1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 213: Lưới tình Tokyo (5)


      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Tường Vi hoàn toàn nghe hiểu được họ gì, như con búp bê gỗ vậy, cứng đờ ra đó. Tả Đằng Tây Tử rất ràng là có ác ý đối với , cần đoán cũng biết!


      “Ồ? Thần bí như vậy, rốt cuộc Tây Tử dẫn ai về đây?”, Mẹ của Tây Tử cưng chiều vuốt tóc ta.


      “Cha có muốn gặp người con dẫn về ?”, Tả Đằng Tây Tử cẩn thận dò hỏi.


      Người đàn ông lộ vẻ tò mò nghi hoặc, “Nha đầu điên khung này, nếu dẫn đến rồi, để người ta vào !”


      “Ồ yeah! Cha vạn tuế! Mọi người đợi con tí nhé, con dẫn ấy vào ngay.”


      Tả Đằng Tây Tử liền vui vẻ chạy ra ngoài, Tường Vi chẳng hiểu ấy muốn làm gì, bữa này cũng khiến người ta ngẹn họng mà, ngôn ngữ bất đồng , món ăn Nhật Bản quá nhiều hải sản, chỉ ngửi cái mùi tanh của nó thôi muốn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, trong đầu thầm nghĩ nếu cứ như vậy cũng phải là cách hay!


      Bời vì Tả Đằng Tây Tử tạm thời rời khỏi nên khí trong phòng có chút kỳ quặc!


      Cha của Triết Dã vừa nhìn Tường Vi, sắc mặt liền trầm xuống, ngay cả mẹ của Tây Tử cũng dám gì, mẹ của Triết Dã cũng im lặng ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, Tây Tử quay qua nhìn Tường Vi, thấy sắc mặt tốt, liền quan tâm hỏi: “Mạn Vi, em sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”


      Tường Vi nín thin, chỉ nhìn Triết Dã mỉm cười khẽ lắc đầu.


      Triết Dã lúc này sao lại tỏ vẻ quan tâm trước mặt ba mẹ ấy như thế chứ? muốn giết chết mà, như vậy chẳng phải là chọc giận bố mẹ sao?


      “Em dừng lo lắng , có ở đây!” Tả Đằng Triết Dã ôn nhu vuốt ve bàn tay quấn băng gạc của , tuy cha thích , nhưng chỉ cần thích., kiên trì đến cùng.


      Rầm!


      Bàn bi vỗ mạnh khiến Thẩm Tường Vi giật nảy mình, cha của Triết Dã rống to: “Tiểu tử thúi, bị quỷ mê hoặc rồi à!”.


      “Cha, Mạn Vi là tốt, khôn như những gì cha đâu, con cũng qua rồi, việc xảy ra ở Paris chỉ là hiểu lầm...”


      Triết Dã vẫn chưa xong bị giọng trong trẻo ngoài cửa ngắt lời: “Cha, mẹ, xem con dẫn ai đến này!”


      Tả Đằng Tây Tử vừa dứt lời, liền thấy như chú chim sẻ chân guốc vỗ cộp cộp lên sàn nép bên người đàn ông vận đồ Tây bước vào.


      Người đàn ông kế bên Tây Tử rất cao to, bộ đồ Tây mặc người nhìn rất cao quý, xem ra là người có lai lịch .


      Mẹ của Tây Tử nhìn thấy ta lộ vẻ ngạc nhiên, bà ngờ người Tây Tử dẫn về lại là đàn ông, vả lại còn trông rất đẹp trai tuấn khí chất còn hơn cả Triết Dã, nhìn bộ dạng kiều khép nép của Tây Tử bà cũng hiểu đại khái quan hệ của hai người họ là gì rồi.


      Triết Dã vừa nhìn người mới đến liền sầm mặt xuống, nhưng nhẫn nhịn lên tiếng.


      Cha của Triết Dã cũng ngạc nhiên kém, nhưng vẻ mặt ông lại càng lúc càng tối sầm xuống.


      Mẹ Triết Dã thấy người đàn ông bên Tây Tử khuôn mặt vốn trắng bệch của bà lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chống giấu nhẹm biểu tình đó.


      Tường Vi bị khí trầm này làm cho mù mờ, vì thế liền ngẩng đầu nhìn xem người mà Tây Tử dẫn đến là ai, nhìn thôi, vừa nhìn liền khiến phải hít ngụm khí lạnh!.


      Đầu vang lên tiếng “oong” lớn! Cảm giác bất an ập đến! Nhịp thở gấp gáp hẳn lên, trái tim trong lòng ngực như muốn vọt ra ngoài, vẻ mặt vốn trắng bệch giờ lại càng thêm trắng bệch.


      Thời gian như ngừng trôi khiến cảm thấy khó thở!


      Tả Đằng Tây Tử thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người rất đắc ý và dùng tiếng nhật : “Cha, mẹ, người này là bạn trai của con, Hắc Diêm Tước!”


      Sau khi Tả Đằng Tây Tử giới thiệu xong, mẹ ấy liền mỉm cười gật đầu chào hỏi với Hắc Diêm Tước, người có khí chất tuấn như thế cũng đủ để chứng minh mắt nhìn người của Tây Tử tệ. Cha của Tây Tử khẽ nhăn mày, Hắc Diêm Tước vừa bước vào ông nhận ra được chính là đầu sỏ gây nên việc ở Paris, nhưng vì e ngại thế lực của Hắc Diêm Tước nên người đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng như cha của Tả Đằng Tây Tử chỉ đành nhẫn nhịn, Mẹ của Triết Dã chỉ cúi đầu im lặng, vẻ mặt Triết Dã lại đầy tức giận nhưng cũng nhân nhịn, có cha ở đây, dám thất thố.


      Lúc khôn mặt trắng bệch của Tường Vi quét mắt qua vẻ mặt trầm của thấy hầu như chẳng thèm nhìn cái, lạnh nhạt đến nỗi như họ chỉ là người dưng nước lã, nhưng lại tỏ vẻ cưng chiều với Tây Tử trong lòng!


      đợi người khác lên tiéng, Tả Đằng Tây Tử liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn đến nỗi khiến ta say mê, dùng tiếng Trung : “Tước, đay là cha em, người ngồi bên là mẹ em, bên kia là mẹ hai, và Triết Dã cũng gặp rồi!”


      Tây Tử xem như Tường Vi tồn tại ở đây vậy, vui vẻ mà kéo Hắc Diêm Tước ngồi quỳ xuống. Tây Tử ngồi kế ben mẹ ta và đối diện với Triết Dã, Hắc Diêm Tước cũng chậm rãi ngồi xuống đối diện Tường Vi!


      khí trong phòng liền có cảm giác kỳ quặc!


      Mẹ của Tây Tử trêu ghẹo : “Tây Tử, con cứ thần thần bí bí ra là do người con dẫn về là ban trai con à, me cũng là lần đầu tiên thấy được vẻ mắc cỡ của nha đầu quỷ sứ Tây Tử này đó nha!”


      “Mẹ, mẹ kỳ quá à, ở đó chọc quê người ta!” Tây Tử nhỏng nhẹo , thỉnh thoảng còn quay qua quan sát vẻ mặt của Hắc Diêm Tước, sau đó liền phiên dịch lại thành tiếng Trung cho nghe: “Mẹ kỳ lắm á, em là nha đầu quỷ sứ! Hi hi!”


      Hắc Diêm Tước mỉm cười khẽ gật đầu với mẹ của Tây Tử.


      “Cha, người xem mẹ này, cứ cười con hoài”. Tả Đằng Tây Tử dùng vẻ mặt nghiêm túc với cha của , giọng có chút ra vẻ, thực ra ta cũng rất lo lắng, bởi cha từng dạn dò hai em họ đừng có qua lai với người nhà họ Hắc.


      Lần này dẫn Hắc Diêm Tước về đây là bỗng đến Nhật công tác, nên liền nhân cơ hội này tự tung tự tác dẫn về gặp cha mẹ , ngờ lại đồng ý nhanh chóng như thế, khiến vui đến mức cả đêm ngủ được. Trong suy nghĩ của ta, nếu đồng ý gặp cha mẹ bên nữ có nghĩa là tình cảm của họ chắc rồi!.
      Last edited by a moderator: 19/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 214: Lưới tình Tokyo

      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Hôm nay ta cố ý hỏi người hầu trong nhà, được biết bữa nay cha đến đây, nên cũng ngựa ngừng vó mà chạy đến. Chỉ là ngờ trai cũng dẫn người phụ nữ kia về!

      có chút lo lắng biết cha thấy trường hợp quẫn bách như vậy làm thế nào!

      Cha của Tây Tử nhướn nhướn mi, khẽ nheo đôi mắt hẹp dài lại nhìn xéo về phía Hắc Diêm Tước, dùng tiếng Nhật : “Tây Tử, con cũng đem lời của cha biến thành trò hề rồi sao?”

      “…..Cha….” Nụ cười mặt của Tả Đằng Tây Tử bỗng chốc cứng đờ, trong lòng thầm kêu hỏng bét, ta lập tức nhào vào lòng mẹ , “Mẹ à, mẹ xem cha kìa, người ta khó khăn lắm mới có thể về nhà chuyến đó…”

      “Lão già này, khó khăn lắm cả nhà mới được cùng ăn bữa cơm, Tây Tử dẫn bạn về đừng để người ta cười nhạo mình chứ.” Mẹ của Tây Tử vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, mà Triết Dã dẫn về ông thích thôi , ngay cả bạn trai mà Tây Tử dẫn về ông này cũng thích, người đàn ông này trông c1o vẻ rất ưu tú cơ mà.

      khí có gượng gạo hẳn lên! Đầu Tướng Vi kêu ong ong, cái gì cũng nghe thấy, chỉ biết người đàn ông ngồi đối diện khiến trái tim đập liên hồi! cũng nhanh quá chứ! có thể đoán được là cố ý! Với năng lực của , quả thực là có đường để mà thoát, nhưng ngờ… lại dùng phương thức này…

      Tường Vi lén nhìn Hắc Diêm Tước, thấy mang vẻ mặt cảm xúc ngồi đó, ánh mắt lạnh lẽo trầm cứ như tồn tại vậy, ngón tay thon dài nâng ly trà lên, tự mình nhâm nhi thưởng thức.

      “Tây Tử, con với cậu ta, hoặc là xin lỗi chúng ta và bồi thường lại khoảng tổn thất của Ny Thường trong kiện Paris, còn kêu cút , nhà Tả Đằng hoan nghênh chào đón những người đối nghịch với Ny Thường!” Cha của Tây Tử tức đến nổi đỏ bừng cả mặt.

      “Cha, như vậy sao con ra miệng được chứ…” Tả Đằng Tây Tử bĩu môi, cầu của cha cũng là quá đáng chứ. “Vả lại kiện ở Paris vốn là do trai ra tay đánh người ta trước cơ mà!”

      “Tây Tử, rồi, có đánh ta!” Triết Dã vừa nghe liền phản bác, phẫn nộ nhìn Hắc Diêm Tước!

      Cha của Tây Tử lập tức quay qua nhìn Triết Dã giận dữ : “Còn cậu nữa, tiểu tử thối, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”

      khí nhất thời căng thẳng hẳn lên! Hắc Diêm Tước lạnh lùng mà thản nhiên nhướn nhướn mày, khóe miệng khỏi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm, uống trà xong rồi lại ưu nhã đem ly đặt xuống bàn, lời nhưng lại khiến người phải e sợ!

      “Lão già này!” Mẹ của Tây Tử đại khái hiểu được tình hình, nhưng bà vốn thương con nên liền với Tây Tử, “Tây tử, con dẫn Hắc tiên sinh về phòng dành cho khách trước , tối nay cứ ở đây, cha của con mẹ từ từ nghĩ cách thuyết phục ông ấy.”

      “Dạ, cảm ơn mẹ.” Tả Đằng Tây Tử chỉ đành quay qua kéo Hắc Diêm Tước, “Tước, em dẫn đến phòng dành cho khách trước, có lẽ cha được vui, vì chuyện ở Paris lần trước đó…ừm, Tước, đừng giận nhé, mẹ em nghĩ cách khuyên cha.”

      Hắc Diêm Tước lạnh lùng quét mắt nhìn cha của Tây Tử, rồi đứng da65ym khẽ gật đầu với mẹ của Tây Tử theo lời ta.

      “Triết Dã, chúng ta cũng thôi.” Mẹ của Triết Dã liền trấn an đứa con trai chịu nhượng bộ này.

      “Triết Dã…hay là chúng ta cũng tạm thời rời trước !” Chân của Tường Vi muốn tê rần lên rồi, nhưng cắn răng đợi Hắc Diêm Tước rồi mới khẽ thở phào, cần phải chạy trốn, càng nhanh càng tốt!

      Tả Đằng Triết Dã cau mày, bất đắc dĩ với cha mình: “Cha, thế con trước đây, nhưng con bỏ Tường Vi đâu, con kiên trì đến cùng…”

      “Hỗn xược! Cút ra ngoài cho tôi!” Cha của Triết Dã vừa nghe thế giận dữ.

      thôi, Triết Dã, đừng nữa, đừng nữa!” Mẹ của Triết Dã đành nhanh chóng kéo .

      Bữa cơm tối nay tan tiệc với bầu khí mấy vui vẻ, có ai ngờ rằng người mà hai em dẫn về đều là những người khiến cha họ tức đến phồng mang trợn má chứ!

      Gió vào ban đêm đặc biệt lạnh, Tường Vi cứ lo âu thấp thỏm cùng Triết Dã đưa mẹ ta về phòng liền cùng Triết Dã đến phòng mình.

      Tường Vi thấp thỏm nhìn xung qunh cái, sau khi xác định ai theo liền kéo cửa lại, chưa đợi mở miệng Triết Dã nhanh chóng : “ Mạn Vi, tối nay là có lỗi với em, ngờ cha lại về bất ngờ như vậy, còn Tây Tử…”

      phải tại , Triết Dã, cần phải áy náy. Mọi thứ đều tại em, chuyện ở Paris là vô tội mà, em cảm thấy có lỗi…” Tường Vi lắc đầu, chuyện lúc trước cũng biết nên giải thích với Triết Dã ra sao, “Cha thích em, em nghĩ em vẫn là nên rời khỏi thôi, thấy thế nào?”

      cẩn thận hỏi, cảm thấy rất lo lắng, tên ác ma đó đến rồi, thể khờ khạo mà giả bộ thấy ! theo bản năng sờ sờ bụng mình, khẽ nắm chặt tay lại, vì đứa bé, phải dũng cảm lên!

      Nhưng ngờ Triết Dã lại lắc đầu: “Mạn Vi, chúng ta tạm thời vẫn chưa thể rời , bởi vì em là vượt biên qua đây, chỉ có thể gả cho , mới có thể giúp em đăng kí thân phận hợp pháp, vả lại, mình cũng cần phải để cha thấy được kiên trì của chúng ta! Mạn Vi, em đúng ?”

      Sắc mặt Tường Vi bất thình lình trở nên trắng bệch! Gả cho Triết Dã, chưa từng nghĩ đến chuyện này!

      “Nhưng…Triết Dã, có thể tạm thời rời khỏi thời gian ?” bỗng chốc cảm thấy lảo đảo người, đúng vậy, người có thân phận như , vô luận là đến đâu cũng bị áp giải về nước, khi về nước đồng nghĩa là thoát khỏi bàn tay ma quỷ, vả lại có đồng nào cả, cho dù ăn cơm đứa bé trong bụng cũng phải ăn chứ!

      Thẩm Tường Vi, quả quá ngây thơ mà…

      thống hận bản thân mình quá vô dụng! Ngay cả con của mình mà cũng bảo vệ được!
      Last edited by a moderator: 18/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 215: Đoạn tuyệt tình Tokyo

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      “Mạn Vi, chẳng lẽ chỉ vì cha phản đối mà em rút lui sao?” Triết Dã nhang vuốt ve tay , đưa đến bên miệng khẽ hôn, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của khỏi thở dài.

      “Em biết , lúc em bị người ta bắc cóc, hận chính mình vô dụng, thể bảo vệ em, lúc này, em cuối cùng cũng chịu về nhà cùng , nhưng lại bị cha phản đối, rất hy vọng em có thể kiên trì như , Mạn Vi… em, rất rất , đến nỗi tim cũng đau rồi nhưng lại cảm thấy em vẫn còn ở rất xa , xa đến nỗi chân … nên tự với bản thân, có chết cũng phải bắt lấy em, giữ em trong lòng, để em phải chịu tổn thương! Loại tình cảm này, em có hiểu chứ?”

      Đối mặt với lời ngỏ thâm tình của Triết Dã, Tường Vi nhìn ánh mắt sâu thẳm lay động lòng người của bổng nghĩ đến tàn nhẫn của người đàn ông kia, lại càng cảm thấy áy náy vói Triết Dã.

      Tả Đằng Triết Dã ngay lập tức dừng tay che miệng lại: “Đừng, muốn nghe lời xin lỗi. Mạn Vi, đợi em, đợi đến lúc em như em vậy!”

      “Triết Dã…em…”

      “Ha ha, cũng còn sớm nữa, em nghĩ ngơi , đừng suy nghĩ quá nhiều, biết ?”

      Tả Đằng Triết Dã lựa chọn ngắt lời , những ngày này có cảm nhận được trái tim vẫn còn cách rất xa, có làm thế nào cũng với tới được, nên cảm thấy lo sợ, cố chấp cho rằng, chỉ cần chịu ở cùng với ngày cũng như vậy.

      Tường Vi thở dài, thấy Triết Dã chật vật vội vã rời khỏi, khỏi cảm thấy bi thương, quả muốn nhẫn tâm làm tổn thương đến người đàn ông tốt như vậy, chỉ là….tại sao lại có cảm giác yên lòng đây?

      Trời rất khuya rồi. Bởi vì nhà họ Tả Đằng gần bờ biển, nên khí có chút ẩm ướt, trời vừa tối cũng có chút lạnh.

      Tối hôm nay, Tường Vi ngủ được, nằm nhớ lại từng li từng tí những chuyện xảy ra, khỏi cảm thấy sợ hãi, cả đêm dài đều lo sợ tên ác ma đó chạy đến đây bắt về, thấp thỏm lo âu cả đêm dài.

      Thế là nhân lúc bình minh, liền lén ngồi dậy, định chạy trốn khỏi nơi này thời gain, đợi ác ma rồi hãy về đây giải thích với Triết Dã.

      Tường Vi rón ra rón rén kéo cánh cửa kiểu Nhật ra và bước ra khỏi phòng.

      Trời vẫn chưa sáng hẳn, lục lọi trí nhớ của mình, dọc theo hành lang dài để tìm đường đến cửa chính.

      Nhanh bước với tốc độ khá nhanh, cũng chẳng có tâm trạng để mà thưởng thức cảnh đẹp, ngang rất nhiều căn phòng kiểu Nhật đóng cửa kín mít, bỗng nhiên “Aaaaaa…..”

      Tiếng hét của phụ nữ khiến Tường Vi dừng bước chân, cả kinh, tiếng hét này hình như là từ căn phòng phía trước.

      lo người phụ nữ bên trong đó gặp nguy hiểm, Tường Vi suy nghĩ xem có nên đến đó xem tình hình hay cửa phòng đó bỗng chốc được kéo mở ra.

      Tường Vi đưa mắt nhìn, hình ảnh người bước ra lọt vào mắt .

      Tường Vi hít ngụm khí lạnh, là !

      Tường Vi khẽ rụt người, nhìn qua khe hở phía sau thấy mẹ của Triết Dã quỳ ngồi mặt đất khóc thảm thiết!

      bỗng sững người!

      Đây….Là chuyện gì xảy ra? Tên ác ma đó lại bước ra từ phòng của mẹ Triết Dã!

      Hắc Diêm Tước cũng thấy Tường Vi sững người trước cửa phòng, đôi mày kiếm kẽ chau lại, mặt lạnh lùng phất tay áo bước ra, tiên tay kéo cửa ngăn lại tầm nhìn của Tường Vi.

      “Sao, sớm như vậy, lại chuẩn bị chạy bộ à?”

      Hắc Diêm Tước sải bước chân đến bên Tường Vi, khóe miện nở nụ cười nham hiểm lạnh lẽo, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, chỉ bước vài bước đứng sát bên rồi, bỗng cuối người áp sát vào lỗ tai Tường Vi, thổi nguồn khí nóng bên tai : “ lâu gặp, Tường Vi bé của tôi!”

      Tường Vi run rẩy lui bước về phía sau theo bản năng, nhưng lại bị vòng tay cứng rắn của ôm gọn lại vào lòng ngực.

      “Ngài…” thở gấp : “Ngài làm gì mẹ của Triết Dã?”

      vẫn chưa hoàn hồn, đáng sợ mà, người đàn ông này cư nhiên lại khiến cho mẹ Triết Dã khóc! Chẳng lẽ gì với bà ấy sao? khẽ rùng mình, Tường Vi chịu được khẽ : “Trời ạ! lẽ ngài cho mẹ Triết Dã biết chuyện của chúng ta à?”

      Khóe mắt Hắc Diêm Tước lên vẻ cười: “Tôi có thể cái gì, hử?”

      “Ngài bỉ ổi!” Tường Vi nắm chặt nắm tay, hận thể giộng thẳng vào khuôn mặt đắc ý của , tuyệt vọng nhắm mắt, hít sâu” “Tại sao lại chịu buông tha tôi? Tại sao phải chạy đến nhà Tả Đằng, ngài rốt cuộc muốn tổn thương bao nhiêu người mới chịu cam tâm? Nếu ngài chỉ là muốn giết chết đứa con của ngài, ngài cứ lấy , tiện thể cũng giết tôi luôn !”

      “Chà, tính tình trở nên nóng nảy thế cơ à? Chẳng lẽ người có thai đề như vậy sao?” Hắc Diêm Tước cười khẽ, đem khuôn mặt mình vùi sâu vào cổ , hít sâu, ừm… quả nhiên rất nhớ mùi vị này, là thơm….

      Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, hiểu tại sao lại những lời đó! “Ngài buông tôi ra!”

      đáng chết, nơi này là nhà Tả Đằng, sao lại có thể làm bậy chứ?

      “Buông tôi ra! Hắc, Diêm, Tước!” Lần đầu tiên, lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ của ! Nhưng ngờ lại khơi lên cảm giác đau đớn tận đáy lòng!

      buông!” vùi sâu vào cổ , cố ý liếm liếm chiếc cổ trơn mịn, “Tôi ngại để em hét to lên đâu! Để cho tất cả mọi người ở đây thấy được cảnh tượng này.”

      Lời của cứ như chậu nước lạnh vừa đổ ụp xuống người vậy! Khiến run rẩy cả người, dám hét to lên, sợ mọi người nhìn thấy, chuyện giữa ở nhà Tả Đằng này chỉ có thể là bí mật.
      Last edited: 22/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 216: Đoạn tuyệt tình Tokyo (2)

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Tường Vi cười mỉa tiếng, mở giọng yếu ớt, lạnh nhạt : “Thế… ngài đến đây để làm gì?”

      “Ha ha ha ……..” bổng nhiên ngẩng đầu cười to: “Đừng lo lắng, tôi đến nơi này chẳng qua chỉ để thăm người phụ nữ và con của tôi thôi…..”

      nheo mày : “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

      vẫn thể tin nổi lời , lúc trước ép phải phá thai, giờ lại thản nhiên là đến thăm và đứa bé!

      “Đương nhiên đồng thời cũng đến để…..” Ánh mắt chợt lạnh, khóe môi nở nụ cười mỉa, nhàng : “….chơi trò chơi , em có muốn tham gia chung ?”

      Cả người Tường Vi căng thẳng hẳn lên, trò chơi của luôn tàn nhẫn, đầy máu tanh, rất sợ điên cuồng của : “Ngài lại muốn chơi trò gì? Làm ơn, đừng quấy rầy họ được ?”

      “Ừ hử, sao thế, sợ tôi tổn thương Triết Dã sao?” Ánh mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú hằn những đường gân xanh, “Đương nhiên, nếu em muốn tham gia cũng được, em có thể chạy trốn ngay bây giờ, tôi ngăn cản!”

      sao?” Tường

      Vi nghi ngờ hỏi, bỗng phát cánh tay rắn chắt rời khỏi eo , giải thoát cho !


      lùi ra sau từng bước , nhing chằm chằm , nước mắt nhịn được rơi xuống, đồng ý tha cho sao? hít hơi sâu, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn do dự mà xoay người rời khỏi, lúc chuẩn bị bước ...


      “Thế , cái giá phải trả chsinh là.... tôi thương tiếc mà huỷ hoại nhà Tả Đằng! Em nên biết, tôi hoàn toàn có năng lực đó!”


      lạnh lùng tàn nhẫn bổ sung câu còn lại cho nghe, rồi lại hài lòng nhìn dáng vẻ cứng ngắt của , sau đó xoay người về hướng ngược lại với , thèm đoái hoài gì đến nữa...


      Tường Vi đứng đó bất động, hốc mắt đầy nước, khoảnh khắc nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn xuống hai gò má, biến thành những hạt trân trâu băng đá....


      biết mà, tuyệt nhiên thể nào tha cho được! Và cái giá của lần này, chính là cả gia tộc Tả Đằng!


      vô lực ngồi xuống tại chỗ, nhịn được khóc nấc lên, trò chơi của rốt cuộc là cái gì? dám đoán, chỉ là cảm thấy càng lúc càng vô lực, xin lỗi, Triết Dã....


      Sang sớm, lúc trời vẫn chưa sáng hẳn, những người nhà Tả Đằng đều ngủ dậy hết rồi.


      Bữa cơm tối có kết thúc vui vẻ mấy của tối hôm qua cuối cùng cũng được bù đắp lại bằng bữa ăn sáng của ngày hôm nay.


      Chỉ là bàn ăn thiếu bóng hình của lão gia Tả Đằng.


      “Tây Tử, con hỏi xem hôm qua Hắc tiên sinh nghỉ ngơi có tốt ? Mọi thức vẫn ổn chứ?” Mẹ Tây Tử mở miệng hỏi thăm phá vỡ khí trầm trong nhà.


      Mẹ của Triết Dã ngay lập tức xanh cả mặt, cuối đầu tiếng nào.


      “Tước, mẹ hỏi tối qua ngủ có ngon kìa?” Tả Đằng Tây Tử cười vui vẻ hỏi, tối qua vốn định kêu đến phòng ở, nhưng lại sợ cha biết được vui, nên đành thôi, vì thế sáng hôm nay thức dậy sớm là để mau chóng được gặp .


      Câu này, Tường Vi nghe thấy! Cơm nắm tay cẩn thận rơi xuống!


      “Mạn Vi!” Tả Đằng Triết Dã nhanh tay lẹ mắt giúp chụp lấy nắm cơm, mới bị cơm làm dơ quần áo.


      “.....” hết hồn, Tường Vi ngại ngùng nhìn Triết Dã cười, “ xin lỗi, em thất thố rồi.”


      “Ha ha, có gì, cẩn thận chút là được.”


      Triết Dã vẫn là dịu dàng như thế, nhưng trong mắt Tả Đằng Tây Tử lại thành mồi lửa: “ trai! Sao còn chưa đuổi người phụ nữ này nữa? Điều tại cả, dẫn người phụ nữ này về khiến cha vui rồi làm liên luỵ đến em!”


      “Tây Tử, em gì thế! Em dẫn kẻ thù của nhà Tả Đằng về đấy, em đừng quên chuyện ở Paris là do ta hại đấy!” Tả Đằng Triết Dã cũng thể chịu đựng để em người mình như thế, nha đầu này bị đàn ông mê hoặc đến biết phải rồi sao?


      “Nếu phải tại ta làm ra những chuyện điên cuồng đó sao? Bữa tiệc ăn mừng đó chẳng qua chỉ là do Tước cẩn thận đạp trúng váy ta khiến ta té cái mà thôi mà cũng để trong lòng, rồi vì ả ta mà thích Tước, trai, rốt cuộc thích ta ở chỗ nào chứ? ràng nhìn y chang hồ ly tinh, thế mà cũng ngây ngốc rơi vào bẫy tình của ta!”


      “Tây Tử! Em được phép Mạn Vi như thế, mau xin lỗi người ta!”


      đấy! Là do khêu chiến trước mà!”


      hai em cứ vạy mà gây gỗ với nhau, vì dùng toàn tiếng Trung, nên mẹ Tây Tử hiểu họ gây gỗ chuyện gì, chỉ biết mù mừ mà khuyên giải.


      “Tây Tử, yên lặng chút.” Lúc giọng trầm thấp của Hắc Diêm Tước vang lên, Tả Đằng Tây Tử liền ngậm miệng lại, liếc Tả Đằng Triết Dã cái, cầm nắm cơm lên nhai!


      Tường Vi cũng kéo tay Triết Dã, : “Triết Dã, có gì mà.”


      Sau khi hai em nhà Tả Đằng cãi nhau khí trong nhà có vẻ hơi kỳ quặc, lúc này, Hắc Diêm Tước dùng bữa xong, quét mắt nhìn những người đứng ngồi yên trong nhà, nhướn mày nhìn mẹ của Triết Dã, : “Nghe nhị phu nhân là người Trung Quốc, đúng ?”


      Mẹ Triết Dã khẽ đứng hình, cúi đầu khẽ gật gật rồi lại tiếp tục ăn.


      “Mẹ tôi là người nước nào liên quan gì đến !” Tả Đằng Triết Dã giận giữ .


      Hắc Diêm Tước nhún nhún vai, còn mẹ Triết Dã lại nhanh chóng ngẩn đầu với vẻ tự nhiên lắm: “Ha ha, có lẽ Hắc tiên sinh nhận nhằm người, tôi đến Nhật Bản sinh sống từ rất lâu rồi.”


      “Ồ, thế à?” khoé miệng nâng lên thanh nụ cười, Hắc Diêm Tước lại nhướn mày : “Cũng có thể lắm, bởi vì người phụ nữ mà tôi biết, chết lâu rồi.”


      xong liền đứng dậy rời khỏi!


      Tường Vi bỗng nhớ đến cảnh tượng mà sáng nay thấy, cảm nhận mẹ Triết Dã và có quen biết nhau, nhưng tại sao hai người lại giả vờ quen biết?



      Chương 217: Đoạn tuyệt tình Tokyo (3)


      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Cả ngày hôm nay Tường Vi cứ thấp thỏm bất an mà cùng với Triết Dã, ngừng kiếm cha của ấy, nhưng ông ta vẫn là chịu được gặp họ.


      Tường Vi khẽ thở phào, cũng may cha Triết Dã là người cực kỳ cố chấp.


      Đến tối, sau khi tắm rửa, Tường Vi mới thở phào nằm ngủ sàn Tatami.


      Lời của Hắc Diêm Tước lúc sáng vẫn cứ vang vọng bên tai , muốn chơi trò chơi... cảm thấy trò chơi này rất nguy hiểm, nhưng, cũng chỉ có thể khờ khạo mà ngồi chờ, thể làm được gì cả.


      dần dần ngủ thiếp trong mệt mỏi....


      biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng như nghe thấy tiếng mở cửa, liền sau đó, Tường Vi cảm thấy có luồng khí áp bức khoá chặt lấy , khiến nhúc nhích được, tưởng mình mơ, mơ thấy bản thân bị chìm xuống nước, có bơi cỡ nào cũng bơi lên bờ được, vùng vãy, muốn khiến luồn khí áp bức này đẩy ra ngoài, nhưng vẫn được, như bị tảng đá lớn đè lên người vậy, cố gắng kêu cứu nhưng vẫn được, ai đáp trả cả....


      khó chịu sắp thở nổi rồi...


      Bỗng nhiên có luồng khí xông vào miệng , Tường Vi bị động tiếp nhận cảm giác mềm mại của đôi môi, còn có cảm giác bá đạo quen thuộc, tiếp đó, cảm thấy chân mình bị người ta nâng lên... hình như cái gì đó của !


      giặt mình mở to mắt, theo phản xạ tự nhiên mà la to...


      “A.... ưm....”


      Tiếng hét của bị đôi môi cố chấp đó nuốt lấy!


      Lúc này Tường Vi mới tỉnh táo hẳn! vùng vẫy mình, trời ạ, tên cầm thú này lại xông vào phòng lúc nửa đêm!


      “Buông... ưm... buông ra!” Tường Vi cố gắng đẩy thân thể cao to người ra, “Đừng...”


      Đừng đè lên con của !


      “Nhớ tôi rồi sao, bảo bối?” đè người xuống, lực đạo vừa phải, hề đè ép lên người , chỉ là cho gian đề vùng vẫy mà thôi, lộ ra ánh mắt đầy loã lồ trong đêm tối, đưa tay giật mạnh áo quần của : “Tôi nhớ em lắm rồi đó, tiểu Tường Vi của tôi...”


      Cuối đầu ngậm lấy nơi đẩy đà của !


      “Trời ạ! Đừng! ở đây là nhà họ Tả Đằng đấy....” hốt hoảng la lên, nhưng lại ngăn cản được , chỉ hai ba giây thôi đem cự long của mình đặt đúng vị trí, thẳng người tiến vào bên trong ...


      “A.... đừng...”


      Khô khốc đến nỗi đau đớn, bụng dưới Tường Vi lên trận co rút, trời ạ, đứa bé của !


      Khoảng khắc mà tiến vào, lý trí của hoàn toàn đỗ vỡ!


      điên cuồng vặn vẹo thân mình, đôi tay vẫn chưa liền vết thương ngừng đấm lên người , tên điên này! tên cầm thú! nhịn được khóc nấc lên....


      “Hu hu hu, cút ra ngoài! cút ra ngoài cho tôi! muốn chính tay giết chết con sao! Hắc Diêm Tước! A.... tên cằm thú này! là tên ác ma! muốn giết chết no sao? Con ruột của đấy.... hu hu....”
      Last edited by a moderator: 3/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 218: Trò chơi đẫm máu

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Vào lúc này, lúc Tường Vi khóc nấc lên, cánh cửa được người ta kéo ra!

      “A……….”

      Tiếng thét giận giữ xông vào cửa!

      Hắc Diêm Tước nhướn mày, khóe miệng khẽ nâng, có vẻ như sớm biết trước vậy, nhanh chóng che lại thân thể lõa lồ của Tường Vi, kéo lại cổ áo cho , lập tức đem hạ thân vừa tiến vào sâu trong rút ra!

      “Hắc Diêm Tước……”

      Tả Đằng Triết Dã giận dữ rống lên, bước vài bước chân to rộng, giáng nắm đấm qua.

      Hắc Diêm Tước giơ tay, nhàng đỡ lại nắm đấm của Tả Đằng Triết Dã và đánh trả lại khiến Tả Đằng Triết Dã té ngã sàn Tatami!

      Triết Dã nào có thể là đối thủ của cơ chứ, người đàn ông này từng có những ngày tháng đẫm máu, cho dù là mặc người chiếc áo khoác thời thượng vẫn thễ gò bó được thủ đoạn của , muốn đối phó với người khác, cho dù là về mặt nào, cũng dễ như trở bàn tay!

      Hắc Diêm Tước sửa sang lại chiếc áo ngủ kiểu Nhật người, ưu nhã rời khỏi thân thể của Tường Vi và đứng thẳng lên, tuy chân đất, nhưng vẫn thế khiến khí thế của yếu tẹo nào, cứ như đế vương vậy, liếc mắt nhìn Triết Dã nằm dài mặt đất.

      “A…….. Hắc Diêm Tước! Tên cầm thú này!” Triết Dã nhìn người con thẫn thờ nằm sàn Tatami, nước mắt chảy dài,

      đỏ ngầu cả mặt, thằng khờ cũng có thể hiểu được xảy ra chuyện gì!


      Vì cha phan đối chuyện của và Tường Vi, nên ngủ được, cùng chuyện phiếm với mẹ đến nửa đêm, cho đến khi mẹ ngủ rồi mới ra, nhưng lại ngờ khi ngang qua phòng của Tường Vi, thấy cửa bị mở ra khe hở , hình như bên trong có tiếng lạ, nhịn được chạy đến xem...


      Nhất thời cảm thấy kinh hải! ngờ tên cầm thú Hắc Diêm Tước này lại chạy đến phòng của Mạn Vi cưỡng gian ! nghe thấy tiếng khóc của Mạn Vi, lền xông vào...


      Nhưng, vẫn đến trễ mất rồi!


      Khi thấy bộ dạng bị doạ sợ của Tường Vi, lòng Triết Dã đau như cắt! bật người dậy, nắm chặt nắm tay xông về phía Hắc Diêm Tước.


      “A... tao giết chết mày! Giết chết mày!”


      trái tim Triết Dã như sắp bị vỡ vụn vậy! Người nâng niu trong lòng bàn tay thế mà lại bị chà đạp như thế sao mà chịu nổi chứ!


      Cho dù có mất mạng cũng giết chết người đàn ông này!


      “A...”


      hét lớn xông về phía Hắc Diêm Tước!


      Nhưng nào có đánh lại được Hắc Diêm Tước chứ! chỉ có thể dùng cách khờ khạo nhất mà ôm chặt người Hắc Diêm Tước mà cố gắng tông vào tường! người nhận lấy những nắm đấm của Hắc Diêm Tước, nhưng dù có đâu đến tận xương, vẫn muốn giết chết tên cầm thú này!


      “Tại sao chứ.... a.....” Triết Dã khóc lớn! Tại sao chà đạp nữ thần trong lòng chứ! Tại sao?


      Tiếng của Triết Dã cứ như từng nhát dao cắt lên trái tim của Tường Vi vậy khiến ngừng chảy nước mắt, cắn răng đứng lên từ sàn Tâtmi, chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn của mình, cánh môi bị cắn đến chảy máu: “Hu hu hu.... Đừng mà...”


      nước mắt lã chã, đừng mà... Triết Dã... đáng để làm vậy...


      Cục diện như rơi vào bế tắc vậy, Triết Dã thương thích đầy mình, Hắc Diêm Tước cũng bị thương , nhưng vẫn cứ cười tà : “Sao thế? Đau lòng rồi à? Muốn giết tôi à?”


      “Tên cầm thú này! Tại sao! Tại sao lại quấy rối Tường Vi chứ! A.... sợ Tây Tử thất vọng sao! Tôi muốn giết chết ...”


      triết Dã bị đánh đến ngã rạp sàn, mặt mày bầm tím, hốc mắt đầy nước, cảm thấy khổ sở, hận bản thân bảo vệ tốt cho Tường Vi... hận....


      trận đánh nhau này kinh động đến tất cả mọi người trong nhà Tả Đằng! Gần như tất cả mọi người đều đổ dồn về đây.


      xảy ra chuyện gì!” giọng khàn khàn dùng tiếng Nhật hỏi. Cha Triết Dã chạy đến trước, theo sau là mẹ Tây Tử, mẹ Triết Dã và Tây Tử mơ mơ màng màng.


      Cả nhà đều mặc áo ngủ mà chạy đến!


      Cha Triết Dã nhìn đứa con trai nằm rạp sàn khóc, khoé miệng chảy máu, mặt mũi bằm dập liền quay ra sau với người làm: “Tất cả mọi người hầu đều quay về ngủ hết cho tôi!”


      Dưới mệnh lệnh của , tất cả các người hầu, người làm đều nhanh chóng rời khỏi.


      Cả căn phòng chỉ còn người nhà họ Tả Đằng và những người có liên quan khác.


      Mẹ của Triết Dã chịu được nữa chạy tới đỡ đứa con trai bị đánh đến nằm rạp sàn, sợ hãi : “Triết Dã, trời ạ, con trai của tôi, con bị sao thế?”


      Tả Đằng Triết Dã vừa thấy mẹ mình đến, liền như đứa be mà khóc lớn: “Mẹ...”


      Tả Đằng Tây Tử lúc này mới tỉnh táo hẳn, nhíu mày, thấy Hắc Diêm Tước, khoanh tay trước ngực, mặt có vài vết thương, người vẫn mặc đồ ngủ nhưng lại đứng với vẻ cao ngạo, liền chạy đến: “Tước, xảy ra chuyện gì thế?”


      Tả Đằng Tây Tủ thấy cổ tay bị cào rách da liền hô to: “Á, tước, bị thương rồi!”


      Con hướng ngoại, chỉ lòng lo lắng cho người đàn ông mình , thế mà lại phát trai của mình thương tích đầy mình!


      Tả Đằng Triết Dã bị hành động của em mình làm cho nổi máu!


      từ lòng của mẹ mình cố gắng đứng lên, lảo đảo xông qua bên kia: “Tây Tử! Em ngu ngốc! Sao em lại bảo vệ cho cái tên cầm thú này! Hả?”


      kéo mạnh em mình ra! Rồi lại đấm quyền về phía Hắc Diêm Tước nhưng lại bị né được khiến lại bị té rầm xuống sàn nhà!


      “Triết Dã...” Mẹ Triết Dã lập tức chạy đến đỡ dậy.


      trai! phát điên gì thế!” Tả Đằng Tây Tử bị đẩy qua bên, xém nữa là té, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bầm dập của mình, “Tối hom nay là bị sao thế? trai, sao bị như vậy?” quét mắt nhìn vòng rồi ánh nhìn hướng thẳng về người phụ nữ co rút ở góc, “Là ! Nhất định là do đúng ! trai, đều tại người phụ nữ này phá đúng ? , các người bị gì thế? xảy ra chuyện gì chứ?”


      Cha của Triết Dã và mẹ Tây Tủ đứng ở của phòng, nhíu chặt mày lên tiếng, nhìn bộ dạng Tường Vi chỉ biết ngơ ngác chảy nước mắt, còn Triết Dã thương tích đầy người, hy vọng suy đoán của bọn họ phải là ....
      Last edited by a moderator: 19/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :