mình!"

      Lời của lập tức làm sắc mặt Hắc Diêm Tước đen , khẽ cắn răng: "Rất tốt, vậy cho tôi xem cái vẻ, khóc, vì, quá, vui mừng, của !”

      Buông lời trêu trọc, lạnh lùng bước vào đại sảnh màu vàng kim, Tường Vi che ngực đau nhói lên, theo phía sau , cùng nhau bước vào cung điện xa hoa nhưng làm người ta trống rỗng này.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :