1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 230: Tôi cược ấy

      Edit: iuanhmai

      Beta: Mandy Cá Ngừ

      Người phụ nữ vứt bỏ tàn thuốc, dùng gót giày nhọn dẫm lên tàn thuốc dưới đất, sau đó về phía Tường Vi, khuôn mặt người phụ nữ đó dần dần ra dưới ánh trăng.
      Đó là khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, với lớp trang điểm đậm và dày nhưng thể che được những vết sẹo thô kệch má trái, dưới ánh sáng của mặt trăng vết sẹo đó khiến người ta kinh hãi.

      Đột nhiên cái bạt tai, ta đem Tường Vi hất vào vách tường trong hẻm .

      “ Đau..” Đau đớn khiến rên lên tiếng, Tường Vi nhíu chặt chân mày.

      Người phụ nữ cắn chặt răng, gằn từng tiếng : “Con mềm lòng rồi, đúng ?”

      Tường Vi ôm lấy má bị đánh của mình lắc đầu, thở dài: “ có”

      "Rất tốt, con hãy nhớ kỹ lời dặn của , người đàn ông này là kẻ thù đội trời chung của chúng ta, con xem số phận của và con là biết rồi!" Người phụ nữ rút tay về, đắc ý gật đầu rồi cười nham hiểm.

      , chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa? Con muốn dẫn Tiểu Trạch sớm.” Tường Vi hỏi.

      “Thế phải trông vào bản lãnh của con rồi! Chừng nào lấy lại được những thứ thuộc về chúng ta chừng đó con được dẫn Tiểu Trạch !" Ánh mắt người phụ nữ bỗng nhiên trầm xuống, trước khi còn : "Hãy nhớ cho kỹ, nếu họ bỏ qua cho Tiểu Trạch đâu!" rồi xoay người về phía con hẻm tối như mực bằng đôi giày cao gót dưới chân.

      Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời có ánh trăng, trong hẻm u ám, cảm thấy có chút lạnh, mang theo nỗi buồn nhàn nhạt, xoay người rời khỏi bằng hướng ngược lại với người phụ nữ kia.

      Tối ngày hôm sau.

      con đường đua rộng lớn sáu, bảy chiếc xe thể thao số lượng có hạn trông cực kỳ hào nhoáng. Khi màn đêm buông xuống là thời điểm tụ tập của những thiếu gia con nhà giàu đua xe tại nơi này, để hưởng thụ cảm giác hưng phấn, kích thích đầy mạo hiểm.

      Két ----!!!

      Tiếng vang từ động cơ xe phân khối lớn vụt qua đường đua trong đêm tối, những tay đua vừa thấy người mới đến lập tức reo hò lên.

      Sau khi dừng xe, người đàn ông chiếc xe phân khối lớn gỡ nón bảo hiểm xuống, hất hất mái tóc đen bóng, khuôn mặt tuấn hết chỗ liền lộ ra trước mắt mọi người.
      “Lão đại ” Những người ở đó hâm mộ gọi.

      Người đàn ông đầy mị hoặc đó là Tưởng Diệp, nhìn qua dáng vẻ như người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, trẻ tuổi và đầy khí chất, được những tay đua khác tôn xưng là người vô địch.

      “Còn gọi chị dâu?” Tưởng Diệp như đùa như liếc nhìn ngồi ở sau lưng mình.

      “Chị dâu” Cả đám đồng thanh gọi.

      “Này mấy đứa kia! Đừng luôn lợi dụng tôi như vậy!” Tường Vi mặc đồ đua thượng hạng, tóc màu tím cột thành đuôi gà, đập cái vào sống lưng Tưởng Diệp, rồi từ xe bước xuống, với khuôn mặt trắng noãn thấy dấu vết của tuổi tác mà ngược lại còn có vẻ kiêu ngạo đầy mị hoặc.

      Tưởng Diệp vô lại làm cái mặt quỷ quái huýt sáo tiếng “Đối thủ tới rồi sao?”

      “Lão đại, bọn họ còn chưa tới” Trong đám đông có người đáp.

      “Lần này mà chiến thắng được bao nhiêu tiền?” Tưởng Diệp đậu xe moto, liếc mấy chiếc xe cách đó xa.

      “Năm triệu”

      “Tốt!” Tưởng Diệp mỉm cười gật đầu cái , kéo tay của Tường Vi “Em , nếu tôi thắng trận đua tối nay, tôi mua cho em căn biệt thự, sau đó tôi giam em lại, để cho người khác còn để ý đến em nữa.

      “Ha ha ha.....” Lời của Tưởng Diệp khiến cả đám đông bật cười.

      Tường Vi rút cánh tay mình trong tay ra, bĩu môi “Có lẽ tôi trị giá cao hơn mấy con ngựa ngoài kia của cậu” với vẻ nửa đùa nửa , để lộ ra tâm tư của mình.

      “Ha ha ha... vậy phải xem người kia có thắng được tôi hay ” Tưởng Diệp cười lớn tiếng. Đột nhiên----!!!
      Sau lưng vang lên tiếng thắng xe đầy trói tai, khiến bụi bay mờ mịt.
      Ánh đèn xe chói mắt sau khi tắt, mọi người mới nhìn đẳng cấp của chiếc xe này, đó là chiếc xe thể thao có giá trị hề rẻ được cải tiến thành xe đua, có thể đây là chiếc xe đua đỉnh cao. Theo ánh sáng mờ có thể thấy người đàn ông ngồi trong xe có vẻ mặt tuấn mị ( tuấn tú và mị hoặc).
      “Người đó là ai vậy? Chưa từng gặp bao giờ”
      “ Ừ...Trông rất lạ mặt!”
      Đôi mắt Tưởng Diệp hơi nheo lại, khuôn mặt trẻ tuổi lập tức lên nụ cười “ Xem là người rất giàu có, em của tôi, tối nay tôi chắc chắn thắng rồi”
      Tường Vi quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trong xe, hơi nhăn mày, là . lấy ngạc nhiên chút nào, chỉ mới xuất ngày hôm qua mà tìm ra với tốc độ rất nhanh, đủ thấy muốn điều tra bất cứ ai đó là chuyện quá dễ như trở bàn tay.
      Tưởng Diệp sải bước về phía trước, qua và gõ cửa xe của Hắc Diêm Tước.
      Hắc Diêm Tước mặt lạnh lùng hạ kính xe xuống, nhưng tròng mắt trầm, chặt chẽ nhìn chăm chú Tường Vi.
      “Người em, mới tới lần đầu tới đây sao? Nơi này có quy củ của chúng tôi, 50 vạn chơi” Tưởng Diệp nửa nửa đùa
      Hắc Diêm Tước cắn chặt hàm răng phun ra ba chữ “Tôi cược ấy”.

      “Wow...!!!”

      Bỗng nhiên tất cả mọi người đều ồn ào hẳn lên! "Tưởng đại ca, ra có người nhìn trúng bạn rồi! Ha ha ha....

      Tưởng Diệp liếc nhìn Tường Vi cái, lại quét mắt qua nhìn Hắc Diêm Tước "Ha ha ha, tôi còn tưởng gì chứ, ra là thằng què!" kiêu ngạo cười, bởi vì bên trong xe của đối phương được cải tạo dành riêng cho người tàn tật, cũng có nghĩa là, tất cả mọi việc mà người khác dùng chân để làm đều phải hoàn thành bằng tay cả! Lời của Tưởng Diệp khiến sắc mặt Hắc Diêm Tước tối sầm lại, "Có dám cược ko?!”
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 231: Đoạt lại

      "Tốt! năm trăm ngàn!" Tưởng Diệp sảng khoái đồng ý, tin mình thể thắng được người què!

      Xôn xao...Năm trăm ngàn, trận thi đấu được lúc, mọi người ai cũng thán phục.

      " thua phải để ấy theo tôi! thắng tôi cho năm trăm ngàn" lạnh giọng , lập tực từ trong xe rút ra tờ chi phiếu " Tôi được làm được"

      Tưởng Diệp gật gật đầu, cười híp mắt " Tôi còn đợi cái tờ chi phiếu của để mà mua biệt thự đấy khà khà"

      "Đợi chút" Diêm Tước gọi lại.

      "Như thế nào, muốn đổi ý rồi sao" Tường Diệp kiếc xéo .

      Hắc Diêm Tước lắc đầu "Tôi hy vọng ấy cũng "

      "Chậc chậc, cầu kì quái, ta là người phụ nữa của tôi, đương nhiên phải với tôi rồi" Tưởng Diệp ngạc nhiên kêu lên.

      "Sáu trăm ngàn" Hắc Diêm Tước lạnh lùng , tuyệt đối cho phép mình lại nhìn thấy ở trong xe bay nhanh, cảnh kia như muốn lấy mạng của .

      Xôn xao...Mọi người lại lần nữa xôn xao

      "Ha ha ha..." Con ngươi đen của Tưởng Diệp chợt lóe ra, mỉm cười gật gật đầu "Chú, xem ra người rất coi nặng phụ nữ của tôi, tốt! Vậy sáu trăm ngàn" Tưởng Diệp đồng ý với "Bất quá, người phụ nữ của tôi vừa trẻ vừa đẹp, chú tuổi tác của người, lại thêm người què nữa, chậc chậc, người phụ nữa của tôi bất hạnh bị người đoạt rồi, đoán chừng cũng tính phúc gì nha."

      Tưởng Diệp cố ý nhìn bộ dạng của Hắc Diêm Tước, vẻ mặt cười dâm đãng.

      Sắc mặt Hắc Diêm Tước nhất thời xanh mét, dùng lực đấm lên tay lái "Chuyện của tôi cần cậu quan tâm! Nếu như tôi thắng, cậu hãy nhớ lời cậu hứa"

      " thành vấn đề, ......nghe lời tôi , khà khà" Tưởng Diệp cười lớn kéo Vi Vi trở về : "Thân ái, có người theo đáng cuộc em a, em yên tâm, nhất định thắng ta"

      Vi Vi nhéo nhéo lông mày, có chút chần chờ, giọng : "Tưởng Diệp, chơi đùa với lửa sao, kế hoạch phải như vậy"

      Tưởng Diệp cười cười, khuông mặt tỏa ra bất cần đời "Thân ái, em sợ cái gì, trước khi chú kia tham gia, chúng ta tốt xấu gì cũng phải tôn trọng chứ, huống hồ là sáu trăm ngàn bạc, tranh tranh, có tự tin để thắng , yên tâm"

      xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hắc Diêm Tước trong xe, nhíu mày, gương mặt đẹp trai nở nụ cười liếc mắt cái, trong mắt ta tia khiêu khích " Xem ra tên kia... đối với em nhất định có ...."

      Tâm Vi Vi đột nhiên run lên, lập tức giận tái mặt "Vạn nhất thua làm sao bây giờ, hẳn chắp tay muốn nhường tôi cho chứ"

      Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Diệp giương lên, trước mặt Hắc Diêm Tước, cố ý ghé sát vào tai Vi Vi, ái muội : "Có gì được? Tốt nhanh theo ta, phát huy sức quyến rũ của , nhanh chóng hoàng thành mục đích. Huống chi, cũng đừng quên, chân của người này què, có thể bất lực, sợ cái gì? Ha ha ha..."

      Hắc Diêm Tước ngồi ở trong xe, thể động đậy, nghe bọn họ chuyện gì, trong lòng bốc lửa! Đáng chết, tiểu tử này ở đâu ra, biến mất trong năm năm, làm những chuyện gì! Vì cái gì hoàn toàn biết, chết tiệt, chỗ nào rồi hả?

      "Bíp Bíp Bíp..."

      kiên nhẫn nhấn còi.

      Từ khi tối hôm qua nhìn thấy , sai người điều tra thân thế của , lại phát hộ tịch của Vi Vi căn bản là giả.

      đối với việc mất tích năm năm này, hoàn toàn biết gì cả! Bây giờ tự nhiên xuất , có ích lợi gì, mang theo mục đích gì, hoàn toàn biết, nhưng cần! chỉ muốn xác định, người phụ nữ trước mặt kia chính là Thẩm Tường Vi của , thề nhất định đoạt lại.

      vốn là người của .

      " Ò ó o nha" Tưởng Diệp nhìn Hắc Diêm Tước nở nụ cười quỷ dị, cúi đầu ra liếc mắt ra hiệu với Vi Vi. Ngay sau đó về phía chiếc xe thể thao đó "Đáng tiếc, tiểu thư là của tôi! Vốn đêm nay cho hưởng thụ bay nhanh, nhưng có biết...Ừ, chú phiền toái, chết cũng chịu cho người cùng"

      Vi Vi dừng lại, liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước cách đó xa, có chút bất an, theo, thu hồi mắt, với Tưởng Diệp gật gật đầu: "Vậy cẩn thận chút"

      Chỉ trong chốc lát sau, từng chiếc xe đua của từng người được sắp xếp đường đua.

      Vẻ mặt Hắc Diêm Tước trầm tĩnh, gương mặt lúc lúc nổi gân xanh, tay đè tay lái, dám lơi lòng chút nào.

      Tường Diệp nhưng lại thoải mái, thỉnh thoảng cùng các huynh đệ chào hỏi.

      Bỗng nhiên..

      Ầm! tiếng súng vang lên!

      Hưu, hưu..

      Hai chiếc xe bắt đều chạy qua trời đêm, hất lên vô số bụi đất, Triều Na chạy như bay ra ngoài đường.

      Vi Vi đứng ở điểm xuất phát, đành phải cùng người khác chờ đợi, chờ đợi hai chiếc xe đến điểm kết thúc.

      Trong quá trình, lòng cua bất giác buộc chặt, bỗng nhiên, phía sau vang lên bíp bíp bíp!

      phản xạ nhìn lại phía sau, là chiếc xe thể thao Bugatti Veyron! Giật mình, là người đam mê.....

      A Hải lái xe vội vội vàng vàng từ trong xe xuất , kéo lấy người ở bên cạnh trận đấu hỏi kết quả: "Xin hỏi có hay thấy chiếc xe có giá trị xa xỉ, màu bạc, đại khái rộng như vậy..."A Hải thỉnh thoảng khoa tay múa chân

      Vi Vi thấy ràng người tới, phản xạ đem thân thể quay lưng qua, muôn A Hải thấy

      "A...,người là người què kia sao" Người nọ trả lời

      "Đúng đúng đúng, ài, nghe như vậy, có phải hay ..." thanh của A Hải có chút bất đắc dĩ.

      "Đúng, theo lão đại của chúng tôi đến trận đấu lớn, sáu trăm ngàn! Thực rộng rãi"

      "..., ra ngoài" Sắc mặt A Hải tái nhợt.

      "Hắc, huynh đệ, ngươi và người què kia có quan hệ như thế nào? Dọa.... ... như vậy

      "...Đối thủ của rất lợi hại sao" A Hải cẩn thận hỏi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo_Moon.

      Chương 232: Nguy hiểm

      " nhảm, lão đại của chúng tôi! Xiếc xe đạp đúng là đệ nhất"

      Sắc mặt A Hải trắng bệch "Trời a...Tôi lo lắng..."

      "Hô hô, tất nhiên, người què a, có thể thay đổi chiếc xe chạy vô cùng may mắn, vậy mà bắt chước chạy tới đây đua xe! Muốn cướp đoạt chị dâu chúng tôi! Đoán chừng nhìn chị dâu xinh đẹp"

      "Ách! Cướp đoạt chị dâu của các người" A Hải thể tin hỏi lại

      "Đúng, ở bên kia, người con tóc màu tím" Người nọ chỉ chỉ bóng lưng Vi Vi

      Trong lòng Vi Vi căng thẳng, sau ung dung thản nhiên. Ngay sau đó nghe thấy A Hải cùng người nọ chuyện, có chút chần chờ, xong...

      "Tiểu thư"

      muốn , A Hải lại chạy lên

      đợi khuôn mặt né tránh, A Hải mạnh mẽ hít ngụm khí: "Là "

      Gương mặt của tuyệt sắc, lại quên, năm đó vì người phụ nữa này, khiến cho tiên sinh gượng dậy nổi, nguyên nhân tiên sinh bất chấp nguy hiểm đua xe...A Hải bỗng nhiên hiểu

      A Hải hoài nghi, tinh tế đáng giá khuôn mặt Vi Vi, trừ bỏ màu tóc, trừ bỏ mắt, những thức khác cũng thay đổi, vẫn là Thẩm Tường Vi tuyệt sắc, hẳn nhận sai!

      "Thẩm Tường Vi tiểu thư, là người sao? Tôi cao hứng! Rất cao hứng" A Hải mở miệng , cố gắng chảy nước mắt, năm năm, rốt cục lại thấy khuôn mặt lâu " cao hứng..."

      "Tiên sinh, chỉ sợ người nhận sai người rôi, tôi biết " Mắt Vi Vi lóe lên, con ngươi bốc lên sương mù, miễn cưỡng cười.

      "! chính là Thẩm Tường Vi! Tôi có nhận sai!" Nước mắt A Hải rơi xuống, kích động nắm lấy cánh tay Vi Vi, cảm thấy mình luống cuống, lập tức buông tay ra "Khó trách đêm nay vô luận như thế nào tiên sinh nhất quyết phải đến chỗ này! Thẩm Tường Vi tiểu thư, người cũng biết, tiên sinh tìm người đằng đẳng hai năm! tới những nơi người lui tới, thâm chí chạy tới Paris, qua Tokyo, chuyển sang Singapore, chỉ cần mỗi nơi người qua, cũng bỏ qua...Hai năm kia, mệt mỏi, nhìn lại khoảng thời gian kia mọi người đều tưởng chết, chỉ có tin..."

      tới đây, thanh A Hải nghẹn ngào.

      Lòng Vi Vi cảm thấy bế tắc, nhưng nhanh chóng che giấu "Thực xin lỗ, tiên sinh, gì tôi nghe hiểu, có lỗi.."Xoay người, muốn rời khỏi đây.

      "Thẩm Tường Vi tiểu thư! Tiên sinh vì đua xe, chẳng lẽ cảm động sao" A Hải nhanh chóng đuổi theo, sốt ruột .

      Khóe miệng Vi Vi theo quán tính tươi cười, lắc đầu "Thực xin lỗi tiên sinh, tôi ..."

      "Về sau chân tiên sinh bị thương" A Hải cắt ngang lời Vi Vi sắp tiếp theo. Ngay sau đó ra "Bời vì ba năm trước đây, tiên sinh chạy khắp nơi nhưng tìm thấy , vì thế chạy tới đường đua, cũng bởi vì lần đó, bị tai nạn xe cộ, trong khi va chạm bị thương ở chân! Cũng là lần đó, trở nên lạnh lùng, thậm chí chưa nghe qua quá mấy câu! Thẩm Tường Vi tiểu thư, đêm nay , lại đua xe, rôi lo lắng..."

      Nghe những lời A Hải , khiến đầu vai run lên cái, hề lên tiếng, ánh mắt tự giác hướng về đường đua kia, mơ hồ, bắt đầu có chút lo lắng. Kỹ thuật đua xe của Tưởng Diệp, tuyệt đối hoài nghi, nhưng mà, nghĩ tới, chân bị thương bởi vì đua xe...

      "Thẩm Tường Vi tiểu thư, mấy năm nay...Người sống tốt sao?" A Hải nhịn được, vẫn mở miệng hỏi, biết vì sao Thẩm Tường Vi chịu thừa nhận thân phận của mình, nhưng nếu phải là , tiên sinh làm sao có thể nguyện ý vì mà nguy hiểm tánh mạng, lại đua xe?

      Vi Vi nhíu mày lại, con ngươi sắc đóng lại, hít thở sâu hơi, lập tức quay đầu "Thực xin lỗi, tôi phải là Thẩm Tường Vi tiểu thư mà , có lỗi"

      Lễ phép gật đầu, Vi Vi quay đầu bước rời khỏi nơi A Hải đứng!

      Tâm lại dừng được bắt đầu khởi động, bắp đùi như có nhiệt, trong đầu vang lên những lời của A Hải, lâu thể bình tĩnh! Hóa ra, về sau tới những nơi tới bất luận là ở đâu, vì sao? Là vì tìm sao? Hay vẫn là... có thói quen nhìn , như nuôi sủng vật, bỏ cũng phái người tìm trở về, đúng là sủng vật thủy chung vẫn là sủng vật.

      trầm thấp thở dài, nhìn đường đua, hiểu tại sau lại bắt đầu lo lắng.

      Bầu trời đêm tháng 7, bắt đầu trong veo, lạnh lùng trở lại, màn đêm chầm chậm buông xuống, mang theo chút cảm giác mất mát, tinh quang có chút biến mất, sắc trời bắt đầu mông lung.

      Đường chạy rộng lớn, hai người ngồi trong xe thể thao nhanh chóng phóng .

      Trong xe thể thao màu đỏ là vẻ mặt tự tin của Tưởng Diệp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, tuổi trẻ điên cuồng tinh thần phấn chấn, bất luận cái gì cũng thèm ngó tới! Xe của vững vàng chạy đường đua, khóe miệng chưa đựng nụ cười thỉnh thoảng nhìn trong kính chiếu hậu ngắm chiếc xe thể thao màu bạc.

      Hắc Diêm Tước chỉ chậm chút, trong xe , gương mặt lạnh lùng, mồ hôi lên cùng với vẻ mặt trắng bệch.

      Nắm chặt tay lái, chút lơi lỏng, dường như dùng hết lực, thần kinh buộc chặt dám thả lỏng, khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu đỏ kia!

      phát toàn thân mình đều ướt đẫm, ba năm có đụng vào xe đua, kỹ thuật ràng kém rất nhiều, quan trọng nhất, lần này thể dựa vào chân!

      Hai chiếc xe thở phì phò bay qua đoạn lộ trình, hoàn thành đường đua ! ai lơ là.

      "Nha.." Tưởng Diệp khiêu khích dựa vào trong cửa xe vươn ra bàn tay, hướng quơ quơ, kiêu ngạo kêu lên

      Hắc Diêm Tước nghiêm mặt, lời, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng

      Trong đầu lên màn kia, [tôi nghe lời nữa! Tôi nghe lời nữa] năm đó, tuyệt vọng , lỗ tai vẫn vang vọng lời kia.

      Lần này, bất kể như thế nào, quyết buông tay.
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 233: Thẩm Tường Vi, chính là của tôi đấy!

      -0

      -0

      Cuộc đau tới vòng cuối, tiếng người huyên náo!

      Khoảng cách giữa các xe cũng cách xa nhau lắm, cũng có raats nhiều người chạy tới gần đích, chờ kết quả cuối cùng!

      Vivian cũng đứng trong đám người, lòng thấp thỏm lo lắng!

      “Sắp tới, sắp tới rồi!” Chợt, trong đám người có người hô! Trong lúc nhất thời, mọi người rối loạn lên, rối rít đoán được đáy là kia chiếc xe thể thao hành xông phá điểm cuối.

      A Hải cũng ngừng thở, cầu nguyện: “Vô luận ai thua ai thắng, xin nhất định phải làm cho tiên sinh bình an trở về!”

      Vivian vẫn lạnh nhạt, ánh mắt màu tím nhìn chăm chú vào đường đua, tâm tư phức tạp.

      “A. . . . . . Tôi thấy được rồi, chiếc siêu xe màu đỏ vượt qua rồi!”

      “Ha. . . . . . Sáu trăm vạn, lão đại chắc chắn thắng sáu trăm vạn rồi!”

      “Vậy chiếc siêu xe màu bạc đâu?”

      “Hình như vẫn chưa thấy. . . .”

      Nghe đến đó, Vivian khỏi bắt đầu lo lắng! Ngừng thở.

      Quả nhiên, dưới bầu trời đêm, chỗ khúc cua của đường đua thấp thoáng thấy bóng dáng của chiếc siêu xe màu đỏ!

      “A. . . . . . Là lão đại! là tuyệt!”

      Trong lúc nhất thời trường sôi trào! Mọi người hoan hô!

      A Hải nhất thời giống như quả cầu da bị xì hơi, tự lẩm bẩm: “Tiên sinh, nhất định phải bình an trở về a!”

      Tim Tường Vi tránh khoi như bị bóp nghẹt.

      Đột nhiên, lúc bọn họ cho rằng chiếc siêu xe màu đỏ thắng lợi, chiếc siêu xe màu bạc đột nhiên lấy tốc độ như tên bắn grừm tiếng phi ra, tăng tốc dường như là liều mạng mà vượt qua chiếc xe màu đỏ, tiến tới đích!

      “A. . . . . .”

      Siêu xe màu bạc phi tới như ngọn gió, làm kinh hoàng tất cả mọi người đứng ngồi chờ ở điểm đích, bọn họ hốt hoảng chạy sang , sợ bị chiếc xe điên kia mất khống chế đụng vào.

      Chỉ trong nháy mắt!

      Vèo----

      Siêu xa bạc vỏ giây tốc độ, dẫn đầu xông phá vòng chung kết, nhưng lại dừng được xe, trược tiếp lướt qua vạch đích rồi lại thắng xe vệt dàì!

      “A! Tiên sinh!” A Hải kinh hoảng chạy tới!

      Ầm!

      thanh nặng nề vang lên, siêu xe màu bạc phá vỡ tường rào!

      “Trời ơi! xảy ra tai nạn chứ?” Trong đám người có người thầm , bọn họ hầu hết đều bị màn này doạ sợ.

      Vivian cũng vayah! Sắc mặt tái nhợt nhìn mìn kia, nhúc nhích! Cho tới khi bả vai có bàn tay ôm lấy, quay đầu lại, là Tưởng Diệp.

      “Bị doạ sợ rồi à?” Tưởng Diệp vẫn là lộ nụ cười bất cần cợt nhả.

      Viviab biểu lộ có chút cứng ngắc, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.

      “Tôi thua!” Tưởng Diệp giọng thở dài , “Chỉ vì em, ngay cả tính mạng cũng dám đánh cược! chiêu cuối cùng vừa rồi, hầu như tay đua nào dám mạo hiểm như vậy, trừ phi là kẻ ung thư giai đoạn cuối, muốn chết!”

      “. . . . . .” Vivian có chút tắc nghẹn, mắt mở to kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

      thôi, tôi đưa em ra đó xem sao.” Tưởng Diệp từ trước đến giờ là người chịu chơi, lần này, cũng bị tên điên kia hù sợ.

      Tưởng Diệp kéo tay Vivian, chậm rãi bước gần tới siêu xe màu bạc đãn gần như bị cháy xém.

      “Tiên sinh, ngài sao chứ?” A Hải cẩn thận đưa Hắc Diêm Tước từ trong xe ra ngoài, nhìn vết máu trán tiên sinh, khỏi rơi lệ, “Tiên sinh, sao ngài lại ngu ngốc như vậy, ngài biết chân ngài thể bị thương thêm được nữa, Tường Vi tiểu thư phải trở về rồi sao? Ngài cần phải trừng phạt mình, lão Hải nhìn nổi nữa rồi....”

      Lời cảu bác Hải, vừa đúng lúc Tưởng Diệp cùng Vivian nghe được, bàn tay vô thức siết chặt tay Tưởng Diệp.

      “Tôi sao, A Hải, lần này tôi thắng!” Mặc dù trán vẫn còn rỉ máu, nhưng vẫn thèm để ý chút nào, thân thể bị A Hải kéo ra ngoài, con mắt mâu quang nhìn chằm chằm vào Tưởng Diệp.

      Bốp bốp! Tưởng Diệp vỗ tay ba cái, “Đáng khâm phục, Tưởng mỗ đây là hổ thẹn!”

      “Có chơi có chịu! Cậu mau buông tay!” cho dù là bị bác Hải dìu đỡ, vẫn lạnh kufng khí thế hơn người!”

      “Đó!” Tưởng diệp cười tay Vivian ra, cố kìm nén đau lòng ,” Vivian, tôi là vô dụng, cận thận cược thua mất em! sao, về sau tôi nhất định thắng giành em trỏ về.”

      có cái cơ hội đó đâu!” Diêm tước lạnh lùng cắt đứt lời của Tưởng Diệp, sớm nhìn vừa mắt tiểu tử này!”

      “Ta thấy chú què a, chú chắc hẳn là thể thoả mãn nhu cầu của ấy, nhớ tới tìm tôi nha, tôi cực kỳ thisch1” Tưởng Diệp như sợ chết schee cười , rất hài lòng nhìn sắc mặt xanh mét cảu Hắc Diêm Tước, hướng Vivian , “Đến đây, Vivian của tôi, chúng ta Goodbyekiss!”

      Dứt lời, Tưởng Diệp hướng về phía Vivian hôn cái kêu – –

      “Đáng chết! Thẩm Tường Vi! chính là của tôi đấy!” Hắc Diêm Tước nổi trận lôi đình, tức hỏa công tâm chính , cộng thêm đua xe thời điểm căng thẳng quá độ, mới vừa rồi lại đụng xe, nhịn được chính trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      “Tiên sinh! Tiên sinh. . . . . .”

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Toà thành Hắc gia.

      Trong phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, khác hơn so với năm năm trước. Cả căn phòng trống rỗng, trừ chiếc giường to lớn, xe lắn, bộ rèm cửa sổ đóng cả ngày che ánh sáng hầu như còn dư lại thứ gì.

      “Bác Ân, tình hình tiên sinh như thế nào?” A Hải lo lắng hỏi.

      “Tại sao can ngăn ngài ấy? Biết chân tiên sinh ổn, còn để tiên sinh đua xe!” Giọng bác Ân có chút trách cứ!

      xin lỗi. . . . . . Tôi có khuyên, nhưng tiên sinh rồi, tôi căn bản là kịp ngăn cản. . . . . .” A Hải áy náy .

      Vivian đứng yên trong góc cửa sổ, im lặng nghe.

      “Bác Ân. . . . . . Chân tiên sinh, ổn sao?” A Hải thử dò xét hỏi hỏi.

      “Ngài ấy như vậy là hại chết chính mình! Chân vốn là có thể khôi phục, nhưng là tự mình muốn bình phục, trong tiềm thức, ngài ấy muốn đứng lên . . . . .” Bác Ân bỗng chốc quay đầu, nhìn về phía Vivian đứng trong góc lâu, bác gật đầu với Vivian cái, “Tiểu thư Tường Vi, có lẽ mấu chốt của tiên sinh là ở , chân cảu ngài ấy, có phần nguyên nhân rất lơn đến từ tiềm thức, có lẽ ngài cảm thấy chính ngài là người năm đó ép chết , cho nên muốn tự trừng phạt mình, trong tiềm thức muốn cho mình đứng lên. Cho nên. . . . mong có thể giúp tiên sinh chút ?

      Chương 234 :Tất cả đều thay đổi.
      -0

      -0

      () Vivian chớp chớp mắt, lông mi dài dày che lấp khí nóng trong mắt, đầu vai có hơi run, nhưng nhanh chóng che giấu được, khoé môi khẽ cong, mỉm cười với bác Ân, lắc đầu cái, “ xin lổi, tôi biết biết vị tiên sinh mà hai người .”

      Bác Ân im lặng hồi, ngay sau đó quay đầu, với tài xế A Hải, “Nếu vậy, cũng đành phải chấp nhận, chân của tiên sinh tôi hết cách rồi.”

      “Bác Ân. . . . . . Haizzz. . . . . .” A Hải thở dài tiếng.

      Bác Ân bất đắc dĩ gật đầu cái, “Chăm sóc tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, vết thương có gì đáng ngại, tôi về trước đấy.”

      “Được, Bác Ân, tôi cùng bác ra ngoài.”

      Sau khi đợibaác Ân và A Hải ra ngoài, trong phòng trống rỗng chỉ có lại Vivian cùng với Hắc Diêm Tước nằm hôn mê giường.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng trong, nhuộm thành từng tầng vòg saáng, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, khúc xạ vào trong phòng, in ra cái bóg cuả Vivian, rềm cửa sổ đung đưa trong gió , cả phòng lạnh lẽo.

      cứ im lặng ngẩn ngơ đứng trước cửa sổ như vậy, nhìn bóng đêm dưới ánh trăng sáng, trong ánh mắt ươn ướt, nhưng lại biết phải gì, làm gì.

      Tim như bịn bóp nghẹt, đau đớn, năm măm. . . . . . Cách biệt năm năm, giữa bọn họ, bỏ lỡ năm năm, mà nay, nằm yếu đuối giường, mạo hiểm tính mạng cũng chịu buông tay , tội gì. . . .

      màn năm năm năm trước kia, thoáng qua trong đầu , nước mắt của , lạnh lùng tàn nhẫn của , cầu khẩn của , gông cùm xiềng xích của , đau đớn, làm nhục, tất cả những thứ đó, cũng rơi xuống vịnh Tokyo, biến thành bọt nước, trở thành quá khứ!

      Năm năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có lẽ thay đổi, cũng thay đổi.

      Thở dài hơi, xoay người, chậm rãi tới bên giường.

      Khi ngồi xuống bên mép giường , ngón tay thon dàikhông kìm được chạm lên gương mặt góc cạnh của , nhàng phác thảo đường nét , nằm yên giường, trán băng bó vết thương, hốc mắt sâu hơn so với năm năm trước, hình như gầy hơn, mặc dù vẫn lạnh lùng mà đẹp trai như trước, nhưng cảm giác, hình như có chút giống nhau.

      Tầm mắt vô tình nhìn xuống hai chân , hai chân bị phủ tấm chăn như ngvẫn nhìn được ràng, rất khó mà tin được, thực tế là thời điểm vừa mới chuẩn bị về nước, mới biết chân bị thương.

      . . . . . . . Tại sao lại chữa trị chứ? Người cao ngạo như , chân bị chân thương nhất định bị đả kích rất lớn chứ? Bác Ân , trong tiềm thức muốn đứng lên, tại sao vậy?A. . . . . . khó tưởng tượng, hận tôi như vậy, thế nhưng vi năm đó tôci hếtmaà đau lòng sao?”

      Vivian thở dài, bất tri bất giác, trong hốc mắt xuống giọt nước mắt, giật mình vì luống cuống của mình, vội vàng muốn đưa tay lau những giọnuoước mắt kia, lại bị đôi bàn tay khác giữ chặt ——

      “Tại sao khóc?”

      Giọng khàn khàn trầm thấp truyền đến, mang theo đau đớn nghẹn ngào, Hắc DiêTuoước bỗng dưng mở mắt, bàn tay nắm chặt nón tay của , ánh mặt mâu quang nhìn chăm chú vào trong mắt ướt của !

      Vivian trợn mắt chút, nhanh chóng quay mặt , dùng tay còn lại lượt qua hai dòng nước mắt, sau đó quay đầu lại, khoé miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, “Chỉ là hạt cát vào mắt, cần suy nghĩ nhiều.”

      “Thẩm Tường Vi! phải bao lâu nữa mới chịu thừa nhận?”

      khẽ rống giận, mỗi lần chỉ cần đối mặt , lạnh lùng đều phát hoả trong khoảnh khắc, người phụ nữ này biết cách hành hạ , có lẽ trước kia hiểu, như trải qua thời gian năm năm ròng rã, chỉ biết muốn mất lần nữa!

      sợ, sợ đến già, có thể còn sống trở về, muốn mất dii nữa! Khi cùng tiểu tử kia đua xe, ở thời điểm cuối cùng, nhanh chóng phải mất , chính là quả sợ cái ý nghĩ bị mất đó, cho nên dù có phải liều mạng, cũng muốn đoạt lại !”

      “Tại sao muốn hành hạ tôi như vậy? Tôi hận , hận là người của Thẩm gia,cũng hận chính mình, tại sao như vậy hay là muốn buộc chặt bên mình, hận tại sao tôi bỏ được , hận độc ác như vậy, thà chết cũng chịu ở bên cạnh tôi. . . . . . .”

      chậm rãi , cánh môi tái nhợt ra những lời nồng đậm bất đắc dĩ, luôn phải đấu tranh nội tâm, mặt hận , mặt bỏ được , cũng sắp bị bức điên lên rồi!

      Vivian lặng lẽ nhìn , rất cố gắng mới che giấu được nội tâm trập trùng, nhưng tất cả đều quá muộn, bọn họ thể vượt qua được khoảng cách, có lẽ từ lâu, đúng, bọ họ chỉ có thể hận nhau, hận , tương tự, cũng hận .

      Đây chính là mối quan hệ duy nhất có thể tồn tại giữa hai người họ, năm năm, đây là điều học sâu được, tất cả đều thay đổi, bọn họ thể quay trở lại nữa rồi.

      “Tất cả đều thay đổi . . . . . .”

      Nước mắt trong tròng mắt kìm được rơi xuống, khẽ thở dài, ép mình ra những lời ngoan độc, “Tôi hận ! Hắc Diêm Tước! Chính , chúng ta chỉ có thể hận lẫn nhau! Tôi trở lại, chính là muốn cho muốn đem mọi khổ sở năm đó cho tôi, tất cả đều trả lại lên người ! Đáng đời bị què, đáng đời ngay cả cũng được!”

      Hắc Diêm Tước nhìn tròng mắt , im lặng lúc lâu, vẫn nhớ ba chữ năm năm trước thành lời! Vậy mà, hôm nay, xuất trước mặt lần nữa, nhưng chỉ vì trả thù !

      “Ha ha ha. . . . . .” bỗng chốc cười lớn, nắm chặt lấy tay , vẫn là bá đạo mà cậy mạnh, “Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận thân phận rồi sao? Năm năm gặp, trở nên giương nanh múa vuốt rồi à? Cũng đúng, tôi nên sớm đoán được, người giống trước đây, vốn dĩ chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối trở về, hôm nay lại cố ý xuất tại hội sở, là tôi đánh giá quá thấp sao?”

      Trong lòng khẽ nghẹn ngào, chiến tranh giữa bọn họ, cuối cùng lại bắt đầu rồi sao?

      từng, khơi lên chiến , mà nay, lại khơi lên lần nữa, lần này, là muốn huỷ diệt , côi. . . . . . có thể làm được sao?

      Chương 234: Khó mà tiếp tục tình năm năm.

      -0

      -0

      Hít hơi, đột nhiên cười, cười rực rỡ như hoa, nụ cười khẽ nhếch môi, là năm năm trước cố gắng họ kiên cường, mà nay, sớm vận dụng thành thạo, biết thay đổi sao?

      Cho dù là đáy lòng , vẫn còn đó Thẩm Tường Vi, nhưng tất cả đều thay đổi, ccoo bây giờ còn là lúc trước, chỉ có thể nhìn vào , những lời lạnh lùng – – – –

      , là tôi đánh giá cao ! Dù sao tôi cũng chưa từng muống, tên què có thể thắng người đàn ông của tôi!”

      Tay của siết chặt lại, bóp đau tay !

      Nàng ra hai chữ ‘ tên què ’ hai chữ, làm co ro lại chút, ngay sau đó trong ánh mắt thoáng qua tia lẫm liệt, “Đáng chết, tên đó là người đàn ông của ?!”

      muốn nhắc tới vấn đề này, trong nhận thức của , luôn luôn thuộc về , nghĩ tới có người đàn ông khác có khả năng chạm được vào ! Vậy mà, giờ phút này, lại đố kị đến phát điên!

      “Phải, Tưởng Diệp là người đàn ông của tôi! bất hạn, lại thắng, nhưng có điều theo Diệp tôi hề hối hận, ấy là người đàn ông lướt như gió, đườing đua, thắng hay thua là chuyện thường tình, đêm nay ấy cược thua tôi. . . . nhưng tôi tin rất nhanh thôi, ấy thắng đưa tôi trở về!”

      Nước trong tròng mắt , còn nhìn tường tận được .

      trợn mắt, tim bị lời của đâm chọc đau đớn, ra năm năm, trở về lại lạnh như băng gai, cười lạnh ra tiếng, “Tường Vi rốt cuộc mọc gai rồi hả? Vậy, sắp làm gì để trả thù tôi?”

      Dùng sức rút tay về, khẽ cười nhạt, “Tôi muốn đòi lại thứ thuộc về Thẩm gia năm đó, tôi muốn sống bằng chết!”

      “Ha ha ha. . . . . .”

      Rốt cuộc, năm năm qua, toà thành Hắc gia tăm tối lạnh lẽo như băng truyền ra tiếng cười lớn, vừa yên tĩnh vừa đơn, cười điên cuồng, thân thể nhịn được rung lên!

      “Nên tới, trước sau gì cũng tới, tôi vẫn luôn phỏng đoán, chúng ta có kết cục như thế nào! Bây giờ nhìn lại,g đều tới, ta vẫn phỏng đoán, chúng ta là như thế nào kết cục! Bây giờ nhìn lại, cần đoán!” Bỗng dưng, ngưng cười tiếng, giữa con ngươi hóa thành lạnh lẽo, “ muốn bao nhiêu?”

      Tay đứt ruột xót, lặng lẽ xiết chặt đau lòng bàn tay, giống như như vậy có thể vuốt lên ngực đau đớn, ngờ sảng khoái như vậy, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của , cần tiền, cần rất nhiều tiền, vì vậy, mở miệng , “Hai mươi tỉ đô la!” (van: chắc đô la Hong Kong thôi, chứ đô la Mỹ đến oobg Bill Gate cũng chỉ có gần 70 tỉ)

      Hắc Diêm Tước chăm chú nhìn tra dò lúc, muốn nhìn người trước mắt này, có phải Tường Vi năm đó hay khoobg, vì sao sau năm năm biến đổi, cpp lại trở thành lạnh lùng như vậy, tham lam như vậy> Trong lòng đau hói, tự chủ lộ ra ánh mắt khinh bỉ ——

      “Được! Nhưng mà tôi có điều kiện!”

      Lời ra khỏi miệng, ngay cả cũng thấy kinh ngạc!

      từng, xu cũng muốn cho Thẩm gia, vậy mà nay, thế nhưng nguyện ý cho hai mươi tỷ!

      đều khỏi muốn hoài nghi mình, rốt cuộc đáng giá chỗ nào? Họ Thẩm rốt cuộc đáng giá chỗ nào? !

      cũng kinh ngạc, ngờ tiến triển thuận lợi như vậy, hai mươi tỷ Đô-la phải số tiền , huống chi, thể đảm bảo có phản bội lại lời hứa, qua cầu rút ván . . . . . . lo lắng. . . . . .

      “Điều kiện gì?”

      vẫn là ra, vì Tiểu Trạch, thể làm như vậy!

      phát đáy mắt ánh mắt càng tối tăm hơn, quả nhiên là người phụ nữ tham lam, cũng khác gì so với đám phụ nữ ngoài kia, hít sâu hơi, ánh mắt lạnh lùng của run lên, “Nửa năm, tôi muốn ngươi hầu hạ tôi nửa năm, cho đến kkhi chân của tôi khỏi hẳn!”

      được! Ba tháng! Tôi chỉ có ba tháng!” vội vã ra khỏi miệng, thể hao phí thời gian lâu như vậy!

      “Thẩm Tường Vi! Đây là tôi nhượng bộ lắm rồi!”

      cắn chặt răng, nàng cần có phải muốn đến thể chờ đợi như vậy ? Vội vàng muốn cùng bạn tình lâu năm của ước hẹn có phải hay ! Đáng chết, Hắc Diêm Tước, lúc nào mày cư nhiên hào phóng với người phụ nữ như thế này?

      “. . . . . . Nhưng trong ba tháng, ta nhất định phải có được tiền! Tôi mau chóng làm cho chân khá hơn! Tôi rất gấp. . . . . .” Bỗng chốc, nàng dừng miệng, muốn thêm nữa.

      “Vội vã muốn bay tới sống chung với bạn tình lâu năm có phải ?”

      hít sâu hơi, coi thường bản thân đau lòng tê tâm liệt phế. Năm năm, dùng thời gian năm năm để chờ đợi người phụ nữ, nhưng lại trờ nên hoàn toàn thay đổi! Bảo làm sao chịu nổi?

      Có lẽ từng phụ nào, nhưng đối với phụ nữ nào mà chẳng thế, là quá đặc biệt, tự trừng phạt bản thân năm năm, thậm chí bồi thường bên chân!

      Vậy mà, người phụ nữ này lại kinh thường, mới đột nhiên thức tỉnh, là gì? Mình cũng làm gì?

      lên tiếng, cho là cam chịu, nếu như có thể, muốn quay trở lại quấy rầy , , nếu như có thể. . . . . .

      cắn răng! Cho dù là muốn thừa nhận trong lòng nười phụ nữ này chẳng có tí lực ảnh hưởng nào, những vẫn cắn chặt răng, gằn từng tiếng – –

      “Được! Ba tháng, nếu như ba tháng mà tôi có thể đứng lên, tôi liền thả !”

      Cuối cùng, như là thở phào nhõm, lòng căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống, “Nhưng. . . . . . Nếu như đến lúc đó cho tôi tiền, làm sao?”

      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa, quan tâm cũng chỉ tiền sao! “Tôi mở tài khoản tiết kiệm trước, chuyển hai mươi tỷ đô la đến ngân hàng, đến kỳ ba tháng, ngân hàng tự động chuyển tới trong tài khoản của !”

      gật đầu cái, lúc này mới yên lòng lại. Ngày mai, ngày mai mà có thể đưa cái này tin tức tốt này cho , nhất định phải tranh thủ nhiều thời gian hơn, rất nhớ Tiểu Trạch, nhất định phải xuất sắc hơn mới được!

      Trừng mắt nhìn, thu lại những giọt nước mắt, nhìn nguội lạnh gương mặt của , co rúm lại chút, muốn để cho nhìn ra sơ hở.

      Có lẽ đây mới là Diêm Tước quen thuộc, nhưng mà, thay đổi, phải sao?

      “Tối nay ra ngoài! Bắt đầu từ ngày mai, 24h phải hầu hạ bên cạnh tôi, tôi phân phó bất kỳ điều gì, đều phải hoàn thành, ta sắp xếp bác sĩ tới đây, nhưng là bất cứ chuyện gì, đều phải nghe tôi, hiểu chưa!”

      “Được!” khẽ thở dài, vẫn luôn là Hắc Diêm Tước bá đạo như vậy, cũng tốt, như vậy còn hơn là nhìn bộ dáng ngồi xe lăng bất lực.

      Like nào các bạn, mình thấy bên *************** nó copy bên mình mà còn được nhiều like hơn nữa đó

      Chương 235: Bỏ qua sai lầm.

      -0

      -0

      () Nếu có người với bạn, có nam nhân vì bạn mà nước mắt chảy xuống, ngàn vạn lần nhớ phải quý trọng , bởi vì chắc chắn bạn sâu sắc! Nhưng mà. . . . . . Nếu như có bé khóc thút thít vì , nếu như biết quý trọng, như vậy có lẽ bỏ qua, bỏ qua năm, hoặc là hai năm, cũng có thể là, bỏ qua cả đời.

      Vậy mà, sai lầm, dẫn đến bỏ lỡ, khi thời điểm , quý trọng, chờ quay đầu lại, có lẽ đứng ở nơi phong cảnh khác. . . . . .

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      tại! Cút ra ngoài cho tôi!”

      Nàng lặng lẽ gật đầu cái, xoay người, ra khỏi phòng.

      Cả phòng đen nhánh trở nên vắng lạnh, chết dí nằm bẹp nằm ở giường, hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh.

      Ba năm qua, lần đầu tiên, nước mắt nhịn được rớt xuống!

      “Là lỗi của tôi sao. . . . . . Là tôi năm năm trước bỏ lỡ . . . . . . Là ta làm sai sao. . . . . .”

      Đầu chôn giữa gối, buồn buồn khóc rống ra ngoài, giống như là chất chứa trong ba năm, ròng rã ba năm cảm xúc, cũng khống chế nổi nữa, bộc phát ra! giờ phút này cũng chỉ là tên phế nhân!

      Nàng dùng cách quyết liệt nhất, trừng phạt , theo đó, lại trừng phạt chính mình, cho đến khi tìm suốt hai năm ròng rã, cho đến ngày kia thể tuyên bố rằng chết, bước đến trường đua, tham gia cuộc đua sống chết mặc bay.

      Chiến dịch này, cho tìm lại những sảng khoái mỗi lúc được đua xe có bên cạnh, biết, cảm giác nhanh như điện chợp lại khiến đau lòng như vậy, tự với mình nhất định phải ngăn cản , vì vậy liều mạng xông về phía trước, lần đua xe đó, thăng!

      Nhưng lại thua mất hai chân của mình!

      Cho đến lần đó, mới rốt cuộc biết, trong lúc vô thức, mình sớm người con này!

      có biết, tối hôm nay, trong trận đua xe kia, sợ hãi bao nhiêu ?

      có biết, năm năm qua, sống bằng chết ?

      Vì sao tất cả đều thay đổi ?

      còn nhớ tuyệt vọng mắt đẫm lệ với ba chữ mờ mịch đó, !

      Nhưng hôm nay sao? có niềm vu mới, có tên đàn ông như gió thổi!

      ghen tị đến phát điên! Chiếc gối đầu ướt đẫm, ghen tị đến phát điên! Tên thanh niên kia trẻ tuổi cỡ nào, nhiệt huyết cỡ hăng say cỡ nào, còn lại chỉ là tên què, trừ ngồi xe lăn, làm được gì!

      Cảm giác bất lực này, cảm giác do dự này, hiểu sao?

      Liều chết đoạt lại nữ nhân, lại cho biết, người khác, trở lại, chỉ là vì trả thù , nàng chỉ muốn tiền của !

      “Ha ha ha ha. . . . . .”

      nhịn được cười điên cuồng, sai lầm rồi, nên , biết phụ nữ là thể tin tưởng được, sao lại ngu như vậy, năm năm, mới tỉnh ngộ ra sao?

      Hắc Diêm Tước, ba tháng, hãy để cho ba tháng này, chết tâm hoàn toàn đối với người phụ nữ này !

      Nắm chặt quả đấm, cả người đóng băng nhưng máu lại nóng chảy! Lòng chết chìm này dần nguội lạnh cứng rắn lên!

      mềm yếu nữa, lại như trước kia, khiến toàn thế giới đều vì cúi đầu xưng thần!

      Thẩm Tường Vi! Giữ trong lòng bàn tay cái tên này, cho dù là đau lòng, cũng nhắc nhở mình, sai lầm đến đây thôi, để cho biết, hai mươi tỷ Đô-la, tuyệt đối dễ lấy như thế đâu!

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      bước ra khỏi phòng khách, tham quan xung quanh, xa cách nhau năm năm, nơi này, tất cả đều vẫn như cũ, vẫn lớn như vậy, sang trọng như vậy, cũng vẫn nặng nề u ám như trước vậy!

      Gió đêm lạnh, lạnh làm thân thể hơi cứng ngắc. ôm lấy đầu vai, lòng lại trống rỗng.

      Năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ đều giống như lúc trước, thay đổi dù chút ít, nhưng lại thay đổi. . . . . .

      HaizzA. . . . . . Khẽ thở dài, bất tri bất giác tới vườn Tường Vi, lại bất ngờ phát ——

      Dưới màn đêm, vườn Tường Vi nở đầy hoa.

      “Chú Lực Minh! Chú Lực Minh!” bỗng nhớ tới bóng người năm năm được gặp, ngoài miệng nâng lên nụ cười, chạy nhanh đến phòng chú Lực Minh.

      Cốc cốc cốc!

      “Chú Lực Minh?”

      hồi lâu sau, bên trong mới có động tĩnh, qua lúc lâu, két tiếng, cửa mở ra ——

      “Ai đấy?”

      giọng già nua, bước ra là bà lão.

      khẽ kinh ngạc, “Chú Lực Minh có ở đây ?”

      là ai à? Lực Minh chết, biết sao?” Bà lão kiên nhẫn đáp .

      Trong lòng kinh hoảng, lo lắng tiến lên, “Chết? Chú Lực Minh chết? Tại sao có thể như vậy? Chuyện bao lâu rồi?”

      “Cái người này phiền chết , nửa đêm canh ba đánh thức lão dậy, tránh ra tránh ra!” Bà lão kiên nhẫn xua đuổi !

      “Bà ơi, xin lỗi, ta cũng ở nơi này, nhưng năm năm trở về, bà có thể cho cháu biết, chú Lực Minh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” vội vàng , thanh khỏi nghẹn ngào.

      “Lực Minh cẩn thận bị ngã chết. Đáng thương, làm lâu như vậy, vợ con còn chưa có, cứ như thế. . . . . .” Bà lão thở dài cái.

      “Trời ơi. . . . . .” nhịn được khóc lên, ngàn lần biết, năm năm trôi qua lại cpos nhiều biến đổi lớn như vậy! còn nhớ hôm đó vườn Tường Vi hoa nở thành biển hoa, còn nhớ hôm đó Hắc Diêm Tước đem vườn Tường Vi san thành bình địa, nhưng chú Lực Minh bị đuổi việc phải sao, tại sao lại té chết?

      , có quan biết với Lực Minh à?” Bà lão nhìn khóc đến đau lòng như vậy, nhịn được hỏi .

      “Bà ơi, chú Lực Minh làm sao mà bị ngã chết, vườn kia bây giờ là do ai trồng? Trước đây vườn đẹp phép nở hoa phải sao? xoay người, chỉ chỉ biển hoa.

      “Là tiên sinh cho các công nhân trồng. Nơi này toàn bộ là hoa tường vi, nở hơn mấy tháng rồi, tại vào thu, đoán chừng muốn bắt đầu tàn lụi, nhưng sang năm hoa lại nở. Lực Minh hình như là cẩn thận rơi lầu, chết 4~5 năm rồi, trước kia lão làm ở công trường, sau khi cậu ta chết, tôi được điều tới đây. . . . . . tại tôi cũng lớn tuổi như vậy rồi, đoán chừng cũng làm lâu, là người mới tới sao?”

      Bà lão nhìn từ xuống dưới đánh giá , lắc đầu cái, “ , tôi muốn vào nghỉ ngơi.”

      khóc gật đầu cái, thể làm gì khác hơn là thối lui ra khỏi cạnh cửa.

      Chú Lực Minh rồi. . . . . . ngay cả nhìn chú lần cuối cũng được, tại sao lại ngoài ý muốn như vậy?

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 236: Sư tử đực cuồng nộ.

      -0

      -0

      Ánh rạng đông hừng sáng xoá bỏ tối tăm u ám, ở cuối chân trời xuất mảng sáng, nửa là ánh sáng run rẫy ấm áp, nửa là tăm tối cùng với rét lạnh.

      Hoa trong vườn Tường Vi, do bởi sang thu, những cánh hoa kia cũng trôi giạt theo gió, từng mảnh rơi xuống bùn đất, gió buổi sáng hơi lạnh. Dưới tàng cây Tường Vi, bóng người màu tím nằm bùn đất, cả đêm chợp mắt, khoé mắt còn khô khốc vệt nước, nhớ chú Lực Minh. Trong ký ức của , chú Lực Minh là tốt với nhất, tuổi thở của trưởng thành cùng với chú, vậy mà. . . . .

      Còn Tước. . . . . . Hình như giống trước, so sánh với của năm năm trước, vừa mắt loài hoa xinh đẹp này, hôm nay lại nguyện ý trồng ra cả vườn Tường Vi , điều này làm cho rung động.

      Năm năm trước, cũng cho là mình chết rồi, lại ngoài ý muốn được ngư dân vớt lên, từng cho là mình rốt cuộc cần hưởng thụ những thứ kia.

      Ngây ngốc ngắm nhìn cả vườn Tường Vi này, ngoài rung động, cũng chỉ có thể là thương cảm sâu. từng những thứ tổn thương kia, mỗi lần đều xuất vào giấc mộng hằng đêm làm đều làm thức tỉnh.

      Nàng nghĩ đến, năm năm có thể thay đổi những thứ gì, duy nhất thay đổi, là đối với vẫn là hận lẫn lộn.

      Vậy mà hôm nay, đến khi trở lại lần nữa, thời điểm nhìn thấy , mới phát nơi này vẫn khiến cho nước mắt dâng tràn, càng nhìn càng đau lòng.

      chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, mang theo Tiểu Trạch rời khỏi nơi làm đau lòng, rời khỏi nơi có người đàn ông khiến cách nào quay đầu.

      “Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư. . . . . .”

      “Tường Vi tiểu thư, có ở đây ?”

      Nghe thấy tài xế A Hải kêu lên, đứng lên khỏi mặt đất, kêu, “Chuyện gì?”

      “Tường Vi tiểu thư, xong rồi, sáng sớm tiên sinh tỉnh dậy, giận dữ. . . . . . nhiều năm gặp, Tường Vi tiểu thư, tôi cùng đám người hầu tìm khắp nơi… mau xem chút !” Tài xế A Hải đầu toát mồ hôi lạnh, lời gì, kéo cánh tay của hướng về phía nhà chính.

      “Cái đó. . . . . . Tôi phải Tường Vi. . . . . .” lảng tránh, muốn phải thừa nhận thân phận của mình, có điều, nghe được A Hải Hắc Diêm Tước sáng sớm nổi giận dữ, khỏi lại lo lắng.

      “Tường Vi tiểu thư, xin đừng phủ nhận, tối hôm qua tại thời điểm đua xe, dáng vẻ tiên sinh vì ngươi liều sống liều chết, nhìn thấy sao? chính là Tường Vi tiểu thư, là Tường Vi tiểu thư mà tôi chứng kiến trưởng thành, xin đừng nữa phủ nhận, chẳng lẽ tiên sinh năm năm qua tự trừng phạt mình, có cảm giác à. . . . . .” A Hải cau mày ngắt lời , vội vã lôi kéo cánh tay của , tiếp tục ——

      “Mấy năm qua, tiên sinh hầu như được mất câu , tự nhốt mình trong căn phòng đen nhánh đó, ngay cả chân bị thương cũng chịu chữa trị, Bác Ân tiên sinh chân vốn có thể bình phục rất nhanh, nhưng là do trong tiềm thức tiên sinh muốn vận động bản thân tự đứng lên, cho nên mới khiến bệnh tình ngày càng tồi tệ! Tiên sinh ra rất đáng thương, năm lão gia qua đời, tiên sinh liền mắc phải bệnh tự cuồng, sau đó lại đến trai của tiên sinh cũng bị ám sát, thế nhưng lại hãm hại đánh gục được tiên sinh, trái lại càng làm cho ngài ấy càng ngày càng trở nên cường hãn. . . . . . Tường Vi tiểu thư, cái chết của , cho tôi thấy tiên sinh mềm như thế, nhìn chút giống người đàn ông tàn nhẫn. . . . . .”









      Chương 237: Sư tử đực cuồng nộ (2)

      -0

      -0

      tới đây, khoé mắt A Hải ươn ướt: “Ba năm này, do bởi bị thương ở chân, nên mỗi lần tiên sinh ra ngoài, đều là do tôi chăm sóc cùng đưa đón , tôi có thể hiểu rất được cảm giác bất lực của tiên sinh mỗi lần đâu đó đều phải dựa vào người khác, Tường Vi tiểu thư, van cầu , giúp tiên sinh, giúp tiên sinh chút thôi được ?”

      nghe A Hải , trong hốc mắt có chút ướt át, mỗi dòng chảy đều vì người đàn ông quật cường kia là đau.

      Đứng lặng lúc, hít hít mũi, lúc này mới khẽ hỏi, “Bệnh cuồng chứng của ta, vaaxphast tác hàng năm sao?”

      A Hải nghe hỏi như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, “Cám ơn ngươi, Tường Vi tiểu thư!”

      Trong ánh mắt tang thương tia nước mắt, chịu hỏi như thế, cũng như chịu thừa nhận thân phận của , A Hải lắc đầu cái, “Giống như kỳ tích vậy, năm năm qua, mỗi lần đến cái ngày phát bệnh đó, tiên sinh đều nhốt mình trong phòng, vượt qua cách an tĩnh, rất an tĩnh, mấy năm sau, chúng tôi đều tin rằng tiên sinh bao giờ nổi điên lên nữa rồi. Chỉ là. . . . . . Ngài ấy trở nên trở nên rất lạnh đạm, rất trầm mặc, yên tĩnh giống như ngài ấy là khí vậy, an tĩnh , trầm lặng đến nỗi ngay cả tôi đều có chút sợ. . . . . .”

      “Chỉ là, sáng sớm hôm nay, tôi cuối cùng lại nhìn thấy tiên sinh cuồng nộ, mặc dù cũng xem như là chuyện tốt, nhưng Tường Vi tiểu thư, là năm năm qua lần đầu tiên tôi nhìn thấy. . . . . . tiên sinh mạnh như rồng hổ!”

      A Hải mâu thuẫn xong, ngay sau đó cười cười, “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh như vậy, mặc dù đáng sợ, nhưng mà lão Hải vẫn cảm thấy vui mừng, ít nhất tiên sinh như vậy còn giống như người sống!”

      Khi thời điểm A Hải xong, mới biết, những năm tháng trải qua cũng tốt. từng suy nghĩ qua rất nhiều loại tình cảnh, nàng nghĩ rằng vẫn như trước kia, ai bì nổi, nghĩ rằng giống như trước như vậy, thay rất nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, những ý nghĩ này mặc dù làm cho đau lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, lấy hai chân của mình để bồi thường, khiến cho chính bản thân trở nên lạnh lùng.

      Mặc dù bọn họ , như vậy là vì muốn tự trừng phạt chính mình, để chuộc lổi với .

      Có lẽ vậy …! , Dù sao nàng cũng là chết trước mặt , lòng tìm chế, người hơi có lương tâm cũng cảm thấy mình hại chết người mà lương tâm cắn rứt thôi. chỉ là lương tâm cắn rứt mà thôi, nếu , sau khi nhìn thấy còn sống trở về, quay trở lại tích cách ban đầu rồi đấy phải sao? còn cắn rứt lương tâm nữa, cho nên, lại quay trở về Hắc Diêm Tước cuồng nộ, tàn nhẫn, uy quyền!

      Nghĩ tới đây, lòng của chợt nổi lên nỗi thê lương, hít sâu hơi, như vậy, sau đó, mỗi khi phát chưng bệnh tự cuồng kia lại đem ra đánh, có phải ?

      “Tường Vi tiểu thư, đừng trách lão Hải nhiều chuyện, nhìn bộ dáng tiên sinh tối hôm qua vì đua xe liều sống liều chết, ta cảm giác vị trí của trong lòng tiên sinh rất đặt biệt. Lão Hải hy vọng có thể thuyết phục tiên sinh, chữa vết thương ở chân tốt, nếu là đáng tiếc. . . . . .”

      “Đừng lo lắng, bác Hải, điểm này tôi cố gắng làm được!” Hơn nữa phải dùng 3 tháng, thừa ngày cũng được! thầm nghĩ trong lòng, vì hai mươi tỷ, phải làm như vậy!

      ? Có những lời này của , lão Hải an tâm!” A Hải gật đầu cái, rất chóng kéo theo Tường Vi về phía nhà chính, “Tất cả đều nhờ cậy vào rồi, Tường Vi tiểu thư ——“

      Ầm!

      Đột nhiên, từ cầu thang truyền đến tiếng vang lớn, cắt đứt lời của A Hải.

      Chương 238: Sư tử cuồng nộ (3)

      -0

      -0

      Loáng thoáng còn nghe được tiếng quát mắng tức giận.

      “Haizz. . . . . . Xem ra lửa giận của tiên sinh còn chưa ngừng nghỉ!” A Hải thở dài tiếng, “Tường Vi tiểu thư. . . . . .”

      “Ừ, tôi xem trước chút.” bất đắc dĩ nhún nhún vai, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái, cũng tương đương với thừa nhận thân phận của mình, phải, là Tường Vi, có điều là, còn là đoá hoa Tường Vi tuyệt vọng của năm năm trước.

      Ngay sau đó, thanh vỡ vụ truyền xuống.

      Là cái thanh khay đĩa rơi vỡ. Người giúp việc sợ hãi từ lầu chạy xuống, khi thấy A Hải, nước mắt chảy xuống ướt cả khuôn mặt, quả nhiên là bị doạ sợ quá độ, vội vàng kêu lên: “Bác Hải, tôi có cách phục vụ tiên sinh, tôi. . . . . . Hu hu. . . . . .”

      Lời còn chưa hết, người giúp việc liền che mặt chạy .

      “Tường Vi tiểu thư, xem ra tiên sinh lần này rất tức giận. . . . . .” A Hải nhìn chằm chằm cái khay ly đĩa rơi cầu thang, cùng với sữa tươi rơi đầy đất, khỏi vặn lông mày.

      “Bác xác định đây là lần đầu tiên trong năm năm qua nổi giận sao?” Tường Vi cũng cảm giác bất ngờ.

      lúc này, đột nhiên hồi thanh thủy tinh vỡ vụn truyền đến, khiến nhất thời giật mình!

      A Hải cũng giật mình, gật đầu cái: “Đúng, tiên sinh trầm mặc trong rất nhiều năm, tôi cơ hồ cũng chưa từng thấy bộ dạng ngài ấy tức giận như hôm nay!”

      Theo sau đó, là tiếng vang của nhưng vật thể rơi.

      “Quả nhiên, nổi giận này chút cũng mới lạ.” Tường Vi biết mình lấy tâm tình đâu ra cùng A Hải đùa như vậy, nhưng bây giờ, e ngại những cử động này của , ngược lại cảm thấy tính trẻ con.

      xong, nàng khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu với A Hải cái, lướt qua ông, tự động lên lầu.

      A Hải nhìn theo bóng lưng , có chút mất hồn. Tường Vi tiểu thư, còn giống như trước.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      “Tất cả đều cút cho tôi! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”

      Tiếng gầm gừ quát mắng của Hắc Diêm Tước từ trong phòng ngủ chính truyền tới, cửa vừa mở lập tức vụt ra cái bánh ngọt, rơi bịch xuống đất.

      Theo sau, người hầu khác khóc lóc chạy ra khỏi phòng, nhìn Tường Vi cái, ngay sau đó che mặt chạy mất.

      “Thẩm Tường Vi, đáng chết, đem Thẩm Tường Vi mang đến cho tôi!”

      Bên trong phòng vẫn nổi giận điên cuồng hét lên! Trong thanh lộ ra tia bất an khó có thể nhận ra.

      Tường Vi bước nhanh vào: “Tôi ở đây, rốt cuộc định ồn ào đến bao giờ?”

      bước vào cửa, câu đầu tiên, giọng bình tĩnh đến thể bình tĩnh hơn, thành công quát được con sư tử đực cuồng nộ, giống như trong mắt nàng, hành động của chỉ như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi.

      Hắc Diêm Tước nửa người dựa vào giường, đầy lộn xộn, ga giường xốc xếch, nhưng bữa ăn sáng người hầu mang lên đều bị làm đổ xuống rơi vải đầy đất bừa bãi chịu nổi.

      Khi thấy Tường Vi xuất , thân thể ràng run rẩy chút, ngay sau đó hốt hoảng mà che, gầm lên: “Chịu trở về rồi? Tôi biết ngay, dễ dàng buông tha hai mươi tỷ Đô-la đâu! Người phụ nữ tham lam như , sao có thể quăng miếng thịt béo đến tận tay!”

      cười nhạo tiếng, vẫn khống chế nổi tức giận, châm chọc . Ngón tay lại vò nhàu tấm ga giường, nghĩ tới người đàn ông khác, liền nhịn được cuồng nộ!

      Chương 239: Sư tử cuồng nộ (4)

      Editor: Vantuti
      -0

      -0

      () “Dạ phải, đúng rồi, hắc tiên sinh, trừ phi chân của đáng giá hai mươi tỷ Đô-la, nếu tôi nghĩ ra lý do gì, cứ tiếp tục tức giận!”

      Lòng Tường Vi vẫn khỏi bị làm cho đau nhói, nhưng năm năm qua, thay da đổi thịt, bởi vì công kích mà mềm yếu vô dụng nữa, cho dù là đau đớn, cũng hiểu được như thế nào phản kích!

      Sau khi nghe xong câu của , lông mày rậm của khỏi nhíu lên, có chút kinh ngạc với lời của , còn là Tường Vi năm năm trước đứng núp ở góc cửa, ăn ngắc ngứ e lệ nữa rồi, khẽ nheo lại tròng mắt hẹp dài, gắt gao nhìn chăm chú vào mái tóc tím của , tròng mắt tím của , mặc dù như vậy cũng vẫn đẹp gì sánh nổi, nhưng trong mắt , lại là con dấu của người đàn ông khác!

      Mà như thế, khiến cho cực kỳ chói mắt!

      “Hừ! Chân của tôi có đáng giá hay , ba tháng sau mới biết, nhưng điều duy nhất có thể khảng định là, người phụ nữ hạ tiện như , khẳng định đáng giá hai mươi tỷ!”

      với nàng lời độc ác, cho là làm như vậy, phẫn nộ của mình mới có thể giảm bớt chút, có thể bớt ở để ý chút, nhưng là càng như vậy, càng thấy được mình cũng sung sướng! Đáng chết, hận mềm yếu như vậy!

      Tường Vi khẽ nhíu mi tâm, tiếp tục cãi lại, chăm chú nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, trong phòng tia sáng u, nhìn mặt của , rèm cửa sổ bị khép chặt, lọt khe được vào bất kỳ nguồn sáng nào, người hầu mang tới đồ ăn sáng sớm bị văng ra đầy đất.

      Nơi này, xem ra giống như là mới vừa mới trải qua trận cướp bóc, mà đầu sỏ gây nên, chính là tên đàn ông dựa vào giường, giấu mình trong u tối, thể nhúc nhích.

      Thở dài, thở ra thanh mềm mại, cãi vã với rất vô vị, bộ dáng của , cực kỳ giống Tiểu Trạch lúc còn rất , buổi tối thường thường lo lắng kêu khóc, có lúc khóc liền tận mấy ngày, thậm chí còn hoài nghi Tiểu Trạch cũng mắc bệnh tự cuồng chứng, cho đến khi tiểu tử có thể bộ, mới yên lòng.

      “Ta quét dọn phòng trước, nếu như đói bụng có thể với tôi tiếng, tôi xuống giúp lấy chút ăn.”

      Dứt lời, liền khom lưng, bắt đầu cầm chổi quét những thứ bừa bãi sàn.

      thanh êm ái, giống như là thuốc an thần tiêm vào người , khiến cho dần dần an tĩnh lại. Hạ mí mắt mắt, nhìn nàng ngồi chồm hổm mặt đất dọn dẹp.

      Sợi tóc màu tím buông xuống dưới, che lấp gương mặt , giống như rất nhiều năm trước, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy .

      gần như quên lúc nào gặp gương mặt lúc hoảng sợ của , vẫn còn nhớ lần kia, mang cho rung động, chỉ là khi đó biết mình để ý , nhất vị vì nghĩ thù hận, vậy mà hôm nay, loại cảm giác này so với trước càng hỏng bét hơn.

      Trái tim của luôn đối kháng lý trí.

      thích nhìn dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch của , thích nhìn bộ dáng nhát gan như thỏ, thích nhìn ngắm cười e lệ, thích nhìn tất cả của , ở phía sau nhìn ngắm đầu , cũng đều cảm thấy rất đẹp.

      Nhưng là. . . . . . Vừa nghĩ tới và tên đàn ông kia cùng thân mật ân ái, liền nhịn được ghen ghét dữ dội ——

      “Tôi chán ghét tóc tím! Còn nữa, tháo cái áp tròng tím của xuống!”

      Bỗng dưng, cau mày , cắt đứt động tác dọn dẹp của .

      Tường Vi ngước mắt, nhìn cái, “ chán ghét tôi quá nhiều, nếu như muốn nhanh thoát khỏi tôi, như vậy mau sớm làm cho chân mình tốt lên, mà phải quan tâm tóc của tôi.”

      xong, đem mấy thứ bừa bộ đổ vào trong thùng rác, sau đó vào, trực tiếp tới bên cửa sổ sát đất, xoẹt tiếng, kéo rèm cửa sổ ra.

      chùm tia sáng chói mắt tiến thẳng vào, theo phản xạ giơ tay lên ngăn tầm mắt, bất an nhịn được lại gầm lên: “Thẩm Tường Vi! Ai cho phép làm như vậy! Kéo rèm lại cho tôi!”

      ghét ánh mặt trời, thứ này cho cảm giác an toàn, thế giới của cho tới bây giờ đều là vùng tăm tối, huống chi, bây giờ là người què, tự ti quấy phá nội tâm , sợ bại lộ dưới chùm tia ánh sáng mặt trời!

      “Mặt tái nhợt như quỷ! Nếu như muốn chân của ngươi mau chóng khỏi, nhất định phải phơi nhiều dưới ánh nắng mặt trời!” Nàng vẫn kéo màn cửa sổ ra, nàng dùng cách chăm sóc Tiểu Trạch mà chăm sóc , vô luận như thế nào, cha con bọn họ đều là kinh người giống nhau! Điểm này khiến cho phải thở dài.

      “Thẩm Tường Vi!” gầm thét bây giờ cũng chỉ như hổ giấy, trừ ngồi ở giường nổi trận lôi đình, làm được gì !

      điểm này, Tường Vi rất ràng. khỏi bật cười, lần đầu tiên cảm thấy, ra có lúc chỉ có thể phát tính khí trẻ con.(van: chs mình cực kỳ ghét bà tác giả nào dùng hai chữ 'trẻ con' này áp dụng cho người lớn)

      “Đáng chết, cười cái gì! nhất định phải nhạo báng ta có đúng ! Ta biết ngay quay trở lại có lòng tốt như vậy!” nắm chặt quả đấm, xuyên tạc nụ cười của .

      Tường Vi nhún nhún vai, cũng có giải thích nhiều, chỉ là nhìn xung quanh phòng đánh giá hồi, “Xem ra nơi này thích hợp cho tu dưỡng, ra tôi muốn đưa đến nơi tốt hơn, nơi đó rất thích hợp .”

      nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm, chờ đáp án của .

      “Vườn Tường Vi!” mỉm cười , “Tôi cảm thấy nơi đó rất thích hợp với , mặc dù tôi cũng biết vì sao cho người làm nơi đó nở thành biển hoa, nhưng rất đẹp, rất thích hợp để dưỡng thương.”

      tức giận hắng giọng tiếng, “Ngày mai tôi cho người làm tàn lụi hết! Đều do ai quản lý, lại dám mở cho hoa nở, muốn sống có phải hay !”

      Lý luận kỳ quái, có ai xử lý vườn nở đầy hoa, còn có người quản lý trái lại lại tan hoang khắp chốn?

      chú Lực Minh sao?” Tường Vi nhớ tới tin xấu của chú Lực Minh, mắt vẫn khỏi ẩm ướt, “Chú Lực Minh. . . . . . Làm sao mà chết?”

      “Ngoài ý muốn!” lạnh lùng ra mấy chữ, ngay sau đó bĩu môi, muôn vì nam nhân khác mà khóc lóc, điều này khiến biết phải làm thế nào, “ tại, tôi muốn tắm!”

      “Ách. . . . . .” Tường Vi bị câu của làm sửng sốt, nhìn chằm chằm thân thể cường tráng của , chân của bị thương, để phục vụ tắm, phải là chuyện khó, thế nhưng, “Ách, tôi gọi bác Hải tới đây giúp tay cũng được!”

      chợt nghĩ người thay thế tốt hơn, ngay sau đó xoay người liền muốn ra ngoài gọi bác Hải.

      “Đứng lại!” ảo não kêu tiếng, “Thẩm Tường Vi, đừng lừa gạt tôi! Tôi muốn tự phục vụ tôi, đừng nghĩ mượn tay người khác!”

      “Nhưng. . . . . .” có chút do dự, gương mặt nhịn được đỏ hồng , mặc dù sanh đứa con, đối mặt với thời điểm lúng túng này, vẫn nhịn được đỏ mặt ngượng ngùng, “ có phần. . . . . . hơi nặng chút!”

      hơi bị nổi đóa!

      “Lại dám chê tôi nặng! Tôi mặc kệ, hai mươi tỷ Đô-la có muốn hay là chuyện của !” vô sỉ lại đem điểm này để làm uy hiếp.

      “. . . . . .” Nhưng điểm này, cũng chính là điểm yếu của ! Buông thõng hai tay, chỉ có thể thỏa hiệp, đẩy bên xe lăn tới bên giường, “Xe lăn tới, ngồi xuống đây, tôi chuẩn bị nước tắm trước!”

      Tường Vi dứt lời, bước vào phòng tắm, sau khi chờ nước đổ đầy bồn, ra, lại thấy vẫn ngồi nhúc nhích giường, đôi con ngươi lệ tàn nhìn chăm chú vào , nếu như nhìn lầm, người này ràng nhẫn tức giận tức giận.

      “Ách, nước đổ đầy rồi, có thể tắm. Xe lăn chỗ đó. . . . . . . . . . . .” ngay cả xe lăn cũng ngồi được chứ? Mấy chữ này còn chưa ra miệng, liền bị cắt đứt ——

      “Tôi nhúc nhích được!” cợt nhã cao ngạo phun ra mấy chữ này, lông mày dương lên giống như muốn cho biết, cử động được, xem làm thế nào!

      Haiz. . . . . . Tường Vi thở dài trong lòng, năm năm gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngây thơ, do bị thương ở chân sao? Có lẽ vậy , dù sao cũng từng là người đàn ông khí chất bất phàm, tại ngay cả đứng lên cũng là vấn đề khó, chuyện này đả kích tôn nghiêm bao nhiêu đây.

      “Vậy muốn tôi làm gì?” thỏa hiệp.

      “Tới đây cõng tôi!” giọng ra lệnh.

      “Gì?” thiếu chút nữa đứng vững, “Này, tiên sinh, cũng phải đâu . . . . . .”

      “Sao nào, chê tôi nặng sao? Vậy được, ngày mai tôi lên ngân hàng đóng băng lại hai mươi tỷ đô.” lành lạnh châm chọc.

      “Hèn hạ!” Nàng khẽ chửi thầm tiếng, bất đắc dĩ tới bên giường, ngồi xổm xuống, “Mau lên !” chỉ chỉ sống lưng mình, có thể dũng hi sinh bất cứ lúc nào, eo rất đấy, haiz. . . . . .

      Chỉ là, lê la hồi lâu, vẫn chưa thấy bò qua đây.

      “Ách? phải chính muốn tôi cõng à?” Tường Vi quay đầu lại, thấy trán đổ mồ hôi hột, có chút kinh ngạc, “Thế nào?”

      nhẫn, phun ra hai chữ, “Chuột rút!”

      “Ách? Chân của sao?” vội vàng kéo chăn mỏng ra, đôi tay nhanh cóng bao phủ lên chân , “Chỗ nào? Tôi giúp xoa bóp!”

      im lặng lên tiếng, cắn răng, bởi vì vân vê xoa bóp trận.

      Chân dưới bộ quần áo ngủ, lộ ra bộ lông khêu gợi (-.-'), ra chân của khác nhau nhiều so với chân người bình thường, nhưng bởi vì mấy năm lại, nên có vẻ gầy hơn so với trước kia, điều này khiến có chút chua xót, nhưng ngay sau đó lầu bầu , “Nếu chân còn có thể bị chuột rút, nên mặc nó bị tàn phế, chưa từng gặp qua người nào cố chấp như !” (van: đến lạy bà tác giả này, miêu tả kỹ cả sợi lông chân)

      “Ai cần lo!” bất thính lình thốt ra!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :