1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 203: Cơn bão tiềm (2)
      Editor: Mandy Fg

      câu ‘hoa nở’ đó như đợi nhiều năm lắm rồi, khiến có cảm giác như gần mấy thế kỷ vậy!

      “A! Tường Vi, con về rồi à?”” Lực Minh nghe thấy giọng của liền buông đồ đạc trong tay xuống, xoay người lại, lúc nhìn thấy Tường Vi, gương mặt ông khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

      gật đầu, : “Chú Lực Minh, những cây này cuối cùng cũng nở hoa rồi!”

      “Ha ha, đúng vậy, đều nở hoa rồi, là đẹp.” Lực Minh quét nhìn biển hoa này, khỏi thở dài, “ nhiều năm vậy rồi, vườn Tường Vi cuối cùng cũng nở hoa!”

      Tường Vi đến bên gốc cây, nâng bàn tay quấn băng gạc lên, khẽ vuốt cành cây non có bông hoa nở đó, nở nụ cười an ủi: “Đúng vậy, quả là rất nhiều năm rồi, con lần đầu tiên thấy vườn Tường Vi này nở thành biển hoa đấy…. chỉ tiếc rằng, hoa nở phải hoa Tường Vi.”


      Tường vi thở dài, nhớ đến vườn Tường Vi chỉ có Thủy Tinh Các mới trồng cây Tường Vi mà thôi, thế là quay qua hỏi: “Chú Lực Minh, cây Tường Vi ở Thủy Tinh Các…”

      Lực Minh lắc đầu, “ ai dám tới nơi đó quét dọn cả, nên chỗ đó giờ rất hoang sơ. Nhưng may mà lúc trước có tiểu thư chăm sóc vườn Tường Vi nên giờ nó mới xinh đẹp như vậy.” Khuôn mặt chất phác của chú Lực Minh nở nụ cười tán thưởng.

      “Cuối cùng cũng nở hoa rồi….” Tường Vi cười tươi như hoa, nhịn được nhảy múa, nhìn chứ như tiên nữ giáng trần vậy, trông người còn đẹp hoa.

      Lực Minh nhìn cảnh tượng Tường Vi nằm trong biển hoa, khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười vui vẻ, ông khẽ thở dài, vườn Tường Vi nở hoa, có lẽ cùng là lúc ông phải rời rồi.

      Ông xoay người lại, bỗng nhiên giật mình nhảy dựng lên: “Thím Hắc!”

      Tường Vi nghe ông la lên liền dừng bước chân, xoay người nhìn vẻ mặt trầm của thím Hắc.

      “Lực Minh, tiên sinh dặn rồi, tiểu thư Tường Vi nhất định phải dọn đến nhà chính ở, và sau này được phép quản chuyện của vườn Tường Vi nữa, thế mà ông lại để tiểu thư Tường Vi ở đây phơi nắng, ông dám làm trái lệnh của tiên sinh sao?” Thím Hắc nể mặt lớn.

      Lực Minh nhìn Tường Vi gật gật đầu: “Nếu vậy tiểu thư Tường Vi, về nhà chính .”

      “Thím Hắc, bà với ta, hoặc là để tôi ở đây, còn để tôi dọn ra ngoài ở, chung, tôi dọn đến nhà chính!” Tường Vi nhăn mặt , nghe lời như lúc trước đâu, là ra lệnh cho người ta bắt ép về đây, nếu muốn như lúc trước, thà quay về khoảng thời gian giản đơn lúc 13 tuổi.

      !” Thím Hắc muốn nổi nóng, nhưng chỉ đành bỏ qua, dù sao nữa giờ ta còn là bé Tường Vi năm đó nữa, chỉ riêng việc tiên sinh cho ta chuyển đến phòng ngủ chính thôi cũng đủ biết địa vị của ta lúc này! Cho nên bà dá hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bà tìm mọi cách kéo ta xuống địa ngục, Mai Linh của bà còn đợi tiên sinh đến ‘sủng hạnh’ nữa đó!

      “Thím Hắc, bà quay về , tôi muốn ở đây lâu chút.”

      Tường Vi dứt lời liền xoay người rời khỏi, mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của thím Hắc, thà ngắm nghía cảm đẹp của vườn Tường Vi này, muốn dùng đôi mắt của mình để ghi nhớ lại những cảnh đẹp này, nhớ kỹ nơi này.Lúc này, tay tự giác mà vuốt ve bụng mình, bảo bảo, con có thấy chứ, vườn Tường Vi cuối cùng cũng có hoa nở rồi……
      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Đêm này, thím Hắc vẫn là thể lay chuyển được Tường Vi, nên chỉ đành để quay về nhà gỗ kia.

      Nhà gỗ từ hôm bị Hắc Diêm Tước phá hủy còn ra gì nữa rồi, lại có ai dám đến dọn dẹp, ngoại trừ Tường Vi. Nhưng tay vẫn bị thương, ngay cả sức để cầm đồ vật cũng chẳng có.

      May mà có giúp đỡ của chú Lực Minh, nếu quả biết đêm nay phải ngủ ở đâu.

      “Tường Vi, có những chuyện chú Lực Minh tiện hỏi thăm, nhưng tôi thấy tiên sinh đối xử với con cũng tệ, sao con lại chịu dọn đến nhà chính ở?” Lực Minh vừa giúp Tường Vi dọn dẹp vừa thuận miệng hỏi.

      “Ha…” cười , nụ cười có bao nhiêu cay đắng, có lẽ cũng chỉ có mới biết , “ ta là chủ, con chỉ là tôi tớ, khoảng cách quá xa, con vẫn là thích nhà gỗ này hơn.”

      “Cũng đúng, sống ở đây sáu năm, chú nhớ lúc đó con vẫn chỉ là , lúc nào cũng trốn trong căn nhà gỗ này chịu ra ngoài… haizzz, cũng sau năm rồi, giờ con cũng lớn, là xinh đẹp rồi, chú cũng chỉ có thể cảm thán, chú Lực Minh già rồi.”d∞đⓛl∞q∞đ Khuôn mặt chất phác của Lực Minh mang vẻ tang thương bất đắc dĩ, chớp mắt nửa đời người rồi, ông bỗng cảm thấy thương cảm.

      “Chú Lực Minh, cảm ơn chú chăm sóc cháu suốt sáu năm nay.” Tường Vi chân thành cảm ơn, “Nếu chăm sóc của chú, con quả biết ra sao.”

      “Ha ha, tôi mỗi ngày chỉ biết trò chuyện cùng với cây cỏ mà thôi, ngược lại cháu ở đây phải chịu nhiều khổ cực như thế, đặt biệt là những ngược đãi từ thím Hắc, nhưng tôi lại giúp được gì cả….” Vẻ mặt của Lực Minh mang đầy áy náy.

      “Đừng như vậy, chú Lực Minh, nếu cái chết của bác Hắc năm đó phải do con gây ra có lẽ thím hắc đơn vậy rồi. Cảm giác đơn… rất tội nghiệp, con có thể thông cảm…” Tường Vi thở dài, có lẽ mọi thứ đều là số mạng cả, tránh khỏi được, “Đúng rồi, chú Lực Minh, nhiều năm như vậy rồi, chú cưới vợ sinh con chưa?”

      “… ách, ha ha, xấu hổ mà, tôi vẫn chưa có vợ.” Trong lòng khẽ đau, Lực Minh đại câu nào đó để giấu diếm.

      “Thế sao? tiếc quá, người tốt như chú…” Lời mà Tường Vi ra là có lẽ nhà họ Hắc làm chậm trễ cuộc đời của chú rồi, chung người đó có bao giờ lo đến cảm nhận của người khác đâu, lộng quyền độc đoán, thế chú Lực Minh làm việc cực lực ở vườn Tương Vi hơn nửa đời người cũng đâu có gì lạ!

      “Ha ha, về chú nữa, thế sau này con có dự định gì? Đợi khi tiên sinh về, chú nghĩ ngài ấy vui khi thấy con lại ở trong nhà gỗ này đấy!
      Phamthanhhuong thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 204: Cơn bão tiềm (3)

      Editor: Mandy Fg

      Lực Minh ít nhiều gì cũng đoán được nguyên nhân, tính khí của tiên sinh cũng từng được nghe kể, tiểu thư Tường Vi là hiền lành như thế, e là con bé phải chịu khổ rồi!

      Tường Vi nhìn quét mắt nhìn quanh nhà gỗ này, nụ cười mặt ảm đạm dần, nhịn được đưa bàn tay quấn băng gạc lên vuốt vuốt mép giường, chặm rãi : “Có lẽ thể sống ở được thêm bao lâu nữa rồi…..”

      mang thai rồi, chuyện này e là giấu được bao lâu nữa, thế vận mệnh của đứa bé này ra sao đây? quả dám tưởng tượng đến. Trong mắt tiên sinh vốn chỉ là con ‘tiện chủng’, liệu ngài ấy thừa nhận đứa con do ‘tiên chủng’ sinh ra sao?

      “Tường Vi, Tường Vi?”, Chú Lực Minh kêu hai tiếng mới hết thất thần, “Nơi này cũng dọn dẹp được kha khá rồi, chú trước đây, làm phiền con nữa.”

      Tường Vi gật đầu, : “Cám ơn chú, chú Lực Minh.”

      Sau khi Lực Minh rời khỏi, Tường Vi liền cắn răng nhịn đau đến phòng tắm tắm rửa, rồi đem gối mền ra ngủ.

      Những ngày này, quá mệt mỏi, rất lâu rồi ngủ ngon như vậy, như quay về với những ký ức tuổi thơ, trong mơ có nụ cười ấm áp và giọng dịu dàng của mẹ: Tường Vi, Tường Vi….

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Sáng sớm hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng có tiếng rầm rập ồn ào từ bên ngoài truyền đến tai Tường Vi. Ban đầu vì cảm giác tiếng đó có vẻ rất xa, nên cũng để ý, nhưng những tiếng rầm rập đó lại càng lúc càng lớn, khiến Tường Vi mơ giấc mộng đẹp cũng phải giật mình tỉnh giấc.

      lơ lơ mơ mơ đem áo quần mặc vào rồi chạy ra khỏi căn nhà , chuẩn bị xem xem tình cảnh bên ngoài.

      ngờ rằng khi vừa bước ra khỏi cửa liền thấy mấy chiếc máy xúc đất ầm ầm hoạt động đem vườn Tường Vi san bằng! Những bông hoa xinh tươi của ngày hôm qua còn nữa, mọi thứ đều bị chiếc máy xúc đất ủi hết rồi!

      “Trời ạ! Chuyện gì xảy ra thế?”

      Tường Vi bụm chặt miệng, thể tin nổi mà nhìn tình cảnh trước mắt, họ rốt cuộc là làm gì thế, họ hủy biển hoa tuyệt đẹp, hủy cái vườn Tường Vi này rồi đấy!
      Tường Vi thấy chú Lực Minh cầm cây cuốc cuốc đất, liền chạy qua đó, mặc kệ tiếng ầm của máy xúc đất lẫn cát bụi bay tứ tung.

      Chú Lực Minh, chuyện gì xảy ra thế? Họ rốt cuộc làm gì vậy, những cây này nở hoa đẹp thế cơ mà……”

      Lực Minh quay người nhìn Tường Vi gấp gáp chạy đến, ông thở dài nhưng dáng vẻ lại rất bình tĩnh, ông nhìn về phía chiếc máy xúc hoạt động, nặng nề : “Đây đều là ý của tiên sinh….”

      Tường Vi hít hơi lanh: “Ngài ấy về rồi sao? Tại sao chứ?”

      “Tiểu thư Tường Vi, nơi này nhiều bụi, quay về nhà nghỉ ngơi .” Lực Minh cũng chẳng muốn nhiều, chỉ kêu Tường Vi rời khỏi. Thực ra cảnh tường này ông vốn lường trước, từ lúc Tường Vi mong chờ nơi này nở hoa, ông biết cho dù nơi này có nở hoa nữa, tiên sinh cũng hủy hoại nó!

      “Trời ạ! Tại sao? Tại sao ngài ấy phải làm như vậy? Vườn Tường Vi khó khăn lắm mới nở hoa, tại sao phải hủy nó chứ? Chú Lực Minh tốn công sức chăm sóc nó lâu như vậy, phải chỉ trông mong nó nở hoa sao? Tại sao giờ hoa nở rồi, cuối cùng cũng có thể ăn tiên sinh rồi, ngài ấy lại hủy nó ?”

      Tường Vi thể hiểu nổi, kết quả của sáu năm chờ đợi khổ cực như vậy, thế mà chỉ cần đêm có thể san bằng nó!

      “Tiểu thư Tường Vi, chẳng lẽ tưởng tôi ở đây nhiều năm như vậy, thực trồng ra nổi bông hoa sao?”

      Lực Minh nặng nề thở dài, rồi nhàng với Tường Vi,: “Là tiên sinh cho phép vườn Tường Vi được nở hoa, cho phép cây cỏ được kết trái, tiên sinh muốn nhìn thấy cảnh vườn Tường Vi trăm hoa khoe sắc, vườn Tường Vi vốn phải là nơi hoang tàn, hiểu chứ?”

      Tường Vi ngạc nhiên, dám tin nổi lời của chú Lực Minh, “Những năm này cây nở hoa cũng chỉ vì ngài ấy cho phép? Chỉ vì ngài ấy muốn? Đúng ?”

      Lực Minh gật đầu, chính ông là người phải mở to mắt nhìn cảnh tương vườn Tường Vi nở hoa rồi lại phải biến thành nơi hoang tàn, ông phải tận mắt chứng kiến công sức của mình bị đổ biển, “Tối hôm qua tiên sinh quay về, thấy cảnh tượng vườn Tường Vi như thế, liền gọi tôi phải ngay lập tức san bằng nơi này, tiểu thư Tường Vi, qua ngày hôm nay, chú Lực Minh phải tạm biệt với con rồi.”

      “Hả? Tại sao?” Tường Vi đau lòng nhìn cảnh tượng hoang tàn này, ngờ người đó lại có thể tàn bạo đến thế, Chỉ vì chú để cho vườn Tường Vi nở hoa nên phải chịu phạt sao?”

      “Đúng vậy, để cho vườn Tường Vi nở hoa là thất trách của tôi.” Lực Minh cười ảm đạm, đây cũng là kết quả mà ông dự đoán được trước rồi, cũng tốt, nhân cơ hội lấy lý do này rời khỏi, ông muốn lưu tại cái nơi thương tâm này nữa.

      Tường Vi nhịn được hít hơi lạnh, “Thế… chú sớm biết vườn Tường Vi nở hoa liên lụy tới chú rồi? Chú sớm chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy hình phạt rồi, đúng ? Chú Lực Minh, thế chẳng phải là con liên lụy đến chú sao? Đều tại con nhất quyết cắt những cành cây bị sâu đó, tại con cứ nhất định muốn vườn Tường Vi nở hoa…. Con xin lỗi….”

      Cho tới lúc này mới biết rằng: Vườn Tường Vi tuyệt đối được phép có hoa nở!

      “Chú trách con, tiểu thư Tường Vi….” Lực Minh cảm thấy rất áy náy, ông ngán ngẩm nơi này, ông chỉ muốn kiếm lý do nào đó để rời khỏi mà thôi, cho nên ông mới ngăn cản hành động của lúc đó, “ liên quan đến con, con cần phải tự trách bản thân, mọi thứ rồi cũng kết thúc thôi, chú Lực Minh cũng còn trẻ nữa, chú muốn về quê nhà dưỡng lão, đó cũng là lựa chọn tốt, đúng ?”

      Tường Vi nhìn khuôn mặt chất phác của chú Lực Minh,làm người làm vườn thể cho cây nở hoa có lẽ cũng rất cực khổ, cảm thấy ngẹn ngào, “Con phải kiếm ta…. Con phải kiếm ta…. Chú Lực Minh, con để chú phí bỏ công sức oan uổng như vậy đâu, mọi thứ đều nên có kết cục này…….”
      Phamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 205: cho phép hoa nở!

      Editor: Mandy Fg

      “Tiểu thư Tường Vi đừng….” Lực Minh ngăn cản được Tường Vi, ông khỏi thở dài nhìn bóng lưng vội vàng chay tim tiên sinh của ! Vườn Tường Vi cuối cùng cũng nở hoa, ông cũng xem như có gì để mà tiếc nuối nữa, tuy sắp phải rời khỏi nhưng ông lại cảm thấy nhõm.

      “Ông vui rồi chứ!” Sau khi Tường Vi rời khỏi, thím Hắc liền xuất , lạnh lùng nhìn Lực Minh, ra hiệu kêu ông đến chỗ kín cẩn hơn để chuyện.

      Lực Minh xoay người lại nhìn thím Hắc, lòng khẽ nhói đau, ông buông cuốc xuống, gật đầu và theo thím Hắc đến nơi kín cẩn hơn.

      “Ông rốt cuộc có biết mình làm gì ? Tôi rồi mà, đừng để cho vườn Tường Vi có hoa nở, ông chịu nghe, giờ hay rồi, tiên sinh tức giận rồi, tôi xem ông làm thế nào!” Thím Hắc trực tiếp quở trách Lực Minh.

      “Cùng lắm tôi bị đuổi khỏi nhà họ Hắc, còn có thể thế nào nữa?” Lực Minh lạnh lùng , ông nhìn người phụ nữ mà mình nhiều năm nay, khỏi cảm thấy thất vọng.

      “Đây chính là mục đích của ông đúng , quên tôi rồi, ông vốn có ý định chờ đợi tôi, ông muốn rời khỏi tôi, để cho tôi đơn sống ở nơi này đúng ?”,d♧đ♪L♧q♪đ Thím Hắc vừa vừa khóc lên, bà chẳng phải cũng sâu đậm người đàn ông này sao, nhưng thời gian khiến con ngươi thay đổi, tình cảm bà dành cho ông ta là , nhưng vẫn thể ngăn cản khát vọng đối với tiền tài của bà.

      “Thôi, tôi muốn bàn luận về chuyện này nữa. Nếu bà sống ở đây tốt như vậy tôi có lý do gì để mà cầu bà rời khỏi cùng tôi chứ?” Lực Minh lắc đầu thở dài, ông già rồi, mệt mỏi rồi, ông kiên trì quá nhiều năm, giờ cảm thấy mình sức cùng lực kiệt rồi.

      “Lực Minh, chẳng phải tôi rồi sao, đợi thêm chút nữa, chút nữa thôi, đợi đến lúc Mai Linh gả cho tiên sinh….” Thím Hắc khẩn trương , bà sợ Lực Minh bỏ rơi bà, bà thể chấp nhận được!

      “Đợi? Tôi đợi hai mươi mấy năm rồi, còn phải đợi bao lâu nữa? Bà thay đổi rồi, bà trở nên tham lam, thích hư vinh và còn độc ác, bà thậm chí còn có ý đồ gả Mai Linh cho tiên sinh, nếu quả như vậy cả đời này bà được hưởng vinh hoa phú quý rồi, tới lúc đó, bà cho rằng bà còn muốn đến với tôi nữa ? E là hơi khó đấy!” Lực Minh đánh gãy lời của bà, “Thôi, tôi mệt rồi, tối biết rất , chúng ta còn quay trở về như trước được nữa. Bà còn là chịu uống nước cháo và sống những ngày tuy nghèo khổ nhưng vui vẻ của năm xưa nữa, chúng ta đều thay đổi….”d♧đ♪L♧q♪đ

      Lực Minh chậm rãi xong liền xoay người rời khỏi, ông cho bà ấy quá nhiều cơ hội rồi, và cũng từng vì bà ấy mà làm những chuyên dại dột, nhưng lúc này, ông còn cách nào chờ đợi tiếp nữa, hơn hai mươi mấy năm rồi…..

      Ông vừa bước vừa chảy nước mắt, đời người có được bao nhiêu cái hai mươi mấy năm? Ông đợi tới đợi lui kết quả cũng vẫn chỉ có mình ông, cái gì cũng nhân được.

      Thôi, cứ xem như là giấc mơ vậy…….

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Tường Vi gấp gáp chạy dọc hành lang, xông thẳng vào nhà chính của Hắc Diêm Tước. Lúc này, người hầu nhanh chóng chạy đến cản lại, “Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh vừa về lâu, tắm rửa!”

      “Tôi mặc kệ, tôi phải gặp ta!” Khuôn mặt lộ vẻ tức giận, ta nên biết rằng, vườn Tường Vi cũng có tâm huyết của , nhẫn tâm như thế, từ lúc bị đính lên cây giá chữ thập biết, chỉ là, nên đuổi chú Lực Minh, nên hủy những cây cỏ vô tội đó!

      Tường Vi vừa vừa xông thẳng vào phòng của , người hầu chạy theo phía sau run rẩy : “ xin lỗi, tiên sinh, tôi cản được tiểu thư….”

      Người hầu dám bước vào phòng của Hắc Diêm Tước, chỉ đành lui xuống. Tường Vi trực tiếp xông vào phòng tắm, lúc thấy cảnh thong thả ngâm nước ấm trong bồn tắm, khỏi tức giận hét: “ liên quan đến chú Lực Minh! Ngài nên đuổi chú ấy ! Chú ấy có làm gì sai cả!”

      Hắc Diêm Tước bình tĩnh nhìn Tường Vi tức giận chạy đến như là sớm đoán được làm như vậy vậy, nhướn mày: “Mới sáng sớm mà chạy đến hỏi tội tôi, đây là thái độ của sao? Hử?”

      “Sao tôi dám!” Tường Vi châm chọc , “Hắc tiên sinh cao cao tại thượng, chỉ cần hạ lệnh cái, cả vườn Tường Vi liền bị san bằng, thế sao tôi dám hỏi tội ngài chứ!”

      biết là tốt!” Hắc Diêm Tước nâng khóe môi, ánh mắt tàn nhẫn : “Lực Minh làm tròn trách nhiệm của mình phải chịu phạt thôi! cần phải đến đây cầu xin tha thứ, bởi vì ở chỗ tôi, chẳng là gì cả.”

      vẫn là lạnh nhạt như thế, chặm rãi từ bồn tắm đứng lên, thân thể hoàn mỹ cứ thế chút kiêng kỵ mà đứng trước mặt , nếu con có nét đẹp bông sen có thể là cực phẩm trong số tất cả các đàn ông rồi.

      Nhưng, người đàn ông đẹp trai như vậy, lại lạnh lùng tàn ác như thế, người khác phải e sợ!

      Tường Vi khẽ rùng mình, nhìn thấy thân mình trần trụi của vẫn tự giác đưa mắt ra chỗ khác, “Đúng, quả chẳng là gì cả! Thế rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới chịu tha cho chú Lực Minh? Vườn Tường Vi nở hoa là do chủ ý của tôi, hoàn toàn liên quan đến chú Lực Minh!”

      Lúc này, bước ra khỏi bồn tắm, vớ lấy chiếc khăn che lại bộ phận quan trọng, mái tóc đen láy vẫn giọt, lạnh lùng ngang qua , bước vào phòng ngủ: “ đến chịu tội thay ông ta sao? Ông ta nên biết giá trị của bản thân khi ở nơi này là cái gì, chứ phải ông ta muốn làm gì là làm đâu!”

      “Để chú ấy làm người làm vườn cho cây cỏ ra hoa kết trái, chính là giá trị của chú ấy, đúng ? Rốt cuộc có bao nhiêu thứ thể chứa đựng được vào mắt ngài thế? Ngay cả vườn Tường Vi cũng cho phép nở hoa, ngài …. ngài….” cố gắng nuốt hai chữ ‘biến thái’ vào họng!

      Người đàn ông này là quá chuyện khiến người ta giận sôi máu, nhưng lại thể làm được gì cả! lần đầu tiên cảm thấy giận bản thân vô tích , hận chính mình thể thoát khỏi khống chế của , chỉ có thể mở mắt nhìn hủy vườn Tường Vi!

      Suốt sáu năm trời, luôn mong chờ được nhìn thấy vườn Tường Vi nở hoa, tình cảm của dành cho những cây cỏ đó có phải là sớm chiều đâu!
      Phamthanhhuong thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 206: Cầm thú vô lương tâm

      Editor: Mandy Fg

      “Tôi thế nào?” chậm rãi xoay người, rồi vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của , dùng sức hít hơi mạnh mùi thơm bên cổ , có vẻ như rất hưởng thụ hương thơm này, mùi hương thuộc về riêng !

      “Ngài, ngài buông tôi ra…” bỗng nhiên tiến sát lại gần khiến tim đập loạn nhịp, người đàn ông này lúc nào cũng hề báo trước mà xông vào trái tim , khiến hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại có cách nào phản kích lại !

      Hắc Diêm Tước bỗng nhiên cuối người phủ lấy cánh môi trắng bệch của , gặm nhắm, hôn sâu, quấn lấy đầu lưỡi của người phụ nữ ngoan ngoãn này, như là rất khát vọng mùi vị này vậy!

      “Ưm…” Tường Vi phản kháng, nhưng lại bị ôm chặt vào ngực nhúc nhích được! vốn hề quên vẻ mặt lạnh của , chẳng qua chỉ là người phụ nữ cho phát tiết dục vọng, thế có ý nghĩa gì chứ?

      “Ưm…” Buông ra! hét lên trong lòng mình! là người phụ nữ mà gọi đển, đuổi sao? Lúc phát cuồng, lo ngại đến bản thân mà lay tỉnh , thế nhưng, lúc gặp nạn, ở nơi nào?

      cứ vậy mà tàn nhẫn mặc , để bị người ta đóng đinh lên cây giá chữ thập, còn tàn nhẫn đó là do tự chuốc lấy, chỉ vì tự tiện rời khỏi vòng tay bảo vệ của , nên nhân cơ hội đó mà trừng phạt !

      người đàn ông độc ác, phải sao? Ngay cả khi nghe tin mang thai, cũng chẳng tiếng nào mà rời khỏi!

      Cho đến bây giờ, vẫn nhớ cái đau mà bóng lưng đó mang đến cho . Bất giác có hai dòng nước mắt lăn xuống gò má….

      Nếm thấy mùi vị mằn mặn, buông cánh môi ra, nhíu mày im lặng hồi mới lạnh lùng : “Em đúng rồi, bảo bối, có rất nhiều thứ tôi thể nào để lọt vào tầm mắt được!”

      Ánh mắt chợt lóe, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của kĩ rồi : “Tôi ghét những cảnh tượng xinh đẹp kiều diễm, nhưng tôi bỗng phát , em còn đẹp hơn cả những bông hoa đó, nên làm thế nào đây? Hủy dung, được ? Ha ha ha ha………”

      bỗng nhiên cười to khiến Tường Vi sởn cả tóc gáy.

      “Tôi hiểu rồi!” Tường Vi bỗng nhiên hiểu được, “Bởi vì cảnh quá đẹp làm nổi bật lên cái xấu của ngài!”

      từng chữ từng chữ, bỗng cảm thấy mình có chút hiểu . Chỉ là tại sao lại như thế đoán được, cũng chẳng muốn đoán!

      “Ha ha ha…” Hắc Diêm Tước nghe xong tức giận mà ngược lại còn cười to! Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thon gọn của lên: “Dám tôi xấu xa, lá gan nhỉ?”

      Tường Vi sững sờ, tiếng cười của , khiến cảm thấy bất an, có dự cảm lành, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy sâu thẳm đó, muốn nhìn xem suy nghĩ gì.

      Những lời quả sai. ghét tất cả mọi thứ đẹp đẽ, những thứ đó chỉ cảm thấy ngứa ngáy! Vườn Tường Vi chính là phải hoang tàn như thế! Cái vườn đó chỉ đáng được như vậy mà thôi! vĩnh viễn cho phép nó có hoa nở, vĩnh viễn !

      “Đúng vậy, người trở về từ quỷ môn quan còn e ngại sống chết gì nữa?” Tường Vi chăm chọc chuyện xảy ra bên Singapore.

      sai, xem ra Doãn Chiếu Thiên kích phát được lá gan của rồi! Nhưng, ở trước mặt tôi, phải xem lại thân phận của mình, nếu tôi phát sủng vật của tôi bắt đầu biết phản kích lại chủ nhân … tôi hề do dự mà bẻ gảy răng nó, cắt hết vuốt của nó !”

      Lời của khiến Tường Vi khẽ run, nhưng, lời tiếp theo lại càng tàn nhẫn hơn, “Thế nên, lúc thú cưng của tôi tiện cho tôi chơi đùa…..” Hắc nâng khóe môi tàn nhẫn lên,“Tôi hề do dự mà ngăn cản, bao gồm đứa bé!”

      ẦM…………

      choáng váng đầu óc! Ngay lập tức rét run cả người, khuôn mặt trắng bệch tin nổi nhìn người đàn ông trước mắt! Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, sau hồi lâu cũng kiếm lại được giọng của mình!

      “Sao? Choáng váng rồi à?” cười nhạo, buông eo ra, nhưng lại phát bỗng nhiên xụi lơ, xém nữa té xuống đất, cũng may kịp thời ôm lại, cặp chân mày đẹp đẽ khỏi nhăn lại.

      “Ngài! Ý ngài là gì!” run giọng hỏi, lòng đau như cắt!

      “Bảo bối, em thông minh như thế, có lẽ nào lại nghe hiểu chứ?” Cánh môi lạnh lẽo của khẽ chạm môi , thích có con, chỉ muốn muốn hưởng thụ trò chơi tàn nhẫn với thôi, nên rất đơn giản, chính là lấy đứa bé trong bụng .

      “Ngài điên rồi!” Tường Vi ngẹn ngào : “Đó là con ruột của ngài đấy!”

      tưởng rằng chỉ là muốn đối xử tàn nhẫn với , nhưng lại ngờ rằng, đối với con của mình cũng tàn nhẫn như vậy!

      Bỗng nhiên, nước mắt chảy xuống, cuối cùng cũng hiểu người đàn ông này rồi! Trong mắt chỉ có mỗi bản thân mà thôi!

      “Thế sao! Tôi liên hệ với bác sĩ rồi, hôm nay dẫn phá thai!”

      nhướng mày, trong thế giới của hề có việc mang thai sinh con, cần bất kỳ người nào sinh con đẻ cái cho cả!

      Tường Vi bụm miệng mình lại, cho phép bản thân khóc ra tiếng, trước mặt , muốn thua cả lòng tự trọng của mình! hít sâu rồi : “Nếu tôi chịu sao?”

      Ánh mắt sắt bén như kiếm của nhìn chằm chằm : “ biết tôi có cách!”

      Đúng vậy, muốn đối phó với phụ nữ có thai rất dễ, chỉ cần thủ đoạn nho cũng đủ để sinh non, hề có năng lực phản kháng! Còn sắp xếp cho phá thai, chỉ là kiếm phương phát an toàn nhất mà lấy đứa bé của thôi!

      nhịn cho nước mắt chảy xuống, lòng dần nguội lạnh, sau những lần thưởng thức tàn nhẫn của , biết mình còn lại những gì nữa. Lòng chết lặng, cho dù có muốn quay về trái tim cũng chằng chịt vết thương!

      khỏi tự hỏi bản thân, tại sao lại si mê, ngu xuẩn như vậy? lại phải tên cầm thú!?
      Last edited: 27/1/15
      Phamthanhhuong thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 207: thân mình

      Editor: Mandy Fg

      "Thế nào, suy nghĩ kĩ rồi chứ?" lạnh lẽo hỏi. Nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời bớt được rất nhiều phiền phức cần thiết, nên biết là muốn chết rất dễ, nhưng lại muốn để được chết.

      Tường nhắm mắt lại hít hơi sâu rồi chậm rãi : "Tôi có điều kiện."

      "Học được cách ra điều kiện với tôi rồi à? tưởng có tư cách đó sao?" nhíu mày với vẻ vui, bình tĩnh đến mức khiến cảm thấy mất tự nhiên.

      "Quả có tư cách, tính mạng của tôi cũng có đáng tiền đâu, nếu ngài đồng ý điều kiện của tôi, tôi chết bàn phẫu thuật!" bình tĩnh và kiên định !

      Ánh mắt Hắc Diêm Tước chợt lạnh, rồi cái tát giáng xuống mặt , "Đừng có mưu tính đến chuyện uy hiếp tôi! nên biết, có bất kì người nào có thể uy hiếp được tôi, bao gồm cả !"

      "Ha..." Tường Vi cười lạnh, "Đúng vậy, ai uy hiếp được ngài cả, nếu sao tôi lại vô duyên vô cớ bị người ta đóng đinh lên cây giá chữ thập chứ? Để tôi đến Thịnh Thế và Ny Thường chuyến, đấy chính là điều kiện của tôi!"

      "Chỉ thế thôi?" nghi ngờ hỏi, rồi lại quan sát kĩ vẻ mặt , muốn biết ý đồ của là gì, nhưng ngoài vẻ tuyệt vọng từ ánh mắt nhìn ra được cái gì khác nữa!

      "Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi!" gật đầu .

      "Được, vậy lời tạm biệt với họ, từ nay về sau rời khỏi cái nơi quỷ quái đó. Đừng có giở trò với tôi, nếu tôi tha cho đâu!"

      Tường Vi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của , khoé miệng nở nụ cười nhạt, lòng dần nguội lạnh.

      ㅁㅁㅁㅁㅁ

      Tường Vi ngồi xe của nhà họ Hắc đến Thịnh Thế Quốc Tế. cảm thấy lo lắng yên, tay nắm chặt chiếc điện thoại, Triết Dã chắc vẫn còn ở Singapore, gửi rất nhiều tin nhắn cho , nhưng vẫn thấy trả lời. Ngay cả điện thoại của Dick cũng luôn trong trạng thái máy bận.

      "Chào chị, cho hỏi Dick từ Singapore về đây chưa?" khẩn trương hỏi bảo vệ.

      " ngại quá, ngài Dick vẫn chưa về ạ."

      Lúc này, gần như kiếm được người nào có thể giúp được cả! Làm thế nào đây?

      "Tiểu thư Tường Vi, người cần tìm liên lạc được chưa? Tiên sinh vừa gọi điện đến, bảo là nếu gặp được người muốn gặp đến thẳng bệnh viện Tịnh Tâm, tiên sinh đều sắp xếp ổn thoả hết rồi!" Tài xế của nhà họ Hắc .

      "Ừ... Nhưng họ đều có ở đây..." Làm sao đây, nắm chặt chiếc điện thoại di động, đây là cơ hội cuối cùng của rồi, nếu nghe lời tên cầm thú đó đem đứa bé phá bỏ, tiếp tục làm vật cưng của ta mặc ta đùa giỡn, gần như thấy được tương lai đen tối của mình rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ!

      "Thế tiểu thư Tường Vi, tôi đưa đến bệnh viễn Tịnh Tâm trước đây!" Tài xế .

      "Đừng! Ách... đợi chút, giờ vẫn còn sớm mà? Để tôi hỏi lại xem." Tường Vi khẩn trương tìm kiếm người quen để giúp đỡ, nhưng, gần như còn cách nào nữa rồi...

      "Tiểu thư Tường Vi, chúng ta hãy , nếu lát nữa bắt đầu kẹt xe là bị trễ đấy!"

      "... Xin ông, đợi thêm tí nữa được ?" Tường Vi yếu ớt , chịu lên xe.

      "Tiểu thư Tường Vi, đừng làm khó tôi mà, tiên sinh trách mắng đấy!"

      Tài xế ép Tường Vi lên xe rồi khởi động máy, lái đến bệnh viện Tịnh Tâm...
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :