1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 198: thắng rồi (2)
      Ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh , móc điếu thuốc thượng hạng trong túi áo ra rồi bật lửa, sau khi hút hơi dài rồi : “Xém quên mất đây là trong bệnh viện.”

      Sau đó lại dập tắc điếu thuốc, quẳng vào thùng rác gần đó. Động tác nhàng ưu nhã nhưng lại khiến người thể hiểu được.

      Tường Vi thông qua ánh nhìn mơ hồ nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của , lâu sau mới ngừng thút thít, nức nở.

      Ánh mắt thâm sâu của nhìn chằm chằm , trong đầu khỏi lên từng hình ảnh liên quan đến , lạnh nhạt của , tàn bạo của , điên cuồng của , cho đến lúc này, là bình tĩnh lạnh lùng của , có lẽ đây mới chính là , chẳng phải sớm biết con người này rồi sao?

      Nhưng tại sao trong ý thức của lại cứ ôm tia hy vọng với chứ? Nếu có hy vọng tuyệt vọng, tuyệt vọng càng vì vậy mà khiến bản thân mình thương tích đầy mình, chỗ lành lặn rồi!

      Hít hơi sâu, Tường Vi nuốt hết những giọt nước mắt vào lòng, nhìn bộ dáng tự đắc của , chậm rãi ——

      “Thoát khỏi vòng tay bảo vệ của ngài, tôi quả ngay cả an toàn của bản thân mình cũng chẳng thể bảo vệ được, nên… ngài thắng rồi!”

      dùng thanh rất nhàng và cũng rất khô khan, lại thêm chút khàn khàn mà lời chúc mừng trong tuyệt vọng với : “Chúc mừng ngài, ngài thắng rồi…….”

      thắng rồi, câu này hề khiến cảm thấy vui mừng. Chẳng qua là thắng quen rồi!

      bỗng nhiên đưa người qua, ngón tay lạnh ngắt của khẽ nâng cằm , lạnh lùng ——

      “Thế giới bên ngoài, vốn hề được như tưởng tượng của , chỉ có thể để tự mình cảm nhận tàn nhẫn của nó, mới chịu ngoan ngoãn quay về, chứng minh rằng, nhà họ Hắc mới là nơi có thể bảo vệ được , Tả Đằng Triết Dã là cái thứ gì chứ? vẫn thể cứu được , lần trước là thế, lần này cung thế!”

      Và lúc này, xem như cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, lần bắc cóc trước, là cứu , nhưng hề cảm kích, cho nên lần này thèm cứu nữa, cố ý để trải nghiệm thử cảm giác gần kề cái chết, để cho biết sợ là gì!

      Bỗng nhiên, Tường Vi cười to lên!

      “Ha ha ha….” Tiếng cười trong trẻo vang đầy trời, nhưng lúc cười lại thể khống chế được dòng nước mắt khô lại lần nữa tuông ra.

      vốn nhẫn tân, là vậy, chẳng qua là muốn cho biết, chạy thoát khỏi nhà họ Hắc, là việc ngu xuẩn cỡ nào!

      bị bắt cóc, bị người ta đối xứ tàn nhẫn, đem đóng lên giá chữ thập, đều do tự rước lấy mà thôi!

      Chỉ là vì muốn trải nghiệm cảm giác ‘chết’! Chỉ là vì muốn phải nhận lấy hình phạt vì muốn chạy thoát khỏi nhà họ !

      Tiếng cười của , khiến khóe môi khẽ giật, sau đó khẽ giương lên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Thế nên, giờ chuẩn bị sẵn sàng cùng tôi quay về rồi chứ?”

      Dần dần, Tường Vi ngừng cười, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào : “Nếu tôi sao?”

      Quả nhiên, lời từ chối của vẫn chọc giận !

      Những ngón tay nắm lấy cằm khỏi tăng thêm lực đạo, ánh mắt đen láy mang theo phẫn nộ : “ vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn sao? Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, tưởng rằng con thỏ trắng như có thể tự sinh tồn được sao? Đừng có mà biết tự lượng sức mình, lần này xem như là bài học kinh nghiệm tốt nhất đối với rồi!

      biết từng chịu giày vò gì, khi nhận được cú điện thoại uy hiếp đó, tự nhận rằng có 3 giây cảm thấy khẩn trương(Mandy: chỉ 3 giây thôi á >.<), nhưng sau đó, lý trí của cho biết rằng bản thân thể để người khác bắt được nhược điểm!

      Cho dù thấy cảnh bị Doãn Chiếu Thiên đóng lên giá chữ thập, cũng chẳng hề đưa ra hành động có ý giúp đỡ nào cả.

      Nếu họ lợi dụng để khiến khuất phục sai lầm to rồi, là Hắc Diêm Tước, tuyệt đối hề có nhược điểm nào cả! Thế nhưng trong đoạn video, chẳng qua chỉ là sủng vật mà nuôi lớn mà thôi, ai lại vì con sủng vật nghe lời, tự ý rời khỏi lòng tay mình mà để bản thân lâm vào nguy hiểm cả!

      sớm cảnh cáo rồi chẳng phải sao?

      Đấy chính là hình phạt chính đáng nhất giành cho !

      Thế nên, cái gì cũng làm, cứ tiếp tục ký hợp đồng của , mặc cho Doãn Chiếu Thiên hành hạ . Những thứ làm, chỉ là phái người dò la tung tích của , tra ra người đứng sau kế hoạch này.

      Nhưng tiếc rằng chỉ thiếu bước nữa thôi lại mất manh mối, người kia lại tự động thả ra.

      Thế nên, thắng, cược người đó dám làm chết !

      “Thế , theo ngài, dễ chịu hơn sao? Dù sao ở đâu cũng chỉ là thế giới đầy máu đối với tôi mà thôi, phải sao?

      cười nhạo, mọi hình phạt của chính là để ngoan ngoãn quay về bên cạnh phải sao? có biết rằng, ở trong thế giới của , cũng vẫn là sống bằng chết mà thôi!

      Ánh mắt tối sầm lại, ngón tay lại tăng thêm chút lực đạo siết lấy cằm . “ vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nghe lời à? đừng chọc giận tôi, nếu , nên biết còn những đày đọa khác đáng sợ hơn nữa!”

      Tường Vi nhìn hồi lâu, những ngón tay quấn băng gạc càng lúc càng lạnh, nhìn thẳng vào mắt , lúc này, nhịn được hỏi——

      “Ngài hận tôi, là vì mẹ tôi giành mất Diệu Tư vốn thuộc về Nhã Ca, đúng ?”

      Lời của quả nhiên kinh động tới , ánh mắt bắn ra lập tức kết thành băng: “Rốt cuộc là ai cho biết!”

      Tường Vi lắc lắc đầu, “Chẳng ai cả, tôi đoán đúng rồi sao?”

      “Ha ha ha….” Bổng biên, cười to, “ nên biết, tôi căm hận tất cả các phụ nữ!”

      luôn dấu diếm căm hận phụ nữa của , chỉ vì là Thẩm Tường Vi.

      “Tôi biết, nên tôi cũng ngoại lệ….” bỗng nhiên cảm thấy bi ai cho chính bản thân mình, nhớ đến buổi tối hôm phát bệnh, hề dấu diếm mà thể thống hận phụ nữ của , nhưng, chỉ có cái tên Nhã Ca mới có thể khống chế được , “Trừ Nhã Ca ra!” nhàng .

      “Đáng chết! biết cái gì chứ!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 199: Bóng lưng lạnh lùng

      Editor: Mandy Fg

      Vẻ mặt của Hắc Diêm Tước bỗng chốc tối sầm lại!

      “Ngài hận tất cả mọi phụ nữ, trừ Nhã Ca ra, đúng !”

      Tường Vi biết rằng sau khi mình ra lời đó, khóe mắt toàn là nước, cảm thấy rằng, người phụ nữ thích trai ngài ấy, Nhã Ca, đối với cũng rất đặt biệt.

      Chỉ là lòng tại sao lại cảm thấy ngẹn ngào như thế? Tường Vi hít hơi sâu, cố gắng nuốt xuống nhưng giọt nước mắt đáng chết đó, có lẽ cũng phải là có tim. nhớ vào cái đêm phát cuồng, lúc gọi Diệu Tư, bỗng nhiên cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ đó, có thể nhận được ánh mắt thâm tình, dịu dàng như thế của , đó là ánh mắt mà chưa bao giờ thấy được từ , lòng cũng vì vậy mà rung động.

      “Im miệng! tầm bậy tầm bạ gì ở đây!” Những lời của như cây kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực ! Những ngón tay siết chặt cằm cũng bỗng nhiên hất ra!

      thể bỏ qua ánh mắt hoảng loạng của được, nâng khóe môi, cười nhạt : “Mẹ tôi trai , lại Nhã Ca, đúng ?”

      phải!” hoảng loạn phủ nhận, bỗng nhiên giận giữ, “Cuộc đời của tôi có tình , đừng có nhắc hai chữ đó với tôi! Đáng chế, ai cho phép đoán bậy đoán bạ! Tôi cho biết, tôi Nhã Ca, cũng bất cứ người phụ nữ nào!”

      Giọng giận dữ của hét lên bên tai , nhưng Tường Vi lại như bị miễn dịch với giận dữ của vậy, vẫn cứ nở nụ cười nhạt, chẳng qua chỉ là thử dò hỏi câu liền đánh tan bình tĩnh của , có thể hiểu được, chuyện cũ này chiếm trọng lượng lớn cỡ nào trong lòng , thế nhưng, cho dù Nhã Ca Nhã Ca ở trong lòng vẫn chiếm mộ vị trí quan trọng.

      “Thẩm Tường Vi, tôi cảnh cáo , đừng tự cho mình là hay! Đừng ở đó mà có ý đồ muốn dò hỏi chuyện xưa của tôi, nếu , những thứ đó chịu nỗi đâu!!” dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, bỗng chốc đứng dậy, cuồng ngạo mà nhìn : “Tôi hỏi thêm lầm nữa, có theo tôi về hay ?”

      Nhưng đáp án mà nhận được lại là trầm mặc của Tường Vi, năm giây, đợi đúng năm giây, cuối cùng bước chân rời khỏi trong trầm mặc của .

      Tường nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của từ từ xa dần, khóe mắt lại nhịn được chảy nước, mỗi bước của , đều như giẫm đạp lên tâm hồn , đau đau, mở giọng khàn khàn: “Nhưng mà, tôi mang thai rồi…”

      Bỗng nhiên, bước chân dừng lại, thân hình khẽ đứng. Giọng rất khẽ, rất khẽ, nhưng vẫn nghe được lời vừa , ấy , ấy mang thai rồi!

      Thời gian như ngừng trôi vậy, bầu trời trong xanh, ngồi xe lăn, người là bộ đồng phục bênh nhân trắng xóa, mái tóc đen dài, và đôi tay quấn đầy băng gạc, còn khuôn mặt là những giọt nước mắt long lanh nhìn chằm chằm thân hình cao ta đơn của , lúc đó, thời gian như ngừng trôi mất rồi!

      thấy được biểu tình của lúc này, cũng đoán được suy nghĩ của , bước chân của chỉ khẽ dừng lại chừng nữa phút rồi lại lần nữa ưu nhã bước , từng bước từng bước rời khỏi tầm nhìn của ……

      Tường Vi bịt chặc miệng, cho đến khi hình bóng của hoàn toàn rời khỏi tầm mắt thể nhìn khóc được nữa.

      nghe thấy rồi, nghe được mang thai, thế nhưng, vẫn lạnh lùng rời , lời nào, cứ như đứa bé đó chẳng phải là con , nhịn xuống cái đau trong lồng ngực, như đứa bé bị bỏ rơi vậy, lớn tiếng khóc lên……

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 200: mình về nước

      Editor: Mandy Fg

      Dick cầm hộ hiếu xuống thi thấy Tường Vi mình ngồi xe lăn khóc lớn như đứa bé vậy.

      “Mạn…. Tường Vi, sao thế?”

      Tường Vi thấy Dick bước đến, lắc lắc đầu, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt, nhưng lại phát khăn tay của Hắc Diêm Tước đê quên người .

      “….hi, Dick, tôi sao, chỉ là bị bụi vào mắt thôi.” hít hít mũi, miễn cưỡng nở nụ cười, “Dick, đặt vé máy bay giúp tôi , tôi muốn càng sớm càng tốt.”

      Dick gật gật đầu, tuy muốn hỏi, nhưng biết muốn , cho dù có hỏi cũng như vậy, chỉ đành thở dài, “Thế bảo trọng nhé, đợi tôi đến đón, biết chưa?”

      “Ừ!” Tường Vi nghe lời gật đầu, nhìn Dick rời khỏi.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, khỏi sờ sờ chiếc bụng bằng phẳng, khẽ thở dài, bảo bảo, rốt cuộc có nên giữ con lại ?

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Tối khuya, trong sân bay vẫn đầy người qua lại.

      Tường Vi đem theo thân thể vẫn còn vết thường, yên lặng ngồi trong phòng chờ máy bay, đợi chuyến bay cất cánh.

      Dick canh giữ bên người , vẻ mặt ôn hòa nhưng có vẻ lo lắng, “Tường Vi, về mình, được chứ?”

      Tường Vi cười , hôm nay, cười rất nhiều lần, hy vong Dick có thể yên tâm, “Tôi có thể, Dick, yên tâm , nhanh chóng quay về , Ny Thường vẫn cần xử lý đấy.”

      “Haizz…” Dick thở dài, chẳng ai ngờ rằng Tường Vi lại xảy ra chuyện như vậy, vết thương của ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng, việc của Ny Thường vẫn cần giúp đỡ, vốn muốn cho trợ lý đưa về, nhưng cứ mực đòi về mình, cũng có cách nào, “Thế sau khi xuống máy bay, phải lập tức gọi điện thoại cho tôi, biết ?”

      “Ừ.” gật đầu rồi : “Sắp tới giờ lên máy bay rồi, Dick, mau quay về , khuya lắm rồi.”

      kiên trì
      mình là bởi vì vốn là người đơn, từ năm 10 tuổi, sau khi cha mẹ mất, chị của cha lại ngồi tù chẳng phải trở thành người đơn rồi sao?

      Nhưng Hắc Diêm Tước thậm chí còn thèm cho biết tung tích của ở đâu, … Tường Vi bỗng nhớ đến người thân duy nhất của , muốn thăm bà ấy.

      Lúc này, điện thoại di động của bỗng reo lên.

      “Mạn Vi, muốn về nước sao? Sao lại thông báo cho tôi biết, vết thương của vẫn chưa lành mà, làm sao có thể lung tung vậy được?” Người gọi điện thoại chính là Tả Đằng Triết Dã, giọng của đầy vẻ lo lắng.

      “Hi, Triết Dã, tôi muốn tĩnh dưỡng thời gian, bận việc của nhé, tôi phải lên máy bay rồi, khi nào về tới tôi gọi lại cho , được ? Đừng có lo lắng cho tôi nhé.” Tường Vi liếc Dick cái, nghĩ Tả Đằng Triết Dã biết chuyện muốn về nước chỉ có thể là Dick ra mà thôi.

      Dick nhún nhún vai vẻ bất đắc dĩ, cũng có cách nào, Tả Đằng thiếu gia cứ cách năm bảy ngày lại gọi cho hỏi han về tình hình của Tường Vi, cũng cố gắng kéo đến giờ phút cuối mới khai ra rồi đó chứ!

      “…Thế, thế nhất định phải chú ý an toàn nhé, phải chăm sóc tốt cho mình biết ? Phải gọi điện thoại cho tôi ngay khi xuống máy bay nhé, hai ngày này tôi cố gắng xử lý tốt công việc bên đây rồi về thăm …” Tả Đằng Triết Dã lưu luyến .

      “Ừ, được, tôi cúp máy đây, cảm ơn , Triết Dã.”

      Sau khi cúp máy, Tường Vi lời tạm biệt với Dick rồi lên máy bay.

      máy bay kiếm được ghế ngồi của mình rồi ngồi xuống, lặng lẽ nghe nhạc, bên ngoài cửa sổ là bầu trời đen như mực, bỗng cảm thấy buồn bã, quay tới quay luôn, cuối cùng vẫn chỉ có mình, vẫn đơn như thế.

      Đôi tay bị thương vẫn chưa tháo băng gạc khỏi giơ lên vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng, bỗng cảm thấy kỳ lạ, lần đầu tiên cảm thấy bản thân phải đơn mình, cần biết đứa trẻ này có phải mang theo thù hận đến thế giới này hay , cũng vẫn tin rằng đứa trẻ này là món quà ông trời ban tặng cho .

      “Hi, vị tiểu thư xinh đẹp này, có muốn uống ly cà phê ?”

      quay qua nhìn thấy người vừa chuyện là chàng trai thanh tú, cậu ta nhìn nở nụ cười ấm áp.

      “Ách, cảm ơn, cần đâu.” Tường Vi xem ta như những hành khách bình thường nên cũng để ý nhiều.

      Ai ngờ chàng trai này lại tự đề nghị đổi chỗ với hành khách ngồi kế bên !

      “Nhưng tôi cần đấy. Tôi tên là Mạch Gia, còn ?”

      “…”Tường Vi buồn nên muốn quan tâm đến những người khác, dạo gần đây quá nhiều chuyện nên chẳng có thời gian mà chỉnh đốn lại tâm tư suy nghĩ rối loạn của mình, vì thế cũng chẳng có tâm trạng để mà tám chuyện với người ta.

      “Ồ, tôi hiểu rồi, thường những xinh đẹp thích bắt chuyện với người lạ cho lắm. Haizz… xem ra trái tim bé mềm yếu của tôi lại phải chịu thêm cú sốc nữa rồi.” Chàng trai tên Mạch Gia này trông rất giống những ngôi sao Hàn Quốc, khuôn mặt vừa tuấn vừa ấm áp, và cũng rất thích ra vẻ, những càng lạnh lùng, họ càng thích.

      “Ừ, Mạch tiên sinh, có thể cho tôi yên lặng chút được ?” Tường Vi miễn cưỡng nở nụ cười tựa sát người vào cửa sổ.

      “Haizzz, xem ra tôi lại sắp phải nghe những lời lảm nhảm của mẹ tôi nữa rồi.” Mạch Gia bỗng nhiên tung ra câu đầu đuôi, có vẻ như vẫn chưa từ bỏ ý định làm quen với , thể công nhận rằng, vì bị nét đẹp của hấp dẫn mà chạy qua đây ngồi, thích những xinh đẹp, cái này là bản tính trời sinh.

      Tường Vi đeo tai nghe lên, nhắm mắt lại, thèm để ý đến ta, tuy cảm thấy đơn, nhưng cũng cần an ủi của người khác.

      “Này, Băng Sơn tiểu thư, tôi đáng ghét đến vậy sao?” Mạch Gia vẫn chịu từ bỏ, cứ bám lấy Tường Vi tiếp, “Tôi phải người xấu mà… này, ê, Băng Sơn tiểu thư…”

      Tường Vi biết mình ngủ bao lâu, nhưng đợi đến khi ngủ dậy máy bay đáp mặt đất rồi.

      Quay qua nhìn thấy chỗ ngồi kế bên đổi thành người khác, chàng lúc này biết lại đổi chỗ nào rồi.

      Tường Vi nhún nhún vai, rồi theo dòng người xuống máy bay.

      giờ trong nước là bình minh rồi.

      hít sâu hơi, cầm lấy hành lý từ từ ra khỏi sân bay, trời to đất rộng, thế lại phát mình có nơi nào để cả, có chỗ nào là hết!

      suy nghĩ xem có nên đến biệt thự Thành Phú hay , nhưng có em bé, e rằng thể biểu diễn ở Ny Thường nữa, khi đối mặt với Triết Dã, chẳng có cách nào từ chối, rốt cuộc có nên đâu đây?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Cơn bão tiềm (1)

      Editor: Mandy Fg

      Tường Vi vừa bước ra khỏi sân bay bỗng ‘vút’ tiếng, chiếc xe jeep màu đen thắng gấp trước mặt ! Vài người đàn ông vận bộ quần áo màu đen, đeo kính mát đen bước xuống.

      Tường Vi cả kinh, từng gặp qua những người này rồi!

      “Tiểu thư, tiên sinh dặn khi vừa về nước đón về nhà ngay.”

      Lòng đau thắt lại, vẫn là hề có ý định buông tha cho , phải sao? Nếu phái thuộc hạ của chầu trực tại đây để mà chặn đường của rồi.

      “Tôi về đó đâu!” Tường Vi lạnh nhạt xong liền kéo hành lý xoay người rời khỏi, nhưng lại bị những người đàn ông áo đen đó chặn lại!

      xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là làm theo những gì tiên sinh căn dặn mà thôi.” Người đàn ông áo đen đứng đầu đó ra hiệu cho những người khác chặn Tường Vi lại.

      “Các muốn làm cái gì! Buông tay ra!” giãy giụa của Tường Vi chẳng ăn nhập vì với sức lực của bọn họ, cuối cùng vẫn bọ bọn chúng khiêng lên xe, “Các người buông tôi ra! Đừng có đụng vào người tôi……”

      Giọng giận dữ của thành công gây chú ý đối với những hành khách máy bay khác, nhưng ai dám tiến lên ngăn cản, bởi vì những người áo đen đó trông có vẻ dễ chọc!

      “Rầm!”

      Cửa xe bị đóng lại chặc, cho dù Tường Vi ở trong xe có đập cỡ nào nữa cũng có tác dụng, trong lúc nhìn ra ngoài cửa xe mà kêu cứu thù chàng trai tên Mạch Gia mà gặp máy bay cũng vừa đúng lúc bước ra.

      “Này! Này! Này….” Tường Vi nhất thời thể nhớ nổi tên của ta, sốt ruột gõ mạnh cửa xe, trông mong có người đến cứu , nhưng xe càng chạy càng xa, chàng trai đó vốn chẳng hề chú ý đến hoảng loạng trong xe….

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Nhà họ Hắc

      Đánh vòng lớn, cuối cùng vẫn lại quay về nơi này.

      Những người đàn ông áo đem đó đem Tường Vi về nhà họ Hắc và giao cho thím Hắc liền rời khỏi.

      đưa mắt nhìn bầu trời trong nhà họ Hắc này, khí mát mẻ nhưng lại khiến cảm thấy nặng nề. Thím Hắc vẫn mang cái bộ mặt góa phụ đó nhìn chằm chằm, khỏi thở dài, mọi thứ lại quay về điểm xuất phát rồi sao?

      “Tiểu thư Tường Vi, hoan nghênh quay về!”

      Thím Hắc cắn răng rặn từng chữ, khuôn mặt mập mạp miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi, đôi mắt cứ nhìn đâu đó chứ dám nhìn thẳng vào Tường Vi! Thím Hắc cảm thấy kinh ngạc, bà cảm thấy sau thời gian dài gặp, con bé quỷ sứ này thay đổi ít, bé chỉ biết cúi thấp đầu của lúc trước còn nữa, mà thay vào đó là với vẻ mặt thản nhiên!

      “Thím Hắc, lâu gặp!”

      Tường Vi khẽ thở dài, ngờ lần nữa trở về nhà họ Hắc lại khiến có cảm giác như vật đổi sao dời vậy. của lúc này dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của thím Hắc rồi, chỉ là, bỗng nhiên nhớ đến Mai Linh, “Đúng rồi, thím Hắc, kiếm được Mai Linh chưa?”

      Thím Hắc khẽ nhăn mày, quay người lại, tỏ ý muốn Tường Vi theo bà vào trong: “Cảm ơn tiểu thư Tường Vi quan tâm, chuyện của Mai Linh xử lý ổn thỏa rồi. Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh căn dặn rằng, từ nay về sau chuyển đến ở trong phòng của tiên sinh, và có điều kiện là ngoài thời gian học ra hằng ngày phải về nhà đúng giờ.

      Tường Vi nhướn mày cười nhạo tiếng, chuyển vào phòng ngủ của ? Này tính là cái gì chứ? Muốn tất cả mọi người trong nhà họ Hắc này đều biết chính là người phụ nữ của Hắc Diêm Tước sao?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 202: Vườn hoa Tường Vi nở

      Editor: Mandy Fg

      “Ngoài ra, tiên sinh còn dặn rằng tiểu thư cần phải quét dọn khu vườn Tường Vi nữa, chỉ cần ở yên chỗ là được, tất cả mọi thứ đều chờ tiên sinh quay về rồi tính.” Thím Hắc vừa vừa dẫn Tường Vi vào nhà.

      Lúc đến ngã rẽ về phía nhà chính và khu vườn Tường Vi Tường Vi dừng bước, mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với , nơi này tràn đầy dấu ấn trưởng thành của , nếu phải vì tàn nhẫn của , vội gì mà chạy trốn, rời khỏi nơi này, rất dễ mãn nguyện, mọi thứ ở đây đều rất có ý nghĩa với , thế nhưng….

      lắc đầu với thím Hắc : “Xin lỗi… thím Hắc, tôi e rằng thể nghe theo những gì bà rồi!”

      “Cái gì?” Thím Hắc trợn mắt nhìn , đây có còn là bé mà bà biết ? Có còn là bé yếu ớt biết phản kháng chống đối là gì nữa ? “, xác định là làm trái lời dặn của tiên sinh sao? Tiểu thư Tường Vi!”

      yên lặng gật đầy, hít sâu hơi, có lẽ còn là bé Tường Vi ngoan ngoãn nghe lời của những ngày đó nữa, nghe theo sắp xếp của nữa, cho dù có thể khiến con sư tử đó giận dữ, cũng sợ.

      “Thím Hắc, tôi muốn thăm chú Lực Minh.” Tường Vi điềm đạm , mặc kệ bộ dáng kinh ngạc của thím Hắc, cứ vậy mà xoay người về hướng vườn Tường Vi, cứ như chỉ có nơi đó mới có thứ mà mong chờ vậy, dù sao nữa đó cũng nơi mà sống trong sáu năm, đối với mọi thứ ở đó đều có tình cảm sâu sắc.

      “Tiểu thư Tường Vi!.....” Thím Hắc ở phía sau hô lớn, nhưng lại thể ngăn cản được bước của ! Cũng tốt, nghe lời, cứ đợi tiên sinh về xử !

      Tường Vi hít sâu hơi, bỗng ngửi được mùi hương dìu dịu, lẽ….

      Mặc kệ vết thương người, tăng tốc chạy về hướng có hương thơm đó, khóe miệng khỏi nở nụ cười, hương hoa đó….

      có vẻ như dần thấy được cảnh tượng ở phía trước rồi!

      Càng đến gần vườn Tường Vi, càng phải hít thở sâu, đó có còn là vườn Tường Vi mà từng thấy nữa ?

      Dần dần, bước của chậm lại, thể tin được mà ngắm nhìn biển hoa sặc sỡ đó!d♧đ☆Lღqღđ Tầng tầng lớp lớp hoa Tường Vi đua nhau khoe màu sắc, tỏa ra mùi hương thơm ngát, đẹp!

      Đây là…. vườn Tường Vi sao?

      càng bước gần nơi này càng cảm thấy kích động, cảm như mình lạc vào chốn thần tiên vậy, bốn phương tám hướng đều là hoa, trông đẹp cực kỳ!

      Lòng nhộn nhạo, biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này bằng cách nào nữa.

      Sáu năm! Lần đầu tiên thấy vườn Tường Vi nở hoa! Sáu năm lận đấy! chưa từng tưởng tượng qua cảnh tượng này, nhịn được chảy nước mắt, rồi lại dùng tay áo của mình lau dòng nước mắt ấm áp đó, rồi bước đến bên bóng dáng bận rộn trong biển hoa, mở giọng khàn khàn : “Chú Lực Minh, vườn hoa này cuối cùng cũng nở hoa rồi….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :