1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 219:Trò chơi báo thù

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Tường Vi co rúm ở góc tường, lòng đau như cắt, hề nghe lọt được bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngơ ngác mà ôm lấy bụng mình, đứa bé…. biết đứa bé có còn ……. biết lúc nãy mạnh bạo như vậy có làm tổn thương đến đứa bé ….

      “Tước, có biết xảy ra chuyện gì ? trai….” Tả Đằng Tây Tử gấp gáp hỏi, “Có phải thấy được gì rồi đúng ?” vẫn cứ ngây thơ cho rằng chỉ là đến sớm hơn bọn họ chút, rất ngây thơ mà cho rằng trai xảy ra tranh chấp với Thẩm Mạn Vi, thế nhưng, ngây thơ của bị Tả Đằng Triết Dã dập tắt bằng cái tát ‘chát’ lớn!

      Tả Đằng Triết Dã giáng tát mạnh lên mặt Tả Đằng Tây Tử!

      “A!”

      Hít sâu vài hơi, mẹ Tây Tử chạy đến bên , thể tin nổi mà nhìn Triết Dã, dùng tiếng Nhật : “Triết Dã, cậu điên rồi à! Sao lại đánh Tây Tử chứ!”

      Mẹ của Triết Dã bị màn này dọa phải, trong mắt đầy vẻ ưu buồn, bà nhìn Hắc Diêm Tước cái rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt .

      Ánh mắt hận thù của Triết Dã đầy nước mắt, dùng tiếng Nhật hét lớn với Tây

      Tử: “Dẹp cái ngu xuẩn của em ! Mở to mắt mà nhìn, nhìn cho người đàn ông mà em thích! …... cưỡng đoạt Mạn Vi! vũ nhục chị dâu tương lai của em! Em xem kỹ chưa? Đây chính là người đàn ông mà em muốn sao! Tây Tử! Ha ha ha……”

      Triết Dã cười bi ai, lòng đau, đau như cắt!

      Lời của khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

      Sắc mặt của mẹ Triết Dã trở nên trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn Hắc Diêm Tước, hốc mắt tràn đầy nước!

      …”

      Tả Đằng Tây Tử hít ngụm khí lạnh, bụm chặt miệng, nhìn Hắc Diêm Tước bằng ánh mắt hoảng hốt.

      “Tước, những lời trai em … có phải ? quả …” Tả Đằng Tây Tử quay đầu nhìn Tường Vi ngây ngốc ở góc, nhịn được chảy nước mắt!

      Hắc Diêm Tước bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như người liên quan vậy, nở nụ cười hiểm, nhìn Tả Đằng Tây Tử : “Đúng vậy! Tôi quả đem ta lên giường mà giải quyết rồi!”

      như là tuyên chiến vậy, cứ thế hề kiêng kỵ tí nào mà nhìn chằm chằm Tường Vi co rút ở góc, sau đó tầm mắt dừng lại khuôn mặt trắng bệch của mẹ Triết Dã.

      ! Đây phải là ! Sao lại…” Tả Đằng Tây Tử khàn giọng .

      Sau hồi, Triết Dã lại kích động lần nữa, la hét đòi xông lên đánh Hắc Diêm Tước, nhưng lại bị mẹ mình cản lại: “Triết Dã, con trai…”

      “Hu hu hu… mẹ… con buồn quá, buồn… hu hu…” đau đớn đó, ngoại trừ mẹ mình ra, còn ai có thể hiểu được chứ? Người phụ nữ mình say đắm lại bị người của em làm nhục, cảm giác cứ như bị người dùng dao đâm vào tim vậy!

      Thứ mà đàn ông hận nhất cũng chỉ có hai loại, là thù giết cha, hai là bị người ta cướp vợ….. rất hận, rất hận!

      “Con trai……” Mẹ Triết Dã nhìn con trai mình khóc đau lòng như thế, hai dòng nước mắt cũng nhịn được chảy dài. Bỗng nhiên, bà buông Triết Dã ra, đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn chằm chằm rồi giơ tay lên ‘chát’ tiếng, cái tát nặng nề giáng lên mặt !

      Hắc Diêm Tước bị đánh đến nghiêng mặt sang bên, cái tát này tiếng vang giòn rụm, dội thẳng vào lòng của tất cả mọi người ở đây!

      Cha của Triết Dã đứng ở cửa, yên lặng quan sát mọi thứ, câu nào.

      Mẹ Tây Tử ôm lấy con chảy nước mắt của mình, Triết Dã cũng bị mẹ mình làm cho hết hồn, ngơ ngác nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước.

      Triết Dã đau lòng thôi, vết thương thân thể chẳng là gì cả, chưa bao giờ đau lòng như thế, từ đến lớn đều được người trong nhà thương hết mình, lần đầu tiên gặp phải đả kích lớn như vậy, đau lòng đến thể chịu đựng được nữa!

      Tường Vi co rút ở góc cũng bị cái tát đó làm cho hoàn hồn, đôi mắt ngập nước nhìn cảnh tượng đó, đây chính là trò chơi mà sao? Lôi vào trò chơi này để làm mồi, khiến cho Triết Dã đau lòng, để cho Tây Tử chảy nước mắt, làm cho cả gia đình Tả Đằng yên, đây chính là trò chơi mà sao?

      “Tại sao!” Mẹ Triết Dã nhịn được nữa đành mở miệng hỏi, ánh mắt đau lòng nhìn Hắc Diêm Tước, lòng bàn tay bởi cái tát lúc nãy mà vẫn còn nóng ran, tê rần.

      Hắc Diêm Tước cười lạnh, quay mặt qua, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, khinh bỉ xen lẫn tà ác đó, đôi mắt đen lạnh thấu xương nhìn mẹ của Triết Dã, đôi môi mỏng tuôn ra lời khinh thường: “Tại sao? Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp vang lên, cười cách cuồng ngạo: “Bởi vì tôi thích! Tôi thấy con của bà đau khổ như vậy, tôi cảm thấy rất sảng khoái, sảng khoái đến nỗi xém tí là khui rượu ăn mừng rồi! Ha ha ha…”

      Mẹ Triết Dã lảo đảo lui về phía sau bước, Triết Dã nhanh chóng đỡ lấy bà, ánh mắt căm ghét nhìn Hắc Diêm Tước: “Tên điên! Tôi có thù hận gì với chứ! Nếu muốn tôi đau khổ, cứ đối phó với tôi, tại sao lại đụng chạm đến Mạn Vi! Tên tiểu nhân…”

      “Hừ! Nếu đánh cậu trận có thể khiến tôi cảm thấy sảng khoái tôi hề do dự mà làm rồi! Nhưng, tôi lại mong chờ trải nghiệm cảm giác để cho cậu thấy tôi làm tình với người phụ nữ của cậu, để cậu nghe thử giọng rên kiều của ấy dưới thân tôi…” vừa vừa về hướng của Tường Vi.

      “Đừng nữa, đừng nữa, đừng nữa, a……” Triết Dã đau đớn ôm lấy đầu mình, dám nhìn Tường Vi! là nữ thần trong lòng , từ lần đầu tiên nhìn thấy , trầm luân rồi……

      Hắc Diêm Tước đến bên Tường Vi, đưa tay kéo lấy nước mắt đầy mặt ấy rồi cúi người ngậm lấy cánh môi trắng bệch của .

      Bá đạo, ngoan độc, tàn khốc và tà ác!

      “A…… Tôi muốn giết chết …...” Cảnh tượng đó khiến Triết Dã kinh hoàng thất sắc, hốc mắt đỏ ngầu, lập tức đứng lên muốn xông qua, hận thể băm Hắc Diêm Tước thành trăm mảnh!
      Last edited: 24/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 220: Trò chơi đau lòng

      Mẹ của Triết Dã ngăn cản , khóc đau xót la lên: " xin lỗi, Triết Dã, là mẹ sai, là mẹ sai..."

      Rốt cục, nhịn được lại khóc tiếp, mẹ của Triết Dã đau lòng ôm lấy , tất cả đều là nghiệp chướng của bà, vì sao lại để cho con trai bà nhận hậu quả này...

      Mệt mỏi

      Hắc Diên Tước nghe được tiếng khóc cùng với tiếng la của mẹ Triết Dã, lúc này mới hài lòng buông Thẩm tường Vi ra, Thẩm Tường Vi đứng như tượng, tùy đùa bỡn, tựa như mất hồn, mất tâm.

      "Mẹ...người cái gì?" Triết dã đau lòng nhìn mẹ mình rơi lệ, khỏi thấp giọng thốt ra "Mẹ, chuyện này liên quan đến mẹ, mẹ đừng khóc nữa...Đều là tại , Hắc Diêm Tước, tôi muốn giết , tôi muốn giết "

      Lí trí của tả Đằng Triết dã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ có ý nghĩ, là muốn đem hắc Diêm Tước bầm thây trăm mảnh

      "Triết Dã, được như vậy..." Mẹ Triết Dã kích động chạy đến ôm Triết dã, khẽ lắc đầu, dể tay vào vết máu khuôn mặt: "Con à, thể giết , trai của con... hu"

      trai!

      Mọi người đều hoảng sợ! Trong đó cũng có cha Triết Dã! biết vợ mình kết hôn lần, nhưng lại ngờ tới...

      Thẩm Tường Vi ngây ngẩn cả người, khẽ run lên, ngày ấy Hắc Diêm Tước theo mẹ Triết Dã vào phòng, như vậy...Bọn họ là mẹ con sao?

      "...Mẹ, ngươi cái gì? Hắc rốt cuộc là ai?" Tả Đằng Triết Dã nắm tay tay mẹ, trong lòng dao động, nước mắt chảy ra, "Mẹ, mẹ gạt con có đúng hay ? ta làm sao có thể là trai của con chứ! có khả năng"

      "Huhu...Triết Dã, xin lỗi, mẹ chưa từng cho con biết, trước khi gả cho cha con, mẹ từng kết hôn, mà Tước, là đứa con trải của mẹ cùng người đàn ông kia..." Mẹ Triết Dã rốt cục nhịn được nữa đem chân tướng việc ra.

      "...Đây phải là ..." Triết Dã sụp đỗ, mẹ lại người căm thù chính là trai của ! Mà người được xưng là trai, lại cướp người mà .

      "Mẹ hai, đây là sao? Trời ạ" Tả Đằng Tây Tử tràn đầy kinh ngạc

      Mẹ Triết Dã quay đầu, đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy dài nức nở : "Tước...Tha thứ cho mẹ... nên làm tổn thương em trai con, được ..."

      "Mẹ! mẹ làm gì vậy? Mẹ điên rồi! ta là cầm thú, thể nào là trai con! Con nhất định phải giết " Tả Đằng Triết Dã bắt đầu điên cuồng, lại để cho Tả Đằng Tây Tả giành trước bước, xông tới chỗ Thẩm Tường Vi, đợi mọi người kịp phản ứng.

      Bốp!

      bạt tai dáng vào mặt Thẩm Tường Vi, đầu óc choáng váng.

      " là con hồ ly tinh, là làm cho nhà tôi thành ra như vậy. Tôi hận , là đồ đê tiện! Chuyên môn quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện" Tả Đằng Tây Tử dường như nổi điên nhào tới, hunh hắng nắm tóc Thẩm Tường Vi.

      "Đáng chết!"

      Bốp! Hắc Diêm Tước vươn bàn tay ra đánh lên mặt Tả Đằng Tây Tử! Ngăn hành động điên cuồng của ta lại!

      " ở đây nổi điên cái gì ?"

      Tả Đằng Tây Tử mở to, khiếp sợ nhìn Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy xuống: " đánh tôi? Huhu... như vậy mà đánh tôi? ta có cái gì tốt, vậy mà cũng làm mê đắm, tranh giành với em trai ?"

      Đáy mắt Hắc Diêm Tước tối sầm, liếc mắt nhìn Thẩm Tường Vi ngẩn ngơ, nhìn thẳng vào Tả Đằng Tây Tử : " cho là ai? Tôi cho biết, tôi sở dĩ đến nhà chính là vì muốn xem kịch vui! Còn ..." ngón tay dài của chỉ tới hướng Thẩm Tường Vi " ta đích là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, nhưng cũng tới phiên quản! Còn nữa, tôi có em trai!"

      "A... bậy, tôi đúng ? Tước, tới nhà tôi, là tới gặp mẹ tôi đúng ?" Thái độ của Tả Đằng Tây Tử trong phút chốc liền mềm mại, "Tước...Tôi mặc kệ là con trai của ai, tôi chỉ muốn , huhu, cũng ta là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, chúng ta cần để ý ta nữa có được hay ..."

      Hắc Diêm Tước để ý tới Tả Đằng tây Tử làm phiền, đưa tay qua bắt Thẩm Tường Vi, lại bị lùi về phía sau bước

      Hai mắt đẫm lệ, rốt cục chống lại đôi mắt thâm túy của , đem tay che ngực lại, hít thở thông "Đây là trò chơi của sao? Để cho mọi người tổn thương, đây chính là mục đích của ..."

      Hắc Diêm Tước hờn giận nhướng mày : "Trò chơi kết thúc, theo tôi trở về"

      Dứt lời, lại giữ chặt cánh tay của .

      "Buông ấy ra! Buông ấy ra!" Trong tình thế cấp bách Triết Dã xông tới, ngăn cản Hức Diêm Tước " cho phép đụng vào ấy, cho phép đụng vào ấy"

      "Chết tiệt, cậu biết cái gì!" Tả Đằng Triết Dã ngừng quấy rầy thành công chọc giận Hắc Diêm Tước, giận dữ hét lên.

      "Cậu cho cậu là cái gì? Cậu cho là ta thích cậu sao? ta bất quá là do tôi nuôi dưỡng, cậu cho là ta thánh thiện? Tôi cho cậu biết, cố ta bất quá là đóng giả kỷ nữ! Cường bạo, vũ nhục gì ở đây, cho cậu biết, tôi sớm làm với ta biết mấy trăm lần, ta là thứ rác rưởi! Mà cậu là người đàn ông ngu xuẩn, ta chẳng qua là người đàn bàn dâm đãng mà thôi"

      "! A..." Lời này thể nghi ngờ là hoàn toàn chọc giận Tả Đằng Triết Dã, bắt đầu điên cuồng giơ nắm đấm lên, cùng Hắc Diêm Tước đánh nhau.

      Thẩm Tường Vi ở bên co rúm lại, giống như tiết sương ủ rủ, tốt cuộc nhịn được, che miệng lại, ra sức đẩy Tả Đằng Tây Tử, vượt qua cha Triết Dã, điên cuồng chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Phamthanhhuong thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 221: Đoạn tuyệt tình Tokyo (4)

      Nếu như bạn người nào đó, có thể hay mà sống, vì mà chết? Nếu như tôi trả lời, tôi nhất định , điều đầu tiên nhất định là thương người kia, nếu bạn dễ dàng hy sinh cho họ. Nhưng mà, thương sao?
      --- ------
      Hắc Diêm Tước nhìn Thẩm Tường Vi xông ra ngoài, để ý Tả Đằng Triết Dã đánh, dùng lực đẩy cậu ta ra, lụng lùng quát lớn : " muốn chọc tôi, nữ nhân kia, cả đời cậu cũng đừng vọng tưởng đụng chạm!"

      Ném xuống câu ngoan độc, chậm rãi sửa lại áo ngủ, trò chơi đêm nay làm hết sức hài lòng, cảm giác thoải mái trong cơ thể làm cho bốc cháy điên cuồng, bọn họ càng đau khổ, càng hưng phấn.

      liếc mắt nhìn mẹ Triết Dã, căm ghét chợt lóe lên, lập tức xoay người, bước ra, lạnh lùng rời .

      "Tước... cần ...Hu hu...Tước..." Tả Đằng Tây Tử nhìn bóng lưng rời khóc lên.

      Mẹ Triết Dã ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của Hắc Diêm Tước, khóe mắt ướt đẫm, miệng thào : "Thực xin lỗi...Tước...Thực xin lỗi...Triết Dã..."

      Tả Đằng Triết Dã cũng ngơ ngác lúc lâu, cho đến khi Hắc Diêm Tước rời , mới bỗng nhiên chạy ra ngoài: "Mạn Vi..."

      thèm quan tâm là phụ nữ của ai, chỉ lo lắng cho , lo lắng chịu nổi...

      Thẩm Tường Vi lảo đảo chạy ra đường khóc, trong đầu trống rỗng, chỉ nghĩ muốn chạy khỏi nơi đây! Bất luận nơi nào, cũng thể đối mặt cùng !

      Bầu trời gần hừng sáng, tờ mờ sáng hôm qua, cũng như vậy trốn ở đây, ở đường nghĩ gặp được người! nghĩ tới cách ngày, sáng sớm hôm nay đặc biệt lạnh lẽo, bên chảy nước mắt, bên hàm răng run lên.

      rất vất vả, chịu đựng cực khổ, ở trước mặt mọi người, làm bộ như quen biết , vất vả! Trước mặt , hận lại thể khống chế được mà thương , vất cả, tâm lương thiện, đau quá!

      tàn nhẫn bày trò chơi để đùa giỡn, chơi nổi. bất quá trong miệng chỉ là rác rưởi. phải chọc thủng hài sao?

      ở trong lòng , bất quá chỉ là hồ ly tinh, đồ đê tiện, mỗi chữ câu của , hung hăng đánh vào trái tim yếu ớt của . Đau như dao cắt.

      thậm chí hoài nghi, tiết mục "Cường gian" kia, đều được tính kế từ lâu! Nếu làm sao Triết Dã đúng lúc đó chạy đến? Nhới tới sáng hôm đó, mẹ Triết Dã chảy nước mắt, ra toàn bộ là trò chơi trả thù của ! Nghĩ đến Triết Dã, còn tất cả người Tả Đằng Gia, xấu hổ muốn chết.

      hận , cũng hận mẹ ! cảm giác được.

      hận tất cả bao nhiêu người? Thế giới của trừ bỏ hận thù, có ánh sáng mặt trời, có mưa, từng , phá hủy mọi thứ.

      Cố hiểu hận cùng với những trò chơi từ thủ đoạn nào, chỉ là nghĩ tới, người hận cũng là mẹ Triết Dã.

      bi ai khi làm quân cờ của , trò chơi kết thúc, vẫn lạnh lùng như cũ muốn bắt trở về...Trở về....Sau đó lại sẩy thai sao?

      Thượng Đế! Thẩm Tường Vi đau khổ đến thân thể mỗi tấc da, tấc thịt đều phát đau. Nước mắt ngừng rơi xuống, rốt cuộc chịu nổi nữa rồi. Là , là đồ ngốc, lại trở thành quân cờ cho trả thù Tả Đằng Gia.

      Bỗng nhiên nhớ tới Lễ Chúc Mừng đêm dó, nhớ tới Paris lần đó, ra toàn bộ đều bị dụng tâm tính kế kín đáo! chẳng qua dùng để đả kích Triết Dã thôi.

      Khó trách muốn để cho Triết Dã ! muốn nhìn thấy Triết Dã đau khổ, độc ác, phải sao?

      An ủi thân thể với cảm giác đau đớn, vẫn vọng tưởng cái gì nữa chứ? vốn độc ác, ngay cả đứa con của mình cũng cần, còn vọng tưởng cái gì nữa chứ.

      Thẩm Tường Vi xuyên qua hành lang uốn khúc dài, chạy có mục đích, muốn tìm cửa ra, nhất định phải trốn, nếu thể nào thở nổi nữa rồi!

      "Đáng chết, Thẩm Tường Vi, đứng lại đó cho tôi"

      Tiếng hét của Hắc Diêm Tước truyền đến từ phía sau.

      Thẩm Tường Vi sợ đến mức thiếu chút nữa trượt chân, dám quay đầu, còn gia thêm tốc cho bước chân, chạy nhanh về phía trước, cảm thấy bước chân của càng ngày càng gần, trong lúc này rối loạn, đột nhiên...

      Mấy chiếc xe hấp dẫn con mắt của .

      có thời gian suy nghĩ, vội vội vàng vàng chạy lên, dùng lực mở xửa xe, chui vào chỗ tay lái, xoa xoa khuôn mặt ướt, dùng lực hít thở hơi, dựa vào trí nhớ, nhớ lại lúc Triết Dã dạy kĩ thuật lái xe, khởi động động cơ.

      "Thẩm Tường Vi.."

      chạy phía sau Hắc Diêm Tước bỗng nhiên hoảng sợ, ngồi ở trong xe, vừa lúc quay đầu lại, nhìn cái, theo, xe liền chạy ra ngoài.

      "Mạn Vi" Tả Đằng Triết Dã cũng chạy từ phía sau tới, toàn thân đều bị thương, ngơ ngác nhìn chiếc xe chạy ra Tả Đằng Gia.

      "Đáng chết, là ai dạy ấy lái xe" Hắc Diêm Tước nổi giận đá cước vào khí, xoay người nhìn thoáng qua Tả Đằng Triết Dã "Là cậu dạy có đúng hay "

      quyền đánh qua, đánh vào người Tả Đằng Triết Dã, đáng chết, cậu ta cư nhiên dạy kỹ thuật chạy trốn! Hai chân chạy, chưa bao giờ lo lắng, nhưng lần này, người phụ nữ này cư nhiên lái xe chạy trốn, như thế nào đuổi theo, sao dám đuổi, đó là xe, có khi gây tai nạn gì đó.

      Tả Đằng Triết Dã bị đánh quyền phun máu " ... lần..." Lần đó, chính là để ăn mừng nổi tiếng, tặng chiếc xe màu trắng Volkswagen Beetle cho làm quà tặng, chỉ quá lần.

      Nặng nề thở hơi, sắc mặt Hắc Diêm Tước nhất thời xanh mét, nguyền rủa tiếng, lập tức chạy đến ga ra, mở chiếc xe, xe oanh tiếng, chạy như bay rời .

      Tả Đằng Triết Dã cam lòng rớt lại phía sau, người còn chảy máu, cắn răng lảo đảo về chiếc xe, mở cửa ngồi vào, lo lắng cho Mạn Vi, ầm tiếng, theo sát phía sau, xe chạy ra ngoài...
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 222: Đoạn tuyệt tình Tokyo (5)

      Thẩm Tường Vi lái xe đường, lắc lư chạy ra khỏi đường quốc lộ, hoàn toàn biết mình làm gì, nước mắt dừng lại được luôn luôn chảy ra, làm mơ hồ tầm mắt của

      "Hu hu..."

      ra nhớ quá trình mình lái xe như thế nào, chỉ theo phản xạ nhấn chân ga, nghe thấy thanh sợ hãi, sợ khi thấy gương mặt nghiêm nghị kia, là ác ma của đời , là ác mộng của cuộc đời .

      đường, xe tới xe lui, Thẩm Tường Vi chạy đong đưa, bên tai ngừng vang lên tiếng còi xe, nguy hiểm mà hoảng sợ

      "Đích đích đích..."

      Phút chốc, phía sau vang lên trận chói tai, nhìn gương chiếu hậu, nhất thời trong lòng hoảng sợ

      như vậy mà đuổi kịp! thấy được trong xe , cặp mắt kia dường như phun lửa, sắc mặt đầy gân xanh như mờ mờ ảo ảo dần ra, làm cho người ta sợ hãi, giống như muốn nuốt sạch .

      cảm giác như hô hấp muốn ngừng thở, cước tăng thêm chân ga, xem ầm tiếng, tốc độ chạy như bay

      "Đáng chết, người phụ nữ này, muốn sống nữa sao" Hắc Diêm Tước vung quyền đánh ở phía tay lái, dám lơi lỏng giẫm chân ga, gắt gao chạy theo! Tả Đằng Triết Dã chạy qua có lần! Điều này làm cho hoảng sợ.

      Lần đầu tiên, năm chặt tay lái mà trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. xem cảm giác lo sợ kia, trong đầu chỉ có ý nghĩ, chính là muốn dừng lại.

      Thẩm Tường Vi có mục đích chạy thẳng về phía trước, bối rối lên mấy chiếc xe, dọc theo đường chính chạy nhanh, liều mạng muốn thoát khỏi, dám đảm nhận trò chơi của ! sợ, sợ! Nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt dây, ko ngừng tuông rơi

      "Đích đích đích..."

      Xe Hắc Diêm Tước nhanh chóng theo sát

      "Thẩm Tường Vi! dừng xe cho tôi! Chết tiệt! Dừng xe"

      xuyên thấu qua xe, lớn tiếng với ! Xe thêm gia tăng tốc độ, chạy đến gần ... vị trí song song! ra sức bật còi, thỉnh thoảng chú ý đến chiếc xe khác! Quá điên cuồng, điên rồi sao.

      "Nhanh dừng xe cho tôi! Có nghe hay "

      biết lần này làm , điều này làm cho bắt đầu lo lắng, chết tiệt, hận cảm giác này, điên cuồng liều chết làm cho hết hồn.

      "Hu hu...Tôi nghe lời của nữa! Tôi nghe lời của nữa" khàn khàn cổ họng , dùng lực nhìn thoáng qua gương mặt sáu năm nay.

      vẫn tuấn tú đẹp trai, lãnh khốc, và vẫn tàn nhẫn

      "Dừng lại! Dừng lại cho tôi!" điên cuồng gào thét! Bị hành động của làm cho chấn động.

      Đột nhiên, phía trước có chiếc container chạy tới, nhanh chóng chạy về hướng bọn họ

      Hắc Diêm Tước chấn động! rống lớn : " Phía trước có xe"

      Thẩm Tường vi khàn khàn cổ họng, đồng thời thấy chiếc xe tải hướng tới phía bọn họ, tuyệt vọng nhìn cái, muốn đem mặt mũi của đặt sâu vào trong đáy lòng, khắc kia, chợt nở nụ cười, cười đến sáng lạn, khuôn mặt ròng ròng nước mắt, mở miệng, ra tiếng, lại há mồm ba chữ nhưng tiếng động, cười giẫm ga, phi cái nghênh đón chiếc xe tải kia

      "..." Hắc Diêm Tước bỗng nhiên hiểu dụng ý của , trừng mắt nhìn về chiếc xe tải chạy nhanh kia, trơ mắt nhìn Thẩm Tường Vi vượt qua xe chạy về phía trước cùng với xe tải kia chạy đối lập nhau

      Trời! nhất thời rùng mạnh, rất nhanh lái xe chạy nhanh, vừa lúc đánh bên đường lớn, trái tim cơ hồ ngừng đập, trơ mắt nhìn chiếc xe của càng ngày càng tới lại gần chiếc xe tải.

      " được..." thấp giọng líu ríu, khuôn mặt toát mồ hôi, nhìn há mồm ba chữ, : Tôi ...
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 223

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Tường Vi hốc mắt đầy nước, cho dù có đau đến thở nổi, vẫn đạp mạnh chân ga hướng thẳng về phía chiếc xe tải trước mặt…

      “Bim bim bim…..”

      tràng biết còi xe vang inh ỏi khắp nơi, người tài xế xe tải đó cũng ngừng nhấn còi,, nhưng lại phát chiếc xe đó hề có dấu hiệu giảm tốc độ!

      “Bim bim bim…..”

      Hắc Diêm Tước bị cảnh tượng này dọa đến tim cũng sắp ngừng đập mất tiêu! Vào lúc xe của Tường Vi và chiếc xe tải đó sắp đụng nhau

      Tít…………..

      Két………….

      Sau đó là những tiếng thắng xe, còi xe ngừng vang lên, chiếc xe tải cũng kịp thời đảo tau lái, tí do dự nào mà tông vào lề đường.

      Cũng chính vì vậy mà xe của Tường Vi cùng với chiếc xe xẹt qua nhau bằng khoảng cách 0.01 mét!

      “Bim bim bim!” Phía sau vang lên tiếng còi xe của Tả Đằng Triết Dã, nhanh chóng vượt lên xe của Hắc Diêm Tước, liếc khuôn mặt trắng bệch của Hắc Diêm Tước cái rồi tăng tốc, tiếp tục đuổi theo xe của Tường Vi.

      Hắc Diêm Tước nhắm chặt mắt tự mặc niệm ba giây rồi khởi động chiếc xe bị đụng hỏng đầu và tăng tốc đuổi theo Tường Vi.

      may! Chiếc xe tải đó kịp thời bẻ tay lái! phát đôi tay nắm vô-lăng của mình toàn là mồ hôi lạnh, mồ hôi trán cũng lăn xuống, sao lại ngốc như thế…

      Tả Đằng Triết Dã đuổi theo nhanh, cũng bị Tường Vi làm cho xanh cả mặt, cảnh tượng chiếc xe tải lúc nảy quả muốn làm ngừng thở! sắp đuổi kịp rồi…

      “Tút tút tút….”

      “Mạn Vi! Mạn Vi! Em ngừng xe lại , quá nguy hiểm rồi!” Tả Đằng Triết Dã hét lớn.

      Tầm mắt Tường Vi bị nước mắt làm nhòa , chẳng thể nào nhìn được đường trước mắt, màn lúc nãy, tưởng rằng tông vào chiếc xe đó rồi, cũng tưởng rằng bản thân mình được giải thoát rồi, nhưng ai ngờ chiếc xe đó lại kịp thời bẻ lái, giờ trong đầu chỉ có mảng trắng xóa, thấy gì cả, nghe gì cả, chỉ biết đau khổ mà khóc, nước mắt chảy hoài hết.

      “Mạn Vi! Mạn Vi! Ngừng xe…” Tả Đằng Triết Dã ở phía sau điên cuồng hét lớn, bị con đường phía trước dọa đến trắng bệch mặt!

      Hắc Diêm Tước lái chiếc xe bị đụng đến sắp nát đuổi kịp hai người, câu nào, mặt toàn gân xanh!

      Tả Đằng Triết Dã bị dọa đến run cả người, xoay đều thấy Hắc Diêm Tước, liền màng đến ân oán gì nữa, hốc mắt ngập nước nhìn : “Mau kêu Mạn Vi dừng xe! Trời ạ! Mau kêu ấy dừng xe ! Tôi xin đấy…”

      Hắc Diêm Tước thấy Tả Đằng Triết Dã gấp đến độ sắp khóc liền cảm thấy có dự cảm lành, nhìn Tả Đằng Triết Dã cái rồi tắng tốc đuổi theo Tường Vi….

      “Em điên rồi sao…” cắn chặt răng, nặng từng tiếng ra, trong đầu ngừng lên những cảnh tượng qua, e dè của , nụ cười của , nước mắt của , thù hận của tuyệt vọng của …..

      Dần dần từng bước từng bước, cuối cùng cũng đem bông hoa này dập nát rồi sao?

      Khóe mắt nổi lên tầng nước mỏng, cằm chặt vô-lăng, cố hết sức đuổi theo, trong lòng ngừng , hãy dừng lại, xin em…. Dừng lại

      “Tút….”

      Bổng nhiên, phía trước có chiếc xe hàng lớn vuột qua, tình huống cực kỳ nguy hiểm, vào lúc Hắc Diêm Tước cho rằng Tường Vi xông qua đó ….

      Phía trước con đường này là….

      khỏi hít ngụm khí lạnh!

      “Đừng….” Hắc Diêm Tước nhịn được thò đầu ra cửa sổ xe, hét lớn với xe của Tường Vi như thằng điên vậy, “Đừng… dừng lại mau, dừng lại ngay cho tôi…. Xin em đấy….”

      Tường khóc suốt đoạn đường chạy đến đây, tầm mắt mơ hồ thấy được tình hình phía trước, chỉ thấy có ánh bình mình đẹp ngay trước mắt, mặt trời sắp mọc rồi sao? đẹp… chưa từng thấy qua cảnh đẹp như thế, cứ như bức tranh sơn dầu được treo bào trời màu cam vậy, đẹp….

      Bé con, con hãy nhìn này, đẹp quá phải ? Nơi đó, nhất định là nhà của mẹ con ta…

      “Bim bim bim….”

      còn nghe thấy tiếng còi xe phía sau nữa, khóe môi tự chủ mà nâng lên, nở ra nụ cười nhàng, hãy cười nào, Tường Vi, cười nào, bé con….

      ….” Hắc Diêm Tước hét đến khàn cả giọng, hốc mắt đỏ cả lên, cứ vậy mà trừng mắt nhìn xe của Tường Vi…

      Rầm….

      tiếng vang lớn, xe của Tường Vi chạy đến cuối đường, tông gãy ràng rào biển, xông xuống dưới, xông vào biển rộng mênh mông.

      Két….

      Tiếng thắng gấp vang dội cả bầu trời, Hắc Diêm Tước dừng xe lại! Gấp gáp muốn mở cửa xe, nhưng lại phát triện cả người đều run rẩy, chạy như bay qua đó, đứng lại nơi hàng rào bị tông nát, tim như muốn vỡ vụn!

      “….Em điên rồi sao….” Giọng chưa bao giờ cứng ngắt như vậy, khàn đến nỗi gần như là ra tiếng!

      Két…

      Xe của Tả Đằng Triết Dã cũng theo sao mà dừng lại!

      “Mạn Vi…. Mạn Vi….” xông qua đó, nhìn mặt biển yên lặng như tờ, nhịn được rơi nước mắt, điên cuồng hét lớn, “A……. Hắc Diêm Tước! Mày mãn nguyện rồi chứ, mãn nguyện rồi chứ! Mày cuối cùng cũng ép chết ấy rồi! Ha ha ha…. Mày ép chết ấy rồi….”

      Bụp!

      Triết Dã giộng quyền mạnh lên người Hắc Diêm Tước, nhưng hề đỡ lại, chỉ đứng yên đó!

      “Tên hung thủ giết người này! ép chết ấy rồi… hu hu hu… Mạn Vi…”

      điên cuồng đanh Hắc Diêm Tước, đánh đến khi khóe môi chảy máu, đến khi nằm rạp xuống đất…. Triết Dã lúc này mới dần nguôi ngoai, nằm đó với khuôn mặt toàn nước mắt, lớn tiếng khóc….

      “Kêu xe cứu thương…. Kêu xe cứu thương…”

      Hắc Diêm Tước nhịn cái đau vết thương, lúc nãy chạy ra quá gấp, người vẫn mặc áo ngủ, cái gì cũng có đem theo, vô lực mà kêu gọi xe cứu thương….
      Last edited by a moderator: 1/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :