1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Đùa giỡn trong bể bơi (1)

      “Tiên....tiên sinh.....đừng....”

      Tay Hắc tiên sinh nắm ngực đau quá, cảm giác có dòng điện xẹt qua làm toàn thân run rẫy, Sắp Vi sắp thở ra hơi. Áo trước ngực ướt đẫm, phối hợp với nhiệt độ từ lòng bàn tay , lập tức xuyên qua nụ hoa ngây ngô vào trong nội tâm , tim đập thình thịch, cảm giác kỳ lạ này chưa từng trải qua.

      “Đừng?”

      cười mỉa tiếng, đột nhiên bức đến gần thân thể , bàn tay to lớn đem giam trong ngực, ngực kề sát ..... Mập mờ dưới ánh trăng êm dịu, sóng xanh dập dềnh, dường như quên chính mình vẫn ở trong bể bơi, hai chân lúc này hoàn toàn có điểm tựa, nếu ôm chặt , chỉ sợ sớm chìm trong bể bơi sâu thấy đáy này rồi!

      “Muộn như vậy, tự tiện xông vào đây, nguyên nhân là vì quyến rũ ta, phải ?”

      Tiếng trầm thấp có chút khàn khàn, khóe miện nổi lên vàng ý cười nguy hiểm, bắt lấy tay để ở ngực , đưa đến bên môi khẽ cắn – –

      “A.....” Tường Vi kêu khẽ ra tiếng, “Đau!”

      kinh ngạc nhìn hành động của , phiến môi đẹp kia giờ phút này lại khẽ cắn ngón tay dài của , nhiệt độ môi với răng làm tê dại, mặc dù có cảm giác châm đau, nhưng mà lòng lại treo cao lên, ......muốn làm gì?

      cố ý dí sát vào mái tóc ẩm ướt của , dùng sức hít cái, “ rất thơm, chỉ tiếc.......mùi vị hơi nặng.”

      Mười bốn tuổi, đối với , là quá mức tuổi, huống chi, trò chơi này còn chưa bắt đầu, nếu như phải đêm nay tự tiện xông vào, còn nhớ đến nụ hoa chớm nở Tường Vi, trưởng thành nhanh chóng!

      “Tiên, tiên sinh....tôi....tôi, có thể có thể lên bờ......hay ....”

      Trời ơi, lại cà lăm rồi! Tường Vi nhịn được thầm tự trách, cái tật xấu này vì sao mỗi khi gặp Hắc tiên sinh đều phát ra? cảm thấy khó xử ah, giờ phút này hận thể chìm xuống nước, để trông thấy bộ dạng quýnh lên của !

      tiếng cười trầm thấp từ miệng bật ra, buông ngón tay ra, bàn tay lớn nắm chặt vòng eo đẹp của , “Rất sợ ta? Hay là cháu sinh ra cà lăm?

      Tường Vi vội vàng mà lắc đầu, mặt lập tức đỏ như tôm luộc, may mắn xấu hổ được mái tóc che , muốn cho biết, phải sinh ra bị cà lăm, cũng muốn sợ , nhưng mà...... dường như kiểm soát được chính mình!

      “Đều phải?” nhướng mày.

      Tường Vi gật gật đầu, dám lên tiếng, nhưng tim lại nhảy đến chệch đường ray, vô thức đem ngón tay dần dần chạm tới gần ngực , lại đột nhiên cảm thấy da thịt nóng lại!

      “A....phải, xin lỗi!” Giật mình thấy mình vô lễ, giống như chạm phải nơi nên chạm, giống như bị bỏng tay khi cầm củ khoai lang nóng, nhanh chóng buông lỏng tay, tim 'thùm thụp' đập loạn!

      “Thế nào, bây giờ mới nhận ra sao?”

      Khóe môi khẩy cái, tròng mắt đen sáng chói lên tia khinh thường, bàn tay lớn nắm chặt eo bơi mấy cái, tới tới bên thành bể bơi, dùng sức đem ở tong nước nâng lên, đặt xuống bờ – –

      “Khục khục khục......”

      Cơ thể Tường Vi xụi lơ nửa ghé vào thành bờ, giống như được cứu trợ ngừng ho sặc sụa, vừa rồi hoàn toàn biết có Hắc tiên sinh ở dưới nước, xem ra, lại chạm vào điều cấm của kỵ Hắc gia, lần này, bị trừng phạt gì đây?

      Lòng có chút ưu sầu!

      Nhớ ấn nút thaks nha :))
      Bạn cứ lên gg search tên truyện là ra mà, mình đưa link truyện cho bạn rồi mà

      Chương 12: Đùa giỡn trong bể bơi (2)

      Tường Vi có nhận ra áo mỏng người dính sát vào đường nét cơ thể gầy, phác họa lên đường cong tinh thuộc về thiếu nữ, dần dần chọc giận con mắt phía sau!

      “Khục, khục, khục.....”

      ho cẩn thận nuốt phải nước bể, chật vật nhoài người về bên cạnh bờ.

      Người đàn ông này.....luôn cuồng ngạo mà tràn đầy tính nguy hiểm, trong lúc lơ đãng làm nhiễu loạn thần trí , vén lên hồ xuân thủy.

      “Ho đủ rồi, mau cút ra ngoài cho ta!”

      Giọng lạnh băng sau lưng vang lên, tim Tường Vi co rút, sợ hãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao ngạo cường tráng đứng sừng sững trong nước – –

      Da thịt màu đồng trần trụi dưới nước, dưới ánh trăng sáng được phủ lên tầng màu bạc mê người, giống như đêm năm mười ba tuổi vậy, bên cơ ngực săn chắc còn dính vài bọt nước, giống như ma vương hắc ám trong thần thoại ai bì nổi, tà ác mà ma mị, rồi lại đáng chết mê hoặc lòng người, khỏi thầm than, nhưng lại nhị được lại liếc trộm ma vương hắc ám đẹp mê người này, mắt như thỏ ngọc chăm chú nhìn trong bể bơi

      Nhìn trần trụi làm mắt nóng lên, đầu óc quay cuồng!

      chỉ cần ánh mắt, khiến tơi bời hoa lá, cúi đầu xưng thần!

      “Đúng, xin lỗi......tiên sinh! Cháu phải cố ý, Hắc, cháu thím Hắc.....cháu giúp ấy dọn dẹp căn phòng,.....cho nên......mới, mới sai vào đây...., xin lỗi!”

      nhắm chặt con mắt bất an, mặc dù được mái tóc dài xanh đen che , nhưng vẫn làm cho bất an.

      Tường Vi ngừng thở, ép buộc bản thân được cà lăm, tay vô thức nắm chặt lại, trong lòng ngừng lo sợ, cái nỗi sợ hãi tên này len lỏi khắp tế bào , rất sợ !

      Lại nhận ra tư thế bản thân mình ghé sát vào bên bờ, hai chân mảnh mai trắng noãn có chút mở ra, quần lót màu hồng phấn, ra thiếu nữ đặc biệt rụt rè, ẩm ướt che đậy lại hạ thân dần dần trưởng thành, hắc u như như , thu hút lấy con mắt sáng rực của người đàn ông.

      Bàn tay lớn của đột nhiên vươn ra, nhanh chóng cầm lấy mắt cá chân , dùng sức kéo cái – –

      “A....Đau!”

      Tường Vi hoảng sợ thở gấp lên tiếng, thân thể bên cạnh bờ bị mạnh mẽ kéo xuống, hai chân trượt vào trong nước, theo bản năng nắm lấy lan can bên bể bơi, lo sợ mình lại lần nữa bị kéo xuống nước!

      nhếch khóe môi, bàn tay to lớn dưới nước vẫn gắt gao tóm chặt mắt cá chân , tay kia thô bạo mà cởi xuống quần lót bé của – –

      thể đoán được!

      “A...” kinh hãi kêu lên, hít hơi khí lạnh, theo tiếng quần lót bị xé rách, thân dưới trận mát lạnh trong nháy mắt trần trụi, tim run lên!

      Hai chân theo bản năng mà kẹp chặt, ý đồ che đậy trong lúc nhất thời hoảng loạng, tay chân luống cuống, bất an....cùng xấu hổ!

      Hắc tiên sinh vậy mà lại xé quần lót của !
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bh chưa có H đâu:)) năm Sắc Vi 16t mới có H cơ :))

      Chương 13: Đùa giỡn trong bể bơi (3)

      dám nhìn thẳng vào đôi mắt , thân dưới nhạy cảm trong thời kỳ phát triển, lông tơ mềm mại phát sinh, dưới mặt nước sâu u, thể thoát khỏi đôi khỏi đôi mắt hung ác nham hiểm của !

      nắm chặt lấy lan can xanh nhạt, khắc cũng buông lỏng, trong lòng xấu hổ nhưng lại biết nên làm thế nào cho phải, sợ hãi giãy giụa lại bị giữ chặt hai chân , hơi nức nở ưm : “Tiên, tiên sinh...., đừng....., đừng như vậy!”

      Lần đầu tiên, gần như lõa lồ trước mặt người khác, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tim đập 'thình thịch' căng như dây cung, trong phút chốc hai bên gò má nóng lên ửng hồng, may mà có tóc dài che khuất, nếu ...... nhất định xấu hổ đến bất tỉnh!

      Con mắt quang(sáng rực) nhìn lướt xuống dưới nước, da thịt mềm mại như da em bé lộ ra chút ý vị trong trắng của trẻ con, nhưng lại có bộ lông tơ mềm mại biểu lộ dần trưởng thành, giống như muốn quyến rũ , nhưng lại đủ điêu luyện, giống như hai khỏa nụ hoa bé ngây ngô kia, làm người ta ham muốn ngắt lấy, nhưng lại xấu hổ mà bao lại hương thơm mê người, dám tràn ra!

      Khóe môi mỏng của trước sau như lên châm biếm cùng khinh thường – –

      “Thu cái biết thân phận của cháu lại, thân thể non nớt chưa đủ để hấp dẫn ta, nếu như đê tiện là bản tính trời sinh của cháu, đợi đến lúc phát triển hoàn toàn hãy đến phát huy kỹ năng, nếu , chỉ ngược với khẩu vị của ta!”

      Trong tâm lạnh lùng, nhìn lướt qua con thỏ kinh hoàng sợ hãi, bản tính bên trong thực là muốn quyến rũ quyến rũ, cũng quên, trong máu đứa bé đó chảy dòng máu hèn hạ, nhưng lại nghĩ tới, mới tuổi như vậy mà nhịn được rồi!

      Tường Vi hoảng loạn lắc đầu, nắm chặt lấy lan can màu xanh nhạt, gần mất hết sức lực, hiểu Hắc tiên sinh tại sao luôn như vậy, ngực chảy ra dòng chua xót, hiểu, hiểu ý nghĩa của đê tiện, nhưng...... “, phải.....”

      cố ý vào nơi cấm của , nếu như biết trước gặp phải , như vậy cũng ma xui quỷ khiến mà tòm mò mà lén lút đến đây, càng dám ham chơi mà đùa nghịch bên cạnh bể nước, rồi bị kéo xuống nước...

      phải? Đạo hạnh như thế, non nớt chờ kịp đến hấp dẫn ta?” cười nhạo tiếng, bàn tay to lớn trong nháy mắt phủ thân dưới thẹn thùng của , tà ác mà khiêu khích, giật kéo lông tơ màu đen, làm đau nhức khó chịu, “Hay là, cháu muốn trò chơi sớm bắt đầu?”

      Con mắt híp lại, con ngươi đen lấp lánh, lãnh khốc mà nhìn bộ dạng hoảng loạn tránh né của , dường như rất hưởng thụ mà nhìn khổ sở kêu lên.

      Hai chân càng kẹp chặt, bất an mà vung vẩy, vẽ lên trước vòng rồi lại vòng gợn sóng rất

      lên được câu nào, thân thể run rẫy làm cho đầu óc suy nghĩ được gì, rất muốn có muốn quyến rũ , nhưng lại nổi chữ, chỉ có thể mặc cho dùng lời ác độc làm đau đớn lòng !

      Chợt, thả lỏng hai mắt cá chân ra, bàn tay rời khỏi thân dưới thẹn thùng của , khinh thường mà – –

      “Ta mới là người nắm giữ trò chơi, nếu ta chưa bắt đầu, cháu tốt nhất ngoan ngoãn, nếu ....” Con mắt chứa nhiều hàm xúc bỗng nhiên lạnh lùng khát máu, “Cháu, đóa hoa 'tường vi' yếu ớt này, chỉ tàn lụi nhanh hơn mà thôi!”

      trời sinh chính là người hái hoa, từng nghĩ chờ đóa hoa 'tường vi' khi đến thời kì nở rộ nhất, hái nó, đùa bỡn nó, chà đạp nó – – và hung hăng mà phá huỷ nó!

      Sau khi xong, khóe môi vẫn như cũ vẽ ra nụ cười nguy hiểm, thẩn thể to lớn cao ngất chậm rãi vào trong nước, khuôn mặt đẹp như điêu khắc nhanh chóng yên lặng chìm vào trong bể bơi sâu thấy đáy....

      Bể bơi lần nữa trở lại khoảng yên lặng, còn gợn sóng, giống như tất cả những điều vừa nãy chưa từng xảy ra!

      Chỉ còn duy nhất Tường Vi chật vật leo lên lan can, tiếng thở hổn hển chứng minh màn vừa rồi phải là cảnh trong mơ, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này – – rời khỏi cái bể bơi làm kinh động hồn phách, rời khỏi vị Hắc tiên sinh tràn ngập nguy hiểm!
      Chương 14: Lần đầu có kinh nguyệt.

      Cơ thể Tường Vi run rẩy, liều mạng nắm chặt lấy thành lan can, ngón tay tái nhợt như có huyết sắc(màu máu), hầu như cả người đều bị tê liệt.

      Nhìn qua mặt nước trầm tĩnh lặng, ánh trăng dần dần biến mất cui vào trong mây đen, trong đầu ra người đàn ông vừa mới mặt nước cuồng ngạo như thần trụ, tim Tường Vi khỏi tắc nghẽn, mặc dù biết chính mình chọc giận tiên sinh, nhưng.....

      Hắc tiên sinh chìm ở dưới nước thời gian rồi, cũng chết đuối chứ?

      Tường Vi nhịn được lo lắng, tạm thời quên lúc trước nửa người trần trụi trước mặt Hắc tiên sinh, hai chân trong nước đạp đạp, liều mạng dốc sức hướng cả cơ thể bơi về phía bờ.

      Chật vật bò được lên bờ, là thở hồng hộc, Tường Vi nuốt mấy ngụm, nhanh chóng bỏ dậy buông làn váy xuống, chặt chẽ bao trùm lấy thân dưới trần trụi.

      Quần lót bị Hắc tiên sinh xé rách thấy tung tích, lần nữa nhìn mặt nước lặng yên gợn sóng, vẫn như cũ tìm thấy bóng dáng Hắc tiên sinh – –

      “Tiên sinh...Tiên sinh...”Tường Vi sợ hãi kêu to hai tiếng, nhưng đáp lại là hồi trống vắng, bên trong bể bơi lần nữa trở về khoảng tĩnh mịch.

      Chợt, trong đầu nhớ lại câu cuối cùng của : “Ta mới là người nắm giữ trò chơi, nếu ta chưa bắt đầu, cháu tốt nhất ngoan ngoãn, nếu ....Cháu, đóa hoa 'tường vi' yếu ớt này, chỉ tàn lụi nhanh hơn mà thôi!”

      Tường Vi từ tính tình vốn ôn thuần, cũng có phát hàm nghĩa trong câu của Hắc tiên sinh, chỉ biết , muốn ngoan ngoãn.

      Quay mắt về bể bơi tĩnh lặng, bỗng nhiên có chút mất mát, Hắc tiên sinh chắc là giận rồi, bởi vì chịu nghe lời sao? Hít thở sâu cái, tiếng Tường Vi hơi có vẻ non nớt run rẩy, hướng về phía mặt nước , coi như hi vọng Hắc tiên sinh ở dưới nước có thể nghe thấy: “Tiên sinh....tối nay thực xin lỗi, xin ngài...., đừng giận cháu, cháu về trước!”

      Quả nhiên, tại thời điểm mặt đối mặt chuyện với , lời của trôi chảy hơn nhiều, phải trời sinh bị cà lăm mà. Trong đầu nổi lên tia mừng thầm, nhưng rất nhanh bị bất an chôn vùi.

      Nhanh chóng quấn bọc váy, lảo đảo theo đường cũ chạy về, tóc dài xanh đen ẩm ướt từng giọt, ánh sáng phản chiếu tạo ra bóng dài của , thân dưới trống , làm cho sợ hãi khi gặp phải người hầu đường, sợ bị phát trước mặt họ, như vậy nhất định xấu hổ đến chết.

      Bỗng chốc, trong lúc chạy đường, nhạy cảm mà phát ra thân dưới chảy ra dòng nước ấm, trong lòng hoảng hốt, biết đó là cái gì, cũng dám dừng bước lại.

      muốn ngay lập tức trốn tránh, trốn về thế giới thuộc về riêng mình, chân trần dẫm lên đá cuội đường , lưu lại vết nước nông sâu, nước tóc vì chạy quá nhanh nên rơi xuống tạo vết nước dài, lưu tại ven đường...

      Dần dần, dòng nước ấm màu đỏ chảy từ bên trong chân Tường Vi, cho đến cổ chân, pha trộn với những bọt nước trong suốt, cùng lưu lại đường đá, liên tục kéo dài......kéo dài đến nhà gỗ trong Tường Vi Viên...

      Tường Vi mười bốn tuổi, đêm đó, có kinh lần đầu tại buổi đêm hoảng loạn đó, cái này nêu , dường như Hắc tiên sinh hung ác nham hiểm, in dấu sâu trong lòng !
      Chương 15: Góc tường hèm mọn

      – Nhật ký Sắc Vi (4)
      Có kinh lần đầu – –

      Trong sách giáo khoa sinh lý từng dạy về có linh lần đầu, tại đêm đáng xấu hổ đó, tự dưng mình lại có kinh lần đầu, mình thuận theo mà tiếp nhận, tiếp nhận tất cả những gì sinh mệnh ban tặng.

      Nhưng mà, cái đêm đó ở bê bơi, là khiến người e le!

      Mỗi khi mình phải mình phạm phải lỗi nên phạm, thím Hắc lập tức mắng chửi cùng với quất roi với mình, Hắc tiên sinh , nhưng 'hình phạt' của Hắc tiên sinh làm mình vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi!

      Đê tiện – –

      Tại Hắc gia to lớn như vậy, mình cũng biết thân phận của mình vừa hèn mọn vừa đê tiên(vân:đê tiện ở đây là rẻ mạt), nhưng mà tại thời điểm Hắc tiên sinh ra khỏi miệng, mình lại cảm thấy có chút khổ sở, ngài ấy là ân nhân trong cuộc đời mình, nhưng mình lain hi vọng ân nhân.....ghét bỏ mình!

      Hẳn là tên của mình, định cũng giống như vận mệnh trong cuộc đời của mình? Tường Vi, Tường Vi, góc tường hèn mọn....

      – – – – – – – – – – –

      Sáng sớm, chiếc xe BMW màu đen chậm rãi ra khỏi cổng chính của Hắc gia, Tường Vi im lặng ngồi ở sau xe, sợi tóc được chải chỉnh tề, nhưng mà tóc dài che trước mặt trở thành thói quen của riêng .

      “Tiểu thư Tường Vi, cháu thích ứng với trường học chưa?”

      Tài xế A Hải qua kính chiếu hậu nhìn lướt Tường Vi ngồi phía sau, ngực như cũ hít hơi, từ khi tiểu thư Tường Vi được học cũng năm, nhưng ngoại trừ thân hình cao thêm, những cái khác thay đổi chút nào, ông cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn qua diện mạo của tiểu thư Tường Vi, người hầu Hắc gia sau lưng đều bé rất xấu, bên trong mái tóc dài là cái bớt rất lớn.

      “Dạ rồi.” Tường Vi giọng trả lời.

      chính là như vậy, vô luận là trước mặt ai, cũng đều ít , giống như là người mắc bệnh hay quên. Ngón trỏ thon dài vô thức vẽ mặt kính, trong khi đó con mắt lại đảo qua gara của Hắc gia, lơ đãng liếc qua chiếc xe thể thao màu bạc xa hoa, biết loại gì, nhưng mà tài xế từng đó là là loại xe mà chủ nhân Hắc gia Hắc tiên sinh chuyên dùng.

      Mỗi thời điểm Tường Vi qua, con mắt chung quy đều ngắm những thứ nhìn qua, chiếc xe kia phải thường xuyên đỗ trong gara, hơn nữa, Tường Vi thậm chí mấy tháng nhìn thấy nó.

      “Bác Hải!” Chợt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng thân thuộc, Tường Vi chấn động, là thím Hắc.

      “Thím Hắc? Xin hỏi có cái gì phân phó?” Bác Hải kính cẩn mà đem xe dừng bên cạnh thím Hắc, nhìn thấy đứng bên cạnh bà ta là bé cao cao gầy teo, làn da có chút ngăm đen, con mắt to đến dọa người, hình dáng ngược lại lại trẻ con xinh đẹp.

      “Bác Hải, đây là Mai Linh cháu tôi, từ hôm nay trở , nó cùng tiểu thư Tường Vi đến học tại trường quý tộc Simpson.” Thân hình mập mạp của thím Hắc cúi xuống, mắt nhìn lướt qua Tường Vi ngồi sau xe, nhìn nhìn bác Hải vẻ mặt có chút khó xử, vội vàng : “Bác yên tâm, được tiên sinh chấp nhận, tóm lại là có chuyện gì mình tôi gánh chịu!”

      Bác Hải thấy ánh mắt chắc chắn của thím Hắc, đành phải gật gật đầu, để cho bé cao gầy ngồi vào trong xe.

      “Này, tôi tên là Mai Linh, tôi biết tên là Tường Vi!” Cháu thím Hắc trước thuận tiện chăm chú nhìn non nửa khuôn mặt Sắc Vi lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn dường như đâm bị thương hai mắt ta.

      “Chào cậu.” Sắc Vi nhàng gật đầu, trước mặt người xa lạ luôn luôn tỏ ra thận trọng, thực tế ở Hắc gia bốn năm nay, ngoại trừ chú Lực Minh, hầu như có ai có thể làm cho thực buông phòng bị trong lòng.

      Bác Hải gật gật đầu với thím Hắc, sau đó khởi động xe.

      Trong con mắt Mai Linh lên chán ghét hề che giấu, ra miệng câu thứ hai, lại làm cho Tường Vi kinh hãi – –

      “Là hại chết bác trai, cho nên tôi biết tên là Tường Vi.”
      Chương 16: Cần phải trả lại khoản nợ.

      đời này, cai hoàn trả nợ chỉ là cái vòng luẩn quẩn, thiếu nợ đến cuối cùng cũng phải trả, câu của Mai Linh, làm cho Tường Vi nhớ đến chuyện vui của bốn năm về trước.

      Hắc quản gia chết ngoài ý muốn, làm lòng áy náy suốt bốn năm, bốn năm, đều chạm vào quả táo, thậm chí có lúc vào ban đêm trời mưa sét đánh, từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, lâu thể ngủ yên!

      Cho đến buổi sáng ngày hôm nay, con mắt cực to của Mai Linh gắt gao dừng lại ở , lại để cho ngực Tường Vi khẽ run, tựa như nhìn thấy hình bóng Hắc quản gia năm đó.

      “Là hại chết bác trai, cho nên tôi biết tên là Tường Vi.”

      Giọng điệu của Mai Linh tương đối nguội lạnh, ánh mắt lại hùng hổ dọa người, Tường Vi xuyên qua mái tóc, can đảm mà nhìn làn da ngăm đen của Mai Linh cái, cúi thấp lẩm bẩm: “ xin lỗi...”

      “Hừ!” Từ lỗ mũi Mai Linh hừ lạnh, ánh mắt khinh thường nhìn nhìn tóc dài che mặt của Tường Vi, “Nếu xin lỗi có tác dụng, bác trai của tôi có thể sống lại sao?”

      Tài xế A Hải vừa lái xe, bê lại lẳng lặng nghe hai chuyện, bất đắc dĩ mà thở dài, năm đó cái chết của Hắc quản gia dâng trào sóng gió , tuy chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng quả táo của Tường Vi tiểu thư hại chết Hắc quản gia.

      Tường Vi lúng túng mà lắc đầu, cũng biết ba chữ thực xin lỗi của mình chỉ là vô dụng, hiểu cảm giác mất người thân, cho nên trước mặt Mai Linh, càng thêm tự trách cùng áy náy.

      Mai Linh lạnh nhạt nhìn Tường Vi lui người lại góc cửa sổ xe, liếc nhìn cặp sách Tường Vi ôm chặt trong tay, lời ngang ngược mà cướp về tay mình, môi dày mở ra : “Cặp sách này là đẹp quá! Tôi thích nhất là gấu Winny!”

      Tường Vi nhìn bàn tay trống trơn, cái túi sách kia... là làm tại phòng làm bánh ngọt kiếm được tiền, tiết kiệm rất lâu mới mua về được. Tại Hắc gia, chưa bao giờ hi vọng xa vời có thể nhận được hào(đơn vị tiền =1/10 của đồng) , chỉ cần có ngói che đầu, có cơm ăn no, và cả tình cờ nhìn thấy Hắc tiên sinh, cho dù là bóng lưng ở rất xa, cũng thấy đủ rồi!

      Nhưng.....nhớ tới Hắc quản gia, Tường Vi cố nén chua xót trong mũi, giọng mà với Mai Linh: “Nếu cậu thích, mình tặng cho cậu.”

      Mai Linh nhếch khóe miệng, lấy túi sách vải bạc màu nâu đeo lưng đưa cho Tường Vi: “Cặp của tôi cho , đây chính là cặp sách đắt tiền nhất chỗ tôi ở đấy!”

      Mai Linh đúng là may mắn, ta ở nông thôn làm sao mua được cặp sách đẹp như của Tường Vi?

      Vẫn đều nghe bố , bác rể làm việc trong tòa thành giàu có, Mai Linh vất vả đợi đến năm ta mười lăm tuổi, đúng lúc bố qua đời, ta mới có cơ hội gặp dì , cuối cùng cũng được đến tòa thành màu đen giống như lâu đài trong thần thoại này, cái gì cũng trở về quê! ta muốn giống như tiểu thư giàu có sống cuộc sống phú quý! (van:con điên, nằm đấy mà mơ!)

      “Cảm ơn.” Tường Vi ôn thuần gật đầu, nhận lấy cặp sách vải bạc màu nâu trong tay Mai Linh, lưu luyến rời mà liếc trộm cặp sách gấu Winny mới mua, chào tạm biệt, Winny .

      Mai Linh vui mừng rạo rực đeo cặp sách quay trái quay phải, cũng may là trong cặp sách của Sắc Vi có cái gì lại lọt vào mắt xanh của ta, hai người cứ thế đem túi sách đổi cho nhau.

      “Có điều là, tôi cũng cảm ơn .” Bỗng chốc, Mai Linh nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tường Vi, cái chớp mắt cũng chớp – –

      “Nếu biết bác trai tôi thể sống lại, vậy đời này kiếp này, phải hoàn trả lại, sớm muộn gì cũng phải hoàn trả hết, hiểu chưa? Hắc Tường Vi!”

      Trong lòng Tường Vi xiết chặt, dám nhìn ánh mắt vênh váo chăm chăm nhìn mình, chỉ là theo thói gật đầu, cái hiểu cái .

      Nhưng mà, vẫn quen người ta gọi là Hắc Tường Vi, từ đầu đến cuối đều nhớ mình họ Thẩm...

      Bỗng dưng, trong đầu lại lên thân thể cao lớn đứng sừng sững trong bể bơi, Hắc.... họ Hắc...., phát mình thích cái họ này sâu!

      Hắc Tường Vi, đồng ý cho tên Hắc Tường Vi!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Vô tình gặp trong đêm mưa.

      Nháy mắt, năm trôi qua.

      Tường Vi năm nay mười lăm tuổi, thân hình cao gầy dần dần lộ ra chút nữ tính, đặc biệt là đường cong lung linh, bộ ngực lớn càng ngày càng thấy , mặc cho bộ quần áo rộng thùng thình vẫn như cũ che lấp bộ ngực ngừng phát triển, trong lúc vô thức, làm người khác thể coi . Mái tóc dài đen óng che trước mặt, so với trước nhìn tự nhiên hơn nhiều.

      giống như nụ hoa sắp tách ra khỏi thân cây, vô thanh vô thức, đợi dáng điệu đẹp nhất để nở hoa!

      Nhưng mà, Hắc gia nhiều năm qua, truyền thuyết tường vi nở hoa, khiến phải tin đó là chuyện có !

      Màn đêm dần dần buông xuống, mùa mưa đầu mùa xuân tới đặc biệt nhanh chóng, luôn vào ban đêm tự nhiên rơi xuống.

      Ầm ầm – –

      Đêm nay, Thiên Lôi bắt đầu quấy phá, bầu trời ngừng xẹt chớp, giông tố lập tức ập tới!

      Tường Vi ngủ ở trong nhà gỗ trong Tường Vi Viên, bị tiếng sấm là cho bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, chạy đến bên cửa sổ nhìn, ngực xiết chặt, nghĩ đến hôm nay lén gieo hạt giống sắc vi trong Thủy Tinh Các, mà Thủy Tinh Các cũng phải là nhà kín, nếu bị mưa to gió lớn quét qua, sợ là lành ít dữ nhiều.

      Tường Vi nhanh nhẹn mặc cái áo mưa, mang thêm mấy miếng vải plastic(chất liệu để làm áo mưa), mang theo cái đèn pin , đột nhiên đẩy cửa gỗ ra – –

      images
      vải plastic(nhựa) nè

      Gió lớn thổi mạnh xen lẫn mưa rơi xối xả trong phút chốc ập về phía , thân thể khỏi rùng mình cái! Lạnh quá...

      Cắn chặt răng, chạy vọt trong mưa, trong màn đêm đen kịt, ánh sáng từ đèn pin bé hầu như có chút tác dụng nào.

      chuyên tâm chạy về hướng Thủy Tinh Các, dù người có mặc áo mưa, nhưng mưa hầu như làm người ướt đẫm, lạnh như buốt đến tận xương.

      “Cây tường vi thể chết, chúng nhất định nở hoa.”

      Tường Vi nhất định tin tưởng!

      Chạy điên cuồng trong mưa, giây cũng dám dừng, những năm này ở Tường Vi Viên, tường vi nở hoa, dường như làm thương xót bỏ được, cho nên nhất định phải làm cho chúng nở hoa – –

      “A – – ” Bỗng dưng, dưới chân bị vật thể ngáng làm ngã, Tường Vi dĩ nhiên bị ngã vào đống đất ẩm ướt lầy lội!

      Đau quá!

      Nước mắt thiếu chút nữa rơi ra lại bị mưa cọ rửa, là vật gì ngáng chân ?

      Tường Vi nhanh cóng đứng lên, nhặt đèn pin bị rơi, chịu đựng đầu gối đau nhức, quay người lại tìm xem rốt cuộc là vật gì.

      Nhờ ánh sáng bé của ngọn đèn, chiếu lên vật thể làm trượt ngã, Tường Vi khỏi “YAA.A.A.A...!” tiếng, hai con mắt kinh hoàng sợ hãi – –

      Là cơ thể người đàn ông, lúc này lại nằm rũ rượi trong Tường Vi Viên, bị mưa hung hăng làm ướt, dường như..... hề cử động!

      vội quỳ gối xuống, ngón tay mảnh khảnh run rẫy vén vén sợi tóc ẩm ướt mặt người đàn ông, vén ra, tim run lên!

      Hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét cương ngạnh, vì mưa đập vào mà tái nhợt, đôi mày tuấn hơi nhíu lại, hai con mắt nhắm chặt, cánh môi mỏng chút màu máu!

      Cuống họng Tường Vi khỏi ngắc ngứ, lên tiếng kêu to – –

      “Tiên sinh....Hắc tiên sinh...”

      năm này, mười lăm tuổi, trong đêm mưa tối mịt, lần nữa nhìn thấy Hắc tiên sinh hung ác nham hiểm, ân nhân trong cuộc đời .
      Tks 2 bạn theo dõi truyện :)) mình cố :))

      Chương 18: Hô hấp trong đêm mưa lạnh.

      “Hắc tiên sinh...”

      Tiếng gọi của Tường Vi bị mưa to gió lớn át , nhìn thấy khuôn mặt Hắc tiên sinh bi mưa phật vào càng ngày càng tái nhạt, trong lòng sợ hãi khỏi xoắn xuýt lên.

      Chết – –

      Cái chữ đáng sợ này lần nữa chui vào trong đầu , nhớ tới năm mười tuổi cha mẹ qua đời, nước mắt nóng tràn qua khóe mi chảy ra.

      Mưa to như trút nước, dường như muốn đem bọn họ chìm ngập trong biển nước!

      “Hắc tiên sinh, Hắc tiên sinh...”

      Tường Vi lo lắng lung lay thân thể cũng nhúc nhích, sợ hãi lần nữa lại đối mặt với cái chết, nhất là Hắc tiên sinh, trong lòng luôn nhớ đến người nhận nuôi !

      Nhớ đến trường học dạy phương pháp cấp cứu, Tường Vi đưa tay kéo khuôn mặt Hắc tiên sinh, ngón tay mảnh khảnh mở cánh cánh môi , mưa to xối xả làm ướt tóc , giọt nước theo tóc chảy xuống mặt của , hít sâu hơi, như năm mười ba tuổi, Hắc tiên sinh tựa như con báo từng cúi người xuống, ngậm rượu Tequila nồng đặc, dùng đôi môi mỏng lạnh ấn xuống môi ..... Tường Vi bắt chước giống vậy cúi xuống nhắm ngay môi .

      Chợt, môi mỏng mềm mại mà lạnh băng của giống như dòng điện cường đại, trong nháy mắt làm chấn động thân thể mảnh mai của !

      nhịn được sợ hãi run chút, kịp nhận biết đó là loại cảm giác gì, luồng khí từ trong miệng được đưa vào trong miệng :

      “Phù(tiếng thở ra) – – phù – – ”

      Tường Vi ngửi thấy được môi của mang theo mùi rượu nồng đậm, khỏi tò mò, có phải Hắc tiên sinh uống rượu say nên mới ngã?

      “Phù – – phù – – ”

      Trong lòng căng thẳng biết làm thế nào mới đúng, vụng về mà thở hơi vào trong miệng , vào lúc ngẩng đầu hít vào, mưa rơi vào trong cổ họng , nhịn được sặc ra tiếng! Nhưng vẫn dám chậm trễ, chịu đựng bị sặc đau nhức cũng vẫn truyền khí vào trong miệng .

      biết lặp lặp lại động tác như vậy bao lâu, nhưng Hắc tiên sinh vẫn có phản ứng, Tường Vi, Tường Vi cố nhịn khóc, cánh tay xanh gầy lắc lắc thân thể , trong đêm mưa lạnh, sợ lại lần nữa đối mặt với cái chết: “Hu hu hu.....Đừng chết....”

      “Hắc tiên sinh......ngài tỉnh lại ....”

      Tường Vi đập vào lồng ngực Hắc tiên sinh, mưa xen lẫn nước mắt phủ mặt , dám buông lỏng, hướng về phía môi của , truyền hơi thở của vào, mong có hi vọng đối với tính mệnh của – –

      Đúng lúc này, ầm ầm!

      Vài tiếng sấm lập tức kêu to trong đêm mưa!

      “A – – ”

      Bỗng chốc, Tường Vi kêu lên tiếng, cùng thời điểm tiếng sấm nổ lên, đồng thời cơ thể bị lực mạnh mẽ đẩy ra, ngã sấp xuống bùn lầy ẩm ướt!

      Ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ trong mưa to thuận theo hét lên: “Chết tiệt, cút ngay!”

      Tường Vi vật lộn đứng lên, con mắt mở lớn, kích động nhìn chằm chằm vào hình bóng trong đêm mưa, chẳng quan tâm thân thể mình đau nhức, dường như vui đến phát khóc, run rẩy mà nức nở , “Tiên sinh....Hắc tiên sinh.....Ngài tỉnh....”

      Hắc rốt cục cũng tỉnh lại!

      Tường Vi lén thở dài hơi, nhìn theo lảo đảo đứng lên khỏi mặt đất, cơ thể cao lớn như ngọn núi tuấn như vậy, giống như vĩnh viễn cũng cách nào đến được độ cao này, chỉ có thể nhìn lên hoặc là cúng bái, kích động nên lời!
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Hô hấp trong đêm mưa lạnh (2)

      Đúng vậy, tỉnh!

      Sau đó nhanh chóng khôi phục nhận thức, mạnh mẽ từ mặt đất đứng lên, mưa to gió lớn cộng thêm mấy vét bùn đất, làm cho chật vật chịu nổi, con mắt u ám gắt gao nhìn bóng đen mặt đất, lướt qua chiếc đèn pin bị rơi, ngồi xổm xuống nhặt lên, ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía Tường Vi – –

      Trong đêm mưa, Tường Vi tóc tai bù xù, giống như khi gặp bé khi đó, tóc dài che trước mặt, thân thể gầy co rúc lại, run lên nhè , mưa gió mãnh mẽ thổi tới, giống như là muốn dấn chìm .

      “Là ngươi?"

      Giọng lạnh như băng theo môi mỏng của ra, con ngươi hung ác nham hiểm híp lại, ngón tay thon dài vươn ra, liền nắm lấy hàm dưới mảnh khảnh của , dường như chỉ cần hơi dùng sức, là có thể bóp nát !

      Tường Vi ngay cả thở mạnh cũng dám, tuy là Hắc tiên sinh tỉnh lại, nhưng lúc này, lại ngang ngược nóng nảy, làm lần nữa lại rơi vào sợ hãi.

      Ngón tay thô ráp vuốt ve cánh môi , trong đầu lên tình cảnh vừa rồi, nhếch lên nụ cười nguy hiểm, “Nếu như tôi nhớ lầm, là vừa mới hôn trộm hôn, phải ?”

      “Đau.... phải.....” Ngón tay bóp chặt là đau , Tường Vi nhị được ưm tiếng, nước mưa rơi vào dường như làm mắt đau xót, sắp mở được mắt rồi, nhưng hình bóng của trong đầu lại ràng sắc nét, nguy hiểm mà may mỵ(kỳ dị, thần bí)!

      phải?” Chợt, tiếng mang theo tiếu ý dữ tợn phát ra từ miệng , con ngươi đen trong đêm mưa lóe ra u tối nguy hiểm, áo ngủ gắt gao dính sát vào cơ thể, vẽ ra hai ngọn núi cao ngạo nghễ trước ngực, lờ mờ hiển hai núm vú căng cứng, ta như vậy mà lại mặc bra(áo ngực)!

      nhớ tới đêm năm trước gặp tại bể bơi, nghĩ tới mới năm trôi qua, cơ thể khi đó còn ngây ngô mà cơ thể hôm nay lại trưởng thành như vậy! Mà ta lại thừa dịp lúc say rượu té xỉu mà hôn trộm !

      Khóe môi khỏi vẽ ra ra nụ cười khinh thường, bên trong giọng lạnh đến cực điểm – –

      “Quả nhiên là con của kỹ nữ, hôm nay cuối cùng cũng làm tôi mở mang kiến thức!”

      Ầm ầm – –

      Phía chân trời lên mấy tia sấm chớp, trời mưa càng mãnh liệt hơn!

      phải.... trong đầu Tường Vi kêu lên, nhưng dám phản kháng lại Hắc tiên sinh, vô thức dám chống đối lại , chỉ mặc cho xiết chặt làm cằm đau nhức, đau cho đến nước mắt chảy ra, vẫn như cũ dám lên tiếng.

      “Tôi khỏi hoài nghi, mẹ của có dạy cho hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào?” Mắt lạnh lướt qua đêm mưa đen kịt, thân thể của cũng bị mưa xối ướt đẫm, con mắt quang dừng lại, “Chuyện đêm nay, cháu dám ra ngoài nửa câu, ta tuyệt đối buông tha cho cháu, Thẩm, Tường, Vi!”

      Dứt lời, chán ghét đẩy ra, đứng dậy, bước rất nhanh về hướng khu trạch màu đen.....
      Tường Vi lần nữa ngã vào bên trong vũng bùn, bóng lưng kia cao lớn tưởng tượng nổi, Hắc tiên sinh đêm nay tại sao lại ngã say trong Tường Vi Viên?

      Bỏ qua những nghi ngờ kia, ngực Tường Vi lại xiết chặt, gọi là – – Thẩm Tường Vi!

      Đây có phải hay chứng minh cho tới bây giờ cũng cho dòng họ này, mà lại cho rằng ngầm đồng ý cho mang họ Hắc, vào làm người trong Hắc gia, phải đều mang họ Hắc sao? Lại uổng công thích cái tên Hắc Tường Vi này...

      đêm này, mưa to ngừng, hạt giống tường vi cuối cùng cũng được bảo vệ, cũng tại trong lòng Tường Vi lén chôn hạt mầm , dần dần nảy mầm.....
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Dâng tặng xử nữ (1)

      Đêm nay là đêm mưa, mây đen quấn vào nhau, tiếng sấm nổ vang, giống như đem mưa to phẫn nộ huyết tẩy mọi thứ, cùng nhau san bằng địa cầu, như biển động cuồng liệt, phát ra tiếng gầm phẫn nộ, dường như đem toàn bộ thế giới nhấn chìm!

      Trân mưa to này, như là sứ giả của địa ngục tuyệt tình tấn công tòa thành Hắc gia rộng lớn bát ngát này, khiến cho đám người hầu ở ngoài đều chạy vào trong khu nhà chính(khu nhà chủ nhân ở).

      Mà khu nhà mà chủ nhân ở của Hắc gia, tòa thành màu đen đậm chất phong cách kiến trúc Baroque, hơn mười người hầu nhao nhao đều trông mong hi vọng, ở trong đại sảnh mà lo lắng vặn vẹo, đôi mắt đều nhìn thẳng về phía cửa lớn, giây cũng dám thả lỏng.

      “Thím Hắc, đám người hầu đều chia nhau tìm, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tiên sinh?” giọng đàn ông ôn hòa, phá vỡ toàn bộ đại sảnh bất an, Lương Nhất Uy mặc bộ âu phục màu xanh lam quý giá cau mày .

      “Trợ lý Lương, tôi cũng rất sốt ruột, những năm qua vào đúng lúc này, chúng tôi đều sắp xếp xong xuôi, ai biết năm nay tiên sinh muộn như vậy vẫn chưa trở lại! Lương trợ lỹ chẳng lẽ ông cùng trở về cùng với tiên sinh sao?” trán thím Hắc thấp béo toát ra mồ hôi to như hạt đậu, đến lúc này vẫn tìm thấy tăm tích của ông chủ, chẳng may xảy ra cố gì, bà ta khó thoát tội!

      “Tiên sinh uống rượu mình, để cho tôi cùng, hơn nữa phải thím tài xế sớm đưa tiên sinh trở lại sao? Vậy tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng người?” Lương Nhất Uy giận , hài lòng thím Hắc đẩy trách nhiệm, thực tế ông thuận mắt cái bà già thấp béo này này rồi, hiểu tại sao tiên sinh lại mặc cho bà ta làm mưa làm gió nhiều năm như vậy!

      Mặt già nua của thím Hắc tái , thân thể cúi xuống, cung kính cúi đầu: “Trợ lý Lương, ông cũng biết Hắc gia rộng lớn như vậy, hơn nữa bên ngoài lại mưa to gió lớn, đám người hầu người cũng dám chậm trễ, nhưng để tìm được tiên sinh cũng phải chuyện dễ dàng!”

      Lương Nhất Uy là trợ thủ đắc lực nhất của tiên sinh, thím Hắc đương nhiên dám đắc tội, cơn tức giận trong người buộc phải nín nghẹn dám mạo muội trút ra. Bởi vị tất cả mọi người trong Hắc gia đều biết tầm quan trọng của tối nay, và trợ lý Lương mang theo đợi suốt hai giờ đồng hồ rồi!

      “Dì ơi, tại sao tiên sinh vẫn chưa quay về......A.......” Mai Linh từ trước vẫn lẳng lặng đứng bên nhịn được vừa mở mồm ra ......, lập tức bị cánh tay béo mập sần sùi của thím Hắc che lại, cho ta lên tiếng.

      Lương Nhất Uy nhìn lướt con nhóc cao gầy bên cạnh thím Hắc, diện mạo cũng xinh đẹp, chỉ có điều làn da đen ngăm, vóc dáng hơi lẹp xẹp, nếu đem ra so sánh với ông mang tới vẫn là cách khoảng rất xa.

      “Đừng có lung tung, Mai Linh!”

      Thím Hắc khẽ lẩm bẩm, vừa ý trừng mắt với Mai Linh, đứa cháu chết tiệt chịu thua kém, biết có phải là ở quê dinh dưỡng đầy đủ hay , mà đến Hắc gia năm, mười sáu tuổi hoa nở đẹp, nhưng vóc dáng vẫn cứ bẹp xẹp, nơi cần lồi đủ lồi, nơi cần vểnh lên cũng đủ vểnh, uổng công bà ta trông chờ vào Mai Linh có thể bám vào tiên sinh từ đó làm phu nhân, vậy mà tiên sinh chưa bao giờ nhìn ta cái, hơn nữa đêm nay Lương Nhất Uy đưa tới mỹ nữ, thím Hắc liền biết cháu của mình càng thêm thua kém, xem ra bà ta còn phải dạy dỗ con nhóc này nhiều năm........!(van: cóc ghẻ còn đòi thiên nga)

      theo miêu tả Mai Linh đó đúng là cóc ghẻ mà. biết chị nữ9 khuôn mặt ra sao nữa, toàn thấy miêu tả chị ấy để tóc che khuôn mặt thôi =.=". Nhưng mình đoán chắc chị ấy rất xinh đẹp. Sao nam9 lại thù chị ấy dữ thế nhỉ! ?.?

      Nhanh lên bạn ơi mấy ngày rùi mình xem tiếp truyện này, giờ đoán mò tình huống tiếp theo mún điên đầu lun rùi T^T

      Chương 21: Dâng tặng xử nữ (2)

      “Xì – – ” Lương Nhất Uy cười lạnh tiếng, đứa bé da đen này gọi bà ta là dì, ông liền đoán ra được tâm địa của bà già này, “Thím Hắc, tôi ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được này, vừa rồi bà cũng nhìn thấy ấy, diện mạo dĩ nhiên thể chê, nhưng mà, vóc dáng xinh đẹp của ấy, khó có nào có thể đem ra so sánh được, quan trọng nhất là, ấy chính là hàng giá – – xử nữ( còn trinh)!”

      Ánh mắt thí Hắc nhìn lướt qua khúm núm đằng sau Lương Nhất Uy, nhị được thấp giọng lẩm bẩm: “Năm nào ông cũng đều như vậy!” Nhưng mà kia, là xinh đẹp hơn Mai Linh nhiều, nhìn lướt qua đường cong của bộ ngực no đủ, đừng là đàn ông, ngay cả phụ nữ nhìn cũng cực kỳ ái mộ!

      “Thím Hắc, tôi trái lại hi vọng năm nay có sai lầm gì, tại bên ngoài trời mưa to, nếu tiên sinh có điều gì bất trắc, tôi và bà đều đảm đương nổi!” Lương Nhất Uy hài lòng trách mắng, những năm gần đây, ông đều dốc sức tìm xử nữ khắp nơi cho tiên sinh, năm cũng thiếu, nhưng chỉ duy nhất năm nay, Hắc gia rộng lớn như vậy đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng tiên sinh!

      Thím Hắc nhíu mày dám hé răng, trong lòng sốt ruột, Hắc gia vào ngày này những năm gần đây, đều là cấm kỵ!

      Khoảng chừng những năm qua đều rất thuận lợi, nhưng mà năm nay, bà ta cũng biết tại sao tiên sinh ở trong phòng!

      Đột nhiên, thân hình mập mạp của thím Hắc run lên, trong đầu lên tia kinh hãi, môi tái nhợt, tiếng khúm núm run rẫy ra: “Trợ, trợ lý Lương, ông .....tối nay tiên sinh.....tiên sinh ngài ấy liệu có phải lại giống như năm đó....”

      “Câm miệng!” Mặt Lương Nhất Uy lập tức biến sắc, chặn họng thím Hắc, “Bà biết là đám người hầu vẫn còn ở đây sao, thím Hắc, cho phép bà lung tung!”

      “Đúng, đúng...”

      Thím Hắc khẩn trương gật đầu, trong đầu lại suy nghĩ lại, nhớ lại đêm đó của mấy năm trước, cũng giống như đêm nay vậy, mưa to như trút nước, sấm sét nổ vang, đêm đó tiên sinh người đầy máu trở về, bộ dáng hỗn loạn chịu nổi, cho đến giờ phút này trong lòng bà ta vẫn còn run sợ, sợ hãi dị thường!

      Cũng từ sau đêm đó mỗi năm, tiên sinh cần có phụ nữ bên cạnh mới có thể ngăn lại được ban đêm phát cuồng, và trợ lý Lương mỗi lần đều dân lên xử nữ tuyệt đẹp để cho tiên sinh hưởng thụ, để ổn định cảm xúc dị thường của tiên sinh, từ đó về sau, dâng tặng xử nữ là công việc tất yếu hàng năm!

      Ầm ầm – –

      Bỗng chốc, tiếng sấm nổ vang tới, Thím Hắc sợ tới mức toàn thân run lên, tim nhảy ra ngoài!

      “A! Tiên sinh trở lại!” Theo đó, là tiếng của người hầu từ cửa đại sảnh truyền vào.

      Thím Hắc cùng Lương Nhất Uy nghe tiếng lập tức chạy tới, xuyên qua màn mưa đen kịt ngoài cửa, nhìn thấy ngay thân hình cao lớn ướt đẫm, bước chân có chút loạng choạng từ trong mưa vào!

      “Tiên sinh, ngài, cuối cùng cũng về rồi!”

      Ánh mắt Hắc tẩu chết lặng nhìn thẳng vào thân hình mới bước vào cửa, toàn thân tiên sinh ướt đẫm, quần áo còn dính mấy vết bùn bẩn, vẻ mặt tuấn cứng rắn, sắc mặt có chút tái nhợt, môi mỏng nhếch lên, nhìn qua vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Cũng may, thím Hắc thầm thở dài hơi, cũng may tiên sinh có bất kỳ vết máu nào, nếu bà ta sợ......

      “Các người còn đứng đó làm gì, thấy cả người tiên sinh đều ướt đẫm ư? Mau chuẩn bị nước nóng cho tiên sinh !” Thím Hắc vội vàng thúc giục người hầu, ý muốn che giấu sợ hãi trong lòng.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :