1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 327: hiểu lòng đàn ông (2)

      Tường Vi hơi bị sốc, sao mà lại…

      “Tường Vi tiểu thư, đừng trách tiên sinh thay đổi thất thường, ra những năm qua ngài rất khổ cực. Nhất là từ sau khi xe bị nổ, ngài bị thương, ngài nghĩ rằng phản bội ngài…” Chú Hải ngồi trong xe giọng vọng ra.

      Tường Vi sững sờ ở bên xe, nhìn cảnh tượng cách đó xa, Hắc Diêm Tước ngồi xổm xuống, cưng chiều gãi cổ Điểm Tâm và nhóc đáng thương, hình như Điểm Tâm lại béo hơn rồi, còn nhóc đáng thương lớn hơn năm năm trước chút, dù chân nó vẫn khập khiễng, nhưng so với năm năm trước linh hoạt hơn nhiều.

      hoa mắt chăng? Người đàn ông thô bạo kia, từng thản nhiên dùng nhóc đáng thương uy hiếp , lúc này lại ngổi xổm xuống chơi đùa cùng nó?

      “… Chú Hải, chú ấy… “ hơi khó diễn đạt, trong lòng có thứ gì đó nhộn nhạo.

      Chú Hải gật đầu, than thở: “ ra, năm năm trước bọn chú ai cũng nghĩ rằng cháu chết, sau này tiên sinh mua đứt nơi đây, hai con chó cũng giữ lại, trước đây tiên sinh thích chó đâu, nhưng biết vì sao, Điềm Tâm và nhóc đáng thương rất thích thân cận ngài, lâu dần, ngài cũng dần cưng chiều chúng hơn. Có lúc, chính bản thân chú cũng hiểu được ngài, ngài đối xử với cháu như vậy, chú cũng thấy nên, nhưng ngài cũng đâu có để cho cháu rơi vào hiểm cảnh thực , giống như chuyện đêm đó trong bệnh viện chẳng hạn, ngài có đến thăm cháu đấy…”

      Chú Hải tới đây, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, phương thức thể của tiên sinh đúng là đặc biệt.

      Tường Vi lập tức hiểu ông tới chuyện gì, chuyện đêm đó là chứ phải mơ, đêm đó có cứu , có điều xuất mà thôi…

      “Tối qua, ở ‘Vương hậu Mary số hai’, chú lo cháu có chuyện, nên gọi điện thoại cho tiên sinh, ngài bảo chú theo đằng sau để bảo vệ cháu, đến khi thấy cháu ngất sân khấu, chú thấy việc hơi kỳ quặc, ngờ Mai Linh …” Chú Hải lắc đầu, “Lòng dạ con bé đó quả là ác độc, có điều cháu yên tâm, tiên sinh xử lý ả ta!”

      Sau khi nghe những lời này của chú Hải, nước mắt của Tường Vi nhịn nổi nữa mà ào ào chảy xuống, những chuyện này khó tin, nức nở: “…Nhưng chú Hải, nếu quả như chú , sao ấy còn muốn gả cháu cho hoàng tử Saudi chứ?”

      Người đàn ông này, hay thích làm mấy chuyện người khác tưởng được, lúc làm cảm kích trong lòng, lúc lại làm kinh hồn bạt vía, lúc làm tuyệt vọng, rồi lại làm xúc động lệ rơi đầy mặt…

      “Chuyện này… chú cũng biết, nhưng mà ngẫm lại bao nhiêu năm qua, chú có thể hiểu nguyên nhân tính cách thô bạo của tiên sinh. Có điều, khổ lây cả sang Tường Vi tiểu thư rồi…” Chú Hải là người làm trung thành nhất với Hắc Diêm Tước, cả đời ngay thẳng, theo bao năm nhưng chưa từng tiên sinh nên phải bao giờ, nhưng cái cách tiên sinh đối xử với Tường Vi tiểu thư, ông cũng hiểu nổi, lúc tiên sinh nhìn Tường Vi tiểu thư, trong mắt có tình cảm mà, phải sao?

      Tường Vi dịu dàng cười tiếng, nụ cười khổ sở và bất đắc dĩ, sợ là chỉ mới hiểu, cũng vậy, sao hiểu được người đàn ông này, thỉnh thoảng thô bạo, thỉnh thoảng hung tàn, thỉnh thoảng dịu dàng rồi đôi khi lại lãnh khốc, đâu mới thực là con người ?

      Lúc này vừa khéo Hắc Diêm Tước đứng lên, quay đầu lại nhìn Tường Vi vẫn đứng bất động bên xe, khỏi cau mày: “A Hải, đưa người này rửa mặt !”

      “Vâng, Tường Vi tiểu thư, chú đưa cháu vào.” Chú Hải gật đầu cái, đậu xe, vòng lại, dẫn đường cho Tường Vi.

      “Gâu gâu gâu!”

      Khi Tường Vi bước chân ra, Điểm Tâm và nhóc đáng thương mới xoay người lại từ bên chân Hắc Diêm Tước, thấy Tường Vi, hai chú chó dường như nhận biết mùi chủ nhân cũ, hưng phấn kêu to!

      “Gâu gâu gâu!” Nhóc đáng thương kích động lao về phía Tường Vi, chân nó khập khiễng, làm cho người ta thương xót mà buồn cười!

      “Nhóc đáng thương!” Tường Vi nhịn nổi trong lòng dậy sóng, bước vội đến bên nhóc đáng thương, hơi cúi người, sau đó lôi nó vào trong ngực, khóe mắt phiếm lệ, cảm động như vừa gặp được người nhà, “Ây, nhớ tao hử? Có còn nhớ tao đấy?”

      “Gâu gâu gâu!” Nhóc đáng thương vội vàng sủa, làm như trả lời, nó nhớ mùi này, nhớ là chủ nhân năm năm trước!

      “Tiểu tử, ngươi béo lên đấy! Ha ha, năm năm này ngươi có ngoan ?”

      “Gâu gâu!” Lúc này Điểm Tâm cũng xông tới, lượn vòng quanh Tường Vi ngừng ý kiến.

      “Điểm Tâm! Chó ngoan!” Tường Vi ôm nhóc đáng thương, lại thương gãi cổ Điểm Tâm, nở nụ cười vô ưu vô lo mà năm năm qua chưa hề có, chỉ cần nhìn bọn chúng, dường như quên hết mọi nỗi phiền não buồn khổ, chúng nó như người thân của vậy!

      “Ha ha, Tường Vi tiểu thư, mấy năm qua chúng nó đều no đủ cả, Điểm Tâm béo lên ít rồi! Chú và tiên sinh vẫn định cho nó giảm cân đấy.” Chú Hải cũng nhịn được mà mở miệng cười đùa, cùng Tường Vi vừa cười vừa vào trong.

      Hắc Diêm Tước ở phía sau nhìn cảnh Tường Vi ôm nhóc đáng thương, Điềm Tâm ríu rít bên cạnh, trong lòng chợt bình thản.

      thể phủ nhận, quả , rất đẹp, bóng lưng cũng động lòng người đến thế, thích nhìn điệu bộ điềm tĩnh của , thích nhìn mỉm cười lạnh nhạt, cũng thích ngắm đỏ mặt thở , thích nhìn rất nhiều bộ dáng của

      , người đàn bà rất dễ làm cho đàn ông động lòng.

      Nhưng là người đàn ông cực kỳ lý trí, động lòng, phản bội di huấn của cha, là người phụ nữ mà cả đời Nhã ca muốn bảo vệ, cũng là người phụ nữ khiến Nhã ca vì thương quá độ mới mất mạng!

      Thù giết cha đội trời chung, nếu biết… cũng hận y như thế cho mà xem….

      Mắt thoáng qua tia sáng, ngay sau đó mạnh mẽ áp chế nỗi đau xuống sâu, khôi phục lại như bình thường!

      động lòng, chôn sâu bên dưới thô bạo!

      Dù sao là người có tim, động lòng, với , chỉ là tai họa…
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 328: Đêm khuya mê tình (1)

      ___Nhật ký của Tường Vi (16)___

      Chưa từng nghĩ tới, gặp lại , là khoảnh khắc tuyệt vời nhất cũng là khoảnh khắc đau khổ nhất.

      Cứu vớt em rồi lại đẩy em vào hố lửa khác, như thế này, cuối cùng là muốn làm ân nhân của em hay muốn làm… kẻ thù đây?

      Có lẽ vui buồn của em cũng còn quan trọng nữa rồi, vẫn thấy biết ơn số mệnh, cho trở về lần nữa, cho dù nụ cười khát máu, tàn nhẫn, cho dù nụ hôn của có giấu thuốc độc, em vẫn cảm kích, chưa tới lúc hoa tường vi nở, trở về___

      Cho dù cơn bão tố,

      Cho dù linh hồn phải trải qua nỗi thất vọng

      Lòng em, vẫn yên ổn lại, bàng hoàng nữa, sợ hãi nữa, nhưng… dần đóng băng rồi.

      ___Nhật ký của Tường Vi (16)___

      Trong đêm đông, gió lạnh thốc lên từng cơn ngoài cửa sổ, Tường Vi ở trong căn phòng ngủ tầng hai, nơi mà trước đây từng ngủ qua, mở to mắt, chưa hề chợp mắt.

      Tước ngủ ở tầng ba, khó mà tưởng tượng được, người đàn ông quanh năm sống trong căn biệt thự khổng lồ nhà họ Hắc, giờ cũng chịu ở lại trong căn biệt thự bé này. Nơi này trang hoàng rất khác biệt, phong cảnh tuyệt vời, so với nhà họ Hắc chỉ bằng xó mà thôi. Nhưng lại làm cho Tường Vi cực kỳ có cảm tình, thích nơi yên bình này, ngôi nhà sơn màu phấn hồng này so với hơi thở trong nhà họ Hắc làm cho người ta yên lòng hơn nhiều.

      Nhìn mặt trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ trong suốt, nhớ tới khúc hát ru mẹ hát ngày còn bé, yên bình mà hạnh phúc, biết mẹ ở nơi nước trời có hạnh phúc ?

      Khóe miệng Tường Vi khẽ nở nụ cười tươi sáng, nhớ lại những ngày bé thơ hạnh phúc được ở cùng mẹ, vừa nhớ lại vừa cười khúc khích, biết từ lúc nào khóe mắt ướt cả…

      Đột nhiên phía cánh cửa có tiếng động !

      Tường Vi cảnh giác bò dậy, nhớ lại ngày trước bị bọn người Long Hổ Đường bắt cóc ở đây, cả người căng thẳng lên!

      “Ai?” tựa vào cửa, thấp giọng quát.

      “Tường Vi, là !”

      Lòng run lên, là Tưởng Diệp.

      Mở cửa, vội vàng lôi ta vào, “Trời ạ, Tưởng Diệp! Sao vào được đây?”

      Tưởng Diệp mặc đồ bó màu đen, che đậy kỹ càng, lột mặt nạ xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, ta bị cóng lúc rồi.

      Khi vừa thấy Tường Vi, chẳng chẳng rằng, phát kéo tay Tường Vi, ôm chặt trong ngực, vùi đầu vào cổ , thở gấp gáp.

      Tường Vi bị ta đột nhiên ôm ấp sợ hết cả hồn, cơ thể cứng ngắc, Tưởng Diệp bị sao vậy?

      Trong đầu nảy ra ý nghĩ duy nhất, trong lòng căng lên, hỏi: “Tưởng Diệp, có phải Tiểu Trạch có chuyện gì ?”

      Tưởng Diệp ôm Tường Vi chặt, hít sâu hơi, Tường Vi cũng cảm thấy được ta dùng tới bao nhiêu sức lực mà ôm mình, qua lúc lâu, ta mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Tiểu Trạch sao. Nhưng tin tức sao?”

      “Hả?” Tường Vi giờ mới có phản ứng, may sao Tiểu Trạch có chuyện gì, thở ra, “Là , ấy còn sống.”
      Last edited: 4/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 329: Đêm khuya mê tình (2)

      ! hỏi chuyện này! muốn tới chuyện, ta muốn gả em cho hoảng tử Saudi là sao?” Tưởng Diệp gầm , giọng điệu tức giận.

      Tường Vi cười yếu ớt, giờ mới hiểu ý Tưởng Diệp, trong lòng hơi lạnh lẽo, chậm chạp gật đầu, cười thê lương: “Chuyện này cũng là .”

      “Chết tiệt! Tên cầm thú đó dựa vào đâu chứ? Tường Vi, đưa em , ngay lập tức!” Tưởng Diệp buông bờ vai Tường Vi ra, hết sức nghiêm túc nhìn , khuôn mặt luôn cợt nhả thể nghiêm túc hiếm hoi.

      Tường Vi hơi giật mình, Tưởng Diệp trước giờ luôn cợt nhả, là người đàn ông trụy lạc trong đám phụ nữ, nhưng lúc này vẻ mặt nghiêm nghị, y như hiệp sĩ muốn cứu vớt người công chúa khỏi chốn lao tù.

      Tường Vi nhịn được, hì hì bật cười.

      “Tưởng Diệp, em sao, nhưng trước mắt em được.” giọng than thở.

      “Tại sao? Nhiệm vụ thất bại rồi mà? Đâu có lý do gì để em mình ở lại chỗ này chịu nguy hiểm? Đúng ra phản phản đối cách làm của cha nuôi ngay từ đầu mới phải, em có biết em gầy ? Em có biết bao lâu em cười ? Người đàn ông này quá ác độc, thế mà lại muốn gả em cho hoàng tử Saudi! Nhất định là ta vớ bở ít, em bán mạng cho ta như vậy, có đáng ?”

      Tưởng Diệp kích động, ta thích người phụ nữ trước mặt này là giả! Chỉ có điều ta quen cuộc sống cà lơ phất phơ, muốn bị phụ nữ ràng buộc. Nhưng hôm nay, nếu phải do biết tin Tường Vi sắp bị gả sang Ả - rập, ta chẳng vội vàng tìm !

      Tường Vi nhìn vẻ mặt kích động của Tưởng Diệp, thấy hơi cảm động, ít nhất đời vẫn có người đàn ông chịu lo lắng cho , Triết cũng từng như vậy, cũng làm cảm thấy ấm áp. Nhưng … sợ Tưởng Diệp cũng bị thương tổn như Triết.

      Nhiều năm qua, biết bao nhiêu chuyện. là người mang tới điềm xấu, những người bên cạnh đều được tốt đẹp, cũng tin cái danh hiệu thiên sát tinh! Ngay cả Tiểu Trạch mà nhất, cũng bất lực, bảo vệ nó an toàn cho.

      “Vậy sao? Tưởng Diệp, bán mạng cho cha nuôi như thế, có đáng ?” Tường Vi lắc đầu cười.

      Lời đánh thẳng vào lòng ta! vậy, Thẩm Hồng Sinh là kẻ tham lam tàn bạo, nhưng có ơn nuôi dưỡng Tưởng Diệp, nên Tưởng Diệp mới chịu bán mạng cho ông ta.

      “Đâu có giống nhau! Ông ấy…” Tưởng Diệp vội vàng phủ nhận.

      “Giống nhau cả thôi! ấy cũng từng nuôi dạy em!” Tường Vi ngắt lời Tưởng Diệp, cười to tiếng, nụ cười có cả chua cay, nuôi dưỡng 6 năm là .

      “Đây phải là lý do em theo sao? Tường Vi …” Tưởng Diệp hơi nghẹn ngào, “ muốn em cưới người Ả - rập kia.”

      “Ha ha, là hoàng tử Saudi chứ!” Tường Vi khẽ cười, ra, chỉ có trong lòng ràng, nguyên nhân thể gả, ngoài việc Tước có ơn nuôi dưỡng còn có Tiểu Trạch, muốn dùng hạnh phúc của mình đổi lấy hạnh phúc của Tiểu Trạch, “Tưởng Diệp, ấy biết về Tiểu Trạch, em nghĩ chẳng lâu nữa ấy hành động thôi, ấy nhận Tiểu Trạch.”

      Nét mặt Tưởng Diệp ngạc nhiên, sau đó hiểu ra bèn gật đầu: “Chẳng trách nào, gầy đây luôn cảm thấy có người theo dõi , nhất là những lúc cùng Tiểu Trạch. cứ nghĩ những người đó phải do Hắc Diêm Tước phái tới.”

      Trong lòng Tường Vi căng thẳng, “Bọn họ làm hại Tiểu Trạch chứ?”

      Tưởng Diệp lắc đầu, “Em yên tâm, đồ đệ của , tuy ngu nhưng cũng chẳng đần đâu.” Logic của ta rất kỳ lạ, ngu ngốc hẳn là ngu, ngu ngốc là thái cực khác của thiên tài.

      “Tưởng Diệp, hứa với em, nếu bọn họ muốn cướp Tiểu Trạch, hãy để cho họ cướp, được ?” Tường Vi chau mày .

      “Sao vậy được? Tiểu Trạch là quân cờ chủ chốt của cha nuôi, nếu ngay cả Tiểu Trạch cũng mất, chúng ta muốn uy hiếp Hắc Diêm Tước khó lại càng thêm khó!” Tưởng Diệp bác bỏ ngay cầu của Tường Vi, sau đó trợn mắt : “Tường Vi, phải là em muốn cho Tiểu Trạch về với ta chứ?”

      Ánh mắt Tường Vi kiên định, gì, nhưng vẻ mặt cho Tưởng Diệp câu trả lời.

      Đột nhiên lúc này cách cửa rầm tiếng, bị đá văng ra!

      “Á…” Tường Vi hét lên theo bản năng.

      Hắc Diêm Tước đứng ngay ngoài cửa, vẻ mặt u, cánh cửa bị in dấu chân rất sâu, thể phẫn nộ của chủ nhân nó.

      “Tưởng Diệp, nhanh!”Tường Vi chưa kịp nghĩ chuyện gì khác, vội vàng nắm lấy bàn tay ta còn khoác vai , “ nhanh!” vội vàng chỉ vào cửa sổ, bảo Tưởng Diệp bỏ chạy.

      Tưởng Diệp lại đứng im thèm di chuyển, cứ như bị đóng đinh, Tường Vi kéo thế nào cũng động.

      “Thẩm, Tường, Vi!”

      Hắc Diêm Tước gằn từng chữ, thanh rất nhàng, lạnh lẽo như băng tuyết, khí mở điều hòa trong căn phòng đóng băng trong nháy mắt.

      càng giọng càng đáng sợ, càng có nghĩa là cực kỳ giận dữ.

      Tước đứng bên cửa, vóc người cao gầy tựa như người mẫu hết sức ưu nhã, khí thế hiên ngang, đứng bất cứ nơi đâu cũng xuất chúng đến thế, đôi chân hoàn hảo kia, mỗi bước đều như dạo đàn piano, làm người khác mê say.

      Lúc này đây, cả người tản ra sát khí, luồng khí lạnh thấu xương y như cơn gió mùa đông bên ngoài! thấy gì thế này? Người đàn bà biết an phận này, dám ôm ôm ấp ấp bạn lâu năm ngay trong nhà ?

      là tức chết !

      Nơi đáy lòng có thanh ma quỷ gào thét! nhớ tới nhiều năm về trước… nhiều năm trước… Cảnh tượng người mẹ quý của nằm trong ngực người đàn ông khác! Hai mắt đỏ lên!

      “Tưởng Diệp… xin , mau, có được ?” Tường Vi thấy vẻ mặt Hắc Diêm Tước điên cuồng, tinh thần hết sức căng thẳng, có thể cảm thấy được cơn giận khủng khiếp của Tước, muốn liện lụy Tưởng Diệp, “ mau…”

      “Tường Vi, em bình tĩnh! Đừng sợ, bảo vệ em!” Ngược lại, Tưởng Diệp bình tĩnh lắc đầu, nắm chặt tay Tường Vi, mìm cười xoa tóc , an ủi nỗi sợ hãi của .
      Last edited: 4/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 330: Đêm khuya mê tình (3)

      phải! Tưởng Diệp, đâu phải biết…” Tường Vi vội vàng lắc đầu, lo lắng nhìn Tưởng Diệp, muốn Tước hiểu lầm , khó khăn lắm mới có thể có nhận thức chung, trong lúc mấu chốt muốn Tưởng Diệp phá hỏng, câu ‘ bảo vệ em’ này, chẳng nghi ngờ gì, đốt thêm lửa giận của Hắc Diêm Tước.

      “Tường Vi, em hãy nghe , tối nay tới là vì muốn đưa em … a..”

      Chợt bộp tiếng, Tưởng Diệp còn chưa dứt lời ăn đấm, cơ thể lảo đảo mấy bước.

      “To mồm ! Tao cho phép, xem ai dám đưa ta !” Hắc Diêm Tước cất giọng.

      Khí tức xông lên não Tưởng Diệp, ta cũng đâu phải là kẻ dễ chịu thiệt, “Hắc Diêm Tước, đừng tưởng mình có tiền ngon! Tao cho mày biết, tao có thể đưa Tường Vi đến bên mày cũng có thể đưa ấy !”

      Bốp! Tưởng Diệp đấm đấm vào gò má Hắc Diêm Tước!

      Hai người đều là người luyện võ, mà Tưởng Diệp còn luôn bôn ba bên ngoài, luyện thành thân bản lĩnh, rất nhanh, hai người lao vào xâu xé nhau!

      “Dừng tay! Các người thôi ngay có được ?” Tường Vi có cảm giác bất lực, cảnh này sao mà giống cảnh Tước và Triết đánh nhau năm năm trước, có điều nhân vật ngược lại, lần này phải là Triết tới chất vấn quan hệ của và Tước, mà là Tước đến chất vấn quan hệ của và Tưởng Diệp…. liếc mắt thấy được suy nghĩ của , nhưng… làm cho buồn cười. Giờ đây lấy tư cách gì mà đánh Tưởng Diệp?

      Bốp! Tưởng Diệp bị Hắc Diêm Tước đấm quyền sóng xoài mặt đất! Khóe miệng tóe máu! Hắc Diêm Tước này quá độc ác, cả người như điên cuồng!

      “Tưởng Diệp!” Tường Vi kinh hãi kêu, lúc Hắc Diêm Tước đánh vào miệng ta, lấy dũng khí xông tới, vung tay___

      Đét!

      cái tát quăng lên má phải Hắc Diêm Tước!

      Lớn tiếng quát, “ náo loạn đủ chưa?”

      cứ như người chồng bắt được vợ mình và người tình tằng tịu! Nực cười, đâu có tư cách làm thế này!

      đâu phải chồng , thậm chí còn tốt bụng chọn hoàng tử Saudi cho cơ mà!

      Tưởng Diệp cũng đâu phải người tình của , tối nay, toàn là trò cười!

      “Chết tiệt, Thẩm Tường Vi, dám lỗ mãng?” Hắc Diêm Tước hoàn toàn tức giận, dám tát ngay trước mặt Tưởng Diệp?!

      Tường Vi cắn chặt răng, nơi bàn tay hơi tê dại, nhanh chóng đỡ Tưởng Diệp mặt đất dậy, “Mau , đừng gây thêm phiền phức nữa được ? Chỗ này em lo, em muốn liên lụy bị thương….”

      “Tường Vi, nên đánh! cho ta, em ! Đừng gả cho người Ả - rập kia! cho em hạnh phúc!” Tưởng Diệp lau vết máu nơi khóe miệng phát, nhướn mày, có chút đắc ý nhìn Hắc Diêm Tước.

      “Tưởng Diệp!” Tường Vi gầm , người đàn ông này cũng điên theo sao?

      “Hừ! ta mày? Được, tao cho mày xem ta mày bao nhiêu!” Khóe miệng Hắc Diêm Tước nở nụ cười khát máu, nắm chặt quả đấm, đẩy Tường Vi ra, túm cổ áo Tưởng Diệp, đánh đấm loạn xạ chặp!

      “Đừng, Tưởng Diệp…” Tường Vi nhanh chóng xông tới, nhưng ngăn nổi hai người đàn ông điên cuồng đánh nhau, thậm chí còn ăn vài quả đấm do bọn họ cẩn thận đánh trúng.

      “Mày cho ta hạnh phúc? Mày có tư cách gì? Mày chỉ là thằng trộm! Con mẹ nó, mày có tư cách gì mà đòi cho ta hạnh phúc? Người ta có tiền có thế, có huyết thống hoàng gia, mày so được với người ta sao? Dám xuất cuồng ngôn!”

      Hắc Diêm Tước gào thét, có lẽ ghen tỵ che phủ đầu óc , tức giận làm mất lý trí, đánh Tưởng Diệp thành đầu heo.

      “Ha ha ha…” Tưởng Diệp bỗng cười lớn, chịu từng quyền từng quyền của Hắc Diêm Tước, nhưng cũng chịu yếu thế, đáp trả bẳng từng quyền hung hăng đánh lên người Hắc Diêm Tước! Mỉa mai : “Tao có tư cách! Chỉ có bọn có tiền có thế như bọn mày là đủ tư cách, sao chính mày cưới ấy !”

      Câu của Tưởng Diệp làm Hắc Diêm Tước xao lãng giây, bộp tiếng, bị quả đấm của Tưởng Diệp đánh cho lảo đảo mấy bước, máu mũi phun ra!

      Tại sao chính cưới ?

      Vẻ mặt hốt hoảng của Tường Vi cũng bị lời của Tưởng Diệp lay động, lòng khẩn trương xoắn vào chỗ, nhớ lại ba lời thề Tước từng lập, thứ nhất, chính là cưới gả…

      Nhưng lúc này, muốn gả cho người khác, là châm chọc!

      “Sao? còn gì để ? Vậy để tao cho! Đàn ông có tiền có thế còn đầy, nhưng đàn ông ấy chỉ có , chính là tao đây! Bọn Ả - rập gì gì đó vốn đủ tư cách! Còn mày, Hắc Diêm Tước, mày đừng quên, ấy phải là đồ vật của mày, mày có tư cách gả bán ấy cho người khác!”

      Tưởng Diệp hừ lạnh , bước chân khó khăn tới bên Tường Vi, muốn nắm lấy vai cô___

      “Cút ngay!” Hắc Diêm Tước nhìn ta đến gần Tường Vi, theo phản xạ tung quyền, đánh Tưởng Diệp lui về sau mấy bước liền, “ ta chính là của tao đấy! Tao thích sao là như vậy! ta là đồ chơi tao nuôi, tao thích cho ai cũng là quyền của tao! cần mày lên mặt dạy dỗ!”

      Dứt lời, Hắc Diêm Tước mạnh mẽ lôi Tường Vi vào trong ngực, nở nụ cười tà ác, “Mày ta? Vậy để tao hỏi ta giúp mày coi ta có mày nhá!”

      xong, vung tay, ôm Tường Vi quẳng lên giường!

      “A…” Tường Vi kêu đau tiếng, cái gáy bị va chạm muốn hôn mê, lúc này đây, Tước nguy hiểm kinh người!

      Roẹt!

      Quần áo bị xé rách cách tàn nhẫn, nhanh chóng che kín hai chân trắng nõn bại lộ ra của

      Trời! muốn làm gì?

      “Chết tiệt! Hắc Diêm Tước, mày dừng lại ngay!” Tưởng Diệp thấy Tường Vi nằm giường, cơ thể bị Hắc Diêm Tước giam cầm, hành động này… Tưởng Diệp khỏi kinh sợ, ta cố gắng lết cơ thể đau đớn, xông tới, hướng Hắc Diêm Tước tung cước mạnh___

      Bị xảo diệu né được!

      Rầm!

      cước này Tưởng Diệp đá trúng cái tủ, ngăn tủ vỡ tan ra từng mảnh! Đồ đạc bên trong ộc ra.

      biết tự lượng sức! Mày ta? Ha ha ha… Đây là chuyện cười hay nhất tao từng nghe đấy!”
      Last edited: 4/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 331: Lời dối lớn nhất thế giới

      Dứt lời, Hắc Diêm Tước tiện thể rút sợi dây thừng trong ngăn tủ ra, đánh mấy quyền làm Tưởng Diệp quay đơ mặt đất.

      “Tên du côn như mày, bám víu con tao tao còn chưa tính! Tao để huyết mạch nhà họ Hắc bị thứ người như mày dạy hư! Cho dù là con chó, nhà họ Hắc chúng tao cũng quyết để bất cứ kẻ nào làm bẩn!”

      ngoan , trói gô Tưởng Diệp lại! đúng điên rồi, điên lên, có mấy ai có thể cự lại !

      “Hắc Diêm Tước! Thằng chó, thả tao ra! Tao cho mày biết, kể cả Tường Vi và Tiểu Trạch, đều ở cùng với tao, chứ phải ở với đồ ma quỷ nhà mày!” Tưởng Diệp bị Hắc Diêm Tước đánh tới mức nội thương, khóe miệng chảy máu ngừng, nhưng cho dù như thế, ta cũng chịu cầu xin, ta còn hăng hái tinh thần khích Hắc Diêm Tước.

      “Được, có chí khí! Tao ngược lại muốn nhìn xem, ta đối với mày thế nào!”

      Hắc Diêm Tước trói chặt Tưởng Diệp, vừa định xoay người ___

      Bộp!

      Sau gáy có tiếng va đập mạnh! Ngay sau đó quay đầu dám tin mà nhìn Tường Vi!

      Tường Vi chợt sững sờ, sợ đến nỗi pho tượng trong tay rơi bịch cái xuống đất, vỡ tan!

      “Vì , còn muốn giết cả tôi?!”

      Hắc Diêm Tước đau lòng quát lên, vết thương đầu chảy máu, từng giọt từng giọt theo khóe mắt chảy xuống, trông đáng sợ!

      Tường Vi nắm chặt quả đấm, cố cắn chặt hàm răng phát run, “Tưởng Diệp làm gì sai? Sao lại đối xử với ấy như vậy? ấy là ân nhân của hai mẹ con tôi, hiểu ? Khi tôi khổ cực nhất, là ấy ở bên tôi chứ phải !”

      “Tường Vi, em đừng xía vào, em phải ngay , luôn bây giờ, rời khỏi tên cầm thú này, nếu cả đời này em có hạnh phúc!” Tưởng Diệp đau lòng gào thét, kể từ đêm nay, ta kết thù với Hắc Diêm Tước!

      “Khốn kiếp!”

      Hai người bọn họ xướng hợp, làm Hắc Diêm Tước hết sức tức tối!

      Bỗng, chộp lấy cơ thể Tường Vi, dùng sức quăng lên giường. tay giữ chặt cơ thể , tay tách hai chân ra, quay đầu nhìn Tưởng Diệp bị trói mặt đất cái, nhếch khóe miệng tàn nhẫn : “ ta mày? ? Tao cho mày xem ta mày đến thế nào!”

      Cởi quần, kéo mông Tường Vi, còn cởi quần lót của , chỉ kéo sang bên, nhắm ngay u huyệt của đột nhiên đâm vào___

      “Á!” Tường Vi khẽ kêu, nước mắt nhục nhã chảy ra, ngừng giãy dụa, trái tim như bị ngàn vạn dòng điện xuyên qua, chơi như chơi con kỹ nữ ngay trước mặt Tưởng Diệp!

      Cơ thể mạnh mẽ hung hãn luận động người , máu trán từng giọt từng giọt lên mặt Tường Vi, đôi mắt đỏ ngầu!

      “Hắc Diêm Tước! Tao muốn giết mày! Tao giết chết mày…” Tưởng Diệp phát điên lên, gào thét, nhìn cảnh Tường Vi ở phía dưới Hắc Diêm Tước chịu nhục, Tưởng Diệp mới biết, ra mình có thể đau lòng đến vậy!

      “Hừ! phải ta mày sao? Tao để cho mày thấy người đàn bà này ở dưới thân tao vui sướng thế nào, phóng đãng thế nào.” ác ý cười , vẫn ngừng động tác, thậm chí còn mạnh mẽ hơn!

      Phập!

      cây kéo sắc bén cắm vào vai Hắc Diêm Tước!

      ngừng hết mọi động tác, mở to mắt nhìn Tường Vi nằm giường, nước mắt loang lổ, đôi mắt ưng thoáng qua rất nhiều cảm xúc phức tạp, tưởng tượng nổi, vì người đàn ông này, lại dám cầm kéo đâm !

      Tường Vi thở hổn hển, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, nhưng cố chấp ngăn chúng, cho chúng chảy xuống!

      “Đúng! Tôi ấy! So với kẻ cầm thú như , điên khùng như , tôi Tưởng Diệp hơn!”

      cắn răng, cố hết sức khạc ra lời dối lớn nhất thế giới! Nhưng lòng vỡ nát rồi.

      Tưởng Diệp cũng bị Tường Vi làm cho sửng sốt! ta cũng ngờ Tường Vi dám đâm tên cầm thú này.

      Vết thương vai nhanh chóng chảy máu ồ ạt, nét mặt Hắc Diêm Tước hơi vặn vẹo, vì người đàn ông này, dám tát , dám cầm pho tượng đập đầu , thậm chí dám dùng kéo đâm !

      “Được lắm! Cả người đều mọc gai rồi! Nếu có ngày dám giết tôi… tôi cũng nghi ngờ gì!” tàn nhẫn , trong giọng thê lương mà chính cũng biết!

      Tường Vi cố gắng hít thở, giãy dụa thoát ra từ dưới người , rút cái áo ngủ khoác lên người, xuống giường, khi thấy những vết thương người Tưởng Diệp, nước mắt ngăn nổi nữa, thi nhau chảy xuống!

      “Tưởng Diệp… Xin lỗi…” cởi trói cho ta, ai hiểu nguyên nhân khóc, có lẽ vì thấy có lỗi với Tưởng Diệp, có lẽ vì những khuất nhục này, nhưng tất cả bằng nỗi đau khi đâm người nhất!

      “Tường Vi, đừng khóc, cùng !” Tưởng Diệp thoát khỏi dây trói, kéo tay Tường Vi, muốn đưa

      Tường Vi dừng lại, mỉm cười lắc đầu, trong mắt lấp lánh ánh lệ, “ về , cần lo cho em đâu.”

      Có lẽ Hắc Diêm Tước phải là bến cảng của cuộc đời , nhưng hiểu rằng, Tưởng Diệp lại càng phải, muốn ta vì nỗi xúc động nhất thời mà trói đời mình vào với người phụ nữ, có lẽ ta có tình cảm với , nhưng ta thích nhất là tự do.

      “Tường Vi …”

      “Nhanh , Tưởng Diệp, xin ….” và Tước đủ rối rồi, cần Tưởng Diệp làm rối thêm, nếu biết xảy ra chuyện gì tiếp theo!

      “Tiên sinh? Tường Vi tiểu thư?...” Ngoài cửa có tiếng chú Hải.

      “Tưởng Diệp!” Tường Vi vội vàng đẩy ta !

      “Vậy thôi, em tự bảo trọng nhá, trở lại!” Tưởng Diệp vội vàng quăng lại câu, ôm Tường Vi cái chặt, sau đó mở cửa sổ mất….

      Tường Vi quay đầu lại, nhìn Hắc Diêm Tước ngã ngồi sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển trừng mắt nhìn , cây kéo còn cắm vai , đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm, như tố cáo rằng, độc ác nhưng sao so được với đao của người đàn bà này.

      Máu dần nhuộm đỏ áo , nhuộm đỏ cả ánh nước trong mắt Tường Vi …
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :