1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Dâng tặng xử nữa (3)

      “Tiên sinh, ngài về rồi? Nhanh dùng khăn mặt lau .”

      Thấy Hắc tiên sinh vào phòng, Lương Nhất Uy nhanh chóng cầm lấy khăn mặt trong tay người hầu đưa cho tiên sinh.

      “Nhất Uy, hẳn là ông cũng bị mưa ướt rồi hả?” Tiếng thuần hậu từ miệng Hắc tiếng sinh bật ra, xen lẫn chút mùi rượu, tan ra trong khí. cầm lấy khăn trong tay Lương Nhất Uy, thuận tay lau lau nước dính mặt, con mắt nhắm lại, vẽ nên đường cong sâu sắc.

      “A? Ha ha, , ....” Lương Nhất Uy lúng xấu hổ mà lau mồ hôi trán, thảo nào tiên sinh hỏi ông bị mưa ướt, hóa ra ông vì lo lắng quá mức mà ướt đẫm mồ hôi, “Tiên sinh, đêm nay của ngài, được tắm rửa sạch , chờ ở phòng bên cạnh.”

      Lông mày nhíu lên, ông chủ Hắc liếc mắt nhìn về phía Lương Nhất Uy, trợ lý này trung thành theo Hắc gia nhiều năm, là trợ thủ đắc lực mà tập đoàn Hắc thị thể thiếu, người đàn ông trung niên Lương Nhất Uy này cũng biết tính , nhưng mà đêm nay, vô lại vô cớ bị chọc giận, vui : “Nhất Uy, đêm nay tôi muốn đổi người!”

      “Cái gì?” Lương Nhất Uy cứng người vài giây, tiên sinh muốn đổi người? Nhưng mà, nhưng mà trong nhất thời đâu mà tìm khác đây? Bên ngoài trời lại mưa to, Hắc gia lại rộng lớn, đừng xe, cho dù là bay cũng thể trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được.

      “Tiên sinh muốn đổi người sao?”

      Lỗ tai của thím Hắc nghe được việc, trong lòng mừng rỡ, dám nghĩ đến tiên sinh lại muốn đổi người, bà ta liếc liếc Mai Linh đứng ở phía sau, tranh thủ nháy mắt.

      “Thím....” Mai Linh lập tức tiến đến, cúi đầu e lệ gọi tiếng, từ khi Hắc tiên sinh bước vào cửa, hai con mắt to đen đều nhìn chằm chặp hề bỏ qua!

      ta ngờ Hắc tiên sinh lại đẹp trai tuấn như vậy! Đến Hắc gia năm, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn chủ nhân thần bí của Hắc gia, ta có chút hối hận, dì với ta tiên sinh là ông chủ rất đáng sợ, hại ta còn tưởng là ông già có khuôn mặt dữ tợn!

      Trong lòng Mai Linh lặng lẽ tức giận, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp như điêu khắc của Hắc tiên sinh, vóc dáng cũng rất hoàn mỹ, tâm hồn thiếu nữ mười sáu tuổi của ta có cách nào bình tĩnh nổi!

      Vừa nãy tiên sinh muốn thay phục vụ tiên sinh sao? Chọn ta! Chọn ta! Trong lòng Mai Linh gào thét, nhưng vẫn dám mạo muội ngẩng đầu nhìn Hắc tiên sinh.

      “Tiên sinh, nếu lúc này đổi người, trong thời gian ngắn cũng thể tìm được nào hấp dẫn hơn, bằng......” Lương Nhất Uy lộ vẻ mặt khó xử, nhất cử nhất động của thím Hắc đều bị nhìn ra, đừng mơ cháu bà có thể có chú ý của tiên sinh!

      bằng chọn ngay người có mặt ở đây , tiên sinh, cháu tôi cũng là xử nữ đấy!” Thím Hắc nhanh chóng ngắt lời Lương Nhất Uy, dùng vẻ mặt cười lấy lòng với Hắc tiên sinh!

      “Cháu bà?” Hắc tiên sinh ngờ vực mà nhìn cao gầy đứng bên cạnh thím Hắc.

      “Đúng vậy, nó tên là Mai Linh, năm trước cũng báo cáo với tiên sinh rồi, tiên sinh ngài nhớ sao? bé mà ngài cho phép cùng học với tiểu thư Tường Vi đó, chính là Mai Linh cháu tôi.” Thím Hắc vui rạo rực mà nịnh hót, hồi hộp mà nhìn Hắc tiên sinh, chỉ sợ ngài ấy chán ghét Mai Linh! Bà ta quay đầu lại với Mai Linh, “Con bé này, cháu !”

      “Chào tiên sinh!” Mai Linh ra vẻ dịu dàng nhàng kêu, tim lại như treo lên trung.

      “Thím Hắc, chẳng lẽ cứ là xử nữ đều được đưa cho tiên sinh sao? Sao thử nhìn cháu bà là loại hạng gì!” Lương Nhất Uy khinh thường mà nhìn làn da đen ngăm của Mai Linh, cái quái gì chứ, con bé nông thôn quê dã này đừng mơ làm bẩn thân phận cao quý của tiên sinh!

      “Nhất Uy, ý tôi muốn là, đêm này tôi muốn đổi kia lấy Tường Vi!”
      Chương 23: Dâng tặng xử nữ (4)

      Khóe môi Hắc tiên sinh giương lên, trò xiếc của thím Hắc nhìn mắt cũng có thể nhìn ra, con mắt lạnh nham hiểm mà nhìn lướt qua bọn họ, chỉ là câu thôi nhưng lại giống như sấm sét mãnh liệt bên ngoài!

      “Tiên, tiên sinh ngài muốn đổi thành......Tường Vi, tiểu thư Tường Vi sao?” Thím Hắc thể tin được giọng hỏi, bà ta vốn dĩ nghĩ tới tiên sinh lại chọn con bé thấp hèn kia! (van: cháu bà ms thấp hèn đấy)

      “Tiểu thư Tường Vi?” Trong đầu Lương Nhất Uy đảo vòng sắc bén, cái tên này rất quen thuộc, dường như nghe qua ở đâu rồi!

      “Hắc Tường Vi?” Mai Linh cũng khẽ kêu thầm, ngay sau đó là vẻ mặt khinh thường, ta cũng nghĩ giống thím Hắc, ngờ đến tiên sinh lại chọn con bé làm vườn kia!

      Thím Hắc cùng Mai Linh chất vấn ràng làm Hắc tiên sinh vui, bắt đầu từ khi nào, ngay cả đám tôi tớ cũng dám chất vấn mệnh lệnh của rồi hả? Nếu như hôm nay phải trượt chân trong Tường Vi Viên, ngã váng đầu(bất tỉnh), chỉ sợ bản thân quên đóa hoa tường vi đến kỳ ngắt hái, nhớ đến năm ngoái tự tiện xông vào bể bơi của , ngọn lửa trong ngực dần dần bốc hỏa lên, đóa hoa tường vi kia mặc dù vẫn còn rất non nớt, nhưng thể dập tắt được ngọn lửa tức giận bốc hỏa trong lòng , nhất lại đêm nay!

      “Làm sao, tôi muốn đổi khác, Hắc tẩu có ý kiến sao?”

      Đôi mắt trầm xuống, khóe môi mở ra , trong tiếng trầm thấp lộ ra khí lạnh, làm cho thím Hắc khỏi lạnh sống lưng.

      dám, dám! Tiên sinh, tôi sai người gọi tiểu thư Tường Vi tơi!” Thím Hắc dám có thêm bất cứ chất vấn nào, kể cả có cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Nhưng mà Mai Linh......Thím Hắc liếc liếc qua cháu thầm giậm chân, bất đắc dĩ mà thở dài, cho dù Mai Linh xinh đẹp như thế nào, cũng tốt hơn cái con bé thấp hèn ngay cả khuôn mặt cũng nhìn thấy!

      “Dẫn bé đó đến phòng tôi chờ tôi, Nhất Uy, đêm nay ông mang đến để lại cho ông đấy!” lạnh lùng xong, sau đó bước về phía phòng ngủ chính lầu.

      “A? Tiên sinh.....” Lương Nhất Uy thiếu chút nữa là bị dọa đến sợ, được đưa lên cho tiên sinh, cho dù tiên sinh cần, ông cũng dám tùy tiện tiếp nhận!

      “Trợ lý Lương, ông đúng là 'có phúc', (trong cv nó ghi là mặt hàng) hảo hạng chờ ông ở phòng bên cạnh đó, có cần thím Hắc tôi ngày mai hầm món ăn lót dạ thuận tiện cho ông bồi bổ thân thể ? Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, làm 'việc kia' có thể tổn hại đến sức khỏe đấy!” Thấy tiên sinh rời , thím Hắc cố ý mỉa mai, ràng là Lương Nhất Uy trước mặt tiên sinh cháu bà ta phải loại người tốt, bà ta kiểu gì cũng nuốt trôi cơn tức này!

      “Thím.....” Sắc mặt Lương Nhất Uy tức khắc ửng hồng, mặc dù ông đến tuổi trung niên(40-50t) nhưng cũng phải 'bất lực' như thím Hắc , đặc biệt là nghi vấn về 'khả năng' của đàn ông, quả thực là còn hơn cả sỉ nhục nhân cách của ông! “Thím Hắc, chuyện của tôi cần thím quan tâm, thím hãy lo lắng cho bản thân ! Đừng mơ tưởng có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng!”

      “Ông đừng có lung tung! Tôi chỉ là thuận tiện đề cử chút thôi!” Thím Hắc ngụy biện .

      Lương Nhất Uy khinh thường mà nhìn Mai Linh, bà ta từ khi sinh ra chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ sao, con bé như thế này mà cũng chọn được? “Tốt nhất là thím mau gọi tiểu thư Tường Vi đến đây, nếu , lại để cho tiên sinh đợi lâu, xảy ra chuyện gì mình thím chịu.”

      biết!” Thím Hắc cười nhạo.

      Mai Linh si ngốc mà nhìn về phía cầu thang lầu, bóng lưng của tiên sinh dài rộng, dáng người rắn chắc khêu gợi mặc dù ở bộ dạng chật vật, nhưng vẫn giảm được phong thái của ngài, giơ tay hay nhấc chân, đều ra sức hấp dẫn mãnh liệt!

      ta chỉ có tư cách đứng nhìn từ xa xa, tâm hồn mỏng manh chịu được đả kích này, Hắc tiên sinh thà rằng chọn đồ thấp hèn Hắc Tường Vi cũng chọn ta! Con mắt đen cực lớn ra tia căm hận, từ giờ phút này bắt đầu nảy sinh, ta hận Hắc Tường Vi! (van: edit đến đây mình ghét con điên này kinh khủng)
      Chương 24: Dâng tặng xử nữ (5)

      Cốc cốc cốc – –

      Gõ cửa phòng ba tiếng, thím Hắc cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa màu đen ra, cúi đầu cung kính mà : “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đến rồi.”

      Thím Hắc dám ngẩng đầu, bà ta sợ hãi nhìn thấy cảnh 'máu tanh', chung quy là tâm trạng đêm nay của tiên sinh, ai cũng dám bảo đảm!

      Im lặng năm giây, đáp lại bà ta, là phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy từ đằng sau phòng tắm bằng thủy tinh truyền ra tiếng nước chảy, thím Hắc nhanh chóng quay đầu lại, khinh thường mà nhìn liếc con bé nhếch nhác đứng đằng sau mình, càu nhàu :

      “Tiểu thư Tường Vi, tại tiên sinh tắm, đêm nay, mong hãy 'phục vụ' tiên sinh tốt!

      “Thím Hắc...”

      Sắc mặt Tường Vi lờ mờ, sợ hãi mà gọi tiếng, kịp phản kháng bị Mai Linh đứng sát phía sau thô lỗ mà đẩy mạnh vào phòng, trong phút chốc cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, im lặng!

      khí tăm tối đủ để làm con người ta hít thở thông, xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi, Tường Vi ngơ ngẩn mà nhìn cách sắp xếp của căn phòng quen thuộc, lặng lẽ vén mái tóc trước mặt lên, con mắt trong veo như rơi vào trong thế giới ma quỷ, nhút nhát nên rất sợ hãi, giương mắt lên liền nhìn chiếc đèn tinh xảo màu vàng trần tường, giống như chiếc đèn mà nhìn vào hai năm trước....

      Nhớ đêm đó môi ấn xuống, rượu Tequila của ..... tim Tường Vi đột nhiên nổi lên tầng tầng rung động.

      Ngoài cửa sổ vẫn là những tia sét chợt , mưa giông, nước mưa rơi điên cuồng trong đêm, giống như ma thú chịu ngừng!

      Phòng ngủ to lớn, chiếc giường màu đen đặc biệt làm người khác chú ý, nhưng mà giường là mảnh bừa bãi, rơi lả tả xuống hai bên chân giường, dường như chứng minh chủ nhân có chỗ nào là bá đạo và vôi vàng!

      Cả phòng đều yên tĩnh, chỉ có tiếng của chiếc đồng hồ bằng hồ hình quả đào bên cạnh tủ rượu, tíc tắc vang lên, nhịp điệu hề thay đổi. Cánh cửa thủy tinh khắc hoa văn cách đó xa, truyền đến tiếng nước chảy, yên bình kỳ lạ, nhưng lại giống như giấu cơn lốc nguy hiểm nào đó!

      Tim Sắc Vi khỏi xiết chặt, nhớ lại tối nay tại Tường Vi Viên bất ngờ nhìn thấy Hắc tiên sinh bị ngất xỉu, mặc dù hô hấp nhân tạo bị hiểu lầm thành quyến rũ(dụ dỗ, gợi tình), nhưng chỉ cần Hắc tiên sinh tỉnh lại, bình an vô , cũng yên tâm.

      Nhưng mà, hạt mầm tường vi bị gió lốc bật ra rồi, tiếc nuối chạy về ngôi nhà gỗ, vừa mới thay quần áo ướt đẫm liền bị người hầu đến gọi, là tiên sinh muốn gặp !

      đường , nghĩ tới hơn trăm nghìn loại khả năng, tiên sinh quyết định xử phạt sao?

      Tường Vi dám khẳng định, nhưng giải thích với tiên sinh, tâm hồn bé hi vọng tiên sinh vì chuyện vừa nãy mà chán ghét – –

      “Tiên sinh... Tiên sinh...”

      Chân trần cẩn thận bước từng bước, bởi vì vội vàng chạy từ Tường Vi Viên đến đây, quên giày, bàn chân ướt át sàn nhà gỗ quý giá, in ra chuỗi dấu chân dài.

      Im lặng đến trước cửa phòng tắm, Tường Vi hít sâu hơi, cố lấy dũng khí, ngón tay gầy gò giơ lên, gõ lên cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh khắc hoa văn tinh xảo, “Tiên sinh......Xin hỏi, ngài có ở đây ?”

      Hai tai dường như dựng thẳng, chú ý nghe nhất cử nhất động ở bên trong, Tường Vi ngừng thở, có trời mới biết bây giờ có bao nhiêu can đảm, tim gần như sắp nhảy ra khỏi ngực, nín thở chờ đáp lại trong phòng tắm, đáp lại vẫn chỉ là tiếng nước chảy róc rách...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Dân tặng xử nữ (6)

      Vang – – vang – – vang !

      Đột nhiên, căn phòng yên tĩnh ảm đạm bị tiếng vang phá vỡ!

      Tim Tường Vi bị hù dọa đến xiết chặt, như con thỏ bị hoảng sợ, cơ thể rùng mình chút! Sợ hãi chưa bình tĩnh vỗ vỗ ngực, may chỉ là tiếng chuông đồng hồ, nhưng lại kỳ dị hùng hồn, dường như khua trong trong đầu nàng!

      Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng! Đúng lúc này – –

      Xoảng!

      Tiếng thủy tinh vỡ vang to sau lưng nàng!

      “A..... – – ”

      Theo bản năng kêu tiếng, chưa kịp quay đầu lại, ngay tức bị mảnh thủy tinh vỡ ở đằng sau cứa qua, nàng cảm giác có chút nhoi nhói!

      “A – – ”

      Ngay sau đó, tiếng giọng khàn khàn gào thét phẫn nộ truyền đến, Tường Vi nhanh chóng quay người lại, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị sức lực mạnh mẽ xiết chặt – –

      “Đồ phụ nữ chết tiệt! Đồ phụ nữ chết tiệt!”

      Tiếng hung hăng giống như mãnh thú gầm lên khi bị thương, nhưng lại lộ ra lực tấn công mạnh mẽ, tuyệt tình và khát máu!

      “Khụ khụ....” Sắc Vi ho khổ sở, mái tóc rối bung ra, con mắt sợ sệt nhìn nhận chủ nhân của bàn tay to này – – là Hắc tiên sinh!

      lúc này, sợi tóc đen bóng đầu còn nước, theo hai vai rộng lớn chảy xuống những giọt nước trong suốt, sắc mặt dữ tợn khác thường, gân xanh căng cứng có thể nhìn thấy ràng, con mắt đen sâu sắc lên tàn bạo tối tăm mà Tường Vi chưa bao giờ nhìn thấy, dường như muốn giết chết .

      Vừa rồi là cửa tắm bằng thủy tinh bị dùng tay trần đấm vỡ, bàn tay to của gắt gao xiết ở cổ , sức mạnh của ngón tay gần như có thể bẻ gãy !

      Hắc tiên sinh như vây....... Làm cho phát run, ngài ấy dường như muốn giết !

      “Tiên..... tiên sinh.....”

      Tường Vi khó khăn mới được, ngón tay trắng thon dài cầm để ở bàn tay , theo bản năng muốn thoát khỏi kìm kẹp của , biết tiên sinh hoàn toàn có khả năng bóp chết !

      “Rẹt – – ”

      Quần áo Tường Vi trong nháy mắt bị xé rách! Hình như mảnh thủy tinh vỡ rải rác sàn nhà làm rách áo !

      Đau đơn!

      Tường Vi nhịn được nhíu lông mày, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị xiết chặt đến mức đỏ mảnh, dường như hít thở khó khăn làm quên mất miếng vỡ của tấm thủy tinh khắc hoa làm bị thương đau đớn, gương mặt tái nhợt sớm đầy mồ hôi hột, dường như đóa hoa dịu dàng mảnh mai nhiễm hạt bụi, cơ thể trắng như tuyết ở trong tay trong phút chốc phản chiếu trong con mắt hung ác nham hiểm của !

      Đau đớn đến mức khóe mắt chảy ra, Tường Vi hiểu vì sao tiên sinh lại mất tự chủ như vậy, ba giờ trong nửa đêm, giống như là mãnh thú mất lý trí, gắt gao xiết chặt cổ , chỉ vài giây nữa thôi, là kiến huyết phong hầu r (ai bt câu này chỉ mình nhé :">)

      Rầm rầm – –

      Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét truyền đến, nhiễu loạn buổi đêm bất an cường nộ này, mưa giông ập đến, giống như lạnh lẽo đến thấu xương, tàn bạo và điên cuồng!

      “Đàn bà đều đáng chết!”

      Tức giận mà gào lên tiếng, mạnh mẽ đè nàng ngã xuống – –

      “A......”

      Nàng mất lực điểm chống đỡ, vào lúc bị đè ngã, Tường Vi đau đến mức gần như chết !

      Những mảnh thủy tinh vỡ cứ thế mà đâm vào tấm lưng trần của , nghe thấy tiếng mạch máu bị vỡ, thân thể trắng như tuyết dần dần bị máu tươi nhuốm đỏ, đau đớn đến mức tê tâm phế liệt!

      Ngay cả kinh sợ thở gấp cũng cho thở ra, gắt gao siết chặt cổ , cơ thể to lớn nóng bỏng, nóng rực, quan tâm bị miếng thủy tinh đâm đau đớn, tàn nhẫn mà đè lên cơ thể , giống như thú mà thô bạo, giống như ma mà ngân ta, đè ở người bừa bãi mà chà đạp!

      ...” Muốn! Tường Vi chưa kịp hết chữ, bị gắt gao cắt đứt, miếng thủy tinh đâm sâu vào lưng khiến lưng chảy đầy máu, hung hăng cắm vào, lặp lặp lại, làm đau đớn, mà cơ thể rắn chắc của đè lên làm vết thương của càng sâu hơn, đau đến mức gần như chết !

      Rầm rầm – –

      Sấm sét nổ vang ngoài cửa sổ, giống như rống giận, tay của tay của tà ác mà vò nắn nụ hoa trước ngực , cực kỳ thô bạo, giống như nghiêm phạt phá vỡ , ánh mắt lạnh trong căn phòng tăm tối, chợt lên tia khát máu.....
      Chương 26: Dâng tặng xử nữ (7)

      có cách nào thoát khỏi kìm kẹp của , nương vào hơi thỏ hừng hực của , nhưng vẫn tốn công vô ích, mặc cho bàn tay to lớn của tàn phá bừa bãi cơ thể mềm mại trắng như tuyết của , khuôn mặt hồng dần dần trở nên tái nhợt, giống như con búp bê bị hút hết sinh khí, hai con mắt trong suốt dần dần mờ , nhìn lên thấy trong con mắt đen của có ánh lửa dị thường, nhận thức của Tường Vi càng ngày càng mơ hồ.

      Tấm lưng trần, bị đâm thành từng vệt máu, mỗi vết đâm làm đau đớn! Máu đỏ nhanh chóng chảy ra, mùi vị máu tanh nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng! Thu hút tầm mắt , đôi con ngươi ma mị cuồng dã, sau khi nhìn thấy vết máu chảy ra, giống như dã thú săn con mồi vậy, lộ ra vẻ hưng phấn khát máu!

      “Ha ha ha ha.....”

      ngửa mặt lên trời cuồng vọng mà cười ha hả, bởi vì cười nên cơ ngực hoàn mỹ rung rung càng toát lên vẻ tà mị, Tường Vi nghe thấy tiếng cười hùng hậu của , dường như mang theo chút thê lương, làm tâm hồn yếu ớt của đau nhói sâu, bây giờ điều duy nhất có thẻ nghĩ ra, đó chính là tiên sinh hận đàn bà, trong đó có cả !

      Ầm ầm – –

      Mưa to ngừng ngoài cửa sổ, sấm vang liên tục, như là diễn tấu của ác quỷ, vì đánh chiếm của mà cổ vũ, tia ánh sáng trắng chớp lóe, làm thú tính của càng , lại làm tổn thương thêm càng nhiều!

      Khi quỳ người xuống, khoảnh khắc đè lên , Tường Vi suýt nữa bị da thịt nóng hổi của thiêu đốt, giống như ngờ đến lại cúi người hôn lên vết máu sàn nhà.....

      Máu tươi theo sống lưng chảy ồ ồ ra, dường như khơi dậy thú tính sâu trong , ngay sau đó, đôi môi mỏng lạnh buốt dính theo máu, há mồm với bộ ngực sữa trần trụi của , hung cắn phát – –

      “A.....”

      Tường Vi đau khóc thành tiếng, đau đớn trước ngực đánh thẳng đến tim , xuyên qua gân mạch nhanh chóng đau đớn đến toàn thân!

      Hắc tiên sinh cắn đau quá, giọt nước mắt trong suốt ấm nóng chảy xuống, chảy xuống mái tóc mái tóc xanh đen bị mồ hôi làm ướt đẫm, chảy tiếp xuống cho đến sàn nhà, chậm rãi hòa vào với vết máu sàn nhà...

      Thời gian, dường như dừng lại vào khoảnh khắc này, cắn chặt bộ ngực yếu ớt của chịu nhả ra, cơ hồ cắn ra dấu răng rướm máu, dạt thịt nóng rực áp sát vào , cơ thể nặng trĩu đè người cũng nhúc nhích, mảnh thủy tinh vỡ dường như nằm sâu bên trong da thịt , cũng mất sức lực phản kháng!

      Nếu như thời gian có thể chết ở khoảnh khắc này, Tường Vi tình nguyện chưa bao giờ vào đâ, mức độ đáng sợ của người đàn ông này vượt quá tưởng tượng của .

      Mưa to gió lớn trong đêm, dần dần tan , cơn dông dần dần nghỉ ngơi, khôi phụ lại màn đêm yên lặng.

      Ánh mắt Tường Vi đờ đẫn mà nhìn trần nhà tinh xảo, mờ mờ phản chiếu hình ảnh thân thể của , dần dần buông lỏng bàn tay siết chặt cổ , giống như theo màn đêm an bình này, ngủ say tiến vào mộng đẹp.

      Để lại mình thở hổn hển, đau đớn đến tận xương, đủ để hoàn toàn bị xé rách.

      biết, tiếp nhận điên cuồng sau khi say rượu, bị mưa dầm sốt cao mê loạn, biết cái đêm 'dâng tặng xử nữ' vào đúng lúc ba giờ vốn là để trấn an tính khí điên loạn của , biết khát máu, chỉ vì là Thẩm Tường Vi, mặc dù có thành ma cũng hề sợ hãi!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      33@Lingling: mình vẫn vào đc bt mà, thế bạn có gmail ko mình gửi cho b, vì lâu quá ko dùng yahoo mình cũng quên pass r

      Chương 27: Ngày cấm kỵ của Hắc gia

      Nghe rằng, thiên sứ là sứ giả của thượng đế, là tinh linh thông minh, đầu có vòng sáng, sau lưng mọc đôi cánh, bỗng ngày nọ, thiên trót sứ sa chân rơi xuống trần gian, được ác ma cứu, thiên sứ thiện lương mang lòng biết ơn đối với ác ma, nhưng thiên sứ biết rằng bị rơi xuống là do ác ma tận lực sắp xếp, sau đó, ác ma nắm giữ toàn bị thế lực hắc ám, vì để ngăn cản thiên sứ bay trở lại bên cạnh thượng đế, tiếc bẽ gãy đôi cánh của thiên sứ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào....

      – – – – – – – – – –

      Lúc Tường Vi mở mắt ra lần nữa, trở về trong căn nhà gỗ . Toàn bộ cơ thể giống như là bị tảng đá to lớn nghiền nát, tất cả làm cho còn hơi sức, giương mắt lên liền nhìn thấy bác mặc áo màu trắng – –

      “Cuối cùng cháu tỉnh!” Bác ấy cười đôn hậu với , bàn tay chạm vào trán , hơi cúi đầu, thở dài hơi, “Cũng hơi hạ sốt sốt rồi.”

      “Bác.....” Tiếng của Tường Vi nghẹn lại tại cổ họng, lúc này mới thấy gượng gạo nên lời.

      “Bác là bác sĩ của Hắc gia, cháu gọi bác là bác Ân là được rồi, cháu hôn mê hai ngày hai đêm, miệng vết thương có bị nhiễm trùng, nhưng cũng may bây giờ cũng may tình trạng cũng chuyển biến tốt đẹp, cháu bé, nghe đám người hầu , đêm đó là tiên sinh đặc biệt chỉ định cháu, cháu chọc giận tiên sinh sao?” Bác Ân là bác sĩ nhiều năm của nhà họ Hắc, chứng kiến bộ dáng vết thương chồng chất của , trong lòng có chút chịu nổi.

      Con mắt Tường Vi hơi sợ sệt, nhưng vẫn làm sắc thái cảm kích với bác Ân, nhớ lại cái đêm u mê đó, tất cả những điều Hắc tiên sinh làm với , ngay sau đó cơ thể khống chế nổi run lên.

      “Đừng sợ, cháu bé, đừng sợ!” Bác Ân trấn an Tường Vi, giọng hơi khàn khàn , “Vết thương lưng cháu phải nhớ để người hầu thay thuốc đúng giờ, tránh để sau này có sẹo....... còn về phần ngực của cháu.....”

      Bác Ân dừng lại chút, ánh mắt có chút thẹn, “Cháu bé, dấu răng ngực kia... e rằng....”

      Tường Vi vô lực mà nhếch miệng mỉm cười, thấp giọng a, “Cảm ơn bác.....Bác Ân!”

      hiểu ý của bác Ân, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ đến tình cảnh tiên sinh hung hăng cắn ngực , đến bây giờ ngực vẫn còn đau đau, miệng vết thương sâu như vậy, vết cắn kia e là theo cả đời!

      “Cháu bé, làm khổ cháu rồi!” Bác Ân bất đắc dĩ cười , mấy năm qua, chứng cuồng nộ hàng năm phát tác lần của tiên sinh đến nay vẫn chữa được, ngờ đến năm nay lại càng phát tác. Lúc ông nhìn thấy đứa bé này cả người đầy máu được mang vào, trong lòng khỏi thương xót, “May là đêm đó tiên sinh có uống rượu, sau đó lại dính mưa nên phát sốt, mới làm thêm bước xúc phạm đến cháu, xem như là trong cái rủi có cái may !”

      Tường Vi điềm tĩnh mà chớp chớp lông mi, khỏi vặn lông mày, “Tiên sinh....Tại sao lại đáng sợ như vậy?”

      Bác Ân dường như suy nghĩ điều gì mà liếc mắt nhìn Tường Vi tái nhợt nằm giường: “Thực ra, cái đêm mà cháu đến đó, là đêm mà tiên sinh phát chứng cuồng nộ, trở nên hung tàn vô cùng. Từng năm, chỉ trong đêm mà toàn bộ Tường Vi Viên đều bị tàn phá! Đám người hầu vì ngăn tiên sinh lại mà đều bị thương, mãi đến sau này, mọi người đưa ra ý kiến dâng lên cho tiên sinh, làm khó đổi lại mọi người đều được an toàn, như vậy đều thỏa đáng, chỉ có điều năm nay, bất hạnh này.....lại đến với cháu...”

      “Trời!” Tường Vi nhị được than tiếng, ra đêm đó chứng cuồng nộ của tiên sinh phát tác, khó trách ánh mắt ngài ấy lại kinh khủng như vậy, giống như ma thú điên dại..... Lòng có chút đắng chát, ấp úng mà than thở, “Ngài ấy......cũng rất khổ tâm sao?”

      Bác Ân kinh ngạc mà nhíu mày, ông cho rằng bé này thương xót cho bất hạnh của mình, ngờ rằng ngược lại bé còn đặt mình vào vị trí của tiên sinh mà suy nghĩ!

      “Đúng vậy, ai có thể biết được nỗi khổ của tiên sinh, ngay cả bác điều trị cho tiên sinh mấy năm nay, cũng có cách nào.....” Bác Ân lắc đầu vài tiếng,, “Cháu bé, cháu là tốt bụng, chỉ có điều tại nhà họ Hắc, đức tính đó e rằng cũng có ích lợi gì, phải học được cách bảo vệ bản thân, biết ?”

      “Vâng, cảm ơn bác, bác Ân.” Tường Vi vui vẻ cười, mặc dù yếu, nhưng gương mặt tái nhợt vẫn lên vẻ tươi cười, giống như đóa hoa trắng trong sáng, tránh khỏi khói lửa nhân gian.

      Bác Ân bất đắc dĩ mà thở dài, đứa này, chờ thêm khoảng thời gian, đến khi lớn lên chắc chắn có sắc đẹp nghiêng thành, nhưng lại sống ở nhà họ Hắc, điều này biết là nên vui hay nên buồn đây.......

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Người mẫu số (1)

      Vào mùa hoa nở rộ, vào mùa hoa liễu rơi, trường quý tộc Simpson lại chào đón học kỳ mới.

      Tại trường họ quý tộc này, các thiên kim nhà giàu đều tranh đua đọ sắc, các quý công tử coi chuyện đó là chuyện cực kỳ bình thường, học sinh vào được trường học này, đều con cháu nhà giàu, phú quý(*)

      (*) Hiểu nôm na là giàu có cũng là dạng có địa vị.

      Nhưng mà, cũng có ngoại lệ, hai người ngoại lệ chính là Mai Linh và Tường Vi.

      “Con nhóc chết tiệt, nhanh chút cho tôi,..... có tin hôm nay ngày đầu tiên của học kỳ mới, thần tượng của tôi cắt băng đấy!” Mai Linh chạy lao đầu về phía trước đến kịp thở, quan tâm Tường Vi đằng sau phải vác hai cái cặp sách, sắc mặt tái nhợt cố chạy theo.

      “Ừm.” Tường Vi trầm thấp đáp, cố nén cơ thể đau đớn, cắn chặt răng cấp tốc bước .

      Trải qua đêm đó, phải nằm giường tròn ba tháng, miệng vết thương mới khép lại, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu, cũng may có bác Ân trong ba tháng đó điều trị cho , giúp bị sẹo ở phần lưng, nhưng mà dấu răng bá đạo, vẫn có thể dễ dàng thấy được, đến tận bây giờ nhìn mà vẫn giật mình!

      Hắc tiên sinh..... Từ nay về sau phải mang theo dấu ấn của riêng ngài ấy, Tường Vi khỏi cười khổ, trong vòng ba tháng đó, tiên sinh chưa từng liếc mắt nhìn cái, cho dù chỉ là tiếng hỏi han sức khỏe, trong lòng khỏi có chút mất mát, chỉ muốn nhìn ngài ấy cái, cách nào miêu tả được cảm giác này, từ lần gặp ở bể bơi năm ngoái, thường hay vô thức mà nhớ tới hình ảnh ngài ấy, mặc dù đêm qua là cơn ác mộng, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng tin đó cũng phải là bản tính của Hắc tiên sinh, bác Ân bởi vì ngài ấy mắc chứng cuồng nộ, phải sao?

      “Đừng cho tôi bộ dạng quỷ sắp chết! Tôi cho biết, nếu hôm nay bỏ lỡ cơ hội gặp Mễ Tư Kỳ, tôi hận cả đời, Hắc Tường Vi!”

      Mai Linh hung tợn , ban đầu ta rất chán ghét con nhóc Tường Vi chết tiệt này, đêm ba tháng trước, nhìn thấy Tường Vi cuốn chăn trải giường, người đầm đìa máu được người ta đưa ra, ta mới thở dài hơi, song cũng trách trách dì, ra Hắc tiên sinh đáng sợ như vậy, vậy mà dì lại muốn đưa chính cháu mình vào chỗ chết! Cũng may là con nhóc chết tiệt này chứ phải ta!

      Nhưng.....Hắc tiên sinh phong thái mê người, ở trong đầu của Mai Linh xua được, ta thề nhất định phải quyến rũ được tiên sinh, ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của Hắc gia!(van: con điên mơ mộng ít thôi)

      Tường Vi gật đầu im lặng, cắn chặt răng, bước chân bước nhanh hơn, ai bảo thiếu nợ Hắc quản gia đây?

      Sân trường của trường quý tộc Simpson, giờ phút này ồn ào tiếng người, cũng phải học kỳ nào cũng long trọng như thế, năm nay là vì nguyên nhân đặc biệt, là người mẫu số – tiểu thư Mễ Tư Kỳ đích thân đến trường Simpson, tiến hành nghi thức cắt băng! ta bước đến, sân trường Sipson trào lên cơn lốc!

      “Oa, Mễ Tư Kỳ rất xinh đẹp ah!”

      “Đúng vậy đấy, dáng người siêu đẹp!”

      “Đúng là mỹ nữ mà !”

      “Đúng vậy, đúng vậy, đẹp quá , như chị thần tiên vậy!”

      “Ôi trời ơi..... Làn da siêu đẹp ah!”

      ...

      Cho dù học sinh Simpson đều là những người nhà có tiền, nhưng có nhiều thứ tiền mua được, thí dụ như dáng người và dung mạo, số người là do trời ban, như người của công chúng Mễ Tư Kỳ này vậy, tất nhiên là làm cho con trai hâm mộ, con lại càng hâm mộ, Mai Linh chính là trong số đó!
      Chương 29: Người mẫu số 1 (2)

      “A! Mễ Tư Kỳ! Là Mễ Tư Kỳ – – ”

      Mai Linh rốt cục được nhìn thấy thần tượng trong đời rồi! Rốt cục cũng thể chế nôi sục sôi trong lòng, kích động hò hét trong đám đông!

      Đợi đến lúc Tường Vi chạy đến, gương mặt đen ngăm của Mai Linh đầy nước mắt hưng phấn, Tường Vi có chút ngạc nhiên, khỏi tò mò mà theo nhìn đến, sân khấu nằm giữa sân trường, là hiệu trưởng cùng với hội đồng cấp cao, trong đám người đó, chỉ duy nhất mặc đồ hồng nhạt là đặc biệt chú ý – –

      Mái tóc dài gợn sóng thả xõa, gương mặt hình trứng ngỗng lên nét cười, dung mạo cong cong, chỉ cần trang điểm nhàn nhạt, ngay lập tức có thể mô tả vóc dáng cao gầy này xinh đẹp giống như tiên nữ trong truyện tranh vậy, làm cho người ta đều ngước nhìn!

      Khuôn mặt này, quả thực đẹp gì sánh nổi, chả trách ngay cả người kiêu căng như Mai Linh cũng phải gọi là thần tượng,....Bỗng dưng, tim Tường Vi siết chặt, hình như là gặp ở nơi nào rồi, nhưng trong nhất thời lại thể nhớ ra.

      “Mễ Tư Kỳ, chị đẹp quá ah!” Mai Linh giống như người điên vọt lên đến hàng phía trước, nếu phải bảo vệ ngăn lại, chừng ta vọt lên tận sân khấu rồi! Lo lắng ta làm ra chuyện quá mức kích động, Tường Vi đành phải theo sát phía sau ta.

      “Xứ, ở đâu chui ra vậy, sao lại có phép lịch vậy?” Trong đám người có người lên: “Tuân thủ trật tự được , tất cả mọi người đều muốn nhìn Mễ Tư Kỳ!”

      “Vâng, xin lỗi, xin lỗi.” Hành động của Mai Linh làm số bạn học tức giận, Tường Vi đành phải ở phía sau giọng xin lỗi.

      Chẳng quan tâm đến lời xin lỗi của Tường Vi, Mễ Tư Kỳ mới là chủ đề bình luận của bọn họ.

      “Bất kể ai khác, Mễ Tư rất xinh đẹp, chẳng trách ấy có thể giao lưu được với Hắc Diểm Tước, đừng gia thế ấy vô cùng hiển hách, chỉ cần gương mặt đẹp như thiên sứ, vóc dáng đẹp ma mị, chắc chắn người đàn ông nào có thể chống cự được!”

      “Hắc Diêm Tước là ai?”

      “Xin lạy, bạn bạn biết? Hắc Diêm Tước, là người sáng lập ra tập đoàn Hắc thị, giàu có nhất nước đấy! Những kẻ có tiền như chúng ta ở trước mặt ngài ấy cũng chỉ như tép riu thôi!”

      “Ồ này, người các bạn đến có phải là người trong truyền thuyết thủ đoạn độc ác, dã tâm bừng bừng, ngay cả đến khuôn mặt cũng dữ tợn Hắc Diêm Tước, Hắc tiên sinh phải ?”

      Nghe đến ba chữ Hắc tiên sinh, tim Tường Vi đột nhiên cứng lại!Bọn họ Hắc Diêm Tước, chính là Hắc tiên sinh sao?

      “Ông trời ơi,.... Hắc Diêm Tước đáng sợ như vậy, Mễ Tư Kỳ còn muốn ở bên cạnh ngài ấy sao?”

      “Bạn chưa xem tin tức đấy ư, bọn họ bị bắt gặp nhiều lần rồi, có điều là mỗi lần bắt gặp đều rất mơ hồ, căn bản là diện mạo của ngài ấy, người có tiền lại ra tay hung ác như vậy, nhất định là có khuôn mặt dữ tợn rồi!”

      “Thế nhưng Mễ Tư Kỳ xinh đẹp như vậy, có phải là rất lãng phí hay ? Người mẫu số đấy!”

      “Thôi , nếu ấy đắc tội với Hắc Diêm Tước, đừng là người mẫu số , mà ngay cả người mẫu thứ ba cũng có cách nào làm, thế lực người ta có thể tay che trời đấy!”

      Những nghị luận của mấy bạn học kia, là cho sắc mặt Tường Vi tái nhợt, Hắc tiên sinh trong miệng của bọn họ, là Hắc Diêm Tước đáng sợ kia sao? Nhưng mà, ngài ấy cũng phải là diện mạo dữ tợn, ngược lại đẹp trai phi thường....

      “À, hắc ám mà, làm tốt Mễ Tư Kỳ chắc cũng nhất định lên được như ngày hôm nay! biết nên cảm thông cho Mễ Tư Kỳ hay nên chế nhạo đây...”

      “Bạn có lẽ cảm thông, bởi vì nghe phụ nữ đến gần Hắc Diêm Tước đều có kết cục tốt!”

      “Sặc? Tại sao?

      “Bởi cì nghe đồn, là – – ác ma hắc ám, con cháu diêm vương, bác tước của địa ngục!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: Hắc Diêm Tước.

      Tập đoàn Hắc thị, những năm gần đây trong thương giới vươn lên thành tập đoàn hùng mạnh, bộc lộ sức tấn công mạnh mẽ thị trường thế giới, nhất là về tài chính, bất động sản, khoáng sản, IT(*), thương mại, khách sạn, giao thông đường thủy, lĩnh vực giải trí, những thành tựu đạt được, đều làm người khác líu lưỡi!

      (*) IT= Information Technology: Công nghệ thông tin.

      Nhưng càng làm mọi người nghe thấy sợ mất mật, là tác phong làm việc của Hắc thị rất thủ đoạn, kiên quyết, lần lượt chiếm được rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn, mua lại rồi lại bán ra, từ đó thu được lãi rất lớn, đồng thời còn thao túng rất nhiều cổ phiếu rớt giá của các công ty khác, so với Buffet(*) còn lợi hại hơn! Loại kiếm tiền kiểu này, làm cho hàng ngàn người bởi vậy nên phá sản, thất nghiệp, trôi dạt khắp nơi, ăn bữa nay lo bữa mai!

      (*) Warren Edward Buffett là nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giới, rất nổi tiếng do kiên định trong triết lý đầu tư theo giá trị cũng như lối sống tiết kiệm dù sở hữu khối tài sản khổng lồ. Là người giàu thứ 2 sau Bill Gates trong thế kỷ 20.
      Warren Buffett còn nổi danh là nhà từ thiện tặng 99% giá trị tài sản của mình cho hoạt động của Hội Gates do Bill Gates sáng lập, đồng thời có trong hội đồng đại học Grinnell.[15] Năm 1999 ông có trong danh sách những nhà quản trị tài chính giỏi nhất thế kỉ 20 do hãng Carson thực , xếp Peter Lynch và John Templeton.[16]; năm 2007 được tạp chí Time đưa vào danh sách "100 người nhiều ảnh hưởng nhất

      Dù biết nếu hạng mục hoàn thành làm công ty bị phá sản, Hắc thị cũng mảy may quan tâm đến những công ty bi thương kia, càng bỏi vì những người phá sản đó mà nương tay, do đó hai chữ 'từ thiện' có trong từ điển của Hắc thị!

      Những năm gần đây tập đoàn Hắc thị tạo thành cơn bão trong thương giới, tấn công mạnh mẽ mở ra vương quốc của riêng nó, mà – –

      Hắc Diêm Tước, người xây dựng lên tập đoàn Hắc thị, người đàn ông mở rộng thế lức của 'Hắc thị', nghe thủ đoạn độc ác, tham vọng hừng hực, đối nhân xử thế cực kỳ thâm độc, hơn nữa thần bí khó lường, người có thể nhìn thấy rất ít, truyền thông căn bản dám chụp mà cũng cách nào chụp được .

      Nghe đồn hồi trước là người thừa kế của dòng họ Hắc gia, nhưng đáng sợ nhất là, nghe đồn người đàn ông này, tay đầy máu giết chết trai mình, thay đổi địa vị ở Hắc gia, lấy được tòa thành trang viên lớn nhất nhì thế giới, tài sản kế thừa nhiều vô kể!

      Nghe đồn, Hắc Diêm Tước là ác ma có gương mặt dữ tợn!

      Nghe đồn, là – –

      Ma quỷ hắc ám!

      Con cháu của Diêm vương!

      Bá tước của địa ngục!

      – – Hắc, Diêm, Tước!

      Trụ sở chính của Hắc thị, nằm giữa trung tâm thành phố phồn hoa, là tòa cao ốc trăm tầng cao chọc trời, cả tòa cao ốc đều màu vàng kim, thư thái sang đẹp, được thiết kế bởi kiến trúc sư rất nổi tiếng thế giới, mặc dù xa hoa tốn kém, nhưng lại hiên lên vẻ cao nhã như mây bay nước hãy, kiệt tác được làm ra, cao vút trong mây!

      Tầng cao nhất của Hắc thị, là nơi làm việc của chủ nhân của Hắc thị! Tại đây, ngoài trợ lý Lương Nhất Uy, cùng với mấy quản lí cao cấp là có thể vào, còn đâu những người khác đều miễn vào!

      Từ bãi đỗ xe riêng của tổng giám đốc, đến thang máy riêng đến tầng cao nhất, đều giống như vị chủ nhân thần bí của Hắc thị, luôn luôn giống kiểu rồng chỉ thấy được đầu, thấy được đuôi(*). Cho nên mặc dù làm việc trong cao ốc Hắc thị này có vạn người, nhưng vẫn có mấy người nhìn thấy khuôn mặt của tổng giám đốc Hắc Diêm Tước!

      (*) Trong cv nó ghi là Thần long kiến thủ bất kiến vĩ, dịch ra là rồng chỉ thấy đầu thấy đuôi, ám chỉ người thần bí, chỉ nghe danh tiếng mà thấy mặt.

      Trong phòng làm việc to lớn, tấm rèm lớn che phủ cả tấm kính, nhìn thấy tia ánh sáng, đằng sau chiếc bàn điêu khắc đầy giấy tờ, là dáng người biếng nhác dựa lưng vào ghế da.

      Trong phòng mờ mịt, người này rất có phong thái, đường nét sâu sắc, gương mặt góc cạng nam tính, đầy sắc thái trầm, nhìn biểu cảm, nhưng mà con mắt kia như diệu thạch, phát ra ánh sắc bén.

      nuốt mây nhả khói, vòng lại vòng khí trắng tan ra trong khí, trong phòng nồng đậm mùi vị ni--tin (chất có trong thuốc lá), loại mùi vị này, thường làm cho người ta nghiện đến chết!
      @idl: chắc phải năm nữa bạn ạ :)) néu có thêm ng cùng làm tgian có thể rút ngắn :)) mình cố hết sức 1 ngày 1c, hoặc 1 ngày 2c nếu là CN :))

      Chương 31: Di sản của Thẩm gia (1)

      Bỗng nhiên, điện thoại bàn vang lên giọng nữ trầm bổng trong trẻo, phá vỡ bầu khí trầm lắng – –

      “Tổng giám đốc, luật sư Ngô của văn phòng luật sư Tín Thành muốn gặp ngài!”

      Miss Lương, thư ký tổng giám đốc trong điện thoại, cần nghi ngờ, chính là con của Lương Nhất Uy, sở dĩ được làm thư ký thư ký của tổng giám đốc Hắc thị, ngoài dựa vào mối quan hệ của ba mình ra, quan trọng hơn là, tuyệt đối phạm phải lổi mêBởi Hắc tổng!

      Bởi vì, ấy là người đồng tính, chính vì điểm này, Hắc Diêm Tước mới yên tâm để cho ấy đảm nhiệm vị trí quan trọng này.

      Hắc Diêm Tước nhíu đôi lông mày đen, con mắt lướt qua chiếc đồng hồ Piaget đeo cổ tay, mi tâm theo thói quen nhíu lại: “Mời cậu ta vào.”

      “Vâng, tổng giám đốc.”

      Năm phút sau, luật sư Ngô của Tín Thành bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc Hắc thị, rốt cục cũng được gặp ác ma trong lời đồn chỉ cần nghe đến làm cho người ta sợ mất mật, toát ra tầng mồ hôi lạnh!

      Nhưng cậu ta ngờ đến, phòng làm việc của Hắc tiên sinh lại mờ ám đến như vậy, giống như tên họ của ngài ấy, tối đen có chút ánh sáng. Cậu ta nhìn mặt mũi của ác ma trong lời đồn, cho nên cũng xác định là có khuôn mặt dữ tợn hay , nhưng kể cả thế, khí thế u lạnh lẽo của Hắc tiên sinh, cũng làm cho ông rét mà run rồi!

      “Hắc, Hắc tiên sinh! Xin chào!” Luật sư Ngô hít sâu hơi, luật sư giỏi nhất là hùng biết sao có thể bắp, cậu tự nhủ bản thân được sợ hãi, “Tháng trước tôi gửi hai hồ sơ luật cho ngài rồi, mục đích hôm nay đến, là muốn cùng trao đổi chút về vụ việc di sản của Thẩm thị.”

      Trong ưu nhã có biếng nhác, giống như con báo lặng lẽ, Hắc Diêm Tước bình thản mà nhả ra vòng khói trắng, tiếng trầm thấp thuần hậu vang lên, có chút lạnh lẽo: “Ngồi.”

      “À, cảm ơn.” Luật sư Ngô cứng ngắc mà gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sofa trước bàn làm việc, nhưng lưng vẫn cứng ngắc, khiếp đảm mà nhìn Hắc Diêm Tước, người đàn ông như ma quỷ trước mặt . Cậu ta cố cố gắng muốn qua gian mờ tối nay mà nhìn diện mạo Hắc tiên sinh, nhưng lại sợ chọc giận ngài ấy, bởi vì con mắt tinh quang lộ ra bên ngoài mặc dù là ở trong gian tối mờ, cũng làm cho người ta thể khinh thường!

      “Hắc tiên sinh, vụ việc này bị gác lại sáu năm, hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc làm theo giao ước, vụ việc năng chứng minh thời gian trôi qua rất nhanh, sáu năm trước là do thầy tôi đảm nhiệm, sáu năm sau tôi rất được vinh hạnh được tiếp nhận vụ việc này. Về con số cụ thể của gia sản Thẩm thị, tôi tin Hắc tiên sinh sớm biết , tài khoản trị giá năm trăm triệu đôla, hôm nay kỳ hạn đến, tôi là đương của tiểu thư Thẩm Tường Vi, khi ấy mười sáu tuổi, có thể tự suy thừa hưởng và sử dụng số di sản to lớn này, nhưng theo ngân hàng chứng nhận, số di sản này vẫn nằm danh nghĩa của tiên sinh, tôi thấy điều này phù hợp với điều luật của pháp luật, Hắc tiên sinh nên mau chóng trả đủ số di sản này.”

      Luật sư Ngô bên vừa về ngành luật của cậu ta, bên lặng lẽ lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi trán.

      Muốn để cho Hắc Diêm Tước trả lại hết số di sản này, má ơi, ai có bản lãnh lớn như vậy mà làm như vậy? Dù phù hợp với điều luật của luật pháp sao, luật pháp vốn là để kẻ có tiền chơi đùa, nếu phải văn phòng luật sư Tín Thành có nợ khoản tiền lớn trả được, cậu ta cũng bí quá hóa liều mà làm vụ án về di sản này. Giá trị năm trăm triệu đôla ah, chỉ cần lấy tiền hoa hồng thôi cũng đủ làm văn phòng luật sư Tín Thành cải tử hoàn sinh, cho nên dù thế nào nữa cậu cũng muốn thử đọ sức, cho dù đối thủ là Hắc Diêm Tước mạnh hơn gấp trăm lần!
      Chương 32: Di sản của Thẩm gia(2)

      “Năm trăm triệu đôla?” Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ nhếch, môi lạnh cười khinh thường, năm trăm triệu đô đối với , quá lắm cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông(*), nhưng..... “Luật sư Ngô có chính xác vậy? Sáu năm trước cũng chỉ có ba trăm triệu đôla, là tôi nghe nhầm con số sao, hả?”

      (*) Chín trâu mất sợi lông: ở trường hợp này ám chỉ 500 triệu đô kia rất bé, chả đáng gì.

      Hắc Diêm Tước cười lạnh , đầy ý uy hiếp, người có lòng tham gặp nhiều rồi, những năm gần đây, hư danh của cũng phải là chơi, sức ảnh hưởng của ba chữ Hắc Diêm Tước ràng có thể thấy được!

      “Là như thế này, Hắc tiên sinh, năm đó vợ chồng họ Thẩm xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ, chưa kịp lập di chúc. Căn cứ vào điều luật, người duy nhất có thể thừa hưởng di sản là bé mồ côi của Thẩm gia, Thẩm Tường Vi, bởi vì tiểu thư Tường Vi tuổi còn , mà của ấy, cũng chính là em của ông Thẩm bị phán quyết bỏ tù cho nên bị huỷ tư cách giám hộ, trong tình huống đó, Hắc tiên sinh ngài nhận nuôi ấy, trở thành người giám hộ của tiểu thư Tường Vi, trong thời gian giám hộ, ngài có quyền nắm giữ phần số tiền, nhưng vào thời điểm tiểu thư Tường Vi mười sáu tuổi, trừ phi ấy nguyện ý nhận, bằng số di sản này ngài nên tự trả lại.”

      Luật sư Ngô chảy cả mồ hôi lạnh, năm đó Thẩm gia và Hắc gia tranh chấp, cậu ta cũng nghe được chút ít, nhưng Hắc tiên sinh lại nhận nuôi bé mồ côi của Thẩm gia, lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng tất cả ân oán này đều liên quan gì tới cậu ta, điều cậu ta muốn, chính là bắt lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, vì văn phòng luật sư Tín Thành mà đánh cược lần, “Căn cứ vào bảng số của ngân hàng, tiền lãi hàng năm tính ra, và bảng số sáu năm trở lại đây, ba trăm triệu đôla của sáu năm trước bây giờ thành năm trăm triệu đôla cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý.”

      Trong hiệp ước biểu lộ Hắc tiên sinh chỉ có thể nắm giữ phần di sản, ngờ rằng lại chuyển toàn bộ số tiền nằm theo tên , có điều là, ai bảo là Hắc Diêm Tước, chuyện chi tiết cậu ta cũng truy xét, chỉ mong Hắc tiên sinh có thể trả lại năm trăm triệu đôla cho tiểu thư Tường Vi là được.

      “Luật sư Ngô, nếu Tín Thành gần đây cần tiền gấp, sao cậu thẳng trực tiếp cho tôi biết, cần gì phải vòng vo đóng mở cái hiệp ước này mãi buông?” Hắc Diêm Tước cười ngả ngớn , nhưng trong giọng có chút ý cười, con ngươi đen tinh xảo hơi híp lại, ràng luật sư Ngô mạo hiểm làm liều này căn bản biết bản thân chạm phải cấm kỵ của , di sản của Thẩm gia, buông tha dù chỉ xu!

      “A? dám dám, Hắc tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, đây là trách nhiệm mà tôi phải làm.” Luật sư Ngô nghe vừa nghe Hắc Diêm Tước như vậy, bị hù dọa đến mức suýt chút nữa là đái cả ra quần, tác phong làm việc của Hắc thị, luôn luôn là ưng thực nuốt điểu, cậu ta khi mở miệng vay mượn tiền Hắc thị, chỉ sợ bao lâu nữa, Tín Thành trở thành của Hắc thị như chơi, mà đây là điều cậu ta muốn nhìn thấy nhất.

      “Nếu vậy, tôi cũng luôn trách nhiệm của cậu nên làm những gì! Di sản của Thẩm gia, tôi có thể ràng cho cậu biết, xu tôi cũng trả lại! Nếu như cậu cứ cố làm kiện này mà buông tay, văn phòng luật sư Tín Thành chỉ cần tháng thôi có thể biến mất cõi đời này, mà cậu – – Luật sư Ngô, từ nay về sau biến mất trong giới luật, và cả con cháu cậu mai sau cũng.....”

      ! Hắc tiên sinh, mong ngài thứ lỗi!” Sắc mặt luật sư Ngô trắng bệch, vội vàng ngắt lấy lời của Hắc Diêm Tước, “Là tôi thành thực, biết tự lượng sức mình, Hắc tiên sinh ngài đừng để bụng, kiện này dừng đến đây thôi, tôi trước!”

      Sợ Hắc Diêm Tước tiếp tục câu vừa nãy , nhà họ Ngô của cậu ta từ xuống dưới đều chết có chỗ chôn! Vội vàng mấy câu, hai chân luật sư Ngô giống như là đều nhũn ra, giống như là chạy mà rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của Hắc thị.

      lại lần nữa được chứng minh, bí quá hóa liều của , là sai lầm lớn rồi!

      Hắc Diêm Tước, đích thực là ác ma nguy hiểm thể đụng chạm!
      Chương 33: Trở thành thiếu nữ (1)

      Hoa tường vi vừa xinh đẹp mà lại thuần khiết, nó tượng trưng cho tình e lệ kín đáo.

      Tưởng Vi nở rộ làm cho người ta càng mơ ước về tình , nhưng tình phải chỉ là giấc mộng mỹ lệ, hoa dù mau tàn, nhưng tinh thần của nó lại bao giờ tàn lụi, tường vi chính là lưu luyến lúc đầu, là thề ước mãi mãi.

      – – – – – – – – –

      “Con nhóc chết tiệt, bảo làm tí chuyện mà cũng xong, bạn học Mễ tại sao bây giờ vẫn chưa tới?”

      Vài luồng gió xuân phe phẩy qua mặt, mát mẻ mà dễ chịu, trong mùa xuân hoa nở, nghênh đón hai thêm tuổi mới.

      Năm nay, Mai Linh mười bảy, thể phủ nhận, con biến đổi nhất ở tuổi mười tám sai chút nào, ta trời sinh làn da đen ngăm, cũng dần dần chính là phong cách của ta, càng ngày càng có khuynh hướng làm người đẹp chocolate.

      Mà Tường Vi, vừa mới bước vào mười sáu tuổi xuân.

      “Tôi gửi thư tình qua đó rồi, nhưng mà học hình như bạn học Mễ chưa liếc cái đút vào trong túi xách, cho nên.....”

      Tường Vi bất đắc dĩ , ở chung với Mai Linh hai năm qua, quen ta hống hách, chống đối lại Mai Linh, ra nhiều lần chỉ là muốn tranh chấp càng lớn hơn mà thôi, rất hiểu tính cách Mai Linh, chỉ ăn mềm ăn cứng.

      Thời gian, đúng là nắm chặt trong tay nó theo kẽ hở của ngón tay mà chạy mất, sáu năm, đủ để cho Tường Vi từ ngây thơ trở thành thiếu nữ duyên dáng kiều, chỉ có điêu, những năm qua, ngoại trừ cơ thể cao lên, hình dáng bên ngoài bắt đầu có đường cong, về những mặt khác đều có thay đổi gì lớn. Mái tóc trước mặt vẫn che vẻ đẹp của , Sadako Yamamura dường như trở thành biệt hiệu của trong trường học.

      Đương nhiên, còn có cả dấu răng trước ngực , dấu ấn duy nhất thuộc về Hắc tiên sinh in sâu bộ ngực sữa của , sao dám quên? Mà chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày 'Dâng tặng xử nữ' của năm nay, lòng có chút lo lắng, năm nay người ta tìm ai dâng lên tiên sinh đây? .... bị dâng lên chịu được cuồng nộ của tiên sinh sao?

      “Chắc chắn là do con quỷ như làm xui xẻo! biết bao nhiêu con trai trong trường là à, haizzz, biết trước như thế tôi thà tự đưa cho bạn học Mễ cho rồi!”

      Mai Linh cắt đắt dòng suy nghĩ của Tường Vi, nhị được cau mày oán trách.

      Nếu Tường Vi có gì biến đổi, Mai Linh ngược lại, càng ngày càng biết trước mặt người khác làm vẻ thanh tú nũng niệu, dựa vào làn da chocolate đẹp lạ, hơn nữa có Tường Vi làm nền để nổi bật, làm cho ta thành công làm quen với mối quan hệ trong trường quý tộc Simpson, thực mộng tưởng từ đứa nhóc nông thôn biến thành thiên kim tiểu thư giàu có!

      “Hay là bạn học Mễ chỉ tạm thời có việc bận?”

      Tường Vi thở dài, bạn học Mễ ra chính là em trai của người mẫu số Mễ Tư Kỳ, nhờ có quan hệ với chị mình, bạn học Mễ cũng trở thành nhân vật làm mưa làm gió, mà Mai Linh sở dĩ vất vả muốn tiếp cận cậu ta, kỳ thực chính là vì muốn có cơ hội tiếp cận thần tượng Mễ Tư Kỳ của ta.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :