1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 287: Trò chơi mạo hiểm 4

      Để hôn Triển Diệc Tường, điều này thể tưởng tượng được, thể tếp nhận được.

      Nhưng, theo lời Hắc Diêm Tước.....cũng làm cho thể chấp nhận được! Tuy mới là người đàn ông quen thuộc nhất, nhưng tôn nghiêm và kiêu ngạo, làm cho do dự tiến lên, cũng chịu cúi đầu chọn người đàn ông cuồng ngạo kia, đơn giản là vì làm như thế chui đâu vào rọ! là mệt mỏi.

      Tương Vi nắm chặt nắm đấm, để ý đến đám đàn ông vẫn luôn ồn ào bên, ánh mắt nhìn nghiêng qua Hắc Diêm Tước, vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí lo lắng bưng ly rượu lên uống, mặt đủ đỏ rồi, ấy say sao?

      ràng Mỹ Nhi cố tình nhằm vào , nhưng chuyện lần trước người nào dễ dàng quên như thế.

      Nhìn cậu Hà "linh hồn" trang sức này, trong đầu Tường Vi lóe lên tia sáng, thầm có chủ ý: 'Tôi chọn......."

      dừng lại chút, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, suy đoán chọn người nào?

      "Tôi chọn "linh hồn" trang sức......." chậm rãi , ánh mắt phượng nhìn về phía cậu Hà, cố ý kéo dàm cuối, phải xác định lập quan hệ với người đàn ông có "linh hồn" trang sức này!

      "Ha ha ha, cậu Hà!" Có người trong bữa tiệc cho câu trả lời.

      Lúc này Tường Vi mới yên tâm, cho dù hy sinh cũng phải có điều đáng giá, nhất định phải có quan hệ tốt với cậu Hà nà, bởi vì ngày chủ nhật nhất định phải đến lễ hội kia, thể ! Đêm nay, là cơ hội ngoài ý muốn, nhất định phải nắm chắt, nhưng.....

      nhìn chằm chằm vào cậu Hà, ánh mắt cậu ta hơi lay động, hơn nữa ánh mắt cậu ta dừng người Mỹ Nhi.... ....

      Cậu Hà cũng ngờ, người Tường Vi chọn là cậu ta, Cậu ta hơi xấu hổ, nhưng Tường Vi đúng là rất đẹp, nhưng Tưởng Diệpt cũng gọi ấy là chị dâu rồi sao? Nhưng cậu ta hiểu lắm, người đàn ông của là gì. Cho dì thế nào cậu ta vẫn luôn lòng dạ cói Mỹ Nhi, theo thứ tự trước và sau, dù sao cậu ta cũng tiếp xúc với Mỹ Nhi nhiều hơn, huống chi ta cũng là người mẫu thành công. Về điểm này, cậu Hà cảm thấy như rơi xuống bậc thang, nhưng trò chơi này do cậu ta chủ động đề nghị, cậu ta thể phạm quy. Vì vậy, cậu ta cố gắng dùng ánh mắt nhìn Trường Vi tuy này trang điểm giản dị nhưng nhìn kĩ ấu rất đẹp................

      “Hôn ấy ! Hôn ấy ! Hôn ấy ! Hôn ấy !....”Những người khác bắt đầu ngồi yên, đều ồn ào, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra tính thời gian!

      Sau khi Mỹ Nhi nghe Tường Vi lựa chọn khoe môi nở nụ cười, tuy rằng việc chọn cậu Hà là ngoài ý muốn, nhưng cho dù thế nào cũng từng chọn Tước! Ngược lại ta muốn nhìn xem, bọn họ hôn nhau bằng cách nào!

      “Trời ạ, cậu Hà, đây là cậu đúng, ấy là chị dâu của tôi! Cậu đừng làm bậy đó! Ha ha..” Tưởng Diệpt cố ý đứng lên quấy rối, mắt lơ đãng nhìn vẻ mặt của Hắc Diêm Tước, cậu ta muốn thử xem, đến cuối cùng giữa bọn họ có mối quan hệ sâu đậm như thế nào!

      Năm năm trước, cậu ta tưởng rằng tìm được điểm yếu của Hắc Diêm Tước, lại ngờ ta nhẫn tâm đến mức này, cho dù nhìn thấy người phụ nữ của mình bị treo thập tự , ta cũng thờ ơ.

      Cuối cùng, dựa vào tầm quan trọng của Thẩm Tường Vi đối với “Ny Thường”, cậu ta đành phải sai người thả ra, lại nghĩ rằng bị Hắc Diêm Tước xếp đặt!

      Vì Doãn Chiếu Thiên bị chặt đứt hai cánh tay! Khi đó cậu ta mới hiểu ra, Hắc Diêm Tước thể có trái tim, chỉ là ta quá độc ác, đối với người nào cũng vậy!

      Năm năm sau, cậu ta ngờ Thẩm Tường Vi còn sống, mà lần này, ta xuất bên người , trực giác của Triển Diệc Tường cho biết giữa họ có quan hệ bình thường, cũng phải lạnh lùng như bề ngoài!

      Cũng chính vì vậy mà cậu ta gọi là chị dâu , Hắc Diêm Tước cũng phản đối, xưng hô thế này cậu ta cũng phản đối, dù sao có nhiều trai như thế, tùy tiện gọi người là chị dâu cũng sao.

      Thẩm Tường Vi lựa chọn cậu Hà “linh hồn” trang sức ngược lại ta hơi bất ngờ, chẳng lẽ này thoạt nhìn đơn giản như cậu ta nghĩ?

      “À, Triện, cái gì đó, đây phải là trò chơi sao?” cậu Hà hơi xấu hổ, nhìn gương mặt của Tường Vi, lại hơi thất thần, ra này trang điểm lại xinh đẹp như thế, lúc trước cậu ta chỉ lo chú ý đến vẻ mặt xinh đẹp do trang điểm thôi.

      “Hôn ấy ! Hôn ấy .....” bọn họ lại ầm ĩ lần nữa.

      Đâm lao phải theo lao, Tường Vi hít hơi sâu, vềnh đôi môi đỏ mọng lên, vì Tiểu Trạch, sẵn sàng hy sinh, cái hôm của ngày hôm nay, bất quá xem như bị quỷ hôn.

      “Hôn ấy ! Hôn ấy .....” những người đàn ông háo sắc đó, càng làm ầm ĩ và hưng phấn đối với loại chuyện này hơn.

      Cậu Hà bị bầu khí cao trào làm cho đứng ngồi yên! Cậu ta nhìn gương mặt nhắn xinh đẹp của Tường Vi, càng nhìn càng đẹp, vừa rồi tại sạo cậu ta phát này chứ?

      Cậu ta với vẻ cười to, đến bên cạnh Tường Vi, hé môi ra, cách môi Tường Vi ngày càng gần.........

      Ừm, cậu Hà đó thoạt nhìn cũng khó nhìn, ít nhất quần áo vừa người, tuy gương mặt tính là đẹp trai, nhưng có vóc có dáng, ừm, xem ra đôi môi cũng phải rất đau, ừm... Ít ra giống như tên đầu heo đó lòng dạ độc ác kia... Cũng phải rất khó coi........

      Hu hu hu, tim muốn nhảy ra ngoài, trơ mắt nhìn gương mặt của cậu Hà đó ngày càng gần, nhìn thấy đôi môi cong lên, càng ngày càng mở lớn trước mặt .......

      “Hôn hôn hôn .......” đám đàn ông xấu xa hoàn toàn để ý đến thân phận và địa vị của mình, chơi cũng rất điên cuồng, tình nhân hôn nhau phải là chuyện kỳ lạ hiếm gặp, nam nữ xa lạ hôn nhau cũng có thể nhìn thấy khắp quán bar, vấn đề là, họ đều là con cháu nhà giàu có mặt mũi bên ngoài, hiếm khi chơi trò chơi kích thích như thế này, thậm chí có người còn quá đáng lấy điện thoại di động ra quay phim lại!

      Móng tay Tường Vi muốn cắm vào lòng bàn tay rồi, tự an ủi mình, vì Tiểu Bạch, nhất định phải nhân cơ hội này phối hợp với cậu Hà, chỉ có thể tự an ủi mình phải cố gắng lên, Thẩm Tường Vi!

      Vì vậy từ từ nhắm hai mắt lại, trước mặt nhiều người, chuẩn bị đón nhận nụ hôn cách ngày càng gần...........


      Chương 288: Trò chơi mạo hiểm (5)

      lúc Tường Vi nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng cái lưỡi đáng sợ, chuẩn bị hôn, chợt nghe bên tai tiếng động lớn!

      “Á…”

      “Á…”

      Lập tức, trong phòng nghe mồn thanh giống như tiếng thủy tinh vỡ, có người trong phòng hoảng quá đứng bật dậy!

      Trong lòng Tường Vi căng thẳng, trong bữa tiệc mà cảm thấy luồng gió quét qua trước mặt, sau đấy là tiếng thủy tinh vỡ, rồi tiếng hét hỗn loạn chói tai! Lúc mở mắt ra trong phòng màu đen hoàn toàn!

      xảy ra chuyện gì? khủng khiếp quá!”

      “Tối om rồi…”

      “Mọi người hãy bình tĩnh chờ phục vụ tới!” biết ai hô lên câu, lúc đó mới tạm ngăn được tình cảnh hỗn loạn.

      Ngay sau đó có tiếng mở cửa, rồi luồng ánh sáng từ hành lang chiếu vào, nhân viên phục vụ, nhân viên bảo an là những người đến đầu tiên___

      là xin lỗi, bộ phận kiểm tra an ninh tới ngay lập tức, xin hỏi có vị nào bị thương ?”

      Tình huống như thế này là lần đầu tiên khách sạn gặp phải, bọn họ cũng chưa kịp làm xem làm thế nào mà đèn điện trong căn phòng tinh xảo nhất, sang trọng nhất này lại đột nhiên tắt phụt!
      “Vì lý do an toàn, các vị khách tôn kính, xin các vị cùng tôi sang gian phòng khác , có thể là bóng đèn gặp bất trắc bị vỡ mất rồi.”

      Đợi tới khi bọn họ ra ngoài, gần như là mặt tất cả mọi người đều có vết thương do bị thủy tinh cào ở mức độ nặng khác nhau.

      trò chơi kích thích, vì tối tăm đột ngột này mà tuyên bố chấm dứt.

      Lời lòng chẳng có ai chịu , đại mạo hiểm cũng chỉ rơi vào hai người đẹp, may là lại vừa đúng lúc bóng đèn vỡ!

      Vốn dĩ có người đề nghị đổi phòng rồi lại tiếp tục trò chơi, nhưng vì Hắc Diêm Tước ra lệnh câu: “ xin lỗi, tối nay đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này khiến mọi người sợ hãi, tôi bồi thường tất cả tổn thất cho mọi người, bây giờ mọi người cứ về nghỉ ngơi trước .”

      Những người khác cũng đành phải im lặng, có điều vẫn nhịn được mà chế nhạo, “Hà công tử vô phúc rồi! Mỹ nhân đến tay rồi, aizz… Ông trời lại để cho phá hoại a, ha ha ha…”

      Vẻ mặt Hà công tử lúng túng, lau vệt máu nơi khóe miệng cái, lúc nãy hỗn loạn, miệng ta hình như bị mảnh kính bể làm bị thương rồi, ta cũng theo mọi người ra khỏi phòng, “Trò chơi thôi mà, ... ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người bị thương có nghiêm trọng lắm ?” dù sao cái trò này là do đề nghị, giờ phát sinh cố thế này ta cũng hề lường trước được.

      Tường Vi là người ra sau cùng, moi điện thoại trong túi quần rra, theo ánh sáng mờ nhạt từ điện thoại, quan sát thực trạng trong phòng bao chút, lại ngạc nhiên phát thấy đầu phía của chiếc đèn treo xinh đẹp vỡ vụn, mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy mặt bàn, bán tung tóe nền đất, cái cổ mảnh khảnh của cũng bị quẹt bị thương rồi. thấy hơi kì lạ, bèn liếc mắt nhìn mảnh thủy tinh nằm trong chai bia bể, lạ , chai bia vỡ ra như thế này chứ nhỉ....

      “Thâm tiểu thư, có cần tôi hộ tống ?” giọng Hà công tử từ ngoài cửa vọng vào.

      Tường Vi có thời gian suy nghĩ nhiều, chẳng thể làm gì khác ngoài việc ra khỏi phòng bao, lướt qua cơ thể đẹp đẽ của Hắc Diêm Tước, tay che cổ, vốn là định cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ tẹo lại chấp nhận, hơi mỉm cười : “...ừm, thế cảm ơn , Hà tiên sinh.”

      “Ôi, chảy máu rồi!” Hà công tử kinh ngạc nhiên phát chỗ che cổ có vết máu chảy ra, bèn lấy khăn giấy trong túi ra, “Thẩm tiểu thư, cho tôi xem vết thương xem nào, nếu nghiêm trọng tôi lập tức đưa bệnh viện... À nên lập tức đưa bệnh viện thôi!”

      rồi Hà công tử định mang Tường Vi bệnh viện.

      giọng lạnh lẽo vang lên từ sau lưng: “Hà công tử à, ngày mai tổ chức dạ vũ của ‘hồn’ kim cương, cha ngài trao phó phương tiện bố trí phòng ngự cho Hắc thị quản lí, về các chi tiết phương diện này, vẫn cần ngài xác định lại chút.”

      Những lời này, chamk vào cõi lòng Tường Vi, mai là dạ vũ, bố trí phòng ngự là do Hắc đảm nhiệm ư? toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ bắt đầu lộn xộn.

      “Chuyện này..” Hà công tử liếc nhìn Tường Vi, đưa khăn giấy để tạm thời cầm máu, có điều theo như lời Hắc Diêm Tước quyết bỏ qua, dù sao châu báu tập trung trong cuộc triển lãm ngày mai có giá trị lên đến hàng tỉ, bố trí phòng ngự tất nhiên là thể nào bỏ qua được!

      “Về phần Thẩm tiểu thư cứ giao cho thủ hạ của tôi là được mà.”

      Hắc Diêm Tước loại bỏ nghi ngờ của mình gọi cuộc điện thoại qua vài phút chú Hải tới, Tường Vi nhìn Hắc Diêm Tước, ngay lập tức hiểu ý , quả nhiên là cho phép bất cứ người đàn ông nào khác đưa về, trong đầu lại thoáng nghĩ đến mảnh vỡ của những bình rượu kia, thậm chí là nghi ngờ bóng đèn lúc nãy là do làm vỡ!

      Người đàn ông này có ham muốn chiếm giữ gần như là biến thái, dù cho cần cũng cho người khác được lợi!

      Thình lình rùng mình, đến giờ Tường Vi mới nhận ra mình phạm vào sai lầm gì, ngay trước mặt lại dám chọn hôn Hà công tử, nghi ngờ gì chính là khiêu khích uy quyền của , có điều... Hừ! Tại sao thể hôn người đàn ông khác chứ? Đàn bà bên cạnh chẳng phải cũng nhiều đếm xuể à?

      Tường Vi dõi mắt theo bóng lưng đẹp đẽ của Hắc Diêm Tước, tâm trạng hơi phức tạp khó mà lên lời.

      “Thế này , tôi đưa Thẩm tiểu thư bệnh viện, kiểm tra chút là được, Hà công tử có thể yên tâm chưa?” Mỹ Nhi nhân cơ hội chui ra từ sau lưng Hắc Diêm Tước, “chú Hải, cháu với chú nhé.”

      “Vậy cảm ơn em, Mỹ Nhi.” Hà công tử cười cười cảm kích.

      Hắc Diêm Tước híp tròng mắt đen hẹp lại, mặt đổi sắc chuyển xe lặn về đầu khác của hành lang, Hà công tử cũng theo ngay phía sau.

      Ánh mắt Mỹ Nhi dõi theo đến khi thấy bọn họ biến mất ở cuối hành lang, mới xoay người lạnh lùng với Tường Vi: “Vết thương chắc cũng sâu đâu nhỉ, Hà công tử gia thế tệ, nếu như lưu luyến như thế, tôi nghĩ chắc cũng có vấn đề gì đâu.”

      Tường Vi trố mắt nhìn Mỹ Nhi, ta tỏ thái độ tỉnh táo vượt xa mức bình thường làm cho hiểu, nhưng mà ánh mắt lưu luyến nhìn về phía bọn họ vừa , rất đành lòng, còn chưa kịp với Hà công tử là muốn tham gia dạ vũ tối mai.... Tối nay vất vả lắm mới có chút hy vọng, bị cái tên Hắc Diêm Tước phá hỏng mất toy...

      Thở dài hơi, Tường Vi chẳng thể làm gì khác là xoay người rời , chú Hải và Mỹ Nhi cũng theo sau.

      Trong căn phòng có tiếng của nhân viên kiểm tra: “Kỳ lạ nhỉ, đèn này ràng là do ngoại lực tác dụng mới vỡ...”
      Last edited: 18/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 289: HY VỌNG BẤT NGỜ


      Vừa ngồi vào chiếc xe sang trọng, chú Hải còn chưa kịp khởi động xe, Mỹ Nhi liền mở miệng : “chú Hải, tôi thấy miệng vết thương của Thẩm sâu, cần đến bệnh viện, trức tiếp đưa ấy về nhà là được.”

      Mỹ Nhi, cái này...” Chú Hải hơi bất ngờ, cũng khó quyết định, ông muốn đắc tội với hai người này.

      “Chú Hải, miệng vết thương có gì đáng ngại, đưa Mỹ Nhi về trước .” Tường Vi thấy chú Hải khó xử, nhàng gật đầu, muốn tranh giành với Mỹ Nhi cái gì, qua hai tháng nữa, chủ động biến mất.

      dựa vào cái gì mà quyết định cho tôi?” Mỹ Nhi nghe Tường Vi như thế, chân mày nhanh chóng xoắn lại.

      “...Tôi có.” Tường Vi hờ hững , Mỹ Nhi của giờ phút này, giống như chim sợ cành cong, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác.

      “Được, vậy đến nhà trọ của tôi! Chú Hải, lái xe!”

      Chú Hải gật gật đầu, lái xe về phía nhà trọ của ta.

      đường , Mỹ Nhi cũng buông tha cho Tường Vi, bởi vì tất cả đêm nay làm cho ta hoàn toàn tức giận! Nhưng ta vẫn nhịn, trong đầu suy nghĩ mưu kế.

      “Đêm nay đáng tiếc, tôi còn tưởng và Hà công tử có thể tiến triển sang câu chuyện lý thú.” Mỹ Nhi cố gắng đè thấp giọng, lúc đó ta nghĩ rằng Tường Vi chọn Tước, nhưng có, việc này làm cho người khác rất ngạc nhiên!

      Nhưng điều Mỹ Nhi ngờ chính là, đèn trong phòng phát nổ là việc xảy ra ngoài ý muốn! Đột nhiên dẫn tới đèn phát nổ, tất cả đều do Hắc Diêm Tước gây ra!

      Lúc đó, ta thấy người bên cạnh ném chai rượu lên, trong chốc lát bóng đèn bị đập nát. Mà lúc đó tất cả mọi người đều chú ý đến Hà công tử, chỉ có cố ta ngồi bên cạnh Tước, là thấy tất cả việc kia.

      Cũng chính vì vậy, lúc trước Tước lợi dụng ta làm thế thân, ta cam lòng, mà lần này, ta càng khẳng định trong lòng Tước, địa vị của họ Thẩm kia tuyệt đối giống như những người phụ nữ khác!

      “À, đó chỉ là trò chơi!” Tường Vi mất tự nhiên giật giật khóe môi, khăn tay quấn miệng vết thương có màu đỏ do máu chảy ra.

      “Ngoài ý muốn, tôi nghĩ chọn Tước chứ, chẳng lẽ và Tước phải là đôi sao?” Mỹ Nhi cố tình mở to hai mắt, bộ dạng giả vờ ngạc nhiên.

      Tường Vi nhìn vẻ mặt của ta, tự nhiên mà lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “ phải, tôi chỉ là người ta nuôi dưỡng.”

      “Ha ha! ra là như vậy! Tôi còn tưởng rằng và Tước... Ha ha, bất ngờ là hôm nay lại chọn Hà công tử.” Mỹ Nhi cười , nếu có thể trực tiếp đưa người phụ nữ họ Thẩm này cho Hà công tử, tốt biết bao nhiêu.

      Tường Vi nở nụ cười yếu ớt, mi tâm lên vẻ ưu thương. Màn trò chơi đêm nay cho dù như thế nào, cũng thu hoạch được gì, có tâm suy nghĩ đến những chuyện khác, chỉ lo lắng ngày mai làm cách nào để tham dự lễ hội “hồn” kim cương....

      biết , gia cảnh của Hà công tử tệ đâu, tựa như đêm mai, nhà họ tổ chức lễ hội, mở cuộc triển lãm châu báu có giá trị hàng tỉ đô la! Ngài ấy định mời tôi làm bạn nhảy, nhưng tôi muốn theo Tước để chăm sóc ấy, là hơi tiếc đó...”

      “Ngài ấy mời sao?” Tường Vi đợi Mỹ Nhi xong, hơi kích động hỏi: “ thể sao?”

      CHƯƠNG 290: HOA LỆ XOAY NGƯỜI (1)

      “...Ha ha, phải là thể mà là..” Mỹ Nhi vốn định tham dự cùng với Hắc Diêm Tước, chẳng ngờ Tường Vi ngắt lời ta luôn.

      “Tôi có thể thay ?” Trong lúc cấp bách Tường Vi trót ra lời, lập tức ý thức mình đường đột, đành phải đổi đề tài, “Ấy, ý tôi là, nếu như được, tôi có thể thay ... Tôi chỉ tùy tiện thôi, dù gì người Hà công tử muốn mời là cơ mà...”

      “Đương nhiên là vấn đề gì!” Mỹ Nhi ngờ lại mắc câu nhanh như vậy, là quá thuận lợi rồi, “Tôi chỉ cần gọi điện báo lại vói Hà công tử là được thôi, vé mời của tôi vẫn còn ở trong căn hộ đấy.”

      Lời Mỹ Nhi làm Tường Vi dấy lên vô vàn hy vọng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cảm ơn , tôi chỉ nghĩ là đó nhất định buổi dạ vũ rất đáng mong đợi, là đáng tiếc.”

      Lòng kích động, nhưng lại sợ mình biểu lộ liễu làm Mỹ Nhi sinh nghi, ngờ tối nay có thu hoạch, dù có bị thương, cũng thấy rất đáng, ngày mai... Chỉ ngày mai là có thể gặp được Tiểu Trạch rồi sao?

      Khóe miệng của Mỹ Nhi khẽ nhếch lên nụ cười hả hê, xem ra đêm nay ta cần phải tính toán cho kỹ mới được!

      Sau khi lấy được tấm vé mời từ trong tay Mỹ Nhi, lòng Tường Vi đều là kích động. ngờ mọi thứ lại thuận lợi như vậy, Mỹ Nhi gọi điện báo cho Hà công tử, ta phát đồng ý luôn.

      Mặc dù điều này làm mơ hồ bất an, nhưng mà ngày mai cho dù như thế nào cũng nhất định phải ra ngoài, cho dù là đầm rồng hang hổ cũng muốn gặp Tiểu Trạch!

      Đêm đó, sau khi chú Hải đưa về nhà họ Hắc, Hắc Diêm Tước cả đêm về.

      Còn hưng phấn đến nỗi ba giờ sáng mới bình yên vào giấc ngủ, giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy toàn là những hình ảnh vui vẻ của và Tiểu Trạch, gương mặt vùi trong gối của chảy ra nước mắt hạnh phúc....

      Tối nay buổi dạ vũ đầu tiên từ khi kim cương ‘hồn’ ra đời, trưng bày châu báu mới nhất của kim cương ‘hồn’, khách khứa đều là những doanh nhân nổi tiếng của thành phố đến ủng hộ, vì vậy phía ban tổ chức cũng đặc biệt thận trọng.

      Điệu nhạc Waltz du dương vang lên trong phòng khách, những khách khứa phục sức xinh đẹp theo tiếng nhạc lần lượt vào bàn.

      Trong góc bên ngoài hội trường, bên dưới hàng rương lớn sớm có bé trai nho nằm rạp xuống, gương mặt nó mềm mại, được khảm lên hai khối ngọc đen láy sáng láng giống hệt nhau, hai hàng mi dài bất động, trong đôi mắt phát ra thứ ánh sáng bén nhọn xuyên qua lỗ nhìn chăm chú vào từng hoạt động trong hội trường.

      Lỗ tấm vách nhắm thẳng vào những thứ được chứa trong tủ kính bảo hiểm, nơi đám châu báu kim cương quý giá nổi tiếng phát ra sáng long lanh.

      gương mặt mềm mại của cậu bé có vẻ hưng phấn lạ thường, nó thích mấy cục đá sáng long lanh rực rỡ kia, cho nên chúng trở thành đồ chơi của nó thôi!
      Last edited: 18/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 291: Thiên tài và ngốc ngếch

      Tòa thành nhà họ Hắc

      Ánh đèn rực rỡ sáng lên, nhà họ Hắc đèn đuốc sáng trưng. Tòa thành màu đen dần dần chìm trong màn đêm, những ánh đèn mờ ảo kia, bên trong song cửa sổ mang phong cách baroque* lộ ra tia sáng, cực kỳ giống tòa thành Vampire trong truyền thuyết, quỷ dị và rùng mình.

      (Phong cách Baroque: Baroque (Ba Rốc) là phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng.)

      Sau khi Hắc Diêm Tước trở về, chỉ tùy ý ăn chút thức ăn cho chắc bụng, thay đổi bộ tây trang, liền lên xe, trước khi với Tường Vi câu

      "Đêm nay đừng chờ tôi, còn nữa, đừng chạy loạn khắp nơi."

      "Ừm....Ừ......." Tường Vi chớp đôi mắt đen linh động. gật đầu theo, lên tiếng.

      Ý tứ của , là Tường Vi cần chờ về luyện tập vật lý trị liệu, nhưng chưa , tiếp theo, ánh mắt thâm thúy hẹp dài nhìn lướt qua Tường Vi, sau đó bảo chú Hải nhanh chóng lái xe rời .

      Tường Vi nhìn chiếc xe của biến mất trong màn đêm, lúc này quay người lại nhanh chóng về phòng thay đổi quần áo, cầm lấy túi xách, lòng hơi run rẩy, đêm nay thuận lợi sao?

      ...............

      Nơi tổ chức lễ hội ‘hồn’ kim cương, khách quý ra vào bàn, mấy trăm vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, bảo vệ cũng vào vị trí.

      Nửa giờ sau, Tường Vi từ xe taxi bước xuống, đêm nay vẫn là bộ dạng động lòng người, nhưng có quần áo, đành phải mặc bộ lễ phục màu trắng do Hắc Diêm Tước đưa cho .

      Vừa xuống xe, dựa theo địa chỉ thiệp mời, vừa bước vào cửa lễ hội, Hà công tử đợi bên trong.

      Khi Tường Vi trong trang phục màu trắng xuất trước mặt ta, ta bị hồn mất hồn mất vía trong mất giây, đúng là so sánh với Tường Vi phấn son của đêm qua, đêm nay càng xinh đẹp động lòng người hơn nhiều, ta dám đánh cuộc, đêm nay chói mắt nhất hội trường.

      “Tiểu thư Thẩm, đến rồi?”

      Hà công tử trông mòn con mắt, vội vàng thu bộ dạng thất lễ lại, nhanh chóng đến trước mặt Tường Vi.

      Tường Vi nở nụ cười , hơi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đùa nghịch sợi tóc thả tùy ý hai bên má, nhân cơ hội liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ khách mời ngồi vào bàn, cùng với chỗ đặt những cái gương lớn biết làm gì, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu, trong phòng hơi mất mát, ngước mắt rối Hà công tử: “ để ngài chờ lâu, là ngại.”

      “Ha ha, chờ đợi quý bà, là chuyện bắt buộc của thân sĩ.” Hà công tử cười tươi, giơ cánh tay thân sĩ lên: “Như vậy, Hà mỗ có vinh dự mời Tiểu thư Thẩm làm bạn nhảy của tôi ?”

      “Ha ha, đương nhiên.” Bởi vì nụ cười của Hà công tử tạm thời làm dịu cảm giác căng thẳng của Tường Vi, đưa tay lên, đặt vào tay ta, hít hơi sâu, theo bước của Hà công tử, chậm rãi vào đại sảnh lễ hội.....

      Nhưng dòng người vào trong hội trường, ngay lúc Tường Vi đảo mắt qua cái rương lớn, bên trong rương có bé trai ngồi trong đó, cậu bé đè thấp giọng, với người ở đầu dây bên kia.

      “Thầy à, cuối cùng khi nào mới được động thủ vậy? Ở trong này rất bực bội đó, cái rương đè ép làm rối kiểu tóc của con rồi!”

      “Tiểu Bạch, đến lúc nào rồi mà còn lo kiểu tóc của con! Máy phát tín hiệu chuẩn bị xong chưa?” Bên tai truyền đến giọng bất đắc dĩ của Triển Diệc Tường. “Tóm lại con chỉ cần nghe theo lời thầy, nhiệm vụ đêm nay rất quan trọng, thể lộn xộn, biết ?”

      “Dạ, biết rồi ạ, rất nhanh chuẩn bị tốt...... Nhưng mà con khát quá...” tuy bé trai nghiêm túc gật đầu, nhưng trốn trong cái rương thời gian, cộng thêm buồn bực hơn so với cái rương, cậu bé cảm thấy miệng đắng lưỡi khô cũng là chuyện bình thường.

      Động tác nhanh nhẹn gắn dụng cụ tinh vi nhô lên bức tường, sau đó cậu bé điều chỉnh khoảng cách, thoạt nhìn trông giống như đặc công giàu có kinh nghiệm.

      Chỉ có điều.......

      “Nhịn cho thầy, đừng giống như lần trước, chút nữa báo cáo kết quả cho thầy, lần này lấy công chuộc tội, biết ?” Giọng Tưởng Diệp nghiêm khắc, nhưng trong giọng lại lộ ra vẻ cũng chìu.

      Nhớ tới buổi họp báo ‘hồn’ kim cương lần trước, ta cố ý để cho Tiểu Bạch trà trộn vào, cũng ta trong ứng ngoài họp, kết quả Tiểu Bạch quá mệt mỏi, cẩn thận ngủ quên bên dưới khán đài.

      Tin được , truyền nhân kế thừa đời thứ chín mươi sáu của nhà họ Tưởng, Tưởng Diệp chi thu nhận học trò là Thẩm Tiểu Trạch, đến cuối cùng lấy cho chiếc bông tai còn nhặt được mặt đất!

      là nhục nhã mà.....danh hiệu “quỷ ảnh thần thâu” của ta từ nay về sau phải thất truyền sao?

      Nhưng Tưởng Diệp nhìn trúng Tiểu Trạch có khả năng trời cho, lòng muốn bồi dưỡng cậu bé, nhưng tiểu tử kia từ lớn lên bên mẹ ở làng chài, cho nên cậu bé rất đơn thuần, tiếp nhận huấn luyện của Tưởng Diệp, khó tránh khỏi ham chơi, thích ba ngày nằm võng phơi năng hai ngày đánh cá, có cách nào khác, là đứa bé lớn lên từ làng chài mà.

      Biết làm thế nào ngốc nghếch với thiên tài hợp nhau ? Ttt chính là đứa bé như thế.

      Người mẹ kỳ lạ, lại vừa hòa hợp thế giới.

      “À… Con có chịu đựng buồn tiểu…” Thầy bảo cậu phải chịu đựng đó!

      Tưởng Diệp nhịn được trợn to hai mắt: “Muốn buồn tiểu mà gọi là khát! Tiểu tử con, máy phát tín hiệu cài xong rồi ra , thầy chờ con ở chỗ rẻ toilet, cẩn thận chút.”

      “Dạ, biết rồi thầy.” Trong ánh mắt non nớt ngây thơ lên vẻ tinh quang.

      ……………….

      Tường Vi kéo tay Hà công tử, yên lòng vào trong đại sảnh lễ hội.

      Đôi mắt linh động bắt đầu quét nhanh vào bóng người trong đại sảnh, Tưởng Diệp…. Tiểu Trạch… Tưởng Diệp… Tiểu Trạch…..

      Thẩm? nhìn cái gì vậy?” Giọng của Hà công tử cắt đứt dòng suy nghĩ của .





      CHƯƠNG 292: Hoa lệ xoay người (2)


      “Ha ha, tôi đưa xem nhé, đây đều là tác phẩm mới ra của kim cương ‘hồn’”. đến châu báu, Hà công tử mặt mày hớn hở lôi kéo Tường Vi về phía mấy quầy thủy tinh bên kia. Từng thứ châu báu chói mắt tỏa ra ánh sáng như muốn tổn thương đôi mắt . vốn chẳng hề muốn xem mấy thứ được gọi là châu báu này, chỉ muốn gặp Tiểu Trạch - con trai bảo bối của ! “Ừhm…cái đó, Hà tiên sinh này, tôi muốn toilet tý có được ?” Tường Vi khẽ chau mày, cười xin lỗi, thậm chí chẳng đợi Hà công tử phản ứng gì kéo váy lên, lễ phép khom người rồi xoay người … “Ơ….” Đó phải hướng nhà vệ sinh! Hà công tử chưa hết lời người đẹp nhanh chóng biến mất trong dòng người. Bên ngoài hộ trường của kim cương ‘hồn’, dưới màn đêm, khí bắt đầu lạnh lẽo và khô ráo, rất nhiều xe ô tô đẳng cấp quốc tế đậu ở bên lề đường rộng rãi, vùng này là nơi đắt đỏ, người đến chẳng sang cũng quý. Lúc này, chiếc xe Bugatti Veyon dòng thể thao sang trọng vững vàng dừng lại.

      Cửa xe mở, đôi chân tuyết trắng mảnh khảnh đạp lên đôi giày da phiên bản thịnh hành nhất làm từ sợi tổng hợp Snos, người đẹp thần thái tự nhiên bước xuống từ chiếc xe sang trọng, lập tức ở bên kia, Hắc Diêm Tước ra, chăm sóc theo sát sau lưng , đẩy xe lăn, dịu dàng khẽ: “tước, có muốn vào luôn ?”

      Hắc Diêm Tước gật đầu cái, chuyện xã giao, tránh được liền tránh, chẳng qua chính là cổ động lớn nhất đứng phía sau kim cương ‘hồn’ cho nên cũng coi trọng buổi dạ vũ tối nay, hy vọng rằng kim cương ‘hồn’ có thể bước từ xã hội thượng lưu tiến ra thị trường.

      “Hắc tổng, cuối cùng ngài cũng tới, mời vào mời vào!” Hà công tư lúc này ra nghênh đón.

      Bản mặt như núi băng của Hắc Diêm Tước, trước sau như luôn lạnh lẽo, Mỹ Nhi chậm rãi đẩy tiến vào hội trường.

      “Tối nay tất cả vẫn tốt chứ?”

      “Hoàn toàn có vấn đề gì, Hắc tổng cứ yên tâm, tối nay đêm ngủ tuyệt với!” Hà tổng liếc mắt nhìn Mỹ Nhi, lại nhớ tới Tường Vi, Mỹ Nhi vẫn đẹp hơn chút, trong lòng ta cười thầm, mình vớ được của quý rồi!

      “Ha ha, Hà công tử, sao thấy người đẹp bên cạnh đâu?” Mỹ Nhi liếc nhìn chung quanh nhưng thấy Tường Vi.

      ấy toilet rồi, ha ha.” Hà công tử hiểu ý ngay tắp lự, vừa vừa giọng với Mỹ Nhi: “Chẳng trách nào mà lại cự tuyệt tôi, ra là cùng Hắc tổng, ha ha ha…. Nhưng mà ta cũng tệ, tôi thấy hài lòng…”

      Mỹ Nhi cười duyên cái, nháy mắt với Hà công tử, cố ý dùng giọng lớn, vừa đủ để Hắc Diêm Tước nghe được: “ biết đấy, Thẩm chủ động là muốn đến, Hà công tử, tôi thấy trong trò chơi tối qua, Thẩm chọn cũng là có ý đấy, phải nắm bắt cho tốt nha!”

      Hà công tử sang sảng cười lớn, bọn họ thấy được gân xanh gương mặt người đàn ông ngồi xe lăn mơ hồ nổi lên.

      Tường Vi vừa nghĩ đến tình thế cấp bách hỗn loạn lần, liền dốc sức tìm kiếm bóng dáng Tiểu Trạch và Tưởng Diệp, vừa chạy vừa thở hổn hển, cố tránh những nơi có người, tìm kiếm trong tất cả các góc, giọng hô: “Tiểu Trạch… Tiểu Trạch…”

      Chợt thoáng thấy chỗ khúc quanh có bóng lưng bé trai, lòng căng lên, vội vàng chạy qua đó: “Tiểu Trạch __”

      Nâng váy, vài ba bước chạy đến sau lưng bé trai, kéo bờ vai bé cuả nó, hơi nước lập tức xông lên mắt, bé trai quay đầu ---

      là ai?” Bé trai bực mình hỏi.

      Tường Vi sững sờ buông tay, “Đúng, xin lỗi, …, nhận lầm người…”

      Hai vai rũ xuống vì thất vọng, hít hít lỗ mũi, thầm chửi mình ngu, nhớ con đến điên rồi nên mới có thể nhận bừa cả đứa trẻ khác!

      Thở dài tiếng, ngay lúc Tường Vi muốn xoay người, giọng trong trẻo vọng lại từ phía sau___

      “Xem ra hề chết tâm nhỉ, phải chờ tin tức của tôi à?”

      Tưởng Diệp im hơi lặng tiếng ra từ sau lưng Tường Vi.

      Tường Vi kinh ngạc quay đầu, nước mắt vất vả mới ngừng được, vì tâm trạng kích động mà mắt lại nóng lên!

      “Tưởng Diệp? ở đây ?” nhìn Tưởng Diệp thân mặc quần áo bó sát màu đen, kích động nắm tay ta, “Tiểu Trạch đâu? Tưởng Diệp cho tôi được nhìn thấy Tiểu Trạch được ?”

      Tưởng Diệp thở dài, lúc nãy ta vô tình thấy Tường Vi giống như con ruồi mất đầu bay loạn bốn phía, ta mới hiểu ra rằng nếu nhanh ngăn lại, hành động có thể gặp cản trở mất, ta cất giọng hơi kiên nhẫn, “ có biết là làm như vầy phá hỏng chuyện lớn của bọn tôi hả?”

      là xin lỗi… tôi… tôi chỉ vội vã muốn gặp Tiểu Trạch thôi…” phải người làm mẹ, sao hiểu được tâm tình của ? Thai nghén mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con, cho dù trong những lúc đen tối mưa sa gió giật cũng chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ đứa bé, chia lìa lâu như thế sắp chịu nổi! vô cùng nhớ Tiểu Trạch…

      “Tôi biết rồi, tôi cam đoan với mà, tôi vốn là định khi làm xong việc mang Tiểu Trạch gặp , ngờ lại tự động chạy đến đây!” Nếu mà biết trước, ban đầu chẳng nên mềm lòng, Tưởng Diệp cười khổ cái, “ tỉnh táo lại ! Tối nay hề đơn giản như co tưởng đâu!”

      Hít sâu mấy cái, Tường Vi gật đầu, “Tốt, tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh ngay đây! cần tôi phối hợp như thế nào?”

      Tưởng Diệp nhăn mày, cẩn thận kéo Tường Vi vào chỗ kín, “Tường Vi, nghe kỹ đây, tôi muốn nhiệm vụ lần này trở nên phức tạp, lát nữa Tiểu Trạch thâm nhập hội trường, việc phải làm là tránh để nó phát ra ở đây, nếu phân tâm!”

      “Nhưng mà tôi nghe công tác an ninh tối nay là do Hắc thị đảm nhiệm, tôi lo…” Đây mới là chuyện làm con người ta lo lắng, Tường Vi cảm thán tại sao cha con họ lại xung đột nhau như thế này?

      bên muốn trộm châu báu , bên lại muốn bảo vệ châu báu.

    4. midori84

      midori84 New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      9
      nam chinh sach ko vay, sao doc van an thay cai doan "ap trung" ta ko like nam chinh chut nao ca.

    5. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 293: Hoa lệ xoay người (3)

      "Cho dù là ai, cha nuôi đều , đêm nay đống châu báu này phải nằm trong tay, huống chi đêm nay là cơ hội khó có được.'" Tưởng Diệp giải thích: "Tường Vi, em hãy nghe , có chuyện gì đâu, phải có lòng tin với , với Tiểu Trạch, được ?"

      "Ừ....Em biết rồi! Tưởng Diệp, hãy đồng ý với em, đảm bảo an toàn của Tiểu Trạch!" Thấy vẻ mặt của Tưởng Diệp nghiêm túc, Tường Vi gật đầu đồng ý.

      "Yên tâm! Đừng để biết kỳ người nào nghi ngờ, ngoan ngoãn trở về !"

      Tưởng Diệp gật đầu với , rồi xoay người biến mất khỏi góc khuất.

      Tường Vi ông ngực kích động, hít sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại, nhấc eo, về phía đại sảnh lễ hội.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Tường Vi vừa vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy Hà công tử tìm !

      " Thẩm, tôi rồi đó chứ, ha ha." Hà công tử nhìn sắc mặt Tường Vi hơi tái nhợt, nhịn được hỏi: "Làm sao vậy, có chỗ nào thoải mái sao?"

      Tường Vi lắc đầu: "Tôi sao, ngại quá để đợi lâu."

      " có việc gì là tốt rồi, ha ha, lễ hôi cũng sắp bắt đầu rồi, đến đây , người đẹp, tôi chào hỏi khách trước.... ....."

      " ra Hà công tử đau khổ vểnh mông trông chờ bạn , chính là Thẩm, tiểu thư, đây sao?"

      Hà công tử chưa hết lời, giọng lạnh lùng như cơn gió lạnh trong đêm đông truyền đến, làm cả người Tường Vi chấn động run rẩy.

      hoàn toàn có chuẩn bị tâm lý, lại gặp ta ở chỗ này! nghĩ rằng Mỹ Nhi muốn ở cùng nên Hắc Diêm Tướng đến đây, hoàn toàn ngờ.... ....

      "Ha ha, tổng giám đốc Hắc, để ngài chê cười rồi." Hà công tử hoàn toàn nhìn thấy giữa họ giữa giông bão, chủ động kéo cánh tay Tường Vi "Hôm nay hy vọng có thể nhảy cùng Thẩm tiểu thư điệu."

      "Ôi, Hà công tử, ngài biết, Thẩm tiểu thư chính là người chăm sóc Tước, tôi còn chưa cảm ơn ấy chăm sóc Tước giúp tôi, ha ha, đêm nay Thẩm tiểu thư gặp mặt Hà công tử tốt, Tước ở đây có tôi chăm sóc được rồi." Mỹ Nhi cười tươi, ý thân phận hèn mọn của Thẩm Tường Vi.

      Tường Vi chau mày, trong lòng lo lắng tình huống Tiểu Trạch và Hắc Diêm Tước cùng ở đây! Ngộ nhỡ gặp được làm cái gì mới được?

      Hắc Diêm Tước ngồi xe lăn, nhíu chặt lông mày, trước khi ra cửa có thông báo với , đừng chạy loạn khắp nơi, này lại nghe lời , lại thông đồng lén lút qua lại với tên họ Hà!

      đáng chết, lại chịu nổi tịch mịch!

      Bất tri bất giác nắm chặt nắm đấm, nhấn nút xe lăn, xoay người lạnh giọng với Hà công tử: "Hà công tử, bằng hai người nhảy điệu, thế nào?"

      "Ha ha, Hà mỗ cung kính bằng tuân lệnh rồi!"

      Tường Vi nghe được ớn lạnh làm người ta kinh hãi run rợ từ trong lời của Hắc Diêm Tước, nhưng chuyển hướng nhìn về phía mọi người múa trong sàn nhảy có chút chần chờ: "Cái đó... Tôi..."

      "Thẩm tiểu thư, chắc Hắc luôn có nhã hứng với cái này, bằng chúng ta cùng múa điệu."

      Hà công tử thể chờ đợi lôi kéo Tường Vi, hòa vào sàn nhảy, tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng khiêu vũ, Tường Vi bị lôi kéo theo nhịp của Hà công tử, cước bộ loạn xạ, thậm chí có mấy lần còn dẫm lên giày của ta, đôi mắt bất an nhìn xung quanh.... ......

      "Thực xin lỗi Hà công tử, ra tôi muốn , tôi biết khiêu vũ!"

      "Ha ha, sao, thả lỏng, theo bước chân của tôi là được!"

      Tường Vi cúi đầu nín thở, thậm chí cũng quay đầu lại nhìn ánh mắt Hắc Diêm Tước, chỉ cảm thấy sau lưng họ có đôi mắt sắc bén muốn khoét lưng !

      Ông trời ơi, ngàn vạn lần đừng để ta nhìn thấy Tiểu Trạch, được ?

      Nhưng đúng lúc Tường Vi nhắm mắt cầu nguyện, đột nhiên.... .....

      đứng trong góc giọng : "Đứa bé này ở đâu ra.... ...." Ngay sau đó giọng non nớt vang lên: " xin lỗi, tiểu thư, cẩn thậm dẫm lên giày của ngài rồi, xin lỗi."

      Giọng này truyền vào lỗ tai Tường Vi!

      Lòng như sợi dây cung kéo căng!

      Bỗng chốc mở mắt ra, theo tiếng nhìn lại, màn vừa rồi gây náo loạn biết bao, rất nhanh, bóng dáng nho xuất từ trong đám người.... ...

      Tiểu Trạch.

      Tường Vị chợt cảm thấy bị nghẹn họng! Trong chớp mắt đôi mắt xuất màn sương.

      bé trai trắng nõn mặt tây trang màu đen, là con của ! Thằng bé gầy , rất nhớ nó, cũng lo lắng cho nó, Tiểu Trạch rất hồn nhiên và rất thiện lương, vì năm đó lái xe rơi xuống biển tự tử, làm tổn thương đến thai nhi, khiến cho Tiểu Trạch từ rất yếu ớt, thậm chí sau khi sinh lâu, còn bị di truyền chứng nóng nãy từ cha thằng bé.

      Mấy năm đó vất vả, có ai biết được chuyện này, ngoại trừ !

      Đây là Tiểu Trạch của , rất muốn xông lên phía trước, liều mạng ôm lấy con mình, cho vạn ước nguyện, chỉ muốn con bình an!

      "Làm sao vậy?" Hà công tử phát khác thường của , nhịn được hỏi.

      Tường Vi nhanh chóng hồi phục tinh thần, ấp a ấp úng : " có, có gì.... ......."

      "Có phải thoải mái ?"

      Trong đầu Tường Vi nhớ đến lời của Tưởng Diệp, nhớ đến lời của ....... cần phải ưỡn ngực, mạnh mẽ kìm nén nước mắt sắp chảy ra: " có, có, ha ha, Hà công tử, bằng chúng ta nhảy điệu nhạc ?"

      Ánh mắt nhìn xuyên qua bả vai của Hà công tử, chăm chú nhìn vào hướng của Tiểu Trạch, phía sau là chỗ Hắc Diêm Tước, chỉ có thể dựa vào vóc dáng hấp dẫn của mình để ngăn cản tầm mắt của ta, tránh cho ta chú ý đến Tiểu Trạch....

      Đúng rồi, cứ làm như thế!

      Vì vậy nắm tay Hà công tử, đột nhiên hoa lệ xoay người, đối mặt với Hắc Diêm Tước, trong ánh mắt tràn ngập ý khiêu khích, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lập tức thay đổi thần sắc quyến rũ, hai tay mập mờ lướt qua đường cong gương mặt Hà công tử, lập tức trượt xuống bờ vai ta, rồi đến lồng ngực, từng hành động kia đều khiêu khích, chỉ có mắt kia giao với ánh mắt của Hắc Diêm Tước, giống như : "Người què này, có bản lĩnh bắn tôi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :