1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 208: Xoay chuyển tình thế

      Editor: Mandy Fg

      Tường Vi gần như là bị mấy người đàn ông áo đen cưỡng chế lên bàn phẫu thuật!

      “Đừng! Tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước, tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước….”

      la hét hoảng loạn, muốn gặp , muốn xem thử con người đó có phải thực tàn nhẫn đến thế hay , ngay cả con mình cũng giết!

      tuyệt vọng mà bị trói lên bàn phẫu thuật, lúc chạm đến những máy móc lạnh như băng trong phòng phẫu thuật lòng chợt nguội lạnh!

      Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặt áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang bước vào.

      “Hu hu hu…. Tôi muốn như vậy…. như vậy quá tàn nhẫn….”

      Tường Vi khóc thút thít, thứ lỗi cho thể tự tay giết chết con mình được……

      Vị bác sĩ trẻ tuổi bật đèn phẫu thuật lên, khi nghe tiếng khóc thút thít của bàn phẫu thuật khỏi lắc đầu : “ suy nghĩ kỹ càng là phá bỏ đứa bé rồi chứ? Những trẻ bây giờ là, biết thương
      bản thân tí nào hết."

      Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, cảm thấy giọng đó rất quen thuộc.

      " là....." Giọng khàn khàn nhìn chằm chằm vị bác sĩ trẻ tuổi này, khẩu trang che hết nửa khuôn mặt nên nhìn được dáng vẻ của ta.

      "Ha ha, yên tâm tôi chỉ là bác sĩ thực tập, bác sĩ chính lát nữa tới ngay, cứ thả lỏng." Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa vừa liếc mắt nhìn Tường Vi, sau đó cuối đầu làm việc tiếp......Khoan, cảm thấy có gì đó đúng, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn Tường Vi nước mắt đầy mặt, khỏi trợn to mắt, lập tức gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc : "Hi, ra là à, Băng Sơn tiểu thư, ngờ chúng ta nhanh như vậy gặp mặt lại rồi!"

      Tường Vi kinh ngạc nhìn ta "Là !"

      "Ha ha, chúng ta có duyên mà!" Chàng trai trẻ này chính là người tên Mạch Giai mà gặp chuyến bay vừa rồi.

      Tường Vi nhìn cậu ta chằm chằm, lúc lâu sau mới : " ra là bác sĩ khoa phụ sản!"

      Cậu ta nhướn mày và cười rạng rỡ : "Ha ha, tôi chỉ thực tập thôi."

      Nhưng có thứ mà vẫn chưa tiết lộ chính là mẹ ta là quyền uy của khoa phụ sản, đẹp trai tuấn như thế, nhưng lại phải theo học ngành này đều là bất đắc dĩ, bởi vì dù sao cũng phải kế thừa cái áo blouse của mẹ mình để mà phục vụ cho bà đà phụ nữ nữa chứ. Và bác sĩ chính của lần phẫu thuật này chính là mẹ của !

      ngờ cho ấn tượng sâu đậm chuyến bay vừa rồi bây giờ lại nằm bàn phẫu thuật.

      "Tôi muốn phá thai." Tường Vi nhăn mày nhìn chàng trai này.

      "Ách? nghĩ rồi chứ?" Mạch Giai có tí bất ngờ, mẹ cuộc phẫu thuật này là làm cho người phụ nữ giàu có, tiền phải là vấn đề lớn, chủ yếu là an toàn.

      Tường Vi bĩu môi, nước mắt chảy dài: "Có thể nhờ giúp tôi chuyện ? Tôi muốn phá thai, tôi là bị ép đến, nhẫn tâm giết chết con mình, nhưng tôi làm được....hu hu...."

      Lời của nghe cũng hiểu được đôi chút, khỏi thở dài: "Hèn chi lúc máy bay, tôi thấy cứ buồn buồn sao ấy, xem ra người đàn ông đó đối xử với ... được tốt lắm..."

      Mạch Giai nhún vai, tiếc cho xinh đẹp như búp bê này.

      "Đâu chỉ là tốt lắm, quả thực là tồi tệ hết biết! đẹp trai, giúp tôi , đừng phá bỏ đứa bé của tôi được ?...." Lúc này Tường Vi rất hồi hộp, vốn tuyệt vọng rồi, nhưng giờ lại có tia hy vọng mới!

      "....Đừng khóc đừng khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy mỹ nhân khóc đấy, ha ha." Mạch Gia nở nụ cười rạng rỡ cười đùa với , "Nhưng tôi phải giúp bằng cách nào?" nhìn đồng hồ, lâu nữa mẹ đến.

      "Ở đây có cửa sau sao? Tôi muốn tránh những người đó, có thể nhờ giúp tôi kéo dài thời gian , tôi phải chạy trốn, tôi điên mất, con của tôi cũng được ra đời nữa! Xin đấy!"

      Tường Vi lo lắng , ra người mà định mệnh phải gặp, vào thời khắc nguy hiểm nhất đến giúp đỡ , cảm động đến nỗi muốn khóc lớn!

      "Cái này.... xác định là phải làm vậy chứ?" Mạch Giai có chút do dự, nếu có thể giúp xinh đẹp chạy trộn khỏi hiểm nguy, đương nhiên do dự, nhưng xác định làm vậy có đúng ?

      Tường Vi nặng nề gật đầu: "Ừ! Quyết định đúng nhất của tôi chính là có làm sao nữa cũng phải cứu lấy đứa bé của tôi! Cảm ơn , à, ngại quá, tên là..." quên mất tên .

      "Mạch Gia." mỉm cười .

      "Cám ơn , Mạch Gia, ân nhân của hai mẹ con tôi, cả đời này tôi cũng quên được ân tình của !"

      "Ha ha, càng càng làm tôi nổi da gà rồi đấy!", mỉm cười. có cảm giác người khống chế vận mệnh của có vẻ là nhân vật tầm thường, nhưng, nhẫn tâm nhìn khóc thương tâm như thế, khiến người ta đau lòng, "Thế , Băng Sơn tiểu thư, qua bên đây nào, xem như tôi làm việc tốt trong ngày vậy!"

      Thế là đến bên bàn phẫu thuật giúp cởi trói rồi đỡ xuống.

      "Cám ơn , Mạch Gia." Tường Vi hốc mắt đầy nước : "Tôi phải Băng Sơn tiểu thư, tôi là Tường Vi, Thẩm Tường Vi!"

      Mạch Gia mỉm cười gật đầu: " theo cánh cửa này, đến căn phòng cách ly, lát nữa mở cửa, cửa sau ở phía Tây Nam, chúc may mắn, tiểu thư Tường Vi!"

      dùng sức gật đầu, cổ vũ chính mình. nhìn Mạch Gia đầy cảm ơn : "Cảm ơn , Mạch Gia, tôi đây!"

      "Ha ha, mau kịp bây giờ!"

      Chào tạm biệt với Mạch Gia xong, Tường Vi liền ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nhanh chóng rời khỏi...

      biết tương lai ra sao. Cảm ơn Mạch Gia. Bé con, con phải cố lên, hãy vì mẹ mà bảo trọng!
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 209: Lưới tình Tokyo (1)

      Editor: Mandy Fg

      Lúc Tường Vi vừa chạy ra khỏi bệnh viện Tịnh Tâm liền có chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt , tạo ra tiếng ‘két’ lớn.

      “Á!!!” giật mình tưởng là người của Hắc Diêm Tước phái đến.

      Cửa xe mở ra thấy Tả Đằng Triết Dã nhảy vọt xuống xe: “Mạn Vi! Đúng là rồi?”

      “…..Triết Dã!”, như thấy được vị cứu tinh của mình vậy. Tường Vi lo lắng quay đầu nhìn về phía sau, rồi lập tức kéo theo Triết Dã ngồi vào xe, “Mau rời khỏi đây, được ? Rời khỏi nơi này! Xin đấy!”

      Tả Đằng Triết Dã bị bộ dạng lo lắng e sợ của dọa phải, liền nhanh chóng ngồi vào xe, đợi Tường Vi cài xong dây an toàn liền khởi động xe, “Tôi vừa xuống máy bay liền nhận được tin nhắn của , làm tôi hết cả hồn, nhắn đến tận hơn bốn mươi mấy tin, tin nhắn cuối cùng còn kêu tôi dẫn rời khỏi nơi này, kêu tôi đến bệnh viện Tịnh Tâm đợi , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”

      Tường Vi bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, ngừng thở gấp, cho đến khi thấy xe của Triết Dã rời khỏi bệnh viên Tịnh Tâm mới thầm câu trong lòng mình: Cảm ơn , Mạch Gia!

      Sau đó, liền nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Triết Dã, ấp a ấp úng : “Triết Dã, những lời mà lúc ở bên Singapore, giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”

      Triết Dã kích động gật đầu: “Mạn Vi! Ý là…..” vẫn luôn nhớ lời của hôm đó, là muốn chăm sóc cả đời!

      Tường Vi gật đầu cách khó khăn: “Triết Dã, hãy dẫn tôi rời khỏi nơi này, được ? đâu cũng được, chỉ cần đưa tôi rời khỏi nơi này!” khẽ trong lòng mình: Xin lỗi , Triết Dã, hãy tha thứ cho tôi……

      “Tuy là tôi rất tò mò tại sao lại gấp gáp muốn rời khỏi, nhưng tôi nghĩ nhất định có lý do riêng của , đợi đến lúc thời cơ chín muồi, tự động cho tôi biết, đúng ? Cho nê, giờ tôi chỉ muốn hỏi câu, Mạn Vi, suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu chắc chắn muốn rời khỏi nơi này, tôi dẫn
      ngay lập tức.

      Tả Đằng Triết Dã rất quân tử, hy vọng đưa ra quyết định gấp gáp như thế, muốn muốn đến với , bởi vì muốn chơi trò chơi tình cảm, đối với cũng là lòng cơ mà!

      Nỗi áy náy trỗi dậy trong lòng , Tường Vi cảm thấy mình ích kỉ, vì cứu đứa bé, lại tiết lợi dụng người đàn ông si tình với , cảm thấy xấu hổ vô cùng!

      “Triết Dã…” nước mắt đầy mặt, gật đầu : “Xin hãy đưa tôi rời khỏi nơi này.”

      “Thế , ngồi chô vững vào nhé!” Tả Đằng Triết Dã nở nụ cười, giẫm chân ga tăng tốc lên con đường tương lai sáng lạn phía trước…

      Nhật Bản, Đông Kinh, Phủ Tả Đằng (Mandy: ở đây chỉ nơi ở của những người quan to ấy.)

      Điều khiến Tường Vi bất ngờ nhất chính là Tả Đằng Triết Dã lại có thể nhờ vào thế lực của nhà Tả Đằng, và dưới bảo hộ của Ny Thường để mà đem người có hộ chiếu là đến Nhật Bản.

      Trời à, vượt biên đến Nhật Bản.

      Cho đến lúc xe tiến vào khu nhà mang đậm chất phong cách Nhật vẫn chưa thể tin nổi này, cứ như vậy mơ vayaj, cứ vậy mà đến nhà của Triết Dã.

      “Mạn Vi, chào mừng đến nhà Tả Đằng!” Xem chậm rãi dừng lại, Tả Đằng Triết Dã ga lăng đến giúp mở cửa xe, rồi lại đỡ xuống xe. Bởi vì vết thương trong lòng bàn tay của vẫn chưa khỏi, lại thêm vừa đoạn đường dài nên vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Vất vả rồi, nào, đến đây, nơi này nhất định khiến em cảm thấy khoan khoái dễ chịu.”

      Tả Đằng Triết Dã đâu lòng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của , mình lại có thể vì mà làm ra những chuyện điên cuồng như thế, khỏi bất cư điều gì, ngây ngốc giúp , chỉ để được chăm sóc , ở cùng đến đầu bạc răng long!

      “Triết Dã, tôi …” Tường Vi cảm động muốn khóc, định gì đó, nhưng lại bị Triết Dã đưa ngón tay lên môi , cản lại những lời muốn .

      khẽ lắc đầu: “Sụt! cho phép hối hận, em xem, cũng đưa em đến nhà rồi, cũng đủ thành ý rồi chứ?”

      (từ giờ đổi xưng hô của TĐTD với TV hen, TĐTD chăm sóc TV như vậy mà cứ xưng hô tôi – thấy kỳ kỳ sao sao ấy! nếu các bạn cảm thấy phù hợp cứ cho mình ý kiến nha, sẳn sàng nghe các bạn góp y)

      “Nhưng, đây là nhà !” cảm thấy hơi lo lắng, ngờ lại trực tiếp dẫn về nhà Tả Đằng của ở Nhật Bản, làm sao bây giờ?

      “Haha, đừng lo lắng, để dẫn em gặp mẹ , bà ấy nhìn thấy em nhất định rất thích.” Tả Đằng Triết Dã tưởng cảm thấy xấu hổ liền an ủi , “Nào, dẫn em đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước.”

      Tường Vi chỉ đành theo Triết Dã đến căn phòng kiểu Nhật có cánh cửa gần như làm từ những ô vuông giấy xíu, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng dịu , trong phòng rất ngăn nắp sạch lại đơn giản. bên trong có hai người hầu trải dưới sàn.

      “Thiếu gia, ngài về rồi!” Người hầu gập người 90 độ và dùng đến tiếng Nhật chào Tả Đằng Triết Dã.

      Tường Vi hiểu tiếng Nhật, chỉ đành cẩn thận từng lời ăn tiếng của mình, nhưng cảm thấy nhà Tả Đằng ở Nhật có lẽ là đại gia tộc lớn.

      Tả Đằng Triết Dã gật đầu dặn dò vài câu với hai người hầu rồi để họ ra.

      Sau đó quay nhìn Tường Vi lúng túng : “Mạn Vi, em đừng lo lắng, mẹ tôi là người Trung Quốc, nên em cần lo ngại đến vấn đề ngôn ngữ. nhưng để tiện cho việc giao tiếp với người khác, nghĩ em vẫn nên bắt đầu học tiếng Nhật đấy!”

      Tường Vi cười lúng túng, muốn lời cảm ơn ý tốt của , sau này muốn tự mình kiếm sống, nhưng … như vậy có tàn nhẫn quá , dù sao nữa Triết Dã cũng là người giúp thoát khỏi nơi quái quỷ đó … vừa nghĩ đến đây, lời muốn liền bị nuốt trở về, Thẩm Tường Vi, vô dụng mà!

      khẽ thở dài, gật đầu : “Cảm ơn , Triết Dã. Nhưng em có chút mệt, em có thể nghỉ ngơi lát trước rồi hãy tính sau ?”

      “Haha, đương nhiên được rồi! mấy hôm nay em cũng mệt rồi. em nghỉ ngơi cho tốt, khi có bữa tối đến gọi cho em, được chứ?”

      ngoan ngoãn gật đầu, Tường Vi tấm niệm được trải sẵn sàn Tatami (1) rồi : “Ừ, cũng nghỉ ngơi .” Mấy hôm nay cũng mệt rồi.

      (1) loại niệm làm từ rơm khô dùng để lát sàn truyền thống của Nhật.

      sau khi tiễn Triết Dã , Tường Vi lo lắng nằm xuống, vuốt ve bụng mình, cứ thế mà mang theo nỗi lo lắng, mệt mỏi ngủ thiếp , trong giấc ngủ vẫn nhăn mày, tương lai mù mịt…
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 210: Lưới tình Tokyo (2)

      Tường Vi ngủ nghe thấy tiếng sáo mang đậm u buồn từ xa xa truyền đến.

      Co nhịn được ngồi dậy, chải chuốt sơ rồi đẩy cửa ra kiếm tìm đến nơi có tiếng sáo.

      có cảm giác nhà Tả Đằng như chốn thần tiên vậy, kiểu nhà tứ hợp viện đơn giản nhưng lại tinh tế, mang đậm phong cách cổ điển, trong vườn trồng rất nhiều cây xanh. Kết cấu của cả căn nhà mang lại cảm giác tự nhiên, thư thái, những hành lang, bể bơi đều kết hợp rất hài hòa, mang đến cảm giác tươi mới nhưng lại đậm chất truyền thống Nhật Bản, tuy nơi này rộng lớn đến mức quá đáng như nhà họ Hắc, nhưng nó lại hề mang đến cảm giác áp lực cho người ta, mọi ngõ ngách ở đây đều tràn đầy hương hoa thơm ngát.

      Tường Vi hít hơi sâu rồi sải bước hành lang gấp khú, vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp hai bên, thỉnh thoảng lại gặp những người hầu vận ki-mô-nô, khẽ gật đầu và mỉm cười chào hỏi với họ.

      Càng lúc càng tiến gần đến nơi có tiếng hơn, còn cả tiếng nước chảy róc rách nữa.

      Tường Vi cuối cùng cũng đến con suối , dòng nước trong veo chảy róc rách, thỉnh thoảng còn thấy vào con cá tung tăng bơi lội, có cây cầu gỗ bắt ngang con suối này, thiết kế mang phong cách cổ điển, ở phía bên cây
      cầu bên kia, chiếc ghế gá dưới gốc cây, có người phụ nữ mặc ki-mô-nô ngồi thổi sáo.

      Tường Vi sợ làm phiền đến người phụ nữ ấy, nên chỉ đứng ngắm nhìn từ xa, người phụ nữ này đẹp nghĩ thầm.

      Thế nhưng Tường Vi lại cảm thấy nhìn người này rất quen thuộc, nhưng lại biết là ai, quả là chưa từng gặp qua người phụ nữ này.

      Tuy là nét mặt rất đẹp, nhưng vẫn che dấu được vết tích của năm tháng, xem ra cũng có chút tuổi tác rồi, bộ Ki-mô-nô bà ấy mặc người được làm từ vải dệt chất liệu tốt, rất tinh tế tỷ mỉ, có thể nhận ra được bà ấy phải người bình thường.

      Vị phu nhân xinh đẹp này có mái tóc bóng đẹp, đung đưa theo giá, khuôn mặt mang theo vẻ ưu buồn ngồi thổi sáo.

      Bỗng nhiên, tiếng sáo ngưng bặt!

      Vị phu nhân xinh đẹp tinh mắt liếc thấy Tường Vi trốn ở phía bên kia, cặp mắt xinh đẹp khẽ đảo, dùng tiếng Nhật : "Là ai núp ở bên kia đấy?"

      Tường Vi giật mình bước ra, vẻ mặt áy náy khẽ gật đầu xin lỗi, tuy hiểu tiếng Nhật, nhưng vị phu nhân này ràng là nhìn thấy , chỉ đành líu ríu : " xin lỗi, xin lỗi, tôi có ý quấy rầy ngài đâu..."

      cũng biết vị phu nhân này có hiểu tiếng Trung hay , ai ngờ....

      " chính là Trung Quốc mà Triết Dã dẫn về sao?"

      Phu nhân xinh đẹp nhàng , nhìn chằm chằm Tường Vi.

      Tường Vi vừa nghe lời bà cũng đoán ra được đôi chút: "Ha ha, bác là mẹ của Triết Dã sao? ngại quá, làm phiền đến bác rồi."

      Vị phu nhân xinh đẹp khẽ gật đầu rồi nâng khóe môi, nhưng lại thể đó là nụ cười! Có lẽ bà người thích và thường hay cười bà chỉ nhìn khắp người Tường Vi rồi chậm rãi : "Triết Dã có có mắt nhìn đấy."

      Vẻ đẹp của Tường Vi hề tầm thường, đây cũng là lý tại sao bà bỗng nhiên hiểu tại sao con trai lại nhất quyết dẫn này về, nhưng.... cha của Triết Dã chưa chắc thích này.

      Tường Vi bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, muốn Triết Dã hiểu lầm, giờ ngay cả mẹ của ấy cũng tưởng họ là loại quan hệ đó, cục diện có như càng lúc càng khó dọn dẹp rồi!

      "Mẹ....."

      Triết Dã vừa đúng lúc đến, Tường Vi khẽ thở phào, như là thấy được cứu tinh vậy, cũng may là đến đây, chứ nếu cứ tiếp tục nhìn qua nhìn lại với mẹ của ấy như thế, cũng chẳng biết phải gì cho hay!

      "Mạn Vi, em cũng ở đây à?" Tả Đằng Triết Dã ngạc nhiên khi thấy ở đây, qua cây cầu , đến bên mẹ , đỡ vị phu nhân xinh đẹp này dậy, "Bữa tối sẵn sàng rồi, hôm nay cha cũng về rồi."

      Nghe Tả Đằng Triết Dã nhắc đến cha của , vị phu nhân xinh đẹp ấy khỏi nheo mày, giọng hỏi: "Về rồi? Người phụ nữ kia cũng về chung sao?"

      "Dạ." Tả Đằng Triết Dã trả lời, cũng ngờ hôm nay cha về, lo lắng nhìn Tường Vi cái, rồi lại đỡ mẹ mình qua cây cầu.

      "Mạn Vi, hay em về phòng trước, tí nữa cho người đưa cơm đến, đừng chạy loạn, được ?" Tả Đằng Triết Dã lo lắng , vốn chỉ muốn giới thiệu cho mẹ trước, ai ngờ cha lại về, chỉ đành thay đổi ý định ban đầu, để về phòng dùng cơm vậy.

      Ai ngờ vị phu nhân xinh đẹp ấy lại lắc đầu, nhìn Tường Vi rồi với Triết Dã: "Cùng , sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, sao đâu, mẹ giúp con!"

      ".....dạ, cảm ơn mẹ!" Tả Đằng Triết Dã nắm lấy tay mẹ mình, nở nụ cười kiên định, rồi kéo Tường Vi ngơ ngác theo, "Nào, Tường Vi, chúng ta cùng ."

      "Hả? Cái đó....Để tôi tự về phòng ăn ...." nhạy cảm nhận ra được, Triết Dã có vẻ hơi kiêng kỵ cha mình, nhưng hiểu sao bỗng nhiên lại đổi ý, nhưng dù sao nữa cũng muốn người nhà hiểu lầm, tình nguyện trốn trong phòng ăn cơm mình.

      "Cùng ." Phu nhân xinh đẹp mở miệng , rồi lại khẽ gật đầu với Tường Vi và sải bước về hướng phòng ăn.

      "....ách...." khẽ thở dài, lời của người lớn thể nào nghe, bỗng cảm thấy càng lúc càng rối tung lên rồi, làm sao đây?

      "Ồ ha ha ha ha...."

      Chưa đến phòng ăn Tường Vi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của phụ nữ, tiếp đó lại là lời đáp trả trầm trầm của người đàn ông, thứ tiếng mà họ là tiếng Nhật, thứ tiếng mà nghe hiểu được câu nào.

      Tường Vi thấp thỏm theo Triết Dã và vị phu nhân xinh đẹp bước vào căn phòng kiểu Nhật, trong phòng có chiếc bàn chữ nhật đặt đầy các dĩa thức ăn phong phú, bên bàn là người đàn ông và người phụ nữ khác ngồi, người đàn ông có vẻ như tuổi tác cũng cao, nhưng người đàn bà kế bên lại rất trẻ trung xinh đẹp.

      "Cha, người về rồi!" Tả Đằng Triết Dã bước vào, gập người chín mươi độ và dùng tiếng Nhật chào hỏi người đàn ông trong phòng.
      Last edited by a moderator: 1/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo Moon

      Chap 211: Lưới tình Tokyo (3)

      Khuôn mặt người đàn ông này, là nhân vật tiên biểu có phong cách Nhật Bản, ánh mắt hẹp dài, ăn có ý tứ, hoảng hốt, căn bản thể nào nhìn ra được suy nghĩ về cái gì, có chút trầm

      Thẩm Tường Vi tinh tế quan sát, cảm thấy trong phòng bởi vì Triết Dã đến mà khí trở nên xấu hổ

      "Mẹ ba, người đến rồi" Tả Đằng Triết Dã cởi mở cười to với người phụ nữ lễ phép gật đầu, lập tức đỡ người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cha ngồi xuống

      Tiếp theo quay đầu nhìn Thẩm Tường Vi dùng tiếng trung , "Ngươi ngồi bên cạnh ta"

      Gật gật đầu, Thẩm Tường Vi ngoan ngoãn nghe theo

      Người đàn ông nhìn lướt qua những người bên trong phòng, cuối đầu với mẹ Triết Dã mấy câu tiếng Nhật, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trắng bệch, quay mặt với Triết Dã cũng tiếng Nhật thấp giọng hỏi: "Cha ngươi bé này có phải hay ở Paris? nhìn rất giống!"

      Sắc mặt Tả Đằng Triết Dã đột nhiên lúc trắng lúc xanh, nhìn thoáng qua Tường Vi, gật gật đầu, nhưng đói với người phụ nữa thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là ở Paris nhưng có quan hệ gì với , chỉ là hiểu lầm, cha..."

      "Làm càn!" Người đàn ông đột nhiên dùng lực vỗ bàn cái! Hét lên tiếng!

      Thẩm Tường Vi thấy cả kinh, hiểu bọn họ thầm cái gì, nâng con ngươi, lại phát người đàn ông này nhìn chằm chằm vào , dường như muốn phun lửa đốt cháy ! Ách... lo lắng nhìn nơi khác, cảm nhận được người đàn ông này vui khi đến đây

      Tả Đằng Triết Dã khẩn trương quay đầu, ý bảo Thẩm Tường Vi an tâm, tiếp theo khiêm tốn với cha: "Cha, mọi chuyện tại Paris chút cũng liên quan đến ấy, mà Triết Dã cùng với ấy tâm đầu ý hợp, mong cha chúc phúc cho tụi con"

      " có khả năng! Xú tiểu tử này, coi lời của ta như gió thổi bên tai sao? bao nhiều lần rồi, với Tả Đằng Gia bất lợi, ngươi hôm nay vậy mà dẫn ta đến nhà! Trong mắt ngươi còn có xem ta là cha ?" Cha Triết Dã dùng tiếng Nhật thét lên

      " Ôi, lão gia, ngươi đừng nên tức giận, việc này đối với cơ thể tốt! Triết dã ngươi cũng thaath là, biết cha ngươi thích ta, ngươi vẫn mang ta về nhà, coi ai ra gì!" Mẹ Triết Dã, xem ra so với mẹ ruột của Triết Dã lẳng lơ hơn nhiều, vội vàng đứng lên trấn an cha Triết Dã, vừa , bên quên nhìn sắc mặt của người phụ nữ kia

      Thẩm Tường Vi đứng ở đó thất thần, hoàn toàn hiểu xảy ra chuyện gì, tâm cũng trở nên khẩn trương trở lại, bọn họ giống như là cãi nhau...

      Lúc này, người phụ nữ khẩn trương quay đầu, đến bên cạnh Tả Đằng Triết Dã, nhìn Thẩm Tường Vi dùng tiếng Trung : "Tiểu thư, ngươi về phòng trước hơn"

      đợi Thẩm Tường Vi lên tiếng, Tả Đằng triết Dã lập tức nắm giữ cánh tay của Thẩm Tưởng Vi, dưới tình thế cấp bách nhìn người phụ nữ dùng tiếng Trung hét lên: "Mẹ! Ngươi cũng chống đối giúp đỡ ta sao? Việc này là hiểu lầm! Ta rồi chuyện ở Paris có liên quan đến ấy, cha cũng chỉ vì việc này mà nỏng nóng"

      xong, bây giờ đến phiên sắc mặt của Thẩm Tường Vi lúc trắng lúc xanh

      Hóa ra, bọn họ vì mà cãi nhau! Lần đó ở Paris... Thẩm Tường Vi khỏi cắn cắn môi dưới, quả nhiên là làm liên lụy...

      "Thực xin lỗi, Triết Dã, xem ra ta đến đúng lúc rồi" Cảm thấy mình thực có lỗi với , chỉ làm phiền 'Ni Thường' , còn lợi dụng Triết Dã, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và đáng giận về mình! Vì thế, đứng dậy, vài câu tiếng , hi vọng cha mẹ Triết Dã có thể nghe giải thích " Thực xin lỗi, làm cho ngài thêm phiền toái rồi, chuyện lần đó tại Paris, tôi cảm thấy thực xin lỗi, nhưng tôi cố gắng sửa chữa sai lầm mà sáng tác để bồi thường"

      "Mạn Vi!" Tả Đằng Triết Dã khẩn trương đứng lên, đợi cha bày tỏ thái đội, vội vàng sử dụng tiếng Nhật động viên cha " Chuyện kia cũng phải là ấy sai, chỉ vì ấy quá lương thiện, cho là ấy làm phiền ta..."

      "Vốn là ta làm phiền ngươi! Ngươi tại bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi sao? Ngươi thấy nữ nhân trưởng thành dễ chọc, hoàn toàn quên bên cạnh mình có hai nữ nhân, khi còn trẻ cũng là đại mỹ nhân!

      "Cha..." Tả Đằng Triết Dã căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, nhưng đối mặt với người cha có tính cách độc tài này, có khi cảm thấy mệt mỏi, vô lực, huống hồ mẹ như mẹ được sủng ái, nghĩ đến lúc đó mẹ cũng vì mà bị liên lụy

      "Triết Dã, ngươi buông tay , ta nhớ cha ngươi thích ta, có chuyện gì, ta
      lẩn tránh" Mặc dù đối với việc ở Paris kia cực kỳ áy náy, nhưng toàn bộ tình phát triển hề thuận lợi, bất luận như thế nào, bởi vì cha thích , nhiều hoặc ít để cho có dũng khí cảm giác thoải mái khi giải quyết xong việc nào đó

      Ít nhất là như vậy, lòng của dễ chịu chút.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 212: Lưới tình Tokyo (4)

      Thẩm Tường Vi hiểu bọn họ cái gì, Tả Đằng Triết Dã vội vàng quay đầu lại thấp giọng giải thích: “Tây Tử trở lại”

      Nhất thời, lòng Thẩm Tường Vi run lên! Tả Đằng Tây Tử!

      Nhớ tới ta cùng với Hắc Diêm Tước có quan hệ, Thẩm Tường Vi khỏi khẩn trương! “Triết Dã, ta né tránh ! Ta…” dám thừa nhận sợ hãi khi nhìn thấy Tả Đằng Tây Tử, sợ Tả Đằng Tây Tử với Hắc Diêm Tước rằng ở trong này

      “Mạn Vi, có liên quan, Tây Tử là con của mẹ , huống hồ cũng gặp qua ngươi, ngươi quên?” Triết Dã giữ chặt Thẩm Tường Vi muốn chạy trốn, nếu mang trở lại, đoán gặp chiến tranh, nhưng bất kể như thế nào, buông tay

      Tả Đằng Tây Tử gặp qua , hoàn toàn chính xác! Tại Hắc gia, nhớ Tả Đằng Tây Tử bức bụng rỗng uống rượu, tại lễ chúc mừng Ni Thường, nhớ Tả Đằng Tây Tử dựa sát vào Hắc Diêm Tước… Nhưng, đột nhiên nghĩ đến, Tả Đằng Tây Tử giống như biết là Thẩm Tường Vi nữ bộc ở Hắc gia

      Lúc này tâm tình mới thoáng ổn định, Thẩm Tường Vi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tả Đằng Triết Dã, đành phải gật gật đầu cùng Tả Đằng Triết Dã đón vị thiên kim tiểu thư Tả Đằng Tây Tử

      Điều duy nhất mà có thể làm là để cho Tả Đằng Tây Tử nhận ra từng là nữ bộc ở Hắc gia

      “Tất cả ngồi xuống . Tây Tử đến đây với lão gia, ngươi trước tiên đem lửa giận phóng ra ” Mẹ Triết Dã vỗ ngực người đàn ông đằng đằng sắc khí, Tả Đằng Tây Tử là con ruột của người phụ nữ này, được thương vô cùng

      Người đàn ông cau mày, tạm thời đành phải ngồi xuống, quay đầu hỏi người phụ nữ: “Nha đầu Tây Tử kia còn biết trở lại? Vậy mà cũng thông báo tiếng”

      “Ha ha, nó cũng vì cho ngươi kinh hỉ thôi” Mẹ Tây Tử cười duyên vài tiếng

      Mẹ Triết Dã ngồi bên, ý bảo Triết Dã cùng Thẩm Tường Vi cùng ngồi xuống, sắc mặt có chút chịu nổi, lão gia dối với người con đối tốt con trai, điều này làm cho bà ít nhiều có chút có tư vị. Bất quá, Tây Tử từ thích dính vào Triết Dã, thời điểm bà dạy tiếng Trung cho Triết Dã, Tây Tử cũng ở bên học theo, tuy nhiên Tây Tử tính tình y như tiểu thư, đối với Triết Dã người cùng cha khác mẹ cố gắng dùng

      Chỉ trong chốc lát sau, tiếng giày cao gót thùng thùng thùng vang lên, bóng dáng mềm mại cùng với giọng bằng tiếng Nhật trong trẻo vang lên: “Cha, mẹ! Ta trở về”

      Thẩm Tường Vi quay đầu, nhìn bóng dáng ở ngoài cửa thần tốc tới, người Tả Đằng Tây Tử tràn ngập mùi nước hoa tiến vào

      “Tây Tử, là, như thế nào lại thông báo với mẹ tiếng” Mẹ Tây Tử oán giận

      Tả Đằng Tây Tử vô cùng thân thiết đến bên mẹ, ngồi quỳ xuống, ôm cánh tay mẹ, làm nũng : “Cha, mẹ hai, trai,…” Đột nhiên, ánh mắt của bình tĩnh! Trừng mắt nhìn Thẩm Tường Vi ba giây đồng hồ, với Tả Đằng Tây Tử kêu to lên “ trai, ngươi như thế nào lại đem ta mang về đây”

      “Tây Tử, Mạn Vi phải người ngoài” Triết Dã cau mày, mất hứng nhìn Tây Tử đồng ý, tình huống này rối loạn rồi

      “Đúng rồi, Tây Tử vừa vặn trở về nước? Ở Trung Quốc có được du ngoạn ?” Mẹ Triết Dã nhanh chóng , ý đồ dời lực chú ý của mọi người, nếu Tây Tử vì Triết Dã mang về phụ nữ lại thò chân vào , bà biết ứng phó như thế nào

      “Đúng a, nha đầu này, chơi mà lâu như vậy, cũng sợ làm chúng ta lo lắng sao” Mẹ Tây Tử vẫn chú ý đến con , vì thế tiện thể hỏi

      “Ách…” Tả Đằng Tây Tử hờn giận bĩu môi, liếc nhìn Tả Đằng Triết Dã, tiếp đó cười duyên dựa sát vào trong lòng mẹ “Hì hì, mẹ, lần này về nước, ta đặc biệt dẫn theo người trở về gặp ngươi a…”
      Last edited by a moderator: 16/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :