1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chúc các nàng năm mới vui vẻ nhé, hihi

      Chương 193: Thiếu nữ thánh giá

      Editor: Mandy Fg

      “Mẹ nó, tên phụ nữ vô dụng!” hướng Tường Vi nhổ ngụm nước bọt rồi với thuộc hạ: “Quẳng ta ra bãi biển cho cá ăn rồi gọi điện thoại cho bên kia nhận người!”

      Vâng, Doãn lão đại!” biết ‘bên kia’ mà Doãn Chiếu Thiên là Triển Diệc Tường. Vì lần hành động này, Triển Diệc Tường dặn bọn phải giữ mạng sống của ta lại, ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

      Doãn Chiếu Thiên lửa giận ngút trời cứ thế mà đem Tường Vi bị đóng cái giá chữ thập giựt mạnh xuống rồi ném cho thuộc hạ của .

      “Ưmmmmm……”

      Tường Vi đau đến nỗi rên thành tiếng. vừa nghe thấy gì? Bọn họ , tiên sinh đến, nên họ quyết định bỏ xác rồi đúng ? Lòng bàn tay bị ngân châm đâm xuyên qua, chỉ hơi cử động tí xíu là đau đến tê tâm liệt phế!

      Nếu đến, thôi vậy, cần thiết phải liên lụy đến ….

      Chỉ là, nước mắt cứ ngừng rơi, Tường Vi tưởng rằng trái tim chằng chịt vết thương đó của bị chai lì rồi, nhưng tại sao vẫn thấy đau lòng như thế chứ.

      Lão đại, phía trước chính là bãi biễn, ở đây khá ít người, chúng ta quẳng ta ra đó trước nhé!” xong, hai tên đàn ông mỗi người khiêng Tường Vi giá chữ thập ra đó.

      Tường Vi bị cột chắc cái giá chữ thập, hai tay bị ngâm châm ghim lấy, vì đường khá gập ghềnh mà vết thương lòng bàn tay lại bắt đầu rỉ máu, đau đến phải nhe răng trợn mắt!

      đường , hai tên đàn ông đó còn tám chuyện——

      “Trông cũng có vẻ xinh đẹp đấy chứ, thế mà cái tên họ Hắc đó lại hoàn toàn quan tâm đến sống chết của ? Haizzz…..tôi thấy vẫn là nên chết tâm với tên đàn ông máu lạnh đó ! thẹo cái loại đàn ông này có kết cục tốt đâu…..”

      “Đúng vậy, nếu phải người phụ nữ Hắc Diêm Tước, rơi vào tình trạng thế này rồi, tên tiểu tử cũng nhẫn tâm a! Đoạn video quay lại cảnh Doãn lão đại lấy ngân châm đóng lên lòng bàn tay mà cũng thể đả động được gắn, cũng đủ để chứng minh vốn cũng chả quan trọng gì mấy đối với , hoặc là do có tính người!”

      Bọn họ càng , Tường Vi càng nhịn được cười, nhưng suy yếu đến nỗi cười cũng chả cười nổi! Rốt cuộc là ai có tính người đây? Bọn họ chính người đem đóng lên cây giá chữ thập, vậy mà còn người ta có tính người!

      Song, nước mắt của càng chảy càng nhiều!

      sớm biết trọng lượng của mình trong lòng tiên sinh rôi, tuy đến cứu , hoàn toàn nằm trong dự liệu của cả, cũng hy vọng gì, thế nhưng, lúc biết đến, lại cảm thấy như bị thứ gì đó siết chặt vậy, rất khó chịu!

      “Ui chà, đừng khóc nữa! Sau này nhất định phải mở to mắt nhìn mà chọn đàn ông!”

      hồi sao, hai tên đó đem Tường Vi kiêng đến bên bờ biển, đem cây giá chữ thập đó dựng đứng lên cắm sâu vào trong cát”

      Sau đó quay người rời khỏi.

      Gió thổi càng lúc càng mạnh, cây thánh giá đó cứ vậy mà đón lấy cái gió biển lạnh thấu xương đó, dần dần, nước mắt của bị gió biển thổi khô, vết thương ngân châm trong lòng bàn tay dần dần hợp thành thể với .

      Thân thể của dần kết thành băng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời rộng lớn, sau khi hoàng hôn qua , trời dần tối đen lại…..

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 194: Mang thai Editor: Mandy Fg

      “Bác sỹ, tình trạng của bệnh nhân thế nào rồi ạ?”
      “Miệng vết thương bị nhiễm trùng, thân thể của ấy suy yếu dần, cũng may là kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu hậu quả lường đấy!”

      “Cám ơn bác sỹ, tay ấy sao chứ?”

      “Cũng may những cây đinh đó bằng bạc (ngân châm), chứ nếu như là đinh sắt bình thường gay go rồi đấy! Nhưng trước mắt tạm thời ổn rồi, quan trọng là ấy cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát, đợi đứa bé trong bụng ổn định rồi hãy xuất viện.”
      “Vâng, làm phiền bác sỹ rồi…. hả? Ông vừa gì? Đứa bé?
      “Ừ, biết bệnh nhân mang thai được hai tuần rồi sao? Nếu còn điều dưỡng thân thể cho tốt đứa bé khó mà giữ được đấy, biết chưa? “……vâng, vâng, cám ơn bác sỹ……”

      …… Sau khi tiễn bác sỹ khỏi, Dick vẫn chưa thể hoàn hồn lại sau nhiều lần bị hoảng sợ! Xoay người lại nhìn kiều nằm chiếc giường tuyết trắng, tay vẫn truyền nước biển, lặng lẽ mà nằm đó——
      “A! Mạn, mạn Vi! tỉnh rồi!”
      Tường Vi từ từ mở mắt, khuôn mặt xanh xao bình tĩnh lạ thường, Dick khỏi hít sâu:
      “Sao thế, những lời lúc nãy bác sỹ vừa , nghe thấy hết rồi, đúng ? Tường Vi nhắm chặt mắt lại, bàn tay quấn đầy băng gạc bất giác vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Vào khoảnh khác vừa tỉnh lại, thấy bác sỹ và Dick thảo luận với nhau, nhưng ngờ rằng, bác sỹ lại mang thai.

      “Mạn Vi, lần bắt cóc này, là do Tả Đằng thiếu gia báo cảnh sát, khổ cho rồi, đều do sơ suất của chúng tôi, bảo vệ được …..”
      Dick ngồi xuống mép giường của , vẻ mặt áy náy :
      “Tả Đằng thiếu gia ở sở cảnh sát hủy bản án, lát nữa là về rồi, Mạn Vi…. …. đứa bé là của Tả Đằng thiếu gia sao?”
      Dick nhịn được hỏi , từ lúc bị bắt cóc, cho đến lúc nhận được tin mang thai, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, quả vẫn chưa tiêu hóa nổi. Tường Vi lắc đầu và nở nụ cười nhạt với Dick, mở giọng khàn khàn :

      phải của ấy …. Dick, có thể giúp tôi giữ bí mật này ?” Vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng, mặc dù cũng rất kinh ngạc, cũng rất đau lòng, nhưng nghĩ đây cũng là việc nằm trong dự liệu mà thôi, lúc tiên sinh muốn , vốn hề suy nghĩ đến cảm nhận và ý muốn của , thế nên mang thai cũng là việc hiển nhiên thôi, chỉ là…. trải qua việc này, lòng dần bình tĩnh, đối với đứa bé, cũng có quyết định. “ phải của Tả Đằng thiếu gia….?”
      đ Dick nhịn được trợn tròn mắt, sau đó phát mình quá bất lịch , liền gật gật đầu:
      “Ừ, nếu vậy, tôi giúp giữ bí mật. Chỉ là…. Mạn Vi, đứa bé này định làm thế nào? Muốn sinh nó ra sao? Hay là kiếm cha đứa bé thương lượng bàn bạc xem sao?”
      khẽ cười, trong đôi mắt đen láy thâm sau đó như có kiên cường riêng của nó:
      “Cám ơn , Dick, tôi sử lý tốt việc này thôi.”
      “Haizzz, ngốc, ủy khuất cho rồi.”
      Dick thở dài, lúc nhận được điện thoại của Triển Diệc Tường, kiếm được Tường Vi, lúc chạy đến đó, mới phát Tường Vi bị người ta đóng cây giá chữ thập, thảm cảnh đó khiến nhìn thấy cũng đau lòng.
      Thế là liền đem đưa đến bệnh viện, niềm vui là vết thương của có gì đáng ngại, nhưng nỗi buồn lại là nhận được tin mang thai nhưng lại phải của Tả Đằng thiếu gia. Cũng … đành thôi vậy, từ hôm đầu tiên quen biết Mạn Vi, cũng biết sau lưng nhất định có câu chuyện đau buồn nào đó, chỉ là, chuyện đó có liên quan đến cha đứa bé hay ? Dick đoán ra, cũng chẳng muốn đoán.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 195: ta thắng rồi

      Editor: Mandy Fg

      Lòng khẽ đau, ủy khuất….. Tường Vi cười nhạt, nếu cảm thấy ủy khuất, e là chống đỡ đến ngày hôm nay rồi, thế nhưng cái đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến như nhắc nhở , đây đều là cái nghiệp chướng mà chịu thay .

      Ánh mắt nhìn ra phía hành lanh trống rỗng ngoài phòng bện, chẳng lẽ còn trông mong hình bóng kia xuất sao?

      Đừng dại nữa, Thẩm Tường Vi, cười khinh tiếng, rồi thu ánh mắt về nhìn Dick, nhàng : “Dick, tôi muốn về nước sớm, được ?

      “Ừ, thân thể của ổn chứ?” Dick lo lắng nhìn Tường Vi.

      “Tôi muốn về nước.” chỉ nhàng ra bốn chữ đó, cảm thấy sợ nơi này, chỉ muốn về nước.

      “Nhưng, bác sĩ phải ở lại bệnh việc quan sát vài ngày, nếu đứa bé….”

      “Tôi muốn về nước, lập tức!” Tường Vi vẫn chỉ nhàng ra những chữ đó, giọng điệu kiên định hơn tất cả, đứa bé…. sinh mệnh nhắn được hoan nghênh này, nhắm chặt mắt lại, phớt lờ cảm giác đau đớn, “Dick, giúp tôi quay về khách sạn lấy hành lý, được ?”

      ngăn cản được , Dick chỉ đành gật đầu đồng ý, đoán rằng gấp gáp muốn về nước là kiếm cho đứa bé để xử lý chuyện này, “Cũng tốt, giờ tôi quay về khách sạn, giữ gìn sức khỏe nhé.”

      Dick vừa định rời khỏi Tả Đằng Triết Dã tới: “Mạn Vi! ổn chứ?”

      “Tả Đằng thiếu gia, đến lúc, hai người chuyện nhé, tôi trước.” Dick chào Tả Đằng Triết Dã và Tường Vi rồi rời khỏi.

      “Triết Dã.” Khuôn mặt xanh xao của Tường Vi cố gắng nặn ra nụ cười.

      xin lỗi, Mạn Vi, cũng tại tôi tốt, để cho gặp phải việc ngoài ý muốn này…”d♧đ♪L♧q♪đ Vẻ mặt Tả Đằng Triết Dã đầy ấy náy, nhanh chóng chạy đến bên giường Tường Vi ngồi xuống, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của , khỏi cảm thấy đau lòng. “ xin lỗi, Mạn Vi…”

      Người con này là người mà mong muốn được bảo vệ cả đời, thế nhưng ngay cả bảo vệ an toàn cho cũng chẳng làm được!

      liên quan đến , Triết Dã, phải tại ….” Tường Vi lắc đầu cười , giọng có vẻ khàn khàn, người nên xin lỗi lại cứ xin lỗi hết lần này tới lần khác, khiến hết hồn, thậm chí nghĩ rằng, nếu Triết Dã thấy bị đóng đinh chiếc giá chữ thập, nhất định phóng như bay đến cứu , ấy quả người đàn ông tốt, tiếc rằng, có phước phận đó!

      “Rốt cuộc là ai làm? Tôi nhất định kiếm bọn chúng trả đũa!” Tả Đằng Triết Dã nắm chặt nắm đắm, chỉ hận băm vằm được bọn bắt cóc Tường Vi đó!

      cần thiết nữa, Triết Dã, tôi muốn nhắc đến việc này nữa, hãy xem như nó qua rồi , được ?” cố gắng mỉm cười, nhìn Triết Dã : “Nên là tôi xin lỗi mới đúng, để phải lo lắng rồi, vả lại có lẽ trong thời gian ngắn tôi thể hoạt động với Ny Thường rồi.”

      bé ngốc, giờ cái mà nên làm là dưỡng thương, những thứ khác đừng quan tâm tới nó nữa, nếu có thể, tôi hy vọng có thể chăm sóc cả đời.” Tả Đằng Triết Dã bất giác ra tâm trong lòng, nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của , nhưng vẫn khiến nhăn mày vì đau.” Tôi đấy, trải qua lần này, tôi càng xác định bản thân thể mất …. tôi đáng trách, tại sao tôi lại chăm sóc tốt cho chứ, để bị người ta bắt cóc, lỡ như ….” nghĩ đến đây, mọi lời của đều bị nghẹn lại, sợ mất , “Mạn Vi, hãy tôi tôi chăm sóc cả đời, được ?”

      Lời bày tỏ thâm tình của khiến người ta xúc động, thế nhưng ——

      “Suỵt, đừng vội trả lời tôi, tôi cho thời gian suy nghĩ, được ?” Tả Đằng Triết Dã cũng nhanh chóng chặn lời của , sợ cự tuyệt, cũng sợ chính mình chịu được lời cự tuyệt đó.

      thở dài, chỉ đành gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt chân thành của , khỏi cảm thấy tiếc nuối, tại sao người mà gặp trước lại phải ấy?

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      khí trong phòng họp rộng rãi có vẻ xấu hổ, mặc dù có gần sáu bảy người ngồi ở đấy, nhưng La tổng mập mạp vẫn nhịn được phải lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

      “Sao thế? tới nước này rồi mà còn cần tôi dạy ông cách ký tên sao?”

      Hắc Diêm Tước nhướng mi, giọng mang vẻ giễu cợt, đặt bút phe phẩy hai cái ký xong tên mình.

      ….” Sắt mặt La tổng nhịn đến nỗi tím cả mặt, nhưng xung quanh vẫn còn vài đại diện khác của bên giới tài chính và bất động sản, cũng tiện nổi nóng.

      Hôm nay, ông chính là bị ép đến Hắc thị này, ông thấy cam lòng a! Tuy là bị Hắc Diêm Tước dùng thủ đoạn đê hèn ép , nhưng cứ đợi hoài đợi hoài cũng chả thấy Doãn Chiếu Thiên đưa ra giá cao hơn.

      Ai ai cũng biết tên Hắc Diêm Tước này ăn thịt chẳng thèm nhả xương, nếu ký hợp đồng với , e là nuốt luôn cả La Thị của ông mất, Doãn Chiếu Thiên lại khác, là phần tử xã hội đen, chỉ biết đánh đánh chém chém mà thôi, làm gì biết lằm ăn, cho dù có hợp tác với Doãn Chiếu Thiên nữa, cũng chỉ có khả năng là ông ăn hiếp người ta mà thôi, còn Hắc Diêm Tước này… ông khỏi nổi da gà, cầm bút lên, do dự mãi cũng chịu ký tên!

      “Ông La, mời ông mau chóng lên!” Bỗng nhiên có người lên tiếng thúc giục.

      cần gấp, La tổng của chúng ta vẫn cần thời gian để suy nghĩ.” Hắc Diêm Tước nhếch miệng cười, móc chiếc điện thoại động từ trong túi áo ra, cố ý cười cười với ông ta, rồi nhấn nút mở màn hình điện thoại.

      La tổng hốt hoảng lên, hướng Hắc Diêm Tước ra hiệu, giận dữ : “ thắng rồi, xem như đủ tàn nhẫn!”

      đừng hòng lại lấy đoạn video phong lưu của ông để mà uy hiếp ông nữa! Sau đó ông ta liền cầm bút ký tên!

      Cho đến khi ông ta ký xong, Hắc Diêm Tước hài lòng gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười : “Chúc mừng ông, La tổng, tôi chúc chúng ta hợp tác thành công!”

      La tổng tức đến thở hồng hộc, nhưng vì sĩ diện, chỉ đành đưa tay ra bắt tay với Hắc Diêm Tước, tất cả mọi người làm chứng đều mỉm cười, ông cúi đầu với Hắc Diêm Tước: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này mà để tôi thấy đoạn video đó, tôi để yên đâu!”

      “La tổng, tôi đạt được mục đích của mình rồi, tốn thời gian làm những chuyện vô ích nữa, ông cứ yên tâm.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: ‘Hắc Tường Vi’ nghĩa là tình tuyệt vọng (1)

      Editor: Mandy Fg

      Ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước lóe sáng, sau đó nắm chặt lấy đôi tay mập mạp của La tổng, thắng rồi, trong trong lòng lại cảm thấy có tí khó chịu, hình như vui vẻ như trong tưởng tượng.

      La tổng nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng đáng ghét của , nhất là nụ cười thắng lợi in cái khuôn mặt đó, nhịn được giọng trù ẻo: “Hắc Diêm Tước, cậu nhất định gặp báo ứng!”

      “Hừ, ta đó giờ đều tin những thứ đó!” Hắc Diêm Tước hừ lạnh tiếng, quay qua dặn dò vài câu với trợ lý của mình rồi xoay người rời khỏi.

      Ánh mắt hận thù của La tổng vẫn dán chặt vào lưng , có vẻ như muốn tạo ra hai quả núi lửa để mà đốt cháy ta vậy, nhưng, đó chỉ là nguyện vọng của ông thôi, vốn chẳng hề có năng lực phản kháng lại Hắc Diêm Tước, ngay cả Doãn Chiếu Thiên cũng , bởi vì Hắc Diêm Tước quá máu lạnh, gần như là có nhược điểm cho người khác nắm lấy!

      Bước ra khỏi tòa nhà, Hắc Diêm Tước theo thói quen đeo cặp kính mắt màu đen lên và ngồi vào trong xe, tài xế hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn đến nơi nào?”

      “Đến bệnh viên NUH”

      Sau đó, chiếc Lincoln xa hoa chạy vào dòng xe đông đúc đường.


      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Bênh viện NUH.

      “Mạn Vi, hành lý của tôi đem đến rồi, xác định là muốn về nước ngay tối nay sao?” Dick đẩy chiếc xe lăn mà Tường Vi ngồi hành lang bệnh viện.

      Tường Vi lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh : “Dick, hộ chiếu của tôi nằm trong túi hành lý, có thể phiền giúp tôi đặt vé máy bay ?”

      “Nhưng, xác định là cần báo với Tả Đằng thiếu gia chứ?” Dick nhăn mày lại, đem đẩy đến chỗ có dãy ghế ngồi rồi ngồi xuống, nhàng nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạc của , “Mạn Vi, tay của nhất định là đau lắm đúng , tôi mất hết cả hồn vía khi nhìn thấy cảnh bị đóng đinh chiếc giá chữ thập, tôi nghĩ nhất định là chịu lấy hành hạ kinh khủng, tôi tưởng rằng sau khi tỉnh lại, nhất định như những khác, sợ đến nỗi ngừng khóc. Thế nhưng, lại bình tĩnh đến nỗi khiến tôi phải ngạc nhiên, ngay cả khi biết mang thai, vẫn cứ bình tĩnh như vậy, nhưng… tôi lại phát có vẻ khác với lúc trước, nhưng lại biết rốt cuộc là khác chỗ nào…”

      Dick thở dài tiếng, nhịn được tiếp: “Hy vọng đừng để bụng, Mạn Vi, lúc này quả bình tĩnh đến nỗi khiến tôi lo lắng, xác định là tối nay có thể về nước được sao?”

      “Dick, hãy tha thứ cho tôi có những chuyện thể với , về việc lần này, tôi muốn nhắc đến nữa. Bây giờ, xin hãy giúp tôi đặt vé máy bay được ? Tự tôi có lẽ hơi khó khăn, hộ chiếu ở trong túi hành lý của tôi.” Tường Vị nhàng , bình tĩnh giờ, nằm ngoài dự đoán của , nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ muốn về nước.

      “Ừm… đúng rồi, Mạn Vi, hãy thứ lỗi cho tôi, lúc thay lấy hành lý, cẩn thận lật mở hộ chiếu của ….” Dick lộ vẻ khó xử, cũng chỉ là muốn kiểm tra xem có sơ sót gì thôi.


      sao, ra sớm muộn gì cũng biết thôi.” bình tĩnh .

      ra tên Hắc Tường Vi. Thế… họ Hắc, họ này có vẻ hiếm…” Dick khỏi nghĩ đến Hắc Diêm Tước.

      Nhận ra vẻ mặt của Dick muốn gì, lắc đầu, cười : “Hộ chiếu chỉ là chứng minh nhân dân khác mà thôi, nhưng tôi họ Thẩm là , chỉ là, tôi gọi là Mạn Vi, mà tên Tường Vi.

      “Tường Vi… cây leo tường vi….” Dick lẩm nhẩm tên , rồi nhìn kỹ càng, đánh giá dáng vẻ kiều của , cây leo tường vi, rất thích hợp làm tên .

      Cây leo tường vi… Tường Vi khỏi chấn động, “Tại sao lại là cây leo?”

      “Ha ha, ngốc này, tường vi là loài hoa xinh đẹp có thân cây leo đấy!” Dick cười .

      “Ồ, vậy à!” Khái niệm hoa tường vi đối với Tường Vi nhiều, bao năm nay, cứ chờ đợi cây Tường Vi ở nhà họ Hắc nở hoa, nhưng năm này qua năm khác nó vẫn như vậy, đâm ra biết về hoa tường vi cho lắm.

      ra tường vi, là loài hoa có thân cây leo.

      khỏi nhớ đến lời của chú Lực Minh, nhà họ Hắc chỉ có Thủy Tinh Các mới trồng đầy cây tường vi.

      Thủy Tinh Các quả rất đẹp, kết cấu nhà trong suốt, nếu những bông hoa tường vi leo tường đó nở hoa, chắc đẹp lắm nhỉ…

      “Nhưng Hắc Tường Vi có vẻ may mắn lắm.” Dick cười .

      Tường Vi mím môi , cuộc đời của , có mấy lần mong muốn được may mắn?

      Dick ngập ngừng giây lát, chậm rãi : “ biết , hắc tường vi, đại diện cho tình trong tuyệt vong.”

      Ngón tay trong đống băng gạc khẽ đau, Tường Vi nhắm mắt lại, nhàng hít thở, lúc mở mắt ra, khóe môi nụ cười nhạt, nhàng : “Tôi biết, hắc tường vi, là tình yên tuyệt vọng…”

      Dừng lát, lơ cái đau trong lòng, cười : “Nên may là tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Tường Vi.”

      cười tươi như hoa, nhưng Dick vẫn nhạy cảm bắt được ánh mắt đau buồn của , nhẫn tâm tiếp tục thảo luận vấn đề này với nữa, nên lập tức ——

      “Tuy luôn cảm thấy có bí mật, nhưng ánh mắt luôn lộ vẻ trong suốt, tôi nhìn lầm người đâu. Cần tôi đưa về phòng bệnh trước rồi mới giúp đặt vé máy bay ?”

      cần đâu, tôi muốn ở đây ngồi lát.” Tường Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có cảm giác thoải mái và tĩnh lặng, thích cảm giác này, có thể tạm thời quên những đau buồn kia.

      “Vậy được, tôi lấy hộ chiếu trước đây.” Dick gật đầu, đẩy Tường Vi đến bên, đề phòng bị người đường đụng phải, “ xác định thông báo với Tả Đằng thiếu gia chứ?”

      “E rằng giờ ấy rất bận rộn với Ny Thường rồi, tôi muốn trở thành gánh nặng của ấy, đợi khi tôi về nước gọi điện giải thích với ấy sau.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197: ‘Hắc Tường Vi’ nghĩa là tình tuyệt vọng

      Editor: Mandy Fg

      “Ừ, được, vậy tôi trước nhé.” Dick mỉm cười chào tạm biệt với Tường Vi rồi quay về phòng bệnh lấy hô chiếu của .

      “Dick, cám ơn ….”

      Dick quay đầu về cười rạng với Tường Vi, vẫy vẫy tay rồi mất.

      Lúc này Tường Vi mới thu lại tầm nhìn, môi là nụ cười nhạt, ngẩng đầu thấy đám mây đen che hết cả bầu trời trong xanh lúc nãy, ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm đám mây đen đó——

      Đếm nhẩm, , hai, ba!

      Quả nhiên, những giọt nước mắt nống hổi thể khống chế được nữa, cứ vậy mà chảy xuống….

      chiếc khăn tay được đưa đến, nhàng lau vệt nước mắt mặt , giọng trầm khàn đầy từ tính——

      “Có trách tôi ?”

      Chỉ ba chữ đơn giản, giọng điệu nhàng, lại mang thêm vài phần ngạo mạn, trách ?diễn♡đàn♪lê♪quý♡đôn Ngữ khí đó, có vẻ như mang theo vài phần được phép phản kháng, cứ như được phép trách , và cũng nên trách !

      Tường Vi ngờ rằng thân thể suy yếu hết mức của vẫn còn có thể chảy ra nước mắt, từ lúc tỉnh dậy đến lúc này, mọi bình tĩnh, mọi biểu cảm thản nhiên, đều vào lúc xuất mà sụp đổ!

      nhịn được khóc lớn, chỉ vì nhìn thấy khiến rơi lệ!

      Ủy khuất, tuyệt vọng xông đầy thế giới của , nhớ lại lúc bản thẩn bị người ta tàn nhẫn đóng đinh lên chiếc giá chữ thập, bộ dáng máu thịt hòa quyện với nhau, như sắp đến với tử thần, nhớ đến lúc tuyệt vọng nhìn về biển lớn, cảm giác độc đó, cảm giác đầy tuyệt vọng đó chính là trải nghiệm sâu sắc nhất của !

      Hắc Tường Vi, vốn dĩ chính là tình tuyệt vọng!

      Thế nhưng, lúc này, lạnh lùng như thế, tuấn phi phàn như thế, bộ dáng bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ như vậy mà đước trước mặt , đưa ra bàn tay thon dài của mình, nhàng giúp lau những giọt nước mắt.

      Cổ họng Tường Vi như ngẹn lại, nỗi trắc trở này quá kinh hồn bạt vía, còn tưởng rằng mình cứ thế mà chết , ánh mắt cứ nhìn về mặt biển rộng lớn, hôm đó, bị đóng đinh chiếc giá chữ thập,diễn∞đàn∞lêღquýღđôn cứ thế mà chết trong tuyệt vọng, tưởng rằng mình kỳ vọng gì ở nữa, tưởng rằng cứ vậy mà thoát khỏi , nhưng lại ngờ rằng, mặc kệ , mặc kệ bị bọn người đó tra tấn mà vẫn tiếng nào, cứ như chỉ là người lại đối với mà thôi, cần cứu, lạnh nhạt của khiến tuyệt vọng, khiến đau lòng đến nỗi tuyệt vong!

      có gì đáng để khóc hết, phải lòng muốn chết chết sao? Thế nào, sau khi trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết sợ rồi sao?”

      nhướng khóe môi, giọng có vẻ khinh thường, cố ý phớt lờ nước mắt của , ánh mắt nhìn đến đôi bàn tay quấn đầy băng gạc của , khẽ nheo mắt lại, rất lâu sau đó, để cho khóc lâu lâu rồi, mới chậm rãi ——

      “Tôi sớm với rồi, rời khỏi vòng tay bảo vệ của tôi, căn bản thể bảo vệ được chính mình, giờ tin rồi chứ, hử?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :