1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 312: Mộng và thực

      Đêm nay lạnh lẽo, biết khung cảnh trong giấc mộng ấm áp này mỏng manh đến mức nào, nhưng hề muốn tỉnh lại, rất luyến tiếc dịu dàng này, khát vọng quen thuộc muốn xa rời này, có sức lực cự tuyệt bàn tay to lớn này, sợ mình vừa tỉnh lại giấc mộng cũng chấm dứt.

      Điều duy nhất thế giới này mà còn mong đợi chính là còn sống hoàn hảo như lúc ban đầu, mặc dù có lẽ… có lẽ… vẫn hận , có thể vẫn tàn nhẫn giống như trước đây, nhưng vẫn mong sống.

      Ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, vầng sáng nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu nghiêng vào, tuyết lơ thơ trong gió, như như ảo, giấc mộng xuân cả đêm chân thực như vậy, cảm động như vậy, rồi lại để lại dấu vết nào…

      “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”

      “Ừhm…”

      Tường Vi khẽ lên tiếng, mở hai tròng mắt mệt mỏi ra, đập vào mắt là nữ y tá nở nụ cười hiền hòa.

      “Thế nào rồi, vết thương còn đau nhiều ?”

      Nữ y tá vừa vui vẻ cười, vừa tỉ mỉ thay chai nước truyền cho Tường Vi.

      Giờ Tường Vi mới tỉnh táo lại, giấc mộng xuân đêm qua giống như chưa từng xảy ra, đưa mắt nhìn lượt, vết thương khắp người đều được băng bó cẩn thận, người được thay bộ quần áo bệnh nhân trắng như tuyết. gian bên ngoài phòng bệnh rất quang đãng, ở giữa mùa đông rét lạnh thế này nhưng căn phòng này lại rất ấm áp.

      ra tất cả chỉ là mơ….

      Khóe miệng tái nhợt kéo ra nụ cười khổ sở yếu ớt, cất giọng khàn khàn: “Xin hỏi, đây là đâu?”

      “Chỗ này á? Chỗ này đương nhiên là bệnh viện.” Nữ y tá cười giải thích.

      Bệnh viện?! Tường Vi nhăn mày, muốn bò dậy nhưng lại thấy chỉ cần vừa cử động cơ thể, các vết thương cùng nhau đau đớn, cơ thể cứ như vừa bị xe nghiến qua, “Thế có biết ai đưa tôi đến đây ?”

      đừng có lộn xộn, động vào vết thương tốt đâu.” Nữ y tá lắc đầu cái, nhanh chóng tới, nâng nửa giường lên làm cho Tường Vi có thể nửa ngồi dậy, “Tôi cũng lắm, sáng nay tôi mới tới giao ban.”

      “Oh…” Tường Vi lạnh nhạt gật đầu cái, mặt có hơi mất mát, chắc là… người đàn ông xa lạ hôm qua đưa bệnh viện .

      Buồn cười là, Tước hề có , trái tim trào lên hồi đắng chát, hé miệng thở dài khẽ, khó cho mình còn có giấc mộng chân như vậy, trong mộng thở dốc, liếm hôn, chuyển động đều chân đến thế, ngay cả…

      cử động hai chân chút, nơi hạ thân đau nhức cũng đến thế, cười khổ.

      “Tốt nhất là nên nghỉ ngơi .” Nữ y tá làm kiểm tra tổng hợp cho xong liền chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh.

      “Này, y tá, xin hỏi khi nào tôi có thể xuất viện?” Tường Vi hỏi.

      “Chuyện này à? Chuyện này phải hỏi bác sĩ, chỉ cần giữ được tâm trạng tốt, phối hợp chữa trị, tin là được xuất viện nhanh thôi.” Nữ y tá mỉm cười gật đầu cái mới xoay người .

      Nhìn bóng lưng y tá rời , Tường Vi nghiêng người dựa vào giường bệnh, lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ, rất là yên tĩnh yên tĩnh…

      “Tường Vi tiểu thư!”

      chất giọng ôn hòa cất lên, Tường Vi quay đầu thấy chú Hải tay cầm hộp giữ ấm mỉm cười vào.

      “Chú Hải, sao chú lại ở đây?” Tường Vi kinh ngạc, cứ tưởng việc mình ở đây có người nào của nhà họ Hắc hay nhà họ Thẩm biết chứ, ngờ chú Hải lại đến!

      “Tường Vi tiểu thư… có người tốt bụng tìm chú, bảo là tối qua cứu được cháu, giờ cháu ở bệnh viện.” Chú Hải dùng từ hơi úp mở, nhanh chóng qua, mở hộp giữ ấm, “Chắc là cháu rất đói rồi? Chú nấu ít cháo nóng cho cháu đây, nhân lúc còn nóng cháu hãy ăn .”

      “Người tốt đó sao?” Tường Vi cau mày, chính là người đàn ông xa lạ hôm qua cõng né đạn sao? “Chú Hải, chú gặp người tốt bụng kia rồi ạ?”

      là làm cho người ta tưởng tượng được, người đàn ông xa lạ đó, chẳng những cứu mạng , lại còn có thể thông báo cho chú Hải!

      , có! Ha ha, chú chỉ nhận được cuộc điện thoại lạ, nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn quyết định đến xem chút, ngờ cháu ở đây !” Ánh mắt chú Hải hơi né tránh, xong bèn sang chuyện khác rất nhanh, “Tường Vi tiểu thư, chú sao cháu bị thương, nhưng mà phải tuyệt đối bảo trọng thân thể, ở đây chữa trị cho tốt, được ?”

      Nhận lấy cháo nóng chú Hải đưa, Tường Vi ăn miếng , chân mày luôn cau lại, càng lúc càng cảm thấy, tất cả mọi chuyện phát sinh từ hôm qua đến giờ, giống như được sắp xếp cả!

      Dường như chú Hải có chuyện giấu , nhưng biết, dù có hỏi cũng hỏi được gì, người xa lạ tối qua rốt cục là ai cơ chứ?

      Mà giấc mộng kia… là sao?

      Ngày dưỡng thương tiếp theo, Tường Vi ở đây bình tĩnh trải qua.

      Hôm sau, bà kia đột nhiên xông vào phòng bệnh.

      “Con nha đầu thối! Cứ tưởng cháu cũng có mấy phần tư sắc để cho tên Hắc Diêm Tước kia mê mệt cháu! ngờ cháu chẳng có được bản lĩnh đó!” Vẻ mặt ta tức giận, túm tóc Tường Vi, hung ác quát lên.

      Tường Vi hơi trố mắt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bị thương khắp người, phải nhờ ta ban tặng sao? mình là ác độc có thể xuống tay được! Khóe miệng Tường Vi thoáng lộ nét bi thương.

      buông tay ra.” Tường Vi chịu đựng nỗi đau da đầu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn người đàn bà xấu xí dữ tợn trước mắt, bình tĩnh .

      ta hơi kinh ngạc, nhìn kĩ Tường Vi lát, sắc mặt vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt thê lương lạnh lẽo, dường như im lặng tố cáo, ánh mắt ta lóe lên rồi tắt dần, buông tay ra, sau đó giọng điệu cũng khá hơn:

      “Cháu trách ? cứ tưởng Hắc Diêm Tước xuất vì cháu, dù sao cháu cũng sinh cho đứa con, nhưng ta quả là ác tâm, coi như đánh giá thấp trình độ máu lạnh của ! Mà đêm đó, đột nhiên lại có nhóm người của bang xã hội đen Long Hổ Đường, hoàn toàn phá hòng kế hoạch của chúng ta! Mẹ kiếp! Chúng ta đâu có động chạm gì đến chúng chứ, bọn chúng lại đuổi tận giết tuyệt chúng ta!”








      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Thiên sát tinh

      “Long Hổ Đường?” Lòng Tường Vi run lên.

      “Sao? Cháu biết?” Ánh mắt nghi ngờ của ta khẩn trương nhìn chằm chằm mỗi cử động của Tường Vi, ta tin con nha đầu này, kể từ khi kế hoạch dịp giáng sinh bị thất bại, bọn họ hành động càng lúc càng khó khăn.

      biết.” Tường Vi rũ mắt, Long Hổ Đường, ra nhớ là, lần đó cũng là người của Long Hổ Đường bắt cóc để uy hiếp Tả Đằng Triết cuối cùng là Tước cứu , sao quên được, có điều… vẫn cảm thấy Long Hổ Đường có quan hệ gì đó với Tước.

      “Đám người kia cướp luôn ba món đồ đấu giá! là tức chết ta!” ta rống câu chửi tục, “Tóm lại từ bỏ, chú hai cũng thế! Tường Vi, hay cháu giúp thêm lần nữa?”

      Nghe mấy lời này, Tường Vi muốn cười to, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của mình, trong thoáng chốc lại đồng cảm cho người phụ nữ này. Khi còn bé, từng thấy khuôn mặt mình cười vô cùng hạnh phúc ngọt ngào, khi đó miệng lúc nào cũng chỉ có cái tên Tước, Tước, Tước! Mà nay, trong miệng cũng chỉ tới cái tên Tước….

      Tường Vi có cách nào hận mình, nhưng lòng rất lạnh, “Cháu vẫn giúp còn gì nữa? Thậm chí suýt nữa còn bị người ta luôn phiên cưỡng bức…” Nghĩ đến việc mình từ thủ đoạn, trong lòng khẽ đau đớn, nước mắt lưng tròng thẳng tắp nhìn vào con mắt duy nhất còn lại của mình, nhàn nhạt hỏi, “Có điều.. vẫn còn Tước đúng ?”

      Chợt có tiếng hít sâu! Gương mặt ta khổ sở rối rắm, ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn vô cùng, hung hăng nhìn Tường Vi chằm chằm rồi quát lớn, “ hận ! Là hận! Nếu như phải là do ta lừa gạt, bán đứng nhà họ Thẩm, cũng phải chịu mười năm lao ngục này, càng có chuyện bị hủy dung! Cháu tưởng ngồi tù dễ chịu lắm sao? Đó là địa ngục trần gian! vốn là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nếu như tại Hắc Diêm Tước, luân lạc đến tình cảnh như thế này! Còn cả Nhã ca nữa___”

      Bỗng nhiên ta ngừng , nỗi tức giận vô cùng đột nhiên dịu lại, khôi phục lại tỉnh táo như thường, “Tóm lại, từ nay về sau cấm cháu những lời khiến thấy sỉ nhục như vừa rồi! Nếu , khách khí!”

      Nhã ca! Cái tên này làm Tường Vi đau lòng hồi! Nhã ca trong lời , là Nhã ca đó ư?

      Tường Vi gật đầu cái, “Được, cháu nữa. Nhưng cháu muốn gặp Tiểu Trạch, có được ?”

      được!” ta cự tuyệt ngay lập tức.

      , cháu cả người bị thương thế này còn chưa đủ để chứng minh chân thành đối với hay sao? muốn cháu làm gì cháu đều làm cả, cháu phải hy sinh chính mình cháu cũng câu oán hận, nhưng phải biết Tiểu Trạch là sinh mệnh cháu! Cháu muốn biết nó khỏi ốm chưa, cháu muốn biết giờ nó sống thế nào, cháu muốn biết hết…”

      Tường Vi kích động, mỗi lần gặp chuyện của Tiểu Trạch, đều thể tỉnh táo suy nghĩ được, đó là con , là đứa con ngậm đắng nuốt cay mà sinh ra!

      “Cháu câm ngay! Cháu vốn là thiên sát tinh, chẳng lẽ cháu biết sao, lần trước chỉ tại cháu lỗ mãng mà Tưởng Diệp mới trộm được ‘hồn vũ’ – viên kim cương quan trọng nhất, nó liền bị chú hai hung hăng phạt nặng trận. Ngay cả buổi đấu giá cũng có chuyện, cháu xem, cháu có tư cách gì điều kiện với ?”

      “… Thiên sát tinh…” Bốn chữ này vặn xoắn lòng Tường Vi lại, hốc mắt đột nhiên ướt át, đúng thế , lần đó chỉ làm liên lụy Tưởng Diệp, cả Tước cũng sống chết, thiên sát tinh, có phải luôn làm liên lụy người bên cạnh ? Cho nên chỉ nên sống mình độc?

      “Tóm lại, cho cháu năm ngày dưỡng thương, đến lúc đó có nhiệm vụ mới. tại còn xác định được Hắc Diêm Tước chết chưa, nếu ta chết rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp, nếu ta chưa chết, cũng đoán được khi ta trở lại tình huống thành ra thế nào! Dù sao cũng phải có khoản tiền lớn để nuôi đội lính, nếu quân lính cũng bị thu hồi, đến lúc đó chúng ta cũng đủ bản lĩnh báo thù cho nhà họ Thẩm, cho nên tiền bạc bây giờ đối với chúng ta là rất quan trọng, hiểu chưa?”

      ta cau mày, cục diện càng lúc càng vượt ngoài tầm khống chế, cứ như có bàn tay ở phía sau thao túng ngăn cản hành động của họ, ta thể thua được! Nếu như trả được thù này, ta có động lực sống tiếp!

      “Nhiệm vụ mới?” Tường Vi có chút bất lực, thể chịu nổi cái loại nhiệm vụ bị người khác vũ nhục như thế lần nữa, lần này may sao có người cứu , chắc lần sau có may mắn được như thế nữa , “Vẫn dùng cháu làm bia ngắm dụ Hắc Diêm Tước ra sao? , cháu bảo rồi, tác dụng đâu, ấy tới!”

      ! Cháu nghĩ tiến hành kế hoạch tới hai lần sao? Tóm lại, năm ngày sau, phái người tới báo cho cháu biết nhiệm vụ lần này, mong là cháu tỏ ta hữu dụng chút, nếu …” Con mắt kinh người của ta đảo vòng, lóe lên tia sang nguy hiểm, “Nếu cháu còn vô dụng như thế nữa, thể làm gì hơn là dùng tới Tiểu Trạch!”

      …” Tường Vi lạnh cả lòng, thần kinh căng lên, “Cho dù có bảo cháu làm gì, cháu đều hết sức phối hợp, xin đừng lấy tính mạng Tiểu Trạch ra đùa giỡn được ? Đây là điều duy nhất cháu cầu xin !”

      “Thế , cháu nên cố mà hồi phục lại, có nhiều thời gian để chờ cháu dưỡng thương đâu! Cháu có biết , ngân phiếu 20 tỷ đô la của tên kia chỉ là cái ngân phiếu khống, Hắc Diêm Tước chơi cháu vố đấy! Còn có kiên nhẫn để chơi với cháu đâu.”

      Lãnh khốc quẳng lại mấy câu này, ta ý vị thâm trường liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tường Vi, sau đó mang theo mấy tên lính đánh thuê xoay người ra khỏi phòng bệnh!

      Khí lực của Tường Vi lúc này chỉ bằng đứa trẻ, vô lực tựa vào giường bệnh, đôi mắt trống rỗng, ngay cả khi chú Hải mang theo hộp giữ ấm tiến vào cũng biết…

      “Tường Vi tiểu thư, ăn canh nào!”

      Tường Vi thở dài, nở nụ cười khổ với chú Hải, gì, lặng lẽ uống canh nóng.

      “Chú Hải, năm ngày sau cháu muốn xuất viện.” vừa ăn vừa .

      “Được. Tất cả đều nghe .”

      Tường Vi thấy được vẻ mặt khác thường chợt thoáng qua của chú Hải.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 314: Dã tâm giấu (1)

      Năm ngày sau, thương thế của Tường Vi khá lên phân nửa, nhưng hơi thở vẫn hơi suy yếu. Chú Hải đến đón ra viện, ngờ mợ Hắc và Mai Linh cũng tới.

      Này làm người ta dở khóc dở cười, kể từ khi mình lập uy, sai lính đánh thuê đánh đập Mai Linh chút, ta thu liễm ít.

      “Tường Vi tiểu thư, nghe chú Hải hôm nay xuất viện, có gì đáng ngại chứ?” Gương mặt mập mạp của mợ Hắc nặn ra nụ cười nịnh hót, ngày đó bà ta cũng thực bị dọa sợ, người đàn bà mặt mũi dữ tợn đó lại là Tường Vi!

      Mặc dù trong lòng mằng là nha đầu chết tiệt ăn cây táo rào cây sung, nhưng lại e ngại bà dọa người kia, mợ Hắc thể làm gì hơn là tiếp tục nhẫn, rồi có ngày bà ta giết chết đóa tường vi độc hại này!

      Mặc dù sắc mặt Mai Linh có hơi cứng ngắc, ngày đó khuôn mặt ta co rút đau đớn vẫn còn lưu lại vết bầm mắt, nhưng ta vẫn phải im hơi lặng tiếng, đúng như mợ mình , với thế cục tại, thể đắc tội con nha đầu chết tiệt này!

      “Đúng thế, Tường Vi, thương thế của vừa mới khá lên, vội vã xuất viện làm gì? Cứ ở thêm mấy ngày nữa !” Tốt nhất là nằm luôn cả đời! Mai Linh nguyền rủa trong lòng.

      , mợ Hắc, Mai Linh, cảm ơn ý tốt của các người, mình chú Hải đưa tôi về là được, nếu các người có việc bận cứ về trước .” Tường Vi vừa dọn dẹp hành lý đơn giản vừa nhàn nhạt .

      “…Này, quan trọng, quan trọng, dù sao gần đây cũng có chuyện gì cần làm cả, chỉ có điều Mai Linh gặp rắc rối rồi…” Mợ Hắc muốn lại thôi, liếc nhìn Mai Linh, đối lấy cái trợn mắt của ta.

      Tường Vi thấy màn này, nhưng gì, chuyện của Mai Linh muốn xen vào nữa, những năm gần đây, áy náy mà muốn trả nợ cho Mai Linh vì cái chết của bác Hắc, cũng trả đủ rồi!

      Giờ chỉ quan tâm đến Tiểu Trạch, tất cả những cái khác, đều muốn quản nữa, cũng chẳng có sức đâu mà quản!

      “Chú Hải, cháu thu dọn xong rồi, mình thôi.” Tường Vi lạnh nhạt , thèm để ý đến mợ Hắc, thẳng ra khỏi phòng bệnh.

      “Đợi …! Tường Vi tiểu thư!” Mợ Hắc đuổi theo phía sau, lôi kéo tay Mai Linh, chân tập tễnh nện từng bước chân, thở hồng hộc gọi Tường Vi từ phía sau, “Tường Vi tiểu thư, xin nhất định phải cứu Mai Linh!”

      Tường Vi nhăn mày, nhưng dừng chân, lòng hơi động, cứu Mai Linh? A, có tài đức gì?

      “Tường Vi tiểu thư, mặc kệ có tin hay , lần này Mai Linh chết chắc! Tường Vi tiểu thư cũng biết đấy, khuôn mặt Mai Linh giờ thể gặp người khác được, nhưng bên sắp xếp buổi biểu diễn vô cùng quan trọng, nếu nó thể tham gia, chén cơm cũng mất! Tường Vi tiểu thư…”

      Mợ Hắc lôi kéo Mai Linh vội vã theo sau Tường Vi, hổn hển .

      Tường Vi đột nhiên dừng chân, xoay người, hít sâu hơi, “ với tôi chuyện này để làm gì?”

      phải vậy, bởi vì công ty sắp xếp xong xuôi cả, nhất định phải do Mai Linh đảm nhiệm, những cái khác sợ, nhưng khuôn mặt nó bây giờ thể gặp người được, sợ là nghiệp người mẫu của nó bị hủy mất! Tôi biết Tường Vi tiểu thư từng làm nghề này, dù sao cũng có kinh nghiệm, với lại trình diễn cũng rất thành công, phải sao? Cho nên có thể giúp Mai Linh chút ?”

      Mợ Hắc thành khẩn , mắt cũng nháy, đến cả chú Hải cũng cảm nhận được tâm trang nóng vội của bà ta.

      Nhưng mà, Tường Vi thở dài hơi, “Mợ Hắc, vết thương của tôi còn phải dán thuốc, miệng vết thương người vừa mới kết vảy, tôi nghĩ hình dạng như quỷ dữ tại của tôi thể thi trình diễn thay Mai Linh được đâu!”

      ! có thể!” Mai Linh chợt xông tới, khó có được thái độ ôn hòa nắm lấy tay Tường Vi, cứ như hai người là bạn bè tốt cả mấy trăm năm nay vậy, ánh mắt ta vô cùng nghiêm túc, “ có thể làm được, Tường Vi, xin hãy tha thứ cho những hành động vô lý mà tôi từng làm, lần biểu diễn này vô cùng quan trọng đối với tôi, bà chủ nếu như tôi tìm được người thế thân, tôi phải cuốn gói… Tường Vi, biết đấy, từ lúc tôi mười mấy tuổi, mơ ước được lên sàn chữ T (sàn biểu diễn người mẫu), nếu như chuyện lần này hủy mất giấc mộng của tôi, tôi sống bằng chết mất!”

      Tường Vi nhìn khuôn mặt con lai tinh xảo của Mai Linh, sao có thể quên, Mai Linh vẫn mơ ước trở thành người mẫu danh tiếng, nếu ta cũng đâu có phẫu thuật gương mặt đến mức khác hẳn trước đây?

      Nhưng, “Mai Linh, xin lỗi cơ mà tôi chẳng có cách nào giúp đâu! Tôi trình diễn chuyên nghiệp, chuyện năm năm trước chỉ là ngoài ý muốn thôi! Với lại tôi thương thế đầy mình, chỉ gây trở ngại thêm cho thôi!”

      , đâu! Tường Vi, lần trình diễn này, là trình diễn bộ sưu tập quần áo thu đông châu Âu, vết thương người thành vấn đề. Tôi thể tìm được ai thay mình cả, công ty lúc lắm việc, ai cũng phải lo việc của mình, trừ ra tôi nghĩ ra ai có thể giúp tôi nữa!” Mai Linh nắm chặt tay Tường Vi, đến nước mắt cũng muốn trảo ra.

      Tường Vi hơi kinh ngạc, rất ít khi thấy Mai Linh cầu xin ai, bởi vì từ trước tới giờ ta luôn có bộ dáng kiêu ngạo khinh người!

      “Hay là… tìm Mỹ Nhi …” Lúc này, chỉ nghĩ ra ta thôi!

      “Mỹ Nhi cũng có buổi trình diễn của mình rồi, tôi đủ bãn lĩnh mời được ta! Tường Vi, vì bác trai mất mà giúp tôi lần này được ? Cầu xin đấy!” Mai Linh thấy Tường Vi vẫn lưỡng lự, đành phải lôi bác Hắc ra.

      Đúng vậy! Mai Linh rất thông minh! Tường Vi có cách nào vượt qua khúc mắc về chuyện bác Hắc!

      Mợ Hắc thấy vẻ mặt Tường Vi có biến chuyển, vội vàng chen vào, “Đúng, Tường Vi tiểu thư, giờ tiên sinh sống chết chưa biết, bà lão như tôi có chỗ dựa, ông lão qua đời sớm, chỉ còn mỗi đứa cháu Mai Linh này hiếu thuận với tôi, nếu như cả nó cũng phải uống gió tây bắc, nửa đời sau của tôi chỉ có thể ôm bài vị của ông ấy mất.”

      Hít sâu hơi, Tường Vi liếc nhìn chú Hải là chưa hiểu gì cả, rồi đảo mắt nhìn Mai Linh và mợ Hắc khóc, bọn họ hết lần này đến lần khác nhắc nhở, năm đó bác Hắc may dẫm lên quả táo sơ ý làm rơi mà chết, dù cho đó là tai nạn, nhưng sơ ý của gián tiếp làm bác Hắc gặp chuyện may, nên áy náy bao năm qua….
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 315: Dã tâm giấu (2)

      màn của năm đó bỗng xuất trong đầu Tường Vi, thần sắc hoảng hốt trong chốc lát, giống như quay trở lại năm mười tuổi, giúp chú Lực Minh đưa hoa quả, đường bắt gặp hình ảnh Tước thân mật với Tư Kỳ, ánh mắt đó đáng sợ, lại còn bị bác Hắc phát , ông liền khiển trách , giỏ trái cây cầm hốt hoảng rơi xuống, trái cây lăn lóc khắp mặt đất, còn chưa kịp nhặt hết lên bị sắc mặt trầm của bác Hắc dọa sợ tới hoảng hốt bỏ chạy.

      Sau này mới biết, bác Hắc do dẫm lên trái cây vô ý làm rơi mà bị ngã, bất hạnh bỏ mình!

      Trong mắt dường như có lệ, ra vẫn canh cánh chuyện này trong lòng biết bao nhiêu năm qua, mình là thiên sát tinh, có lẽ là đúng….

      Mặc dù hôm nay vô cùng muốn thừa nhận, nhưng luôn thấy áy náy mười mấy năm qua, nay Mai Linh và mợ Hắc cầu xin , nghĩ đến bác Hắc ___ Đúng vậy, Tường Vi còn nợ bọn họ, phải sao?

      Cười khổ tiếng, thở dài khẽ, Tường Vi hít hơi, “Tôi bị thương thế này, các người vẫn cho là tôi có thể trình diễn được sao?”

      “Lần này là trang phục mùa đông, tất nhiên là có thể chứ, chỉ cần khuôn mặt có vấn đề là được!” Mai Linh khẳng định, còn lên giọng nhấn mạnh!

      “Đúng thế! Tường Vi tiểu thư, năm năm trước từng là người mẫu đứng đầu, cho nên chỉ có mới có thể thay Mai Linh hoàn thành nhiệm vụ lần này thành công! Mợ Hắc ở bên vội vàng phụ họa.

      Chú Hải nhìn Tường Vi, đành lòng mà : “Mợ Hắc, Tường Vi tiểu thư còn chưa khỏi hẳn, các người để yên cho ấy dưỡng thương !”

      “Chú Hải, chú có thể thấy chết mà cứu sao?” Mai Linh cất giọng trách cứ, ngay sau đó tỏ vẻ mặt ảm đạm với Tường Vi, vết thâm mặt Mai Linh lộ quá , nếu chỉ đơn giản là bị ứ đọng máu còn có thể dùng phấn lót che , nhưng bọn lính đánh thuê kia dùng sức đến nỗi gây rách da, từng vệt máu in ràng khuôn mặt, dùng phấn lót cũng thể che được.

      Tường Vi đành lòng, cho dù vẫn biết Mai Linh và mợ Hắc có làm ít chuyện sau lưng mà biết, nhưng vì áy náy với bác Hắc, cách nào cự tuyệt lời cầu xin như vậy, với lại, cũng đâu phải là giết người phóng hỏa, chỉ là thay ta tham dự buổi trình diễn mà thôi!

      “Nhưng thương thế của Tường Vi tiểu thư còn chưa khỏi hẳn…” Chú Hải sợ Tường Vi chịu nổi, hơn nữa vẻ mặt ỷ thế hiếp người của Mai Linh và mợ Hắc ông từng thấy ít lần, ông thấy Tường Vi làm vậy chẳng đáng.

      “Chú Hải, sao đâu.” Tường Vi cho chú Hải ánh mắt, rồi gật đầu cái với Mail Linh, “Nể mặt bác Hắc, tôi chỉ giúp lần, Mai Linh, cho dù như thế nào, bao nhiêu năm nay tôi trả cho bấy nhiêu coi như đủ.”

      Mai Linh vui vẻ ra mặt, gật đầu ngừng, “Tôi hiểu, cảm ơn , Tường Vi, cảm ơn !”

      Mai Linh và mợ Hắc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa tía sáng thực được ý đồ.

      Nhà lớn nhà họ Hắc.

      Tường Vi ngồi xe chú Hải, về thẳng nhà họ Hắc, mấy ngày ở đây, tuyết trắng tan hết, tòa thành màu đen đứng sừng sững trong gió rét lạnh lẽo, độc mà lãnh ngạo.

      Nhưng, chủ nhân của nó vẫn chưa về.

      nhìn tòa thành màu đen phía xa xa bên ngoài xe, trong lòng buồn khổ, mộng cảnh đêm ấy rất chân , từng nghĩ Tước đến, cuồng dã mà dịu dàng liếm hôn, bá đạo cho phép kháng cự đòi lấy, làm tim đập thình thịch, tiếng thở dốc, tiếng tim đập mạnh mẽ, đều chân như thế, làm trào nước mắt mấy lần___

      Vậy mà tỉnh lại, biến mất chẳng thấy đâu.

      Cuối cùng làm cho Tường Vi trở về chỗ cũ, đó là mộng cảnh hay là ?

      Khiến mấy đêm sau đều khó ngủ, cứ như chỉ cần mở mắt ra, tấm lưng ấm áp ấy xuất , nhưng đợi tới hơn nửa đêm, chịu nổi mà thiếp , vẫn đợi được nụ hôn quen thuộc ấy….

      Trong lòng mất mát, cho đến khi mình chạy đến chất vấn, chợt có dự cảm đây chưa phải kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu___

      Nơi đáy lòng vẫn tin, Tước chết, nhưng tại sao trở lại? quên sao? Hay mình tìm kiếm hạnh phúc?

      Cũng đúng thôi, hằng ngày đối mặt với thù hận rất khổ sở, nhất là suốt ngày phải nhìn mặt - người phụ nữ họ Thẩm, nghĩ chắc cũng chẳng chịu nổi, luôn làm những chuyện gây thương tổn cho người bên cạnh, điều này làm đau lòng, cũng oán hận.

      “Tường Vi tiểu thư, đến rồi!”

      Giọng ôn hòa của chú Hải vang lên, mới cắt đứt vẻ ưu sầu của Tường Vi.

      “Cuối cùng cũng đến! Tường Vi tiểu thư, mợ Hắc sai người làm chuẩn bị chậu than và lá bưởi, để cho xua đuổi xui xẻo” Mợ Hắc nhếch miệng cười, .

      Mợ Hắc, số mệnh Tường Vi tiểu thư đâu có đen đủi gì, sao phải bước qua chậu than?”

      Chú Hải thở dài rồi lắc đầu, lái xe vào biệt thự.

      “Cần chứ, cần chứ, chú Hải, Tường Vi tự dưng lại bị thương, đương nhiên là vận khí đủ tốt! Nhất định phải bước qua chậu than và tắm lá bưởi! Tường Vi, cháu có đúng ?” Mai Linh vội vàng mở miệng giúp.

      Tường Vi mỉm cười lắc đầu, “ cần đâu, cảm ơn ý tốt của mợ Hắc. Chú Hải, chú lái đến chỗ đầu đường phía trước giúp cháu, cháu muốn xem qua nhà gỗ chút.”

      “Được.” Chú Hải làm theo.

      Khi xe dừng trước đầu đường, tay phải Tường Vi mở cửa xe, cẩn thận xuống, lúc này Mai Linh yên tâm bèn nhô đầu ra, “Tường Vi, tối mai là phải trình diễn rồi, tối nay tôi đến chỗ , để luyện tập lại sân khấu, được ?”

      Tường Vi quay đầu lại, hơi kinh ngạc, “Tối mai? Sao nhanh vậy?”

      “ … Ừ, xin lỗi nhá, là vì quá gấp nên tôi nghĩ ra cách nào khác cả…” Mai Linh tỏ vẻ khó xử hé miệng cười cười, “Tường Vi đổi ý đấy chứ?”

      Mai Linh vẫn hơi bất an, tối mai quả cực kỳ quan trọng, cho nên cho dù thế nào ta cũng muốn để Tường Vi thay thế ta.

      .” Tường Vi giọng , gật đầu cái, sau đó mình tới vườn tường vi.

      Vì bão tuyết, vườn tường vi đổ nát cả, cành hoa khô héo rũ rượi, nằm bẹp mặt đất. Khung cảnh này cực kỳ giống với vườn tường vi trước đây.

      Tường Vi cúi đầu thở dài, chỗ này từng là nơi lớn lên, cho dù hàng năm luôn là cảnh tượng tan hoang, nhưng vẫn từ bỏ ý định giúp vườn tường vi này nở hoa, khi đó đơn thuần và cố chấp, chỉ nghĩ rằng chúng nở hoa chỉ vì chưa được sắp xếp phù hợp. Sau này mới biết, đó là do Tước thích cảnh có biển hoa nở, cả vườn tường vy này tan hoang chỉ vì hỉ nộ ái ố của .

      Năm năm sau đó, lần nữa trở lại, lại thấy cảnh hoa nở thành biển, cảm động nghĩ, có lẽ thay đổi, còn cố chấp như vậy nữa, tuy rằng vẫn hận y như cũ, nhưng Tường Vi cảm thấy được an ủi rất nhiều vì cái suy nghĩ có lẽ tha thứ .

      biết từ lúc nào, khóe mắt chảy ra giọt lệ ấm áp, gặp bầu khí lạnh lẽo liền đóng băng.

      ra rơi lệ rồi, biết sao, từ sau khi xe của Tước nổ tung, lần nào mình ngắm nhìn vườn tường vi này cũng yên lặng rơi lệ.

      Thẩm Tường Vi ơi là Thẩm Tường Vi, mày lại biến thành kẻ yếu đuối mít ướt rồi nhỉ?

      thầm cười mình, cất bước tới nhà kính___

      “Nhanh dọn dẹp cho xong chỗ này , chỉ còn tý nữa là xong rồi!”

      Đột nhiên chất giọng nữ hấp dẫn chú ý của Tường Vi, chăm chú nhìn lên, là người giúp việc tập trung xử lý nhà kính giúp .

      Người giúp việc cũng thấy Tường Vi, kinh ngạc kêu lên: “Tường Vi tiểu thư, cuối cùng cũng trở lại rồi!”

      “Ừ… chỗ này sao rồ?” Tường Vi vội vàng vào nhà kính, nhìn vòng, mới thấy tường vi lúc trước trồng xuống đất đều bị nhổ hết lên, tất cả đều tán loạn, cây hoa nghiêng trái ngả phải lẫn lộn trong đất bùn, tất cả đều lộn xộn!

      Trong lòng Tường Vi sợ hãi, kêu lên: “Trời ơi! Là ai làm? Tôi mới có vài ngày, sao lại thành thế này?”

      xin lỗi Tường Vi tiểu thư… tôi cũng nhìn kỹ! Tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, sáng nay vừa ngủ dậy thấy toàn bộ chỗ này bị cày xới lên!” Người giúp việc ngừng xin lỗi, “Tường Vi tiểu thư, xin lỗi , tâm huyết hai tháng nay e là uổng phí cả rồi!”

      Có nỗi đau như ngực vỡ ra! Sắc mặt Tường Vi đột nhiên tái , “Có biết ai làm ?”

      Trong đầu thoáng qua hình ảnh Mai Linh từng tới thủy tinh các quấy rối, rồi lại dám khẳng định có phải ta !

      “Tôi cũng lắm, chắc là ra tay lúc nửa đêm.” Người giúp việc lắc đầu cái, vẻ mặt nghi ngờ.

      Tường Vi nghĩ ra lý do, vột vàng hỏi, “Là Mai Linh làm? Mấy ngày tôi ở đây, có người nào đáng nghi ?”

      “Đúng thế, trừ Mai Linh ra nghĩ ra còn có ai ưa nhà kính!” Người giúp việc chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu.

      Tường Vi hít sâu hơi, gì, xoay người chạy nhanh về phía nhà chính!

      Chẳng quan tâm giữa ngày đông giá rét, vết thương còn chưa khỏi hẳn, cắn chặt răng, trong lòng ngùn ngụt!

      Sao Mai Linh lại làm như vậy! Uổng chô còn giúp ta trình diễn!

      ta nên phá nhà kính! Mai Linh nên làm như vậy!

      Tường Vi nắm chặt quả đấm, nhà kính là nơi hy vọng, chờ đợi Tước trở về! Mai Linh nên phá hủy hy vọng của !

      “Thím, thím xem con nha đầu đáng chết Tường Vi kia tối mai có chịu ?” Mai Linh ngồi ghế sa – lon nhàn nhã ăn quýt.

      chứ! Gì khác chưa nhưng nha đầu này rất dễ mềm lòng! Chúng ta cầu xin như vậy, ta đồng ý mới lạ.” Mợ Hắc gật đầu cái, cầm múi quýt Mai Linh đưa cho thả vào miệng.

      “ Vậy cháu yên tâm.”

      Mợ Hắc vẫn nhăn mày, “Lo cái gì? phải cháu Mỹ Nhi kia gần đây tranh giành với cháu sao?”

      “Xì! Kẻ đê tiện đó, cậy mình trắng trắng mềm mềm, tưởng mình được ưa chuộng lắm đấy! Lúc đầu bám Hắc Diêm Tước chặt, giờ ta chết rồi, cũng chưa thấy ta chảy giọt nước mắt nào! Ngược lại, ta suốt ngày nhong nhong trong giới thượng lưu, y như con điếm biết thỏa mãn…”

      Mai Linh còn chưa dứt lời, bị tiếng quát to từ cửa cắt đứt ___

      “Mai Linh! Có phải hủy hoại nhà kính ?”

      Tường Vi tức giận đùng đùng xông vào nhà chính, tính luôn dễ chịu, nhưng cũng nhịn được mà to tiếng.

      Mai Linh bị dọa hết hồn, quay đầu lại, thấy Tường Vi tức đỏ bừng cả mặt, hếch lỗ mũi về phía ta quát giận.

      “Nhà kính cái gì?” Mai Linh hiểu gì.

      còn giả bộ! Nhà kính bị phá tan hoang cả! Tôi dành hai tháng khổ cực mới ươm được chừng ấy cây tường vi non, tất cả đều bị phá rồi!” Tường Vi lửa giận phừng phừng, chuyện khác thèm so đo với ta, nhưng lần này, dễ dàng bỏ qua! Nhà kính là niềm hy vọng chở Tước trở về của !

      Hôm nay hy vọng mất, có phải Tước trở về?

      Cái ý nghĩ này làm khủng hoảng, làm đau đớn, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Mai Linh quá đáng kia?

      “Đợi … Sao tôi chẳng hiểu gì cả? Phá hủy nhà kính cái gì cơ? Xin , tôi làm gì rảnh rỗi đến mức đó, tôi lo chuyện của mình còn chưa xong!” Mai Linh bị Tường Vi quát tháo hơi sững sờ ra, nhăn lông mày .

      “Đúng thế, Tường Vi tiểu thư, nha đầu Mai Linh này tôi biết chứ, có phải nhầm lẫn gì rồi ?” Mợ Hắc vội vàng khuyên can, vất vả lắm mới thuyết phục Tường Vi trình diễn thay Mai Linh, trong lúc mấu chốt như thế này thể cho phép phát sinh bất cứ chuyện gì!

      “Trừ ra, còn ai ngứa mắt với nhà kính nữa? Thiệt thòi tôi còn đồng ý giúp , Mai Linh làm tôi quá thất vọng!” Tường Vi tin lời Mai Linh.

      phải tôi làm! muốn tôi chứng minh thế nào? Tường Vi, mỗi chuyện mỗi khác, đừng có mà đổ hết mọi thứ lên đầu tôi có được ?” Mai Linh vừa nghe Tường Vi muốn đổi ý, vội vàng gắt, “Thế muốn tôi phài làm sao mới chịu tin là tôi làm chuyện đó? Tôi hề đụng chạm gì vào nhà kính của ! Có phải muốn tôi dập đầu mới chịu tin?”
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 316: Dã tâm giấu (3)

      Mai Linh vừa dứt lời, liền đứng lên khỏi sa - lon, tới trước mặt Tường Vi, bịch tiếng quỳ xuống!

      Tường Vi sững sờ, ngờ ta lại dùng cách này…

      Bịch bịch bịch! Mỗi tiếng vang lên là lần Mai Linh dập đầu xuống sàn nhà, Mai Linh là người đàn bà cương liệt, bao giờ để mình phải chịu ấm ức! Với tính cách ta ta dám động vào Tường Vi thứ nhất là vì người dữ tợn kia, thứ hai là muốn chuyện tối mai bị hỏng mất, cho nên thể làm gì khác là ra hạ sách này! Cái trán dập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang bịch bịch, ta thề, rồi ta trả lại cái nhục này rất nhanh!

      “Tường Vi tiểu thư, hãy tin Mai Linh , nếu là do nó làm, nó tội gì tự uất ức mình chứ!” Mợ Hắc thấy cảnh này cũng kinh hồn bạt vía, bà ta tin rằng chuyện này phải do Mai Linh làm.

      “…” Tường Vi cũng bị Mai Linh làm cho giật mình! “Mai Linh… … đứng lên !”

      Dù Mai Linh có làm , cũng muốn thấy máu ta văng khắp nơi, phải là người tàn nhẫn như thế.

      chịu tin tôi rồi ư? Tường Vi, mấy ngày qua tôi bận chăm lo khuôn mặt bị thương, làm gì có thời gian đến nhà kính!” Mai Linh vừa dập đầu, khóe mắt vừa rưng rưng, nhưng ánh mắt ta vô cùng sắc nhọn, xem ra mầm mống thù hận chôn giấu rất sâu!

      “Tường Vi tiểu thư, xin hãy tin Mai Linh!” Mợ Hắc cầu khẩn.

      Tường Vi hít sâu hơi, nhìn kỹ bọn họ, vẻ mặt họ giống như dối. Vậy là ai phá nhà kính? Phá hủy hy vọng của ?

      Chợt trong đầu thoáng qua gương mặt điên cuồng!

      Trong lòng khẽ động, là sao?

      Nếu , trừ Mai Linh ra nghĩ được ai khác nữa…

      Nếu là thế , vậy có phải sắp trở về ? Nhưng nếu thế , vậy tại sao phải phá hủy hy vọng của ?

      đời này, chỉ có bao giờ muốn nhìn thấy hoa tường vi nở trong nhà kính, còn có ai muốn bất kể kẻ nào tự tiện ra vào nhà kính sao?

      Tâm tư Tường Vi nổi sóng, là sao?

      Trong lòng có quá nhiều nghi ngờ, đau đớn chút, thậm chí là kích động, sao?

      Nhà kính tan tành lần nữa, có phải nghĩa là sắp trở lại ? Bởi vì mãi mãi nhớ , đen tối, xấu xa mới là thế giới sinh tồn!

      Nhưng lại có rất nhiều điều xác định được, thậm chí dám chắc, sợ tất cả chỉ là do mình ảo tưởng….

      Bờ vai Tường Vi sụp xuống trong nháy mắt, giống như kẻ mất hồn xoay người che ngực rời , phía sau là tiếng mợ Hắc và Mai Linh ngừng chứng minh trong sạch.

      Đêm ấy, Tường Vi ở trong nhà gỗ , mình trằn trọc, nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo mà trong trẻo bên ngoài cửa sổ, nhớ lại những ngày khi còn ở trong vườn tường vi, dần dần chìm vào mộng…

      Trong mộng, thấy khuôn mặt mẹ khóc thầm, thấy khuôn mặt cha giận dữ, thấy khuôn mặt đáng sợ của , thấy khuôn mặt mìm cười của Nhã ca… Dần dần, thấy khuôn mặt , vẫn lạnh lẽo, trầm, điên cuồng….

      Chợt thấy nhếch miệng lên nở nụ cười tà lạnh, sau đó chậm rãi moi khăn tay, nhàng lau sạch khóe miệng, khi khăn tay lộ ra, kinh sợ thấy đó có vết máu tươi!

      “A__” Tường Vi sợ hết hồn, đột nhiên giật mình tỉnh giấc!

      Bỗng chốc, vết máu đột ngột xuất trước mắt ! Tường Vi liên tục sợ hãi! Dưới ánh trăng, nhìn hình người ngồi mép giường mình, “Mai Linh!”

      Tường Vi vội vàng mở công tắc đèn. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt loang lổ máu của Mai Linh, rất là ghê người!

      “Đánh thức sao?” Mai Linh hỏi bình thản, vết thương cũ mặt còn chưa khỏi, lại thêm vết thương do dập đầu, khuôn mặt trái xoan mỹ lệ sưng lên, khiến Tường Vi nhìn mà đành lòng. Mai Linh để ý nhất chính là vẻ bề ngoài, mà nay, vì chứng minh trong sạch, tiếc dùng phương thức quyết liệt này.

      muộn thế này, sao vẫn còn ở đây?” Tường Vi chậm rãi ngồi dậy, nhăn mày hỏi.

      “Tường Vi, nhà kính phải do tôi phá, tôi thề với trời!” Mai Linh kiên trì , “Tôi sợ vì chuyện này mà hiểu lầm tôi, tối mai trình diễn thay tôi nữa!”

      phải cũng chuyện nào ra chuyện đấy ư? Với lại tôi chắc tôi có giúp được ?” Tường Vi thở dài.

      “Tường Vi, tôi biết là người tốt!” Mai Linh mở cờ trong bụng, vội vàng lôi Tường Vi dậy, “Nào, nhân lúc bây giờ có chút thời gian, chúng ta luyện vài bước , tôi sợ lâu như vậy trình diễn, lụt nghề mất rồi.”

      “Bây giờ?” Tường Vi bất đắc dĩ, “ hơn nửa đêm rồi đấy!”

      “Ngày mai tôi phải sang bên kia sớm để sắp xếp, bảy giờ tối, tôi cho lái xe tới đón .” Mai Linh , trong mắt thoáng qua tia ngoan.

      “Ừ, vậy cũng được.”

      Khẽ gật đầu, Tường Vi thể làm gì hơn là rời giường, đến bên Mai Linh nghiêm túc tập tành.

      Bảy giờ tối thứ hai.

      Do buổi tối đông rất lạnh, Tường Vi bọc mình thành cái bánh chưng, ngồi xe chú Hải, thẳng tới địa điểm Mai Linh chỉ định.

      Trước khi xuống xe, chú Hải vẫn yên tâm, bèn dặn, “Tường Vi tiểu thư, tám giờ chú tới đón cháu nhá?”
      “Hi, thôi cần đâu ạ, cháu cũng biết lúc nào mới xong, chú yên tâm, tự cháu về được mà.” Tường Vi cười dịu dàng, sắc mặt vẫn hơi tái, dù sao gió lạnh thấu xương, hơn nữa chưa hồi phục hẳn.

      Chú Hải nhíu chặt lông mày, thể làm gì khác là gật đầu, “Vậy cháu nhanh vào , bên ngoài lạnh lắm!”

      Tường Vi gật đầu, ôm cơ thể lạnh lẽo, nhanh chóng vào.

      Chú Hải nhìn bóng lưng đơn bạc của , chau mày, ở trong xe suy nghĩ hồi, cuối cùng nhấc điện thoại bấm dãy số….
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :