1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 173: Được giải cứu

      " ra là vậy, tôi còn tưởng ấy chỉ người đại diện của Ny Thường mà thôi, nên muốn lợi dụng ấy để hoàn thành đươn hàng, để các huynh đệ có thể thả lỏng vài ngày, lại là con nuôi của Hắc lão đệ. Nếu như vậy chúng tôi thả ngươi vô điều kiện. Người đâu, dắt vị tiểu thư tối hôm lỡ bắt về ra đây cho tôi."

      Long ca vừa hạ lệnh, Tường Vi liền bị đem tới đây.

      Mái tóc hơi rối nhưng áo quần vẫn là bộ đồ ngủ hôm qua, chỉ là hơi nhăn nheo chút. tổng thể mà người ở Long Hổ Đường này hề là khó .

      Tường Vi hơi bất ngờ khi thấy Hắc Diêm Tước.

      "Được Long ca tha cho mà còn biết cảm ơn người ta nữa?" Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi .

      " cần, cần. Ha ha, Hắc lão đệ tuấn tú lịch , con nuôi của cậu cũng 'khuynh quốc khuynh thành'. Long tán thưởng .

      "Long ca, con tôi gây ít phiền hà cho rồi, cũng may Long ca giúp đỡ. Đây là chút lòng thành của tôi, Long ca xin vui lòng nhận cho." Hắc Diêm Tước vừa vừa đưa qua cho Long ca tấm chi phiếu trị giá 100 nghàn đô la mỹ.

      Long ca nhìn số tiền tấm chi phiếu sửng sốt nhìn Hắc Diêm Tước, ta quả nhiên là đa mưu túc trí, rất hiểu quy củ và biết lấy lòng người khác, hèn chi ta chỉ làm ăn chân chính thôi mà cũng phát triển được như vậy!

      "Hắc lão đệ, sao lại khách khí như vậy. Tôi khiến con nuôi của cậu hoảng sợ còn chưa xin lỗi nữa là!"

      "Long ca, đừng khách sáo, số tiền này là để các em trong bang uống ly cà phê, về sau tôi còn có việc nhờ vả nữa mà!" Hắc Diêm Tước cười .

      "Được, nếu cậu thế rồi tôi nhận vậy." Long ca cũng từ chối nữa, sau đó tiếp: "Các em trong bang Long Hổ Đường nghe đây, nếu sau này Hắc lão đệ có chuyện gì cần chúng ta giúp, chúng ta nhất định phải bất chấp tất cả và giúp đỡ cho cậu ấy."

      "Dạ, thưa đại ca!" Mọi người cùng trả lời.

      "Cảm ơn ý tốt của Long Ca. Tôi cũng quấy rầy nữa!" Hắc Diêm Tước vuốt vuốt cằm .

      "Được, tôi cũng làm tốn thời gian xử lý công việc của nữa. Nào các em, tiễn Hắc tiên sinh về." Chỉ câu của Long ca mà tất cả mọi người trong bang cùng nhau tiễn Hắc Diêm Tước ra đến tận cổng Long Hổ Đường.

      Hắc Diêm Tước và Tường Vi lên xe và phóng như bay rời khỏi.
      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Xe phóng chạy như bay đường, bên trong xe yên lặng như tờ.

      "Tiên sinh, cám ơn ngài." Tường Vi mở miệng .

      Hắc Diêm Tước hừ tiếng rồi lạnh lùng : "Sao? Tả Đằng Triết Dã chạy đến cứu à?"

      "... liên quan đến ấy." Tường Vi giọng trả lời, lần bị bắt cóc này là ngoài ý muốn, căn bản thể dự đoán trước được, tối hôm qua quả dọa sợ rồi.

      "Rất tốt, đến giờ phút này mà vẫn còn giúp ! Lần sau khi gặp ta nhất định phải hỏi xem rốt cuộc cho ăn cái thứ gì mà khiến ta thất điên bát đảo như vậy.

      Vừa mới cứu ra khỏi băng đảng xã hội đen xong, thế mà giờ đây lại giúp cho người đàn ông khác!

      " phải, Triết Dã chỉ là bạn bè bình thường mà thôi." Tường Vi lắc đầu , biết lại sắp ra những lời vũ nhục nhân phẩm của , vì thế liền nhanh chóng : "Triết Dã chỉ là bạn bè thôi, từ đến lớn, bạn bè của tôi cũng rất ít, như những gì tiên sinh nghĩ đâu."

      "Ừ hử!" Hắc Diêm Tước cười nhạo: "Cũng nhờ vào người 'bạn' này của mới gặp nguy hiểm đó. Lần bắt cóc này, bọn bắt cóc là nhằm vào mới bắt đó, giờ hiểu nguy hiểm và tàn khốc của thế giời này rồi chứ?"

      "Tôi cho rằng nên trách ấy, là do tôi quá sơ ý mà thôi." Tường Vi giải thích.

      "Xem ra 24 giờ đồng hồ qua hề đủ để cho bài học!" Hắc Diêm Tước cười lạnh : "Rời khỏi vòng bảo vệ của tôi, ngay cả an toàn của bản thân mình cũng làm được!"

      "Nhưng tôi muốn ở bên ngoài!" Tường Vi kiên quyết .

      "Rất tốt, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, xem ra để ở bên ngoài trải nghiệm tí cực khổ, biết trời cao đất rọng là gì." Hắc Diêm Tước có vẻ hề ngạc nhiên với câu trả lời của Tường Vi.

      nhín mày tập trung nhìn đường để lái xe, tiếp nữa, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi, trước khi trò chơi kết thúc, để an ổn sống tạm ở đó, tóm lại hết thảy mọi thứ đều trong tằm ngắm của cả.
      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Xe chạy tới ngôi biệt thự mặt nước đó rồi dừng lại.

      Tả Đằng Triết Dã cùng Dick cũng biết Tường Vi chưa gì được người khác cứu ra rồi.

      Ngôi nhà này còn ai, Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên cũng được Triết Dã dẫn về nhà của rồi.

      Tường Vi bật đèn lên, thấy mọi thứ trong nhà được dọn dẹp biết nhất định là Tả Đằg Triết Dã hoặc Dick cho người đến dọn dẹp.

      " mời ân nhân cứu mạng của mình vô ngồi chút sao?" Hắc Diêm Tước tao nhã dựa vào khung cửa .

      "À.... mời vào." Tường Vi hơi do dự nhưng cũng nhàng gật đầu.

      Tuy hận những hành động của , nhưng dù sao lần này cũng là cứu , ân oán ràng.

      " ngờ chỉ mới ngày mà quay về đây rồi." Hắc Diêm Tước vừa vừa bước đến chỗ máy uống nước lấy ra cáu ly: "Chỗ có cafe ?"

      "Ở tủ trong phòng bếp."

      Tường Vi vào bếp pha ly cafe cho rồi bắt đầu cằm chổi dọn dẹp nhà cửa.

      Hắc Diêm Tước nhàn nhã uống café, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng khách: "Chẵng lẽ muốn báo đáp ân nhân cứu mạng của mình sao? Hay là, trông cậy tên Tả Đằng Triết Dã đó đến cứu , hử? 500 nghàn đô la mỹ đó đối với chẳng phải là con số đâu đấy."

      Tường Vi ngừng mọi hành động trong tay, rồi bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, nghi hoặc hỏi: "Tôi bị bắt cóc sao ngài nhanh như vậy biết chuyện, hơn nữa số tiền mà bọn họ đòi ngài cũng như thế?"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 174:: Kêu tên người đàn ông khác.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Mặc dù biết năng lực của có bao nhiêu lợi hại, nhưng bọn cướp với , muốn Tả Đằng Triết Dã chuẩn bị Đô-la tới cứu , chưa từng nhắc tới ba chữ Hắc Diêm Tước, cho nên cũng biết tiên sinh xuất ?

      Ánh mắt lạnh lùng của Hắc Diêm Tước chợt lóe, khóe miệng nâng lên thành nụ cười trầm: "Thế nào, rất thất vọng? đương nhiên mong đợi thằng nhóc Tả Đằng Triết Dã kia tới cứu , hả?"

      Trong lúc mơ hồ, lửa giận của bắt đầu tăng thêm, Tường Vi kinh ngạc, lắc đầu cái, có ý này, tại sao luôn dễ dàng bóp méo ?

      " phải, nhưng mà cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . ." Lúc đầu muốn cảm ơn cứu mạng, nhưng lời đến khóe miệng, lại nên lời, điều này làm người ta thể tưởng tượng nổi, bị bắt cóc mà cứu nhanh như vậy. . . . . .

      Bỗng dưng, giận tím mặt, "Bốp" tiếng, ly cà phê cầm trong tay rơi mặt đất, tới trước mặt Tường Vi, nhấc Tường Vi lên, Tường Vi sợ hãi, làm rơi công cụ trong tay mặt đất.

      "Cảm thấy thế nào?" thấy ánh lửa nhấp nháy trong tròng mắt đen tối của , "Cảm thấy tôi giải cứu quá nhanh, cảm thấy tôi tìm người bắt cóc , cảm thấy nên để cho Tả Đằng Triết Dã tới làm hùng cứu mỹ nhân?! Đáng chết!"

      Bỗng dưng ôm lấy thân thể , ném ngã ghế sa lon, "Tôi tốn công tốn sức lớn như thế, còn tốn tới 100 vạn Đô-la để chuộc , đây chính là đền ơn của với tôi? cảm kích, vậy tôi cũng cần khách khí với !"

      Rẹt…..

      Tiếng quần áo bị xé!

      "A!" Tường Vi chấn động, nghi ngờ như vậy là sai, nhưng làm như vậy, càng làm thêm kiên định với suy nghĩ về , che ngực **, thở dốc , "Ngài muốn dùng cách này để che giấu chột dạ của ngài sao?!"

      "Đáng chết!" tức giận, nhưng dừng động tác xé lại! Đuôi mắt hất đến vị trí nào đấy ở góc tường, cố ý đem ** kéo lên, mắt sáng thoáng tia tà ác, "Rất tốt, tại từng trải việc đời rồi, lá gan cũng càng ngày càng lớn rồi, phải ! Tôi cần gì phải che giấu chột dạ của tôi? Tôi chỉ tới lấy gì đó tôi nên có!"

      "Như vậy, ngài thừa nhận?"

      Tường Vi cau mày, hốc mắt dâng lên tầng sương, nên biết, bỏ qua cho , từ đầu đến cuối nghĩ cách hành hạ cả người ! Nhưng mà, ngờ, sai người khác tới bắt cóc , để bọn bắt cóc vơ vét tài sản của Triết Dã. Sau đó đột nhiên xuất . . . . . .

      "Đáng chết! Dừng cái suy nghĩ nhàm chán của lại!" nổi giận gầm lên tiếng, đoán nhìn như thế nào, nhưng mà, "Tôi cần tìm người bắt cóc , tôi có thể làm mình ! Cần gì tốn công tốn sức? Thẩm Tường Vi, xem thường khả năng của tôi!"

      quả tức đến nóng nảy, chưa từng bị nghi ngờ, làm nhất thời nổi điên lên, chợt lật lại, cởi quần, để ngồi hoàn toàn vào thanh kiếm phái nam!

      Hung hăng đâm thủng !

      "A!" Tường Vi ngấm ngầm chịu đựng đau đớn của hạ thân khô khốc, hốc mắt chứa nước mắt mơ hồ, cũng thế, cần gì tìm người bắt cóc , đại khái có thể tự mình diễn loại tiết mục này, dù sao rất mạnh, phải sao?

      "Như thế nào? Cho là mình bay ra khỏi lòng bàn tay của tôi rồi hả ?" cười lạnh, nhìn vẻ mặt cắn răng, quả nhiên trưởng thành, còn là khóc sướt mướt, lắp ba lắp bắp, thậm chí bắt đầu hoài nghi !

      Đáng chết!

      Điều này làm cho khá tức giận, cảm ơn cứu mạng của , ngược lại còn nghi ngờ , nhìn tiện chủng tay dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) xuất , thành cái gì!

      Nghĩ như vậy, Hắc Diêm Tước giận dữ mà bắt thân thể của lại, để cho khuôn mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt của nhìn vào vị trí nào đấy ở góc tường, đâm chọc vào cơ thể nhanh, thậm chí làm dáng như cúi người, ngậm chặt bộ ngực sữa phơi bày, vô cùng đẹp. Đầy tình ý mà liếm!

      "Ưmh. . . . . ."

      Thân thể bởi vì đụng chạm của , Tường Vi nhịn mà run rẩy, nhưng cắn môi, chịu rên rỉ ra tiếng! thống hận làm nhục như vậy, mặc dù cứu , mà chỉ từ trong nhà chứa Hắc bang bị đưa đến động ma người khác! (3T: Tương tự câu : Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa của VN)

      Lúc này, thà để Triết Dã tới cứu . . . . . .

      "Triết Dã. . . . . ." cố ý than ra tiếng, ít nhất Triết Dã vì cứu , mà muốn ! (3T: “muốn” là cái chuyện HDT làm ấy)

      Ầm…….

      Bỗng chốc, bạt tai ác liệt đánh vào gương mặt của ngay sau đó, sợi tóc bay qua gương mặt, đầu của bị lệch sang bên!

      "Con đĩ! kêu cái gì?! Kêu lần nữa cho tôi nghe!"Vành mắt đỏ lên!

      cách nào nhịn được, kêu, lại là ‘Tả Đằng Triết Dã’!

      Cái tên này, giống như thanh kiếm lợi hại, hung hăng đâm vào, làm trái tim của đau nhói!

      "Đáng chết, kêu lại lần nữa!"

      xong, lật thân thể của lại, nằm ở ghế sa lon, trực tiếp vào từ phía sau!

      Tường Vi cắn chặt răng, chịu cầu xin tha thứ, biết mình chọc giận!

      Hầu hạ dưới thân , trong miệng lại kêu tên người khác, "A, ha ha. . . . . ."

      nhịn được mà bật cười, nước mắt chảy xuống gương mặt ngay sau đó!

      "Cười cái gì? to gan! Trong đầu lại dám nghĩ tới người đàn ông khác! cần mạng!" tay nắm tóc sau ót , dùng cách đối xử với chó mà trừng phạt !

      ngại mình bị oán hận, nhưng mà, tuyệt đối cho phép người phụ nữ dưới người vào lúc này mà kêu lên tên người đàn ông khác! Điều này làm lửa giận điên cuồng!

      "Triết Dã. . . . . . Triết Dã. . . . . . Triết Dã. . . . . ."

      Tường Vi cười lạnh la lên! Cho dù thân thể đau đớn, cách nào để quên oán hận và đau đớn trong lòng! Đây phải kết quả muốn sao? Thù hận lẫn nhau!

      "Câm miệng! Câm miệng! Đáng chết, câm miệng cho tôi!"

      gầm thét, khỏi tăng thêm lực chạy nước rút trong thân thể , ngực bị đè nặng, làm cảm nhận được mùi vị đau lòng!

      căm ghét ‘Tả Đằng Triết Dã’, hận tên này đến chết! cho phép , cho phép gọi, cho phép nhắc tới cái tên này! muốn chỉ nhớ , thân thể của là của , lòng của cũng được nghĩ tới người đàn ông khác!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 175: nghi hoặc của Triết Dã

      Editor: Mandy Fg

      Nhưng, có vẻ quên mất rằng Tường Vi cũng có gai, trong lúc đâm Tường Vi thương tích đầy mình Tường Vi cũng như con nhím xù lông mà phản kháng lại.

      Tường cười lạnh tiếng, nhàn nhạt : “Mạng của tôi chẳng phải sớm dâng tặng cho rồi sao? Cho dù có đoạt được cơ thể tôi sao? vẫn đâu thể ngăn cản tôi suy nghĩ nhung nhớ về người đàn ông khác! có giỏi giết tôi luôn , chỉ có chết mới xóa nhòa được vị trí của Triết Dã trong lòng tôi!”

      “Chết?!” Những ngón tay thon dài của bấu chặt vào tắm lung non mềm trắng noẵn của , hằn sâu vào da thịt của .

      “Ưm…….” Tường rên vì đau, trán lấm tấm mồ hôi, hành động của khiến có cảm giác như bị kim đâm, đau!

      lâu sau mới buông tay, đem những chiếc móng tay đâm sâu vào da thịt rút ra.

      yên tâm, Thẩm Tường Vi, tôi để chết cách có giá trị!”

      lạnh lẽo , rồi rút khỏi người , lạnh lùng xoay người lại, thong thả mặc lại áo quần rồi quay đầu nhìn thân hình lõa lồ đầy vết bầm tím sofa, tiếp đó….

      “Rầm!”

      thèm quay đầu nhìn lấy cái, trực tiếp mở cửa về.

      === ====== ====== ====== ====== ====

      Sáng hôm sau, Tường Vi tỉnh dậy ghế sofa, cứ vậy mà ngủ đêm ở đây, toàn thân đau nhức như vừa bị xe cán vậy, cắn răng nhịn đau, nhìn vòng hoàn cảnh xung quanh mình, rồi thở phào.

      Cũng may, vẫn còn ở trong ngôi biệt thự mặt nước này, chỉ cần phải quay về nhà họ Hắc là được!

      Hoặc là rời khỏi cách dứt khoác, hoặc là chết!

      Đây là hai con đường duy nhất mà có thể chọn, bằng , biết còn có thể ở đây bao lâu, với tính cách của , tuyệt đối bỏ qua chuyện này!

      lê tấm thân mệt mỏi của mình đến phòng tắm tắm rửa, vừa tắm xong chuông cửa reo ….

      ‘Ting tong… ting tong…’

      “Gâu gâu! Gâu gâu!”

      Hình như bên ngoài có tiếng chó sủa.

      Tường Vi lập tức vui vẻ mang dép lê chạy mở cửa.

      “Tiểu Khả Liên! Điềm Tâm! ……….Triết Dã!”

      “Gâu Gâu!”

      “Mạn Vi…” Triết Dã ngờ người mở cửa quả là Mạn Vi! “…. là sao?” Ánh mắt đầy vẻ kích động, nếu phải Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên nửa đêm cứ sủa ngừng, nhưng lại biết chúng sủa vì cái gì, cho đến sáng nay, mới mở cửa thả chúng ra, rồi chạy đến đây!

      ra…. ra là Mạn Vi về rồi!

      “Tiểu Khả Liên!” Tường Vi vui vẻ ôm lấy Tiểu Khả Liên, thân thiết ôm hôn nó, “Triết Dã, Điềm Tâm, vào nhà .”

      “Mạn Vi, tôi có hoa mắt chứ? Là sao?” Tả Đằng Triết Dã tin nhìn , chỉ sợ là ảo tưởng, “Tôi ngay cả 500 ngàn đô cũng chuẩn bị xong rồi, cứ mực ngồi đợi điện thoại của bọn bắt cóc, nhưng đợi hoài cũng chả thất đâu, ngờ giờ lại xuất trước mắt tôi! Bọn bắt cóc đó có làm khó chứ?”

      Tường Vi cười nhạt, vừa vào nhà chính vừa với Triết Dã, “Là tôi, tôi sao hết, Triết Dã, có lỗi, cũng may mà gây nên tổn thất gì cho , nếu tôi có trả cả đời cũng hết!”

      với tôi còn những lời khách sào này chi nữa? Tôi thậm chí còn chưa kịp giúp gì cả! Vả lại bọn bắt cóc đó là nhằm vào tôi nên mới bị bắt cóc, là bị tôi liên lụy đến rồi, nên là tôi tôi lời xin lỗi với mới đúng!” Tả Đằng Triết Dã áy náy rồi nhìn Tường Vi khắp lượt từ đầu đến chân, kiểm tra xem có bị gì , thấy mặc chiếc áo tắm rộng lớn, tóc nhiễu nước, khuôn mặt hồng phấn, trông rất hấp dẫn người ta.

      Bỗng nhiên, cảm thấy cổ họng khô khốc, Mạn Vi luôn dễ dàng thu hút được chú ý của !

      Tường Vi thấy bộ dáng của Tả Đằng Triết Dã cười : “Chỉ là hiểu lằm mà thôi, bọn bắt cóc họ bắt nhằm người, nên đả thả tôi ra. Vả lại cũng hề gây khó dễ cho tôi, nên cứ yên tâm .”

      ? Bọn bắt cóc đó bị đần à? Tự nhiên tới bắt người, làm loạn xạ cả lên! Mạn Vi, phải có khó khăn gì đó khó chứ? sao đâu, với tôi, tôi cố gắng giúp giải quyết!”

      Tả Đằng Triết Dã nhìn , tinh lại có chuyên nực cười như vậy xảy ra, bọn bắt cóc đó dám đột nhập vào khu nhà cao cấp để bắt , còn ràng cần 500 ngàn đô mới chuột được về, giờ lại là bắt nhằm người! Nếu là bắt nhằm người sao lại có thể hành động có tổ chức có kế hoạch như thế chứ!

      Tường Vi chột dạ dời ánh nhìn chỗ khác, cười cười cho qua, muốn quá nhiều với Triết Dã, cứ để cho làm bạn bè bình thường là được rồi, đừng quá phức tạp.

      Lúc này, điện thoại của Triết Dã đổ chuông…….

      theo thói quen bắt máy lên và chào bằng tiếng Nhật: “Ê i, ê i?” (tác giả: tiếng Nhật ‘a lô a lô’)

      “Tả Đằng thiếu gia, là tôi, Dick!” Dick ở đầu dây bên kia , “Hôm nay có tin tức của tiểu thư Mạn Vi chưa? Bọn bắt cóc đó có gọi điện đên chưa?”

      “Dick… Mạn Vi ấy…” Tả Đằng Triết Dã nhìn Mạn Vi, rồi trực tiếp đưa điện thoại cho : “Là Dick.”

      Tường Vi nhận lấy điện thoại: “A lô, Dick! Là tôi, tôi về tới nhà rồi, bị gì hết!”

      “A! Mạn Vi! sao rồi à? Trời ạ, tốt quá! Có bị thương ? Bọn bắt cóc đó có làm khó chứ….”

      Tường Vi cười khẽ rồi : “ có, tôi rất toàn, bọn bắt cóc đó họ bắt nhằm người rồi, yên tâm !” dám đón nhìn ánh mắt dò xét của Tả Đằng Triết Dã, chỉ đành cầm điện thoại quay người về hướng nhà bếp, “Giờ tôi phải làm đồ ăn sáng rồi, Dick, có muốn qua đây cùng dùng bữa sáng ?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 176: thay đổi ở Sentosa (1)

      Editor: Mandy Fg

      Tường Vi trò chuyện với Dick lát rồi cúp máy, trả điện thoại cho Triết Dã.

      “Mạn Vi, xác định… bị họ ức hiếp chứ?” Tả Đằng Triết Dã vẫn yên tâm mà hỏi.

      Tường Vi lắc đầu, mỉm cười : “Yên tâm, Triết Dã, có xảy ra chuyện gì hết, tôi rất tốt. Chuyên này qua rồi. Cám ơn , Triết Dã, để phải lo lắng rồi.”

      “Nếu thế thôi vậy, chúng ta cứ xem như chuyện này chưa xảy ra. Hai ngày này hãy nghỉ ngơi tốt. Từ lúc bị bắt cóc, tôi còn muốn để sống ở đây mình nữa, rất an toàn. Tôi sắp xếp thêm người đến đây sống cùng , thế nào?” Tả Đằng Triết vừa xoa mi tâm vừa .

      Tường Vi nghe vậy trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhưng vẫn lắc đầu : “Triết Dã, cám quan tâm tôi như thế, nhưng tôi quen sống mình rôi. Sau này tôi cẩn thận hơn, hãy yên tâm.”

      Triết Dã vẫn yên tâm nên góp ý : “Thế sau này để hai chú chó này dọn lên lầu ở, như thế bọn chúng thể sớm biết tình hình của .”

      “Ừ, được.” Tường Vi gật đầu , nhưng trong lòng nghĩ có lẽ mình rất nhanh phải dọn khỏi đây rồi, bởi nơi này giờ đây tràn ngập hương vị riêng của Hắc Diêm Tước, mà hhương vị đó lại khiến cảm thấy nghẹn lòng, buồn phiền.

      “Cứ như thế nhé. Mạn Vi, hai ngày nữa là phải đến Singapor tham gia buổi phát biểu của Ny Thường rồi, khoảng thời gian này tuyệt đối được xảy ra chuyện gì nữa nhé, nhất định phải cẩn thận.” Triết Dã nhấn mạnh .

      “Ừ, tôi cẩn thận, cám ơn , Triết Dã!”

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Tòa nhà Hắc thị - Văn phòng tổng giám đốc

      Hắc Diêm Tước vẫn làm việc như ngày thường, bổng nhiên điện thoại đổ chuông, là dãy số lạ.

      “A lô?” Ngữ điệu của có vẻ kiên nhẫn lắm, đối phương lên tiếng trả lời, tiếp đó, ‘bụp’ tiếng, hề do dự mà cúp máy.

      Nhưng điện thoại lại lập tức reo lên! nhíu mày, nhất máy-----

      “A lô, lão Hắc à, đừng cúp máy chứ.”diễn∞đàn∞lêღquýღđôn Là Triển Diệc Tường, cười nhan hiểm: “Tôi này họ, quả thâm tang bất lộ mà, tiểu thư Mạn Vi chỉ mới bị bắt cóc ngày được cứu ra. Thế mà còn la là quan tâm, ha ha ha!”

      hiểu cậu gì cả!” Hắc Diêm Tước lạnh lùng , sau đó liền cúp máy, chừa chút sỉ diện nào cho người ta cả!

      buồn phiến vứt điên thoại qua bên, đáng chết, nên tự rước lấy phiền phức này mà!

      Người mà nha đầu đó quên được là tên tiểu tử Tả Đằng Triết Dã, chứ có phải đâu!

      buồn phiền mà rút điếu thuốc ra hút.

      Lúc nàu, thư ký Lương gõ cửa bước vào.

      “Tổng giám đốc, chi nhánh bên Singapor xảy ra chút chuyện rồi.”

      “Chuyện gì?” nhíu mày, lơ mơ .

      “Nghiệp vụ Hắc thị bên đó có chút rắc rối, dạo này thường xuyên bị lỗ, có vẻ đối phương là có chuẩn bị trước, khiến Hắc thị tổn thất ít.”

      gật gật đầu rồi lạnh nhạt : “Biết rồi, ra ngoài trước .”

      “Vâng, tổng giám đốc!” Tiếp đó, thư ký Lương ra khỏi phòng.

      mở màn hình máy tính lên, rồi theo thói quen mở ra màn ảnh, nhìn thấy hai gương mặt vui vẻ trong đó, còn có hai con chó ngu ngốc chạy vòng vòng xung quanh họ, khỏi dùng sức ném chiếc ly bàn xuống đấy!

      ‘Toang!’

      Chiếc ly vỡ thành tram mảnh!

      Tiếp đó, gọi điện thoại của thư ký Lương.

      “Miss Lương, giúp tôi dặt vé máy bay Singapor, tôi đích thân qua đó xử lý!”

      “Vâng, tổng giám đốc.”
      Sau khi cúp điên thoại, nhìn màn hình máy tính hồi lâu, rồi mở đoạn ghi hình của tối ngày hôm qua ra.

      Màn hình lập tức xuất hình ảnh mảnh vải che thân của , răng cắn chặc vào môi như cố gắng chịu đựng, toàn thân co rút lại, có vẻ đẹp đáng chết! đem đoạn ghi hình đó cắt ra đem lưu lại và cài thêm mật mã.

      Tiếp đó, nhấn gọi cho số điện thoại…
      “Alô? Tiếp tục giám giác khu vực xung quanh đó, ngày 24 tiếng, tuyệt đối cho phép bất kỳ người đàn ông nào đụng chạm tới cọng tóc của ấy!”

      Sau khi cúp máy, lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh mấy, cái khuôn mặt cười tươi như hoa đó,diễ↕n♧đ↕àn♪lê☾qღuý☾đ↕ôn chưa giờ nở nụ cười như thế này với , bổng nhiên cảm thấy như vậy đẹp, hấ dẫn, nhưng tiếc rằng, nụ cười đó, chỉ dành cho Tả Đằng Triết Dã mà thôi!

      Đáng chết!

      Rầm!

      đấm mạnh lên bàn làm việc, đồ vật bàn cũng theo đó mà nảy tung lên.

      muốn chết, rất tốt, cho được như ý muốn! Đến lúc đó đừng có mà quỳ xuống van xin !

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Hai ngày sau, tại Singapor.

      Singapor còn được gọi là thành phố sư tử. Tường Vi lần đầu tiên đươc đến đất nước đẹp như vậy.

      Vì phải chuẩn bị cho việc quảng cáo trang phục cho Ny Thường nên lịch trình trong hai ngày này khá dày đặt, nhưng vẫn hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của .

      Hễ có thời gian là chạy dạo, đặt biệt là cần phải tham quan hết cả thành phố xin đẹp như hoa này.

      ngồi xe buýt thưởng thức vẻ đẹp của thành phó, ngắm hai hàng cay xanh ngắt dọc bên đường, khắp mọi nơi đều có những công viên , những bãi cỏ xanh tươi, khí trong lành, quả thành phố xinh đẹp, sạch .

      Đoàn người Ny Thường đặt chân tại khách sạn Hard Rock của Singapor.

      Vì đây là nơi lý tưởng nhất để tổ chức những kiện lớn trong làng giải trí, và cũng là nơi mà du khách thích đến. Ny Thường tổ chức ở đây nhất định đạt được hiểu quả tốt.

      Tường Vi buông hành lý xuống, liền thể chờ đợi được mà chạy ngắm nhìn bãi cát. Vừa định mở cửa tiếng gõ cửa vang lên. Tường Vi mở cửa ra thấy Dick và Tả Đằng Triết Dã.

      “Mạn Vi, ở đây được chứ? Có gì chưa quen ?” Triết Dã quan tâm hỏi.

      “Vẫn ổn, cũng giống như ở nhà vậy. Đất nước này đẹp. Tôi mong chờ được tham quan đấy.” Tường Vi vui vẻ , hoàn toàn quên tất cả mỏi mệt.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 177:: thay đổi ở Sentosa (2)

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      "Cái này, xem ra là muốn cân nhắc. tại cần phải nghỉ ngơi tốt, ngày mai lấy tâm trạng tốt nhất mà tham dự." Dick tiếp lời.

      Gật đầu cái, Tường Vi có chút thất vọng, nhưng vẫn lấy toàn cuộc làm trọng. Đợi Dick ra ngoài, sắp xếp hành lí xong, nằm giường nhìn cảnh biển.

      Bóng đêm dần dần bao phủ cả hải đảo, nhưng đèn dầu sáng rỡ đảo, giống như ở ban ngày phồn vinh. Tường Vi buồn ngủ, nằm ở cửa sổ nhìn biển ban đêm, phản chiếu màu sắc khác nhau của ánh đèn, tại ngủ được, khỏi nghĩ đến gương mặt hung ác nham hiểm của tiên sinh, yếu ớt thở dài, như biến mất, tới vô ảnh vô tung (*), vĩnh viễn đoán ra bước kế tiếp muốn làm gì.
      *Tới vô ảnh vô tung (tới thấy bóng, biết tung tích) : đến và để lại gì

      Nên làm cái gì? Trong lòng trống , sao bầu trời cũng cách nào cho biết. . . . . .
      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Ngày thứ hai, dòng người hăng hái ở quảng trường khách sạn, mọi người đều chú ý buổi họp báo của ‘Ny Thường ’ ở Singapore tổ chức đúng hạn. Các du khách (khách du lịch) tạm ngừng hoạt động giải trí của mình, đều tạp trung tại ‘khách sạn HardRock’. bầu trời, hai cánh máy bay bay qua đỉnh đầu mọi người, máy bay bày ra cái quảng cáo: Ny Thường — buổi họp báo ‘Hải Vận ’ ở Singapore.

      nhạc vang lên, tâm tình mọi người cũng bị nhạc thôi thúc **. Triển Diệc Tường làm người chủ trì: "Hi các phu nhân, các tiên sinh. Mọi người mong đợi Ny Thường —— buổi họp báo Hải Vận ở Singapore bắt đầu! tại chúng ta hãy hoan nghênh người mẫu xinh đẹp ra sân biểu diễn!"

      Mọi người hoan hô, sôi trào. Từng người mẫu Ny Thường ra.

      "Buổi họp báo hôm nay cho ra chủ đề là: dịu dàng, thần bí. Hàng loạt các thiết kế của chúng ta đều dùng voan mỏng làm vật liệu, cắt may vừa người làm nổi bật chủ đề của ngày hôm nay." Triển Diệc Tường diễn thuyết tình sâu, hình như cũng hòa vào.

      Đến buổi họp báo **, "Chúng ta hoan nghênh người đại diện cho ‘Ny Thường’ — tiểu thư Thẩm Mạn Vi!"

      "Ồn ào ~" Mọi người sôi trào.

      Tường Vi mỉm cười, kèm theo nhịp điệu của nhạc, thân xanh nước biển, người có kim cương màu đen tổ hợp với voan mỏng màu xanh thẳm, phối hợp đường cong dịu dàng tạo thành hình cánh, phía dưới là quần dài dùng Kim Tuyến thêu thành hoa sóng, toàn thân như con hải âu bay lượn ở biển rộng. Tường Vi càng lộ thêm vẻ dịu dàng.

      Nhưng vào lúc này, phía sau mọi người, bên trong chiếc xe điều khiển màu bạc, có đôi mắt u lạnh lẽo nhìn chằm chằm người có nét mặt tươi cười sấn khấu.

      "Hắc tổng, ra hôm nay ‘Ny Thường’ tổ chức buổi trình diễn thời trang ở chỗ này! Người kia là người đại diện, là người đẹp!" người đàn ông trung niên bụng bự ngồi bên cạnh Hắc Diêm Tước, mắt nheo lại, nhìn Tường Vi trình diễn bộ phục sức (quần áo +trang sức) của tháng.

      Hắc Diêm Tước mặt mày xanh lét, con ngươi u tàn bạo nhìn lướt qua, phát bóng dáng Tả Đằng Triết Dã, bọn họ quả thực là như hình với bóng! chỗ nào, cũng tới đó!

      "La tổng, có hứng thú tìm người mẫu này uống trà ?" Khóe miệng nâng lên, thành nụ cười lạnh lẽo nhàn nhạt, cho dù là ở Singapore, cũng có người xem thường năng lực của !

      "A ha ha, có thể ? Như thế là phúc ba đời rồi!" Người đàn ông bụng bự như heo cười mập mờ, đôi ánh mắt gian tà nhìn ngoài cửa xe, là như tiên nữ dưới ánh mặt trời.

      "Dĩ nhiên, vụ lần này, chỉ cần La tổng đồng ý, tôi nghĩ uống trà phải việc khó!" Trong lời Hắc Diêm Tước mang theo ý, chỉ cần La tổng nhường lại đất, trận cạnh tranh này giành được lợi thế.

      Phải biết rằng, chuyến Singapore lần này, phải đơn giản như vậy, Hắc thị nhiều lần bị nạn ở Singapore, nếu như tự mình ra tay, sợ là khó xử lý chuyện này.

      "Chuyện này. . . . . . Hắc tổng, cậu đừng đùa tôi, mặc dù tôi biết Hắc tổng đặc biệt đến Singapore, cũng vì vụ này, nhưng đối thủ của cậu là người có bối cảnh hắc đạo, Hắc tổng cậu cũng biết, chúng ta chỉ là người làm ăn, chọc phải những người liều mạng kia, tôi sợ. . . . . ."

      Trán La tổng khỏi toát mồ hôi lạnh, lưu luyến nhìn thoáng qua Tường Vi sân khấu, giữ được mạng quan trọng hơn,người đẹp có cách thu vào tay.

      "Yên tâm , chuyện này tôi xử lý tốt ." Hắc Diêm Tước hiểu người như La tổng, mấy ngày nay ngừng có người đối đầu với Hắc thị, tổ chức Hắc bang ở Singapore là bang Chiếu Thiên do Doãn Chiếu Thiên đứng đầu, rất ràng, Doãn Chiếu Thiên này tốt, ràng là muốn nhằm vào !

      "Hắc tổng, ngài phải xử lý là chuyện của ngài, nhưng ngàn vạn lần đừng liên lụy tới tôi, Doãn Chiếu Thiên phải dễ chọc, chuyện giết người phóng hỏa cũng làm được!" La tổng bo bo giữ mình, cái gọi là có tiền sợ liều mạng, Doãn Chiếu Thiên cùng đám côn đồ, theo dõi Hắc Diêm Tước giàu có, bọn họ đấu đấu, cũng đừng làm trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

      "La tổng, từ trước đến giờ, Hắc Diêm Tước tôi ân oán ràng, ai là địch ai là bạn, tôi đương nhiên phân chia rất ràng, dĩ nhiên, nếu ai gió chiều nào theo chiều đó, tôi nhất định để cho gió chiều nào theo chiều đó tốt như vậy!" Con ngươi bén nhọn thoáng chút ánh sáng, liếc La tổng cái, ý uy hiếp rất nặng, nếu như người này thức thời, nhất định ăn ông ta đến xương cũng thừa!

      "Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. . . . . ." La tổng vội vàng cười làm lành, thình lình rùng mình cái, Hắc Diêm Tước cũng phải là nhân vật dễ trêu chọc,tuy hắc đạo đánh đánh giết giết tất nhiên kinh người, nhưng danh hiệu lòng dạ hiểm ác của Hắc Diêm Tước này, ông khỏi đổ mồ hôi lạnh vì Doãn Chiếu Thiên.

      Đám người thô bạo kia, chán ghét nghèo, muốn đánh chủ ý lên nhà giàu, cũng nên lựa chọn đối tượng, Hắc Diêm Tước là người mà bọn họ chọc nổi sao?

      "Tài xế, lái xe. Đưa La tổng về công ty." Hắc Diêm Tước nhìn cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ngoài cửa xe cái, trầm giọng với tài xế, ngay sau đó, xe gây ra tiếng động lớn rồi vội vã .

      Tường Vi hơi ngượng ngùng sân khấu yên tĩnh biểu diễn thời trang, đột nhiên cảm thấy lòng căng thẳng, nâng mắt, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc rời . Chẳng biết tại sao, có cảm giác kỳ quái, cảm giác quen thuộc nào đó thổi qua trong khí, chợt lóe rồi biến mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :