1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 294: Hoa lệ xoay người (4)

      Nếu như cái xoay người có thể làm cho các bạn bỏ lỡ cuộc gặp gỡ nghìn vạn lần xoay người liệu có thể nào ngăn cách duyên phận của bạn và người khác thế giới này?

      Đáp án có thể là khẳng định mà cũng có thể là phủ định, có điều ngay lúc này việc Tường Vi phải làm là ngăn chặn hai người đàn ông tha thiết gặp nhau….

      Nụ cười của dịu dàng, lại làm cho người ta cảm thấy thê lương, kéo tay Hà công tử, trong sàn nhảy xoay tròn, bay lượn…. Dư ảnh nơi đuôi mắt vừa liếc nhìn về phía Tiểu Trạch vừa cố gắng dùng cơ thể che giấu phương hướng đó, chưa từng biết là lại có thể nhảy múa xuất thần đến thế!

      Hắc Diêm Tước ngồi cách đó xa, ánh mắt nhấp nháy, nhìn đăm đăm tinh linh tuyết trắng nhảy múa, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, mỗi lần nâng tay mỗi cái nhấc chân của đều vì người đàn ông khác mà nở rộ!

      bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc, ngoài mặt có chút biểu , nhưng ánh mắt tàn bạo u đến mức có thể lăng trì Hà công tử!

      nhẫn nại của dường như đến cực hạn!

      Lúc này, chuông điện thoại di động trong túi vang lên, nhét tai nghe vào tai, nhưng con mắt u tàn bạo vẫn chăm chú khóa lấy người phụ nữ nhảy đến biết sống chết trong sàn khiêu vũ, vừa nghe lời truyền tới từ bên kia chiếc di động___

      “Tiên sinh, vụ án ngài muốn tôi điều tra có manh mối. ra vị em trai năm đó của Thẩm lão gia Thẩm Hồng vẫn còn sống chưa hề chết! Tài liệu cũng cho thấy ông ta mai danh tích và rất có khả năng là thủ lĩnh của tổ chức khủng bố, bằng chứng là ông ta chưa thể về nước nhưng phái người lẻn vào trong nước, tôi sợ là ông ta vì vụ án năm đó của nhà họ Thẩm mà gây bất lợi cho ngài…”

      “Ừhm, còn gì nữa ?” Hắc Diêm Tước lặng lẽ nghe thuộc hạ báo cáo tin tức thăm dò được, vừa xem Tường Vi nhảy múa xuất trần thoát tục trong sân, thế mà phát ra rằng mỗi bước trượt của giống như đạp vào lòng , cõi lòng từng bước từng bước nhảy lên theo tiết tấu ấy.

      “Hơn nữa, lần này Thẩm tiểu thư về nước, từng tiếp xúc với người của Thẩm Hồng. tin khác là, Tưởng Diệp có biệt hiệu là thần trộm nổi danh Âu Mỹ, ra tay chưa từng thất bại, ta còn có thân phận là con nuôi của Thẩm Hồng…”

      Lúc này, điện thoại vẫn kết nối, đột nhiên ‘tạch’ tiếng!

      Công tắc nguồn điện đột ngột đứt, chung quanh đen ngòm!

      “Á…” Tiếng thét chói tai ngay lập tức nổi lên bốn phía!

      Hắc Diêm Tước cũng hơi ngạc nhiên vì bị bóng tối đột xuất tập kích, nhưng chấn tĩnh lại rất nhanh, lập tức đoán biết xảy ra chuyện gì, mặt khác nhanh chóng với thuộc hạ ở đầu dây bên kia: “Thông báo , phong tỏa toàn bộ bên ngoài hội trường, quyết để bọn trộm lấy phần châu báu nào!”

      “Vâng! Tiên sinh, ngài phải tuyệt đối chú ý an toàn, tôi sợ những phần tử khủng bố này gây bất lợi cho ngài…”

      Đối phương còn chưa dứt lời, Hắc Diêm Tước dập máy, Mỹ Nhi ở sau lưng rối loạn, đứng trong bóng tối ngừng gọi ‘Tước’….

      dường như chẳng cảm thấy gì, bật đèn của điện thoại di động, đẩy xe lăn về phía Tường Vi vừa đứng, trong lòng mơ hồ hơi đau đớn, ngàn vạn lần đừng chọn phản bội , nếu , biết mình làm ra chuyện gì nữa!

      Tường Vi bị bóng tối bất ngờ làm cho hết hồn, phản ứng đầu tiên là đẩy Hà công tử ra, vội vàng chạy về phía mời rồi nhìn thấy bóng dáng Tiểu Trạch.

      Hà công tử ở phía sau kêu lên: “ Ê Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, đâu thế…”

    2. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 295: Xoay người có lẽ là bỏ qua

      Trong bóng tối, hình dáng bé nhanh nhảu dùng dụng cụ vẽ ra độ cong, lưu loát cắt tủ thủy tinh, chẳng hề để ý đến trường hỗn loạn, đồng thời với Tưởng Diệp bên kia thông qua tai nghe: “Thầy, chỗ con chỉ còn cái nữa, chỗ thầy sao rồi?”

      “Cũng ‘thu hàng’ xong rồi, con chỉ có 6 giây thời gian để xử lý!” Tiếng tỉnh táo của Tưởng Diệp vọng ra từ tai nghe.

      Tiểu Trạch gật đầu cái, lúc này đây nó có tỉnh táo vượt qua độ tuổi của mình!

      “Tiểu Trạch….Tiểu Trạch….” Chợt có giọng êm ái vọng đến, cơ thể bé của Tiểu Trạch run lên! Động tác cắt làm hơi dừng lại!

      Sau đó giọng kia càng lúc càng gần: “Tiểu Trạch…”

      “Mẹ, là mẹ!” Tiểu Trạch run rẩy hô lên! Lập tức bỏ việc làm, cơ thể bé bò từ trong lồng thủy tinh ra ngoài, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con ở đây này…”

      Tiếng của nó cũng đồng thời xuyên qua tai nghe truyền vào tai Tưởng Diệp!

      “Chết tiệt! Tiểu Trạch, con làm cái quái gì thế? Đừng có làm thầy phân tâm!” Tưởng Diệp ở trong phòng dạ vũ, qua lỗ hổng Tiểu Trạch cắt ra hô câu ‘thu hàng’ bèn thu từng viên châu báu giá trị liên thành vào trong túi, thế mà đúng lúc này Tiểu Trạch lại gây chuyện: “Tiểu Trạch, tranh thủ , chúng ta còn nhiều thời gian, nhất định phải thoát!”

      “Mẹ…” Trong đầu Tiểu Trạch chỉ tìm kiếm giọng của Tường Vi, nghe được những gì Tưởng Diệp .

      “Ở đây này, ở đây…” Tường Vi hình như nghe thấy con gọi mình, kích động đến nỗi nước mắt chảy cả ra, vừa cố gắng xuyên qua dòng người toán loạn, luồng khí lạnh lẽo xuất ngay trước mặt , sau đó tay bị tóm mạnh lấy, ngã vào trong ngực người___

      ở đây chuyện với ai đấy? Người tình cũ hử? Có phải là vị kim chủ kia ?” Giọng Hắc Diêm Tước ngay lập tức chui vào màng nhĩ yếu ớt của , khí chợt lạnh lẽo làm đóng băng nước mắt mơ hồ trong mí mắt .

      Đầu kia, lúc Tiểu Trạch sắp xông ra, bóng dáng Tưởng Diệp nhanh chóng chặn cơ thể bé lại, cúi đầu rống giận: “Thằng oắt đáng chết, con có biết làm như này là rất nguy hiểm ? Rút ngay lập tức!”

      Tưởng Diệp vẻ mặt lạnh lẽo, ôm lấy Tiểu Trạch nhanh chóng rút lui về phía lối ra!

      “Mẹ…mẹ…”

      Tường Vi ngã ngồi lên đùi Hắc Diêm Tước, ràng nghe thấy giọng Tiểu Trạch vẳng qua bên tai, khoảng cách rất gần, cứ như lướt qua nhau trong bóng tối, che miệng, dám phát ra thanh gì, nước mắt ào ào chảy ra!

      Chỉ sau lúc Tưởng Diệp ôm Tiểu Trạch thoát ở đại sảnh đúng giây, tiếng ồn ào, toàn bộ đèn điện trong phòng dạ vũ sáng ngời trở lại!

      Sau khi mọi người hồi phục lại từ trạng thái hoảng loạn mới thấy trường giờ đây là đống hỗn độn!

      Hắc Diêm Tước hạ mắt nhìn, mới thấy Tường Vi ngồi đùi cắn mu bàn tay, lệ rơi đầy mặt, hồn nhiên biết cắn mu bàn tay mình chảy máu!

      Trong lòng sợ hãi: “Sao vậy?”

      Vươn tay dùng sức lôi bàn tay ra, khóc đến nỗi nước mắt loang lổ, dường như là nhẫn nỗi đau khổng lồ sâu trong lòng!

      “Á! Châu báu mất rồi!” Trong đám người có ai đó hét lên.

      Hắc Diêm Tước mắt điếc tai ngơ, phản ứng của làm nhăn mày, “Thẩm Tường Vi, sao em lại khóc đến mức này?”

      Câu hỏi này hoàn toàn làm cho hỏng mất, bỏ lỡ, bỏ lỡ… Sau cùng nhịn nổi, Tường Vi khóc ầm lên!

    3. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 296: Nỗi đau lên lời

      Tước hề biết rằng, khi bị chặn đường, ràng nghe được giọng Tiểu Trạch cách đó xa, vì con, cố nén nỗi kích động muốn nhào lên, vì con, dù là nghe được tiếng Tiểu Trạch thoáng qua bên tai, thà cắn chặt vào mu bàn tay mình cũng muốn kêu lên, rất sợ, sợ cái tên ác ma trước mắt này phát ra Tiểu Trạch, sợ từ thủ đoạn nào cướp mọi thứ của !

      “Tước! có sao ?” Mỹ Nhi vội vã chạy đến, mới rồi ta hoảng hốt lo sợ trong bóng tối, lúc chạy đến mới biết Tước phương hướng khác mà Tường Vi ngồi đùi !

      Mỹ Nhi kinh ngạc! Mất lúc, ta mới làm chính mình tỉnh táo lại được!

      Bấy giờ phòng khiêu vũ gần như là hỏng bét, chuông báo động kêu ầm ĩ, bên an ninh phân công nhiệm vụ cùng nhau xuất kích, cố hết sức truy tìm kẻ trộm.

      Vẻ mặt Hà công tử kinh hoảng, chạy vội đến trước mặt Hắc Diêm Tước, ngừng lau mồ hôi lạnh trán mà : “Hắc tổng, chỉ còn sót lại viên ‘hồn vũ’ kim cương thôi, toàn bộ số còn lại đều bị đánh cắp!”

      ‘Hồn vũ’ là chủ đề của đêm nay, may là cũng có bị trộm nốt, ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Hắc Diêm Tước mới là ông chủ lớn đứng sau, cái loại tình huống thế này quả là khó mà báo cáo cho nổi, nhưng mà…Thẩm tiểu thư ngồi đùi Hắc Diêm Tước khóc rống?!

      Chuyện quái gì vậy nhỉ?

      Hà công tử thầm sợ hãi, bọn họ trông cũng giống cái kiểu quan hệ đơn giản như là hộ lý và bệnh nhân đâu nhỉ? Ý nghĩ này làm sắc mặt Hà công tử trắng xanh ngay lập tức! Tiện thể ta cũng liếc nhìn Mỹ Nhi, cái vẻ ghen ghét và rối rắm mặt ta cho ta thấy ngay đáp án!

      Hà công tử nhanh chóng thấy được sai lầm của mình, có vẻ như Thẩm tiểu thư phải là người phụ nữ mà ta có thể chạm vào!

      “Hắc, Hắc tổng! Hay là tôi phái người đưa ngài về trước nhé, dù sao chỗ này cũng an toàn mấy, tôi tin là mấy tên trộm kia còn chưa chạy xa đâu, có khi vẫn còn náu trong tòa cao ốc này cũng nên!”

      Khuân mặt tuấn tú của Hắc Diêm Tước trước sau như , đôi mắt sắc bén liếc nhanh qua Hà công tử, gật đầu rất khẽ, rồi lập tức hạ mắt nhìn thẳng hai tròng mắt đẫm lệ của Tường Vi, xong chỉ : “Đối phương có chuẩn bị mà đến, tôi sai người phong tỏa tất cả lối ra của khu nhà, trừ phi bọn chúng nhảy từ mái nhà xuống, nếu có chắp cánh cũng thoát nổi!”

      Tường Vi hít ngụm khí lạnh! Đôi mắt đen láy phóng đại vì hoảng sợ, những giọt lệ như hạt đậu nháy mắt chảy xuống, khuôn mặt toàn vẻ chán nản!

      Lời của , lạnh lẽo y như hầm băng vậy!

      Trừ phi bọn chúng nhảy từ mái nhà xuống___

      Trời ơi! cắn chặt môi theo thói quen, thể nào mà khống chế nổi cơ thể phát run, trong lòng hò hét, đừng… xin … đừng mà…

      Thế nhưng chẳng thể nào lên lời, biết rằng cái vụ đánh cắp châu báu này là do Tưởng Diệp và Tiểu Trạch gây ra, ‘hồn vũ’ bị trộm , là do phá hỏng kế hoạch của Tưởng Diệp chăng? dám nghĩ, hiểu rằng giờ phút này càng được lộ ra sơ hở gì, cho dù khó mà khống chế được nỗi bi thương to lớn trong lòng, nhưng mà thể ra được! Bọn Tiểu Trạch có lẽ bình an vô

      Hắc Diêm Tước hơi nhíu mày, đẩy xe lăn xoay người tiến về lối ra chỗ đại sảnh, vẻ mặt nặng nề và lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi, biết lắm cái cảm giác trong lòng mình, hành động của bán đứng ý đồ của , chỉ cần liếc mắt cái là biết chuyện này chắc hẳn có liên quan đến !

      Hai tỷ Đô – la làm thỏa mãn hay sao? Lại còn muốn hợp tác với người ngoài để ăn trộm châu báu vô giá!

      Cõi lòng trong nháy mắt lạnh như băng, suýt quên, đàn bà… cho đến bây giờ chỉ là những kẻ tham lam xấu xí!

      “Tước, em với cùng về …” Mỹ Nhi theo sau Hắc Diêm Tước, dám chần chừ chút nào! Nhìn Thẩm Tường Vi ngồi người Tước khóc sướt mướt, ta thể ghen tỵ điên lên! Cũng chỉ là thoáng bóng tối mà thôi, ta (tức Tường Vi) có cần phải giả mù sa mưa, tỏ ra bị dọa nghiêm trọng đến thế để tranh thủ đồng cảm của Tước ?

      cần thiết! Tôi bảo lái xe đưa về!”

      lạnh lùng cự tuyệt, trước khi bèn với Hà công tử câu: “Nhớ cho kỹ, cho dù có phải giết chết bọn trộm, cũng đừng để chúng mang thứ gì!” rồi, đẩy xe lăn biến mất trong đại sảnh hỗn loạn!

      Khuôn mặt Hà công tử tái nhợt, lại nhìn Mỹ Nhi ngây ra, bực mình : “Mỹ Nhi tiểu thư, tuyệt đối đừng bảo tôi là, hề biết quan hệ của Thẩm tiểu thư và Hắc tổng nhá!”

      Vẻ mặt Mỹ Nhi oán giận: “Biết đấy sao nào! đúng là kẻ vô dụng, vừa nghe thấy ‘người đàn bà của ta’ là liền trở thành rùa đen rụt đầu sao?”

      ! Tôi mới thèm tranh chấp với loại đàn bà nhàm chán như ! Dù sao tôi cũng cảnh cáo , đừng có mà kéo tôi xuống nước!”

      rồi, Hà công tử vẫy vẫy tay, tức giận thu thập tàn cuộc!

      Từ trong buổi vũ hội ra, Hắc Diêm Tước lời, thỉnh thoảng nhìn quanh Tường Vi, cảm nhận run rẩy sợ hãi, bèn : “ náo loạn đủ chưa?”

      Vài chữ lạnh lùng, tàn nhẫn làm Tường Vi đau lòng!

      Náo loạn đủ chưa?

      tàn nhẫn ngăn chặn gặp Tiểu Trạch, máu lạnh để cho con nhảy lầu, sao còn trách móc , náo loạn đủ chưa?

      biết cái chết tiệt gì chứ! Tôi náo loạn đủ chưa? Thế mà còn dám trách móc tôi náo loạn?” Tường Vi nhịn nổi nữa mà quát lên! Thậm chí đôi tay ngoài tầm khống chế mà nắm lấy cổ áo , hoàn toàn để ý thấy mình còn ngồi đùi , mà xe lăn vẫn chạy về chỗ xe ô tô!

      “Thôi ngay, Thẩm Tường Vi! Trước lúc ra cửa tôi ràng rồi, lại coi như gió thoảng bên tai, hử? nổi điên cái gì? Nếu tôi mà đứng lên được tôi nhất định treo lên rồi đét mông !”

      Trong giọng của chứa bất đắc dĩ, chẳng có ai hiểu được rằng nội tâm mỗi ngày phải chấp nhận bao nhiêu ‘tự khắc’. (tự xung đột, mâu thuẫn với chính mình)

      Chính mình đối chọi mâu thuẫn với mình, chính mình rối rắm với mình! thể dễ dàng tha thứ rằng trong tim người phụ nữ này hề có , cố ý tránh , nhưng thể tránh được việc từng giây từng phút chui vào trong đầu óc , gặm nhấm vô số tế bào của làm thống khổ!

      Như mới vừa rồi phóng túng trong ôm ấp của Hà công tử! Kỹ thuật nhảy phóng khoáng, trong con mắt , vẫn xinh đẹp gì sánh nổi, phải thừa nhận rằng lạc vào ánh mắt hấp dẫn câu hồn người của , cũng thừa nhận …lúc Hà công tử nắm tay quả thực là muốn lập tức xông lên chém người!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 297: Ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn lại

      Nhưng bàn chân chết tiệt! đứng lên được!

      "A, đứng lên được có phải ? tháng, phải vẫn luôn có sức lực đứng lên sao? Dựa vào cái gì động chút lại muốn người khác phải chết? cho tôi biết, còn bao lâu nữa mới chịu đứng lên? Con bao lâu nữa mới chịu đưa hai mươi tỷ cho tôi? Cuộc sống như vậy rất dài, tôi rất vất vả, rất vất vả, hu hu.... ......"

      Tường Vi túm chặt cổ áo của , hồ ngôn loạn ngữ, tay chân luống cuống, giờ phút này biết dùng tâm tình gì để hình dung, sợ bọn người Tiểu Trạch trốn thoát, Hắc Diêm Tước chút lưu tình mà giết chết thằng bé.... ...... từng làm như thế, bức sẩy thai, hoàn toàn tin tưởng có thể giết chết Tiểu Trạch lần nữa!

      Hắc Diêm Tước chợt nắm chặt lấy bàn tay của : "Rốt cuộc nhịn được rồi sao? thể chờ đợi được muốn cầm lấy tiền với người của song túc song tê* à? Thẩm Tường Vi, ở bên cạnh tôi khiến cực khổ như vậy sao? Có phải hầu hạ người què khiến chịu đựng được phải ?"

      Nếu phải hai mắt bị nước mắt che phủ, hẳn là thấy được nổi đau đớn hằng sâu trong đôi mắt ! Nhưng nhìn thấy, nghĩ người đàn ông giỏi ngụy trang tàn ác, phải tất cả mọi người đều thấy được nội tâm của , chỉ che giấu bản thân mình tốt, cho dù tổn thương người xung quanh, cũng rơi giọt nước mắt!

      "Đúng! Là năm đó tôi tình nguyện chết, cũng đồng ý trở lại bên cạnh , chẳng lẽ còn nghĩ rằng ngày hôm nay của năm năm sau, tôi cam chịu quỳ rạp dưới chân sao? Tôi nghĩ què rồi khiêm tốn chút, lại nghĩ rằng người độc ác có tình người! muốn ai chết, khiến ai chết, ánh mắt cũng chớp cái!"

      Tường Vi tức đến lựa lời , chừa từng chính thức quan tâm đến , còn chưa tính, hôm nay xuất trước mặt , lại có chút quan tâm nào đến cái thai mang trong bụng cách đây năm năm!

      chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ , hoàn toàn quên từng mang thai đứa con của !

      "A.... ..." Tường Vi đau đến rên khẽ tiếng.

      Đồng thời đôi chân thon dài của Hắc Diêm Tước cũng đá trúng vách tường.

      lại có chút cảm giác đau đớn nào, đôi mắt lạnh lẽo đầy tơ máu, bàn tay khống chế bóp cái cổ mảnh khảnh của , giận dữ hét: "Đúng, tôi muốn người chết, ánh mắt chớp cái! Như vậy.......Bây giờ thừa nhận tiếp cận tôi là có mục đích riêng sao? phải biết, người nào phản bội tôi bao giờ có kết cục tốt! Mà .... ....!"

      Bộ ngực cứng lại, nghẹn ngào nửa giây, thậm chí còn điều tra tình huống, ngu ngốc giống người của đua xe! Xem như thua lỗ đôi chân, cũng sợ! Mà giờ phút này, cuối cùng cũng ra những lời từ đáy lòng, bị buộc là do bất đắc dĩ, hoàn toàn khinh thường hầu hạ người què như ! Uổng công tập trung tinh thần cướp lại , thầm nghĩ nghe , ba chữ năm đó có phải là hay , đổi lại là vô tình của "tôi hận !"

      làm chuyện ngu ngốc phải ? vì người phụ nữ này, suýt chút nữa hủy diệt chính mình, cho rằng chết rồi, nhưng mà chết! Mà chân của lại bị gãy!

      "Tôi nên sớm đoán được, người phụ nữ tham lam này, khẳng định vì hai mươi tỷ đơn giản như thế! Nửa đêm lẻn vào thư phòng của tôi, muốn tìm cái gì? Tự tiện xông vào căn phòng của cha tôi năm đó, thậm chí còn trang bị chìa khóa vạn năng! Thẩm Tường Vi, tôi bỏ đặc sắc của suốt năm năm rồi, làm cho tôi hoàn toàn biết bây giờ người như thế nào? Nhưng mà tôi cũng dám khẳng định, còn là đơn thuần của năm đó, vậy lần này trộm châu báu, ở đây khóc vì người nào?"

      hung ác , trong đôi mắt từ ngữ nào để diễn tả nổi đau đớn và căm hận, tay cũng dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của !

      "Khụ khụ.... ...." Tường Vi cảm thấy yết hầu ngạt thở, giọt nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, ánh mắt lại đồng ý lời đề nghị, trong lòng khiếp sợ và đau đớn, vẫn thay đổi, đúng ? Thủ đoạn máu lạnh và độc ác nhưn thế, đối với , từ lâu thành thói quen! Nhưng tuyệt đối để Tiểu Trạch bị giết chết! Cho dù muốn đổi cái mạng của !

      "Tiên sinh! Tiên sinh, các người làm gì vậy......."

      Lúc này chú Hải và đám người làm xông đến, ông ta nhìn thấy hai bóng dáng trong xe, vì vậy vội vàng chạy đến.

      "Tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh chút, Tường Vi rất khó chịu......." Chú Hải cố gắng đẩy cánh tay cứng như sắt của Hắc Diêm Tước ra, bóp quá chặt, mặt Tường Vi bị nghẹn đến đỏ bừng, lại bóp đến nỗi gương mặt bắt đầu chuyển sang trắng.... ...... ...

      Lúc chú Hải thở hổn hển Hắc Diêm Tước từ từ bình tĩnh lại, khớp xương ngón tay trở nên cứng ngắc, dần dần buông cổ Tường Vi ra.... ...

      Chú Hải cẩn thận đỡ Tường Vi: " sao chứ, sao chứ!"

      Tuy chú Hải hiểu tại sao tiên sinh trở nên thô bạo như thế, nhưng ông dám mở miệng hỏi, hơn nữa giờ phút này phải là lúc!

      Chú Hải nhìn lướt qua bề mặt vách tường, ngạc nhiên mở to hai mắt: "A.......Tiên sinh, chân ngài chảy máu rồi!"

      Tương Vi hơi hoảng sợ, hít thở từng ngụm, tùy ý để chú Hải ôm lấy cơ thể mềm nhũn của , từ người Hắc Diêm Tước xuống!

      Hắc Diêm Tước mặt đổi sắc, lạnh lùng như tờ giấy, chậm rãi đẩy xe lăn lui về phía sau, vết máu kinh hãi vách tường đập vào mắt, nhưng vẫn xem thường, phải chăng toàn bộ cảm giác đau đớn của đôi chân chuyển sang lòng ? Nếu tại sao tim như bị dao cắt?

      " Tường Vi, sao chứ?" Chú Hải lo lắng nhìn vệt nước mắt mặt Tường Vi.



      Chương 298: Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại (2)

      Tường Vi lắc đầu mội cái, thở hổn hển: “Cảm ơn chú Hải… cháu tự được.” thử giãy khỏi cánh tay của chú Hải, trong lòng chỉ có ý nghĩ, phải cứu Tiểu Trạch, bất chấp tất cả!

      “Chú Hải, vác ấy lên xe!” lạnh lùng, thẳng ra xe chẳng thèm quay đầu lại.

      Máu chân , kéo thành vệt dài, vậy mà chẳng hề thấy đau đớn, nhưng lại nghe được Tường Vi phía sau khóc thút thít____

      “Cháu muốn lên xe! Chú Hải, chú buông cháu ra, cháu về đâu….”

      Tường Vi dùng dằng trong tay chú Hải, nhất định phải quay lại, thể để Tiểu Trạch gặp chuyện may, nhất định phải xác nhận nó đào tẩu bình an!

      “Tường Vi tiểu thư, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh tiên sinh thôi, đừng làm khó cho tôi…”

      Chú Hải níu tay Tường Vi lại, vội vàng ra xe. Chú Hải hiểu được Tường Vi tiểu thư làm gì chọc giận tiên sinh, chỉ biết là, tiên sinh chắc hẳn cực kỳ tức giận, nếu thả Tường Vi tiểu thư ra, chỉ sợ tiên sinh càng giận hơn.

      “Van chú, chú Hải, chú thả cháu ra được ? Nếu có người chết, có người chết đó…”

      Tường Vi kêu khóc, mỗi câu đều tê tâm liệt phế, rất sợ, sợ thủ đoạn cứng rắn của bức Tiểu Trạch đến mức phải nhảy lầu!

      Mới vừa nãy trong hội trường dạ vũ, ràng nghe thấy giọng Tiểu Trạch thoáng qua, lâu sau đèn trong hội trường sáng lên, bọn họ nhất định chưa kịp xa, sợ bọn họ chưa kịp tháo chạy, ___

      quá sợ, dùng hết sức lực bất ngờ đẩy chú Hải ra, chú Hải ngã ra đất tay chân xước hết cả, kinh ngạc vì lực đạo của mình, có lẽ quá nóng nảy, Tường Vi vội vàng với chú Hải câu: “ là xin lỗi…”

      Xong bèn xoay người chạy về phía hội trường….

      Tiểu Trạch là ánh mặt trời trong cuộc đời , trải qua bao chuyện, chỉ cầu xin điều, đó là đứa trẻ của bình an!

      Lúc Tường Vi quay đầu bỏ chạy, biết lễ phục trắng toát của mình dính vết máu của Tước, đường chạy như điên, bên khóe mắt ngừng chảy lệ, trong trung tạo thành đường vòng cung rất đẹp rất đẹp, giống như chủ đề quảng cáo ‘chạy’ của năm đó vậy, còn lúc này, là nước mắt bi thương___

      Tiểu Trạch, Tưởng Diệp, ngàn cầu vạn cầu cho hai người được bình an vô !

      Trong lòng Tường Vi thầm nhủ, chân đạp giày cao gót, lồng ngực che chở trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực, ngay lúc sắp tiến vào khúc quanh, chợt__

      Bùm!

      Giống như là tiếng nổ ầm ầm, ngay lúc tiến vào khúc rẽ bước bị thứ tiếng nổ đó làm cho cả người run lên!

      Thứ thanh oanh tạc này truyền đến từ sau lưng, dường như làm đau đớn cõi lòng , đột nhiên kinh sợ!

      ___ Trong nháy mắt máu đông lại, theo phản xạ quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy chú Hải điên cuồng kêu lên: “A… tiên sinh! Tiên sinh…”

      Tiếng thét làm rung động tâm linh của , ở nơi đó là cột lửa bốc mạnh lên, lửa cháy hừng hực tỏa ra khói đen nồng nặc, giống như khóm lửa mạnh mẽ ngông cuồng múa lượn trong màn đêm. Đó chẳng phải là___

      Tường Vi lạnh cả cõi lòng!

      Đó là xe của Tước mà! nhận ra cái vị trí kia, dù là lúc này xe của chìm đắm trong biển lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng mà vẫn nhận ra được, đó là chiếc xe thích nhất, cũng chính là chiếc xe nhìn thấy biết bao nhiêu lần, chính là kiểu người cố chấp thế đấy, ngay cả xe, bao nhiêu năm cũng chỉ mua của cùng nhãn hiệu!

      Nước mắt còn chưa kịp khô, lại im lặng chảy xuống, cổ họng bỗng chốc tắc nghẹn, phát ra nổi thanh gì!

      Hai chân xụi lơ đứng đó, nặng như bị đổ chì! bước nổi, thể hình dung phản ứng lúc này của mình, toàn thân cứng ngắc!

      Trơ mắt nhìn chú Hải xông về phía biển lửa ngất trời, “Tiên sinh! Lạy chúa, cứu với! Cứu với! Tiên sinh ở bên trong…”

      tiếng hét thê lương đó rạch vào ngực Tường Vi vết thương sâu, kinh hãi đến mức quên cả hô hấp, vất vả mới kêu thành tiếng: “….”

      Ngay sau đó, dùng hết khí lực toàn thân mới thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, xông về phía ngọn lửa!

      Nước mắt trong lúc chạy như điên chảy xuống, ngàn tính vạn tính, tưởng tượng được, xe của lại nổ tung, còn ….

      lên xe rồi phải! lên xe… Xin đừng…

      Đó phải là ! Xin trời phù hộ ngàn vạn lần đừng là !

      “Tước…”

      Cổ họng khô khốc, khàn giọng hô lên! Vì sao lòng lại có cái loại đau đớn này! Ngàn lần vạn lần đừng gặp chuyện may, xin , cho dù hận , nhưng mà em vẫn hy vọng sống….

      Chú Hải kêu khóc bên cạnh xe, rất nhanh có cảm giác, bảo vệ trước tiên chạy đến bên chú Hải, mạnh mẽ kéo chú ra, “Quá nguy hiểm, mau thôi!”

      liều mạng chạy về chỗ để xe thể thao, nhưng tại sao đoạn đường này lại xa như vậy chứ?

      Tước___

      dùng tất cả mong mỏi trong đời mình, ở trong lòng liều mạng kêu lên!

      Ngay sau đó___

      Bùm!

      Lại tiếng nổ rất lớn nữa! Rung chấn và đau đớn từng dây thần kinh của !

      An ninh lôi kéo cơ thể chú Hải, chợt bổ nhào mặt đất!

      Xe nổ tung, những mảnh vụn văng tung tóe! Ngọn lửa bốc thẳng lên đến trời, cứ như là vừa được giải thoát khỏi phong ấn vậy, điên cuồng càn quét bừa bãi bầu trời!

      Tường Vi dừng chân lần nữa, trố mắt nửa giây, ngay sau đó giống như điên mà chạy tới___

      “Không___ Tước ….Tước….”

      Chú Hải nằm mặt đất, cũng cặp mắt rưng rưng, phần lưng của chú bị ngọn lửa tấn công, thiêu đốt đau đớn, ngẩng đầu lên thấy Tường Vi kêu khóc chạy đến, chú vội vàng gượng dậy từ mặt đất, cố nén đau đớn xông đến, tay chặn đường Tường Vi: “Tường Vi tiểu thư! Tường Vi tiểu thư! Nguy hiểm lắm…”

      “Hu u u…. chú Hải, cháu muốn tìm ấy! Cháu muốn tìm ấy!” Tường Vi kêu gào trong cuồng loạn, muốn xông vào biển lửa, lại bị chú Hải chặt chẽ níu lại, “ cho cháu biết, chú Hải, ấy ở bên trong, đúng ? ấy ở bên trong đúng ? Hu..u..u…..”

      Chú Hải chảy nước mắt, lắc đầu, khóc nghẹn ngào: “ xin lỗi, Tường Vi tiểu thư, tại tôi bảo vệ tốt tiên sinh, là do tôi hết….”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 299: Ánh sáng sông Senna

      Trong chớp mắt Tường Vi xụi lơ: "Hu hu....Chú Hải, ấy gạt con đúng ? ấy chết, ấy là người cao ngạo như thế, ấy chết có phải ?"

      Chân của trường mặt đất, mất sức lực chống đỡ, chỉ có thể níu chặt chú Hải, mở to hai mắt trống rỗng, xuất giọt nước mắt đau thương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khoảnh khắc trước còn hung hăng bóp cổ , giờ phút này sao lại biến mất như thế?

      "Chú Hải, ấy có ở bên trong đúng ? Chú gọi ấy ra , chú gọi ấy ra ! ấy ngạo mạn như thế, làm sao ấy có thể chết cách cam lòng như thế, ấy hận thể giết chết con mà.....Hu hu hu.... ......"

      Tường Vi xụi lơ mặt đất, ngực đau đến nghẹt thở, nắm chặt cánh tay chú Hải, quên được vụ nổ bom kia!

      ngừng nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy bóng dáng ngồi xe lăn, phát giờ phút này, hy vọng xuất trước mặt biết bao nhiêu, tuy luôn có vẻ mặt hung ác, tuy vẫn luôn có thủ đoạn hung ác chút lưu tình, tuy.... .......


      cũng nguyện ý được nhìn thấy ! Chưa từng có khát vọng như thế!

      Nhưng mà vẫn thất vọng rồi, ngoài ngọn lửa kinh hãi này ra, tìm thấy bất cứ dấu vết nào thuộc về ! níu chặt lòng mình, rất đau rất đau, tin chết, tin.... ...

      "Tiểu thư Tường Vi.......Tôi thấy tiên sinh lên xe......Tôi...." Chú Hải với vẻ mặt đau đớn day dứt, nếu như ông ta biết trước có vụ nổ bom, ông ta kéo tiên sinh lại, xảy ra tình huống như thế này rồi, nhưng lúc ấy ông ta chỉ lo kéo cánh tay tiểu thư Tường Vi, hoàn toàn biết chiếc xe bị nổ tung: "Nhưng tất cả đều muộn, rốt cuộc là ai thả bom!"

      Xe cứu thương, xe cảnh sát nhanh chóng có mặt, cả tòa nhà đều có thể ngửi được mùi vị của ngọn lửa.

      Tường Vi sụp đổ xụi lơ mặt đất, ngơ ngác chảy nước mắt, hình ảnh ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt, kinh hãi tăng cao, kéo dài thôi!

      Trong đầu chỉ có hình ảnh cuối cùng, đó là du thuyền sông Senna....... mỉm cười, nở nụ cười tươi, có thể thấy được đôi má lúm đồng tiền rất cạn, cười rộ lên như ánh mặt trời.

      Nhìn gương mặt, cách thế hệ cũng quên, đó là nụ cười duy nhất cho , có lẽ phải lòng, cho đến ngày hôm nay của năm năm sau, vẫn quyến luyến như trước, vẫn nhớ gương mặt cười tươi của tại Paris, đây là ánh sáng sông Senna của .... .......

      Giọt nước mắt khóe mắt rơi xuống, từng muốn rời khỏi ngàn vạn lần, cả đời muốn gặp nữa, tuy rằng nhớ, nhưng cố chấp nghĩ rằng rời khỏi , có thể bình tĩnh, có thể hạnh phúc.... ....

      Hôm nay rồi, đúng ?

      Vì sao tim lại đau như thế, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn rời khỏi rồi đúng ?

      rất muốn cười ra tiếng, lại phát tiếng cười bị nghẹn ở cổ họng, khiến làm thế nào cũng cười nổi!

      "... ..........Trước đó chúng ta hoàn toàn biết! Đây tuyệt đối là mưu! Hung thủ trang bị quả bom trong xe rất tốt......"

      "Vậy có biết trước đây tiên sinh có thù oán với người nào ?"

      "Thủ đoạn của tiên sinh, ra chắc chắn đắc tội với rất nhiều người, kẻ thù cũng thiếu, nhưng phần lớn đều
      việc gì! Tôi nghĩ ra người nào dám làm chuyện như thế!"

      "Bước đầu đoán chừng là trả thù, chiếc xe bị thiêu đốt, bên pháp y những đồ vật ở đây về kiểm nghiệm lại, hơn nữa, chúng tôi thấy bên trong chiếc xe có mảnh vụn của chiếc xe lăn tương tự."

      "... ......Vậy, vậy tiên sinh nhất định lành ít dữ nhiều.... .....Ngài cảnh sát, xin các ngài phải tra ra hung thủ! Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được!"

      ... ...... ...... ...... ........

      mưu, hai từ này như cắm sâu vào trái tim đau đớn của Tường Vi, trơ mắt nhìn bác sĩ và y tá đặt lên cáng, nhưng cách nào nhúc nhích.

      Gương mặt của bác trong chớp mắt xuất trong đầu , mưu.... ...

      bi thương, phải chỉ có hai mươi tỷ đô la thôi sao?

      ... ...... ...... ........

      tầng cao nhất của tòa nhà, hai bóng đen cao thấp, thần thần bí bí trốn vào hai góc.

      "Hu hu, thầy à, vì sao cho con gặp mẹ?" Tiểu Trạch vẫn trốn trong ngực Tưởng Diệp khóc nức nở.

      Tưởng Diệp buộc lại gói hàng to, rồi cột vào sau lưng, sau đó móc sợi dây thừng ra, nhanh nhẹn cởi trói.

      "Để cho con gặp, chúng ta còn thời gian trốn sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta ở trong này, đều là vì con tạm thời ngừng nhiệm vụ, chỉ liên lụy ta lấy được "hồn vũ", bây giờ còn phải trốn sân thượng này."

      Tưởng Diệp thấp giọng thở dài, cả toàn nhà đều bị bao vây, ngay cả con kiến cũng thể thoát ra được, nếu bọn họ nhanh chút, chỉ sợ trực thăng cũng bắt được họ rồi!

      " xin lỗi, thầy...... Nhưng mà......Con nghe mẹ gọi con, con nghe......" gương mặt trắng noãn của Tiểu Trạch còn đọng lại giọt nước mắt, mẹ ra ngoài làm việc, nhưng lâu rồi trở về thăm cậu, cậu rất nhớ mẹ, cậu rất muốn mẹ đưa cậu đến làng chài, trong này ngoài thầy ra, những người khác hung dữ, cậu bé thích ở trong này!

      "Đứa ngốc, chờ chúng ta xong việc, nhất định có thể gặp lại mẹ con, rất nhanh thôi, tin thầy !" Tưởng Diệp an ủi Tiểu Trạch, đây đứa bé làm người ta đau lòng, gần đây cha nuôi rất nghiêm khắc, ra Tiểu Trạch cũng chịu nhiều cực khổ.

      " vậy ? Rất nhanh được gặp mẹ.... ........"

      Bùm!

      Đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng nổ lớn!

      "A!" Tiểu Trạch sợ tới mức run bắn người, nhịn được kêu ra tiếng!

      Tóc gáy của Tưởng Diệp cũng dựng đứng lên "Dưới lầu chắc chắn xảy ra vụ nổ lớn! Tiểu Trạch đến đây, chúng ta có nhiều thời gian!"

      Cảm giác khẩn trương lập tức kéo tới, Tưởng Diệp cẩn thận tìm tầng trệt của tòa nhà gần đây, tìm được vị trí hợp lý, rút cây súng ra, nhắm ngay vị trí phía trước, hung hăng bắn phát!

      Dây thừng theo lực bắn vọt ra, nhanh chóng cắm vào rào chắn sân thượng của tòa nhà khác.

      Tưởng Diệp nhanh chóng buộc dây thừng lại, với Tiểu Trạch: "Nhanh trèo lên lưng thầy, ôm chặt thầy, biết !"

      "Dạ!" Tiểu Trạch gật gật đầu, nhanh chóng trèo lên lưng Tưởng Diệp.

      Tiếp theo, Tưởng Diệp xoay sợi dây thừng cố định, với Tiểu Trạch ở sau lưng: "Ôm chặt vào!"

      Vút tiếng.

      Bọn họ theo sợi dây thừng nhảy ra ngoài!

      Hai tay nắm chặt hai đầu xoay tròn, cả người theo sợ dây thừng di chuyển sang tòa nhà khác, Tiểu Trạch nằm ở lưng Tưởng Diệp, ôm chặt cổ ta!

      bầu trời tối đen yên tĩnh, Tiểu Trạch cúi đầu xuống, lại nhìn thấy bên dưới mặt đất có ngọn lửa cháy dữ dội, theo khí nhàng bay lên, cậu bé ngửi được mùi vị thiêu đốt.

      "Thầy à, bên dưới có vật gì đó bị đốt cháy."

      "Nhắm mắt lại, nắm chặt, đừng phân tâm! Rất nhanh đến!" Tưởng Diệp quay đầu nơi khác, ta chỉ biết là đêm nay nhất định phải đưa Tiểu Trạch bình an rời khỏi đây.

      "Dạ.... ...." Nhắm hai mắt lại, Tiểu Trạch nhìn nơi khác, cậu bé ôm chặt người Tưởng Diệp, bay lượn sợi dây thừng.....

      Bầu trời cuối mùa rộng bao la, bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo, trong màn đêm đen kịt, những vì sao lấp lánh tốp năm tốp ba ra, ngọn gió lạnh thổi vào đám cháy nhìn mà thấy ghê người, đám cháy ngày càng rừng rực, cho đến khi phòng cháy chữa cháy đến dập tắt ngọn lửa, vẫn còn đám khói đen bay lên bầu trời mênh mông.... ........

      Tiểu Trạch biết, dưới lầu tại nơi có vụ nổ lớn, là ai khóc ròng.

      Tường Vi biết, bầu trời có hai bóng người bay qua, là người mà ngày đêm thương nhớ.

      Tước biết, cái xoay người đau đớn như muốn nứt ra, lâm vào vụ nổ lớn.

      Bỏ lỡ, tính mạng của bọn họ, phải chăng xác định nhiều lần, chỉ có thể đau buồn bỏ lỡ...

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      —— nhật ký Tường Vi (15 )——

      Trí nhớ quay lại năm năm trước, tôi vĩnh viễn nhớ ngày đó sông Senna

      Tước cho tôi biết về truyền thuyết của Paris, vương tử Paris Troy đến từ Hy Lạp cổ xưa.

      Từng có nữ thần vì trả thù Troy, nên chế tạo ra quả táo, đó có viết "tặng cho nữ thần xinh đẹp nhất", đồng thời còn lấy quả táo này giao cho vương tử Paris Troy.

      lúc ấy nữ thần trí tuệ Athena, nữ thần sắc đẹp Hess cùng với thần tình Venus đều cho mình là đẹp.

      vì tìm được quả táo, nên Athena với vương tử Troy: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi cho ngài trở thành người thông minh nhất."

      Hess : "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi cho ngài trở thành người thống trị thế giới."

      Cuối cùng Venus : "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi cho ngài người con xinh đẹp nhất thế giới."

      Vì vậy vương tử liền tặng quả táo cho Venus, mà Venus liền đến Sparta đưa vương hậu Helen, người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới , do đó dẫn đến hai nước chiến tranh.

      Khi đó, Tước chỉ dùng giọng điệu khinh thường kể cho tôi nghe truyền thuyết này.

      ấy vương tử ngu ngốc, đời này thứ duy nhất cần phải có, chính là đàn bà!

      Nhưng tôi sâu sắc người gọi là vương tử Paris, tên Paris đó giống như tên Paris này.

      Sau khi ấy kể cho tôi nghe về truyền thuyết này xong, nhìn than thở, tôi khỏi thất thần, giống như chính mới là vương tử Troy. Khi đó tôi rất cảm động, chưa từng nghe qua truyền thuyết đẹp như thế.

      Rất muốn hỏi , sau khi chiến tranh, cuối cùng Helen có sống chung với vương tử Troy ?

      Khoảnh khắc đó, tôi như cảm thấy, cần giang sơn cần trí tuệ, chỉ cần là người đàn bà của vương tử Paris, trong lòng tôi, Tước chính là hóa thân.... .......

      Chương 300: Chỉ có Tường Vi ưu thương (1).

      từng có bài thơ giống như vầy, tới tới lui lui, yên lặng nhắc đến, mỗi lần đọc, nước mắt đều rơi lã chã.

      qua lại, liền giải tán, nhớ lại đều phai nhạt; nhìn tới nhìn lui, liền mệt mỏi, ánh mắt cũng tối sầm; lắng lắng nghe nghe, liền tỉnh, bắt đầu thầm oán; quay đầu phát , thấy được người

      Hai tháng sau.

      Lễ Giáng Sinh sắp đến, tuyết rất dầy rất dầy rơi xuống trong đêm đông. Thành lũy của Hắc gia, cảnh tượng mấy năm khó gặp, từ thế giới của đen tối, biến thành mảnh tuyết trắng xóa.

      Hoa Tường Vi trong vườn đều tàn tạ, vậy mà nhánh cây vẫn đứng thẳng như cũ, từng tầng tuyết trằng thuần khiết bao trùm lên, mặc dù lạnh lẽo, lại có vẻ đẹp đặc biệt, làm cho người ta bị hấp dẫn sâu sắc.

      Nơi đây từng là khoảng nhà thủy tinh hoang vu trong suốt, vậy mà giờ đây bóng người đội khăn trùm đầu bận rộn bên trong.

      “Tường Vi tiểu thư, là giữa mùa đông, nên nhanh vào trong nhà ! Lạnh lẽo hại thân thể cũng tốt!”

      Người giúp việc vừa vào, liền thấy Tường Vi dùng cái quốc cào đất, thở hồng hộc đảo lộn chỗ đất kia.

      có chuyện gì, tôi lạnh. Tôi muốn mau mau gieo toàn bộ hạt giống xuống, năm sau là hoa có thể nở!”

      Tường Vi quay đầu nhìn thoáng qua người giúp việc, khóe miệng khẽ mỉm cười, đột nhiên, cơn gió lạnh thổi tới, vội vàng : “Mau mau đóng cửa lại, những hạt giống này vừa xuống đất chưa lâu, gặp lạnh rất chậm lớn đấy.”

      “Ah, xin lỗi, tôi đóng cửa!” Người giúp việc gật đầu cái vội vàng chạy đến, đóng chặt cửa thủy tinh lớn, “Tường Vi tiểu thư, nơi này trở thành nhà ấm, hơn nữa lại lần nữa gieo hạt giống xuống, nhưng nơi này là … xác định làm như vậy sao?”

      Người giúp việc hề quên, nơi đây từng là trong những cấm địa của Hắc gia!

      Kể từ sau khi tiên sinh biến mất, hai tháng, vẫn có tin tức tiên sinh sống xót.

      Mợ Hắc muốn làm tang cho tiên sinh rồi, nhưng Tường Vi tiểu thư phản đối mãnh liệt, bảo muốn chờ thêm chút, tiên sinh nhất định trở về!

      “Ừ, đợi đến năm sau, nơi này nở đầy hoa, chúng ta liền gỡ lều bố trước đó dựng ở đây xuống, để chỗ hoa Tường Vi này ra ngoài nhà kính, đến lúc đó nhất định rất đẹp rất đẹp…”

      Tường Vi gật đầu cười, cũng dừng công việc trong tay lại, khuôn mặt vì làm việc tay chân mà dâng lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, giữa trời đông giá lạnh, vẫn là người phụ nữ xinh đẹp với trái tim ấm áp.

      “Tường Vi tiểu thư…..Sao người lại khổ như vậy chứ!” Người giúp việc thở dài hơi, giúp Tường Vi đứng lên.

      Nghe , tài phiệt Hắc thị tại cũng chìm trong rối loạn! Quần long vô thủ (quân có tướng), hơn nữa còn kéo tới tên cướp đầu, chiếm đoạt tài phiệt Hắc thị, đây chính là tâm huyết của tiên sinh nha!

      Đừng Hắc thị, ngay cả nhà họ Hắc, đều muốn loạn lên!

      Mợ Hắc nghiễm nhiên bộ dáng chủ nhà, Mai Linh coi mình là nữ chúa, tùy ý ức hiếp người dưới, dưới nhà họ Hắc, lòng người hoảng sợ!

      Nếu phải chú Hải bảo vệ, chỉ sợ Tường Vi tiểu thư sớm bị bọn người mợ Hắc đuổi ra khỏi cửa!

      có việc gì, chỗ này còn thừa chút, tất cả hạt giống cũng có thể gieo tốt lắm nha!” Tường Vi mỉm cười hiểu , gật đầu với người giúp việc, sau đó lại lật đất lên.

      có chuyện gì! nhất định trở về! tin chắc!

      Chương 301: Chỉ có Tường Vi ưu thương (2)

      “Cũng phải, tiên sinh chưa chắc có thể trở về…. tại cũng có ai quản lý nhà kính….”. Người giúp việc thở dài .

      “Câm miệng! ấy nhất định trở về! Sau này được những lời như thế!” Tường Vi dừng động tác trong tay, lớn tiếng phản bác, “ ấy vẫn còn sống!”

      “Nhưng mà….” Người giúp việc còn chưa hết, lập tức bị thanh lạnh lẽo bão gió xen vào.

      “Hắc Tường Vi! À , nên gọi là Thẩm Tường Vi mới đúng! làm sao còn có mặt mũi mà sống ở chỗ này?” Mai Linh mặc cái áo khoác dày, bả vai còn tung bay chút tuyết, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giống như quý phụ châu Âu, giày cao gót, từng bước từng bước vào trong nhà kính!

      “Mai Linh! đứng lại!” Tường Vi chợt xông lên phía trước, ý đồ kéo Mai Linh ra, “ giẫm lên hoa tường vi của tôi rồi!”

      Những thứ kia là Tường Vi mấy ngày qua đến giờ, vất vả mới trồng vào trong, vừa mới này mầm chút, Mai Linh lại làm như thấy mà giẫm lên, chà đạp những mầm non mềm mại vừa mới mọc ra.

      “A! muốn làm gì!” Mai Linh dưới tình thế cấp bách bị Tường Vi kéo sang bên, lảo đảo mấy bước! ta giận quá kìm được mà rống lên: “Thẩm Tường Vi! rốt cuộc còn muốn ở nơi này làm mưa làm gió bao lâu! Đừng tưởng rằng có chú Hải làm chỗ dựa cho , mà có thể muốn làm gì làm! Tôi cho biết, mợ tôi mới là người nhà họ Hắc, chỉ có bà mới có thể trông coi tất cả mọi thứ ở Hắc gia, mà tôi là cháu của mợ, còn sao, cái gì cũng phải, cũng chỉ là con hoang của nhà họ Thẩm, có tư cách ở lỳ chỗ này nữa!”

      “…..” Tường Vi nghe cụ thể Mai Linh những gì, ngồi xổm xuống, cẩn thận xử lý mấy mầm non bị Mai Linh giẫm hỏng.

      “Thẩm Tường Vi, tôi chuyện với ! Có nghe hay !” Mai Linh thể nhịn được coi thường của Tường Vi, mắt thấy giầy cao gót giẫm lên người Tường Vi___

      “Tường Vi tiểu thư, cẩn thận!” Người giúp việc vội vàng lao đến, kéo Tường Vi ra, Mai Linh hụt chân cái, ngã xuống đè lên những cành non của Tường Vi.

      “Mai Linh!” Tường Vi đau lòng hô lên tiếng!

      Mai Linh bị thanh trách cứ của Tường Vi làm cho trố mắt hồi lâu, ta thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Tường Vi, “Thế nào, đau lòng những thứ thối tha này? Tôi càng muốn đạp, đạp đến lúc chịu mới thôi!”

      xong, chân Mai Linh lại chút kiêng kỵ chà đạp những chồi non mới nảy!

      “Người nên khỏi chỗ này là , phải tôi!” Tường Vi cầm cái quốc lên, ra vẻ quăng vào chân Mai Linh ! Mai Linh sợ hãi vội vàng thu chân, oa oa kêu to lên!

      “Thẩm Tường Vi, nổi điên cái gì! dám đuổi đánh tôi thử xem!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :