1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 307: Người mua thần bí 2

      “Ngừng! Phạm pháp? mày phải chịu khổ vì cái mớ luật pháp chó má này đấy! Luật pháp chỉ là thứ vô dụng với mày thôi! Tóm lại, cháu tạm dừng tay, tất cả an bài! Còn nữa, phát tung tích Hắc Diêm Tước ở trường, cháu , Tiểu Trạch có phải con ?”

      Cả người Tường Vi run lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”

      “Tốt thôi, cháu thế cũng biết đáp án rồi!”

      Trong lòng căng thẳng, vội vàng phủ nhận: “! phải đâu, Tiểu Trạch phải con ấy!”

      “Cháu lừa được đâu, hình thức Tiểu Trạch giống ta như vậy, nghi ngờ gì bọn họ chính là cha con! Cháu vừa thế, càng khẳng định suy đoán của mình! Cũng tốt, trong tay chúng ta có thêm quân cờ vua rồi!”

      , Tiểu Trạch cũng là hậu duệ nhà họ Thẩm mà! …” Tại sao tàn nhẫn vậy! Mấy chữ này Tường Vi nhịn xuống, thể nào ra với mình được.

      “Cháu im , đó là con hoang nhà họ Hắc! Nếu phải thấy cháu đáng thương lại giúp bọn ta làm việc, sớm muốn giết luôn cái đứa con hoang ấy ! Tóm lại, cháu nên ngoan ngoãn nghe lời, dù sao nếu rơi vào bước đường cùng, cũng chẳng muốn giết chóc máu mủ của Thẩm gia!”

      Lời ta vừa dứt, người dẫn chương trình gõ búa___

      “50 triệu! Người mua kia thắng!”

      Nghỉ thời gian ngắn, món đồ thứ hai được trình diện đài.

      “Tiếp đây, là cuộc đấu giá món đồ thứ hai Thẩm thị thế chấp, mọi người có thể thấy, trước mặt tôi đây hộp thủy tinh trong suốt, là bình gốm phúc thọ hai tai có từ đời Càn Long nhà Thanh, trải qua giám định, xác nhận đây là món hàng giả cực kỳ tinh vi, có giấu bí , giá khởi điểm vẫn là đồng!”

      Người dẫn chương trình vừa dứt lời, toàn trường liền xôn xao. Nghe món đồ giả cổ này khiến rất nhiều nhà thẩm định ngày đó nhầm lẫn, mà người xưa giấu thứ bí gì trong đó gần như có ai biết, nhưng thể phủ nhận, cho dù là đồ dỏm, nhất định cũng có giá trị liên thành!

      trăm vạn!” (tức 1 triệu)

      “1,5 triệu!”

      Tiếng trả giá liên tiếp cất lên, Tường Vi đứng hàng cuối sững sờ nhìn chiếc bình. Là bình phúc thọ hai tai, miệng bằng, cổ mảnh, bụng lớn, có hai tai, hoa văn cổ tách rời với phần bụng, hình vẽ chính của nó là mặt hoa, bụng có điểm hình con dơi và hồ lô, biểu đạt ý nghĩa phúc thọ song toàn…. Cái bình hoa này, quen lắm, nghĩ ra rồi___

      từng nhìn thấy cái bình này trong thư phòng Hắc Diêm Tước! Nó từng trông rất bắt mắt giá sách của , lúc đó chỉ nghĩ nó là tác phẩm nghệ thuật bình thường! Giời ạ! Thế mà chẳng hề hay biết cái bình hoa này là đồ nhà họ Thẩm!

      Chợt có cảm giác như bóp cổ tay (tớ cũng hiểu chỗ này), chưa bao giờ giấu chúng , chỉ trách nhận ra chúng mà thôi!

      “20 triệu!” có người trả 20 triệu!

      Tường Vi chờ mình ra lệnh, nhưng chưa đợi ta gì, Tường Vi nhịn được mà giơ loạn bảng số lên___

      “25 triệu!”

      Bảng số vừa hạ, người lúc nãy mới mua được nhà tổ Thẩm gia lần nữa giơ bảng: “50 triệu!”

      Cả hội trường lần nữa kinh ngạc!
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 308:

      ", ở đâu? Làm sao bây giờ?" Tường Vi giọng hỏi, trong lòng hơi nôn nóng, dù sao đây là đồ của nhà họ Thẩm, huống chi từng nhìn thấy trong thư phòng của Tước, hiển nhiên ngờ bình hoa lỗi thời này được người ngoài mua.

      lúc sau, giọng của truyền đến: "Tường Vi, con nghe đây, bây giờ cái gì cũng cần làm, tóm lại ba bảo vật chúng ta cầm cố là tình thế bắt buộc! Còn nữa, lát nữa sau khi chấm dứt buổi đấu gia ba vật phẩm, trước tiên con phải xông lên khán đài! Nhớ kỹ, cái gì cũng cần làm, lên khán đài, có sắp xếp!"

      "Con lên khán đài?" Tường Vi hơi khó tin, lại dám di chuyển.

      "Phải! đừng nghi ngờ lời .... ....Nghe lời , biết ?" Giọng của của bà ở đầu dây bên kia điện thoại rất nghiêm túc.

      "A...... biết." Tường Vo gật gật đầu, yên lòng nhìn chuyên gia đấu giá đưa hình ảnh của vật phẩm số ba.

      Trong lòng thầm nghĩ, bảo là con mồi dụ Tước ra, vậy có thuận lợi ? Bây giờ dám chắc, rồi lại vô cùng lo lắng.

      "Được, bây giờ chỉ còn món đồ thế chấp thứ ba. Hai món đồ trước, đều được người mua với giá năm trăm ngàn, biết món đồ cuối cùng này, có thể đấu giá với số tiền bao nhiêu đây?" Chuyên gia đấu giá bấm vào cái nút, sau đó cầm lấy món đồ thức ba trong tay nhân viên đưa đến: "Các vị khách quý, bây giờ, tôi cho mọi người nhìn thấy món đồ cuối cùng của đêm nay - bức tranh quý giá."

      Sau khi chuyên gia đấu giá mở bức tranh trong tay ra, toàn trường đềm im lặng, sau đó bắt đầu có tiếng bàn tán.

      Tường Vi cũng dám tin vào hai mắt mình, bức tranh này, hoàn toàn nhìn ra cuối cùng đây là bức tranh gì! Ở giữa đều là màu sáng tượng trưng, có cách nào phân biệt được ở giữa bức vẽ đó cuối cùng là hình gì, nhíu chặt chân mày, và chú hai đều muốn cướp lại ba vật phẩm này, vậy trong ba vật phẩm này cuối cùng chứa đựng bí mật gì?

      "Giống như trước, giá khởi điểm là nhân dân tệ!"

      Tất nhiên lần này có quá nhiều bất ngờ, tuy rằng giá khởi điểm cực thấp, nhưng vừa rồi vị khách kia đồng ý bỏ ra giá năm trăm nghìn, thể tưởng tượng được. Lần này, có rất nhiều người mua hiểu ý bên trong bức họa, vì vậy ai dám ra giá.

      Sau loạt tiếng bàn tán, người mua hai món đồ trước lại giơ thẻ lên lần nữa.

      "Năm trăm ngàn."

      Lập tức khí nổi lên xung quanh, những người đấu giá ở đây đều dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía người đấu giá kia, lần đầu tiên căn nhà của tổ tiên nhà họ Thẩm được đấu giá với giá hơn ba trăm ngàn cũng đủ thể tưởng tượng được rồi, lần thứ hai, cái bình hoa cổ, đáng tiếc là đồ dỏm, cũng được dùng giá năm trăm ngàn cướp đoạt, lần thứ ba, bức tranh thoạt nhìn thấy được trừu tượng, thậm chí cũng phải xuất xứ từ bậc thầy, đến cùng biết có đáng tiền hay , người mua kia cũng dùng năm trăm nghìn để giành được.

      Chuyên giá đấu giá hớn hở cầm lấy chùy: "Còn ai ra giá cao hơn năm trăm nhìn ?"

      Toàn trường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to hai mắt, hoặc là nở nụ cười nhạo, người đó đúng là điên rồi! Dùng triệu năm trăm nghìn mua ba vật phẩm giống như truyền thuyết vậy!

      Tường Vi cũng tin nhìn người mua kia, người này chắc chắn phải của nhà họ Thẩm phái tới, sao lại nguyện ý ra giá tiền cao như thế, mua vật phẩm nhìn đáng giá chứ?

      Ngay lúc Trường Vi trố mắt, chuyên gia đấu giá gõ búa màu bạc: "Chúc mừng vị khách quý của đêm nay dùng triệu năm trăm nghìn mua ba vật phẩm thế chấp của nhà họ Thẩm! Ba vật phẩm này, được giao người sở hữu nó!"

      Theo tính toán, người mua dưới khán đài vỗ tay tượng trưng, từ chối cho ý kiến đối với người mua kia, cũng thể hiểu được rốt cuộc ba vật phẩm cầm cố của nhà họ Thẩm kia có sức quyến rũ gì, đáng giá triệu năm trăm nghìn chứ?

      Đúng lúc này, bên tai Tường Vi vang lên giọng của : "Đấu giá xong rồi phải ? Bây giờ, nhân lúc bọn họ chưa rời tiệc, con tranh thủ thời gian chạy đến khán đài !"

      "Dạ." Tường Vi gật gật đầu, vén làn váy lên, bước nhanh về phía bàn đấu giá, vừa vừa với : ", đêm nay ấy xuất phải ? ra......., lấy con làm tiền đặt cược, cũng đáng tin.... ......"

      "Vậy mượn Tiểu Trạch ! Dù sao thắng bé cũng là con cậu ta, cho dù cậu ta quan tâm đến đàn bà, cũng phải quan tâm đến cốt nhục của mình chứ?" lạnh giọng .

      " cần đâu ! Con , con !"

      Tường Vi mạnh mẽ cự tuyệt, hoàn toàn chú ý đến mình lọt vào tầm mắt của công chúng, bộ lễ phục màu đen, làm nổi bật làn da trắng nõn của , bước từng bước , nhanh chóng về phía bàn đấu giá, thân hình nổi bật này, đột nhiên xuất trong tầm mắt của những người đấu giá, dấy lên tràng thanh ngạc nhiên.

      Lúc Tường Vi bước lên bàn đấu giá, dám nhìn vào ánh mắt của những người dưới khán đài.

      Bước từng bước nặng nề, biết muốn làm gì? Chỉ có thể lẳng lặng làm theo lời cầu của /

      "Đứng vũng! Kế tiếp ngoan ngoãn đứng khán đài!" vừa dứt lời.

      Đột nhiên đám người đàn ông cao lớn mặc quân phục cầm súng xông vào hội trường đấu giá.

      "A......."

      Ngay lập tức trong hội trường tràn đầy hỗn loạn! Đều bị nhóm người khủng bố lai lịch làm cho hoảng sợ!

      Tường Vi nắm chặt ví da trong tay, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt cũng cứng ngắc! định giống trống khua chiên cướp lại ba bảo vật này sao? Hay là.......

      Pằng!

      tiếng súng vang lên, thanh hỗn loạn lập tức yên lặng lại.

      Chuyên gia đấu giá biết trốn vào góc nào, khán đài chỉ còn mình Tường Vi ngây ngốc đứng đó, yếu đuối biết bao nhiêu, lại thong dong bình tĩnh hơn so với bất kỳ ai trong đám người hỗn đọn đó!

      Lúc này, có vài tên lính đánh thuê lên khán đài, cầm roi da trong tay, ánh mắt sáng ngời nhìn chắm chú vào Tường Vi. Tất cả những người ở dưới khán đài cũng dám lên tiếng.

      ", làm kinh động đến tất cả mọi người, liên lụy đến người vô tội sao?" Tường Vi nhìn thấy mấy tên lính đánh thuê cao to từ từ đến gần , giọng run rẩy lên tiếng: ", cuối cùng muốn con làm thế nào....A.... ...."

      Pằng!

      Tường Vi còn chưa hết, lập tức bị roi da đánh tới, cánh tay của bị vết thương, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

      "!" Tường Vi té ngã co người lại hít ngụm khí lạnh, ngạc nhiên nhìn tên lính đánh thuê vung roi da về phía , vốn có chuẩn bị tâm lý! Đột nhiên lại có dự cảm xấu.

      "Tường Vi, con hy sinh chút, tóm lại chú hai tin Hắc Diêm Tước chết, ngày cảnh sát còn chưa báo tin tử vong, ngày chúng ta cũng dừng tay!" Giọng lạnh như băng.

      Pằng!

      "A.... ........." Bả vai của Tường Vi xuất vết máu đỏ!

      Dưới khán đài, những người đấu giá nhìn thấy vô cùng sợ hãi! thể nào hiểu được đến cùng đây là tình huống gì!

      Mấy tên lính đánh thuê dừng tay! thay phiên nhau quất roi lên người Tường Vi!

      "A.... ...."

      Tiếng thét thê lương này, quanh quẩn trong hội trường đấu giá, mỗi tiếng kêu của , cũng có thể làm co những người bên dưới khán đài ôm đầu run rẩy, giống như những chiếc roi kia đánh người họ, ai cũng dám chống chọi lại!

      "......Đau quá.... ......" Những chiếc roi da kia quất vào người Tường Vi, làm bộ lễ phục của bị rách nát, vết máu nhanh chóng xuất người , nước mắt tung tóe, ra đây chính là cách mà gọi là mồi sao?

      "Con kiên nhẫn chút là được, dù sao cũng đánh chết con! dám khẳng định, nhất định Hắc Diêm Tước biết những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay! chính là muốn ép buộc cậu ta phải xuất !" cao giọng quát, chỉ cần vừa nhắc đến ba chữ Hắc Diêm Tước, bà ta liền nghiến răng nghiến lợi, hận thể bâm ra vạn đoạn!

      Đau đến khó khăn hít thở, Tường Vi nhớ tới năm đó Tước dùng roi da quất vào người , nhớ đến khoảnh khắc điên cuồng kia! khỏi rơi nước mắt! Mỗi roi đều đau thương như thế!

      Những đau đớn kia như mới xảy ra vào ngày hôm qua, những đau đớn đó lại ràng như thế.... ...... ...

      Tước còn sống hay chết, vẫn có ai kết luận được, bà lại nhẫn tâm dùng roi quất vào người , chỉ vì muốn dụ Tước xuất .

      A! Là đánh giá cao giá trị của trong lòng Tước phải ? có biết, năm đó khi ở Singapore, bị người ta bắt cóc, cho dù đám cướp kia dùng kim châm đâm vào lòng bàn tay , tàn nhẫn đóng vào cây thập tự giá, Hắc Diêm Tước cũng thờ ơ!

      Lần này hoàn toàn ôm tia hy vọng nào, đừng rốt cuộc biết sống chết thế nào, cho dù đêm nay biết tất cả, vậy thế nào? chắc là !

      Dù sao đây phải là lần đầu tiên, phải sao?

      Tường Vi bi thương cắn chặt cánh môi, nước mắt rơi đầy mặt, bi thương với ở đầu dây bên kia: ".... ấy đến đâu! Cho dù ấy còn sống, ấy cũng đến!"

      "Sao con khẳng định cậu ta đến? Chẳng lẽ con khẳng định cậu ta chết?" nghi ngờ lạnh lùng hỏi.

      Tường Vi gắt gao nắm chặt ví da trong tay, né tránh như cú quất của mấy tên lính đánh thuê kia, co người lại : "...... ấy đến! Cho dù treo con thập tự giá, ấy cũng đến.... .....Đây phải là lần đầu tiên.... ....."

      Người đấu giá bên dưới khán đài sợ hãi khi nhìn những tên lính đánh thuê, tuy nghe được tiếng kêu thê lương của Tường Vi khán đài, bọn họ vẫn ôm đầu, sợ liên lụy đến bản thân, đám nhà giàu nhát như chuột, lòng người dễ thay đổi.

      Tâm của Tường Vi như tro tàn, từ chán ghét , nghĩ tới sau nhiều năm, bà ta vẫn máu lạnh vô tình đối với , khi những cái roi kia quất vào người , thậm chí bà ta chút thương cảm nào!

      Nhưng Tước đến sao? đúng là biết đáp án này, chưa từng có nhược điểm, cho dù lợi dụng , ai có thể uy hiếp được , Hắc Diêm Tước tàn nhẫn bao nhiêu, ràng hơn so với bất cứ ai khác!

      "Ưm.... ......Xem ra cậu ta thích bé chết tiệt như con sao! Nếu có đạo lý nào! Nếu như chút tình cảm nào với con.... ......Tiểu Trạch được sinh ra như thế nào?" biết những chuyện giữa Tường Vi và Hắc Diêm Tước vào năm đó, bởi vì cho tới bây giờ Tường Vi đều năng thận trọng, chịu câu! Bà ta vốn biết Tiểu Trạch là do Tường Vi liều mạng giữ lại!

      ", ! Người hãy nghe con ! hai tháng ấy có xuất , chúng ta buông tay được ? Huống chi đêm nay ba vật phẩm của nhà họ Thẩm đều giành đến tay rồi sao?" Tường Vi nhìn những tên lính đánh thuê kia bỏ ba vật phẩm vào trong túi.

      "Đồ có tiền đồ! rồi, nhất định phải lấy tất cả những thứ thuộc về nhà họ Thẩm!" ở đầu dây bên kia ngập ngừng vài câu, sau đó hung ác : " cảnh cáo con, con họ Thẩm, nếu kẻ thù của con phải là nhà họ Hắc, như vậy kẻ thù của con chính là ! và cả nhà họ Thẩm! Nghe chưa?"

      Mối thù này tích tụ quá sâu, dây dưa nhiều năm như thế, tựa như người nào, có cách nào giải quyết được, phải cậu chết tôi chết!

      đợi Tường Vi phản ứng, mấy tên lính đánh thuê thu roi da lại, ngoài miệng nhếch lên nụ cười lay động lòng người, có ý tốt đến gần Tường Vi!

      Tường Vi ôm lấy quần áo người bị roi da đánh nát, hoảng sợ nhìn mấy tên lính đánh thuê, vội vàng khóc : ", các đừng tới đây! , muốn bọn họ làm gì? Con là cháu của .... ......"

      "Hừ, vì báo thù, đừng là cháu , cho dù là con , tao cũng có thể hy sinh! Nếu bây giờ Hắc Diêm Tước xuất , vậy Tường Vi.... .....Mày chỉ có thể nhận xui xẻo!" lạnh lùng xong, vội vàng cúp máy."

      "Này? Này? ......... ......" Tường Vi sợ hãi kêu lên, bên kia vội vàng cúp máy, càng ngừng lui về sau "Các người tránh ra, tránh ra cho tôi!"

      nghĩ rằng Tước đến, chẳng lẽ đêm nay, phải hy sinh sao?

      là loại con cố chấp, thà rằng mất mạng, cũng quyết thể để cho bản thân chịu nhục!

      Suy nghĩ đến điều này, Tường Vi lau nước mắt mặt: "Đây đúng là cách ngu xuẩn, các người đừng mong thực được!"

      xong, Tường Vi lách người, nhanh chóng vượt qua nhóm người lính đánh thuê, cực kỳ nhanh chóng chạy xuống dưới khán đài......

      "Cứu mạng.... ..."

      chạy như điên, vừa gọi to, hy vọng có người có thể giúp đỡ ! Tiếc rằng ai trả lời , vài giây sau, sau lưng vang lên thanh vật bị xé rách!

      Tường Vi hít ngụm khí lạnh, trong chớp mắt bị đôi tay sắt ôm lấy!

      Ngay sau đó là mùi vị đàn ông khó ngửi!

      "A.......Cút ngay! cút ngay!"

      Ngay sau đó mấy tên lính đánh thuê tiến lên, phát ra tiếng cười bẩn thỉu, lễ phục màu đen của nằm trong tay bọn họ.

      Khà khà.... .....

      Trở thành những mảnh , mỗi thanh xé rách, đều kinh hồn bạt vía!

      "A.... ...." Tường Vi liều mạng giãy dụa, trong chớp mắt nước mắt chịu nhục nhã chảy xuống! chán ghét những tên đàn ông này đụng vào ! việc này còn khó chịu hơn so với việc giết !

      Quần áo người bị bọn họ xé bỏ nửa, hai chân thon dài của lập tức lộ ra. Làm lộ ra vết máu do roi da đánh vào, làm cho người khác nhìn vào cực kỳ đau lòng!

      "Cút ngày! Đám đàn ông xấu xa.... ....Cút ngay cho tôi.... ......"

      Tường Vi gào khản cả giọng, lại tránh khỏi mấy tên lính đánh thuê dâm đãng kia, trước mắt bao nhiêu người, cả người lảo đảo, bị bọn họ xô ngã mặt đất, sau gáy bị đập cái, Tương Vi phát ra tiếng kêu đau đớn. cơn choáng váng ập đến làm ngã nhào sàn nhà, bỗng chốc có sức lực đứng lên!

      "Ha ha ha.... ......."

      Tiếng cười ghê tởm của mấy tên lính đánh thuê kia quanh quẩn bên tai , mở to hai mắt đẫm nước mắt, nhìn thấy bọn họ cởi dây thắc lưng ra! gương mặt dữ tợn nở nụ cười phóng đãng, cảm giác tuyệt vọng trong lòng ngày càng sâu sắc.... .......

      Đêm nay, phải trở thành món đồ chơi dưới thân bọn họ sao?

      Lặng lẽ rơi nước mắt, cảm thấy mất hết can đảm!

      màn này buồn cười biết bao, người luôn miệng là người thân với , lại muốn đẩy cho bọn lính đánh thuê tàn nhẫn có tính người thay phiên cưỡng bức, mà chỉ là vì dẫn dụ Hắc Diêm Tước ra mặt!

      Vì cái gì! Vì sao bọn họ lại đối xử với như thế? Hắc Diêm Tước cũng từng đưa cho người đàn ông Trung Đông kia!

      Trong mối thù này được định trước có phải hay , mặc người chém giết, mặc người ức hiệp, mặc người chà đạp như quân cờ?

      "Ha ha ha ha.... ...... ....."

      Nụ cười phóng đãng của bọn lính đánh thuê ngày càng gần.... .........Tứ chi của Tường Vi bị họ giam cầm lại, nằm mặt đất, bị bọn họ ác ý kéo hai chân ra, cảnh xuân dưới váy chỉ cách nhau cái quần lót!

      ".... ....... muốn! Tôi muốn như thế......" Tường Vi tuyệt vọng nỉ non, vì sao nghĩ rằng người thân thiết nhất, lại muốn đối xử với như thế? Phải chăng mối thù này........Quan trọng hơn so với bất kỳ điều gì?

      Cho dù hy sinh cũng tiếc sao?

      Đột nhiên, "vèo" tiếng!

      Tường Vi nghe thấy thanh vỡ vụng! Hung hăng đánh vào trái tim ! cả người có cảm giác đau đớn như bị ngũ mã phân thây! trơ mắt nhìn gương mặt ghê tởm hung ác của những người đàn ông này, các ngày càng gần, ngày càng gần.... ......
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 309: thanh ấm áp

      “Đừng…”

      Tứ chi của Tường Vi đều bị bọn họ kiềm chặt cánh cửa, giãy thế nào cũng thoát, nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng, “ ấy tới đâu… Hu…”

      tới!

      Những lời này, cũng từng khắc dấu sâu trong lòng , ai hiểu thủ đoạn của hơn , việc năm năm trước ở Singapore dạy cho đau đến triệt để, chặt đứt mọi kỳ vọng và chờ đợi vào !

      tới cứu đâu!

      tuyệt vọng sâu sắc, cổ họng khô khốc phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào khàn khàn, nước mắt giàn giụa khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc tai bù xù, cả người nhếch nhác thê thảm, nhìn mà ghê! tới, phải bao nhiêu lần ta mới chịu dừng tay?

      “Ha ha ha…”

      chặp tiếng cười vang vọng, làm lồng ngực chấn động đau đớn, chợt, mùi hôi thối của đàn ông ở phía cao so với vượt lên, Tường Vi đột nhiên kinh hãi___

      “Á___”

      Bất chợt

      Bang bang pằng pằng….

      chuỗi tiếng súng vang dội cả căn phòng! Tiếng thủy tinh vỡ vụn liên tiếp bên tai!

      Toàn bộ số đèn điện ở đây đều bị đạn tàn phá!

      Đương lúc gay gấn nguy kịch, Tường Vi mấy tên lính kiềm chế mình vội vàng buông mình ra, giữ súng vội vã rút !

      Tường Vi trố mắt, cả thế giới đều tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng người thét chói tai chung quanh, tiếng đạn nổ, tiếng thủy tinh vỡ, dường như muốn làm đầu có vỡ tung ra!

      Trong lòng lo lắng vô hạn, Tước đến ư?

      Lòng rung động, ánh lửa bé thoáng qua trong đầu óc___

      Đúng lúc này, cánh tay vững chãi như thép nguội bế thốc lên! sợ hãi nghiêng đầu, chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong gian, ai vậy? Ai ôm ?

      …” Trong tối tăm nghi ngờ, lòng hết kích động rồi lại khẩn trương, người ôm phải Tước, phải là cảm giác được ôm!

      Quả nhiên, người đàn ông sau lưng vào tai : “Đừng động, chỗ này rất nguy hiểm, tôi đưa ra ngoài an toàn!”

      thanh ấm áp, mặc dù xa lạ, nhưng Tường Vi lại cảm thấy ấm áp!

      Trong lúc nguy nan, đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi, dù là người lạ, nhưng cũng cảm động từ tận đáy lòng, đôi mắt vừa rồi còn khô khốc, lập tức lệ nóng quanh tròng, nghẹn ngào gật đầu cái, che miệng, theo cánh tay xa lạ kia tập tễnh tránh đạn bay tứ phía, nhanh chóng rời cùng người đàn ông này.

      Chợt, phụm tiếng!

      “A…” Kêu lên tiếng, Tường Vi cảm thấy nơi vai trái nóng rực đau đớn, đưa tay sờ tới theo phản xạ, liền chạm phải dòng chất lỏng sền sệt ấm áp!

      “Chết! trúng đạn!” Người kia cũng phát rất nhanh, ta câu thứ hai, lập tức cõng Tường Vi, “ cố nhịn chút, sắp đến cửa ra rồi!”

      “Ừhm.. Cảm ơn …”

      Tường Vi cau mày, trán toát ra mồ hôi lạnh, nơi bả vai nóng rực đau đớn làm cho dám có suy nghĩ hành động liều lĩnh, chỉ có thể để mặc người này cõng mình nhanh chóng chạy qua phòng đấu giá tối tăm hỗn chiến.

      xin lỗi, để chịu khổ rồi!”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 310

      Người đàn ông vừa cõng lưng, vừa nhanh chóng chạy trốn, Tường Vi nằm sấp người ta, bởi vì bị mất máu nên đầu óc dần dần bị choáng, muốn hỏi vì sao ta phải xin lỗi? chịu được khó khăn, tất cả đều có liên quan gì đến ta, ngược lại phải cảm ơn ta, cảm ơn ta cứu .... .......

      Ý thức của Tường Vi ngày càng yếu, càng ngày càng hôn mê.... ...... ......

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      biết qua bao lâu, Tường Vi nằm gục lưng người đàn ông, trong mơ mơ màng màng, dường như chạy ra ngã tư đường, cố sức mở hai mắt bị sương mù che chắn, nhưng chỉ thấy những bông tuyết trắng trong khoảng , cái lạnh thấu xương tràn vào lòng .

      Nhưng phía vai trái càng ngày càng mất cảm giác, cảm giác sức lực mình từ từ mất , trái tim co rút lại từng chút từng chút!

      "Tiểu thư Tường Vi, đừng ngủ, sắp đến rồi, sắp đến rồi!"

      nghe thấy người đàn ông này hét to, nương theo ánh mắt mông lung, chỉ thấy người ta mặc tây trang màu đen thể bình thường hơn, mở miệng hỏi: " là ai......."

      Lại phát giọng của mình phát ra được! Lạnh quá, cơ thể dần dần lạnh như băng, dường như quên hết những vết thương người do roi da quất vào, quên mất vai trái cẩn thận bị trúng đạn, quên mất bộ lễ phục của mình bị xé thành tám mảnh, tứ chi trắng nõn lộ trong đêm, đập vào mắt là miệng vết thương kinh hãi người dường như đóng băng.

      Nhưng dần dần có đau đớn, cảm thấy mình dùng sức được, hỏi ta rất nhiều lần " là ai?" , nhưng ngay cả cũng nghe được giọng của mình.... .....

      "Tiểu thư Tường Vi, đừng ngủ, chút có được ? Rất nhanh an toàn rồi! ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì đó."

      kỳ lạ, có thể nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông này, tuy nghe được giọng của mình, muốn hỏi vì sao ta biết là Tường Vi, rốt cuộc ta là ai?

      bình an có liên quan gì đến ta?

      Chợt trong đầu lên cảnh năm năm trước, từng cứu trở về từ thập tự giá khi người chồng chất vết thương, mà câu lạnh như băng của Tước vẫn còn văng vẳng bên tai.... ......

      "Lúc trước với , rời khỏi bảo vệ của tôi, vốn có cách nào đảm bảo an toàn của mình, tại tin rồi sao?"

      Tiếp theo, giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống!

      cũng biết những lời này của , ở trong lòng bao nhiêu năm ?"

      Rời khỏi bảo vệ của , ý của là, bảo vệ sao? hay là, chỉ có thể đảo bảo an toàn của , mà chính lại bất lực?

      là! vô lực cười khổ, có lòng dạ độc á, sao lại để cho phản kích lại?

      , đảm bảo được an toàn của mình.... ......

      "Tiểu thư Tường Vi, cố gắng cầm cự, cố gắng cầm cự.... ...."

      Bên tai còn vọng lại giọng của người đàn ông xa lạ này, nhưng càng ngày càng mê mang, ta cõng đến đâu? Nhưng có sức để hỏi.

      Trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ bi thương kia, Tước có cứu được ?

      Sau đó, Tường Vi hôn mê lưng người đàn ông xa lạ này.... .......
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 311: Mộng cảnh chân thực

      đêm đông rét lạnh, khó mà tưởng tượng được, tối nay là tối giáng sinh ngủ, vốn là đêm mừng vui, lại được trải nghiệm loại đau khổ sống chết lần đầu tiên.

      Đêm chậm chạp dai dẳng, mỗi lần hít thở, đều cảm nhận nỗi đau đớn.

      Đầu óc hỗn độn, chỉ nhớ mang máng mình bị người đàn ông nọ ôm lên chiếc xe, sau đó biết mình đâu, rồi bị mang lên cái giường, ý thức mơ hồ, cảm thấy vết thương được xử lý, đau đến nỗi bất tỉnh!

      Mơ mơ màng màng, biết chống đỡ bao lâu, mới dần ổn định lại.

      Chỉ cảm thấy rất lâu sau, chợt có thân thể nóng bỏng cường tráng tựa vào lưng , ôm trọn vào trong ngực.

      “Ưhm…” rên tiếng theo bản năng.

      Cái ôm này hoàn toàn lấy tư thái mạnh mẽ vây trong vòng tay, như bảo vệ, lại như giam cầm…

      Tường Vi hơi giãy dọn giường, nằm nghiêng vai phải, cơ thể ấm áp phía sau làm có cảm giác rất quen thuộc! Đây là mơ sao?

      Khi còn từng chăn đủ ấm, mẹ ôm lấy từ phía sau giống như vầy, sưởi ấm cho . từng cảm thấy mẹ là người dịu dàng nhất thế giới, dù cho cha có từng cho bọn họ biết bao nước mắt, nhưng chỉ cần có mẹ, chẳng sợ gì…

      Sau lưng là cơ thể ấm áp, như có năng lượng hùng mạnh ghìm chặt trong ngực, bá đạo mà dịu dàng, làm Tường Vi khỏi có loại ảo giác lồng ngực ôm cực kỳ giống với Tước.

      Ngay sau đó, hơi thở nóng bỏng lại gần cổ , liếm cắn lung tung tai

      Làm khẽ run, cách hôn này quen… Tường Vi dùng hết hơi sức, nằm im lìm, chỉ sợ mình vừa động phải tỉnh lại, sợ người phía sau biết mất thấy nữa.

      cố vùng vẫy, cái lưỡi nóng bỏng quấn chặt lấy vành tai mịn màng của , thuần thục mút vào, bàn tay to lớn dần dần luồn vào trong tấm chăn mỏng, tinh tế tránh vết thương, nhàng nắm lấy bầu ngực mà vuốt ve…

      Tường Vi nhắm chặt hai mắt, nhận ra những cái hôn này, đôi tay này, nhiệt độ này… khẽ run lên, hạt lệ óng ánh trong suốt từ khóe mắt chảy ra.

      Cơ thể sau lưng những dừng động tác, mà còn dán chặt vào hơn, càng hôn mãnh liệt hơn.

      Trong lòng Tường Vi rung động mãnh liệt, ý thức hơi mơ hồ nhưng cách nào vô cảm với mộng cảnh chân này!

      Ngay lúc này___

      cảm nhận được ngay dưới mông mình ngọn lửa nóng bỏng!

      Cảm giác quen thuộc như thế! Nước mắt nhịn được mà ào ào chảy ra…

      “Ưhm…” ngâm lên khẽ, có hơi sức để , chỉ cảm thấy giấc mộng này đẹp, bỗng nhiên, cảm giác thấy bàn tay to lớn sau lưng kia kéo xuống___

      thanh kiếm nóng bỏng đặt cạnh u huyệt của . Tường Vi hé miệng hít ngụm khí lạnh, nhíu chặt lông mày, lông mi dày che đậy đôi mắt như ngọc đen khẽ run run, nước mắt chảy ra…

      “Ưhm___” Đột nhiên rên lên tiếng!

      Cảm nhận thanh kiếm kia xuyên vào cơ thể mình! Cảm giác xuyên thấu quen thuộc này, nhiệt độ nóng rực này, hơi thở thô trọng này…

      Tường Vi cắn chặt cánh môi, im lặng chấp nhận chuyển động quen thuộc, sợ mình nhìn được mà bật tiếng khóc….
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :