1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 186:: Buổi tối yên bình

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Trong ánh trăng mờ, Hắc Diêm Tước như nghe được có người kêu tên của bên cạnh, tuy nhiên, cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, trí nhớ trong đầu còn sót lại. . . . . .

      "Nhã Ca!"

      Hét to tiếng, như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng!

      Đảo mắt nhìn bên cạnh, lại là Tường Vi! Trong lúc nhất thời, giận tím mặt, mở to cặp mắt căm tức nhìn .

      "Sao lại ở đây?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng buông tay giữ chặt vai ra, xoa xoa cái trán đau nhức.

      "Ngài . . . . . ?" Tường Vi sợ hết hồn vì tiếng hét bất ngờ của , đến tột cùng là tỉnh táo hay còn cuồng bạo?

      Tường Vi xác định, nhàng gọi: "Diệu?"

      "Câm miệng! cho phép nhắc tới Diệu, có tư cách nhắc tới ấy!" Hắc Diêm Tước ngồi dậy, đôi tay dùng sức nắm chặt cánh tay gầy yếu của Tường Vi,nâng lên, sau đó ném lên giường, long mày Tường Vi nhíu lại.

      "Ngài tỉnh, phải ?" Tường Vi nhịn đau, ánh mắt nghi ngờ nhìn , nhìn dáng dấp, như tỉnh táo lại, ít nhất, đây mới là , phải sao? thô lỗ, cậy mạnh mà đối đãi , cho phép cái này, cho phép cái kia, như vậy, khôi phục bình thường?

      "Đáng chết, tôi uống say phải !" Hắc Diêm Tước nhớ mang máng, mình nhận ly rượu, khi tên mập mạp chết bầm La tổng kia lôi kéo ra ngoài, vẫn uống rượu, vẫn rót rượu, bất giác càng uống càng nhiều. . . . . . Tỉnh lại, phát mình nằm bên cạnh .

      "Vâng, ngài uống say rồi !" Lúc này, Tường Vi mới khẳng định tỉnh táo, toàn bộ đêm nay, nhìn dáng vẻ của có thể nhớ gì, thậm chí do dự có nên cho biết hay , dù sao làm các model của Ny Thường hoảng sợ, cái vị La tổng hợp tác với , sợ là cũng bị hù sợ, sau khi trời sáng, nên đối mặt như thế nào đây?

      "Như vậy, giải thích thế nào khi nằm tại đây? Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của !" Bỗng chốc, cỗ tức giận tràn tới, nắm lấy cánh tay bé của , "Mới vừa phục vụ La tổng, còn chưa thỏa mãn dục vọng mà phục vụ tôi sao!"

      "Buông tay! Chẳng lẽ ngài quên tối nay là ngày mấy? Ngài thiếu chút nữa là giết người, sao lại trách tôi!" Tường Vi khỏi cười lạnh tiếng, nên mềm lòng với , đúng ?

      Im lặng lâu, Hắc Diêm Tước mím chặt môi, sắc mặt có chút xanh mét! Nhìn chằm chằm dáng vẻ nhếch nhác của , khỏi đứng dậy, tay ôm từ giường, câu cũng ………

      "Này, ngài làm gì đấy, buông tôi ra, buông tôi ra!"

      Tường Vi đánh vai của , lại ngăn cản được tới phòng tắm.

      Vào phòng tắm, Hắc Diêm Tước mở vòi sen ra, bọt nước dịu dàng lập tức rơi cuống, làm ướt thân thể của bọn họ.

      "Buông tôi ra. . . . . ." Nước xối làm Tường Vi nhìn .

      " tắm sạch , chẳng lẽ muốn bị cảm sao?" Bỗng dưng, ra câu, bàn tay cởi quần áo của nhanh.

      "Này……ngài!" Tường Vi trố mắt hồi lâu, người đàn ông này quan tâm sao? Đột nhiên, dòng nước ấm lặng lẽ dâng lên từ đáy lòng.

      Hắc Diêm Tước nữa, tắm sạch thân thể hai người, lấy hai cái khăn tắm, ôm Tường Vi về phòng. Khách sạn có đầy đủ thiết bị, tìm máy sấy trong ngăn kéo, ngồi ở giường, bắt đầu làm khô mái tóc dài ướt nhẹp của .

      Tường Vi ngồi yên lặng, mặc cho nhìn ngang ngược, nhưng hành động có chút dịu dàng. Đột nhiên, hơi xúc động, nếu giữa , chỉ là quan hệ đơn thuần, có lẽhắn đối xử khác với . căm hận phụ nữ, sớm biết , nhưng mà, trừ gọi ‘Nhã Ca’ . . . . . .

      Hắc Diêm Tước ở sau lưng Tường Vi, giúp sấy tóc dài, mái tóc đen, sợi tóc , dần dần làm vẻ mặt trở nên nhu hòa…………

      [ Nhã Ca, tóc của là đẹp. ]

      [ Ai. . . . . . Nhưng tóc đẹp sao, trong mắt Diệu, phải chị. ]

      [ Này, trai thích ai? ]

      [Tước, em còn , hiểu. ]

      [ Tôi…tôi hi vọng làm dâu của trai. ]

      [ Ha ha, cám ơn em, Tước, uổng phí chị đây thương em! Tôi cũng hi vọng gả cho Diệu, rất muốn trở thành người nhà của em. ]

      [ Người nhà. . . . . . ]

      [ Ừm! Tước rất đơn, sau khi Nhã Ca gả cho Diệu, nhất định cùng Diệu chăm sóc Tước, em có được ? ]

      [ Được. . . . . ]

      "Sao biết Diệu?"

      Bỗng chốc, Hắc Diêm Tước ở sau lưng hỏi, đánh thức Tường Vi mơ màng sắp ngủ .

      Tối nay, mệt mỏi, thể lực sớm cạn kiệt ở nơi yên bình này, đầu óc cũng bắt đầu hỗn độn .

      "Ưmh. . . . . . Diệu, Diệu là người mẹ muốn tôi nhớ. . . . . ."

      mớ, thân thể cũng càng ngày càng mềm, dần dần nằm sấp vào trong đệm giường.

      Hắc Diêm Tước chợt dừng động tác trong tay lại, máy sấy vẫn còn hoạt động, đôi mắt lại sâu thúy.

      Tắt máy sấy, ôm Tường Vi vào trong drap, nhàng đắp lên cho , tròng mắt đen nhìn gương mặt xinh đẹp của , ngón tay thon dài quét qua da thịt trắng nõn , ánh mắt khỏi dịu dàng, thở dài tiếng……

      "Ai. . . . . . Tôi phải làm gì với bây giờ? càng thiện lương, tôi càng tức giận, nhìn lớn lên từng ngày, lột xác từng ngày, càng ngày càng giống mẹ , tôi nghĩ giống ta (NC), cướp đianh trai, lừa gạt trai, phản bội trai. . . . . . cho tôi biết, tôi nên làm gì với bây giờ. . . . . ."

      ngồi ở mép giường, sau đó ngồi rất lâu, trong đầu lên mấy năm qua, trải qua màn kia, lòng có chút đau nhức. Nhớ tới tối nay, có lẽ lại nổi điên, lần này, là ngăn cản sao?

      Trí nhớ của rất mơ hồ, chỉ có loáng thoáng hình ảnh, càng ngừng hô Diệu, Diệu. . . . . .

      Thẩm Tường Vi, tôi nên làm gì với bây giờ?
      Nặng nề thở dài, lâu sau đó, ăn mặc chỉnh tề, quay đầu mà rời khỏi phòng.

      Chương 187:: Khắc phục hậu quả

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Mặt Hắc Diêm Tước nặng nề mà rời khỏi khách sạn, thuận tiện gọi cuộc điện thoại…..

      "Triển Diệc Tường, cậu ở đâu, mau lăn ra đây cho tôi. Tôi chờ cậu ở Đình Phong Thủy." xong, đợi đối phương đáp lại liền cúp.

      uống ly cà phê, chờ Triển Diệc Tường ở Phong Thủy Đình.

      Lúc này, trời cũng nhanh sáng, Đình Phong Thủy là phòng ăn 24h, bởi vì là sáng sớm, cho nên du khách còn lác đác.

      Hơn nửa giờ, Triển Diệc Tường thở hổn hển chạy tới.

      "Lão Hắc, giằng co đêm, sao tỉnh mau vậy? Tôi vừa mới ngủ đấy." Triển Diệc Tường vừa vừa ngáp.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng , giữa hai lông mày có chút u sầu.

      "Tôi này họ, rốt cuộc là có bí mật gì mà tôi biết, may cho , nhờ tiểu thư Mạn Vi dũng hiến thân, cứu thoát khỏi bản tính ma quỷ, ha ha ha ha." Vừa nhắc tới tình trạng lúc đó, mặc dù Triển Diệc Tường ở tại chỗ, nhưng nhìn tình cảnh cũng biết kinh than động địa, thần khóc quỷ sầu, huống chi sau khi trở về, hỏi các model nữ chưa hoàn hồn, mới biết lão Hắc làm nhiều chuyện điên cuồng. Vì vậy, bắt đầu trêu chọc Hắc Diêm Tước.

      "Thằng nhóc như cậu rất thích thấy tôi xấu mặt!" Hắc Diêm Tước xong, xoa xoa tay, thằng nhóc này dám trêu đùa .

      "Đừng, đừng, đừng!" Triển Diệc Tường sợ tư thế này của , theo như lời của model nữ, lúc ấy thấy giết người điên cuồng là như thế nào, " họ, tôi này họ, tôi chỉ vui đàu cùng . Nhưng mà phải lại, nhóm model nữ kia , chỉ có Thẩm Mạn Vi là bạn thân của , lúc điên cuồng nhất, ấy đứng dậy, mặc dù bị đánh cho thảm, nhưng may mắn là, cuối cùng vẫn thuần phục con thú hoang này." Triển Diệc Tường mang theo ý cười.

      "Tôi muốn biết ràng!" nhíu lông mày.

      "Ưmh. . . . . . Sáng sớm, uống nước trái cây trước !" Dứt lời, Triển Diệc Tường gọi ly nước trái cây, sau khi ừng ực vài hớp vào bụng, thõa mãn lau khóe miệng cái, rồi mới lên tiếng, "Tôi nghe mấy model , lúc đầu, họ tốt bụng mời rượu , biết say rượu hay sao, chỉ nghe bên ngoài vang lên thanh đánh nhau, sau đó đột nhiên đẩy ngã cái bàn, hung hăng bóp chặt người phụ nữ bên cạnh. . . . . . Chậc chậc, tình cảnh lúc đó, như muốn giết toàn bộ! Sau đó, họ rối rít chạy trốn, đuổi theo, nghe đánh nhau kinh thiên động địa trận, đột nhiên, Thẩm Mạn Vi xuất ! Khi đó, bình thường rồi, tại sao ấy gọi …….. đều nghe, sau đó cũng biết thế nào, họ nghe Thẩm Mạn Vi kêu Diệu, Diệu, liền dừng lại! Như vậy mới thở phào trận. . . . . . Nhưng mà, như , lão Hắc, thay đổi khi nào vậy? Nhưng may mắn là, còn có Diệu dừng lại, nếu Diệu còn sống. . . . . ."

      "Đủ rồi, tôi tôi thay đổi khi nào?" Hắc Diêm Tước nghe Triển Diệc Tường khoa trương miêu tả, đại khái cũng đoán được tình huống, tại lo lắng nhất, chính là hợp tác với La tổng bên kia, e là có biến (thay đổi).

      "Hắc hắc, , ngược lại tôi ra tò mò, có quan hệ gì với Thẩm Mạn Vi, nhưng ấy biết cái tên Diệu này! Quá thần kỳ!" Triển Diệc Tường cố ý nháy mắt ra hiệu .

      "È hèm!" Hừ lạnh tiếng, lên tiếng.

      Im lặng hồi lâu, Hắc Diêm Tước cau mày, lấy chi chiếu trong túi ra, điền khoản, ngay sau đóném cho Triển Diệc Tường, nghiêm túc : "Người bên cậu, cậu nghỉ cách giải quyết cho tôi."

      "A a, lão Hắc, ra tay tệ lắm!" Triển Diệc Tường nhìn con số chi phiếu. hài lòng cười.

      "Cậu có thể , nhưng chuyện này thể tiết lộ ra ngoài, nếu . . . . . . Kết quả cậu có thể tưởng tượng!" Hắc Diêm Tước cau mày, thấp giọng .

      "Được, được, việc này yên tâm, tôi cùng nhóm model nữ kia lộ chữ ra ngoài. Nhưng tên mập La tổng tôi biết. Ngộ nhỡ ông ta truyền ra ngoài, đừng tới tìm tôi." Cười đùa , Triển Diệc Tường xoay người, rời khỏi nơi này.

      Hắc Diêm Tước ngồi mình trong Phong Thủy Đình, uống cà phê.

      Lần này, quên ghi chép mình ‘phát bệnh’, ảnh hưởng đến hợp tác với La thị bao nhiêu, huống chi Doãn Chiếu Thiên bên kia cứ nhìn chằm chằm, nghĩ nên khắc phục hậu quả của case này như thế nào. (3T: Case: trường hợp, đúng cv, đúng raw nhá)

      Đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cầm điện thoại lên, truyền đến là giọng sợ hãi của La tổng: "Vậy. . . . . .Là Hắc tổng phải ?"

      "Ừ, La tổng, gọi sớm như vậy, muốn làm gì?" Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, thấp giọng .

      "Hô. . . . . . Hắc tổng, cậu khôi phục bình thường là tốt rồi, tôi ngủ yên đêm, trong lòng suy nghĩ, công việc hợp tác của chúng ta, có nên từ chối hay , dù sao nghĩ cho tình trạng thân thể của cậu. . . . . . Tôi nghĩ cậu nên tranh thủ thời gian, tìm cơ hội chữa khỏi, chữa khỏi thân thể trước rồi chúng ta chuyện, như thế nào?" La tổng thiếu chút nữa Hắc Diêm Tước có bệnh tâm thần, giọng điệu hơi khéo léo .

      "Lời này của La tổng, tôi nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai?" Giọng Hắc Diêm Tước mang chút tức giận.

      "Ha ha, cậu đừng trách, đừng thấy lạ, ừ, tạm thời cứ làm như thế a, tạm biệt!" xong, đầu kia điện thoại liền cúp.

      Hắc Diêm Tước vẫn cầm điện thoại báo bận, đột nhiên ném điện thoại di động xuống đất, điện thoại di động bị vỡ. Người ăn cơm cùng phục vụ chung quanh đều bị dọa sợ. Hắc Diêm Tước chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Phong Thủy Đình.

      Tròng mắt đen hẹp dài khẽ nheo lại, xem ra phải làm số chuyện rồi, vô luận như thế nào, chuyện này thể gây khó dễ cho !

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Hôm qua, sau khi các người mẫu của ‘Ny Thường’ lĩnh giáo được hung tàn (hung ác + tàn nhẫn) của Hắc Diêm Tước, vừa nhắc đến danh hiệu Hắc Diêm Tước, họ cảm thấy lạnh cả người. Đồng thời, cũng cảm thấy kinh ngạc khi Thẩm Mạn Vi có thể chế ngự tên giết người điên cuồng trong lúc nguy hiểm.

      Tả Đằng Triết Dã cùng Dick cũng biết chuyện gì xảy ra tối qua, thấy có mấy người mẫu bị thương, ngay cả Thẩm Mạn Vi cũng bị thương, vì vậy, Tả Đằng Triết Dã mang theo lửa giận mà gọi Triển Diệc Tường tới hỏi thăm.
      Chương 188:: Bị theo dõi

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Triển Diệc Tường chỉ sợ tình bại lộ, liền tối hôm qua chơi rất vui, gặp phải tên say rượu, đánh các ấy bị thương như vậy.

      Sau khi Tả Đằng Triết Dã biết chuyện này, : "Nếu chuyện này bị truyền ra, các phải bồi thường cho công ty, đáng lẽ hôm nay phải về nước, nhưng hủy bỏ, ở lại Singapore ba ngày, để mọi người điều dưỡng cho khỏe, nghỉ ngơi tốt. Triển Diệc Tường làm người phụ trách, nếu làm xong công việc, trừ tháng tiền lương để trừng phạt."

      Các model vừa nghe vui mừng kêu lên. Triển Diệc Tường cố làm vẻ mặt hối tiếc, đau khổ, thực tế, trong lòng cực kỳ vui mừng, cần để ý chút tiền này, Hắc Diêm Tước ra giá bằng hai năm tiền lương của , may mắn là các model cũng kín miệng.

      Nhưng mà, còn Tường Vi, dường như vui, ngồi trong góc, nghĩ tới chuyện khác.

      "Mạn Vi, ha ha, tôi có thể gọi là Mạn Vi ?" Triển Diệc Tường mỉm cười tới, cẩn thận nhìn Tường Vi, xinh đẹp như vậy, cho dù là đàn ông lãnh khốc vô tình như lão Hắc, cũng sợ là phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của .

      "Ừ." Tường Vi lúng túng gật đầu cái, chuyện lần này làm có chút mệt mỏi, đương nhiên, cũng đoán được Triển Diệc Tường hỏi những gì.

      "Tôi hơi tò mò, sao lại biết Diệu?" Quả nhiên, Triển Diệc Tường biết gì về quan hệ của Hắc Diêm Tước và Tường Vi, vẫn tràn đầy mong đợi, " nên biết, tôi cảm thấy lão Hắc rất coi trọng , mặc dù miệng luôn thèm để ý tới . Đêm ‘Mạn Đà La khóc ra máu’, là ôm , quan hệ của hai người, tôi nghĩ nhất định là đơn giản như vậy, đúng ?"

      Tường Vi lắc đầu cái, đôi mắt chân thành nhìn thẳng Triển Diệc Tường: "Triển tiên sinh, cám ơn ngài quan tâm, nhưng ngài ấy để ý tới tôi, làm sao coi trọng tôi như ngài ? Có lẽ là ngài quá đa nghi, tóm lại là tối hôm qua, tôi chỉ là người công dân bình thường cố gắng làm hết trách nhiệm."

      Triển Diệc Tường nhìn Tường Vi, còn muốn hỏi nữa, lại bị Tả Đằng Triết Dã tới cắt đứt…….

      "Hai người chuyện gì vậy? Mạn Vi, có chuyện gì lớn vào tối qua sao?"

      "Tả Đằng thiếu gia, nhìn ngài kìa, có chuyện gì lớn, đúng , Mạn Vi?" Triển Diệc Tường lập tức tiếp lời, nháy mắt với Tường Vi.

      Tường Vi hé miệng khẽ mỉm cười, gật đầu cái: "Đúng, Triết Dã. có gì ."

      "Nếu như vậy, vậy lúc nào rãnh rỗi, tôi dẫn em dạo quanh Singapore, như thế nào?" Tả Đằng Triết Dã đề nghị, thực tế, lần này có thể mượn công việc để đến Singapore, đơn giản là hi vọng có thể bên cạnh Mạn Vi, dù sao cho cảm giác lúc gần lúc xa, điều này làm cho an tâm.

      Tường Vi có chút do dự, , hi vọng mau kết thúc chuyến du lịch lần này, huống chi có Hắc Diêm Tước ở đây, làm tập trung được, rất sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      "Ha ha, Mạn Vi, nên đồng ý với Tả Đằng thiếu gia , dễ dàng mà tới Singapore, dù sao còn ba ngày nghỉ, bằng vui đùa chút." Triển Diệc Tường nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Tả Đằng Triết Dã đối với Thẩm Mạn Vi, vì vậy liền giúp đỡ, trò chơi này xem ra có thu hoạch ngoài dự đoán, tin rằng bao lâu, liền có kịch hay để xem!

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Những ngày tiếp theo, đợi mọi người gần khôi phục hoàn toàn, vì công bằng, Tả Đằng Triết Dã triệu tập các model tới, dĩ nhiên còn có Tường Vi, bắt đầu dẫn bọn họ quanh Singapore.

      Dọc theo đường , hướng dẫn viên du lịch cho các biết nguồn gốc của Singapore, các model nhìn cảnh đẹp hai bên đường, Singapore thành phố xinh đẹp.

      Hơn nửa giờ sau, xe đến mục tiêu thứ nhất của bọn họ: Tượng Ngư Sư.

      Hướng dẫn viên du lịch theo bọn họ, giải thích: "Đây chính là Tượng Ngư Sư nổi tiếng của Singapore, nó nằm ở bờ sông Singapore, là dấu hiệu và tượng trưng cho Singapore . Tượng cao tám thước, nặng bốn mươi tấn, miệng Sư Tử phun ra dòng nước sạch, do Gia Nam tiên sinh cùng hai đứa con điêu khắc chung vào năm 1972 ."

      Các model rối rít tới trước tượng chụp hình lưu niệm, hướng dẫn viên du lịch tiếp tục giới thiệu: "Đầu sư tử, thân cá, ngồi đuôi cá, thiết kế kia là đem hợp cùng truyền thuyết làm : đầu sư tử đại biểu trong truyền thuyết "Sư Thành" Singapore, đuôi cá tượng trưng cho "Đạm Mã Tích", đại biểu Singapore phát triển từ làng cá ."

      Tường Vi tới bên cạnh tượng đá, nhìn nước từ miệng sư tử đá phun ra, có chút mệt mỏi.

      Tả Đằng Triết Dã vẫn bên cạnh , nhịn được mà quan tâm hỏi "Mạn Vi , em nghĩ gì vậy?"

      "Triết Dã. nghĩ gì cả, cảm thấy nơi này rất đẹp." Tường Vi vịn hàng rào, khẽ nhíu lông mày, trán có tầng mồ hôi mỏng làm sắc mặt của có chút tái nhợt.

      Tả Đằng Triết Dã chu đáo nhận thấy khó chịu, vì vậy , "Thân thể thoải mái sao? Mạn Vi, có cần dẫn em gặp bác sĩ ?"

      nhàng lắc đầu, Tường Vi mỉm cười yếu đuối: "Có thể gần đây nghỉ ngơi tốt, rất mệt, buổi chiều tôi về ngủ giấc là hết chuyện."

      " có chuyện gì?" Tả Đằng Triết Dã cau mày, "Tôi an tâm, bằng tôi đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước?"

      Tường Vinhìn các model chơi cực kỳ vui mừng, vì vậy khẽ lắc đầu, đôi môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt: " cần, Triết Dã. Tôi sao. xem, phong cảnh nơi này làm người khác rất vui vẻ……..nha."

      Đột nhiên, tầm mắt của như dừng lại chút, lóe lên cái.

      "Mạn Vi, Mạn Vi ?" Tả Đằng Triết Dã nhìn theo tầm mắt của , chỉ thấy đám đông phía trước, "Em nhìn cái gì vậy?"

      "Cái gì? có, có gì." Tường Vi lắc đầu cái, vừa rồi thấy mấy người áo đen đeo kính mát, biết mình có nhìn lầm hay , cảm thấy như có người theo dõi bọn họ, lại ra được cảm giác đó.

      "Mạn Vi, nếu em thoải mái, cứ với tôi, đừng xem tôi như người ngoài, biết ?" Tả Đằng Triết Dã dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của , cưng chìu .

      "Cám ơn , Triết Dã." Tường Vi có chút mất tự nhiên, yên gật đầu cái.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 189:: Cái chết của Jesus (1)

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu (*******************)

      Tường Vi biết, trong tầng lầu của cao ốc cách đó xa, Hắc Diêm Tước ngồi đối diện La tổng, trong lúc nhất thời, khí có chút xấu hổ .

      "Tôi Hắc tổng, chuyện hợp tác của chúng ta. . . . ." La tổng nhớ tới bộ dáng điên cuồng của Hắc Diêm Tước, thân thể đến nay vẫn còn lạnh run!

      "La tổng, nếu ngài vì việc kia mà cắt đứt quan hệ hợp tác với Hắc thị, nhất định ngài bị tổn thất." Hắc Diêm Tước lập tức cắt đứt lời của La tổng.

      "Chuyện này. . . . . . Doãn Chiếu Thiên bên kia phái người tới bàn bạc, Hắc tổng, cậu đừng làm khó tôi, được ?" Móng heo của La tổng mập mạp run rẩy, ngừng lau mồ hôi, người của hai bên đều dễ đối phó !

      Thấy thái độ từ chối nhã nhặn của ông, Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, xem ra đành phải ra chiêu ngoan độc, cần phải đánh nhanh thắng nhanh case (trường hợp) này, vì vậy, lấy điện thoại di động ra, đè mấy phím, đưa cho La tổng, nhếch miệng thành nụ cười tà, : "La tổng, có cái này quyết định, chờ ngài xem xong đoạn phim ngắn rồi tiếp."

      La tổng nơm nớp lo sợ nhận lấy điện thoại di động của , nhìn chăm chú, quá năm giây, gò má mập mạp lập tức trắng bạch!

      Chỉ thấy trong video xuất và mấy nữ người phụ nữ trần trụi giao hoan, hơn nữa còn là NP!

      Phịch tiếng!

      La tổng dùng sức ném điện thoại di động, rơi đất, rống to: "Hắc Diêm Tước, máy hèn hạ!"

      Cười lạnh tiếng, Hắc Diêm Tước hề gì mà nhún vai: "La tổng, đừng kích động, có gì từ từ . Nếu như La tổng làm chuyện này, tôi có khả năng tổn thương La tổng."

      "Mày……." Mặt La tổng lập tức thành màu gan heo, ông ngờ, Hắc Diêm Tước ** như vậy, nếu cái này truyền ra ngoài, đừng ông với vợ được, về sau, khi làm ăn trong giới cũng bị người ta nhạo báng, ông hối hận vì quay video cảnh Hắc Diêm Tước nổi điên, cứ như vậy, ông cũng có nhược điểm của Hắc Diêm Tước! là thủ đoạn!

      "La tổng, đừng tôi nhắc nhở ngài, làm ăn với đám phần tử Hắc bang giết người chớp mắt kia, trước sau đều là thiên môn (đường vòng lối tắt), chẳng thà hợp tác làm ăn với tôi, chỗ tốt tự nhiên có ngài, ngài là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào!"

      Hắc Diêm Tước thoải mái mà đeo mắt kính, khóe miệng nâng lên nụ cười chiến thắng nhàn nhạt, từ trước đến giờ, quan tâm sử dụng thủ đoạn uy hiếp gì, chỉ cần đạt mục đích là được.

      Lúc này, điện thoại bị La tổng ném mặt đât vang lên , cúi người xuống, nhặt điện thoại lên ……

      La tổng thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước chuyện điện thoại, tiếp theo, xoay người, uy hiếp ông câu: "La tổng, tôi chờ câu trả lời chắc chắn của ngài! Đừng làm tôi thất vọng!" Dứt lời, Hắc Diêm Tước giơ điện thoại trong tay lên, rời khỏi nhanh.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Đầu bên kia điện thoại, mới vừa cúp máy, giọng đàn ông Singapore : "Doãn lão đại, thái độ của thằng nhóc Hắc Diêm Tước kia rất lạnh, trực tiếp với chúng ta, biết Mạn Vi!"

      " đám ăn hại!"

      Lên tiếng là người đàn ông có diện mạo cực kỳ nham hiểm, mặt có dấu vết tháng năm, rất khó tưởng tượng, người đàn ông nham hiểm lại là lão đại của Chiếu Thiên bang ở Singapore , Doãn Chiếu Thiên.

      "Người phụ nữ kia chưa tra họ tên, ngu dốt bắt người ta tới, muốn tìm việc làm?"

      Doãn Chiếu Thiên khẽ nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh lại lộ ra sát khí, "Đem ta vào!"

      "Dạ, Doãn lão đại, tôi kêu em mang ta tới!"

      lát sau, mấy người đàn ông kéo bao vào phòng.

      "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong bao truyền ra giọng nữ, ngừng giãy dụa trong bao.

      "Lão đại, mang người đến."

      Doãn Chiếu Thiên gật đầu cái, "Mở bao ra."

      "Dạ!"

      Sauk hi mở bao ra, lộ ra mặt của Tường Vi, khiếp sợ nhìn tất cả người đàn ông trước mắt, thể tin được, trước đây từng bị bắt cóc, ở Singapore lại tiếp tục bị bắt cóc!

      chỉ nhớ và bọn người Triết Dã du ngoạn, khi WC công cộng, lúc ra, liền bị cái bao lớn bao lấy, sau đó, là đến nơi này.

      "Ưmh. . . . . ." Tay chân bị người ta trói chặt, miệng cũng bị người ta bịt lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên ngồi ghế duy nhất trong phòng, là lão đại trong miệng bọn họ?

      "Để ta chuyện." Doãn Chiếu Thiên cau mày, liếc mắt nhìn mái tóc rối của Tường Vi, nhưng vẫn bị kinh sợ bởi gương mặt xinh đẹp của , cảm giác quen thuộc xuất .

      Thuộc hạ làm theo, lấy vải bịt miệng Tường Vi ra.

      "….. là ai?" Tường Vi nghi ngờ hỏi, trong lòng lập tức lo lắng, dám hi vọng có người tới cứu , đây là Singapore.

      "Đầu tiên, hãy , có quan hệ gì với Hắc Diêm Tước?" Doãn Chiếu Thiên thẳng vào vấn đề, đôi mắt nham hiểm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tường Vi, trong lòng có loại tư vị thể ra được.

      Hắc Diêm tước. . . . . . Tường Vi dần bình tĩnh, lần này, là người mà bọn họ nhắm đến!

      theo phản xạ mà lắc đầu, "Chúng tôi biết !"

      "Khốn kiếp!" Bộp tiếng, Doãn Chiếu Thiên đẩy cái bàn bên cạnh, hù sợ mọi người! Triển Diệc Tường cho biết thông tin về người phụ nữ này, theo lý mà , thằng nhóc kia lừa .

      "Xem ra hai người ăn ý, phản ứng của rất giống , Hắc Diêm Tước cũng biết !"

      Chợt, Doãn Chiếu Thiên cúi đầu cẩn thận xem xét gương mặt của Tường Vi, chú ý tới thân thể của run , khỏi hài lòng lộ ra nụ cười tà lạnh, nụ cười này, làm cho người ta rợn cả tóc gáy!

      Tường Vi căng thẳng, nhưng cắn chặt cánh môi, tự với mình, phải kiên cường đối mặt: " xin lỗi, tôi nghĩ là các lầm, chúng tôi biết nhau!"

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 190: Cái chết của Jesu (2)
      Editor: Mandy Fg

      “Ha ha ha! Rất tốt, các ngươi cũng ăn ý quá nhỉ! Xem ra nếu chơi vài trò chơi hai người quen biết này chịu ‘quen biết’ rồi!”

      Bỗng nhiên Doãn Chiếu Thiên cười nham hiểm rồi ra hiệu với thuộc hạ của : “Đem ‘Cái chết của Jesu’ ra đây”.

      lúc sau, bọn họ đem cái giá chữ thập đến.

      Tường Vi sửng sốt nhìn cái giá chữ thập màu trắng được gọi là ‘Cái chết của Jesu’ đó, liền xanh cả mặt.

      Sau đó, vài tên đàn ông đến cởi trói cho Tường Vi.

      “Các người muốn làm cái gì, ! Dừng tay lại!” Tường Vi giãy dụa, trong lúc hoảng loạn bị trói chặt lên cái giá chữ thập đó, thể động đậy cho dù là chút!

      “Đoạn video này phải quay cho vào đấy! Xem xem mỹ nhân tựa hoa như ngọc này này, chắc chắn rất ăn ảnh, ha ha ha….”

      Doãn Chiếu Thiên cười to.

      Sau đó, đứng lên, cầm lấy cây ngân châm (cây kim bằng bạc), nhìn Tường Vi cười lạnh, trong ánh mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, so với mức độ tàn nhẫn của Hắc Diêm Tước Doãn Chiếu Thiên càng điên cuồng hơn gấp ngàn lần!

      “Biết cái chết của Jesu chứ? Ghim giá chữ thập, dùng máu tươi của ông ấy để cứu thế…. chà chà, nếu tôi đem những cây ngân châm này, ghim vào lòng bàn tay của , xem Hắc Diêm Tước có phản ứng như thế nào đây?” Doãn Chiếu Thiên cười tà, cứ như thảo luận trò chơi rất hay nào đó với Tường Vi vậy!

      Tường Vi lắc đầu đầy sợ hãi, lúc này mới hiểu định nghĩa ‘Cái chết của Jesu’ đối với là gì!

      Chính là đem những cây ngân châm đó đâm xuyên qua lòng bàn tay của để mà ghim lên giá chữ thập nhưng Jesu vậy!

      hoảng sợ lắc đầu, đáng sợ, thể tin được mà nhìn chằm chằm Doãn Chiếu Thiên, chưa từng gặp qua người nào tàn khốc như thế!

      Doãn Chiếu Thiên giơ cây ngân châm trong tay lên, làm ra vẻ như muốn đóng vào tay của Tường Vi!

      ………..!” Tường Vi run rẩy, cố gắng giãy dụa, nhưng tài nào thoát được cái giá chữ thập đó!

      Cứ vậy mà trừng mắt nhìn Doãn Chiếu Thiên đem cây ngân châm đó đóng vào lòng bàn tay !

      “Aaaaa……..” Tường Vi nhịn được hét lớn, chỉ mới ghim vào tý xíu thôi liền có máu chảy ra.

      “Thế nào? Có quen biết Hắc Diêm Tước hay ?” Doãn Chiếu Thiên khẽ buông lỏng.

      cắn chặt răng, chịu gật đầu, toàn thân run rẩy, gần như có thể cảm nhận được đau đớn đến tận tim gan khi cây ngân châm này đâm xuyên qua lòng bàn tay, là đáng sợ!diễn∞đàn∞lêღquýღđôn thể tưởng tượng được nỗi đau khi từng cây từng cây ngân châm được đóng dần vào cơ thể!

      “Cũng quật cường quá nhỉ! Vì Hắc Diêm Tước mà hy sinh như vậy, cũng xem như ta có phước rồi!” Doãn Chiếu Thiên tiếp: “Nhưng tiếc rằng, nên là người phụ nữ của ! Máy quay sẵn sàng rồi…”

      Vừa xong, liền nâng tay kia lên, cầm lấy cây búa, ‘boong’ tiếng!

      Ngân châm cứ vậy mà đâm thẳng vào lòng bàn tay của Tường Vi, đem tay đóng chặc vào chiếc giá chữ thập!

      “Aaaaaaaa…………………”

      Tường Vi đau đớn hét to!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 191: Cái chết của Jesu (3)

      Editor: Mandy Fg

      Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp cả căn nhà.

      “Ha ha ha……..”

      Nhưng tiếng hét này lại mang đến cho Doãn Chiếu Thiên và bọn thuộc hạ của trận cười vô cùng khóa chí, bọn họ có vẻ như rất hưởng thị trò chơi này, bọn họ chính là những phần hắc bang đáng sợ!

      Sau đó, Doãn Chiếu Thiên lại lấy thêm cây ngân châm khác, đến bên Tường Vi và nở nụ cười tà ác, “ có thể thừa nhận quan hệ giữa và Hắc Diêm Tước, nhưng đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hứng thú chơi trò chơi của tôi, tin rằng sau khi Hắc Diêm Tước xem đoạn video này, nhất định đau lòng chết mất, ha ha ha ha…..”

      Vừa tưởng tượng đến dáng vẻ của Hắc Diêm Tước sau khi xem đoạn ghi hình này, nhịn được cười khoái trá.

      Tường Vi thở gấp, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, cái đau từ lòng bàn tay khiến sắc mặt trắng bệch hẳn ra, nhìn người đàn ông phát cuồng ở trước mặt này, tự hiểu được mình dễ dàng gì mà chạy thoát được rồi, chỉ có thể cắn chặt răng, lắc đầu cố lấy hết hơi để mà : “Tôi… quen….biết !”

      Giọt nước ngay khóe mắt như rút dần thể lực của . Thực ra rất kiên cường, cũng rất cố chấp, vô luận lý do hận Hắc Diêm Tước là gì nữa, khi gặp hiểm nguy, vẫn để cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến .


      Hoặc có lẽ, đó chính là số mệnh của . khẽ nâng khóe môi, hề được lựa chọn, giống họ Thẩm của vậy, có lựa chọn nào khác!

      “Ngu muội! Hừ, tôi xem có thể nhịn được bao lâu!”

      xong, Doãn Chiếu Thiên nâng cây búa lên, đem cây ngân châm thứ hai để vào lòng bàn tay bên kia của Tường Vi, miệng : “Jesu, Chúa ơi, hỡi vị Chúa vĩ đại, xin người hãy nhìn xem con cháu của mình , là ngu muội và vô tri, hôm nay tôi dùng hình phạt mà người từng phải chịu lấy, dùng người ấy!” Sau đó, cuối đầu nhìn Tường Vi, cười : “Nguyện Chúa phù hộ cho , amen!”

      “Boong!”

      hề do dự tý nào, cứ vậy mà giáng búa xuống.

      “A………..”

      Tiếng hét đầy tuyệt vọng trong đêm tối.

      “Ọe…”

      Bổng nhiên, trận ghê tởm đánh úp lại, khiến nhịn được ói ra!

      “Ây! Doãn lão đại, mới có hai cây ngân châm mà người phụ nữ này ói rồi!”

      Doãn Chiếu Thiên bịt chặt mũi, tỏ ghê tởm mà tránh xa ra, quay lại với thuộc hạ: “Đều ghi hình lại hết rồi chứ? Xong rồi gửi cho tên Hắc Diêm Tước đó! Để tôi xem ta lạnh lùng cỡ nào!”

      “Dạ, lão đại!”

      Sau khi bọn gửi đoạn video đó cho Hắc Diêm Tước, đợi hồi lâu lâu vãn thấy hôi , lúc này bọn họ bắt đầu đứng ngồi yên: “Sao thấy phản ứng hồi gì hết? lẽ tôi gửi nhằm số rồi à?”

      Gửi thêm lần nữa cho tôi!” Doãn Chiếu Thiên phiền muộn . Nếu vậy rồi mà còn uy hiếp được Hắc Diêm Tước nữa quả hết cách rồi!

      “Dạ!”

      Thế là thuộc hạ của lại gửi thêm hai lần nữa.

      Nhưng tiếc rằng, đợi hơn chục phút vẫn thấy hồi , đợi đến nỗi bọn họ cảm thấy chán!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 192: Vết thương kim châm

      Editor: Mandy Fg

      Thời gian trôi qua dần, Tường Vi đau đến nỗi muốn ngất xỉu rồi, nhưng đám người đó vẫn cứ ngồi chờ đợi…

      Họ tưởng rằng Hắc Diêm Tước khẩn trương gọi điện thoại đến, nhưng ai dè lại hề có tí hồi nào!

      Là bọn họ tính sai rồi sao? Doãn Chiếu Thiên cuối cùng cũng chịu nỗi nữa, quay qua với thuộc hạ của mình: “Gọi điẹn thoại cho Triển Diệc Tường, hỏi xem có phải nhằm người rồi hay ?”

      “Dạ, lão đại.” Thuộc hạ của lui xuống gọi điện thoại cho Triển Diệc Tường, xác nhận kỹ rồi mới báo cáo lại với Doãn Chiếu Thiên, “Lão đại, hỏi kỹ rồi, người phụ nữ này đối với Hắc Diêm Tước tuyệt nhiên tầm thường!”

      “Mẹ nó!” Rầm tiếng, Doãn Chiếu Thiên đá bay người đứng bên hông !

      “Hay lắm, Hắc Diêm Tước! ngờ ngươi lại máu lạnh đến nỗi vậy! Đem người phụ nữ này lôi ra ngoài, trước mắt bỏ đói ba ngày ba đêm , xem tình hình thế nào rồi tính sau, nếu Hắc Diêm Tước vẫn hỏi han gì đến ả, đem ta quăng cho chó ăn!”

      Sau khi Doãn Chiếu Thiên giận dữ hạ lệnh, liền cho người đem Tường Vi bị đóng đinh giá chữ thập khiêng !

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Hoàng hôn buông xuống, gió biển của Sentosa nhè nhè thổi cùng với tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

      Trong căn nhà gỗ bên bờ biển, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hải âu bay. chiếc giá chữ thập trắng tinh trong căn nhà gỗ này, là mình đầy máu, tóc tai hỗn độn, như ‘Cái chết của Jesu vậy’, khiến người ta kinh sợ!

      Két——

      Cửa được mở ra, vài tên đàn ông cao to bước vào.

      “Doãn lão đại, người mà cảnh sát kiếm, hình như chính là người phụ nữ này!”

      “Mẹ nó! Hắc Diêm Tước thế mà lại chơi trò báo cảnh sát!” Bổng nhiên, Doãn Chiếu Thiên vèo cái xông đến trước mặt Tường Vi——

      Chát!

      cái tát mạnh, đêm Tường Vi trong cơn mơ hồ tát tỉnh.

      “Ưm…” Cái đau rát má khiến tỉnh táo vài phần.

      “Lão đại, phải thả ta sao?” Thuộc hạ của cẩn thận hỏi.

      “Hừ!” Doãn Chiếu Thiên trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình! Tiếp đó lại giáng thêm cái tát lên mặt Tường Vi: “Đàn bà! Xem như có vận may! Xem ra Hắc Diêm Tước đối xử với cũng nhẫn tâm, hoàn toàn quan tâm đến sống chết của !”

      Doãn Chiếu Thiên phiền não nhổ ngụm nước bọt! Mẹ nó, lần này ăn phải trái đắng mà! Hắc Diêm Tước quan tâm đến sống chết của ta, bên Triển Diệc Tượng lại dặn được làm chết ả, cái gì mà còn phải nhờ vào ta để biểu diễn!

      “Thế lần này vụ án địa bàn của La thị, chúng ta phải nhắm mắt làm ngơ mà nhường cho Hắc Diêm Tước rồi sao?”, thuộc hạ của cam lòng .

      “Hừ! Có trách cũng trách lần này đánh sai cược! Mối thù này tôi đợi hơn mười mấy năm rồi, tin rằng có ngày báo được thù thôi!” Doãn Chiếu Thiên nheo mắt , nhớ về mười mấy năm trước, nhát dao của thằng nhãi ranh đó xém xíu lấy mạng của ! Khiến chỉ có thể làm được nửa đàn ông! Càng nghĩ càng tức!

      Chát——

      Lại cái tát, như là trút giận lên người Tường Vi vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :