1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 269: Gợn sóng



      “Cha nuôi thúc giục, nghe Hắc Diêm Tước thả tin tức ra bên ngoài, tháng sau tổ chức hội đấu giá, là muốn bán ba vật thế chấp của nhà họ Thẩm, em biết chuyện này ? Rốt cuộc có phải là ?”

      Tưởng Diệp cau mày hỏi, ta mơ hồ cảm thấy Tường Vi có tâm nặng nề.

      Tường Vi gật gật đầu, vầng trán có vẻ u sầu tan : “Là .”

      “Tôi cũng lắm, Tưởng Diệp, tôi muốn hỏi….Tiểu Trạch có khỏe ?” Tường Vi lắc đầu đành chịu, bây giờ chỉ quan tâm chuyện của Tiểu Trạch, những chuyện khác, tùy ông trời an bài .

      “Tường Vi, đừng lo lắng, Tiểu Trạch rất ổn, tuy cảm thấy cha nuôi làm như vậy, đối với hai mẹ con em là rất công bằng, nhưng mà…em cũng biết đấy, rất tôn kính ông ấy…” Tưởng Diệp thở dài hơi, cha nuôi có ân với , thể nào phản bội cha nuôi.

      “Ông ấy đáp ứng cho tôi hai tỷ Đô-la, nhiệm vụ này hơn hai tháng nữa là tôi có thể hoàn thành, tôi chỉ cầu được gặp Tiểu Trạch, Tưởng Diệp, cầu xin , giúp tôi được ?” rất nhớ Tiểu Trạch, mấy ngày nay, cái loại cảm giác hít thở thông kia lại đè ép đến gần như thở nổi, nhớ những ngày đơn giản ở cùng chỗ với Tiểu Trạch …..

      “Tường Vi, em đừng vội, em cũng , còn có hơn hai tháng, em cũng biết là cha nuôi nhất định phải nhìn thấy số tiền kia mới buông tay, nếu đợi lâu như vậy, đâu phải đợi nổi hai tháng này đúng ?” Tưởng Diệp cổ vũ , thỉnh thoảng ánh mắt chú ý tới hoàn cảnh bốn phía, “Chỗ này đông người, em mau trở về tìm lại tài liệu về tài sản còn lại của Thẩm thị, thuận tiện hỏi thăm chút xem ba món đồ thế chấp kia ở chỗ nào, được ?”

      Vội vàng dặn dò, Tưởng Diệp nhìn nhìn đồng hồ, thể ở đây lâu hơn.

      “Uhm, tôi cố gắng tìm. Nhưng mà Tưởng Diệp….” ánh mắt Tường Vi có chờ đợi nộn nóng, “Tôi muốn trông thấy Tiểu Trạch, tôi rất nhớ nó…”

      “Ngoan, Tường Vi, Tiểu Trạch sao, để ý đến nó. có việc, phải đây.”

      “Cầu xin , Tưởng Diệp…” Tường Vi vội vàng kéo ống tay áo , dường như việc cầu xin là hy vọng duy nhất để gặp được Tiểu Trạch.

      “Ai…” Tưởng Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Tường Vi khổ sở, nhịn được , “Tuần sau, kim cương ‘Hồn’ có tổ chức buổi dạ vũ, đến lúc đó bọn phải người trà trộn vào, mà Tiểu Trạch cũng ở đó…”

      vậy chăng? tốt quá, cám ơn , cám ơn Tưởng Diệp….” Hai mắt Tường Vi tức khắc có ánh nước, “Tiểu Trạch xuất ở đó đúng ?”

      “Uh, nhưng mà, Tường Vi, em phải hứa với , được phá hỏng hành động của bọn !” Tưởng Diệp chau chau lông mày, vẫn hơi mềm lòng.

      đâu, cảm ơn , chỉ cần nhìn Tiểu Trạch cái từ xa, là tôi cảm thấy hài lòng rồi.” Tường Vi xém chút vui vẻ quá mức, tâm tình uể oải vỉ Tiểu Trạch, lại tràn ngập hy vọng.

      “Được, vậy em ngoan ngoãn trở về làm việc, đến lúc đó chờ liên lạc.”

      Tưởng Diệp gật đầu, vượt qua đường lớn, biến mất rất nhanh trong đám đông.

      Tường Vi nhìn bóng lung biến mât, lau khuôn mặt, tùy tiện vẫy chiếc taxi, nắm chặt nắm tay, vì Tiểu Trạch, cho dù có thế nào cũng phải tiếp tục chống đỡ.

      Lúc trở lại nhà họ Hắc, là buổi tối.

      Trong khí bồng bềnh sương mù mỏng lạnh, Tường Vi hít sâu hơi, muốn làm chính mình thanh tỉnh chút, vì Tiểu Trạch, nhất định phải tiếp tục kiên trì!

      Cho dù có thất vọng với tên cầm thú này đến thế nào, cũng phải tiếp tục chống đỡ, vì Tiểu Trạch, thể kiếm củi ba năm thiêu giờ!

      “Tường Vi tiểu thư, về rồi?” Người giúp việc nhìn thấy Tường Vi, lễ phép chào hỏi, từ xuống dưới nhà họ Hắc đều biết quan hệ bình thường của và Hắc Diêm Tước, nên cũng đặc biệt đứng lên chào .

      “Uhm, tiên sinh về chưa?” gật đầu lên tiếng trả lời, thuận tiện hỏi.

      “Chưa ạ, nhưng ngược lại có Mai Linh trở về.” người giúp việc mỉm cười đáp.

      “Mai Linh về?”

      Tường Vi hơi ngạc nhiên, đây là chuyện hoàn toàn nghĩ đến, việc năm năm, và Mai Linh lại cùng ở dưới mái hiên, tâm tình có ít phức tạp, ưa gì Mai Linh, nhưng vì chuyện năm đó của bác Hắc, trước giờ luôn thấy áy náy, cho nên nhẫn nhịn việc Mai Linh chuyên quyền hết lần này đến lần khác.

      “Đúng thế, hình như Mai Linh là trở về để ở cùng mợ Hắc ít ngày, Tường Vi tiểu thư, tôi còn có việc nên trước nhé.”

      Người giúp việc ngắn gọn xong, chào từ biệt Tường Vi rồi mất.

      Tường Vi đành phải xoay người, có chút đơn mà về phòng.

      Đẩy cửa ra, trong phòng tối đen như mực, kể từ khi mỗi ngày giúp tập phục hồi chức năng, liền ở cùng , chẳng mang theo thứ gì đến đây, sau này quần áo của đều là mua thêm, nếu phải , cũng cần thu thập hành lý gì cả, chỗ này giống như khách sạn vậy, qua hơn hai tháng nữa, .

      Bật nhầm đèn trong phòng, ánh sáng trước sau mờ tối, vẫn thích ứng mấy, nhớ lại lúc nãy người giúp việc còn chưa về, là đưa Mỹ Nhi bệnh viện sao?

      Tường Vi cúi đầu thở dài, tuy rằng rất hận hành động đê tiện này của , nhưng trong lòng mơ hồ có chút kì quái, vì sao cuối cùng biến thành Mỹ Nhi? Cuối cùng cũng tặng cho người đàn ông khác, điểm này, nên cảm kích chăng?

      cười thầm tiếng, có ai là nên vì mà chịu tội, cho nên cảm kích , chỉ càng thấy hành động của trơ trẽn hơn, Mỹ Nhi trong cuộc giao dịch này, trở thành người vô tội nhất bị hại, mà đây đều là do tay tạo nên!

      Nghĩ thế rồi, Tường Vi càng thêm chắc chắn, bao giờ có thể vì loại đàn ông này mà rung động nữa!

      Chuyện Tưởng Diệp giao cho, trước giờ chưa có cơ hội làm, thừa dịp tối nay Hắc Diêm Tước chưa về, nghĩ đúng là cơ hội tốt để ra tay!

      Vì thế, Tường Vi lập tức đứng lên, lục soát phòng Hắc Diêm Tước lần, cả sàn nhà cũng bỏ qua.

      Lúc trở lại lục soát thư phòng, ảnh chụp cùng Diệu Tư Tín lần trước thấy qua trong thư phòng thấy đâu, chẳng lẽ phát ra điều gì?




      Chương 270: Gợn sóng (tiếp)

      Kiến trúc Babylon của tòa nhà Hắc gia, do tính tình bản thân Hắc Diêm Tước u ám, trong ngoài dinh thự đều dùng màu đen giống nhau, cho nên, khi màn đêm buông xuống, màu đen của khu kiến trúc hoàn toàn náu trong đêm đen mênh mông, dường như hòa cùng sắc trời làm , những song cửa sổ có ánh đèn màu vàng, nếu nhìn từ xa, giống như ma chơi lơ lửng tấm màn đen, cực kì đáng sợ!

      Người chủ nhà như thế, nhất định thuộc loại hư vô lại thâm trầm, nếu , rất hiếm người thích ở căn nhà như vậy.

      Tường Vi ngừng thở, tay nâng đèn pin, tay chân đến chỗ ở cho chủ nhà ở tầng cao nhất.

      Từng nghe chú Lực Minh , nhà họ Hắc có rất nhiều cấm địa, tầng cao nhất dành cho chủ nhà, từng là chỗ ở của Hắc lão gia, nhưng từ sau khi Hắc lão gia mất, nơi đó liền có ai ở nữa, tiên sinh khóa toàn bộ phòng đó, cho phép bất cứ ai vào.

      Giống như nhà kính vậy, cũng là trong những cấm địa của nhà họ Hắc.

      Hắc lão gia từng ở tầng cao nhất, có lẽ tìm được ít đầu mối. Tường Vi an ủi chính mình, mò mẫm trong bóng tối, tránh tai mắt những người giúp việc, lập tức leo lên tầng cao nhất.

      Vù…. luồng gió lùa qua!

      Tường Vi thình lình rùng mình cái, thế nhưng lại có luồng gió mạnh như vậy!

      giơ đèn pin trong tay, chiếu sáng bốn phía chút, lúc này mới thở phào nhõm, ra là gió thổi từ hành lang ban công tới.

      thầm mắng mình vô dụng, nhiều tuổi vậy rồi, còn nhát gan như thế!

      Sau đó, Tường Vi nhàng tiến bước trong hành lang dài, đèn pin trong tay quét qua vách tường hai bên, kì lạ, hành lang dài như thế, mà hai bên có cửa, chỉ có vách tường dày!

      thẳng đến tận cùng bên trong hành lang, sắp tới ban công bên kia rồi, cuối cùng, cửa chính màu gỗ đào thu hút ánh mắt của Tường Vi! ngưng thở, tới đẩy bên tay nắm, bị khóa rồi!

      Hành lang dài như thế, mà chỉ có cái cửa này! Cũng quỷ dị!

      Đẩy nửa ngày, cũng tìm được cách vào, hơi hối hận, trộm lại mang theo dụng cụ, chưa từng thấy qua có kẻ trộm nào dốt như .

      Đột nhiên, mơ hồ nghe thấy đúng lúc đó đầu hành lang bên kia cầu thang, có tiếng động của bước chân, đột nhiên sợ hãi, vội vàng tắt đèn pin, lập tức di xoay người vào hành lang ban công, dựa lưng vào vách tường, giấu cơ thể mình !

      Sau khi núp ổn thỏa, mới phát , ra ban công này là cái sân khấu hình cung, vốn dĩ có lan can!

      Thượng đế! Trời tối như mực thấy nổi ánh sao trong đêm, ra đen tối làm cho người ta sợ hãi, gió đêm lạnh lẽo vi vu thổi qua, thổi vào người khiến tóc gáy dựng lên, chuyện này… cũng quá đáng sợ !

      Chợt, nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần!

      Tường Vi ngừng thở, vểnh tai nghe nhất cử nhất động trong hành lang!

      “Thím ơi, thím xác định là ở trong này?”

      “Thím nghĩ rất lâu, trừ chỗ này ra, ta có thể giấu ở chỗ nào được?” Tiếng của mợ Hắc rất thấp, Tường Vi biết ‘’ trong lời bà ta rốt cuộc là chỉ ai.

      “Nhưng mà chỗ này phải chỗ Hắc lão gia từng ở sao? Cũng là cấm địa của nhà họ Hắc, lỡ tiên sinh biết…” Mai Linh có chút lưỡng lự.

      “Cũng vì nơi đây là cấm địa, cho nên ai dám đến, chúng ta vào có ai phát !”

      Tiếp đó, hai người đến trước cánh cửa vừa nãy Tường Vi đẩy ra được, xột xột xoạt xoạt hồi.

      “Thím, ở đâu mà thím có chìa khóa thế?” Mai Linh kì quái hỏi.

      “Mấy năm nay thím thử rất nhiều lần rồi, từng làm nhiều chìa khóa vạn năng, nhưng vẫn mở được, tối nay đến thử vận may chút.”

      “Thím thử lâu như thế mà cũng được? Vậy ta cũng thể mở được! Làm sao mà thím cho rằng ta giấu thứ đồ đó trong này?”

      “Thím nhớ có lần tiên sinh gọi tới, hình như là sửa sang lại đồ vật bên trong, nên thím nghi biết cách ra vào chỗ này!”

      Sau đó, Tường Vi nghe được hồi tiếng mở khóa, cánh cửa vẫn thể mở ra như cũ.

      “Thím à, cháu nghĩ hay là thôi , mấy năm nay cũng bình an vô , dù sao chân tiên sinh gãy, đâu cũng dễ dàng, chỗ này chắc càng có người đến.”

      tìm được thím yên tâm!”

      “Rốt cuộc là thứ gì? Xem thím khẩn trương chưa kìa!”

      “Mai Linh, cháu tuyệt đối thể với ai! Thím cũng nghe bác trai , năm đó Hắc lão gia khi còn tại thế, từng bảo Lực Minh chôn hòm vàng, trừ Hắc lão gia, cũng chỉ có Lực biết , đáng tiếc trước sau chịu cho thím biết là ở chỗ nào! Thím đoán có thể tìm thấy ít đầu mối trong phòng Hắc lão gia.”

      “Thím, bọn họ chết rồi, thím làm sao mà tìm được?”

      “Trước lúc chết Lực Minh dặn viết phong thư, bên trong tất cả! Thím nhất định phải tìm được, nếu chúng ta chết chắc!”

      “Thím ơi, chuyện của Lực Minh cũng đâu liên quan đến chuyện của mình!”

      Giọng của hai người bắt đầu kiên nhẫn.

      “Mai Linh, nhìn phần của bác trai cháu xem, hơn nữa lúc Lực Minh chết, cháu cũng ở đấy, coi như cháu cũng giúp thím…”

      Tường Vi nghe được trong lòng liền run sợ! Chú Lực Minh mất, chẳng lẽ có liên quan đến họ? Họ muốn tìm vàng gì thế nhỉ?

      “Cạc cạc ___”

      Chợt, con quạ bay qua!

      “A…Ưhm…” Mai Linh sợ tới mức kêu hoảng lên, mợ Hắc vội vàng che miệng ta lại, “Cháu muốn tất cả mọi người nghe thấy sao!”

      Đột ngột, chùm sáng trắng từ hành lang bắn về phía ban công, Tường Vi sợ đễn nỗi trong lòng run lên, tay nắm chặt thành quả đấm cũng dám động đậy, nhắm mắt lại, chùm sáng này chiếu từ đèn pin trong tay bọn họ ra.

      Mợ Hắc quét đèn pin qua ban công cái, chỉ thấy màn đêm đen ngoài ban công, “Chắc là tiếng quạ kêu, cháu đừng hoảng!”

      đáng sợ! Thím, thím xem có phải là Lực Minh biến thành, tìm thím báo thù ?” Trong giọng Mai Linh vẫn có kinh sợ.

      “Làm sao có thể! Là do chính tự ngã chết, phải là mợ hại chết !” Mợ Hắc u khiển trách vài câu, lại vặn xoay khóa cửa hồi, vẫn có cách nào mở ra được!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 271: Gợn sóng (tiếp)

      Tường Vi càng nghe sắc mặt càng tái hơn! Cái chết của chú Lục Minh, phải là tai nạn ư?

      “Thím, cháu sợ quá, chúng ta về ?” Chân Mai Linh đều nhũn ra!

      được, cơ hội có nhiều, thím nghe bác sĩ , với tiến độ làm phục hồi chức năng của tiên sinh, chân rất nhanh khá lên, đến lúc đó mình rất khó tới chỗ này! Cháu cũng biết mấy năm nay cũng bởi chân tiện, nên tiên sinh mới đến…” Mợ Hắc vừa vừa dùng sức cạy cửa.

      “Có ? ra chân của tiên sinh có thể khỏe lại?” Tiếng của Mai Linh tràn đầy vẻ hưng phấn.

      “Ừ, cháu vui vẻ? Chỉ là con nha đầu Tường Vi kia thế mà chết, lại trở về rồi! Hy vọng của cháu rất mong manh!” Mợ Hắc chỉ nhìn cái là thấy ý nghĩ của Mai Linh.

      “Thím, quan trọng, con nha đầu kia từ sợ cháu…”

      Mai Linh còn chưa hết, đột nhiên, thầm với mợ Hắc___

      hồi còi xe chói tai vang lên từ phía cổng khu biệt thự!

      “Hỏng bét, tiên sinh về!” Mợ Hắc vội vàng dừng động tác trong tay, kéo Mai Linh quay trở về, “Mau về thôi, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát !”

      “Đúng đúng đúng, mau về…”

      Hai người sợ hãi đến nỗi vội vàng bỏ .

      Qua lúc, biết đứng ban công đó đợi bao lâu, đến khi hành lang hoàn toàn yên tĩnh lại, mới dám hít thở hơi dài!

      Vừa định bước chân, lại phát ra cơ thể mình vì kinh sợ vừa rồi trở lên cứng ngắc! Trái tim còn thảng thốt, mợ Hắc Hắc lão gia từng sai chú Lực Minh chôn hòm vàng, mà chú Lực Minh còn từng viết là thư khiến mợ Hắc lo sợ, rốt cuộc là gì nhỉ?

      Tường Vi che trái tim nhảy thình thịch, xoa thân thể cứng ngắc trở lại hành lang, nhớ tới gương mặt thà của chú Lục Minh, chú ấy rốt cuộc che giấu bí mật như thế nào? Cái chết của chú đúng như lời mợ Hắc là do tai nạn ư?

      gõ gõ đầu mình trong đó là đống hỗn độn, gần đây biết thêm nhiều chuyện chưa từng biết, Diệu Tư ngoại tình với mẹ, ông nội hãm hại Hắc lão gia, nhưng Diệu Tư lại cưới Nhã Ca, Nhã Ca rốt cuộc là ai? Đên bây giờ, càng lúc càng mù mờ, mợ Hắc có quan hệ gì với chú Lục Minh?

      Trong phòng Hắc lão gia, cất giấu bí mật gì?

      Tài sản còn lại của nhà họ Thẩm, ba vật thế chấp là những gì?

      Trời ơi, hỗn loạn lúc, càng lúc trong lòng càng lo lắng!

      mở đèn pin lần nữa, vốn định rời , ngờ lại nghe thấy tiếng chiếc chìa khóa vạn năng rơi xuống, vừa đúng tấm thảm.

      Tường Vi cúi người, nhặt lên, hít sâu hơi, tay run run, cắm cái chìa khóa vào ổ, dùng lực xoay hồi, vẫn thể mở ra được!

      lúc sắp từ bỏ,đột nhiên, trong phòng có ít tiếng vang, rồi có tiếng khóa cửa mở từ bên trong___

      Tường Vi khỏi trừng lớn đôi mắt, trời, chuyện gì xảy ra? Trong nháy mắt cơ thể đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng mà hai chân cứ như đinh đóng xuống, kéo cũng bất động, cực kì sợ, rồi nghe ‘kẽo kẹt’ cái, tim kịch liệt đập, trơ mắt thấy cánh cửa mở ra___

      “A…” nhịn nổi nữa, Tường Vi kêu lên đầy sợ hãi, “Có quỷ…”

      Che mắt, hoảng quá kêu to lên!

      “Thẩm Tường Vi!”

      Bỗng, có tiếng lạnh lẽo vang lên, cánh cửa mở ra hoàn toàn, bóng dáng Hắc Diêm Tước ngồi xe lăn lập tức từ trong phòng ra!

      “A…” Tường Vi bị tiếng này dọa sợ hết hồn! Vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.

      “Câm mồm ngay!” Hắc Diêm Tước chau mày, đẩy xe lăn từ trong phòng ra ngoài, chặn đường của .

      Tường Vi bị quát, mới dừng kêu la, cầm đèn pin chiếu gương mặt của Hắc Diêm Tước, cho đến lúc xác nhận là , mới yên tâm: “Làm người ta sợ chết khiếp!” Thực ra, vừa nãy tưởng là quỷ hồn của Hắc lão gia từ trong phòng ra!

      ở đây làm gì?” Hắc Diêm Tước vui nhướn cao lông mày, nhìn cái chìa khóa vạn năng cầm, “Lại định ăn trộm thứ gì hử?”

      vẫn nhớ – chuyện tốt làm trong thư phòng lần trước.

      “Ách, , có! Cái thứ này là tôi vừa nhặt được!” Đầu lưỡi Tường Vi bắt đầu buộc lại, hoàn toàn hề nghĩ là Hắc Diêm Tước từ trong phòng ra, “ vẫn ở trong kia?”

      nghi ngờ biết có nghe được cuộc chuyện vừa nãy của mợ Hắc với Mai Linh .

      “Vừa mới về.” lạnh giọng, hề với là, ra mới về, mà lại vừa từ trong phòng này ra, do trong phòng có cầu thang nối thẳng với thang máy, mà rất lâu đến phúng viếng cha mình, ngờ rằng, vừa vào phòng ông cụ, nghe thấy thanh giống như tiếng mở khóa, mới qua mở cửa ra.

      ngờ, lại là Thẩm Tường Vi!

      Trong lòng chợt lạnh lẽo, quả nhiên chịu bỏ qua, mà còn càng ngày càng ngông cuồng! Hay lắm, lẳng lặng chờ đợi, xem xem định chơi trò hề gì!

      còn chưa giải thích xem tại sao lại xuất ở đây? Sống ở nhà họ Hắc bao nhiêu năm, thể biết trong này là cấm địa! Đừng có với tôi, dạo đến đây nhá!”

      Hít sâu hơi, tim Tường Vi khẩn trương đến mức tưởng như sắp nhảy ra ngoài, “Đúng vậy, ra tôi rất tò mò! Tôi tò mò ngoại hình của Hắc lão gia, được sao?”

      “Hừ!” Hắc Diêm Tước hừ lạnh cái, đẩy xe lăn đến trước mặt , hành lang đen như mực chỉ có nguồn sáng từ đèn pin của Tường Vi, “Tôi thể hoài nghi, mục đích đến bên tôi, trừ 20 tỷ Đô-la, chắc còn có mục đích khác?”

      Tường Vi cảm nhận nguy hiểm khi đến gần , cơ thể hơi run rẩy, nhịn được mà lui về phía sau!

      “Đương nhiên là có! Tôi chỉ muốn tiền!” Tường Vi kéo miệng, nặn ra khuân mặt cười rất khó coi, là thất bại, hễ đối mặt với người đàn ông này, là luôn luôn làm nổi chuyện nên hồn!

      à? Nếu chỉ muốn tiền, cũng cần chui vào thư phòng tôi lục đông lục tây, cũng cần mò đến phòng của cha tôi, lén lén lút lút muốn vào chứ! Thầm Tường Vi, phải biết, kết quả khi chọc giận tôi!” càng lúc càng đến gần, thầm lui tới bên cạnh ban công!

      Chương 272: Cái tát trừng phạt

      Quả nhiên là biết! Tường Vi hít vào luồng khí lạnh, liều mạng với chính mình phải tỉnh táo!

      “Ba thứ đồ thế chấp của nhà họ Thẩm! Đây chính là mục đích của tôi! Tôi chỉ muốn biết nhà họ Thẩm từng thế chấp cái gì cho !” rất nhanh, lý do này cũng là , mà cũng hợp lý, là con cháu nhà họ Thẩm, đương nhiên muốn biết!

      “Muốn biết? Vậy lấy 20 tỷ ra đổi!” Trong đôi mắt sáng ấy thoáng qua tia tàn nhẫn.

      “Anh___” Lời này của chặn hết mọi đường của ! biết thể nào đồng ý điều kiện trao đổi này, lần trước cũng rồi, “Nếu vậy, chúng ta còn chuyện để ! Mời nhường đường!”

      Tường Vi xong liền muốn nhờ cơ hội này lui , nhưng mà cái ban công đằng sau lưng có lan can, buộc lui cũng chẳng còn đường mà lui!

      Hắc Diêm Tước vẫn chịu nhúc nhích, đôi mắt đẹp trong bóng tối khẽ cong lên thành đường nguy hiểm, những tránh ra, ngược lại còn tiến đến gần Tường Vi hơn, giọng trầm thấp mập mờ thốt ra: “Bảo bối, em có cảm thấy , nơi đây gió rất lớn, phía ngoài ánh trăng rất đẹp, gió kia rất lạnh…. thích…”

      Tên đàn ông này, lời nghiêm chỉnh trong miệng ra, đều thay đổi hương vị hết cả!

      “Tôi..tôi lại cũng cảm thấy rất lạnh!” Trong đầu Tường Vi thoáng qua cái ý niệm hay! Mới vừa xong, ngay lập tức ý thức mình sai lầm, hận thể cắn rơi đầu lưỡi mình!

      “Ha ha…. Như thế vừa hay, đến trong lồng ngực tôi mà sưởi ấm…” chuỗi tiếng cười bật ra từ miệng , trong bóng tối Tường Vi thấy được thái độ của , nhưng mà cười làm toàn thân sợ hãi, hơi thở đậm mùi vị phái nam của càng lúc càng gần…

      , đừng!”

      Theo bản năng lùi từng bước từng bước về phía sau, tự tiện xông vào nơi cấm, tệ hơn là bị bắt quả tang, tin với tính , lại ở đây vui vẻ chuyện cùng !

      “E hèm, tự nhiên nghĩ ra, hôm nay đánh tôi cái tát kia, tôi còn lo lắng nên trừng phạt như thế nào….”

      Chợt, kéo cuối dài, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua tia sáng!

      Mặt mũi Tường Vi vèo cái trắng xanh! thừa biết, dễ dàng bỏ qua cho !

      Nắm chặt quả đấm, Tường Vi híp đôi mắt sáng ngời: “ người đàn bà còn trinh, đổi lấy cái tát chịu, tính tính lại, đều có lời! Tôi đây, chỉ làm cái chuyện Mỹ Nhi muốn mà dám làm thôi!”

      Nhớ tới Mỹ Nhi bi thương, đến giờ trong lòng vẫn sợ, trinh tiết của phụ nữ là vấn đề tối quan trọng, tuyệt nhượng bộ chuyện này tý nào!

      “Ôi! Sao cho là ta cảm kích ? Đừng quên là ta còn đánh nữa đấy! Hiển nhiên chẳng học được cách sinh tồn ở thế giới này là như thế nào!”

      lãnh lên tiếng, cái màn Mỹ Nhi điên cuồng cắn xé ở bãi đậu xe, đều thấy trong mắt, thậm chí còn ngăn lão Hải đến giúp đỡ, muốn để cho người đàn bà biết trời cao đất rộng này hiểu được, xả giận thay người ta nhưng chưa chắc người ta cảm kích.

      xong, Hắc Diêm Tước duỗi cánh tay ôm lấy eo của cô___

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 273: Cái tát trừng phạt (tiếp)

      “Ah, buông tôi ra!” Tường Vi theo phản xạ nhảy ra, lui về phía sau bước, chân sắp bước lên ban công…

      Hắc Diêm Tước nheo nheo lông mày, “Thế nào, có cái chỗ nào người mà tôi chưa chạm vào? Đừng quên, là nô lệ tình dục tôi bỏ tiền ra mua về!”

      “Tôi phải!”

      mạnh mẽ phủ nhận, vết thương trong lòng bị kéo toạc, trong mắt , đến bây giờ chình là kẻ ti tiện, dù sớm nhận ra thực này, nhưng thể , vẫn bị lời này của tổn thương, vì vậy, cơ thể càng lui về phía sau, trong đầu chỉ có ý nghĩ, cách xa! hoàn toàn quên mất phía sau là tỉnh cảnh nguy hiểm như thế nào!

      “Nếu phải vậy, sao còn trở về? Hôm nay hoàn toàn có thể bỏ , cần lén lén lút lút ở đây làm cái chuyện trộm gà trộm chó này!” đùa cợt châm chọc mà , hiểu rất , có thể làm cho có được dũng khí quay về tìm , cũng dễ dàng để mất như thế!

      !” Tường Vi bị lời của chặn họng trả lời được, đúng vậy, với cá tính của tuyệt đối trở về nữa, đáng chết chính là vì tiền của , vì thù hận của nhà họ Thẩm, nhất định phải trở về, “Tôi , tôi chỉ muốn biết nhà họ Thẩm từng thế chấp cái gì cho , với lại thân là con cháu nhà họ Thẩm, tôi có quyền được biết chứ!”

      “Uhm, vậy , lấy lòng tôi ! Có lẽ phục vụ làm tôi thấy thích thú, tôi phá lệ khai ân!”

      cười tà , đẩy xe lăn, hướng tới phía , cơ thể đến gần, “Đừng bảo là tôi cảnh cáo , cái ban công này có lan can đâu, với lại đây là tầng cao nhất, từ đây ngã xuống lúc nào cũng có thể nát bấy! Cho nên đừng làm chuyện điên rồ, ngoan ngoãn đến trong ngực tôi…”

      đoán chắc dám tìm cái chết, gương mặt cười đến mức cuồng vọng, nhớ nhung tư vị ngọt ngào của , nếu phải bởi vỉ mùi vị của quá tuyệt, chắc chắn cũng nảy ra ý tưởng tìm Mỹ Nhi tạm thời thay thế vị trí của !

      “Hèn hạ!” Tường Vi châm chọc, đáng chết là đúng, dám làm vậy, có lẽ năm năm trước sợ chết, nhưng mà năm năm sau, có Tiểu Trạch, dễ dàng chết !

      “Có thể đổi cách mới mẻ hơn ?” đến gần , vươn ra bàn tay dầy, bám vào cái eo xinh đẹp mềm mại, nhàng ngắt, rồi tới trước bộ ngực phập phồng, ngón tay thon dài có lực ôm trọn bầu ngực rất tròn, phác họa đường cong của

      Khuôn mặt Tường Vi tái nhợt, chân cứng ngắc!

      Cắn môi, lại dám lui tiếp về sau, chỉ có thể để mặc bàn tay tà ác của tùy ý đùa bỡn trước ngực mình, trong màn đêm mát mẻ gió thổi qua gương mặt , ban đêm vắng vẻ, có ai có thể nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm ban công?

      Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ cười, lấy làm hài lòng vì dám nhúc nhích, ngón tay đưa vào trong áo , nâng nịt ngực lên, tùy tiện vuốt ve bộ ngực mềm mại, vừa giày xéo vừa thốt lên: “Bảo bối, hình như lớn hơn so với năm năm trước ít rồi…”

      chợt nhớ đến vấn đề này, lông mày vui vặn nâng, nguyên nhân là do trải qua người đàn ông khác sao? Hiển nhiên, cái suy nghĩ này bất ngờ làm cho tức giận.

      Chương 274: Cái tát trừng phạt (tiếp)

      Tường Vi nắm chặt nắm tay, chân phát run! Từng sinh đứa , dĩ nhiên là bộ ngực so với lúc trước phải lớn hơn! Nhưng cho biết điều này, ngược lại dỗi: “Chẳng phải càng hợp khẩu vị sao? Loại người chỉ biết suy xét bằng nửa người dưới như có khác gì cầm thú, động vật ngực lớn phải càng hợp gu của sao?”

      “Ha ha ha…” Rốt cuộc cất tiếng cười ha hả! Hai tay nắm lấy eo , dùng sức cái, làm ngã ngồi hai chân mình! Hơi thở nguy hiểm lập tức sáp lại vành tai , “Thế, ý em muốn em là động vật ngực lớn?”

      xong, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm cắn chỗ mẫm cảm chính là lỗ tai , làm khẽ run trận, đôi tay dùng sức xé rách quần dài của , lại thấy là phiền phức: “Uhm….Tôi cầu em về sau luôn luôn phải mặc váy!”

      Tiện cho ở bất cứ chỗ nào cũng có thể dễ dàng muốn !

      “Tiên sinh tôn kính, trời lạnh… Xin ngài lưu ý vấn đề giữ ấm, nơi này thích hợp để cho người tầm hoan tác nhạc!”

      Hơi thở Tường Vi hổn hển, kiên quyết kéo quần dài của mình, để cho lột xuống, nhưng chỗ này quá nguy hiểm, sợ hành động dữ dội quá, lỡ ra làm hai người bọn họ ngã tan xương nát thịt!

      biết là Hắc Diêm Tước khóa xe lăn lại, cho nên chỉ cần có người đẩy từ phía sau, chiếc xe thể di chuyển về phía trước nửa bước!

      “Cảm ơn em nhắc tôi, xem ra tôi cần sưởi ấm…” rên khẽ tiếng, ác ý cười ra tiếng, rốt cuộc kéo quần xuống tận cẳng chân ___

      “Hắc Diêm Tước!”

      Tường Vi gầm tiếng! quên đây là chỗ nào! Bên tai vi vu gió lạnh, màu đêm đen vô tận, ngay cả thở gấp, rên rỉ cũng có tiếng vang dưới bầu trời trống trải, chết tiệt còn muốn làm cái loại chuyện dâm đãng ô uế này!

      “Uhm, cho phép em gọi là Tước!”

      Thành công cởi ra nịt ngực đáng ghét, cặp ngực ngọc trong ngần nhảy ra, cúi đầu ngậm lấy, dục vọng xâm nhập mọi giác quan, nhớ nhung cái mùi vị này, cơ thể người đàn bà này mãi mãi có bản lĩnh hấp dẫn !

      “…Ưhm…” rên rỉ rải lên bộ ngực sữa của từng nụ hôn nóng bỏng, nhịn được mà run , nhớ đến đêm qua ngủ mình ở khách sạn đến tận lúc trời sáng, cái loại cảm giác độc tuyệt vọng đó, lần nữa trở lại trong tim, ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn bầu đêm mênh mông, trăng sáng chỉ lộ ra ít ánh sáng non nớt, có chút tịch lạnh, chậm chạp thốt ra___

      “Tôi muốn hỏi …Nếu đêm qua người phục vụ ông chủ Lý là tôi, giờ phút này liệu có muốn chạm đến tôi ? Hay giống với Mỹ Nhi bị vứt bỏ?” nhớ đến khuôn mặt điên cuồng của Mỹ Nhi, trong lòng trào lên cảm giác co rút đau đớn, đối xử hung ác với phụ nữ, hung ác đến mức tận cùng!

      Mỹ Nhi hy sinh vì , hoặc cũng có thể may mắn trở thành vật thay thế, vì thế mà bị cước đá , đàn ông như thế, lợi dụng xong là vứt bỏ, nếu đàn bà trong mắt là cái loại thể chịu đựng nổi, muốn hỏi, vì sao hôm qua phải là ?

      rất mâu thuẫn, mặt sợ tặng cho người đàn ông khác, mặt khác, hy vọng liên lụy bất cứ ai, mà trong lòng lại có chút chờ đợi mơ hồ, tại sao cuối cùng tặng ?

      trong lòng , cuối cùng tồn tại vị trí như thế nào?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 275: Nước mắt trong lòng bàn tay

      Chợt, môi dừng lại chút, chôn mặt ở trước hai bầu vú , trầm xuống, chịu trả lời thắc mắc của , ngược lại tùy tiện đẩy quẩn lót của ra, ôm eo , dùng sức kéo vào trong chỗ sưng lên của

      Lửa nóng của sắp phá cả quần ra!

      Thực ra, lúc tát cái, nếu như chân của có thể đứng lên, chút do dự mà đè xuống dưới thân, để cho mọi người thấy được làm cách nào chinh phục người phụ nữ bất tuân này!

      Nhưng, biết chân mình, đáng chết làm được!

      Cho nên chỉ có thể lời áp chế tức giận xuống! tìm được cách trị người đàn bà này, mà ban công, quả là nơi tốt!

      “Bóng đêm đêm nay quá đẹp, là muốn nghe tiếng kêu dâm đãng của tý…”

      trả lời vấn đề của , thắc mắc trong lời , cũng tìm hiểu bao giờ, chỉ biết, nể tình hương vị ngọt ngào của , khó mà chịu được mỹ vị như thế nhiễm phải hơi thở người đàn ông Trung Đông, cũng là lý do khiến lại lần nữa mềm lòng với !

      Nhưng mà hành động đêm nay của làm lòng băng giá!

      Phòng của cha cho phép ai tùy tiện vào, ngay cả chìa khóa vạn năng cũng làm xong xuôi! Rắp tâm hiển nhiên thấy ! lần nữa lòng vì việc làm của mà lạnh lẽo, chịu nổi hương vị phản bội, mà người phụ nữ này, lại dùng chính cái cách này mà đối đãi

      Tường Vi nắm chặt nắm đấm, nhịn kích động muốn quật xuống, cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, cố gắng la lên! thừa biết chuyện gì cũng có thể làm ra được, huống chi chỗ này quá nguy hiểm, hoàn toàn tin rằng khi mất hứng rất có thể ném xuống!

      Hắc Diêm Tước cười lạnh hừ tiếng, cởi đai lưng trói buộc phía dưới thũng trướng ra, mở chân , nhấn nút chậm rãi hạ tấm dựa lung của xe lăn xuống, cơ thể tiến gần hơn với Tường Vi, “ phải là liệt nữ trinh tiết đâu, cần giả bộ làm Thánh nữ, biết chưa, tôi ghét nhất loại phụ nữ ngụy trang, càng ghét cái thể loại đàn bà dùng bộ dáng thanh thuần bên ngoài che giấu nội tâm phóng đãng như !”

      Dứt lời, xoay mông vào chỗ thúng trướng của mình, hung hăng đâm vào___

      “Ưhm…” Tường Vi rên lên tiếng! Lông mày thanh tú vặn xoắn chặt chẽ, lạnh lùng thốt, “ phải cũng thế à? Bên ngoài là bộ dáng con người, ra chỉ là kẻ tiết dục khắp chốn. Đồ súc sinh!... A…”

      Lời của còn chưa hết, liền dùng sức đâm, theo đó, cơ thể luận động càng lúc càng mạnh! va chạm càng lúc càng hung ác!

      “Học được cắn ngược lại rồi à? Chẳng lẽ là do tên đàn ông vừa nãy dạy ?”

      Ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lồng ngực ! Tóm lấy vòng eo mảnh khảnh, phía dưới mạnh mẽ đâm vào rút ra!

      “Súc sinh á? Rất tốt, quả nhiên càng ngày mở miệng ra càng biết cách công kích đàn ông!” xong, liền xé quần áo ra, toạc cái, miếng vải trong tay nát vụn!

      Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm, giương tay lên, vải vụn theo gió rơi xuống, biết nhàng bao lâu, bởi vì nghe thấy tiếng chúng rơi xuống đất…

      Tường Vi căng thẳng trong lòng, đôi tay ôm lấy ngực mình, trợn to hai mắt, xuyên qua màn đêm nhìn khuôn mặt trầm của !

      “Là sinh trước, nếu làm những chuyện hèn hạ thế kia, tổn thương tấm lòng của nhiều người như thế, có nhiều người hận vậy đâu!”

      Ít nhất trong số đó, phải ư?

      Đột nhiên dừng động tác chạy nước rút, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua tia rung động, yên lặng nhìn gương mặt mềm mại trắng muốt của , ngón tay thon dài vuốt ve da thịt trơn mềm, đầu ngón tay lạnh lẽo có lấy tý nhiệt độ, giọng trầm thấp chậm rãi nhả ra, có thể cảm nhận được, ngay cả hơi thở của cũng lạnh___

      “…Vậy là, hận tôi?”

      Tường vi cố gắng tìm kiếm dấu vết ấm áp trong mắt , nhưng mà, bỏ cuộc, người đàn ông này quá giỏi che giấu, nếu trong mắt từng có thể tìm thấy nỗi đau, giờ phút này, tìm được loại cảm giác đau đớn đó nữa, giữa bọn họ, thay đổi rồi sao?

      chợt thương cảm, từng áy náy vì cái chết của , hôm nay còn sống trở lại, cần cảm thấy tội lỗi nữa, đúng ? Thế, trong lòng rốt cuộc được xem là gì? nhiều năm như vậy, trước sau cũng thể nào tìm được nhiệt độ thuộc về , trừ lạnh lẽo, chỉ có đau đớn…

      mong tôi hận ư? mong chúng ta giống năm năm trước, thù hận lẫn nhau sao?” hạ giọng thấp hỏi, sợ cho câu trả lời khẳng định, cũng chịu đựng nổi nữa rồi!

      biết, hơi nước dâng lên trong mắt , dần dần hòa tan lạnh lẽo của .

      chạm vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng , bàn tay to lớn vô thức vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn, tuyết trắng trần trụi kia. Thân thể lõa lồ, trong đêm tối đặc biệt mê hoặc, nhớ đến năm năm trước, lúc cuối cùng nhìn thấy chết, tuyệt vọng mỉm cười, tiếng động ba chữ, làm sâu thẳm tâm hồn rung động, đến khi mất rồi, mới biết mình sa vào khuôn miệng cười ấy, bị hút vào ba chữ thành tiếng kia, sâu sắc kiềm chế được…

      Phút chốc, cổ họng hơi nghẹn ngào, ngón tay thô ráp vuốt ve trang tuyệt sắc dung nhan này.___

      “Khi ấy cuối cùng, em ba chữ ra tiếng, là gì thế?”

      Giọng rất , lớn tiếng giống những lúc khác, ba chữ ra tiếng đó của , với , vẫn như cũ gây rung động mãnh liệt!

      Tường Vi trố mắt, nghĩ đến hỏi về cảnh tượng năm đó, tuy hỏi mơ hồ, nhưng bằng trực giác, biết đến cái gì, lòng hơi hoảng loạn, ậm ừ, nhất thời biết phản ứng thế nào nữa, lúc cuối cùng ấy, thực ra ba chữ ‘em ’, lúc đó nghĩ mình chắc chắn phải chết, trong lòng dù hận , cũng dối lừa được cảm giác chân thực trước khi chết, cho nên giấu diếm trong lòng nữa, , sợ còn cơ hội nào ra ba chữ kia…

      Hơi nước bắt đầu tập trung trong đôi mắt, muốn thừa nhận, sợ mình lại yếu đuối, năm năm rồi, ngừng tự nhủ cần nghĩ đến , ngờ tạo hóa luôn trêu người!

      hiểu gì nữa!” cắn môi, bắt đầu giả ngu!

      “Cần tôi nhắc lại hở? Đừng nghĩ giả ngu, tôi muốn biết câu trả lời !” hơi ảo não, câu trả lời này, nghĩ rằng mãi mãi cũng được chứng thực, mà nay, nếu trở về, dù là có mục đích mà chưa biết chính xác, nhưng biết năm năm trước, ba chữ thành tiếng kia, có thực là ba chữ nghe thấy , muốn chính miệng xác nhận…

      cũng hiểu ý nghĩ của mình lắm, ra là kiểu người đơn giản, chưa bao giờ suy xét kĩ chuyện này, là do gợi lên khát vọng của với mấy chữ này, chẳng bao giờ quên, ngày ấy, cười rất buồn, miệng ba chữ kia, làm lòng rung động mạnh mẽ như thế nào, cả đời này cũng quên cái cảm giác đó, giờ đây nhớ lại, tim vẫn có kích động!

      Nhưng mà, tiếc là, năm năm, mọi thứ đều thay đổi cả, vẫn chưa từ bỏ ý định bức phải ra ba chữ năm đó!

      Hít sâu ngụm khí, cơ thể Tường Vi càng lúc càng lạnh, hơi nhếch mép: “ còn ý nghĩa gì nữa rồi, đều qua, đúng ?”

      “Tôi muốn biết câu trả lời!” gầm , làn da trắng trẻo bị siết ra dấu tay màu đỏ.

      “Tôi hận !”

      thốt ra! Cơ thể chịu được mà run run vì cảm giác mất mát!

      Ngay lập tức, ánh mắt sắc lạnh trở lại! Ngón tay khỏi thu lại, quả nhiên, lại ngớ ngẩn rồi!

      Người đàn bà này quả có bản lính mê hoặc tâm trí !

      mong chờ cái gì? Mong thương sao?

      Đáy lòng trỗi dậy cười lạnh, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, ngươi đúng là kẻ ngu thay đổi thất thường! , vốn chẳng nên xuất trong sinh mệnh ngươi! Thế mà ngươi lại ngu xuẩn chờ mong?

      Tiếng cười nguy hiểm theo làn môi tràn ra, dùng sức vặn đôi tay ôm ngực ra, đôi mắt chim ưng cứng đờ nhìn dấu răng màu đỏ ngực !

      Nhiều năm rồi, vết sẹo kia ở ngực biến thành màu hồng!

      Nhưng, quên được lễ dâng tặng lễ vật xử nữ năm đó, lúc đó phát bệnh kiềm chế được lưu lại vết thương đau đớn… Mà lúc này, phát ánh mắt trầm của , nỗi sợ hãi dâng trào trong ngực, ….

      Khóe miệng giương lên độ cong lạnh như băng: “Thế , chúc mừng , tôi đây giúp hận cho triệt để!”

      còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của mạnh mẽ chộp lấy eo , hung hăng rút ra, khóe miệng kia kéo xuống độ cong tà ác mà tuấn, giống như dấu vết sao băng xẹt qua để lại, đóng băng trong đêm, tất cả đến rất bất ngờ, rất rất mạnh mẽ, quá là càn rỡ___

      “A…”

      Cùng tiếng kêu sợ hãi của bản thân, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị dùng lực rất mạnh rút ra, rồi bị đẩy rất mạnh ra ngoài!

      Tàn nhẫn, có lấy khắc suy xét đường sống cho !

      Đôi mắt hoảng sợ trợn nhìn nụ cười đóng băng khóe miệng , cơ thể rất nhanh bị quăng vào khoảng , hình ảnh nụ cười khắc sâu vào trong mắt , sau đó, cơ thể rơi xuống….

      Hắc Diêm Tước cười tàn, nhìn cơ thể bị đẩy ra ngoài ban công có lan can ở tầng cao nhất, vì lực đẩy mạnh như thế, làm vệt nước mắt ngưng tụ trong mắt rơi xuống, vừa đúng rơi vào lòng bàn tay , còn , trơ mắt nhìn rơi vào khoảng đen tối bên dưới….

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 276: Tình chết

      Rơi từ trung xuống, rơi rất nhanh…

      Trong mắt chứa ánh nước trong suốt, hai con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm, ngước nhìn khoảng trời đêm vô tận, giống như thần chết cười gằn, từng bước từng bước ép sát , gió lạnh bên tai là hơi thở phì phò của , tóc như thác nước, tung bay phấp phới trong gió….

      Cơ thể trong suốt của rơi xuống, trong màn đêm vẽ thành đường trắng như tuyết, như là sao băng rơi xuống… dường như cảm thấy dao động trong linh hồn mình, lòng có bao nhiêu luyến tiếc, Tiểu Trạch…

      Mẹ rất nhớ con…

      Tiểu Trạch…

      Nỗi khổ sở sao tả được, ngực như vỡ vụn, vạn vạn ngờ, chính tay đẩy xuống vực sâu, lòng …Vỡ toác ra thành khe lớn, chưa bao giờ ngờ được chính tay đẩy vào chỗ chết!

      Giết chết mà ngay cả cái nháy mắt cũng có!

      , quá nặng nề rồi! Cho đến giờ khắc này, lòng vẫn đau đớn vì !

      Khóe mắt ra lệ, kiểm soát được cơ thể rơi, mỗi cm da thịt, đều đau đớn, tưởng như nhìn thấy điểm cuối sinh mệnh mình là bông pháo hoa, sáng lạn nở rộ…

      Tình này thuộc về !

      Bỗng nhiên, phù phù___

      Trong chớp mắt, cơ thể va chạm với dòng chất lỏng lạnh lẽo, nước nhanh chóng bao phủ cơ thể !

      “Ừng ực ùng ục…”

      Tường Vi cắm đầu ngã vào trong dòng nước, văng lên lượng lớn bọt sóng, tùy tiện văng lên trung, giống như ngàn vạn cánh tay từ địa ngục vươn ra hưng phấn đón lấy thiên sứ từ rơi xuống!

      trơ mắt nhìn cơ thể mình chậm lại vì lực cản của nước, chậm rãi chìm xuống, mở to đôi mắt đen láy chói lọi, xuyên qua mặt nước gợn sóng, chỉ nhìn thấy màn trời cùng với mặt trăng non, lay động theo gợn nước, trí óc nháy mắt trở lại khoảnh khắc người kia mang xe vọt vào vịnh Tokyo năm năm trước___

      Giống như phát thước phim quay chậm, cái lạnh lần nữa xâm nhập , lạnh thấu cả xương!

      Chỉ có nước nơi khóe mắt có chút nhiệt độ, cũng có phải mình chảy nước mắt hay

      cưới, gả, hứa bao giờ phản bội , hứa bao giờ xa lìa , mãi mãi chỉ chăm sóc mình , nếu chê, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cùng

      Đột nhiên khóc rống lên, năm năm quá trình, như thước phim cũ chạy qua trong đầu óc , ra___

      phải đẩy nhảy lầu tự sát, mà là…Dựa vào ác độc của , dùng cách đẩy vào chỗ chết___mà đẩy vào hồ bơi…

      giây phút kia, muốn như năm năm trước vậy, buông tha ý chí sống, nhắm mắt lại, chờ đợi mình từ từ chết chìm, từ từ, vậy mà___

      “Khụ khụ khụ…”

      Chìm nửa phút rồi, mới phản ứng được! Nước lạnh băng thấu xương rót vào trong cổ, ho khan nhanh chóng giằng co chồi lên!

      thể chết được! thể chết!

      Tiểu Trạch…

      Ý niệm này làm tỉnh táo lại trong nháy mắt!

      bắt đầu giãy dụa, dùng vài ba động tác kĩ thuật vụng về vài năm nay học được, nhanh chóng đạp chân, giống như con cá liều mạng muốn lao ra khỏi mặt nước, Tiểu Trạch, mẹ bỏ con lại…









      Chương 277: Phản kích xinh đẹp


      Sau khi Tường Vi thở hồng hộc dùng sức bơi tới bên bờ, nằm lì bờ, hít thở từng ngụm từng ngụm khí…

      “Thế nào, cảm giác dễ chịu ?”

      Chợt từ đỉnh đầu truyền đến giọng cợt nhả.

      ngước mắt, hơi thở yên nhìn chằm chằm người đàn ông đến gần chỗ mình, đáy mắt thoáng qua tia sáng lạnh!

      “Chà chà, phải hận tôi sao? Tin là lần này nhất định hận triệt để nhỉ!”

      Hắc Diêm Tước đẩy xe lăn, đến gần bể bơi, khuôn mặt tuấn lãnh lộ ra nụ cười tà nịnh, thực tế, cái ban công đó có lan can là vì cha khi còn trẻ thích môn vận động nhảy cầu, vậy mà ___

      quá lâu thấy cái ban công đó, cha mất rồi!

      Tước ngước mắt lên, nhìn khoảng đen tối ban công, nơi đó còn bóng dáng ai, trống rỗng đơn…

      có biết từ đó rơi xuống, là ý nghĩa như thế nào ?

      Là hoàn trả…

      Nhà họ Thẩm nợ nhà họ Hắc, trước sau cũng phải trả!

      “…Ha ha ha…” Tự dưng, miệng Tường Vi nặn ra chuỗi hổn hển tiếng cười, cắn răng leo lên cầu thang hồ bơi, từng bước từng bước đến gần___

      Cơ thể lõa lồ kiều mì này, từ từ lộ ra mặt nước, hai bầu ngực ngạo nghễ, vết sẹo dấu răng phớt hồng ngực ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp, ngược lại còn tạo xúc cảm. Vòng eo mảnh khảnh, giống như rắn nước, cứ như thế, hề che giấu lộ ra trước mặt !

      Hắc Diêm Tước nhìn khuôn mặt nhếch miệng cười, tránh khỏi khẽ nhíu lông mày, cho là bị dọa đến khóc nức nở, mà phải cười xinh đẹp như giờ phút này…Phụ nữ nhà họ Thẩm, nên cuồng vọng như thế!

      “Lần đầu tiên nếm trải cảm giác nhảy cầu, cũng tệ mấy, là nên cảm ơn , sao lại hận được?” Khóe miệng Tường Vi còn vương giọt nước trong suốt, dưới ánh trăng, như nữ thần về phía , làm cho tinh thần có chút hoảng hốt!

      Đôi mắt đen của buồn bã, cho dù kinh ngạc vì phản ứng khác thường của , cũng thể ra!

      thay đổi! còn là Tường Vi của quá khứ nữa rồi.”

      Trong bóng đêm thoáng nhìn qua ánh sáng phản chiếu từ hồ bơi, ánh mắt dường như nhu hòa hơn. nhớ mang máng, lâu trước đây, từng có bé tóc che mặt, lét lút đến bên bờ bể bơi, bướng bỉnh rửa chân, quấy rầy ở đáy nước bế khí. Vì bể bơi này, chính là nơi ngày trước cha thường luyện nhảy cầu, cho người giúp việc tự tiện xông vào, ngược lại có , biết trời cao đất rộng này…

      Ánh mắt lần nữa quay về thân thể kiều mỵ của , từng lộ ra bánh bao chưa trổ mã hoàn toàn ngây ngô, hôm nay hoa mỹ nở rộ, trong cái đêm ấy, từng ưng thuận muốn hành hạ , giày xéo , đùa bỡn lời hứa hẹn của , có lẽ làm được, nhưng có cách nào phá hủy , cha, là con mềm lòng sao?

      Tường Vi liếc nhìn hồ bơi cái, cũng nhớ lại cái quẫn cảnh năm 14 tuổi ấy, ở hồ bơi này bị kéo vào đáy nước, khi đó, đối với vẫn còn là người rất xa lạ, mà nay, hai người dây dưa với nhau bởi thù hận, chắc vậy, cũng là vì thù hận!

      Cười lạnh tiếng, chút sợ hãi cái lạnh trong đêm, khóe môi giương : “ cũng thay đổi.”

      giọng , đáy lòng lại lướt qua tâm tình phức tạp, vì Tiểu Trạch, tỉnh táo đến mức thể tỉnh táo hơn!

      Cơ thể trần truồng chậm rãi, ưu nhã đến bên , cùng với nụ cười giễu cợt, tiếp: “ từng, cao cao tại thượng như thế, mọi người đều sợ hãi Hắc tiên sinh, mà nay…. chẳng qua là kẻ què quặt bộ cũng thành vấn đề, việc đời là trêu người…Ha ha!”

      Đôi chân thon dài, dường như muốn nâng lên trong trung, trước mặt , trưng ra nụ cười đẹp nhất___

      “Ngay cả tôi, cần nhiều lực, cũng có thể đá bay xuống nước!”

      Lời còn chưa dứt, Tường Vi đột nhiên phát bay lên , chân nhanh chóng hướng xe lăn của đạp cái, còn ngón tay thừa dịp phòng bị, giựt lấy cái chăn đắp đùi anh___

      “Đáng chết…Thẩm Tường…”

      Chữ ‘Vi’ còn chưa kịp ra miệng! Bùm tiếng, tin nổi nhìn cơ thể mình cùng với xe lăn bị đạp thẳng vào trong bể bơi!

      Chết tiệt, thế mà dám!

      Hắc Diêm Tước nhếch nhác giằng co trong nước, may là kỹ năng bơi lội của đủ tốt, nhưng vì chân làm gì được, chỉ có thể dựa vào hai cánh tay dùng sức quẫy nước!

      Trong mắt bùng ra lửa giận! Hung hăng nhìn người phụ nữ bờ cười có chút cuồng vọng!

      “Được lắm! Xem ra học được cách phản kích, chỉ là miệng mà thôi!” nghiến răng nghiến lợi, nhìn cơ thể mình từng chút từng chút chìm xuống, nếu nhờ có khả năng nín thở nơi đáy nước đủ tốt, chỉ sợ sớm để người đàn bà kia được như ý rồi!

      “Hắc tiên sinh tôn kính, phải ngài , muốn để tôi hận ngài cho triệt để sao? Đây chính là câu trả lời của tôi!”

      Tường Vi ưỡn ngực, hai bầu vú ngạo nghễ dưới ánh mắt khẽ run, dường như liều mạng dùng hết cả dũng cảm, nếu người đàn ông này, muốn để cho hận, vậy hận đủ, cần nữa, bây giờ, chỉ vì Tiểu Trạch mà sống!

      xong, Tường Vi đưa tay kéo cái chăn phủ lên cơ thể, thẳng lưng, ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười tuyệt đẹp, cứ thế hoa lệ xoay người, thèm để ý gào thét giãy dụa trong nước, ….

      ___Nhật ký của Tường Vi (14)___

      Năm 14 tuổi ấy, tôi nhớ, mình nhầm vào nơi tiên sinh là cấm địa – hồ bơi, đêm ấy, vừa đúng tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên.

      Tôi từng nghĩ, tiên sinh là ân nhân của sinh mệnh mình, đời tôi dám hy vọng xa vời thấy được mặt trời, vì tôi là Tường Vi – góc tường hèn mọn.

      Nhưng mà, ngờ, thời gian trôi qua bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc tôi thấy ràng, bản chất của vị ‘ân nhân’ này!

      thu dưỡng tôi, cũng chỉ vì hành hạ tôi để trả thù nhà họ Thẩm, chỉ là thứ ân nhân thối tha!

      hiểu, lòng tôi trong giây kia tôi rơi xuống, hiểu đâu, ở giây vừa nãy rơi ngã, tôi đoạn tuyệt tình thuộc về mình này!

      Từ giờ về sau, tôi chỉ sống vì Tiểu Trạch!

      ___Nhật ký của Tường Vi (14)___

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :